Welcome! You have been invited by GiangNgan to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 70: Mua Quà

[HIDE-THANKS]
Thi Lạc đứng dưới mái hiên, Vệ Tông Hi vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Tông Hi thu lại cảm xúc, nhưng lại không có vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa.

- "Ngươi vẫn chưa ngủ sao?" Thi Lạc cảm thấy nên nói gì đó.

- "Ta không ngủ được." Vệ Tông Hi nói.

Thanh âm của hắn có vẻ trầm thấp.

Cộng với bộ dạng ban nãy, khiến Thi Lạc mềm lòng một chút.

Nàng đi đến cạnh cửa sổ: "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Có thể nói với ta không?"

Nói xong nàng lại bổ sung: "Có một số chuyện nếu cứ giấu mãi trong lòng sẽ không tốt, có lẽ ngươi nói ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Vệ Tông Hi trầm mặc.

Thi Lạc tưởng hắn sẽ không nói, khi đang định rời đi, Vệ Tông Hi đột nhiên mở miệng: "Hôm nay là sinh thần của ta."

Thi Lạc sững sờ.

Nàng cẩn thận nghĩ lại, trong kí ức của nguyên chủ không hề có ngày sinh thần của Vệ Tông Hi. Cũng phải, có lúc nào nguyên chủ chú ý đến Vệ Tông Hi chứ?

Thi Lạc ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngươi đợi ta một chút."

Nàng chạy vào phòng bếp, ôm bánh điểm tâm còn thừa ra, lại lấy thêm một cây nến mới.

- "Ta có thể đi vào không?" Nàng hỏi.

Vệ Tông Hi không biết nàng định làm gì, nhưng hiện tại hắn thật sự không muốn ở một mình, hắn gật đầu.

Thi Lạc chạy vào, thổi tắt ngọn đèn trong phòng hắn, cả căn phòng tối đen.

Đột nhiên Thi Lạc thắp nến lên, Vệ Tông Hi nhìn thấy một cây nến được cắm trên bánh điểm tâm.

Thi Lạc cười hì hì đến trước mặt hắn: "Nào, Vệ Tông Hi, chúc ngươi sinh thần vui vẻ, ước một điều sau đó thổi nến đi."

Vệ Tông Hi nhướn mày, nhưng nhìn biểu cảm chờ đợi của Thi Lạc, hắn thuận theo nàng một lần cũng được.

- "Chắp hai tay lại, nghiêm túc ước đi." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi cảm thấy quá ấu trĩ rồi, nhưng hắn vẫn làm theo, ước một điều..

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc.

Sau khi ước xong, Vệ Tông Hi thổi tắt nến, Thi Lạc lúc đó mới thắp đèn trên bàn lên.

Thi Lạc cắt điểm tâm ra một miếng, đưa cho Vệ Tông Hi: "Ăn đi."

Vệ Tông Hi nhận lấy, chỉ là vài điều đơn giản, nhưng hắn lại cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên.

- "Ngươi không nói sớm, ta không chuẩn bị được quà." Nói xong Thi Lạc ảo não.

Vệ Tông Hi ăn điểm tâm trong tay, đôi mắt hơi cụp xuống, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thi Lạc bỗng đứng bật dậy, đập tay lên trán: "Đúng rồi, mì trường thọ."

Nói xong không đợi Vệ Tông Hi phản ứng, nàng đã chạy vào trong bếp.

Sau khi làm hết các công đoạn chế biến, Thi Lạc bưng mì vào phòng Vệ Tông Hi, đưa cho hắn: "Mì trường thọ."

Vệ Tông Hi nhìn nàng, Thi Lạc vô cùng chân thành, thấy hắn không nhận, nàng nhíu mày: "Vệ Tông Hi, ta sắp bỏng chết rồi."

Lúc này Vệ Tông Hi mới nhận lấy, cầm đũa lên ăn.

Thi Lạc ở bên cạnh suy nghĩ, nên tặng Vệ Tông Hi món quà gì?

Thi Lạc rất thích quá trình chuẩn bị quà sinh nhật cho người khác, cả cảm giác ngày đó ăn bánh kem, ăn một bữa no nê nữa.

Nàng cảm thấy cảm giác vui vẻ đó sẽ lan truyền, nàng tặng quà sinh nhật cho người khác, nhìn vẻ vui mừng của người đó, nàng cũng cảm thấy vui lây.

Vệ Tông Hi gắp một miếng trứng gà cho vào miệng, chầm chậm thưởng thức. Sơn hào hải vị hắn đã từng ăn qua, nhưng hắn lại chưa cảm thấy món nào ngon hơn món mì đơn giản này.

Sau khi Vệ Tông Hi ăn xong, Thi Lạc mang bát vào trong phòng bếp.

Nàng định về phòng mình.

- "Thi Lạc."

Vệ Tông Hi bỗng gọi nàng.

Thi Lạc nghi hoặc nhìn hắn: "Còn có chuyện gì sao?"

Vệ Tông Hi do dự một chút rồi hỏi: "Ngươi không hận ta sao? Ta đã từng suýt bóp chết ngươi."

Thi Lạc cười: "Lúc đó ta thực sự hận đến mức muốn hạ độc ngươi. Nhưng nghĩ kĩ lại, ta cũng từng đối xử không tốt với ngươi, vậy là công bằng rồi."

Vệ Tông Hi trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu: "Phải, công bằng rồi."

Thi Lạc liền cười: "Được rồi, ngủ sớm đi."

- "Ừm." Vệ Tông Hi rất dịu dàng đáp một tiếng.

Thi Lạc quay người về phòng.

Vệ Tông Hi nhìn nàng đóng cửa, rồi lại nhìn căn phòng của mình, dường như mọi thứ đều trở lên thuận mắt rồi.

Thi Lạc trở về phòng, lén nhìn từ khe cửa ra ngoài, thấy cửa sổ phòng Vệ Tông Hi đã đóng, lúc nàng nàng mới vuốt ngực.

Vệ Tông Hi đáng chết, cái khuôn mặt đẹp. Bình thường thì lạnh băng, đột nhiên lại dịu dàng với nàng, đúng là dọa lão nương một trận mà.

Trái tim Thi Lạc đập nhanh hơn một lát, sau đó mới bình tĩnh lại.

Sau khi lên giường cũng không thể ngủ nổi, cứ nhắm mắt đều là Vệ Tông Hi.

Cuối cùng nàng thở dài.

Nam sắc đúng là hại người.

Nàng rõ ràng tức giận như vậy, hận Vệ Tông Hi đến mức không muốn nhìn mặt. Nhưng người ta chỉ cần biểu lộ ánh mắt bi thương, nàng lại làm cho hắn thứ này thứ nọ.

Thi Lạc vỗ mặt mình, nhìn ra hướng phòng Vệ Tông Hi. Nàng lại nói với bản thân một lần nữa, Vệ Tông Hi là người làm việc lớn, nàng chỉ là một con sâu nhỏ, hai người cuối cùng cũng phải phân khai. Hiện tại như vậy chỉ là bồi thường cho hắn mà thôi.

* * *

Thi Hoa gáy rất đúng giờ.

Thi Lạc rất không vui đạp cửa ra ngoài, giận dữ cảnh cáo sẽ hầm nó.

Thi Hoa vươn cổ lên, liếc nhìn Thi Lạc một cái rồi ngủ.

- "Trưa nay, hôm nay lão nương muốn ăn gà đĩa to."

Sau khi cảnh cáo Thi Hoa, Thi Lạc vệ sinh cá nhân xong, nhìn phòng của Vệ Tông Hi không có động tĩnh gì, chắc là vẫn chưa dậy.

- "Vệ Tông Hi, ta đi vào trong thôn." Thi Lạc nói xong liền đi, nàng muốn mua cho Vệ Tông Hi một món quà, nhưng xem một vòng cũng không biết nên mua gì.

Nói ra mới nhớ, lâu như vậy nàng vẫn không biết Vệ Tông Hi thích gì.

Nhớ lại chiếc trâm gỗ, Thi Lạc liền quyết định mua cho hắn một chiếc trâm ngọc.

Thi Lạc đi vào một quán bán ngọc gần đó, đi một lượt liền nhìn thấy một chiếc trâm. Thi Lạc không hiểu về ngọc lắm, nhưng nàng thích kiểu dáng của chiếc trâm đó, rất chắc chắn, giống một cành trúc, phần đầu trâm có khắc hình lá trúc, phần thân có từng khúc một như cành trúc, vô cùng đẹp.

- "Chủ quán, trâm này giá bao nhiêu?" Thi Lạc hỏi.

Chủ quán nhiệt tình chạy lại cười: "Cô nương thật có mắt nhìn, nhưng trâm này đã có người đặt trước rồi, không bán ra ngoài."

Thi Lạc hơi thất vọng.

Chủ quán cười: "Còn có mẫu khác, cô nương xem xem, trâm của tiệm chúng ta rất đáng tiền, mỗi loại đều không tệ, cô muốn mua cho ai?"

Ánh mắt Thi Lạc lưu luyến lướt qua chiếc trâm, sau đó từ bỏ, đời người sao có thể như ý được chứ. Thứ ngươi muốn chưa chắc đã có được.

Nàng an ủi bản thân xong liền đi xem cái khác, nhưng so sánh, nàng xem cái khác cũng không ưng ý.

Chủ quán nhìn thấy tâm tư của nàng, nói: "Nếu muốn mua cho người trong lòng, cái này cũng không tệ."

Thi Lạc nhìn một chút, là một cây trâm bạch ngọc, chế tác rất tốt.

Thi Lạc cầm lên hỏi: "Giá thế nào?"

Chủ quán nói: "Năm lượng."

Thi Lạc gật đầu: "Gói lại cho ta."

- "Được." Chủ quán không ngờ nàng lại quyết định nhanh như vậy, nhanh chóng đi gói lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 71: Làm Vỡ Trâm Ngọc

[HIDE-THANKS]
Thi Lạc ở trong quán xem những thứ khác, nàng cũng không thường dùng, những những thứ ngọc vàng này không nữ nhân nào là không thích cả. Thi Lạc ngắm những chiếc trâm tinh xảo này, đột nhiên nhớ ra trước kia từng bán đi chiếc trâm của nguyên chủ, hiện tại nàng có tiền rồi, không có lí do gì mà không chuộc lại cả.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, chủ quán đã gói chiếc trâm lại rồi.

Thi Lạc lại xem thêm vài thứ, nàng cũng không hiểu, nhưng mỗi cái đều rất đẹp. Nàng chỉ vào một chiếc trâm ngọc khắc hoa lan hỏi: "Cái này thì sao?"

- "Bốn lượng." Chủ quán cười híp mắt nói.

Thi Lạc gật đầu: "Ta có thể thử cài lên không?"

Chủ quán gật đầu: "Có thể."

Thi Lạc cầm cây trâm ngẫm nghĩ một chút, nói: "Ta không biết vấn tóc."

Chủ quán kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu ý của Thi Lạc, đi xuống hậu đường. Rất nhanh một phụ nữ ở bên trong đi ra, nhìn có vẻ khoảng ba mươi tuổi, có vẻ xinh đẹp thanh tú, nhìn Thi Lạc cười: "Cô nương, ngồi ở đây."

Thi Lạc đi đến.

Người này tháo tóc của Thi Lạc ra, chải xong liền cười: "Tóc của cô nương vừa đen vừa đẹp hiếm có, không biết muốn vấn kiểu tóc nào?"

Thi Lạc không biết về kiểu tóc lắm, chỉ biết nói: "Theo ý cô đi, ta thành thân rồi, có phải nên búi kiểu tóc phu nhân?"

Người phụ nữ gật đầu, xin lỗi: "Do ta đường đột, nên gọi một tiếng phu nhân."

Thi Lạc gật đầu nói một tiếng được.

Lại nói với người phụ nữ vài câu nữa, Thi Lạc biết được cô tên Vân Thái, nhà ở trong trấn này. Vân Thái rất dẻo miệng, nhưng nói chuyện khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, Thi Lạc cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Rất nhanh, tóc đã được vấn xong.

Thi Lạc nhìn vào gương đồng, không dám tin vào mắt mình.

Nguyên chủ vốn đã rất xinh đẹp, chỉ là ăn mặc hơi sặc sỡ, quá mức diễm lệ. Thi Lạc lại thích ăn mặc nhẹ nhàng một chút, cộng thêm kiểu tóc phù hợp, nên đã bộc lộ tất cả những ưu điểm ra.

Thi Lạc càng nhìn càng vừa ý, không nhịn được mà khen tay nghề của Vân Thái rất khéo.

Vân Thái cũng vô cùng kinh ngạc, thấy khách hài lòng, cô cũng rất vui.

- "Rất đẹp, phu nhân trời sinh khí chất mĩ lệ." Vân Thái khen một câu.

Thi Lạc cười nhìn trái nhìn phải, gật đầu: "Phải, ta trời sinh khí chất mĩ lệ."

Vân Thái: "..."

- "Trâm mà ta cần đã có chưa?" Đột nhiên một âm thanh truyền đến.

Thi Lạc cảm thấy rất quen, nàng quay đầu lại, liền đối mặt với Châu Tư Ý.

Cả hai người đều sững lại.

Thi Lạc cảm thấy rất đen đủi, ở nơi này lại gặp được hắn.

Còn Châu Tư Ý thì bị Thi Lạc làm kinh ngạc một phen, trong giây lát hắn không nhận ra người trước mặt đây là Thi Lạc, hắn chỉ cảm thấy người này rất xinh đẹp, giống như mĩ nhân bước ra từ trong tranh.

Thi Lạc không muốn liên quan gì đến hắn, nàng hỏi giá của trâm, trả tiền rồi định rời đi.

Châu Tư Ý nhìn nàng một lúc mới định thần lại. Hắn vừa cảm thấy Thi Lạc đẹp, vừa cảm thấy vì nàng là Thi Lạc, nên chán ghét.

Châu Tư Ý hừ lạnh: "Ngươi đến đây làm gì?"

Thi Lạc cười, nàng vốn đã đẹp, khi cười lại càng đẹp thêm vài phần. Châu Tư Ý cảm thấy Thi Lạc đáng chết này hôm nay không giống người, hắn bị nụ cười của nàng làm chói mắt.

- "Đây là do nhà ngươi mở sao? Cấm ta không được đến?" Thi Lạc hỏi.

Châu Tư Ý nhìn nàng cười rất mê người, liền cảm thấy Thi Lạc sửa soạn thế này chắc chắn là để câu dẫn người khác, hắn cười lạnh: "Không biết xấu hổ."

Thi Lạc: "..."

Nàng chủ trương thân thiện với người khác, nhưng đầu tiên đó phải là người trước đã.

Châu Tư Ý dưới cái nhìn của nàng không phải là con người.

- "Chủ quán Châu, có phải ngươi thích ta không?" Thi Lạc bỗng hỏi.

Châu Tự Ý sững lại, lập tức cười nhạt: "Thị Lạc, ngươi cũng không biết soi gương sao, xem xem bản thân có đức hạnh gì? Ta mà thích ngươi?"

Thi Lạc bị hắn sắp xếp, nhưng không tức giận mà lại cười: "Nếu đã không phải, vậy thì có phải ngươi quản quá nhiều rồi không? Ta và ngươi có quan hệ gì? Ta đứng yên tại chỗ này liền nói ta không biết xấu hổ? Vậy cẩu đội lốt người như ngươi đến đây để câu dẫn ai?"

Mặt Châu Tư Ý trắng bệch: "Thi Lạc, ngươi nói cái gì?"

Thi Lạc hừ lạnh, quay người đi ra ngoài.

Châu Tư Ý túm kéo nàng lại, hơi có vẻ đắc ý: "Thi Lạc, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi định tính toán điều gì. Nói thật cho ngươi biết, nhờ phúc của ngươi, chủ quán Diêu đã bị điều về kinh thành rồi, cả đời này sẽ không trở lại thôn Viễn Sơn được nữa, Tụ Tiên Lâu rất nhanh sẽ phái chủ quán mới đến. Vì vậy mấy thứ cỏn con của ngươi cũng không thể thực hiện được nữa rồi."

Thi Lạc ngạc nhiên, nàng không ngờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy.

Nàng thì không sao cả, chỉ là liên lụy đến chủ quán Diêu, hơn nữa trong khu vực đấu đá của mấy người kia, nàng cũng không dự định sẽ hợp tác với chủ quán Diêu nữa.

Huống hồ, nàng cũng đã có quán điểm tâm Diêu Kí, Vệ Tông Hi là chủ quán phía sau của nàng, thế nào cũng đáng dựa hơn.

Châu Tư Ý thấy nàng không nói gì, tưởng nàng bị đả kích rồi, hắn lại đắc ý nói: "Thi Lạc, ta chờ xem ngươi còn giở được trò gì."

Thi Lạc ngẩng mặt nhìn hắn, cười nhạt: "Châu Tư Ý, ngươi đúng là không giống một nam nhân."

Nói xong quay người rời đi.

Cưới Nhị tỷ của mình thì thôi đi, lại còn luôn đả kích nàng, nàng không hề trêu ghẹo gì hắn.

Thi Lạc cảm thấy Châu Tư Ý còn đáng ghét hơn Cổ tú tài.

Châu Tư Ý bị câu "không giống nam nhân" làm tức giận, hắn nắm chặt bàn tay, nữ nhân này dám nói hắn không phải một nam nhân.

Thi Lạc vừa ra khỏi cửa, Châu Tư Ý kéo mạnh nàng một cái.

Thi Lạc không đứng vững, hộp trên tay rơi xuống đất, trâm ngọc bị rơi vỡ thành mấy mảnh..

Thi Lạc không để ý gì khác, vội vã chạy đến nhặt lên, nhưng trâm ngọc quả thực đã bị vỡ rồi.

Nộ khí trong lòng nàng bừng lên.

Đây là quà chúc sinh thần của Vệ Tông Hi, như vậy mà lại vỡ rồi. Thi Lạc không tiếc tiền, nàng chỉ cảm thấy như vậy là không may mắn.

Châu Tư Ý nhất thời kích động, mỗi lần nhìn thấy Thi Lạc hắn đều không khống chế được bản thân. Mắt thấy đồ đã bị vỡ, hắn dừng tay lại, có chút chột dạ.

- "Vỡ rồi, cùng lắm thì ta đền ngươi một cái, ta cũng không phải là không mua được, ta.."

Châu Tư Ý chưa nói hết lời, Thi Lạc đã quay lại giận dữ nhìn hắn.

Vành mắt của nàng đỏ lên, nhưng đáy mắt vẫn không hết sự phẫn nộ.

- "Ngươi đền được sao?"

Nàng lạnh lẽo nói xong, thu gọn lại mảnh trâm vỡ cầm lên, nhìn Châu Tư Ý: "Châu công tử, phiền ngươi về sau cách xa ta ra một chút, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Nói xong liền đi thẳng.

Châu Tư Ý đơ người một lúc, trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt vừa ẩn nhẫn vừa tuyệt mĩ của Thi Lạc, và ánh mắt không chịu khuất phục của nàng..

- "Công tử!" Người làm Lưu Hỉ trong quán trâm gọi hắn.

Hắn hồi thần lại, tâm trạng rất không tốt, nhìn cái gì cũng rất phiền phức.

Lưu Hỉ nhìn sắc mặt hắn, chỉ vào chiếc trâm khắc cành trúc: "Vị cô nương vừa rồi lúc đầu cũng nhìn trúng chiếc này của công tử."

Châu Tư Ý gật đầu, không còn chút hứng thú gì: "Gói lại."

Lưu Hỉ gói xong, Châu Tư Ý ra ngoài, đưa chiếc hộp cho tên sai vặt bên cạnh: "Mang đến đền cho ả."

Tên sai vặt ngạc nhiên: "Công tử, chiếc trâm này đắt hơn chiếc kia rất nhiều."

- "Bảo ngươi mang thì ngươi mang, nhiều lời như vậy làm gì?" Tâm trạng Châu Tư Ý không tốt.

Tên sai vặt không dám nhiều lời, cầm lấy chiếc trâm rời đi.

Tada khoan hãy thoát nào, chỉ muốn nói là Vưn mới lập một page truyện tranh ngôn tình, hiện tại thì chưa có nhiều truyện, nhưng Vưn sẽ đăng dần dần nè. Page có đủ thể loại hiện đại, cổ trang, nữ cường, xuyên không, vân vân mây mây.. nha. Vì mới lập nên page cũng cần tuyển thêm vài bạn trans và edit nè, vậy nên bạn nào có đam mê thì về với team mình nhaa. Đây là link page: Https: //www. Facebook.com/ngontinhxiaoshuo/

Hoan nghênh các mọt đến với nồi lẩu thập cẩm xiu to khổng lồ của bà Vưn ><.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 72: Sao Mà Khóc Rồi

[HIDE-THANKS]
Thi Lạc cầm lấy những mảnh trâm vỡ, nàng đi một vòng trên đường nhưng vẫn không tìm được nơi sửa lại trâm, chỉ còn biết về nhà.

Từ sớm Vệ Tông Hi đã không thấy nàng, tưởng nàng đã đến Diêu Kí rồi. Không ngờ đến gần trưa mới thấy nàng về.

Đối với búi tóc mới của nàng hắn chỉ hơi ngạc nhiên, sự chú ý của hắn đã chuyển vào đôi mắt nàng.

- "Sao mà khóc rồi?" Vệ Tông Hi thấy đôi mắt Thi Lạc đỏ lên.

Vốn dĩ tâm trạng Thi Lạc đã không tốt, hiện tại lại bị hắn hỏi một câu, phút chốc toàn bộ uất ức đều tuôn trào.

Vệ Tông Hi sợ nhất là nữ nhân khóc, nàng khóc, hắn không biết nên làm thế nào.

- "Làm sao vậy? Ai ức hiếp ngươi, ngươi nói một câu đi." Vệ Tông Hi nhíu mày.

Thi Lạc không hé môi, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Vệ Tông Hi không còn cách nào khác, hắn nhíu mày nhìn nàng rất lâu, đợi khi nàng không khóc nữa, hắn mới thầm thở phào: "Bây giờ có thể nói ra chưa?"

Thi Lạc cầm chiếc hộp ra, nức nở nói: "Tên khốn nạn Châu Tư Ý, quà sinh thần ta mua cho ngươi bị hắn làm vỡ rồi."

Vệ Tông Hi sững sờ, mở chiếc hộp ra, nhìn thấy chiếc trâm ngọc bị vỡ thành ba mảnh, hắn hơi mềm lòng: "Vì cái này mà khóc?"

Hỏi xong, Vệ Tông Hi cảm thấy bản thân dịu dàng quá mức rồi.

Thi Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy ấm ức."

Vệ Tông Hi nghĩ, tên khốn nạn này, xem ra hắn không chỉ đang mắng Châu Tư Ý, e là còn mắng cả bản thân.

Vệ Tông Hi chưa nói gì, Thi Lạc đã nói tiếp: "Ta nghĩ quà chúc mừng bị vỡ sẽ không may mắn, tìm một nơi sửa nhưng không có."

Vệ Tông Hi ngắm chiếc trâm, chất liệu có thể nói không tệ, chỉ là bị vỡ thành thế này..

- "Lão Tam biết sửa." Hắn nói.

Mắt Thi Lạc sáng lên: "Thật sao?"

Vệ Tông Hi gật đầu: "Thật."

Trong giây lát tâm trạng Thi Lạc tốt hơn rất nhiều, nàng thu lại trâm, quay người liền đi.

Vệ Tông Hi nói: "Ta vẫn chưa ăn sáng."

Thi Lạc quay đầu nhìn hắn: "Ta mang trâm đưa cho Lão Tam, thuận tiện mua chút nguyên liệu, hôm nay chúng ta sẽ ăn món Thiên Hương Lâu bị phá bảng hiệu."

Vệ Tông Hi gật đầu.

Sau khi Thi Lạc đi, Vệ Tông Hi cười bất lực, sao lại giống trẻ con thế này.

Hắn lắc lắc đầu, khuôn mặt hắn đều là vẻ dịu dàng và nuông chiều mà hắn không hề phát hiện.

Thi Lạc vừa mới đi, đằng sau, tên sai vặt của Châu Tư Ý đã tới. Thấy trong sân chỉ có Vệ Tông Hi, hắn ló đầu vào: "Xin hỏi, Thi Tiểu thư sống ở đây sao?"

Vệ Tông Hi hừ lạnh: "Ngươi tìm nàng có việc gì?"

Tên sai vặt thấy Vệ Tông Hi ngồi trên ghế lăn liền biết chân hắn không tiện, hơn nữa nơi ở tại đây cũng rất rách nát. Nhưng người này rất đặc biệt, dường như có uy thế bức người, khiến hắn ta có chút căng thẳng.

- "Công tử nhà ta làm vỡ trâm của Thi Tiểu thư, đã đặc biệt mang đến bồi thường một cái." Tên sai vặt khá khẩn trương nói.

Vệ Tông Hi cười lạnh: "Không cần, nói với công tử nhà ngươi, nếu không muốn rước thêm phiền phức thì tránh bọn ta ra xa một chút."

Tên sai vặt cầm chiếc trâm đi không được, ở lại cũng không xong.

Cuối cùng Vệ Tông Hi cúi đầu không định để ý hắn ta nữa, hắn mới ủ rũ đi về.

Thi Lạc cầm trâm nhanh chóng đến Diêu Kí, Lão Tam cũng vừa mới trở về, hôm nay ông đi tìm thợ thủ công sửa chữa, bận rộn vừa mới về nhà.

Thấy Thi Lạc, ông nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"

Thi Lạc đưa đồ cho ông: "Hắn nói ông biết sửa?"

Lão Tam nhận lấy hộp, mở ra xem xét: "Cái này.."

- "Quà sinh thần của hắn, không cẩn thận bị vỡ rồi."

- "Vì vậy cô đã khóc rồi?" Lão Tam khá cạn lời.

Thi Lạc trừng mắt một cái: "Có phải ông chưa từng thành thân?"

- "Chưa từng, cô hỏi cái này làm gì?" Lão Tam không hiểu.

- "Chẳng trách.."

- "Cái gì?" Lão Tam nhíu mày.

Thi Lạc giảo hoạt nói: "Ta làm vỡ trâm của hắn, nếu không khóc, hắn mà tức giận thì sao? Bây giờ ta khóc, hắn sẽ mềm lòng."

Nàng cố ý nói vậy, không ngờ Lão Tam liền tin là thật, ông gật đầu tán đồng: "Nữ nhân mấy người thật có tâm cơ, đánh chết ta cũng không đoán được."

Thi Lạc gật đầu: "Vậy nên ông vẫn lẻ loi một mình."

Nói xong nàng hỏi: "Khi nào có thể sửa xong?"

- "Ngày mai."

- "Vậy mai ta quay lại lấy."

- "Ừ."

Sau khi Thi Lạc đi, Lão Tam nhìn trâm ngọc bị gãy kia, nghĩ đến Vệ Tông Hi, cuối cùng lắc đầu bất lực.

Xong rồi, nữ nhân giảo hoạt này có lẽ thật sự có thể kiểm soát được chủ tử rồi.

Sau khi Thi Lạc từ Diêu Kí đi ra, nàng đi đến chợ. Mua vài thứ thịt gà, thịt dê.. Hôm nay nàng sẽ làm hai món mà chủ quán Diêu vẫn chưa mua kia, coi như để bù cho sinh nhật Vệ Tông Hi.

Ôm lấy túi lớn túi nhỏ, cuối cùng Thi Lạc cũng về đến nhà. Vừa vào cửa liền hăng hái vào bếp bận rộn.

Vệ Tông Hi đói đến mức da ngực dính vào da lưng, đợi đến chiều, Thi Lạc mới làm xong.

Là món mì trộn, dưa trộn, gà đĩa lớn, canh thịt dê, thêm một chút rau xào.

Từng đĩa bày ra đầy ắp trên bàn.

Thi Lạc còn mua một hũ rượu, rót cho Vệ Tông Hi một chén, rồi rót cho mình một chén.

- "Vệ Tông Hi." Thi Lạc đắc ý nhìn Vệ Tông Hi, trên mặt vẫn như cũ dính lên hai chữ: Khen ta.

Vệ Tông Hi đói gần chết rồi, hận không thể một miếng ăn hết, làm gì có tâm trạng khen nàng? Chỉ là..

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc, hiện tại nàng hưng trí bừng bừng. Nếu không khen nàng, nàng không cho hắn ăn thì phải làm sao?

Vậy nên hắn phải thuận theo: "Ngươi rất hiền huệ."

- "Còn gì nữa?"

Thi Lạc rõ ràng chưa thỏa mãn.

- "Đảm đang."

Thi Lạc nhíu mày, thể hiện không vui: "Chỉ có như vậy?"

Bộ dạng của nàng giống như đang nói nếu nàng không vừa ý sẽ không cho Vệ Tông Hi ăn vậy.

Nếu bình thường hắn cũng không thể nhẫn nại được như vậy. Nhưng hiện tại, cả người hắn như toát ra hơi thở dịu dàng.

- "Người đẹp khéo tay, vừa hiền huệ vừa đảm đang."

Thi Lạc bĩu môi: "Cũng tính là tạm được đi."

Vệ Tông Hi buồn cười: "Bây giờ có thể ăn chưa?"

- "Ta vẫn chưa nói lời chúc nữa."

- "Nói."

Mùi hương món ăn bay vào mũi Vệ Tông Hi, hắn nuốt nước miếng. Không muốn nghe lời chúc của Thi Lạc một chút nào, nhưng hắn không thể nói thẳng ra, lo Thi Lạc không vui sẽ không cho hắn ăn, chỉ có thể thuận theo nghe nàng nói.

- "Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, càng ngày càng tốt hơn." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi: "..."

- "Còn nữa không?" Vệ Tông Hi hỏi.

Thi Lạc lắc đầu: "Cứ như vậy đi, ngươi không định nói gì sao?"

- "Ta đói rồi." Vệ Tông Hi nói.

Lời của hắn vừa nói xong, bụng đã truyền đến vài tiếng kêu.

Thi Lạc đang định cười nhạo hắn thì bụng nàng cũng lại kêu.

Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cầm đũa lên ăn.

Bên ngoài, Châu Tư Ý đi đến cổng, nhìn qua khe cửa hết tất cả. Hắn nhăn mày, sắc mặt u ám, đáy lòng vô thức nhen lên lửa giận.

Tên sai vặt đi cùng không dám nói một câu, im lặng đứng một chỗ, ngay cả hô hấp cũng nhè nhẹ.

Khi Châu Tư Ý thấy Thi Lạc gắp đồ ăn cho Vệ Tông Hi, hắn phất tay rời đi.

Vệ Tông Hi đang ngồi ăn cơm trong này nhìn ra phía cổng, hơi hơi nheo mắt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 73

[HIDE-THANKS]
- "Nhìn gì vậy?" Thi Lạc đang ăn miếng thịt gà trong miệng.

- "Không có gì." Vệ Tông Hi cúi mặt tiếp tục ăn.

Thi Lạc ăn rất no, nằm yên ở ghế không muốn động đậy.

Vệ Tông Hi cũng như vậy, trước kia hắn cảm thấy thịt dê rất gây. Nhưng Thi Lạc làm món này vô cùng mềm, hương vị của canh có vị thơm ngọt, vô cùng ngon.

Vệ Tông Hi không ngờ chỉ với nguyên liệu đơn giản mà lại làm ra nhiều món ngon như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thi Lạc, nàng lười biếng nằm trên ghế, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, mang theo một chút đáng yêu.

Vệ Tông Hi cảm thấy nàng giống một bé mèo lười được cho ăn no, nếu hắn không phải Vệ Tông Hi, thì việc hắn cưới Thi Lạc và cùng nàng sống một đời cũng rất tốt.

Thi Lạc nheo mắt, phát hiện Vệ Tông Hi đang thăm dò nàng, nàng hừ lạnh: "Nhìn đi đâu vậy?"

Vệ Tông Hi giật mình.

Thi Lạc đứng thẳng dậy, xoa xoa bụng: "Định ngủ trưa ngoài sân?"

Vệ Tông Hi suy nghĩ chút liền gật đầu.

Từ trong bếp đi ra, nàng mang chiếc chiếu trải lên cái phản, bên trên còn bày thêm một cái đệm cũ, nàng cởi giày rồi nằm xuống.

Vệ Tông Hi: "..."

Đúng là không được chú ý.

- "Ta ngủ ở đâu?" Hắn hỏi.

Thi Lạc hé mắt nhìn hắn: "Không phải ngươi vẫn thường ngủ trên ghế sao?"

Vệ Tông Hi bị chặn không nói được câu nào, nhìn nàng nằm vô cùng thoải mái, còn hắn phải ngồi trên ghế, Vệ Tông Hi nói: "Ngươi nói muốn chăm sóc ta, chăm sóc như vậy?"

- "Không phải ngươi nói đã công bằng rồi sao? Vậy thì ta sẽ không đền bù cho ngươi nữa, vì vậy không cần phải chăm sóc ngươi nữa."

Thi Lạc nói đắc ý: "Còn nữa, hôm nay ta bận rộn cả ngày, bận trước bận sau nấu cơm cho ngươi, ta cũng rất mệt rồi. Còn ngươi chỉ có động đậy da miệng mà thôi.."

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc mồm mép lanh lợi, hắn cười nhạt: "Đây cũng tính là công bằng?"

- "Nếu không còn muốn thế nào?" Thi Lạc hỏi.

Người này còn muốn gì nữa.

Vệ Tông Hi nói: "Ta cũng muốn nằm chiếu."

Thi Lạc nhìn hắn một cái, sau đó mặc kệ hắn, nàng nằm xuống ngủ.

Vệ Tông Hi nhìn bộ dạng của nàng, càng lúc càng cảm thấy giống một con mèo. Đương nhiên là không liên quan đến con mèo xinh đẹp, tao nhã, Thi Lạc là một con mèo vừa lười vừa ham ăn.

Khi hắn đang nghĩ đến đây, Thi Lạc đột nhiên ngồi dậy.

- "Sao vậy?" Vệ Tông Hi không hiểu nhìn nàng, tưởng rằng xảy ra việc gì rồi.

Thi Lạc nhìn bản thân, xoa bụng mình hỏi: "Vệ Tông Hi, có phải ta béo rồi không?"

Vệ Tông Hi cạn lời: "Như thế này không nhìn được, có cần ngươi cởi ra để ta nhìn kĩ hơn không?"

Thi Lạc trừng mắt, quay người về phòng.

Vệ Tông Hi thấy nàng đóng chặt cửa phòng, hắn lắc đầu, không nhịn được mà bật cười.

Mặt trời chiếu sáng cả ngày, khí nóng ở khắp nơi.

Vệ Tông Hi và Thi Lạc đều ngủ đến gần tối.

Hai người đều hiếm khi mà thoải mái.

Khi Thi Lạc tỉnh dậy thì trời đã tối, nàng không biết thời gian, nhưng lúc trưa ăn quá khát rồi, nàng muốn uống chút nước.

Vệ Tông Hi cũng khát mà tỉnh dậy, nhìn thấy Thi Lạc liền đưa ấm trà cho nàng.

Thi Lạc rót đầy nước vào ấm trà của hắn và của mình.

Uống được một chút, Thi Lạc lại đứng dậy.

- "Lại làm sao nữa?" Vệ Tông Hi nhìn vào eo của nàng: "Hình như béo hơn chút."

Tầm nhìn của hắn chuyển lên phần ngực của nàng, hơi nhướn mày.

Thi Lạc chú ý đến tầm mắt của hắn, vì vậy cũng nhìn phần chân của hắn, nhướn mày, cười nhẹ một tiếng.

Vệ Tông Hi: "..."

Thi Lạc nhớ ra hai người lúc ăn trưa vẫn chưa uống rượu.

Nàng vào phòng bếp lấy rượu, lại lấy thêm món ăn lúc trưa còn thừa, rót mỗi người một chén.

Thi Lạc uống trước một chút, cảm thấy rất cay. Nàng vội uống một ngụm nước, đặt chén rượu xuống: "Cay quá."

Vệ Tông Hi cũng uống: "Cũng được."

- "Uống rượu có phải nên ngâm một bài thơ?" Thi Lạc bỗng hỏi.

- "Văn nhân mặc khách thích ngâm thơ đề nhạc."

- "Vậy những người học võ các ngươi thì sao? Múa kiếm sao?" Thi Lạc hiếu kì hỏi.

- "Đánh nhau, bỉ võ, ngủ với nữ nhân." Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc ngạc nhiên, lập tức bĩu môi: "Thô tục."

- "Đây sao đã tính là thô tục."

- "Vậy ngươi là văn nhân hay người học võ?"

Ngón tay mảnh khảnh của Vệ Tông Hi nắm lấy chén trà: "Hiện tại không phải là ai cả."

Thi Lạc nói: "Ta đọc một bài thơ cho ngươi."

Nàng nói là đọc, chứ không phải là làm.

- "Ngay cả chữ ngươi cũng viết không đẹp, còn biết đọc thơ?" Vệ Tông Hi không tin.

Thi Lạc rất thích vẻ mặt coi thường người khác này của hắn, dù sao lát nữa khi tự vả sẽ chan chát cho xem.

- "Vậy ta bắt đầu đọc nhé." Thi Lạc chỉnh lại giọng.

- "Túy lí khiêu đăng khan kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lí phân ma hạ chích, ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh, sa trường thu điểm binh.

Mã tác đích lô phi khoái, cung như tích lịch huyền kinh. Liễu tức quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sinh."

Thi Lạc đọc từng từ từng câu, lúc đầu Vệ Tông Hi nghĩ rằng không có nghĩa gì, lúc sau mới chăm chú nghe.

Đợi Thi Lạc đọc xong, tay Vệ Tông Hi đã bóp chặt cái chén.

Hắn nghĩ lại sự việc kia, những tướng sĩ đã bảo vệ hắn thoát khỏi cạm bẫy đó. Cuối cùng những người còn sống cộng thêm cả Vệ Tông Hi là năm người, bốn người đó, một người bị gãy một cánh tay, một người bị mù một mắt, cuối cùng lĩnh lương hưu rồi trở về quê nhà.

Hai người còn lại trên đường tiễn Vệ Tông Hi đến thôn Viễn Sơn đều vì bảo vệ hắn mà chết..

Vệ Tông Hi nhớ lại từng chút một, thường không thể yên giấc mỗi đêm.

Thi Lạc vỗ lên vai hắn, nhìn vào mắt của hắn: "Vệ Tông Hi, nhìn về phía trước."

Vệ Tông Hi ngẩng đầu nhìn Thi Lạc, có lẽ do uống nhiều, mặt nàng đã hơi đỏ, trước mắt bao phủ một tầng sương mờ.

Vệ Tông Hi đột nhiên hỏi: "Thi Lạc, tại sao ngươi lại đối với ta như vậy?"

Lời của hắn khiến Thi Lạc sững lại.

Nàng nghĩ lại ý trong lời của hắn, mới nói: "Không phải ta nói rồi sao, chúng ta là phu thê, nên.."

- "Ta muốn nghe lời nói thật." Vệ Tông Hi nói.

- "Ta nói đều là sự thật, thật ra ta cũng không biết rõ là gì, chỉ là cảm thấy Vệ gia chỉ còn mình ngươi, Thi gia lại không cần ta, chúng ta cũng tính là có điểm tương đồng. Nếu không dựa vào nhau thì chỉ chịu thêm khó khăn thôi."

Vệ Tông Hi rũ mắt.

- "Ngươi thương hại ta?" Hắn hỏi.

Thi Lạc bật cười.

- "Vệ Tông Hi, ngươi cũng thật đáng thương, vì vậy ta mới nói chúng ta có điểm tương đồng, ngươi cứ vướng mắc điều này làm gì? Hay là ngươi thương hại ta? Mỗi ngày đều nấu cơm chăm sóc ta?"

Thi Lạc nói xong thì nâng rượu trước mặt lên uống, nàng không ngờ rượu này lại mạnh như vậy, nàng cảm thấy đầu hơi chậm chạp, cười rồi nói: "Thế giới này rất lạ lẫm với ta, ngươi là người thân duy nhất của ta rồi, không phải sao?"

Vệ Tông Hi còn định nói gì đó, Thi Lạc bỗng đứng dậy, không đứng vững liền ngã xuống. Vệ Tông Hi còn chưa kịp đỡ, nàng đã đứng dậy, đi đến trước mặt Vệ Tông Hi, cầm chén rượu của hắn lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ hồ: "Vệ Tông Hi, rượu này rất tốt, ngươi uống một ngụm thì sẽ không cần giả chính phái như vậy nữa."

Giả chính phái?

Vệ Tông Hi nheo mắt nhìn nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy hắn đang giả chính phái?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 74: Làm Cái Gì

[HIDE-THANKS]
- "Uống không, uống không?"

Thi Lạc ợ một cái, hai má đều phủ một tầng đỏ ửng, môi cũng vì rượu mà đỏ lên, cộng với ngữ khí nũng nịu. Vệ Tông Hi nhìn nàng, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc thấp thỏm.

Vệ Tông Hi nhíu mày, đẩy ra: "Ta không uống."

- "Ngươi không uống thì ta uống, rượu này thật ngon."

Thi Lạc lại uống thêm một chén, nói: "Ngươi thật nhàm chán, vẫn là Diêu chưởng quỹ thú vị, biết rất nhiều chuyện, lại còn biết làm điểm tâm."

Vệ Tông Hi ngạc nhiên.

Thi Lạc đang nói đến Lão Tam?

Nam nhân phúc hắc nham hiểm đó thú vị?

Vệ Tông Hi lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ tiểu cô nương thật đơn giản, chưa nhìn thấy bộ dạng của hắn ta và Lão Tứ giết người rồi.

Trước kia Vệ Tông Hi dưỡng binh trong quân đội, giết người cũng chỉ trên chiến trường. Lão Tam và Lão Tứ là hộ vệ của Vệ phủ, cũng là ám vệ, chuyên làm những chuyện trong bóng tối, bọn họ còn làm rất giỏi những chuyện này..

Vệ Tông Hi nghĩ đến đây, Thi Lạc đã ra sân nhảy múa. Năm đó mẹ nàng vì muốn nàng có dáng người, khí chất đẹp nên đã cho nàng học múa ba lê vài năm, vì vậy Thi Lạc múa cũng không tệ. Nhưng hiện tại, nàng loạng choạng đứng không vững, nàng vừa múa vừa hát. Còn hát cái gì, Vệ Tông Hi chưa từng nghe qua, có chút cổ quái, nhưng lại rất hay.

Hắn đang định ngăn lại thì nghe thấy tiếng động ở mái nhà bên cạnh, hắn yên lặng hừ nhẹ.

Thi Lạc không quan tâm, nàng vừa nói vừa múa xung quanh Vệ Tông Hi.

- "Vệ Tông Hi, ngươi đến đây, ta dạy ngươi múa."

- "Thi Lạc, trở vào đi ngủ." Vệ Tông Hi nghiêm túc nói.

Đôi mắt Thi Lạc lơ mơ đi đến cạnh Vệ Tông Hi, đột nhiên nâng cằm hắn lên: "Vệ Tông Hi à, tại sao ngươi lại đẹp như vậy."

Vệ Tông Hi gạt tay nàng ra: "Mẫu phi ta là đệ nhất mĩ nhân Đại Chu."

- "Vậy ngươi là đệ nhất mĩ nam Đại Chu?" Thi Lạc nói xong, còn định nói gì đó, Vệ Tông Hi đã không quan tâm nàng nữa, quay người trở về phòng.

Thi Lạc thấy Vệ Tông Hi đi rồi, nàng loạng choạng vài bước, bỗng ngã sụp xuống đất không động đậy.

Vệ Tông Hi nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy Thi Lạc ngã trên đất, đầu hình như bị sứt rồi, không còn động tĩnh.

Vệ Tông Hi nắm chặt bàn tay, vì tầm nhìn hạn chế, hắn không nhìn thấy tình hình trên mái nhà kia.

Rất lâu sau đó, sau phòng có tiếng động, Lão Tam đi vào từ phía sau, thấy Vệ Tông Hi ngồi cạnh cửa sổ.

- "Người đi rồi?" Vệ Tông Hi hỏi.

- "Đi rồi, là người của Tuệ Ninh công chúa."

Vệ Tông Hi căm hận nheo mắt: "Bọn họ đến nhanh như vậy."

- "Tấn Vương vẫn ở kinh thành, là Tuệ Ninh công chúa đến trước." Lão Tam không nói tiếp, ý tứ rất rõ ràng, có lẽ Tuệ Ninh công chúa đến là vì Vệ Tông Hi.

- "Trước tiên mang Thi Lạc vào đã." Vệ Tông Hi nói.

Lão Tam ngạc nhiên, lập tức nhìn ra ngoài, đang định đi ra.

- "Bỏ đi, ta tự đi." Vệ Tông Hi đứng dậy, thực ra chân của hắn sớm đã khỏi, chỉ là năm đó vết thương quá nặng nên khi đi có vẻ hơi nghiêng.

Rất nhanh, hắn ra khỏi cửa, nhìn Thi Lạc đang nằm trên đất, hắn ôm nàng vào trong phòng.

Đang định đi, đột nhiên cánh tay bị Thi Lạc giữ lại: "Vệ Tông Hi.."

Vệ Tông Hi quay đầu, thấy Thi Lạc chỉ đang nói mơ, hắn mới thầm thở phào.

Sau khi trở lại, Vệ Tông Hi hỏi: "Lão Tứ trở về chưa?"

Lão Tam gật đầu, cười nói: "Sau khi đi một vòng, hắn nói Lang Sơn có không ít loại đá đó."

Lão Tam không giấu được vui sướng: "Quán của chúng ta cũng rất nhanh sẽ khai trương rồi."

Vệ Tông Hi nhìn Lão Tam: "Ngươi rất vui?"

Lão Tam sững lại, cảm thấy dường như hôm nay chủ tử có vẻ không thuận mắt với mình, chỉ là tại sao vậy? Quán khai trương hắn không nên vui sao?

Lão Tam hơi lo lắng.

- "Vâng.."

Lẽ nào vui là không đúng sao?

Vệ Tông Hi gật đầu: "Nghe nói ngươi còn biết làm điểm tâm?"

- "Phải.."

Trên đầu Lão Tam toát mồ hôi lạnh, biết làm điểm tâm thì sai chỗ nào sao?

Vệ Tông Hi không tiếp tục nói nữa, Lão Tam mới thở phào nói: "Chủ tử, thuộc hạ thấy Thi Lạc có rất nhiều cách hay, rất thực tế. Nếu thành công mở quán rồi, chúng ta có thể để nàng thử làm cái khác."

- "Thi Lạc?"

Vệ Tông Hi thầm nhắc hai chữ này, cũng không nói thêm điều gì.

Lão Tam kinh ngạc, gọi tên cũng là sai rồi? Trước kia không phải thường gọi như vậy sao?

Thông minh như hắn, lập tức liền hiểu chủ tử nhà mình không vui về điều gì rồi, hắn vội vàng thay đổi: "Tiểu Vương phi."

Vệ Tông Hi không phản đối mà nói: "Bảo Lão Tứ trông giữ kĩ Lang Sơn, Lí Tông Diên sắp tới rồi, chúng ta phải cẩn thận. Mấy ngày này Thi Lạc không được đến quán điểm tâm."

- "Thuộc hạ đã hiểu."

Vệ Tông Hi trầm mặc một lát, lại hỏi: "Phía mấy người Liên thúc vẫn chưa có tin tức sao?"

Lão Tam lắc đầu.

Hai người đều im lặng, nói như vậy, tình hình của Vệ Tông Hi không lạc quan cho lắm, loạn trong giặc ngoài. Tiểu Thất đã đi vào trong binh đoàn rồi, nhưng lực lượng của một mình Tiểu Thất có hạn, Liên thúc đi tìm ngoại viện, đến nay vẫn chưa có tin tức.

Gia sản của Vệ gia đã bị niêm phong phần lớn, đúng như tính toán của Thi Lạc, Vệ Tông Hi rất thiếu tiền.

- "Chủ tử, sẽ tốt thôi." Lão Tam không nhịn được nói.

- "Ta lo thời gian của ta không nhiều nữa." Đối với việc Lí Tông Diên đến, Vệ Tông Hi không đoán được là làm gì, không biết ý của Hoàng đế là gì.

Lão Tam nói: "Chủ tử người đừng nói như vậy, chúng ta vẫn còn quán, vẫn còn tiền."

Vệ Tông Hi nhìn hắn, Lão Tam không nói nữa, thực ra không đáng bao nhiêu tiền. Vệ Tiêu để lại một chút tiền đó, ba năm này Lão Tam dùng để làm việc đã tiêu bớt đi không ít rồi.

- "Là lỗi của ta." Vệ Tông Hi bỗng nói.

Lão Tam sững sờ.

Ba năm trước khi Vệ gia vừa xảy ra chuyện, Vệ Tông Hi vẫn còn nhỏ tuổi, cộng với đôi chân bị gãy, hắn đã suy xụp rất lâu, đến một năm sau, hắn mới phấn chấn lên, nhưng tiếc rằng lúc đó đã qua giai đoạn tốt nhất để tụ tập thế lực của Vệ gia rồi.

- "Chủ tử, người đừng nói như vậy.."

- "Không sao." Vệ Tông Hi nói xong liền cười: "Những nhóm cũ còn lại bao nhiêu?"

Lão Tam nói: "Đã liên lạc rồi."

- "Được."

Sau khi Lão Tam đi, Vệ Tông Hi nhìn ánh trăng bên ngoài. Hiện tại quân Tây Bắc cũng không hi vọng nhiều, hắn chỉ có thể phát triển binh lính cũ, năm đó cũng có không ít người rời khỏi binh đoàn về nhà. Bọn họ đều là người Tây Bắc, phân tán khắp nơi trên Tây Bắc, cũng tính là một lực lượng lớn. Nhưng trước khi Vệ Tông Hi tập hợp bọn họ lại thì vẫn phải có một khoản tiền lớn, dù gì bọn họ cũng đã về quê sống an nhàn rồi, ai nguyện ý muốn cùng hắn tiếp tục đánh giết nữa chứ?

Vệ Tông Hi nhìn sang phòng của Thi Lạc, hắn luôn cảm thấy Thi Lạc sẽ cho hắn kinh ngạc lớn.

* * *

Ngày thứ hai, đầu Thi Lạc đau không chịu được, cả người yếu ớt vô lực.

Đột nhiên một ly nước được đưa đến, Thi Lạc nâng lên uống, sau khi uống xong, nàng mới cảm thấy không đúng, quay đầu ra, thấy Vệ Tông Hi ở bên cạnh nàng.

- "Ngươi.."

Thi Lạc hoảng sợ, nhìn Vệ Tông Hi vài cái.

- "Sao ngươi lại ở đây?" Nàng hỏi xong thì nâng chăn lên nhìn lại mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Tông Hi nhìn những hành động của nàng, hỏi: "Thi Lạc à, có phải ngươi nghĩ ta sẽ làm gì đó với ngươi?"

Thi Lạc kinh ngạc, khuôn mặt đỏ lên:"Làm.. làm cái gì?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 75: Ngươi Nghe Lầm Rồi

[HIDE-THANKS]
Vệ Tông Hi thấy nàng giả ngu giả ngơ, nheo nheo mắt, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, không tiếp tục nói đề tài vừa rồi, nói: "Ta đói rồi."

- "Ừm?"

Thi Lạc lên tiếng, nhảy xuống đất, đang định ra cửa lại quay lại nhìn Vệ Tông Hi, cảnh cáo nói: "Sau này nếu không được ta cho phép thì không được vào phòng."

Vệ Tông Hi lại mặt dày cười nói: "Chúng ta là phu thê, không phải sao?"

- "Không phải."

Thi Lạc nói xong xoay người đi đến phòng bếp.

Ngày hôm qua có dư chút gà đĩa lớn, nấu chút mì nữa là xong, Thi Lạc làm xong, thấy Vệ Tông Hi vẫn chưa ra liền đi đến phòng hắn tìm, lại phát hiện không có ai. Nàng hoài nghi đứng yên trong chốc lát, đi vào phòng nàng, thấy Vệ Tông Hi yên vị ngồi uống trà.

Thi Lạc: "..."

Nàng định nói gì đó, cảm thấy Vệ Tông Hi hôm nay có chút quái dị.

- "Ăn cơm thôi!"

- "Được!"

Vệ Tông Hi buông chén trà đi theo nàng ra.

Hai người yên lặng ăn cơm, ăn xong, Thi Lạc đang định thu dọn chén đũa, Vệ Tông Hi bỗng nhiên nói: "Thi Lạc, hôm qua ngươi nhắc đến mượn xác hoàn hồn, là có ý gì?"

- "Choang!"

Chén đũa rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa.

Thi Lạc ngẩng đầu nhìn Vệ Tông Hi, đôi mắt hắn đen nhánh thâm trầm nhìn chằm chằm nàng.

Hắn dường như nhìn ra được đáy mắt nàng có chút hoảng loạn, xem ra đúng là sự thật rồi.

Vệ Tông Hi có chút hưng phấn.

- "Ngươi.. ngươi nghe lầm rồi, ta nào có nói!" Thi Lạc không nhớ rõ tối hôm qua nàng đã nói gì, làm cái gì, tửu lượng của nàng cũng được coi là khá được, ai biết rượu Tây Bắc cổ đại lại nặng như vậy, uống hai ly liền không nhớ rõ gì.

Nàng còn nói ra chuyện quan trọng như vậy?

Thi Lạc thật muốn cho mình một cái bạt tai, nhưng nàng không thể, hiện tại việc nàng cần phải làm là, như thế nào mới có thể làm Vệ Tông Hi không nghi ngờ?

- "Ta không nghe lầm, ta vẫn chưa già, tai vẫn còn rất thính." Vệ Tông Hi lại nói.

Thi Lạc: "..."

Thi Lạc ngồi xổm xuống định nhặt mảnh bát vỡ trên mặt đất, nhưng nàng quá luống cuống, không cẩn thận bị cắt vào tay, nàng đau nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

- "Làm sao vậy?" Vệ Tông Hi nhìn đến vết thương trên tay nàng, nhíu mày.

- "Không cẩn thận bị đứt tay!" Hốc mắt Thi Lạc đều đỏ lên, từ nhỏ nàng sợ nhất là đau.

Vệ Tông Hi nhìn vết thương nhỏ như móng tay, không biết nên an ủi thế nào, hắn cảm thấy nếu nói chuyện chậm một chút, vết thương kia có lẽ sẽ không có, chỉ là nhìn hốc mắt Thi Lạc đỏ lên, hắn lại hoài nghi, chẳng lẽ thật sự rất đau?

Phải chăng cảm giác đau của nữ nhân và nam nhân không giống nhau?

Đúng, nhất định là như vậy, nữ tử đều nhu nhu nhược nhược, gió thổi qua liền ngã.

- "Ta xem xem!" Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc đưa tay cho hắn, Vệ Tông Hi nhìn, sau đó nói: "Ta muốn nói.. thật sự không nghiêm trọng, nhưng khả năng thật sự rất đau, băng bó một chút nhé?"

Thi Lạc gật gật đầu, bộ dáng đáng thương: "Ừ!"

Vệ Tông Hi: "..."

Ý thức của Vệ tiểu Vương gia hôm nay thay đổi rồi, cho dù hắn băng bó dường như không nhìn tới miệng vết thương.

Sau khi băng bó xong, hắn nói: "Ngày mai là khỏi!"

- "Ừ!" Thi Lạc gật gật đầu, nhìn trên mặt đất có vài mảnh bát vỡ, đôi mắt đầy nước mắt đảo quanh.

Vệ Tông Hi: "..."

- "Được, ta đi rửa bát!" Vệ Tông Hi bất đắc dĩ nói.

Thi Lạc gật gật đầu, nhu nhược đáng thương nói: "Ta đây về phòng đây."

- ".. Được!"

Thi Lạc vào phòng, lúc này mới thở phào che đi sự kinh ngạc.

May mắn nàng thông minh, nếu không Vệ Tông Hi sẽ không bỏ qua việc mượn xác hoàn hồn kia.

Thi Lạc nằm ở trên giường, miệng vết thương hơi đau, nhưng rất nhỏ, hoàn toàn có thể chịu được, nàng nghĩ đến vết thương trước kia của Vệ Tông Hi, đã phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ?

Sau đó lại nghĩ đến chuyện tối qua, nàng tỉ mỉ nghĩ qua một lần, ở giữa có chút đứt đoạn, không nhớ nổi điều gì, chẳng lẽ là khi đó nói?

Thi Lạc nhíu mày, không biết nàng đã nói như thế nào, có nói cái gì khác không, Vệ Tông Hi có phải bắt đầu hoài nghi nàng? Vừa rồi là hắn đang thăm dò nàng sao?

Thi Lạc kinh ngạc ngồi dậy.

Hắn hoài nghi nàng, hắn nhất định hoài nghi nàng rồi..

Trong lòng Thi Lạc tràn đầy thấp thỏm, vết thương nhỏ như thế này, trốn một lát thì được, nhưng thời gian dài thì không thể.

Đến trưa, nàng đi ra, Vệ Tông Hi ngồi ở chỗ râm mát chơi với Thi Hoa, mí mắt cũng chưa nâng lên nói: "Còn đau không?"

Thi Lạc căng da đầu đi tới: "Cũng đỡ rồi, không đau như vậy nữa!"

- "Miệng không đau nhỉ?" Hắn hỏi.

Thi Lạc ngẩn ra, nhất thời không hiểu hắn có ý gì.

- "Chúng ta nói chuyện đi?" Hắn nói.

Thi Lạc lúc này mới hiểu được, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Tông Hi một cái, nghĩ thầm cái bánh trôi ngoài trắng nhân đen này, sao lại độc miệng như vậy chứ?

- ".. Được!" Thi Lạc nói.

- "Phòng ngươi hay là phòng ta?" Hắn hỏi.

- "Ngươi.."

- "Vậy đi phòng ngươi!" Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc bị chặn họng, cảm thấy hắn đang cố ý.

Hai người vào phòng Thi Lạc, sau khi đóng cửa lại, Vệ Tông Hi mới nói: "Ta đồng ý cho ngươi gia nhập vào bọn ta!"

Thi Lạc nói: "Không phải ngươi đã sớm đồng ý sao?"

- "Đó chỉ là thử, hiện giờ mới là thật sự đồng ý!"

Thi Lạc nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy nàng không cần lo lắng bất cứ lúc nào sẽ bị Vệ Tông Hi giết nữa.

- "Ồ!"

Thi Lạc không cần biết là thử hay là đồng ý, thật sự cũng không có gì khác nhau, rốt cuộc nàng vẫn là bị động tiếp nhận.

Vệ Tông Hi nói: "Trước tiên ngươi làm tốt quán điểm tâm, nếu có thể, ngươi lại chỉ đạo mặt khác nữa."

- "Ồ!"

Thi Lạc gật đầu.

Vệ Tông Hi không thích thái độ của nàng, nói: "Ta phái người đi Lang Sơn, phát hiện ở đó có không ít đá tiêu, chỉ là nếu động tĩnh quá lớn sẽ không tránh được sự hoài nghi của mọi người!"

Thi Lạc ngẩn ra, nhìn Vệ Tông Hi một cái.

Vệ Tông Hi hoàn toàn không ngượng ngùng, hắn nói: "Ngươi có biện pháp gì hay không?"

Thi Lạc suy nghĩ mới nói: "Ta từng hỏi Thái Đại nương, Lang Sơn hoang tàn vắng vẻ, các ngươi có thể lặng lẽ đi!"

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Thôn Viễn Sơn tình thế phức tạp, nhiều đá tiêu như vậy rất khó tránh hoài nghi, nếu có người phát hiện, chúng ta sẽ phiền toái."

Thi Lạc gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Vệ Tông Hi, thấy hắn nhìn chằm chằm mình, nàng vui vẻ: "Ngươi có chủ ý?"

Vệ Tông Hi gật đầu: "Ta có một nhóm thuộc hạ cũ, ta dự định cho hắn nhận thầu miếng đất đó ở Lang Sơn, sau đó cho người lén vận chuyển về đây."

Thi Lạc gật đầu: "Đây là một ý hay!"

Ngay sau đó nàng nhìn thoáng qua Vệ Tông Hi: "Vì sao ngươi lại nói cho ta biết điều này?"

Vệ Tông Hi nói: "Đương nhiên là coi ngươi như người của mình!"

Thi Lạc cảm thấy cái câu "người của mình" chân thật đến đáng sợ.

Như vậy có phải đang nói rõ nàng và Vệ Tông Hi đang ở cùng trên một chiếc thuyền? Hơn nữa, nàng đã biết bí mật của hắn, nếu nàng dám phản bội hắn, sẽ bị diệt khẩu?

- "Xem ra ngươi nghĩ thông rồi." Vệ Tông Hi nheo mắt nhìn nàng nói.

Thi Lạc gật gật đầu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 76: Công Chúa Giá Đáo

[HIDE-THANKS]
Thấy Thi Lạc lợn chết không sợ nước sôi, Vệ Tông Hi nói: "Còn có một việc, Lý Tông Diên cùng Lý Như Nghiên cũng đã tới rồi. Thấy ngươi sau khi rơi xuống nước đầu óc không được tốt lắm, trí nhớ cũng không tốt, ta giới thiệu lại cho ngươi một chút. Lý Như Nghiên là nữ nhi của Châu quý phi, cũng chính là muội muội ruột của Lí Tông Diên, từng là vị hôn thê của ta. Bởi vì quan hệ này, lần này nàng tới rất có thể là vì ta. Còn Lí Tông Diên, ta không rõ mục đích của hắn, chúng ta phải yên tĩnh lại, không thể bị bọn họ nhìn ra một chút sơ hở nào!"

Vệ Tông Hi lại nói: "Diêu Ký ngươi cũng đừng đến nữa, chờ bọn người Lí Tông Diên đi rồi lại nói tiếp."

Thi Lạc gật đầu, nàng tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn biết Lí Tông Diên lần này tới nhất định không có ý tốt. Nàng cùng Vệ Tông Hi đều nguy hiểm, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, vị hôn thê..

Vị hôn thê của Vệ Tông Hi lại là công chúa, đúng là kim chi ngọc diệp, khó trách lúc trước nói đến nàng bị từ hôn ba lần lại có thái độ kia.

Nhưng, nghe thấy ba chữ vị hôn thê này, Thi Lạc nhiều ít có điểm không thoải mái. Nàng hít sâu một hơi: "Ngươi cùng Lý Như Nghiên.."

Vệ Tông Hi trầm trầm đôi mắt, ngẩng đầu nhìn nàng: "Nữ nhi của kẻ thù!"

Kế tiếp mấy ngày, tất cả đều theo lẽ thường, Thi Lạc mỗi ngày đều ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng còn đi quán y phục mua quần áo. Nhưng tiêu tiền lại càng ngày càng ít. Những người bán hàng quen biết nàng đều nói, chắc chắn là sắp hết tiền rồi.

Vài ngày sau, Châu Tư Ý đến cổng thôn từ sớm.

Đồng chưởng quầy có chút sốt ruột nói: "Công tử, đều đã gần đến trưa rồi, sao quý nhân còn chưa tới?"

Ông cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật lớn, đương nhiên có chút căng thẳng.

Châu Tư Ý nhìn con đường lớn trống trải yên tĩnh phía trước, bình tĩnh nói: "Chắc là trên đường có chuyện gì phải trì hoãn!"

Đồng chưởng quầy cũng không nói thêm cái gì, chỉ có thể an tĩnh tiếp tục chờ, khi Châu Tư Ý không đối mặt với Thi Lạc rất có tâm tư. Nhìn chủ quán Diêu của Tụ Tiên Lâu liền biết. Tuy Châu Tư Ý còn trẻ, nhưng Đồng chưởng quỹ chưa bao giờ coi thường hắn.

Buổi trưa, mấy nhóm người ngựa lớp lớp đi đến.

Châu Tư Ý vội vàng đi lên đón.

Đoàn xe dừng lại, một nam nhân đi tới, nhìn vô cùng âm hiểm.

- "Châu công tử vất vả rồi!" Hứa Xương cười tủm tỉm nói, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.

Chu Tư Ý cũng không thèm để ý, chỉ đàm đạm cười nói: "Hứa công công khách khí, đây đều là việc tại hạ nên làm, công chúa điện hạ cả đường đi đã mệt nhọc, tại hạ đã chuẩn bị biệt viện cùng cơm canh, mời điện hạ dừng chân!"

Hứa Xương gật đầu: "Làm phiền rồi!"

Châu Tư Ý dẫn đoàn người đi đến hướng biệt viện, mới vừa đi vài bước liền nghe thấy thanh âm kỳ quái phía sau, Châu Tư Ý nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Hứa Xương âm hiểm cười một tiếng, giải thích nói: "Hôm nay có tên điêu dân va chạm phải công chúa, công chúa giáo huấn hắn một chút!"

Châu Tư Ý gật gật đầu không hỏi nhiều nữa.

Rất nhanh đã đến biệt viện của Châu phủ, toàn bộ hạ nhân bắt đầu bận rộn lên, lúc này Châu Tư Ý mới gặp được vị đại danh đỉnh đỉnh công chúa này.

Lý Như Nghiên vóc dáng không cao, thuộc về kiểu mỹ nhân nhỏ nhắn, một thân y phục hoa lệ, khắp người đều toát ra vẻ cao quý. Vừa xuống xe, thanh âm nàng không vui truyền đến: "Đây là cái nơi quỷ quái gì, nóng chết bổn cung rồi!"

Cung nữ vội che dù cho nàng.

- "Điện hạ, trong phòng đã đặt băng rồi, rất mát mẻ, mời đi bên này!" Châu Tư Ý nói.

Lý Như Nghiên nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng.

Hai người tuy rằng là biểu huynh muội, nhưng Châu Tư Ý là con của tiểu thiếp, lại là thương nhân, Lý Như Nghiên luôn luôn cảm thấy hắn chướng mắt. Khi hai người ở kinh thành cũng rất ít khi gặp mặt, vậy nên quan hệ không tốt lắm.

- "Công chúa có lẽ quá nóng, tâm trạng không tốt, Châu công tử thứ lỗi!" Hứa Xương cười giải thích một chút.

- "Không dám!" Châu Tư Ý khách khí nói.

Hứa Xương nhìn hắn một cái không nói thêm nhiều.

Vừa vào phòng, Lý Như Nghiên cũng tính là vừa lòng, trong phòng thật là mát mẻ.

- "Tại hạ chuẩn bị cơm canh, điện hạ hiện tại muốn dùng bữa không?"

Châu Tư Ý hỏi.

- "Đúng vậy, không biết nơi thâm sơn cùng cốc này có cái gì ngon không?" Lý Như Nghiên hỏi, còn không quên khinh miệt nhìn Châu Tư Ý liếc mắt một cái, dáng vẻ hắn y hệt người mẹ tiểu thiếp kia của hắn.

Châu Tư Ýgiống như không để ý đến thái độ của nàng, cười nói: "Tây Bắc cơm canh đạm bạc, công chúa thứ lỗi!"

Nói xong vẫy vẫy tay, liền có người đem đồ ăn bày lên.

Lý Như Nghiên nhìn đầy bàn đồ ăn, không ăn uống gì nói: "Nghe nói trước đây không lâu Thiên Hương Lâu suýt bị phá bảng hiệu, không biết là món ăn gì?"

Châu Tư Ý trầm trầm đôi mắt, trên mặt vẫn cung kính nói: "Khiến công chúa chê cười rồi!"

- "Châu biểu ca, ta có thể nếm thử đó là món gì không?" Lý Như Nghiên hỏi.

Châu Tư Ý nói: "Tại hạ bây giờ sẽ đi chuẩn bị!"

- "Nhanh lên, châu biểu ca, thật là đói bụng.." Lý Như Nghiên vô cùng châm biếm nói.

Châu Tư Ý vừa đi, Hứa Xương liền nói: "Công chúa, Châu Tư Ý thế nào cũng coi như là người Châu gia, người làm khó hắn như vậy.."

Lý Như Nghiên khinh miệt nói: "Một đứa do tiểu thiếp sinh ra, cũng xứng đánh đồng cùng ta sao!"

Hứa Xương cười tủm tỉm khuyên nhủ: "Công chúa, trước khi đi Quý Phi nương nương phân phó, người không nên gây thêm phiền phức!"

Hứa Xương là Đại thái giám bên người Châu quý phi bên người, nếu không phải là không yên tâm Lý Như Nghiên, bà cũng sẽ không phái hắn đi theo tới đây.

Lý Như Nghiên bình thường rất sợ Châu quý phi, Hứa Xương là người của mẫu phi, lão thái giám này ngày thường luôn âm hiểm, giết người không chớp mắt, thủ đoạn vô cùng xấu xa, nàng ít nhiều có chút kiêng kị, vì thế không kiên nhẫn nói: "Bổn cung đã biết!"

Hứa Xương cũng không tức giận, cũng không nhiều lời nữa.

Sau khi Châu Tư Ý đi ra, đã gọi Đồng chưởng quầy tới.

- "Đem mì trộn cùng gà đĩa to lên!"

Đồng chưởng quầy ngẩn ra, nhìn Châu Tư Ý, rốt cuộc cái gì cũng không nói.

Hai món ăn này, Thiên Hương Lâu cũng học được gần giống rồi, chỉ là mì trộn làm vẫn chưa đạt được hương vị, đành phải phái người đi Tụ Tiên Lâu mua về.

Châu Tư Ý cho người đem đồ ăn vào, Lý Như Nghiên nhìn gà đĩa to, ăn một miếng cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, lại nếm mì trộn, liền cảm thấy rất ngon. Nàng đang không có khẩu vị, mì trộn vừa ngon vừa mát, lại không quá nóng, nàng ăn hơn một nửa.

Ăn xong, Lý Như Nghiên trào phúng nói: "Châu biểu ca, ta rất tò mò là người nào, có thể sử dụng đồ ăn như vậy làm Thiên Hương Lâu phải phá bảng hiệu?"

Châu Tư Ý không muốn nhắc đến chuyện của Thi Lạc, liền nói: "Chỉ là một người ngông cuồng thôi!"

Lý Như Nghiên cũng không truy hỏi tiếp, chỉ cười một chút, sau khi cùng Châu Tư Ý khách sáo vài câu liền nói: "Bổn cung mệt rồi!"

Chu Tư Ý liền cáo từ đi ra.

Toàn bộ sân đều là người của công chúa mang đến, hắn cũng không có nhiều liền ra khỏi cửa.

Trở lại Thiên Hương Lâu liền thấy một tiểu nhị vội vã chạy tới tìm Đồng chưởng quầy, Châu Tư Ý không để ý mà tự trở về nhà, chuẩn bị việc tiếp theo.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 77: Lưu Đại Trụ Xảy Ra Chuyện

[HIDE-THANKS]
Thi Lạc và Vệ Tông Hi biết rằng Lý Như Nghiên nhất định đến rồi, Thi Lạc không căng thẳng, chỉ hơi lo lắng một chút, nàng nhìn Vệ Tông Hi, đột nhiên Vệ Tông Hi ngẩng đầu nhìn nàng, mặt đối mặt, rồi cười nói với nàng: "Đừng lo lắng."

Được.

Hai người đang định nói xem tối nay ăn gì thì Thái đại nương đến, đi cùng với bà còn có một nam một nữ.

Thi Lạc vô cùng ngạc nhiên, dù sao thì chuyện mọi người đều đến có chút kì lạ.

Thái đại nương trông có vẻ vô cùng hồi hộp, lo lắng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

- "Đại nương, sao người lại đến đây?" Thi Lạc chào hỏi bà.

Mắt của Thái đại nương hồng lên.

- "Vào rồi nói." Thi Lạc biết rằng bà đã gặp chuyện gì khó khăn rồi.

Để mấy người Thái đại nương đi vào.

Thái đại nương nhìn thấy Vệ Tông Hi có chút ngập ngừng, không biết phải mở miệng như thế nào.

Thi Lạc hỏi: "Đại nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"

Thi Lạc lờ mờ cảm thấy không ổn, bình thường Thái đại nương là một người rất ổn trọng, không gặp phải chuyện đại sự sẽ không trở thành dáng vẻ này.

Thái đại nương vừa khóc vừa nói: "Thi Lạc à, Đại Trụ không ổn rồi."

Thi Lạc sững lại.

- "Đại nương từ từ nói."

Thái đại nương đem mọi chuyện kể ra một lượt.

Trước đó, Lưu Đại Trụ và Lưu Thân đi xem mắt. Đối tượng là một cặp chị em nhà họ Triệu ở thôn bên cạnh. Người chị là Triệu Xảo Lan, muội muội là Triệu Xảo Chi. Cứ tưởng Lưu Thân có cơ hội nhiều hơn một chút nhưng không ngờ Lưu Thân và Triệu Xảo Chi không hợp nhau. Mà Lưu Đại Trụ và Triệu Xảo Lan lại rất hợp nhau, điều này làm Thái đại nương rất vui vẻ, cao hứng. Bởi vì chuyện của Lưu Đại Trụ có vẻ khó giải quyết hơn, bây giờ đã được giải quyết rồi. Còn sau này sẽ tìm người tốt hơn cho Lưu Thân.

Nhưng không, hôm nay khi đến nhà cô nương đưa sính lễ định hôn, đến nơi rồi, Triệu Xảo Lan cùng Lưu Đại Trụ ra ngoài gánh củi. Ai cũng nghĩ rằng ban ngày bọn họ gánh củi xong sẽ trở lại, nào ngờ không thấy. Triệu đại thúc liền đi ra ngoài xem thế nào mới biết rằng Lưu Đại Trụ không biết đã xảy ra tranh chấp với vị quý nhân nào bị bắt đi rồi.

Triệu Xảo Lan bị người ta đánh ngất xỉu vứt ở ven đường, bây giờ mới được phát hiện, lúc mang về vẫn hôn mê không tỉnh.

Thái đại nương nói xong, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống: "Con nói xem một chuyện tốt là hỉ sự giờ phải làm thế nào đây, Đại Trụ tính tình thẳng thắn, không biết đã đắc tội quý nhân nào rồi."

Thi Lạc và Vệ Tông Hi nhìn nhau, hai người biết rằng hôm nay Lý Như Nghiên hôm nay sẽ đến, trong lòng không phải nàng ta chứ?

- "Đại nương, người yên tâm, Đại Trụ nhất định sẽ trở lại mà!" Triệu Xảo Chi nói.

Thi Lạc nhìn theo hướng âm thanh, thấy một cô nương tầm mười bảy mười tám tuổi, dung mạo không tệ, đây là Triệu Xảo Lan mà Lưu Đại Trụ nhìn trúng sao?

Phát hiện có người nhìn mình, Triệu Xảo Chi quay đầu nhìn rồi gật đầu chào nàng.

Nhìn sang người bên cạnh, trông rất gầy, đôi mắt nhìn xung quanh, không nghe mà chỉ nhìn ra ngoài sân.

Không đợi Thi Lạc mở miệng, Vệ Tông Hi đã nói: "Hai vị này là?"

Lúc này Thái đại nương mới định thần lại: "Đây là em họ của Xảo Lan – Xảo Chi và anh họ Phú Quý."

Thi Lạc cũng không để ý lắm, nàng hỏi: "Đại Nương, bà đã nói với Lưu Nhị ca chưa?"

- "Nói rồi, nó nói ta cứ đến chỗ của con trước."

Thái đại nương nói xong vô cùng áy náy: "Làm phiền hai người rồi, chúng ta ở trấn gần núi, ở đây lại không có thân thích nào.."

- "Không sao, không làm phiền" Tuy Thi Lạc nói vậy, nhưng nàng biết rằng Lý Như Nghiên có thể đến đây bất cứ lúc nào. Nếu lúc đến gặp phải mấy người Thái đại nương, sợ là bọn họ sẽ gặp phải những rắc rối không đáng có.

Vệ Tông Hi nheo mắt, con người Lưu Thân này có gì đó, bọn họ và Thái đại nương giao tình không sâu, xảy ra chuyện lớn như thế này chắc Thái đại nương đi tìm Lưu Thân trước rồi mới đến đây.

Thi Lạc hiểu đại khái rồi, nàng liếc nhìn Vệ Tông Hi, hắn gật đầu.

Thi Lạc đột nhiên cảm thấy đây là một sự ăn ý ngầm.

Đưa nước cho Thái đại nương xong thì Lưu Thân đến.

Hắn vừa chạy vào, Thái Đại nương vội vàng đi tới đón: "Tiểu Thân, ca ca của con thế nào rồi?"

Lưu Thân nhễ nhại mồ hôi, mái tóc được chải tỉ mỉ cũng loạn hết cả lên vội nói: "Huynh ấy bị nhốt lại ở biệt viện Châu gia, trưa nay Châu gia có khách quý, vị khách này ở ngay biệt viện ấy."

Lưu Thân vẻ mặt buồn bực, dù sao hắn cũng mới mười bảy tuổi, chưa trải qua chuyện gì lớn quả thực có chút hoảng loạn, Thiên Hương Lâu đã chuẩn bị đón khách quý từ một tháng trước có thể nhận ra được thân phận người này không hề tầm thường, ngay cả nhà họ Châu cũng phải sợ hãi.

Bây giờ, ca ca bỗng trêu chọc phải một vị như vậy, Lưu Thân nhất thời không đưa ra được chủ ý gì, hắn bèn nghĩ đến Vệ Tông Hi và Thi Lạc. Hắn nghĩ là hai người có thể giúp được.

Lưu Thân nói xong vô thức nhìn Vệ Tông Hi, thấy hắn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, tâm trạng Lưu Thân không tệ.

- "Đại nương, bằng không để hai người này về trước báo tin, chúng ta lại thảo luận một chút?"

Thi Lạc nhìn sang huynh muội Triệu Xảo Chi bên cạnh.

Tại thời điểm quan trọng này, nàng không thể phạm bất cứ sai lầm nào. Triệu Xảo Chi nàng không hiểu rõ, nhưng vị anh họ kia trông có vẻ không phải là người an phận, phải nhanh chóng bắt hắn trở về. Hơn nữa, nếu Lý Như Nghiên đến nhìn thấy bọn họ cũng không dễ giải thích, bọn họ là người vô tội, không cần phải bị vô cớ liên lụy.

Thái đại nương gật đầu, hiện tại bà vô cùng hoảng loạn, không cách nào suy nghĩ được chuyện gì cả.

Lưu Thân nhận ra được ý đồ của Thi Lạc, hắn vô cùng sốt ruột, nhưng so với Thái đại nương vẫn bình tĩnh hơn một chút, liền đứng dậy nói: : "Triệu nhị cô nương, Triệu đại ca, làm phiền hai người rồi, chuyện ở đây tạm thời vẫn chưa được giải quyết, hai người về trước giúp chúng tôi chăm sóc Triệu đại cô nương."

Triệu Xảo Chi đương nhiên không muốn ở lại đây, bọn họ chỉ là muốn nghe một chút tin tức về Lưu Đại Trụ, hiện tại xem ra, Lưu Đại Trụ không biết thế nào, Triệu Xảo Chi tính toán rồi gật đầu, nhưng vẫn an ủi Thái đại nương một hồi rồi mới cùng anh họ trở về.

Bọn họ vừa đi, Thi Lạc liền đóng cửa.

- "Lưu nhị ca, ngươi đem sự tình hình cụ thể nói ra!" Thi Lạc nói.

Nàng biết rằng, Lưu Thân không thể chỉ hỏi thăm được một chút tin tức đã trở lại rồi.

Quả nhiên, Lưu Thân thở dài một hơi, nói: "Ta và Đồng chưởng quỹ coi như có chút giao tình, xảy ra chuyện ta liền đi tìm ông, ông nói giúp ta hỏi thăm, kết quả.."

Lưu Thân nhìn vào mắt Thái đại nương không tiếp tục nói tiếp, mà bảo rằng: "Nghe nói ngựa bị kinh động, dẫm lên Triệu Xảo Lan, đại ca ta liền dùng gậy đánh vào chân ngựa một cái, ngựa liền chạy loạn kinh động đến quý nhân, sau đó bị đưa đi.

Hắn ta ngập ngừng nhìn Thái đại nương, không có cách nào nói ra, nhưng hai tay đan chặt vào nhau rõ ràng là đang nhịn điều gì đó.

Thi Lạc nhìn Vệ Tông Hi, Vệ Tông Hi gật đầu với nàng, trong lòng hắn còn có chút thâm ý nói:" Đại nương, chúng ta đi phòng bếp làm chút đồ ăn, mọi người đều đói rồi, ăn trước hẵng nói. "

Thái đại nương làm gì còn tâm trạng ăn cơm. Nhưng Thi Lạc đã đề nghị, bà từ chối thì không tốt lắm bèn đi cùng.

Bọn họ vừa đi, Vệ Tông Hi ánh mắt thâm thúy nhìn Lưu Thân:" Rốt cuộc Lưu Đại Trụ đã xảy ra chuyện gì? "

Lưu Thân bỗng đổ cái" Rầm "khụy xuống:" Xin huynh hãy cứu đại ca ta. "

Vệ Tông Hi híp mắt:" Đứng dậy đi."

Vệ Tông Hi vừa mở miệng, Lưu Thân liền bị áp lực đè nén đến không đứng dậy nổi, nhớ đến vừa rồi nhìn thấy tình hình đại ca, sắc mặt Lưu Thân liền trắng bệch. Hắn bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, vừa rồi nếu không có Thái đại nương, hắn sợ hắn đã không chống đỡ nổi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 78: Một Cái Gai

[HIDE-THANKS]
"Huynh ấy.."

Lưu Thân hốc mắt đỏ: "Bị buộc sau xe ngựa kéo suốt cả quãng đường, chân đều bị mài nát hết rồi.."

Lưu Thân cũng là tranh thủ lúc đưa cơm nhìn trộm thoáng qua, cái liếc mắt đó cả đời này hắn cũng không quên được.

Mấy người nông dân bọn họ trước giờ ngay thẳng chất phác, không ngờ chỉ vì làm một con ngựa hoảng sợ mà bị đối đãi như vậy, bọn họ cũng là lần đầu tiên cảm nhận được quyền lực uy áp, cảm nhận được một mạng người không bằng một con ngựa..

"Choang!" Âm thanh chén rơi vỡ.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Thái Đại Nương chạy vào khóc nức nở: "Tiểu Thân, con nói đều là sự thật? Đại ca con.."

Lưu Thân nhìn mẹ của mình, cuối cùng rơi nước mắt gật gật đầu.

Giây tiếp theo, Thái Đại Nương đảo mắt, hôn mê bất tỉnh.

Thi Lạc không chú ý trong chốc lát, Thái Đại Nương đã không thấy tăm hơi, nàng vội vàng chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Thái Đại Nương té xỉu, nàng vội vàng đỡ lấy bà, cùng Lưu Thân đưa bà nằm trên giường.

Mọi người đều có tâm sự nặng nề.

Thi Lạc nghe được tình hình của Lưu Đại Trụ cũng ngây ngẩn cả người.

Vệ Tông Hi nói: "Mạng của hắn không giữ được rồi!"

Thi Lạc sửng sốt, Lưu Thân đột nhiên ngẩng đầu.

Vệ Tông Hi nói: "Tuệ Ninh công chúa kiêu ngạo ương ngạnh có tiếng, người đắc tội với nàng kết cục đều rất thảm, đại quan quý nhân còn như thế, huống chi Lưu Đại Trụ còn chỉ là một dân chúng bình thường!"

Vệ Tông Hi không tiếp tục nói.

Thi Lạc cũng nóng nảy, nàng nhớ tới những lần gặp Lưu Đại Trụ trước, hắn tuy rằng không giỏi ăn nói, nhưng là người rất nhiệt tâm, ai mà ngờ được sắp thành hôn lại xảy ra chuyện như vậy..

Còn Lưu Thân khi nghe thấy bốn chữ "Tuệ Ninh công chúa", cả người đều đơ tại chỗ.

Đó lại là công chúa, cao cao tại thượng, đắc tội nàng, đại ca thật sự không cứu được rồi..

- "Không có cách gì sao?" Thi Lạc chưa từ bỏ ý định hỏi.

Vệ Tông Hi trầm trầm đôi mắt, lắc đầu.

Thi Lạc cũng biết, bọn họ hiện tại tự thân khó bảo toàn, càng đừng nói bảo hộ người khác.

Lưu Thân vô lực ngồi yên trên ghế, như là một khối gỗ bị rút cạn linh hồn, sắc mặt xám trắng.

Thi Lạc nhìn Lưu Thân, lại nhìn Thái Đại Nương, nàng hỏi Vệ Tông Hi.

- "Thật sự không có cách nào sao?"

Vệ Tông Hi suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng: "Thật ra có một cách, nhưng chúng ta hiện tại không làm được!"

Vệ Tông Hi nói: "Hứa Xương là đại thái giám của Châu quý phi, được Châu quý phi tín nhiệm, Lý Như Nghiên tuy là công chúa, nhưng cũng sợ hắn ba phần, cho nên, muốn cứu Lưu Đại Trụ thì phải ra tay từ Hứa Xương, Hứa Xương là thái giám, không thích nữ nhân, nhưng hắn thích tiền!"

Thi Lạc vừa nghe hấp dẫn, lập tức hỏi: "Muốn bao nhiêu tiền?"

Vệ Tông Hi nghĩ nghĩ mới nói: "Ít nhất cũng đến một ngàn lượng!"

Lưu Thân lại thở dài, một ngàn lượng, cả đời hắn không ăn không uống cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!

Hắn cúi đầu, vô cùng tuyệt vọng, lúc trước hắn còn hùng tâm tráng chí cho rằng chính mình có thể làm ra sự nghiệp, hiện tại nghĩ lại thật nực cười.

Thi Lạc lại nói: "Ta có thể lấy ra năm trăm lượng, số còn lại thì từ từ nghĩ cách!"

Nàng biết số tiền kia của Vệ Tông Hi tuyệt đối không thể động, rất dễ bị điều tra ra, gây họa thượng thân, như vậy không phải giúp người, mà là hại người hại mình.

Lưu Thân vừa nghe Thi Lạc có năm trăm lượng, hơn nữa nguyện ý lấy ra, khiếp sợ nói không ra lời.

"Ngươi có bao nhiêu?" Thi Lạc hỏi.

Lưu Thân xoa xoa nước mắt nói: "Ta chỉ có sáu mươi lượng, cho dù bán hết đồng ruộng nhà cửa, nhiều nhất chỉ được một trăm lượng!"

Thi Lạc nhíu mày, nếu là bán đồng ruộng, cả nhà Thái Đại Nương sẽ sống thế nào?

Cái này khoan không nói đến, còn thiếu bốn trăm lượng nữa.

"Thiếu một chút không được sao?" Nàng nhìn về phía Vệ Tông Hi.

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Một ngàn lượng đối chúng ta thì rất nhiều, nhưng đối với Hứa Xương quả thực không đáng nhắc tới, còn chưa biết hắn có chấp nhận hay không!"

Nói xong hắn lại nói: "Có bạc, còn cần thêm một người trung gian nói chuyện với Hứa Xương nữa!"

Lưu Thân nói: "Ta có thể đi xin Đồng chưởng quầy!"

Nói xong hắn ánh mắt sáng lên: "Đúng rồi, ta có thể đi tìm Đồng chưởng quầy vay tiền!"

Nói xong cũng không quan tâm gì mà xoay người chạy.

Thi Lạc nhìn bóng dáng hắn, lại nhìn Thái Đại Nương trên giường trong lòng hụt hẫng.

Trong lòng càng không có ấn tượng tốt với Lý Như Nghiên, một công chúa coi mạng người như cỏ rác, huống ch loại tính cách này, nhất định là từ nhỏ dưỡng thành, bởi vậy có thể thấy được, Châu quý phi cũng không phải người tốt đẹp gì.

Vệ Tông Hi nhìn nàng, liền nói: "Sinh tử do mệnh!"

Thi Lạc không nghĩ như vậy, nàng đứng lên nhìn Vệ Tông Hi: "Sinh tử không do mệnh, do chính mình!"

Vệ Tông Hi ngạc nhiên, nhìn đôi mắt nàng kiên định, hỏi: "Vậy ngươi có vừa có tiền vừa không khiến người khác hoài nghi?"

Thi Lạc gật gật đầu: "Ta nghĩ tới một người!"

"Ai?"

Vệ Tông Hi có loại dự cảm không tốt.

Thi Lạc đã đứng lên, lấy từ trong phòng mấy tờ giấy đưa cho hắn.

Vệ Tông Hi nhìn, là vài công thức món ăn, hẳn là từ lần trước viết cho chủ quán Diêu.

"Chủ quán Diêu không phải đã về kinh thành rồi sao?" Vệ Tông Hi hỏi, híp mắt nhìn Thi Lạc, hắn đại khái đoán được nàng muốn làm gì.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Chuyện này một khi không làm tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân!"

Thi Lạc lại nói: "Ta không thể giương mắt nhìn một người vô tội chết, thấy chết mà không cứu."

Huống chi nàng cùng Thái Đại Nương bọn họ giao tình không tồi, nàng hiểu một người bình thường tận mắt nhìn người thân mình chết mà không làm được gì, đó là cảm giác bất lực.

"Ngươi thật có lòng tốt!" Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc kề sát, nhìn đôi mắt hắn: "Ngươi không phải cũng muốn cứu sao, nếu không phải, vừa rồi ngươi liền nói không có cách là được rồi mà?"

Vệ Tông Hi khóe miệng cười cười: "Ta không thừa nhận!"

"Không sao, Vệ tiểu Vương gia chờ tiếp thu thành quả thắng lợi là được!"

Nàng đại khái hiểu ý của Vệ Tông Hi, hắn nhìn trúng Lưu gia, Thái Đại Nương bọn họ là người địa phương, quen thuộc địa hình nơi đây, lại quen biết nhiều láng giềng, Vệ Tông Hi cần tìm nhiều người về phe mình, hơn nữa Lưu Thân thực sự rất cơ linh, lại có ý tưởng, nếu có được hắn chắc chắn sẽ là một trợ thủ lớn, việc thu hoạch đá tiêu cũng thuận tiện hơn nhiều.

Hơn nữa..

Thi Lạc vẫn cảm thấy, Vệ Tông Hi còn có ý tưởng khác.

Còn về Thi Lạc, chính như nàng nói, chưa nói đến chuyện lợi ích, nàng không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu, nàng là người hiện đại, không thể coi mạng người như cỏ rác.

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc, cười nhẹ: "Thi Lạc, ngươi thực hiểu ta!"

"Ta coi như ngươi đang khen ta!"

Thi Lạc nhìn ngoài cửa: "Nếu Lưu nhị ca có thể mượn được tiền thì tốt rồi, ta thật sự không muốn có quan hệ với Châu Tư Ý, người đó có khuynh hướng bạo lực, thật khiến người khác sợ hãi!"

Vệ Tông Hi nhìn nàng: "Mấu chốt là, Châu Tư Ý sẽ không cùng ngươi hợp tác!"

Thi Lạc ngạc nhiên, ngay sau đó cũng thấy phải, nàng vẻ mặt đau khổ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Không lâu trước đó nàng còn cùng Châu Tư Ý cãi nhau một trận.

Vệ Tông Hi thấy bộ dạng này của Thi Lạc, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thi Lạc vẫn không có ý tưởng gì với Châu Tư Ý, Châu Tư Ý cũng không đơn thuần.

Mặc kệ lí do từ hôn lúc trước của Châu Tư Ý là gì, Thi Lạc chắc chắn là một cái gai trong mắt hắn, thái độ Thi Lạc gần đây lại cường ngạnh, càng là như vậy, Châu Tư Ý liền càng không bỏ qua được.

Vệ Tông Hi rũ mắt nhìn bóng hình Thi Lạc, cúi đầu không nói thêm điều gì.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back