Bài viết: 0 

Chương 50: Không Gặp Không Về
[BOOK][HIDE-THANKS]Tô Phù Liễu thở hổn hển chạy đến, lấy lại túi tiền từ tay tên trộm ngã sấp dưới đất.
Sau đó, y ngước nhìn người vừa giúp mình, ngạc nhiên thốt lên: "Thế tử gia?"
Tiêu Niệm mỉm cười gật đầu.
"Tạ ơn Thế tử gia đã giúp đỡ, nếu không có ngài, túi tiền của tiểu nhân chắc chắn không thể lấy lại được."
Tiêu Niệm khẽ lắc đầu cười: "Chỉ nói cảm ơn thì có ích gì, đi uống với ta một chén trà, mới coi là có thành ý."
Tô Phù Liễu nhìn đồng hồ, vẻ mặt áy náy: "Thật ngại quá, Thế tử gia, tiểu nhân hiện tại còn có việc. Để lần sau có cơ hội, đừng nói là cùng Thế tử gia uống trà, dù là uống tới say mèm cũng được!"
Tiêu Niệm bật cười: "Được, nếu hôm nay ngươi bận, vậy ngươi hẹn một thời gian đi, để ta chuẩn bị, nhất định cùng ngươi uống đến say mèm."
Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút. Hàng ngày y đều phải hầu hạ Phong Mục Đình, vốn dĩ rất bận rộn. Nhưng nếu hôm nay y nấu một bữa thật ngon khiến Phong Mục Đình vui vẻ, xin phép nghỉ ra ngoài một lúc chắc không phải vấn đề.
Vì vậy, y đáp: "Vậy thì tối nay đi, tiểu nhân nghĩ chắc sẽ rảnh."
"Được, thế thì quyết định vậy nhé. Tối nay tại Thiên Vị Lâu, không gặp không về." Tiêu Niệm vui mừng khôn xiết.
Tô Phù Liễu mỉm cười, gật đầu thật mạnh, trong lòng còn nghĩ Thế tử gia này quả thực rất gần gũi, không có chút dáng vẻ kiêu căng của một thế tử. Rõ ràng là ngài ấy giúp mình, cuối cùng lại phải để ngài ấy mời mình uống trà.
Cho nên, y không hiểu vì sao Phong Mục Đình lại nói Tiêu Niệm không phải người tốt.
"Vậy, tiểu nhân đi trước nhé, tối gặp lại!" Tô Phù Liễu vẫy tay chào Tiêu Niệm, sau đó đeo giỏ lên, mang theo con cá tươi nhảy nhót mà nhanh chóng trở về.
Về đến phủ, Tô Phù Liễu lập tức vào bếp bận rộn.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, trời cũng dần tối. Y bưng bát canh cá nóng hổi vào thư phòng.
Phong Mục Đình vốn đang bận rộn xử lý công việc, nhưng từ xa đã ngửi thấy mùi canh cá thơm lừng. Hắn đặt công văn xuống, ngồi vào bàn, chờ Tô Phù Liễu mang canh vào.
Chẳng bao lâu, Tô Phù Liễu bước vào: "Vương gia, canh cá tươi ngon đã xong rồi đây!"
Vừa vào, y đã thấy Phong Mục Đình ngồi sẵn.
Y mỉm cười, bước tới đặt bát canh cá lên bàn.
"Bát canh cá lần này nhất định ngon hơn lần trước, Vương gia nếm thử đi?" Tô Phù Liễu tự tin nói.
Phong Mục Đình gật đầu, cúi xuống ngửi trước: "Quả nhiên rất thơm. Nhưng có ngon hơn lần trước hay không, phải thử mới biết."
Tô Phù Liễu đầy tin tưởng: "Vậy Vương gia mau thử đi, chắc chắn ngon hơn lần trước!"
Phong Mục Đình mỉm cười, nhận lấy bát canh Tô Phù Liễu múc cho.
Tô Phù Liễu đứng đó, chăm chú quan sát, chờ đợi đánh giá của hắn.
Khi Phong Mục Đình nếm xong, cậu liền vội hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Có phải ngon hơn lần trước không?"
Phong Mục Đình không trả lời ngay, mà tiếp tục uống.
Đến khi bát canh đã cạn, hắn mới đặt bát xuống, chậm rãi nói: "Ừm, tay nghề của ngươi, đến cả ngự trù trong cung cũng không bì được. Mỗi lần được ăn canh cá ngươi nấu, bản vương mới cảm thấy đây đúng là sự hưởng thụ, là được hầu hạ. Còn ngoài việc đó, ngươi chỉ biết khiến bản vương tức giận và dở khóc dở cười, còn có gì khác không?"
Tô Phù Liễu nghe xong, nghẹn lời. Nhưng y cảm thấy rất uất ức, rõ ràng Phong Mục Đình đang khen canh cá ngon, tại sao phải thêm câu như vậy ở cuối.
"Tiểu nhân sẽ cố gắng, nhất định để Vương gia chỗ nào cũng có thể khen ngợi."
Phong Mục Đình gật đầu: "Ngươi có ý thức được như vậy là tốt."
Tô Phù Liễu đảo mắt, lại múc thêm một bát: "Vương gia ăn thêm một chút nữa đi."
"Ừ."
Thấy Phong Mục Đình ăn ngon lành, Tô Phù Liễu mạnh dạn thử nói: "Vương gia.. tiểu nhân muốn.. muốn xin phép nghỉ một hôm.."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Tô Phù Liễu thở hổn hển chạy đến, lấy lại túi tiền từ tay tên trộm ngã sấp dưới đất.
Sau đó, y ngước nhìn người vừa giúp mình, ngạc nhiên thốt lên: "Thế tử gia?"
Tiêu Niệm mỉm cười gật đầu.
"Tạ ơn Thế tử gia đã giúp đỡ, nếu không có ngài, túi tiền của tiểu nhân chắc chắn không thể lấy lại được."
Tiêu Niệm khẽ lắc đầu cười: "Chỉ nói cảm ơn thì có ích gì, đi uống với ta một chén trà, mới coi là có thành ý."
Tô Phù Liễu nhìn đồng hồ, vẻ mặt áy náy: "Thật ngại quá, Thế tử gia, tiểu nhân hiện tại còn có việc. Để lần sau có cơ hội, đừng nói là cùng Thế tử gia uống trà, dù là uống tới say mèm cũng được!"
Tiêu Niệm bật cười: "Được, nếu hôm nay ngươi bận, vậy ngươi hẹn một thời gian đi, để ta chuẩn bị, nhất định cùng ngươi uống đến say mèm."
Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút. Hàng ngày y đều phải hầu hạ Phong Mục Đình, vốn dĩ rất bận rộn. Nhưng nếu hôm nay y nấu một bữa thật ngon khiến Phong Mục Đình vui vẻ, xin phép nghỉ ra ngoài một lúc chắc không phải vấn đề.
Vì vậy, y đáp: "Vậy thì tối nay đi, tiểu nhân nghĩ chắc sẽ rảnh."
"Được, thế thì quyết định vậy nhé. Tối nay tại Thiên Vị Lâu, không gặp không về." Tiêu Niệm vui mừng khôn xiết.
Tô Phù Liễu mỉm cười, gật đầu thật mạnh, trong lòng còn nghĩ Thế tử gia này quả thực rất gần gũi, không có chút dáng vẻ kiêu căng của một thế tử. Rõ ràng là ngài ấy giúp mình, cuối cùng lại phải để ngài ấy mời mình uống trà.
Cho nên, y không hiểu vì sao Phong Mục Đình lại nói Tiêu Niệm không phải người tốt.
"Vậy, tiểu nhân đi trước nhé, tối gặp lại!" Tô Phù Liễu vẫy tay chào Tiêu Niệm, sau đó đeo giỏ lên, mang theo con cá tươi nhảy nhót mà nhanh chóng trở về.
Về đến phủ, Tô Phù Liễu lập tức vào bếp bận rộn.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, trời cũng dần tối. Y bưng bát canh cá nóng hổi vào thư phòng.
Phong Mục Đình vốn đang bận rộn xử lý công việc, nhưng từ xa đã ngửi thấy mùi canh cá thơm lừng. Hắn đặt công văn xuống, ngồi vào bàn, chờ Tô Phù Liễu mang canh vào.
Chẳng bao lâu, Tô Phù Liễu bước vào: "Vương gia, canh cá tươi ngon đã xong rồi đây!"
Vừa vào, y đã thấy Phong Mục Đình ngồi sẵn.
Y mỉm cười, bước tới đặt bát canh cá lên bàn.
"Bát canh cá lần này nhất định ngon hơn lần trước, Vương gia nếm thử đi?" Tô Phù Liễu tự tin nói.
Phong Mục Đình gật đầu, cúi xuống ngửi trước: "Quả nhiên rất thơm. Nhưng có ngon hơn lần trước hay không, phải thử mới biết."
Tô Phù Liễu đầy tin tưởng: "Vậy Vương gia mau thử đi, chắc chắn ngon hơn lần trước!"
Phong Mục Đình mỉm cười, nhận lấy bát canh Tô Phù Liễu múc cho.
Tô Phù Liễu đứng đó, chăm chú quan sát, chờ đợi đánh giá của hắn.
Khi Phong Mục Đình nếm xong, cậu liền vội hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Có phải ngon hơn lần trước không?"
Phong Mục Đình không trả lời ngay, mà tiếp tục uống.
Đến khi bát canh đã cạn, hắn mới đặt bát xuống, chậm rãi nói: "Ừm, tay nghề của ngươi, đến cả ngự trù trong cung cũng không bì được. Mỗi lần được ăn canh cá ngươi nấu, bản vương mới cảm thấy đây đúng là sự hưởng thụ, là được hầu hạ. Còn ngoài việc đó, ngươi chỉ biết khiến bản vương tức giận và dở khóc dở cười, còn có gì khác không?"
Tô Phù Liễu nghe xong, nghẹn lời. Nhưng y cảm thấy rất uất ức, rõ ràng Phong Mục Đình đang khen canh cá ngon, tại sao phải thêm câu như vậy ở cuối.
"Tiểu nhân sẽ cố gắng, nhất định để Vương gia chỗ nào cũng có thể khen ngợi."
Phong Mục Đình gật đầu: "Ngươi có ý thức được như vậy là tốt."
Tô Phù Liễu đảo mắt, lại múc thêm một bát: "Vương gia ăn thêm một chút nữa đi."
"Ừ."
Thấy Phong Mục Đình ăn ngon lành, Tô Phù Liễu mạnh dạn thử nói: "Vương gia.. tiểu nhân muốn.. muốn xin phép nghỉ một hôm.."[/HIDE-THANKS][/BOOK]