Ngôn Tình [Edit] Triêu Thiên Khuyết - Bạch Lộ Vị Song

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by tongyichunhuang, Feb 2, 2025.

  1. tongyichunhuang

    Messages:
    0
    Chương 30: Để ai giẫm đạp mà chẳng như nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    * * *

    Thích thì like và vote cho mình nhé

    Đăng Ký
     
  2. tongyichunhuang

    Messages:
    0
    Chương 31: Khó lòng không cảm mến ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. tongyichunhuang

    Messages:
    0
    Chương 32: Kẻ đoạn tụ trăng hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. tongyichunhuang

    Messages:
    0
    Chương 33: Chân chính nâng đỡ người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho người này nếm thử mùi vị lạnh như tảng băng của hắn luôn!

    Trường Niệm ngạc nhiên, chớp mắt, e dè hỏi: "Ngài.. Ngài đang.. dỗi sao?"

    Một câu hỏi ngắn gọn, đánh vào trọng điểm. Nàng thật sự muốn hỏi phụ quốc công có phải đầu bị cửa ngự thư phòng kẹp hỏng rồi không. Chứ sao đột nhiên ngài ấy lại cư xử như đứa trẻ con, cố chấp so sánh bản thân với Bắc Đường Mâu?

    Có điều ngẫm lại cũng đúng, lúc Bắc Đường Mâu còn ở kinh thành thường xuyên bị người ta đặt lên bàn cân so sánh cùng phụ quốc công. Đám văn nhân còn rảnh rỗi sáng tác hai câu phú, ví hai người họ một người như bảo kiếm sắc bén được thui rèn từ gió tuyết biên quan, người kia là viên ngọc bích vô song được nuôi dưỡng trong phú quý nhân gian.

    Bởi vì cuộc tranh luận giữa kiếm tốt hay là ngọc tốt, nữ tử trong kinh lúc ấy chia làm hai phe. Một bên "bảo kiếm", một bên "hộ ngọc", ồn ào, huyên náo mãi. Bản thân người ở tận thâm cung như Triệu Trường Niệm cũng thường xuyên nghe thấy lời bàn tán xôn xao.

    Nghĩ đến việc phụ quốc công nhất định là kiểu ngoài miệng nói không thèm để ý những thứ hạng phân chia cao thấp nhỏ nhặt này, nhưng chắc trong lòng suy nghĩ ngược lại. Có lẽ nàng đâm trúng chỗ đau rồi?

    Người ta bận bịu giúp đỡ cho nàng, mà nàng lại đối xử với người ta như vậy, có chút không được tử tế lắm. Trường Niệm cúi mặt, đem cái bánh đang ăn dở một nửa của mình, đặt mặt bánh còn nguyên chưa có vết cắn ngang miệng hắn, cố gắng dỗ ngọt người trước mặt: "Thật ra dù có người nào phong nhã đến đâu thì trong mắt ta, quốc công mới chính là thiên hạ vô song, là người tốt nhất trên đời!"

    Diệp Tương Bạch quen nghe lời xu nịnh, nhưng không biết tại sao vừa nghe thấy người trước mặt khen mình, lại nhìn thấy ánh mắt đen láy của này, hắn đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng.

    "Ấy, quốc công ngài thấy nóng hả?" Thấy khuôn mặt hắn phiếm hồng, Trường Niệm quan tâm duỗi tay ra làm cây quạt nhỏ, ân cần quạt cho hắn.

    "Không nóng." Thẹn quá hóa giận, Diệp Tương Bạch đẩy cả người và cái bánh kia ra xa, quay lưng nhìn vách xe phụng phịu.

    Cách tán tỉnh của người này quá trực diện rồi, không thấy mắc cỡ sao? Ngược lại người thấy ngại là hắn.. người nên cảm thấy ngại không phải là thất hoàng tử sao! Đúng là gan to bằng trời! Đồ không biết xấu hổ!

    Trường Niệm bối rối, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp bỗng dưng phụ quốc công thay đổi thái độ với nàng.

    Tính tình thật sự quái lạ, hèn gì lớn tuổi như vậy mà còn chưa thành thân. Tính tình như vậy thì ai chịu cho nổi?

    Nhìn miếng bánh trên tay, Trường Niệm tiếp tục ăn, quyết định mặc kệ hắn dận giỗi. Nàng cũng đâu biết dỗ dành như thế nào.

    Cho nên lúc xe ngựa đến phủ quốc công, Trường Niệm ngoan ngoãn tự mình theo quản gia vào trong, không dám quấy rối người còn ngồi trong xe.

    Hôm nay Phong Đình Vân đến nhìn thất điện hạ, nhưng lúc đứng đợi ở cổng lại bị khuôn mặt âm trầm của Diệp Tương Bạch thu hút.

    "Có chuyện gì xảy ra à? Sáng nay không phải ngươi nói mọi việc thuận lợi, tâm trạng thoải mái sao?" Dò xét hắn từ trên xuống dưới một lượt, Phong Đình Vân cười khẽ, "Ai chọc giận ngươi à?"

    Diệp Tương Bạch mặc cái áo lông cáo, khoanh tay lại. Gương mặt lẫn ánh mắt đều lạnh lùng, hắn hất cằm, chỉ về phía thân ảnh một người đang tung tăng đi vào trong phủ, "Là người đó."

    "Ồ?"

    Diệp Tương Bạch nhíu mày, hừ lạnh nói: "Còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, thật sự là xem nhẹ thất hoàng tử rồi."

    Phong Đình Vân sờ cằm, đầu óc nhanh nhạy suy đoán: "Người.. lạt mềm buộc chặt ngươi à?"

    Diệp Tương Bạch cất bước tiến lên phía trước, lạnh lùng đáp: "Ngươi cùng hoàng tử trò chuyện nhiều, cũng nên khuyên nhủ người một chút, ta ghét nhất đồng tính, càng không thích người ta bỡn cợt mình, cho nên tốt nhất điện hạ nên thu lại tâm ý đi."

    Phong Đình Vân thở dài: "Cũng thật là, đường đường là một thiếu niên xinh đẹp như hoa, tự nhiên mù quáng để tâm đến ngươi làm gì cho uổng phí vậy."

    Diệp Tương Bạch: "?"

    "Không, không phải, ý của ta là, điện hạ sớm nên biết quốc công không ưa nam sắc, không nên nhắm mắt đánh liều như vậy." Phong Đình Vân lập tức đổi giọng, "Thật không sáng suốt."

    Diệp Tương Bạch thoáng liếc qua Phong Đình Vân rồi trở về viện tử của mình, không tự mình đi bố trí chuyện của Triệu Trường Niệm. Dù sao người kia cũng sẽ không cảm thấy hắn đối xử lạnh lùng.

    "Chủ tử." Quản sự trong phủ tới hỏi, "Ở bên phía viện tử của thất điện hạ có cần đặc biệt an bài gì không?"

    "Đặc biệt an bài làm cái gì?" Diệp Tương Bạch hừ lạnh, "Không đói không lạnh là được."

    Phát hiện chủ tử nhà mình hôm nay đang khó chịu trong lòng, quản sự thoáng giật mình, lập tức muốn rút lui.

    "Chờ một chút." Người đã đi tới cửa, bên trong lại truyền đến mệnh lệnh.

    Quản sự cảm thấy da đầu tê tái, lập tức trở về cúi đầu nhận lệnh.

    Diệp Tương Bạch mím môi, trầm mặc một giây mới nói: "Thất điện hạ thân thể yếu đuối lại sợ lạnh, trong phòng phải đốt địa long liên tục, phòng bếp bên kia cũng cần lưu ý, phân Cù đầu bếp qua bên đó, mở phòng bếp nhỏ để lúc nào muốn ăn gì có thể sai người làm."

    Nói đến đây, hắn lại nhớ đến dáng vẻ khù khờ, thiếu hiểu biết của người kia, đoán chừng tên món ăn chắc cũng không biết gọi là gì, nên bèn dặn dò thêm: "Bảo Cù đầu bếp viết thực đơn dâng lên, thất hoàng tử muốn ăn gì thì dựa vào đó mà gọi."

    Quản sự nghe thấy vậy bèn ngạc nhiên, tiếp đó thấy hơi cảm động. Ai nói chủ tử nhà hắn là kẻ lãnh huyết vô tình, nịnh bợ âm hiểm đâu! Rõ ràng hết lòng tỉ mỉ quan tâm một vị hoàng tử không được sủng ái, toàn thân còn tỏa ra ánh hào quang của Quan Thế Âm Bồ Tát kìa!

    Quản sự trịnh trọng cúi người nhận lệnh, mang theo tâm trạng sùng kính lui xuống đi thu xếp việc vừa được giao.

    Trường Niệm đứng trong căn phòng ấm áp, nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài thông qua cửa sổ dán lớp giấy mờ. Hồng Đề thì bận bịu tứ phía thu dọn đồ đạc. Vừa thu dọn, vừa nhỏ giọng thì thầm: "Chưa nói đến một cái viện tử ở phủ quốc công còn tốt hơn Tỏa Thu Cung của chúng ta nhiều lần, mà chỗ này so với Đông cung hình như cũng chẳng thiếu gì. Nhìn xem, vừa thoải mái, muốn gì có đó, vừa ít quy tắc hơn trong cung nữa."

    "Nô tỳ đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vốn tưởng rằng quốc công không có ý tốt, ai biết hắn thật sự muốn giúp đỡ điện hạ."

    Cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, một chút hạt bụi cũng không có. Trường Niệm đưa thay sờ giấy dán cửa sổ, thần sắc có chút hoảng hốt, chẳng qua sau một lát liền lấy lại tinh thần, cười nhẹ nói: "Đúng vậy a."

    Cũng xem như là giúp nàng, mặc dù mục đích cuối cùng của người kia là để tam ca đảm nhiệm việc giám sát quân lương.

    Khoảng thời gian vừa rồi nàng rất muốn biết, Diệp Tương Bạch lấy nàng ra làm khiên, vậy người mà hắn muốn yểm hộ đến cùng là ai? Nàng đã từng nghi là tam ca, nhưng hai người này thực sự quá ít gặp nhau nên nàng chỉ dám hoài nghi, không dám kết luận.

    Nhưng xem ra bây giờ nàng đã có thể kết luận. Người ngoài có lẽ nhìn không ra, nhưng nàng tham gia toàn bộ quá trình nên rõ hơn ai hết. Phụ quốc công lợi dụng vụ án sử giám ngục chết trong cung để lung lay thái tử, lại dùng nàng kéo ngũ ca xuống nước. Ngũ ca và thái tử tranh chấp, người cuối cùng chắc chắn được lợi là tam ca.

    Tam ca, vì sao hắn lại chọn tam ca? Trường Niệm quả thật không biết rõ. Tam ca mặc dù công trạng rất nhiều, nhưng giống nàng cũng xuất thân thấp hèn. Kiểu người như thế, muốn nâng đỡ để thượng vị thật ra là rất khó, muốn bớt việc, Diệp Tương Bạch hoàn toàn có thể chọn ngũ ca.

    Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình bản lĩnh cao cường, chọn cái khó để thể hiện năng lực?

    Dựa vào tính tình cổ quái của Diệp Tương Bạch, suy nghĩ như vậy cũng không lạ. Trường Niệm ngồi trên giường êm, sờ sờ tấm lông thỏ mềm mại được trải lên trên, thỏa mãn thở dài.

    Nàng cũng không yêu cầu xa vời, có thể bảo toàn tính mạng dưới mưu kế lưỡi đao của hắn, lại có thể sống kiếp ăn nhờ ở đậu một thời gian, thì đã vô cùng thỏa mãn rồi.

    Có điều, cuối cùng sử giám ngục là do ai giết? Hình như vấn đề này đến giờ cũng không có ai thật sự quan tâm.

    "Ngươi không tò mò, Nhược Lan đến cùng là chết như thế nào sao?" Phong Đình Vân ngồi cạnh bàn trà, hớp một ngụm trà nóng, thở dài một hơi, "Nghe người Hình bộ nói, kĩ thuật ra tay của hung thủ rất gọn gàng."

    Hương trà lượn lờ, Diệp Tương Bạch lười biếng dựa vào gối mềm, không thèm liếc mắt lên nhìn hắn: "Việc này liên quan gì đến ta?"

    Cái chết của Nhược Lan chỉ là mở đầu nho nhỏ cho cơn sóng to gió để hắn gạt đổ Trương Đức, đề bạt Lâm Mậu, đối với hắn là việc có lợi. Về phần nàng ta chết ra sao, Diệp Tương Bạch tuyệt không quan tâm.

    "Ngươi không sợ, người giết nàng ta là thất điện hạ sao?" Phong Đình Vân nhíu mày, "Điện hạ cũng không tránh khỏi bị hoài nghi."

    Nghe xong lời này, Diệp Tương Bạch cười ra tiếng: "Ai? Thất điện hạ à?"

    "Không thể sao?" Phong Đình Vân cũng cười, "Điện hạ thân thể nhìn yếu đuối, nhưng biết đâu lại biết võ? Biết đâu người đang giả heo ăn thịt hổ, còn ngươi thì muốn mình lật thuyền trong mương à*?"

    (lật thuyền trong mương*: Ý chỉ một việc tưởng chừng như không thể thất bại, lại thất bại ở chỗ dễ dàng nhất, như việc cái thuyền to hơn cái mương thì sao mà lật được, mà vẫn bị lật)

    Diệp Tương Bạch cười nhưng không nói, nhấp một ngụm trà.

    Phong Đình Vân liếc nhìn hắn, lắc đầu liên tục: "Ngươi trước giờ không phải kiểu người bất cẩn như vậy, chẳng lẽ đúng như lời đồn, ngươi ham mê nam sắc rồi?"

    Một ngụm trà sặc lại trong cổ họng hắn, Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Là ai đồn khó nghe như vậy?"

    "Ngươi lúc trước thì thân thiết với thất hoàng tử, gần đây còn trực tiếp đem người vào phủ ở luôn, bây giờ lời đồn bên ngoài có thể dễ nghe sao?" Phong Đình Vân thở dài, "Không phải trước đây Đường thái sư muốn ngươi làm rể quý sao? Bây giờ hắn không còn ý định đó nữa thì đám người kia tự nhiên sẽ suy đoán sâu xa thôi."

    Hóa ra là do Đường thái sư, Diệp Tương Bạch hừ nhẹ: "Vậy liền để bọn họ đoán mò đi."

    Có điều.. Thất điện hạ thật sự biết võ sao? Diệp Tương Bạch nắm chặt miếng ngọc thạch trên đai lưng, cảm thấy hơi nghi ngờ.

    Trong đầu hiện lên một gương mặt trắng nõn, trên cằm một bên mặt xuất hiện một vết xước nhỏ.

    Triệu Trường Niệm nói là do không cẩn thận đụng phải lúc đang múa kiếm. Lúc ấy hắn chưa nghe được tin về cái chết của Nhược Lan, cũng không hề hoài nghi, nhưng hôm nay nghĩ lại..

    Chẳng lẽ người giết Nhược Lan, thật sự là điện hạ?

    Trong lòng có chỗ không thoải mái, Diệp Tương Bạch quay đầu ra ngoài gọi một tiếng: "Diệp Lương."

    Diệp Lương là võ sĩ lợi hại nhất trong phủ phụ quốc công, được hắn ban cho họ Diệp, cực kỳ trung thành với Diệp Tương Bạch. Cho dù ngoài trời có tuyết dày, hắn cũng sẽ đứng ngoài cửa trông coi. Nghe thấy tiếng gọi, hắn liền bước vào cửa.

    "Chủ tử."

    "Nếu một người biết võ, lại làm bộ che giấu không muốn so chiêu cùng ngươi, ngươi có thể nhìn ra không?" Diệp Tương Bạch hỏi.

    Diệp Lương gật đầu: "Trừ phi đối thủ không ra một chiêu, chỉ cần ra chiêu, nô tài nhất định có thể nhìn thấu."

    "Được." Diệp Tương Bạch nói, "Vậy ngươi liền thay ta thử một người."

    Diệp Lương tuân lệnh, suy nghĩ một chút thì hỏi: "Không biết đối phương là người phương nào? Nô tài ra tay không biết nặng nhẹ, nếu là quý nhân, làm bị thương thì không ổn."

    "Là thất điện hạ." Diệp Tương Bạch nói, "Ngươi cố đừng làm hắn bị thương."

    Diệp Lương sững lại, thần sắc mười phần khó xử, bên cạnh Phong Đình Vân cũng thở dài: "Ngươi không phải đang làm khó người ta sao? Đã ra tay thì sao tránh được việc tổn thương? Nếu không nỡ, thì cứ trực tiếp tin tưởng, không thử cũng không sao."

    "Ai không nỡ?" Diệp Tương Bạch trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi đoạn tụ thì cũng đừng cho ta cũng phải đoạn tụ như ngươi."

    "Được rồi được rồi, là ngươi bỏ được." Phong Đình Vân giơ hai tay đầu hàng, lại bĩu môi hướng Diệp Lương nói, "Vậy ngươi cứ đánh cho đến chết, tuyệt đối đừng đau lòng giùm chủ tử ngươi."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...