[Edit] Nhật Kí Theo Dõi Vị Hôn Thê Tự Xưng Là Nữ Phụ Phản Diện - Hastume Hasumi, Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bạch Tiểu Châu, 17 Tháng ba 2019.

  1. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 3.2: Bertia, 10 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ổn chút nào chứ? Em cứ ngỡ chỉ thay đổi chút tình tiết cốt truyện thì có thể cứu được biết bao nhiêu người, nhưng ngay cả động tới cỏ Ruona dù là một chút cũng chưa được! Em rất khó khăn trong việc trồng trọt hoặc bảo quản rất nhiều trong số chúng, vì vậy có rất nhiều thứ thậm chí không thể được sử dụng cho mục đích y học. Và rồi cũng chẳng có dịch bệnh nào hết, mẹ em cũng không mắc bệnh, hoàn toàn khỏe mạnh! Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Cũng biết mình nên làm gì hết!"

    "Ah, được rồi tiểu thư Bertia. Đừng khóc nhiều quá. Tốt rồi.."

    "Đây không phải là điều tốt!"

    "Tốt rồi. Căn bệnh đó có xuất hiện, giống như em nói, với thông tin mà em cung cấp, ta đã có thể suy ra đó là loại bệnh gì, cần loại thuốc nào cũng như nơi nó sẽ bắt đầu lây lan. Vì vậy, ta đã chế tạo xong thuốc trước khi dịch bệnh xảy ra, và khi nó xuất hiện, ta ngay lập tức cách ly bệnh nhân tại nơi bệnh bắt đầu, vì vậy hầu như không có trường hợp tử vong hay lây lan nào.."

    "Chế tạo thuốc rồi cách ly bệnh nhân bị bệnh cũng được sao.. hả? Thuốc? Cách ly bệnh nhân? Điều trị?"

    Bertia lại bắt đầu hoang mang trước lời giải thích của tôi.

    "Đúng vậy. Vì vậy, căn bệnh đã được kiểm soát - không có khả năng nó có thể lây nhiễm cho người dân và mẹ em. Ah, nếu dịch bệnh đó xáy ra, thì đây là thuốc. Ta nghĩ rằng nó sẽ là một ý tưởng không tồi nếu mang nó bên mình phòng trường hợp xấu nhất.."

    Tôi nhận lấy một cái lọ thủy tinh nhỏ từ Zeno, đây chính là lọ thuốc mà tôi nói đến. Đặt nó vào tay Bertia và nắm lấy nó.

    "Lọ thuốc? Gì? Huh? Đợi đã, em không hiểu!"

    "Thấy chưa, đó là lý do tại sao ta nói nó sẽ ổn thôi. Bằng cách này, sẽ không có nhiều người chết vì dịch bệnh bùng phát ở thủ đô, mẹ em cũng sẽ không chết.."

    "Huh? Cái gì?"

    Bertia mở to đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn tôi.

    Ồ, một trong số những cô hầu gái lặng lẽ đi ra phía hành lang để không nghe thấy tiếng hét của Bertia.

    Ừm, quả là những người giúp việc tốt.

    "Đ-Đợi một chút, Hoàng tử? Chuyện này nghĩa là sao? Em chẳng hiểu gì hết!"

    Trông vô cùng ngạc nhiên hoặc có lẽ là hoảng loạn, cô ấy nắm lấy vai tôi và lắc mạnh dữ dội, làm người tôi trở nên loạng choạng.

    Tôi chưa bao giờ bị đối xử như thế này trước đây.

    Đầu tôi quay cuồng. Đây chắc chắn không phải là một trải nghiệm tốt đẹp.

    "Được rồi, bình tĩnh lại nào."

    Tôi cười, nắm chặt hai cổ tay Bertia và ngăn không để em ấy vùng vẫy (làm loạn).

    "Làm sao em có thể bình tĩnh được? Ngài mau giải thích đi!"

    Em ấy trông như sắp nhào tới cắn tôi. Thật buồn, tôi nghĩ.

    * * *

    Tôi kể cho Bertia về những gì đã xảy ra từ lúc em nói với tôi về cái chết của mẹ mình. Sau khi nghe câu chuyện của em ấy, tôi đã xin cha tôi cho phép sử dụng nhà kính và giống cỏ Ruona.

    Vì cỏ Ruona rất khó để trồng, tôi cần đọc những cuốn sách chỉ dẫn cách nuôi trồng nó. Tôi cũng đã sử dụng một số ý tưởng của riêng mình dựa trên đặc tính của cỏ Ruona như một cây thực vật và nó phát triển tốt đến mức khó tin.

    Sau khi đã trồng được cỏ Ruona một cách dễ dàng, tôi nghĩ rằng tôi cũng có thể thử làm thuốc. Tôi bảo cha cử vài giáo sư y dược để học hỏi từ họ. Khi tôi học theo họ, tôi đọc toàn bộ cuốn sách tôi có trong thư viện hoàng gia.

    Tôi đã nhờ Bertia kể cho tôi mọi thứ em ấy có thể nhớ về các triệu chứng của mẹ em khi bà ấy chết cũng như bất kỳ đặc điểm nào của căn bệnh này để giảm bớt một số lời suy luận của tôi càng nhiều càng tốt.

    Mặc dù em ấy rõ ràng chỉ đơn giản là tiện miệng hỏi tôi lời khuyên và không thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bắt đầu nghiêm túc thực hiện giải pháp của mình.

    Sau khi suy nghĩ kỹ về những triệu chứng đó cùng với các bệnh truyền nhiễm có khả năng xảy ra nhất dựa trên thời tiết và khí hậu trong năm nay, cuối cùng tôi đã tóm gọn nó thành một căn bệnh duy nhất.

    Từ nhận xét của Bertia rằng căn bệnh này là một dạng biến đổi từ một loại bệnh cũ, và từ thực tế rằng cỏ Ruona cần thiết để làm thuốc, tôi đã thử làm chế tạo thuốc qua vài lần qua thử nghiệm và sai sót.

    Việc đảo ngược lại công thức khi đã biết được câu trả lời giúp việc chế tạo dễ dàng hơn so với xác định câu trả lời từ nhiều lập luận khác nhau. Vì vậy, tôi đã làm được.

    Mặc dù vậy, tôi không biết liệu phương thuốc của mình có thực sự hiệu quả cho việc chữa bệnh hay không cho đến khi dịch bệnh xảy ra.

    Dù gì thì, cũng không mất quá nhiều thời gian cho một vị hoàng tử còn non tay như tôi, người không phải là nhà khoa học để có thể đi xa đến thế này, nhưng mọi thứ cũng đã diễn ra khá tốt tại thời điểm này.

    Cho đến lúc đó..
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng năm 2019
  2. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 3.3: Bertia, 10 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù tôi đã ít nhiều xác định được căn bệnh này và cách chế tạo thuốc, nhưng đó chỉ là một sự hiếu kì mà tất cả đều dựa trên việc tin vào câu chuyện của Bertia.

    Nếu không noi đến sự hiếu kì, nghĩ rằng tôi không thực sự quan tâm liệu điều đó có đúng hay không. Nhưng tôi không nghĩ sẽ có ai chấp nhận làm bất cứ điều gì vì một lý do như vậy.

    Tôi không có những dẫn chứng thiết thực để thuyết phục họ và tôi cũng không có đủ can đảm.

    Tôi đoán là mình phải vờ như đây chỉ là một sự trùng hợp.

    Tôi, một vị hoàng tử, 'vô tình' hứng thú với một căn bệnh và liền mời một vị bác sĩ, người nghiên cứu về nó, đến để làm cố vấn.

    Chúng tôi đã cùng bàn luận một cách say mê về tác dụng tiềm ẩn của cỏ Ruona và công dụng của chúng, điều mà tôi đã 'tình cờ' phát hiện.

    Bác sĩ chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi có lẽ một phần vì tôi là hoàng tử đương nhiệm.

    Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng thảo luận qua lại với nhau để trao đổi ý kiến.

    Tuy nhiên, chuyện trở nên khó khăn để tiến triển tiếp từ đây.

    Nó khó khăn hơn tôi tưởng khi dẫn dắt ông ấy hướng tới câu trả lời một cách 'tình cờ' mà không tiết lộ rằng tôi đã biết điều đó.

    Tôi đã hiểu sự khó khăn khi muốn ai hiểu được ý bạn muốn nói mà không để họ nhận ra.

    Cũng không biết bao nhiêu lần tự hỏi tại sao ông ấy không thể nhận ra điều đơn giản này.

    Sau một hồi kiên trì giải thích lại từ đầu, ông ấy cuối cùng cũng tìm ra giải pháp để chữa bệnh là từ cỏ Ruona. Tất cả những gì tôi cần làm là đảm bảo rằng ông ấy sẽ tạo ra mối liên hệ giữa các loại dược liệu và căn bệnh khi đến lúc.

    Tất cả những gì tôi cần là bác sĩ nhận thấy bệnh càng sớm càng tốt một khi ông ấy đã hoàn thành tất cả các nghiên cứu ban đầu.

    Dù gì ông ấy cũng là một bác sĩ giỏi, nhận ra nó vào phút cuối cũng nên nằm trong sở trường của ông.

    Và việc phát hiện ra nơi nào có tỉ lệ phát bệnh cao nhất cũng nên là chuyên môn của bác sĩ bọn họ.

    Tôi đoán rằng trước mặt một bệnh nhân, ngay cả khi các triệu chứng của họ hơi khác nhau, ông ấy vẫn sẽ xác định đúng bệnh. Bệnh có khả năng xâm nhập vào thủ đô thông qua các cổng chính - cũng có thể được gọi là lối vào thành phố. Và vì tình cờ có một căn phòng trống gần cổng, tôi đã nhờ cha làm cho mình một ngôi nhà nhỏ để ở tạm thời ở thủ đô.

    Và vì vậy tôi đã chuẩn bị mọi thứ ngay đúng thời điểm Bertia nói rằng vụ việc sẽ xảy ra. Tôi đã thành công trong việc xác định mọi tình huống mà tất cả những gì tôi phải làm là xem kế hoạch bắt đầu.

    Chà, có thể hơi kỳ quặc khi nói điều này sau khi tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ càng, nhưng thành thật mà nói, vào thời điểm đó tôi thậm chí cũng chỉ tin khoảng 20% câu chuyện về tương lai của Bertia.

    Chỉ là tôi đã nghĩ rằng ngay cả khi cơ hội mà một căn bệnh truyền nhiễm lan tràn khắp thủ đô là rất thấp, thì đó cũng là một ý tưởng không tồi nếu chuẩn bị trước mọi thứ. Tôi đã có thể học được rất nhiều thông qua sự cố này vì vậy một phần trong tôi hài lòng với điều đó.

    Đó là lý do tại sao tôi gần như sốc khi tôi đến thăm nhà bác sĩ để xem ai đó mắc phải những gì giống như các triệu chứng ban đầu của bệnh hay không. Với lý do muốn xem các văn bản y tế của ông ấy, mang theo sự ngây thơ trẻ con của tôi như một thứ vũ khí.

    Điều này thực sự xảy ra, tôi nghĩ.

    Mặc dù tôi đã nghĩ rằng, vì tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, tôi sẽ không cảm thấy bất ngờ.

    Tất cả những gì tôi phải làm là 'vô tình' kết nối các dấu chấm và thao túng các sự kiện để biến 'phép màu' thành hiện thực.

    Bác sĩ thực sự làm việc chăm chỉ khi ông nhận ra rằng một bệnh nhân chợt có nhũng triệu chứng của loại bệnh trên đã xuất hiện.

    Đương nhiên, tôi cũng giới thiệu cho ông nguồn cung cấp cỏ Ruona lớn mà tôi đã phát triển ngẫu nhiên như một sở thích kỳ lạ.

    Theo cách này, mọi thứ diễn ra giống như kế hoạch của tôi.

    Điều này xảy ra chỉ khoảng hai hoặc ba tháng trở lại thời điểm này.

    * * *

    "Chờ.. chờ một chút! Câu chuyện của ngài có rất nhiều điểm khó hiểu!" – Bertia bối rối lên tiếng.

    "Là vậy sao? Ở những điểm nào?"

    Sau khi kể với Bertia về tất cả những gì xảy ra sau khi em ấy nói với tôi về căn bệnh truyền nhiễm - về cách tôi phát hiện ra bệnh nhân đầu tiên, về cách tôi đã phát hiện cách làm thuốc hiệu quả và nhờ bác sĩ thực hiện, về cách tôi cách ly bệnh trước khi nó thực sự có thể lây lan và điều trị nó - Em lại dùng tay ôm đầu, như thể tâm trí đang rối bời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2019
  3. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 3.4: Bertia, 10 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bertia nói rằng câu chuyện của tôi thật kỳ lạ, nhưng khi mọi thứ cứ diễn ra chính xác theo cách tôi dự định – tôi không nghĩ nó thực sự kỳ lạ sao?

    Ah, nhân tiện, tôi đã không đề cập đến việc tôi không thực sự tin Bertia cho đến khi bệnh nhân đầu tiên xuất hiện cho em ấy.

    Cuối cùng, khi đã gạt bỏ niềm tin cá nhân của mình, tôi làm mọi thứ dựa trên câu chuyện của Bertia và thành công trong việc bảo vệ công dân của vương quốc này khỏi căn bệnh đáng sợ mà em dự đoán.

    Không có lý do gì để tôi thành thật một cách ngu ngốc và tiết lộ mọi ý nghĩ đó của mình. Điều đó sẽ khiến em nghĩ xấu về tôi.

    "T-Tại sao ngài lại cố gắng làm mọi việc đến vậy?"

    "Ta đã nói rằng ta sẽ giúp em à?"

    "Kh.. Không phải. Ngài đã nói thế. Nhưng.."

    "Ta không có ý định mặc kệ hôn thê của mình khi cô ấy cảm thấy lo lắng, cũng không có ý định bỏ qua khả năng người phụ nữ sắp trở thành mẹ vợ của mình có thể chết, bất kể sự việc có thể xảy ra như thế nào thì nếu tôi có thể giải quyết vấn đề bằng cách thử nỗ lực vào nó một chút, sao lại không thử nhỉ?"

    "Đó chắc chắn không phải là nỗ lực 'một chút'. Thông thường, một đứa trẻ mười một tuổi sẽ không thể làm được như thế..". Bertia nhìn tôi với vẻ mặt đầy phức tạp, như thể em ấy không thể biết mình có nên vui mừng hay không.

    "Hmm? Ta sắp mười hai tuổi rồi, em biết mà?"

    "Một đứa trẻ mười hai tuổi cũng không thể!". Bertia thật sự không tin tôi có thể giải quyết một căn bệnh không quá nghiêm trọng như vậy sao?

    "Ừm, một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường có lẽ không thể. Còn ta là hoàng tử. Ta có thể sử dụng thư viện hoàng gia để trau dồi thêm kiến thức. Đó cũng là lần đầu tiên sau một thời gian, ta dành cả ngày mải mê với những cuốn sách của mình, điều đó cũng có lợi cho tôi và cũng khá vui. Ồ, và ta cũng có thể nhờ Cha cử vài giảng viên chuyên nghiệp đến giúp đỡ nữa." – Tôi từ tốn trả lời.

    Mặc dù vậy, vì có quá nhiều 'sự trùng hợp' trong khoảng thời gian này, Cha có lẽ bắt đầu nghi ngờ tôi. Khi tôi giả vờ không biêt gì khăng khăng nói rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên với một nụ cười thật 'ngây thơ' trên mặt, thì có thể ông sẽ không nghi ngờ nữa, Cha chỉ lắc đầu cho qua với vẻ mệt mỏi.

    "Thật.. vậy sao?" - Bertia nghi hoặc, nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

    Tôi đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

    Dù ra khỏi phòng để không làm phiền chúng tôi nói chuyện, tôi vẫn có cảm giác như mình vẫn nghe thấy tiếng Zeno lẩm bẩm, rằng "Thật cái quái gì? Ngay cả với một hoàng tử trẻ bình thường cũng không thể làm điều gì như thế này!" Nhưng tôi quyết định bỏ qua cho anh.

    Có thể, có lẽ vậy? Có thực sự ổn không đây? Không nên như vậy, phải không? Hay là có? Đợi đã, nhưng đối với 'Hoàng tử Android' là hiện thân của một thiên tài như này, thì chắc sẽ ổn thôi.. Nhưng.. nhưng.. bí mật.. "Bertia thì thầm trước mặt tôi, đưa tay lên cằm khi em bắt đầu lo lắng.

    " Hoàng tử Android "?

    Như tôi đã nói, tôi vẫn không thể hiểu những gì Bertia nói.

    " À, không cần quá lo lắng. Mẹ em vẫn khỏe, số lượng bệnh nhân cũng giảm đến mức tối thiểu rồi, vậy đã khá hơn chưa?

    "Đ-Đúng nhỉ! Thật tốt khi mẹ và mọi người ở thủ đô đã có thể thoát khỏi sự lây lan của dịch bệnh!" - Bertia quyết định ngừng suy nghĩ. Có lẽ em đã suy nghĩ quá nhiều và đạt đến giới hạn của mình.

    Vâng, điều này thật tốt hơn cho tôi quá.

    Nếu ai đó hỏi tôi tại sao tôi có thể làm nhiều điều như vậy, câu trả lời duy nhất tôi có thể đưa ra là tôi đã có thể làm điều đó nếu tôi thử.

    "Nhân tiện, tiểu thư Bertia, ta dự định sẽ tặng em món quà sinh nhật chính thức của Cha và ta sau, còn đây là ta dành riêng cho em."

    Tôi đã thay đổi chủ đề khi thấy Bertia dường như đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ về dịch bệnh và đưa cho em một hộp vuông màu đỏ nhung. Nó to bằng cả hai bàn tay tôi. Nên nó không vừa trong túi của tôi, vì vậy tôi đã đưa Zeno giữ giúp ngay trước khi tôi đưa nó cho em ấy.

    "Đây.. đây là cái gì?"

    Mặc dù quyết định để mọi chuyện qua đi, có vẻ như em ấy vẫn đang gặp khó khăn khi làm điều đó. Em nhìn vào cái hộp tôi đưa và nhận lấy một cách thận trọng.

    Biểu cảm này của Bertia như muốn hỏi rằng "Ngài vẫn còn bất ngờ cho em ư?"

    "Đây là món quà sinh nhật của cá nhân ta dành riêng cho em. Mặc dù nó được ta làm thủ công, nhưng nó cũng không có gì đặc biệt", tôi nói, mở nắp hộp và cho em ấy thấy thứ bên trong.

    "Ôi! Nó.. thật đẹp!

    Đó là một chiếc vòng cổ được thiết kế tinh xảo trông giống như cây thường xuân bạc quấn viên đó ở giữa một cách tỉ mỉ. Mặt dây chuyền là một viên đá hình trái tim màu xanh biển ultramarine, màu của bầu trời đêm vào một ngày nắng đẹp.

    Thật ra, nó không phải là một 'viên đá', mà là một chai thủy tinh được cắt xén cẩn thận có chứa một chất lỏng màu xanh biển.

    " Đây là sản phẩm phụ trong quá trình chế thuốc đấy. "

    " Gì cơ? Sản phẩm phụ? "- Bertia bối rối nghiêng đầu sang một bên.

    " Ừm. Trong khi tôi đang nghiên cứu cỏ Ruona để chữa căn bệnh mà em nói bệnh, ta nhận thấy nó có đặc tính tăng cường tác dụng chữa các bệnh khác. Nhưng đôi khi cũng có vài vấn đề tương thích. Rõ ràng là cách làm thuốc cơ bản chúng ta sử dụng thời gian này rất phù hợp để tương thích với cỏ Ruona, vì vậy loại thuốc này khá hiệu quả ".

    Khi tôi giải thích, Beria chăm chú lắng nghe và gật đầu đồng ý.

    Dù vậy, tôi tự hỏi liệu có phải em ấy gật đầu vì thực sự hiểu những gì tôi nói không?

    " Tuy nhiên, ta đã tìm được một cuốn sách thú vị trong thư viện, hướng dẫn cách chiết xuất các đặc tính dược liệu của cỏ Ruona. Nhờ đó, ta có thể tạo ra loại thuốc đặc biệt có thể làm tăng hiệu quả của nhiều loại thuốc khác nhau. Thế nên ta đã thử tạo ra một phương thuốc giải bách bệnh."

    Thay vì nói nó là một cuốn sách thú vị, thật ra nó giống như một trong những cuốn sách cấm khi nó được cât giữ trong một căn phòng bí mật trong thư viện hoàng gia..

    Khi tôi cảm thấy có gì đó sai sai ở một nơi trong thư viện, tôi đã thử điều tra một chút và tìm thấy một cánh cửa ẩn.

    Nó được khóa với một cơ chế kỳ quặc đòi hỏi tôi phải di chuyển các con số trên mặt đồng hồ. Được giấu kín thế này thì có vẻ như như đó là một căn phòng tôi không nên mở, nên tôi sẽ mở nó ra.

    Con người là những sinh vật cư nhiên muốn làm những điều bị cấm đối với họ, bạn dám không à? Đặc biệt là 'những đứa trẻ' như tôi, phải không?

    Bên cạnh đó, mật mã để mở cửa là sinh nhật của mẹ tôi.

    Tôi chắc chắn rằng Cha đã đặt nó vào đó để ông không quên sinh nhật của người vợ yêu dấu của mình, nhưng cả nước đều đã tổ chức lễ kỷ niệm sinh nhật của Nữ hoàng. Tôi có phải là người duy nhất nghĩ rằng việc đặt mật mã từ những con số mà cả nước đều biết có hơi chủ quan không?
     
    hhjkmtiểu nữ xinh đẹp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2019
  4. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 3.5: Bertia, 10 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ".. Huh? Sao? Phương thuốc giải bách bệnh?"

    "Ừ. Nó đây trong những gì trông giống như một viên đá màu xanh biển. Nhưng thật chất đây là một chai thủy tinh chứa thuốc giải độc. Ta đã chiết xuất các thành phần giải độc của một số loại thảo mộc khác có tác dụng tốt như thuốc giải độc cùng với chiết xuất tinh chế của cỏ Ruona để tăng hiệu quả của nó. Ta cam đoan nó hiệu quả đấy".

    Tôi đã thử nghiệm nó khá nhiều lần bằng cách uống thuốc độc với liều lượng gần như không gây chết người. Tôi kháng độc sẵn từ trước, rồi tăng liều lượng thuốc độc lên, và vẫn chẳng có chuyện gì xấu xảy ra cả, không gây chết người.

    Đương nhiên nếu tôi nói với người khác về điều này, họ chắc chắn sẽ rất tức giận với tôi, thế nên tôi sẽ không hé miệng về việc này đâu.

    "Bởi em là vợ tương lai của ta, luôn có nguy cơ em sẽ bị nhiều người nhắm đến. Để chắc chắn rằng ta không mất đi em trong trường hợp xấu nhất, ta đã làm nó như mộ loại bùa bảo vệ. Em sẽ nhận nó, phải không?"

    Tôi mỉm cười, lấy sợi dây chuyền từ hộp ra và nhẹ nhàng đeo nó lên chiếc cổ nhỏ nhắn của em trong khi Bertia vẫn còn đang băn khoăn xem có nên nhận hay không.

    Mặt em ngay lập tức đỏ ửng, như thể bị dính bùa từ ai đó.

    "Ừm, nó hợp với em lắm." – Tôi dịu dàng nói.

    "C - Cảm ơn ngài r - rất nhiều!"

    Ngay cả khi Bertia bối rối nhìn xuống đất, mặt đỏ như quả cà chua, em ấy vẫn âu yếm vuốt ve chiếc vòng cổ đó. Điều này khiến tôi cảm thấy hài lòng.

    Thứ thuốc ấy thật ra là một thứ phiền phức.

    Nghĩ rằng sẽ tốt nếu có gì đó hữu ích được tạo ra, tôi đã chìm lẫn vào công việc lần nữa vì sự tò mò. Nhưng nó thậm chí còn thú vị hơn tôi mong đợi và tôi đã đi quá xa.

    Chất được chiết xuất từ cỏ Ruona không chỉ có khả năng tương thích mà có cả ưu và nhược điểm của nó.

    Về mặt tích cực, thuốc trộn với chiết xuất cỏ Ruona rõ ràng đã trở nên hiệu quả hơn cho việc chữa bệnh.

    Mặt khác, nếu trộn lẫn nó với chất độc có thể làm cho tác dụng của chúng trở nên tồi tệ hơn nhiều, tạo ra kịch độc chết người.

    Nó có thể cứu được nhiều người nếu dùng đúng cách song cũng có thể gây chết người nếu dùng vào việc xấu.

    Xem xét các rủi ro và lợi ích, tôi quyết định không tiết lộ thuốc này cho công chúng biết.

    Và vì thế, thay vì tiết lộ thuốc cho công chúng, tôi đã biến nó thành một trong những loại thuốc bí mật của gia đình hoàng gia. Rồi quyết định tặng nó như một món quà sinh nhật cho Bertia, người chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm vì là hôn thê của tôi.

    Giờ thì tôi chỉ mong rằng thứ này sẽ trở thành tấm khiên cho vị hôn thê quý giá (đồ chơi) của mình.

    "Hãy xem chiếc vòng cổ này là bí mật giữa hai chúng ta, được chứ?" – Tôi thì thào vào tai em.

    Sẽ là một rắc rối nếu sự tồn tại của loại thuốc này trở nên nổi tiếng, cha cuối cùng cũng có thể phát hiện ra rằng tôi đã vào căn phòng cấm.

    Tệ hơn, nếu những người biết về thuốc có ý định đánh cắp nó khỏi Bertia, thì nó sẽ trở nên vô dụng đối với một tấm khiên.

    Từ cách Beria thường hành động, tôi không biết những người xung quanh sẽ tin em ấy bao nhiêu, nhưng tôi sẽ giữ im lặng trong trường hợp này.

    Bertia lắp bắp: "E – Em h - hứa ạ!"

    Hửm, Bertia, cách nói của em có vẻ kỳ lạ?

    Nó diễn ra suông sẽ đến mức tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

    Khi tôi đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, trong một lúc, Bertia run rẩy nắm chặt sợi dây chuyền tôi đã đưa cho em ấy, hai má ửng hồng.

    Nhưng ngay sau đó..

    "Hoàng tử Cecil!" Em ấy đột nhiên kêu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt rất kiên quyết, "Để đáp lại ân huệ của ngài, em sẽ đựt lại tình tiết, cốt truyện như ban đầu, và trở thành nữ phụ đúng chất phản diện hơn! Em, Bertia Ibil Noches, xin thề vói chiếc vòng cổ này!"

    ".. Hả?"

    "Để làm được điều này, em sẽ bắt đầu với cha em, người đáng lẽ phải trở nên độc ác, bước vào con đường tội đồ! Tôi sẽ làm cho ông ấy độc ác một cách tuyệt vời!

    " Không, ta thực sự không cần em làm điều đó.. "

    Hầu tước Noches khá giỏi trong công việc của mình, vì vậy có lẽ tốt hơn khi để ông ta phục vụ cho vương quốc thay vì phạm tội.

    " Ngài đừng khách sáo làm gì! Đây là cách ngài và nhân vật nữ chính sẽ trở nên hạnh phúc! Em sẽ cống hiến cả trái tim và tâm hồn mình để trở thành một nhân vật phản diện! "

    " Ta không có khách sáo.. "

    " Để rồi xem! Em nhất định sẽ rất tuyệt vời khi đi theo con đường hủy hoại! "

    "... "

    Rồi, tôi không nghĩ em ấy nghe những gì tôi nói.

    Đây là một vấn đề..

    Nhưng tốt thôi, Hầu tước Noches không thể dễ dàng rơi vào kế hoạch của Bertia, vì vậy có lẽ không sao nếu tôi để mọi thứ diễn ra theo cách tự nhiên.

    " Rắc rối.. Chắc sẽ vui lắm đây."

    Tôi chỉ cần ngăn em ấy lại nếu cảm thấy mọi thứ trở nên tồi tệ.

    Khi em nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh, phát ra một lời thề khó hiểu, tôi chỉ có thể cười thầm mặc kệ em ấy.
     
    hhjkmtiểu nữ xinh đẹp thích bài này.
  5. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 4.1: Bertia, 11 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoàng tử, ngày cuối cùng cũng đã đến!"

    Bertia đan hai bàn tay đặt trước ngực. Em mặc một chiếc váy trắng tinh khôi tuyệt đẹp và đính lên mái tóc đỏ thẫm của mình những bông hồng vàng nhạt.

    Chiếc vòng cổ màu xanh biển mà tôi tặng cho Bertia như tỏa sáng trước ngực em cùng với một chuỗi hạt tinh xảo bằng những viên ngọc giúp chiếc vòng cổ trở nên rực rỡ hơn.

    Chúng tôi hiện đang đợi trong phòng chờ. Chà, chính xác mà nói, hai người giúp việc của em và Zeno đang đứng ở một góc, nhưng họ đang cố hết sức để không bị phát hiện, vì vậy có lẽ không sao khi nói rằng chỉ có hai chúng tôi ở đây.

    "Chiếc váy đó rất hợp với em. Rất đẹp, tiểu thư Bertia."

    "Cảm ơn nhiều. Trang phục hiệp sĩ trắng tinh khiết đó cũng phù hợp với bạn, Hoàng tử! Vậy, đó là trang phục dùng cho bữa tiệc? Em cảm thấy như mình hơi nhạt nhòa so với nó.

    Sau khi tôi khen ngợi quần áo của Bertia, em ấy nở một nụ cười khá căng thẳng mặc dù tôi biết em rất hạnh phúc. Nhưng vì lý do nào đó, em ấy trở nên hơi chán nản sau khi so sánh bản thân với tôi.

    Em ấy vẫn trông khá là dễ thương với bộ trang phục đó ngay cả khi em không cười.

    Nhắc đến điều đó, khi nào tôi bắt đầu có thể chân thành nói rằng em ấy 'đẹp' và 'dễ thương' không chút do dự như vậy?

    Lần đầu tiên gặp em, tôi chỉ miễn cưỡng khen em đáng yêu.

    Và rồi chúng tôi gặp lại nhau một năm sau đó, em đã thay đổi hoàn toàn, tôi cũng có bảo em đáng yêu. Nhưng cảm giác không như bây giờ.

    Tôi biết rằng, làn da trắng mịn ấy, mái tóc đỏ bóng mượt ấy, và thân hình thon gọn của cùng mọi thứ bên ngoài của em đều là qua cả một quá trình nỗ lực cố gắng.

    " Em đã trở nên rất xinh đẹp rồi đấy. ", tôi vô thức thì thầm, phát lại những ý nghĩ của tôi một chút trước đó.

    Hôm nay, nhìn lại Bertia một lần nữa, tôi mơ hồ nghĩ rằng cô ấy thực sự đã thay đổi rất nhiều.

    " H – Hả? À em hiểu rồi - Hoàng tử, bạn cần gì ở em sao? Nhưng em không thể làm bất cứ điều gì cho ngài lúc này! Sau buổi ra mắt này, em sẽ bắt đầu lại Kế hoạch biến cha trở hành kẻ tham những (lần 2) ! Ngay cả khi ngài sai em làm gì, em cũng không còn đủ năng lượng nữa! "

    * * * Đính chính lại. Con người bên trong của em ấy quả thật không thay đổi nhiều.

    Đúng như em nói, hôm nay là bữa tiệc thường niên do hoàng gia tổ chức để chúc mừng các quý tộc trẻ đang ra mắt giới thượng lưu.

    Bằng cách tham dự bữa tiệc này, cuối cùng chúng ta có thể trở thành một phần của giới quý tộc cấp cao. Ra mắt giới thượng lưu thường diễn ra từ mười ba đến hai mươi tuổi.

    Lý do tại sao có một độ tuổi lớn như vậy là vì các gia đình khác nhau có thể mất nhiều thời gian hơn những người khác để chuẩn bị, và có thể có một số vấn đề liên quan đến giới các quý tộc trẻ trong trường học - ví dụ như thời gian nhập học hoặc đi du học.

    Một số người giới quý tộc cấp thấp cảm thấy khó khăn trong việc sắm trang phục cần thiết, do đó, cư nhiên các cuộc ra mắt của họ kết thúc muộn hơn do thời gian cần thiết để chuẩn bị tiền. Và những quý tộc trẻ đi du học có thể đã ra mắt trước hoặc sau khi họ rời đi, vì vậy họ sẽ kết thúc sớm hoặc muộn hơn.

    Trong trường hợp của tôi, với tư cách là hoàng tộc, khá tài năng và chuẩn bị bước vào cuộc sống học trung học tại Học viện Halm bắt đầu từ năm sau, tôi mong muốn được ra mắt vào mùa xuân đầu tiên sau sinh nhật lần thứ mười ba của mình.

    Điều đó tự nó đã hoàn toàn ổn - bạn thậm chí có thể nói rằng đó là một sự kiện theo lẽ tự nhiên.

    Tuy nhiên, vấn đề ở đây là tiểu thư Bertia.

    Em nhỏ hơn tôi hai tuổi - vẫn còn là cô bé mười một tuổi.

    Với tư cách là vợ sắp cưới của tôi, rõ ràng việc cô ấy trở thành bạn đồng hành của tôi trong các bữa tiệc tôi tham dự trở nên phổ biến hơn. Tuy nhiên, điều đó có vẻ quá sớm với em để ra mắt giới thượng lưu.

    Tuy nhiên, dù có kết thúc bữa tiệc ra ra mắt này, chắc chắn tôi sẽ phải tham gia vào các bữa tiệc và các vấn đề hệ trọng khác. Tôi hoàn toàn cần một người bạn khác giới.

    Và vì vậy, tôi chỉ có hai lựa chọn - để Bertia ra mắt với tôi, sớm như vậy, để em ấy có thể đi cùng tôi hoặc có một người con gái khác đi cùng tôi.

    Nếu tôi có một người chị gái thì đó không phải là vấn đề lớn, nhưng hiện tại trong gia đình tôi không có người phụ nữ nào có thể là người bạn đó của tôi cả.

    Xét về mặt lý thuyết, sẽ có một số người nếu tôi tìm hỏi những người họ hàng xa của mình. Nhưng nếu kết hôn với những người họ hàng không có mối quan hệ mật thiết với gia đình tôi, tôi có thể sẽ gặp phải một vài tình huống rắc rối.

    Sẽ còn tệ hơn nữa nếu tôi đi cùng với con gái của một người Hầu tước mà tôi thậm chí không quen biết.

    Thật đau đầu khi nghĩ về loại rắc rối sẽ mang lại.

    Nếu tôi còn là vì hoàng tử 'độc thân', tôi có thể dễ dàng thông qua nhiều đối tác để chọn người sẽ làm vợ tôi, nhưng tôi đã có Bertia. Tôi không thể làm điều như thế, tôi cũng không muốn.

    Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể mời Bertia ra mắt giới thượng lưu sớm một chút và theo dõi bất kì lỗi lầm nào em ấy làm, hoặc đợi em ấy mười ba tuổi ra mắt – trì hoãn mọi việc cho đến khi tôi tròn mười lăm tuổi.

    Thành thật mà nói, tôi vẫn muốn chọn cách thứ hai.

    Ra mắt lúc mười lăm tuổi không phải quá muộn – cũng không có vấn đề gì lớn với việc đó.

    Chỉ là tôi sẽ bị hạn chế tham gia vào một số vấn đề hệ trọng khác cho đến khi tôi mười lăm tuổi. Nhưng tôi thừa biết họ cần tôi giúp họ càng sớm càng tốt vì tôi là" thiên tài ", nên một số vấn đề quan trọng sẽ không hoàn toàn bị trì hoãn chỉ vì tôi trì hoãn việc ra mắt.

    Tôi đã phớt lờ lời nói" Sẽ thật tuyệt nếu ngài ra mắt sớm hơn"và nghĩ rằng hãy đợi Bertia để chắc chắn rằng em ấy muốn ra mắt trước khi ra mắt giới quý tộc.

    Lý do tại sao tôi thay đổi suy nghĩ của mình là vì bản thân Bertia cũng mong muốn điều đó.

    Nếu em ấy ra mắt vào lúc mười một tuổi, tôi sẽ cần phải theo dõi em một chút với tư cách là một vị hôn phu, tránh để em mắc lỗi. Nhưng gánh nặng đối với Bertia chắc chắn sẽ đỡ hơn nhiều.

    Khi tôi có thể làm được nhiều việc hơn, ưu điểm sẽ vượt xa những nhược điểm.

    Nếu Bertia ổn với nó, tôi không có lý do gì để từ chối.

    Ngay cả khi em ấy đang vạch ra một số kế hoạch thú vị.
     
    hhjkmtiểu nữ xinh đẹp thích bài này.
  6. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 4.2: Bertia, 11 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Để rồi xem, Hoàng tử! Kế hoạch tha hóa cha em tuy đã thất bại thảm hại, nhưng hôm nay em sẽ chính thức bắt đầu lại một cách nghiêm chỉnh!". Bertia nắm chặt lòng bàn tay, nói một cách kiên định. Tôi cười nhìn em.

    Nó khiến tôi nhớ lại tất cả những gì em ấy đã làm kể từ khi tuyên bố rằng sẽ biến cha mình, Hầu tước Noches, thành ác quỷ.

    Tôi cảm thấy hơi tội cho Hầu tước Nohes, nhưng đó lại là một câu chuyện khá thú vị.

    "Nhắc đến điều đó, một vài ngày trước, Hầu tước Noches cho ta xem cuốn sách mà em đã viết cho ông – 'Những điều cơ bản để trở thành nhân vật phản diện! Từ cơ bản đến nâng cao'. Nó được diễn đạt khá tốt đó!"

    "Cái gì, không đời nào? Cha đã cho ngài xem? Lúc nào vậy? Làm sao có thể? Thật là xấu hổ!". Bertia trở nên hoảng hốt vì sốc trước lời nói của tôi rồi nhìn xuống sàn, mặt đỏ bừng.

    Em ấy đã nhắc tôi nhớ về Zeno trong một lần đến phòng anh ấy chơi để giết thời gian, cuối cùng tô tìm thấy một cuốn sách trông khá thú vị (người lớn) mà anh giấu dưới sàn. Tôi không có ý gì xấu khi thấy nó. Sau khi lật vài trang ra xem, tôi bất cẩn để nó trên giường. Sau đó, Zeno đến gặp tôi, tức đến đỏ mặt và phàn nàn rằng một cô hầu gái đã nhìn thấy nó khi cô dọn phòng.

    Hồi đó, tôi còn trẻ nên tôi chỉ muốn đùa một chút giết thời gian, ý tôi là, tôi hơi bất cẩn, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy hình như mình chơi hơi ác.

    Nhưng tôi nghĩ rằng đó cũng là lỗi của Zeno vì đã để nó ở nơi tôi có thể tìm thấy.

    Bất cứ ai cũng sẽ tìm thấy một cuốn sách được đặt ngay ngắn dưới gầm giường.

    Và làm sao có thể đặt chìa khóa trong một cuốn sách rỗng trong tủ sách.

    Nó giống như anh muốn nó được tìm thấy.

    Gần đây, hầu tước Noches và tôi thường hẹn nhau uống trà, như những người bạn. Thỉnh thoảng, sau khi ông ta đến diện kiến Cha (Đức vua), ông cũng đến thăm tôi và nói chuyện với tôi về nhiều điều. Chúng ta đôi khi nói về em. Vì vậy, ông nói rằng em đã tặng nó cho ông ta như một món quà và đưa tôi mượn đọc.

    Sẽ đúng hơn khi nói rằng ông ta đến gặp tôi để xin lời khuyên về Bertia, nhưng tôi cũng không nói dối.

    Chỉ là tôi đang bỏ qua các chi tiết nhỏ.

    Đó là một vài tuần sau khi Bertia tuyên bố rằng em sẽ bắt đầu thuyết phục Hầu tước Noches bước vào con đường tội lỗi.

    Đột nhiên, Hầu tước Noches gửi cho tôi lời mời uống trà.

    Vì đó là lời mời từ bố vợ tương lai và vì tôi cũng chẳng có lý do đặc biệt nào để từ chối, tôi đồng ý một cách dễ dàng.

    Và vì vậy, chúng tôi đã có một bữa tiệc trà sân vườn hoàng gia.

    Ông ta trông có vẻ chán nản. Sau một hồi im lặng, ông mở miệng: "Hoàng tử Cecil, gần đây tôi không thể hiểu được cảm xúc của con gái mình nữa!", nói một cách nghiêm trọng.

    "Thật sao? Có vấn đề gì vậy?" Tôi hỏi với một nụ cười, tỏ ra bình tĩnh ngay cả khi tôi cảm thấy Zeno khẽ khịt mũi sau lưng tôi.

    Câu chuyện của Hầu tước Noches về cơ bản là "Con gái yêu dấu và ngu ngốc của tôi, Bertia, gần đây vì một số lý do đã khuyến khích cha cô ấy, tôi, phải làm những việc ác!"

    Tôi muốn bất cẩn nói rằng tôi đã biết về điều này vì tôi đã nghe về nó từ chính cô bé đó và vì tôi đã nhận được báo cáo từ 'đặc nhiệm viên' của mình. Nhưng thay vào đó, tôi quyết định giữ bí mật.

    "Ừm, vâng, ta hiểu rồi?" Tôi đã khuyến khích ông tiếp tục.

    Tôi có một lý do vững chắc cho việc này. Bởi tôi là người dặn Bertia không được nói về kiếp trước của em ấy trước mặt người khác, tôi cũng không thể tự mình tiết lộ nó, và vì 'đặc nhiệm viên' của tôi đang thực hiện nhiệm vụ trong bí mật, tôi có thể sẽ không nói về họ cho Hầu tước Noches.

    "Hoàng tử Cecil, tôi tin rằng một thành viên trong gia đình tôi trở thành tội phạm chẳng thể mang lại điều gì ngoài sự xấu hổ cho cả gia tộc. Tuy nhiên, con gái tôi dường như không nghĩ giống như vậy. Nó nói rằng chỉ cần không giết người, không phạm tội cướp tài sản có thể gây thương tích cho người khác và không làm điều gì tệ hơn là chiếm đoạt hoặc đè bẹp các gia đình khác nhưng nó bắt tôi phải tham những, lừa đảo, để lạm dụng quyền lực của tôi, và chủ động làm những điều phạm pháo, miễn là không nghiêm trọng đến mức bị kết án tử hình. Vào một ngày khác, cuối cùng con bé thậm chí còn chuẩn bị các tài liệu như thế này, nhưng nội dung khá tốt ngay cả khi nó sai ở cấp độ cơ bản. Nó cũng được trình bày khá chi tiết và rất dễ hiểu. Thậm chí còn có hình minh họa, nhưng nó chỉ khá thú vị khi chỉ đọc để giải trí thôi.", Hầu tước Noches nói, đưa ra một cuốn sách cho tôi.

    "Những điều cơ bản để trở thành nhân vật phản diện! Từ cơ bản đến nâng cao" sao? Nó là tựa đề của cuốn sách, được viết gọn gàng từ một bàn tay nữ tính.

    "Không phiền nếu ta xem qua chứ?" Tôi đã xin phép trước khi đọc nó.

    Lướt sơ qua thì, tôi thấy mấy cái số liệu và thu nhập này trông khá thực tế, gần đúng với tiền lương trung bình của một thủ tướng hằng ngày và thu nhập mà họ có được nếu làm việc lừa đảo, cùng với các cuộc phỏng vấn với tội phạm thực tế. Mặc dù tôi không biết cô ấy đã lấy được thông tin này ở đâu và liệu nó có xác thực hay không.

    Ngoài ra, nó chứa các ví dụ minh họa về cách thực hiện một số tội ác, cùng với lợi ích của chúng. Một cô gái hơi kỳ lạ được vẽ gần giống với Bertia đã giải thích tất cả những điều này. Đó là một cuốn sách với một khái niệm cực kỳ thú vị.

    "Hầu tước Noches, ta muốn tìm hiểu kỹ về cuốn sách này. Có phiền nếu tôi mượn nó không?"

    ".. Không hề. Cứ giữ nó nếu ngài muốn!"

    Tôi lại cười. Hầu tước Noches cũng cười đáp lại với gương mặt khá mệt mỏi.
     
    hhjkmtiểu nữ xinh đẹp thích bài này.
  7. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 4.3: Bertia, 11 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mm, nếu đây là một cuốn sách hoàn chỉnh, tôi có thể thưởng thức nó như một tài liệu thú vị. Nhưng nếu có vẻ như cô ấy đã nhận được thông tin từ những người cung cấp thông tin thực tế thì chắc chắn tôi sẽ cần theo dõi tình hình và giải quyết nếu cần thiết.

    Đúng vậy, tôi đã mượn nó bởi vì tôi có thể cần phải giải quyết tình huống này. Điều đó chắc chắn không phải vì tôi muốn đọc nó bởi có nội dung thú vị. Hiểu chứ?

    "Thật là lãng phí tài năng mà. Bertia có thể làm một hướng dẫn viên du lịch cho thủ đô hoặc viết một cái gì đó và xuất bản chúng." – Tôi tích cực nhận xét.

    Hầu tước Noches cũng nhìn nhận điều đó, khen: "Phải, đó chắc chắn là một mặt tích cực. Mặc dù là một phong cách vẽ khác thường, những bức vẽ của con bé rất thu hút và dễ thương - nó chắc chắn sẽ được yêu thích."

    "Ta nghĩ mình nên đề xuất ý tưởng này với Cha và ủy thác cho cô ấy nếu có cơ hội."

    "Tôi sẽ rất biết ơn ngài. Gần đây, khi tôi nói chuyện với Hoàng thượng về sự tích cực của con gái tôi, ngài ấy đã từ chối lắng nghe cậu chuyện của tôi, nói rằng chỉ vì tôi đã lo lắng cho con gái mình quá mức nên mới nghĩ nhiều. Tại sao Hoàng thượng lại trở nên mù quáng trước sự dễ thương ngốc nghếch của con bé đó nhỉ?"

    ".. Ta hiểu rồi. Ta sẽ tránh nói về chủ đề đó, nhưng nếu muốn đưa ra một đề nghị với Cha, ta sẽ cần Bertia viết một cuốn sách khác. Sau cùng, ta cũng không thể cho ông ấy xem cuốn sách này."

    "Tôi sẽ cố canh thời điểm thích hợp để bảo Bertia viết một cuốn sách mới. Còn bây giờ, vấn đề ở đây là con gái tôi đang cố biến tôi thành tội phạm, có lẽ vậy? Mỗi ngày, từ sáng đến tối, tất cả những gì con bé nói với tôi chỉ có thế. Nếu chưa tìm được giải pháp cho tình huống này, tôi không nghĩ mình có đủ năng lượng làm những việc khác." – Hầu tước Noches phiền muộn.

    "Ta nên nói như thế nào nhỉ.. chia buồn cùng ông."

    Vì đó là tiểu thư Bertia mà chúng ta đang nói đến, tôi mong em ấy sẽ nói những điều lọt tai được. Và từ các báo cáo của 'đặc nhiệm viên', tôi đã nghĩ rằng tôi hiểu được ý chính của tình huống, nhưng nghe nó từ chính Hầu tước Noches khiến tôi cảm thấy khá tội lỗi vì đã không ngăn cản cô ấy.

    Là một người quan sát thật thà, tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc thích thú xem xét điều đó, tức là thờ ơ lo lắng cho ông ta, nhưng bản thân Hầu tước có lẽ không thể chịu đựng được.

    Và tôi cũng cảm thấy như Hầu tước Noches đã thực sự già đi một chút.

    Vậy thì tôi phải làm sao?

    Nếu có thể, tôi muốn để Bertia làm điều em ấy thích lâu hơn một chút, vì theo tôi sẽ khá thú vị, điều đó sẽ cho phép tôi có được nhiều thông tin hữu ích hơn, nhưng cứ duy trì việc này như vậy, e là Hầu tước Noches có thể bị trầm cảm và ngã bệnh. Điều đó sẽ gây rắc rối cho cha tôi do không thể hoàn thành nghĩa vụ của một thủ tướng đối với chính quyền của vương quốc.

    Ồ, phải rồi. Tôi chỉ cần để Hầu tước Noches xây dựng một chút khả năng miễn dịch đối với sự tăng động của Lady Bertia.

    Nếu ông ta có thể bình tĩnh đối phó với Bertia khi em ấy trở nên tăng động, thì có lẽ ông ta sẽ tự hào với chính mình - bằng cách nào đó, ông ta rất tài năng.

    Trong trường hợp đó..

    "Hầu tước Noches, nếu tiểu thư Bertia làm bất cứ điều gì tồi tệ, ta sẽ ngăn cô ấy lại. Ta tin rằng ông không nên để lời nói và hành động của cô ấy vào lòng. Ta nghĩ cô ấy ấy đang trải qua giai đoạn của tuổi dậy thì nên cảm thấy bị hấp dẫn bởi mấy kẻ hung ác thôi ấy mà.". Tôi hết sức khuyên nhủ Hầu tước Noches.

    "Nếu thế tại sao nó không làm chuyện đó với ngài mà lại là với tôi?"

    "Vì cô ấy yêu cha mình rất nhiều. Bertia có lẽ ngưỡng mộ ông hơn cả bản thân mình. Đó là lý do tại sao cô ấy phải muốn nhìn thấy người đàn ông lý tưởng của mình trong con người ông.

    Nghe vậy, Hầu tước Noches đắc ý nói:" Điều đó thật khó.. À không, đùng bận tâm. Hẳn là vậy rồi! "

    Tôi rất tự hào về bản thân vì đã không vô tình phun ra từ 'ông cha ngu ngốc'.

    " Với cả, mấy việc đó thì chỉ có những người đàn ông lớn tuổi như ông mới làm được, ta thì vẫn còn nhỏ nên không thể. Cô ấy chắc chắn nghĩ rằng sự táo bạo của ông đã trở thành một nét duyên dáng phù hợp nhất với lý tưởng đó. "

    " Tôi hiểu rồi. Chắc là do nhìn ngài là thấy nguy hiểm rồi nên con bé mới không cần phải khuyến khích ngài trở nên độc ác làm chi! "

    " Hầu tước Noches? ", không phải ông đã vô ý nói điều gì đó vô cùng thô lỗ sao?

    Và Zeno, ta có thể nói rằng anh đang điên cuồng gật đầu với đôi mắt lấp lánh ngay cả khi anh ở đằng sau ta đấy nhé!

    " Ôi, tôi xin lỗi. Đó là sự thô lỗ của tôi. Gần đây tôi đã hơi mệt mỏi, đau đầu về con gái mình nên hay phát ngôn bừa bãi.. Tôi có lần còn mém nói với Đức vua rằng "Bớt bám vợ và tập trung làm việc đi, tên ngốc!" nữa cơ! Ha ha ha!"

    Lấy lại được chút sức sống của mình, Hầu tước Noches phát ra tiếng cười sảng khoái nhưng ông ta, không, cha con nhà Noches - họ nghĩ gì về hoàng tộc chúng ta?

    Tôi nghĩ mình nên hỏi lại họ về việc này sau.
     
  8. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 4.4: Bertia, 11 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy hóa ra, nó là như thế? Tôi sẽ coi lời nói và hành động của con gái tôi như một cách thức thể hiện tình yêu, và nếu con bé đi quá xa, tất cả những gì tôi có thể làm là trừng phạt nó - theo dõi con bé bằng cách khác? Tôi hiểu rồi. Nó làm cho tôi cảm thấy một chút ảm đạm, nhưng tôi sẽ chịu đựng điều đó vì ngài đã hứa sẽ giải quyết nếu con bé làm gì đó".

    Hầu tước Noches cuối cùng cũng vui vẻ lên một chút, nhưng bộ mặt u ám của ông ta lại hiện lên một lần nữa khi nghĩ về tương lai.

    Có phải ông ta đang trút hết trách nhiệm giải quyết tất cả những hành động rắc rối của Bertia cho tôi?

    Ông có thể đến để xin lời khuyên sau khi đã cố gắng hết sức giải quyết rắc rối của con gái mình như một người cha thực thụ không?

    Mặc dù trông ta... không, dù ta có trông như thế nào, ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi thôi! Ta thậm chí còn chưa ra mắt giới thượng lưu!

    Tôi tiếp tục đưa ra một lời khuyên: "Nếu điều đó quá khó khăn với ông, tại sao ông không nhờ người vợ yêu quý giúp đỡ? Bertia là con của hai người, vì vậy bà ấy sẽ sẵn lòng giúp ông, không phải sao? Và vì cả hai đều là phụ nữ, có lẽ phu nhân có thể hiểu rõ hơn về cảm xúc của con gái mình và dễ dàng giao tiếp với nhau hơn?"

    "Ý tưởng đó khá hay. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng sẽ là một chút ô nhục khi một người đàn ông phàn nàn hoặc than vãn trước mặt phụ nữ hoặc trẻ em. Tôi nghĩ vợ tôi có thể cảm thấy khó chịu với tôi.". Hầu tước Noches e ngại đáp lại.

    Như tôi đã nói, ông có nhận ra rằng trên thực tế, ta vẫn còn là một đứa trẻ hay không?!

    Ông thực sự cảm thấy ổn khi phàn nàn trước mặt ta và còn nhờ ta giúp đỡ ông?

    Tôi cảm thấy nếu bây giờ tôi im lặng, ông ta chắc chắn sẽ đùn đẩy tất cả những phiền toái cho tôi, tôi nên tiếp tục cuộc trò chuyện để vợ ông ta có thể làm giúp một chút.

    "Ông đang nói gì vậy, Hầu tước Noches? Phụ nữ làm hỏng những người đàn ông bình thường và bình tĩnh mà bắt đầu phàn nàn trước mặt họ. Họ cảm thấy nó 'đặc biệt' và sẽ thấy ngài đáng mến qua việc đó - ngài không biết sao? Rõ ràng sau khi ta đi ngủ, Cha thường đến phòng của mẹ để khiến mẹ phải chiều chuộng mình. Ngày hôm sau, họ thậm chí còn dễ chịu hơn bình thường. Theo Cha, bí quyết cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc là thỉnh thoảng kích thích bản năng làm mẹ của vợ mình."

    Nghe vậy, Hầu tước mở to mắt kinh ngạc, ông kích động nói: "Sao?! Ngài nói gì!? H - họ làm những việc như vậy!? Th - thật ô nhục!" rồi giọng lại dịu đi trông thấy: "Nhưng cũng tốt, nếu vợ tôi thích điều đó, một phần bối rối của tôi là Lọ và nếu tôi có thể để người vợ yêu quý của mình an ủi tôi, điều đó có thể vui lên một chút."

    Cách phàn nàn của hai cha con nhà này y chang nhau. Thật thú vị.

    "Hầu tước Noches, sự thoải mái đôi khi rất quan trọng đối với đàn ông chúng ta. Ngoài ra, cha nói với ta rằng vợ chồng nên giúp đỡ lẫn nhau. Ta tin rằng điều quan trọng đối với ông là có thể thư giãn và nhận sự được giúp đỡ tận tình từ gia đình vì dù sao ông cũng đóng một vai trò quan trọng giúp đối với đất nước." - Tôi an ủi.

    "Ng – Ngài cũng nghĩ vậy sao? Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, đó đúng là sự thật! Tôi nghĩ rằng tôi nên dũng cảm và cố gắng để vợ tôi chiếm giữ tôi!" – Ông ta gật đầu tán thành, hai mắt lấp lánh phấn khích.

    "Tất nhiên nên vậy rồi!" - Tôi nói, gật đầu mỉm cười.

    Tôi cảm thấy như Hầu tước đã có thêm động lực từ việc nhận lời khuyên về Bertia từ vợ mình để được vợ chiều chuộng, nhưng điều đó thực sự không quan trọng, miễn là nó không ảnh hưởng xấu đến tôi, tôi đoán vậy.

    Và nó có lẽ tốt cho bố mẹ chồng tương lai của tôi khi họ trở nên gần gũi nhau hơn.

    "Rất tốt, sau đó Hoàng thân của bạn, bây giờ tôi xin phép trước. Hôm nay, tôi phải hoàn thành công việc sớm rồi lẻn vào phòng của vợ tôi...khụ... ý tôi là, vì tôi cần hỏi vợ tôi một lời khuyên quan trọng về Bertia...". Mặt Hầu tước hơi đỏ lên.

    Ý đồ thực sự của ông được viết ngay trên khuôn mặt của ông luôn rồi kìa, Hầu tước Noches.

    May là một người trẻ tuổi và 'trong sáng' như tôi không hiểu ý ông ta là gì. Chắc vậy.

    Cứ giả vờ rằng tôi không hiểu đi!

    "Nên là vậy. Đó là về vị hôn thê quý giá của tôi, thế nên ông vui lòng dành nhiều thời gian để nhận lời khuyên một chút."

    "Đúng vậy! Nó rất quan trọng! Tôi sẽ dành cả đêm để xin lời khuyên." – Hầ tước Noches phấn khích đáp.

    "Ừ. Hãy làm hết sức của ông!" – Tôi cười xảo quyệt.

    Những lời của tôi chủ yếu dành cho phu nhân Noches.
     
  9. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 4.5: Bertia, 11 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ nghĩ lại thì, đã một năm kể tù lúc cuộc trò chuyện này kết thúc rồi.

    Cuối cùng, Hầu tước Noches vẫn đến gặp tôi, âu yếm kể về vợ mình và phàn nàn về Bertia, nhưng bản thân tôi vẫn sống một cuộc sống khá yên bình.

    Bên cạnh đó, Bertia cũng đến lâu đài và phàn nàn với tôi về việc 'Papa' của mình còn chẳng thèm trở nên ác độc.

    Họ có thực sự biết thân phận trong cái xã hội này của tôi không? Hay họ thậm chí không xem tôi là hoàng tử?

    Ta không phải là 'cố vấn cá nhân' của gia đình các người, hiểu chứ?!

    Ầy, bây giờ hãy tạm gác lại những câu chuyện về quá khứ sang một bên. Điều quan trọng bây giờ là tiểu thư Bertia.

    ***

    Tôi quay sang đánh giá cuốn sách của em ấy: "Cuốn sách được viết khá chi tiết. Hình minh họa cũng rất đáng yêu!"

    "Trời! Đó không phải là thứ đáng được khen ngợi như vậy!" Bertia nói, mặt đỏ bừng. Nhưng từ biểu hiện của em, em ấy không nghĩ rằng được khen như vậy cũng không quá tệ. Đúng là không hề giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình.

    "Nhân tiện, ta nghĩ em nên vận dụng tài năng của mình để viết một cuốn sách hướng dẫn viên du lịch cho thủ đô hoặc một công việc gì đó có ích... Và liệu nội dung của cuốn sách đó có đúng không? Em lấy nó từ đâu thế?". Tôi vẫn mỉm cười ngay cả khi tôi hỏi Bertia câu hỏi phiền nhất. Vì không nghĩ có nơi nào em ấy co thể nhận được thông tin, tôi phải hỏi.

    Các thông tin được viết quá tốt so với đầu óc của em ấy.

    Nội dung rất thú vị, nhưng nếu em ấy thực sự đã viết nó dựa trên các cuộc phỏng vấn, sẽ hơi lãng phí nếu để nó chỉ đơn thuần một thứ gì đó để đọc.

    Để khi chúng ta muốn bắt giữ ai, chúng ta nên tìm bằng chứng cho hành động sai trái của họ.

    "Đây là khoảng 50-50! Có một số phần em đã viết dựa trên những ký ức của kiếp trước của mình, phần còn lại thì em đã đi phỏng vấn người ta a!"

    Bỏ qua nửa đầu, nửa sau đó không phải có hơi... nguy hiểm à?

    "Em đã hỏi ai vậy?" - Tôi hỏi một cách ân cần, cố gắng để Bertia nâng cao sự đề phòng của mình.

    Kìm nén cảm xúc trong lòng, tôi nở một nụ cười dịu dàng.

    "A, là Tử tước Raleigh Konsarvuth! Ông ấy đã đến thăm Cha trước đó và thấy ổng, em chợt nhớ ra rằng ông ấy là một trong những người khiến Cha trở nên hung ác, và trở thành chồng em trong một trong những route hủy diệt.

    Thành thật mà nói, tôi đã lo lắng rằng cô ấy sẽ ngần ngại khi tiết lộ người mà cô ấy đã phỏng vấn, nhưng có vẻ như tôi lo lắng vô ích rồi.

    Bertia hoàn toàn không có ý định lấy những thông tin đó. Đó có lẽ là lý do tại sao em ấy có thể nói tên của ông ta không chút do dự, nhưng tôi ngạc nhiên là Tử tước Raleigh Konsarvuth những hành động gian trá của mình cho một cô bé với cái lưỡi lỏng lẻo như vậy - ý tôi là, một cô bé rất thành thật.

    Hành động của anh ta không khác gì ngoài tự tử.

    Ồ, nhưng Bertia vẫn còn là một đứa trẻ, hẳn là ông ta nghĩ em ấy chỉ là một đứa trẻ không có bằng chứng và sẽ chẳng có ai tin.

    Dễ hiểu thôi, Hầu tước Noches còn không để tâm đến lời lẽ của em ấy kia mà.

    "Có rất nhiều điều đang khiến ta cảm thấy phiền, nhưng bây giờ, em có thể cho ta biết làm thế nào em có thể đến gần Tử tước Raleigh Konsarvuth để ông ta nói cho em về những điều như vậy không?"

    Bertia hăng hái kể: "Ara, bọn em cũng chẳng thân thiết gì. Nhưng vì có một con đường mà em trở thành vợ của ông ấy, em nghĩ rằng ổng sẽ thấy em hấp dẫn nên bằng sự ngây thơ trẻ con của mình, em khen ngợi và tâng bốc ông ấy với đôi mắt lấp lánh. Trước khi em nhận ra, ông ấy đã đặt em lên đầu gối, cho em bánh ngọt và kể cho em về những hành vi gian trá củ mình!"

    "... Sau đó, một cái bẫy ngọt ngào..."

    "Ngài đang nói gì vậy, Hoàng tử!? Em sẽ không làm điều gì vô đạo đức như vậy!"

    "Này, Bertia. Em có biết Tử tước Raleigh Konsarvuth là một kẻ ấu dâm không - một tên biến thái hứng thú với trẻ em?"

    "... Hả!?". Bertia đã bắt đầu lo lắng trước lời nói của tôi.

    "Ông ta có chạm vào em chưa?"

    "A, nghĩ lại thì, ông ấy luc nào cũng ôm chầm lấy em, bảo em trông như búp bê. Rồi cong vuốt ve bàn chân em...". Gương mặt Bertia nhanh chóng trở nên nhợt nhạt.

    Dường như cuối cùng em cũng nhận ra tình huống nguy hiểm mà em đã gặp phải.

    "Còn gì nữa?"

    "Ông ấy thường xuyên gửi thư cho em. Gần đây, ông ấy nói ông ấy có những câu chuyện để nói với em và muốn lén gặp em, kêu em đừng nói với cha mẹ... Khôngggggggggg!!!!". Sau khi tự nói về hoàn cảnh của mình, Bertia cúi xuống, lấy tay ôm đầu, có lẽ không còn có thể kìm nén nỗi sợ hãi.

    Tôi ngồi xuống cạnh Bertia và nhẹ nhàng xoa tấm lưng run rẩy của em ấy. Liếc nhìn người hầu của em ấy, tôi thấy rằng mặt họ cũng trở nên trắng bệch.

    Có vẻ như họ đã không nghĩ rằng em ấy đã ở trong một tình huống nguy hiểm như vậy.

    Tử tước Raleigh Konsarvuth nổi tiếng trong thế giới ngầm, nhưng hầu hết mọi người đều chỉ nghĩ ông ta chỉ là một người đàn ông lớn tuổi, yêu trẻ con.

    Chà, tôi đã muốn họ nhận ra điều gì đó không đúng từ số lượng các bức thư ông ta gửi cho Bertia, hoặc một trong số những bức thư đó được trao cho em ấy thông qua một số kẻ đáng nghi.

    "Không sao cả, Bertia. Ta sẽ lo liệu việc này.". Tôi ôm ấy em, ân cần nói. "Ta sẽ không để kẻ nào đụng đến vị hôn thê của mình mà dễ dàng trốn thoát thế đâu." – Giọng tôi trầm xuống hẳn.

    "Hoàng tử...". Bertia đang run rẩy, như thể em là một con vật nhỏ. Em ấy ngước nhìn lên với khuôn mặt đầy nước mắt.

    "Để bảo vệ em tốt hơn, em có thể nói cho ta những người nào khá mà em thường xuyên liên lạc hay tiếp xúc không?"

    "Hết rồi ạ! Em chưa có cơ hội nói chuyện với Bá tước Conmorno hay Nam tước Saugil, người thúc giục cha gây ra tội ác trong trò chơi, em định sẽ gặp họ sau buổi tiệc và tạo ra mối liên hệ giữa họ và cha."

    Chắc tôi không cần hỏi tại sao em ấy lại muốn làm vậy.

    Khá rõ ràng rằng đó không phải là vì cô ấy muốn Hầu tước Noches đưa họ ra khỏi con đường tội ác hay bắt giữ họ vì những hành động gian trá.

    "Bertia, lần sau em đừng làm những việc nguy hiểm như vậy được không?"

    Thỉnh thoảng tôi có thể thích quan sát em ấy, sửa đổi hành vi của em ấy, miễn là Bertia không làm điều gì nguy hiểm. Nhưng giờ nó không còn tốt nữa khi em ấy rơi vào tình huống nguy hiểm như lần này mà tôi không nhận ra.

    Nếu tình trạng đó trở nên tồi tệ hơn, tôi sẽ không thể có được thú vui hay thưởng thức những điều thú vị nữa.

    Tôi có thể quan sát em - ý tôi là, trông chừng em - chính xác là vì em ấy đang đấu tranh vô ích - ý tôi là, cách em ấy nỗ lực hết sức mình - trong một tình huống an toàn.

    "Vâng, thưa hoàng tử! Em cũng không muốn rơi vào tình huống đáng sợ như thế này một lần nào nữa! Và vì vậy, từ giờ trở đi, em sẽ cẩn thận hơn khi tiếp cận với những người đó!". Đôi mắt ngấn nước, Bertia kiên quyết nắm chặt tay dù cơ thể đang run rẩy.

    Em không dẹp luôn chuyện đấy được à?

    "Không, thật nguy hiểm khi tương tác với họ, em biết không? Nó làm ta lo lắm."

    "Sẽ ổn thôi! Để họ gặp cha xong thì em sẽ vọt chạy liền!"

    "Đó không phải là vấn đề..."

    "Nếu em không làm được, tương lai tươi sáng của ngài sẽ bị phá hủy! Em sẽ làm hết sức mình!"

    "Như ta đã nói..."

    "Em quyết định xong rồi!"

    "Nhưng ta thì vẫn chưa..."

    "Trời ơi, không được rồi! Bữa tiệc sắp bắt đầu, mà lớp trang điểm và kiểu tóc của em như một mớ hỗn độn!"

    "... Em có chịu nghe ta không?"

    "Hoàng tử, em sẽ trở lại sau! Chức chắn sẽ trở lại đúng lúc, xin phép ạ!"

    "Em thật sự không thèm nghe ta nói gì cả... Bảo trọng..."

    Một nụ cười gượng gạo hiện ra trên khuôn mặt tôi, tôi nhìn em ấy vội vàng nắm lấy chiếc váy trắng tinh khiết của mình cùng những cô hầu ra khỏi phòng.
     
  10. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 4.6: Bertia, 11 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ... thì phải làm sao?

    Tôi thực sự không thể làm ngơ được.

    Zeno tiến đến hỏi tôi : "Ngài định làm gì thưa hoàng tử?"

    "Ừm, được rồi. Anh nhanh chóng kêu Hầu tước Noches đến đây trong bí mật đi!"

    "Hầu tước Noches?"

    "Trong lúc đó ta sẽ viết một lá thư, tí nữa nhờ anh đem tới cho Cha. Nhớ là bí mật gửi bức thư này cho Cha ta càng sớm càng tốt nhé!"

    "... Rõ rồi."

    "Ta sẽ nhắc lại điều này, bí mật và càng sớm càng tốt, hiểu không? Ta muốn hoàn thành tất cả chuyện này trước khi Bertia quay lại, chắc chắn sẽ rất rắc rối nếu để cô ấy biết được.

    "Tôi hiểu. Bí mật và càng sớm càng tốt, đúng chứ ạ?". Zeno hỏi lại lần nữa, thận trọng cúi đầu trước khi rời đi.

    Ngay khi anh rời đi, tôi bắt đầu viết thư cho Cha.

    "Nếu làm tốt việc này mà không khiến Bertia gặp nguy hiểm, đó sẽ là một cơ hội tốt để giải quyết những thành phần cặn bã trong đất nước." – Tôi nói thầm.

    Như tôi đã nói "càng sớm càng tốt", Hầu tước Noches rất nhanh sẽ có mặt ở đây.

    Tôi cần hoàn thành bức thư của mình trước lúc đó, vì vậy tôi bỏ qua những lời chào cơ bản mà đi thẳng vào chủ đề chính.

    Tôi viết về việc tôi đã nghe những tin đồn xấu về Bá tước Conmorno, Nam tước Saugil và những hành động xấu xa của Tử tước Konsarvuth.

    Về khả năng ba người họ có thể sẽ cố gắng tiếp xúc với Hầu tước Noches.

    Tôi mô tả chính xác cách tôi quyết định yêu cầu Hầu tước sử dụng các phương pháp của họ để chống lại họ và liên hệ với chính họ để có được bằng chứng chống lại họ.

    Tôi đã tô điểm thêm cho các chi tiết một chút nhưng tôi cũng đã làm điều tương tự, vì vậy nó không thực sự là một vấn đề.

    Khi tôi bỏ lá thư đã hoàn thành của mình vào phong bì, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

    "Vào đi!" - Tôi nói.

    Như thể đợi câu nói này của tôi từ lâu, ngay lập tức sau đó, Hầu tước Noches xông vào phòng, trông rất hoảng hốt.

    "Hoàng tử, có chuyện gì vậy?!"

    Dường như yêu cầu Hầu tước đến càng sớm càng tốt khiến ông ta lo lắng.

    "Zeno, đưa cái này cho Cha! Hầu tước Noches, tôi có vài chuyện rất quan trọng muốn nói với ông. Vui lòng ngồi xuống đó!". Tôi đưa lá thư cho Zeno rồi lập tức ngồi xuống ghế sofa đối diện với Hầu tước Noches.

    "Chuyện là..."

    Tôi nói với Hầu tước Noches về tất cả mọi thứ tôi cũng đã mô tả trong thư của mình, cuối cùng..."Tử tước Konsarvuth đã tiếp cận con gái của ông, Bertia. Không những vậy, ông ta còn hành động một cách vô lễ đối với cô ấy.

    "S – Sao cơ?!"

    "Ông ta chỉ mới chạm vào Bertia, nhưng ta nghe nói ông ta có hugws thú với trẻ con đấy, đồng nghĩa với việc ..."

    "K – K... không thể tha thứ!"

    " Bertia là người tự nói với ta điều này, cô ấy đã run rẩy và khóc rất nhiều. Đây hẳn là một trải nghiệm kinh khủng đối với cô ấy, tốt nhất là ta không nên nhắc lại chuyện này trước mặt Bertia."

    "...B-Bertia..."

    "Tôi đang suy nghĩ để đối phó với tình huống này, bí mật... ngăn chặn Bertia tiếp xúc với những người sẽ gây hại cho cô ấy. Ta đã thông báo cho Cha về kế hoạch này để không có sự hiểu lầm nào rồi... Ông sẽ hợp tác chứ?

    Hầu tước Noches trông có vẻ buồn bã khi nghĩ về cảm xúc bị tổn thương của Bertia. Nhưng ngay lập tức, đôi mắt ông bắt đầu rực cháy với ngọn lửa giận dữ.

    "Tất nhiên rồi! Tôi sẽ nghiền nát lũ khốn đó ra thành từng mảnh!". Ông ta nắm chặt tay. Cư nhiên không có sự do dự trong biểu hiện của ông.

    Sẽ chính xác hơn khi nói rằng anh ấy sẵn sàng chiến đấu.

    "Tôi sẽ không hỏi những gì ông định nghiền nát nhưng ta đánh giá cao sự hợp tác của ông. Giờ thì cuộc trò chuyện của chúng ta đã kết thúc, ông nên rời đi trước khi Bertia trở lại."

    "Ngài nói phải! Tôi không muốn con bé nhớ lại ký ức đau thương này!". Gật đầu trước lời nói của tôi, Hầu tước Noches rời khỏi phòng, vẻ mặt căng thẳng.

    Sắp xếp lại sơ bộ sự việc đã được hoàn thành cho đến bây giờ.

    Một trong số ba người có khả năng sẽ tham dự bữa tiệc hôm nay, nhưng họ không nên gây ra bất kỳ vấn đề nào.

    Dù sao Hầu tước Noches có thể sẽ làm hết sức mình để nghiền nát họ trước khi họ có thể.

    Ông ta vẫn là thủ tướng của đất nước này.

    Hầu tước Noches cũng sẽ không đánh mất bản thân mình với những vấn đề riêng tư và ở nơi công cộng. Nên có lẽ sẽ làm tốt.

    ... Chắc vậy.

    "Có lẽ ta nên để mắt tới cô ấy một thời gian..."

    Công việc của tôi một phần đã hoàn thành, tôi thở dài và ngả người ra ghế so-pha.

    Tôi có một công việc lớn hơn nhiều để làm sau này - ra mắt giới thượng lưu.

    Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy tôi sẽ nghỉ ngơi một chút cho đến khi Bertia trở lại.

    Hôn thê (đồ chơi) của tôi dạo này đã hơi quá lộn xộn.


     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...