Ngôn Tình Bắt Được Rồi, Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tôi - Bồ Công Anh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Huyền Kim, 25 Tháng bảy 2022.

  1. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó cúi đầu chào rồi nhanh chống đi ra ngoài, thư ký Hoàng nhìn anh đầy khó hiểu:

    "Tổng Giám Đốc, cô ấy gây họa lớn như vậy, mà anh chỉ bắt cô ta đi bán sản phẩm thôi sao? Năm trăm tỷ đô lận đó, không phải là con số nhỏ đâu, tôi thấy anh nên bắt cô ta đến cảnh sát thì hơn"

    Anh nghiêm mặt nhìn thư ký Hoàng rồi bảo:

    "Anh yên tâm, cô ấy sẽ làm được, tôi tin tôi không chọn sai người, còn cái hợp đồng kia, tôi cũng vốn chẳng muốn ký với bên đó, sẳn tiện thì hủy luôn cũng chẳng sao, anh đợi rồi xem, tôi tốn năm trăm tỷ đô để bồi thường hợp đồng, nhưng cô ấy sẽ giúp tôi kiếm được trên một nghìn tỷ đô cho anh xem"

    Thư ký Hoàng vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu hết được dụng ý của anh, nên chỉ đành im lặng mà nghe theo.

    * * *

    Nó đi đến phòng trưng bày sản phẩm, tìm hiểu kỷ về từng sản phẩm, rồi sao đó nó liền lên kế hoạch quảng bá.

    Nó thấy việc quảng bá bằng tờ rơi, áp phít hoặc phát quảng cáo trên sóng truyền hình thì không thể tăng doanh số nhanh được nên nó liền, nhờ người quay phim phát trực tiếp từ hiện trường để quảng cáo sản phẩm.

    Vì để cho chân thật hơn, nó đã mời mườ người mẫu là dân đi đường đến để hỗ trợ.

    Nó liền vui vẻ dẫn chuyện trước ống kính:

    "Kính chào quý vị và các bạn, tôi là Trần Khánh Linh của công ty Thiên Phú, công ty chúng tôi vừa cho ra mặt bộ sảm phẩm chăm sóc da mặt từ thiên nhiên, với thành phần chính là từ trà xanh.

    Các chị em phụ nữ chúng ta đều rất sợ làn da của mình sẽ không được sáng bóng, căng mịn và thâm mụn,

    Bộ sản phẩm chăm sóc da này của chúng tôi sẽ giúp các bạn trở nên ngàu càng xinh đẹp hơn, từ một con vịt bầu hóa thành thiên nga như thế nào nhé,

    Vậy mời các bạn hãy theo dõi tôi nha, hôm nay tôi có mời đến hiện trường, mười chị nội trơn, da của jos đều có rất nhiều khuyết đểm, vậy bây giờ tôi sẽ chỉ cho các bạn cách trang điểm như thế nào sẽ phù hợp với gương mặt của mình nhất nhé.

    Như chị này đây, gương tròn, trên da lại có nhiều thâm mụn, làn da xỉn màu trông rất thiếu sức sống, hai mắt lại còn bị quần thâm, bây giờ tôi sẽ giúp cô ấy trang điểm một chút nhé, đầu tiên là chúng ta thoa một lớn kem dưỡng sau đó đánh một ít phấn màu đậm ở hai bên mặt, phần còn lại các bạn đánh cho sáng hơn một chút, quần thâm ở mắt ta có thể dùng phấn nước che đi, các bạn thấy chưa mớ có đánh vài cái thì gương mặt của chị ấy đã khác hẳn, bây giờ chúng ta sẽ nhấn màu mắt, kẻ mũi dọc.. và đây là thành quả cuối cùng"

    Ống kính quay cận mặt người phụ nữ lúc nảy, quả thật cô ấy đã khác đi rất nhiều, nhìn cô ấy đã đẹp lên rất nhiều, da lại còn mịn màng nữa, làm tất cả mọi người ai cũng thích, những người còn thấy có hiệu quả nên liền chia sẽ những vấn đề mình gặp phải, rồi nhờ nó hướng dẫn cách trang điểm, đã giúp các chị em che được nhưng khuyết điểm của gương mặt, trong họ đẹp hơn trước nhiều, nên bộ mỹ phẩm trang điểm và chăm sóc da của cty bán rất chạy, số người đặt hàng rất nhiều.

    Chỉ mới phát sóng được ba mươi phút nhưng đơn đặt hàng đã lên đến một ngàn bộ sản phẩm và đơn hàng cứ liên tục được tăng lên.

    Tiếp sau đó là nó hướng dẫn cách phối trang phục và phụ kiện, tùy vào thân hình của mõi người mà nó tư vấn những màu thích hợp và những loại nào nên phối với loại nào. Sau khi trang điểm và thay đổi về trang phục, người vị khách lúc đầu đã có màn lột xác ngoạn mục, tất cả đều trở nên xinh đẹp hơn và quyến rũ hơn.

    Kết thúc buổi ghi hình số lượng đã được hai mươi nghìn sản phẩm, hiện tại công ty vẫn còn đang nhận được rất nhiều lời tư vấn và đặt hàng ở khắp nơi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  2. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người xem chương trình quảng cáo của nó mà hết sức kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong hai tiếng ngắn ngủi mà bán được hai mươi nghìn sản phẩm, anh xem đoạn clip mà cười nhẹ, anh đã không lầm khi chọn nó. Kết thúc chương trình nó cảm ơn mười vị khách kia và tặng mõi người một bộ sản phẩm dùng thử.

    Tuy nó đã bán được nhiều sản phẩm, nhưng so với doanh số yêu cầu còn rất xa, Đến giờ cơm trưa nó chạy ra quán Moon. Vì sáng nay con Phương đã xin vào quán Moon làm nên nó đến xem tình hình của con Phương như thế nào:

    "Sao rồi, làm ổn không?"

    "Cũng ổn, công việc ở đây cũng nhàn, với chị chủ quán cũng dễ thương lắm"

    "Vậy thì tốt quá rồi, tao đang rầu thúi ruột đây nè"

    "Sao vậy? Mày có chuyện gì à?"

    "Tao đã đồng ý với Hoàng Khánh PHong trong vòng ba ngày sẽ bán hết một trăm nghìn sản phẩm, bây giờ mới bán được có hai mươi ngàn, tao đang rầu đây"

    ' Chắc sẽ không sao đâu, lượng đặt hàng đang được tăng lên, với lại mày còn hai ngày nữa mà, chắc sẽ đủ thôi, gán lên "

    " Ừ, tao cũng mong là vậy, ê chiều tan ca đi siêu thì đi "

    " Ok "

    " À mày kêu anh Minh đi luôn nha "

    " Để tao hỏi lại ảnh coi, dạo này ảnh cũng bận nhiều việc lắm "

    " Ê dạo này thấy mày với anh Minh dạo này sao rồi "

    " Cũng vậy thôi "

    " Anh Minh thích mày lắm đó, đối xử tốt với anh ấy một chút, tao thấy mày cũng thích người ta mà cứ tỏ ra lạnh nhạt hoài "

    " Tao với ảnh khác nhau lắm, nhà ảnh giàu có, lại còn có học thức cao, ảnh ưu tú về mọi mặt, còn tao thì mày cũng thấy đó, tao chẳng có gì cả, chỉ là đứa sinh viên nghèo, học lại dốt, còn xấu nữa, sao mà xứng với ảnh được "

    " Mày quan tâm mấy chuyện đó làm gì, quan trọng là anh ấy thích mày là được rồi, mày không thấy mấy chàng hoàng tử thường kiếm lọ lem sao "

    " Thôi bà ơi, mệt bà quá hà, thời này rồi mà còn hoàng tử với lọ lem nữa, mày đó lo ăn đi rồi về làm việc tiếp kìa, tối ngày cổ tích hoài, không có cổ tích giữa đời thường đâu "

    " Được rồi, tao không chọc mày nữa, chưa gì mà mặt đã đỏ lên hết rồi kìa "

    " Con quỷ tối ngày cứ chọc tao, mày lo ăn đi, tao đi làm tiếp đây "

    " Ừm, mày đi làm việc đi "

    Anh thì hiện tại đang rất bận, nên không có thời gian ăn trưa, Thư ký Hoàng kêu mãi mà anh không ngừng việc lại, nên đã gọi điện méc mẹ anh, Mẹ anh liền bắt Cha anh gọi điện cho anh. Anh thấy điện thoại reo, anh nhìn tên thì thấy cha anh gọi đến nên liền nghe máy:

    " Con nghe "

    " Khánh Linh làm chung công ty với con sao? KHi nào vậy? Sao cha không nghe con nói? "

    " Con cũng mới biết ngày hôm qua thôi "

    " Vậy sao? Xem ra con bé rất hợp với con đó, cha thấy con không giỏi bằng con bé trong lĩnh vực này rồi "

    " Cha đang mơ đó à? "

    " Con trai, cha nghỉ con đã quá tự tin rồi đó, con người không ai hoàn hảo hết đâu con, tuy bên thiết kế, xây dựng kiến trúc, thương mai, ngoại giao, y học, con rất giỏi, nhưng về mặt tiêu thụ thì con bé làm tốt hơn con đó, cha nghỉ con nên cho con bé phát huy mặt quảng bá hình ảnh của KPJ thì tốt hơn "

    " Cha tưởng con là con nít sao? Con tuyển nhân viên không khi nào sai cả "

    " Ừ cha quên, con rất giỏi trong lĩnh vực này, mà con trai nè, con cũng đừng có quá khắc khe với con dâu của cha đó, con bé thấy vậy chứ còn khờ lắm "

    " Con biết rồi con không làm gì con dâu của cha đâu mà lo "

    " Ừ mà con đã ăn gì chưa đó "

    " Con ăn rồi "

    " Thằng Hoàng mới mách với cha là con hành hung nó khi nó kêu con ăn cơm đó, con trai à, con ngoan ngoãn ăn đúng bữa đi, con mà cứ bỏ bữa thế này là sẽ bệnh đó, con dâu sẽ buồn lắm đó "

    " Con biết rồi, con sẽ ăn sau, thôi nha cha, con còn nhiều việc lắm "

    Nói xong anh liền tắt máy, không đợi cha anh kip nói gì thêm, cha anh cũng lắc đầu, tính anh lúc nào cũng cố chấp như vậy đó, không có ai ép thì sẽ không chịu ăn đúng bữa đâu, mẹ anh ngồi cạnh cha anh hỏi:

    " Ông xã, con trai đã ăn cơm chưa đó? "

    " Vẫn chưa, tôi còn chưa nói xong thì nó đã cúp máy rồi"

    Mẹ anh suy nghỉ một lúc rồi liền cười tươi như hoa, lấy điện thoại ra gọi cho nó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  3. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó đang chuẩn bị lên phòng làm việc thì điện thoại lại reo lên, nhìn lại thì là số của mẹ anh, nó liền nghe máy:

    "Dạ con nghe thưa bác gái"

    "Khánh Linh hả? Con đã ăn cơm chưa đó?"

    "Dạ con vừa mới ăn xong, có gì không vậy bác gái?"

    "Cũng không có gì tại thằng Phong nhà bác nó biến ăn quá, mà Bác thì không đến công ty được, không biết nó có chịu ăn cơm không nữa"

    "Vậy sao ạ? Con cũng đang ở căn tin, để con mua dùm anh ấy một phần cơm cho"

    "Vậy thì tốt quá rồi, Khánh Phong nó rất kén ăn, nó không ăn cá, thịt heo, và hành, con lựa dùm bác cơm nào mà không có ba thứ đó nhé"

    "Dạ con biết rồi"

    "Vậy bác cám ơn con nhé, à mà còn một điều quan trọng nữa, khi con mang cơm đến, con phải bắt nó ăn giúp Bác nhé, con mà đi là nó sẽ để đó không chịu ăn đâu"

    "Dạ con biết rồi"

    "Vậy làm phiền con nhé, hôm nào rãnh đến nhà Bác nấu đồ ăn ngon đợi con nhé"

    "Dạ con chào bác gái'

    " Ừ chào con dâu nhé "

    Nó tắt máy rồi nghỉ thầm: Tính gì đâu mà kén ăn vậy trời, lại còn không chịu ăn nữa chứ, anh ta lớn già đầu ra rồi mà còn như con nít á.

    Nói rồi nó cũng đi mua một suất ăn rồi đem lên phòng cho anh, lúc nay anh vẫn còn đang xử lý công việc, nó đem hộp cơm đặt trên bàn làm việc cho anh rồi nói:

    " Anh ăn cơm đi rồi làm tiếp "

    Anh vẫn không rời máy tính, tay vẫn nhấn bàn phím lạnh giọng nói:" để đó đi "

    Nó thấy vậy liền giật lấy máy tính trong tay anh rồi ôm vào người, anh bực mình đưa ánh mắt đe dọa nhìn nó:

    " Cô làm trò gì đó đưa laptop đây "

    " Anh ăn hết hộp cơm đi rồi tôi sẽ đưa "

    Anh cau mài nhìn nó:" Ra điều kiện với tôi à? Trần Khánh Linh đưa Laptop cho tôi trước khi em xảy ra chuyện "

    Nó vẫn ngoan cố ôm chặt cái laptop nói:

    " Anh ăn đi rồi tôi sẽ trả "

    Anh chau mài nhìn nó hỏi:

    " Là mẹ tôi đúng không? "

    " Anh đã biết thì mau ăn đi, anh có biết Bác Gái lo lắng cho anh lắm không? Anh muốn làm gì thì cũng phải suy nghỉ đến người nhà chứ? "

    Anh chán nản nói:" Lại có một người giống mẹ tôi "

    Anh không đôi co với nó nữa, lấy hộp cơm lên và ăn, nó đi lại mấy một ít nước cho anh, sau đó mang Laptop đi về bàn làm việc của nó. Nó tranh thủ làm cho xong bản dự án về sản phẩm mới để còn đưa cho anh kiểm duyệt.

    Anh vừa ăn vừa nhìn nó, thi thoảng lại cười nhẹ

    " NGhe nói cô bán cũng khá nhiều sản phẩm? "

    " Tuy không tệ nhưng so với mức của anh thì còn xa, nên tôi dịnh sẽ tăng cường việc quảng cáo để người tiêu dùng tin tưởng hơn "

    Anh liền cố gợi ý, ý tưởng mới cho nó:

    " Nếu làm ngoài trời thì tốt hơn "

    Nó nghe anh nói hai chữ" Ngoài trời "thì liền nảy ra ý tưởng mới, nó liền lấy điện thoại gọi cho bên ghi hình, đổi lại địa điểm ghi hình, anh nhìn nó cười nhẹ, nó vui mừng quay sang cám ơn anh, anh giả bộ không biết nên hỏi lại:

    " Tại sao tự nhiên lại cám ơn tôi? "

    " Cũng nhờ anh nhắc mà tôi đã có ý tưởng cho buổi ghi hình vào ngày mai rồi "

    Anh liền cười mỉn rồi hỏi:

    " Ở đâu thế? "

    " Suỵt, bí mật"

    Anh chỉ cười rồi ăn tiếp phần cơm của mình, đến chiều nó chuẩn bị báo cáo nộp gấp cho anh, và lên kế hoạch cho những dự án mới, nên rất bận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  4. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều anh cũng có việc, nên đã về Tổng công ty để xử lý, thật ra tập đoàn THiên phú là một nhánh của tập đoàn mẹ V-Star, một công ty có tầm cở quốc tế, nên anh phải chạy luận phiên giữa hai tập đoàn, mà phần lớn anh ở trụ sở chính của công ty, còn Thiên Phú anh rất ít ghé lắm, lần này bên Thiên Phú trển khai mở rộng sang mỹ phẩm và Trang sức nên anh mới đặc biệt đến để điều phối công việc.

    * * *

    Ở phía cảnh sát Trưởng, anh ta đang cho lính đi theo sát Dì hai, kết quả Trinh sát đã chụp được một số ảnh Dì hai đưa tiền cho vị cảnh sát ở Quận. Nghe lính báo cáo tình hình, cảnh sát Trưởng liền gọi cho nó, thông báo sẽ xử lý sự việc trong hôm nay, kêu nó đến đồn cảnh sát để đối chứng.

    Nó hiện tại đang ở công ty nên không thể tự ý đi được, nên nó đành gọi cho anh để cầu cứu.

    "Alo, Tổng Giám Đốc, tôi có việc rất quan trọng, tôi muốn xin đi ra ngoài một lát, tôi xử lý xong việc riêng sẽ quay lại công ty làm bù, anh có thể cho tối ra ngoài một chút được không?"

    Anh lạnh giọng hỏi: "Em đi đâu?"

    "Tôi có việc riêng, hiện tại không thể nói được"

    "Thôi được, em đi đi, những dự án kia tôi chưa cần gấp"

    "Vậy cám ơn anh, cám ơn anh nhiều lắm"

    Nó liền chạy đến trụ sở cảnh sát, đến nơi thì thấy Dì hai và người phụ nữ kia, cùng với hai người công an lần trước đã có mặt.

    Nó đi vào trong, Cảnh sát theo trình tự giải quyết, ghi lại hết tất cả lời khai của những người liên quan, những lời khai của những người kia lúc nào cũng chỉa mũi dao về phía nó, gáng cho nó cái danh trộm cấp tài sản, làm nó tức điên cải lại, sau đó cả đám cải nhau om sòm, Cảnh sát phải quát họ mới chịu im lặng, lúc này Cảnh sát trưởng liền bước vào, hai tên công an Quận thấy anh ta liền cung kính chào hỏi, thấy Cảnh sát trưởng đến, Dì hai và người phụ nữ kia có chút hoảng sợ,

    Cảnh sát trưởng ngồi xuống, nhìn hai tên công an rồi lạnh lùng đem số ảnh mà lính của anh đã chụp được cho hai tên công an kia xem, hai tên công an cầm tấm ảnh mà tay rung rẫy, sau đó Cảnh sát trưởng lấy đoạn ghi âm, ghi lại cuộc đối thoại giữa Dì hai của nó và người phụ nữ kia, đã lập kế để hại nó.

    Cả bốn người sợ quá liền vội quỳ xuống xin tha, nhưng sai là sai, phạm pháp là phạm pháp, dù họ có cầu xin thế nào cũng bị cảnh sát túm hết vào tù đợi ngày ra tòa phán quyết.

    Sau khi sáng tỏ mọi việc, nó liền đi lại cám ơn vị Cảnh sát trưởng kia:

    "Cám ơn anh, nếu không có anh, thì e là tôi sẽ không sớm được giải oan rồi"

    Cảnh sát trưởng cười nói:

    "Chuyện cảnh sát chúng tôi nên làm thôi, cô cùng dừng gọi tôi là cảnh sát mãi, tôi có tên mà, sau này cứ gọi tôi là Khánh"

    Nó ngại ngùng gật đầu:

    "Được, vậy cám ơn anh, anh Khánh, anh đã giúp tôi việc lớn như vậy, phải cho tôi trả ơn anh mới được, sau này có gì cần thì đến tìm tôi, tôi sẽ giúp anh hết lòng, còn bây giờ thì, khi nào anh rãnh có thể cho tôi mời anh dùng bữa cơm không?"

    Anh Khánh cười nhẹ rồi nói: "Được thôi, khi nào rãnh thì gọi cho tôi, đây là số của tôi"

    Nó vui vẻ nhận danh thiếp của anh, sau đó nó phải về lại công ty nên không náng lại lâu được, nó tam biệt anh Khánh rồi chạy nhanh về.

    Anh Khánh đứng phía sau nhìn nó mà cười thầm, vì anh ta đang có ý đồ với nó, anh ta muốn dùng nó để trả thù anh. Còn nó thì quá khờ nên không biết anh ta là đang lợi dụng nó.

    Nó chạy một mạch về công ty, nhưng khi đến công ty thì nó rất ngạc nhiên, tất cả mọi người đã đứng thành hai hàng để đợi nó, nó thấy lạ nên đi lại hỏi:

    "Bộ có chuyện gì sao?"

    Mọi người liền phá lên cường rồi bắn hoa tuyến, dây kim tuyến chúc mừng nó, làm nó ngơ ngác, quản lý đi ra nói với nó:

    "Chúc mừng em, doanh số đợt bán hàng lần này đã đạt mức một trăm nghìn sản phẩm rồi, lô hàng lần này chúng ta lời một nghìn tỷ đô"

    Nó không tin vào tai mình, nên hỏi lại:

    "Chị nói thật sao? Chúng ta bán hết sản phẩm rồi sao?"

    "Đúng vậy, còn chỉ trong hai ngày thôi, một trăm nghìn sản phẩm đã được bán sạch rồi"

    Nó mừng đến chảy nước mắt, nó thật sự không ngờ rằng nó đã bán được một trăm ngàn bộ sản phẩm, niềm vui này có chút làm cho nó hoảng loạn.

    Tan ca công ty liền tổ chức tiệc ăn mừng, nó rủ Phương đi cùng nó luôn, vậy là cả đám kéo nhau đi ăn rồi đi hát karaoke, tất cả đều quậy hết mình, nó cùng hòa nhập cùng mọi người vừa uống bia vừa ca hát quậy la in ỏi.

    Thế là nó và mọi người quậy thả ga, nó uống rất nhiều bia nên đã say tới mức không còn biết trời chăng gì, con Phương cản mãi mà vẫn không được, nó vẫn cứ uống. Con Phương còn lạ gì tính nó, nó mà uống say thì trời đất gì cũng quên sạch, đã gần mười một giờ rồi, con Phương bèn kéo nó về, nhưng nó vẫn không chịu, cùng với đám bạn uống tiếp, con Phương không biết phải làm sao nên đi ra ngoài hàng lang hít thở một chút. Vừa bước ra ngoài, con Phương liền thấy anh MInh đi tới, Phương hết sức ngạc nhiên, lẫn có chút sợ hãi, Thấy PHương mặt anh MInh lãnh đạm đi lại hỏi:

    "Em làm gì ở đây?"

    "Em đi với bạn đến chúc mừng nó"

    "Em chúc mừng ai ở chổ này"

    "Em chúc mừng con Linh nó vừa bán hết sản phẩm nên kéo sang đây ăn mừng"

    Anh Minh chau mài nhìn con Phương rồi lớn giọng nói:

    "Em có biết chổ này phức tạp thế nào không mà đến, Khánh Linh đâu kêu cô ta ra đây gặp anh, sao cô ta dám dắt em tới những chổ như thế này"

    Con Phương liền vội nói:

    "Linh nó say rồi, em đang định đưa nó về"

    Nghe đến nó sỉn, sắc mặt anh Minh càng khó coi hơn:

    "Sao? BỌn em còn uống rượu?"

    Phương vội lắc đầu nói:

    "Không họ chỉ uống bia thôi"

    Anh Minh đi lại kéo con Phương sát vào người, kề mặt sát mặt con Phương, con Phương sợ đến cứng người luôn, anh Minh không ngửi thấy mùi rượu trên người con Phương nên buôn nó ra, sau đó lạnh giọng nói:

    "Em không hợp với những chổ này, theo anh"

    "Đi đâu chứ? Còn con Linh thì sao? Em không thể bỏ nó ở lại một mình được"

    Anh Minh vừa kéo Phương đi vừa tức giận nói:

    "Cô ta tự biết đường về, em không cần phải lo đâu, im miệng và đi theo anh"

    "Nhưng mà.."

    Chưa để con Phương nói hết lời thì anh Minh đã lôi Phương ra ngoài rồi tống con Phương lên xe, sau đó anh Minh leo lên xe lao vút đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  5. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường đi con Phương cứ giải thích mãi:

    "Anh Minh, anh quay lại đi, con Linh nó say lắm rồi hay anh đưa nó về luôn nha, để nó một mình em không yên tâm, tính con Linh khi say nó không hề biết gì hết à, sẽ rất nguy hiểm, anh quay lại đi được không?"

    Anh Minh tức giận giọng lạnh lùng pha chút sát khí nói:

    "Anh còn chưa tính sổ với em, tốt nhất em nên im miệng đi"

    Con Phương nhìn thấy anh MInh như muốn giết người nên nó cũng sợ chẳng dám nói gì thêm.

    Còn nó thì cùng đồng nghiệp chơi tới hơn mười hai giờ mới chịu về, cả đám đứa nào cũng say mèn, mạnh ai nấy kêu taxi về, chia tay đám bạn, nó đi loay hoay kiếm con Phương, nhưng không thấy con Phương ở đâu, nó kiếm mãi mà không gặp nên nó ngồi bệt xuống sàn.

    Sau đó nó bị nhân viên mời ra khỏi quán, vì hôm nay có việc nên quán chỉ mở cửa đến một giờ, nó đành đi lang thanh trên đường lấy điện thoại gọi cho con Phương mà không được, nó say quá té ngã trên đường, vô tình có đám du côn đang đi đến, bọn chúng thấy nó bị té nên liền đi lại đở nó lên, sau khi thấy được gương mặt của nó bọn chúng liền nổi lên ý xấu, bọn chúng cố ý đụng chạm những chổ nhảy cảm của nó, tuy nó xỉn nhưng nó vẫn biết được bọn chúng đang cố ý sàm sở nó, nó bực bội đẩy bọn chúng ra rồi bước đi.

    Đám du côn cứ đi theo nó vừa đi vừa ghẹo:

    "Em đi đâu đó, tối rồi hay là để tụi anh đưa em về cho"

    Nó liền hất tay bọn chúng ra quát ;

    "Không cần, tôi tự biết về, mấy người tránh ra coi, sao cản đường tôi hoài dị hả?"

    Bọn chúng vuốt mặt nó nói:

    "Cô em dễ thương thật đó, bọn anh sẳn lòng đưa cô em về nhà"

    Nó bức bội quát:

    "Bây giờ các người có tránh đường cho tôi không? Đừng chọc tôi nổi điên à? Tránh ra!"

    Nó bắt đầu khó chịu, còn đám du côn thì cứ cảng đường nó, nó bậm môi nhìn tên trước mặt nói:

    "Là bọn mày ép tao đó"

    Nói rồi nó lấy cái túi xách đánh mạnh vào đầu thằng đó, làm đầu hắn chảy máu, đám còn tới nhào lại giữ nó, nó liền vùng vẩy, đánh, đá, đạp bua sua, nhưng nó đã say nên đánh loạn choạng lắm, nên đã bị bọn chúng túm lại được, tên bị nó đánh lúc nảy đi lại bọp chặt mặt nó:

    "Con Khốn, mày dám đanh tao, lần này để tao xem mày còn đánh tao nổi hay không?"

    Hắn hạ lệnh cho đám đàn em xử nó, vậy là năm thằng đẩy nó xuống nền cỏ rồi từ từ tiến lại gần nó cười nham nhỡ.

    Anh thì do công việc ở trụ sở quá nhiều, nên anh làm việc rất trễ mới về nhà, trên đường về anh vô tình thấy có đám du côn đang ức hiếp người khác, lúc đầu anh cũng chẳng để tâm lắm, nhưng khi thấy bóng người quen thuộc, anh lại có chút lo lắng, nên đã lùi lại nhìn về phía đám du côn, anh thấy bọn chúng đang xe áo của ai đó, anh để ý kỹ lại thì thấy người đó là nó, anh liền hốt hoảng đi xuống xe.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  6. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm đứa du côn, đang xé từng mảnh vải trên người nó, còn nắm tay chân nó cố định lại, làm nó không thể chống cự được, anh không nói gì liền xông vào đánh cho bọn chúng bầm dập, đám du côn bị đánh bất ngờ thì tức điên lên xông vào điên cuồng đánh anh.

    Rất nhanh đám du côn đã bị anh đánh bỏ chạy, anh liền đi lại kiểm tra tình hình của nó, nó lúc này đã sỉn không còn biết trời chăng gì, nên nằm dài ra cỏ, anh nhìn nó không nói một lời nào, liền bế nó lên xe đem về nhà, tới nhà anh đưa nó vào nhà, nhưng khi nó nhìn thấy căn nhà thì không chịu vào, anh cố bắt nó vào nó cũng không chịu, nên anh gắt giọng nói:

    "Trần Khánh Linh, đây là nhà của cô đó, còn không mau vào nhà"

    Nó quơ quơ tay nói:

    "Đây không phải là nhà tôi, tôi bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi, anh biết bà ta nói tôi là gì không? Bà ta nói tôi là con hoang, một tên ăn mài, chỉ thích hợp sống ở khu ổ chuột, ở những chổ ăn mài, sao tôi có thể sống trong ngôi nhà sang trọng như vậy được.

    Ai biểu tôi số khổ sinh ra đã lạc mất cha mẹ, sống cùng với mẹ nuôi mê cờ bạc, từ nhỏ đã bị người ta khinh rẽ, chửi mắn, còn bị chủ nợ đuổi đánh, trốn chui trốn nhĩu, lăng lộn tìm cái ăn lại gặp mấy bọn côn đồ, cuộc sống như vậy trả trách sao người ta cứ gọi tôi là ăn mài, nhưng mà tôi không trách họ đâu, ai biểu tôi thật sự sống như vậy, một đứa như tôi sao biết được số tiền triệu là thế nào"

    Nó tự cười chính mình, nói hết sự ấm ức trong lòng nó, anh chỉ lắng nghe không có biểu hiện gì, nó nói một hồi rồi ngủ mất tiu, anh chạy lại đỡ nó, rồi anh đưa nó lên xe chở về nhà anh.

    Đến nơi anh bế nó lên lầu, cẩn thận để nó nằm xuống giường, anh về phòng tắm rửa, giải quyết luôn mấy cái hợp đồng và lập chương trình hoạt động cho công ty trong tháng kế tiếp.

    Anh đang làm việc, tự dưng nó mở cửa bước vào, mặt phụng phịnh đi lại chổ anh rồi chui vào lòng anh ôm anh ngủ, anh rất ngạc nhiên tưởng đâu nó bị mộng du, nên nhẹ nhàng bế nó về phòng đặt nó xuống giường tính bước đi thì nó nhảy lẩy đòi ôm anh, rồi lao về phía anh ôm cứng ngắt, anh ngở ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra:

    "Trần Khánh Linh em đang làm cái quái gì vậy?"

    Nó thì không nghe gì cũng chẳng muốn biết chuyện gì cứ ôm anh rất chặt mà ngủ (thật ra đây là cái tật khó bỏ của nó, hễ cứ xỉn là nó sẽ ôm bất chấp, không cần phân biệt người đó là ai, nên con Phương rất lo lắng không cho nó uống rượu như vậy) anh kiên nhẫn để nó nằm xuống một lần nữa, nhưng lần này nó không cho anh đi kéo anh nằm xuống chung luôn, rồi gát ôm anh ngủ ngon lành, anh hiện tại không biết chuyện gì luôn mặt thì cứ đơ ra, anh không thể tin vào mắt mình, liệu đây có phải là nó một cô nhóc cá tính mạnh mẽ, có chết cũng không để người khác lợi dụng, mà bây giờ lại ôm một người con trai ngủ.

    Anh nhẹ nhàn tháo tay nó ra khỏi người, thì nó lại ôm chặt hơn, áp mặt vào sát ngực anh, nó ôm chăt đến mức khiến anh phải khó chịu nhưng đẩy mãi mà nó không buông, nên đành để nó ôm và gát, nhưng ngặt nổi anh đang mặt áo choàng tắm, anh định làm xong rồi mới thay đồ ngủ, nên chỉ mặt một chiếc áo choàng dài, nhưng nó có biết trời đất gì đâu, cứ cạ cạ người vào ngực anh mãi, nghiêm trọng hơn nữa là nó còn leo lên thẳng trên người anh mà ngủ.

    Sau một đêm bị nó tra tấn và hành hạ, anh mới chợp mắt được một chút, sáng hôm sau nó đau đầu ê ẫm xoa xoa trán, rồi ôm gối tính ngủ tiếp thì cảm thấy cái gối hôm nay rất mền mại, còn lại ấm ấm nữa nó thấy lạ lạ nên liền mở mắt ra xem thử.

    Đập vào mắt nó là gương mặt tuấn mỹ của anh, long mi dài, mũi cao, làn da trắng mịn, còn có đôi môi rất quyến rũ nữa, làm nó có chút lỡ nhịp, nhưng ngay sau đó nó thấy ang đang ôm nó, quần áo trên người nó lại còn bị rách và hở rất nhiều, nó liền la thất thanh rồi thẳng chân đá mạnh anh rớt xuống giường.

    Anh liền nổi nóng quát nó:

    "Em ồn đủ chưa? Không ngủ thì im lặng cho người khác ngủ, em mà còn làm loạn nữa tôi không ngại giết em đâu"

    Nó quấn chăn, chỉ tay về phía anh trách mắng:

    "Anh, anh là đồ háo sắc, sở khanh, anh đêm qua anh đã làm gì tôi hả?"

    Anh thấy nó trách mình thì liênd tức giận nói:

    "Đồ háo sắc? Ai là người háo sắc, tôi cho em nói lại đó. Đêm qua ai là ai chủ đồng bò lên người tôi, là ai tự động ôm tôi đi ngủ, là ai nằm đè lên tôi, còn sàm sở tôi nữa hả"

    Nó thấy anh tức giận như vậy chắc chắn không phải anh là người gây chuyện, hôm qua nó uống nhiều quá, chắc có lẻ lúc say nó đã hành hạ anh khá nhiều nên anh mới giận như vậy, nó biết là nó sai nên liền cười cười nói:

    "Tôi xin lỗi, hôm qua tôi uống nhiều quá, nên mới có những động kỳ quái như vậy thôi, anh đại nhân đừng trách tiểu nhân"

    Anh lạnh lùng nhìn nó nói:

    "Sau này cấm em uống rượu"

    Anh bỏ đi vào nhà tắm, nó mới bỏ chăn ra, nhưng quần áo nó hư hết rồi, nó không thể mặt như vầy ra ngoài được nên gõ của phòng tắm hỏi anh:

    "Nè, nhà anh có đồ nữ không? Quần áo tôi hư hết rồi, cũng không thể mặc như vầy xuống lầu được"

    "Tôi không có đồ nữ, em lấy đồ của tôi mặc tạm đi, một lát tôi đưa em đi mua đồ khác"
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  7. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó đi lại tủ quần áo của anh tìm một chiếc áo sơ mi và một cái quần thể thao, sau đó đi vào phòng bên cạnh tắm rửa.

    Sau khi tắm xong nó mặc đồ của anh bước ra, vì anh quá cao nên đồ anh rất to, còn nó thì nhỏ nên mặc bộ đồ y như chú chim cánh cụt, làm anh không thể nhịn cười được.

    Nó thấy anh cười liền bí xị hỏi:

    "Nè, bộ nhìn thấy ghê lắm sao mà anh cười dữ vậy?"

    Anh nén cười lại, bình thường nói với nó:

    "Không đến nổi tệ, đi thôi, tôi đưa em đi mua đồ rồi về công ty"

    Nó ngoan ngoãn đi theo sau anh, đám người hầu thấy nó mặc đồ anh dài lê thê, mặc cười mà vẫn cố nhịn, nó thấy đám người hầu nhìn nó đỏ cả mặt, nó liền biết là chuyện gì nên liền chạy nhanh ra xe, anh thấy biểu hiện của nó cũng cườ nhẹ rồi bước lên xe.

    Đợi nó đi, đám người hầu mới dám cười, còn nó thì ngại đỏ mặt, suốt quảng đường nó đều ôm mặt ngại ngùng. Anh nhìn nó mà cười nói:

    "Sao mặt em đỏ hết vậy? Em bị sốt à?"

    Anh cố ý đưa tay lên trán nó, liền bị nó hất tay ra nói:

    "Tôi không sao hết, còn bao lâu nữa mới tới shop quần áo vậy?"

    Anh nhìn nó đủ hiểu nó đang nghỉ gì nhưng vẫn cố ý trêu chọc nó:

    "Ở gần công ty, còn xa lắm"

    Nó hậm hực nhìn anh, anh là cố tình đưa nó đến shop gần công ty để hạ nhục nó, nó liền liếc anh nói:

    "Anh là cố ý trêu tôi đúng không, đến đó lỡ gặp ai thì tôi thành trò cười của họ à, Hoàng Khánh Phong, anh có tin tôi xé xác anh ngay bây giờ không?"

    Anh cười trêu chọc nó:

    "Em chưa gã vào nhà mà đã muốn ám sát chồng rồi à? Nhóc con, em gan lắm"

    Nó thấy gương mặt đắc ý của anh mà tức tối:

    "Hoàng Khánh Phong, anh khiến chết đúng không?"

    Nó lao tới đánh tới tấp vào người anh, anh thuận thế kéo nó ôm vào trong lòng, kề sát mặt nó nói:

    "Trần Khánh Linh, em đừng thấy tôi chiều em thì em lên mặt, em còn dám hành hung chồng nữa thì tôi sẽ không tha cho em đâu"

    "Anh dám?"

    Còn chưa nói hết câu thì nó đã bị anh hôn, môi anh từ từ di chuyển trên môi nó, còn mạnh bạo tách môi nó ra quấn lấy lưỡi của nó mà mút, khi nó chợt tỉnh lại thì đã bị anh cưỡng hôn, nó đẩy anh ra nhưng không được, anh thì đang tận hưởng hương vị của nó nên giữ chặt nó không buông, đến khi nó hô hấp khó khăn thì anh mới buông nó ra, nó mệt mõi thở không ra hơi, anh nhìn nó là cười thích thú, còn không quên đe dọa nó:

    "Nếu em mà còn làm loạn thì không dừng lại ở đó đâu"

    Nó đưa ánh mắt uất hận nhìn anh, sau đó liền nhào đến đè môi anh mà cắn, anh hơi bị bất ngờ, đến khi đẩy được nó ra thì môi anh đã bị nó cắn đỏ máu.

    Nó nghinh mặt nhìn anh nói:

    "Anh đừng có mà dọa tôi, vô ích thôi"

    Anh chỉ cười nhìn nó mà không nói gì thêm, sau đó xe dừng ở shop quần áo, anh mua cho nó một chiếc váy màu hồng phấn, rồi chở nó đến công ty, còn anh thì quay về trụ sở chính.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  8. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân viên trong công ty thấy nó có được chút thành tựu liền ghét nó, nó lại còn rất được anh quan tâm nên những nhân viên nữ ở đây không ai ưa nó hết, nên đã cố ý tìm cách hại nó, nhân lúc công ty chưa có ai bọn họ đi vào phòng của nó, xóa hết dữ liệu và kế hoạch mà nó mất hai ngày mới viết xong, và mấy dự án lớn của công ty, được nó lưu trong ổ đĩa, hôm nay có cuộc họp về các dự án, nên bọn họ cố ý xóa hết.

    Nó như thường ngày và phòng làm việc và mở máy tính lên, định sẽ in số dự án ra trước để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, nó vào file đã lưu nhưng tất cả dự án đã không thấy đâu hết, nó hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi trên máy tính, nó vào thùng rác luôn vẫn không thấy, nó sợ đến mức khóc không thành tiếng luôn, lúc này trưởng phòng Du đi vào:

    "Khánh Linh, em in các bản dự án ra đi, năm phút nữa sẽ họp đó"

    Nó quay sang mếu máo nhìn Thiên Ân:

    "Trưởng phòng Du, dữ liệu của em tự nhiên mất hết rồi, các dự án em đã lưu cũng không thấy nữa"

    Thấy vậy Thiên Ân liền đến kiểm tra giúp nó, Thiên Ân đã kích hoạt tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được, mài mò một lúc liền lắc đầu, sau đó Thiên Ân gọi cho Trác Lâm - chuyên viên máy tính của công ty đến xem.

    Khi chuyên viên máy tính đến, anh ta kiểm tra một lúc, sau đó rất nhanh đã giúp nó khôi phục lại dữ liệu đã bị mất, nó thấy mấy cái dự án của mình được khôi phục lại liền rất vui mừng.

    Thiên Ân thấy trong chuyện này có gì đó bất thường nên liền hỏi Trác Lâm:

    "Anh Lâm, dữ liệu này là có người cố ý xóa file mềm luôn đúng không?"

    "Đúng vậy, file này xóa trong ổ đĩa luôn, nếu không chạy khôi phục lại thì sẽ mất hết dữ liệu, mà cũng may là chỉ mới xóa nên có thể lấy lại được, chứ anh để lâu thêm một chút là nó sẽ không khôi phục lại được đâu"

    Thiên Ân gật đầu như đã hiểu ra chuyện gì, sau khi Trác Lâm rời đi, Thiên Ân mới nói với nó:

    "Chuyện này chắc có người cố ý hại em"

    Nó ngạc nhiên hỏi: "Em đâu có gây thù với ai, sao họ phải hại em chứ?"

    "Em ngốc quá, trong công ty không cần em phải làm gì họ thì họ mới thù em đâu, anh nghĩ có người ghen ăn tức ở nên cố ý làm em bẻ mặt, được rồi, theo anh đến phòng giám sát là biết ai thôi"

    Thiên Ân kéo nó đi nhanh vào phòng giám sát, kêu nhân viên mở camera ở phòng nó lên, nhân viên mở lại tất cả băng ghi hình trong sáng nay, trong đó có một máy đã quay được có người di vào phòng của nó, đến máy tính của nó đụng chạm gì đó, nhưng người đó đội nón, che mặt, lại còn mặt một chiếc áo khoác dài, xoay lưng về phía ống kính, nên không thể nhìn rõ là ai được, chỉ thấy được cánh tay của người đó mà thôi. Thiên ân Phát hiện ở tay người đó có gì đó khác lạ, nên kêu nhân viên phong to phần tay lên, thì thấy người đó có đem một chiếc nhẫn mode bản giới hạn, Thiên Ân liền biết là ai làm, nên nói với nó:

    "Em cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ in bảng kế hoạch đem đến buổi họp, chuyện còn lại anh sẽ xử lý"

    Nó gật đầu làm theo lời của Thiên Ân, nó in hết dự án rồi phát cho mõi người một bảng. Buổi họp kết thúc tốt đẹp, sau khi tan họp, hai tên muốn hại nó liền tức tối đi vào nhà vệ sinh la hét dậm chân

    "Tức thiệt mà, rõ ràng là tao đã xóa hết dữ liệu trên máy nó rồi, vậy mà sao nó vẫn còn dữ liệu chứ?"

    "Hay là nó đã lưu sang USB rồi"

    "Không thể nào, tập dữ liệu đó vẫn còn trên máy, vẫn chưa có lưu, sao nó lại lấy lại được chứ"

    "Hầy, lần này công cóc rồi, tưởng đâu cho nó một bài học ai ngờ chẳng được gì"

    "Mà mày có thấy bản kế hoạch nó đưa không?"

    "Tao chưa mở ra xem nữa, sao vậy?"

    "Đi, đi ra đó xem lại xem tập tài liệu đó có đúng hay không? Hay là nó đã lấy tập tài liệu khác để qua mặt sếp"

    "Ừ mày nói cũng phải"

    Hai người nhân viên vừa định bước ra thì đụng mặt với nó và Thiên Ân, hai người họ liền hốt hoảng, Thiên Ân kêu cả ba lên văn phòng hỏi rõ.

    Qua điều tra thì cuối cùng hai người kia cũng chịu nhận tội, chính họ đã cố ý xóa hết tài liệu của nó, kết quả là hai người nhân viên kia bị đuổi việc, còn nó cũng bị cảnh cáo vì không đặt mật mã bảo vệ tài liệu trước người lạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  9. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến giờ trưa, nó đang ngồi làm việc thì điện thoại nó lại reo, là con em gái của nó gọi đến, cô ta hẹn nó ra ngoài gặp mặt, nó cũng tranh thủ làm cho xong việc rồi ra quán gặp mặt con em nó.

    Nó mới đi lại ngồi xuống thì đã bị con em nó tát cho một cái đau điến và chửi xói xả:

    "Chị có còn là người không hả? Dù gì bà cũng là Dì hai của chị sao chị lại làm vậy với bà hả? Một năm qua chị ăn ở nhà tôi, ngủ ở nhà tôi vậy mà dám lấy giây tờ đất cho người khác, còn mặt dày báo cảnh sát bắt mẹ tôi, chị có phải là người không hả? Nếu mẹ tôi không kêu chị về thì bây giờ chị đã chết ở đầu đường xó chợ rồi, không còn sống đến bây giờ đâu, vậy mà chị còn không biết ơn, quay lại cắn ngược lại mẹ tôi, thứ người giả tạo, gian xảo như chị sẽ không được sống tốt đâu, Trần Khánh Linh chị sẽ không được sống tốt đâu"

    Nó nhìn đứa em cùng cha khác mẹ với nó bằng ánh mắt tức giận, không lẽ nó cho con em nó một cái tát chứ, nó thừa biết em nó và Dì hai đứng sau vụ hại nó, nó còn chưa đến tìm cô ta tính sổ vậy mà cô ta lại tìm đến còn dám buông lời mắn chửi nó thậm tệ, nhưng nó nghỉ hai người dù gì cũng là chị em ruột nên nó không đôi co với cô ta:

    "Trần Tú Chi, em nghe kỹ đây, em không có tư cách nói giọng đó với chị, em đủ hiểu tại sao Dì bị bắt, nên đừng làm em trở nên xấu xa hơn nữa, khi chị còn bình tĩnh thì em nên liệu hồn đi, đừng bắt chị phải đối xử với em giống Dì"

    Tú Chi cười lớn nói:

    "Chị dọa ai thế hả? Đợi cha về tôi coi chị nói sao với cha"

    "Tới đó rồi hay, chị thấy em nên thay đổi đi, em cứ sống thế này trước sau gì cũng bị tai hại"

    "Chị lo cho mình trước đi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị dễ dàng vậy đâu"

    Nói rồi Tú Chi bỏ đi, nó nhìn theo bóng dáng của em nó, nó không biết làm vậy có nặng tay quá không dù sao bà ta cũng là dì của nó, Việc này không biết cha nó sẽ cảm giác thế nào, liệu cha nó có đồng ý với cách làm của nó hay không, nên nó quyết đi tìm anh Khánh cảnh sát trưởng để rút lại đơn kiện, lúc đầu anh ta không đồng ý còn khuyên nó, nhưng nó đã quyết định rồi không kiện nữa nên anh ta cũng không ép nó, dù gì việc có kiện hay không là quyền của nó, nên anh ta chấp nhận cho nó rút đơn kiện.

    Cha nó sau nữa tháng đi công tác ở nước ngoài, cuối cùng cũng trở về nhà, nhưng vừa mới về nước thì nghe chuyện của nó, ông rất ngạc nhiên nên liền gọi cho nó để hỏi chuyện, nhưng máy nó không liên lạc được, ông liền đi về nhà, nhưng nó lại không có ở nhà, ông lo lắng gọi cho nó liên tục.

    Nó thấy số của cha gọi đến, nó cũng hiểu được chuyện gì, nên nhắn với ông, đợi nó tan ca sẽ về nói hết với ông.

    * * *

    Ở trụ sở, anh đang bận với một đóng công việc, lúc đó điện thoài của anh lại reo lên, nhìn cuộc gọi đến là bạn anh, nên anh liền vui vẻ nghe máy, đầu dây bên kia liền nói:

    "Tối nay mày có rãnh không?"

    "Có chuyện gì không?"

    "Tối nay bọn tao họp nhóm, mày đến chứ?'

    " Ừ, để tao xem lại "

    " Mày lúc nào cũng vậy, bạn bè lâu lâu mới có dịp gặp mặt mà mày cứ bận hoài "

    " Ừ, dạo này công ty hơi nhiều việc, để tao sắp xếp lại coi sao "

    " Tao không cần biết, tối nay mày bận hay không bận thì cũng phải đến, nếu mày không đến thì chuẩn bị quan tài đi nhe "

    " Ừ "

    " Mà nè, nhớ dẫn bạn gái theo đó, mày không dẫn bạn gái đến thì coi chừng đám của thằng Khiêm đó "

    " Tao đang F. A kiếm đâu ra bạn gái mà dẫn "

    " Thôi hé, mày mà đi ra ngoài là có cả khối đứa theo, tại mày cứng đầu quá thôi, tao không cần biết, mày làm sao tối nay mang theo một cô gái là được, nếu gan thì chuẩn bị chờ chết đi "

    Anh cười lạnh:" Ừ "

    " Vậy nha, tối nay bay giờ, tại quán Bellie, không được trễ đó "

    " Ừ "

    Như chợt nhớ ra điều gì đó nên anh Khải liền nhắc anh:" Ừ, nhớ đi đó, mày cho bọn tao leo cây trên chục lần rồi đó, lần này mày mà không tới là bọn tao tới công ty mày luôn đó "

    " Ok "

    Anh tắt máy rồi quay sang hỏi thư ký Hoàng:

    " Anh Hoàng tối nay tôi có lịch gì không? "

    Thư ký Hoàng lấy cuốn sổ ghi chép ra xem và nói:

    " Tối nay cậu phải gặp đối tác và có cuộc hẹn lúc tám giờ "

    " Hủy hết đi, dời lại sáng mai "

    " Nhưng cuộc hẹn rất quan trọng, nếu hủy thì sẽ ảnh hưởng đến công ty, cậu biết đó ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nếu hủy tôi sợ người ta sẽ có ân tượng xấu về chúng ta "

    Anh cau mài nhìn thư ký Hoàng lạnh lùng nói:

    " Ngày mai anh không cần đến công ty nữa "

    Thư ký Hoàng ngơ ngác hỏi:

    " Tại sao chứ? "

    Anh chỉ lạnh nùng hỏi:" Anh làm việc ở đây được bao lâu rồi? "

    " Năm năm "

    " Đã năm năm rồi mà còn nói những lời đó à, anh xem tôi cho anh nghỉ việc có hợp lý không? "

    Thư ký Hoàng hiểu ra vấn đề, cười cười với anh:

    " Hi hi tại già rồi nên đầu óc có chút chậm chạp, cậu đừng chấp nhất, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay đây"

    Thư ký Hoàng vội chạy ra ngoài, anh thì không nói gì tiếp tục làm việc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2022
  10. Huyền Kim

    Bài viết:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau giờ làm việc nó ghé qua chổ cha nó nói chuyện, nói kể hết mọi chuyện với cha nó, cha nó biết những suy nghỉ mà bấy lâu nó giấu kính trong lòng, cha nó nghe nó tâm sự, cùng những uất ức mà nó phải chịu đựng, làm lòng ông đau đón, ông ôm lấy nó mà khóc, nó thì cũng rưng rưng nước mắt nhưng không khóc, nó đã xin cha nó cho nó ra ngoài sống, nhưng cha nó nhất quyết không cho nó dọn ra ngoài, vì ông đã cách xa nó hơn mười năm rồi, ông đã không được sống cùng nó, bây giờ gặp lại nó sao ông có thể để nó sống xa ông nữa, nên ông đã ra điều kiện với nó, nếu muốn dọn ra ngoài thì trừ khi nó lấy chồng, còn nó vốn cũng rất cố chấp nên đã đồng ý điều kiện của ông. Nên nó làm ông rất tức giận.

    Nó và cha nó cải nhau một trận, nó bực bội quá nên đi tìm con Phương để xã stress nhưng gọi cho con Phương không được, nên nó gọi hẹn anh Khánh ra đi dạo.

    Anh Khánh cũng đang lúc rãnh rổi nên đã cùng nó đi dạo, cùng đi ăn và đi hóng mát, thuận tiện hỏi thăm về nó và anh luôn.

    Từ nó mà anh Khánh biết được, nó và anh đã được hứa hôn với nhau, còn chuẩn bị cưới, anh Khánh cười nhẹ rồi định sẽ trong ngày hôn lễ của nó làm sáng tỏ mọi việc.

    * * *

    Ở trụ sở,

    Cũng gần đến giờ hẹn nên thư ký Hoàng liền đi vào nhắc anh:

    "Tổng Giám Đốc, gần bảy giờ rồi đó, cậu sao còn chưa đi nữa"

    Tay anh vẫn đang ký giấy, còn mắt thì nhìn bảng thiết kế, lạnh lùng nói:

    "Còn sớm mà"

    "Sáu giờ ba mươi rồi còn sớm gì chứ, mà cậu định không dẫn bạn gái theo sao? Nảy giờ tôi chưa thấy cô ấy đến, hay để tôi gọi cho Hiểu Vân giúp cậu"

    Anh đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn thư ký Hoàng giằng giọng nói:

    "Anh dám tôi sẽ giết anh"

    Thư ký Hoàng cũng sợ nên không dám nhắc đến nữa:

    "Vậy cậu đi một mình hả? Người ta ai cũng có đôi có cặp, một mình cậu thì tủi lắm đó"

    Anh cau mài nói: "Vậy anh đi thay đi"

    Thư ký Hoàng khoác tay nói:

    "Anh không phải Gay, à không phải cậu với Khánh Linh có hôn ước sao, nhờ cô ấy giúp đi"

    "Tôi không muốn nhờ người khác"

    "Sao gọi là nhờ chứ, không phải bây giờ trên danh nghĩa cậu và cô bé đó đang quen nhan sao, lúc nảy tôi còn nghe Chủ tịch bảo sẽ cưới nữa mà"

    "Vậy thì liên quan gì?"

    "Sao không liên quan, hai người sắp cưới rồi, việc dẫn ra mắt bạn bè là việc đương nhiên"

    "Tôi không định kết hôn"

    "Hoàng Khánh Phong, cậu bây giờ không còn nhỏ nữa, tuổi như cậu thì người ta đã có hai- ba đứa con rồi, cậu đừng cứng đầu nữa"

    Anh cười nham hiểm nhìn thư ký Hoàng rồi nói:

    "So với anh tôi còn trẻ hơn nhiều"

    Thư ký Hoàng cứng họng, tức đỏ mặt, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên đạn:

    "Nè, anh đang nói chuyện của cậu, tự dưng kéo anh vào làm gì hả? Tại anh đây không thích thôi chứ nếu muốn thì có cả khối cô theo đó"

    Anh cười trêu ghẹo nói: "Anh HOàng, thành thật với nhau một chút đi"

    Thư Ký Hoàng giận tím mặt, câm nín bỏ đi ra ngoài, anh cười và tiếp tục công việc, cũng gần đến giờ hẹn, anh cất tài liệu vào rồi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rất bãnh trai, sau đó lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, ra trước cổng công ty thì đã có xe đợi trước, anh lên xe và đến họp đêm Bellie.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...