Xuyên Không [Edit] Không Gian Nông Nữ: Tướng Công Thợ Săn Tới Làm Ruộng - Tự Phì Phì

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi binganhoa101, 28 Tháng mười một 2020.

  1. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tác giả: Tự Phì Phì

    Editor: Bỉ Ngạn Hoa,

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

    Tổng chương: 849 chương

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Làm ruộng..

    Nguồn: wikidich.com

    Mới vừa mở mắt, đã bị mẹ kế thông báo đã bán cho tiểu thợ săn trong thôn làm vợ, người này lại là một người bị hủy dung mặt lạnh sát thần.

    Tô Ngữ: Gả liền gả, nhưng tỷ muốn mang theo đệ đệ cùng nhau gả.

    Mỗ nam: Đây là mua một tặng một?

    Tô Ngữ: Nếu biết, liền chạy nhanh đi làm đi.

    Mỗ nam: Bổn vương tốn nhiều bạc như vậy, bổn vương tự nhiên sẽ ôm nhiều chút.

    Tô Ngữ: Bổn vương? Vậy sao nói là tiểu thợ săn?

    P/s: Tôi edit truyện này là vì tôi yêu thích, đôi khi trong truyện có thể hiện cảm xúc của tôi, mọi người thông cảm, nếu không thích thì có thể đi đọc cover hoặc kiếm nhà edit khác, cover dễ lắm, có đôi lúc tôi edit không trôi chảy, tôi biết vậy nhưng không biết viết sao, mong mọi người góp ý, tôi cũng biết chắc truyện tôi edit có ít người đọc lắm. Cảm ơn mọi người đã đọc mấy dòng lảm nhảm này

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Bỉ Ngạn Hoa
     
    Oa Nha, chiqudoll, linhlinh23087 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Trọng sinh lần thứ hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Ngữ chỉ cảm thấy bên tai có tiếng khóc làm đầu óc nàng vang lên ầm ầm, đây là ai khóc? Không biết như vậy sẽ đưa tới tang thi sao?

    Di? Nàng không phải đã chết rồi sao?

    Nàng đã chết khi bị tang thi vây công. Như thế nào còn sẽ nghe được có người khóc?

    Ngẫm lại thật đúng là bi ai, kiếp đầu tiên, nàng là học sinh bình thường của trường đại học nông nghiệp, vừa mới tốt nghiệp mạc thế liền tới, bởi vì không có dị năng, đau khổ giãy giụa ba tháng, nàng liền chết trong đàn tang thi.

    Nhưng không nghĩ tới vừa mở mắt, nàng được trọng sinh trước hai tháng mạt thế tới, hơn nữa còn được một cái không gian, trong không gian có một con miêu mễ còn có thể nói chuyện tên là Phì Phì.

    Phì Phì nói với nàng, không gian vẫn luôn tồn tại trong vòng trên cổ của nàng, yêu cầu máu từ tim mới có thể mở ra, cho nên trước thời điểm nàng bị tang thi ăn, huyết từ tim mới chảy vào vòng cổ, mở ra không gian, Phì Phì đem nàng mang về thời điểm trước hai tháng mạt thế tới.

    Ở trong không gian dưới sự trợ giúp của linh tuyền, nàng thành biến dị giả có lực lượng, còn được mộc hệ dị năng.

    Có dị năng, lại có không gian, dưới tình huống nàng biết mạt thế muốn tới, chuẩn bị ăn và dùng, nàng là cô nhi, chỉ có tiền tiết kiệm khi làm thêm, cho nên trừ bỏ nhu yếu phẩm và vũ khí, tiền đều bị nàng dùng để mua hạt giống, có không gian, nàng cũng không lo lắng cho mình sẽ bị đói.

    Hai tháng sau, mạt thế đúng hạn tới, lần này nàng cùng phần lớn bộ đội cùng nhau tới căn cứ, ngày thường làm nhiệm vụ, nhân tiện làm ruộng tu luyện dị năng, cuộc sống gia đình không tồi, nhưng ai biết, sống được gần ba tháng, nàng lại chết khi bị tang thi vây công.

    Trong nháy mắt bị cắn chết, Tô Ngữ chỉ nghĩ đối với không trung chỉ ngón giữa, ông trời, đây là đang đùa giỡn với nàng đi?

    Liên tiếp hai lần làm nàng chết trong miệng tang thi như vậy thật sự tốt sao?

    Nghĩ đến đây, Tô Ngữ lại giận dữ, đột nhiên mở hai mắt, liền phải mở miệng mắng to.

    "Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi tỉnh lại?"

    Tiếng nói non nớt của tiểu nam hài đột nhiên vang lên, trong thanh âm còn mang theo kinh hỉ và ủy khuất.

    Tô Ngữ theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nam hài tám chín tuổi nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

    Đây là ai?

    Vừa định mở miệng dò hỏi nam hài là ai, Tô Ngữ liền cảm thấy trong đầu mình tràn ngập ký ức, khiến nàng đau đầu như muốn nứt ra, tiện đà ngất đi.

    Chờ khi Tô Ngữ lại lần nữa thanh tỉnh, nàng đã biết mọi chuyện là như thế nào, nguyên lai nàng lại trọng sinh.

    Chẳng qua bất đồng chính là, lần này trọng sinh vào một tiểu cô nương sống trong thôn Vân Vụ, nguyên thân cùng nàng giống nhau tên là Tô Ngữ.

    Thôn Vân Vụ là một cái thôn nhỏ bên cạnh trấn Cổ Thủy thuộc huyện Thanh Thiên phủ Hoài Nam của nước Đại Tần. Bởi vì phía tây thôn có một mảnh núi lớn, chạy dài vài dặm, núi sâu hàng năm bị sương mù bao phủ, cho nên kêu Vân Vụ, cái thôn nhỏ này cũng được gọi là thôn Vân Vụ.

    Tô Ngữ chính là tiểu nữ nhi nhà nông trong thôn Vân Vụ, năm nay bất quá mới mười lăm tuổi.

    Nói đến tiểu cô nương Tô Ngữ này cũng là một cái mệnh khổ, thời điểm nàng được sáu tuổi, mẹ ruột Ninh thị vì khó sinh mà chết, để lại một tiểu đệ đệ Tô Ngôn.

    Năm thứ hai Ninh thị qua đời, phụ thân Tô An liền cưới một quả phụ gần thôn là Lý thị.

    Lý thị tuy rằng mang theo khuê nữ Tần Liên cùng gả tới, chính là năm thứ hai liền sinh cho Tô An một đôi long phượng thai, việc này ở thôn Vân Vụ chính là sự tình chưa từng có, Tô An vô cùng vui sướng, từ đây mọi chuyện đều nghe Lý thị.

    Cũng vì nguyên nhân như thế, Tô Ngữ và Tô Ngôn liền sống trong nước sôi lửa bỏng qua ngày.

    Tô Ngữ cả ngày vội giống cái con quay, giặt quần áo nấu cơm, đốn củi nấu nước, cho gà cho heo, tất cả đều là chuyện của nàng, nhân tiện còn muốn chiếu cố tiểu đệ Tô Ngôn.

    Tô Ngôn từ lúc biết đi liền bắt đầu đi theo Tô Ngữ làm việc, so với hài tử khác hiểu chuyện nhiều hơn, lại so với hài tử cùng tuổi đều phải thấp bé, gầy xanh xao vàng vọt.

    Tô Ngữ và Tần Liên cùng tuổi, hai người năm nay đều là mười lăm, cũng đều tới thời điểm nên tìm nhà chồng.

    Lý thị nhìn trúng Phùng gia ở trấn trên mở tiệm tạp hóa, muốn đem Tần Liên gả qua, chính là trong nhà lại lấy không ra đủ của hồi môn.

    Vừa vặn trong thôn Triệu gia phải cưới vợ cho con nuôi, Lý thị liền đem Tô Ngữ gả qua đi, tiền đề là phải cho của hồi môn hai mươi lượng bạc.

    Lý thị vốn là ôm tâm tình thử xem, nhưng ai biết Triệu gia thế nhưng đồng ý, cùng ngày liền đưa tới hai mươi lượng bạc, nói ba ngày sau tới đón người.

    Lý thị cao hứng nhận lấy bạc, thông báo Tô Ngữ một tiếng, làm nàng ba ngày sau liền gả qua.

    Con nuôi Triệu gia tên là Khương Kỳ năm nay mười tám, là tám năm trước Triệu Đại Trụ ở thời điểm săn thú trong núi cứu trở về, nghe nói là mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ tên của mình.

    Không chỉ có như thế, trên mặt Khương Kỳ còn có một cái vết sẹo thật dài, từ má phải nghiêng dài cho đến khóe miệng mặt trái, giống như một con rết hoành hành ở trên mặt, rất là khủng bố.

    Khương Kỳ hàng năm xụ mặt, không thích cùng người giao lưu, người trong thôn đều sợ hắn. Càng sẽ không đem khuê nữ gả cho hắn, cho nên cho dù Khương Kỳ sớm đã qua tuổi thành thân, lại vẫn như cũ lẻ loi một mình.

    Nguyên thân Tô Ngữ nghe trong thôn người ta nói, Triệu gia lần này chịu tiêu phí hai mươi lượng bạc cho Khương Kỳ cưới vợ, là bởi vì muốn đem hắn phân ra. Đều đã chuẩn bị tốt đơn độc hộ tịch, đem Khương Kỳ đuổi tới nhà tranh nhỏ dưới chân núi Vân Vụ.

    Tô Ngữ ở trong thôn đã gặp qua Khương Kỳ, đối với bộ dáng của hắn cũng thực sợ hãi, vừa nghe Lý thị muốn đem nàng gả qua đi, tự nhiên là không muốn.

    Chính là mặc kệ nàng là cầu xin vẫn là khóc nháo, đều không thay đổi được quyết định của Lý Thị, thân là cha Tô An cũng không quan tâm, Tô Ngữ thương tâm nhảy sông tự sát. Lại trùng hợp Khương Kỳ vừa săn thú trong núi cứu trở về.

    Người tuy rằng cứu về được, chính là linh hồn cũng đã thay đổi.

    Nguyên lai Tô Ngữ trong sông đã bị chết đuối, hiện tại tồn tại, là Tô Ngữ xuyên qua từ mạt thế.

    "Thằng nhãi ranh, ngươi khóc tang ai? Lão nương và cha ngươi còn sống tốt đây."

    Tiếng nói đánh gãy suy nghĩ của Tô Ngữ, nàng chậm rãi mở hai mắt của mình.

    Lọt vào trong tầm mắt là một cây xà ngang, trở lên nóc nhà bằng cỏ tranh.

    Chuyển đầu qua, Tô Ngữ liền thấy tiểu nam hài vừa khóc kia.

    Tiểu nam hài cúi đầu xuống nhìn nàng, nhìn thấy nàng đã tỉnh, tiếng khóc đột nhiên im bặt, chỉ là trong mắt lóe nước mắt.

    "Nương, đại tỷ nàng đã tỉnh."

    Làm như nhớ tới cái gì, tiểu nam hài hướng tới bên ngoài hô một câu.

    "Tỉnh?"

    Lý thị bước chân đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Tô Ngữ trợn tròn mắt nằm ở nơi đó.

    Lý thị há mồm liền muốn mắng, tròng mắt chuyển động, lại nghĩ tới hai mươi lượng bạc kia, này nha đầu chết tiệt may mắn không chết, bằng không bạc tới tay liền phải bay.

    Nghĩ vậy, Lý thị nhếch miệng cười:

    "Ta nói Tiểu Ngữ này, ngươi như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng a, kia Khương Kỳ tuy nói lớn lên xấu, lại bị Triệu gia đuổi ra ngoài, chính là ít nhất còn săn thú không phải sao? Về sau ngươi sẽ có ngày lành. Nương xem ngươi cái dạng này cũng là đau lòng, hôm nay ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai nên xuất giá."

    Tô Ngữ nhìn theo Lý thị rời đi, trong mắt hiện lên trào phúng, thật đúng là một cái mẹ kế điển hình, kêu nàng nghỉ ngơi tốt, là sợ nàng chết bạc lại trả về Triệu gia đi.
     
    Oa Nha, weiwei98, linhlinh23087 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng mười một 2020
  4. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 2. Tô gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý thị mới vừa đi, Tô Ngôn vội vàng lôi kéo tay Tô Ngữ,

    "Tỷ, tỷ ngươi như thế nào lại ngốc như vậy a, ngươi nếu là không còn nữa ta làm sao bây giờ a?"

    Nói xong nước mắt Tô Ngôn lại chảy ra.

    Tô Ngữ nhìn Tô Ngôn khóc thúc thít, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc khác thường, tuy rằng xem như nàng đã sống ba kiếp, nhưng vẫn là lần đầu tiên có thân nhân.

    Kiếp trước Tô Ngữ, nàng là cô nhi, từ nhỏ liền lớn lên ở cô nhi viện, viện trưởng mụ mụ là ở cửa cô nhi viện phát hiện nàng.

    Khi đó nàng một tuổi, trên cổ mang theo cái vòng cổ có ngọc châu bằng pha lê, trong tay cầm một tờ giấy, trên giấy viết tên nàng cùng sinh nhật.

    Viện trưởng mụ mụ đối với nàng cũng không tệ lắm, nhưng nàng còn không có tốt nghiệp, viện trưởng mụ mụ đã qua đời, bất quá cũng may chưa có mạt thế, bằng không cũng là chịu tội.

    Nàng ở mạt thế giãy giụa hai đời, đến cuối cùng cũng chỉ lẻ loi một người.

    Không nghĩ tới trọng sinh đến nơi đây, thế nhưng có người nhà, có cái đệ đệ huyết mạch tương liên.

    Cảm thụ được Tô Ngôn trong mắt nồng đậm quan tâm, Tô Ngữ cảm thấy hốc mắt nóng lên, kéo lên khóe miệng cười cười,

    "Không có việc gì, Tiểu Ngôn đừng khóc, tỷ tỷ về sau đều bồi ngươi."

    Tô Ngôn nghe xong Tô Ngữ nói, vui vẻ nhếch môi cười, bất quá chỉ cười trong chốc lát, khóe miệng hắn lại gục xuống, rầu rĩ nói,

    "Nhưng mà nương nói, tỷ ngày mai liền phải gả ra ngoài. Vẫn là gả cho.."

    Nói đến đây, Tô Ngôn nhắm lại miệng, cẩn thận giương mắt nhìn Tô Ngữ, sợ bởi vì chính mình nói, lại chọc tỷ tỷ thương tâm.

    Tô Ngữ lại cười khúc khích, nói với Tô Ngôn,

    "Lo lắng cái gì, tỷ tỷ đã chết một lần, cái gì đều thông suốt, có thể gả đi ra ngoài cũng tốt, so ở nhà càng tốt, tuy rằng Khương Kỳ hắn, ân, lớn lên không tốt lắm, nhưng là có cái thân thủ tốt để săn thú, không cần lo lắng chịu đói, lại từ Triệu gia phân ra ngoài, cũng không cần ở Triệu gia bị khinh bỉ, cái này thật tốt."

    Tô Ngôn nghe lời Tô Ngữ nói xong, ngược lại càng thêm lo lắng, tỷ tỷ hắn khẳng định đang an ủi hắn, không chừng hắn vừa ra ngoài, liền sẽ lại lần nữa suy nghĩ chết.

    "Tỷ, chúng ta đi cầu xin cha, hoặc là gia gia nãi nãi, bọn họ khẳng định sẽ không làm ngươi cứ như vậy gả cho Khương Kỳ."

    Tô Ngôn nói xong trong ánh mắt còn nhấp nhoáng mong đợi.

    Tô Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, ký ức nguyên thân nói cho nàng, cha nàng Tô An là người mặc kệ mọi chuyện, đặc biệt là ở lúc có long phượng thai Tô Văn và Tô Võ, càng đem quyền to trong nhà giao cho Lý thị, đi cầu hắn, căn bản vô dụng.

    Mà gia gia bọn họ Tô Thành, có cái nhi tử một nữ nhi, đại nhi tử Tô Bình, con thứ hai Tô An, khuê nữ Tô Tuyết, năm nay cũng mười lăm tuổi.

    Hai cái nhi tử sau khi lập gia đình Tô Thành làm chủ phân gia, hắn và Trương thị mang theo khuê nữ đi theo đại nhi tử Tô Bình sống cùng nhau.

    Không chỉ bởi vì Tô Bình là tú tài, ở học đường trong thôn dạy học, sinh hoạt muốn tốt hơn không ít, càng bởi vì đi theo Tô Bình, mới có thể giúp khuê nữ tìm nhà chồng tốt, không thấy đại ca là cái tú tài sao, muội muội khẳng định cũng là tri thư đạt lý. Editor: Thanh Liên

    Tô Thành không tới bọn họ nơi này, cơ hội bọn họ nhìn thấy Tô Thành cũng là phi thường ít, cũng không tồn tại cái gì gọi là cảm tình nồng hậu, cho nên đi cầu Tô Thành cũng vô dụng.

    Lẽ ra Tô gia sinh hoạt không tồi, Tô Thành lão gia tử không phải đặc biệt bất công, thời điểm phân gia, Tô An cũng phân được hơn mười mẫu.

    Tuy rằng Tô An không đọc sách ra tên tuổi, chính là dựa vào hơn mười mẫu đất trồng trọt, Tô gia sinh hoạt cũng không gian nan.

    Bất luận là trong nhà long phượng thai, vẫn là Lý thị mang đến khuê nữ Tần Liên, đều khỏe mạnh, Tần Liên càng được dưỡng trắng nõn sạch sẽ, ngày thường cũng chỉ ở trong phòng thêu hoa, bạc kiếm được đều là tiền riêng của nàng.

    Long phượng thai càng được sủng ái, còn cùng nhau ở học đường đọc sách biết chữ.

    Nước Đại Tần cũng không hạn chế nữ tử đi học đường, chẳng qua, không thể tham gia khoa cử mà thôi.

    Nhưng mà Tô Ngữ và Tô Ngôn lại là một ngày ở học đường cũng không có học qua, ngày thường, đều là Tô Ngữ dạy Tô Ngôn nhận một ít chữ, này vẫn là mẹ ruột nàng Ninh thị thời điểm còn sống dạy cho nàng.

    Một cái nhà như vậy, Tô Ngữ cũng không hiếm lạ, nàng không phải nguyên lai Tô Ngữ, đối với nơi này cũng không có lòng nhớ mong, nếu phải gả cho người, vậy thì gả đi, trước từ trong nhà này đi ra ngoài rồi lại nói.

    Chỉ là Tô Ngôn..

    Nhìn tiểu nam hài trước mắt, đã chín tuổi, lại so với bạn cùng lứa tuổi thấp không ít, gương mặt gầy ốm, làn da đen tuyền, chỉ có một đôi mắt vừa đen vừa sáng, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng ỷ lại.

    Tô Ngữ âm thầm nắm tay, làm một cái quyết định.

    "Tiểu Ngôn, ngươi cùng đi với tỷ tỷ đi."

    "Cái gì?"

    Tô Ngôn kinh ngạc nhìn Tô Ngữ, rõ ràng không có lý giải được ý tứ trong lời nói của Tô Ngữ.

    Tô Ngữ chống thân mình ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Tô Ngôn nói,

    "Ngày mai ta xuất giá, ngươi và ta cùng nhau đi."

    Tô Ngôn nghe vậy, hơi giật mình nhìn Tô Ngữ, thật lâu không nói gì, qua thật lâu sau, Tô Ngôn rũ xuống mí mắt mình, đứng lên liền hướng ra ngoài chạy, trong miệng còn nói,

    "Ta đi tìm cho tỷ chút đồ ăn."

    Ra đến ngoài cửa, nước mắt trong mắt Tô Ngôn rơi xuống, hắn lại vội vàng dùng tay lau.

    Vừa mới Tô Ngữ đối với hắn nói muốn mang theo hắn đi, hắn cũng muốn lập tức đáp ứng. Chính là hắn không thể.

    Tuy rằng Tô An đối với hắn không tốt, ngày thường cũng đều xem hắn là người tàng hình, nhưng nói như thế nào cũng là người Tô gia, còn là nam đinh, là không có khả năng đi theo tỷ tỷ cùng nhau xuất giá.

    Tô Ngữ nhìn bóng dáng Tô Ngôn vội vàng rời đi, trong miệng thở dài một tiếng, lại nằm trở về trên giường.

    Không bao lâu, Tô Ngôn bưng cái chén sứ đi vào, trên mặt như mang theo hơi nóng, nhìn dáng vẻ hẳn là một loại cháo.

    Tô Ngữ giật giật yết hầu, ngửi được hương gạo, nàng liền cảm thấy chính mình quá đói, cũng không biết nguyên thân là có bao nhiêu lâu không ăn cái gì.

    Ngồi dậy đem chén nhận tới trước mặt, Tô Ngữ mới thấy rõ trong chén là thứ gì, một chén nước ấm, chỉ có dưới đáy có mấy viên gạo trắng.

    Tô Ngữ cũng không nói gì thêm, bưng lên chén liền uống lên, ở thời điểm tiếp thu trí nhớ, nàng cũng đã biết thức ăn hai tỷ đệ rất tệ.

    Chính là thật sự thấy, mới biết được không có tệ nhất, chỉ có càng tệ hơn.

    Quả thực còn so ra kém khi nàng ở kiếp thứ nhất giãy giụa kiếm ăn gặm những thực phẩm quá thời hạn đó, lúc ấy ít nhất có thể ăn đến lửng dạ phải không?

    Uống xong rồi chén nước, Tô Ngữ mới nhìn về phía Tô Ngôn,

    "Ngươi ăn sao?"

    Tô Ngôn gật gật đầu,

    "Ta ăn qua."

    Tô Ngữ lại nằm trở về trên giường, nàng thật sự không có sức lực ngồi dậy, không nghỉ ngơi tốt, nói không chừng không thấy được mặt trời của ngày mai nàng liền lại chết.

    Thật vất vả lại sống một đời, vẫn là cái thế giới không có tang thi, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng liền chết.

    Xuyên thấu qua cửa sổ, Tô Ngữ có thể thấy bên ngoài trời đã tối, Tô Ngôn đem chén đũa rửa sạch sẽ, tới cùng Tô Ngữ nói một tiếng, liền trở về chính mình phòng ngủ.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ngữ bị Lý thị đánh thức.

    "Tiểu Ngữ này, đừng ngủ, trong chốc lát Khương Kỳ liền tới đón ngươi."

    Lý thị đứng ở mép giường, khóe miệng tràn đầy ý cười, nha đầu này chỉ cần ra khỏi cái nhà này, sống hay chết đã có thể cùng nàng không quan hệ.

    Tô Ngữ mở to mắt từ trên giường ngồi dậy, cảm giác trên người có chút ít sức lực, nhìn xem sắc trời bên ngoài, thời tiết đầu mùa xuân, mặt trời còn không có ra tới, phỏng chừng cũng đã được sáu giờ.
     
    Oa Nha, weiwei98, Âuphong6 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  5. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 3. Thời điểm xuất giá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn vẻ mặt vội vàng của Lý thị ở mép giường, Tô Ngữ ở trong lòng cười lạnh, thật đúng là khó lòng dằn nổi, cơm sáng đều không nghĩ làm cho chính mình ăn, liền vì cho nàng tỉnh mà hao nước miếng?

    Không để ý tới Lý thị, Tô Ngữ mặc tốt quần áo, rửa mặt đơn giản một chút, khi đi tới trong viện, đã thấy mặt trời đã từ phía đông toát ra, ánh nắng màu vàng chiếu lên người, tâm tình Tô Ngữ bỗng nhiên có một tia nhảy nhót.

    Lý thị đi theo phía sau Tô Ngữ đi ra, nhìn Tô Ngữ đơn bạc bóng dáng, đột nhiên cảm thấy nha đầu này giống như có điểm không giống nhau. Nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện vẫn là như vậy.

    Lý thị lắc đầu, có lẽ nàng suy nghĩ nhiều, hiện tại cũng chỉ chờ Khương Kỳ tới đón người.

    Tô Ngữ nhìn kỹ xem, sân Tô gia vẫn rất lớn, nằm ở phía bắc nam chính là ba gian phòng gạch xanh ngói đỏ, chính giữa là nhà chính, phía đông là Tô An và Lý thị mang theo Tô Võ ở, phía tây là Tần Liên và Tô Văn ở.

    Đông sương phòng cũng là ba gian phòng lót gạch, một gian phòng bếp, một gian để lương thực, còn có một kiện làm phòng để đồ linh tinh, cất giữ nông cụ.

    Nàng nhìn nhìn lại phía sau, cũng chính là sân phía tây, liền không thể xưng là tây sương phòng, ba gian nhà tranh, nhìn còn lung lay sắp đổ.

    Nói là ba gian, có một gian vẫn là không có tường, phía sau lều tranh ở dưới cất củi lửa, sợ bị ước. Mặt khác hai gian, nàng và Tô Ngôn một người một gian.

    Nhìn đến đây, Tô Ngữ trực tiếp cười lạnh ra tiếng, thật đúng là có mẹ kế liền có cha kế, phòng tốt ở dùng để cất giữ nông cụ cũng không cho hài tử ở, cho dù còn không có gặp mặt nàng cũng không hy vọng gì về người cha kia.

    "Tỷ tỷ đây là đang xem cái gì đâu?"

    Cùng với thanh âm nhu hòa, là một bóng hình xinh đẹp thản nhiên đi tới, người này đúng là Tần Liên.

    Tục ngữ nói một đẹp che trăm xấu, Tần Liên có làn da trắng nõn, ngũ quan tuy rằng chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng là ở cái tiểu địa phương này, cũng coi như là một cái mỹ nhân.

    "Không có gì, chỉ là phải đi, lại cẩn thận nhìn xem."

    Tô Ngữ nhìn gót sen nhẹ nhàng của Tần Liên, không chút để ý trả lời.

    Tần Liên người này, mặt ngoài yếu đuối mong manh, kỳ thật lại là một cái tranh cường háo thắng, đem Tô Ngữ đạp dưới chân, là sự tình nàng đắc ý nhất, cố tình trên mặt còn phải làm bộ dáng tỷ muội tình thâm.

    Lúc này Tô Ngôn từ phòng bếp đi ra, trong tay của hắn bưng một cái chén, lập tức hướng tới Tô Ngữ đi.

    "Tỷ, uống chén cháo rồi đi."

    Tô Ngữ nhìn về chén cháo phía trước mặt, bên trong là cháo trắng bóng, mùi hương gạo ập vào trước mặt, Tô Ngữ chỉ cảm thấy chính mình đầu lưỡi không ngừng mà sinh ra nước bọt, tục xưng nước miếng giàn giụa.

    Lý thị ở một bên nhìn đến chén cháo trắng, trên mặt biểu tình đột nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ, muốn mở miệng mắng to, lại bị Tần Liên ngăn cản xuống dưới.

    "Nương, trong chốc lát đại tỷ muốn đi, làm nàng ăn no rồi lại đi, cũng là ngài đau nàng một mảnh tâm không phải sao?"

    Lý thị nghe vậy cũng liền không nói chuyện nữa, nhưng là xem nàng gương mặt phiếm hồng, liền biết nàng tức không nhẹ. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngôn, kế hoạch trong lòng là chờ chốc lát Tô Ngữ đi rồi muốn như thế nào thu thập hắn.

    Tô Ngữ trong lúc Tô Ngôn thúc giục đã ăn xong rồi một chén cháo, nháy mắt cảm thấy toàn thân ấm dào dạt, đối với sinh hoạt về sau càng sinh ra vô hạn mong chờ.

    Nàng yêu cầu không cao, có thể ăn no mặc ấm, có cái nơi thoải mái, tốt nhất lại có tiểu đệ này ở tại bên người.

    "Nương, Khương Kỳ tới."

    Tần Liên nhìn Khương Kỳ đột nhiên xuất hiện ở cổng lớn, lôi kéo cánh tay Lý thị nhỏ giọng nói.

    Lý thị nghe vậy hướng tới cửa nhìn lại, liền thấy Khương Kỳ đứng ở nơi đó, dáng người đĩnh bạt, sắc mặt trầm lãnh, thêm vết sẹo trên mặt hắn, làm Lý thị xem cả người run lên.

    "Tiểu.. Tiểu Ngữ, Khương Kỳ tới đón ngươi, chạy nhanh, đi theo đi thôi."

    Lý thị xoay đầu, nói liên thanh thúc giục Tô Ngữ.

    Thời điểm Tần Liên ra tiếng Tô Ngữ liền hướng tới ngoài cửa lớn nhìn lại, nàng biết đến Khương Kỳ là con nuôi, chính là từ trong trí nhớ biết, cùng chân chính nhìn thấy, cảm giác vẫn là không giống nhau.

    Tuy rằng khuôn mặt Khương Kỳ là có chút khủng bố nhưng đối với Tô Ngữ hiện tại mà nói, hoàn hoàn không bỏ ở trong mắt, mạt thế kéo tới nơi nơi tang thi nàng đều gặp qua, cái này vết sẹo nhỏ tính cái gì.

    "Ta đi thu thập một chút đồ vật."

    Tô Ngữ nói xong câu này, liền hướng tới nhà tranh.

    "Tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi đi."

    Tần Liên chạy chậm đuổi kịp Tô Ngữ bước chân, nàng không muốn ở chỗ này chờ trong chốc lát, cái Khương Kỳ này thật là quá dọa người.

    Khương Kỳ nhìn bóng dáng Tô Ngữ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cái Tô Ngữ này, trước kia nhìn thấy hắn đều sợ tới mức cả người phát run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, như thế nào lần này lại có điểm bất đồng? Vừa rồi thế nhưng còn dám nhìn thẳng hai mắt hắn, thật đúng là có ý tứ.

    Tô Ngữ thực mau liền đem tay nải thu thập tốt, thật sự cũng là căn bản nàng không có thứ gì, cái gọi là bao quần áo cũng cũng chỉ có hai bộ quần áo có mụn vá.

    Đi đến trước mặt Tô Ngôn, Tô Ngữ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói,

    "Chiếu cố tốt chính mình, tỷ tỷ mau chóng đón ngươi đi."

    Tô Ngôn chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống gật gật đầu, hắn nhất định sẽ chờ tỷ tỷ tới đón hắn, tỷ tỷ chưa từng có lừa gạt hắn.

    Phụ thân Tô An đến bây giờ đều không có lộ diện, Tô Ngữ không có một tia hứng thú, xách tay nải đi đến trước mặt Khương Kỳ nói,

    "Chúng ta đi thôi."

    Khương Kỳ nhìn thật sâu Tô Ngữ một cái, nhấc chân hướng tới Vân Vụ sơn đi đến.

    Lý thị nhìn thân ảnh Tô Ngữ và Khương Kỳ biến mất ở trong tầm mắt, tâm rốt cuộc kiên định thả lại trong bụng. Nha đầu chết tiệt kia rốt cuộc đi rồi, hai mươi lượng bạc này là chạy không thoát.

    Vừa định xoay người vào nhà, liền thấy Tô Ngôn một bên bưng chén nhìn về phía trước, lửa giận Lý thị lại lên tận ót,

    "Ngươi cái thằng nhãi ranh, là ai cho ngươi nấu một chén cháo gạo? Ngươi làm người trong nhà sống làm sao? Còn có mặt mũi ăn cơm tẻ, ta xem ngươi chính là ngứa da. Hôm nay không được ăn cơm."

    Lý thị nói xong, một phen đoạt chén trong tay Tô Ngôn, đi hướng phòng bếp. Không đi được hai bước, lại quay đầu tới nói với Tô Ngôn,

    "Còn không chạy nhanh đi giặt quần áo, chờ lão nương đi hả?"

    Tô Ngôn cả người run run, vội vàng chạy nhanh vài bước, đem bồn gỗ để trước cửa nhà chính ôm lên.

    Bồn gỗ là quần áo của người một nhà, Tô Ngôn bưng quần áo đi ra cửa lớn, ngược hướng núi Vân Vụ.

    Bên kia, Tô Ngữ không ngừng đi theo Khương Kỳ, Khương Kỳ không có cùng nàng nói chuyện, nhưng là đi cũng không tính nhanh, Tô Ngữ có thể nhẹ nhàng đuổi kịp.

    Tô Ngữ nhìn chằm chằm phía sau lưng Khương Kỳ, người này thật cao, nhìn ra cao 1m8. Chân hắn dài như vậy, mà bước chân cũng không lớn, Tô Ngữ cong môi cười, xem ra người này cũng không phải hắn mặt ngoài lạnh như băng sao!

    Đi ra thôn, lại đi thêm nửa giờ, mới rốt cuộc tới rồi dưới chân núi Vân Vụ.

    Địa thế dưới chân núi Vân Vụ so trong thôn cao rất nhiều, chạy dài vài dặm, giống như một cái cao điểm.

    Nơi này không có cây to, chỉ có một ít cây non và cỏ dại, đất đai không phì nhiêu, thuộc về đất hoang.

    Khương Kỳ ở chỗ này xây nhà, một là bởi vì người Triệu gia muốn cho hắn cách xa họ, hai là bởi vì hắn cũng không thích người nhiều, nơi này thanh tịnh, phụ cận không có hộ gia đình, lại dựa gần núi Vân Vụ, cũng tiện săn thú.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  6. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 4. Cơm khoai tây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu gia nguyên bản rất nghèo, bốn cái nhi tử một cái nữ nhi, trong nhà cũng chỉ có vài mẫu đất cằn cõi, phòng ở rách tung toé, toàn gia đều dựa vào Triệu Đại Trụ săn thú mới miễn cưỡng ăn cơm no.

    Chính là từ khi Triệu Đại Trụ cứu Khương Kỳ trở về, nhà hắn liền xây lên đại viện tử, nhà lót gạch xanh gắn ngói đỏ, lại mua mấy chục mẫu ruộng đồng, còn đem tôn tử đưa vào học đường.

    Đáng tiếc chính là bốn cái tôn tử đều không phải người có thiên phú học tập, thế nhưng không có một cái thi qua được.

    Trong thôn đều suy đoán, Triệu gia khẳng định lấy được bạc từ trên người Khương Kỳ, bằng không sao có thể bỗng nhiên liền có tiền.

    Thời điểm vừa mới bắt đầu, Triệu gia đối với Khương Kỳ còn tính không tồi, nói muốn cho hắn vào học đường đọc sách, thế nhưng ai biết Khương Kỳ không muốn, chỉ nói muốn cùng Triệu Đại Trụ học săn thú.

    Không bao lâu Khương Kỳ liền đem bản lĩnh săn thú của Triệu Đại Trụ học được mười phần, càng là trò giỏi hơn thầy.

    Chậm rãi, trong thôn đều biết, Khương Kỳ là một người săn thú giỏi.

    Con mồi hắn săn được đều giao cho Triệu gia, chỉ cần có thể ăn no, hắn liền cái gì cũng không yêu cầu.

    Triệu gia ngay từ đầu là ôm hy vọng, thời điểm Khương Kỳ được cứu trở về, quần áo trên người hắn rất là đẹp đẽ quý giá, còn mang theo 500 lượng bạc, thân phận khẳng định phi phú tức quý* (*không phú cũng quý).

    Tuy rằng trên mặt bị thương, nhưng nói không chừng sẽ có người trong nhà tới tìm đâu?

    Nhưng ai biết đợi tám năm vẫn không có ai tới, Triệu gia cũng liền biết sẽ không có người tới tìm, ngay sau đó động tâm tư, muốn đem Khương Kỳ ném ra ngoài.

    Khương Kỳ ngày thường cũng không cùng người Triệu gia giao lưu nhiều, ban ngày đều là ở trong Vân Vụ sơn, chỉ có thời điểm buổi tối mới trở về, cũng chưa nói tới có cảm tình gì.

    Tuy muốn đem người ném ra ngoài, nhưng người Triệu gia còn muốn chút thể diện, rốt cuộc từ trên mình người ta lấy được nhiều bạc như vậy, trong tám năm này, Khương Kỳ săn thú đổi lấy bạc cũng không ít, thật muốn không xu đem Khương Kỳ đuổi ra ngoài, khẳng định là phải bị người chọc cột sống.

    Người Triệu gia bàn với nhau, liền đối với bên ngoài nói phải cưới cho Khương Kỳ một người vợ, lại ở dưới chân núi Vân Vụ mua hai mẫu đất hoang, cất cho Khương Kỳ mấy gian nhà tranh, lúc này mới đem hộ tịch phân ra ngoài. Đối với bên ngoài lại nói là Khương Kỳ muốn phân gia.

    Người trong thôn tuy rằng trước mặt không nói cái gì, chính là sau lưng đều nói Triệu gia không phải, lấy nhân gia tiền, con mồi nhân gia đi săn được đều giao cho Triệu gia nhiều năm như vậy, hiện tại lại dùng không đến ba mươi lượng đem người đuổi ra ngoài, thật là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.

    Chính là mặc kệ nói như thế nào, người Triệu gia và Khương Kỳ kẻ muốn cho, người muốn nhận, người khác cũng không thể nhiều lời nói cái gì.

    Giờ phút này trước mặt Tô Ngữ, chính là nhà ỏ Triệu gia cho Khương Kỳ.

    Tường viện rào tre đơn giản, đem hai mẫu đất hoang quay quanh, ở giữa có mấy gian phòng bằng cỏ tranh.

    Khương Kỳ đem cửa rào tre mở ra, đi hướng vào nhà tranh, Tô Ngữ tò mò nhìn bốn phía, cũng không quên theo sát bước chân Khương Kỳ.

    Hai người cùng nhau đi đến phía trước nhà tranh, Khương Kỳ mới ngừng lại, Tô Ngữ chỉ lo nhìn hai bên, không có chú ý tới phía trước bước chân Khương Kỳ đã dừng lại, trực tiếp đánh vào trên lưng Khương Kỳ.

    "Ai u."

    Tô Ngữ vuốt cái trán của chính mình bị đâm đau, trong miệng thở nhẹ ra tiếng.

    "Ngươi làm sao vậy?"

    Khương Kỳ xoay người nhìn Tô Ngữ, nữ nhân này, đi không xem đường sao?

    "Ngượng ngùng a! Ta, ta không phải cố ý."

    Tô Ngữ vội vàng xua tay nói.

    Khương kỳ chỉ vào đông phòng nói,

    "Bên này là phòng bếp cùng phòng tạp vật."

    Tiếp theo lại chỉ vào ba gian phòng phía bắc nói,

    "Chính giữa là nhà chính, mặt khác chúng ta có thể một người một gian."

    Nghe được một câu cuối cùng của Khương Kỳ, Tô Ngữ giật mình nhìn hắn, hắn thế nhưng không cùng chính mình một gian phòng? Đây là đang ghét bỏ nàng sao?

    "Ngươi ở ghét bỏ ta?"

    Tô Ngữ nghĩ đến đây liền mở miệng hỏi.

    Bất quá vừa mới nói xong, Tô Ngữ liền hối hận. Nàng nói lời này, hình như là nàng giống như khó dằn nổi lòng.

    Quả nhiên, sau khi Khương Kỳ nghe xong, trên mặt khả nghi lộ một tia tươi cười, bất quá cũng chỉ lướt qua giây lát.

    "Ngươi muốn cùng ta ngủ một gian kia cũng có thể."

    Tô Ngữ hoàn toàn không có nghe thấy, nhấc chân đi vào nhà chính.

    Đi vào thấy bên trong nhà chính chỉ có một cái bàn, bốn cái ghế dựa, hai bên có một cái cửa nhỏ. Tô Ngữ đi vào cửa phía tây.

    Đập vào mắt là một gian phòng ngủ, phòng không lớn, cũng chỉ có một cái giường, một cái ngăn tủ nhỏ. Trên giường trải đệm chăn nhìn dáng vẻ là mới mua, nhưng cũng chỉ là vải bố tiện nghi mà thôi.

    Đem tay nải bỏ trên giường, Tô Ngữ xoay người lại đi ra phòng ở, nhà chính, khương kỳ ngồi ở bên cái bàn, không biết nghĩ đến cái gì.

    "Cái kia, ngươi có ăn cơm không? Muốn hay không ta làm cho ngươi một chút."

    Tô Ngữ do dự một phen, cuối cùng mở miệng nói.

    Mặc kệ nói như thế nào, là Khương Kỳ đem nàng từ trong sông cứu lên, bằng không, cho dù nàng xuyên qua tới, phỏng chừng cũng là chết đuối.

    Khương kỳ kinh ngạc nhìn Tô Ngữ, nhìn thấy biểu tình Tô Ngữ rất chân thành tha thiết, cuối cùng gật gật đầu, hắn đích xác còn không có ăn cơm.

    Tô Ngữ thấy thế đi ra nhà chính, đi đế1n cửa phòng bếp, toàn bộ phòng bếp vừa xem là hiểu ngay.

    Dựa vào Đông Bắc là cái lò bếp, mặt trên lò bếp là hai nồi nấu, một lớn một nhỏ.

    Dựa vào tường phía đông, có một cái giá gỗ, hẳn là thớt (mình không biết là cái gì mình nghĩ là gác thường thấy ở quê). Bên cạnh còn có một cái tủ gỗ, bên trong để chén đũa.

    Cạnh cửa dựa tường phía nam, để ba miệng lu, một lớn hai nhỏ, xốc lên xem một chút, phân biệt là lu gạo, một lu đầy cùng lu nước. Lu nước đã đầy, lu gạo chỉ có thể che lại đáy lu, cái lu đầy là bột ngô.

    Cái giá thớt chia làm hai tầng, mặt trên là bản tử xắt rau, phía dưới còn lại là để đồ ăn.

    Cuối đông đầu xuân, vốn cũng không có đồ ăn có thể ăn, cái giá phía dưới chỉ có mấy củ khoai tây, phỏng chừng cũng là năm trước dư lại, có lẽ Triệu gia cho.

    Nhìn chỉ có một chút đồ vật, Tô Ngữ tự hỏi trong chốc lát, mới bắt đầu động thủ nấu cơm.

    Đem khoai tây lột da rửa sạch sẽ, cắt thành sợi, dùng chén đong hơn phân nửa chén gạo trắng vo rửa sạch sẽ.

    Sau đó nhóm lửa, chờ về sau nồi nóng, bỏ một chút dầu vào, đem khoai tây xào thơm, thêm chút muối, cuối cùng thêm chút nước và gạo, nấu lửa lớn.

    Lúc sau cơm chín, trong chốc lát, cơm khoai tây thơm ngào ngạt liền làm tốt.

    Xốc lên nắp nồi, một cổ hương khí ập vào trước mặt, nhìn khoai tây khô vàng trong nồi, cơm trắng oánh oánh, Tô Ngữ nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng không có thịt ba chỉ, nhưng như vậy cũng đã rất thơm.

    Dùng chén lớn bỏ tràn đầy một chén, ở mặt trên để một cái muỗng, Tô Ngữ bưng chén hướng vào nhà chính.

    Khương kỳ từ khi Tô Ngữ vào phòng bếp, liền đứng lên đi đến cửa nhà chính nhìn nàng ở phòng bếp bận rộn.

    Thấy Tô Ngữ bưng cơm đi tới, Khương Kỳ lại vội vàng làm trở lại băng ghế ngồi.

    "Nếm thử xem thế nào."

    Tô Ngữ đem chén để tới trên bàn, thổi thổi chính mình tay, cơm mới chín vẫn là thực nóng.

    Khương kỳ nhìn xem bát cơm trước mặt, nhìn lại ngón tay đỏ bừng của Tô Ngữ, trong mắt hiện lên một tia động dung, trong lòng lại càng thêm cảm thấy kỳ quái.

    Lúc trước không phải thấy hắn liền sợ hãi sao? Hiện tại như thế nào còn nấu cơm cho hắn?

    Nói chuyện làm việc, cũng hoàn toàn không có một chút bộ dáng nhát gan nhút nhát, điều này cùng trước kia hắn nhìn thấy Tô Ngữ, không có một chút chỗ tương tự.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  7. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 5. Lên núi săn thú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu không phải trước mắt gương mặt này còn giống như trước đây, hắn đều phải cho rằng đây là một người khác.

    Nghĩ vậy, Khương Kỳ trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, đứng lên liền bắt được tay Tô Ngữ, lạnh giọng hỏi, "Ngươi là ai?"

    Tô Ngữ kinh hô một tiếng, nghi hoặc nhìn về phía Khương Kỳ, nhìn đến tia tàn nhẫn trong mắt hắn, lập tức liền hiểu được, hắn là hoài nghi chính mình.

    "Ta là Tô Ngữ a."

    Tô Ngữ liệt miệng nói.

    Khương Kỳ ánh mắt trở nên càng thêm lãnh, "Trước kia Tô Ngữ, cũng không phải là ngươi cái dạng này."

    "Ta chỉ là đã chết một lần, suy nghĩ cẩn thận mà thôi."

    Tô Ngữ ngữ khí hơi mang trào phúng, khóe miệng cũng hiện lên một tia cười lạnh.

    Khương Kỳ nghe nàng nói như thế lại là ngây ngẩn cả người, là như thế này sao?

    "Ngươi nếu là chết quá một lần, cũng sẽ có điều thay đổi, bằng không nên như thế nào sống sót?"

    Thời điểm Tô Ngữ nói chuyện ánh mắt nhìn ra phương xa, rõ ràng người liền ở trước mắt Khương Kỳ, nhưng lại làm cho hắn một loại cảm giác không tốt.

    Khương Kỳ chậm rãi buông tay đã bắt lấy Tô Ngữ, không nói một lời trở lại ngồi trên ghế.

    Tô Ngữ xoa xoa tay chính mình bị nắm tới đỏ, nhìn Khương Kỳ không biết suy nghĩ gì đó, thúc giục nói, "Ngươi nhanh lên ăn a, lạnh liền không thể ăn."

    Khương Kỳ giương mắt nhìn Tô Ngữ, phát hiện nàng đã khôi phục như thường, phảng phất người vừa mới làm cho người ta bắt không được cảm giác không phải nàng.

    Cầm lấy cái muỗng múc một muỗng cơm, sau khi ăn đến trong miệng, Khương Kỳ thích ý nheo lại đôi mắt, trù nghệ nhưng thật ra không tồi.

    Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ nhanh chóng ăn cơm, khóe miệng cũng hướng về phía trước cong lên, nam nhân này, còn rất dễ dàng thỏa mãn.

    Sau khi Khương Kỳ cơm nước xong, Tô Ngữ đem chén cầm lấy lại đi trở về phòng bếp, trong nồi còn thừa một chút cơm, nàng cũng bới ra tới ăn luôn.

    Tới phía trước ăn kia một chén cháo gạo trắng kỳ thật cũng không đủ no, vừa rồi thời gian đi lâu như vậy, nàng liền lại đói bụng.

    Đem phòng bếp thu thập sạch sẽ, Tô Ngữ vừa vặn thấy Khương Kỳ cõng cung tiễn từ nhà chính đi ra.

    "Ta muốn đi ra ngoài săn thú, ngươi ở nhà nghỉ ngơi đừng chạy loạn, biết không?"

    Khương Kỳ nói xong liền hướng ra ngoài đi.

    Nghe được hai chữ săn thú, Tô Ngữ trước mắt sáng ngời,

    "Ta có thể cùng đi hay không?"

    Khương Kỳ nhíu mày, há mồm liền tưởng cự tuyệt, chính là thấy Tô Ngữ chờ mong nhìn hắn, lời nói đến bên miệng lại trở thành,

    "Ngươi nếu không sợ, vậy cùng nhau đi."

    Tô Ngữ vội vàng lắc đầu nói,

    "Không sợ, không sợ."

    Vui đùa cái gì vậy, cái này Vân Vụ sơn lại đáng sợ, có thể có ăn thịt sinh vật chạy khắp nơi, động vật thực vật đều ăn thịt người so mạt thế đáng sợ?

    Chờ Khương Kỳ đem cửa phòng đều khóa kỹ, hai người cùng nhau hướng tới núi Vân Vụ đi đến.

    Nơi này tuy rằng người tới không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có, trong nhà tuy rằng không có đồ vật gì đáng giá, nhưng nếu là liền mấy thứ này đều không có, bọn họ muốn khóc cũng chưa chỗ ngồi để khóc.

    Núi Vân Vụ nhìn giống như không xa, đỉnh núi sương mù lượn lờ, chính là chân chính đi qua rồi, mới phát hiện không phải giống như vậy, Tô Ngữ cảm thấy chân mình muốn chặt đứt, mới thật vất vả tới rồi chân núi.

    Chân núi là một rừng cây, lúc này ngọn cây vừa mới toát ra chồi non, trên mặt đất rau dại cũng đều mới mọc lên, trừ bỏ động vật hoang dại, phỏng chừng trên núi này thật sự không có gì có thể ăn.

    Khương Kỳ dọc theo đường đi đều quan sát Tô Ngữ, xem nàng đi gian nan, vốn tưởng rằng nàng sẽ không ngừng kêu khổ, hoặc là nửa đường trở về, không nghĩ tới nàng lại một tiếng cũng không phát ra cổ họng.

    Khương Kỳ đi nhanh một bước, đi tới Tô Ngữ phía trước, tiếng nói trầm thấp truyền tới bên tai Tô Ngữ,

    "Theo sát ta."

    Lòng Tô Ngữ có một tia rung động, đã bao nhiêu thời gian, không có người đem nàng bảo vệ ở phía sau? Giống như lúc sau viện trưởng mụ mụ không còn, nàng đi học xảy ra chuyện đều dựa vào chính mình.

    Đi rồi vài bước, không có nghe thấy tiếng bước chân theo kịp phía sau, Khương Kỳ vội vàng quay đầu lại, thấy Tô Ngữ ngốc lăng lăng đứng ở nơi đó, nhíu mày hỏi,

    "Ngươi như thế nào không đi?"

    "Này liền tới."

    Tô Ngữ lộ ra nụ cười, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới phía trước.

    Đi rồi hồi lâu cũng không có nhìn đến gà rừng, con thỏ, động vật linh tinh, Tô Ngữ cảm giác có chút nhụt chí, tiểu thuyết không phải nói, tiến vào trong núi là có thể nhìn thấy rất nhiều động vật sao?

    Vì cái gì bọn họ đi rồi lâu như vậy, lại là cái gì cũng không có thấy?

    Khi tiến vào bên trong núi Vân Vụ, Tô Ngữ mới chân chính có loại cảm giác tiến vào núi sâu.

    Lọt vào trong tầm mắt là các loại cỏ dại, nhánh cây ngang dọc đan xen, muốn tìm cái địa phương đặt chân đều không dễ dàng, kỳ thật Tô Ngữ càng sợ chính là trong chốc lát bọn họ tìm không thấy đường trở về.

    Khương Kỳ hiển nhiên nhìn ra lo lắng của Tô Ngữ, khóe miệng khẽ nhấp,

    "Ta thường xuyên tới, sẽ không lạc đường."

    Tô Ngữ cảm thấy chính mình trên mặt nóng rát, bị người nhìn thấu tâm tư, thật là xấu hổ.

    "Kế tiếp làm gì?"

    Tô Ngữ nói sang chuyện khác.

    "Đi theo ta."

    Khương Kỳ nói xong liền tiếp tục nhanh chân đi đến.

    Không biết như thế nào, nhìn Tô Ngữ ửng đỏ hai má, Khương Kỳ cảm thấy tâm tình của hắn thế nhưng có một tia tốt lên, bất quá cũng chỉ là một tia, hoàn toàn có thể xem nhẹ.

    Hai người lại tiến lên phía trước ước chừng một chung trà, Khương Kỳ mới ngừng lại.

    "Nơi này tương đối an toàn, ngươi ở chỗ này chờ ta."

    Khương Kỳ quay người lại đối với Tô Ngữ nói, nói xong cũng không đợi Tô Ngữ trả lời, liền lại xoay người đi rồi.

    Tô Ngữ hé miệng muốn nói chuyện, chính là cuối cùng lại là cái gì cũng không có nói ra.

    Nhìn bóng dáng Khương Kỳ rời đi, tiểu nhân trong lòng Tô Ngữ không ngừng vẽ loạn.

    Hừ, ngạo kiều cái gì, mang nàng tới, rồi lại đem nàng một người ném ở chỗ này.

    Ở trong lòng phun tào một phen, lúc sau Tô Ngữ mới bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

    Đây là một cái sơn cốc nhỏ, ba mặt núi vây quanh, chỉ có một miệng cốc, cũng chính là địa phương bọn họ vừa mới tiến vào.

    Sơn cốc cũng không lớn, đại khái liền phải trái một mẫu đất, cũng không có chướng ngại vật, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là cỏ.

    Chỉ có một cái thác nước từ trên vách núi phía nam chảy xuống tới, nước thác theo đường sông chảy ra sơn cốc, phương hướng cũng vừa vặn vị trí lối ra, nhìn dáng vẻ, nơi này địa thế tương đối cao một ít.

    Sau khi nhìn một vòng, Tô Ngữ chán chết đi tới bờ sông, ngồi trên tảng đá lớn.

    Xuyên tới đây cũng coi như là hai ngày, nàng vẫn luôn không có cơ hội tốt để suy nghĩ, hiện tại rốt cuộc rảnh rỗi, Tô Ngữ rồi lại không biết nên suy nghĩ cái gì.

    Kiếp trước nàng không có thân nhân bằng hữu, dưới loại tình huống mạt thế này, đã chết cũng sẽ không có người nhớ rõ nàng, nhưng thật ra cũng không có gì tiếc nuối.

    Duy nhất một cái sẽ nhớ rõ chính mình, đại khái chính là con mèo ngạo kiều đi?

    Nghĩ đến này, sắc mặt Tô Ngữ biến đổi, chính mình lại lần nữa trọng sinh, kia Phì Phì đâu?

    Lần này có phải hay không cũng là Phì Phì giúp nàng, nàng mới có thể xuyên qua trọng sinh?

    "Hừ, rốt cuộc nhớ tới bổn miêu?"

    Liền ở Tô Ngữ vừa mới nghĩ đến Phì Phì, thanh âm Phì Phì lập tức ở trong đầu nàng vang lên.

    Tô Ngữ ánh mắt sáng lên, trên mặt nở rộ ra một nụ cười rạng rỡ,

    "Phì Phì, ngươi còn ở?"

    "Bổn miêu nếu là không ở, ngươi đã sớm bị tang thi ăn sạch sẽ, còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện?"

    Phì Phì thanh âm tràn đầy khinh thường, Tô Ngữ thậm chí có thể tưởng tượng đến bộ dáng ngạo kiều khi Phì Phì nói chuyện, trên mặt tươi cười trở nên lớn hơn nữa.
     
    Oa Nha, weiwei98, linhlinh23086 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  8. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 6. Ba con Hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phì Phì, ngươi không sao chứ?"

    Nghĩ đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Phì Phì, Phì Phì trong bộ dáng suy yếu, Tô Ngữ lại lo lắng lên.

    "Không có việc gì, chính là không gian tạm thời không thể mở ra, chờ lúc sau khi ta khôi phục một ít, ngươi mới có thể lại tiến vào không gian."

    Phì Phì trầm mặc trong chốc lát mới nói.

    Tô Ngữ nghe thanh âm Phì Phì còn tính bình thường, mới thoáng yên tâm một ít.

    Tô Ngữ vốn định nói cái gì nữa, lại đột nhiên sau lưng có một loại cảm giác như kim chích.

    Thân thể cứng đờ vài giây, Tô Ngữ mới thong thả xoay người.

    Sau khi xem thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử Tô Ngữ cực nhanh co rút lại.

    Chỗ cửa sơn cốc, không biết khi nào lại xuất hiện một con hổ.

    Này rõ ràng là một con hổ trưởng thành, chiều cao ước chừng hai mét, nó nhàn nhã quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy Tô Ngữ nhìn qua, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ.

    Tô Ngữ giờ phút này vô cùng thấp thỏm, nếu là ở kiếp trước, đừng nói một con hổ này, chính là tới cái bốn năm con, nàng cũng không sợ.

    Chính là hiện tại không thể được, thân thể này bất quá mới mười lăm tuổi, vóc người còn không có trưởng thành, hơn nữa chỉ là một cái tiểu nữ hài phổ thông, đối đầu hổ lớn, đó là một giây đều có thể chết thẳng cẳng.

    Cùng lão hổ đối diện bất quá một phút đồng hồ, Tô Ngữ liền cảm thấy phía sau lưng chính mình ướt dầm dề, quần áo dán ở trên lưng, làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Bất quá Tô Ngữ trong lòng càng thấy kỳ quái, con hổ này là từ đâu tới?

    Đường vào sơn cốc chỉ có một cái, khương kỳ vừa mới vừa ly khai, không nên không có gặp được con hổ này, chẳng lẽ hắn..

    Không đúng, khương kỳ liền tính không thích nàng, cũng không đến mức làm con hổ này tới ăn nàng.

    Nhẹ nhàng lắc lắc đầu mình, đồng tử Tô Ngữ, đột nhiên phóng đại.

    Liền ở vừa mới trong nháy mắt, nàng khóe mắt dư quang thoáng nhìn mặt khác con hổ.

    Đây là một con hổ con, nó vừa mới từ trong sông bò lên tới, cả người ướt dầm dề, chậm rì rì đi tới con hổ đang nằm bò bên cạnh.

    Theo ánh mắt tiểu lão hổ di động, Tô Ngữ lúc này mới chú ý tới điểm lão hổ thành niên trên người cũng là ướt dầm dề.

    Không đợi Tô Ngữ làm ra phản ứng, trong sông lại bò ra tới một con hổ nữa, con hổ này so với con hổ đầu tiên nàng nhìn thấy càng thêm lớn, nhìn dáng vẻ hẳn là một con hổ cha.

    Tô Ngữ vô ngữ nhìn trời, nàng chính là nhất thời tò mò, đi theo săn thú, liền may mắn như vậy gặp một nhà ba người lão hổ đi du lịch, nàng đây là cái vận khí gì?

    Nếu cổ đại có vé số, nếu nàng có thể tồn tại rời đi, nàng nhất định phải đi mua vé số!

    Liền ở thời điểm nàng suy nghĩ miên man, một nhà ba người lão hổ đã tụ ở cùng nhau, tiểu lão hổ nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ.

    Nó hôm qua mới phát hiện cái địa phương này, còn không có chơi đủ đâu, như thế nào hôm nay đã bị người khác xâm nhập?

    Cái này hai cái đùi đứng thẳng chính là cái thứ gì? Gầy giống như cái giá, trên người còn không có thịt nhiều như gà rừng. Khẳng định không thể ăn.

    "Ngao ô."

    Tiểu lão hổ kêu to, đôi mắt liếc Tô Ngữ, đầu cọ cọ ở trên người hổ mẹ.

    Dường như đang nói cái gì.

    Tô Ngữ khẩn trương một trận, này con hổ con không phải là đối với nương nó nói là đến ăn nàng đi?

    Bất quá hiển nhiên nàng là lo lắng nhiều, mẫu hổ liền xem đều không liếc nhìn nàng một cái, quỳ rạp trên mặt đất lười biếng phơi nắng.

    "Ngươi đang làm gì? Cứ như vậy không nói, ngươi cứ như vậy đem bổn miêu ném một bên? Tốt xấu bổn miêu còn cứu ngươi hai lần, ngươi.."

    Thanh âm Phì Phì nghiến răng nghiến lợi ở trong đầu vang lên, dọa cả người Tô Ngữ run lên, vội vàng ở trong đầu nói,

    "Ta gặp ba con hổ."

    "Miêu?"

    Thanh âm oán giận của Phì Phì đột nhiên im bặt, nghi hoặc miêu một tiếng.

    "Phía trước ta không đến khoảng cách 100 mét, có ba con hổ, hai lớn một nhỏ, hẳn là một nhà."

    Tô Ngữ bất đắc dĩ nói.

    "Giết không phải được rồi sao, người có thể tay không giết biến dị thú, gặp được ba đầu lão hổ mà thôi, làm ra vẻ cái gì?"

    Thanh âm Phì Phì không thèm che dấu khinh bỉ.

    "Ta đã chết, đây là cái thân thể thôn cô, ngươi đã quên?"

    Tô Ngữ vô ngữ, con mèo ngạo kiều này, vừa mới còn đang nói cứu nàng hai lần, đảo mắt liền đã quên nàng trọng sinh ở thân thể người khác.

    "Miêu ~ a, thực xin lỗi, bổn miêu đã quên."

    Phì Phì không biết xấu hổ nói.

    Trong đầu đã yên lặng, Tô Ngữ lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên thân ba đầu lão hổ, không xem không biết, vừa thấy dọa nhảy dựng.

    Này ba con lão hổ thế nhưng đang ngủ, hổ con ghé vào trên mình hai con hổ lớn, ngủ đến nước miếng giàn giụa.

    Cho nên, nàng đây là bị làm lơ sao?

    Tô Ngữ ở trong lòng chảy một phen nước mắt chua xót, ba vị a, các ngươi có thể hay không hơi chút dịch dịch, tốt xấu lưu cho nàng chỗ trống, làm nàng có thể lặng lẽ đi ra ngoài a.

    Cửa sơn cốc cũng không lớn, hai con hổ lớn hướng chỗ đó nằm, cơ hồ đem cửa lấp kín mít.

    Tô Ngữ quét một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở mặt trên nước sông, nội tâm vô cùng hối hận, nàng không biết bơi lội.

    Bất quá cho dù nàng biết bơi, nàng nhảy vào mặt sông nói không chừng, liền đem ba vị đang ngủ say đánh thức, đến lúc đó mới là thật sự chết thẳng cẳng.

    Than nhẹ một hơi, Tô Ngữ ôm đùi, nhìn thẳng lăng lăng ba lão hổ đang đánh khò khè, cầu nguyện chúng nó tỉnh ngủ liền chạy nhanh rời đi, đem nàng trở thành không khí liền tốt.

    "Miêu, ngươi còn sống sao?"

    "Tồn tại đây."

    Tô Ngữ hữu khí vô lực nói.

    "Ba con hổ kia đâu?"

    Phì Phì cười hắc hắc hai tiếng.

    "Ngủ rồi."

    "Miêu? Miêu.."

    Phì Phì nhất thời cũng không biết nói sao, chỉ kêu miêu hai tiếng, ý đồ che dấu xấu hổ, bất quá đầu óc vừa chuyển, còn nói thêm, "Vậy ngươi vì cái gì không đi?"

    Nếu không phải nhìn không thấy, Tô Ngữ thật muốn cho con mèo này một cái ánh mắt khinh bỉ, có thể đi nàng đã sớm đi rồi? Tuyệt đối sẽ không có bất luận cái gì do dự, tốc độ tuyệt đối so được với con mèo thối này đấy?

    "Chúng nó đem cửa ngăn chặn, mặt khác ba mặt núi vây quanh, chỉ có một cái sông."

    Phun tào qua đi, Tô Ngữ vẫn là trả lời nói.

    "Miêu ~ ha ha ha, kêu ngươi không học bơi lội, ngươi là một con vịt lên bờ."

    Phì Phì đột nhiên cười ha hả.

    Tô Ngữ vô ngữ, trọng điểm ở chỗ này sao? Quả nhiên không thể trông cậy vào chỉ miêu này có cái gì chủ ý đáng tin cậy.

    "Kia chỉ tiểu lão hổ lớn bao nhiêu?"

    Trầm mặc thật lâu, Phì Phì mới lại lần nữa ra tiếng.

    "Nhìn dáng vẻ, đại khái được một tháng, cùng hình thể của ngươi không sai biệt lắm."

    Tô Ngữ xem kỹ mới trả lời.

    "Hơn một tháng a, kia trong chốc lát nó tỉnh, ngươi cho nó uống chút sữa bò đi, lấy lòng một chút, phỏng chừng hữu dụng."

    Tô Ngữ nhìn xem chính mình đôi tay, rồi sau đó cẩn thận hỏi,

    "Ngươi xác định nó sẽ không trực tiếp cắn rớt tay của ta?"

    "Bổn miêu không xác định, nhưng là ngươi nếu là không thử xem, nói không chừng, liền không chỉ là cắn rớt ngươi tay."

    Phì Phì tùy ý nói.

    Lời này Tô Ngữ nghe xong nghiến răng nghiến lợi, chính là cũng không thể phủ nhận đây là sự thật,

    "Kia sữa bò ở đâu?"

    Nàng hiện tại lại vào không được không gian, nếu có thể đi vào nàng liền trực tiếp trốn vào, chờ lão hổ đi rồi trở ra.

    "Miêu ~"

    Phì Phì kêu thật dài một tiếng.

    Giây tiếp theo, trong tay Tô Ngữ liền xuất hiện một lọ sữa bò cùng một cái chén.
     
    Oa Nha, weiwei98, linhlinh23086 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  9. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 7. Ngọc bội đổi sữa bò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem sữa bò bỏ vào trong chén, sau khi đổ tràn đầy một chén, còn thừa một chút, Tô Ngữ phóng tới bên miệng uống luôn.

    Sữa bò này là ở thời điểm lúc đầu mạt thế, nàng cướp đoạt mấy cái xưởng sản xuất sữa bò, mọi người đều đi đoạt lấy thức ăn nước uống, thế nhưng thật ra sữa bò này là nàng được tiện nghi. Cũng may mắn không gian có thể giữ tươi, bằng không cũng không lưu đến hiện tại.

    Con hổ con đang ngủ ngon lành, lại đột nhiên nghe thấy được một mùi hương sữa, cái mùi vị này bất đồng với sữa của mụ mụ.

    Mũi nhẹ động, con hổ con dùng sức ngửi cổ mùi hương thơm này, khi xác định không phải đang nằm mơ, con hổ con mở mắt.

    Mở to hai mắt mông lung nhìn về bốn phía, thực mau hổ con liền đem ánh mắt định ở trên người Tô Ngữ, mùi hương thơm tựa hồ chính là từ nơi đó truyền đến.

    Hổ con đánh cái chân nhỏ liền lăn đến trên mặt đất, đong đưa lay động chạy tới trước mặt Tô Ngữ.

    Ở thời điểm hổ con vừa mới ngẩng đầu, Tô Ngữ cũng đã chú ý tới nó đã tỉnh, bất quá Tô Ngữ cũng không dám lừa nó như lừa chó con, đành phải ngồi tại chỗ mặt không biểu tình chờ đợi.

    Cũng may hổ con không làm nàng thất vọng, thật sự chạy tới chỗ nàng.

    "Ngươi muốn uống sao? Cho ngươi."

    Tô Ngữ nhỏ giọng nói, đem chén đã đổ đầy sữa bò đưa tới trước mặt hổ con.

    Hổ con nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ, bộ dáng thực manh, Tô Ngữ cảm thấy chính mình tay có chút ngứa, nàng đối với sinh vật lông xù hoàn toàn không có sức chống cự.

    Bất quá nàng vẫn là lý trí, trước mặt là sinh vật hổ con bán manh, địa phương phía sau nó không xa còn có hai con quái vật khổng lồ.

    Tô Ngữ quyết đoán đem mu bàn tay qua phía sau lưng, rồi sau đó chờ mong nhìn tiểu lão hổ.

    Hổ con chần chờ trong chốc lát, mới dùng đầu lưỡi ở trong chén sữa bò khẽ liếm một chút, bẹp bẹp miệng, lại lập tức bò đến chén uống lên.

    Nhìn hổ con mở mồm to uống sữa bò, tâm Tô Ngữ mới hơi chút thả xuống dưới.

    Hổ con đem một chén sữa bò uống xong, nâng lên đầu hướng về phía Tô Ngữ hừ hừ vài tiếng, Tô Ngữ suy nghĩ nửa ngày cũng không lý giải được ý tứ nó, dứt khoát cũng liền mặc kệ.

    "Hổ con, sữa bò uống ngon sao? Ta mời ngươi uống ngon như vậy, ngươi phải cảm ơn ta nga."

    Tô Ngữ cười hì hì đối với hổ con nói,

    "Ta cũng không cần cái gì tạ lễ, chờ một lát cha mẹ ngươi tỉnh ngủ, ngươi làm chúng nó cho ta đi qua đi là được, ngươi có chịu không?"

    Tô Ngữ nói xong, lúc sau liền thể hiện vẻ mặt chờ mong nhìn tiểu lão hổ, chờ tiểu lão hổ đồng ý.

    Tiểu lão hổ nghi hoặc mà nhìn không rõ sinh vật trước mặt, nàng ríu rít đang nói cái gì?

    Một người một hổ nhìn nhau thật lâu sau, Tô Ngữ mới thất bại cúi đầu.

    Là nàng quá ngốc, con hổ này lại không phải thú biến dị ở mạt thế có thể hiểu tiếng người, nàng vừa mới nói nhiều như vậy đều vô ích.

    "Phì Phì, sữa bò tiểu lão hổ đã uống hết, chính là nó nghe không hiểu ta đang nói cái gì."

    Qua một hồi lâu, thanh âm lười biếng của Phì Phì mới từ từ truyền đến,

    "Vậy không có biện pháp. Bổn miêu ra không được, cũng nhìn không tới bên ngoài, cũng không có biện pháp phiên dịch."

    Tiểu lão hổ nhìn trước mặt không rõ sinh vật đang cúi thấp đầu xuống không hề xem nó, cảm thấy có chút khó hiểu, còn không phải là muốn lại uống một chén sao? Làm gì không để ý tới nó?

    Tròng mắt chuyển động một vòng, tiểu lão hổ bừng tỉnh đại ngộ, có phải hay không yêu cầu trao đổi? Tựa như nó cùng tiểu hoa hổ đổi ăn?

    Nghĩ vậy, hổ con lập tức đứng lên, cọ cọ chạy đến bờ sông nhảy xuống.

    Vật thể rơi vào giữa sông vang lên một tiếng thình thịch, không chỉ có đem Tô Ngữ đang trầm tư hoảng sợ, càng làm bừng tỉnh hai chỉ lão hổ đang ngủ say.

    Nhìn vào bốn con mắt đang nhìn chằm chằm nàng, Tô Ngữ chỉ cảm thấy tâm không ngừng bùm bùm kinh hoàng.

    Thượng đế chứng minh a, thật sự không phải nàng làm hổ con nhảy xuống a, nói nữa, nó không phải biết bơi lội sao?

    Hai con hổ lớn đứng lên hướng tới bờ sông đi đến, còn không chờ chúng nó nhảy vào sông, tiểu lão hổ liền nhô đầu ra.

    Sau khi bò lên trên bờ sông, hổ con phát ra một tiếng kêu mơ hồ không rõ, trực tiếp chạy hướng về phía Tô Ngữ.

    Thấy thế, hai con hổ lớn cũng đi theo hổ con về hướng Tô Ngữ.

    Tô Ngữ nhìn chậm rãi một nhà ba người tới gần, tâm tư muốn chết đều có, vì thế đừng khi dễ người tốt sao?

    Đem tầm mắt phóng tới trên người hổ con, Tô Ngữ há mồm liền muốn ca bài ca chinh phục..

    "Lạch cạch."

    Theo âm thanh, Tô Ngữ thấy một khối ngọc bội rơi xuống ở trên mặt đất.

    Tiểu lão hổ đem ngọc bội trong miệng phun tới trên mặt đất, lại dùng miệng cắn mép chén ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.

    Tô Ngữ có nghi hoặc nhìn tiểu lão hổ, nửa ngày mới phản ứng lại, đây là muốn cùng mình đổi sữa bò uống sao?

    "Ngao ô."

    Xem Tô Ngữ nửa ngày không có phản ứng, hổ con đem chén phóng tới trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ.

    Hai con hổ lớn giờ phút này cũng đi tới trước mặt Tô Ngữ, trong cổ họng phát ra tiếng vang khò khè.

    Tô Ngữ vội vàng kêu Phì Phì, làm nó lại đưa ra tới mấy bình sữa bò, không thấy một nhà ba thú đã không kiên nhẫn sao?

    Sau khi Phì Phì đang nghe đến Tô Ngữ nói đến, lập tức đem một lọ sữa bò trong thùng trong không gian đưa ra.

    Cẩn thận xem một cái ba con hổ, Tô Ngữ nhanh chóng đem nắp bình mở ra, lại đổ tràn đầy một chén sữa bò, đem tới trước mặt hổ con.

    Hổ con cúi đầu liền uống lên, không trong chốc lát, một chén sữa bò liền uống sạch sẽ, Tô Ngữ vội vàng đem cuối cùng một chút sữa bò trong chai bỏ vào trong chén, sau khi tiểu lão hổ uống xong đánh cái "ợ", thích ý nheo lại hai mắt.

    "Ngao ô ~"

    Hổ mẹ vẫn luôn đứng bất động ở phía sau hổ con đột nhiên rống lên một tiếng, đem Tô Ngữ dọa cả người run lên, cảnh giác nhìn về phía hổ mẹ.

    Không nghĩ tới hổ mẹ thế nhưng liền ánh mắt cũng không có cho nàng một cái, cùng hổ cha cùng nhau xoay người, hướng tới cửa sơn cốc đi đến.

    Hổ con không tha liếc mắt nhìn Tô Ngữ một cái, thấp thấp ô ô vài tiếng, cuối cùng cũng xoay người hướng tới hai hổ lớn chạy tới.

    Mãi cho đến ba con hổ hoàn toàn biến mất không thấy thân ảnh, thần kinh Tô Ngữ căng chặt mới có thể thả lỏng.

    Cúi đầu lau lau hai giọt mồ hôi lạnh của mình, ngọc bội trên mặt đất lại đột nhiên xâm nhập tầm mắt nàng.

    Ngọc bội là màu tím, tinh oánh dịch thấu (ý nói là trong suốt nhìn thấu được), phi thường xinh đẹp, cho dù vừa mới bị hổ con thô bạo ném ở trên chày đá, cũng cũng làm ngọc bội mang đến cái gì tổn thương.

    Đem ngọc bội nhặt lên tới trước mặt cẩn thận xem xét, Tô Ngữ mới chú ý tới trên ngọc bội thượng có cái chữ "Kỳ" nho nhỏ.

    "Ngươi đang làm gì?"

    Khương Kỳ thanh âm đột nhiên nổ vang bên tai, đem Tô Ngữ dọa thiếu chút nữa đem ngọc bội ném xuống, ngẩng đầu liền thấy Khương Kỳ đứng ở phía trước mình.

    Bên hông treo hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang, trong tay thế nhưng vẫn còn con hươu bào, bộ dáng này thật sự rất muốn giống thợ săn.

    Bị ý tưởng đột nhiên toát ra làm mình hoảng sợ, nội tâm Tô Ngữ khinh bỉ chính mình một phen, cái gì kêu giống, hắn vốn dĩ chính là cái thợ săn.

    Bất quá, cho dù Khương Kỳ bắt trở về nhiều con mồi như vậy, Tô Ngữ trong lòng vẫn là tức giận, nếu không phải hắn đem nàng lưu lại nơi này, nàng cũng sẽ không gặp được lão hổ.

    "Ngươi có biết hay không ta vừa mới gặp cái gì?"

    "Đồ vật trong tay ngươi lấy chỗ nào tới?"

    Tô Ngữ mới mở miệng, liền thấy Khương Kỳ đem trong tay hươu bào ném xuống đất, một tay đem ngọc bội trong tay nàng đoạt đi.
     
    Oa Nha, weiwei98, linhlinh23086 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  10. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 8. Bắt đầu ấm áp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi muốn làm gì?"

    Tô Ngữ nhíu mày, người này là điên rồi?

    Hắn có biết hay không biểu tình của hắn giờ phút này có bao nhiêu đáng sợ? Này nếu là người khác khẳng định phải bị hắn hù chết.

    "Ngọc bội này ngươi từ chỗ nào được tới?"

    Thanh âm Khương Kỳ lạnh băng, cho dù đang hỏi Tô Ngữ, cũng không có đem tầm mắt từ trên ngọc bội dời đi.

    "Ngươi vừa ly khai, nơi này liền tới ba con hổ, hai lớn mang theo một con nhỏ."

    Tô Ngữ vỗ vỗ tay chính mình, cũng không để ý tới Khương Kỳ biểu tình trở nên kinh ngạc, tiếp tục nói,

    "Bất quá, chúng nó không có ăn ta, phỏng chừng là xem ta quá gầy, trên người không có mấy lượng thịt, ngại hóc xương đi. Cái này ngọc bội, là con hổ con kia tặng cho ta chơi đùa."

    Một hơi đem lời nói hết, Tô Ngữ nhìn biểu tình ngây người trên mặt Khương Kỳ, trong lòng cười trộm, là ngươi đem ta ném ở chỗ này, ta liền làm ngươi lo lắng.

    Nào biết Khương Kỳ lại đem nàng từ trên xuống dưới nhìn một lần, gật gật đầu nghiêm túc nói,

    "Nguyên lai ngươi gầy còn có chỗ tốt, kia về sau ăn ít chút, tiếp tục bảo trì."

    Tô Ngữ chỉ cảm thấy hơi đổ một chút ở yết hầu mình, thiếu chút nữa đem nàng nghẹn chết.

    Đây là cái gì nam nhân? Có cùng tức phụ mình nói chuyện như vậy sao?

    Tô Ngữ tức giận quay đầu đi, không hề để ý tới Khương Kỳ.

    Khương Kỳ thấy thế cũng không nói nhiều, đem ngọc bội nhét vào trong lòng ngực, nhặt trên mặt đất hươu bào bỏ trên lưng, xoay người liền hướng tới cửa sơn cốc đi đến.

    "Đi rồi."

    Tô Ngữ đợi nửa ngày cũng không có đợi Khương Kỳ đến dỗ mình, ngược lại nghe thấy thanh âm Khương Kỳ rất xa truyền tới, quay đầu nhìn lại, Khương Kỳ đã muốn đi tới cửa sơn cốc.

    Đem bên chân cái chai đá bay, Tô Ngữ đứng lên cũng hướng tới bên ngoài sơn cốc đi đến, người nam nhân này, thật là một chút cũng không đáng yêu.

    Hai người một trước một sau đi tới, thực mau trở về tới nhà rồi.

    Dọc theo đường đi, Tô Ngữ đều cảm thấy nàng giống như đã quên chuyện gì, khi nhìn thấy Khương Kỳ phát ngốc ngồi ở băng ghế nhìn chằm chằm ngọc bội, Tô Ngữ liền hiểu rõ.

    Trách không được cảm thấy đã quên cái gì, nguyên lai là khối ngọc bội này.

    Tô Ngữ ba bước cũng thành hai bước đi ra phía trước, duỗi tay liền đem ngọc bội cướp đến trong tay.

    Nhìn tay chính mình rỗng tuếch, Khương Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tô Ngữ, "Ngươi làm gì?"

    Tô Ngữ nhướng mày, "Ngươi nói ta làm gì? Đây chính là ta mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm mới đổi lấy, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt."

    Ánh mắt Khương Kỳ dừng lại ở ngọc bội trong tay Tô Ngữ, trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu nói,

    "Vậy ngươi cất kỹ đi. Ta đi đem con mồi thu thập một chút, nên làm cơm trưa."

    Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ đi đến trong viện, lại cầm một con thỏ hoang hướng bên ngoài đi ra, thẳng đến nhìn không thấy, mới thu hồi ánh mắt mình.

    "Người này, vừa mới không phải bộ dạng đối ngọc bội rất có hứng thú sao? Nói đi như thế liền đi?"

    Tô Ngữ lẩm bẩm tự nói, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu.

    Thực mau Khương Kỳ liền cầm thỏ hoang đã xử lý tốt trở về, thấy Tô Ngữ ở trong phòng bếp nấu nước, thuận tay liền đem thỏ hoang đặt ở trên thớt.

    "Yêu cầu ta hỗ trợ cái gì sao?"

    Khương Kỳ ở phòng bếp quét một vòng hỏi.

    "Vậy, ngươi tới nhóm

    Lửa đi."

    Tô Ngữ đứng lên, đem trong tay que mòi lửa đưa cho Khương Kỳ.

    Vừa mới Khương Kỳ nói cũng không phải khách sáo, bộ dáng hắn cũng không phải là quân tử xa nhà bếp, tiếp nhận que mòi lửa, liền ngồi ở vị trí Tô Ngữ vừa mới ngồi.

    Tô Ngữ đem thỏ hoang băm thành khúc nhỏ, bỏ vào thau nước nóng vừa mới nấu, như vậy có thể đi trừ phù mạt cùng cốt tra.

    Thịt biến đổi màu, Tô Ngữ liền vội vàng dùng muôi vớt thịt múc ra ngoài.

    Đem nước trong nồi múc ra tới, bỏ chút dầu, lại bỏ chút tỏi ớt, ớt cay còn có khương, sau khi xào thơm đem thịt thỏ bỏ vào, không có đường trắng Tô Ngữ chỉ có thể xào nhiều trong chốc lát.

    Hỏi Khương Kỳ, trong nhà là có rượu, ở trong nồi đổ một chút rượu, cuối cùng thêm nửa nồi nước, đậy cái nắp lại, hầm trong nửa canh giờ, thì đã xong một nồi thơm ngào ngạt thịt thỏ kho tàu.

    Thừa dịp đang hầm thịt thỏ, Tô Ngữ lại ở trong nồi nhỏ nấu đủ cơm hai người ăn.

    Thời điểm ăn cơm, Khương Kỳ ăn rất nhiều, tốc độ cũng thực mau, nhưng là động tác lại một chút không có vẻ thô lỗ.

    Tô Ngữ một bên ăn một bên nhìn lén Khương Kỳ, không nghĩ tới cái này tiểu thợ săn động tác còn rất ưu nhã.

    Khương Kỳ buông chén đũa, lau lau miệng mình, đối với Tô Ngữ nói,

    "Ngươi xem no rồi sao?"

    "Xem no rồi."

    Tô Ngữ theo bản năng trả lời, chờ lúc sau nhận ra được Khương Kỳ hỏi cái gì, trên mặt hiện lên hai luồng màu đỏ khả nghi.

    Tô Ngữ nhìn xem chén Khương Kỳ, bên trong đã sạch sẽ, nhìn nhìn lại chén nàng, còn cơm trắng óng ánh, chỉ có một cái lỗ nhỏ do đôi đũa đã cắm.

    "Ngươi từ từ ăn, ta đi ra ngoài."

    Khương Kỳ nói xong, liền đi ra ngoài.

    Tô Ngữ nhìn theo thân ảnh Khương Kỳ đi xa, hồi tưởng vừa mới trong mắt Khương Kỳ không che dấu được ý cười, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

    Đem lực chú ý đến thịt thỏ, Tô Ngữ lại là sửng sốt, trong bồn đựng đầy thịt thỏ, một bên chỉ còn canh, bên kia thịt thỏ không có bị đụng qua.

    Kẹp một khối thịt thỏ bỏ tới trong miệng, Tô Ngữ cảm thấy đây là thịt thỏ ngon nhất nàng từng ăn qua.

    Ăn cơm xong, rửa sạch xong, Tô Ngữ chân chính thanh nhàn.

    Nơi này không có tang thi, không có động vật biến dị, không có vô tận nguy hiểm cùng chém giết.

    Tuy rằng khi vừa xuyên qua lại gặp mẹ kế cực phẩm, nhưng tốt xấu gì chính mình hiện tại có nhà nhỏ.

    Tướng công sao, tuy rằng có chút xấu, nhưng làm người cũng không tệ lắm.

    Tuy rằng cái này nhà chỉ là mấy gian nhà tranh, trong nhà trừ bỏ đồ vật tất yếu, cơ hồ cái gì đều không có.

    Nhưng là Tô Ngữ vẫn cảm thấy thực thỏa mãn, không có gì quan trọng hơn yên ổn cùng tự do.

    Lười nhác ngồi ở trong viện phơi ánh nắng, Tô Ngữ thích ý nheo lại hai mắt, nếu là đệ đệ ở đây thì tốt rồi.

    Nhớ tới Tô Ngôn kia trong mắt đều quan tâm nàng, tâm Tô Ngữ lại ấm áp.

    Vừa vặn lúc này Khương Kỳ đốn củi trở về, Tô Ngữ lập tức đứng lên đi đến bên người hắn, do dự hồi lâu, cũng không biết nên như thế nào mở miệng.

    "Muốn nói cái gì liền nói."

    Khương kỳ nhìn bộ dáng Tô Ngữ muốn nói lại thôi, trong mắt hiện lên một tia ý cười.

    Bỗng nhiên Tô Ngữ lớn tiếng nói,

    "Ta muốn đem đệ đệ ta về đây."

    "Cái kia Tô Ngôn?"

    Đuôi lông mày Khương Kỳ nhẹ nâng.

    Tô Ngữ kinh ngạc,

    "Ngươi biết?"

    "Cả ngày đi theo sau ngươi làm việc tiểu khỉ ốm, trong thôn còn có ai không biết?"

    "Kia có thể chứ?"

    Tô Ngữ chờ mong nhìn Khương Kỳ hỏi.

    "Ta không có ý kiến."

    Khương Kỳ mặt không biểu tình nói.

    Không đợi Tô Ngữ khóe miệng giơ lên, Khương Kỳ còn nói thêm,

    "Bất quá ngươi cảm thấy cha ngươi, còn có mẹ kế ngươi sẽ đồng ý sao?"

    Quả nhiên, nghe xong Khương Kỳ nói, Tô Ngữ khóe miệng lập tức kéo xuống.

    Đúng vậy, nàng như thế nào lại quên mất, nàng một cái nữ nhi đã xuất giá, tưởng đem theo đệ đệ nhà mẹ đẻ trên người, bất luận là ở cổ đại vẫn là hiện đại, đều không phải một việc dễ dàng.

    Đặc biệt là, mấy năm nay, việc trong nhà đều là nàng mang theo Tô Ngôn làm, hiện tại chính mình gả ra ngoài, những việc đó phỏng chừng đều chỉ có thể dừng ở trên đầu Tô Ngôn, Lý thị như thế nào sẽ cho nàng mang đi Tô Ngôn?
     
    Oa Nha, weiwei98, linhlinh23086 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
  11. binganhoa101 Bỉ Ngạn

    Bài viết:
    0
    Chương 9. Đi Cổ Thuỷ trấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ đến chuyện này, Tô Ngữ ủ rũ cụp đuôi đi trở về phòng, thời điểm cơm nước xong cũng thất thần, loại cảm xúc này vẫn liên tục qua ngày hôm sau.

    Bởi vì trong lòng nhớ chuyện này, Tô Ngữ suốt đêm đều không có ngủ say.

    Trời còn chưa sáng, Tô Ngữ liền nghe được âm thanh mở ra cửa phòng, tiếp theo liền có tiếng bước chân hướng ra phía ngoài đi đến.

    Tô Ngữ vội vàng mặc xong quần áo rồi mở cửa, vừa lúc thấy Khương Kỳ chuẩn bị từ bên ngoài đem cửa nhà chính đóng lại.

    "Ngươi đi làm gì?"

    Tô Ngữ kinh ngạc, sớm như vậy, trời còn đen đâu, hắn muốn đi làm gì?

    "Ta đi trấn trên."

    Khương Kỳ thấy Tô Ngữ đi ra, cũng không có cảm thấy kỳ quái, tiếp tục nói,

    "Ta đi trấn trên đem hai con gà rừng cùng hươu bào bán. Chờ đem Tô Ngôn về, chút lương thực này cũng không đủ chúng ta ba người ăn mấy ngày."

    Tô Ngữ nghe vậy, trong lòng một trận cảm động, Khương Kỳ thế nhưng đều trước tiên suy xét đến này đó, nàng lo lắng một đêm, kết quả tất cả đều là suy nghĩ miên man.

    "Ta cùng ngươi đi. Ta, còn không có đi qua trấn trên."

    Nói đến việc này, Tô Ngữ thấy mình cũng có chút ngượng ngùng.

    Nguyên lai Tô Ngữ sống mười lăm năm, thế nhưng đều không có đi qua trấn trên.

    Mỗi lần Lý thị đi trấn trên chọn mua đồ vật, trước nay đều sẽ không mang theo nàng cùng Tô Ngôn.

    Nhìn trong mắt Tô Ngữ lóe lên tia mong đợi, Khương Kỳ dứt khoát gật gật đầu,

    "Ngươi chỉ cần không sợ mệt là được."

    Thẳng đến đi trên đường, Tô Ngữ mới khắc sâu lý giải ý tứ theo như lời Khương Kỳ không sợ mệt.

    Chỗ ở bọn họ vừa lúc ở ngoài cửa thôn, trong chốc lát bọn họ đi ra ngoài sân, liền đến con đường nối thẳng đi trấn trên.

    Nơi này không có xe đạp ô tô phương tiện giao thông linh tinh, nhà có tiền đều sẽ có xe ngựa thoải mái, có thể dùng để lên đường.

    Cũng có người mua con lừa hoặc là con la tới kéo xe, người nông thôn có điều kiện giống nhau, còn lại là sẽ mua xe bò, vừa lên đường vừa làm ruộng rất thuận tiện.

    Tô Ngữ biết, trong thôn Vương đại gia liền có một chiếc xe bò.

    Vương đại gia mỗi ngày đều sẽ khua xe bò đưa người trong thôn đi trấn trên, mỗi người mỗi lần thu một văn tiền.

    Sau khi hai người đi một giờ, trên trời đã bắt đầu nóng, mặt trời cũng từ phương đông toát ra trên đỉnh đầu.

    Tô Ngữ nhìn phía trước xa xa, cảm thấy đường dài từ từ.

    Lại đi thêm hơn một giờ, hai người mới rốt cuộc đi tới trấn trên.

    Tô Ngữ ngẩng đầu lên, nhìn tường thành cổ xưa, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác hưng phấn, nàng lần đầu tiên nhìn thấy thành trấn cổ xưa a.

    Đời trước, nàng còn không có tìm xong công việc kiếm tiền, sau đó di dạo cổ trấn ở Giang Nam, mạt thế liền tới.

    Trong lòng hơi hơi thở dài, đến gần trong trấn Tô Ngữ đi theo Khương Kỳ giao nộp phí vào thành.

    Tiến vào Cổ Thủy trấn, Tô Ngữ mới phát hiện cái này thị trấn tương đối lớn, lọt vào trong tầm mắt, tất cả đều là gạch xanh chế thành phòng ở, tuy rằng không có nhìn thấy tinh xảo như phim truyền hình, nhưng là cũng là đặc sắc.

    Trên đường phố đã có một chút người đi qua đi lại, có một chút sạp phía trước đã vây đầy người.

    Tô Ngữ đi theo Khương Kỳ xuyên qua đường phố thật dài, cuối cùng đi tới trong chợ.

    Người trên chợ muốn so trên đường phố người rất nhiều, thôn dân thôn phụ cận, bất luận là trong nhà gà đẻ trứng, vẫn là giết động vật trên núi, đều sẽ tìm chỗ bài đồ rồi để đó, sau đó đi mua đồ vật mình yêu cầu.

    Tô Ngữ cùng Khương Kỳ tuy rằng xuất phát rất sớm, nhưng Tô Ngữ là lần đầu tiên đi đường dài như vậy, đi tự nhiên không mau.

    Hai người thời điểm đi vào trong chợ, nơi này đã có rất nhiều sạp.

    Tìm cái địa phương không ai, Khương Kỳ đem hai con gà rừng cùng một con hươu bào đặt ở trên mặt đất sau đó liền trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, chờ đợi có người tới mua.

    Tô Ngữ đối với giao dịch nơi này rất tò mò, này quy mô không thể cùng so trước mạt thế, nhưng là lại cùng sau mạt thế không sai biệt lắm.

    Đợi mười lăm phút, rốt cuộc có nam nhân trung niên đã đi tới.

    "Khương Kỳ, hôm nay hàng hóa thế nào a?"

    Năm Nhân trung niên không có xem trước động vật trên mặt đất, ngược lại là cười cùng Khương Kỳ chào hỏi.

    Khương Kỳ nhàn nhạt gật đầu,

    "Đều còn sống."

    "Ha ha, vẫn là Khương lão đệ ngươi nhất. Ta liền nói ra một lần, ngươi liền mang đến còn sống."

    Trung niên nam nhân cao hứng cười to, "Được, tới, đây là tiền, ngươi kiểm tra, so với giá cả ban đầu nhiều một thành."

    Khương Kỳ duỗi tay tiếp nhận bạc của nam nhân trung niên, xem cũng không xem, trực tiếp bỏ vào trong lòng ngực,

    "Ta tin được Lưu ca."

    Nam nhân được xưng là Lưu ca cười càng thoải mái, cùng Khương Kỳ hàn huyên vài câu, mới cầm gà rừng cùng hươu bào rời đi.

    Thẳng đến thân ảnh Lưu ca nhìn không thấy, Tô Ngữ mới mở miệng nói,

    "Người này là ai a? Ngươi giết con mồi đều là bán cho hắn sao?"

    Khương Kỳ đứng lên, lôi kéo tay Tô Ngữ đi hướng ngoài chợ, người càng ngày càng nhiều, không lôi kéo, hắn sợ Tô Ngữ sẽ đi lạc.

    Khương Kỳ vẫn luôn lôi kéo Tô Ngữ đi đến một cái sạp mới ngừng lại được,

    "Ăn một chút gì đi."

    Gọi hai chén tào phớ, còn có mấy cái bánh bao, hai người lẳng lặng mà ăn lên.

    Trên đường trở về, Tô Ngữ bước chân muốn nhẹ nhàng không ít, vừa mới cơm nước xong, nàng cùng Khương Kỳ cùng đi mua một ít lương thực.

    Hai con gà rừng, một con hươu bào, tổng cộng bán được hai lượng bạc.

    Tô Ngữ không biết giá hàng lúc này, bất quá xem bộ dáng Khương Kỳ vừa lòng, liền biết hẳn là không có lỗ.

    Mua gạo, bạch diện, còn có nước tương gia vị linh tinh, hai người mới trở về.

    Vừa mới đi đến cửa thôn, Tô Ngữ cùng Khương Kỳ vừa mới chuẩn bị hướng tới trong nhà đi đến, liền thấy phía trước sân bọn họ, có một bóng hình cực nhanh hướng tới bọn họ chạy lại.

    Chờ người đến gần, Tô Ngữ mới nhận ra đây là hàng xóm nàng Vương Trụ Tử.

    "Tô Ngữ tỷ tỷ, ngươi đã trở lại."

    Vương Trụ Tử thở hổn hển đứng ở trước mặt Tô Ngữ, nói chuyện đứt quãng.

    "Làm sao vậy Trụ Tử, tới tìm ta có chuyện gì?"

    Tô Ngữ nghi hoặc hỏi, cho dù là hàng xóm, nàng lúc trước tiếp xúc cùng Vương Trụ Tử cũng hoàn toàn không tính nhiều, rốt cuộc nàng mỗi ngày đều rất bận.

    Vương Trụ Tử xua xua tay, nỗ lực ổn định hơi thở, vội vàng nói, "Không phải ta, là Tiểu Ngôn. Tiểu Ngôn hắn.."

    "Hắn làm sao vậy?"

    Tô Ngữ vừa nghe chuyện của Tiểu Ngôn, cũng bình tĩnh không được, bắt lấy cánh tay Vương Trụ Tử lại hỏi.

    "Ngày hôm qua, thím Lý không biết vì cái gì không cho Tiểu Ngôn ăn cơm, còn bắt hắn làm việc không ngừng, kết quả sáng sớm hôm nay Tiểu Ngôn liền không rời khỏi được giường, cả người nóng bỏng, đều bắt đầu nói mê sảng."

    Mặt Tô Ngữ trở nên trắng bệch, cất bước liền chạy tới hướng trong thôn.

    Vương Trụ Tử thấy thế cũng lập tức đi theo sau.

    Khương Kỳ chạy mau về nhà, đem đồ vật bỏ trong cửa, liền đóng kỹ cửa, chạy nhanh hướng tới trong thôn.

    Vóc dáng hắn cao, chân dài, không tới một hồi cũng đã đuổi theo Tô Ngữ.

    Bình thường đường đi hơn bốn mươi phút mới đến nơi, hai người lại dùng nửa giờ đuổi lại đây.

    Đứng ở cửa Tô gia, Tô Ngữ bước chân có chút chần chờ, nếu có thể nàng thật sự không nghĩ đi vào cái sân này.

    "U, Tiểu Ngữ đã về rồi?"

    Lý thị lúc này vừa vặn từ trong phòng đi ra, thấy Tô Ngữ đứng ở cổng lớn, vung khăn tay, đong đưa lay động đi tới.
     
    Oa Nha, weiwei98, linhlinh23086 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...