Tiểu Thuyết Vợ tôi là một kẻ đáng sợ - Liên tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Liên Tử, 18 Tháng hai 2020.

  1. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 10: Vẻ mặt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, một buổi sáng với cơn gió nhẹ đầu mùa đông, mọi người trong trường đã bắt đầu thay đổi đồng phục sang đồ mùa đông. Hôm nay Tư Thiên Bân mặc bộ đồ thể dục bên trong là một cái áo giữ nhiệt. Cậu vừa xuống xe thì đập ngay vào mắt cậu là con người ăn mặc phong phanh đang bê hộp caton gì đó, đi bên cạnh người đó là một người mặc áo khoác đồng phục mùa đông.

    Đôi mắt cậu nheo lại nhìn hai chị em nhà họ Kiều kia cảm thấy lạ. Chị thì bê đồ, ăn mặc phong phanh, còn cậu em thì lại đi tay không ăn mặc ấm áp. Điều này khiến cậu thực tò mò.

    Bỗng nhiên Kiều Liên Băng quay qua nhìn cậu, cô hơi nheo mắt nói: "Cậu nhìn gì đó!"

    Cậu liền quay đi rồi rời đi. Cô cũng không thèm quan tâm quay qua nhìn em trai mình nói: "Fernando, em sức khỏe không được tốt, tốt nhất là em nên ít ra ngoài thôi nghe không."

    "Em biết rồi mà. Chị đâu cần nhắc đi nhắc lại làm gì." cậu quay mặt đi hướng khác nói.

    Cô lại nói: "Em chỉ được cái miệng thôi chứ có thèm nghe chị nói, như hai tháng trước ấy, em còn đánh nhau với cả người ta, lúc đầu thì oai lắm, sau đó thì còn không phải là nhập viện sao."

    Fernando chu mỏ lên nói: "Thì một phần cũng là do lúc đó tức quá! Mấy tên đó khiến em rất chướng mắt đấy chứ. Chị cũng có đánh nhau nữa đâu!" Câu cuối cậu chỉ dám nói nhỏ lại.

    Tuy là cậu nói nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được điều đó. Giữa cô và cậu chính là khác nhau về thể lực và các môn trên lớp, Fernando rất giỏi các môn dùng đầu óc, còn Kiều Liên Băng thì thiên về thể lực hơn.

    Ding dong! ~~

    Tiếng chuông vang lên, mọi người nhanh chóng trở về lớp học để không bị trể giờ học. Tư Thiên Bân ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa kính, cậu vẫn thấy hai chị em nhà kia đi ở hành lang rất thản nhiên như không. Cậu lại chợt nhìn thấy nụ cười tự nhiên trên gương mặt của Kiều Liên Băng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó từ lúc quen cô tới giờ. Tự nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ gì đó cậu liền lắc lắc đầu rồi quay lại lớp.

    Trong giờ học tiết thứ 3 - tiết Anh, Tư Thiên Bân ngồi chán với việc học tiếng Anh luôn rồi, một phần cũng là vì tiếng Anh của cậu hơn hết những người ngồi trong này, tuy nhiên cậu vẫn cố gắng tỏ vẻ chăm chú với bài giảng.

    Đột nhiên Fernando đứng dậy nói: "Thưa thầy! Em ra ngoài chút."

    Giáo viên nheo mắt nhìn cậu nói: "Em ra ngoài làm gì chứ?" thái độ của vị giáo viên này không được tốt, ông không thích cậu lắm, một phần cũng là do màu tóc của cậu là màu bạc, một phần cũng là vì không thích người sinh đôi kia của cậu.

    Vẻ mặt của cậu cũng không được tốt lắm. Đôi mắt cậu có phần mệt mỏi, nó tối dần đi. Tư Thiên Bân nhìn thấy vậy thì liền đứng dậy, "Thưa thầy! Fernando không được khỏe em sẽ đưa bạn ấy xuống phòng y tế!"

    Vị giáo viên đó đưa mắt sang nhìn Tư Thiên Bân nói: "Tôi biết gia đình em có điều kiện rất tốt nhưng em cũng không thể vì thế mà bao che cho bạn được."

    "Thầy đang nói cái quái gì thế, thưa thầy?"

    Giọng nói lạnh lẽo từ cửa lớp vang lên, tất cả ánh mắt đều đưa về phía cửa nhìn, người đó không ai khác là Kiều Liên Băng. Lúc này vẻ mặt của cô trông rất lạnh và đáng sợ, cũng ít người biết cô là con gái.

    Vị giáo viên kia liền nói: "Em ăn nói với giáo viên như vậy sao?"

    "Thứ lỗi, nhưng em vẫn dùng kính ngữ đàng hoàng đó thầy." Cô vừa bước vào lớp vừa nói, "Em trai của em sức khỏe không được tốt, vậy mà em ấy xin phép thầy lại còn cố ý không cho em ấy xuống phòng y tế?"

    "Ai biết được là em ấy không khỏe thật hay giả." Giáo viên đó lại nói.

    Vẻ mặt cô liền thay đổi là một nụ cười quỷ dị nhìn về ông thầy: "Vậy ai biết được là hôm nay hay ngày mai thầy không còn lành lặn."

    Nghe câu nói đó của cô ông ta liền tức giận gắt: "Em dám đe dọa tôi?"

    Cô tới gần ông mỉm cười thật tươi nói: "Em đe dọa thầy ư? Có sao? Em là đang đối đáp lại câu nói của thầy mới nói với em trai em đó!" vừa nói xong cô hướng chỗ ngồi của Fernando đưa thuốc cho cậu. Vẻ mặt cô không còn gì là một vẻ lạnh lùng nữa mà toàn là lo lắng. "Thuốc em để quên đó, nhớ đừng quên nữa!"

    Cậu cầm lấy thuốc uống, "Cám ơn chị, Andreina!"

    Cô xoa đầu cậu mỉm cười một cái: "Cám ơn gì chứ! Chị đi đây!"

    Sự xuất hiện của cô với một vẻ bảo vệ em trai khiến cho bao nữ sinh trong lớp Tư Thiên Bân mê, họ đều nhìn cô say đắm. Trước khi ra khỏi lớp cô có để lại một câu: "Thầy sẽ được gặp hiệu trưởng để nói chuyện về tình hình sức khỏe của em trai em. Chào thầy!"

    Khi cô rời đi mấy nữ sinh trong lớp liền to nhỏ với nhau:

    "Ôi! Tớ chết mất, dáng vẻ bảo vệ em trai của cậu ấy!"

    "Tuyệt thật đó! Yêu cậu ấy quá luôn."

    "Tui cũng muốn có một người anh như vậy!"

    * * *

    Giáo viên kia đứng im lặng một chút rồi liền lớn tiếng nói "trật tự!" để học tiếp bài học. Sau giờ học, quả nhiên giáo viên tiếng Anh đó được hiệu trưởng gọi lên phòng hiệu trưởng để nói chuyện. Tư Thiên Bân lúc này cũng có thể biết được là Fernando sức khỏe không được tốt.

    Lúc hoạt động club, Kiều Liên Băng không ở bên đội nam, mà đang ở bên đội nữ để xem xét tình hình của đội rồi sẽ coi coi cần sửa những khuyết điểm gì. Cố vấn ngồi một bên để ý là ánh mắt của cô để ý rất kĩ từng động tác của đội. Cố vấn cảm thấy có chút tò mò về cô cộng với cũng cảm thấy cô khá quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy cô ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ được.

    Đôi lông mày của Kiều Liên Băng thỉnh thoảng lại nhíu lại rồi giãn ra. Cô cũng đã nắm bắt được tình hình và cách chơi của đội, cô cũng nhận ra là so với lần cô tới đưa áo thì giờ có vẻ đã tốt hơn đôi chút. Khi trận đấu tập kết thúc, cô liền đứng dậy nói:

    "Với tình hình hiện tại thì đội nữ bên mình muốn giành được quán quân thì mới chỉ có 40% thôi!"

    "Gì cơ?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tám 2021
  2. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 11: Học sinh Thái Vương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gì cơ?"

    Đội trưởng Kim Tiên vừa đi tới phía cô vừa nói, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. "Cô tính cả chuyện trường mình sẽ giành được quán quân luôn sao?"

    Vẻ mặt điềm tĩnh của Kiều Liên Băng lại hơi thay đổi chút khi nghe câu hỏi đó của Kim Tiên, cô nhíu đôi lông mày lại nói: "Ý chị là chị chưa từng có ý nghĩ về việc giành được chức quán quân?"

    Cố vấn đứng bên cạnh nhàn nhạt nói: "Cho dù là có muốn thì cũng rất khó. Đội mạnh nhất là trường Dục Hòa ở thành phố G, trường ta trước giờ cũng chỉ mới được vào top 5 từ năm ngoái."

    Hai tay cô khoanh lại nhìn mọi người, cô thấy gương mặt họ cũng không có biểu hiện rằng họ sẽ đạt được chức vô địch. Điều này khiến cô có phần thất vọng, nói: "Nếu vậy, cố vấn! Tình hình đội nữ hiện tại với lúc đấu trận mùa hè thì là tốt hơn hay không bằng?"

    Cố vấn nghe cô hỏi vậy liền đáp: "Tốt hơn hai ba phần."

    Tay Kiều Liên Băng vuốt vuốt cằm vẻ mặt suy nghĩ một chút. "Vậy xét theo năm nay vẫn sẽ có khoảng 40% là đạt được nếu không có tôi." Nói tới đó cô ngẩng đầu lên nhìn mọi người, "Cho dù là bao nhiêu phần trăm thì tôi cũng muốn mọi người phải tin là mình làm được và cố hết sức."

    La Tuyết Ca nhìn Kiều Liên Băng liền nói: "Tất nhiên rồi!"

    "Vậy tôi cũng nói luôn, trước đây tôi thường là Power Forward (PF). " Kiều Liên Băng cười nhẹ nói. "Hiện tại đội trưởng đang ở vị trí đó đúng không?"

    Kim Tiên nhíu mày đáp: "Phải."

    "Vậy cũng không sao, nếu có cơ hội được chơi cùng đội tôi sẽ xem xét sau."

    Câu nói đó của cô khiến mọi người khó hiểu, ai cũng nhíu mày lại hỏi: "Ý cô là sao?"

    "Hiện tại đội chính thức đã có rồi đúng không." Kiều Liên Băng điềm tĩnh nói.

    Đội trưởng Kim Tiên liền đáp: "Vậy thì sao?"

    Cô cười nhẹ đáp: "Điều đó tương đương với việc tôi là một tuyển thủ dự bị. Vậy nên khả năng ra sân là thấp. Đó!"

    * * *

    Xế chiều, Tư Thiên Bân đi dạo ở gần nhà, đang đi thì đôi mắt của cậu nheo lại khi nhìn thấy người nào đó trông như một trong hai chị em nhà Kiều Liên Băng. Đã vậy nhìn người còn tả tơi, đồng phục thì lấm len, tóc thì rối bời. Cậu liền nhanh chóng đi tới gần thì phát hiện đó là Kiều Liên Băng, nhìn trông như cô mới bị đánh do gây gổ vậy.

    Khi đã tới cách cô bốn mét nữa cậu liền lên tiếng: "Cô vừa đi đâu vậy?"

    "Gì đây!" Nghe thấy tiếng của Tư Thiên Bân cô đưa mắt lên nhìn cậu, nhếch nhép cười. "Cậu là đang hỏi về người mà cậu không thích vừa đi đâu mà ra bộ dạng này sao?"

    Cậu nhíu mày lại nói: "Cô không nói được câu nào bình thường chút sao?"

    "Không thích. Được không?" cô lạnh nhạt đáp lại.

    Nhìn thái độ của cô khiến trong lòng cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Suy nghĩ một chút rồi nói: "Đấu với tôi một trận không? Như vậy có thể cô sẽ thấy đỡ hơn đấy!"

    Cô quay đi buông một câu "không có hứng." cho cậu rồi sải bước đi nhanh qua cậu.

    Nắm chặt hai bàn tay lại, Tư Thiên Bân liền quay người cầm lấy cổ tay cô kéo cô đi về hướng nhà mình. Cô bị cậu kéo đi một cách bất ngờ thì liền giật mình. "Tư Thiên Bân! Cậu làm gì vậy? Buông tay ra." vừa nói cô vừa cố gỡ tay cậu ra, nhưng cậu lại không hề có ý muốn buông tay ra.

    Trên đường về nhà cậu, cô cứ vùng vẫy muốn cậu buông tay ra. "Tư Thiên Bân, tên ngốc nhà cậu, mau buông tay. Tôi nói cậu có nghe không hả? Mau buông tay.."

    Khi về tới nhà câu, cậu liền kéo kêu người giúp việc chuẩn bị đồ cho cô thay, rồi kêu người dẫn cô đi tắm rửa sạch sẽ. Kiều Liên Băng thấy dù sao cũng bị lôi tới đây rồi thì sao chứ, lúc cậu buông tay ra cũng là lúc cô chuồn mất tăm. Cậu cũng không biết nên làm sao nữa luôn.

    Reng reng reng! ~

    Bỗng điện thoại vang lên, Tư Thiên Bân liền lấy ra thấy đó là Lục Kình, cậu liền bắt máy: "Tôi nghe đây!"

    "A Bân à, chuyện cậu nhờ tôi với A Tuyên đó. Kẻ đứng đằng sau mọi chuyện là cô người yêu cũ của cậu Trương Ngọc bày ra đó." Đầu dây bên kia, Lục Kình không nhanh không chậm nói với Tư Thiên Bân.

    "..."

    Nghe vậy, đôi lông mày của Tư Thiên Bân liền nhíu lại vào nhau, vẻ mặt của cậu có phần tối lại, nắm chặt điện thoại. Một lúc sau cậu mới lên tiếng: "Cảm ơn đã giúp tôi. Còn lại tôi sẽ tính cho."

    "Okay. Vậy tôi cúp đây." vừa nói xong thì cả hai đều kết thúc cuộc gọi.

    Hôm sau, đội bóng rổ nam đang tập luyện thì có một nam sinh ở trường khác đi vào club của họ. Mọi người đều đưa mắt nhìn người đó. Tống Nha liền lên tiếng:

    "Cậu là người của trường Thái Vương ở thành phố C?"

    Cậu nam sinh đó mỉm cười nhìn anh đáp: "Phải. Tôi là học sinh năm nhất, nghe nói trường này cũng khá lắm nên tới coi." Sau đó nụ cười của cậu ta có chút mỉa mai, "Ai ngờ thực lực thật kém."

    "Cậu.."

    Nghe câu đó Nam Nghi với mấy người khác liền bực bội vẻ mặt thật khó coi. Tống Nha tỏ vẻ điềm tĩnh lại gần nói: "Cậu tới đây là để trâm biến đội trường khác thôi sao?"

    Cậu nam sinh đó nhạt một trái bóng rổ ở gần mình ném về hướng bọn họ một lực không hề nhẹ. Bọn họ đều né trái bóng đó. Tư Thiên Bân cũng giật mình với lực ném này. Cậu ta rốt cuộc có phải người trong đội bóng rổ không vậy? Đó là câu hỏi trong suy nghĩ của Tư Thiên Bân.

    "Bụp!"

    Một tiếng bắt bóng vang lên, mọi người đều quay lại theo hướng bóng vừa lao tới. Người bắt được bóng là Fernando, điều này khiến mọi người kinh ngạc, đặc biệt là Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo bởi hai người này đều biết tình trạng sức khỏe của cậu.

    Vương Mộc đi về phía Fernando lên tiếng nói: "Fernando! Cậu bắt được luôn sao?"

    Câu hỏi của anh khiến cậu có chút khó hiểu, "Không phải chỉ là bắt bóng thôi sao?"

    "Sao?" Nam Nghi liền hô lên. "Đó không phải cách ném bóng bình thường đâu."

    "Cậu là ai?" nam sinh Thái Vương kia phải dùng một ánh mắt khác nhìn Fernando.

    "Tôi là huấn luyện viên ở đây." cậu điềm nhiên đáp.

    Nghe vậy cậu nam sinh đó cười khuẩy: "Gì chứ? Một người có thực lực như cậu lại đi làm huấn luyện viên? Đam mê à?"

    Một bầu không khí khó chịu bắt đầu lan tỏa trong club, Tống Nha mỉm cười một cách quỷ dị lại gần nam sinh đó. Nụ cười đó của anh rất hiếm khi xuất hiện và giờ có người lại có thể khiến anh lộ ra vẻ mặt đó. "Cậu nam sinh này! Nếu cậu tới đây để phá hoại người khác thì mời về cho. Đừng làm hỏng buổi tập của tụi này. Tụi này không rảnh như cậu đâu."

    "Anh.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2020
  3. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 12: Nhắc nhở.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gì thế? Tính tụ tập đánh nhau hả? Vậy lăn ra ngoài đi."

    Nam sinh kia đang nói thì Kiều Liên Băng từ đâu xuất hiện đi giữa hai người tách họ ra tiến tới chỗ em trai mình. Nam sinh đó ban đầu có chút giật mình khi cô đi ngang qua vì cứ nghĩ cô là Fernando. Sau mới thấy hai người là sinh đôi.

    Lộ Mạc đi nhanh tới chỗ Kiều Liên Băng, làm vẻ mặt uất ức nói: "Liên Băng à! Tên nam sinh kia không biết từ đâu chui ra còn lấy bóng ném về phía Fernando của chúng ta đó." vừa nói anh vừa bám vào hai vai của Fernado. Mặt Fernando hơi cứng lại, những giọt mồ hôi bỗng xuất hiện.

    "..."

    Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả club, mọi người gần như trố mắt ra với lời nói và vẻ mặt của anh. Vẻ mặt và không khí xung quanh Kiều Liên Băng cũng bắt đầu trở nên khó thở. Cô từ từ quay lại nhìn nam sinh kia mỉm cười nói:

    "Lời anh ấy nói là thật?"

    Vẻ mặt đó của cô khiến nam sinh đó cũng phải run người. Cậu ta tuy có chút run nhưng vẫn tỏ vẻ ta đây không sợ, đáp: "Vậy thì sao! Cũng chỉ là một đám yếu ớt."

    "Ồ vậy sao?" vừa nói Kiều Liên Băng vừa mỉm cười đi tới nam sinh đó, "Vậy khẳng định là cậu chơi rất giỏi rồi!"

    "So với thần tượng của tôi thì còn kém xa cả một khoảng trời." Vừa nói cậu ta vừa ra vẻ tự cao, "Nhưng tôi đối với mấy người thì cũng đã hơn nhiều rồi."

    Nghe vậy cô chỉ làm ra vẻ 'ồ là thế hả?', vẻ mặt cô liền thay đổi, lúc này người nhìn thấy vẻ mặt đó của cô cũng chỉ có mình nam sinh Thái Vương kia. Cô nhỏ giọng nhưng vẫn mang theo hơi lạnh nói: "Cậu nên biết là cậu đang đứng nơi nào. Có thể là cậu tới để quan sát tụi này chơi và đưa ra chiến lược cho đội, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể ở đây lên mặt với tụi này."

    Nam sinh đó nhíu mày bởi gương mặt của cô thực sự phải khiến cậu lạnh người. "C.."

    Không để nam sinh đó nói, cô lại nói tiếp: "Đội trưởng Tống có thể nhẹ nhàng nói với cậu, nhưng tôi thì không đâu." Nói tới đây cô vỗ vỗ tay lên vai nam sinh đó. "Vậy nên biết điều chút đi."

    Fernando đi tới phía Tư Thiên Bân nhưng mắt vẫn ở trên người chị gái của mình, giống như chỉ cần cậu rời mắt một chút là sẽ có chuyện xảy ra vậy. "Tư Thiên Bân! Cậu qua kia kéo chị tôi ra đi. Tôi sợ có chuyện đấy."

    Nghe vậy, đôi mắt của Tư Thiên Bân liền nhíu lại vì khó hiểu. "Có chuyện?"

    Fernando quay qua nhìn Tư Thiên Bân với vẻ mặt khó tin hỏi: "Cậu không biết là chị tôi là người như nào sao?"

    Cậu đáp lại với vẻ mặt điềm nhiên: "Thì đại khái. Cô ta hơi kì lạ một chút."

    Fernando nheo mắt nói: "Vậy để tôi nói cho cậu biết. Chị tôi khi còn ở Ý là kẻ suy nghĩ bằng nắm đấm đó, bả không ngán ai đâu. Vậy nên đừng để bả gần mấy người như kia."

    Lời nói của Fernando khiến cho một số thành viên đứng gần đó không dám tin vào tai mình. Cậu vậy mà lại có thể nói chị mình như vậy. Nhưng lời cậu nói lại khiến cho Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo cảm thấy kì quái, nếu là vậy thì sao cô lại không làm gì khi bị một số người giở trò bắt nạt chứ?

    Trong khi mọi người còn đang nghĩ như vậy thì Tống Nha đã ra ngăn cô lại để cô sang một bên và nói chuyện cùng với nam sinh Thái Vương kia. Kiều Liên Băng đứng cạnh cậu em trai của mình khoanh tay đưa mắt nhìn nói:

    "Em giỏi lắm! Vậy mà dám nói chị mình là kẻ suy nghĩ bằng nắm đấm."

    Fernando mỉm cười đáp: "Đó là sự thật mà nhỉ!"

    "Em nên để ý chút là chị không muốn mọi người biết chị của nhóc từng là người như vậy. Tuy bản tính chị như vậy nhưng nhóc cũng nên bớt bớt lại." cô khoanh tay mắt hướng về mọi người nói.

    "Vâng, em sai rồi."

    Sau khi giải quyết xong xuôi, nam sinh Thái Vương kia cũng đã rời khỏi An Hoa về thành phố C. Kiều Liên Băng và mọi người cũng phải quay lại lớp học của mình..

    Buổi tối, tại một công viên ở gần chung cư nơi hai chị em họ Kiều ở, hai người họ đi dạo quanh công viên để tiêu cơm sau bữa tối. Hai người mặc đồ rất giống nhau chỉ khác màu. Có mấy người đi qua mà cũng quay đầu lại nhìn họ vì độ giống nhau đến khó tin ở họ.

    Quả thực thì hai người này có gương mặt rất giống nhau, nếu không thực sự để ý một cách kĩ càng thì không thể phân biệt được nếu hai người này không đứng gần nhau (bởi chiều cao hai người chênh lệch).

    Kiều Liên Băng đi vào một cửa hàng tiện lợi để mua chai nước cho hai chị em, Fernando ngồi trên băng ghế ở ngoài chờ. Bỗng có hai cô gái đi tới đứng trước mặt cậu với vẻ mặt kiêu căng, hai người họ khoanh tay nhìn cậu. Một người trong đó là Trương Ngọc - bạn gái cũ của Tư Thiên Bân (đã có ở chương 9) và một người là bạn của cô ta Lệ An Mỹ một cô gái có vẻ ngoài cũng khá đẹp với gương mặt thon gọn cùng mái tóc bấm vành.

    Cậu nhíu mày nhìn hai người họ không biết họ đứng trước mặt mình làm gì nói: "Hai người muốn gì?"

    "Cô hỏi tôi muốn gì?" Trương Ngọc cười khuẩy khi nghe câu hỏi đó từ Fernando và đưa mắt sang người bạn của mình rồi lại nhìn cậu nói: "Cô vẫn có thể hỏi tôi như vậy sau khi đã bị tụi này làm đủ việc rồi sao?"

    "Làm đủ việc?" cậu nhắc lại lời của Trương Ngọc. Bỗng cậu nhớ tới vài lần khi cô về nhà với vẻ ngoài nhếch nhác.

    "Andreina! Chị đi đâu mà quần áo luộm thuộm vậy?"

    "À! Chị bị té xuống dốc chỗ bờ sông ấy mà!"
    Kiều Liên Băng cởi giày đi vào trong nhà.

    * * *

    "Andreina! Hôm nay chị cũng té sông nữa à!"

    "Hả? Không. Chị thấy mấy con cún gần đây nên có chơi chút là thành thế này!.."


    Mấy lần liền cậu đều thấy vậy nhưng cô lại nói thật cho cậu biết, hóa ra là bị mấy người này giở trò. Đôi bàn tay cậu nắm chặt lại, gương mặt cũng đen lại vẻ tức giận. Trương Ngọc lại nói:

    "Sao đây! Giả vờ gì chứ!"

    Fernando đứng dậy, chiều cao của hai người cũng chênh lệch khoảng gần 20 phân, điều này khiến Trương Ngọc có phần khó hiểu, sao hai người lại chênh lệch như vậy. Cậu nhìn cô ta với ánh mắt lạnh thấu xương nói: "Cô tốt nhất nên thôi ngay mấy chiêu trò của mình lại đi. Bởi nếu cô quá trớn quá thì tôi không chắc là cô sẽ gặp phải chuyện gì đâu."

    Trương Ngọc vẻ hơi sợ nói: "Gì đây!.. Cô không phải Kiều Liên Băng?"

    "Tôi là em trai của Kiều Liên Băng đó. Và nếu có ai dám động vào chị tôi thì coi chừng tôi đó." Ánh mắt của cậu và cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên khó thở.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2020
  4. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 13: Trận đấu vòng tiếp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Và nếu có ai dám động vào chị tôi thì coi chừng tôi đó."

    Kiều Liên Băng đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi với hai chai nước khoáng và mấy lon nước ngọt. Tới chỗ Fernando cô đưa chai nước cho cậu dịu dàng nói: "Nước của em này!"

    "Cám ơn chị, Andreina!" cậu đưa tay ra nhận lấy chai nước mỉm cười đáp lại.

    Trước khi Kiều Liên Băng ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô đã nhìn thấy Trương Ngọc với bạn cô ta - Lệ An Mỹ đang nói gì đó với cậu em trai của mình. Lúc đó cô đã tính ra để giải quyết nhưng lại thấy cậu em mình làm vẻ mặt mà có lẽ cô cũng không nhớ được là lần cuối bản thân mình nhìn thấy nó là khi nào nữa. Vẻ mặt đó của cậu đến cô cũng còn thấy nó đáng sợ chứ huống chi ai, mà bản thân cô thì lại còn làm ra vẻ mặt đáng sợ hơn thế nữa ấy chứ.

    Chuyện cậu nói gì với Trương Ngọc cô cũng không hỏi vì biết cậu sẽ moi móc ra nhiều thứ khác nữa để tra hỏi ngược lại. Sau đó hai chị em nhà này cùng nhau đi về.

    Những ngày tiếp theo, Kiều Liên Băng đi học như thường chỉ khác là cô không tham gia các buổi hoạt động câu lạc bộ mà cô chỉ có ngồi ở trên lớp, rồi lại ra thư viện ôn bài để chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Đối với Fernando chuyện ôn thi là chuyện nhỏ nhưng với cô lại là một vấn đề lớn. Cô đối với mấy môn trên lớp khá là tệ.

    Tuy nhiên, những việc như bị bắt nạt vẫn diễn ra với cô. Có thể lúc trước cô không để ý lắm, nhưng gần đây cô đang phải căng não ra để học nên tâm trạng cũng không được tốt. Cô của hiện tại giống như chỉ cần ai đó tự nhiên gây chuyện gì đó với cô dù nhỏ hay lớn cũng sẽ khiến cô bùng nổ. Những ngày đó mọi người cũng không dám tiếp xúc với cô luôn.

    Sau khi thi xong, Kiều Liên Băng như được sống lại, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Bởi ngoài các môn thể thao và ngoại ngữ ra thì môn nào cũng chỉ ở mức trung bình thôi. Vậy nên cô cần phải học thật chăm chỉ để có thể chơi bóng được.

    Một buổi học kết thúc, lúc này là xế chiều. Kiều Liên Băng qua bên phòng câu lạc bộ bóng rổ. Mở cửa phòng ra, cô đã thấy mọi người đang tập luyện rất chăm chỉ. Quan sát một chút, cô cũng thấy là đội mình chơi cũng đã có sự tiến bộ rõ rệt hơn lúc trước nhiều.

    Huấn luyện viên thấy cô liền đi tới gần, trên môi nở một nụ cười nhẹ nói: "Em thấy sao?"

    Cô đưa mắt nhìn huấn luyện viên cúi chào một cái rồi mới lên tiếng đáp lại: "Hiện tại thì em thấy cũng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Tuy nhiên người ở vị trí hậu vệ ghi bàn kia có chút không tốt. Nếu không cố gắng hơn thì không được."

    Huấn luyện viên nhìn người đó nói: "Em thấy mình có thể vào vị trí đó không?"

    Cô khoanh tay nhìn về phía mọi người đang chơi đáp: "Em không hay chơi ở vị trí đó nên không chắc. Dù sao thì em cũng chỉ là dự bị thôi mà!"

    * * *

    "Tuýtttt!"

    Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu ở vòng tiếp với mười trường còn lại tham gia. Người đi tới cổ vũ cũng rất đông, họ đang hô hào cổ vũ cho đội trường mình, còn đội chưa chơi thì người trường họ cũng chỉ ngồi coi không thôi. Hôm nay trận đầu là giữa trường An Hoa với trường Thái Vương.

    Ngay sau khi trọng tài thổi còi liền ném bóng lên cao, Kim Tiên nhảy lên thật nhanh giành được bóng về cho đội. Ngay sau đó liền chuyền bóng cho La Tuyết Ca, mọi người hợp tác với nhau rất ăn ý. Kiều Liên Băng mặc áo dự bị ngồi ở ngoài nhìn họ chơi thấy cũng ổn. Cô cũng không hề bỏ mặc đối thủ, cô tất nhiên vẫn là phải quan sát xem đối thủ chơi ra sao.

    Khi kết thúc một trận, cô cảm thấy có vẻ cô đã đánh giá quá cao đội đối thủ rồi hay sao mà sao cô thấy họ chơi.. dở vậy? Đôi lông mày của cô đột nhiên nhíu lại. Ngay sau đó cô liền để ý thành viên ở ghế ngồi dự bị, quan sát họ cô cũng không hề thấy rằng họ có gì đó đặc biệt, cũng không hề giống với một người chơi giỏi. Vậy vì lí do gì mà đội nữ trường cô lại xếp vào top 5?

    Nghĩ tới đó cô dừng lại, chợt nhớ tới cách chơi của họ khi cô nói với cố vấn thì đúng là xếp 5 chắc cũng không có gì sai. Mà như vậy xếp 5 thì cũng phải coi lại mấy trường kia rồi.

    Khi nghỉ giải lao, Kim Tiên cầm khăn lau mồ hôi nói: "Sao tôi có cảm giác trường Thái Vương chơi kém đi nhỉ? Tý số thực khác với trận hồi hè. 13: 20."

    Cố vấn đứng bên liền nói: "Không phải họ chơi kém đi, mà là kĩ thuật, đội hình, sự hợp tác giữa các thành viên của chúng ta đã tăng lên thôi."

    Kết quả của trận đấu hôm nay là 58: 70, Thái Vương 58, An Hoa 70. Kết quả này của trường An Hoa khiến cho trường Thái Vương cảm thấy thật khó tin, An Hoa sao lại có thể đi lên nhanh như vậy. Trận hồi hè An Hoa đã thua trường họ với tỷ số 88: 52, vậy mà giờ.

    Huấn luyện viên trường Thái Vương cũng thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy trình độ của An Hoa đi lên đáng kể như vậy. Hắn nhìn một lượt thành viên của trường An hoa, mắt hắn dừng trên người của Kiều Liên Băng. Hắn cảm thấy hình như đã nhìn thấy cô ở đâu rồi thì phải, tuy nhiên lại không thể nhớ ra được là đã gặp cô ở đâu.

    Kết thúc trận đấu, thành viên An Hoa cũng chưa về mà ở lại coi trận giữa Dục Hòa với Lâm Khang ở thành phố E. Đây là trận đấu giữa trường vô địch hồi hè vào một trường nằm trong top 10. Kiều Liên Băng quan sát rất kĩ đội ở trường Dục Hòa vì nghe đội trưởng Kim Tiên nói đây là trường giành quán quân hồi hè.

    Trong quá trình diễn ra trận đấu, Kiều Liên Băng không khỏi nhíu mày nhiều lần vì thấy kĩ thuật của họ cũng không phải là cao siêu gì, cũng không bằng một đội dự bị khi cô học ở Ý hồi sơ trung. Nhưng quan sát chút lại thấy trường đó phòng thủ rất tốt, đặc biệt là người áo số 10, 8 và 6. Ba người họ là người bảo vệ rất ăn ý với nhau, khó mà có thể cho bóng vào rổ được.

    Cố vấn ngồi cạnh cũng quan sát vô cùng kĩ, lát sau lên tiếng: "Dục Hòa chơi như vậy, em thấy sao?"

    "Theo tổng quan thì là tốt." Kiều Liên Băng đáp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2020
  5. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 14: Ra sân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau vài ngày tập luyện, rồi lại thi đấu giữa các đội thì ngày hôm nay, một ngày trong xanh êm đềm với những cơn gió đông se lạnh. Đội bóng rổ nữ đi tới nơi thi đấu cùng với đội nam, Kiều Liên Băng đi cạnh Tư Thiên Bân để nói vài chuyện khi cuộc thi vòng ba sắp tới. Cô cũng bàn chút chuyện với đội trưởng Tống Nha cùng em trai của mình để khi vào trận bản thân có thể yên tâm hơn khi ở bên đội nữ.

    Đội trưởng Kim Tiên thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Kiều Liên Băng với ánh mắt khó chịu và cảm thấy không thích việc cô để tâm tới đội nam quá nhiều. Kim Tiên liền lên tiếng nói: "Cô ta không lo cho đội bên mình sao?"

    Cố Linh Chi - một hậu vệ chuyền bóng đưa mắt nhìn cô rồi lại quay lại nhìn đội trưởng của mình nói: "Thì người ta là dư bị, nói gì đây!"

    Câu nói của Cố Linh Chi cũng không phải là không đúng, nhưng như vậy thì cũng không được, dù nói thế nào thì Kiều Liên Băng cũng vẫn là ở bên đội nữ, việc quan tâm tới đội nam hơn như vậy là không được. Kim Tiên không thể chấp nhận chuyện này được.

    Khi tới nới, mọi người đi theo đội của mình mà vào phòng thay đồ để chuẩn bị cho trận đấu sắp diễn ra. Trận đấu này, bốn trường sẽ thi đấu với nhau. Lần này An Hoa sẽ thi đấu với Kha Nhã - một trường ở thành phố D, đây cũng là trường top 3 năm vừa rồi. Một trận nữa sẽ là Tam Minh - trường ở thành phố X xếp thứ 4 vừa rồi và Dục Hòa. Sau hai trận này sẽ có một hôm dành cho hai trường thắng hôm nay thi đấu cùng nhau để giành chức vô địch.

    La Tuyết Ca đi cùng Kiều Liên Băng nói chuyện, cô cũng nói một chút về phần thi đấu để cho cô bạn của mình có thể áp dụng khi cần thiết. Hiện tại cô cũng muốn tin tưởng vào đội ở trường của mình. Tuy nhiên đội mà cô tin tưởng chắc chỉ có một đội đã giải tán trước đây của cô vì có một người đã bị thương và không thể chơi tiếp được nữa.

    Khi trận đấu bắt đầu, Kiều Liên Băng như thường lệ ngồi ở ghế dự bị quan sát từng hành động của đội mình cũng như đội của đối thủ một cách chuyện tâm.

    Ở bên trên những hàng ghế dành cho người xem, có bốn người đi vào chỗ ngồi. Nhìn xuống dưới sân của đội nữ, họ là những người nước ngoài. Một cô gái mặc bộ đồ rất bình thường với áo sơ mi cùng quần jean, người thì mặc áo phông lam với một chiếc váy xếp li tới nửa đùi, và một cặp sinh đôi mặc váy liền với chút hoa. Họ vừa đi vừa tìm tòi tới người cần tìm bên dưới. Người mặc áo sơ mi nhìn thấy liền hốt hoảng lên tiếng:

    "Cái gì kia? Tôi bị hoa mắt hay là gì vậy? Tại sao Andreina của chúng ta lại ngồi ở ghế dự bị?" (Anh)

    Vừa nghe thấy câu Andreina ngồi ghế dự bị thì ba người còn lại cũng phản ứng không kém gì người kia, đồng thanh lên tiếng: "Cái gì?" (Anh)

    Bốn người họ cùng nhìn về phía thành viên cuối cùng của mình trước khi giải tán đội bóng, họ thấy cô có vẻ không đơn thuần là sẽ để bản thân mình ngồi ở ghế dự bị, cô đang quan sát cách đối thủ chơi. Bốn người đó là Beatrice người mà quan tâm cô nhất, bên cạnh là Elela chị của Beatrice cùng với Sara và Marian. Beatrice mỉm cười nhìn về phía Kiều Liên Băng nói:

    "Cậu ấy chỉ là đang coi xem đối thủ đó có đáng gờm để cậu ấy phá vỡ đội hình chính thức của An Hoa để bản thân đi vào hay không thôi." (Anh)

    Sau một hiệp tỉ số của An Hoa và Kha Nhã là 16: 20, có vẻ An Hoa không chỉ tiến bộ nhiều mà cũng có thể thấy An Hoa không để Kha Nhã dẫn đầu nhiều điểm. Cô nhìn Kim Tiên đang đứng trước mặt mình lau mồ hôi nói:

    "Chị nên vận dụng nhìn khoảng trống của đối thủ nhiều hơn, chị cũng để quá nhiều khoảng trống cho đối thủ rồi."

    "Sao?" đôi lông mày của đội trưởng không khỏi nhíu lại trước câu nói của cô. Nhưng sau một hồi thì đôi lông mày của đội trưởng lại giãn ra, đáp: "Biết rồi. Tôi sẽ cố gắng hơn."

    Trong hiệp thứ hai Kim Tiên cũng đã có cố gắng nhiều, không chỉ cô mà La Tuyết Ca và Mai Vi cũng đáng kinh ngạc hơn. Khi gần hết hiệp hai thì tỉ số của hai bên là 30: 30, trường Kha Nhã đã sử dụng một thủ đoạn khiến cho La Tuyết Ca bị ngã mà bọn họ cũng không bị phạt gì, không chỉ có La Tuyết Ca mà còn có mấy người kia nữa. Khi bọn họ đang chuẩn bị chuyển sang phía Tố Hà - hậu vệ dân bóng thì tiếng còi của trọng tài vang lên báo cho hai đội biết đã kết thúc hiệp hai.

    Mọi người rời sân với vẻ mặt hết sức khó chịu. Vẻ mặt của Kiều Liên Băng cũng trở nên lạnh lẽo hơn nhiều, trong một trận đấu cô ghét nhất chính là việc đối thủ dùng thủ đoạn với đối thủ của họ. Nếu đã thích dùng thủ đoạn với bên cô thì cô chơi tới cùng luôn.

    "Mai Vi! Cậu là tiền phong dẫn bóng đúng không?"

    "Ừ!" Mai Vi cũng chỉ biết trả lời thôi, cũng không hỏi gì lại.

    Kiều Liên Băng đưa mắt sang nhìn cô nói: "Vậy hiệp cuối này cậu ở lại đây nghỉ ngơi, tôi sẽ thay cậu trong vị trí chuyền bóng chính cho đội."

    "Nhưng.." đôi mắt của Mai Vi liền nheo lại, cô thực sự không muốn rời sân.

    "Chân cậu đã bị thương rồi." Không để Mai Vi nói cô liền cắt ngang lời nói. "Cậu tốt nhất là không nên tham gia hiệp cuối nếu cậu không muốn từ nay về sau không thể chơi được nữa."

    Lời nói đó của cô khiến Mai Vi phải quay đầu đi hướng khác mím môi, cô lại có thể chỉ quan sát cũng đã biết mình đã bị chấn thương nhẹ ở chân rồi.

    Lại nói tới Tố Hà, "Cậu.. lát nữa nên chú ý tới bên đối thủ một chút, họ đã để ý tới cậu rồi."

    "Okay!"

    Beatrice nhìn xuống mỉm cười nói: "Có vẻ như chúng ta sắp được xem một trận đấu không chỉ là một trận đấu mà còn mang tính trả thù đối thủ từ Andreina của chúng ta sau khi họ giở thủ đoạn với đội của cậu ấy rồi!"

    Sara cũng lên tiếng: "Cũng đã hơn một năm rồi chúng ta mới có thể xem một trận đấu từ con quỷ đó nhỉ?"

    "Phải đó!"

    "Nhưng cũng không phải là bộc lộ hết bản thân mình." Beatrice nhìn Kiều Liên Băng nói.

    Hết giờ nghỉ giữa hiệp, hai đội lại bước vào sân. Trọng tài lên tiếng nói: "An Hoa đổi người, số 9 thay cho số 7, vị trí tiền phong dẫn bóng."

    Kiều Liên Băng đứng gần Kim Tiên nhìn về phía đội trưởng Kha Nhã nhếch mép cười nói: "Đội trưởng Kha Nhã! Chị tốt nhất là nên chơi cho tốt, chứ thử một lần dùng thủ đoạn nữa xem."
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2020
  6. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Liên Băng đứng gần Kim Tiên nhìn về phía đội trưởng Kha Nhã nhếch mép cười nói: "Đội trưởng Kha Nhã! Chị tốt nhất là nên chơi cho tốt, chứ thử một lần dùng thủ đoạn nữa xem."

    Nghe lời nói này của cô, đội trưởng bên kia cũng chỉ nhếch mép cười khinh một tiếng, cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô nói: "Vậy thì cô cứ đánh bại được đội này đi đã rồi hãng nói. Cũng chỉ là một tuyển thủ dự bị vậy mà lại ở đây dương oai. Mà cô lấy đâu ra bằng chứng để chứng mình đội này dùng thủ đoạn đây!"

    Lời nói đó của bên Kha Nhã cũng không hề khiến cho cô phải tỏ một chút nổi nóng, vẻ mặt chỉ là mang theo hơi lạnh và sự thất vọng. Đội trưởng Kim Tiên đứng bên cạnh đưa mắt nhìn Kiều Liên Băng thầm nghĩ gì đó.

    "Piiiiii!"

    Ngay sau khi trọng tài thổi còi, trọng tài ném trái bóng rổ lên, đội trưởng Kim Tiên ngay lập tức nhảy lên để đoạt bóng. Tuy nhiên vẫn là bị đội bên đoạt được trước. Kiều Liên Băng mỉm cười, một nụ cười gì đó khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Đội Kha Nhã đang dẫn bóng về phía rổ của An Hoa, lúc này cô mới phi tới một cách nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua mà cướp bóng từ tay của đội trưởng Kha Nhã, khiến cô ta hết sức kinh ngạc.

    Cũng không phải mỗi đội trưởng Kha Nhã mà những người khác cũng như vậy, cô cướp bóng cũng rất nhanh mỗi động tác của cô đều rất dứt khoát, gần như là không thấy động tác thừa nào. Kim Tiên vô cùng kinh ngạc với cách chơi của Kiều Liên Băng.

    Bên Kha Nhã cũng liên tục tiến công, tuy nhiên lại để lộ sơ hở để cho cô có cơ hội chuyền bóng cho Kim Tiên và những đồng đội khác.

    Đội trưởng bên Kha Nhã cảm thấy rất bức bối khi đội mình trong hiệp ba này vẫn chưa ghi được quả nào. Lại càng khó hiểu hơn khi An Hoa lại để một người chơi như vậy ở ghế dự bị.

    Đội nam An Hoa khi thi xong thì cũng đi sang bên nữ để coi trận của họ, mà nói là coi trận của họ thì cũng hơi quá, chủ yếu là coi huấn luyện viên cũ của họ chơi bóng rổ thôi. Mấy người đó khi nhìn thấy cô chơi thì đều phải ngạc nhiên, cách cô chơi thực sự khiến họ phải mở mang tầm mắt. Dù chiều cao của cô không bằng mấy người kia nhưng cũng khiến họ phải bức bối và cố xoay sở tình thế. Tư Thiên Bân rất chăm chú quan sát cách Kiều Liên Băng chơi, lúc này cậu cũng có thể thấy được vì sao mà cô có thể khiến cho đội nam đi lên nhanh như vậy.

    Fernando đứng nhìn chị mình rồi lên tiếng nói với mấy người kia: "Đó vẫn chưa là gì so với khi ở Ý đâu."

    "..."

    Mấy người đó tròn mắt khi nghe thấy lời nói đó của cậu.

    Mai Tử Hạo liền nói: "Cái gì? Cậu đùa tôi à?"

    Đưa mắt nhìn Mai Tử Hạo, nhíu cặp lông mày lại, cậu lại nói: "Tại sao tôi phải đùa cậu. Chị tôi rất giỏi đó." vừa nói vẻ mặt cậu cũng hiện rõ vẻ tự hào.

    Đội trưởng Tống Nha bỗng mỉm cười đưa nhìn Fernando hỏi: "Vậy còn cậu?"

    "Tôi?" Fernando chỉ tay về phía mình mỉm cười đáp: "Tôi cũng từng chơi bóng rổ đó! Chẳng qua hiện tại tôi không chơi được nữa thôi, thể trạng tôi không được tốt."

    Lời nói này của cậu ai mà ngờ được một cậu trai cao to thế này lại có thể trạng không được tốt chứ. Đời đúng thật là lắm trái ngang.

    Quay lại trận đấu, Kiều Liên Băng cũng có vài lần buông lỏng ra để cho đội đối phương có thể cho bóng vào rổ, một phần cũng là để bớt bị chú ý lại. Trong trận đấu này cô cũng chỉ muốn đè rí Kha Nhã xuống thôi, nào ngờ họ lại có thể dễ dàng bị mất phòng ngự như vậy, thật là đáng thất vọng.

    "Piiiii!"

    Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu kết thúc. Tỉ số của Kha Nhã và An Hoa là 41: 55. "Trận đấu kết thúc, An Hoa thắng. Đội An Hoa ngày mai sẽ thi đấu trận chung kết với đội Dục Hòa."

    Khi trận đấu kết thúc, hai đội cúi đầu chào nhau. Đội trưởng Kha Nhã nhíu mày nhìn Kiều Liên Băng hỏi: "Cô rốt cuộc là ai?"

    Cô mỉm cười nhìn đội trưởng Kha Nhã đáp lại: "Là một vận động viên bóng rổ 'bình thường' mà thôi." Dứt lời liền rời đi cùng đội của mình. Đội trưởng Kha Nhã đứng đó một lúc nhìn cô rời đi rồi mới quay người đi.

    Hiện tại đội nữ An Hoa đang rất vui mừng vì có thể vào trận chung kết. Đội trưởng Kim Tiên lên tiếng hỏi: "Kiều Liên Băng rốt cuộc cô là ai mà lại có thể chơi được như vậy? Tại sao không vào đội ngay từ đầu?"

    "Không phải tôi đã nói rồi sao!" cô vừa thay đồ vừa nói. "Tôi không có hứng thú với một đội không mang tính chất đồng đội. Khi đó ở đây cách mà mọi người chơi không phải theo đội. Chỉ cần mọi người là một đội dù có chơi tệ ra sao thì tôi cũng sẽ tham gia ngay từ đầu."

    Sau khi thay đồ xong thì mọi người cùng nhau đi về, vừa ra tới cổng thì gặp đội nam. Mấy người đó liền cười nói cô chơi như thế nào và chúc mừng đội nữ. Bỗng nhiên Kiều Liên Băng đứng khựng lại đưa mắt về hướng nào đó.

    Tư Thiên Bân thấy cô như vậy thì không khỏi thấy lạ lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

    Ánh mắt cô vẫn hướng đi tìm gì đó nhưng vẫn không quên đáp lại: "Không có gì!"

    Thật ra không phải do cô nhầm mà thực sự là bốn người bạn đó của cô vừa lướt qua cô, đó chính là lí do mà cô đã cảm thấy như có gì đó quen thuộc với mình.

    Có mấy người trong những người xem lúc nãy đi ra nói chuyện với nhau về trận vừa rồi:

    "Tôi nói này! Mấy cậu có cảm thấy tuyển thủ số 9 của An Hoa vừa rồi rất giống ai đó không?"

    "Giống ai chứ?"

    "Tôi cũng thấy giống ai đó nhưng hiện tại lại không thể nào nhớ ra được người đó là ai."

    "Hahaha.. Vậy cũng nói được sao!"

    Những lời đó đều lọt hết vào tai của Tư Thiên Bận lúc này, cậu hơi nheo mắt một chút rồi đi cùng mọi người về.

    Buổi tối, tại ngôi nhà rộng lớn tráng lệ của Tư gia, Tư Thiên Bân đi qua phòng của cậu em trai mình - Tư Thiên Dực. Phòng của Tư Thiên Dực thì lại có rất nhiều sách, cậu ngồi xuống ghế nhìn cậu em mình đang đọc sách hỏi:

    "A Dực! Kiều Liên Băng rốt cuộc là ai?"

    Cậu em đang ngồi đọc sách liền đặt sách xuống bàn nhìn anh trai mình nói: "Sao đây? Anh đang để ý tới chị ấy à?"

    "Thì sao chứ?"

    Cậu em chỉ cười cười đáp lại không nói thêm câu gì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2020
  7. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 16: Bắt đầu trận chung kết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, trước hôm diễn ra trận chung kết bóng rổ. Buổi tối hôm nay cũng khá là lạnh bởi gió mùa đông, tuy là khá lạnh nhưng ở một sân bóng nọ vẫn có người đang chơi bóng rổ rất là chú tâm. Người đó mặc một bộ thể thao dài tay màu xám, thân hình cao to với mái tóc màu nâu hơi dài được buộc gọn phía sau. Người đó không ai khác chính là Tư Thiên Bân.

    Cậu vừa tập luyện vừa nhớ tới những động tác mà Kiều Liên Băng đã chơi trong trận đấu ngày hôm nay, những động tác đấy có thể nói chúng rất điêu luyện, những người có thể làm được như vậy chắc chắn không phải tuyển thủ bình thường. Hôm nay cậu cũng để ý rằng cô cũng đã có những lúc nhường cho bên đối thủ, những động tác đó rất ít người có thể phát hiện ra được.

    Cậu ném bóng vào rổ rồi đứng yên đó không di chuyển, hai tay cậu chống hai bên hông, ánh mắt cậu nhìn về hướng nào đó mà không phải là ở phía trước. Cậu cứ đứng yên như thế thơ thẩn gì đó hết hơn mười lăm phút. Lát sau, cậu định thần lại tiến tới cần lấy trái bóng rổ rồi đi về nhà.

    Về tới nhà, cậu mở laptop ra thử tìm các tuyển thủ bóng rổ xem có ai như Kiều Liên Băng không, biết đâu cậu lại có thể tìm được ra một chút manh mối. Cũng chỉ vì hỏi bố mẹ và em trai mà họ không nói nên cậu mới phải làm như này đây.

    Bỗng cậu nhìn thấy một trang web khiến cậu sững sờ ngạc nhiên: 'Đây là sao? Cô ta..'

    * * * *

    Một ngày mới bắt đầu, ngày hôm nay cũng chính là ngày diễn ra trận chung kết giữa An Hoa và Dục Hòa - trường đã dành chức vô định mùa hè ở bên đội nữ. Bên nam cũng lọt vào trận chung kết với trường Anh Thư ở thành phố J - đây là trường đạt hạng hai mùa hè. Đây sẽ là trận đấu rất kịch tính bởi An Hoa chưa bao giờ đi xa được như này.

    Bên nam sẽ thi đấu trước, bởi họ thi chung một sân. Kiều Liên Băng đứng gần em trai mình nói chuyện với cậu, cô nhắc nhở cậu phải cẩn thận để có thể giúp cho các thành viên trong đội có thể giữ tốt lập trường của bản thân. Cô bỗng thấy Tư Thiên Bân cứ nhìn mình chằm chằm thì cô liền nheo mắt lại.

    "Gì đây? Sao cậu cứ nhìn tôi hoài vậy?"

    "..."

    Cậu im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn cứ ở trên người của cô.

    Thấy cậu không trả lời mình, cô đi tới khoanh tay nói: "Cậu muốn gì? Nhìn tôi làm gì?"

    "Cô là vận động viên quốc tế?"

    Bỗng nhiên cậu hỏi vậy cũng không khiến cô cảm thấy bất ngờ, cô cười nhẹ đáp: "Vậy thì sao?"

    "Vậy sao cô lại tới đây? Tại sao không nói gì?"

    Cô vẫn giữ nụ cười đó trên môi, ánh mắt nhìn về hướng khác đáp: "Tôi muốn đi đâu là chuyện của tôi và tôi cũng không có nghĩa vụ phải khai báo bản thân là ai."

    Câu trả lời của cô khiến đôi lông mày của cậu phải dính lại gần nhau. Cô nói cũng không sai, cô không có nghĩa vụ phải khai báo bản thân là ai, vì sao lại tới đây và tới đây làm gì. Vậy sao cậu lại cảm thấy khó chịu chứ?

    Trước khi vào sân, đội nam bàn bạc một chút rồi mới ra sân. Cô nói với Fernando một câu rồi về lại đội của mình "Cố lên!". Cô vẫn ngồi ở vị trí dự bị như lần trước, bởi hôm qua chỉ là vì Mai Vi bị thương lên cô mới thế chỗ cho cô ấy.

    Đội nam hai bên vào vị trí, từng người đối diện nhau cúi chào trước khi bắt đầu trận đấu. Trọng tài đứng ở giữa cầm bóng, anh vừa ném bóng lên đồng thời thổi còi: "Piiiii!"

    Đội trưởng Tống Nha liền nhanh chóng nhảy lên cướp được bóng. Hai bên bắt đầu giao đấu, đội trưởng Tống Nha bị người số 7 ở Anh Thư đuổi tới liền chuyền bóng cho Mai Tử Hạo, cậu lại liền chuyền bóng qua cho Tư Thiên Bân đang ở gần Mạc Lộ. Người số 6 và 5 bên Anh Thư liền chặn ở chỗ của Tư Thiên Bân, cậu không biết vì sao mà giờ đang không tập trung nhiều vào trận đấu nên đã để đối thủ cướp mất bóng.

    Mọi người trong đội đều cảm thấy khó hiểu khi cậu đột nhiên như vậy. Hôm qua cậu vẫn rất bình thường, vậy mà giờ cậu lại bị như vậy. An Hoa thống nhất với nhau cố chuyền ít lại cho Tư Thiên Bân được lúc nào thì hay lúc đấy để có thể chờ hết hiệp một bởi An Thiếu Trạch hôm nay có chút chuyện nên hiệp hai cậu mới có thể có mặt được, mà giờ tiền phong ghi bàn cũng chỉ là mấy người chơi bình thường.

    Quan sát trận đấu khiến cho bên nữ An Hoa cũng cảm thấy rất kích động, sao lại có thể chơi như vậy được chứ. Ánh mắt của Kiều Liên Băng liền trở nên lạnh lẽo, một ánh mắt rất đáng sợ.

    "Piiii!"

    Hết hiệp một trọng tài liền thổi còi báo hiệu cho hai đội biết, tỉ số của hai đội là 26: 20, Anh Thư 26 và An Hoa 20.

    "Chát!"

    Khi bên An Hoa vừa về chỗ nghĩ ngơi giữa hiệp thì Tư Thiên Bân liền bị ăn một cái tát. Mọi người ở đó liền kinh ngạc trước hành động của Kiều Liên Băng, cái tát đó của cô cũng khiến cho cậu bừng tỉnh.

    Tống Nha liền đi tới can ngăn: "Liên Tử! Có gì từ từ nói, nhóc đâu cần phải ra tay với cậu ấy như vậy!"

    "Cậu ta bị vậy là rất đáng." Nam Nghi đế thêm câu vào, sự thiếu tập trung của Tư Thiên Bân khiến anh không thể nào chấp nhận được.

    Tống Nha liền quay qua nhắc nhở: "Nam Nghi, cậu đừng có thêm dầu vào lửa."

    Mọi người thấy cảnh đó đều rất kinh ngạc khi cậu bị một người đánh, cậu có thể được là một người không thể đụng vào ở trong thành phố này, vậy mà giờ lại bị một người đánh. Cô lạnh giọng nói:

    "Tư Thiên Bân, cậu vừa làm gì trên sân vậy hả? Đang trong một trận đấu vậy mà cậu lại có thể thiếu sự chuyên nghiệp như vậy. Cậu còn dám nhận mình là Tư Thiên Bân sao? Cậu còn dám nhận mình là thành viên của đội bóng rổ An Hoa sao?"

    Cậu cuối đầu xuống nhắm mắt lại: "Tôi xin lỗi!"

    "Người cần cậu xin lỗi là tôi sao? Người cần cậu xin lỗi là thành viên trong đội của cậu, người sẽ cùng cậu đi tới mọi trận đấu trong thời gian cậu học ở đây này!"

    Cậu liền quay lại phía thành viên đội mình cúi đầu xuống: "Xin lỗi mọi người vì sự mất tập trung cửa tôi và đã khiến mọi người thất vọng." Sau đó ngẩng đầu lên nắm tay lại với vẻ mặt cương quyết: "Tôi lần này nhất định sẽ không như vậy nữa!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2020
  8. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 17: Tiếp tục trận đấu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi lần này nhất định sẽ không như vậy nữa!" Tư Thiên Bân kiên quyết nói.

    Lúc này thì có vẻ Kiều Liên Băng cũng cảm thấy yên tâm chút, tuy nhiên cô vẫn nói một câu với vẻ mặt điềm tĩnh:

    "Tư Thiên Bân! Cậu liệu hồn mà chơi đi. Đây không phải chỉ là trận đấu của mình cậu."

    Vừa nói xong thì cô liền rời đi. Đội trưởng Kim Tiên ngồi gần đó thấy những việc vừa rồi thì đôi lông mày liền nhíu lại. Người có thể điềm nhiên ra tay đánh con trai nhà họ Tư chắc chắn phải có thân phận gì đó. Thế nhưng, khi xem hồ sơ của cô lại chỉ thấy cô có gia cảnh bình thường và đang chung sống với em trai của mình là Fernando.

    Khi Kiều Liên Băng vừa đặt mông xuống ghế thì La Tuyết Ca liền lại gần cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Tử! Cậu làm thế có sao không?"

    Câu hỏi của La Tuyết Ca khiến cô không khỏi nhíu đôi lông mày của mình lại được, đưa mắt nhìn cô bạn hỏi ngược lại: "Sao là sao gì chứ?"

    "..."

    Câu hỏi đó của cô khiến mọi người ngồi gần đó không khỏi kinh ngạc. Vẻ mặt của bọn họ liền biến sắc. Trong đậu họ như kiểu có một câu nói giống nhau vậy, đó là: 'Cậu có ý thức được là cậu vừa đánh ai không?'

    Cũng chính vì câu trả lời đó của Kiều Liên Băng khiến cuội Tiên càng thấy hiếu kì về thân phận của cô hơn. "Không lẽ cô không biết cậu ta là người không nên chọc sao?"

    Trong đầu cô lúc này là bạt ngàn những dấy chấm hỏi. Sao bản thân cô không nghe ai nói gì về điều này nhỉ? Bình thường cô cũng không để ý không biết là chuyện đương nhiên.

    "Piiiii!"

    Trọng tài thổi còi báo hiệu hiệp hai bắt đầu. Ở hiệp này tinh thần của Tư Thiên Bân có phần cũng đã tốt hơn. Mai Tử Hạo đứng bên cạnh cười cười nói nhỏ với cậu:

    "Bị hôn thê giáo huấn tới tỉnh rồi hả!"

    "Giáo huấn gì chứ!" Tư Thiên Bân liền đáp lại.

    Câu đáp lại đó của cậu khiến cho Mai Tử Gạo bất giác mỉm cười lắc đầu. Không biết ý nghĩa đằng sau biểu cảm đó là gì nhỉ? Mạc Lộ đứng gần đó cũng nhìn thấy điều đó và cảm thấy có chút tò mò.

    Vào trận đấu, lần này bên An Hoa có nhiều lợi thế hơn vì Tư Thiên Bân đã tỉnh táo lại và chơi rất nghiêm túc. Bên Anh Thư lúc này cũng cảm thấy khó khăn hơn, bọn họ cũng phải thay đổi chiến thuật để không bị An Hoa vượt mặt. Tuy nhiên, muốn không để An Hoa vượt mặt thì lại hơi khó rồi, Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo khi đã kết hợp cùng nhau thì thành cặp khó đối phó, đã vậy lại còn phối hợp ăn ý với các thành viên còn lại nữa.

    Bọn họ được như giờ một phần cũng là nhờ Kiều Liên Băng đã giúp họ trước đó, giờ lại được Fernando có các suy luận rất tốt để giúp họ phần tạo chiến thuật.

    Kiều Liên Băng ngồi trên hàng ghế quan sát đội hình, cách họ chơi cả đội mình lẫn đội bên, đây cũng là một cách học hỏi từ việc quan sát để cô có thể nâng cao các kĩ năng chơi của mình và tìm cách để khắc phục các cách chơi đó.

    Kim Tiên ngồi cách cô vài người thỉnh thoảng lại để ý tới cô, khi để ý kĩ thì Kim Tiên mới thấy cô đã quan sát mọi người chơi một cách nghiêm túc như nào. Ánh mắt của Kiều Liên Băng luôn hướng về đồng đội và quan sát đối thủ rất tỉ mỉ, có lẽ đó cũng chính là một phần trong việc cô chơi tốt như nào vào trận ngày hôm qua.'Kiều Liên Băng, một người có thể quan sát tỉ mỉ như cô rốt cuộc là ai? Thật khiến người khác hiếu kì làm sao!'

    Trong trận đấu, người số 7 và số 8 của Anh Thư liên tục chặn Tư Thiên Bân để tránh cậu cho bóng vào rổ. Tuy nhiên, Tư Thiên Bân chỉ là một trong những thành viên chơi giỏi của đội hình chính thức An Hoa, đội trưởng Tống Nha cũng là một người rất giỏi, anh có thể ném những quả ba điểm vào rổ, Mai Tử Hạo cũng rất mạnh, còn Mạc Lộ và Vương Mộc nữa họ cũng mà một cặp đôi kết hợp vô cùng ăn ý với nhau.

    Tống Nha thừa thời cơ nhảy lên ném một quả ba điểm vào rổ. Hiện giờ tỉ số của hai bên là 55: 30. Đội trưởng Anh Thư áo số 4 thấy điểm số như vậy thì cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.'Làm thế nào mà An Hoa lại có thể tiến bộ đáng kinh ngạc như vậy chứ? Mặc dù đội mình đã đi lên rất nhiều so với hồi hè và cũng đã đánh bại được Vân Yến.'(Vân Yến - đội nam xếp nhất hồi hè)

    Sau một hồi thì Anh Thư cũng đã không để số 7 và số 8 chặn Tư Thiên Bân nữa, mà chuyển về sân để bảo vệ. Lúc này thì cũng có chút khó khăn cho An Hoa, họ cũng khó để có thể cho bóng vào rổ được. Tư Thiên Bân cũng ném bóng vào rổ vài lần nhưng cũng đều bị Anh Thư chặn được mà không thể vào rổ.

    Anh Thư lại thay đổi chiến thuật, bọn họ lần này để hai hậu vệ của họ ở lại với trung phong để ý đội trưởng Tống Nha, còn hai tiền phong thì đi lên. Họ kết hợp rất tốt, tiền phong ghi bàn số 4 hay đội trưởng của họ cũng úp rổ được một lần.

    Ngay sau đó thì Vương Mộc liền lấy được bóng và chuyền cho Mạc Lộ. Lại bị tiền phong dẫn bóng Anh Thư số 7 chặn lại, anh để ý chút rồi chuyền lại bóng cho Mai Tử Hạo. Cậu Ngay lập tức dẫn bóng chuyền qua cho Tư Thiên Bân. Nhưng lần này do cậu hấp tấp lên đã bị số 4 Anh Thư cướp được bóng. Anh ta vừa cướp được bóng vài giây thì trọng tài lại tuýp còi.

    "Piiii!"

    Hiệp hai đã kết thúc với tỉ số 55: 32. Khi bị đội trưởng Anh Thư cướp bóng từ việc bản thân hấp tấp thì Mai Tử Hạo có phần xuống tinh thần, cậu cảm thấy tự trách vì bản thân lại hấp táp để cho đối phương lấy được bóng như vậy.

    Kiều Liên Băng và Fernando cũng nhìn thấy được vẻ mặt đó của cậu. Cô nói nhỏ với em trai mình đang ngồi cạnh cô:

    "Fernando, nửa hiệp cuối em để cho Nam Nghi tham gia trận đấu. Chị sẽ nói chuyện chút với Tử Hạo."

    Cậu nhìn chị mình một chút rồi mới đáp: "Em hiểu rồi!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười hai 2020
  9. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi mọi người đi ra nghỉ, Fernando nhìn Mai Tử Hạo đang cắn răng vẻ khó coi, mọi người thì vẫn chưa để ý lắm. Tuy nhiên Tư Thiên Bân lại không như vậy, hai người là bạn nối khố của nhau, việc như vậy đối với cậu mà nói là chuyện rất dễ để nhận ra. Có thể thấy rõ lăm người bọn họ đều có một đặc điểm chung đó là họ rất giỏi trong thể thao, như cậu và Mai Tử Hạo là bóng rổ, Khâu Anh Tuyên là bóng đá, Lục Kình Thiên là quần vợt, còn An Thần Hàn là bóng chuyền. Vậy nên khi họ mắc lỗi không đáng xảy ra họ sẽ thường có tâm trạng như vậy.

    Fernando lên tiếng nói với cả đội: "Nửa hiệp cuối này đàn anh Nam Nghi sẽ tham gia trận đấu thay cho Mai Tử Hạo."

    Nghe được lời này từ cậu khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, Mai Tử Hạo cũng không ngoại lệ, hai mắt cậu mở lớn đầy vẻ kinh ngạc. Lúc này trong đầu cậu xuất hiện một dòng suy nghĩ 'Tại sao lại phải đổi người? Chỉ vì cậu phạm lỗi đó?'. Cậu đang chuẩn bị lên tiếng phản đối thì lại bị Fernando cắt ngang lời.

    "Đó là yêu cầu từ huấn luyện viên của cậu. Hãy thực hiện nó và đừng thắc mắc lí do."

    Lúc này vẻ mặt của Fernando rất nghiêm túc và quyết đoán, không có vẻ gì là một người bị bệnh, yếu đuối cần có người chị kia bảo vệ. Mọi người cũng không ho he câu gì, bởi không phải tự nhiên mà cậu lại bày ra vẻ mặt đó.

    "Piiii!"

    Trọng tài thổi còi thông báo hiệp cuối bắt đầu, mọi người liền đi vào trong sân. Trọng tài lại nói: "An Hoa đổi người, đổi người số 15 thay cho số 11 vị trí trung phong."

    Nghe vậy bên Anh Thư lại cảm thấy khó hiểu, sao lại phải đổi người khi người kia chơi rất tốt. Tuy nhiên trận đấu này không cho phép họ có thời gian để nghĩ nhiều tới những trận đó, họ phải tập trung hơn vào hiệp cuối này.

    Bên ghế ngồi, Kiều Liên Băng ngồi cạnh Mai Tử Hạo, cô để ý thấy cậu đang có vẻ rất là không vui. Nhưng cô lại không để ý tới điều đó, cô nhỏ giọng nói:

    "Cậu đang mất bình tĩnh hơn đấy!"

    Nghe thấy giọng của cô, cậu liền đưa mắt nhìn cô một cái rồi quay đi: "Tôi không được phép khó chịu sao? Chị dâu hỏi vậy không thấy kì lạ sao?"

    Cô cười nhẹ đáp: "Cậu khó chịu, người xem thì không sao?"

    "..."

    Cậu nhìn cô không biết là nên nói gì với cô luôn.

    "Đừng nhìn tôi như vậy!" Ánh mắt của cô hướng về phía trận đấu nói. "Cậu có thể khó chịu, nhưng hãy để sau trận đấu."

    "Sao?" Cậu nói đó của cô khiến cậu cảm thấy có chút khó hiểu.

    "Cậu.. đừng nói với tôi là không hiểu ý tôi nói."

    Mai Tử Hạo liền đáp: "Tôi chính là không hiểu đó."

    "..."

    Kiều Liên Băng im lặng một chút, mắt cô vẫn hướng về trận đấu. Một lúc sau mới trả lời: "Mai thiếu gia à! Tôi sẽ nói với cậu một lần này thôi! Khi cậu đang trong một trận đấu, hãy tạm thời bỏ qua những lần mắc lỗi của cậu, hoặc hãy tận dụng nó để bản thân có thể lừa được đối phương rơi vào bẫy của cậu và đánh úp họ. Cậu đừng vì sai lầm trước mắt mà làm hỏng cả trận sau. Điều đó là một sự ngu dốt."

    Khi cô nói xong, ánh mắt của cô như đang nhìn về nơi nào đó chứ không phải là trận đấu đang diễn ra trước mắt của mình. Một người ở nơi khán đài đang quan sát cô dường như đã nhìn thấy được vẻ mặt, ánh mắt đó của cô. Một vẻ mặt, ánh mắt của sự tự trách bản thân.

    Nghe được lời nói đó của cô, cậu như cảm thấy cô không chỉ là một người chơi bóng rổ giỏi mà dường như còn từng trải qua khá là nhiều thứ. Lúc sau, Kiều Liên Băng ra hiệu cho em trai mình thì cậu cũng đi tới chỗ của trọng tài thì thầm.

    "Piiii!" Trọng tài liền tuýp còi, mọi người trong sân liền dừng lại. "An Hoa yêu cầu người, số 11 thay số 15 vị trí trung phong."

    Mai Tử Hạo giật mình khi nghe điều đó, cậu liền đưa mắt sang nhìn Kiều Liên Băng. Vẻ mặt của cậu hiện rõ sự khó hiểu. Cô nhìn cậu mỉm cười nói: "Giờ hãy cho họ thấy Mai đại thiếu gia mạnh như thế nào của thành phố này. Và đừng có gọi tôi là chị dâu."

    Cậu mỉm cười một cách đầy kiêu ngạo nói: "Chị dâu đừng nên phũ phàng như vậy. Tôi sẽ cho cô thấy tôi chơi tốt như nào."

    "Mong là vậy!"

    Mai Tử Hạo bước vào sân một cách rất tự tin, Nam Nghi đi ra mỉm cười nhìn cậu nói: "Đừng để tôi phải khinh thường cậu đấy, nhóc con!"

    "Anh sẽ không có cơ hội đó nữa đâu!"

    "Piii!"

    Trận đấu tiếp tục, lần này Anh Thư càng khó để có thể vượt qua họ. Bọn họ trở nên yếu thế hơn, An Hoa cũng không vì thế mà làm mất đội hình, cùng nhau đánh bại Anh Thư. Anh Thư yếu thế càng lúc tinh thần của họ càng đi xuống, hiện tại họ dường như chỉ là đang đấu cho xong trận đấu.

    Kiều Liên Băng nhìn được điều đó từ bên trường đối thủ thì cũng cảm thấy rất thất vọng về đối thủ, chỉ vì như vậy mà lại có thể từ bỏ sớm như vậy. Điều này dường như khiến cô nhớ tới điều gì đó, gương mặt cô liền thay đổi. Nhưng cũng rất nhanh gương mặt lại quay trở lại như bình thường.

    Ở phía bên khán giả, bốn người bạn của cô đã tới từ lúc nào. Họ vẫn thấy cô đang mặc bên ngoài chiếc áo của thành viên dự bị. Bọn họ liền cảm thấy khó hiểu, hôm qua cô rõ ràng đã vào sân và thể hiện tốt như vậy mà giờ vẫn ở ghế dự bị là sao?

    Beatrice điềm tĩnh nói: "Andreina cũng chỉ là muốn lắm bắt được thực lực của đối thủ thôi. Cậu ấy cũng không nên manh động."

    Bên cạnh Sara lại nói: "Tôi thấy đối thủ của cậu ấy hôm nay họ có khả năng đã chuẩn bị thêm chiến thuật để có thể đối phó với cậu ấy."

    "Từ trận đấy ngày hôm qua tất nhiên là họ sẽ phải có sự chuẩn bị để đối phó với cậu ấy rồi." Marian cũng lên tiếng cười nhạt.

    Sau khi kết thúc trận đấu của nam thì tỉ số của An Hoa với Anh Thư là 65: 67. An Hoa đã vượt lên một cách nhanh chóng để có thể lên được 67. Sau khi cúi chào, ra khỏi sân mọi người liền ôm nhau với trận đấu vừa rồi của mình. Fernando thấy cũng bình thường, bởi đối với cậu nhìn được điểm số như thấy này là chuyện thường thấy, độ khó cũng không bằng. Chỉ tiếc là bản thân không thể tham gia được.
     
  10. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 19: Con quỷ trên sân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi trận đấu bên đội nữ bắt đầu, Kiều Liên Băng ngồi im một chỗ ánh mắt thì lại đang nhìn khắp nơi trên chỗ khán giả. Không biết là cô đang tìm kiếm thứ gì mà trông ánh mắt và vẻ mặt của cô có vẻ như là đang tìm kiếm thứ gì đó rất quan trọng vậy. Thành viên trong đội cũng không để ý gì tới cô, họ còn đang bàn về chiến thuật sẽ sử dụng trong từng trường hợp mà cố vấn và Kiều Liên Băng đã đưa ra.

    Lúc này đội trưởng Kim Tiên mới đưa mắt nhìn cô, tuy nhiên lại chỉ đơn giản là nhìn cô với suy nghĩ 'cô là ai mà lại có thể có những chiến thuật và cách chơi tốt như vậy? Bản thân cũng đã rất cố gắng học hỏi rất nhiều nhưng cũng chưa thể được như cô' .

    Nhận ra được có ánh mắt đang nhìn mình, Kiều Liên Băng liền đưa mắt sang nhìn đội trưởng nói: "Có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

    Đội trưởng Kim Tiên liền đưa mắt đi hướng khác đáp lại với câu nói hời hợt, "Không có gì."

    Cô cũng không hề quan tâm lại tiếp tục việc tìm kiếm của mình ở phía khán giả. Mãi sau cô bỗng khựng người lại, ánh mắt của cô lúc đầu là toàn vẻ ngạc nhiên, sau đó trong ánh mắt đó lại thể hiện một vẻ đau lòng. Tư Thiên Bân đứng gần đó nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì cảm thấy khá là bất ngờ, một người như cô vậy mà lại có thể lộ ra được vẻ mặt đó.

    Cậu cũng khá là tò mò về điều có thể kiến cho Kiều Liên Băng cô lộ ra vẻ mặt đó là gì, nhìn theo hướng cô đang nhìn thì cậu cũng nhìn thấy có bốn người ngoại quốc ở đó. Nếu cậu không sai thì có quan hệ gì đó ở cô và bốn người đó. Vài giây sau cậu lại chợt nhận mình, bởi càng nhìn thì cậu lại càng thấy giống với những thành viên còn lại của cô ở Ý.

    "TRẬN ĐẤU CỦA ĐỘI NỮ CHUẨN BỊ BẮT ĐẦU, MỜI CÁC TUYỂN THỦ BƯỚC VÀO SÂN THI ĐẤU." Tiếng của người hướng dẫn vâng lên báo cho các tuyển thủ chuẩn bị bước vào sân thi đấu.

    An Hoa từng người một đi vào. Dục Hòa cũng như vậy, từng người một bước vào sân cho tới khi người cuối cùng chạy vào, người đó làm cho Kiều Liên Băng có chút ngạc nhiên. Ánh mắt của cô bỗng chốc thay đổi. Người đó là một người Ý, từng là bạn trong đội bóng rổ của cô, cô ta khá là xinh đẹp và chơi bóng rổ cũng rất tốt nên được khá là nhiều người thích. Tuy nhiên, cô ta lại chơi một cách gian lận.

    Ban đầu Kiều Liên Băng với cô ta rất có thành ý, nhưng cho đến khi cô nhìn thấy được thủ đoạn của cô trong lúc chơi thì ánh nhìn của cô cũng đã thay đổi. Thủ đoạn đó cũng chính là lí do để cô từ Ý tới nơi này. Cô ta đã dùng em trai cô để uy hiếp và khiến cô phải thua trong trận vào mùa hè ở Ý. Đối với cô ta, cô ta phải luôn là người xếp nhất, cô ta xếp thứ hai thì không ai được xếp nhất. Cô ta tên là Valeria Medici – con gái một gia đình giàu có có tiếng ở thành phố kế bên nơi cô sống.

    Cô đã chọn cách rời Ý để tránh cô ta, vậy mà giờ cô ta lại xuất hiện ở nơi này. Ánh mắt của cô liền biểu lộ rõ một vẻ lạnh lẽo. Tư Thiên Bân đi tới đứng đằng sau cô lên tiếng:

    "Cô biết cô ta sao?"

    Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, nhưng ánh mắt cũng đã rời khỏi người Valeria, nói: "Cậu nên cẩn thận với cô ta chút, cô ta là loại người sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để có thể khiến đối thủ phải cố tình thua. Tôi cũng là một trong số đó."

    Nghe được câu cuối của cô khiến cậu phải giật mình, "Cô mà cũng có thể bị uy hiếp sao?"

    "Gia đình cô ta là một gia đình giàu có nhất nhì ở thành phố bên cạnh chỗ tôi, cô ta được nuông chiều từ nhỏ vậy nên muốn sao đều được. Không như tôi." Nói tới đây thì cô dừng lại, bản thân cô cũng không thích nói nhiều về bản thân cho người khác biết, chẳng qua vì cậu là hôn phu của cô nên cô cũng chia sẻ chút ít.

    Tư Thiên Bân nghe vậy thì bỗng cảm thấy trong lòng có chút gì đó buồn phiền. Fernando đứng cạnh Tư Thiên Bân từ lúc nào nói nhỏ:

    "Cậu đừng nên cảm thấy buồn hay gì đó tương tự cho chị tôi. Vì chị ấy có thể khiến anh phải suy nghĩ lại ngay sau khi biết đó."

    "..."

    Tư Thiên Bân cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn hai đội trong sân chuẩn bị bắt đầu trận đấu.

    "Piii!"

    Trọng tài thổi còi, đồng thời ném trái bóng lên cao, đội trưởng Kim Tiên nhanh chóng nhảy lên để cướp bóng lại bị Valeria cướp bóng rồi nhanh chóng chuyền qua cho đồng đội của mình. Các động tác của cô ta rất nhanh, những động tác này làm cho cô nhớ tới các động tác của Kiều Liên Băng.

    Cũng không chỉ có cô thấy vậy, Tư Thiên Bân và những người khác trong đội bóng rổ An Hoa cũng có thể nhìn ra được điều đó. Tư Thiên Bân vô cùng ngạc nhiên khi thấy được các động tác của Kiều Liên Băng cô gái đó lại đều làm y chang vậy. Những động tác khó cô dạy cậu cậu cũng chưa thành thục được bao nhiêu, vậy mà cô gái đó.

    Lúc này trên gương mặt của Fernando thì liền hiện lên vẻ mặt lạnh lẽo y như Kiều Liên Băng vậy. Cậu lên tiếng nói: "Cô ta có thể sao chép các động tác của người khác để sử dụng, cũng có thể nói, cô ta chỉ cần nhìn mọi thứ ít nhất ba lần là có thể nhớ được."

    Đội trưởng Tống Nha hơi nhíu mày lại, một tay vuốt cằm nói: "Tôi hình như có nghe về cô ta rồi. Tôi nhớ không nhầm thì cô ta tên là Valeria Medici một người Ý. Trận gần nhất trước khi thi đấu cô ta có nói rằng 'Trong trận đấu này tôi nhất định sẽ đánh bại Andreina Kiều người được coi là con quỷ trên sân' ."

    Nghe hết câu của đội trưởng Tống Nha mặt của Kiều Liên Băng liền tối lại. Fernando nắm chặt bàn tay lại nói:

    "Nếu cô ta không giở trò thì sẽ không thể nào thắng được trận đó."

    Mai Tử Hạo đột nhiên nhớ tới lời của đội trưởng liền nói: "Người mà cô ta nói là 'con quỷ trên sân' ấy giống tên của cậu nhỉ, Fernando? Cũng là con lai sao?"

    "Đó là chị tôi." Cậu liền đáp lại với một vẻ mặt lạnh lùng.

    "..."

    Mọi người trong chốc lát liền im lặng không ai nói lên câu nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười hai 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...