Buổi tối, tại biệt thư Tư gia, là một trong năm nhà lớn nhất thành phố S. Ngôi nhà vô cùng tráng lệ và lộng lẫy. Tư gia có một nhà chính là nơi hiện tại họ đang ở và vài ngôi biệt thự ở Ý, ở Anh và một căn nhà riêng ở trong thành phố này. Hôm nay một nhà bốn người họ ngồi ở trong phòng khách để nói chuyện.
Gia đình này có hai cậu con trai, người thứ nhất là đại thiếu gia Tư Thiên Bân - 15 tuổi, cao khoảng mét tám sáu với thân hình rắn chắc vì thường xuyên chơi bóng rổ và cậu cũng là một tuyển thủ giỏi. Cậu để tóc cũng hơi dài, dưới mái tóc đó là đôi mắt màu tím than và đôi môi mỏng.
Người thứ hai là nhị thiếu gia Tư Thiên Dực - 14 tuổi, cậu mới từ Ý về, cậu không thường xuyên tập luyện thể chất như anh trai mình nhưng cũng khá cao khoảng mét bảy. Tóc cậu cũng không để dài như anh, mắt cậu là màu đen tuyền và có hơi vô cảm chút, nhưng con người cậu lại không hề phải như vậy, cậu cũng đeo một cái kính để phần nào che đi đôi mắt ấy.
"A Bân, ba mẹ đã tìm được một vị hôn thê tốt cho con rồi!"
"Phụttt.."
Tư Thiên Bân đang uống trà bỗng nghe thấy lời này của ba mình nói thì sốc tới độ thể hiện rõ trên mặt, hai mắt cậu trợn tròn gương mặt cũng tái đi đôi chút. Cậu hơi ấp úng hỏi lại: "S-sao.. sao cơ ạ? Hôn.. thê ý ạ?"
Mẹ cậu ngồi kế bên mỉm cười lên tiếng đáp: "Phải a! Tại con cũng không có hứng thú với việc tìm đối tượng nên ba mẹ đã tìm giúp con rồi."
Tư Thiên Dực ngồi cạnh bố mẹ cũng cười cười nói: "Hai sướng ghê nha! Được ba mẹ tìm đối tượng cho nữa nè!"
"Anh đây không cần nhá!" Cậu liền liếc xéo em trai mình một cái nói.
"Mà nói về con bé thì con bé học cùng trường với đó! Tên là gì ấy nhỉ? Kiều gì nhỉ?" ba Tư làm vẻ mặt cố nhớ ra tên cô nói. "À! Là Kiều Liên Băng đó!"
Mặt cậu hơi đơ ra khi nghe thấy cái tên đó, miệng mấp máy nói: "Sao.. ạ?"
Mẹ Tư thấy con trai mình hỏi vậy có chút tò mò liền lên tiếng hỏi: "Con gặp con bé rồi à?"
"Con chưa gặp. Nhưng có nghe đàn anh trong club nói có người tên Kiều Liên Băng sẽ làm huấn luyện viên của tụi con." cậu đáp lại.
Nghe vậy mẹ Tư liền mỉm cười vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá rồi! Mẹ đỡ phải giới thiệu cho con nữa!" nói tới đó bà vỗ hai tay vào nhau một cái rồi đứng dậy. "Vậy thế nhá! Mọi chuyện xong xuôi."
"Nhưng con chưa đồng ý mà!" Tư Thiên Bân liền đứng bật dậy đưa tay về phía mẹ của mình nói với bộ dạng bất mãn và kháng nghị.
Ba Tư cũng đứng dậy không hề quan tâm tới cậu ôm eo mẹ Tư hướng lên lầu, "Mình đi thôi! Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi!"
"..."
Bị ba mẹ không để ý nữa, cả người cậu như hóa đá đứng giữa không gian nào đó.
Tư Thiên Dực cũng đứng dậy, hai tay đan xen nhau vòng qua gáy hướng thẳng vào phòng của mình. Đồng thời cũng nói một câu: "Có lẽ do anh hai ế quá đó!"
"Anh đây cũng mới 15 thôi chứ mấy mà chú kêu anh đây ế quá!" hai mắt cậu như bốc lửa nhìn thẳng vào cậu em trai của mình.
"..."
Mặc kệ anh mình đang bốc hỏa ở dưới lầu cậu chỉ đáp lại bằng một sự im lặng.
Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời. Bầu trời đẹp nhưng tâm trạng của ai đó thì không tốt chút nào. Tới trường An Hoa - ngôi trường mới được xây dựng, Tư Thiên Bân mở cửa xe bước ra người. Vừa bước ra thì bao ánh mắt lập tức đập vào người cậu, mà chủ yếu là con gái.
Quản gia riêng của cậu - Lâm Hàn Tiên đã đứng bên cạnh cậu từ khi nào nhìn cậu nói: "Đại thiếu gia đi học vui vẻ!"
"Tạm biệt!"
Tâm trạng không được tốt nên cậu chỉ nói ngắn gọn hai từ rồi đi thẳng lên trên lớp của mình. Vừa tới lớp là cậu liền gục xuống bàn. Một nam sinh nhìn thấy bộ dạng của cậu liền đi tới.
"A Bân! Cậu sao vậy?"
Người này là một trong bốn người bạn nối khố của cậu - An Thần Hàn, cậu là một người khá là mít ướt.
".. Ba mẹ tôi bắt tôi đính hôn." Tư Thiên Bân vẫn giữ nguyên tư thế đáp.
"Hể?"
"A Bân sao vậy?"
Một nam sinh khác lại đi tới khoác tay lên vai của An Thần Hàn, cậu cũng một trong bốn người bạn nối khố của Tư Thiên Bân - Mai Tử Hạo. Cậu cũng giống Tư Thiên Bân là thành viên club bóng rổ.
An Thần Hàn đưa mắt sang nhìn cậu bạn nói: "Cậu ấy nói ba mẹ cậu ấy bắt cậu ấy đính hôn."
Mặt Mai Tử Hạo liền đơ một hồi rồi nhìn ai kia đang gục trên bàn hỏi: "Là.. ai vậy?"
"Huấn luyện viên của chúng ta đó!" Tư Thiên Bân đáp.
"Ha!" Mai Tử Hạo một vẻ tò mò nghĩ.
'Thật muốn gặp người đó ngay. Không biết là người như nào mà có thể lọt vào mắt xanh của hai người kia.'
Tới giờ nghỉ trưa, mọi người trong club bóng rổ nam tập trung lại ở phòng tập cho nam. Mọi người đều đứng thành hàng trước mặt đội trưởng - Tống Nha.
Anh mỉm cười nhìn mọi người: "Chào mọi người! Anh tên là Tống Nha, học sinh năm ba, anh là tiền phong ghi bàn. Rất vui được gặp mọi người." vừa nói xong anh liền hơi cúi xuống.
Ánh mắt của anh bỗng nhiên đưa sang hướng khác rồi đưa tay về phía hướng mắt đang nhìn nói: "Đó là huấn luyện viên của chúng ta."
Nghe vậy ánh Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo liền nhanh chóng quay về hướng mắt Tống Nha đang nhìn.
Đứng trước mọi người, cô liền nói: "Tôi là Kiều Liên Băng, học sinh năm nhất lớp 2-10. Rất vui được gặp mọi người."
Vẻ mặt của hai người kia khá là sốc khi nhìn thấy cô.
'Đây thực sự là người đó?', đây là suy nghĩ chung của họ. Bởi bộ dạng của cô không khác gì một thằng con trai, cao gần mét bảy. Một mái tóc ngắn màu bạc tự nhiên với đôi mắt xanh tím mang theo hơi lạnh, cả người cô toát lên một vẻ lãnh đạm.
"Tôi mới từ Ý về được khoảng gần một năm, nên tiếng của tôi có hơi khó nghe chút và đôi lúc cũng nói sai nên mong mọi người bỏ qua cho."
Tống Nha mỉm cười với cô nói: "
Nhóc yên tâm đi, không ai để ý tới điều đó đâu!"
"Vậy thì tốt quá!" Kiều Liên Băng cười nhẹ đáp lại.
Tư Thiên Bân đứng nhìn chằm chằm cô với ánh mắt ghét bỏ và trong lòng cũng có phần không muốn nhìn thấy cô chút nào.