Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 286: Bấm để xem Bởi vì Giả Dung tuôn ra tin tức tu tiên học viện chọn lựa đệ tử, kinh thành thậm chí là thôn trang xung quanh giống như gặp được tai họa càn quét toàn bộ đều chấn động lên. Nhưng hình ảnh tuy cực giống như gặp được tai họa càn quét, nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi. Giả Dung tuyên bố là chuyện tốt ngàn năm trăm năm khó gặp, mọi người mừng như điên, cho nên tâm tình hoàn toàn trái ngược với việc gặp phải tai họa. Vừa bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên của mọi người là mang theo nhi đồng phù hợp yêu cầu đi trước đại quảng trường của Tấn Giang thương thành, tìm thần điểu thí nghiệm có tư chất tu tiên hay không. Ngay cả ba nhà được "thần tài" điểm danh lựa chọn làm ba đại đồ đệ như hoàng gia, Giả gia cũng không kịp chúc mừng, liền vội vàng mang theo nhi đồng vừa độ tuổi chạy tới địa điểm chỉ định thí nghiệm. Trong phàm nhân có tư chất tu chân là trong vạn người không có được một người. Đại quảng trường dòng người tấp nập, một ngày thí nghiệm nhưng có thể làm cho linh căn cầu sáng lên ít ỏi không bao nhiêu. Mười ngày thí nghiệm vừa kết thúc, hài đồng đủ tư cách cũng chỉ được trăm người. Người muốn dựa vào nhi đồng nhất phi trùng thiên lòng tràn đầy hưng phấn nhìn thấy kết quả như vậy, hung hăng bị đả kích tới. Về sau mọi người từ trong danh sách mà Giả Dung công bố đã phát hiện trong trăm nhi đồng, lại có bảy người có quan hệ với Giả gia, tất cả đều hoảng hồn. Hơn mười vạn hài đồng thật vất vả lấy ra trăm người, chỉ tính Giả gia đã có bảy người. Con số "7" mặc dù nhỏ, nhưng nếu đem so sánh với số lượng không đủ tiêu chuẩn thì tương đương dọa người. Giả gia tỷ muội tam xuân, tiểu Bảo Ngọc, tiểu Giả Hoàn, tính luôn Tiết Bàn cùng tiểu Đại Ngọc năm trước mới đi theo vợ chồng Lâm Như Hải vào trong kinh thành. Trong bảy người, dù không tính tiểu Tích Xuân cùng Tiết Bàn, còn lại cũng có năm người thông qua.. Dù Đại Ngọc cùng Tiết Bàn còn không tính là người Giả gia, nhưng dù sao cũng là thân thích, vẫn còn cách thật gần. Theo người bên ngoài xem ra, ba nhà là một chỉnh thể, tự nhiên tính thành một nhà. Sau khiếp sợ, tầm mắt mọi người tập trung vào ba nhà, phân tích nguyên nhân tư chất nhi đồng nhà bọn họ làm sao lại xuất sắc. Có người nói phong thủy nhà bọn họ tốt, nuôi ra người căn cốt bất phàm. Có người nói trong nhà bọn họ cất giấu bảo bối gia truyền, có thể thay đổi tư chất của mỗi người. Vì thế văn võ bá quan tranh nhau tới nhà bái phỏng, dân chúng bình dân nối liền không dứt chen tới xung quanh ba nhà. Có thể nói không chút nào khoa trương, cánh cửa ba nhà cũng bị người giẫm nát. Cuối cùng mọi người nghe nói qua Lâm Đại Ngọc cùng Giả Tích Xuân bọn họ từng ăn linh quả, thay đổi thân thể vốn gầy yếu, vì thế phỏng đoán tác dụng của linh quả, khiến cho bọn họ có được căn cốt tu tiên. Nhận định chính mình tìm được nguyên nhân chân chính, mọi người lại hùng hục xông tới chỗ hiệu thuốc Tấn Giang mua linh quả, nhờ vậy ba nhà mới thở ra được một hơi. Linh quả lên khung bán ra sắp được ba năm, cho tới nay vẫn hàng ngày là số lượng bán ra, người trong kinh thành từng hưởng qua vô cùng ít ỏi. Thường ngày các đại gia tộc cực khổ cướp được linh quả, bình thường chỉ dùng sử dụng giải độc cho đại nhân vật trong gia tộc, đâu có ai dễ dàng đem bảo bối dùng lên người nhi đồng nho nhỏ? Được, vì muốn làm cho gia tộc xuất hiện một vị thần tiên, một đám cao môn đại hộ đương nhiên có thể đem linh quả cho hài đồng vừa độ tuổi ăn vào. Nhưng cũng thật khó khăn, mỗi ngày linh quả vẫn số lượng bán ra, độ khó khăn cướp được còn sánh bằng đi tạo phản. Bởi vì Giả Dung chính thức tuyên bố tên tuổi của ba đồ đệ của mình, điều này làm cho hoàng đế phát hiện nhị đồ đệ của thần tài là Tiết Bàn mà không phải là Giả Dung. Nhưng dù biết mình đoán sai người, hoàng đế cũng chỉ có chút tiếc nuối, hoàn toàn không hối hận mình thăng quan cho Giả Dung, tính toán tiếp tục trọng dụng hắn. Ngày này, hoàng đế đột nhiên động tâm đại xá thiên hạ, dùng chúc mừng công chúa trở thành đồ đệ của thần tiên. Hắn còn đang xem tấu chương, đột nhiên sắc mặt đại biến. Hắn trừng to mắt, tỉ mỉ nhìn xuống. Hắn rốt cục xác nhận đây là một phần tấu chương xin từ quan, xuất thân từ tay Giả Dung!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 287: Bấm để xem Trên đỉnh đầu phủ đầy mây đen, tiếng sấm ầm ĩ, hoàng đế vội vàng kêu thái giám: - Người đâu! Truyền Giả ái khanh tiến cung! Trong lòng hoàng đế vô cùng rõ ràng, Giả Dung vào triều làm quan trong khoảng thời gian này hoàn toàn diệt trừ nhóm quan chức mục rữa còn sót lại của thái thượng hoàng, trả lại một triều cương trong sáng. Bởi vì có Giả Dung ở một bên phụ trợ, hắn hạ mệnh lệnh cùng chính sách đều vô cùng thuận lợi vận hành phát triển. Bản thân Giả Dung còn đưa ra thật nhiều ý kiến lợi quốc lợi dân rất tốt, tình thế cả nước rất tốt. Hoàng đế đã xem Giả Dung là phụ tá đắc lực của mình, một khi mất đi cánh tay này, hắn khó sống lại khó chịu, nhất định sẽ không đáp ứng cho Giả Dung từ quan. - Giả ái khanh tuổi còn trẻ, đang ở tuổi thọ kiên quyết tiến thủ, làm sao lại cảm giác mệt mỏi, không muốn làm quan rồi đây? Nói vậy nhất định là xảy ra chuyện gì, trong đó nhất định có nguyên nhân nào mà mình không biết. Hoàng đế nhìn chằm chằm tấu chương viết nguyên nhân Giả Dung từ quan, thì thào tự nói. Hắn cau mày dạo bước trong ngự thư phòng, chợt dừng chân lại, diễn cảm như hiểu ra. - Nghe nói Giả ái khanh mâu thuẫn với Trữ Vinh hai phủ, mà Giả Xá liên tục tìm tới cửa đều bị hắn gọi người đuổi đi. Chẳng lẽ đám người Giả Xá bởi vì các tiểu bối tiến vào ánh mắt của thần tài, cảm thấy được có chỗ dựa, nổi lên lòng trả thù, uy hiếp Giả ái khanh? Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy không sai, Giả Dung bị áp lực của đám người Giả Xá cho nên mới thượng tấu xin từ quan, trong lòng hắn vô cùng tức giận, tính toán triệu kiến cha con Giả Xá hung hăng gõ một phen. Miễn cho bọn hắn nghĩ trong nhà có được vài vị thần tiên tương lai, liền cho cái đuôi vểnh lên trời, bộ dạng lão tử là lớn nhất, không đem ai xem vào trong mắt. Hoàng đế hoài nghi không phải không có lý, dù sao mấy người Giả Xá đúng là có ý nghĩ như vậy. Năm đó Giả Dung thi đậu tam nguyên, phong quang vô hạn. Trái ngược chính là Trữ quốc phủ cơ hồ không còn tồn tại, Vinh quốc phủ không còn nằm trong mắt quan lại quyền quý. Vì thế bọn họ còn nhiều lần tiếp tục đến nhà muốn kéo lại quan hệ với Giả Dung. Bởi vì Giả Tích Xuân, Giả Dung cũng đối đãi mấy hài tử Giả gia thập phần không sai. Nhưng cũng không có nghĩa hắn đã quên chuyện của Tần Khả Khanh, còn có mấy người Giả Xá từng hận không thể giết chết hắn. Vì thế mỗi lần bọn họ tìm tới nhà Giả Dung đều phái quỷ quản gia đuổi về, không chút lưu tình. Bị đối đãi như vậy, trong lòng bọn họ sớm tràn đầy oán hận với Giả Dung. Nhưng quan chức của Giả Dung càng ngày càng cao, xu thế càng lớn, bọn họ không dám tìm phiền phức. Lần này trong nhà lại có mấy tiểu bối được thần tiên lựa chọn, sắp tiến vào tu tiên học viện học tập. Bọn họ ngược lại lại bắt đầu nảy sinh ý xấu. Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động thì Giả Dung trước một bước đưa lên tấu chương xin từ quan. Ban đầu Giả Dung còn chuyên tâm học tập thi khoa cử đơn giản chỉ vì đó là nguyện vọng của nguyên thân mà thôi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới muốn làm quan cho tới lúc về hưu mới nghỉ ngơi, hơn nữa từ lúc làm quan cho tới nay công vụ áp đầy trên người, hắn sớm đã mất đi hứng thú. Hơn nữa hắn có hệ thống, dung mạo vĩnh viễn dừng lại ở tuổi trẻ như vậy. Ngày sau nhất định sẽ bị người xem thành yêu quái, vì vậy quyết định quay về "thiên giới" làm "thần tài" của mình, vì thế nhân lúc mở học viện tu tiên liền đưa ra thượng tấu xin từ quan. Lúc này thái giám vừa đi ra ngoài lại vội vàng chạy trở vào, cắt đứt suy nghĩ của hoàng đế. - Chuyện gì kích động như vậy? Hoàng đế cau mày chất vấn: - Trẫm không phải gọi ngươi đi mang Giả ái khanh vào cung sao? Sao lại chạy trở lại? Thái giám ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, ở cửa thương thành nơi kinh giao hiện ra thần dụ của thần tài. Lệnh cho hài đồng có tên trong danh sách được tuyển chọn vào học viện tu tiên tức khắc chạy tới đại quảng trường thương thành tập hợp! - Thần tài lão nhân gia hôm nay cần trở về thiên giới! Muốn mang theo nhóm học sinh đầu tiên của học viện cùng đi lên trời! - Cái gì? Hoàng đế kinh ngạc buông rơi cả tấu chương. Hắn lo lắng thúc giục nói: - Nhanh lên! Thông tri hoàng hậu cùng thái hậu, bế theo tiểu công chúa, bãi giá chạy tới thương thành kinh giao! Không bao lâu đội ngũ vội vàng xuất cung. Ngoài cung, cùng một thời gian, những gia đình có tên trong danh sách cũng vội vàng dẫn theo nhi đồng chạy đến thương thành, có Lâm gia, Tiết gia, Giả gia cũng có mặt trong đó. Trong xe, Giả mẫu lưu luyến không rời ôm mấy nhi đồng trong nhà, lau nước mắt, liên tục cằn nhằn dặn dò bọn họ vào học viện cần phải ngoan ngoãn nghe lời. Mặt sau có xe ngựa đi theo, bên trong là Giả Xá cùng vợ chồng Giả Liễn. Giả mẫu chướng mắt bọn họ, sớm bảo họ đừng đi theo. Nhưng Giả Xá làm ngơ, không để ý Giả mẫu vẫn đuổi theo, tùy ý Giả mẫu đuổi thế nào cũng không đi. Không còn cách nào, Giả mẫu chỉ có thể làm như không nhìn thấy bọn họ tồn tại, mặc cho họ theo sau.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 288: Bấm để xem - Ngọc nhi, Hoàn nhi, hai ngươi là nam hài tử. Đã đi học viện, không có bà nội đi theo bên người, các ngươi cần phải nhớ chiếu cố tỷ tỷ muội muội nhiều hơn, biết không? Giả mẫu bên trái ôm Bảo Ngọc, bên phải ôm Giả Hoàn, vuốt ve đầu hai người nói. Ánh mắt của bà nhìn tam xuân trước mặt, hai mắt lão thái thái đỏ lên, nghẹn ngào dặn dò: - Bởi vì một sự tình, những năm gần đây tình thế nhà chúng ta cũng không tốt, lão bà tử ta luôn lo lắng các ngươi trưởng thành cầu không được nhân duyên tốt. - Hiện giờ tốt lắm, tỷ muội các ngươi một đám đều đi tu tiên. Ngày sau trở thành thần tiên tiêu diêu, thích thế nào thì được thế đó, không cần tiếp tục giống như nữ nhi gia tầm thường phiền não chuyện lập gia đình. Như thế bà nội cũng yên tâm. - Nhớ kỹ, đi vào trong học viện cần cố gắng đi theo tiên nhân tu tập tiên pháp, cũng phải bảo trọng thân thể mình. Lão thái thái lau nước mắt: - Ta không còn sống được vài năm, lần này vừa qua, cũng không biết trước khi tắt thở còn có cơ hội gặp lại các ngươi một mặt hay không. Mấy hài tử ôm bà, thút thít nói: - Bình tĩnh, bà nội! Lão nhân gia cũng phải bảo trọng, chờ chúng cháu học thành trở về, mang ngài ngao du cửu thiên. Lão thái thái một bên rụng nước mắt một bên cười đáp: - Được, được! Mấy bà cháu thân tình dịu dàng thắm thiết, phía sau cha con Giả Xá nghe tiếng khóc của bọn họ, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, ghét bỏ liếc mắt. Giả Xá thấp giọng mắng: - Đi theo thần tài vào tu tiên học viện, đây là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được, chuyện tốt, có gì mà phải khóc? Nhà người ta đều khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn, chỉ có một mình nàng một đường khóc sướt mướt, giống như sinh ly tử biệt, không biết nội tình còn tưởng là ai đã chết đây? - Phi! Thật xui! Xưa nay hắn là một hỗn đản, sau khi gia tộc liên tiếp xảy ra sự cố, Giả mẫu dứt khoát mặc kệ mọi sự, đóng cửa lại một lòng nuôi cháu trai cháu gái. Vì thế đại phòng Vinh quốc phủ một nhà độc đại. Vương Hi Phượng thổi gối đầu gió với Giả Liễn, Giả Liễn lại đi khuyến khích Giả Xá nhảy lên nhảy xuống, người trong phủ không ai quản được Giả Xá, vì thế hắn ngày càng hung hăng càn quấy. Năm đó sợ Giả mẫu muốn chết, trong hai năm qua càng không đem bà đặt vào trong mắt. Nếu đối với Giả mẫu có gì bất mãn, liền thường xuyên buột miệng nói ra một ít lời bất kính như vậy. - Đúng rồi đúng rồi. Giả Liễn phụ họa nói. Giả Liễn như nhớ ra gì đó, vẻ mặt chờ mong: - Phụ thân, ngài nói chúng ta có thể nhìn thấy thần tài hay không? - Tất nhiên là có thể! Giả Xá không chút nghĩ ngợi gật đầu nói: - Nhà chúng ta có nhiều nhi đồng nhập học như vậy, gặp được lão nhân gia chúng ta thử xem một lần, van cầu thần tài chúc phúc cho chúng ta. - Đây là nhất định! Giả Liễn lộ ác ý: - Có cần thuận tiện van cầu thần tài trừng phạt cẩu vật ai thiên đao Giả Dung hay không? Giả Xá có điểm tâm động, lại cảm thấy được không ổn, lắc đầu bác bỏ: - Không thể, chúng ta không thể lòng tham không đáy, phá hủy ấn tượng của thần tài. - Quan trọng nhất là Bảo Ngọc bọn họ một khi đi theo thần tài, Giả gia chúng ta sẽ được vô số người nịnh bợ nhìn lên. Muốn đối phó Giả Dung chúng ta chỉ cần phái người đi ra ngoài rải lời đồn hắn nhục mạ hãm hại gia đình của tiên nhân, đến lúc đó từ hoàng thượng cho tới dân chúng, mọi người đều sẽ đứng mặt đối địch với Giả Dung. Âm hiểm cười, Giả Xá bổ sung: - Không nói hoàng thượng sẽ biếm quan xử lý hắn, dù là dân chúng trong kinh thành mỗi người một miếng nước bọt cũng có thể dìm hắn chết. Cho dù Giả Dung không chết, cũng sẽ chật vật cút ra khỏi kinh thành. Giả Liễn cười hắc hắc: - Vẫn là phụ thân suy nghĩ thỏa đáng. Trong xe ngựa của Lâm gia, Giả Mẫn cùng Lâm Như Hải nghe được tiếng cười đầy ý xấu của Giả Liễn, gắt gao nhíu mày. - Tiếng cười của Liễn nhị biểu ca thật khó nghe. Đại Ngọc nhu nhu ánh mắt đỏ rực, ngay thẳng nói một câu. Hai vợ chồng Lâm Như Hải nghe vậy, không khỏi mím môi cười, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít. - Không để ý tới hắn, chúng ta nói tiếp chuyện chúng ta. Giả Mẫn ôm Đại Ngọc, lại dặn dò nàng chú ý việc cần làm. Thời gian qua thật nhanh, xe ngựa đã đi tới đại quảng trường thương thành. Lúc này trước mặt thần điểu Bách Linh đã đứng mấy chục đứa bé. Tiết Bàn đứng phía trước đám người, là một người duy nhất vượt qua hơn mười tuổi trong nhóm nhi đồng, cao hơn người khác nửa thân thể, thật bắt mắt.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 289: Bấm để xem Trong mắt hắn hiện lên thân ảnh Giả Tích Xuân, hắn vội vàng vẫy tay: - Tích Xuân đại sư tỷ, đến chỗ này. Đối với một nữ oa nhỏ hơn mình phân nửa số tuổi kêu sư tỷ, Tiết Bàn cũng không hề khó chịu. Tiểu Tích Xuân cười híp mắt, tay trái nắm tiểu Đại Ngọc, tay phải nắm Giả Hoàn còn nhỏ hơn mình, kêu vài người khác, bước tiểu chân ngắn chạy tới bên cạnh Tiết Bàn. - Bàn nhi sư đệ! Thanh âm tiểu Tích Xuân mềm nhũn ngọt ngào, nghe làm lòng người tan chảy. Tiết Bàn ứng thanh âm, chợt mềm mại cười chào hỏi những người khác. Diện mạo của hắn mượt mà đáng yêu, tươi cười lại ngọt, đám người tiểu Bảo Ngọc vừa nhìn liền cảm thấy thân cận yêu thích. Chỉ chốc lát Tiết bàn đã bị sáu nhi đồng vây quanh. Trên bầu trời, trong kết giới, Giả Dung một tay chống cằm chăm chú nhìn một màn này. Trầm Nhược Hư cố ý thổi một hơi vào tai Giả Dung, giống như luồng điện thổi qua thân thể, Giả Dung liền giật mình hoàn hồn. - Huynh làm gì đó? Hắn tức giận đập vào bả vai Trầm Nhược Hư. - Sau khi đệ đi, hai chúng ta phải tách ra một người trên trời một người dưới đất. Sắp phải ly biệt, đệ không an ủi ta thì cũng thôi, hai mắt đều nhìn chằm chằm người khác, lòng ta đau a! Trầm Nhược Hư cau chặt mày, còn làm như có thật nhu nhu ngực trái của mình, bộ dáng như bị tổn thương thấu tâm. - Ngoan. Giả Dung vỗ đầu hắn: - Ta chỉ đi Thái Hư ảo cảnh mà thôi, cũng không phải rời khỏi vị diện này. Huynh là một đạo sĩ nguyên anh kỳ nửa khắc thời gian là có thể bay tới. Làm yên lòng Trầm đại cẩu, hắn lại đề nghị: - Dù sao ban ngày huynh đệ làm việc trong quan nha, chiều mới về nhà. Hay là huynh không cần ở lại trong tòa nhà dưới nhân gian, về Thái Hư ảo cảnh ở với ta. Hừng đông lại bay xuống, trời tối thì bay lên, cũng không có bao nhiêu phiền toái. Trầm Nhược Hư một bên âm thầm chiếm tiện nghi của Giả Dung, vừa thở dài nói: - Ta đương nhiên là muốn, nhưng mà cậu, bác trai còn có hoàng thượng ta không biết làm sao giải thích. - Việc này nào có đáng gì, giao cho ta. Giả Dung không hề nghĩ ngợi liền nói. Hắn nhìn quảng trường bên dưới, kiểm kê nhân số, nhìn Trầm Nhược Hư nói: - Phía dưới đã đến đông đủ, ta nên xuất tràng, dùng đặc hiệu đặc biệt dọa người một chút. Trầm Nhược Hư buông hai tay ôm chặt Giả Dung, mỉm cười gật gật đầu, đưa Giả Dung đi xuống. Trong sân rộng, một trăm hài đồng nhìn xung quanh, vẻ mặt khẩn trương chờ đợi. Bên ngoài là vô số đầu người, một mảng lớn đông nghìn nghịt, từ xa nhìn lại như một mảng mây đen thật lớn nhìn không thấy cuối. Chỉ có một phần nhỏ là người giám hộ đến đưa tiễn, còn lại 99% là đến giúp vui cùng chiêm ngưỡng thần tài. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của muôn người, một đạo cột sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Theo sát tiên nhạc lượn lờ vang lên bên tai. Tiếng chim hót ríu rít, tường hoa huyễn mộng. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cột sáng. Rất nhanh một đóa ngũ thải tường vân chở theo một thân ảnh tiên phong đạo cốt tiến vào trong phạm vi tầm mắt của mọi người, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Cuối cùng cột sáng tiêu tán trên không, ngũ thải tường vân dừng trên không trung cao hơn vài trượng cách mặt đất. Cùng lúc đó diện mạo của thanh niên trên đám mây cũng rõ ràng hiện lên trong mắt rất nhiều người. Chỉ thấy người nọ môi đỏ như hoa đào, thân như ngọc thụ, khí chất như tùng bách.. quả nhiên là quang hoa tễ nguyệt. Lại bởi vì quanh thân có thần quang bao phủ, có vẻ hết sức mờ mịt siêu phàm, không thực nhân gian khói lửa. Hai mắt mọi người đăm đăm, không khỏi hít sâu một hơi lạnh. - Thần tài thoạt nhìn thật trẻ tuổi a! - Bộ dáng này thật quá kinh thế tuyệt tục, không hổ là thần tiên sao? Mọi người chỉ nghĩ thầm trong lòng mà không ai dám nói ra. Trong đám người bị dung mạo xuất sắc của "thần tài" kinh diễm tới, còn một phần nhỏ thì bị kinh hách không nhỏ. Giả mẫu ngây người: - Đó, đó là.. Dung ca nhi? Hắn là thần tài hạ phàm lịch lãm?
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 290: Bấm để xem Nguyên lai, Giả gia bọn họ từng có một vị thần tiên đầu thai chuyển thế. Bọn quan viên triều đình: - Giả, Giả, Giả.. Giả đại nhân! Hoàng đế ôm ngực, nhìn chằm chằm Giả Dung trên không trung, khó thể tin kêu lên: - Đó không phải là Giả ái khanh của trẫm sao? Hắn chính là thần tài bổn thần? Khó trách hắn cần từ quan, nguyên lai là cần quay về thiên giới. Không đúng, thần tài lại thi trạng nguyên, còn làm quan cho trẫm? Vậy vậy vậy.. hắn nên biểu hiện bộ dạng vui mừng, hay là vẻ mặt kinh sợ? Tiểu Tích Xuân ôm mặt, nhảy nhót hoan hô: - Oa! Là Dung ca nhi! Mấy tiểu tử khác cao hứng nói: - Nguyên lai Dung ca nhi là thần tiên chuyển kiếp sao! Thật là cao hứng a! Cùng ở với Dung ca nhi, chúng ta không cần phải sợ hãi. Tiết Bàn sớm biết hết thảy, kiêu ngạo hếch lưng. Biết thân phận chân thật của Giả Dung là thần tiên, bọn họ cao hứng biết bao nhiêu, cha con Giả Xá càng sợ hãi bấy nhiêu. Bọn hắn đem Giả Dung xem thành cây gai trong mắt, luôn muốn diệt trừ cho thống khoái, thậm chí dọc đường còn ảo tưởng tra tấn Giả Dung. Hiện giờ biết được hắn chính là thần tài, cha con Giả Xá khóc không ra nước mắt, thậm chí muốn tự sát cho xong. Bọn hắn nên may mắn, còn chưa kịp xuống tay với Giả Dung đi? Nếu không người ta một vị thần tiên, phất tay đủ làm bọn họ chết không chỗ chôn. Nghĩ tới đây sắc mặt hai người xanh mét, cuối cùng tái nhợt, không dám ngẩng đầu nhìn Giả Dung. Giả Dung nhìn Giả Tích Xuân khẽ cười, lại lướt qua đám người, hữu ý vô ý lướt qua cha con Giả Xá, còn có Giả Tường cô đơn lén lút cùng tới nơi này. Vẻ mặt Giả Tường khiếp sợ lẫn sợ hãi tràn đầy, thân thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, có thể so với người chết. Giả Dung là thần tài đầu thai! Những năm gần đây mình đã làm gì? Lại dám trở thành địch nhân của một vị thần tiên? Giả Dung có thể vì những gì mình từng nhằm vào hắn mà giết mình trả thù hay không? Giả Tường càng nghĩ càng sợ hãi, vừa run rẩy, vừa chảy mồ hôi, thậm chí muốn khóc. Hôm nay hắn không nên tới! Không nên tới! Làm sao bây giờ? Giả Dung thấy hắn, hôm nay hắn sẽ táng thân ở đây sao? Trong lòng Giả Tường hoang mang rối loạn, vừa hối hận vừa sợ hãi, suy tư có nên vọt vào quảng trường ôm chân Giả Dung cầu xin tha thứ, xin tha cho hắn một mạng.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 291: Bấm để xem Trong lúc suy tư, hắn trộm ngẩng đầu nhìn hướng Giả Dung, phát hiện Giả Dung đã nhìn qua nơi khác. Bản thân hắn lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, cho nên nghĩ Giả Dung cũng là như thế. Thấy thế chẳng những không cảm thấy Giả Dung rộng lượng không cùng hắn tính toán, ngược lại suy nghĩ Giả Dung không lập tức phát tác hẳn là có ý đồ ở sau lưng dùng phương pháp ác độc nào khác trả thù hắn. Giả Tường tự mình dọa chính mình, càng cân nhắc, càng sợ hãi, càng bất an. Lá gan chỉ có một chút đều sắp bị chính hắn dọa phá vỡ. Vì thế không bao lâu hắn mềm nhũn ngã dưới đất bất tỉnh nhân sự. Giả Dung không biết Giả Tường tự mình dọa chính mình, ánh mắt nhìn những khuôn mặt quen thuộc trong đám người. Hoàng đế, Tống Thanh, huynh đệ Trầm Nhược An, Tống lão tiên sinh, Phạm giám thừa, Lương thị, Tiết di mụ, chư vị bạn học quốc tử giám, đồng liêu trong triều đình.. Đảo qua những thân ảnh cứng ngắc như tượng đất, nội tâm hắn buồn cười. - Ta thương tình thế gian đạo pháp điêu linh, hôm nay muốn mang những đứa nhỏ này nhập tiên cảnh tiếp xúc tu tiên chi đạo. Phàm là gia tộc có con nối dõi nhập học, không được mượn việc này ỷ thế hiếp người, tác oai tác phúc, làm cử chỉ gây ác nghiệt. Nếu không thần phạt lắng xuống, tan thành mây khói! Sắc mặt Giả Dung lạnh lùng nói xong, ở nơi tăm tối Trầm Nhược Hư triệu tới một đạo thiên lôi, vô cùng phối hợp. - Oanh long! Tiếng sấm sét rung trời vang lên, phía sau Giả Dung một đạo thiên lôi màu tím rơi xuống khiến người kinh hồn táng đảm, tình cảnh này hết sức có lực uy hiếp. Lại nhìn vẻ mặt đông lạnh, ánh mắt lợi hại, mọi người đều bị làm kinh sợ. Một vài người mang tiểu tâm tư trong lòng hết hồn, hoảng sợ hoang mang, lập tức thu hồi ý niệm trong đầu. Giả Dung chứng kiến nhiều người bị dọa thành chim cút, liền biết cảnh cáo của mình tạo nên tác dụng. - Bởi vì năm nay tu tiên học viện mới mở, tin tức tuyên bố chỉ có dân chúng trong phạm vi kinh thành biết được, cho nên chỉ trêu chọc được trăm học sinh. Nhưng sau này mỗi cách năm năm, ta sẽ cử tiên sứ hạ phàm chọn lựa người có thiên tư nhập học. Đến lúc đó toàn bộ người phù hợp độ tuổi trong thiên hạ có thể đến kinh thành thí nghiệm căn cốt, thời hạn thí nghiệm cũng sẽ kéo dài tới một tháng. Năm năm sau, Bàn nhi hữu dụng, chuyện này ném cho hắn quản lý. Trong lòng Giả Dung nghĩ thầm, lại nói tiếp. - Còn nữa, tu tiên học viện đặt dưới cửu trọng thiên, trên bầu trời Côn Luân sơn. Ba ngày sau ta sẽ hoàn thành xây dựng một mảnh trạch lâm ở đỉnh Côn Luân sơn. Mảnh đất này mặc dù không thuộc thiên giới, nhưng thoát ly phàm trần, bốn mùa như xuân, sẽ dùng ổn định người nhà của các học sinh. - Mỗi cách năm ngày học viên sẽ cho học sinh nghỉ học hai ngày, có thể tự do lui tới trạch lâm cùng học viện, cùng người nhà sum họp. - Chẳng qua một khi đã đi tới chỗ kia ở lại, ý nghĩa thoát khỏi hồng trần phồn hoa. Ba ngày sau, thần điểu sẽ lần thứ hai hạ phàm. Người có ý nguyện ngày đó tập hợp tại đây, thần điểu sẽ đưa các ngươi đi Côn Luân sơn ở lại. Lời của Giả Dung vừa dứt, như là Giả mẫu, Lâm Như Hải, Giả Mẫn luyến tiếc chia ly với con cháu lập tức mừng như điên ngẩng đầu. Dọn đi Côn Luân sơn ở lại? Không cần nghĩ đều phải đi a! Tuy nói chỗ kia không thuộc về thiên giới, nhưng dù sao là do thần tiên tạo ra, tự nhiên phi phàm. Ở lại chỗ kia hơi thở đều là linh khí, nói không chừng cả đời vô bệnh vô tai họa, sống đến một hai trăm tuổi đều không thành vấn đề. Giả mẫu liếc mắt nhìn sắc mặt xám tro của Giả Xá cùng Giả Liễn, ghét bỏ bĩu môi. Ở chung nhà với đám con cháu đại phòng làm cho bản thân mình suốt ngày đau đầu ngực buồn, bà quả nhiên nên đi Côn Luân sơn bồi các cháu thì càng thoải mái hơn. Lâm Như Hải nắm chặt tay Giả Mẫn, nói: - Mẫn nhi, muội nói vi phu từ quan, cùng muội cùng đi Côn Luân sơn bồi Ngọc nhi được không? Giả Mẫn còn chưa kịp mở miệng, Giả mẫu liền lên tiếng: - Đi, chúng ta cùng đi! Như thế hai nhà liền hạ quyết định. Ngay cả Lâm Như Hải còn động tâm, muốn từ quan thoái ẩn Côn Luân sơn, huống chi là người khác? Giờ khắc này phàm là người có con cháu nhập học, trong lòng biến thành tràn đầy khát khao. Giả Xá cùng Giả Liễn run run, chợt chảy nước mắt hối hận muốn chết. Chẳng lẽ bọn hắn không muốn đi sao? Muốn vô cùng! Nhưng bọn hắn đắc tội Giả Dung, thậm chí dọc đường còn ảo tưởng gây sức ép hắn. Giả Dung không cần mạng của bọn hắn cũng đã tốt lắm, làm sao nhận lời cho bọn hắn đi Côn Luân sơn chướng mắt?
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 292: Bấm để xem Ở một bên, thái hậu lập tức nói: - Hoàng đế, con đã làm cha nhiều năm, không cần ai gia tiếp tục làm bạn bên cạnh. Mà cháu gái của ai gia hiện nay chỉ mới ba tuổi, không thể thiếu có trưởng bối bồi một bên. Cho nên ai gia muốn đi Côn Luân sơn, con cũng không cần quá nhớ chúng ta. Hoàng đế: -! Cái quỷ gì! Nội tâm hoàng hậu rục rịch, nhìn phía hoàng đế cà lăm mở miệng: - Hoàng thượng.. Vừa phun ra hai chữ, hoàng đế liền khẩn trương bắt được tay hoàng hậu, vẻ mặt phát điên lại rối rắm: - Hoàng hậu đừng nói nữa, ta, chúng ta chờ thái tử trưởng thành kế vị, tiếp tục cùng nhau đi qua được không? Phía sau gánh vác cả một quốc gia, không thể đi, thật ủy khuất. Đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng có chút khó chịu! Sau một lúc lâu hoàng hậu không cam tâm tình nguyện trả lời: - Được, được rồi. - Hoàng thượng! Lúc này thanh âm quen thuộc rơi vào trong tai. Hoàng đế ngẩn người nhìn lên Giả Dung. Giả ái khanh, không, là thần tài. Thần tài đang gọi hắn. Giả Dung trầm giọng nói: - Thiên địa chứng kiến, a Hư sớm cùng bổn thần kết làm chim liền cành, được xưng thần phu. Sau khi bổn thần về trời, hắn sẽ theo ta cùng đi. - Nhưng bởi vì thích nhân gian, hi vọng dốc sức cho triều đình, vì dân chúng mưu phúc. Cho nên mỗi ngày hừng đông hắn sẽ hạ phàm, tiếp tục lưu lại thế gian làm quan, cho tới lúc tan triều mới quay về thiên giới. Không phải cần giải thích sao? Việc này còn không đơn giản! Trầm Nhược Hư giấu trong kết giới đột nhiên nghe được lời nói thẳng thắn của Giả Dung, một hơi nghẹn chính mình. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra ở trước công chúng, Giả Dung ở trước mặt vô số người trực tiếp nói ra. Được rồi! Lời này của Giả Dung xem như gián tiếp tuyên bố hai người thuộc về lẫn nhau, kỳ thật trong lòng hắn có chút cao hứng. Nhưng mà, thần phu là xưng hô quỷ quái gì vậy? Không biết rõ tình hình Tống gia, Trầm gia, hoàng gia cùng đủ loại quan lại trong triều đình toàn thân đều ngây dại. Ngoài ra dân chúng cũng há hốc mồm. ? Thần, thần phu? Vô số người đào lỗ tai, không thể tin được nghĩ là mình nghe nhầm. Bầu bạn của thần tài là một nam nhân? Việc này còn không phải trọng yếu nhất. Quan trọng là thần tài lại coi trọng một phàm nhân làm bạn lữ? Ngày sau đối phương còn mỗi ngày hạ phàm vào triều làm quan? Khoan khoan, thần tài rốt cục là cưới hay là gả cho? Giả Dung ném ra viên bom sau đó liền mặc kệ. Trong lòng kêu gọi hệ thống, sau đó tay phải nâng lên, ngay lập tức một đóa hoa sen ánh vàng rực rỡ xuất hiện, nâng lên nhóm hài đồng trên quảng trường chậm rãi bay lên không. Dân chúng nghe được Giả Dung nói: - Tặng các ngươi một trận linh vũ, khu bệnh trừ tà, một năm khỏe mạnh, vô bệnh vô tai họa. Nói xong Trầm Nhược Hư lập tức làm phép. Trong nháy mắt giọt mưa màu xanh nhạt bừng bừng sinh cơ rơi xuống. Băng tuyết tan rã, cây cối nảy mầm, bách hoa tề phóng, chim chóc hót vang. Kinh thành, trước tiên tiến nhập mùa xuân! Người đứng trong lầu các nghe được những lời này của Giả Dung, chợt trố mắt, lập tức lao ra đất trống tắm rửa linh vũ. Bọn họ điên cuồng hoan hô, tranh nhau đem toàn thân trên dưới thân thể mình đều lâm được ướt sũng.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 293: Bấm để xem Qua một lát mọi người mới kịp phản ứng quên cảm tạ Giả Dung. Nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Giả Dung. Trong lòng thoáng mất mát, ngay sau đó một mảng người ô mênh mông quỳ xuống hướng trên trời bái lạy. - Tạ thần tài ban thưởng linh vũ! - Tạ thần tài ban thưởng linh vũ! Thanh âm tiếng hô vang rung trời. Mấy năm sau, Giả Trân ra tù. Không người tới đón, một thân rách nát gầy trơ cả xương, hắn men theo trí nhớ nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng Trữ Vinh phố. Đi tới địa phương, chỉ còn lại một tòa thần tài miếu rộng mở hùng vĩ, Giả Trân không còn tìm thấy ảnh tử của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ. Giả Trân đần độn, cho là mình ở trong tù nhiều năm, trí nhớ xảy ra vấn đề, tìm lầm địa phương, lắc lư khắp đường cái tìm Trữ quốc phủ. Bất tri bất giác hắn đi tới trước cửa nhà mẹ của Vưu thị, nhìn thấy thân ảnh Vưu thị đi ra ngoài. Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhận ra lẫn nhau. Nghe Giả Trân chất vấn, Vưu thị nói cho hắn biết chuyện xảy ra suốt mấy năm nay. Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp, Tích Xuân bọn họ đi tu tiên, Giả mẫu đi theo chiếu cố. Gia đình Giả Xá cùng Giả Tường lục tục rời khỏi kinh thành, không biết đi hướng phương nào. Phủ đệ hai Trữ Vinh quốc phủ bị hoàng đế thu về, dùng xây dựng miếu thần tài. Vài năm, người cùng vật trong trí nhớ của hắn đều không còn tồn tại. * * * Nói tới cuối cùng, Vưu thị khuyên hắn sớm rời đi kinh thành, nếu không chỉ bằng vào tội hắn cho thần tài đội nón xanh, để dân chúng biết thân phận của hắn chỉ sợ hắn sẽ bị người phun chết. Giả Trân nghe được đầu đầy hỗn loạn, không chịu tin tưởng lời Vưu thị, bắt lấy cánh tay nàng gào thét dây dưa, bị người hầu Vưu gia cầm gậy gộc đánh cho một trận đuổi đi. Mấy ngày sau Giả Trân rúc vào hang ổ của đám ăn mày, đói bụng choáng đầu hoa mắt. Giả Dung là thần tiên chuyển kiếp? Không tin, hắn không tin! Thời gian chớp mắt đã là năm trăm năm sau, khoảng cách Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư rời khỏi vị diện này đã có bốn trăm năm. Trước khi Giả Dung rời đi đã lưu lại thật nhiều tư nguyên cùng nhân tài tu tiên cho hoàng đế. Bởi vì"bảo tàng' đến từ tương lai, quốc gia giành trước những quốc gia khác, dẫn đầu tiến nhập thời đại công nghệ cao phát triển rất nhanh. Mấy trăm năm qua, luôn đi ở phía trước nhất, khiến người chỉ biết nhìn lên, không ngừng đuổi theo. Tấn Giang thương thành trải qua năm trăm năm thời gian, trải qua vô số gió táp mưa sa, vẫn hoàn hảo đứng vững ở vùng ngoại ô kinh thành. Ân.. kinh thành thông qua mấy trăm năm khuếch trương đất đai, phạm vi mở rộng gấp hơn mười mấy lần, đem kinh giao năm đó đưa vào nội thành. Ở đời sau còn gọi là kinh giao tựa hồ không quá thỏa đáng. Nhưng vô luận là kinh giao hay là trong kinh, đều không thay đổi được Tấn Giang thương thành là đại thương thành đệ nhất toàn cầu, là kỳ tích lớn thứ tư của cả hành tinh. Cho dù năm đó Giả Dung thuê tới quỷ công nhân, sau khi kỳ hạn trăm năm đã đến đều quay về quỷ giới vị diện, khiến cho thương thành xuất hiện một đoạn thung lũng kỳ ngắn ngủi. Nhưng cũng may trăm năm thời gian, cũng đủ cho Giả Dung bồi dưỡng được lượng lớn mầm móng tu tiên.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 294: Bấm để xem Nhóm quỷ tộc Du Chuẩn vừa rời đi, Giả Dung liền điều động học sinh tốt nghiệp trúc cơ kỳ trong tu tiên học viện luân phiên xuống trần dốc sức cho thương thành, duy trì các loại cửa hàng phát triển. Thương thành rất nhanh liền bình yên vượt qua thời kỳ thung lũng suốt một tháng, tiến nhập giai đoạn phát triển hoàn toàn mới. Gặp tình hình này, phu phu Giả Dung rốt cục yên tâm rời đi. Trong Tấn Giang thương thành có thật nhiều hàng hóa đủ loại vị diện, lại có tu tiên cùng công nghệ cao duy trì, là tồn tại có một không hai khắp toàn cầu, theo lý mà nói thế nhân hẳn nên xưng là kỳ tích thứ nhất mới phải. Nhưng cố tình thương thành chỉ sắp xếp tới thứ tư. Nguyên nhân tạo thành tình huống như vậy là ở chỗ Giả Dung sáng tạo ra tu tiên học viện, cũng như thương thành được bảo tồn cho tới nay. Giả Dung đem Thái Hư ảo cảnh đổi tên là Thái Hư tiên giới, sau khi rời đi thì để lại cho Giả Tích Xuân. Địa phương này tuy mọi người đều biết nằm trên không trung, nhưng các quốc gia trên thế giới dùng hết thủ đoạn khoa học kỹ thuật cũng không tra xét được địa chỉ cụ thể. Chỉ có dân bản địa Thái Hư ảo cảnh cùng với người tốt nghiệp tu tiên học viện được Giả Tích Xuân cho phép mới có thể đi vào, được gọi là đại kỳ tích thứ nhất của thế giới. Tu tiên học viện theo sát phía sau, đứng hàng thứ hai. Tiếp theo là trạch lâm mà Giả Dung tạo ra cho người nhà học sinh ở lại tại Côn Luân sơn. Cuối cùng mới là Tấn Giang thương thành. Tứ đại kỳ tích, nước nhà chiếm toàn bộ. Như thế liền tạo thành đủ loại tiên nhân truyền thuyết lưu truyền rộng rãi ở các quốc gia trên thế giới, bị giới giải trí điện ảnh truyền hình các quốc gia mỗi năm đều dùng làm tài liệu tuyên truyền, quay chụp thật nhiều phim điện ảnh cùng truyền hình. Xét thấy "thần tài" Giả Dung có thanh danh lớn nhất trong đó, cho nên dùng hắn làm diễn viên chính là nhiều nhất. Trầm Nhược Hư là bầu bạn duy nhất được hắn chiêu cáo thiên hạ, tự miệng thừa nhận, trong đó tự nhiên không thiếu được có thân ảnh của hắn xuất hiện. Trên trời cao Côn Luân sơn, trong tu tiên học viện. Một thân ảnh bay vút qua nhanh như sấm chớp, bay qua mỗi gian phòng học cùng hoa viên, đồng thời còn vang lên tiếng gào hưng phấn quá mức độ của hắn. - Thông báo! Thông báo! Bảo Ngọc sư tổ cùng Hoàn sư tổ từ ngoài không gian mạo hiểm đã trở lại! - Hiện tại tường vân của hai người đã đáp xuống hoa viên học viện, Tích Xuân viện trưởng cùng Đại Ngọc sư tổ đang bế quan tu luyện đều cùng xuất quan nghênh đón hai người. Cơ hội khó được, bỏ qua sẽ không tiếp tục có, mọi người nhanh đi vây xem a! Từ thuở nhỏ Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn vốn nhiệt tâm mạo hiểm như Sư Tử Vương, sau khi lớn lên liền lên trời xuống biển, chạy khắp nơi trên thế giới. Chạy khắp mỗi ngõ ngách trên thế giới, sau đó mọi người phát hiện ngoài không gian. Hai huynh đệ ỷ mình tu vi thành công, chạy tới vũ trụ mạo hiểm, có đôi khi vài năm sẽ quay về thăm người nhà bạn bè, có đôi khi mười mấy năm chưa hẳn trở về một lần. - Cái gì! Lại có thể lập tức xuất hiện bốn vị viễn cổ tổ sư gia? A a a! Tôi không đi học, cho dù bị sư phụ đánh chết tôi cũng phải trốn học đi vây xem! - Ai nha, tại sao không có Tiết Bàn sư tổ đáng yêu của chúng ta đây? - Có lẽ còn đang ở trong Thái Hư tiên giới xử lý tiên thảo quả tiên của lão nhân gia, còn chưa nhận được tin tức đi! - Hai người ngu ngốc sao, mọi người chạy hết còn đứng đó tán gẫu. - A a a! Mọi người thật giảo hoạt, lại bỏ lại chúng tôi đi trước! Phát điên kêu một tiếng, người nói chuyện hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài, gia nhập "mưa sao băng" đầy trời. Khoảnh khắc rơi xuống hoa viên, các học sinh liền dùng biến thân thuật biến ảo thành con bướm, chuồn chuồn, thỏ con, chạy vào trong hoa viên vây xem bốn vị tổ sư gia. Thấy một màn này, Giả Tích Xuân thần tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lâm Đại Ngọc mím môi cười khẽ. Giả Bảo Ngọc dùng ánh mắt sủng nịch nhìn nhóm hùng hài tử xung quanh, bật cười nói: - Học sinh học viện chúng ta vẫn thật làm người yêu thích đâu. Vẻ mặt Giả Hoàn đương nhiên: - Bọn họ vốn là nhi đồng đáng yêu nhất trên thế gian này. Một đám tiểu động vật nghe được vài vị tổ sư gia khen ngợi, gò má đỏ lên, cả người ngất núc ních. Lúc này Giả Nguyên Xuân dẫn Tiết Bảo Sai, Tham Xuân, Nghênh Xuân cưỡi mây bay tới. - Hai người vừa ra khỏi cửa chính là mười mấy năm, lần này trở về không bồi tỷ tỷ ba năm mười năm, không cho ra cửa. Giả Nguyên Xuân oán trách trừng mắt nhìn Giả Bảo Ngọc cùng Giả Hoàn, Tiết Bảo Sai ba người vây quanh trạc vào trán hai người. Năm đó Giả mẫu quyết định đến Côn Luân sơn trạch lâm dưỡng lão, riêng cầu hoàng đế cho phép Giả Nguyên Xuân xuất cung, mang theo nàng cùng nhau rời khỏi kinh thành. Thân thể phàm gian của Giả Nguyên Xuân cùng Tiết Bảo Sai không có căn cốt tu tiên, nhưng linh hồn các nàng dù sao xuất thân từ Thái Hư ảo cảnh. Tuổi thọ phàm nhân chấm dứt, linh hồn tự nhiên quay về Thái Hư ảo cảnh, nghe được những tiểu tiên khác nói các nàng bị Cảnh Huyễn tiên cô lợi dụng đoạt tuổi thọ, đều lưu lại cống hiến cho Giả Dung.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 295: Bấm để xem Giả Tích Xuân nói: - Tiết Bàn sư đệ rất nhớ bọn họ, chúng ta cùng đi Thái Hư ảo cảnh trò chuyện đi. Tiết Bảo Sai che miệng cười khẽ, bỡn cợt nói: - Con heo nhỏ tham ăn kia uống rượu, chúng ta cần đem hắn tạt nước cho tỉnh. Khi nói chuyện, đám mây chở vài người bay về hướng Thái Hư ảo cảnh. Bọn họ vừa đi, hoa viên liền loạn cả lên. Mọi người biến trở về hình người, lâm vào tập thể cuồng hoan. - A a a! Vài vị sư tổ thật đẹp! - Đại Ngọc sư tổ cười, đem hồn của bổn bảo bảo đều vạch đi rồi! - Anh anh anh, Bảo Ngọc sư tổ cùng Hoàn sư tổ quả thực thời thịnh đẹp nhan! - Tôi quyết định, từ hôm nay trở đi hai vị nam sư tổ chính là nam thần của tôi! - Đẹp thì đẹp, nhưng tư tâm vẫn cảm thấy Tiết Bàn sư tổ tròn vo rất tốt. Hì hì, không ai cùng tôi tranh giành Tiết Bàn sư tổ, thật tốt. Cùng ngày, một đám bọn nhỏ trốn học đều bị sư phụ bắt trở về, một đám đều bị phạt. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tâm tình hưng phấn của bọn họ. Cuối tuần nghỉ, một đạo cầu vồng từ tu tiên học viện kéo dài qua trạch lâm của Côn Luân sơn. Bọn nhỏ cấp thấp hoan hô xông lên cầu vồng, từ trên trượt xuống, trượt thẳng xuống trạch lâm bên dưới. Học sinh cấp cao triệu hoán tiên hạc của mình, cưỡi lên, ôm cổ hạc đằng không bay lên. Trong khoảng thời gian ngắn, đàn hạc cùng bay, hạc kêu thánh thót. Cư dân bình thường sống gần bên chứng kiến hình ảnh này, không cần nghĩ cũng biết học sinh tu tiên học viện được nghỉ. Kỳ thật cảnh tượng như thơ như vẽ này từ nhiều năm trước bị người làm bản sao, bỏ vào trên mạng, điểm kích vẫn là trạng nguyên. Lại bởi vì buổi sáng thứ bảy mỗi tuần đều sẽ xuất hiện một màn này, có người xem thành kỳ cảnh đặc hữu của Côn Luân sơn. Rất nhiều đoàn du lịch mượn cảnh tượng này khai phát hạng mục du lịch, mỗi sáng sớm ngày thứ bảy, luôn sẽ có thật nhiều du khách đi tới dưới chân núi, giơ kính viễn vọng thần tình cực kỳ hâm mộ quan sát. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Bọn nhỏ vừa rơi xuống đất, lập tức chạy về trong nhà, cùng người nhà chia sẻ tin tức Giả Bảo Ngọc, Giả Hoàn từ ngoài không gian mạo hiểm trở về. Cùng ngày chủ đề về huynh đệ Giả Bảo Ngọc thông qua internet truyền ra ngoài, lập tức chiếm đầu đề, trở thành đề tài hấp dẫn. Ban đầu, cư dân mạng chỉ biểu đạt tình cảm kính ngưỡng của mình. Sau lại, cư dân mạng nước ngoài liên tiếp dũng mãnh tràn vào, làm cho đề tài bị nghiêng lệch qua ý nghĩa khác. - Hàng hóa Tấn Giang thương thành hoa quốc các người, một cây nước đá lại mắc hơn của người khác một ngàn lần, giống như tám trăm năm chưa thấy qua tiền vậy, quả thực ghê tởm chết người. - Ha ha ha! Mỗi một hàng hóa của Tấn Giang thương thành đều là do người tu tiên rót vào linh lực làm ra, băng côn lạt gà của các người có thể so sánh? - Có bản lĩnh bức bức thì đừng mua a! - Đã xem xét, người này là ngu ngốc! - Ha ha, thật sự tốt như vậy, vì sao lại sản xuất tới quốc gia chúng ta? -? Đây không phải các người cầu mấy chục năm cầu tới sao? Sách lịch sử đều nhớ kỹ, thật nghĩ chúng tôi không học qua lịch sử? - Đừng cùng trí chướng nói chuyện, sẽ bị mang thấp chỉ số thông minh. - Chỉ biết ở trên mạng bức bức, có dũng khí đừng đến quốc gia chúng ta! Đại ngốc tử! - Có bản lĩnh các người cùng đừng đến quốc gia chúng tôi! - Nghĩ chúng tôi muốn đi sao? - Chỉ nói chỗ các người nơi nơi đều là địa phương ô nhiễm, cầu lão tử cũng không đi. - Nói giống như quốc gia các người không ô nhiễm vậy, một đám ngốc nghếch thổi trí chướng.