Ngôn Tình Cô vợ nhỏ bé của tôi - Nhược hi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhược Hi, 16 Tháng ba 2021.

  1. Nhược Hi

    Bài viết:
    1
    Truyện CÔ VỢ NHỎ BÉ CỦA TÔI

    Tác giả: Nhược Hi

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Trạng Thái: Đang cập nhật - thứ 2, 4, 7 và chủ nhật hàng tuần

    Link góp ý tác phẩm sáng tác [Thảo luận - Góp ý] - Đóng gióp tác phẩm của Nhược Hi

    Văn án

    Minh Nhi bị chính người yêu và bạn thân nhất của cô phản bội. Sau 2 năm khi sự nghiệp của cô đã lớn mạnh vững chắc cô quay lại trả thù. Tưởng chừng như mọi việc đã đi đến hồi kết, người đàn ông vô sỉ ấy xuất hiện làm rối loạn cuộc sống của cô Cuộc sống Minh Nhi sẽ như thế nào? Hãy cùng Hi theo dõi để không bỏ lỡ những khúc hấp dẫn nha!

    [​IMG]

    Mục Lục

    Chương 1: Phản Bội

    #nhuochi
     
    Sắc Hương HoaMaydds thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2021
  2. Nhược Hi

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Phản Bội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    umm.. ummm.. "

    " Em yeu anh "

    " Anh cũng yeu em "

    " Um.. ummmm.. ummmm

    "Chamm thoi.. suong qua.. Quang oiii"

    Trong căn phòng đầy tiếng ám muội của cẩu nam nữ kia

    Bước vào trong, cô như chết lặng không dám tin vào mắt mình

    Nhân vật chính gây ra âm thầm ghê tởm ấy không ai xa lạ mà chính là người yêu cô đã bên nhau 2 năm còn một người lại là bạn thân nhất của cô

    "Hai người đang làm gì trong căn phòng của tôi vậy" giọng nói mang một chút run rẩy

    Nghe giọng nói quen thuộc, cả hai người kia cũng ngưng động tác, quay đầu lại.. họ giật mình khi thấy Minh Nhi quay về.

    Tường Vy vẫn bình tĩnh ngồi dựa một góc giường, dáng vẻ như đã biết hết mọi chuyện từ trước

    Còn Quang bắt đầu hốt hoảng, lo sợ.

    Chẳng phải cô đi công tác rồi sao?

    "Minh Nhi sao em lại ở đây" tiếng hốt hoảng của người đàn ông vang lên

    "Nhi không phải như em nghĩ đau.. em nghe anh giải thích đi" nói rồi anh chạy nhanh qua bên cô, muốn nắm tay cô để giải thích

    * * *Nhưng cô lại lùi về sau vài bước

    Cô không thể nào đụng chạm vào người đàn ông này.. vì như trên người anh ấy đang hiện rõ sự dơ bẩn

    "Nhi em sao vậy, em nghe anh giải thích.. anh uống rượu say nên không biết em.." anh càng bước lại gần cô, cô càng lùi ra xa hơn

    Cô quay về phía trong góc nhỏ căn phòng kia để nhìn nhỏ Tường Vy.. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, người đã gắn bó với bốn năm kể từ khi ra trường đại học cùng nhau trải qua những vui buồn mà giờ đây..

    Cô có cảm giác như rất xa lạ

    "Tại sao?" Cô đi đến trước mặt Tường Vy, hai tay đặt trên bả vai cô ấy

    "Tôi không tốt với cậu à"

    "Tôi có lỗi gì à"

    "Tường Vy, tôi hỏi cậu tại sao lại đối xử với tôi như.. v.. a.. y" nước mắt cô lả chả khắp khuôn mặt.

    Cô cảm như giác như đang có thứ gì đang nghẹn ở cô họng không nói nên lời

    "Tại sao ư? Cô không nên hỏi lại chính mình à?" Tường Vy lớn tiếng

    Tường Vy hất mạnh hai bàn tay đang đè nặng trên vai mình xuống khiến Minh Nhi lảo đảo vùi về sau vài bước trong khuôn mặt bờ phờ

    "Minh Nhi ơi Minh Nhi.."

    "Vì sao số cô lại hên đến thế lại sinh ra trong một gia đình giàu như vậy"

    "Vì sao mỗi khi đi đến đau cô cũng luôn được một người yêu mến"

    "Đến người tôi yêu cô cũng luôn thích cô"

    "Rốt cuộc tôi có chổ nào thua cô chứ? Sao lúc nào tôi cũng như làm nền cho cô vậy Minh Nhi? Cô trả lời đi"

    "Trả lời đi"

    * * *

    "Nhưng mà tôi cũng không để chuyện đó xảy ra nữa đâu"

    "Vì giờ tôi đã thắng cô rồi"

    "Ha.. ha.. ha.. ha" Tường Vy cười thật to mang chút quỷ dị đáng sợ

    "Tôi với Quang qua lại với nhau cũng được một năm rồi mà cô lại không hề biết gì"

    "Cô quả thật rất đáng thương"

    "Ha.. ha.. ha.. ha"

    "Một năm ư?" Giọng điệu Ngọc Nhi vang lên có vài phần run rẩy

    "Anh xin lỗi.. là anh có lỗi với em.. anh yêu Vy"

    "Anh sợ em buồn nên không dám nói ra"

    "Yêu ư? Vậy còn tôi là trò chơi của hai người thôi đúng không?"

    "Anh yêu Tường Vy nhưng cũng thương em"

    "Thương tôi? Tình yêu của anh thật vĩ đại đấy.."

    Chát chát

    "Tra nam"

    "Biến khỏi mắt tôi"

    "Hai người biến ra khỏi căn nhà của tôi nhanh lên" Ngọc Nhi điên cuồng xô đẩy hai người họ ra khỏi nhà

    "Tôi không muốn nhìn thấy mặt các người n.. ữ.. a.." giọng nói Nhi dần nhỏ dần và cũng đã không còn chút sức lực nào nữa cứ thế mà ngã quỵ xuống sàn nhà rồi ngất đi
     
    Maydds thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2021
  3. Nhược Hi

    Bài viết:
    1
    Chương 2 Người đàn ông lạ mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    Sau nhiều ngày liền hôn mê, cuối cùng Minh Nhi cũng tỉnh. Đảo mắt nhìn khắp phòng, cô nhận ra đây là bệnh viện

    Lạ thật.. là ai đã đưa cô đến đây? Bố mẹ cô đang ở Anh? Cẩu nam nữ kia ư? Tất nhiên là không phải.. Rốt cuộc là ai?

    Ngồi dậy dựa vào cạnh giường để cô được nhìn rõ xung quanh mình

    Bông hoa ngoài bên cửa sổ ngoài kia dường như cũng đang đã úa tàn.. Có lẽ người xưa nói rất đúng khi người buồn thì cảnh vật cũng đau vui bao giờ

    Thật cô đơn, trống vắng

    Đoạn kí ức khủng khiếp ấy vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô

    Hình ảnh họ triền miên trên chính chiếc giường của cô

    Những câu nói đó vẫn luôn vang vọng trong đầu cô. Họ nói đúng cô như một con ngốc không hề biết gì? Cứ như một trò chơi để họ chà đạp

    Thật nực cười biết nào

    Không biết từ lúc nào tay cô nắm thật chặt lại

    Trong đầu cô giờ hiện rõ như in hai chữ "trả thù"

    Cô không thể thất bại được. Cô muốn họ phải trả giá cho những việc làm hôm nay

    * * *

    Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, hôm nay cô dậy thật sớm để chuẩn bị quần áo ra viện

    Minh Nhi đi từ đến chỗ quầy thu ngân để thanh toán viện phí.

    Đang đi bỗng có một người va vào cô thật mạnh, vì mới khỏi bệnh nên sức khỏe còn yếu không chuẩn bị nên khiến cô ngã lăng xuống đất

    Chưa kịp ngước mặt lên thì giọng nói người kia vang lên

    "Ai dô.. Minh Nhi cậu không sao chứ? Mình xin lỗi mình không thấy cậu" giọng nói không hề mang theo ấy náy mà trái lại còn cười đùa hàm ý giễu cợt

    Không cần nhìn cô cũng biết đó là ai. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà

    Cô từ từ đứng dậy nhìn vào mặt người đối diện mình vốn rat quen thuộc nhưng giờ lại có cảm giác xa lạ thậm chí còn có chút ghê tởm chán ghét

    "Tường Vy đấy à? Lúc nảy tớ cứ tưởng là con chó dại nào tung mà đau thế này"

    "Thì ra là vậy" không đợi người kia trả lời cô đi nhanh tới quầy, trước khi đi cô còn nỡ nụ cười tỏ vẻ vô tội

    Tường Vy như không thể tin vào tai mình, cô ta vậy mà bị người ta chửi là chó dại. Cô tức la lên

    "Con kia, mày đừng lại cho tao" la hét lên khắp bệnh viện

    "Minh Nhi mày ra đây cho tao"

    "Sao mày dám"

    * * *

    Sau nhiều lần thì cuối cùng bị bảo vệ lôi ra

    Vì ảnh hưởng đến bệnh nhân

    * * *

    "Chị ơi, thanh toán giúp em phòng 105"

    "Phòng 105 đã có người thanh toán rồi, thưa quý khách"

    "Chị coi có nhầm không ạ? Chứ em chưa thanh toán ạ"

    "Thưa quý khách, người đưa cô vào bệnh viện đã thanh toán giúp rồi ạ"

    "Vậy chị có nhớ rõ người đó không?"

    "Một người đàn ông"

    "Vâng vậy em cảm ơn ạ"

    Người này rốt cuộc là ai? Khiến cô rất tò mò? Thôi bỏ đi "nếu có duyên sẽ gặp lại"

    "Chú ơi, nhờ chú chở giúp cháu ra sân bay với ạ"

    "Vâng, thưa tiểu thư"

    * * *

    "Tạm biệt thành phố này một thời gian tôi sẽ quay trở lại, nhanh thôi"

    Cô không hề biết rằng trong chiếc xe đằng xa xa kia có một người luôn dỗi theo cô

    Người đàn ông lịch lãm nhìn có vẻ khoảng chừng 28 tuổi, khuôn mặt đẹp nhưng lại lạnh lùng cùng với bộ âu phục màu đen càng toát lên vẻ sang trọng hiếm có

    "Bảo vệ Minh Nhi đến chỗ an toàn"

    "Rõ" Lương Hải bất ngờ vì đây có lẽ là lần đầu tiên nghe boss nhà mình nhắc đến người con gái khác. Chắc có lẽ đây sẽ là bà chủ tương lai của bọn họ.. Anh hứa với lòng mình dốc hết sức để giúp ông chủ cưa mà bà chủ

    "Minh Nhi, chờ anh" một khi anh lớn mạnh rồi sẽ không một ai dám làm hại em, làm tổn thương em được nữa..

    Anh yêu em
     
    Maydds thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...