Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 90: Chiến Thừa Dận không thể tiếp thu, đã xảy ra chuyện?

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911


[HIDE-THANKS]
Tám chiếc xe tải lớn lén lút vào thôn.

Bọn họ không dám nhấn còi, mỗi chiếc xe che đậy nghiêm ngặt, thậm chí đuôi xe còn đặt đầy hoa quả để che mắt người khác.

Diệp Mục Mục thấy bọn họ trước tiên dỡ từng thùng táo và mận xuống rồi sau đó mới cẩn thận dỡ thuốc nổ xuống.

Năm trăm tấn thuốc nổ tương đương với uy lực của bom nguyên tử, mỗi tài xế đều đặc biệt cẩn thận.

Lần này, xưởng trưởng và hai vị cổ đông đều đến.

Tiêu Hoa cũng đi theo đang hỗ trợ dỡ hàng sắp xếp gọn gàng vào kho.

Dỡ hàng xong đã mười giờ đêm.

Diệp Mục Mục khuyên bọn họ đi nghỉ ngơi, không nên lái xe ban đêm, bởi vì tối hôm qua bọn họ mới lên đường.

Cô đặt hai bàn thức ăn, mười gian phòng ở trong sơn trang cho bọn họ thả lỏng tốt một chút, chơi hai ngày mới đi.

Ông chủ nhà xưởng cười nói, "Diệp tiểu thư, sáng mai phải đi rồi, hàng tồn kho trong nhà xưởng không còn, lại nhận được hai đơn đặt hàng."

Cổ đông bắt tay cùng Diệp Mục Mục, "Đa tạ Diệp tiểu thư chiếu cố sinh ý, chúng tôi không thể đợi lâu, lần sau có cơ hội chúng ta tiếp tục hợp tác!"

Diệp Mục Mục gật đầu, gọi điện thoại để quản lý chuẩn bị hai bàn thức ăn phong phú và mười gian phòng.

Tất cả tính vào sổ sách của cô.

Trước mặt mấy người, chuyển khoản cho Tiêu Hoa bảy ngàn vạn..

Bởi vì lần trước đã đặt cọc ba ngàn vạn, bảy ngàn vạn là phần còn lại.

Tiêu Hoa kiểm tra tài khoản ngân hàng trên điện thoại di động, sau khi xác định đã nhận được bảy ngàn vạn lại đưa cho ông chủ cổ đông xem.

Tiền vào tài khoản, bọn họ đều rất cao hứng!

Thuốc nổ là nghiệp vụ ít được chú ý, hoặc là khai trương ăn ba năm, hoặc là ba năm không khai trương.

Bọn họ một năm kiếm được hai ba ngàn vạn duy trì công ty vận hành bình thường.

Năm nay, ở chỗ Diệp Mục Mục này kiếm lời một ức, cô trở thành khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ!

Mấy người chủ động tới bái phỏng, bảo hộ tốt khách hàng lớn.

Mấy người bắt tay và nói lời tạm biệt với Diệp Mục Mục.

Tiêu Hoa dẫn ông chủ và cổ đông cùng các tài xế đi sơn trang ăn uống nghỉ ngơi.

*

Sau khi mọi người đi hết, Diệp Mục Mục ôm bình hoa vào kho hàng.

Cô cắt điện và tắt camera.

Viết một tờ giấy cho Chiến Thừa Dận.

"Chiến Thừa Dận, thuốc nổ tới rồi, bên anh thế nào? Quân địch đã công thành chưa?"

"Tôi lập tức truyền tống thuốc nổ qua, nhớ kỹ, nhiệt độ không thể cao, không thể để mũi tên đốt lửa bắn trúng, nếu không toàn bộ Trấn Quan sẽ bị san thành bình địa."

Diệp Mục Mục truyền tờ giấy qua nhưng lần này tờ giấy không biến mất như trước nữa mà rơi xuống đáy bình hoa.

Chuyện gì xảy ra?

Vì sao không truyền qua!

Chẳng lẽ bên Chiến Thừa Dận đã xảy ra chuyện gì?

Y, xảy ra chuyện sao?

Diệp Mục Mục lập tức hoảng hốt..

Liều mạng thuyết phục chính mình, sẽ không! Cô đưa thuốc hạ sốt, bơm nước, bình chữa cháy, ống nước..

Nhất định tới kịp!

Thế nhưng, tại sao không truyền giấy qua được?

Diệp Mục Mục nhặt tờ giấy lên, nhắm hai mắt lại dùng niệm lực truyền tống qua.

Giấy biến mất trên bình hoa.

Đúng vậy, tờ giấy biến mất rồi!

Cô cho rằng Chiến Thừa Dận đã chết, hiện tại trái tim còn đang đập thình thịch kịch liệt.

Cũng may là cô lo lắng vô ích một phen phẩy!

Cô lau mồ hôi lạnh trên trán chờ đối phương trả lời.

Nhưng mà, một giây, hai giây..

Một phút, hai phút, năm phút..

Vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì.

*

Trấn Quan, một đám tướng sĩ vò đầu bứt tai vô cùng lo lắng.

Khi nhận được tờ giấy của thần linh bọn họ đều rất vui mừng.

Mặc dù đại tướng quân không ở đây bình hoa vẫn có thể đưa tin.

Thuốc nổ vẫn sẽ được chuyển tới.

Hiện giờ, quân địch ba bên đã không còn vây quanh trong phạm vi năm dặm nữa.

Bọn chúng đi lùng bắt đại tướng quân.

Cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào được y lên.

Đáng tiếc, bọn chúng tính toán sai rồi.

Tướng quân đã rời đi, bọn chúng dù thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới tướng quân sẽ đánh thẳng vào hang ổ Vương Đình Mạc Bắc.

Lo lắng duy nhất của bọn họ là thuốc nổ không chuyển qua được.

Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng.

Thần linh có thể truyền tống giấy qua thì nhất định có thể truyền tống thuốc nổ.

Bọn họ chuyển bình hoa từ trên phòng cao xuống, chuyển đến một mảnh đất hoang, trên mặt đất xây mấy gian nhà đất.

Chờ thần linh đưa thuốc nổ tới.

Nhưng mà, đợi thời gian một chén trà thần linh vẫn không đưa thuốc nổ tới.

Phải biết rằng bây giờ là lúc ba quân đối chọi, hãm thành nguy cấp!

Bọn họ đều rất lo lắng lại không thể làm gì.

Trang Lương cũng thử viết hồi âm cho Diệp Mục Mục để nàng yên tâm đưa qua.

Thế nhưng, thư tín không gửi được.

Bình hoa không nhận Trang Lương.

Mặc Phàm cũng đã thử qua, vô dụng.

Những tướng sĩ còn lại cũng lần lượt thử một lần, bình hoa vẫn để mặc giấy rơi lả tả như cũ.

Đợi gần nửa nén nhang, tất cả mọi người choáng váng.

Không thể hồi âm cho thần linh, không chắc khi nào thì nàng truyền tống.

Vậy phải đợi đến khi nào?

Vạn nhất nàng không đưa qua, các tướng sĩ làm sao bây giờ?

*

Diệp Mục Mục lo lắng chờ đợi gần nửa giờ, vẫn không nhận được hồi âm.

Cô nhận định Chiến Thừa Dận nhất định đã xảy ra chuyện gì, mới khiến y không thể trả lời.

Y bị thương rất nặng, hấp hối?

Hay là bản thân không ở bên cạnh bình hoa?

Sợ nhất chính là Chiến Thừa Dận đã chết trận bỏ mình.

Đây là điều không thể chấp nhận nhất đối với Diệp Mục Mục!

Cô bỏ ra một ức mua năm trăm tấn thuốc nổ.

Hôm nay lại tốn hơn hai ức mua áo chống đạn hạng nặng không thấm nước phòng cháy.

Cô cố gắng xoay chuyển vận mệnh của Chiến Thừa Dận và toàn thể dân chúng Trấn Quan.

Sao có thể nói chết là chết.

Cô viết thêm một tờ giấy nữa.

"Chiến Thừa Dận, cho anh thời gian mười phút, tôi mặc kệ anh sống hay chết, năm trăm tấn thuốc nổ tôi vẫn sẽ đưa qua."

"Anh chết, năm trăm tấn thuốc nổ này sẽ đưa địch nhân lên trời."

"Anh sống, sống thật tốt cho tôi! Thắng trận chiến này, tiếp tục chinh chiến!"

Sau khi đưa giấy qua.

Cô đợi mười phút, muốn dựa theo cách thức thường ngày đưa toàn bộ năm trăm tấn thuốc nổ qua một lượt.

Lại phát hiện có lực cản, cô không thể một lần đưa hết toàn bộ!

Chỉ có thể gửi mười thùng một lần.

Quá trình truyền tống rất thống khổ, đầu óc ong ong, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, lấy ý niệm chống đỡ đại não đau đớn như kim đâm.

Cô thống khổ lại khó chịu!

Truyền tống được hai trăm thùng, quần áo cô ướt đẫm, tóc dính cùng một chỗ, cả người giống như vớt ra từ trong nước.

Cô nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục truyền tống!

Mười thùng, mười thùng một lần đưa đi.

Tổng cộng đưa được năm trăm thùng, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.

Còn tiếp tục nữa đầu của cô sẽ đau đến nổ tung.

Ngón tay cô vô lực, run rẩy viết xuống một tờ giấy.

"Chiến Thừa Dận, tôi không biết bên anh xảy ra chuyện gì, tôi truyền tống rất gian nan, đại não đau như bị kim đâm."

"Năm trăm thùng đã là cực hạn hôm nay, anh tìm người bảo vệ thuốc nổ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể dính hỏa tiễn của quân địch.."

Mấy vị tướng quân nhìn mười thùng, lại mười thùng xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống.

Sau khi đưa năm trăm thùng tới nàng liền dừng lại.

Khi nhìn thấy tờ giấy trắng bay xuống, không có tướng quân ở bên này tiếp nhận, thần linh đưa đến vô cùng gian nan!

Cho dù pháp lực cao siêu, đầu đau đớn như bị kim đâm.

Thần linh đã làm cho họ quá nhiều.

Trả giá quá nhiều.

Mỗi người biểu tình ngưng trọng, năm trăm thùng có lẽ không đủ, nhưng có thể kéo chậm tiết tấu quân địch tiến công, vậy là đủ rồi.

Trần Khôi nói với Lý Nguyên Trung: "Lý tướng quân, ngươi dẫn người đi chôn thuốc nổ ở cửa Tây."

"Biện tướng quân, ngươi dẫn người đi chôn ở cửa Nam!"

"Mặc Phàm, người phụ trách chôn cửa Bắc!"

"Ta và Trần Vũ phụ trách cửa Đông!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 91 Chiến Thừa Dận biến mất vào hư không

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911


[HIDE-THANKS]
Mọi người phân chia thuốc nổ chuyển đến cổng thành do mình phụ trách!

Sau khi Trần Khôi và Trần Vũ cất kỹ thuốc nổ liền chuẩn bị ra khỏi thành chôn thuốc nổ.

Bọn họ cho rằng quân địch ngoài cổng thành đã rút lui hết.

Trần Khôi là người đầu tiên ra khỏi cổng thành.

Không ngờ, hắn vừa mở cổng thành, tựa hồ nghe thấy tiếng bắn tên xé gió trong đêm tối.

Hắn sinh lòng cảnh giác, nhanh chóng lui về phía sau một bước!

Đinh~Một mũi tên xé gió bắn vào ngực hắn, va chạm với áo giáp bắn ra một chuỗi tia lửa.

Mũi tên rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn vang.

Trần Khôi bịch một tiếng nhanh chóng đóng cửa thành lại.

Hắn mở đèn pin chiếu trên mặt đất, là một mũi tên rất dài.

Hắn nghi ngờ nhặt mũi tên trên mặt đất lên.

Chiều dài của mũi tên tương tự với mũi tên của nỏ Tần.

Sau thất bại lần trước quân Sở nhanh chóng rút ra bài học, trở về ngựa không dừng vó cải tiến cung tiễn.

Hôm nay bắn lên tường thành đều là cung tiễn hạ đẳng.

Tác dụng chủ yếu không phải giết người mà là phóng hỏa, cho nên dùng không đau lòng chút nào.

Ban đêm bắn tên Trần Khôi là tên mới nhất của bọn chúng, mũi tên chế tạo bằng sắt tinh, bén nhọn sắc bén!

Nếu không phải Trần Khôi mặc hai tầng phòng hộ nhất định sẽ bị bắn thủng lồng ngực mà chết.

Hắn vui mừng không thôi.

Nguy hiểm thật!

May mắn khôi giáp cùng áo chống đạn thần linh đưa tới lại cứu hắn một mạng!

Hắn nói với mấy người chưa đi xa: "Không cần chôn thuốc nổ, những con chuột trong cống ngầm kia ẩn núp trong bóng tối, một khi ra khỏi thành sẽ bị bắn chết."

"Hôm nay đem thuốc nổ chuyển lên tường thành cẩn thận trông nom, phàm là bọn chúng dám tiến công liền lấy thuốc nổ.. Nổ chết nương nhà nó bọn tiểu tạp chủng!"

"Rõ!"

Trần Khôi hỗ trợ khiêng thuốc nổ lên lầu, tìm người chuyên môn trông coi, sắp xếp binh sĩ canh giữ.

Hắn và Trần Vũ một người trông coi nửa đêm trước, một người trông coi nửa đêm về sau.

Bình hoa đặt một chỗ, sau khi đưa tới hai trăm thùng thuốc nổ liền hoàn toàn bất động.

Xem ra đưa được năm trăm thùng đã là cực hạn của thần linh.

*

Diệp Mục Mục trở lại biệt thự, sau khi rửa mặt đơn giản liền nằm trên giường ngủ.

Bởi vì quá mệt mỏi, mãi đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau cô mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, trước tiên nhìn vào bình hoa.

Chiến Thừa Dận vẫn không truyền đến tin tức, ngay cả một tờ giấy trắng cũng không có.

Cô không khỏi lo lắng suy nghĩ lung tung..

Y chết thật rồi sao?

Đại tướng quân cô nuôi lâu như vậy, cứ như vậy không còn nữa?

Cô ở trong phòng thấp thỏm bất an quanh quẩn.

Không được, cô không thể từ bỏ Chiến Thừa Dận!

Diệp Mục Mục suy đoán, có phải Chiến Thừa Dận bị thương rất nghiêm trọng, lâm vào hôn mê nên mới không có cách nào liên lạc với cô không.

Trong dã sử, đại tướng quân lừng lẫy nổi danh, cảm giác tồn tại so với toàn bộ Khải quốc còn cao hơn.

Y không nên chết tùy ý như thế!

Diệp Mục Mục tìm mọi cách giúp bọn họ khai khẩn đất hoang, làm ruộng tự sản xuất lương thực.

Còn muốn nâng đỡ y leo lên ngôi vị hoàng đế thống nhất Hoa Hạ.

Cô tuyệt đối sẽ không để cho y chết!

Diệp Mục Mục lại gọi điện thoại cho đại ca bán thuốc ngày hôm qua, định ra một bộ dụng cụ chữa bệnh đầy đủ, đặc biệt nhằm vào các triệu chứng như ẩu đả, vết dao, vết cắt..

Đặt hàng số lượng lớn thuốc và thiết bị y tế.

Các thiết bị y tế cần điện, cô đặt ba máy phát điện bằng dầu diesel.

Sau khi thanh toán khoản ứng trước, cô gọi cho Hoàng sư phụ để cho anh ta tới kho hàng đại ca bán thuốc hỗ trợ vận chuyển về!

Đại ca bán thuốc thấy Diệp Mục Mục vung tay mua mấy ngàn vạn dụng cụ y tế vô cùng cao hứng, liền cho cô thêm thuốc uốn ván và penicillin.

Chỉ là, dụng cụ y tế cỡ lớn cần chuyển hàng, bảy ngày sau mới đến.

Dụng cụ y tế cỡ nhỏ, dao mổ, giường mổ.. có thể vận chuyển qua trước.

Về phần dụng cụ chữa bệnh cỡ lớn, có hàng sẽ đưa tới.

*

Sau khi cúp điện thoại của đại ca bán thuốc, Tôn đại ca và chị dâu liên lạc với cô.

Bọn họ tìm được đội xây dựng, dựa theo bản vẽ của Diệp Mục Mục thiết kế toàn bộ phương án nhà ở, cộng thêm trang bị đơn giản.

Toàn bộ cần ba mươi vạn ngân sách.

Bản vẽ thiết kế được gửi đến điện thoại di động.

Thiết kế nhà cũng không tệ lắm, là tạo hình biệt thự xinh đẹp.

Đất nhà Tôn đại ca có nửa mẫu là 333 mét vuông, nếu chỉ xây dựng một căn nhà thì đủ rồi.

Nhưng không có chỗ đậu xe, ra khỏi cửa chính là ruộng đất nhà người ta.

Nhà hàng xóm bên cạnh nhà Tôn đại ca cũng có nửa mẫu đất muốn cho cô thuê.

Hàng xóm nói không cần mười vạn, cho năm vạn là được rồi.

Diệp Mục Mục trả lời Tôn đại ca, "Nhà thiết kế không tệ, cứ xây dựng như vậy đi, nói với hàng xóm ký hợp đồng mảnh đất bên cạnh kia cho tôi giá mười vạn."

Tôn đại ca thật cao hứng than một tiếng.

"Diệp tiểu thư, đội xây dựng nói hôm nay có thể khởi công, tôi cho người bắt đầu đo đạc."

"Được!"

Diệp Mục Mục chuyển cho Tôn đại ca bốn mươi vạn. Bảo anh mua cái gì cũng phải lấy hóa đơn. Mỗi ngày phải gửi tin nhắn báo các khoản cho cô!

Cúp điện thoại, Diệp Mục Mục xuống lầu, nhà hàng sơn trang đã đưa đồ ăn tới.

Sau khi ăn cơm món Trung xong, cô đến nhà kho dưới chân núi.

Cửa kho đóng chặt, Tôn đại ca cùng vợ đang xem máy xúc đào móng!

Cô đi vào nhà kho tận cùng bên trong, thuốc nổ vẫn còn, không ai động đến.

Cô viết xuống: "Thuốc nổ còn hơn ba ngàn thùng, cần không gian lớn cất giữ!"

"Mười phút sau tôi bắt đầu truyền tống, chú ý tiếp thu!"

Sau khi ném vào bình hoa, đối diện vẫn không trả lời.

Cô sợ thời gian không đủ, cố ý chờ đợi hai mươi phút.

Hai mươi phút sau, cô có thể gửi một trăm thùng một lần.

Gửi mười lần tổng cộng một ngàn thùng.

Cô không còn cảm thấy thống khổ giống đêm qua, sau khi nghỉ ngơi lại tiếp tục đưa, hơn một giờ mới đưa xong toàn bộ ba ngàn thùng.

*

Trấn Quan.

Sau một ngày một đêm lục soát tìm kiếm.

Sở quốc, Tề quốc, Mạc Bắc đều không tìm được dấu vết nào của Chiến Thừa Dận.

Toàn bộ người Trấn Quan đứng hai bên đường vui vẻ tiễn đưa, tận mắt nhìn thấy Chiến Thừa Dận dẫn hai ngàn nhân mã trùng trùng điệp điệp ra khỏi cửa thành.

Bọn họ cưỡi ngựa cao to, mặc áo giáp, đeo trường đao cùng nỏ Tần..

Thế nhưng, mặc kệ ba bên tìm kiếm như thế nào cũng đều không tìm thấy Chiến Thừa Dận.

Đúng vậy, y giống như biến mất vào hư không.

Y ra khỏi thành dù bí ẩn thế nào vẫn sẽ để lại dấu vết.

Bên ngoài Trấn Quan toàn bộ là cát vàng, bởi vì cực độ thiếu nước, tất cả rễ cỏ cây đều đã bị chặt phá ăn sạch.

Đất đai đã xuất hiện tình trạng bán sa mạc.

Hôm qua không có gió cũng chẳng có mưa, phàm là Chiến Thừa Dận suất lĩnh hai ngàn nhân mã ra khỏi thành nhất định sẽ để lại dấu chân.

Kết quả, bọn chúng tìm kiếm trong phạm vi hai mươi dặm, nửa dấu chân cũng không có.

Chiến Thừa Dận rõ ràng ra khỏi thành lại biến mất vào hư không..

Không có khả năng!

Thủ lĩnh ba đại quân sẽ không cảm thấy mình vô năng nên không tìm được người!

Bọn chúng chỉ cho rằng trong thành truyền tới tin tức giả.

Chiến Thừa Dận vẫn trốn trong thành.

Y vì kéo dài thời gian công thành mà che dấu tai mắt người khác!

Đại quân mấy chục vạn tìm kiếm một ngày một đêm, cả người mệt mỏi, hóa ra là bị Chiến Thừa Dận đùa giỡn.

Bọn chúng nổi giận!

Khí thế hung hăng khởi xướng cuộc chiến công thành để phát tiết phẫn nộ bị đùa giỡn!

Bọn chúng bố trí năm chiếc xe công thành ở mỗi cửa thành Đông, Tây, Nam.

Không đồng loạt tấn công từ cửa Đông, mà chia đều mỗi một cửa thành hơn mười vạn công thành.

Cửa Đông.

Lăng Khiếu Phong ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người cùng tấn công!

Trần Khôi đứng ở trên tường thành nhìn quân Sở dày đặc phía dưới đang kéo xe công thành, thang leo tường.. Chạy về phía cửa Đông!

Khi binh mã Sở quốc tới gần phạm vi nỏ Tần.

Hai mắt Trần Khôi tàn nhẫn hạ lệnh: "Dựng cung, bắn tên!"

Trong nháy mắt, vạn tiễn trên tường thành đồng loạt bắn ra.

Tân binh không kéo nổi nỏ Tần, dùng cung tổng hợp nhắm vào quân Sở, bắn tên.

Quân Sở có mấy vạn cung tiễn thủ, bọn chúng bắn cùng lúc mấy vạn mũi tên, mũi tên che khuất bầu trời phóng về phía tường thành.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 92: Cho Mạc Bắc Vương chút rung động nho nhỏ

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911


[HIDE-THANKS]
Quân Sở cải tiến cung tiễn, tên sắc bén hơn, tầm bắn xa hơn.

Binh sĩ Đại Khải mặc áo chống đạn không phải phòng hộ được toàn thân, sẽ lộ ra cánh tay, chân, các bộ vị khác..

Bọn họ mặc áo giáp cũ, phòng hộ cấp bậc thấp, có thể bị mũi tên quân Sở cải tiến qua bắn xuyên.

Trận chiến này, quân Khải tổn thất thảm trọng hơn lần trước.

Vòng công thành thứ nhất đã ngã xuống mấy trăm người.

Không ít người bị bắn trúng bả vai cánh tay, rốt cuộc không thể cầm được cung tiễn, mất đi sức chiến đấu được dân chúng khiêng xuống đưa đến phòng quân y.

Người bị thương ở phòng quân y quá nhiều, thuốc lần trước Diệp Mục Mục đưa tới đã giật gấu vá vai.

Tống Vân Huy đang ở trong lều vải rút tên cho binh sĩ.

Dược đồng nhìn thuốc trong tủ thuốc chỉ còn rất ít.

Tiểu gia hỏa thập phần lo lắng nói: "Sư phụ, Lâm đại phu nói thuốc chỉ đủ cho mấy trăm người dùng, nhóm người đầu tiên bị thương đã vượt qua ngàn người."

"Vừa mới bắt đầu đánh, phải làm sao bây giờ?"

Tống Vân Huy hỏi: "Thuốc khử trùng hôm qua đưa tới còn không?"

"Có, nhưng không biết có thể tiếp xúc với vết thương hay không."

"Hết thuốc rồi, trước tiên dùng thuốc khử trùng rửa sạch vết thương, ít nhất cũng đảm bảo vết thương sẽ không bị nhiễm trùng."

Không có thuốc, binh lính trúng tên không trí mạng, cuối cùng lại bởi vì vết thương nhiễm trùng mà chết, mất nhiều hơn được.

"Vâng, con đi tìm phó tướng Hà Hồng."

Tiểu dược đồng đi rồi, Tống Vân Huy tiếp tục hỗ trợ rút tên, khử trùng, băng bó, tiêm thuốc uốn ván..

Chỉ là, uốn ván cùng penicillin không có mấy thùng, rất nhanh đã dùng hết.

Băng vải cũng chỉ còn mấy cuộn.

Bây giờ tướng quân không có ở đây, không ai đưa tin tức cho thần linh nói Trấn Quan thiếu thuốc được.

Hắn không biết thuốc có thể chống đỡ được bao lâu.

Tống Vân Huy sắc mặt buồn rầu muốn đi tìm Trần phu nhân, để nàng đưa tới một ít vải trắng cắt nhỏ dùng băng bó.

Binh lính bị thương không ngừng được khiêng vào, ba lều của Tống Vân Huy đều bày đầy người bị thương.

Tiểu dược đồng tính sơ lược một chút, một mình nó phải cứu chữa hơn năm trăm người.

Quân y tổng cộng mười người, đại phu trước kia mở hiệu thuốc, mở y quán trong thành.. Toàn bộ được tìm đến hỗ trợ cứu chữa.

Chỉ là, rất nhanh sẽ hết thuốc.

Tống Vân Huy lo lắng dùng thuốc hết phải làm sao?

Giống như trước kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị thương chờ chết sao?

Hắn không bao giờ muốn cảm thụ sự giày vò lương tâm và lên án đạo đức một tháng trước nữa..

*

Trên tường thành, Trần Khôi thấy xe công thành càng ngày càng tới gần, tưới dầu lên mũi tên, châm lửa bắn về phía xe công thành.

Trong nháy mắt xe công thành bùng lên ngọn lửa.

Quân Sở tựa hồ tìm được cách ứng phó.

Bọn chúng dùng da trâu da dê trùm lên chỗ bốc cháy, lửa nhanh chóng bị dập tắt, tiếp tục đẩy xe công thành tiến công.

Trần Khôi hạ lệnh tiếp tục châm lửa.

Phía dưới tiếp tục dập tắt.

Qua lại nhiều lần!

Thời tiết nóng bức, xe công thành của bọn chúng chẳng những không bị thiêu hủy, ngược lại khoảng cách càng ngày càng gần.

Trần Khôi tức giận chửi nương nó!

Lúc này, Tống Vân Huy thở hồng hộc chạy lên tường thành tìm Trần Khôi.

"Không đủ thuốc, lập tức dùng hết rồi, băng vải cũng sắp hết.."

"Những người bị thương làm sao bây giờ?"

Trần Khôi không có cách nào đốt xe công thành, hắn gấp đến độ mặt đầy mồ hôi.

"Vậy phải làm sao mới tốt? Ta cũng không liên lạc được với thần linh nói nàng đưa thuốc tới đây!"

Tống Vân Huy rất bất đắc dĩ, hắn nhìn binh sĩ tử vong ngã xuống đất, máu ở trên sàn tường thành đã thấm một tầng thật dày.

Xung quanh bốc lên những ngọn lửa, mùi cháy khét sặc mũi cũng không thể che dấu mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

"Không được, phải tìm cách liên lạc với thần linh, nếu không sẽ không cứu được hơn một ngàn binh sĩ!"

Trần Khôi đẩy hắn ra, một bên bắn nỏ Tần, một bên trung khí mười phần nói: "Ngươi cần cái gì thì đi tìm Hà Hồng."

"Không phải hôm qua thần linh đưa tới một nhóm thuốc sao? Lấy những thuốc kia dùng đi!"

"Hiện tại, bản tướng quân chỉ có một nhiệm vụ, tử thủ Trấn Quan!"

"Thủ không được, tất cả mọi người cũng xong đời!"

Tống Vân Huy vừa định nói cái gì liền bị Trần Vũ kéo qua một bên, hỏi hắn: "Còn thiếu bao nhiêu thuốc?"

"Bị thương một ngàn năm trăm người, tất cả thuốc chỉ đủ dùng cho năm trăm người."

"Tiết kiệm một chút thì sao?"

"Nhiều nhất tám trăm người, nhưng người bị thương không ngừng được đưa xuống, có thể tiết kiệm được bao nhiêu?"

"Thuốc khử trùng hôm qua thần linh đưa tới có thể dùng không?"

"Đây không phải là thuốc khử trùng vết thương!"

"Có thể sử dụng là được, quản nó là nước khử trùng làm gì!"

"Vậy làm sao được, ta vừa rồi thử, thuốc khử trùng quá kích thích, binh lính đau đến ngất xỉu rồi!"

Khi hai người thảo luận mặt đỏ tới mang tai, thân tín của Trần Khôi đến báo.

"Báo, tướng quân.."

Thân tín cầm một tờ giấy tới, hai tay trình cho Trần Khôi xem.

Ánh mắt Trần Vũ, Tống Vân Huy dời qua, nhìn về phía bức thư!

Hai mươi phút sau thần linh sẽ tiếp tục đưa thuốc nổ tới, còn hơn ba ngàn thùng, chuẩn bị kho hàng lớn cất giữ!

Thần linh còn mua nhiều loại thuốc.

Chủ yếu là thuốc chống viêm, băng gạc, uốn ván, penicillin.. nàng mua rất nhiều!

Một giờ sau sẽ đến, an bài tốt kho hàng để tiếp nhận.

Tống Vân Huy nhìn thấy những thứ này, xúc động đến nước mắt lập tức tràn ra.

Quá kịp thời.

Thật sự, hắn sắp dùng hết thuốc rồi.

Vào lúc khó khăn nhất, thúc thủ vô sách nhất thần linh lại đưa thuốc đến.

Tống Vân Huy nâng ống tay áo gạt lệ, nghẹn ngào nói với Trần Khôi Trần Vũ: "Phải cảm tạ thần linh thật tốt giúp ta, nếu không có nàng, những người bị thương kia chỉ có thể chờ chết!"

Nhìn những binh sĩ chết trước mắt, hắn sẽ bị dày vò cùng lương tâm khiển trách.

Một giờ sau thần linh đưa tới..

Vậy thì sẽ rất nhanh thôi.

Việc cấp bách phải lập tức phải tìm người dựng lều vải tiếp thu rất nhiều vật tư y dược khí giới.

*

Trần Vũ phái thân tín đi tiếp nhận nhóm thuốc nổ thứ hai.

Thuốc nổ lần này bọn họ đặt ở trong phòng không xa tường thành.

Sẽ dùng đến ngay, đặt dưới tường thành thuận tiện vận chuyển.

Diệp Mục Mục đứt quãng vận chuyển ba ngàn thùng thuốc nổ tới chất đầy mấy căn nhà dân.

Mấy vị tướng sĩ tìm người dùng xe ngựa đưa đến các hướng trên tường thành.

Người đầu tiên sử dụng thuốc nổ là Mặc Phàm ở cửa bắc.

Mặc Phàm, Trần Tuấn Lâm, Trang Lương, Giang Nguyên đều tác chiến ở cửa bắc.

Đối mặt với bọn họ chính là Mạc Bắc Vương La Tố cầm đầu Man quân.

La Tố thân hình khôi ngô, người cao ngựa lớn, toàn thân đều là cơ thịt.

Hắn không để mấy người trẻ tuổi ít kinh nghiệm trên tường thành vào mắt.

Trấn Quan, người duy nhất có thể xưng là đối thủ của hắn chỉ có Chiến Thừa Dận.

Hắn còn muốn cùng chiến Thừa Dận đánh một trận thống thống khoái khoái.

Không nghĩ tới người cứ thế biến mất.

Hiện giờ, Trấn Quan không có Chiến Thừa Dận chỉ giống như bùn nặn.

Hắn tùy tiện cũng có thể công phá!

Mà bốn tên thiếu kinh nghiệm trên tường thành đấu cùng hắn quả thực giống như con kiến hôi vọng tưởng lay động voi!

La Tố ra lệnh một tiếng, vô số Man quân dựng thang, đẩy xe công thành leo lên tường thành.

Trang Lương sai người đổ dầu diesel lên xe công thành và thang dựng lên tường thành.

"Châm lửa.."

Những mũi tên cháy bắn vào thang và xe công thành.

Trong nháy mắt, thang và xe công thành dấy lên ngọn lửa hừng hực!

Ánh lửa rất lớn, bao trùm cả tòa xe công thành khổng lồ.

La Cát trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt..

Chỉ trong nháy mắt xe công thành hoàn toàn cháy hỏng.

Hôm nay hắn coi như được mở rộng tầm mắt.

Man binh treo trên xe công thành bị lửa lớn nuốt chửng, toàn bộ ngã xuống.

Cho dù sau khi ngã xuống lăn lộn trên đất cũng không thể dập tắt lửa trên người.

Cho đến khi lửa lớn nuốt chửng cả người, cuối cùng đốt thành tro bụi.

Đồng tử của hắn không động nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt.

Sao lại biến thành như vậy?

Tại sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 93: Lợi khí giết người đoạt thành

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911


Hai nước Sở Tề sao lại không chuẩn bị xe công thành mà đến công thành?

Thì ra tất cả đều đã bị đốt!

Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu!

Mặc Phàm chơi còn tốn hơn cả Trần Vũ.

Trận chiến lần trước Trần Vũ cho người buộc thuốc nổ vào cung tên châm lửa rồi bắn ra.

Mà lần này, Mặc Phàm sai người treo thuốc nổ chưa châm lửa lên máy bay không người lái.

Điều khiển máy bay không người lái từ xa bay đến bầu trời nơi quân Man dày đặc nhất, lái nghiêng máy bay không người cho chất nổ rơi xuống.

Bị người dùng cung tên châm lửa nhắm vào, bắn trúng thuốc nổ..

Bùm

Một tiếng vang thật lớn nổ tung trong đám Man quân.

Trong nháy mắt nơi thuốc nổ rơi xuống đất, nổ ra một cái hố to hình tròn.

Xung quanh ngã xuống một mảnh thi thể, xem ra ít nhất phải hơn trăm người.

Đây chỉ là đợt thứ nhất, còn có đợt thứ hai, đợt thứ ba..

Nhóm Man quân này đã thấy qua uy lực của thuốc nổ, sớm sinh lòng sợ hãi.

Man quân bị nổ chết nhiều nhất, cộng lại mười vạn người, ngay cả La Cát cũng vì bị nổ trúng mà mất đi tư cách tranh đoạt vương vị.

Âm thanh thuốc nổ vừa vang lên tất cả mọi người liền rối loạn.

Bên rìa chiến trường còn xuất hiện đào binh.

La Tố nhìn tình cảnh hỗn loạn, kỵ binh không thể khống chế chiến mã, cung tiễn thủ ôm đầu nằm xuống đất.

Ngay cả đầu binh công thành cũng lộ vẻ sợ hãi, toàn bộ nằm xuống!

La Tố giận dữ: "Tất cả mọi người công thành, ai đào binh chém ngay lập tức!"

Hắn vừa dứt lời, đợt thuốc nổ thứ hai rơi xuống.

Bùm

Diện tích tử vong gấp đôi lúc nãy.

*

Cửa bắc vang lên tiếng thuốc nổ, tướng lĩnh mấy cửa khác đều biết.

Tất cả đều sử dụng thuốc nổ.

Bởi vì số lượng nhiều, mỗi cửa thành đều được phân rất nhiều.

Hơn một ngàn thùng, sử dụng thỏa thích!

Bọn chúng nổ tung, càng không cần lo lắng!

Quân Sở thấy đối phương sử dụng thuốc nổ, trực tiếp hạ lệnh lui ra ngoài phạm vi nỏ Tần.

Quân Tề chịu thiệt thòi lớn với thuốc nổ, Tề Tuyên Hằng đã sinh lòng sợ hãi. Trực tiếp hạ lệnh lui binh ra ngoài ba dặm.

Chỉ có Man tộc không sợ chết tiếp tục công thành.

Có Trang Lương làm quân sư, Mặc Phàm không am hiểu đánh trận nhưng đầu óc coi như linh hoạt.

Hắn cho người điều khiển hai chiếc máy bay không người lái treo chất nổ nhiều nhất có thể lên, trực tiếp bay về phía quân Man tự sát.

Bùm

Một trận tiếng vang đất rung núi chuyển.

Phạm vi nổ lớn, cũng có thể cảm giác được có mảnh vụn thuốc nổ rơi xuống trên tường thành.

Lần này máy bay không người lái tự sát trực tiếp tiêu diệt mấy trăm người.

Nhân số tử vong quá nhiều khiến La Tố vô cùng tự đại cũng phải kinh sợ.

Hắn biết Trấn Quan có thuốc nổ nổ chết mười vạn người Man tộc, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, không biết uy lực của nó rất lớn, chỉ cảm thấy do La Cát quá ngu xuẩn mới bị mấy vạn người của Chiến Thừa Dận giết chết mười vạn binh, bản thân còn mất đi hai chân.

Mà người như vậy, phụ thân lại ủy thác trọng trách, đem binh quyền giao cho hắn.

Chờ đợi hắn có thể thay thế vị trí Mạc Bắc Vương của mình.

Quả thật buồn cười!

Hắn cho rằng chỉ cần mình xuất binh nhất định sẽ chiếm được Trấn Quan.

Đi chứng minh là La Cát vô năng càng không thể đảm nhiệm vị trí Mạc Bắc Vương.

Bây giờ, là hắn quá khinh địch.

La Cát thua một chút cũng không oan.

So sánh lương thực và nguồn nước trong nội thành Trấn Quan..

Nỏ Tần, thuốc nổ mới là lợi thế lớn nhất.

Hắn bị hai con cáo già người Hán lừa gạt, phân nhiều một thành nước và lương thực có ích lợi gì?

Nỏ Tần, thuốc nổ mới là lợi khí giết người đoạt thành!

La Tố hạ lệnh toàn thể rút lui để tránh mũi nhọn.

Thuốc nổ vừa xuất hiện, toàn bộ quân địch công thành lui ra ngoài năm dặm đóng quân.

*

Thủ lĩnh ba phương lại một lần nữa gặp mặt!

Vừa tiến vào trong lều, La Tố tức giận không thôi, tức giận mắng bọn họ.

"Hai tên mặt dày vô sỉ, lại dám lừa gạt bản vương."

"Tại sao không nói trong thành Trấn Quan còn có thuốc nổ? Lần trước các ngươi thua cũng do thuốc nổ!"

"Lần này vậy mà không nhắc nhở, để cho bản vương tổn thất ước chừng hơn mấy vạn người!"

Tề Tuyên Hằng cau mày, tâm tình có chút không vui.

Đêm qua tìm kiếm Chiến Thừa Dận, tìm đến nửa đêm, ngay cả dấu chân cũng không tìm được, vốn đã có oán khí.

Hiện giờ Mạc Bắc Vương còn hưng sư vấn tội.

Đệ đệ La Cát của hắn đã bị nổ tàn phế, bản thân không chú ý còn trách bọn họ?

"Các ngươi vậy mà lại giấu diếm thuốc nổ, nỏ Tần.."

"Là chính ngươi ngu xuẩn, Man Quân chết mười vạn, thuần túy chết vô ích!" Tề Tuyên Hằng không vui phản bác.

Sắc mặt Lăng Khiếu Phong âm trầm, đánh gãy hai người nói chuyện.

"Đừng ồn ào, bây giờ phải làm sao?"

Bọn họ tấn công Trấn Quan là đường xa mà đến.

Lương thảo mang theo vốn không nhiều, thời tiết nóng bức còn thiếu nước.

Một bộ phận người Man tộc di cư đến gần núi tuyết bên kia, đào tuyết từ núi tuyết cho tuyết tan chảy thành nước. Lặn lội đường xa hơn một tháng đưa đến doanh trại.

Bọn họ tích góp nước tuyết từng chút một hai năm mới có lần công thành này.

Bây giờ, nguồn nước sắp cạn kiệt.

Chiến mã không có cỏ cây nuôi nấng ngày càng gầy gò, loại nửa sống nửa chết trực tiếp bị chém giết làm quân lương.

Đồng dạng, hai nước Sở Tề vì tấn công Trấn Quan cũng trả giá rất lớn.

Có thể nói là tập hợp toàn bộ tài nguyên công thành.

Nếu tấn công không được.

Binh lính tiêu hao hết không nói, mà cũng không còn nhóm tài nguyên thứ hai để tấn công Trấn Quan.

Ngày sau Chiến Thừa Dận phản công, bọn họ chưa chắc có sức chống cự.

Nhìn như một cuộc chiến công thành, sau lưng là mưu đồ của mấy quốc gia và quyết tâm muốn sống sót.

Lui binh?

Sẽ không có khả năng lui!

Không một quốc gia nào có thể chịu đựng được hậu quả của thất bại.

Nhưng công thành, trong tay đối phương có đại sát khí!

Bây giờ~Tiến thoái lưỡng nan, nên làm thế nào đây?

Lăng Khiếu Phong nói: "Hạ độc, hỏa công cũng vô dụng với bọn họ."

"Hiện giờ chỉ có một biện pháp!"

La Tố và Tề Tuyên Hằng đều nhìn về phía hắn.

Ánh mắt lão lạnh như băng, bình tĩnh nói: "Chỉ có cách dùng tính mạng một phần binh sĩ tiêu hao hết thuốc nổ, cung tiễn trong tay Khải quân."

"Sau đó chúng ta công thành mới có phần thắng."

"Bọn họ chỉ có hơn bốn vạn người, tiêu hao hết còn có thể chống đỡ bao lâu đây?"

Tề Tuyên Hằng phe phẩy quạt lông, "Biện pháp này quá mức tàn nhẫn, năm mươi lăm vạn người ít nhất tổn thất hơn phân nửa, tử vong ba mươi vạn mới có thể tiêu hao hết vũ khí trang bị của bọn họ!"

"Nếu những binh sĩ này chết, ngươi làm sao trở về phục mệnh?"

"Sở quốc tổn thương nguyên khí nặng nề, binh lực ít như vậy, tùy tiện một cái tiểu quốc cũng có thể diệt Sở quốc ngươi!"

Còn nữa, còn lại hai mươi lăm vạn người thật sự có thể tấn công được sao?

Bọn họ còn có trang bị bảo hộ cao.

Lần trước không phải đã thử qua rồi sao?

Đao của binh sĩ Chiến Thừa Dận chém vũ khí thanh đồng của bọn hắn quả thật chém sắt như chém bùn!

Bọn hắn có thể chém vào sao?

Hai mươi vạn người không nhất định có thể chống đỡ được binh lính Đại Khải trang bị hoàn mỹ.

Lăng Khiếu Phong không khỏi nổi giận.

"Tề Tuyên Hằng, chẳng lẽ ngươi muốn buông tha sao? Cứ nhận thua như vậy?"

"Binh lực Tề quốc ngươi không còn lại bao nhiêu, chủ lực toàn bộ chinh chiến Trấn Quan, không lấy được ngươi cũng chỉ có thể trở về chờ chết!"

"Chúng ta chỉ cần chiếm được Trấn Quan, lương thực và nước của Chiến Thừa Dận chúng ta dùng không hết, lấy không hết!"

"Vô luận như thế nào, phải trả giá lớn hơn nữa cũng nhất định phải chiếm được Trấn Quan!"

Tề Tuyên Hằng nở nụ cười.

"Lăng tướng quân, ngươi sợ là đã quên Khải quân trang bị có bao nhiêu hoàn mỹ, ngươi chỉ nhớ rõ thuốc nổ cùng nỏ Tần.."

"Trang bị hoàn mỹ nhất của bọn họ là áo giáp và Đường Mạch Đao.."

"Chém binh lính của ngươi giống như gọt thịt, một người có thể chống đỡ mười người."

"Không, nhiều hơn nữa, bởi vì phòng hộ chém không vào!"

Lăng Khiếu Phong cười to lắc đầu. "Không, cánh tay, đùi, cổ.. bọn họ không được phòng hộ, có thể công kích."

"Chỉ cần có thể lên được tường thành, mấy người đồng thời chém vào bộ vị không có phòng hộ."

"Bọn họ có áo giáp Mạch Đao thì thế nào? Song quyền khó địch bốn tay, mười mấy người vây công một người có thể chống đỡ được."
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 94 Hắn nhất định phải lấy được nguồn nước sạch của Trấn Quan

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911


[HIDE-THANKS]
Mạc Bắc Vương La Tố cau mày lạnh lùng, bàng quan nhìn hai người tranh cãi.

Tiếng hắn như chuông lớn chất vấn:

"Đường Mạch Đao là cái gì? Khôi giáp phòng hộ tới mức nào? Vì sao một người phải chém mười mấy nhát!"

"Các ngươi còn đang gạt ta cái gì?"

Hắn lập tức đứng lên nói với quân sư: "Đem Đường Mạch đao, khôi giáp của quân Khải tới cho bản vương, bản vương muốn tự mình thử."

*

Sân thao luyện nơi ba quân đóng quân.

Binh lính mặt bụi mày tro đứng ở ngoài cùng, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Bắc Vương La Tố.

Hắn cầm trong tay một thanh Đường Mạch Đao dài một mét hai, thân đao lóe ánh hàn quang rét căm.

Tùy tiện vung vẩy cũng có thể nghe thấy tiếng xé gió.

Thanh mạch đao này là một trong số ít thanh đao lần trước công thành thất bại hai quân Sở Tề thu được.

La Tố thân hình khôi ngô, cao hơn một cái đầu so với quân Hán.

Trong tay hắn cầm mạch đao sắc bén lóe ngân quang chém mạnh vào binh khí quân Sở.

Đinh~

Binh khí của quân Sở lại bị hắn chặt đứt.

Đường cắt chỉnh tề, Mạch Đao một lỗ hổng cũng không có.

La Tố nghẹn họng nhìn trân trối, hắn chưa bao giờ nghĩ tới trang bị song phương lại chênh lệch lớn như vậy.

Càng không nghĩ tới, mấy vạn quân Khải một tháng trước còn gian nan cầu sinh dưới móng sắt quân Man. Bây giờ lại có những vũ khí tân tiến.

Điều này, tuyệt đối không có khả năng!

Lúc này, lại có người trình lên trang bị màu đen của quân Khải.

Áo chống đạn được bọc trên gốc cây, mũ giáp, áo chống đạn, quần dưới lần lượt được bọc theo thứ tự thành một bộ hoàn chỉnh.

La Tố dùng loan đao của quân Man chém một nhát nặng nề lên mũ giáp.

Đinh~một tiếng vang thật lớn, mũ giáp không bị tổn hại chút nào, lớp sơn cũng không bị tróc bao nhiêu.

Ngược lại loan đao trong tay hắn trực tiếp nứt ra!

Hắn ném loan đao đi, giận tím mặt: "Chiến gia quân có trang bị phòng hộ cao như thế còn đánh kiểu gì?"

Hắn hối hận đã tiếp nhận cục diện rối rắm La Cát để lại.

Lúc trước nếu không phải tướng lĩnh Sở Tề lừa dối, hắn không đến mức tự mình xuất mã.

Quân Khải nhân số ít nhưng bọn họ có trang bị tốt, nhất là thuốc nổ kia, không phí một binh một tốt liền nổ chết mấy trăm người của hắn.

Hiện giờ còn có Mạch Đao và khôi giáp mạnh mẽ, ngay cả mũ giáp hắn cũng không thể phá vỡ.

Tiểu binh bình thường làm sao tấn công?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa.

Sắc mặt hắn trầm xuống, mang nhân mã Man tộc trở lại doanh địa đóng quân.

Hai người Tề Tuyên Hằng, Lăng Khiếu Phong nhìn hắn dẫn người rút lui.

Lăng Khiếu Phong mặt mày âm trầm, mở miệng, "Hắn sẽ không dẹp đường hồi phủ chứ?"

Tề Tuyên Hằng cười nhạo một tiếng, "Sao có thể? Quân Man vây khốn Trấn Quan gần một năm, bỏ ra thời gian tinh lực vượt xa ta và ngươi, sao có thể dễ dàng buông tha?"

"Như thế thì tốt, đến lúc đó để nhân mã của hắn tiêu hao thuốc nổ và cung tiễn của quân Khải.."

"Người Man tộc cũng chỉ có tác dụng ngăn chặn đạn pháo."

Hắn nói xong thu liễm ý cười mang theo Nhạc Hoành trở lại doanh trướng quân Tề.

Tề Tuyên Hằng ưu nhã ngồi trên ghế mềm, thị nữ hai tay dâng nước trà lên.

Hắn bưng lên nếm thử một ngụm.

Lập tức phun ra.

Mùi vị gì đây?

Vừa đắng vừa chát vừa khó uống, trong nước còn có cát.

Thị nữ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống dập đầu.

"Quân chủ, không có nước, nước này là Nhạc Hoành tướng quân phái người tìm được ngoài trăm dặm, đào sâu xuống lòng sông khô cạn mới đào ra một chút nước."

Tề Tuyên Hằng khoát tay cho thị nữ lui xuống.

Nhìn nước cát màu vàng đắng chát, hắn không nuốt xuống được.

Hắn nhất định phải lấy được nguồn nước sạch của Trấn Quan.

*

Trấn Quan.

Sau khi quân địch rút lui liền bắt đầu quét dọn chiến trường.

Các tướng sĩ biểu tình ngưng trọng, khí áp cực thấp.

Bởi vì trận chiến này so với lần trước gian nan hơn rất nhiều.

Nhất là cửa Đông, tổn thất nặng nề!

Vừa rồi thống kê ra, Chiến gia quân tử vong tám trăm, bị thương hơn ba ngàn người.

Số binh sĩ có thể chiến đấu từ bốn mươi tám ngàn người xuống còn bốn mươi bốn ngàn người.

Một lần công thành hai canh giờ đã tổn thất nhiều người như vậy.

Nếu quân địch tấn công nhiều lần, Chiến gia quân sớm muộn gì cũng bị mài chết.

Bọn họ đều ngồi tê liệt dưới tường thành, từng người từng người sắc mặt giống như bị đánh bại, phó quan đưa cháo thịt tới cũng không có chút khẩu vị nào.

Tâm trạng mỗi người bị đè nén..

Trong nháy mắt, trong lều vải đặt bình hoa có thêm rất nhiều thùng thuốc.

Ngoài ra còn có rất nhiều thiết bị cỡ lớn.

Ví dụ như: Ba mươi giường bệnh đẩy chuyên dụng của bệnh viện.

Các loại dụng cụ phẫu thuật: Kẹp cầm máu, kéo cắt mô, dao mổ, phẫu thuật xương..

Nhiều nhất là băng vải, bột cầm máu, penicillin, uốn ván..

Tại thời điểm này thuốc đã cạn kiệt, Tống Vân Huy bị tra tấn bởi tiếng rên rỉ đau đớn của những binh sĩ khiến hắn muốn phát điên.

Hắn mang theo Lâm đại phu, Từ quân y, Tôn quân y với mái tóc bạc trắng..

Một nhóm người đông đúc trực tiếp xông thẳng vào trong lều.

Họ nhìn thấy các loại dao mổ cần thiết cho phẫu thuật xương..

Ngay cả giường phẫu thuật cũng đã được chuẩn bị.

Trong nháy mắt cảm xúc mười mấy đại phu sụp đổ, ngồi dưới đất gào khóc.

Khóc xong lại cười ha ha.

Tất cả mọi người giống như người điên!

Có người kích động nhào tới ôm rất nhiều Vân Nam bạch dược.

Răng môi run rẩy hô to: "Được cứu rồi, hơn ba ngàn mạng người cuối cùng cũng được cứu rồi."

"Chúng ta không cần trơ mắt nhìn các binh sĩ tắt thở ở trước mặt mà thúc thủ vô sách."

Tôn quân y tóc bạc trắng được hai đồ đệ dìu, run rẩy ngồi ở giữa đống thuốc.

Ông dùng ống tay áo lau nước mắt, thở dài một tiếng.

"Lão hủ khi còn sống có thể nhìn thấy nhiều máy móc dụng cụ như vậy, chết cũng không tiếc!"

Chúng quân y sau khi khóc lớn lại cười to phát tiết hết cảm xúc ra ngoài xong liền nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.

Phân chia giường bệnh, mỗi người hai giường bệnh.

Đại phu tiệm thuốc đến hỗ trợ cũng được chia hai giường.

Dụng cụ giải phẫu mỗi người một bộ, thuốc tập trung phát ra.

Đồ đệ và các dược đồng mang theo các dụng cụ được phân đến quân y trở về lều trại, tiếp tục chẩn trị binh lính bị thương.

Nhân số chỗ quân y không đủ, bình dân bách tính hỗ trợ bôi thuốc ngoại thương, cẩn thận hỗ trợ băng bó.

Trần Khôi an bài người vận chuyển thuốc đến kho quân y, tùy thời lấy dùng!

Sau khi sắp xếp xong, trong lúc hắn chỉnh lý lại bình hoa mới nhìn thấy máy tính bảng mới.

Mở khóa màn hình ra thấy có video hướng dẫn cách sử dụng thiết bị điều trị, cách vận hành máy phát điện..

Mặc Phàm thấy có ba máy phát điện diesel.

Xin Trần Khôi một cái.

Trần Khôi đáp ứng.

Hắn bảo phó quan đưa máy tính bảng cho Tống Vân Huy.

Tống Vân Huy có điện thoại di động, hắn biết cách sử dụng máy tính bảng.

Cho hắn thấy công nghệ y học hiện đại..

*

Diệp Mục Mục ngồi trong phòng bảo vệ kho hàng, hai tay chống cằm, mắt to không chớp nhìn chằm chằm bình hoa.

Chiến Thừa Dận vẫn không truyền đến tin tức.

Y đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ còn đang trong trận chiến không thoát thân được?

Không phải, mặc dù y đang bận rộn cũng sẽ dành thời gian hồi âm.

Sau khi Diệp Mục Mục đưa trang bị, thuốc nổ, dược phẩm qua, dường như không còn gì có thể giúp được nữa.

Bởi vì, phần còn lại cô cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể chờ kết quả Chiến gia quân cố gắng chống cự đến chết.

Loại chờ đợi bị động này là tra tấn người nhất.

Cô thả hai tay xuống, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Cho dù cô không thể tham dự cũng có thể hỗ trợ cổ vũ động viên.

Chẳng lẽ đưa loa qua, phất cờ hò hét trợ uy?

Cũng không có tác dụng gì!

Cô dự định cho các binh sĩ chút tài trợ thực tế.

Lập tức tìm quản lý sơn trang, lấy được số điện thoại của đại lý lớn nhất thành phố!

Cô gọi điện nhờ tư vấn.

Xà phòng thơm, dầu gội, sữa tắm, bột giặt.. đại lý có số lượng hàng tồn kho lớn, nếu mua nhiều hơn còn có thể giảm giá.

Diệp Mục Mục lấy một ngàn kiện xà phòng thơm.

Một kiện năm mươi hộp, tổng cộng năm vạn hộp.

Bốn ngàn kiện dầu gội, sữa tắm, bột giặt..

Một kiện mười hai bình, tổng cộng bốn vạn tám ngàn bình.

Cô lại tìm tiểu thương bán chậu tráng men, cốc tráng men.

Tiểu thương tồn kho rất nhiều, hắn bán nhiều năm cũng bán không hết.

Tổng số lượng trong kho hàng ước chừng còn mười vạn.

Diệp Mục Mục mua toàn bộ với giá thấp.

Cuối cùng, mua mười vạn cái khăn ở cửa hàng khăn.

Bởi vì mua trong cùng thành phố nên bảo chủ quán buổi chiều đưa tới, một khi vượt quá thời gian sẽ trực tiếp hủy đơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Chương 95: Khen thưởng cổ vũ binh sĩ

Tác giả: Mục Nhục

Edit: Mun1911


[HIDE-THANKS]
Nếu là khen thưởng các binh sĩ, cô mua đầy đủ toàn bộ những thứ trong quân cần.

Mua hết bình giữ nhiệt 2 lít hai lớp tồn kho của cửa hàng bình nước có thương hiệu.

Tổng cộng một vạn bình.

Trong cửa hàng bộ đàm, mua một trăm máy bộ đàm, hai mươi mấy cái loa lớn.

Ngoài ra còn đặt hàng năm mươi máy giám sát sạc điện tự động bằng năng lượng mặt trời.

Diệp Mục Mục mở một cái máy tính bảng mới ra tải video cách sử dụng xà phòng thơm, dầu gội đầu, sữa tắm, bột giặt xuống.

Ngay cả quảng cáo xà phòng thơm, sữa tắm của người mẫu nước ngoài xinh đẹp trong trạng thái bán khỏa thân cũng được gửi qua.

Không biết cổ nhân bảo thủ nhìn thấy sẽ cảm thấy như thế nào.

Nghĩ tới đây Diệp Mục Mục nở nụ cười giảo hoạt.

Cô lại tải xuống video hướng dẫn điều chỉnh tần số bộ đàm, cách sử dụng, sạc.

Cô tải xuống tất cả video cài đặt xong liền truyền tống máy tính bảng qua.

Cuối cùng, cô viết một danh sách mua sắm thật dài.

Xà phòng thơm năm vạn hộp.

Dầu gội, sữa tắm, bột giặt.. tất cả bốn vạn tám ngàn chai.

Chậu tráng men, cốc tráng men.. tổng cộng mười vạn cái.

Khăn mười vạn cái.

Bình giữ nhiệt bằng inox một vạn cái.

Bộ đàm một trăm cái.

Loa lớn hai mươi cái.

Thiết bị giám sát năm mươi cái.

Diệp Mục Mục viết ở cuối danh sách.

"Trấn Quan đang trong thời điểm khó khăn nhất, nhưng tôi không giúp được gì, chỉ có thể mua đồ dùng hàng ngày để gửi qua coi như ban thưởng cho binh sĩ."

"Mỗi người giết một quân địch thưởng một hộp xà phòng thơm."

"Giết hai quân địch thưởng thêm một gói bột giặt 500 gram."

"Giết ba quân địch thưởng một chai dầu gội đầu một lít."

"Giết bốn quân địch thưởng một chai sữa tắm hai lít."

"Giết năm quân địch thưởng một cái khăn."

"Trừ bộ đàm, loa lớn, giám sát không thể ban thưởng, còn lại tướng quân nhìn xem phân phối ban thưởng!"

Diệp Mục Mục ném tờ giấy qua.

*

Mọi người nghe thấy động tĩnh, toàn bộ vây quanh bình hoa.

Thấy một cái máy tính bảng mới tinh đưa tới.

Trần Khôi mở khóa máy tính bảng, video cuối cùng là cách cài đặt camera giám sát.

Hắn xem không hiểu!

Trần Khôi đưa máy tính bảng cho Mặc Phàm, "Thế tử, giao cho ngươi, mấy người chúng ta cẩu thả, xem không hiểu."

Mặc Phàm nhận lấy máy tính bảng xem từng video lắp đặt.

Khi hắn nhìn thấy video quảng cáo sữa tắm, trong video là mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, xuất hiện trong trạng thái bán khỏa thân, nửa nằm ở trong bồn tắm tắm rửa..

Hắn quanh năm trà trộn chốn phong nguyệt cũng chưa từng thấy qua chuyện lớn mật rõ ràng như thế.

Máu mũi của hắn trong nháy mắt chảy ra.

Sắc mặt Trang Lương đỏ bừng, Giang Nguyên quay đầu đi, lỗ tai lại đỏ đến nhỏ máu.

Mấy vị tướng sĩ thấy hắn chảy máu mũi liền vươn cổ nhìn màn hình.

Mặc Phàm nhanh chóng tắt màn hình nên không còn nhìn thấy hình ảnh gì.

Sao sắc mặt ba người này kỳ quái thế.

Cuối cùng Trần Tuấn Lâm lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho Mặc Phàm.

"Lau một chút đi, máu mũi chảy tới môi rồi."

"Thời tiết khô nóng cẩn thận bốc hỏa!"

Mặc Phàm nhận lấy giấy trắng lau chùi, đem máu mũi chét đầy mặt.

Lúc này, một danh sách rơi xuống.

Trần Vũ tiếp được, hắn đọc ra nội dung viết trên giấy.

"Xà phòng thơm, sữa tắm, dầu gội đầu.. Đây là vật gì?"

"Ừm? Cốc tráng men, bình giữ nhiệt là cái gì?"

Hắn đọc đến phía sau, thấy bộ đàm, loa lớn..

Trong nháy mắt đôi mắt trợn to.

Sản phẩm hiện đại công nghệ cao, ví dụ như máy bay không người lái, máy tính bảng, trợ giúp rất nhiều cho bọn họ.

Hôm nay thần linh lại đưa nhiều vật tư như vậy.

Mọi người thoát khỏi trạng thái suy tàn, vô cùng cao hứng.

Những thứ này là thần vật Đại Khải quốc không có, giá trị xa xỉ!

Bọn họ vốn lo lắng sau khi tướng quân rời đi sẽ không có cách nào liên lạc với thần linh.

Nhưng hôm nay, tuy không thể truyền thông tin liên lạc nhưng thần linh vẫn đang giúp bọn họ, ngóng trông bọn họ đánh thắng trận.

Đưa tới rất nhiều vật tư, tìm mọi cách cổ vũ sĩ khí.

Có thể nhận thức thần linh, đời này của bọn họ quá đáng giá!

Lúc này đây, tất cả mọi người vây quanh Mặc Phàm xem phương pháp sử dụng vật dụng.

Bộ đàm, khoảng cách giữa hai người rất xa vẫn có thể trò chuyện.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

Đây không phải là tai ngàn dặm sao?

Khi nhìn thấy loa lớn phát ra âm thanh lưu động, toàn bộ bọn họ kinh ngạc há to miệng.

Có loa lớn lưu động, sau này mỗi ngày gọi binh lính rời giường thao luyện không cần gọi từng người từng người, rời giường lề mề.

Bây giờ loa lớn rống lên, tất cả đều phải rời giường.

Cuối cùng là camera giám sát.

Cài đặt xong, kết nối tín hiệu, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra hình ảnh dưới camera.

Đây không phải là công nghệ cao giống như máy bay không người lái sao?

Máy bay không người lái có thể bay, camera giám sát không thể bay.

Đối với họ, nó thực tế hơn nhiều so với máy bay không người lái.

Dựa vào năng lượng mặt trời sạc, không sợ gió mưa đều có thể nhìn thấy hình ảnh theo dõi.

Máy bay không người lái chỉ có thể bay nửa giờ, camera giám sát vĩnh viễn có thể nhìn thấy hình ảnh.

Bọn họ xem những video sản phẩm công nghệ cao này mà không ngừng thốt ra từng tiếng thán phục, liên tục lấy làm kỳ lạ.

Bị khuất phục hoàn toàn bởi những kỹ thuật hiện đại tài hoa và tinh xảo.

*

Một canh giờ sau, nhóm vật tư đầu tiên đã tới.

Là bộ đàm, loa lớn, chủ tiệm còn tặng thêm hai bộ loa.

Loa cỡ lớn chỉ cần sạc điện, kết nối Bluetooth là có thể sử dụng.

Mặc Phàm nhìn thấy sách hướng dẫn, hai mắt tỏa sáng, khăng khăng muốn lấy một bộ.

Trần Khôi nói chỉ cần hắn có thể sử dụng tất cả sản phẩm công nghệ cao thì có thể lấy loa đi.

Lúc này, Mặc Phàm điều chỉnh tần số cho mười mấy bộ đàm.

Để Trần Vũ cầm bộ đàm chạy ra ngoài một trăm mét.

"Này này, Trần Vũ, có nghe thấy không?"

Tiếng kêu ngạc nhiên sợ hãi của Trần Vũ truyền đến, "Có thể, ha ha ha, thật sự có thể!"

"Các ngươi có thể nghe thấy ta nói không?"

Mặc Phàm đưa bộ đàm cho Trần Khôi.

"Có thể dùng rồi."

Trần Khôi ôm bộ đàm chạy đến góc phòng trò chuyện thân thiện với Trần Vũ.

Vừa trò chuyện vừa cười hắc hắc.

Hai huynh đệ mỗi ngày cùng một chỗ, ngay cả thủ cửa thành cũng cùng nhau canh giữ ở cửa đông, có cái gì nói thì thầm.

Chẳng qua là đồ chơi này quá mới lạ, bọn họ quá hiếu kỳ mà thôi.

Những người khác cũng đỏ mắt nhìn.

Khoảng cách xa như vậy, hai người lại có thể trò chuyện.

Sau này khi tác chiến, trên tường thành không cần binh lính truyền lời, ai cần cái gì chỉ cần sử dụng bộ đàm là được.

Vật này thật sự quá thuận tiện!

Tiếp theo, Mặc Phàm thu âm thanh cho loa lớn.

Gọi Trần Khôi đang đứng trong góc tới, để hắn trung khí mười phần hô to: "Toàn quân chuẩn bị, xuất kích.."

Sau khi âm thanh được ghi vào, nhấn nút phát lại.

Giọng Trần Khôi rất vang dội mang theo cảm giác áp bách cường đại, nghe xong chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.

Mặc Phàm đối với việc này rất hài lòng, đưa loa lớn cho Trần Khôi.

"Được rồi! Sau này các ngươi muốn ghi âm cái gì thì ấn nút này ghi âm, ghi âm vào là có thể dùng."

"Camera giám sát cần thời gian lắp đặt."

"Cái máy tính bảng mới này cho ta dùng, các ngươi cần cái gì đều có thể tới tìm ta!"

Hắn lấy thêm một cái máy tính bảng, những người khác cũng không có ý kiến.

Mặc Phàm đầu óc linh hoạt, Trang Lương ở bên bày mưu tính kế, tử sĩ Giang Nguyên võ công cao cường. Ba người ngược lại là một tổ vô cùng hài hòa.

Rất nhanh nhóm vật tư thứ hai đã đến, là ly tráng men và chậu men.

Trần Vũ lấy ra hai cái chậu rửa mặt, chậu in hoa mẫu đơn phú quý.

Hắn dùng ngón tay gõ gõ, đáy chậu truyền đến tiếng vang trầm nặng.

"Thép, dùng thép tinh khiết chế tạo, lại còn rất dày."

"Còn vẽ nhiều loại hoa văn tinh mỹ tuyệt luân, thật đẹp mắt!"

Lý Nguyên Trung cầm hai cái ly tráng men, mở nắp ly ra, bên trong sạch sẽ.

Bên ngoài in chữ vì nhân dân phục vụ..

"Bên ngoài thép được quét một lớp sơn chống rỉ sét, thợ thủ công thời đại thần linh quả nhiên trí tuệ!"

Nhóm thứ ba là khăn, xà phòng thơm, dầu gội đầu, sữa tắm.

Nhóm thứ tư là bình giữ nhiệt..
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back