Tiểu Thuyết Vợ tôi là một kẻ đáng sợ - Liên tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Liên Tử, 18 Tháng hai 2020.

  1. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Vợ Tôi Là Một Kẻ Đáng Sợ

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tác giả: Liên Tử

    Thể loại: Tiểu thuyết

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Liên Tử

    Văn án:

    Câu chuyện được viết về một vị đại thiếu gia - Tư Thiên Bân, vào một ngày bỗng nhiên cậu nghe ba mẹ mình nói rằng bản thân sẽ có một vị hôn thê. Cô mới từ Ý về thành phố, tên là Kiều Liên Băng, và thật trùng hợp là cô lại đang là huấn luyện viên tạm thời trong club của cậu. Liệu hai người này có thể chung sống hòa thuận?
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng hai 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 1: Vị hôn thê.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, tại biệt thư Tư gia, là một trong năm nhà lớn nhất thành phố S. Ngôi nhà vô cùng tráng lệ và lộng lẫy. Tư gia có một nhà chính là nơi hiện tại họ đang ở và vài ngôi biệt thự ở Ý, ở Anh và một căn nhà riêng ở trong thành phố này. Hôm nay một nhà bốn người họ ngồi ở trong phòng khách để nói chuyện.

    Gia đình này có hai cậu con trai, người thứ nhất là đại thiếu gia Tư Thiên Bân - 15 tuổi, cao khoảng mét tám sáu với thân hình rắn chắc vì thường xuyên chơi bóng rổ và cậu cũng là một tuyển thủ giỏi. Cậu để tóc cũng hơi dài, dưới mái tóc đó là đôi mắt màu tím than và đôi môi mỏng.

    Người thứ hai là nhị thiếu gia Tư Thiên Dực - 14 tuổi, cậu mới từ Ý về, cậu không thường xuyên tập luyện thể chất như anh trai mình nhưng cũng khá cao khoảng mét bảy. Tóc cậu cũng không để dài như anh, mắt cậu là màu đen tuyền và có hơi vô cảm chút, nhưng con người cậu lại không hề phải như vậy, cậu cũng đeo một cái kính để phần nào che đi đôi mắt ấy.

    "A Bân, ba mẹ đã tìm được một vị hôn thê tốt cho con rồi!"

    "Phụttt.."

    Tư Thiên Bân đang uống trà bỗng nghe thấy lời này của ba mình nói thì sốc tới độ thể hiện rõ trên mặt, hai mắt cậu trợn tròn gương mặt cũng tái đi đôi chút. Cậu hơi ấp úng hỏi lại: "S-sao.. sao cơ ạ? Hôn.. thê ý ạ?"

    Mẹ cậu ngồi kế bên mỉm cười lên tiếng đáp: "Phải a! Tại con cũng không có hứng thú với việc tìm đối tượng nên ba mẹ đã tìm giúp con rồi."

    Tư Thiên Dực ngồi cạnh bố mẹ cũng cười cười nói: "Hai sướng ghê nha! Được ba mẹ tìm đối tượng cho nữa nè!"

    "Anh đây không cần nhá!" Cậu liền liếc xéo em trai mình một cái nói.

    "Mà nói về con bé thì con bé học cùng trường với đó! Tên là gì ấy nhỉ? Kiều gì nhỉ?" ba Tư làm vẻ mặt cố nhớ ra tên cô nói. "À! Là Kiều Liên Băng đó!"

    Mặt cậu hơi đơ ra khi nghe thấy cái tên đó, miệng mấp máy nói: "Sao.. ạ?"

    Mẹ Tư thấy con trai mình hỏi vậy có chút tò mò liền lên tiếng hỏi: "Con gặp con bé rồi à?"

    "Con chưa gặp. Nhưng có nghe đàn anh trong club nói có người tên Kiều Liên Băng sẽ làm huấn luyện viên của tụi con." cậu đáp lại.

    Nghe vậy mẹ Tư liền mỉm cười vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá rồi! Mẹ đỡ phải giới thiệu cho con nữa!" nói tới đó bà vỗ hai tay vào nhau một cái rồi đứng dậy. "Vậy thế nhá! Mọi chuyện xong xuôi."

    "Nhưng con chưa đồng ý mà!" Tư Thiên Bân liền đứng bật dậy đưa tay về phía mẹ của mình nói với bộ dạng bất mãn và kháng nghị.

    Ba Tư cũng đứng dậy không hề quan tâm tới cậu ôm eo mẹ Tư hướng lên lầu, "Mình đi thôi! Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi!"

    "..."

    Bị ba mẹ không để ý nữa, cả người cậu như hóa đá đứng giữa không gian nào đó.

    Tư Thiên Dực cũng đứng dậy, hai tay đan xen nhau vòng qua gáy hướng thẳng vào phòng của mình. Đồng thời cũng nói một câu: "Có lẽ do anh hai ế quá đó!"

    "Anh đây cũng mới 15 thôi chứ mấy mà chú kêu anh đây ế quá!" hai mắt cậu như bốc lửa nhìn thẳng vào cậu em trai của mình.

    "..."

    Mặc kệ anh mình đang bốc hỏa ở dưới lầu cậu chỉ đáp lại bằng một sự im lặng.

    Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời. Bầu trời đẹp nhưng tâm trạng của ai đó thì không tốt chút nào. Tới trường An Hoa - ngôi trường mới được xây dựng, Tư Thiên Bân mở cửa xe bước ra người. Vừa bước ra thì bao ánh mắt lập tức đập vào người cậu, mà chủ yếu là con gái.

    Quản gia riêng của cậu - Lâm Hàn Tiên đã đứng bên cạnh cậu từ khi nào nhìn cậu nói: "Đại thiếu gia đi học vui vẻ!"

    "Tạm biệt!"

    Tâm trạng không được tốt nên cậu chỉ nói ngắn gọn hai từ rồi đi thẳng lên trên lớp của mình. Vừa tới lớp là cậu liền gục xuống bàn. Một nam sinh nhìn thấy bộ dạng của cậu liền đi tới.

    "A Bân! Cậu sao vậy?"

    Người này là một trong bốn người bạn nối khố của cậu - An Thần Hàn, cậu là một người khá là mít ướt.

    ".. Ba mẹ tôi bắt tôi đính hôn." Tư Thiên Bân vẫn giữ nguyên tư thế đáp.

    "Hể?"

    "A Bân sao vậy?"

    Một nam sinh khác lại đi tới khoác tay lên vai của An Thần Hàn, cậu cũng một trong bốn người bạn nối khố của Tư Thiên Bân - Mai Tử Hạo. Cậu cũng giống Tư Thiên Bân là thành viên club bóng rổ.

    An Thần Hàn đưa mắt sang nhìn cậu bạn nói: "Cậu ấy nói ba mẹ cậu ấy bắt cậu ấy đính hôn."

    Mặt Mai Tử Hạo liền đơ một hồi rồi nhìn ai kia đang gục trên bàn hỏi: "Là.. ai vậy?"

    "Huấn luyện viên của chúng ta đó!" Tư Thiên Bân đáp.

    "Ha!" Mai Tử Hạo một vẻ tò mò nghĩ. 'Thật muốn gặp người đó ngay. Không biết là người như nào mà có thể lọt vào mắt xanh của hai người kia.'

    Tới giờ nghỉ trưa, mọi người trong club bóng rổ nam tập trung lại ở phòng tập cho nam. Mọi người đều đứng thành hàng trước mặt đội trưởng - Tống Nha.

    Anh mỉm cười nhìn mọi người: "Chào mọi người! Anh tên là Tống Nha, học sinh năm ba, anh là tiền phong ghi bàn. Rất vui được gặp mọi người." vừa nói xong anh liền hơi cúi xuống.

    Ánh mắt của anh bỗng nhiên đưa sang hướng khác rồi đưa tay về phía hướng mắt đang nhìn nói: "Đó là huấn luyện viên của chúng ta."

    Nghe vậy ánh Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo liền nhanh chóng quay về hướng mắt Tống Nha đang nhìn.

    Đứng trước mọi người, cô liền nói: "Tôi là Kiều Liên Băng, học sinh năm nhất lớp 2-10. Rất vui được gặp mọi người."

    Vẻ mặt của hai người kia khá là sốc khi nhìn thấy cô. 'Đây thực sự là người đó?', đây là suy nghĩ chung của họ. Bởi bộ dạng của cô không khác gì một thằng con trai, cao gần mét bảy. Một mái tóc ngắn màu bạc tự nhiên với đôi mắt xanh tím mang theo hơi lạnh, cả người cô toát lên một vẻ lãnh đạm.

    "Tôi mới từ Ý về được khoảng gần một năm, nên tiếng của tôi có hơi khó nghe chút và đôi lúc cũng nói sai nên mong mọi người bỏ qua cho."

    Tống Nha mỉm cười với cô nói: "Nhóc yên tâm đi, không ai để ý tới điều đó đâu!"

    "Vậy thì tốt quá!" Kiều Liên Băng cười nhẹ đáp lại.

    Tư Thiên Bân đứng nhìn chằm chằm cô với ánh mắt ghét bỏ và trong lòng cũng có phần không muốn nhìn thấy cô chút nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  4. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 2: Giới thiệu đôi chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Thiên Bân đứng nhìn chằm chằm cô với ánh mắt ghét bỏ và trong lòng cũng có phần không muốn nhìn thấy cô chút nào.

    Kiều Liên Băng cũng nhận thấy được ánh mắt đó của cậu nhưng cũng không để tâm cho lắm, bởi ánh mắt đó đối với cô cũng không phải lần đầu tiên thấy. Mai Tử Hạo đưa mắt sang nhìn đội trưởng với vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

    "Đây.. thực sự là huấn luyện viên của chúng ta sao?"

    Tống Nha cũng lộ ra một vẻ gượng cười nhìn cậu đáp: "Mới đầu anh cũng không tin đâu, nhưng dù sao thì cũng là do huấn luyện viên trước đã đề cử mà."

    Tư Thiên Bân nhìn cô bằng nửa con mắt nghĩ thầm trong lòng: 'Đây thực sự là con gái sao?' nghĩ vậy cậu lại nói luôn thành lời. "Nhìn sao cũng có thấy giống con gái chỗ nào đâu chứ!"

    Nghe vậy mấy nam sinh năm nhất mới vào liền giật mình, một trong số đó liền nói: "Là con gái á?"

    Đội trưởng nghe Tư Thiên Bân nói vậy thì có hơi ngạc nhiên chút hỏi lại: "Sao cậu biết nhóc này là con gái thế? Anh nhớ là chưa có đề cập gì về giới tính mà!"

    Giật mình khi nghe anh hỏi mình câu đó, cậu liền quay qua một bên gượng cười, một vẻ mặt với đầy khí âm u.

    Kiều Liên Băng cũng không để ý lắm tới mấy lời của cậu, liền lên tiếng: "Đừng nói về tôi nữa. Sao mọi người không giới thiệu về bản thân trước để tôi có thể biết được mọi người thuộc vị trí nào nhỉ!"

    Một nam sinh liền nói: "Ờm.. Vậy bắt đầu từ anh trước nha! Anh là Vương Mộc, năm ba, vị trí là hậu vệ dẫn bóng."

    "Nam Nghi, năm hai, vị trí trung phong."

    Người tiếp theo thì nở một nụ cười thân thiện nói: "Anh là Mạc Lộ, năm hai, hậu vệ ghi bàn."

    "Hàn Thần Dĩnh, năm ba, tiền phong dẫn bóng." (người này có vẻ là người ít nói)

    "Tôi là Tư Thiên Bân, năm nhất, tiền phong ghi bàn." Cậu hơi quay đầu đi một chút nói.

    Thái độ của cậu cũng không được cô để vào mắt, cô vẫn tiệp tục ghi lại tên của các thành viên và vị trí của từng người một.

    "Mai Tử Hạo, năm nhất, vị trí trung phong." Con tên này thì vẻ lạnh nhạt nói.

    "Tôi An Thiếu Trạch, năm nhất, tiền phong ghi bàn."

    Tiếp đó là một cậu nam có vẻ hơi nhát, "Tôi là Trúc Tử Diêu, đây là lần đầu tôi tham gia club bóng rổ.." nói tới đó cậu liền cúi đầu xuống, ".. Tôi có thể sẽ gây trở ngại cho mọi người nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình."

    "Không việc gì!" cô lên tiếng nói sau khi Trúc Tử Diêu dứt lời. "Chỉ cần cậu chăm chỉ và nghe theo những gì đàn anh chỉ bảo cộng thêm tôi nữa thì cậu có thể chính thức ra sân vào một dịp nào đó."

    "Tôi nhất định sẽ cố gắng." Trúc Tử Diêu liền cúi đầu xuống hơi lớn giọng nói.

    Sau đó là vài người nữa giới thiệu tên của mình. Khi họ đã giới thiệu xong thì Kiều Liên Băng đi một vòng xung quanh họ. Mỗi bước cô đi đều khiến cho mọi người cảm thấy bầu không khí như đang thay đổi theo vậy, thật khiến cho người khác khó thở.

    Một lúc sau khi bầu không khí đang rất yên tĩnh thì cô đột nhiên lên tiếng: "Tôi có đôi lời muốn nói trước khi tôi chính thức trở thành huấn luyện viên của mọi người. Điều thứ nhất chính là tôi muốn mọi người khi tập luyện cũng như khi thi đấu thì phải thực hiện đúng là một đội, tinh thần đồng đội rất cần thiết."

    "Điều đó là đương nhiên, tụi này luôn như vậy." Nam Nghi liền nói khi nghe Kiều Liên Băng nói ra điều thứ nhất đấy.

    Vẻ mặt cô cũng không thể hiện biểu cảm gì, nói: "Tôi mong sẽ luôn là như vậy. Vì nếu như hôm nay không ai nói gì thì đến lúc đó tôi sẽ không nương tay."

    Tư Thiên Bân đứng đó nhìn cô vừa có chút không thích lại có chút cảm thấy cô có vẻ rất được.'Nhưng dù sao thì mình cũng không thích cô ta.'

    Tống Nha cũng lên tiếng: "OK! Vậy tiếp theo."

    "Điều thứ hai, khi tôi cảm thấy có vấn đề gì về chiến thuật của mọi người thì nhất định phải làm theo chiến thuật của tôi." Cô nói một cách cương quyết. "Tôi nói vậy không phải tôi coi mọi người như con rối, mà là để nâng cao thêm chiến thuật cho mọi người."

    Khi cô nói tới từ 'coi mọi người như con rối' thì có vài người liền giật mình giống như bị nói trúng suy nghĩ của mình vậy. Nam Nghi liền nói:

    "Cô chắc có thể?"

    "Tôi có thể." Cô liền đáp lại mà không cần phải suy nghĩ điều gì. "Nhưng còn tin vào tôi hay không thì đó còn là ở mọi người.. Còn điều cuối cùng.." cô quay lưng về phía mọi người nhìn về phía ô kính, ".. là tôi mong muốn trong tim mọi người sẽ luôn có tình yêu với bóng rổ. Chỉ vậy thôi!"

    Sau khi nghe những gì cô nói, Tống Nha liền mỉm cười nói: "Những điều nhóc nói ở đây không có ai thấy là không thể thực hiện được đâu."

    Cô quay lại cười nhạt đáp: "Vậy thì tốt." Dứt lời liền cúi nửa người xuống rồi nói: "Vậy từ nay xin mọi người giúp đỡ."

    "Chúng tôi mới là người nên cần sự giúp đỡ." mọi người liền cúi xuống đáp lại.

    Kiều Liên Băng lật lại giấy, ánh mắt đều hướng vào sổ ghi nói: "Vậy việc giới thiệu đã xong xong. Bây giờ sẽ là phần kiểm tra khả năng chơi bóng của mọi người, người nào ở vị trí nào sẽ đấu thử với các đàn anh ở vị trí đó."

    Tư Thiên Bân hơi nhíu mày nói: "Như vậy cô thực sự có thể biết được khả năng của người đó sao?"

    "Vậy là cậu đang muốn tôi kiển tra từng người các cậu?" nói tới đây cô liền tỏ vẻ yếu đuối, "Tôi chỉ là một con nhỏ chân yếu tay mềm làm sao đấu với mười mấy người được."

    "..."

    Vẻ mặt của mọi người liền biến sắc khi thấy cô làm vẻ yếu đuối đó.

    * * *

    "Vậy câu 'Tôi là một con nhỏ chân yếu tay mềm làm sao đấu với mười mấy người được.'có thể tin không?"

    Hôm sau, Tư Thiên Bân và mấy người trong club đứng ở bên kia đường và nhìn thấy một người với mái tóc trắng bạc đang một tay túm lấy áo một gã đàn ông cao to bị đánh cho xưng cả mặt với vẻ mặt đáng sợ, cạnh đó là bốn tên đã bất tỉnh và một cậu nhóc sơ trung đang run cầm cập.

    Mặt mọi người trừ Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo ra ai nấy đều biến sắc, họ đã nhận ra đó là Kiều Liên Băng. Vương Mộc liền nói: "Tuyệt đối không thể tin được lời của con người đáng sợ này."

    Mạc Lộ cũng lên tiếng nói: "Một mình đánh được năm tên to con như thế kia mà có thể nói rằng bản thân là kẻ chân yếu tay mềm thì chắc chắn là một kẻ vô cùng đáng sợ." mặt anh hiện giờ còn tái hơn cả lúc chưa nói.

    Ánh mắt của mọi người liền rời từ Kiều Liên Băng lên người Mạc Lộ khi nghe anh nói vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tám 2021
  5. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 3: Đấy là hôn thê của A Bân chúng ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô làm sao biết ba mẹ tôi?"

    Mới sáng sớm, Tư Thiên Bân tới phòng tập để tập luyện thì nhìn thấy Kiều Liên Băng, cậu liền chạy tới dồn cô vào tường. Vẻ mặt của cậu cau có lạnh nhạt nhìn cô nặng giọng.

    "..."

    Cô im lặng nhìn cậu một chút rồi mới lên tiếng nói: "Tôi không biết ba mẹ cậu, là ba mẹ tôi biết."

    Vẻ mặt cậu vẫn không hề thay đổi nói: "Vậy tại sao cô lại đồng ý đính hôn với tôi?"

    Cô hơi nhếch mép cười, đưa một tay lên cằm cậu, "Cậu nghĩ xem. Đính hôn với một chàng trai vừa có ngoại hình, vừa có trí óc, không những vậy gia thế lại rất tốt. Hỏi xem có ai không đồng ý nào?"

    Đôi lông mày của cậu liền nhíu lại, giọng cậu lạnh đi nói: "Tôi không nghĩ đó là lí do để cô đồng ý."

    Cô buông tay ra khỏi cằm của cậu, thoát khỏi sự bị chèn ép sát tường một cách linh hoạt. Cô đi ra trước rổ bóng nói: "Cậu cũng đã từng có bạn gái đúng chứ? Và việc cô ta lừa dối cậu đã khiến cậu ghét phải có một đối tượng."

    "Làm sao cô biết chuyện đó?" Tư Thiên Bân có đôi phần ngạc nhiên khi cô biết điều này liền hỏi.

    Kiều Liên Băng quay lại mỉm cười nói: "Để biết một người như cậu có khó gì đâu!"

    "Cô điều tra tôi?" lời của cô nói khiến cậu cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

    Giữ trái bóng trong tay cô ném về phía cậu, "Cậu nói xem dù sao cũng là hôn thê của mình, tất nhiên là phải kiểm tra xem người ta có vấn đề gì không chứ."

    "Cô cũng là một tuyển thủ bóng rổ?" Tư Thiên Bân liền hỏi khi cô dứt lời bởi trước đó cô có ném bóng cho cậu và đó cũng là cách chuyền bóng.

    Cô ngồi xuống sàn, một tay vẫy vẫy như xua ruồi nói: "Gì chứ! Sao cậu lại nghĩ một kẻ như tôi là một tuyển thủ bóng rổ?"

    Tư Thiên Bân không nói gì nữa mà chỉ cau mày nhìn cô, cậu hơi nghiến răng một chút, cậu không hề thích điệu bộ này của cô chút nào. Lát sau mới lên tiếng: "Hủy hôn ước đi."

    "..."

    Cả hai đều im lặng nhìn nhau không ai nói một lời nào.

    Mãi sau Kiều Liên Băng mới lên thốt lên một tiếng: "Không."

    "Gì?"

    Cô đứng dậy nhìn cậu với vẻ vô cảm nói tiếp: "Từ giờ cho tới khi tôi học xong đại học tôi sẽ không hủy hôn. Không phải cậu cũng không muốn có kẻ nào đó bám lấy cậu suốt ngày sao? Chúng ta đôi bên đều có lợi mà!"

    * * *

    Buổi học, Tư Thiên Bân ngồi trong lớp nhưng lại không nghe được giáo viên đang giảng cái gì trên bảng. Cậu đang mải nghĩ tới lời của Kiều Liên Băng về vấn đề 'đôi bên đều có lợi' trong việc đính hôn.

    Nếu vậy khi có người biết cậu đã đính hôn rồi thì sẽ không lai giai với cậu nữa sao? Cậu đã nghĩ như thế.

    Trong một giờ tự học, cậu đang ngồi coi vài quyển sách thì bỗng thấy lớp hơi ồn. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy có mấy cô gái đang nhìn về bên ngoài. Đó là Kiều Liên Băng, cô đang ở ngoài đối diện nói chuyện với đó, đã vậy cô lại còn mặc đồng phục nam.

    "Sao cô ta lại mặc đồ nam vậy chứ?" Cậu nheo mắt thấy khó hiểu, bởi dù có cắt tóc ngắn thì con gái vẫn mặc nữ phục mà.

    Vài phút sau, có vẻ hai người đã nói chuyện xong thì cô liền tiến về phía cửa lớp cậu. Vẻ mặt cô điềm nhiên, trên tay là cuốn sổ và một cây viết, cô đưa mắt tìm Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo rồi lên tiếng:

    "Tư Thiên Bân! Mai Tử Hạo! Hai cậu có chọn số áo không?"

    "Số áo gì?" Mai Tử Hạo đang ngồi chơi game bỗng nhiên nghe thấy tiếng cô hỏi thì lên tiếng hỏi lại.

    "Là số áo đồng phục bóng rổ. Tôi có đề nghị làm lại áo và mọi người cũng đã đồng ý. Vậy hai người có số muốn chọn không?" cô giải thích một chút cho hai người họ biết, rồi hỏi lại.

    Tư Thiên Bân không suy nghĩ gì nhiều nói: "Tôi số 9." Đây cũng là số áo khi cậu ở sơ trung.

    "Số 9?" cô liền hỏi lại, vẻ mặt cô cũng hơi méo mó khi nghe cậu nói số áo muốn chọn.

    "Sao à?" cậu hơi nhíu mày lại hỏi.

    Cô đưa tay lên đáp: "Không có gì đâu!" rồi đưa mắt sang nhìn Mai Tử Hạo, "Còn cậu?"

    "Tôi số 11 nha! Có ai chọn chưa?"

    "Chưa. Tôi tới lớp hai người đầu tiên, dù sao cũng là lớp đầu." cô vừa ghi vừa nói. "Vậy xin phép!" dứt lời cũng rời đi luôn.

    An Thần Hàn ngồi trên Mai Tử Hạo quay xuống hỏi: "Ai vậy?"

    "Là huấn luyện viên club tụi này!" Mai Tử Hạo quay lại chơi game đồng thời đáp.

    Nghe vậy thì An Thần Hàn cũng đã biết được là người vừa rồi là ai. Nhưng sao thấy giống con trai chứ giống con gái chỗ nào đâu. Trong đầu cậu lúc này là những dấu hỏi chấm.

    Giờ nghỉ trưa, Tư Thiên Bân cùng bốn người bạn của mình đi xuống căng - tin ăn trưa. Vừa đi tới ngã rẽ thì suýt chút nữa đụng trúng Kiều Liên Băng, cô đang đi cùng một người bạn của mình. Cậu nhíu mày nhìn cô.

    "Sao lại là cô vậy?"

    Cô mỉm cười nhìn cậu đáp: "Sao lại không phải là tôi a! Tôi học cùng trường với cậu mà. Lại còn chung club nữa."

    Lục Kình - chàng trai với vẻ ngoài lãnh đạm, là thành viên club tennis, một trong bốn người bạn nối khố của Tư Thiên Bân thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Cậu này là ai vậy?"

    Mai Tử Hạo nhỏ giọng nói: "Một kẻ đáng gờm. Không nên chọc vô."

    "Đáng gờm?"

    Cậu bạn thân cuối cùng lên tiếng, tên cậu là Khâu Anh Tuyên - thành viên club bóng đá và cũng là một chàng trai rất mê võ thuật.

    "Phải." An Thần Hàn cũng nhỏ giọng nói theo.

    Nghe vậy cô liền hỏi: "Tôi làm sao mà là một kẻ đáng gờm? Các người nhầm tôi với ai à?"

    Cô bạn bên cạnh cô là người bạn cô quen hồi cuối sơ trung, tên là La Tuyết Ca - cô gái này là một học sinh xuất sắc của trường, cũng là thành viên club bóng rổ nữ - vai trò là trung phong. Cô nhíu mày lại nhìn mấy người kia nói:

    "Các người sao lại có thể nói bạn tôi như vậy chứ!"

    Kiều Liên Băng vẫn mỉm cười nói: "Cậu không cần phải nói gì đâu! Không nên nói nhiều với những anh chàng nhà giàu, lại soái này. Không lại tự mang phiền phức tới cho bản thân." dứt lời cô liền kéo tay cô bạn của mình đi.

    Tư Thiên Bân vẫn im lặng, trong đầu là một núi từ muốn bùng nổ. Cậu đã nói cái gì đâu chứ! Sao bản thân lại bị kéo theo?

    Sau một hồi thì cậu cố gắng bình tĩnh lại rồi tiếp tục tới căng-tin.

    Khâu Anh Tuyên vẫn thấy khó chịu trong lòng nói: "Cậu ta nói vậy là có ý gì chứ?"

    An Thần Hàn nhỏ giọng nói: "Đấy là hôn thê của A Bân nhàbchúng ta đấy! Vậy nên mới nói thế với cậu ấy được đó."

    "..."

    Nghe vậy Khâu Anh Tuyên và Lục Kình liền khựng lại, im bặp không nói lên lời. Cả hai hiện tại đang rất sốc khi nghe điều này bởi họ đang hoang mang về giới tính.

    Tư Thiên Bân đi đằng trước nghĩ thầm: 'Tôi nghe thấy đấy, Thần Hàn.'
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  6. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 4: Bị bắt nạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kétttt!"

    "Cái gì đây?"

    Buổi sáng, Kiều Liên Băng đi học như mọi ngày, khi tới trường mở ngăn tủ ra để thay giầy thì bên trong lại có một đống rác ở trong rơi ra, nào là vỏ bánh kẹo, chai nhựa, lon nước ngọt, rồi tùm lum mấy thứ khác nữa. Cô đứng như trời trồng nhìn xuống đống rác đó, vẻ mặt biến sắc cũng rất là "phong phú".

    Mấy học sinh đi qua thấy vậy thì cũng không khỏi to nhỏ với nhau. Đây là lần đầu tiên cô bị một ai đó dở trò ra bắt nạt cô như này, nhưng cô cũng không để tâm lắm. Đi lấy găng tay vệ sinh cầm hết đống rác đó bỏ vào túi ni lông để đem ra sọt rác vứt.

    Xong xuôi cô đi vào lớp thì lại thấy bàn của cô lại bị ai đó dùng con dao dọc giấy đang cắm giữa bàn gạch mấy nhát trông rất ghê rợn. Và nó cũng là dòng chữ: 'TRÁNH XA TƯ THIÊN BÂN RA, THẰNG GAY.'

    Nhìn mấy chữ đó mà mặt cô như cứng lại. Một nam sinh đi qua nhìn thấy dòng chữ đó thì liền giật mình, đôi mắt mở lớn rồi đi nhanh. Không chỉ như vậy, trong ngăn bàn cũng đầy những con côn trùng rất kinh, và còn nhiều nữa. Như lúc đang chạy gần tường thì chậu hoa ở trên xuýt rơi trúng người hay đi cất đồ hộ giáo viên cũng bị ai đó đẩy ngã..

    Mấy ngày liền Kiều Liên Băng đều bị như vậy khiến tinh thần của cô có chút đi xuống. Ngồi trong club với một vẻ mặt mệt mỏi thiếu sinh khí, tuy vậy thì cô vẫn cố gắng không bỏ lỡ hoạt động nào của club. Bởi sang tuần là club của đội nam sẽ có một trận đấu với trường Vân Nam.

    Tư Thiên Bân và mọi người cũng để ý thấy là cô không được khỏe nhưng có hỏi thì cô cũng không nói ra, mà chỉ bảo là "tôi không sao". Rõ ràng là biểu hiện ra tận mặt rồi mà lại không chịu thừa nhận.

    Đến một buổi học, Tư Thiên Bân có đi qua lớp cô thì lại thấy cô đang ngồi gục trên bàn. Cậu đứng ở cửa sổ mà bao nhiêu ánh mắt đều hướng về cậu, nói sao thì cậu cũng là một soái ca lại là con nhà giàu. Cậu liền hỏi một nam sinh ngồi gần đó:

    "Nè! Bạn học! Kiều Liên Băng dạo này có chuyện gì sao?"

    Nam sinh đó quay qua nhìn cô một cái rồi lại quay lại nói nhỏ với cậu: "Gần đây không biết cậu ta đã gây thù với ai lại bị người ta dở trò bắt nạt."

    "Bắt nạt?" vẻ mặt cậu liền thay đổi, cậu có cảm giác như mình vừa nghe thứ gì đó khó tin. Không lâu trước cậu còn thấy cô đánh lại mấy tên to con hơn cả mình thì sao lại có thể bị ai bắt nạt chứ.

    "Phải. Cậu ta còn mấy xuýt bị thương nữa cơ."..

    Tư Thiên Bân vừa đi vừa nghĩ tới lời nam sinh vừa rồi nói. 'Tủ giầy thì bị vứt rác vào, ngăn bàn thì đầy mấy con côn trùng rõ kinh, đi cầu thang thì xém ngã, tập thể dục lại xuýt bị chậu hoa rơi trúng. Tôi không biết ai lại thâm độc như vậy nữa.'

    Vừa đi vừa nghĩ cậu liền đụng trúng Khâu Anh Tuyên, giật mình nhìn cậu bạn. Cậu liền lên tiếng nói: "A Tuyên này! Tôi nhờ cậu chuyện này!"

    "Gì đây! Tư Thiên Bân mà lại có chuyện gì phải nhờ tới tôi sao?" Khâu Anh Tuyên liền cười cười nhìn cậu nói.

    Tư Thiên Bân nhíu mày nói: "Dạo này Kiều Liên Băng bị ai đó dở trò sau lưng.."

    "Nên cậu muốn nhờ tôi coi trừng cô ấy?"

    Lời cậu còn chưa nói hết thì đã bị cậu bạn chen vào nói trước. Khi nghe câu đó của cậu bạn vẻ mặt cậu liền lạnh đi. "Cái gì mà coi trừng cô ta chứ! Tôi là muốn nhờ cậu xem xem ai đã làm chuyện đó với cô ta để cảnh cáo. Chứ cứ vậy thì sao được. Cô ta dù sao cũng là huấn luyện viên của club tôi."

    "Ờ, club cậu." Khâu Anh Tuyên liền nói, hai tay khoanh lại trước ngực. "Là huấn luyện viên của club cậu thì cậu phải đi nhờ A Hạo chứ đâu phải tôi."

    "Cậu cũng biết là A Hạo nhiều khi rất nóng nảy mà!"

    "..."

    Khâu Anh Tuyên im lặng không nói câu gì. Mãi sau suy nghĩ gì đó mới lên tiếng đồng ý: "Được rồi. Dù sao tôi cũng đang muốn coi vợ tương lai của cậu là người ra sao."

    "Không phải vợ tương lai." Tư Thiên Bân mặt lạnh đáp.

    * * *

    Hôm diễn ra trận đấu bóng rổ giữa An Hoa và Vân Nam. Buổi sáng, mọi người vẫn học bình thường. Tới chiều thì mấy người trong club tới Vân Nam trước, còn Kiều Liên Băng thì vẫn còn ở lại trong kho của club để lấy ít đồ. Khâu Anh Tuyên vẫn theo dõi cô nhưng không biết tại sao giờ lại không thấy cô đâu nữa. Hiện tại cậu đang ở khuôn viên trường tìm cô.

    Cô lấy ít khăn bỏ vào túi xong thì liền đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì mà cánh cửa lại bị khóa ở ngoài rồi. Cô không thể nào mở cửa ra ngoài được.

    "Thế quái nào mà bọn chúng vẫn biết mình đang ở đây vậy?"

    Nhìn xung quanh cũng không có cái cửa sổ nào để trèo ra, mà giờ không ra được để tới Vân Nam thì không được. Đã vậy điện thoại lại còn mới bị hỏng lúc sáng nữa. Không biết bản thân đã làm gì mà lại có thể xúi quẩy như vậy.

    Ở Vân Nam, Tư Thiên Bân và mọi người đều đang chờ đợi Kiều Liên Băng tới, mọi người cũng lo cho cô nữa, cô đâu phải kiểu người sẽ tới trễ như vậy.

    Tư Thiên Bân nhíu mày, một tay vuốt cằm nói: "Tôi nghe nói dạo này cô ta hay bị người khác dở trò bắt nạt, liệu có phải làm sao rồi không?"

    Nghe xong Tống Nha liền bật dậy nói: "Chuyện như vậy sao cậu không nói với tụi này?"

    "Tại cũng không biết có phải không." cậu đưa mắt qua hướng khác nói.

    Vương Mộc cũng lên tiếng: "Nhỡ may giờ nhóc đó đang xảy ra chuyện gì rồi sao! Cũng gần tới giờ bắt đầu trận đấu rồi mà!"

    Đội bên Vân Nam thấy mấy người bên An Hoa đang nháo nháo nói gì đó với nhau, mà huấn luyện viên của họ lại vẫn chưa tới. Một tên đang cười nhạo bên Vân Nam nói:

    "Trông bọn chúng như một lũ đần vậy! Mà không biết huấn luyện viên của tụi nó là ai nhỉ? Nghe nói đổi người mới rồi."

    Một tên khác lại nói: "Thì chắc cũng như tên cũ thôi! Cũng chả huấn luyện được chúng giỏi hơn bao nhiêu."

    Vừa nói xong tên đó liền đi tới chỗ bên An Hoa cười nhạo: "Các người đang làm gì vậy chứ? Tên huấn luyện viên ngu ngốc của các người đâu rồi?"

    Tất cả thành viên club An Hoa liền quay qua trừng mắt với tên đó.

    "Tên huấn luyện viên ngu ngốc đó đây! Anh muốn gặp tôi sao?"

    Giọng Kiều Liên Băng bỗng vang lên, tất cả ánh mắt đều đưa sang nhìn cô. Một phần cũng là vì màu tóc cô rất khác lạ, nó là một màu tự nhiên và rất đẹp nữa. Tên đang đứng gần An Hoa cười khẩy khi nhìn thấy cô.

    "Gì đây? Tưởng huấn luyện viên của các người thế nào, ai rè chỉ là một tên học sinh quèn thôi sao?"

    Cô mỉm cười nhìn hắn nói: "Thật không ngờ Vân Nam nổi tiếng là toàn học sinh ưu tú, vậy mà lại vẫn xót vài người không biết suy nghĩ nhỉ?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  7. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật không ngờ Vân Nam nổi tiếng là toàn học sinh ưu tú, vậy mà lại vẫn xót vài người không biết suy nghĩ nhỉ?"

    Lời của Kiều Liên Băng khiến cho tên đó tức tối không chịu được, vẻ mặt hắn hiện rõ vẻ bực tức. Hắn liền nói: "Rồi sau trận đấu các người sẽ biết ai là người không biết suy nghĩ." vừa dứt lời thì liền rời đi.

    Tống Nha đi tới chỗ cô vẻ lo lắng hỏi: "Nhóc có sao không vậy? Sao giờ mới tới?"

    Cô nhìn anh rồi mới nói: "Có chút chuyện xảy ra thôi."

    Mai Tử Hạo nhìn cô khoanh tay nói: "Chút chuyện của cô là như thế nào đây?"

    "Thì cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới thôi." cô cười cười xua xua tay nói. "Trở về vấn đề chính. Chúng ta cũng đã nghiên cứu về cách chơi của họ và đưa ra một số trường hợp để ứng biến nếu họ không dùng cách đó để chơi rồi. Tôi mong là mọi người hãy nhớ kĩ những gì chúng ta đã cố gắng."

    Huấn luyện viên bên Vân Nam là một người ngoài ba mươi, ông ta nhìn Kiều Liên Băng mà nhíu mày lại nói với các thành viên trong đội: "Huấn luyện viên của An Hoa hiện tại có vẻ không phải là một người đơn giản. Tuy nhiên nhìn thằng nhóc đó rất giống một tuyển thủ hơn là một huấn luyện viên. Dù sao thì mọi người cũng không được chủ quan nghe rõ chưa?"

    "Rõ!" các thành viên trong Vân Nam hô lên.

    "Tốt."

    Tuy quyết tâm vậy mà khi hết hiệp thứ hai tỉ số hiện tại của An Hoa và Vân Nam lại là 71: 70. Bên Vân Nam không thể tin được là An Hoa lại có thể tiến bộ một cách đáng kinh ngạc như vậy chỉ sau một tháng. Mà có vẻ là do huấn luyện viên mới của họ.

    Huấn luyện viên bên Vân Nam nhìn Kiều Liên Băng chằm chằm. Ông cảm thấy cô thực sự rất quen, hình như là đã nhìn thấy cô ở đâu rồi thì phải. Nhưng ông lại không thể nào nhớ ra được đó là ai.

    Tư Thiên Bân đang ngồi thấy huấn luyện viên bên kia cứ nhìn chằm chằm cô thì cậu liền nheo mắt rồi qua nhìn cô. 'Cái lão già kia nhìn gì cô ta chứ? Bộ cô ta có chỗ nào đẹp sao?'

    Nhận thấy ánh mắt của cậu đang nhùn về phía mình, Kiều Liên Băng đưa mắt nhìn cậu lên tiếng hỏi: "Bộ người tôi có chỗ nào kì quái hay sao mà cậu nhìn dữ vậy?"

    Nghe cô nói vậy cậu liền cau mày: "Gì chứ! Là do cái lão huấn luyện viên bên kia cứ nhìn cô nên tôi mới coi xem cô có gì mà lão nhìn thấy ghê."

    "Có lẽ.." cô đưa tay lên má mình cười, ".. do tôi đẹp chăng!"

    "Thôi đi!" mọi người đồng thanh nói khi nghe cô nói ra ba chữ cuối.

    Kiều Liên Băng lại nói: "Nói vậy thôi, nhưng tôi nghĩ là bên đó sẽ thay đổi chiến thuật trong hiệp cuối này. Vì bên ta chỉ hơn họ một điểm nên rất có khả năng bên đó sẽ lại hơn điểm chúng ta. Chính vì vậy mà tôi muốn lần này Tư Thiên Bân cậu.." nói tới đó cô đưa mắt nhìn Tư Thiên Bân, ".. sẽ không tiến đánh nữa mà ở lại sân bên mình quan sát tình hình trước. Trong khoảng 2 phút thôi!"

    "Cô có chắc vậy là ổn không thế?" Tư Thiên Bân đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô nói.

    Thấy vậy Tống Nha cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Cậu quên điều nhóc đó nói trong ba điều khi trở thành huấn luyện viên của chúng ta rồi sao? Là tin tưởng vào nhóc ấy."

    Cậu liền đứng dậy nhìn cô: "Được rồi! Trong trận đấu, tôi sẽ tin cô."

    Mai Tử Hạo dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo cậu cười nhạt nói: "Chà! Vẫn không hề ưa người ta nhỉ?"

    Cô quay qua phía Mạc Lộ nói: "Anh hãy đứng sau Tư Thiên Bân trong 2 phút đầu nha!"

    "OK." Mạc Lộ liền mỉm cười đáp.

    Vậy là sau khi vào hiệp cuối, đúng như lời của Kiều Liên Băng nói, họ đã thay đổi chiến thuật. Chiến thuật này cũng đã được cô nói sơ qua trong lúc nghiên cứu vì nó có xác suất họ sẽ sử dụng thấp nhất. Thật không ngờ là họ lại dùng chiến thuật đó.

    Cô đứng ở một bên mỉm cười. Huấn luyện viên của bên Vân Nam nhìn thấy nụ cười đó của cô, ông cũng biết được, chiến thuật này của mình đã được họ nghiên cứu rồi.

    Ông nheo mắt nhìn cô, hiện tại ông không hiểu được vì sao một người trẻ như vậy lại có thể huấn luyện một đội bóng từ thế yếu trở nên mạnh hơn nhiều trong một tháng. Thực sự mà nói ông chưa từng nghe có ai như vậy.

    Cô cũng nhận thấy được ánh mắt của ông đang nhìn mình thì đưa mắt sang mỉm cười với ông hơi cúi xuống rồi lại nhìn mọi người đang chơi trên sân.

    Nam Nghi ngồi cạnh cô nói: "Tôi thật không ngờ cô lại có năng lực như vậy! Vậy thì có khả năng trong những trận ở mùa đông, trường ta có thể vào được vòng trong."

    "Chuyện đó thì còn chưa chắc." Kiều Liên Băng nhàn nhạt đáp lại.

    Nghe vậy anh nhíu mày nói: "Sao cô lại nói vậy?"

    "Thứ nhất là vì các anh chơi vẫn còn kém lắm, trong trận đấu với Vân Nam mọi người thấy có vẻ bên trường ta tiến bộ hơn một phần cũng là vì có Tư Thiên Bân và Mai Tử Hạo vào nữa chứ không phải chủ yếu do tôi."

    "Cô có nghĩ là mình đề cao họ hơi quá không?" điều cô vừa nói khiến cho Nam Nghi cảm thấy thực không thoải mái chút nào.

    "Tôi không có đề cao hai người đó, mà thực sự hai người đó chơi giỏi thật. Nhưng tầm quốc gia thì chưa đâu. Nếu anh có nghi ngờ gì thì anh có thể đấu thử với Mai Tử Hạo, cậu ta không chỉ là một trung phong giỏi, cậu ta còn là một kendoka giỏi, mắt cậu ta rất linh hoạt." mắt cô vẫn luôn nhìn về phía sàn đấu mà nói.

    "Cô biết rõ về họ vậy sao?"

    "Cũng gần coi là người có can hệ mà, phải biết chút chứ!"

    "Vậy còn điều thứ hai?" Anh liền hỏi tới vấn đề tiếp theo mà cô muốn nói tới.

    Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi các thành viên bóng rổ trên sân, đôi mắt cô hơi nheo lại khi thấy bên Vân Nam cho đổi người. Tuy nhiên cô vẫn trả lời câu hỏi của Nam Nghi: "Điều thứ hai cũng là điều cuối cùng. Tôi chỉ là huấn luyện viên tạm thời của bên các anh, có khả năng cao là trước khi diễn ra vòng loại mùa đông thì huấn luyện viên của các anh sẽ tới."

    "Tại sao lại vậy?" Hàn Thần Dĩnh liền ngó đầu ra lên tiếng.

    "Bởi tôi là một tuyển thủ bóng rổ chứ không phải huấn luyện viên." Vừa nói cô vừa đứng dậy đi tới phía trọng tài.

    "Piiii.." tiếng còi vang lên từ trọng tài. "An Hoa yêu cầu đổi người."

    Kiều Liên Băng nhìn Tư Thiên Bân nói: "Tư Thiên Bân! Cậu ra đi. An Thiếu Trạch sẽ thay cậu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  8. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 6: Không phải chỉ lạ..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tư Thiên Bân! Cậu ra đi. An Thiếu Trạch sẽ thay cậu."

    Câu nói đó của Kiều Liên Băng khiến cậu không khỏi cau mày lại nói: "Tại sao chứ? Tôi vẫn có thể tiếp tục."

    "Tôi nói là An Thiếu Trạch sẽ thay thế cậu. Ra đi!" Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo nhìn cậu, không chỉ là lạnh mà nó còn là ánh mắt khiến người ta phải nghe theo. Cuối cùng thì cậu cũng phải đi ra dù không muốn chút nào.

    Một nam sinh bên Vân Nam thấy bên An Hoa đột nhiên thay người thì thấy khó hiểu liền nói: "Sao huấn luyện viên bên đó lại cho thay người chứ?"

    Huấn luyện viên Vân Nam quan sát một chút, sau đó lại nhìn cô nói: "Sẽ không có chuyện cậu ta cho đổi người mà không có lí do. Khi nãy tuyển thủ số 9 bên họ đã bị chấn thương nhẹ ở cổ tay phải. Đó là lí do mà cậu ta yêu cầu đổi người." Khi nói lông mày của ông vẫn luôn nhíu lại.

    Cuối cùng thì sau trận đấu, An Hoa cũng hơn được Vân Nam một điểm. Tống Nha đã ném được quả 3 điểm trong phút cuối. Bên Vân Nam rất tức giận, nhất là tên lúc đi tới bên An Hoa khinh thường họ.

    Sau trận đấu thì chín người An Hoa tới phòng thay đồ để thay quần áo. Từ đâu xuất hiện hộp thuốc sơ cứu trong tay Kiều Liên Băng, cô đi tới chỗ Tư Thiên Bân nhàn nhạt nói:

    "Đưa tay phải đây!"

    Cậu nhíu mày nhìn cô nói: "Làm gì chứ?"

    Kiều Liên Băng lạnh nhạt nói, "Cậu bị thương ở cổ tay đúng chứ? Vậy nên đưa tay đây! Tôi sẽ bôi thuốc cho cậu." đồng thời cũng lấy thuốc ra để bóp cổ tay cho cậu.

    Cậu xoay xoay cổ tay nói: "Cũng đâu có đau lắm!"

    Không nghe cậu nói, cô trực tiếp cằm cổ tay phải của cậu bóp thuốc. "Tôi đã từng bị rồi nên tôi biết, cậu giờ chỉ cảm thấy hơi đau. Nhưng mai là biết có thể chơi được không nếu không đi khám."

    Tống Nha đứng cạnh nhìn cách cô bóp thuốc cho Tư Thiên Bân, một tay vuốt cằm nói: "Nhóc biết nhiều ha!"

    "Cũng là có người dạy thôi!" cô một vẻ điềm tĩnh đáp.

    Buổi tối ở Tư gia, Tư Thiên Bân đứng ở ban công nhìn lên bầu trời đêm. Buổi tối của mùa thu cũng rất mát, tiếng gió thổi vào những tán lá kêu "xào xạc!" rất êm tai. Trên mặt Tư Thiên Bân lại xuất hiện một nét buồn.

    Cậu em trai của cậu - Tư Thiên Dực đi vào từ lúc nào ngồi ngay bên cạnh cậu khoanh tay. Đôi mắt màu đen tuyền cũng đang nhìn lên bầu trời sao. Cậu bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng:

    "Hai à! Anh có cần phải làm vẻ mặt đó không?"

    Tư Thiên Bân giật mình khi em trai cậu bỗng nhiên lên tiếng, mặt hơi cứng lại vài giây. Khi đã định thần lại rồi mới nói:

    "Chú không gõ cửa được sao?"

    "Hai à! Em gõ tới đau cả tay rồi!" Tư Thiên Dực liền đáp lại với vẻ vô tội, tay trái còn xoa xoa bàn tay phải của mình.

    Cậu nhìn em trai hỏi: "Chú vào đây làm gì?"

    "Cũng không có gì! Chỉ xem anh còn ổn với hôn thê của mình không thôi." Tư Thiên Dực nắm chặt vào lan can ngửa người về sau đáp.

    Chợt nhớ ra một điều, Tư Thiên Bân liền hỏi: "Chú học cùng với Kiều Liên Băng khi ở Ý phải không?"

    Tư Thiên Dực liếc nhìn anh trai mình một cái rồi mới nói: "Sao đây? Anh là đang muốn hỏi về hôn thê mình sao?"

    "Thì cũng là vì cô ta khá lạ và còn là huấn luyện viên của anh thôi!" cậu hơi nhíu mày nói.

    Cậu em trai hai tay đan vào nhau để sau gáy mỉm cười. "Aiza! Anh muốn biết về chị ấy thì tự đi mà tìm hiểu chứ.."

    "Chú.."

    "Nhưng.." Tư Thiên Dực cắt ngang lời anh mình rồi đứng dậy, hai tay đút vào túi quần. ".. em có thể tiết lộ cho anh hai điều về chị ấy."

    Tư Thiên Bân hơi nheo mắt nhìn cậu em: "Là gì?"

    "Thứ nhất là, chị ấy khá là thích tiền, nhưng phải là tiền do chị ấy bỏ công ra mới lấy. Vậy nên có gì anh có thể lấy nó ra để nhờ chị ấy. Còn điều thứ hai.." cậu vừa nói vừa giơ hai ngón tay lên, "Chị ấy không phải chỉ lạ, mà còn là một kẻ rất đáng sợ."

    "Cô ta đáng sợ lắm sao?" cậu nhìn em trai bằng ánh mắt nghi hoặc.

    Tư Thiên Dực quay lưng lại phía anh mình, "Nhưng có lẽ giờ sẽ không đáng sợ lắm đâu. Em là người từng trải cái cảm giác đó mà."

    Khi cậu em ra khỏi phòng thì trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại Tư Thiên Bân đứng lặng ở ban công. Cậu nhìn về nơi nào đó lẩm bẩm trông miệng. "Đáng sợ ư?"

    * * *

    Hôm sau, mọi người tới phòng tập như mọi lần, Nam Nghi nhìn chằm chằm cái cửa ở phòng lưu trữ, đôi lông mày anh nhíu lại.

    Mạc Lộ thấy anh nhìn ngây ngốc cái cửa thì liền đi tới cũng nhìn cái cửa rồi lại nhìn Nam Nghi hỏi: "Cậu nhìn cái cửa làm gì vậy?"

    "Cậu có thấy là cái cửa nhà kho này nó hơi lạ không?" Nam Nghi vẫn nhíu mày giữ nguyên ánh mắt đang nhìn cửa nói.

    Mạc Lộ nhìn một hồi cửa nhà kho thù mới thấy: "Phải ha! Sao cửa nhà kho lại thay vậy nhỉ?"

    Kiều Liên Băng đứng gần đó nghe được thì liền rời đi ra chỗ khác, cô đi tới chỗ Tư Thiên Bân. Tống Nha đi tới chỗ hai người họ nói:

    "Nghe nói cửa cũ bị phá hỏng rồi!"

    Nghe vậy hai người đó liền nhíu mày thấy lạ. Nam Nghi nói: "Đội trưởng à! Có phải là có tên phá hoại nào đã làm vậy không? Sáng hôm qua vẫn còn như cũ mà!"

    Tống Nha gượng cười nói: "Thì hôm qua lúc Kiều Liên Băng tới vào phút chót đó. Nhóc ấy bị ai đó nhốt vào trỏng nên.. Cậu biết rồi đó."

    Nghe xong hai người họ đều đứng yên bất động một hồi. Mạc Lộ đưa mắt sang nhìn cô một chút rồi nói: "Không biết nhóc đó là gì nữa!"

    Tống Nha chợt mỉm cười nói: "Anh nghĩ chỉ là do nhóc ấy khỏe thôi."

    "Khỏe thôi mà đánh mấy tên to con đó bất tỉnh luôn à?" Nam Nghi liền phản bác một cách quyết liệt.

    Nghe được câu đó của anh, Kiều Liên Băng liền lên tiếng: "Anh bảo ai đánh gục mấy tên to con cơ?"

    Tư Thiên Bân đứng cạnh cô liền nói: "Cô chứ ai mà hỏi. Tụi này nhìn thấy hết rồi."

    Vẻ mặt cô ngây ngốc một hồi, "Tôi đâu nhớ mình có đánh ai từ mấy năm nay rồi đâu.." vừa nói xong cô liền nhớ tới một điều liền hỏi: "Vậy có ai để ý đồng phục không?"

    "Đồng phục?" cả bọn đồng thời nói một câu theo một giọng điệu. Mai Tử Hạo lên tiếng: "Không để ý lắm. Nhưng hình như là thường phục."

    "Vậy có thể là em trai sinh đôi của tôi." Kiều Liên Băng đáp.

    "Em trai sinh đôi?" Tư Thiên Bân nheo mắt hỏi lại. "Cô có em trai nữa sao?"

    "Có nột đứa. Nó đang ở Tam Minh do một số hồ sơ bị nhầm lẫn, nó và tôi có chút trái ngược." Kiều Liên Băng nhàn nhạt nói.

    Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, cô cũng không để ý lắm. Cô đứng khoanh tay lớn tiếng nói:

    "Tập luyện đi. Các người còn phải chuẩn bị cho trận đấu mùa đông nữa đó!"

    "OK OK!.." mọi người nói rồi đi tập luyện, còn cô thì đi chuẩn bị một số thứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2020
  9. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi sáng thứ sáu, Kiều Liên Băng đi qua club của đội bóng rổ nữ trên tay cô là hai túi lớn để quần áo bên trong. Bước vào trong thì đã thấy mọi người đang tập luyện với nhau.

    Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, một vẻ mặt vô cảm cộng chút thất vọng. 'Một đội mà không như một, mình không biết là mình có thực sự nên trông mong vào cái đội này? Đã vậy trình độ cũng chỉ ở mức trên trung bình chút.'

    Cố vấn bên này là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, thấy cô liền đi tới một vẻ tươi cười: "Em học sinh này! Em tới đây tìm ai sao? Hay muốn gia nhập đội?"

    Cô lạnh nhạt nhìn cố vấn nói: "Em tới là để đưa đồng phục mới cho đội theo yêu cầu của hiệu trưởng thôi!" vừa nói cô vừa đưa túi đồ cho cố vấn. "Em xin phép." dứt lời liền quay lưng rời đi.

    Đội trưởng club - Kim Tiên, (năm ba) bỗng thấy cô liền lên tiếng gọi: "Kiều Liên Băng! Cô có tính tập luyện cùng đội không vậy?"

    Cô đứng lại không quay đầu lại đáp: "Tập luyện cùng đội không phải đội thì tôi không cần tập." nói xong liền rời đi Kim Tiên có gọi nhưng cô cũng không hề đứng lại quay đầu.

    Cố vấn và mọi người nghe vậy cảm thấy rất khó chịu. Cô vấn không biết Kiều Liên Băng cũng là một thành viên trong đội, cô đưa mắt sang nhìn Kim Tiên.

    "Đó là ai vậy?"

    "Đó là Kiều Liên Băng, thành viên club của chúng ta. Hiện tại cô ta đang làm huấn luyện viên tạm thời bên nam." Kim Tiên lộ rõ vẻ không vui đáp.

    Nghe vậy, cố vấn hơi nhíu mày lại: "Em ấy không tính tập luyện cùng mọi người hay sao mà lại còn đi làm huấn luyện viên?"

    La Tuyết Ca đứng một bên lên tiếng nói: "Cậu ấy nói cậu ấy sẽ xem xét về cách chơi của đội mình rồi mới quyết định là có tham gia hay không."

    Cố vấn đi lại gần hơi nheo mắt lại vẻ suy tư, vừa đi vừa nói: "Xem xét? Em ấy nói vậy là sao chứ?" vẻ mặt cũng thể hiện rõ sự không vừa ý.

    "Yêu cầu mà cậu ấy đưa ra cho một đội mà cậu ấy tham gia vào trận là đội đó phải thực sự chơi theo đồng đội. Nếu không cậu ấy tham gia nó không có ý nghĩa gì." La Tuyết Ca lại nói. "Còn nếu cậu ấy tham gia một đội không có tinh thần đồng đội thì khi tham gia cậu ấy sẽ chơi theo kiểu riêng lẻ thực sự."

    "Bộ đội mình chưa chơi theo một đội?" Kim Tiên nghe vậy khó chịu liền nói. Cô không thấy có vấn đề gì trong cách chơi của đội mình cả.

    La Tuyết Ca đưa mắt nhìn đội trưởng nói: "Tôi không biết. Có lẽ cậu ấy đã thấy điều gì đó ở đội ta."

    Cố vấn đứng suy nghĩ một chút về những lời La Tuyết Ca nói nhưng lại không thấy sự rời rạc trong đội nữ bên mình. 'Vậy là vấn đề nằm ở đâu?'

    Buổi chiều, hoạt động câu lạc bộ bóng rổ bên nam. Tư Thiên Bân vận động chút trước khi vào sân, cậu vừa tập vừa lại gần huấn luyện viên. Khi khoảng cách của hai người còn một mét thì cậu lên tiếng hỏi:

    "Cô cũng là một tuyển thủ bóng rổ sao?"

    Cô quay mặt lại về phía cậu nói: "Có nhất thiết là tôi phải trả lời không?"

    Nghe câu hỏi ngược lại của cô, cậu hơi nhíu mày lại. "Cậu là em trai?"

    "..."

    Im lặng một chút, lúc sau huấn luyện viên mới lên tiếng: "Phải." Fernando Kiều thừa nhận mỉm cười, cậu đưa mắt nhìn về phía sân nói tiếp: "Coi bộ anh cũng có thể nhận ra tôi không phải bà chị đó."

    "Sao cậu lại ở đây?" Tư Thiên Bân nhíu mày hỏi.

    "Tôi từ giờ sẽ thay bả làm huấn luyện viên. Còn bả sẽ tập luyện để tham gia trận mùa đông. Nhưng nếu bả muốn tham gia." Fernando mỉm cười đáp lại. "Vấn đề của tôi đã giải quyết xong nên phải quay lại đúng vị trí chứ!"

    "Quay lại đúng vị trí?"

    Nghe Tư Thiên Bân hỏi lại như vậy, cậu hơi nheo mắt lại, đôi lông mày cũng tự động nhíu lại vào nhau. "Anh không biết sao?" nhưng một giây sau liền quay đi nhếch mép cười. "Làm sao mà anh biết được chứ! Anh cũng chưa quen chị em tôi trước đây mà!"

    Nhìn Fernando bằng ánh mắt lạnh nhạt, Tư Thiên Bân lại nói: "Tôi cũng chưa từng muốn có quan hệ như vậy với chị em cậu."

    "Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Từ giờ tôi sẽ là huấn luyện viên ở đây. Tôi cũng không nghĩ là bả sẽ tham gia một cái đội như vậy ở đây." Vừa nói xong cậu liền rời đi tới chỗ mọi người.

    Tư Thiên Bân đứng yên đó một hồi lâu rồi mới lại tập luyện. Đội trưởng Tống Nha cũng giới thiệu Fernando cho mọi người. Sự xuất hiện bất ngờ của cậu khiến cho vài người ngạc nhiên. Mọi người đều thấy hai chị em nhà này giống nhau y đúc không khác gì nhau về ngoại hình. Nhưng họ lại không biết được tính cách và khả năng của hai người này phần lớn là khác nhau một trời một vực.

    Hôm sau, cố vấn bên club bóng rổ nữ tới bên nam để gặp Kiều Liên Băng. Khi nhìn thấy Fernando, cô liền đi tới gần. Fernando đang ngồi viết viết gì đó trong sổ một cách rất nghiêm túc, không biết là điều gì đã khiến cho đôi lông mày của cậu nhíu lại gần nhau.

    "Kiều Liên Băng!" Cố vấn lên tiếng gọi.

    Fernando lúc đầu cũng không để lắm, lát sau mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn cố vấn. Cậu nheo mắt nhìn cố vấn nói:

    "Cô là ai?"

    Câu hỏi của cậu khiến cho cố vấn có chút khó hiểu, hai người mới gặp nhau ngày hôm qua thôi mà, sao lại quên nhanh vậy? Đó là điều cố vấn đã nghĩ. Nhưng cô cũng không để ý nhiều tới vậy, lại nói: "Tôi là cố vấn bên đội nữ đây! Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà!"

    "..."

    Cậu im lặng một chút. "Tìm Andreina chứ gì!" câu sau này cậu nói hơi nhỏ nên cố vấn bên nữ không thể nào nghe được. Cậu lại nói: "Muốn tìm Liên Băng chứ gì? Vậy cô chờ thêm lát đi! Lát bả mới tới."

    Vẻ mặt của cố vấn thể hiện rõ sự ngạc nhiên khi nghe câu nói đó của cậu. "Ý em em không phải Kiều Liên Băng?"

    "Tôi là em trai của bả, Fernando. Tôi từ hôm qua đã chính thức thay bả làm huấn luyện viên ở đây!" khi nói tới đó ánh mắt của cậu cũng nhanh thay đổi nhìn cố vấn, "Cô cũng đừng mong tới tìm bả để bảo bả tập luyện cùng cái đội yếu ớt đó của cô. Với trình độ của đội cô thì bả chả nhất thiết.. A."

    "Xin lỗi cô vì sự thất lễ của thằng em trai em. Nó nói có chút khó nghe. Cô tìm em có chuyện gì không?"

    Kiều Liên Băng bỗng xuất hiện, một tay đập cho Fernando một cái để cậu có thể im lặng một chút, nhưng có thể thấy vẻ mặt của hai người này giống nhau y chang.

    Khi trấn tĩnh lại, cố vấn ho khan một tiếng rồi nói: "Tôi tới là để kêu em tới tập luyện cùng đội. Cho dù là em có chơi giỏi hay không thì em cũng nên tới tập luyện cùng mọi người."

    "Xin lỗi cô."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2020
  10. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 8: Người không muốn gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi tới là để kêu em tới tập luyện cùng đội. Cho dù là em có chơi giỏi hay không thì em cũng nên tới tập luyện cùng mọi người."

    "Xin lỗi cô."

    Cố vấn ngạc nhiên khi bản thân vừa nói ra thì đã bị cô từ chối ngay lập tức. Cô hơi nhíu mày lại nói: "Tại sao chứ? Nếu em không tập luyện cùng mọi người thì em tham gia club làm gì?"

    Kiều Liên Băng nhìn cố vẫn với gương mặt không hề thay đôi sắc thái: "Em từ chối là bởi vì chân em đang bị chấn thương." Vừa nói cô vừa giơ chân mình lên, "Cô có thể thấy đó! Nhưng cũng có một điều nữa em muốn nói, cô là cố vấn cũng là huấn luyện viên ở đội nữ nhưng cô lại không thể nhìn ra đội của mình có lỗ hổng rất lớn."

    Đôi lông mày của cố vấn liền nhíu lại gần nhau nói: "Ý em là gì? Em đang coi thường tôi?"

    "Em chưa từng nói vậy!" Vẻ mặt của Kiều Liên Băng vẫn không hề thay đổi mà nói tiếp: "Nếu cô để ý kĩ một chút cô có thể thấy rằng nhìn bề ngoài thì họ chơi như một đội, nhưng thật ra lại không phải là như vậy."..

    Lời nói đó của Kiều Liên Băng cứ vang lên trong đầu của cố vấn, cô ngồi gần sân đưa đôi mắt nhìn mọi người đang chơi bóng thì cô chợt giật mình khi nhìn thấy cách họ đang chơi. Họ thật sự chỉ là đang thể hiện bản thân chứ không phải là một đội thực sự, và điều này cũng khiến cho cô ngạc nhiên khi Kiều Liên Băng có thể nhìn thấy khi chỉ vừa nhìn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc khả năng chơi của cô không phải dạng thường.

    * * *

    Trong lớp học của Tư Thiên Bân, cậu ngồi nhìn lên bảng nhưng thực ra cũng không phải là đang nghe giáo viên giảng mà đang nghĩ tới vấn đề của club mình và việc thay đổi huấn luyện viên. Mà người em trai đó của cô lại học cùng một lớp với cậu.

    An Thần Hàn ngồi ngay trên cậu quay xuống nói nhỏ với cậu: "Nè! Đó thực sự không phải hôn thê của cậu à?"

    Tư Thiên Bân một tay chống cằm, gương mặt hiện rõ vẻ không vui nói: "Đã nói đó là em trai của cô ta rồi mà sao hỏi nhiều thế!"

    "Nhưng không phải quá giống nhau rồi sao? Tôi không tìm thấy sự khác biệt trên gương mặt của họ luôn." An Thần Hàn lại nói.

    "Có gì đâu mà không nhận ra. Cậu ta khi ngồi thì thẳng, rất để ý bài học, có phần bốc đồng, nói nhiều, còn cô ta ngược lại hết. Mắt cậu ta là màu lam còn của cô ta có phần tím, cậu ta cũng cao hơn cô ta chút nữa." Tư Thiên Bân đáp lại cậu bạn trong vô thức.

    Nghe lời này của Tư Thiên Bân khiến hai mắt của An Thần Hàn mở lớn vì ngạc nhiên. Mai Tử Hạo ngồi cạnh thấy vẻ mặt đó của cậu đang tính lên tiếng hỏi thì giáo viên đột nhiên lên tiếng:

    "An Thần Hàn! Em lên giải bài này giúp các bạn đi!"

    "Vâng!" Vẻ mặt của An Thần Hàn liền thay đổi từ ngạc nhiên vô đối chuyển sang tươi cười như hoa đứng dậy đáp, giống như cậu chưa nghe thấy gì từ cậu bạn của mình vậy.

    * * *

    Tan học, Tư Thiên Bân lại cùng Mai Tử Hạo tới club để tập luyện. Hôm nay Kiều Liên Băng cũng tới nhưng lại chỉ có mỗi hai chị em nhà này còn mọi người thì lại không thấy đâu.

    Hai người họ liền lên tiếng hỏi: "Mọi người đâu hết rồi?"

    "Về hết rồi!" Fernando đáp.

    Mai Tử Hạo đi tới gần Fernando nói: "Sao mọi người lại về rồi?"

    "Họ nói gia đình có việc. Còn có ít người quá nên tôi cho về rồi." Cậu điềm nhiên đáp lại.

    Tư Thiên Bận đưa tay chỉ về phía người đang ném bóng vào rổ kia nói: "Vậy sao cô ta cũng ở đây?"

    "Bả đang luyện tập thôi! Kệ bả đi."

    Tư Thiên Bân lại nói: "Vậy sao cậu cũng còn ở đây?"

    "Tôi còn phải đưa bả về. Chân bả bị thương rồi." Fernando chỉ tay về phía chân của Kiều Liên Băng nói. "Mà cuối tuần nay có buổi tiệc nhỉ? Mà bả cũng được đi nhỉ?"

    "Vậy thì sao?"

    "Hôm đó bả bận rồi! Mà tôi cũng không giúp gì được đâu! Tôi cũng bận rồi!" cậu vừa mỉm cười vừa nói. "Mà nghe nói có người cậu không muốn gặp nhất cũng tới nhỉ?"

    Đôi lông mày của Tư Thiên Bân liền dính lại với nhau: "Làm sao cậu biết? Cậu điều tra tôi?"

    Mai Tử Hạo lại gần Fernando túm lấy áo của cậu, vẻ mặt cau có nói: "Sao cậu dám!"

    "Bỏ tay cậu ra khỏi người em trai tôi!"

    Kiều Liên Băng đứng từ xa lạnh giọng nói lại. Vẻ mặt của cô cũng lạnh đến đáng sợ, hai người này cũng chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó của cô. Mai Tử Hạo vẫn không buông tay ra, cô liền lại gần gạt tay cậu ra.

    "Nếu cậu dám động tay động chân với em trai tôi thì đừng trách tôi không nể cậu là đại thiếu gia Mai gia." Vừa nói xong cô liền cầm tay em trai mình rời đi.

    Mai Tử Hạo khó chịu nói: "Gì chứ? Cô ta như vậy là sao?"

    Tư Thiên Bân đưa mắt sang nhìn chỗ bóng mà Kiều Liên Băng vừa ném ra mà đen mặt. Giờ người đi rồi, chỗ bóng kia tất nhiên sẽ là hai người dọn. Trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái, sao mình lại phải đi dọn đống này cho cô ta chứ?

    Tới cuối tuần, nhà Tư gia tổ chức tiệc. Tư Thiên Bân đứng trên ban công lầu hai cùng bốn người bạn thân của mình. Bọn họ hôm nay đều mặc vest nhìn họ thực sự rất giống như những quý ông vậy. Có bao nhiêu cô gái tới khi nhìn thấy họ đều bị họ cuốn hút.

    Vẻ mặt của Tư Thiên Bân không được tốt cho lắm, cậu dựa vào lan can nhìn lên bầu trời nói: "Làm sao để tôi không bị cô ta làm phiền đây?"

    Khâu Anh Tuyên ngồi trên một chiếc ghế cạnh đó nói: "Hôn thê cậu đâu? Không phải đã có cô ấy rồi sao?"

    "Cô ta hôm nay không tới." Cậu đáp.

    Lục Kình Thiên nhìn xuống dưới sân nhà nói: "Chà! Nếu cậu không nói vậy tôi sẽ nghĩ kia là hôn thê của cậu đó." Người đó có mái tóc dài được tết gọn lại, gương mặt cũng được trang điểm nhẹ, cô mặc một cái đầm trắng đơn giản nhưng tinh tế cùng đôi giày cao gót 5 phân. Bao ánh mắt đều đang nhìn cô, bên cạnh cô lại là ba mẹ Tư và Tư Thiên Dực.

    Nghe vậy Tư Thiên Bân liền đưa mắt xuống nhìn thì giật mình. Người đó thực sự là Kiều Liên Băng. "Không phải Fernando nói là cô ta sẽ không tới sao?"

    Mấy người bạn của cậu đều đưa mắt nhìn xuống dưới. Họ cũng bất ngờ không kém khi nghe lời đó của cậu. Ai mà ngờ được khi người không khác gì soái ca kia khi ăn mặc như con gái thế kia lại có thể khác như vậy.

    "A Bân à!"

    Một giọng nữ vang lên từ phía sau của mấy người họ khiến ai nấy mặt đều thay đổi sắc thái mà quay đầu lại nhìn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tám 2021
  11. Liên Tử

    Bài viết:
    43
    Chương 9: Giả thân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A Bân à!"

    Vẻ mặt của Tư Thiên Bân liền biến sắc, đôi mắt liền mở lớn. Người vừa gọi cậu là một cô gái khá là xinh xắn với dáng người nhỏ nhắn. Cô ta có đôi mắt to tròn và đen láy, đôi môi đỏ hồng cùng làn da trắng, bộ đầm màu lam trên người cũng làm tôn lên vẻ đẹp của cô ta. Cô ta là Trương Ngọc - người yêu cũ của Tư Thiên Bân.

    Cô ta nở một nụ cười nói: "A Bân à! Dạo này anh có khỏe không?"

    Cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại đứng thẳng lên đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô nói: "Tôi khỏe, cảm ơn. Nhìn cô như vậy chắc cũng khỏe rồi!"

    Ánh mắt của cô ta trở nên có chút buồn, đồng thời tiến lại gần: "Em rất nhớ anh đó! Sao anh lạnh nhạt với em vậy?"

    "Cô nói xem!" Khâu Anh Tuyên liền lên tiếng nói, "Với một người đã đâm sau lưng mình nhiều lần thì có nên vui vẻ cười hân hoan không?"

    Trương Ngọc hơi cúi mặt xuống tỏ vẻ buồn sầu: "Em thực sự là không muố.."

    "Bân Bân à!"

    Một thanh âm ngọt lịm vang lên cắt ngang lời của Trương Ngọc khiến cô ta kinh ngạc, hai mắt trợn tròn nhìn xuống sàn rồi nhanh chóng quay lại nhìn. Một cô gái liền chạy lướt qua tiến tới cạnh Tư Thiên Bân ôm lấy cánh tay cậu.

    Khi Kiều Liên Băng gọi cậu như vậy khiến cho cả lăm người bọn họ đều kinh ngạc cộng với có sự rùng mình. Vẻ mặt của Tư Thiên Bân liền biến sắc nhìn cô đang tính nói thì lại bị cô véo vào eo khiến cậu im bặp lại. Cô mỉm cười nhìn cậu nói:

    "Hôm nay anh phải ở bên người ta đó!" nói tới đó cô nhỏ giọng nói, "Cậu tốt nhất là nên hợp tác chút."

    Cậu đến cười khổ trong lòng, đưa tay lên cầm lấy tay cô đang che miệng mình mỉm cười: "Biết rồi mà! Đừng có quấy!"

    Bốn người bạn của cậu đứng cạnh nhìn mà đến đen hết cả mặt, nhìn hai người tình tứ như vậy với nhau khiến họ vừa thấy rùng mình vừa thấy buồn nôn, cả người sởn cả gai ốc. Trương Ngọc đứng đó một hồi rồi liền đi tới:

    "Sao cô ta có thể là thân mật như vậy với anh chứ, A Bân!"

    An Thần Hàn đứng kế khoanh tay giọng nhàn nhạt nói: "Tại sao không? Người ta dù sao cũng là hôn thê của cậu ấy! Cô nói xem họ có thể thân mật với nhau không?"

    Kiều Liên Băng đưa ánh mắt cừu non nhìn cô gái đó rồi lại nhìn Tư Thiên Bân: "Bân Bân! Cô gái này là ai thế?"

    "Đó là Trương Ngọc, con gái nhà Trương gia." Cậu liền đáp lại. Khi nghe cô gọi cậu là "Bân Bân" khiến cậu thấy sống lưng mình thật lạnh, cũng là bởi bình thường cô toàn gọi cả họ lẫn tên cậu nên cũng quen rồi, dù sao cũng đã quen nhau gần hai tháng rồi mà.

    Cô đưa tay ra nói: "Tôi là Kiều Liên Băng. Rất vui được gặp cô."

    Trương Ngọc cũng đưa tay nói: "Tôi cũng vậy." vừa nói cô ta vừa nắm chặt tay Kiều Liên Băng.

    Cô liền nắm chặt lại lực tay cô không hề nhẹ, vẻ mặt cô vẫn y như cũ, một nụ cười thân thiện. Muốn chơi cô dâu có dễ. Cô ta liền cảm thấy đau, cô cũng buông tay ra rồi khoác tay Tư Thiên Bân kéo đi. "Chúng tôi đi dạo chút đây! Cô ở lại với họ nha!"

    Khi đã đi tới chỗ không có người rồi thì cô liền buông tay ra, ngồi thụp xuống vẻ mệt mỏi: "Cha mẹ ơi! Giả vờ vậy còn mệt hơn ra trận." cô ngồi như một tên đàn ông, không hề kiêng nể bản thân đang mặc đầm.

    Cậu đứng ngay sau nhìn bóng lưng cô rồi lại nhìn đi hướng khác. "Không phải hôm nay cô bận sao?"

    Nghe cậu hỏi vậy cô liền quay đầu lại hỏi: "Sao cậu biết?"

    "Em trai cô nói."

    "Cậu nghĩ tôi muốn tới sao? Chẳng qua em trai cậu nói tới giúp sẽ có thù lao tốt thôi!" vừa nói cô vừa đi tới cái ghế gần đó ngồi xuống.

    Vẻ mặt cậu rất điềm nhiên nhìn coi nói: "Cô thích tiền lắm sao?"

    "Có vấn đề gì sao? Mỗi người có sở thích riêng mà!" Cô liếc xéo cậu một cái rồi đáp lại.

    "Bộ cô thiếu tiền sao?"

    "..."

    Cô nhìn cậu im lặng chút, rồi đưa tay lên chỉ vào bản thân nói: "Nhìn tôi giống thiếu tiền lắm hả?"

    Hai tay cậu nhét vào túi quần, mắt nhìn ra phía mọi người: "Hỏi vậy thôi! Mà thù lao của cô là bao nhiêu?"

    "Hôm nay là ngày ca làm của tôi, tôi làm 3 tiếng là 22$!" cô vừa nói vừa nhớ xem là lương mình bao nhiêu.

    "Được rồi, lát đưa tôi tài khoản tôi chuyển tiền cho." Cậu quay lưng về phía cô rồi quay lại bữa tiệc. "Quay lại thôi! Tới giờ bữa tiệc bắt đầu rồi đấy!"

    Cô đứng dậy đi cùng cậu vào trong, cũng không quên khoác tay vào tay cậu làm bộ thân mật đi vào trong. Vào tới đây, ba mẹ Tư liền vui vẻ giới thiệu cô với mọi người. Cô bị ba mẹ Tư kéo đi cũng không quên lôi kéo cả cậu đi cùng.

    Khi nhạc khiêu vũ lên, Tư Thiên Bân khiêu vũ cùng Kiều Liên Băng, cậu thấy hơi ngạc nhiên là cô khiêu vũ rất giỏi, có vẻ là đã được học rồi. Bảo sao A Dực nói vậy. Cô ta cũng hữu dụng đó chứ! Nghĩ vậy, cậu lại lên tiếng nói đủ cho hai người họ nghe: "Tôi không ngờ một người như cô có thể khiêu vũ giỏi như vậy đấy!"

    Cô vẫn giữ trên mặt một nụ cười với cậu rồi đáp: "Vậy sao! Tôi khiêu vũ giỏi thì có là gì đâu! Không phải cậu cũng khiêu vũ giỏi đó sao!"

    "Cũng phải."

    Trương Ngọc đang khiêu vũ với ai đó, ánh mắt vẫn cứ hướng về hai người Tư Thiên Bân. Cô ta như đang dò xét xem hai người có thực sự là người yêu của nhau không vậy. Cũng vì điều này mà cả tối Kiều Liên Băng cứ phải giữ trên mặt nụ cười gượng ép kia.

    Sau buổi tiệc, Kiều Liên Băng ở lại tới cuối, một phần cũng là để ai đó có thể bớt nghi ngờ lại, một phần cũng là để nhắc nhở Tư Thiên Bân nhớ trả cô tiền.

    Cậu tiễn cô ra cổng, đồng thời cũng lên tiếng hỏi: "Cô có cần tôi cho người đưa cô về không?"

    Cô xua xua tay, "Không cần đâu!" đồng thời cũng lấy đâu ra cái túi tháo tóc giả xuống rồi cởi luôn cái đầm ra.

    Hành động của cô khiến cho cậu kinh ngạc liền hô lên: "Cô làm gì vậy? Đang ở ng.." lời cậu còn chưa nói xong thì liền ngưng lại bởi bên trong chiếc đầm là một bộ quần áo thể thao cộc.

    Cô nhìn cậu điềm tĩnh một hồi, bầu không khí trở nên yên tĩnh hẳn, Tư Thiên Bân cũng im lặng một lúc nhưng không thấy cô nói gì lại nói: "Cô sao vậy?"

    "Nếu cậu muốn giúp gì tôi thì.. Cho tôi mượn đôi giầy đi." vừa nói cô vừa chỉ tay xuống đôi giầy cậu đang đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tám 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...