Chương 10:
Làm vẻ ủy khuất
Làm vẻ ủy khuất
Trịnh Uyển hồi tưởng lại những hành vi trước đó của Trầm Nguyệt Bích, cảm thấy thủ đoạn của nàng còn quá yếu, có chút tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Bích nhi, mẫu thân trước đó đã nói với con, khi gặp chuyện không được vội vàng, xao động, thủ đoạn của con chưa ổn, sai thời điểm còn hại chính mình." Thấy Trịnh Uyển có chút nổi giận, Trầm Nguyệt Bích cũng không dám làm càn, chỉ nhẹ nhàng nói: "Con đúng là thủ đoạn chưa được, còn chẳng phải do bình thường người cho con học tập mấy thứ cầm kì thi họa kia ư? Khi nào thì người dạy con thủ đoạn của người, nếu dạy con thì con chắc chắc sẽ làm cho Trầm Nguyệt Hi sống không bằng chết!"
Nghe Trầm Nguyệt Bích nói như vậy, Trịnh Uyển giải thích: "Nữ tử chỉ cần mê hoặc nam nhân là tự nhiên người đó sẽ thay con tranh đấu, con xem Từ Mặc Nhiễm đối với con không phải như thế sao? Bất quá thì ta mới dạy con vài thứ." Nói đến Từ Mặc Nhiễm, trên mặt Trầm Nguyệt Bích xuất hiện một thần sắc kiêu ngạo nói: "Hắn ta chẳng tính là cái gì hết, nếu không phải hắn và Trầm Nguyệt Hi có hôn ước thì con cũng chẳng để hắn vào mắt."
Nhìn biểu hiện của Trầm Nguyệt Bích làm cho Trịnh Uyển có chút thất vọng, nàng ta tự an ủi chính mình: "Không có việc gì lớn, Bích nhi còn nhỏ, về sau vẫn còn kịp giáo huấn nó, dù sao thì bây giờ trong lòng nó muốn đối phó với Trầm Nguyệt Hi là được rồi." Trịnh Uyển thu hồi tâm tư lại cầm tay Trầm Nguyệt Bích nhìn nàng nói: "Mẫu thân phải đi đến Hi Vi các kêu Trầm Nguyệt Hi đem Lí ma ma thả ra, không còng con nói chuyện nữa." Trầm Nguyệt Bích Thấy Trịnh Uyển chuẩn bị đi liền lập tức làm nũng nói: "Mẫu thân, con muốn đi cùng với người, được không?" Thấy Trầm Nguyệt Bích như vậy, Trịnh Uyển đành cho nàng ta đi cùng, khi hai người rời khỏi Nguyệt Tiều cư không lâu thì có một phong thư được gửi đến đây, Mã ma ma nhìn phong thư biết là của Tứ Hoàng tử, xem ra sắp có chuyện náo nhiệt để coi rồi.
Trịnh Uyển, Trầm Nguyệt Bích cùng một đám người đi đến Hi Vi các, Trầm Nguyệt Hi nghe đám hạ nhân bẩn báo thì biết rằng mình đã đoán đúng rồi, Trịnh di nương vẫn là không bỏ Lí ma ma. Nàng đã cho người chuẩn bị trà sẵn, sau đó ngồi đợi Trịnh Uyển đến. Trịnh Uyển còn chưa kịp bước và phòng thì đã thấy Trầm Nguyệt Hi từ đó chạy ra, khóc lóc nói: "Di nương, người cuối cùng cũng đến rồi, tiểu Hi đêm qua bị phụ thân hù sắp chết rồi!"
Trịnh Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện Trầm Nguyệt Hi đã chạy vào lòng nàng ta rồi. Trầm Nguyệt Hi ôm chặt nàng ta nói: "Di nương, tiểu Hi rất sợ, không chỉ có phụ thân, còn có Lí ma ma ăn cướp đồ của tiểu Hi, không thừa nhận, còn nói bà ta là người của Di nương, đây không phải là sự thật đúng không?" Nghe Trầm Nguyệt Hi nói như vậy, Trịnh Uyển trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhớ lại mấy bữa trước Trầm Nguyệt Hi còn bắt nàng quỳ, bây giờ lại nói những lời này là có ý gì? Trịnh Uyển nhất thời không thể hiểu thái độ của Trầm Nguyệt Hi là như thế nào, chỉ có thể giả dối an ủi: "Tiểu Hi đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho Di nương nghe, ta nhất định sẽ làm chủ cho con."
Nhìn Trịnh Uyển như vậy, Trầm Nguyệt Hi cũng diễn tiếp: "Đêm qua phụ thân nói con khắc khe Lí ma ma, chuẩn bị đáng con thì ta giải thích chân tướng cho người rằng Lí ma ma có hành vi ăn cắp đồ của con, không biết tại sao phụ thân đột nhiên giận dữ, còn nói nếu con nối dối thì sẽ đánh gảy chân con, nhưng con thật sự không nói dối, Lí ma ma đã ăn cắp đồ vặt này nọ, không chỉ có trang sức mà phụ thân và mẫu thân tặng ta mà còn có đồ vặt Di nương tặng con khi sinh nhật năm mười tuổi, con liền tức giận đánh bà ta. Ai biết phụ thân vì vậy mà ra tay đánh con, bây giờ con sẽ đem Lí ma ma thả ra để tránh phụ thân nổi giận."
Đêm qua Trịnh Uyển còn nghĩ chắc hẳn là Trầm Nguyệt Hi lợi dụng Trầm Trinh nhưng khi qua lời của nàng thì Trịnh Uyển đoán chắc hẳn là do nàng nhất thời nói ra chân tướng, để Trầm Trinh biết mình bị lợi dụng. Trịnh Uyển vốn định bắt Trầm Nguyệt Hi quỳ xuống cầu xin nhưng với tình hình bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Nếu Lí ma ma làm sai, con phạt như vậy là đúng, bây giờ phạt xong rồi thì ta nghĩ con cũng nên thả người ra nhỉ?"
Trầm Hi cười cười nghĩ Trịnh Uyển đúng thật là không biết xấu hổ aaa, nhưng bên ngoài vẫn nói: "Di nương, ta lập tức sẽ thả người đi!" Thấy tính tình Trầm Nguyệt Hi trở lại như trước, trong lòng Trịnh Uyển an tâm không ít, dù sao nàng ta cũng không hi vọng nàng đột nhiên không thể khống chế, nhưng vẫn còn ít hoài nghi nên liền hỏi: "Tiểu Hi quả nhiên là đứa nhỏ tốt của Di nương, vậy tại sao ngày trước con lại bắt ta phải quỳ trước mẫu thân
Của con vậy?"
Trịnh Uyển à Trịnh Uyển, là nàng nên nói là do bà ngu ngốc hay là nàng thông minh? Có thể dễ dàng tin vào câu chuyện ta tự bịa ra, mà như vậy cũng tốt, làm cho nàng dễ dàng nắm được cái đuôi của bà. Trầm Nguyệt Hi nhìn Trịnh Uyển làm vẻ ủy khuất nói: "Hôm đó là do con nhất thời nổi giận, Di nương đi tham gia thọ yến của Hoàng hậu nương nương, chỉ mang theo muội muội trở về, cũng chẳng lo là con có về hay không, làm cho con rất đau lòng
Aaa!"
Nghe Trầm Nguyệt Hi nói như vậy, tất cả nghi hoặc trong lòng Trịnh Uyển đều biến mất, lúc trước đúng là Trầm Nguyệt Hi rất hay phát cáu nên cũng không có gì để nghi ngờ. Trầm Nguyeeth Bích nhìn thấy Trầm Nguyệt Hi như vậy thầm cười khinh bỉ, đúng là người không có đầu óc, mẫu thân của nàng như thế nào mà có thể thật lòng đối tốt với nàng ta chứ, thật là buồn cười. Tuy là nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì Trầm Nguyệt Hi vẫn không tiện nói ra, dù sao thì sau này vẫn còn phải lợi dụng nàng ta nữa mà.
Thế nên Trầm Nguyệt Bích đi vào phòng, dùng ta vỗ vỗ lưng của Trầm Nguyệt Hi, an ủi nói: "Tỷ tỷ, mẫu thân đối với người là quan tâm nhất đó, đêm đó chúng ta tìm tỷ rất nhiều nhưng không thấy, mẫu thân còn muốn lấy cái chết để đền tội nữa! Cũng may là người có thể trở về, nếu không thì chúng ta mất đi mẫu thân rồi!" Trầm Nguyệt Hi khi nghe thấy âm thanh mà nàng hận thấu xương nhất thời không kịp phản ứng, vừa rồi nàng bận diễn kịch với Trịnh di nương mà không chú ý còn có Trầm Nguyệt Bích nữa.
Khi nghe thấy giọng của Trầm Nguyệt Bích thì một lúc sau nàng mới quay mặt lại, đứng một bên nhìn nàng ta, Trầm Nguyệt Bích trên đầu cài một cây trâm bạc, thân vận một bộ váy trắng có thêu vân nguyệt, ánh mắt trong suốt, khóe miệng như cười như không, thoạt nhìn thì giống tiên nữ nhân gian. Nhưng nàng biết rằng vẻ đẹp này chỉ để che đậy lòng dạ độc ác bên trong mà thôi. Cũng chính là con người như tiên nữ hạ phàm này đã cướp đi mạng sống của nàng và của đứa con chưa thành hình của nàng. Khi nhớ đến chuyện lúc trước, nàng hận không thể ngay lập tức giết chết Trầm Nguyệt Bích.
Nghe Trầm Nguyệt Bích nói như vậy, Trịnh Uyển giải thích: "Nữ tử chỉ cần mê hoặc nam nhân là tự nhiên người đó sẽ thay con tranh đấu, con xem Từ Mặc Nhiễm đối với con không phải như thế sao? Bất quá thì ta mới dạy con vài thứ." Nói đến Từ Mặc Nhiễm, trên mặt Trầm Nguyệt Bích xuất hiện một thần sắc kiêu ngạo nói: "Hắn ta chẳng tính là cái gì hết, nếu không phải hắn và Trầm Nguyệt Hi có hôn ước thì con cũng chẳng để hắn vào mắt."
Nhìn biểu hiện của Trầm Nguyệt Bích làm cho Trịnh Uyển có chút thất vọng, nàng ta tự an ủi chính mình: "Không có việc gì lớn, Bích nhi còn nhỏ, về sau vẫn còn kịp giáo huấn nó, dù sao thì bây giờ trong lòng nó muốn đối phó với Trầm Nguyệt Hi là được rồi." Trịnh Uyển thu hồi tâm tư lại cầm tay Trầm Nguyệt Bích nhìn nàng nói: "Mẫu thân phải đi đến Hi Vi các kêu Trầm Nguyệt Hi đem Lí ma ma thả ra, không còng con nói chuyện nữa." Trầm Nguyệt Bích Thấy Trịnh Uyển chuẩn bị đi liền lập tức làm nũng nói: "Mẫu thân, con muốn đi cùng với người, được không?" Thấy Trầm Nguyệt Bích như vậy, Trịnh Uyển đành cho nàng ta đi cùng, khi hai người rời khỏi Nguyệt Tiều cư không lâu thì có một phong thư được gửi đến đây, Mã ma ma nhìn phong thư biết là của Tứ Hoàng tử, xem ra sắp có chuyện náo nhiệt để coi rồi.
Trịnh Uyển, Trầm Nguyệt Bích cùng một đám người đi đến Hi Vi các, Trầm Nguyệt Hi nghe đám hạ nhân bẩn báo thì biết rằng mình đã đoán đúng rồi, Trịnh di nương vẫn là không bỏ Lí ma ma. Nàng đã cho người chuẩn bị trà sẵn, sau đó ngồi đợi Trịnh Uyển đến. Trịnh Uyển còn chưa kịp bước và phòng thì đã thấy Trầm Nguyệt Hi từ đó chạy ra, khóc lóc nói: "Di nương, người cuối cùng cũng đến rồi, tiểu Hi đêm qua bị phụ thân hù sắp chết rồi!"
Trịnh Uyển còn chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện Trầm Nguyệt Hi đã chạy vào lòng nàng ta rồi. Trầm Nguyệt Hi ôm chặt nàng ta nói: "Di nương, tiểu Hi rất sợ, không chỉ có phụ thân, còn có Lí ma ma ăn cướp đồ của tiểu Hi, không thừa nhận, còn nói bà ta là người của Di nương, đây không phải là sự thật đúng không?" Nghe Trầm Nguyệt Hi nói như vậy, Trịnh Uyển trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhớ lại mấy bữa trước Trầm Nguyệt Hi còn bắt nàng quỳ, bây giờ lại nói những lời này là có ý gì? Trịnh Uyển nhất thời không thể hiểu thái độ của Trầm Nguyệt Hi là như thế nào, chỉ có thể giả dối an ủi: "Tiểu Hi đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho Di nương nghe, ta nhất định sẽ làm chủ cho con."
Nhìn Trịnh Uyển như vậy, Trầm Nguyệt Hi cũng diễn tiếp: "Đêm qua phụ thân nói con khắc khe Lí ma ma, chuẩn bị đáng con thì ta giải thích chân tướng cho người rằng Lí ma ma có hành vi ăn cắp đồ của con, không biết tại sao phụ thân đột nhiên giận dữ, còn nói nếu con nối dối thì sẽ đánh gảy chân con, nhưng con thật sự không nói dối, Lí ma ma đã ăn cắp đồ vặt này nọ, không chỉ có trang sức mà phụ thân và mẫu thân tặng ta mà còn có đồ vặt Di nương tặng con khi sinh nhật năm mười tuổi, con liền tức giận đánh bà ta. Ai biết phụ thân vì vậy mà ra tay đánh con, bây giờ con sẽ đem Lí ma ma thả ra để tránh phụ thân nổi giận."
Đêm qua Trịnh Uyển còn nghĩ chắc hẳn là Trầm Nguyệt Hi lợi dụng Trầm Trinh nhưng khi qua lời của nàng thì Trịnh Uyển đoán chắc hẳn là do nàng nhất thời nói ra chân tướng, để Trầm Trinh biết mình bị lợi dụng. Trịnh Uyển vốn định bắt Trầm Nguyệt Hi quỳ xuống cầu xin nhưng với tình hình bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Nếu Lí ma ma làm sai, con phạt như vậy là đúng, bây giờ phạt xong rồi thì ta nghĩ con cũng nên thả người ra nhỉ?"
Trầm Hi cười cười nghĩ Trịnh Uyển đúng thật là không biết xấu hổ aaa, nhưng bên ngoài vẫn nói: "Di nương, ta lập tức sẽ thả người đi!" Thấy tính tình Trầm Nguyệt Hi trở lại như trước, trong lòng Trịnh Uyển an tâm không ít, dù sao nàng ta cũng không hi vọng nàng đột nhiên không thể khống chế, nhưng vẫn còn ít hoài nghi nên liền hỏi: "Tiểu Hi quả nhiên là đứa nhỏ tốt của Di nương, vậy tại sao ngày trước con lại bắt ta phải quỳ trước mẫu thân
Của con vậy?"
Trịnh Uyển à Trịnh Uyển, là nàng nên nói là do bà ngu ngốc hay là nàng thông minh? Có thể dễ dàng tin vào câu chuyện ta tự bịa ra, mà như vậy cũng tốt, làm cho nàng dễ dàng nắm được cái đuôi của bà. Trầm Nguyệt Hi nhìn Trịnh Uyển làm vẻ ủy khuất nói: "Hôm đó là do con nhất thời nổi giận, Di nương đi tham gia thọ yến của Hoàng hậu nương nương, chỉ mang theo muội muội trở về, cũng chẳng lo là con có về hay không, làm cho con rất đau lòng
Aaa!"
Nghe Trầm Nguyệt Hi nói như vậy, tất cả nghi hoặc trong lòng Trịnh Uyển đều biến mất, lúc trước đúng là Trầm Nguyệt Hi rất hay phát cáu nên cũng không có gì để nghi ngờ. Trầm Nguyeeth Bích nhìn thấy Trầm Nguyệt Hi như vậy thầm cười khinh bỉ, đúng là người không có đầu óc, mẫu thân của nàng như thế nào mà có thể thật lòng đối tốt với nàng ta chứ, thật là buồn cười. Tuy là nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì Trầm Nguyệt Hi vẫn không tiện nói ra, dù sao thì sau này vẫn còn phải lợi dụng nàng ta nữa mà.
Thế nên Trầm Nguyệt Bích đi vào phòng, dùng ta vỗ vỗ lưng của Trầm Nguyệt Hi, an ủi nói: "Tỷ tỷ, mẫu thân đối với người là quan tâm nhất đó, đêm đó chúng ta tìm tỷ rất nhiều nhưng không thấy, mẫu thân còn muốn lấy cái chết để đền tội nữa! Cũng may là người có thể trở về, nếu không thì chúng ta mất đi mẫu thân rồi!" Trầm Nguyệt Hi khi nghe thấy âm thanh mà nàng hận thấu xương nhất thời không kịp phản ứng, vừa rồi nàng bận diễn kịch với Trịnh di nương mà không chú ý còn có Trầm Nguyệt Bích nữa.
Khi nghe thấy giọng của Trầm Nguyệt Bích thì một lúc sau nàng mới quay mặt lại, đứng một bên nhìn nàng ta, Trầm Nguyệt Bích trên đầu cài một cây trâm bạc, thân vận một bộ váy trắng có thêu vân nguyệt, ánh mắt trong suốt, khóe miệng như cười như không, thoạt nhìn thì giống tiên nữ nhân gian. Nhưng nàng biết rằng vẻ đẹp này chỉ để che đậy lòng dạ độc ác bên trong mà thôi. Cũng chính là con người như tiên nữ hạ phàm này đã cướp đi mạng sống của nàng và của đứa con chưa thành hình của nàng. Khi nhớ đến chuyện lúc trước, nàng hận không thể ngay lập tức giết chết Trầm Nguyệt Bích.