Đam Mỹ [Edit] Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C - Hoang Mộc Trạch Đại

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nina Duong, 21 Tháng một 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Võ NhưLieuDuong thích bài này.
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 81: Khỏe rồi thì có thể hóng gió rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Ưng Trừng biết Sở Ưng Trì là con nuôi của người nắm quyền tập đoàn Acker Scheel, biết người nắm quyền này, còn có một người con ruột là Sở Kim Lân nhưng không thể biết tên của Sở Ưng Trì là do ai đặt.

    Bởi vì Nhạc Quân cũng không biết.

    "Nếu như Sở Ưng Trì là được nhận nuôi từ trong nước, có thể tra được trại trẻ mồ côi của anh ta thì có thể biết được chuyện này." Nhạc Quân nói, "Không phải là không có cách nào để làm được nhưng phiền phức tới mức này còn không bằng hỏi trực tiếp bản thân Sở Ưng Trì."

    "Anh kể một câu chuyện cười cảm lạnh à." Sở Ưng Trừng nói, "Được rồi, quả nhiên là một câu chuyện rất ngắn. Em không còn hứng thú tiếp tục thăm dò người khác nữa, anh có thể yên tâm rồi?"

    Nhạc Quân lại thêm một câu: "Nhạc Hàng hỏi em có muốn chuyển DNA tới nước A không là cân nhắc nếu như hắn ta để lại tin tức ở kho gen tìm người thân.."

    Sở Ưng Trừng thắc mắc: "Nhưng anh ta chẳng phải là được nhận nuôi từ trong nước hay sao?"

    "Tin đồn, mấy chuyện mà anh nói với em đều là tin đồn nghe được từ trong miệng người khác, không thể đảm bảo tính chân thật. Anh nói với em cũng bởi vì để em nắm rõ tình hình." Nhạc Quân dừng một lúc lại nói, "Khoảng thời gian trước chuyện của em ồn ào lớn như thế hẳn là hắn ta cũng chú ý tới tên của em rồi. Nếu như hắn ta tới trước mặt em thì ít nhất em cũng không phải là không chút chuẩn bị."

    Trên thực tế lần trước Nhạc Lâm đã nhắc với Sở Ưng Trì trước rồi nhưng Nhạc Quân vẫn chưa phát rồ tới mức khai chị mình ra.

    Sở Ưng Trừng cười cười: "Anh ta là một ông chủ lớn mà còn so đo với em thì quá đáng rồi đó? Mà có gì tốt để anh ta tìm em chứ? Chẳng qua em sẽ chú ý, đừng lo lắng"

    "Ừm." Những gì cần nói Nhạc Quân cũng nói hết rồi, đứng dậy nói, "Anh đi đây em nghỉ ngơi cho khỏe đi."

    "Anh mới cần nghỉ ngơi cho khỏe đó, anh." Sở Ưng Trừng đi theo anh ra ngoài, "Bây giờ em không thể làm việc, dựa vào anh và Ngư Dân gánh vác Fan9 đó, ha ha."

    Cậu nói thế này Nhạc Quân còn tưởng bản thân mình nghe ra ý khác trong đó, ngừng bước chân nghiêng đầu nhìn cậu: "Thiếu tiền hả?"

    ".. Không." Sở Ưng Trừng nói, "Em cũng không ra ngoài, ăn cơm còn là nhóm anh mời tới phụ trách, bốn bỏ năm lấy thì là anh đang nuôi em đó, có cần tiêu tiền đâu?"

    "Không đói được em." Nhạc Quân bị lời của cậu chọc cho vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên rũ mắt nhìn cậu, "Tiền thuê nhà, tiền quản lý, tiền điện nước đều không vấn đề gì?"

    "Không."

    "Ừm, có vấn đề thì nói với anh."

    "Nếu anh nói như thế thì thực sự có một vấn đề."

    "Gì?"

    "Có fan hâm mộ nói 'Quân Thần' ở khu bình luận của em." Sở Ưng Trừng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh có biết là gì không?"

    Nhạc Quân: "..."

    "Em tra trên mạng nhưng từ 'Quân Thần' này quá phổ biến có lẽ là em chưa tra đúng từ." Sở Ưng Trừng nói, "Là phim cổ trang gì anh từng đóng sao?"

    ".. Không phải, anh cũng không biết đó là gì, mấy thứ linh tinh trong khu bình luận không cần thiết phải nghiên cứu từng từ bằng không em sẽ mệt chết." Nhạc Quân nói, "Đi đây, tạm biệt."

    "Tạm biệt." Sở Ưng Trừng tiễn anh tới tận cửa, "Ngủ ngon."

    "Ngủ ngon."

    * * *

    Trước khi Nhạc Hàng về U Châu lại tặng một món quà cho Sở Ưng Trừng.

    Anh ta đưa cho Sở Ưng Trừng một thanh kiếm.

    Là loại dùng vật liệu thật nhưng không được mài lưỡi, ban đầu anh ta còn bảo Nhạc Quân hỏi xem Sở Ưng Trừng muốn thanh kiếm nặng bao nhiêu, Sở Ưng Trừng vừa nghe có cơ hội này thì lập tức chường mặt ra tăng thêm số liệu của độ dài.

    Báo xong số liệu Sở Ưng Trừng còn cẩn thận từng li từng tí hỏi Nhạc Quân: "Mấy năm nay đặt làm một thanh kiếm.. có phải là rất đắt hay không?"

    Nhạc Quân trả lời rất quả quyết: "Không đắt." So với cái đồng hồ kia còn rẻ hơn nhiều.

    Anh nói như thế Sở Ưng Trừng cũng tin luôn. Sở Ưng Trừng đã tra thử vũ khí lạnh thời nay còn tra xem vật liệu biết được kỹ thuật hợp kim của thời nay vô cùng tân tiến, chế tạo một thanh kiếm không còn khó đến thế. Ngay cả cụ ông cụ bà bình thường trên tám mươi tuổi cũng có thể cầm kiếm múa kiếm chơi trên quảng trường.

    Tuy mấy thanh kiếm đó khác rất xa thanh kiếm Sở Ưng Trừng dùng.

    Thực ra Sở Ưng Trừng còn có thể tự vẽ chuôi kiếm, đặc biệt là điêu khắc hoa văn phức tạp trên đó nhưng đây quả thực là một công trình lớn, thôi vậy.

    Kiếm đặt riêng cần thời gian chế tạo, Nhạc Hàng đặt hàng xong là đi cũng không chờ xem thành phẩm. Chờ kiếm thật sự được đưa tới nhà Sở Ưng Trừng thì thạch cao, thanh nẹp trên chân của Sở Ưng Trừng cũng đã được tháo hết rồi. Chẳng qua chân của cậu vẫn đang trong thời gian hồi phục như cũ cho nên vẫn không thể thiếu xe lăn được.

    Lúc này trọng lượng của vật nặng Sở Ưng Trừng (Vô cùng nghiêm túc nghe lời dặn của bác sĩ) sử dụng đã nặng hơn trọng lượng của thanh kiếm rồi rất hào hứng quay đoạn phim bóc hộp kiếm mới.

    Sau đó liền đập một bình hoa.

    Đoàn đội Fan9 biên tập cắt ghép rồi phát lại đoạn "Lanh lảnh êm tai" này ba lần.

    Bình luận trên màn hình cười điên luôn: [Ha ha ha ha ha chuyện tôi lo lắng cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!]

    [Bình- hoa-!]

    [Giây trước còn múa kiếm khoe mẽ giây sau thành nhóc phá phách dỡ nhà]

    [Đoạn phim nhân loại thời kỳ đầu thuần phục vũ khí lạnh. Ver thất bại.]

    [Chứng thực rồi, người thần bí tặng kiếm là muốn để cho Sở Ưng Trừng tự phá nhà..]

    "Em thực sự không cố ý."

    Giọng của Sở Ưng Trừng ở trong điện thoại rất bất đắc dĩ: "Em ngồi múa kiếm cộng thêm tay phải còn đang trong giai đoạn hồi phục, phán đoán sức lực, góc độ và khoảng cách ít nhiều đều có vấn đề, không cẩn thận đụng phải."

    "Không có nói em cố ý." Nhạc Quân ở bên một đầu khác trả lời, "Chẳng qua may mà vẫn chưa mài lưỡi cho em bằng không bàn của em có lẽ cũng bị chặt luôn rồi."

    Sở Ưng Trừng: "Em nghe được anh đang cười."

    Nhạc Quân: "Em nghe nhầm rồi."

    Sở Ưng Trừng: "Anh đang cười!"

    Nhạc Quân: "Anh đổi một bình hoa mới cho em ha."

    Thế là Sở Ưng Trừng có được hai bình hoa mới còn tặng kèm mỗi tuần một bó hoa. Bó hoa đều phong phú và rực rỡ làm cho phòng Sở Ưng Trừng tăng thêm không ít sắc màu làm cho một người con trai như cậu cũng rất thích.

    Qua hơn một tháng nữa kỳ hoa mỗi tuần kết thúc Sở Ưng Trừng cũng có thể vứt bỏ nạng tự mình đi bộ và chạy chậm.

    * * *

    Sở Ưng Trừng bắt đầu có thể tự mình đi lại được Lý Vĩnh Khánh cuối cùng cũng có thể sắp xếp cậu ra ngoài làm việc.

    Sắp xếp tạm thời dễ nhất vẫn là chương trình giải trí. Người ngoài ngành cho rằng Sở Ưng Trừng là đi theo "Con đường chương trình giải trí" cũng không phải là không có lý.

    Cũng may thời gian Tô Vu Mân và Nhạc Quân cũng cố ý điều chỉnh theo, ba người Fan9 vừa ra sân cũng xem như trở về khá long trọng.

    Chương trình này chủ yếu là xem một số chuyện thú vị các khu vực trong nước, sau đó trả lời một số vấn đề thú vị không cần dùng quá nhiều thể lực của Sở Ưng Trừng, rất thích hợp. Mà vấn đề của chương trình này vừa lệch vừa thú vị Tô Vu Mân và Nhạc Quân có thông minh cũng không chắc có thể trông cậy được, bởi thế Fan9 hoàn toàn không có ưu thế.

    Khách mời của kỳ chương trình này còn có Bạch Bạch, cũng là lý do Lý Vĩnh Khánh yên tâm vứt Sở Ưng Trừng qua đó "Bắt đầu công việc lại".

    Bạch Bạch trong lúc Sở Ưng Trừng nghỉ dưỡng bệnh đã cùng cậu chơi không ít trò chơi trên mạng, hai người cũng tính như chơi khá thân. Bạch Bạch còn là khách mời thân thuộc của chương trình này bởi vậy hành động trong chương trình tương đương như "Tự do".

    Cô thậm chí còn trong lúc trả lời câu hỏi lén lút rón rén đi tới sau lưng Fan9 bày ra vẻ muốn nhìn lén đáp án.

    Người dẫn chương trình vui vẻ nói: "Bạch Bạch, cô gian lận cũng quá trắng trợn rồi đó! Tôi có muốn xem như không nhìn thấy cũng khó đó!"

    "Tôi muốn tới nhìn trộm xem bọn họ trả lời thế nào nhưng mà Tranh Tử đều đang viết thứ gì đây!" Bạch Bạch vừa cười vừa rút bảng đáp án của Sở Ưng Trừng lật lại giơ lên, "Thầy, em muốn tố cáo! Sở Ưng Trừng lên lớp làm việc riêng vẽ bậy!"

    Ống kính hướng thẳng tới bảng đáp án kia, nội dung trên màn hình lớn vừa chuyển cảnh chỉ thấy Sở Ưng Trừng dùng bút dạ tiện tay viết ngoáy mấy nét ra một chú chó kỳ lạ, nhìn thế nào cũng kỳ quái hiện lên trên giấy!

    Chân sau của con chó này nhỏ tới thiếu cân đối, cả người từ đầu tới đuôi đều vẽ đầy hoa văn trắng đen xen kẽ, còn mọc răng hô. Nếu là người không biết gì cả nhìn bức tranh này nhất định cho rằng Sở Ưng Trừng không biết vẽ nhưng đám người vừa mới xem hết đề bài được chiếu trên màn hình, khi vừa nhìn thấy hình vẽ này liền vui vẻ.

    "Ha ha ha ha ha.. Tranh Tử cậu biết vẽ ghê!" Người dẫn chương trình bị bức tranh chọt trúng điểm cười lập tức cười như điên, "Cậu vẽ chú chó được ông chủ tiệm kia nhận nuôi trong đoạn phim đó hả! Trời ạ, hình vẽ của cậu chỉ nhìn thì thực sự kỳ lạ tới cực kỳ buồn cười nhưng nhớ lại hình dáng chân chính của con chó đó lại cảm thấy cậu vẽ quả thực cực kỳ sinh động! Sinh động tới mức buồn cười, ha ha ha ha!"

    Bạch Bạch cũng đang cười: "Đạo diễn, hậu kỳ nhất định phải ghép ảnh của chú chó kia đặt bên cạnh hình vẽ này, người xem chắc chắn sẽ cảm thấy giống cực kỳ ha ha ha ha.."

    Trong đám khán giả ở hiện trường còn có fan hâm mộ của Fan9, có người nhịn không nổi lấy ra điện thoại: [Ha ha ha ha ha kỳ chương trình này phát sóng cậu nhất định phải xem! Tranh Tử vẽ một con chó buồn cười lắm!]

    Bạn: [? ]

    Fan hâm mộ: [Thật đó! Tôi vốn cảm thấy con chó đó đáng thương bây giờ cảm thấy nó thú vị quá ha ha ha ha! Hình vẽ này của Tranh Tử nên treo trong tiệm có con chó kia! Quá buồn cười!]

    Bạn: [? ]

    [Uầy, bức tranh vẽ này của Tranh Tử cứ để đây đi. "Người dẫn chương trình nhìn thấy hiệu quả của bức tranh vẽ này tốt như thế cũng đi tới đặt bảng đáp án của Sở Ưng Trừng lên trên giá của đội Fan9 vui vẻ nói," Các cậu đợi lát nữa cứ giơ bảng đáp án lên đi. Tranh Tử, cậu tốt xấu gì cũng phải tham gia thảo luận chút chứ, chỉ lo trốn việc còn vẽ bậy nguệch ngoạc, cậu thực sự không có chút tác dụng thực tế nào hết à! "

    Sở Ưng Trừng lý lẽ hùng hồn:" Tôi không hiểu chuyện của nước I mà! Câu hỏi tôi cũng đọc không hiểu lắm nên tôi không làm loạn thêm nữa! "

    Người dẫn chương trình nhìn về phía Nhạc Quân và Tô Vu Mân vỗ vỗ bàn viết đáp án:" Hai cậu cũng không quản chút sao? "

    Tô Vu Mân cười cười:" Chúng tôi đều nghe lời đội trưởng. "

    Nhạc Quân bình tĩnh trả lời:" Cậu ấy khó khăn lắm mới được thả ra hóng gió, muốn làm gì cũng được. "

    " Cậu đâu phải là đội trưởng nữa, cậu đây là út cưng trong nhóm luôn rồi! "Người dẫn chương trình nhìn về phía Sở Ưng Trừng cảm khái, cũng mặc kệ bọn họ mà xoay người rời đi.

    Cuối cùng câu hỏi này Tô Vu Mân và Nhạc Quân không đoán đúng đáp án nhưng hình vẽ của Sở Ưng Trừng lại được cộng thêm mười điểm.

    Ba người còn ở trong chương trình hát một bài. Bởi vì Sở Ưng Trừng vẫn chưa thể vận động mạnh được nên chọn một bài không quá mãnh liệt nhưng vẫn có một số động tác vũ đạo phải làm. Lúc nhảy Nhạc Quân và Tô Vu Mân vẫn luôn chú ý tới tình hình của Sở Ưng Trừng, thậm chí Nhạc Quân còn trong lúc đổi vị trí còn tránh ống kính đỡ khuỷu tay của Sở Ưng Trừng, Sở Ưng Trừng đáp lại bằng một nụ cười" Yên tâm ".

    Chương trình thuận lợi quay xong.

    Ba người Fan9 quay về tới phòng nghỉ chuẩn bị thu dọn một số đồ dùng rồi rời đi, tẩy trang đều chờ về rồi tính. Chỉ mấy phút như thế Bạch Bạch đã tới gõ cửa thò đầu vào hỏi:" Mấy anh đẹp trai, tối nay rảnh không? Hẹn mấy người cùng tham gia chương trình ngày hôm nay bao gồm người dẫn chương trình, còn có Lải Nhải.. cùng ăn lẩu? "

    Nhạc Quân và Tô Vu Mân đều có công việc không thể đi, Sở Ưng Trừng lại tích cực giơ tay:" Em rảnh! "

    " Vậy chờ lát nữa em còn có việc gì khác không? Không có thì cùng đi thôi, còn có mấy người ngoài khác đi chung đường. "Bạch Bạch nói," Chị dắt em! "

    Sở Ưng Trừng:" Được! "

    " Uống rượu chú ý chút. "Nhạc Quân nhìn về phía Sở Ưng Trừng," Bị thương nặng mới khỏi đừng có coi trời bằng vung. "

    Sở Ưng Trừng gật đầu:" Em biết mà. "

    Tô Vu Mân cũng nói:" Mấy thứ kích thích quá cũng chú ý chút. "

    Sở Ưng Trừng không chút nghĩ ngợi liền trả lời:" Tôi cũng biết mà. "

    Nhạc Quân còn nói:" Về nhà thì gửi một tin nhắn cho anh, có chuyện gì gọi cho anh. "

    Sở Ưng Trừng:" Ừm ừm! "

    Tô Vu Mân:" Tối nay tôi kết thúc công việc trễ nếu tiện đường đón cậu thì nói với tôi. "

    Sở Ưng Trừng:" Ừm ừm! "

    Bạch Bạch ở cửa nhìn, tấm tắc cảm thán.

    " Các cậu là đưa người thành niên ra ngoài ăn lẩu hay là người lớn đưa con nít đi nhà bạn học tham gia bữa tiệc sinh nhật đây.."

    Tâm trạng không vui nên đăng thêm vài chương cho mọi người đọc.
     
    AlissaLieuDuong thích bài này.
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitam, Võ Như, Alissa1 người nữa thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitam, Võ NhưLieuDuong thích bài này.
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2023
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitam, Võ NhưLieuDuong thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitam, Võ NhưLieuDuong thích bài này.
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitam, Võ NhưLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...