Chương 139 Rượu nhưỡng bánh trôi

Ăn xong cơm chiều, một đám người lại đi dạo chợ đèn lồng, hàng vạn ngọn đèn nối đuôi nhau tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến người thích thú, sau đó mọi người đi dạo một lát rồi về, Điền Kim Tùng cũng theo bọn họ về nhà, bởi vì Mạc Thiên Hàm đưa bàn quay trong nhà cho Điền Kim Tùng nghiên cứu, gọi hai anh em Vương Kỳ Vương Thụy, nâng bàn qua cách vách cho hắn!

Ồn ào qua một ngày, đến tối khi rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, Thu Nghiên lại đói bụng, bởi vì ăn chiều quá sớm, đừng nói y, người khác cũng đói bụng.

"Tướng công, đói bụng!" Thu Nghiên nằm trên giường, bĩu môi nhìn Mạc Thiên Hàm.

"Tướng công cũng đói bụng, hôm nay ăn hơi sớm chút." Mạc Thiên Hàm vẫn chưa buồn ngủ, quần áo trên người là đồ mới, buổi chiều nấu cơm toàn thân đều là mùi khói dầu, sau khi ăn cơm liền tắm thật nhanh sau đó thay bộ đồ mới này.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Tướng công đi phòng bếp nhìn xem còn có cái gì có thể làm đồ ăn khuya không, phu lang chờ ha!" Nếu đều đói bụng, Mạc Thiên Hàm cũng không vội đi ngủ, đi phòng bếp, còn dư chút rượu gạo, rượu nếp than cùng rượu nhưỡng, lại còn chút bột nếp còn thừa khi làm chè hồi tết Nguyên tiêu, thế là lấy ra chút cẩu kỷ, làm rượu nhưỡng bánh trôi thôi!

Vui sướng quyết định món ăn khuya, Mạc Thiên Hàm bắt đầu bận việc, lúc đang đào bột nếp. Đệ đệ của Trần Lôi – Trần Thiết đi vào, thấy Mạc Thiên Hàm ở phòng bếp, còn hơi sửng sốt, Trần Thiết thành thật thấy Mạc Thiên Hàm vén tay áo liền hỏi một câu: "Lão bản, ngươi cũng đói bụng a?"

"A? Ngươi cũng đói bụng?"

"Vâng, bốn người đều đói, Lôi ca kêu ta vào xem có gì ăn không?" Trong bốn người, Trần Thiết cao lớn vạm vỡ nhất, cũng dễ đói nhất.

"Được rồi, quay về nói với bọn họ, chờ một lát là được, hai nén hương nữa ngươi quay lại lấy đồ ăn khuya, thuận tiện đi hỏi mấy người của Lưu sao sao xem có ăn không? Ăn thì lão bản sẽ mang cho bọn họ."

"Ai da, yêm liền đi!" Trần Thiết xoay người liền chạy đi báo tin tốt, lão bản làm ăn khuya!

Cách làm rượu nhưỡng bánh trôi rất đơn giản, rượu nếp than, bột nếp thêm chút nước sôi xoa thành cục bột, đắp lên vải ướt để bột nghỉ mười phút sau đó xoa thành từng cục bột nhỏ, đun một nồi nước sôi, thả vài cái trứng vào, rồi bỏ bột vào nấu sôi lên, lại thêm chút rượu nhưỡng, nấu chút liền ngừng lửa, nhân lúc còn nhiệt độ nóng liền bỏ cẩu kỷ cùng hạt mè đã xào chín vào.

Đặt mười tô vào một khay, lại chừa hai tô mang cho phu lang, Thu Nghiên đang dựa người vào cột, tội nghiệp nhìn về phía cửa, thấy Mạc Thiên Hàm bưng hai chiếc tô to, vèo một phát, xỏ giày liền chạy ra.

"Đây là cái gì?" Giống chè trôi nước lại nhỏ hơn một chút, còn có chút cẩu kỷ, trứng chần, loáng thoáng mùi rượu phất qua chóp mũi.

"Rượu nhưỡng bánh trôi, nếm thử? Ăn rất ngon." Đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Hàm nấu món này ở đây, cho nên muốn để cho Thu Nghiên nếm muỗng đầu tiên.

"Được nha." Vui sướng cầm muỗng nhỏ, ăn cái bánh trôi, ưm, hương vị rất ngon, dai dai ngọt ngọt lại đậm vị nếp, còn có chút mùi rượu.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon!"

"Ngươi ăn trước, ta đi bưng cho Lưu sao sao bọn họ một người một tô, vừa rồi Trần Thiết đi phòng bếp tìm ăn đâu, xem ra mọi người đều đói bụng."

"Ân ân.." Thu Nghiên trong miệng ngậm bánh trôi, không rảnh phản ứng Mạc Thiên Hàm, gật gật đầu, xem cũng chưa xem Mạc Thiên Hàm, xì xụp ăn hăng hái.

Mạc Thiên Hàm thấy y đói lả, liền múc bớt trong tô của mình qua cho y: "Ăn chậm một chút, trong nồi còn có, ta lại bưng thêm một tô cho ngươi."

"Vậy mau đi thôi!" Cuối cùng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Thu Nghiên vẫy vẫy tay cầm muỗng, làm cho Mạc Thiên Hàm lại bưng một tô cho y, y sợ chính mình sẽ ăn hết, không đủ cho tướng công ăn.

Mạc Thiên Hàm đi phòng bếp, không thấy mười tô ban nãy, xem ra Trần Thiết đã bưng đi, hai đứa bé ăn một tô chắc hẳn cũng đủ, trong nồi còn dư khoảng một tô, Mạc Thiên Hàm múc ra tô mới, lại dọn dẹp nồi sạch sẽ, xong xuôi mới quay về buồng.

Lúc quay lại phòng, Mạc Thiên Hàm hoảng sợ, suýt nữa làm rớt chiếc tô trong tay, phu lang nhà hắn gương mặt đỏ bừng, nghe tiếng vang liền quay đầu nhìn qua, vẻ mặt là hắn chưa bao giờ thấy, đôi mắt mông lung mang theo chút ướt át, mở to tròn, đặc biệt đáng yêu.

Mạc Thiên Hàm đi qua liền thấy hai cái tô đã rỗng tuếch, Thu Nghiên "ợ" một hơi, hắn liền híp mắt nhìn tiểu phu lang của mình, đây là, say?

"Nghiên nhi, đây đều là do ngươi ăn?" Thật cẩn thận hỏi một câu, Mạc Thiên Hàm không phải chưa từng thấy Thu Nghiên say, bình thường Thu Nghiên uống chút rượu gạo xong sẽ ngoan ngoãn ngủ, cho nên hắn có chút không chắc người này uống say chơi rượu điên sẽ là dạng gì.

Tuy rằng rượu nhưỡng bánh trôi dùng rất ít rượu nhưỡng, nhương nấu một nồi to, dùng cũng không ít rượu nhưỡng, huống chi còn là rượu nhưỡng lâu năm! Thu Nghiên đói bụng tham ăn, hai tô to đều thấy đáy.

Thu Nghiên phản ứng có chút chậm chạp, y ngơ ngác nhìn Mạc Thiên Hàm cau mày, sau đó đột nhiên thân thể run rẩy, oa oa khóc lên, trong đêm đặc biệt vang dội!

"Oa! Ô ô! Xin, xin lỗi tướng công, Nghiên nhi đều ăn hết.. Ta, ta không nên.. Tướng công không có ăn! Oa!" Khóc lóc lại đột nhiên đứng lên, kết quả đứng không vững lại ngồi xuống.

Dọa Mạc Thiên Hàm vội đỡ lấy y, sợ y té ngã, thả nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, ta không có trách ngươi, đừng khóc ha, tướng công còn có đồ ăn, tướng công không bị đói đâu!"

Thu Nghiên nâng lên đôi mắt ướt át nhìn hắn: "Ngươi?"

"Đúng đúng, tướng công, ăn khuya, tướng công có ăn." Mạc Thiên Hàm cười sờ gương mặt đỏ rực của Thu Nghiên, cảm nhận nhiệt độ hơi cao của da thịt so với bình thường: "Nghiên nhi đi ngủ trước được không?"

Thu Nghiên uống say liền muốn ngủ, nhưng vẫn muốn nhìn tướng công thì phải làm sao? Đáng thương nhìn Mạc Thiên Hàm: "Nhưng tướng công vẫn chưa ngủ."

"Nghiên Nhi say, ngủ trước, tướng công ăn khuya xong liền về bên cạnh Nghiên nhi được không?" Không thể nói đạo lý với người say, Mạc Thiên Hàm bình thường đã quen dỗ dành Thu Nghiên, lúc này càng giống như đang dỗ một đứa con nít.

"Đúng vậy, say, tướng công đã quên tửu lượng của ngươi vốn rất ít, rượu nhưỡng bánh trôi này không thể để ngươi ăn nhiều, ăn nhiều sẽ say."

"Đây là say sao?" Thu Nghiên cảm thấy thực mới mẻ, y sờ sờ mặt của mình, tựa hồ thật là có chút nóng, còn có, vì cái gì không cho y ăn nhiều?

Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên oai đầu nhỏ, cười vẻ mặt ngốc hề hề, tựa hồ đối lần đầu tiên hơi say cảm thấy phi thường tò mò.

"Ta còn muốn ăn!" Duỗi tay tưởng lấy tô to trong tay Mạc Thiên Hàm, nhưng vẫn luôn với không tới? Ta với! Ta lại với!

Nhìn hành động trẻ con khi say của Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm cũng không biết phải làm sao bây giờ, nghĩ dù sao cũng đã say, vậy say luôn thôi!

Hắn ngồi xuống, lại bế thu Nghiên lên, làm mèo con say ngồi trên đùi, sau đó cầm muỗng đút cho y ăn.

Thu Nghiên vẫn còn nhớ hương vị này, ăn rất ngon ăn rất ngon, y xì xụp ăn vài cái, mới xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn Mạc Thiên Hàm, lúc này nói cũng không liền mạch: "Ợ.. Tướng công.. ăn.. ánh, ôi!"

Mạc Thiên Hàm dở khóc dở cười, hẳn là tướng công, ăn bánh trôi mới đúng! Mèo con say nói còn không rõ, nhưng còn nhớ thương tướng công chưa ăn bánh trôi đâu.

"Được, tướng công ăn bánh trôi." Mấy ngụm ăn hết bánh trôi còn lại, Thu Nghiên thấy trong tô không còn gì, mới ôm cổ Mạc Thiên Hàm cọ cọ, chép chép miệng buồn ngủ.

Bình thường Thu Nghiên sẽ không làm ra những động tác như vậy, cho nên Mạc Thiên Hàm vừa được cọ liền hơi ngẩn người, phu lang ngoan ngoãn của hắn thực ngại ngùng, ngày thường ở bên ngoài tay trong tay cũng mặt đỏ nửa ngày, lúc này uống say liền chủ động không ít, còn biết ôm hắn cọ cọ.

Tức khắc, Mạc Thiên Hàm đã bị động tác nhỏ này của Thu Nghiên chinh phục, không còn nhớ mang đồ xuống bếp, ôm phu lang lên, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả người xuống giường, cởi giày nhỏ ra, đắp chăn mỏng, mùa hè nóng, nhà họ chỉ đắp chăn mỏng.

Lấy ống trúc trên giường ném xuống, Mạc Thiên Hàm cũng nằm lên bên cạnh phu lang, nhìn mặt mày người này.

Chậm rãi, biến thành từng nụ hôn sâu, cừu con ngây thơ như Thu Nghiên, không hề có sức chống cự, không bao lâu đã bị Mạc Thiên Hàm sờ đến eo mềm, cả người đều say khướt, chỉ dựa vào chút bản năng yếu ớt chống cự: "Tắt đèn.."

* * *

Qua tết, Mạc Thiên Hàm càng vội, trong đất đã bắt đầu thu hoạch vụ chiêm, hắn liền bắt đầu chuẩn bị chút đậu xanh đưa đến thôn hắn mua lương thực, từ sau tin tức đậu xanh giải nhiệt lan ra, giá của đậu xanh liền hơi dâng lên, nhưng Mạc Thiên Hàm không để bụng, hắn chỉ không muốn vì mua lương thực mà dính lên mạng người, lại nói, hắn cũng không để ý chút tiền bạc kia, đậu xanh hơi quý, cũng không đắt hơn bao nhiêu.

Liên tục như vậy, những thôn được hắn tặng đậu lại rất có ấn tượng tốt về hắn, đều nhiệt tình tỏ vẻ sẽ ưu tiên đem lương thực tốt nhất trong nhà bán cho hắn.

Nhưng, Mạc Thiên Hàm cũng có chút buồn bực, bởi vì gần đây tính tình của Thu Nghiên ngày càng cổ quái, tỷ như vào sáng sớm, hắn muốn tìm Thu Nghiên lấy chút tiền tiêu vặt, bởi vì phải đi mấy cái thôn bàn chuyện thu mua lương thực, giữa trưa không thể trở về, cho nên có thể sẽ ăn cơm ở nhà nông nào đó, đương nhiên không thể ăn không, ít nhất cũng phải đưa cho người ta mưới hay hai mươi lượng bạc gì đó, còn phải dặn dò bọn tiểu nhị những chuyện lặt vặt liên quan lúc thu lương nữa..

Gọi Thu Nghiên nửa ngày, Thu Nghiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa nghe là đòi tiền, liền rất thống khoái cho hắn một lượng bạc!

Mạc Thiên Hàm: "!"

Thu Nghiên thấy hắn không đi, liền hơi thanh tỉnh chút: "Tướng công, sao ngươi còn chưa đi? Trong chốc lát không phải còn phải đi thôn khác sao?"
 
Chương 140 Lão bản có?

"Nghiên nhi, ngươi lấy thêm năm mươi lượng cho ta đi, bạc vụn là được."

Thu Nghiên vừa nghe muốn số lượng nhiều như vậy lập tức cảnh giác nhìn Mạc Thiên Hàm: "Cần nhiều bạc như vậy làm gì? Ngươi ra cửa qua hai ngõ nhỏ liền đến tiệm gạo, xuống thôn có xe ngựa, nếu ăn cơm, cũng không cần năm mươi lượng a!"

Mạc Thiên Hàm khó hiểu nhìn Thu Nghiên đột nhiên tinh thần lên: "Không phải, đây là tiền đặt cọc cho người ta, lần này xuống thôn là để thu lương thực."

"Thu lương thực cũng sẽ không chỉ mua năm mươi lượng đi?"

"Đương nhiên không chỉ năm mươi lượng, đây là khoản chi cho các tiểu nhị lúc thu lương nữa, ăn nhà nào cũng phải cho người ta chút tiền, không thể ăn uống chùa a!"

"Ừm, vậy cũng đúng!" Lúc này Thu Nghiên mới giải tỏa nghi ngờ, cho Mạc Thiên Hàm bảy mươi lượng bạc vụn, còn phái người thành thật nhất trong nhà là Trần Thiết đi theo Mạc Thiên Hàm xuống thôn.

Nói tốt là chăm sóc, kỳ thật sau khi Trần Thiết trở về, Thu Nghiên liền cùng đám người Lưu sao sao hỏi Trần Thiết thật nhiều câu hỏi, ừm, phần lớn là lúc bọn họ vào thôn, có ca nhi đến gần Mạc Thiên Hàm hay không..

Lúc ăn cơm, lượng cơm của Thu Nghiên không có gia tăng, nhưng bắt đầu có hành vi kén ăn, không ăn mỡ, thấy mỡ liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ, ăn cải gói thịt thì phải nhìn Mạc Thiên Hàm làm, y mới chịu ăn, thật đúng là "ăn thịt không cần mỡ".

"Tướng công, Nghiên nhi muốn uống cháo." Sáng sớm, Mạc Thiên Hàm vừa thức dậy, Thu Nghiên cũng tỉnh theo, kéo tay Mạc Thiên Hàm, lẩm bẩm nói muốn uống cháo.

"Được, tướng công đi nấu ngay." Thu Nghiên khó được chủ động đòi ăn, Mạc Thiên Hàm liền đi phòng bếp, Giang ca tử đã nấu xong cơm sáng, có bánh quẩy cùng sữa đậu nành, bánh quẩy mới chiên xong, sữa đậu nành là sáng sớm đến phường đậu lấy về - năm đồng tiền một thùng lớn, tùy tiện lấy!

"Lão bản? Sao lại tới phòng bếp?" Giang ca tử đang chuẩn bị mang bữa sáng đi, liền thấy Mạc Thiên Hàm bước vào, có chút giật mình: "Lão bản đói bụng?"

"Không, là Nghiên nhi muốn uống cháo, hôm nay không có làm, ta nấu cho y."

"Nga, vậy ta ra ngoài trước."

Giang ca tử bưng một mâm lớn bánh quẩy, Lam ca tử cũng nâng thùng đựng sữa đậu nành ra ngoài, nhường phòng bếp cho Mạc Thiên Hàm, đôi khi, lão bản của họ liền thích làm chút đồ ăn mới mẻ, phần lớn đều là cho tiểu sư đệ.

Mạc Thiên Hàm nấu một nồi cháo gạo, nếu nấu cháo nếp cần ninh hơi lâu, nấu cháo gạo sẽ tiện hơn, cũng hơi loãng, bởi vì mùa hè quá nóng, uống chút cháo gạo loãng, thật tốt!

Vì thế, chờ tới lúc Mạc Thiên Hàm bưng cháo cho Thu Nghiên đang ngồi chờ, Thu Nghiên vừa thấy trong chén lác đác mấy hạt gạo, khuôn mặt nhỏ liền kéo dài ra!

"Sao vậy?" Lưu sao sao đang uống sữa đậu nành, liền thấy Thu Nghiên bày ra vẻ tức giận, sáng sớm, đây là muốn làm gì?

"Sao sao, tướng công, Nghiên nhi ăn cháo, không cần bỏ nước nấu!" Kỳ thật Thu Nghiên muốn nói không cần đổ nhiều nước như vậy, nhưng không biết thế nào, liền không nói rõ, vì thế lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thu Nghiên!

"Phụt!" Người đầu tiên không nhịn được, chính là Giang ca tử!

Tiếng "phụt" tiếp theo là của Lam ca tử, những người khác cũng bật cười theo, Thu Nghiên đỏ mặt nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng công, không phải như vậy!"

Mạc Thiên Hàm cũng không nhịn được, hắn cười hỏi Thu Nghiên: "Vậy phải thế nào?" Phu lang nhà hắn thật đáng yêu, ăn hcáo không cần đổ nước nấu đâu!

"Ô ô, không được ăn hiếp Nghiên nhi!" Thu Nghiên giống như chú mèo con xù lông, giương nanh múa vuốt nắm tay Mạc Thiên Hàm không buông: "Muốn cháo sềnh sệch, không cần loại này! Không cần loại này!"

Cuối cùng Mạc Thiên Hàm không có thời gian, vẫn là Lưu sao sao xuống bếp nấu lại chén cháo hồi lâu, mới đạt đến yêu cầu của Thu Nghiên.

Đến lúc ăn cơm chiều, Thu Nghiên cũng không ăn thịt, chỉ dùng rau, nhưng rau này còn phải là dùng thịt hầm ra!

Nhìn Thu Nghiên từng đũa gắp đậu que trong tô đậu que hầm xương sườn, lại một khối xương cũng không kẹp; ăn canh cũng uống canh trứng nấu với rau chân vịt, cứ vậy mà ăn hết hai chén cơm!

Lưu sao sao nhìn nhìn, có chút phát hiện, nhưng không dám khẳng định, y cũng không định giấu, chỉ định đợi ngày nào đó nhân lúc Lý gia phu lang đến chơi liền để y nhìn xem, có phải giống như những gì y đoán không, nếu đúng thì mọi người cùng vui, nếu không cũng đừng lộ ra, đỡ gây áp lực cho tiểu đồ đệ.

Đến tối khi đã rửa mặt xong, Mạc Thiên Hàm liền bưng canh bổ đến cho Thu Nghiên, Thu Nghiên thực xem trọng canh bổ này, uống rất nhanh lẹ.

"Tướng công, khi nào Nghiên nhi có thể có a?" Ôm tướng công chặt chẽ, Thu Nghiên đối với con cái đã sắp ma chướng.

"Muốn con?" Mạc Thiên Hàm vuốt ve phần lưng non mềm của Thu Nghiên, hỏi tiểu phu lang của mình.

"Vâng!" Đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn.

"Được, đến hôm nay phu lang đã uống vài chén thuốc, đó là bí phương cung đình, là để cho các quý nhân trong cung sử dụng, tối nay tướng công nỗ lực một chút, ngày mai khẳng định liền có!" Mạc Thiên Hàm nói xong, liền xoay người, đè lên người phu lang bắt đầu kế hoạch tạo người..

Buổi sáng, bị ấy ấy một đêm nên Thu Nghiên không thể rời giường sớm, Mạc Thiên Hàm liền nấu sẵn nồi cháo đặc sệt, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Thu Nghiên, sau đó đút một ít cho y: "Hôm nay tướng công phải đi trong tiệm phân phối người đi thu lương, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ những chuyện vặt vãnh nữa."

Tuy rằng đêm qua hắn lo cày cuốc, nhưng vẫn từ vẻ mặt của Thu Nghiên nhìn ra, phu lang ngoan của hắn thực để ý chuyện có con, ngay cả yêu cầu đổi tư thế của hắn cũng không phản đối, có thể thấy vì con, ngay cả ngượng ngùng cũng có thể cố nén, Thu Nghiên như vậy làm hắn rất đau lòng.

"Dạ, Nghiên nhi đã biết, tướng công đi thôi, Nghiên nhi muốn ngủ thêm một chút, gần đây luôn buồn ngủ a."

"Xuân buồn thu mệt hạ ngủ gật, mùa hè quá nóng, ngươi mệt nhọc là chuyện bình thường, tướng công chờ ngươi ngủ rồi đi." Đỡ người nằm xuống, nhẹ giọng nói với người đã bắt đầu mơ màng.

"Ưm ưm!" Gật đầu liền ngủ.

Mạc Thiên Hàm không dám đắp chăn dày cho y, mà chỉ dùng chăn mỏng che bụng cho Thu Nghiên, lộ ra tứ chi cùng đầu, như vậy sẽ không cảm lạnh, cũng không quá nóng.

Mãi đến khi Thu Nghiên phát ra tiếng ngáy sung sướng, Mạc Thiên Hàm mới ra cửa, lúc ra cửa còn chưa yên tâm, đến chào hỏi Lưu sao sao, để Thu Nghiên ngủ đến trưa hãy gọi y rời giường ăn cơm.

Bằng không, theo lý, hôm nay Thu Nghiên phải đến học nhạc cụ với Lưu sao sao, tuy là Thu Nghiên chỉ học cho vui, nhưng Thu Nghiên học nghiêm túc, Lưu sao sao cũng dạy nghiêm khắc, không để y "trốn học" không lý do chính đáng.

Tới gần giữa trưa, Lưu sao sao thấy Thu Nghiên vẫn chưa dậy, liền đi đẩy cửa hỏi xem y muốn ăn gì, lúc sáng khi Mạc Thiên Hàm rời đi, cố ý nhờ y nhìn Thu Nghiên ăn cơm, mà y cũng muốn xem xem khẩu vị của Thu Nghiên có thay đổi hay không.

Vào cửa, buồng khách không có Thu Nghiên, y đành phải vào phòng ngủ, đơn giản y là sư phụ của Thu Nghiên, cũng coi là nửa sao sao của Mạc Thiên Hàm, tuổi tác lớn, không cần quá kiêng kị.

Đi vào liền thấy, trên bụng Thu Nghiên đắp chăn mỏng, tứ chi mở rộng, hai má đỏ bừng, đang ngủ ngon lành!

Lưu sao sao vươn tay đẩy, trên người có chút nóng!

Lưu sao sao có chút kinh ngạc, vội vàng chạy ra gọi người: "Lam ca tử Giang ca tử, mau tới! Thu Nghiên phát sốt!"

Mạc Thiên Hàm đang cùng Từ chưởng quầy dọn nhà kho, hắn sức lớn, cũng không thích nhìn người khác làm việc chính mình rảnh rỗi, vì thế hắn để Từ chưởng quầy nhìn, hắn cùng các tiểu nhị dọn nửa ngày, dọn ra một khoảng đất trống sau nhà kho, để đặt lương thức mới của năm nay.

Giữa trưa cũng ăn cơm với các tiểu nhị, dù sao hắn ở hiện đại cũng làm lão bản rất lâu, lại chịu tư tưởng giáo dục người người bình đẳng N năm, cho nên chỗ của hắn chẳng những đúng hạn phát tiền công, ăn uống còn tốt hơn bất cứ cửa hàng nào, không nói thịt cá, những đảm bảo đủ bốn món một canh, bên trong sẽ có hai thịt hai chay, còn canh thì tùy tâm ý của đầu bếp.

Sau khi ăn xong, Từ chưởng quầy mang sổ sách tới, cùng Mạc Thiên Hàm ngồi trên quầy tính toán, nhìn xem trên sổ có bao nhiêu tiền lưu động có thể dùng, sắp đến lúc thu hoạch vụ chiêm, không chuẩn bị đủ tiền là không được.

Đang tính, thì người cao to Trần Thiết vội vã lao vào, vóc dáng lớn giọng cũng to, vừa vào liền hô vang: "Lão bản có, lão bản có!"

Có lẽ là quá kích động, có lẽ là vì tiểu nhị mới lau sàn nhà, còn có vệt nước sót lại, nên Trần Thiết liền trượt té, văng ra thật xa!

"?" Mạc Thiên Hàm có chút ngơ ngác nhìn người mặt mày hớn hở nằm trên mặt đất, nửa ngày mới phản ứng lại: "Ta có gì?"

"Lão bản có tin vui a!" Tiếng hô biến điệu vang vọng cả cửa hàng, chấn đến khung cửa cũng run run, Từ chưởng quầy cùng tiểu nhị trong tiệm, cùng các khách nhân tới mua lương đều bị chấn ngây người!

Mọi người nhìn bộ dạng Mạc Thiên Hàm, khóe mắt đều giật giật.

Chẳng lẽ vị này là một ca tử? Vậy thì ca tử này quá xấu!

"A?"

"Ngươi nói cái gì?" Mạc Thiên Hàm tóm cổ áo tên này giơ lên giữa không trung, hung tợn trừng kẻ ngu ngốc trước mặt: "Nói rõ ràng cho ta."

Nếu không hôm nay thanh danh của Mạc mỗ, đều bị hủy hoại!

"Cái kia, hôm nay Lưu sao sao mời Lý đại phu đến, bắt mạch cho Nghiên ca tử, ha hả.. ha hả.. ha hả!" Nói nói, bản thân liền cười ngây ngô.

"Mau nói, Nghiên nhi làm sao vậy?"

Mạc Thiên Hàm híp mắt, hắn nhìn phản ứng của tên ngốc to con này liền biết Thu Nghiên không có việc lớn gì, nhưng phản ứng của tên này rất kì lạ, bộ não liền chuyển động, chẳng lẽ phỏng đoán thành hiện thực? Trong lòng có chút kích động, là có hậu sao? Mấy ngày nay Nghiên nhi thực không thích hợp, không phải là phản ứng giai đoạn báo hiệu mang thai chớ? Nghe nói người mang thai, tính tình đều thay đổi!

"Tiểu nhân, tiểu nhân đáng chết, vui quá mức, là phu lang của lão bản có tin vui!"

Bộp..

Là tiếng Trần Thiết rơi xuống đất.

Rầm..

Là cửa hơi mở bị quăng ngã nát.

Lão bản?

Lão bản không còn bóng dáng a!
 
Chương 141 Thật sự có

[HIDE-THANKS]
Mạc Thiên Hàm chạy bằng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời hắn, giống như một cơn gió thổi từ tiệm về nhà, chỉ dùng hai phút!

Lúc hắn vào cửa, Lý đại phu vừa mới rửa tay xong ngồi ở một bên viết chữ, ông vừa mới bắt mạch cho Thu Nghiên, hiện tại đang ghi phương thuốc.

Lý gia phu lang cùng Lưu sao sao đều ở bên cạnh nhìn, tuy rằng người không ít, nhưng không khí lại im ắng, chỉ có tiếng đầu bút lông xẹt qua trang giấy, Mạc Thiên Hàm liền sải bước tiến vào.

"U, đã về rồi!" Cửa bay vào một bóng người, Lý đại phu ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạc Thiên Hàm há miệng to thở dốc, mồ hôi trên mặt tuôn ra nhỏ giọt xuống đất.

"Nghiên nhi, Nghiên nhi.." Đến lúc này, Mạc Thiên Hàm lại khẩn trương mà không hỏi ra được, kiếp trước kiếp này, hắn đều không có đời sau, thình lình biết Thu Nghiên có thai, giống như đang nằm mơ vậy.

"Nghiên nhi, tiểu tử thúi còn biết tới phu lang a!" Nhắc đến chuyện này, Lý đại phu liền tức giận: "Đều đã một tháng, sao không biết chú ý một chút? Còn dám làm loạn, lỡ như không còn xem hai người các ngươi làm thế nào!" Ông biết Thu ca tử có bao nhiêu muốn một đứa bé, Mạc Thiên Hàm còn tự mình xuống bếp làm một bàn dược thiện đãi lão sư huynh của ông, chỉ bởi vì lão sư huynh cho phu lang của hắn một phương thuốc điều dưỡng thân thể, thế nhưng lại không biết quý trọng, dám mù quáng lăn lộn, nếu không phải hai người làm được quá mức, Thu ca tử cũng sẽ không có chút nóng lên.

"..."

"A cái gì a?" Lý đại phu viết xong phương thuốc, không thèm nhìn Mạc Thiên Hàm liền đưa cho Lưu sao sao: "Phiền toái sao sao hỗ trợ đi dược đường bốc thuốc, nấu ba chén thành một chén, cho Thu ca tử uống, lại làm chút đồ ăn thanh đạm."

"Ai ai, lão thân đi ngay, đi ngay!" Lưu sao sao cũng làm lơ lão bản ngốc, trực tiếp lướt qua Mạc Thiên Hàm, vui rạo rực chạy đi lấy thuốc.

"Lão ca ca, ha hả, cái kia, Nghiên nhi?" Mạc Thiên Hàm cọ tới cọ lui nhìn Lưu sao sao đi ra ngoài bốc thuốc, Lý gia phu lang vào buồng trong, liền cùng Lý đại phu lôi kéo.

"Hừ! Phu lang nhà ngươi có, đã hơn một tháng, sau này không được hồ nháo lung tung, biết chưa? Còn có, thân thể tiểu phu lang không tốt, ngươi phải bồi bổ thêm cho y."

"Dạ dạ, ha hả, có, ha hả, có đâu!" Miệng Mạc Thiên Hàm nứt ra, liền không thể khép lại, đôi mắt đăm đăm khóe miệng cũng chảy nước, nhìn qua như một kẻ ngu đần!

"Ngây ngô cười cái gì? Còn không vào xem phu lang của ngươi đi!"

"Ai ai!"

Vào buồng trong, Lý gia phu lang mới đắp chăn cho Thu Nghiên, lúc này không thể lộ ra tứ chi, lúc này chỉ có đôi chân trắng nõn hơi lộ ra bên ngoài, cánh tay chỉ lộ một nửa phần bả vai.

"Tướng công." Thu Nghiên thành thật nằm, mở to hai mắt, vẻ mặt vui mừng nhìn Mạc Thiên Hàm, hiện tại, trong bụng y, có ruột thịt của tướng công.

"Ai ai, ha hả!" Mạc Thiên Hàm xoa xoa tay, cũng không biết phải nói gì, chỉ biết ngây ngốc nhìn Thu Nghiên cười.

"Nhìn xem, mừng đến phát ngốc rồi!" Lý gia phu lang vừa thấy bộ dạng của Mạc Thiên Hàm liền che miệng cười trộm: "Hai người nói chuyện đi, ta ra ngoài nhìn xem Lưu sao sao trở lại chưa, còn phải nấu thuốc cho Thu ca tử uống nữa!"

"Vâng vâng, cám ơn Lý phu lang!" Mạc Thiên Hàm nhích đến chỗ Lý gia phu lang vừa ngồi, thấy Lý gia phu lang ra ngoài, lập tức liền nắm tay Thu Nghiên không buông: "Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái? Có cảm thấy buồn nôn muốn ói hay không?"

"Không có, không có gì hết, chỉ hơi mệt mỏi, giữa trưa ngủ say, cũng không biết mình nóng lên, là Lưu sao sao phát hiện, đi mời Lý đại phu tới."

"Thực xin lỗi, tướng công không chú ý đến." Hôm qua còn lăn lộn như vậy, khó trách Lý đại phu nổi giận, bọn họ thật vất vả mong đợi được đứa bé, nếu làm hắn lăn lộn không có, nhất định hối hận chết!

"Không có, cũng là do Nghiên nhi không chú ý đến." Mấy ngày nay bản thân không chỉ đặc biệt có thể ăn, tâm trạng lúc tốt lúc xấu, ha hả, cũng không cảm giác được.

"Ha hả, ta có con, phu lang của ta có thai!" Răng cửa làm sao cũng không che lại được, Mạc Thiên Hàm căn bản không thể khống chế thần kinh mặt của mình.

"Dạ, Nghiên nhi rốt cục có con của tướng công." Thu Nghiên có đứa bé, gánh nặng trong lòng lập tức giảm bớt rất nhiều, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng.

"Ha hả, tốt tốt, cái kia, Nghiên nhi muốn ăn gì? Cần tướng công làm cho không? Trái cây thì sao?" Không đợi Thu Nghiên nói chuyện, Mạc Thiên Hàm liền tự phủ quyết: "Trái cây có chút lạnh đi? Vậy ăn chút trái cây không lạnh vậy!" Thu Nghiên hơi há miệng, vừa muốn nói gì, Mạc Thiên Hàm lại bắt đầu nói: "Ừ ừ, ăn chút đồ vật bổ ích, táo đỏ không sai, bổ khí ích khí, còn bổ máu!"

"Tướng công!" Thu Nghiên bị Mạc Thiên Hàm làm dở khóc dở cười, y nghĩ, tướng công đây là vui mừng quá mức đến nói năng lộn xộn? Ha hả..

"Tướng công đây, muốn ăn cái gì? Tướng công đi làm cho ngươi!"

"Thu Nghiên không yếu ớt như vậy, bé con mới một tháng, vẫn chưa hiện rõ, ăn cơm bình thường là được." Lúc này Thu Nghiên cũng không có tâm tình ăn cơm, trước tiên phải làm tướng công đang hưng phấn bình tĩnh lại đã.

"Được, được, vậy, uống nước không?" Chưa chờ Thu Nghiên nói uống hay không uống, Mạc Thiên Hàm liền phản ứng lại: "Hiện tại có thai, không thể uống trà, sẽ khiến ngươi mất ngủ vào buổi tối, uống nước sôi để nguội là được!"

"Được, Nghiên nhi khát, tướng công rót cho Nghiên nhi chén nước đi!" Thu Nghiên bất đắc dĩ nhìn tướng công mừng phát điên của mình, đành phải kêu Mạc Thiên Hàm đi rót cho y chén nước ấm, uống xong nửa chén liền lắc đầu, Mạc Thiên Hàm liền uống sạch nửa chén còn lại!

Mới nãy chạy quá nhanh, lúc này mới cảm thấy có chút khát!

"Tướng công, sao ngươi quay về nhanh như vậy?" Thu Nghiên vừa rồi nghe có người ra ngoài, biết là Trần Thiết đi báo tin, mới chưa đến một chén trà nhỏ, tướng công của y liền trở lại, thật nhanh a!

"Ha hả, tướng công biết phu lang có thai, còn không gấp gáp chạy về? Phỏng chừng hiện tại người trên đường cái đều đang buồn bực, sao đột nhiên lại có ngọn gió to thổi qua? Ha hả!" Thấy Thu Nghiên bị mình trêu đỏ mặt, tâm tình của Mạc Thiên Hàm tốt đến không thể miêu tả.

"Tướng công muốn bé con là ca nhi hay tiểu tử?" Đây là câu hỏi mà mỗi người làm cha đều sẽ hỏi.

"Ca nhi hay tiểu tử, đều là con của ta, tướng công đều rất vui vẻ, ha hả, ta có đời sau!" Lúc này, Mạc Thiên Hàm đặc biệt thật lòng, dù sao trong mắt hắn, sinh ra ca nhi hay tiểu tử, đều không sao cả, đều là con trai.

"Nghiên nhi lại mong là một tiểu tử, như vậy chính là trưởng tử của Mạc gia." Thu Nghiên đem tay thả lên bụng nhỏ còn phẳng lì, mắt mang hy vọng nhìn.

"Ca nhi cũng vậy tiểu tử cũng thế, tướng công không so đo chuyện này, ha hả, tướng công chỉ cần có đời sau với Nghiên nhi là được, nếu là ca nhi, tương lai tướng công liền chuẩn bị một phần của hồi môn thật lớn, tìm một tiểu tử tốt gả cho, đương nhiên, trước khi gả đi, tướng công khẳng định sẽ điều tra rõ ràng mười tám đời tổ tông của nhà người kia!"

Thu Nghiên cười nhéo nhéo bàn tay to của Mạc Thiên Hàm, tướng công nhà y nghĩ thật đủ lâu dài, còn ca nhi gả chồng? Hiện tại bé con mới có chút xíu!

"Nếu là tiểu tử, ta liền dạy dỗ hắn mỗi ngày, làm hắn trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tương lai tìm một ca nhi hiền thục như Nghiên nhi thành gia lập nghiệp, có được phu lang tốt như ta, liền có một ngôi nhà, ha hả, sau đó sinh mấy oa oa để chúng ta trông cháu!"

"Tướng công nghĩ thật xa a!" Thu Nghiên nhịn không được mà bật cười, tướng công nhà y quả thật là nghĩ gì nói đấy.

"Nào có, nếu không vậy đi, Nghiên nhi trước sinh một ca nhi, đợi đến sinh con thứ hai, ca nhi có thể giúp chăm sóc đệ đệ nha!" Hiện tại tư duy của Mạc Thiên Hàm đã giống như một chú ngựa hoang thoát cương, chạy như điên trong thảo nguyên ý thức!

"Ca nhi tiểu tử đều là con của ta, tương lai ca ca xuất giá, đệ đệ có thể áp cỗ kiệu, làm ca phu cho hắn bao lì xì, không đủ tiền không xuống kiệu!"

"Có người làm phụ thân như ngươi sao!" Thu Nghiên không thể không nhéo Mạc Thiên Hàm một cái, tướng công nhà y quá có thể tưởng tượng.

Hai phu phu mặc sức tưởng tượng tương lai, chủ yếu là Mạc Thiên Hàm mừng điên rồi, cả người đều biến thành lảm nhảm, cùng phu lang kế hoạch tương lại làm sao nuôi con, làm sao dạy từ trong thai, dạy lúc mới sinh ra? Nga, còn vấn đề kỳ phản nghịch ở tuổi thiếu niên..

Chờ Lưu sao sao cùng Lý gia phu lang bưng chén thuốc vào, Mạc Thiên Hàm đang nước miếng tung bay nói làm sao để tiểu tử rèn luyện thân thể!

".. một ngày phải kiên trì chạy xa ba mươi dặm, có thể rèn luyện lực bàn chân; sau đó hít đất một trăm cái, rèn luyện lực cánh tay; gập bụng một trăm cái, luyện lực eo."

Mà Thu Nghiên? Đã sớm cười ngã xuống giường.

"Ai nha, Mạc gia hán tử, ngươi đây là coi con thành con khỉ mà nuôi lớn sao?" Lý gia phu lang nghe Mạc Thiên Hàm nói, liền trợn trắng mắt.

"..."

Mạc Thiên Hàm ngây ngốc nhìn Lưu sao sao: "Rèn luyện không tốt sao?"

"Còn tốt, đều bị ngày rèn thành con khỉ! Lưu sao sao cũng trợn trắng mắt, đưa chén thuốc trong tay cho Mạc Thiên Hàm:" Đây là thuốc Lý đại phu kê cho Nghiên nhi. "

" Được, để ta! "Mạc Thiên Hàm quen thuộc nhận chén thuốc, Lưu sao sao còn đưa thêm một chén nước mật ong ấm áp, đây là do Mạc Thiên Hàm yêu cầu, Thu Nghiên uống thuốc cần chuẩn bị một chén nước mật ong. Bởi vì từ lần đầu tiên đút Thu Nghiên uống thuốc, hắn từng nói, sau này uống thuốc đều sẽ có nước mật ong uống sau khi uống hết thuốc.

Tự mình đút thuốc cùng nước mật ong cho Thu Nghiên, lại bưng nước cho Thu Nghiên súc miệng, Lưu sao sao thấy hai người còn chuyện muốn nói, cảm thấy buồn cười, tiểu hán tử Mạc Thiên Hàm này, quả thực vô cùng để bụng Thu Nghiên, Thu Nghiên vừa có thai, càng là ngậm trong miệng sợ tan nâng trên tay sợ rớt, nhìn chằm chằm vẫn sợ chạy mất.

" Mạc tiểu tử ngủ cùng Thu Nghiên một lát đi, sao sao đi xem tối nay ăn gì, còn có, sau này đồ ăn của Nghiên nhi phải đặc biệt chuẩn bị riêng, hôm nay sao sao đi nấu cháo gạo táo đỏ, táo đỏ có vị ngọt, nấu với gạo cứng rất hợp vị dễ ăn, táo đỏ còn bổ máu."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back