Đam Mỹ [Edit] Bé Mít Ướt Của Vương Gia Nóng Nảy Vừa Ngọt Vừa Mềm - Cửu Cửu Phát Tài

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Janet Damita, 23 Tháng tám 2024.

  1. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Ngươi Còn Dám Né Tránh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Lananh72Esennce thích bài này.
  2. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 41: Đâu ra nhiều lời vô ích như thế

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Lananh72Esennce thích bài này.
  3. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 42: Mất mặt quá

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Lananh72Esennce thích bài này.
  4. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 43: Sổ Tay Được Sủng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng, Lananh72Esennce thích bài này.
  5. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 44: Thích Vương Gia

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 45: Hai Thái Cực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Niệm đứng dậy, bước đến gần cửa sổ rồi đưa tay đẩy cửa sổ ra.

    Sau đó, hắn ta hỏi: "Bây giờ thấy khá hơn chưa?"

    Tô Phù Liễu ngẩn người, bởi vì Tiêu Niệm đang nói với y.

    Chẳng lẽ hắn ta vừa liếc qua cửa sổ một cái, đã nhận ra y muốn mở cửa để hít thở không khí?

    Y ngơ ngác gật đầu.

    Thấy vậy, Tiêu Niệm khẽ mỉm cười, sau đó quay lại.

    "Cảm ơn Thế tử gia." Tô Phù Liễu nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng cảm ơn.

    Người ta là Thế tử gia, vậy mà lại đích thân mở cửa sổ cho một kẻ hầu như y, thật không thể tin nổi.

    Thế tử gia này đúng là một người dịu dàng!

    Tô Phù Liễu thầm cảm thán trong lòng.

    Tiêu Niệm và Phong Mục Đình, hai người bọn họ đúng là hai thái cực.

    Một người thì nóng nảy cực độ, một người thì dịu dàng cực độ.

    Một người thường xuyên cau có khó chịu, một người luôn tươi cười ôn hòa.

    "Không cần khách sáo." Tiêu Niệm khẽ mỉm cười.

    Tô Phù Liễu cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

    Tiêu Lạc nhìn hai người họ cười trao nhau như vậy, liền chen ngang: "Chúng ta vẫn nên bàn chính sự đi."

    Tô Phù Liễu thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn Tiêu Lạc: "Xin mời Quận chúa nói."

    Trên mặt Tiêu Niệm thoáng qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười tiêu chuẩn của hắn ta che giấu.

    Tiêu Lạc nói: "Ta thích Vương gia, nhưng không biết phải làm thế nào để lấy lòng Vương gia. Thêm vào đó, tính cách Vương gia vốn dĩ lạnh lùng xa cách, nên ta rất khó tiếp cận Vương gia. Vì vậy, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Ngươi không cần làm nhiều, chỉ cần thỉnh thoảng nhắc đến ta trước mặt Vương gia, nói vài lời tốt đẹp, giúp ta gây thiện cảm với Vương gia là được. Việc này không khó chứ?"

    Tô Phù Liễu khẽ sững sờ: "Không.. không khó, chỉ là.."

    "Không khó là được rồi, vậy ta giao toàn bộ cho ngươi nhé!" Chưa đợi Tô Phù Liễu nói hết câu, Tiêu Lạc đã cắt ngang.

    "Không phải.. tiểu nhân.. tiểu nhân chỉ muốn nói rằng, nói vài lời tốt không khó, dù sao cũng chỉ là mở miệng mà thôi. Nhưng Vương gia trước nay không cho phép hạ nhân nói nhiều. Nếu Vương gia nghe thấy, chắc chắn sẽ không vui."

    Tô Phù Liễu nhớ rất rõ điều này.

    Nguyên cả buổi sáng học thuộc mấy quy củ, giờ cũng không uổng phí. Lúc này đúng lúc phát huy tác dụng, trong đó có một điều - cấm bàn tán lung tung.

    "Chỉ là thỉnh thoảng nói một câu thì chắc không sao đâu. Ta đâu có bảo ngươi ngày nào cũng nói trước mặt Vương gia." Tiêu Lạc cố gắng thuyết phục.

    Tô Phù Liễu vẫn lắc đầu: "Không được, một câu cũng không được. Không phải tiểu nhân không nể mặt Quận chúa, mà là vì tiểu nhân phải hầu hạ Vương gia, mạng sống của tiểu nhân nằm trong tay Vương gia. Nếu chọc giận Vương gia, cuộc sống của tiểu nhân chắc chắn không dễ dàng."

    Tiêu Lạc không ngờ Tô Phù Liễu lại dám từ chối, liền lén nhìn về phía Tiêu Niệm cầu cứu.

    Tiêu Niệm bấy giờ mới lên tiếng: "Đã vậy thì đừng miễn cưỡng y."

    Tiêu Lạc ngẩn người, sau đó quay sang nhìn Tiêu Niệm. Chẳng phải huynh ấy nên nói giúp mình sao?

    Sao lại đứng về phía Tô Phù Liễu?

    Ả lén nhìn Tiêu Niệm, nháy mắt ra hiệu.

    Tuy nhiên, Tiêu Niệm chẳng phản ứng gì, ánh mắt hắn ta vẫn luôn dừng trên người Tô Phù Liễu.

    "Tô Phù Liễu, bản quận chúa đích thân mở lời, nhờ ngươi giúp một việc, ngươi cũng không chịu sao?" Tiêu Lạc hỏi.

    Tô Phù Liễu khó xử lắc đầu: "Không phải tiểu nhân không muốn giúp, mà thật sự không thể. Tiểu nhân cũng phải nghĩ cho bản thân, đúng không ạ?"

    Tiêu Niệm gật đầu: "Y nói đúng."

    Tiêu Lạc lại liếc nhìn Tiêu Niệm một cái. Vị ca ca này của ả rốt cuộc đang đứng về phía ai đây?

    Đúng lúc Tiêu Lạc định tiếp tục khuyên nhủ, thì cửa phòng bị đẩy ra.
     
    Hoa Nguyệt PhụngLananh72 thích bài này.
  7. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 46: Không Thích Ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bản vương thật không ngờ, từ khi nào các ngươi lại thân thiết với hạ nhân của bản vương như vậy?" Phong Mục Đình sải bước tiến vào phòng.

    Tô Phù Liễu thấy vậy lập tức đứng dậy, đi về phía hắn: "Vương gia, sao ngài lại đến đây?"

    Phong Mục Đình liếc nhìn y một cái: "Bản vương đến không đúng lúc sao? Có phải đã làm gián đoạn việc ngươi muốn trèo cao?"

    Tô Phù Liễu nghẹn lời, sau đó lắc đầu: "Không có, thật ra là.."

    Còn chưa kịp giải thích, Phong Mục Đình đã ngắt lời: "Chờ về rồi bản vương nghe ngươi giải thích."

    Tô Phù Liễu lại nghẹn họng, mím môi, không nói thêm gì nữa.

    Phong Mục Đình nhìn lướt qua bàn thức ăn đầy ắp: "Món ăn của Thiên Vị Lâu đúng là không tệ, nhưng với dạ dày của tiểu hạ nhân nhà ta, ăn vào e là sẽ đau bụng."

    Tô Phù Liễu đứng ở bên cạnh cúi đầu, bĩu môi.

    Y đâu có đau bụng chứ, ăn ngon như vậy làm sao mà đau bụng được.

    Chỉ tiếc Phong Mục Đình đến quá sớm, y còn chưa kịp nếm thử được bao nhiêu.

    Tiêu Niệm đứng lên nói: "Dạ dày của Tô Phù Liễu không tốt sao? Nếu không tốt thì cần bồi bổ, dùng kỷ tử.."

    "Tiêu thế tử cũng thật quá nhiệt tình, ngay cả một tiểu hạ nhân bên cạnh bản vương mà cũng quan tâm như vậy?" Phong Mục Đình không đợi Tiêu Niệm nói hết, trực tiếp ngắt lời.

    Tiêu Niệm khẽ mím môi: "Nếu y không phải hạ nhân bên cạnh Vương gia, ta cũng sẽ không quan tâm như vậy."

    Phong Mục Đình cười nhạt: "Vậy bản vương có phải còn phải cảm tạ Tiêu thế tử vì đã quan tâm không?"

    "Vương gia khách sáo rồi."

    Lúc này, Tiêu Lạc vội cười nói: "Vương gia, ngài đến đúng lúc, hay là ngồi lại ăn chút gì đi?"

    Phong Mục Đình thậm chí không liếc nhìn cô một cái, liền xoay người nói: "Không cần, cáo từ."

    Nói xong, hắn bước ra ngoài.

    Khi đi ngang qua Tô Phù Liễu, hắn còn dừng lại, liếc nhìn y một cái, sau đó mới tiếp tục rời đi.

    Tô Phù Liễu vội vàng chắp tay hành lễ với Tiêu Niệm và Tiêu Lạc, sau đó nhanh chóng theo bước chân Phong Mục Đình, rời khỏi Thiên Vị Lâu.

    "Ca ca, vừa rồi Vương gia không thèm nhìn muội lấy một cái, chẳng lẽ Vương gia thật sự không thích muội sao?" Tiêu Lạc buồn bã nói.

    Tiêu Niệm vẫn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, ánh mắt mãi không thu lại: "Ta đã nói rồi, đừng vội, những người như Đình Vương không dễ dàng theo đuổi được, cần phải kiên nhẫn."

    "Được thôi. Nhưng ca ca, vừa rồi sao lại như vậy? Không phải ca nên giúp muội nói chuyện sao, sao lại thiên vị Tô Phù Liễu?" Tiêu Lạc ngây thơ hỏi.

    Tiêu Niệm khẽ cười: "Ca ca chẳng phải đang giúp muội lấy thiện cảm sao? Dỗ y vui vẻ, y tự nhiên sẽ đồng ý giúp muội. Nếu không phải Đình Vương đến quá nhanh, ta đã thuyết phục được Tô Phù Liễu rồi."

    "Thì ra là vậy! Thì ra ca ca đang giúp muội, suýt chút nữa muội hiểu lầm ca ca rồi. Thật ngại quá, ca ca, cảm ơn ca!" Tiêu Lạc vui vẻ nói.

    "Không sao, chỉ cần muội biết ca ca làm gì cũng là giúp muội là được rồi." Tiêu Niệm nói.

    Tiêu Lạc gật đầu: "Muội biết mà, ca ca là tốt nhất!"

    Tiêu Niệm mỉm cười đầy ẩn ý.

    Sau khi Phong Mục Đình lên xe ngựa, Tô Phù Liễu cũng theo sau lên, nhưng rất tự giác ngồi bên ngoài.

    Thế nhưng, Phong Mục Đình nói: "Vào trong!"

    Tô Phù Liễu sững người, cảm thấy có chút chột dạ.

    Nghe giọng điệu của Phong Mục Đình, có thể nhận ra một chút tức giận. Nếu y cứ thế mà vào, sợ là lại bị mắng cho một trận thê thảm.

    "Tô Phù Liễu!" Phong Mục Đình không thấy y vào, liền quát lớn.

    Tô Phù Liễu giật mình, sau đó đành cắn răng bước vào..
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 47: Giận Đến Phát Điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi lên xe ngựa, Tô Phù Liễu liền thấy Phong Mục Đình ngồi thẳng lưng, mặt mày lạnh tanh.

    Y bất giác nuốt nước bọt, rồi từ từ nhích lại gần.

    "Vương gia gọi tiểu nhân vào là có điều gì căn dặn ạ? Hay muốn tiểu nhân bóp vai cho ngài?"

    "Ngươi không phải muốn giải thích sao? Vì sao lại cùng Tiêu thế tử và Tiêu quận chúa hẹn nhau đến Thiên Vị Lâu dùng bữa?" Phong Mục Đình lạnh lùng liếc y một cái từ đầu đến chân.

    Tô Phù Liễu vội gật đầu: "Đúng vậy, tiểu nhân muốn giải thích. Thực ra lúc đầu tiểu nhân cũng không biết gì cả. Chỉ đến khi họ hẹn tiểu nhân đến, tiểu nhân mới biết ý đồ của họ."

    "Ý đồ gì?"

    Phong Mục Đình nghiêm mặt hỏi, còn Tô Phù Liễu lại bật cười: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Lần trước tiểu quận chúa đến, tiểu nhân đã nhìn ra người rất thích Vương gia. Lần này, người gọi tiểu nhân đến là muốn nhờ tiểu nhân giúp người tác hợp với Vương gia."

    Tô Phù Liễu vừa nói vừa cười, nhưng cười được một lúc thì y ngưng bặt.

    Vì y phát hiện sắc mặt của Phong Mục Đình ngày càng khó coi. Tô Phù Liễu liền liếm môi, thu lại nụ cười.

    Phong Mục Đình hừ lạnh, liếc y một cái: "Quận chúa nhờ ngươi giúp tác hợp, ngươi có vẻ vui lắm nhỉ? Chẳng lẽ đã đồng ý rồi?"

    Tô Phù Liễu lập tức lắc đầu quầy quậy: "Không đâu! Vừa nghe người nhờ, tiểu nhân đã nói thẳng: Nếu là chuyện gì gây tổn hại đến Vương gia, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm. Sau đó người mới nói là chuyện này, nhưng tiểu nhân vẫn từ chối."

    "Thật sao? Quận chúa chỉ nhờ ngươi tác hợp thôi mà, chắc chắn sẽ cho ngươi không ít lợi ích. Vậy mà ngươi lại không đồng ý sao?" Phong Mục Đình nhàn nhạt nhìn cậu, như thể đang dò xét.

    Tô Phù Liễu nghiêm túc đáp: "Tiểu nhân đã quyết, từ nay sẽ không nhận bất cứ lợi ích nào để giúp bất kỳ ai tiếp cận Vương gia. Dù mục đích của họ là tốt hay xấu, tiểu nhân chỉ làm tốt bổn phận của mình."

    Phong Mục Đình khẽ nhướng mày: "Ngươi thật sự đã biết hối cải rồi."

    Tô Phù Liễu gật đầu chắc nịch: "Vâng, tiểu nhân sẽ không bao giờ để bị người khác mua chuộc nữa. Vương gia có thể hoàn toàn yên tâm!"

    Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của y, vẻ mặt băng giá của Phong Mục Đình cũng dịu đi phần nào.

    Nhưng rồi như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt hắn lại tối sầm: "Sau này ít qua lại với Tiêu Niệm."

    Tô Phù Liễu sững người: "Tại sao ạ?"

    "Hắn ta không phải người tốt." Phong Mục Đình đáp ngắn gọn.

    Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Không thể nào, tiểu nhân thấy Thế tử gia rất tốt mà. Ngài ấy vừa dịu dàng, lại chu đáo, còn rất tinh tế nữa."

    Phong Mục Đình siết chặt nắm đấm, nghiến răng nhìn y: "Thật sao? Có vẻ ngươi đánh giá hắn ta rất cao."

    Tô Phù Liễu hoàn toàn không nhận ra giọng điệu bất thường của Phong Mục Đình, vẫn cười gật đầu: "Vâng, tiểu nhân cảm thấy Thế tử gia là người rất tốt."

    Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tô Phù Liễu mỗi khi nhắc đến Tiêu Niệm, Phong Mục Đình chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.

    "Vậy ngươi nghĩ bản vương nói hắn ta không phải người tốt là nói đùa với ngươi sao?"

    Tô Phù Liễu giật thót, chỉ cảm thấy ở bên Phong Mục Đình thật sự quá thử thách sức chịu đựng của tim.

    Sắc mặt của Phong Mục Đình thay đổi còn nhanh hơn lật sách, vừa bình thường được một chút thì lại đột ngột trở nên khó coi.

    "Tiểu nhân không có ý đó! Nếu Vương gia nói ngài ấy không phải người tốt, thì sau này tiểu nhân gặp ngài ấy sẽ đi đường vòng!" Để tránh rắc rối, Tô Phù Liễu đành thuận theo ý hắn mà nói.

    Nếu không dỗ được Phong Mục Đình, chắc chắn y sẽ khổ sở.

    Về đến vương phủ, Tô Phù Liễu vội vàng bước tới vén rèm giúp Phong Mục Đình xuống xe ngựa trước.

    Chờ hắn xuống xong, y mới nhảy xuống xe, ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn.

    Y rất căng thẳng, chỉ sợ làm sai chuyện gì. Nhưng thường thì càng lo lắng, lại càng dễ mắc lỗi..
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 48: Lỗi Tại Vương Gia Quá Hung Dữ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Phù Liễu vốn đang ngoan ngoãn đi theo sau Phong Mục Đình.

    Kết quả, khi bước qua bậc cửa vào phủ, y không nhấc chân lên đủ cao, vấp phải bậc cửa, khiến cả người lao về phía trước.

    Vì đang đi ngay sau lưng Phong Mục Đình, cú ngã của y trực tiếp làm y đổ ập lên lưng hắn.

    May mà Phong Mục Đình đứng vững như núi, đỡ lấy y. Trong lúc hoảng loạn, Tô Phù Liễu vội nắm lấy tay Phong Mục Đình để đứng vững lại.

    Nhưng lực quán tính quá lớn, mũi của y đập thẳng vào bờ vai rắn chắc của Phong Mục Đình, đau đến mức nước mắt cậu trào ra.

    Sau khi đứng vững, Tô Phù Liễu nhanh chóng buông tay Phong Mục Đình, cúi đầu rối rít xin lỗi: "Xin lỗi Vương gia, tiểu nhân.. tiểu nhân không cố ý."

    Phong Mục Đình xoay người, nhìn Tô Phù Liễu đang cúi gằm mặt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Với cái kiểu vụng về của ngươi, bản vương tất nhiên tin rằng ngươi không cố ý. Bình thường, chẳng ai làm được cái 'cố ý' nào như thế này. Nếu bản vương không đỡ lấy ngươi, gương mặt xinh đẹp của ngươi e là đã bị đập nát rồi."

    "..."

    Tô Phù Liễu cúi gằm đầu, chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.

    Y không dám ngẩng lên nhìn Phong Mục Đình, thực sự quá xấu hổ.

    Nhưng đúng lúc đó, một tiếng tạch vang lên. Trên mặt đất xuất hiện một bông hoa mai đỏ thắm.

    Tô Phù Liễu ngơ ngác, đưa tay lên quệt mũi, thì thấy mu bàn tay đầy máu.

    Hóa ra cú đập vừa rồi khiến mũi cậu chảy máu!

    Phong Mục Đình thấy vậy, lập tức quát: "Gọi phủ y đến ngay!"

    Sau đó, hắn nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tô Phù Liễu, ép y ngửa đầu lên.

    Rồi hắn dìu y đến đại sảnh, ấn y ngồi xuống và bảo y giữ nguyên tư thế ngửa đầu.

    Chẳng bao lâu sau, phủ y hối hả đến nơi.

    Phong Mục Đình lúc này mới ngồi xuống một bên, ánh mắt chăm chú nhìn phủ y xử lý vết thương cho Tô Phù Liễu.

    Vết chảy máu mũi chỉ là chuyện nhỏ, phủ y rất nhanh đã xử lý xong. Ông dùng gạc lau sạch máu trong mũi y, sau đó thoa thuốc cầm máu, cuối cùng cuộn một miếng gạc nhỏ, nhét vào bên mũi bị chảy máu của y.

    Xong xuôi, phủ y bước đến trước mặt Phong Mục Đình, khom người thưa: "Bẩm Vương gia, vết thương của Tô Phù Liễu đã được xử lý ổn thỏa."

    Phong Mục Đình gật đầu, phủ y liền lui ra.

    Hắn nhìn Tô Phù Liễu với cái mũi nhét gạc, vừa tức giận vừa buồn cười: "Bản vương thật sự lo lắng, nếu ngươi cứ hầu hạ bản vương như thế này, bản vương còn chưa hưởng được chút phúc nào, ngươi đã tự làm mình mất mạng rồi."

    "..."

    Tô Phù Liễu á khẩu. Nếu không phải vì Phong Mục Đình quá hung dữ, thì y đã chẳng luôn căng thẳng đến mức vụng về như vậy.

    Lần này cũng thế, vì sợ sai sót mà y lại càng sai sót nhiều hơn.

    Vậy nên, không phải y vụng về, mà là lỗi tại Phong Mục Đình quá hung dữ!

    Nhưng y nào dám nói ra điều này, có gan đâu.

    Phong Mục Đình lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

    Hắn vừa đứng lên, Tô Phù Liễu cũng vội vàng đứng dậy theo.

    Phong Mục Đình đi vào thư phòng, Tô Phù Liễu cũng ngoan ngoãn theo sau.

    Trong thư phòng, Phong Mục Đình ngồi xuống xử lý công việc, còn Tô Phù Liễu đứng nghiêm chỉnh bên cạnh hắn, chẳng khác gì khúc gỗ, không nhúc nhích.

    Nếu không vì y lỡ ngáp một cái, thì chắc chắn sẽ chẳng khác gì bức tượng.

    Phong Mục Đình tất nhiên nghe thấy tiếng ngáp, hắn đặt tấu chương trong tay xuống, quay qua nhìn Tô Phù Liễu.

    Tô Phù Liễu lập tức đưa tay bịt miệng, sợ rằng tiếng ngáp của mình sẽ làm Phong Mục Đình không vui.

    Ôi trời ơi, y thật sự không hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng biết tai Phong Mục Đình thính, vậy mà vẫn không kiểm soát được, đến ngáp cũng chẳng thèm che miệng.

    Nhưng giờ có nói gì cũng muộn rồi, Phong Mục Đình chắc chắn lại đang không vui.

    "Xin lỗi Vương gia! Tiểu nhân sẽ lập tức ngậm chặt miệng, không để phát ra dù chỉ một chút âm thanh nữa!" Y tranh thủ trước khi bị mắng, nhanh chóng cam đoan.

    Thế nhưng, Phong Mục Đình lại im lặng một lúc, rồi chậm rãi nghiêng người, nhìn về phía y..
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. Janet Damita

    Bài viết:
    0
    Chương 49: Tiểu Nhân Nguyện Ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt PhụngLananh72 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...