Truyện Ngắn Tiêu Điều Truyện - Tiểu Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Aquafina, 23 Tháng mười 2022.

  1. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 1: Hỷ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Hoàng thượng có chiếu chỉ.. Tứ công tử Trần gia Trần Công Anh cùng Đại tiểu thư Lý gia Lý Bạch Linh tiếp nhận hôn chỉ. Đại tiểu thư Lý Bạch Linh tính tình hòa nhã, nết na, cầm kì thi họa đều giỏi, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Tứ công tử Trần gia Trần Công Anh anh tuấn tiêu xái, thạo kinh luân, hiểu rộng đạo hiền, thông minh tuyệt đỉnh, có tài làm thơ phú bậc nhất kinh thành. Hoàng thượng xét cho là một cặp trời sinh, hạ ngày lành tháng tốt bái đường thành thân.. Khâm chỉ.

    - Tạ ơn ân điển hoàng thượng!

    - Phụ thân, phụ thân, tại sao lại phải tạ ơn? Tạ ơn là gì? Ân điển là gì?

    Thiếu nữ xinh đẹp chạy đến. Mái tóc nàng nâu gỗ mượt mà vương trên bờ vai thon thả. Đôi mắt màu hổ phắc long lanh nhưng ngây ngô như đứa trẻ lên năm dù nàng đã búi tóc cài trâm. Y phục bám đầy những bùn. Bàn tay dài ngọc ngà bị bẩn sau một hồi nghịch vui vẻ với nô tì hầu cận.

    Nàng chạy đến như một chú chim non nhí nhảnh ngây ngô với thiên nhiên, hồn nhiên với đất trời. Những bông hoa anh đào tung cánh vì nàng, chim trên cành hót líu lo vì nàng. Tuy vậy, con người không vui vì nàng đến.

    - Linh nhi, ngươi dập đầu xuống tạ ơn hoàng thượng đi!

    Phụ thân nàng trợn mắt, đứng lên, lôi nàng hồng hộc khiến nàng khóc toáng lên, bộ tịch rũ rượi trong nháy mắt. Ông ta ấn dí người thiếu nữ xuống, đầu nàng rỉ máu, nàng khóc to hơn. Ông vừa dí đầu nàng xuống, vừa dập đầu mình, lại nói:

    - Tô công công, xin ngươi đừng trách tội nó. Linh nhi còn nhỏ, chưa trải sự đời nhiều, vả lại cũng là do lão nhân ta không dạy bảo chu đáo.

    Tên công công chăm chăm xem kịch hay từ nãy đến giờ. Lúc hoàn hồn, nhìn hai phụ tử kia quỳ xuống lạy mình, hắn coi như cũng hả hê, cuộn thánh chỉ vào, the thé đáp trả:

    - Ha ha, không có gì không có gì. Ta sẽ không nói chuyện này với ai đâu, Lý đại nhân cứ yên tâm. Vậy nên.. cầm phải này này chứ..

    Phụ thân nàng hiểu ra, liền sai gia nhân đi lấy. Lão ta trao tận tay tên công công một túi to hơn bàn tay rất cẩn trọng. Công công sáng mắt, nở nụ cười tinh quái, bóp bóp, sắc sắc mấy lần, vui vẻ:

    - Kẻ thức thời vẫn là trang tuấn kiệt nhỉ? Tạm biệt Lý đại nhân, ta về đây không hoàng thượng lại mong.

    Lý đại nhân cười mỉm một lúc, rồi trở về khuôn mặt giận dữ ban đầu, quát tháo Lý Bạch Linh.

    - Ngươi thật vô dụng làm sao! Có mỗi dập đầu lạy tạ ân điển của hoàng thượng mà cũng không biết. Ta nào có đứa con ngu ngốc đến vậy, ngốc hơn cả con chó! Người đâu, đem đại tiểu thư về phòng, nhốt nó cho đến ngày thành thân với tứ công tử Trần gia, không có lệnh ta không cho nó ra và không được cho ai vào. Trừ những tên mang đồ ăn thức uống cho nàng. Sai cả danh y đến chữa cục u trên đầu nàng để khỏi mất giá trị nữa.

    Xong, Lý đại nhân phất áo dời đi.

    Lý Bạch Linh kêu gào thảm thiết vang cả phủ bởi không biết tại sao phụ thân mình lại đối xử với mình như vậy, ngày thường ông không có làm thế.

    Những bông hoa tàn rụi bay theo gió có chiều hướng mạnh lên. Mây đen ùn ùn kéo tới, một lúc một đen. Thú vật gầm gừ, đều nhìn về một hướng, đôi mắt đỏ lừ.

    * * *

    - Lão Lưu, ông có biết không? Con ngốc phủ Lý gia thành hôn với tên mù phủ Trần gia đấy. Quả là một đôi trời sanh!

    Người đàn ông trung niên gầy guộc cười ha hả, vỗ mấy cái vào người đàn ông nữa bên cạnh mình. Ông kia nhíu mày khó chịu, bỏ tay ông vừa đập mình.

    - Ta cũng biết mà nên ông đừng đánh ta nữa. Thành thân xong rồi chết cũng được. Càng vui.

    - Ừ đúng, để hai con người đó trên thế gian này chẳng làm được gì cả. Chắc chỉ ăn chơi lêu lổng, hoa lầu này nọ, rồi nam nam nữ nữ, cơ gia sụp đổ tại vậy thôi chứ có gì đâu. Toàn kẻ vô dụng, chán thật.. thời thế giờ thay đổi rồi..

    Vào ngày thành thân..

    Nàng giờ đây không còn trong trẻo, ngây ngô như xưa nữa. Không một ai nhân ra đó là nàng, thiếu nữ xinh đẹp nhường ấy nữa. Nàng y như con quỷ nữ đội mồ sống dậy. Tóc tai xơ xác, đôi mắt thâm quầng và đỏ mọng, chứng tỏ nàng đã khóc rất nhiều ngày; thân hình nàng trước đây đã gầy, giờ còn gầy hơn. Nô tỳ trang điểm cho nàng sợ hãi tột cùng, tay đánh phấn cứ run run khi nhìn vào chiếc gương trước mặt. Nàng hiểu nên ngồi im thin thít cho bà trang điểm nhanh để tránh xa cái khuôn mặt khủng khiếp ấy ra. Các gia nhân khác lần lượt tiến vào với những món đồ trang sức, y phục lấp lánh..

    Nàng đang mặc áo hỷ.

    Nàng đang ngồi xe rước.

    Nàng đang bái đường thành thân.

    Đám trẻ ngoài phố lặp lại một bài ca:


    "Tính tính tang tang

    Có một chàng rể

    Có một nàng dâu

    Mặc áo hỷ

    Vào ngày thành thân

    Chú rể chết

    Cô dâu chết

    Cả nhà chết

    Thiên hạ đều vui."

    Chàng đang mặc áo hỷ.

    Chàng đang ngồi xe rước.

    Chàng đang bái đường thành thân.

    Đám trẻ ngoài phố lặp lại một bài ca:


    "Tính tính tang tang

    Có một chàng rể

    Có một nàng dâu

    Mặc áo hỷ

    Vào ngày thành thân

    Chú rể chết

    Cô dâu chết

    Cả nhà chết

    Thiên hạ đều vui."

    Ngày bái đường thành thân của nàng và chàng- thiên hạ đẫm màu hỷ phục.
     
  4. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 2: Thu buồn

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu năm nay chẳng vui gì..

    Đúng là không vui, mà còn tức giận cơ..

    Và.. có lẽ là đau..

    Chúng tôi là một cặp đôi mà cả lớp bảo rằng đẹp nhất trên đời. Lúc ấy, tôi cũng cho là thế.

    - Linh, chúng ta về thôi. Em còn ngồi đó làm gì nữa?

    Tôi đến bên em, vỗ tay lên vai em. Em giật mình, hoảng hốt giấu điện thoại đang xem dở.

    - Em xem gì vậy? Có thể cho anh biết không?

    Biểu cảm của em như vậy làm tôi cảm thấy tò mò về trang vừa xem.

    - Không có gì đâu anh. Ta về thôi.

    Em cất nhanh điện thoại vào cặp. Có vẻ em không muốn tôi biết và sợ tôi lục cặp, em bỏ sách vở trên bàn vào cặp, lấp hết cái điện thoại. Em kéo khóa cặp, đứng dậy tươi cười với tôi.

    Tôi không nghi ngờ em. Tôi nghĩ em chỉ đang trêu tôi thôi. Bởi vì em vẫn đang cười với tôi kia, và vẫn là nụ cười thân quen và ấm áp đó.

    Trên đường đi học về, tôi có hỏi em:

    - Em này, trung thu em rảnh không, anh rủ em đi chơi.

    Em vẫn ngu ngơ, lúc lúc lại mỉm cười ngây ngô. Lâu lâu ngó sang bên này bên nọ. Nhưng đáng buồn rằng, em không ngó tôi, không cười tôi, và không trả lời tôi đến khi tôi hỏi em mấy lần.

    - Linh, Linh, sao vậy em?

    Giờ em mới nghe thấy tôi, luống cuống quay sang hỏi lại:

    - Sao vậy anh? Vừa anh bảo gì cơ, em không nghe thấy.

    Tôi cười. Tôi không hiểu vì sao hôm nay em lạ đến vậy. Hay em có điều gì giấu tôi.

    - À, anh hỏi em có rảnh không tối nay đi trung thu.

    Lần này, em trả lời nhanh chóng vánh. Và nằm ngoài dự đoán của tôi. Rất nhiều là đằng khác.

    - Không, anh. Em bận.

    Câu nói của em làm tôi đau lòng quá!

    - Sao vậy? Anh tưởng em không bận gì.

    Em bối rối trước câu hỏi. Rất nhanh, em cười gượng, nhẹ nhàng đáp lại:

    - Em về ngoại ăn cơm tối nay.

    - Em có bao giờ về ngoại đâu.

    - Năm nay mẹ kêu em bắt buộc phải về. -Em chống chế.

    - Đi xem mắt hả?

    Tôi đùa, nhưng không biết đó có phải là đùa không hay là một cái khác. Như linh cảm về tương lai chẳng hạn.

    - Chắc vậy. Gia đình em có truyền thống thiếu nữ 17 tuổi về quê ngoại đi xem mắt.

    Em đồng tình với ý kiến của tôi. Dường như em muốn nói cho qua hơn là chỉ đơn thuần trả lời.

    Sau đó, hai bọn tôi không trò chuyện nữa. Không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng hẳn. Chỉ có những tán lá cuốn theo chiều gió thổi, xào xạc lẻ loi rơi từng chỗ. Chiều tối, trên đường chẳng có mấy người đi. Thỉnh thoảng mấy bà hàng xáo kẽo kẹt nặng nề đạp chiếc xe cũ rích trên chở đống thóc gạo to đùng cất trong bao tải bị rách nhỏ vài chỗ. Không có xe máy hay xe xích lô chạy qua. Con phố của chúng tôi không nghèo cũng không giàu. Bình thường, tạm bợ, đủ sống và yên bình. Có khi yên tĩnh đến khó chịu. Buổi tối thường nhật, gia đình trong con phố không hó hé nửa lời, không ai rủ nhau đi chơi. Họ không bật đèn lên, nếu bật thì chỉ bật xiu xíu, đủ để lờ mờ nhìn vật. Vì thế, người qua đường rất ngại khi đi ngang qua chỗ tôi.

    - Anh, em về nha. – Linh cất tiếng.

    - Ừ, mai gặp.

    Về đến nhà tôi, không khí trung thu đã sẵn sang từ lâu. Chỉ đợi tôi về. Năm nay cũng có mâm ngũ quả, hộp bánh trung thu, đèn ông sao, mâm cơm và sự đoàn tụ gia đình. Chẳng phải trung thu là tết thiếu nhi đó sao? Song, theo như tôi biết, không có nhiều người biết trung thu cũng là tết đoàn tụ gia đình. Dù đã lớn, tôi vẫn thích tết trung thu, vẫn thích được cầm đèn ông sao, vẫn thích được ngắm trăng sáng, vẫn thích được xem múa lân và đèn kéo quân của bọn trẻ trong phố. Ngày thường nhật yên tĩnh vậy nhưng những ngày tết thì ngược lại. Đông vui, náo nhiệt hẳn ra. Đèn treo lung linh trước cửa mỗi nhà. Trẻ em tung tăng khắp chốn.

    Vì em bận sang ngoại nên tôi không định đi chơi đâu ca, ngồi cổng ngắm những đứa trẻ tinh nghịch. Bỗng có một cặp đôi bước đi qua nhanh trên đường. Dù nhanh, tôi vẫn kịp thời gian để nhìn rõ nét mặt của họ. Nhặn ra một trong hai người là Linh, tôi cất tiếng gọi:

    - Linh!

    Em quay phắt lại, đôi mắt kia nhìn tôi. Trông em có vẻ sợ sệt và lo lắng. Tôi bước lại gần và cười cười với bạn trai bên canh, quay mặt nói với em.

    - Em về rồi hả, có vui không?

    - Dạ.. vui ạ.

    - Vậy à? Hãy còn sớm, ta đi..

    - Anh là ai? Tránh xa em áy một chút! – Người con trai kia chen vào lời của tôi. Hắn điển trai nhưng vô lễ quá.

    - Này..

    - Tôi nói anh tránh ra! - Anh ta gằn lên.

    Tôi không để ý tới cậu ta, tôi chỉ để ý đến em.

    - Em, thế này là sao?

    - Xin lỗi anh.. Đây là người yêu của em. Em định giới thiệu với anh từ lâu nhưng chưa có dịp..

    Cuối cùng thì em cũng đã thốt lên sự thật. Nhưng lòng tôi sao nhói đau tột cùng.

    - À, vậy à? -Tôi cười gở.

    - Vậy.. trang chiều nay..

    - Em nhắn tin với người yêu em.

    Em nói luôn, không chần chờ gì, như thể em không muốn dính líu tới tôi nữa.

    Hai người đi qua tôi, như một cơn gió thoảng nhè nhẹ, se lạnh của mùa thu làm thắt con tim người ta..
     
  5. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 3: Ngoại truyện: Ta vẫn luôn tìm kiếm nàng

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bạch ca, chúng ta không đi đến đâu được đâu.

    - Không, không được! – Hắn cãi lại.

    - Nhưng..

    Nàng rưng rưng nước mắt. Dòng lệ tí tách như mưa lấp loáng ánh trăng tàn. Nàng yêu hắn nhường nào, nàng thương hắn nhường nào, nhưng nàng chẳng có được hắn.

    Lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã phải lòng hắn. Nàng yêu vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn. Nàng nhớ giọng nói mị hoặc của hắn. Hằng đêm trong giấc mơ, nàng đều mơ thấy hắn. Thấy hắn.. đi cùng người khác. Lòng nàng quặn đau lại càng đau thêm. Tỉnh cơn mê man, nàng khóc. Dòng hạt châu rỉ xuống khóe mắt phượng như dòng buồn tủi trong tâm nàng tràn lan ra bên ngoài, thấm vào cả đồ vật với cảnh ngoài trời. Liễu lao xao khóc lóc, gió thầm lặng thổi chẳng ra hồn. Mây che lấp, bao trùm trăng, cho dù cả ánh chiếu lẻ loi. Dường như chúng khóc cùng nàng.

    Con diều thuở ấy, giờ nó đã đi đâu? Hay là nó đã bay vút lên tầng không kia, bỏ cuộn dây ở lại?

    Diều ơi ngươi có biết, làm vậy cuộn dây sẽ trống trải, đau lòng và nhớ nhung ngươi không?

    - Nhưng gì?

    Hắn hỏi, sao chất giọng chẳng giống hồi trước.

    - Ngươi có hẹn ước với người ấy thì cần gì phải có ta nữa.

    Nàng mỉm cười khắc khổ, ngước lên nhìn hắn. Tuy nhiên, hắn không đè cái tính tham lam lại, hắm muốn níu kéo nàng.

    - Không, không. Nhất định nàng là của ta. Dù ta có hẹn ước, dù ta có người trong lòng. Ta biết nàng yêu ta, a Khiết ạ! Bởi vậy, ta muốn nàng là thê tử ta.

    Nàng trợn mắt rồi nhắm lại. Nàng đau lòng, song cố nén chịu đựng, lắc đầu và nói tiếp.

    - Bạch ca, ngươi hiểu lầm ta rồi. Thật ra, ta không yêu ngươi, lúc đó chỉ nhất thời có cảm tình, giờ đã hết rồi. Giữa ta và ngươi chỉ là bạn thuở nhỏ. Vậy nên, ngươi hãy từ bỏ đi. Hãy chăm sóc, yêu thương tốt cho người trong lòng ngươi đi, đừng bận tâm tới ta làm gì. Ta không muốn dính líu vào chuyện của ngươi nên đừng cố gắng ép ta. Ta không đủ tự tin để làm "thê tử" của ngươi đâu. Mong ngươi hiểu cho ta, và chúc ngươi hạnh phúc.

    Nói xong, nàng quay mặt chạy đi. Nàng không dám dừng lại nghỉ ngơi lấy sức, sợ hắn sẽ đuổi kịp nàng để khiến nàng đau lòng quằn quại. Nàng sợ. Nàng sợ khi phải đối mặt với đôi mắt xanh đậm đầy mị hoặc đó lần nữa. Nàng muốn tránh né hắn nhưng con tim nàng phản đối kịch liệt. Cớ sao ông trời lại nổi hứng trêu trọc đùa cợt nàng như thế? Nàng đâu mạnh mẽ như lời đồn, cũng đâu phải bang sơn mĩ nhân trong truyền thuyết? Nàng đâu có trái tim sắt đá, cũng đâu phải vô cảm trước mọi việc xảy ra trước mắt mình?

    - Tiểu Anh, nàng đừng ủy khuất nữa, ta đã đuổi nàng ta đi rồi.

    Hắn ôm người con gái ấy vào lòng. Tiểu Anh, nàng là tất cả cuộc đời ta, nàng là mạng sống của ta, nàng là tia nắng ấm áp chiếu rọi cho ta để ta dễ dàng vượt qua mọi thử thách. Không có nàng, có lẽ ta chết mất. Ta không thể từ bỏ nàng. Nàng phải là của ta, chỉ riêng mình ta thôi. Đóa hoa đẹp đẽ kia có thể bị ngắt đi, vầng trăng trong sáng kia có thể bị hái xuống nhưng nàng không thể rời xa ta. Còn nàng ta ư? Ta chẳng quan tâm tới nàng ta gì cả, chính nàng ta là tự đa tình. Ngày xưa, ừ thì ta trêu ghẹo nàng ta, nhưng đã sớm ghét bỏ..

    - Cái, cái gì? Hắn ta lừa dối mình ư? Không thể nào! Hắn.. hắn..

    Nàng chạy đi rồi lủi thủi quay trở lại vì không nỡ. Nghe thấy lời nói thật đỗi yêu thương ấy từ sau bụi cây, nàng đau lòng.

    Con tim nàng rụng rời. Nàng rụng rời thật rồi! Đây là bản chất của tên nam nhân mình từng thương, từng yêu, từng khóc đó ư? Không thể nào! Hóa ra những lời đường mật ngọt ngào ấy lại là những lời nói dối trá điêu toan nhằm để đuổi nàng đi. Đồ xấu xa, đồ dối trá, tại sao lúc đầu ta yêu ngươi cơ chứ?

    Ta đúng là đồ mắt mù mà!

    Ta đã từng rơi nước mắt vì ngươi, ta đã làm tất cả vì ngươi, cớ sao ngươi không động lòng với những gì ta thực hiện cho ngươi mà đem lòng yêu ta. Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ ta quá ngu ngốc ngây thơ để ngươi bắt thóp và lợi dụng ta? Ta chẳng thể hiểu nổi con người của ngươi nữa.

    Ta thật ngu ngốc khi đem cả tấm lòng để yêu ngươi, Bạch ca ạ. Không hiểu lúc đó tại sao ta thích ngươi. Chắc là do nhan sắc hút hồn của ngươi, hoặc đôi mắt mê hoặc lòng người của ngươi chăng? Nhưng không. Không phải vì hai lí do đó. Nó là một lí do khác xa vời hơn.

    Nàng ngước lên trời, vầng trăng vẫn yên lặng sáng vằng vặng - vẻ đẹp trường cửu của thiên nhiên. Hôm nay, sao không mọc. Vầng trăng lẻ loi một mình. Có lẽ, người tình của trăng bỏ đi rồi. Nó cứ thế đơn côi ngắm nhìn nhân gian. Cảnh vật trở nên ngột ngạt khó chịu.

    Một lúc sau, mưa đổ xuống. Ai ai đều chui qua những lán che khỏi ướt, nhanh nhanh chạy về nhà mình. Khi đó, nàng mới dời biệt phủ vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy. Mặc cho trời cứ tuôn, nàng bước lê thê một mình - cùng khối thất vọng ngày càng lớn - trên con đường rực rỡ ngày ấy giờ đã trở thành hư vô dĩ vãng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng hai 2023
  6. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 4: Lời hứa của Hoàng đế

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ta sẽ thành hôn với nàng. Ta thề là ta sẽ cưới nàng.

    - Chàng thề rồi đó nhé! Nhớ không được làm trái lời thề.

    - Nàng yên tâm. Quân tử nhất ngôn. Từ bé đến giờ ta chưa bao giờ thất hứa lần nào.

    Năm ấy, chàng đã hứa với ta như vậy, cớ sao chàng chẳng thực hiện? Có lẽ chàng không phải là đấng quân tử chăng? Ha, hay cho cái từ ' quân tử'. Tất cả đều là vô danh tiểu tốt hết! Những tên nam nhân như thế không xứng để tồn tại trên đời này!

    Nàng đánh đổ bộ ấm trà màu ngọc thạch xuống đất. Choang! Tiếng rơi vỡ inh ỏi, nghe như muốn xé nát lòng người ta. Nàng đi đến ngăn tủ, kéo hộc tủ dưới cùng ra, lấy ra chiếc trâm cài tóc màu đỏ lựu được trạm trổ sắc sảo – món quà sinh thần chàng tặng nàng năm ấy – đồ vật nàng nâng niu và quý trọng nhất. Nàng nhớ đến hôm hắn vào phủ nàng, ném cuốn giấy hủy hôn xuống đất ép nàng kí vào đó, rồi khinh khỉnh mở cuộn thánh chỉ ra, hắng giọng nói: ' Phủ thừa tướng ra nhận thánh chỉ. Nghe Sở mật thám tra rằng thừa tướng phản nước, thường xuyên đưa bí mật của quốc gia cho nước bên cạnh biết, tham nhũng, lấy của đút lót, vơ vét của cải của dân, khiến cho dân chúng lầm than, bách tính rơi vào hỗn loạn, nhân dân thầm oán. Nay ta thay trời hành đạo, cắt chức thừa tướng, đưa phạm nhân vào đại lao chờ xử tử. Khâm thử.'

    Nghe xong, nàng hoảng hốt. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nàng biết cha nàng là một vị quan tốt, hợp lòng dân, khác biệt với trong thánh chỉ nói. Nhưng thánh chỉ vẫn là thánh chỉ, mình làm sao có thể trái lời. Nàng chỉ biết đau xót, hai dòng lệ tuôn rơi nhìn cha bị bắt đi.

    Quay lại hiện tại. Nàng lật đi lật lại chiếc trâm, tự dưng cười khẩy một cái, khuôn mặt tỏ vẻ khinh bỉ và nhẹ nhàng thả chiếc trâm xuống. Choang! Nàng ngạc nhiên che miệng lại, chân giật nảy. Lùi ra xa rồi hét toáng lên:

    - Ai làm vỡ chiếc trâm của ta? Là ai? Là ai? A Lan, ngươi vào đây ta bảo.

    Cô hầu nhỏ tên A Lan đẩy phắt cửa ra, hoảng hốt chạy vào:

    - Tiểu thư gọi gì A Lan ạ? Tiểu thư có bị làm sao không?

    - Người hãy mau mau đi điều tra xem ai làm rơi chiếc trâm của ta. Ta vừa vào đã thấy như này rồi. Ôi, đây là món quà mà chàng.. À, hoàng đế tặng cho ta đó. Huhu, ta buồn quá..

    Nàng ngồi xuống sàn nhà khóc nức nở như một oa nhi. A Lan mủi lòng, ngồi bên cạnh vỗ về nàng.

    Tiểu thư, người đừng khóc nữa. Vỡ rồi thì thôi, ta mua cái khác. À, hoàng thượng đến phủ ta đấy..

    - Cái gì? Chàng ấy đến ư? Từ từ để ta đi thay quần áo.

    Nàng đứng bật dậy. Nhưng chưa kịp đi thì một tiếng nói vọng đến:

    - Ngươi không cần phải thay đâu. Trẫm đến rồi. Với cả.. thay để làm gì kia chứ, sắp vào đại lao rồi. Mặc để cho mấy tên tù nhân xem sao? Hahaha, thật điên rồ! Trẫm chưa thấy có ai điên như ngươi..

    Điên rồ? Hắn bảo ta điên rồ. Hahaha.. Hay cho một tên cẩu hoàng đế, dùng từ điên rồ. Hahaha.. Chính hắn mới điên rồ. Kẻ điên rồ đâu dám nhận mình là điên rồ. Kể điên rồ đâu dám nhận mình là điên dại. Ta quá ngu ngốc khi tin vào lời hứa hão huyền đó của hắn. Không thể ngờ ta lại tin vào lời thề của một kẻ chẳng đáng tin. Lời của hoàng đế ư? Ta khinh. Nói trắng ra, hoàng đế thề thì nhiều lắm chứ làm hay không là việc cần phải nghi ngờ. Đó chỉ là câu nói hoãn binh làm yên lòng kẻ sĩ, làm dịu nhẹ tâm hồn của nữ nhân mà thôi.

    - Ngươi có đi không? Trẫm không có thời gian đợi ngươi.

    - Ồ, ngài đang lóng ngóng sao, thưa hoàng thượng? Để đến với phi tần mĩ nữ của ngài?

    Nàng cười phá lên, đôi mắt nâu kia chứa nhiều phần căm hận, đâm thấu tâm can hắn.

    - Ngươi, ngươi..

    Mặt hoàng đế méo xệch, lùi lại vài bước, nhìn đau đáu vào nàng.'Haha, các ngươi đến áp giải ta đi. Nhanh lên nhé!"Nàng đưa ánh mắt sang nhìn mấy tên lính cầm gậy. Làm bọn họ nổi lòng thương xót. Bọn họ nhìn nhau rồi nhìn hoàng đế. Tuy nhiên, hắn chẳng nhìn họ, cũng không sai bảo gì hết. Hắn đứng im như tượng đá, chằm chằm nhìn đi đâu không biết. Họ tự động tiếp đón, đưa nàng về đại lao. Còn hắn, hắn cảm thấy mình mất đi một người rất quan trọng. Hắn cảm thấy hắn đã quên điều gì đó không thể nào quên được. Hắn đã mất ai? Hắn đã quên cái gì? Hắn không biết, mà hắn cũng không muốn biết câu trả lời. Hắn linh cảm nếu mà biết chắc hắn đau lòng lắm.

    Trong đại lao, nàng bị tra tấn dã man, đã thế lại không cho nàng ăn. Nàng đói cồn cào, mấy ngày rồi. Nhìn các tù nhân khác, nước mắt nàng cứ tràn ra, cùng với máu chảy nhầy nhụa khắp nền đất. Nàng biết nàng sắp chết đến nơi rồi. Nàng hoa mắt. Nàng cố gắng dí ngón tay đầy máu vào tường viết một dòng chữ. Sau đó, nàng ngã xuống.

    Một chiều đông lạnh lẽo, đầy tiếng rú rùng rợn quái dị.
     
  7. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 5: Quả phụ tướng

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm ấy, nội chiến xảy ra khắp nơi. Dân chạy tán loạn, chủ yếu từ kinh thành chạy ra nhiều vùng khác. Ai nhanh thì thoát được, còn lại thì coi như xong, Bọn quan lại trong triều sẽ bắt hết. Chúng nướng họ trên giàn hỏa thiêu, hoặc thẳng tay chém giết họ. Ghê rợn hơn nữa chúng treo người lên cột, sai giai nhân đục, khoét thịt của họ, mặc cho họ kêu thảm thiết, máu tung tóe đỏ lòm sân, chúng vẫn cười sặc sụa bên bàn rượu kê bên cạnh. Hoặc chúng cắt thịt bọn họ sai gia nhân đi xào nấu, chúng uống máu của họ. Chúng vắt kiệt sức con dân vô tội. Lên núi tìm bằng được nhân sâm quý, động vật quý hiếm, xuống biển mò ra ngọc trai dưới dáy dù có nguy hiểm cỡ nào; sưu thuế đóng đầu đinh từng gia đình tăng nhanh chóng. Rồi còn những loại thuế khác nữa. Thổ phỉ tung hoành khắp nơi, khét tiếng chẳng kém gì bọn quan lại tàn bạo đó. Dịch lan trafn từ vùng này sang vùng khác. Dân đen điêu tán, oán trời. Có ai nhờ rằng sau khi tiên đế băng hà tình hình đất nước sa sút trầm trọng đến vậy. Giờ còn đâu cái vẻ rực rỡ, uy nghi hưng thịnh của đời trước? Thời qua, khí nước suy, dân lầm than, còn đâu cơ nghiệp tiên đế dày công thức khuya dậy sớm, để dựng lên sau những tàn dư xấu xa của vị tiên đế trước đó?

    Song, thời nào cũng vậy, vào chính lúc này, các anh hùng kiệt xuất lần lượt xuất hiện để cứu giúp dân lành thoát khỏi đêm đen vô tận.

    Từ giữa một đỉnh núi vô danh, nàng và chàng đã ghê rợn tiếng chém giết người. Nàng và chàng đã chứng kiến tận mắt cảnh cái bọn đê tiện ấy hãm hại, ức hiếp những cô gái nhà lành. Cặp mắt kinh tởm cứ dán lên họ như những con sư tử háo mắt lên khi nhìn con mồi ngon béo bở.

    Sau đó, chàng đứng lên dựng lá cờ khởi nghĩa tại nơi này. Có rất nhiều người hưởng ứng, ngay cả các vị hào trưởng vùng núi cũng huy động quân mình tham gia.

    Sau mấy tuần chiến đấu hết mình, nghĩa quân của chàng thất bại nặng nề. Đồng tiền đập nát nhuệ khí nghĩa quân. Chàng bị đuổi bắt đến cùng bởi những người bạn chí cốt. Nhân dân lại rơi vào lầm than. Ôi! Vì thế mà thấy đồng tiền có quyền lực đến vậy, nó chi phối được lòng người!

    Nỗi đau đớn xé toạc tâm can nàng. Nó xuyên ngang con tim nàng, băm vằm thành từng mảnh nhỏ. Nỗi đau mất chồng, nỗi đau mất nước khiến nàng trở nên mạnh mẽ xiết bao! Nàng không sợ hãi nữa bởi vì nàng biết sẽ chẳng có ai đủ can đảm đứng lên dẹp trừ nội chiến này. Từ đó, dân vùng đồn rằng đi qua ngọn núi bất kể thời điểm nào cũng nghe thấy tiếng sắt cọ sát vào nhau, tiếng chặt chém và thấp thoáng bóng dáng nữ nhân đang tập luyện không ngừng nghỉ. Nàng sẽ là anh hùng dựng cờ khởi nghĩa hiên ngang mang chiến thắng trở về trong đèn hoa của nhân dân.

    Trước hôm tiến quân, nàng đến thăm mộ tướng công đã mất. Đứng đó hồi lâu, nàng rơi lệ, cởi bộ thanh y ra, khoác vào đó là chiến bào uy nghi. Nàng gạt nước mắt, ánh mắt kiên định nhìn ngôi mộ mọc lên từng đám cỏ. Nàng đầu lại, đi đến chỗ con ngựa, cầm lấy cây thương rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa hí vang trời đất. Nó phi nước đại đến chỗ đại bản doanh. Các tướng quân dưới trướng nàng đang đợi nàng đến bàn kế hoạch. Nàng vui mừng khi tìm được những người tâm đắc với mình. Nàng rơi lệ vì nhân dân vẫn ủng hộ nghĩa quân.

    Trên sa trường, thật uy nghi lẫm liệt, chiếc áo bào thấm đẫm mùi máu phấp phới theo làn gió đang nổi lên cùng tiếp hô hào sóng dậy của tưởng sĩ. Nàng như đâng dược tiếp thêm sức lực tinh thần mãnh liệt của nhân dân, của tướng sĩ. Chúng đang sôi sục trong lòng nàng một bầu nhiệt huyết tăng vọt. Khiến nàng có thể tiến nhiều bước hơn trước. Thoang thoảng bên tai nàng là lời nói tướng công nàng, vẫn dịu dàng đến vậy. Không! Không, còn nhiều tiếng nữa. Tiếng lòng của nhiều người dân trên mọi miền đất nước, tiếng lòng của thiên địa, và tiếng lòng của chính nàng.

    Đoàn kết là sức mạnh..

    Đoàn kết là có thể làm đối phương khụy gối xuống xin hàng..

    Cuối cùng, trời không phụ nàng, giặc rơi vào thế bị động, tình thế nguy cơ thua của chúng rất cao. Mỗi cuộc chiến đấu đều dễ như chẻ tre, nghĩa quân thừa thắng tiến tới. Nhân dân cũng tụ họp lại đi bắt mấy bọn quan lại, trói từng tên đem nộp cho nghĩa quân.

    Lúc ấy, nàng đương đi kiểm tra xem bọn quan lại như thế nào thì bống nhiên một bóng người vụt ra, đâm xuyên tim nàng. Nàng hộc máu. Nàng ôm vết thương mắt ngoái lại nhìn theo bóng lưng kia. Nàng chợt nhận ra chiếc bóng quen thuộc ấy..

    Nàng ngã xuống trong cái hoảng hốt, sợ sệt của quan lại.. trong ý thức dần mờ đi, nước mắt trào ra từng dòng.
     
  8. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 6: Lily

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ có một nàng công chúa bé nhỏ tên Lily. Nàng lớn lên giữa bốn bức tường vững trãi của lâu đài nguy nga, tráng lệ. Nàng luôn sợ hãi thế giới rộng lớn ngoài kia.

    Nàng khoác trên mình một bộ váy đỏ đẹp lộng lẫy. Mái tóc dài màu vàng như ánh nắng mặt trời ban mai. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đôi mắt long lanh màu xanh dương trong veo hệt viên ngọc ngự trên cổ nàng. Hai chiếc giày màu cam ôm chặt đôi chân nàng, kéo cao lên tới bụng chân có đính vài bông hoa nhỏ.

    Sống trong lâu đài hệt như tù túng, nàng chán. Đã có lúc nàng tìm cách bỏ trốn khỏi nơi ấy, xa và xa mãi. Nhưng nàng bị phát hiện ngay khi đặt chân đến cổng. Nàng lầm lụi trở về căn phòng quá ư quen thuộc đến mức chán chường. Nàng nổi giận, lên cơn phá tan căn phòng: Đập, vứt, ném, dẫm, đạp, quăng, giẫy. Rồi cuối cùng, nàng miên man ngủ trên đồng lộn xộn nàng vừa bày ra.

    Rồi một lần khác, nàng lại bỏ trốn.

    Lần này nàng cẩn thận hơn, khi màn đêm buông xuống, ánh mặt trời lụi dần, nàng mới bắt đầu hành động. Nàng mặc chiếc váy màu xanh lúc, bó sát người và khoác thêm một cái áo choàng đen vừa phòng lính phát hiện vừa ấm trong đêm lạnh. Nàng lấy thêm vài ổ bánh mì, ít chăn bông, chút thịt, ít rau và một chai rượu vang. Công việc chuẩn bị đã xong.

    Nhân lúc đám thị vệ vào giờ nghỉ ngơi, nàng nhìn xunng quanh rồi thả những tấm rèm sặc sỡ sắc màu được khâu lại thành một cái dây để trèo xuống, Nàng quả thật thông minh. Đó là lí do tại sao rèm trên cửa sổ đột nhiên biến mất. Chạm đất, nàng tạ ơn Chúa đã che chở cho mình. Sao đó, nàng chạy một mạch đến cửa lâu đài, rút từ trong túi một cái gì đó. Một que sắt nhỏ để mở khóa cánh cửa kia. Và trông đám thị vệ hốt hoảng đi tìm. Trâm sắt đã gỉ, bởi nó là di vật còn lại của mẹ nàng trước khi rời đi theo Chúa.

    Cạch! Cửa lâu đài đã được mở ra, Nàng chạy một mạch từ vào rừng, từ biệt nơi ấy. Cùng với đó, bóng tối của khu rừng lớn dần và choàng lên người nàng một mảng thật đáng sợ. Tiếng côn trùng rì rầm vang bên tai. Tiếng rú rùng rợn của bọn chó sói vang nhức óc cho một đêm trăng tròn vành vạnh không một gợn mây. Rừng cây xì xào mỗi lúc một lộng hành chiếm gần hết âm thanh trong khi không có dòng sông sao lấp lánh trên bầu trời.

    Nàng không chủ động được, lùi bước chân lại. Sợ. Nàng vẫn sợ thế giới xung quanh. Nàng nhớ tới lời các thị vệ từng cảnh cáo: Người đừng đặt chân ra bên ngoài. Ở đó có những thứ rất ghê tởm. Chúng ẩn mình trong màn đêm hắc ám. Và chúng có thể bắt người đi lúc nào không biết. Nàng hãi hùng, muốn quay đầu, muốn chạy lại về phía lâu đài. Thật trớ trêu, nàng đã bị lạc, nàng nhìn cảnh vật nơi đây. Cây nào già cỗi cây đấy. Cây khẳng khiu, cây đổ rạp, cây chìm nghỉm xuống hồ nước gần đó. Không có lấy sự hiện diện của con người trong khu rừng này. Cây rỗng mục, cây bật rễ. Có cây lồi cả rễ lên, to đùng trông như những con rắn khổng lồ lúc nhúc trong đất. Thật đáng sợ! Nàng cố chạy đi nhưng vẫn về chỗ cũ – ở bên cái cây chìm xuống nước.

    Không hiểu sao nàng cứ thấy hàng cây có hình thù dị hợm xuất hiện ngày càng nhiều. Nàng hoa mắt hay sao? Nàng sợ hãi tột cùng, cô đơn tột cùng. Nàng ngồi thụp xuống đọc Kinh, cầu nguyện rồi mang đồ ăn ra ăn. Bữa ăn của nàng đầy sự cảnh giác pha chút cô đơn và có ít phần lo lắng, sợ sệt.

    Rồi một thứ gì đó đến gần nàng mà nàng không hay biết. Đến khi biết, nàng mới cuống cuồng đứng dậy. Nàng hoang mang, sợ thứ đó sẽ bắt mình, ăn thịt mình như lời của mấy thị vệ kia nói. Nhưng không, nó tiến sát vào nàng, rồi tai nàng. Nàng ngồi xuống dựa vào gốc cây. Miệng nàng lẩm bẩm đọc Kinh Thánh để xua đuổi thứ hôi hám đó. Ngạc nhiên thay, nó thì thầm nói:

    - Đừng lo lắng nữa. Chỉ cần nàng theo sát bên ta, cùng ta băng qua những núi cao hoặc những bờ vực sâu thẳm, ta sẽ trao cho nàng những gì nàng từng mơ ước. Chỉ cần nàng để ta vào tâm trí nàng!

    Trăng sáng lên vời vợi. Trăng chiếu thẳng vào nó, một con chó sói với bộ lông trắng muốt đẹp một cách tự nhiên, đẹp một cách thần sầu. Nàng ngây người trước vẻ đẹp của nó. Nàng mở to, đôi mắt xanh dương tựa vầng trăng kia lên mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp quyến rũ của con vật. Nàng từ từ đứng lên, tiến lại gần về phía nó, đưa một tay ra sờ nhẹ vào bộ lông mượt mà rồi ôm lấy, dán mặt mà cảm nhận sự ấm áp truyền từ con vật.

    - Tiểu công chúa, những điều nàng hằng mơ ước là được hóa thân vào những câu chuyện từng kể, phải không nào? Hãy đi theo ta, nàng sẽ an toàn khi có sự điều khiển của ta. Ta sẽ bảo vệ nàng, chỉ cần nàng trao cho ta tình yêu nơi nàng, chỉ cần nàng thuộc về ta..

    Con chó sói nhe nanh cười. Song, nàng không hề biết. Bởi nàng vẫn còn bị sự ấm áp chiếm hữu tâm can. Rồi nàng cũng nhận ra rằng mình đã bị sinh vật kia mê hoặc. Nàng đi trên nền tuyết lạnh không biết từ đâu ra. Nhưng không phải do nàng tự mình mà là sinh vật kia điều khiển nàng đi, y như một con rối.

    Không hiểu tại sao nàng có thể thoát ra được phép thuật của nó. Phép thuật biến đi dần, nàng thức tỉnh giữa cơn mê. Khi nhận ra được sự nguy hiểm từ nó, nàng liền chạy ra khỏi nó thật nhanh. Nàng hét to rằng:

    - Có ai ở ngoài đó không, làm ơn hãy đến giúp ta với!

    Từ đằng sau, nàng vẫn nghe thấy giọng nói đó, giọng nói trầm ấm dịu dàng, có thể mê hoặc nàng một lần nữa.

    - Tin ta, hãy đi theo sát bên ta. Hãy cùng ta băng qua những tảng núi cao kì vĩ và những thung lũng sâu thẳm. Ta sẽ trao nàng những gì nàng hằng mong ước, chỉ cần khắc ghi tên ta vào trong tâm trí nàng.

    Nàng cắm cổ chạy nhanh hơn, bịt tai thật chặt để không nghe thấy lời mời quyến rũ ấy. Cây cối rậm rạp ít nhiều cây có gai, dây leo chằng chịt. Nàng chẳng quản chúng. Đôi giày tan tành, rách bươm sau mỗi bước chạy. Cuối cùng, ó dời xa cô chủ bé nhỏ, ở lại trong khu rừng. Gặp bụi gai, nàng nhắm mắt thầm nói rằng sẽ không sao đâu. Chân phải ứa máu ra. Rồi chân trái. Máu đỏ bắn văng lên mặt lá cây xung quanh, lấp lánh dưới ánh trăng. Chúng không thể không làm đau nàng được nhưng trong truyện cổ tích vì nó là vật vô giác là lẽ đương nhiên, và nàng không sống trong những câu chuyện cổ tích nàng thường đọc. Nàng chạy, chạy, và chạy, tiến đến lâu đài của mình, trốn xa khỏi sinh vật đáng sợ kia mãi mãi. Liệu về tới lâu đài, nó có theo tới hay không?

    Điều nàng sợ nhất đang tới rất gần. Nó bám theo nàng dai dẳng. Nàng nơm nớp tưởng tượng mình là một con người bé nhỏ tội nghiệp đáng thương, và bị một con quái vật khổng lồ tấn công là con chó sói.

    Váy nàng lại rách. Một mảnh lớn tung ra vẫn còn níu lại. Nàng đành cúi xuống, giật ra. Nàng xé cái váy đến đầu gối chạy cho tiện. Ngạc nhiên thay tiếng con sới vẫn văng vẳng bên tai:

    - Những điều nàng hằng đêm mơ ước là những câu chuyện cổ tích nàng từng kể. Để thực hiện những điều ước đó nàng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Chỉ cần nàng chấp nhận ta, khắc ghi tên ta, nàng sẽ được an toàn dưới sự bảo vệ của ta, để đi đến đó.

    Nàng bật khóc. Đây là lần đầu tiên nàng khóc. Nàng từng là một công chúa kiêu hãnh, dung cảm, không bao giờ rơi nước mắt. Trường hợp này thì ngoại lệ, nó vượt xa những thứ không làm nàng sợ, và khóc. Tiếng khóc xủa nàng xé tan không gian tăm tối đầy im lặng đến rùng mình. Tiếng khóc lớn dần, máu vẫn chưa ngưng chảy.

    - Chỉ cần nàng chấp nhận ta, chỉ cần nàng đi theo ta, trao ta tình yêu ở nơi nàng, ta sẽ cho nàng tất cả! Ta sẽ trao cho nàng những điều hằng mơ ước, ta sẽ cho nàng sự bảo vệ của ta, ta sẽ cho nàng bang qua các tầng núi cao và những thung lũng sâu thẳm. Chỉ cần chấp nhận ta..

    Và rồi nàng chạy nhanh thật là nhanh..

    Rồi nàng hét to trong đau đớn tuyệt vọng:

    - Có ai ở đó không? Làm ơn giúp tôi với!

    Chỉ cần trao ta tình yêu nơi nàng, Lily, công chúa bé nhỏ của ta à..
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2023
  9. Aquafina Malchanceux Jeun Richard

    Bài viết:
    240
    Chương 7: Phận bạc mệnh ta gảy một khúc

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng ngao du sơn thuỷ, rồi sau này ra sao thì ra.

    Quán nàng đã bị bọn quan có thù hằn với nàng thiêu rụi chết rồi. Bóng nhẵn chỉ sau một đêm. Trắng tay chỉ sau một đêm. Nàng đắng cay, người tình của nàng chẳng còn mặn mà cùng nàng nữa. Trước nàng dành tình cảm cho hắn bao nhiêu, giờ nàng lại hụt hẫng bấy nhiêu. Ôi thôi, người ta là nam nhân mà, nàng nghĩ, nam nhân hay bị trói buộc bởi công danh, huống chi hắn tài ba, mẫn tiệp đến thế! Ta đâu dám than!

    Nàng đi tới đâu, nàng đều cho ra những bài thơ để đời. Mỗi câu thơ trong bài đều chất chứa nỗi buồn đến rũ lòng, người nghe chỉ trực muốn khóc.

    "Thoắt cái đã đến núi Non Nước

    Khói lam chiều mịt mờ chân mây

    Cô gái bên sông đang tát nước

    Than rằng: Người ở xa có hay?"​

    Nàng đi qua nhiều nơi, thấy họ gắng sức dựng lại những gì đã sập đổ sau chiến tranh loạn lạc. Họ mệt mỏi trong đống đổ nát. Trước tình hình đó, vua cho thúc quân về quê cùng làm, lị cho miễn giảm tô thuế ba năm, phạt thật nặng những kẻ không chịu làm việc, ban cho xã trưởng định lại đất ruộng của dân rồi báo lên trên để làm lại sổ sách. Nhân dân mừng lắm, hăng hái làm ăn. Người trên rừng, người đi chạy loạn lục tục trở về. Thấy vậy, nàng định một chuyến quay về Thăng Long. Long dong mấy buổi thì cập bến, nàng bồi hồi nhìn chốn Kẻ Chợ đến da diết. Nàng hồi tưởng quá khứ. Nàng khẽ cắn môi. Nàng chưa quên được hắn. Tại sao, tại sao? Nàng tự hỏi. Mấy tháng đi du ngoạn khắp nơi, nàng cố khiến mình vui vẻ, học hỏi phong tục, tập quán, làm đủ thứ việc để quên hắn. Tưởng quên được rồi nhưng cớ sao.. Nàng thấy nhói nhói trong tim song không có giọt nước mắt nào rơi cả. Nàng trả tiền cho phu thuyền rồi nhẹ nhàng bước lên bờ. Dù đây không còn là kinh thành nữa, nó vẫn sầm uất, ồn ào, náo nhiệt như xưa. Chẳng có gì thay đổi, tăng lên hay giảm đi. Nàng đến khu chợ nhỏ gần đó. Lời qua tiếng lại nhịp nhàng như những gì nàng nhớ. Bỗng một cánh tay đập nhẹ lên vai nàng. Nàng giật mình, quay đầu về phía đó. Nàng sững sờ, tim nàng thắt lại. Kìa, vẫn dáng người thanh tú, đầu vấn khăn nhiễu tam giang chít chữ nhân, mặc áo thụng xanh, thắt đai đỏ, phong độ hào hoa ấy. Nàng ngượng ngùng e thẹn, lùi xa vài bước. Sao ta gặp hắn ở đây chứ?

    "Thưa, thưa quan nhân.."

    Hắn tiến tới, ôm nàng vào lòng.

    "Nàng đã đi đâu? Tôi chẳng tìm thấy nàng đâu."

    Ấm áp quá! Nàng thầm thì. Nàng không đẩy hắn ra nữa, cứ giữ nguyên tư thế ấy. Người ngoài bắt đầu đổ ánh mắt về phía hai người họ. Hắn gỡ ra, rồi bảo:

    "Xin nàng đến nhà tôi chơi."

    Nàng gật đầu đồng ý. Nàng thẫn thờ đi theo hắn về phủ. Nhà hắn vẫn như cũ, nàng đoán non. Đường vào có hàng râm bụt mọc cao vun vút um tùm, nở rộ những bông hoa đỏ rực rỡ. Cây cổ thụ che mát dọc lối đi rải sỏi trắng toát ngoằn ngoèo. Hắn mời nàng chén trà Long tỉnh mới, hỏi han tình hình. Nàng cứ thực mà nói ra hết chuyến đi. Hắn im lặng nghe, lâu lâu thì cúi đầu xuống, ý tỏ biết lỗi tại mình nên nàng mới đi. Đột nhiên có tiếng chân người truyền đến, theo đó là giọng nói: "Tướng công, ngài mới về ạ?" Hai người quay đầu nhìn, một phu nhân xinh đẹp quý phái. Nàng mở to con mắt duyên dáng rồi lặng thầm khép vào. Hóa ra hắn đã có vợ, hắn ôm ta làm gì kia chứ. Nàng ta lại hỏi tiếp:

    "Tướng công, đây là.."

    Vị phu nhân đưa mắt nhìn sang nàng, tỏ vẻ nghi hoặc.

    "Khách lâu năm của ta, nàng đi nghỉ đi, ta với nàng ấy bàn chuyện."

    Hắn nhẹ nhàng giải đáp nghi hoặc của nàng ấy. Vị phu nhân cũng hiểu ra, liền lui uống để nàng và hắn nói chuyện. Hắn mới kể rằng, từ khi hắn được vua chú ý đến và tin cậy, hắn được vua gả công chúa cho. Tuy không yêu nàng nhưng hắn vẫn cư xử nhẹ nhàng, tình cảm để công chúa khỏi buồn lòng. Hắn nói những ngày rảnh rỗi hắn mới có thể ra tâm sự với nàng. Hắn có nhiều điều muốn kể với nàng, tâm sự trăn trở cùng nàng. Ra đến quán không thấy nàng ở đó nữa, ta tìm tung tích của nàng. Hắn tưởng rằng nàng chỉ quẩn quanh ở kinh thành thôi, không ngờ nàng có chuyến đi thật tuyệt vời.

    Hắn đang bao biện, đang bao biện. Ta không thể tin hắn. Ánh mắt ấm áp, yêu chiều nhìn nàng ta như thế.. Nàng thầm khóc trong tim. Hắn thật tàn nhẫn làm sao! Hắn xé nát con tim nàng ra, băm vằm thành từng mảnh, biết bao giờ nàng mới thu thập được hết. Hắn cứ kể mà nàng cứ khóc. Cuối cùng, hắn buông một câu làm nàng bật khóc thành tiếng.

    "Nàng làm vợ ta nhé! Ta không thể tưởng tượng ngày nào đó ta lại mất nàng lần nữa."

    Nàng cay đắng chua chát. Mẹ làm vợ lẽ, trước lấy chồng nàng cũng làm vợ lẽ, giờ vẫn làm vợ lẽ. Đời nàng bị sao vậy? Chẳng lẽ nàng không có gia đình hạnh phúc thật sự nào ư? Phận lẽ mọn hẩm hiu.. Nàng đối tốt với hắn là thế, giờ đây chịu khổ vì hắn ư? Há phải chăng nàng rộng lượng đến thế sao? Không, không, nàng không thể. Nàng ngậm ngùi nhìn bầu trời ngoài kia rồi nhìn thẳng vào mắt cố nhân khẽ buông sầu:

    "Phận bạc mệnh ta gảy một khúc

    Kiếp hồng nhan ta tách làm đôi

    Lẽ mọn chia ba khúc cực cùng

    Kết bốn nhả sầu vào sáo trúc

    Cung cầm ta bện xong năm khúc

    Dùi trống chàng nỡ đập sáu phần ra

    Khúc bảy ghép lại lòng thôi thúc

    Liệu rằng tám đoạn có vỡ cùng?"​
     
    nntc6761, Mẩu Tũn, chiqudoll6 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...