[Edit] Năm Nạn Đói Ta Ôm Hàng Nuông Chiều Đại Tướng Quân Cổ Đại - Mục Nhục

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TieuMun1911, 22 Tháng chín 2024.

  1. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 30: Áo chống đạn

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy chục bộ áo chống đạn lần trước mua trên mạng vẫn đang trên đường vận chuyển.

    Cô tìm được một cửa hàng trực tuyến chuyên bán tấm thép chống đạn cấp sáu.

    Hai tấm thép bảo vệ phía trước và phía sau, kèm theo áo ba lỗ phòng hộ, một bộ có giá hai trăm.

    Lượng bán hàng rất cao, bình luận đánh giá cũng rất tốt.

    Diệp Mục Mục hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng tấm thép chống đạn cộng thêm áo ba lỗ, tồn kho có bao nhiêu.

    Nhân viên nói vốn còn mười vạn bộ, mấy ngày hôm trước bên Trung Đông đặt mua tám vạn bộ, bán lẻ cũng không ít, hiện tại tồn kho chỉ còn hơn một vạn.

    Diệp Mục Mục nói muốn mua toàn bộ, hỏi có thể tính giá tiện nghi một chút hay không.

    Sau khi xin chỉ thị của ông chủ, mỗi bộ 180 tệ, cô mua một vạn năm ngàn bộ.

    Nhân viên nói ngày mai sẽ sắp xếp giao hàng.

    Diệp Mục Mục bảo cửa hàng bây giờ lên hàng, cho xe vận tải lớn vận chuyển suốt đêm tới.

    Cô có thể đặt cọc trước một nửa, hàng đến thanh toán đầy đủ.

    Nhân viên xin chỉ thị của ông chủ.

    Ông chủ đồng ý giao hàng ngay bây giờ.

    *

    Sau đó cô tìm cửa hàng trực tuyến bán giày vải kiểu nam.

    Giày vải Bắc Kinh cũ giá cả tiện nghi, có mười đồng, mấy đồng một đôi.

    Chất lượng tốt một chút hai, ba mươi đồng một đôi.

    Các binh sĩ mỗi ngày thao luyện rất tốn giày, cuối cùng cô chọn mua loại hai mươi sáu đồng một đôi giày vải đế dày, chống trơn, chịu mài mòn.

    Cửa hàng có nhà máy riêng.

    Chủ hãng biết cô muốn mua năm vạn đôi, chủ động giảm giá xuống còn mười tám đồng.

    Hàng tồn kho đầy đủ ngoại trừ mặt giày màu đen, màu xanh, màu xám.

    Còn chọn mua nhiều mặt giày có hoa văn màu sắc.

    Binh sĩ chủ yếu là những người trẻ tuổi, họ chắc sẽ thích giày có màu sắc đa dạng.

    Ông chủ sắp xếp hàng hóa buổi tối có thể khởi hành.

    Thông báo xe vận tải lớn chiều mai sẽ đến để Diệp Mục Mục chờ ở nhà kho, thuận tiện thanh toán khoản tiền còn lại.

    Sau khi mua giày vải xong, cô cảm thấy giày của Chiến Thừa Dận và các tướng quân hẳn cũng bị rách.

    Mặc dù không có ảnh chụp nhưng vật tư trong thành thiếu thốn.

    Đoán chừng cũng đã hỏng không có cách nào bổ sung.

    Thành phố cô ở có cửa hàng flagship của thương hiệu Bước, Tập, Hồng Hưng..

    Cô chọn mua những đôi giày có mặt trên đẹp, bền và tiện dụng như giày đế bằng, giày chạy bộ, giày thể thao, giày carbon..

    Tổng cộng mua ba mươi lăm đôi, tìm người giao hàng mang đến.

    Vừa đặt giày xong, mười chiếc xe vận chuyển dưa hấu đến.

    Các thôn dân cũng đi cùng xe tới.

    Bọn họ tự phát tới dỡ hàng, nhìn thấy Diệp Mục Mục, trên khuôn mặt phơi nắng đen sì tràn đầy nụ cười.

    Diệp Mục Mục thu dưa giá cao, lô hàng này trung bình mỗi hộ kiếm được hơn hai - ba vạn.

    Mọi người cao hứng muốn chết.

    Bên cạnh nhà kho Diệp Mục Mục có một cái cân chìm.

    Xe chạy qua cân sau đó dỡ hàng.

    Chiếc xe đầu tiên, khá lắm, cả xe lẫn dưa nặng sáu mươi tấn, thùng xe chở đầy ắp.

    Diệp Mục Mục ghi lại con số, cho xe chạy vào kho dỡ hàng.

    Thôn dân nhiều người, dỡ hàng cũng rất nhanh.

    Chiếc xe thứ hai, năm mươi lăm tấn..

    Diệp Mục Mục hoài nghi dưa hấu mười dặm tám thôn toàn bộ đều đưa đến nhà kho.

    Mười chiếc xe, tổng cộng ba trăm năm mươi tấn dưa hấu, mấy trăm cân đào, mận và rau dưa.

    Diệp Mục Mục thanh toán tiền dưa và trái cây cho thôn dân, còn có tiền công bốc xếp hàng hóa.

    Mọi người vui vẻ trở về.

    Trước khi đi còn nói dưa hấu đợt thứ hai một tháng sau sẽ thu hoạch, có thể tiếp tục đưa tới.

    Diệp Mục Mục thanh toán phí vận chuyển cho các tài xế xe tải. Cô rất hào phóng, trả phí vận chuyển cao, mỗi chuyến hàng còn cho thêm tám trăm tệ phí mua hàng.

    Mười tài xế đều để lại số điện thoại nói lần sau có việc cứ liên hệ trực tiếp với bọn họ.

    Cân hàng, dỡ hàng, thanh toán.. mất hơn hai tiếng, Diệp Mục Mục đói bụng rồi.

    Cô cắt một quả dưa hấu nhỏ, dưa hấu chín chỉ cần gõ nhẹ một cái vỏ liền nứt ra.

    Dưa hấu ruột đỏ, nhiều nước, cắn một miếng ngọt lịm.

    Dưa hấu này ăn ngon quá đi!

    Anh trai giao hàng đã mang đến ba mươi lăm đôi giày, kèm theo cả dây giày và hộp đựng.

    Các cửa hàng thấy cô mua nhiều giày, mỗi cửa hàng tặng hai mươi đôi tất, tổng cộng sáu mươi đôi tất.

    Cô ăn dưa hấu xong, truyền giấy cho Chiến Thừa Dận.

    "Dưa hấu vừa mua đến rồi."

    "Được thần linh, khố phòng đã an bài xong."

    Diệp Mục Mục kéo cửa cuốn lên, đặt bình hoa ở chính giữa đống dưa hấu, dưa hấu lần lượt không dứt bay về phía miệng bình.

    Rất nhanh, toàn bộ dưa hấu đã được truyền đi.

    Vừa truyền tống xong đầu óc cô có chút hỗn độn, nghỉ một hồi mới hồi phục lại.

    So với ngày truyền tống đầu tiên bây giờ tinh thần của cô đã mạnh hơn rất nhiều, không còn chóng mặt nữa.

    Trên bàn làm việc còn có mười mấy quả dưa hấu, cô giữ lại mấy quả để ăn, phần còn lại để cho bác Dương.

    *

    Chiến Thừa Dận cùng các tướng quân nhìn dưa hấu chồng chất, trợn mắt há hốc mồm.

    Dưa truyền tới chồng chất thành núi!

    Ban đầu các binh sĩ chỉ có thể ăn một miếng dưa vào bữa tối.

    Bây giờ mỗi bữa ăn đều chia một miếng cũng phải mất một thời gian mới ăn hết.

    Ngón tay y nhẹ ấn huyệt thái dương, "Đào hầm chứa, mỗi người mang hai quả về nhà, nếu không nhanh chóng ăn hết sợ là sẽ hỏng!"

    Các tướng sĩ không hề từ chối, mỗi người cao hứng chọn lựa hai quả lớn để phụ tá đưa về nhà.

    Mọi người trở về phòng chỉ huy trên thành lâu, trên bàn đặt hai quả dưa hấu đã cắt sẵn, các binh lính canh gác mỗi người đều có thể ăn một miếng.

    Chiến Thừa Dận nhìn về hướng Man tộc đóng quân, mãi cho đến buổi chiều Man tộc cũng không có động tĩnh gì.

    Trần Khôi nói: "Tướng quân, hôm nay sợ là sẽ không tấn công."

    Lý Nguyên Trung nói: "Như vậy, chúng ta kéo dài thêm một ngày, sẽ có thêm một phần thắng."

    Chiến Thừa Dận hỏi Trần Vũ, "Học lắp đặt thuốc nổ thế nào rồi?"

    Trần Vũ trả lời: "Cũng tạm, lý thuyết đều nắm chắc, thao tác thực tế thì chưa rõ."

    "Nếu đã nắm chắc, trời tối để bọn họ mặc y phục dạ hành ra khỏi thành chôn thuốc nổ, nỏ Tần trên cửa thành sẵn sàng bất cứ lúc nào."

    "Vâng!"

    Bỗng nhiên, trong phòng chỉ huy ào ào rơi xuống rất nhiều hộp.

    Mọi người đi theo Chiến Thừa Dận một thời gian dài, tập mãi thành quen.

    Không biết trong hộp rơi xuống chứa cái gì.

    Mặc Phàm tinh mắt nhìn thấy chữ 'giày', nhặt hộp giày lên đặt trên bàn.

    Giày của hắn đã rách từ lâu, so với những người khác thì tốt hơn một chút, hắn có người hầu trong phủ giúp vá giày.

    Tiểu thế tử kế thừa tước vị, cháu ngoại trai duy nhất nhà mẹ đẻ Thái hậu đi giày vá, còn đi hơn nửa năm.

    Hắn đã chịu đựng đủ lâu rồi.

    Mở hộp in hoa phức tạp ra, bên trong là một đôi giày có màu sắc rất đẹp.

    Đế giày mềm mại đàn hồi, có thể gập đôi mà không bị nứt.

    Giày có lỗ thoáng khí.

    Trên nhãn ghi: Công nghệ nitơ, giày chạy bộ.

    Nhìn kích thước không chênh lệch nhiều lắm, hắn cởi đôi guốc gỗ rách, cởi tất thối.

    Thay một đôi tất trắng mềm mại mới tinh rồi mang giày vào, không buộc dây giày.

    Hắn nhảy vài lần, có độ đàn hồi.

    Đôi mắt lập tức sáng ngời, vẻ mặt ốm yếu cũng trở nên hưng phấn.

    Hắn đi đi lại lại vài bước, nhẹ nhàng, mềm mại, thoải mái.. không có cách nào so sánh với guốc gỗ.

    Mỗi bước chân như bước trên bông vải.

    Hắn nói: "Đôi giày này, ta muốn!"

    Hơn ba mươi hộp giày đều được mở ra, hắn chọn lựa bốn đôi ôm vào ngực.

    Trần Khôi thấy thằng nhóc này không chút khách khí, chỉ có ba mươi lăm đôi giày, tướng quân còn chưa chọn, hắn đã lấy hết mấy đôi đẹp nhất.

    Giày là thần linh tặng cho tướng quân.

    Bọn họ có thể nhận được một đôi đã là nhờ phúc của tướng quân.

    Mặc Phàm gọi tử sĩ và quân sư vào.

    Bốn hộp giày giao cho tử sĩ ôm, lại chọn thêm hai đôi giày, đôi màu đen cho tử sĩ, màu trắng có thêu hoa văn gợn sóng cho quân sư.

    Sáu mươi đôi tất, một mình hắn lấy mười đôi!

    Trần Khôi không thể nhịn được nữa, "Ta nói tiểu tử ngươi thật quá đáng, một mình ngươi lấy bảy đôi giày, mười đôi tất, người khác chia thế nào?"

    Quân sư cùng tử sĩ thấy thế vội vàng muốn trả giày lại.

    Hắn lấy từ trong tay áo rộng ra một hộp gỗ chạm trổ.

    Bên trong chứa châu báu trang sức tinh xảo, số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một món đều do hoàng gia chế tạo, là vật Thái hậu ban tặng.

    "Toàn bộ chỗ trang sức này đưa cho thần linh, ta muốn một trăm đôi giày, nữ nhân bốn mươi, nam nhân sáu mươi, phải là loại đắt nhất. Tất hai trăm đôi, loại ta đang mang là được."

    Sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một thanh kẹo sữa Đại Bạch Thổ cùng mấy cái kẹo que.

    "Những thứ này, gửi tới nhiều một chút."

     
    Mtatsg thích bài này.
  2. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 31: Thu hoạch một lượng lớn đồ cổ trang sức và ngọc khí

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Khôi trừng to mắt, tên này còn dám gọi món nữa.

    Hắn thật không biết, thần linh nguyện ý giúp bọn họ đều là nể mặt đại tướng quân.

    Một hộp trang sức nho nhỏ cũng dám đưa ra yêu cầu.

    Còn nữa, hắn là người đầu tiên vào hậu viện lấy vải, lại còn thuận tay lấy kẹo!

    Phu nhân cũng không ngăn cản.

    Quá không biết xấu hổ!

    Mặc Phàm cùng đại tướng quân sinh cùng một năm, đều hai mươi tuổi, Mặc Phàm so ra còn lớn hơn đại tướng quân nửa tuổi.

    Sao lại ấu trĩ như vậy!

    Nếu không phải có chỗ dựa, ở nơi Trấn Quan ăn thịt người này hắn đã sớm chết một ngàn tám trăm lần.

    Chiến Thừa Dận nhận lấy hộp trang sức, không cự tuyệt, cũng không đáp ứng. Chỉ nói: "Phải thêm tiền!"

    Mặc Phàm đáp ứng, nói với tử sĩ: "Đi, về phủ lấy tiền tới."

    Tử sĩ mang hộp giày và tất đi.

    Quân sư muốn lui ra.

    Chiến Thừa Dận gọi hắn lại, "Quân sư Trang lưu lại đi."

    Những cuốn sách Chiến Thừa Dận phân cho các tướng sĩ, binh pháp Tôn Tử, từ điển gì đó.. Mặc Phàm một chữ cũng không đọc, toàn bộ giao cho quân sư.

    Quân sư Trang và quân sư Lý Lăng người Hán dưới tay La Cát, sư xuất đồng môn.

    Sư xuất đồng môn 师出同门 – cùng học một thầy, cùng học một thư viện, cùng một môn phái tùy theo bối cảnh.

    Thời đại này còn chưa có chế độ khoa khảo.

    Người đọc sách muốn thành danh thường có hai còn đường, hoặc là đi thư viện lớn học tập, dựa vào thành tích xuất sắc, đạt được thư tiến cử của lão sư.

    Hoặc là tự tiến cử, làm mưu sĩ cho các gia tộc quyền thế.

    Trang Lương và Lý Lăng đều đến từ thư viện lớn nhất quận Trường Hà.

    Trang Lương thành tích xuất sắc, mấy năm trước được tiến cử đến kinh thành, giao cho Thái hậu.

    Thái hậu để hắn phụ tá tiểu thế tử Mặc gia, đến Trấn Quan cướp lấy binh quyền của Chiến Thừa Dận.

    Tiểu thế tử chỉ lo ăn uống chơi bời, quân doanh cũng không đi, sao có thể đoạt quyền?

    Từ khi xảy ra đại hạn Mặc Phàm mới không còn phóng túng, ham mê hưởng lạc nữa.

    Mỗi ngày đều cùng binh sĩ thao luyện, nhưng vẫn không chịu đọc sách.

    Các tướng sĩ họp thường kỳ, hắn luôn trầm mặc ngồi ở một bên không phát biểu bất luận cái gì.

    Mọi người cũng coi hắn là linh vật, miễn là không gây rắc rối, hắn muốn làm gì thì tùy hắn đi thôi.

    Lần này hơi quá rồi!

    Cũng may biết đưa tiền, tướng quân cũng không nói gì nên mọi người không để ý nữa.

    Chỉ là kẹo trên tay hắn thần linh tặng khi nào? Sao mọi người không biết?

    Chẳng lẽ lúc ở phủ Trần Khôi, bị phu nhân hắn lén giấu đi.

    Như vậy thật không phải.

    Ánh mắt mọi người nhìn Trần Khôi đầy ẩn ý.

    Hắn vò đầu nói: "Được rồi, chờ ta hồi phủ sẽ kêu phu nhân chia cho mỗi người mấy viên."

    Chiến Thừa Dận hỏi Trang Lương, "Quân sư cho rằng khi nào Man tộc công thành?"

    Trang Lương trầm mặc một hồi mới trả lời. "Tướng quân, Lưu Lăng là sư đệ ta."

    Chiến Thừa Dận gật đầu, "Việc này ta đã sớm biết, cứ nói thẳng không sao."

    Trang Lương là người có tài, được tiến cử đến trước mặt Thái hậu, Thái hậu mới nhận lấy.

    Cháu trai nhà mẹ đẻ Thái hậu bị tiểu hoàng đế phái tới Trấn Quan, bà sợ cháu trai nhỏ chịu thiệt mới để Trang Lương đi theo.

    Trang Lương nói: "Lúc sư đệ Lưu Lăng ở thư viện thành tích luôn dưới ta, học ở thư viện mười năm, hắn vẫn luôn là lão nhị cả mười năm.."

    Lưu Lăng chưa bao giờ cho rằng mình kém Trang Lương.

    Nhưng khi biết Trang Lương ở kinh thành lăn lộn như diều gặp gió, dù sư phụ ngăn cản hắn cũng nhất quyết muốn xuất thế.

    Kết quả, đi tới kinh thành làm mưu sĩ lại không được trọng dụng, buồn bực thất bại.

    Trang Lương lại được tiến cử đến trước mặt Thái hậu, trở thành hồng nhân trước mắt Thái hậu.

    Lưu Lăng rốt cuộc chịu không nổi, không muốn tiếp tục làm mưu sĩ trong phủ ăn uống chờ chết.

    Hắn vi phạm tổ huấn, đầu nhập Man tộc, trở thành quân sư của La Cát.

    Lưu Lăng si mê thuật bói toán, để thuật sĩ bói một quẻ là có thể biết khi nào bọn họ công thành.

    Chiến Thừa Dận đột nhiên nghiêm mặt nhìn hắn. "Tin tức chuẩn xác không?"

    "Chuẩn xác tướng quân, trên đời không có ai hiểu rõ hắn hơn ta."

    "Người đâu, triệu thuật sĩ."

    Trong thành có vài tên thuật sĩ, có người chỉ là kẻ xem bói trên đường kiếm sống qua ngày. Cũng có người thật sự có bản lĩnh, được phong là thần toán tử, có phủ đệ người hầu.

    Chiến Thừa Dận không tin số mệnh, Chiến gia quân không nuôi thuật sĩ.

    Tổng cộng tới ba thuật sĩ đến, hai ông lão, một người trẻ tuổi.

    Hai ông lão, một người bày sạp đoán mệnh trên đường, một người được gọi là thần toán tử.

    Còn người trẻ tuổi kia, mặc dù ăn mặc rách rưới nhưng ánh mắt sáng ngời không giống một thuật sĩ.

    Chiến Thừa Dận gọi người mang ra ba quả dưa hấu và một bao gạo, đặt lên bàn.

    "Ba vị hãy tính một quẻ, mấy ngày nay, thời điểm nào thích hợp công thành nhất."

    "Nếu tính chính xác, thưởng một bao gạo."

    "Đương nhiên, sẽ không để các ngươi đến không công, trở về mỗi người có thể mang theo một quả dưa hấu."

    Ba vị thuật sĩ mừng rỡ, thời đại này dưa hấu là vật hiếm lạ, giải khát, no bụng, vỏ dưa còn có thể ăn.

    Ông lão bày sạp bấm ngón tay tính toán.

    Ông lão có phủ đệ dùng mai rùa tính.

    Người trẻ tuổi đi ra khỏi phòng chỉ huy, ngẩng đầu nhìn trời, quan sát xung quanh, trong miệng lẩm bẩm.

    Hai ông lão đều nói giờ Tý đêm nay thích hợp công thành.

    Người trẻ tuổi lại nói giờ Ngọ (giữa trưa) ba ngày sau Man tộc sẽ công thành.

    Chiến Thừa Dận để bọn họ mang dưa hấu về.

    Qua giờ Tý đêm nay, nếu tính đúng có thể nhận được hai mươi cân gạo.

    Người vừa đi, mọi người trong phòng chỉ huy chìm vào im lặng.

    Còn năm canh giờ nữa đến giờ tý đêm nay.

    Chiến Thừa Dận nói với Trần Vũ: "Bây giờ cho người chuẩn bị chôn thuốc nổ."

    "Vâng, Mạt tướng lập tức đi làm."

    "Tất cả mọi người trang bị đầy đủ, chuẩn bị xe ném đá, cung thủ vào vị trí, than thần linh đưa đã làm được bao nhiêu than nắm?"

    "Có hơn năm trăm giỏ.."

    "Đưa mỗi thành lâu hai trăm giỏ, một khi xe công thành tới gần tường thành liền đổ xuống, đốt cháy xe công thành."

    Tống Đạc nói: "Thuộc hạ đi làm ngay."

    Mọi người khẩn trương chuẩn bị chiến đấu.

    Chiến Thừa Dận cầm hộp trang sức Mặc Phàm đưa cho Diệp Mục Mục~

    Nếu đêm nay Man tộc công thành, sợ là chiến dịch thảm thiết nhất trong một năm này.

    Y không biết kết cục như thế nào, viết xuống tờ giấy: "Thuật sĩ bói ra giờ tý đêm nay Man tộc công thành."

    "Dận không biết kết cục như thế nào, nếu chết, thật xin lỗi, Dận cũng không thể hoàn lại ân tình của ngài."

    "Kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân cứu giúp của thần linh."

    "Hộp trang sức này là vật hoàng thất ngự ban, tiểu tướng quân Mặc Phàm thỉnh cầu thần linh ban cho một trăm đôi giày, hai trăm đôi tất, giày nam sáu mươi, giày nữ bốn mươi.."

    "Thần linh, bảo trọng!"

    Y bỏ hộp trang sức cùng tờ giấy vào trong bình hoa.

    *

    Diệp Mục Mục dọn dẹp nhà kho xong, ôm ba quả dưa hấu đặt vào thùng xe chuẩn bị về nhà.

    Bỗng dưng, cô nhìn thấy dưới bình hoa có một tờ giấy và một hộp gỗ chạm khắc sơn đỏ.

    Cô mở hộp ra, bên trong chứa những trang sức tinh xảo được trang trí bằng đá quý.

    Trang sức khắc chữ "Hoàng Thất Đại Khải Ngự Tứ".

    Diệp Mục Mục biết, những món đồ có khắc chữ "Hoàng Thất Đại Khải Ngự Tứ" rất có giá trị.

    Hai bình rượu lần trước đã trị giá sáu ức, giá cao hơn nhiều so với thẻ trúc.

    Phát tài rồi~

    Chỉ là một trăm đôi giày, hai trăm đôi tất đổi lấy đồ cổ có giá trị liên thành.

    Tính thế nào cũng là cô lời to.

    Trưa nay tướng quân Trần Khôi và phu nhân cũng tặng châu báu trang sức.

    Cô phát tài rồi.

    Những trang sức này tính sơ sơ cũng có giá mấy chục ức!

    Cô mở cái rương lớn và hai cái hộp nhỏ Trần Khôi tặng ra.

    Cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu ngọc khí, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

    Hai hộp nhỏ đựng trang sức, kiểu dáng tinh xảo, chế tác tinh vi, có thể sánh ngang với công nghệ hiện đại.

    Nhưng quý giá hơn là hộp trang sức vừa rồi, vàng được khảm các loại đá quý màu sắc, càng mỹ lệ quý phái.

    Cô nhìn trang sức xinh đẹp, yêu thích không buông tay.

    Đột nhiên, cô nhìn thấy trên mặt đất còn có một tờ giấy.

    Cô hoảng hốt!

    Cái gì, Man tộc đêm nay sẽ công thành?

    Chiến Thừa Dận đối với trận chiến này cũng không nắm chắc, viết thư như là để lại di ngôn cho cô.

    Tại sao có thể như vậy?

    Cô không muốn Chiến Thừa Dận chết..

     
    Mtatsg thích bài này.
  3. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 32 Nhiễu loạn quân mã Man tộc, chiến thắng trở về

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô phải làm thế nào để giúp Chiến Thừa Dận?

    Diệp Mục Mục đăng nhập vào mạng quân sự Thiết Huyết, diễn đàn các trường đại học quân sự lớn.

    Có một bài viết được ghim lên đầu trang.

    Rất nhiều người thảo luận, phần lớn là bi quan.

    Hai vạn người đối đầu với ba mươi vạn đại quân, Gia Cát Lượng chuyển thế cũng không có biện pháp, nhân số chênh lệch thật sự quá lớn.

    Cho dù trong thành có hai vạn người mở máy xay thịt, ba mươi vạn đại quân cũng có thể nhấn chìm máy xay thịt và các binh lính.

    Có người đề nghị lâu chủ nhanh chóng đầu hàng đi, hết cách cứu vãn rồi.

    Còn có một ít người nghiêm túc đưa ra chủ ý.

    Nhân số chênh lệch quá lớn, tử thủ là không có bất kỳ phần thắng nào.

    Huống chi dưới tình huống cạn nước cạn lương thực, bị động tử thủ chỉ có thể tiêu hao đến chết.

    Nên tìm cơ hội chủ động tấn công.

    Vĩ nhân lưu lại mười sáu chữ tinh túy: Địch lui ta tiến, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lui ta truy..

    Chiến tranh du kích thích hợp cho nông thôn bao vây thành phố.

    Để làm kiệt quệ quan địch trong thành, thích hợp dùng chiến thuật địa đạo, đào địa đạo quấy rối.

    Trang bị lạc hậu, nửa đêm tập kích.

    Trang bị tiên tiến, ban ngày ban mặt chủ động quấy rối.

    Chơi mười ngày nửa tháng, quân địch hẳn sẽ lui binh.

    Còn không lui, tiếp tục quấy rối ba tháng.

    Quân địch hoặc là tinh thần sụp đổ, hoặc là bỏ chạy.

    Diệp Mục Mục ghi chép lại những gợi ý hữu dụng gửi cho Chiến Thừa Dận.

    Cô nhớ rõ trong lịch sử có một trận chiến lấy ít thắng nhiều.

    Toàn quân bị vây khốn trong sơn thôn, hai vạn người đối chiến năm vạn người, không có cơ hội đột phá.

    Quân sư mua một ngàn con trâu trong thôn, buộc pháo vào đuôi trâu, ban đêm nhóm lửa..

    Trâu bị pháo kích thích, điên cuồng lao ra khỏi thôn làm rối loạn đội hình kỵ binh quân địch.

    Ngựa bị trâu đâm chết, vô số quân địch ngã ngựa, bị trâu ngựa giẫm đạp thành đống.

    Năm vạn người chết hai vạn, số còn lại cuống quít rút lui..

    Diệp Mục Mục ghi chép lại trận chiến này gửi cho Chiến Thừa Dận.

    Cô nói: "Anh cần pháo, tôi sẽ lập tức đi mua."

    "Tìm người buộc vào đuôi ngựa quân Man tộc, dù không thể đánh lui cũng có thể làm cho bọn chúng tự loạn trận tuyến!"

    "Tôi tải mấy video về pháo cho anh."

    Chiến Thừa Dận truyền máy tính bảng tới.

    Diệp Mục Mục tải xuống mười mấy video pháo hoa, cách chế tạo và phối trộn thuốc nổ.

    Hơn hai ngàn năm trước, Hoa Hạ còn chưa có pháo.

    Nhưng đã có thuốc nổ rồi.

    Các đạo sĩ luyện đan, trong lúc luyện chế đan dược đã tạo ra thuốc nổ, nhưng lúc đó còn chưa được phổ biến rộng rãi.

    Sau khi truyền máy tính bảng qua, cô lái xe đến cửa hàng mua pháo hoa.

    Cô bảo ông chủ lấy ra những dây pháo có dây dẫn dài một chút.

    Cô mua hết.

    Ông chủ thấy khách hàng lớn liền lấy ra hết những dây pháo có dây dẫn dài trong nhà kho ra.

    Dây dẫn ngắn ông nối dài thêm.

    Xe bán tải chở đầy một thùng pháo, cô lái xe đến hẻm nhỏ không người truyền tống qua.

    Sau đó cô tiếp tục đến nhà thứ hai quét hàng, tiếp tục đưa qua..

    Cô mua tổng cộng tám cửa hàng, ước chừng hơn hai ngàn dây pháo.

    *

    Chiến Thừa Dận và tướng sĩ nghiên cứu phương thức chiến đấu Diệp Mục Mục truyền thụ.

    Trước kia có lẽ bọn họ còn lo ngại.

    Nhưng từ khi có trang bị..

    Uất ức lâu như vậy, nghẹn một cỗ khí, bọn họ đều muốn làm một trận lớn!

    Hai huynh đệ Trần Khôi Trần Vũ quyết định ngay tại chỗ, dùng chiến thuật du kích do thần linh truyền thụ.

    Trang Lương cũng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được.

    Chia làm ba nhóm người, mỗi đợt xuất động hơn một vạn người, không phân biệt ngày đêm quấy rối.

    Nỏ Tần có tầm bắn xa mở đường.

    Đội tiên phong mặc khôi giáp, tay cầm Đường Mạch đao đi đầu, đánh thẳng vào kỵ binh chủ lực địch.

    Cung thủ hỗ trợ bắn hạ kỵ binh.

    Cuối cùng là những binh sĩ cầm trường mâu, trường kích bổ đao.

    Nếu lô vũ khí thứ hai được đưa đến, phương pháp tấn công này sẽ hoàn thiện hơn, giảm thiểu thiệt hại cho binh lính.

    Nhưng lo ngại lớn nhất trước mắt là, giờ tý đêm nay Man tộc công thành.

    Mọi người nhìn thấy tờ giấy cuối cùng thần linh truyền đến, trường hợp nói trên giấy rất giống với họ.

    Chỉ là chênh lệch binh lực không lớn như vậy mà thôi.

    Thần linh hỏi tướng quân, có cần pháo không?

    Các tướng sĩ đều nói: "Cần!"

    Chiến Thừa Dận lập tức truyền máy tính bảng qua.

    Mọi người thương nghị, nếu có thể lẻn vào chuồng ngựa Man tộc buộc pháo vào đuôi ngựa rồi châm lửa. Ngựa hoảng sợ sẽ lao loạn lung tung trong quân doanh, quấy rối đại doanh Man tộc.

    Lúc này, Hứa Minh gõ cửa đi vào thì thầm bên tai Chiến Thừa Dận.

    Chiến Thừa Dận bỗng dưng hỏi hắn "Là thật sao?"

    Hứa Minh gật đầu, "Vâng tướng quân. Hắn nói có hai mật đạo ra khỏi thành thông hướng nam bắc."

    Ánh mắt Chiến Thừa Dận trong nháy mắt sáng lên, "Tốt lắm, Ngụy Quảng này có tác dụng lớn."

    Trần Vũ hỏi Chiến Thừa Dận, "Là tên lưu manh trên phố được cứu trong địa lao lần trước?"

    "Đúng vậy, hắn nói có hai mật đạo ra khỏi thành do thương nhân đào để trốn thuế, hai mật đạo này đi về hai hướng nam bắc."

    Quân chủ lực của đại quân Man tộc đóng quân cách cổng thành mười dặm về phía đông.

    Phương hướng nam bắc có bố trí binh lực nhưng không nhiều bằng đội chủ lực.

    Nếu mặc quân phục của Man tộc, cưỡi ngựa có thể đi thẳng đến chuồng ngựa quân chủ lực.

    Hai huynh đệ Trần Khôi Trần Vũ lập tức chắp tay: "Tướng quân, việc này giao cho huynh đệ chúng ta, chúng ta sẽ dẫn người từ hai hướng nam bắc tiến thẳng đến chuồng ngựa."

    Trời tối, đốt pháo rồi bỏ chạy.

    Tống Đạc, Biện Tử Bình, Lý Nguyên Trung, Ngô Tam Lang cũng xin đi..

    Chiến Thừa Dận nhìn bọn họ, cuối cùng chọn Trần Khôi, Trần Vũ.

    Y dặn bọn họ mang theo nhiều thức ăn cho ngựa, chú ý an toàn, nếu bị phát hiện lập tức quay trở về.

    Hai người nhận lệnh, lập tức đi chuẩn bị.

    Sắc trời hơi tối, Trần Khôi Trần Vũ mỗi người mang theo một đội nhân mã, trên lưng ngựa có pháo, mang theo cỏ và nước..

    Xuất phát từ mật đạo.

    Chiến Thừa Dận đứng trên tường thành nhìn về phía bọn họ, thấp giọng nỉ non: "Phải bình an trở về!"

    Một canh giờ sau, sắc trời hoàn toàn tối.

    Cách xa mười dặm, nghe thấy tiếng pháo nổ.

    Doanh trại Man tộc đại loạn.

    Rất nhiều người Man tộc chạy ra khỏi lều trại, cố gắng giữ chặt ngựa đang chạy loạn.

    Ngựa hoảng sợ, sức người không thể kéo lại.

    Còn giẫm chết không ít người.

    Chiến Thừa Dận thấy cảnh này, cười nói: "Bọn họ thành công rồi!"

    Các tướng sĩ lộ vẻ mặt vui mừng, không ngờ lại thuận lợi như vậy.

    Chỉ chờ Trần Khôi, Trần Vũ tướng quân thắng lợi trở về.

    Nửa canh giờ sau, Trần Khôi Trần Vũ dẫn theo hai trăm người hoàn chỉnh trở về.

    Không ai bị thương, không ai ngã xuống.

    Trần Khôi đầu đầy mồ hôi cười to nói: "Chuồng ngựa Man tộc quản lý lỏng lẻo, bọn chúng quá chủ quan, chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ ra khỏi thành chủ động tấn công bọn chúng."

    Trần Vũ nói: "Tướng quân, phương pháp địch lui ta tiến thần linh truyền thụ này rất hữu dụng với Man tộc."

    "Quân Man không giống Chiến gia quân kỷ luật nghiêm minh, bọn chúng ăn tối xong không có gì làm liền hò hét đấu vật, tất cả mọi người đều vây xem, cũng không thao luyện, kỷ luật lỏng lẻo."

    "Chúng ta công khai dắt ngựa đi qua phía sau bọn chúng, không ai để ý."

    "Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu đánh du kích đi!"

    Nghĩ đến việc bị một đội quân lỏng lẻo như vậy bao vây suốt một năm thật quá nhục nhã.

    Chiến Thừa Dận nói: "Được!"

    Thừa dịp ngươi yếu, muốn mạng ngươi~

    Nửa đêm bắt đầu đánh du kích.

    *

    Diệp Mục Mục nhận được tin tức của Chiến Thừa Dận, treo pháo vào đuôi ngựa đốt lửa, thành công quấy rối đại doanh Man tộc.

    Bọn chúng đêm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không công thành.

    Hai vị tướng quân Trần Khôi, Trần Vũ đưa người an toàn quay về.

    Diệp Mục Mục cao hứng nhảy dựng lên.

    Tốt quá!

    Phương pháp cô đề nghị thật sự hữu dụng.

    Chiến Thừa Dận lại một lần nữa giải trừ nguy cơ, cô cũng an tâm!

    Lúc này, ngoài cửa lớn biệt thự Diệp Mục Mục ở có người rầm rầm đập cửa.

    Chín giờ tối, tiếng đập cửa cực kỳ chói tai.

    Cô nghe thấy tiếng mắng chửi hùng hổ của bà nội.

    "Mày cái thứ bồi thêm tiền này, ra đây cho tao!"

    "Mày đừng tưởng cứ trốn ở bên trong tao sẽ không có biện pháp với mày, lần trước mày đụng tao xong liền chạy, tao mời phóng viên đến cho toàn tiểu khu, toàn thành phố biết sự xấu xa của mày!"

     
  4. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 33 Trong dã sử, Chiến Thừa Dận chết như thế nào

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2024
  5. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 34 Y phải chết không thể nghi ngờ

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục lão thật lòng thích đĩa men sứ Phượng Hoàng, nhanh chóng gửi tiền tới.

    Cô đồng ý bán, mười giờ ngày mai Mục lão đến biệt thự lấy đi.

    Cô rửa mặt xong, lúc chuẩn bị bơm nước vẫn không nhịn được viết một phong thư cho Chiến Thừa Dận.

    "Tôi hỏi nhà lịch sử học nổi tiếng, ông nói dã sử ghi chép anh sẽ chết trận ở Trấn Quan."

    "Trấn Quan cuối cùng bị Sở quốc, Tề quốc, Man tộc liên hợp công phá."

    "Anh bị binh lính Tề quốc quần công giết chết."

    "Chiến Thừa Dận, tôi hi vọng anh sống sót, phải đề phòng Sở quốc, Tề quốc và Man tộc liên thủ."

    Cô mang tâm tình thấp thỏm, bỏ tờ giấy vào trong bình hoa.

    *

    Biên tái, trong doanh trướng Man tộc, La Cát nổi giận với các tướng lĩnh.

    "Chạy mất hai ngàn con chiến mã, hơn ba ngàn binh sĩ bị giẫm đạp, giẫm chết mấy trăm người.."

    "Các ngươi lại không biết là ai làm? Ngay cả bóng người cũng không bắt được."

    "Đám phế vật các ngươi, phế vật.."

    La Cát cầm ấm trà trên bàn hung hăng ném về phía tướng lĩnh quỳ gối phía trước, đập trúng trán tạo ra một đường máu.

    Tất cả mọi người quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.

    Lưu Lăng khuyên can: "Tiểu vương gia bớt giận."

    Ánh mắt La Cát âm lãnh nhìn về phía hắn, "Ngươi nói, là ai làm?"

    Lưu Lăng do dự một lát, hồi đáp: "Là chiến gia quân trong thành."

    La Cát càng tức giận, hỏi một tướng lĩnh đang quỳ run lẩy bẩy.

    "Các ngươi có thấy bọn họ ra khỏi thành không?"

    "Ngươi có thấy không?"

    "Ai nhìn thấy?"

    Cửa thành mười hai canh giờ đều có người nhìn chằm chằm, phàm là mở ra một cái khe hở, mũi tên liền bắn ra.

    Quân sư người Hán lại nói là Chiến gia quân làm.

    "Bọn chúng giống như chim cút, trốn trong thành một năm."

    "Bọn chúng lấy pháo ở đâu ra làm cho ngựa hoảng sợ? Trong đất mọc ra sao?"

    Lưu Lăng cúi đầu, "Trấn Quan ngoại trừ quân ta và Chiến gia quân, không còn ai khác."

    La Cát phản bác: "Mấy ngày hôm trước bắt được mật thám Tề quốc, còn đang giam giữ, nghiêm hình tra tấn cho bản vương, đi hỏi Tề quốc có phải muốn cùng vương đình Mạc Bắc đối nghịch hay không!"

    Tướng sĩ bị thương nói: "Ta bây giờ đi ngay.."

    Lúc này, bọn họ lại nghe thấy tiếng pháo từ hai hướng nam, bắc truyền đến.

    La Cát tức giận đi ra ngoài trướng, tiếng nổ càng rõ ràng hơn.

    Có tiểu binh cưỡi ngựa đến báo.

    "Báo.. Báo Vương gia, phía bắc thành có quân địch đánh lén, quân mã chấn kinh, quân Chiến gia từ trong thành giết ra, Ma Liêm tướng quân truy kích quân Chiến gia, bị thuốc nổ của bọn họ nổ chết."

    La Cát không thể tin hỏi: "Ngươi nói cái gì, Ma Liêm chết?"

    Ma Liêm là thân binh dưới trướng hắn, một tay đề bạt lên tướng quân, hắn cứ như vậy mà chết?

    Làm sao có thể!

    Hắn là dũng sĩ đấu vật vương đình Mạc Bắc, năm ngoái trên sân đấu vật không ai là đối thủ của hắn.

    La Cát cả giận nói: "Người đâu, phái binh tiếp viện nơi đóng quân thành bắc."

    "Ta ngược lại muốn nhìn xem, là Chiến gia quân giở trò quỷ, hay là Đại Tề quốc chán sống, dám giết người của ta!"

    Hắn trở lại bên trong doanh trướng, phủ thêm chiến bào, mang theo vũ khí, muốn đến thành bắc nghênh chiến.

    Lại có tiểu binh máu me đầy mặt đến báo.

    "Báo cáo tướng quân, doanh địa thành nam bị đánh lén, màn bị đốt cháy, ngựa bị kinh sợ toàn bộ bỏ chạy, cung tiễn đối phương tầm bắn quá xa.."

    "Mấy vị phó tướng vừa ra khỏi doanh trướng đã bị bắn chết!"

    La Cát tức giận nắm chặt cổ áo tiểu binh, giơ loan đao trong tay lên.

    Bị Lưu Lăng khuyên nhủ: "Tướng quân, thả đao xuống, chúng ta thêm một người thì thêm một binh lực, đừng lạm sát người vô tội nữa!"

    Hắn bỗng dưng đẩy Lưu Lăng ra.

    "Ngươi đồ chó săn Hán tộc, cũng dám quản chuyện của bổn vương? Cút.."

    Cơ thể Lưu Lăng nghiêng ngả, sau lưng thiếu chút nữa cắm vào mũi đao trên giá đỡ.

    Nếu không phải vừa rồi tiểu binh kéo hắn một phen, hắn hiện tại đã chết.

    Ánh mắt hắn âm hàn, bất động thanh sắc cúi đầu.

    Sau khi binh lính rời khỏi, La Cát hạ lệnh, "Vũ trang đầy đủ, trợ giúp thành nam thành bắc.."

    "Vâng, tướng quân!"

    Quân chủ lực mười lăm vạn.

    Cửa thành Tây Nam Bắc, mỗi bên đóng năm vạn quân.

    Năm vạn người đối chiến hai vạn người Chiến Thừa Dận, dù thế nào cũng phải dễ dàng thắng cuộc, sao lại có thể như thế?

    La Cát dẫn người trùng trùng điệp điệp đến trợ giúp.

    *

    Trấn Quan, trên tường thành.

    Chiến Thừa Dận nhìn về phía đại quân Man tộc.

    Bắt đầu đánh du kích..

    Trần Khôi, Trần Vũ, Ngô Tam Lang, Biện Tử Bình chia làm hai hướng Nam Bắc, mỗi người dẫn ba ngàn người, mặc áo giáp, đeo pháo và thuốc nổ đi tới nơi đóng quân của quân Man tộc.

    Nửa đêm giờ tý.

    Chính là lúc con người mệt mỏi nhất, tiến vào mộng đẹp.

    Y đứng ở trên tường thành, nhìn phương vị doanh trướng Man tộc.

    Nổ tung chuồng ngựa doanh trướng Nam Bắc chỉ là dương đông kích tây, gậy ông đập lưng ông.

    Từ đầu đến cuối Chiến Thừa Dận đều nhắm vào mười lăm vạn quân chủ lực của La Cát.

    Đúng lúc này, một tờ giấy trắng bay ra khỏi miệng bình hoa.

    Chiến Thừa Dận nhặt lên, khi y nhìn thấy nội dung viết trên đó, đồng tử đột nhiên mở to.

    Y sẽ chết ở tuổi mụ hai mươi mốt, là năm nay.

    Thành Trấn Quan bị phá, tam phương liên hợp công thành?

    Sở quốc, Tề quốc đời đời cừu địch, vì thôn tính Đại Khải quốc mà buông xuống cừu hận liên thủ.

    Hay là liên thủ với man tộc khét tiếng.

    Dĩ vãng mùa đông hàng năm thảo nguyên Man tộc tuyết lớn, kỵ binh Man tộc liền bắt đầu quấy rối con dân mấy quốc gia biên giới.

    Sở quốc, Tề quốc bị quấy rối đã lâu.

    Bọn họ không phái người đóng ở biên tái trọng trấn giống Khải quốc.


    Biên tái hay còn gọi là chốt hiểm yếu ở vùng biên cương

    Cho nên biên tái hai nước kia không có con dân đóng quân, Man tộc tiến vào lãnh địa như vào chỗ không người.

    Rõ ràng có thù oán, nhưng bọn họ lại vì thôn tính Đại Khải quốc, vứt bỏ hiềm khích lúc trước liên thủ.

    Nếu thần linh đã nhắc nhở, y chắc chắn sẽ không để cho bọn họ liên thủ thành công.

    Đột nhiên, giữa thành nam và thành đông vang lên tiếng nổ lớn.

    Như là trời đánh sấm rền.

    Khóe môi Chiến Thừa Dận lộ ra nụ cười yếu ớt, "Thành công."

    Đúng vậy, thành nam thành bắc chỉ là một phát súng giả, muốn lừa La Cát ra khỏi doanh trướng.

    Chỉ cần hắn đi tiếp viện thuốc nổ chôn trên đường sẽ phát huy tác dụng to lớn.

    Hoặc là trực tiếp đưa La Cát lên trời.

    Hoặc là nổ chết quân chủ lực.

    Xem vận khí, La Cát có đi đầu hay không.

    Hắn đi đầu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

    Bùm..

    Lại truyền đến vài tiếng nổ thật lớn, trên con đường cửa thành Nam Bắc, một đường nổ tung nở hoa.

    Tống Đạc kích động hô to, "Tướng quân, thành công rồi, thuốc nổ chôn xuống không uổng phí."

    "Thường xuyên nổ tung như vậy chắc chắn sẽ giết chết hàng trăm người, không, hàng ngàn người, thậm chí hàng vạn người cũng có thể."

    "Chúng ta thật sự có thể sống sót rồi, sẽ không bị vây chết ở đây!"

    Tống Đạc kích động mừng đến phát khóc.

    Lý Nguyên Trung, Lâm Đại Quân cũng cao hứng lau nước mắt.

    Đã lâu như vậy, bọn họ cuối cùng cũng chủ động xuất kích, đánh thắng một hồi chiến dịch.

    Chiến gia quân một năm qua, quá oan uổng, quá uất ức.

    Co đầu rụt cổ trong thành, hết đạn cạn lương, lâu đến mức các binh sĩ không còn quyết tâm tất thắng, trên chiến trường đều rụt rè sợ hãi.

    Bọn họ rất cần một trận thắng để chứng minh Chiến gia quân chính là hùng sư, không cách nào chiến thắng.

    Chiến Thừa Dận hưng phấn đến khó có thể nói nên lời.

    Y không gấp chờ được hồi âm cho Diệp Mục Mục.

    "Đêm nay bắt đầu đánh du kích, đầu tiên công kích hai cửa thành Nam Bắc, dụ dỗ La Cát xuất binh tiếp viện."

    "Thuốc nổ đã được chôn nửa đường mà hắn ta phải đi qua, bây giờ chỉ cần chờ đợi."

    "Thân đệ Mạc Bắc Vương, tiểu vương gia nắm giữ ba mươi vạn đại quân sẽ rơi vào kết cục như thế nào?"

    Diệp Mục Mục hồi đáp rất nhanh, "Chủ ý này hay nha, hiện tại bị nổ chết chưa?"

    Chiến Thừa Dận cười đáp lại: "Dận nghĩ hẳn là nổ chết rồi!"

     
  6. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 35 Đại thắng trở về

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Cát bị nổ!

    Đáng tiếc hắn không bị nổ chết.

    Chiến mã của hắn vóc dáng to lớn, thay hắn ngăn cản đại bộ phận thuốc nổ.

    Nhưng hai chân của hắn bị nổ đến tàn phế.

    La Cát, từ nay về sau trở thành một người què không thể đi lại.

    Bởi vì chủ soái bị trọng thương, binh lính Man tộc đi tiếp viện không có tinh thần chiến đấu, không ít người bị nổ chết hoặc bị thương, liên tục bại lui.

    Thuốc nổ làm cho ngựa hoảng sợ không thể khống chế được, chở binh lính hoảng hốt chạy trốn, chạy vào sâu trong thảo nguyên, không nghe sai khiến nữa.

    Đội ngũ Man tộc vốn đã rời rạc, lần này triệt để lộn xộn.

    Trần Khôi cùng Biện Tử Bình dẫn ba ngàn tướng sĩ từ chỗ mai phục lao ra.

    "Giết, các binh sĩ giết sạch Man tộc, bảo hộ Đại Khải ta!"

    "Chém một đầu người ban thưởng mười cân gạo, năm cân bột mì.. Các huynh đệ, theo ta đi lên chém, bọn chúng đều là lương thực trắng bóng!"

    Chiến gia quân khí thế mười phần, mãnh liệt mà lên.

    Binh lính tiên phong mặc khôi giáp hạng nặng, cầm trong tay Mạch Đao lao về phía trận doanh địch nhân.

    Tiếp theo đội nỏ Tần đuổi theo, cung thủ phụ trợ.

    Binh sĩ bổ đao đi cuối cùng.

    Đội ngũ ba ngàn người, đánh ra khí thế hai vạn người.

    Chiến Thừa Dận đứng trên tường thành, y có dự cảm trận này bọn họ sẽ thắng đẹp.

    Lần phục kích này kéo dài đến ba giờ rưỡi đêm.

    Diệp Mục Mục lo lắng kết quả, vẫn không ngủ được.

    Chiến gia quân lần đầu tiên chủ động xuất kích, nếu thua sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí sau này.

    Nếu thắng, sĩ khí tăng mạnh, đánh du kích chiến càng thêm thành thạo, tràn đầy tự tin.

    Quả nhiên, Trần Khôi, Trần Vũ, Biện Tử Bình, Ngô Tam Lang.. đại thắng trở về!

    Tất cả mọi người Trấn Quan bị Man tộc chèn ép quá lâu, quá cần một hồi thắng lợi nở mày nở mặt.

    Hôm nay, cho dù là nửa đêm ba giờ sáng, cửa thành hai bên đốt đuốc, chiếu sáng đêm tối như ban ngày.

    Dân chúng tự phát đến bưng nước cho các anh hùng trở về, bưng cháo nóng tiết kiệm được.

    Giết địch nhiều nhất là binh lính dưới trướng Trần Vũ, vừa vào thành đã bị binh lính trong doanh trướng chen chúc tới hung hăng tung bọn họ lên cao, rơi xuống lại tung lên.

    Tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

    Mọi người thật cao hứng.

    Nghẹn khuất quá lâu, bọn họ quá cần một trận thắng giải phóng tức giận trong lòng.

    Chiến Thừa Dận từ thành lâu đi xuống, bốn người Trần Khôi, Trần Vũ, Ngô Tam Lang, Biện Tử Bình người đầy máu, kiệt sức, nhưng đều rất cao hứng.

    Bọn họ nửa quỳ chắp tay trước mặt Chiến Thừa Dận, lệ nóng doanh tròng.

    "Tướng quân, chúng ta không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng!"

    Chiến Thừa Dận vội vàng đỡ bọn họ dậy, "Chư vị tướng quân xin đứng lên."

    Trần Khôi lau máu nóng trên mặt, "Nương nó, chém thật thống khoái mà!"

    "Tướng quân, trước khi xuất chinh ngài nói, chém chết một Man tộc khen thưởng mười cân gạo, năm cân bột mì, còn tính không?"

    Chiến Thừa Dận nói: "Tính!"

    Trần Khôi đem túi vải đẫm máu bên hông đổ ra, đầy lỗ tai người bị cắt, lại có hơn hai trăm cái.

    Đại Khải quốc chém chết một quân địch, cắt tai trái, đầu người mang theo rất phiền toái, thời tiết nóng bức còn dễ bốc mùi.

    Thống nhất áp dụng giết chết một quân địch, cắt tai trái tính đầu người.

    Hắn hào sảng cười to: "Hơn hai ngàn cân gạo, một ngàn cân bột mì.. Ha ha ha, bản tướng quân có lương thực."

    Chiến Thừa Dận nói với Điền Tần: "Mở kho lúa phát thưởng cho các vị tướng sĩ!"

    Nghe thấy phát thưởng, tất cả binh lính xuất chinh náo nhiệt chạy đến trước kho lúa xếp hàng.

    Cửa lớn kho lương thực từ hai bên kéo ra, dưới ánh lửa, mọi người nhìn thấy bên trong chất đống chỉnh tề rất nhiều lương thực.

    Òa..

    Thật nhiều lương thực, thật đồ sộ!

    Bất kể là binh lính, hay là dân chúng nghênh đón binh lính khải hoàn trở về, nhìn thấy trong kho chất đống lương thực..

    Toàn bộ đều sợ ngây người.

    Những lương thực này binh lính toàn doanh có thể ăn rất lâu, nếu tính cả dân chúng toàn thành, cũng có thể ăn hơn nửa năm!

    A, Trấn Quan cuối cùng cũng không thiếu lương thực!

    Dân chúng ngày thường chỉ có thể lĩnh cháo, so với tướng sĩ còn cao hứng hơn.

    Có lương thực mọi người sẽ không bị chết đói nữa.

    Cháo phủ tướng quân phát ra đặc sệt nồng đậm, cắm đũa vào không đổ.

    Huống chi trong cháo còn có thịt băm, có rau dưa, có muối ăn và dầu.

    Mấy ngày nay mỗi lần lĩnh cháo còn có thể lĩnh một miếng dưa hấu lớn, dưa so với hai ngày trước lớn gấp đôi.

    Cho dù là trước khi bị vây thành bọn họ cũng chưa từng trải qua cuộc sống tốt như vậy.

    Hôm nay, chiến gia quân lại đánh thắng trận.

    Như thể những ngày tốt lành đang vẫy gọi họ.

    Dân chúng lệ nóng doanh tròng.

    Binh lính không ra khỏi thành đánh trận, còn có binh lính mới chiêu mộ đều muốn ra chiến trường giết địch.

    Giết chết một Man tộc là có thể lĩnh mười cân gạo, năm cân bột mì.

    Những lương thực này người một nhà có thể ăn một tháng, tiết kiệm chút nấu cháo có thể ăn thêm nửa tháng.

    Bọn họ sao có thể không động tâm.

    Nhất là tân binh, tòng quân là để lĩnh bốn cân gạo một cân bột mì phát mỗi tháng.

    Bây giờ một lượng lớn quân lương hiện ra trước mặt bọn họ, bọn họ hận không thể lập tức ra chiến trường.

    "Trần Khôi tướng quân tổng cộng chém giết hai trăm bốn mươi quân địch, lĩnh hai ngàn bốn trăm cân gạo, một ngàn hai trăm cân bột mì."

    Phó quan phụ tá, tùy tùng, thị vệ của Trần Khôi.. toàn bộ đều ở trong phủ Trần Khôi.

    Những người này cộng lại, vậy mà có thể lĩnh đi năm ngàn cân gạo, hơn hai ngàn cân bột mì.

    Bọn họ cao hứng đi tới đầu hàng, vác từng bao lương thực lên, vui sướng hớn hở đi về phủ tướng quân Trần Khôi.

    Số lương thực này toàn phủ tướng quân có thể ăn một năm!

    Một trận chiến, tướng quân Trần Khôi phất nhanh.

    Mấy vị tướng sĩ còn lại không ra chiến trường, nhìn đến đỏ mắt.

    Đệ đệ hắn Trần Vũ cũng không thua kém, giết chết ba trăm địch nhân, cũng không biết hắn giết như thế nào, vậy mà không kiệt lực.

    Hắn cùng thị vệ tùy tùng, lĩnh lương thực còn nhiều hơn so với ca ca hắn.

    Sáu ngàn cân gạo, ba ngàn cân bột mì.

    Kêu toàn bộ quản gia hạ nhân tới, mỗi người vui vẻ vác gạo bột mì về nhà.

    Ngô Tam Lang lĩnh hơn ba ngàn cân lương thực, người hầu hỗ trợ vác về.

    Tiểu nhi tử của hắn cũng tới, thấy nhiều lương thực như vậy, cất giọng sữa hỏi, "Phụ thân, con và mẫu thân sẽ không bao giờ đói bụng nữa có phải không?"

    Ngô Tam Lang nghẹn ngào trả lời: "Ừ, cả đời này phụ thân cũng sẽ không bao giờ để con đói bụng nữa."

    Biện Tử Bình cũng lĩnh hơn ba ngàn cân lương thực, hắn gọi binh lính trong quân doanh tới hỗ trợ vác gạo vào trong doanh trướng.

    Sau trận này, đại thắng không chỉ tăng lên sĩ khí.

    Cũng làm cho các binh sĩ muốn ra chiến trường giết địch, chỉ vì có thể lĩnh được càng nhiều lương thực.

    Cuối cùng thống kê:

    Thành Nam năm vạn Man quân, nổ chết một vạn, ngựa chấn kinh giẫm chết hơn hai ngàn, Chiến gia quân đánh du kích chém chết hơn ba ngàn.

    Thành Nam Man quân tổn thất một vạn năm ngàn người.

    Thành Bắc tổn thất càng nặng nề.

    La Cát dẫn quân tiếp viện chính là thành Bắc.

    Hắn chỉ vì cái trước mắt, dẫn theo ba vạn người tiếp viện, nhưng không ngờ phần lớn thuốc nổ chôn ở con đường nhất định phải đi qua thành Bắc.

    Lúc ấy ba vạn người liền nổ chết tám ngàn, bị thương vô số.

    Tọa kỵ La Cát bị nổ tung tại chỗ, hai chân hắn bị nổ đến máu thịt mơ hồ.

    Những binh sĩ đi tiếp viện kia lại hốt hoảng mang hắn trở về.

    Không có chủ tướng, thành Bắc không có người trợ giúp.

    Trần Vũ dụng binh lớn mật hơn Trần Khôi, lại điều hơn một vạn binh sĩ, từ cửa thành giết ra.

    Bọn họ nhấc lên Mạch Đao điên cuồng truy chém Man tộc bỏ trốn mất dạng.

    Thành Bắc năm vạn người, có bị nổ chết, có bị ngựa giẫm đạp, còn có chết ở dưới đao Chiến gia quân.

    Số người Man tộc ở thành Bắc tử vong lên tới hai vạn năm ngàn người.

    Một hồi du kích chiến, Man tộc tổn thất bốn vạn người.

    Mà quân Chiến gia chỉ chết mấy trăm người.

    Những binh sĩ tử vong này, một bộ phận lớn là quân bị không đủ, khôi giáp và vũ khí đều không bằng binh lính tiên phong mặc khôi giáp nặng.

    Chiến Thừa Dận và đông đảo tướng quân đều rất cao hứng.

    Thiểu số thắng đa số, khiến Man tộc tổn thất bốn vạn người.

    Những bốn vạn người!

    Đặt ở trước kia, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, có một ngày dưới tình huống cách biệt thật lớn về nhân số, vẫn có thể giết chết bốn vạn Man tộc.

    Chiến dịch này không chỉ làm cho binh lính ủ rũ lần nữa tự tin lên.

    Bọn họ mặc dù bị vây khốn, cũng có thể áp chế đại quân Man tộc.

    Mấy vị tướng quân Trần Khôi sau khi mang lương thực về phủ, lại trở lại phòng chỉ huy thành lâu.

    Chiến Thừa Dận sai người lấy rượu lần trước chưa uống hết ra, bảo đầu bếp xào vài món, bưng lên thành lâu.

    Mọi người nâng cốc nói cười vui vẻ.

    Trần Vũ mặt đầy vết máu, còn chưa kịp rửa, lại uống cạn một chai bia.

    "Ta rất cao hứng!"

    "Ta giết ba trăm người, ròng rã ba trăm người.. Đã lâu không được thống khoái như thế!"

     
  7. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 36 Giàu có

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn nói tiếp: "Tướng quân, ta nhìn thấy La Cát bị nổ tung xuống ngựa, hắn ta rất có thể đã chết."

    Các tướng sĩ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Vũ.

    Ánh mắt khiếp sợ mang theo kinh ngạc!

    Thật sự đem La Cát nổ tung?

    Ngay cả Mặc Phàm luôn trầm mặc cũng hỏi hắn. "Ngươi xác định? Hắn là đệ đệ ruột của Mạc Bắc Vương. Mạc Bắc vương đình rất tín nhiệm hắn, cho ba mươi vạn binh mã để công thành."

    "Ta xác định, ta vẫn luôn nhìn chằm chằm, cung tiễn dựng xong, châm dầu lửa, chỉ cần hắn xuất hiện trong nháy mắt ta liền châm thuốc nổ dưới vó ngựa của hắn."

    "Quả nhiên, hắn bị nổ đầu tiên, tiếp theo kỵ binh Man tộc phía sau hắn liên tiếp bị nổ đến người ngã ngựa đổ!"

    Trần Vũ mừng rỡ nhe răng: "Ta dám khẳng định hắn đã chết, cho dù không chết cũng bị trọng thương."

    "Thần linh cho thuốc nổ dùng quá tốt, hôm nay giết chết bốn vạn Man binh, có hơn ba vạn là bị nổ chết, chúng ta lúc này mới chiếm tiện nghi."

    "Tướng quân, có thể xin thần linh nhiều thuốc nổ hơn không? Thuốc nổ này là mấu chốt quân ta lấy ít thắng nhiều."

    Chiến Thừa Dận cũng biết, hôm nay tiến công là dựa vào thuốc nổ.

    Nếu không có thuốc nổ, bọn họ có lẽ vẫn thắng, nhưng sẽ không thắng được gọn gàng dứt khoát như vậy.

    Xuất động không đến hai vạn người, giết chết bốn vạn người đối phương.

    Y nói: "Để ta thử xem."

    Mọi người bắt đầu uống, Trần Khôi, Trần Vũ ở trên bàn rượu bắt đầu khoác lác.

    Chiến Thừa Dận đi ra khỏi phòng, viết thư cho Diệp Mục Mục: "Du kích chiến toàn thắng, tiêu diệt bốn vạn người Man tộc, thống soái Man tộc bị nổ xuống ngựa, sinh tử chưa rõ."

    "Pháo, thuốc nổ lập công lớn, Dận khẩn cầu thần linh ban thêm nhiều thuốc nổ."

    Ba giờ rưỡi sáng, y cho rằng Diệp Mục Mục đã ngủ.

    Ai ngờ, rất nhanh Diệp Mục Mục đã truyền đến tờ giấy, "Thắng? Thật sự thắng, giết chết bốn vạn quân địch?"

    "Ha ha ha, tôi biết Chiến gia quân nhất định sẽ thắng mà!"

    "Đáng tiếc bây giờ đặt hàng rất nhiều cửa hàng đều không nhận đơn, cao hứng muốn cho các vị tướng sĩ mở mấy bình Mao Đài chúc mừng."

    "Chờ chút, tôi xuống hầm rượu của cha tôi, Mao Đài Phi Thiên và Ngũ Lương Dịch hẳn là còn."

    Vài phút sau, Diệp Mục Mục truyền tới hai bình Mao Đài Phi Thiên, hai bình Ngũ Lương Dịch.

    Cùng với lời nhắn: "Cha tôi giấu mấy thùng rượu trắng, độ cao, rất đắt, không nên mê rượu!"

    Sợ bọn họ dùng chén uống, uống đến mơ hồ. Tri kỷ truyền đến một bộ ly thủy tinh nhỏ uống rượu.

    "Chiến Thừa Dận chúc mừng, hôm nay đã khuya, chuẩn bị nhận nước, tôi muốn đi ngủ."

    Chiến Thừa Dận đưa bình hoa cho Điền Tần, rồi cầm lấy bốn bình rượu, Hứa Minh bưng dụng cụ uống rượu theo sau.

    Trong phòng, Trần Vũ uống quá nhiều, một chân đứng ở trên ghế, bắt đầu khoác lác.

    Hắn triển lãm với các tướng sĩ khôi giáp trên người mình, trên khôi giáp có vết thương vũ khí, nhưng không có chỗ nào bị đứt gãy.

    "Giáp này là thứ tốt, mấy lần bảo vệ tính mạng của ta!"

    "Đa tạ thần linh mấy lần cứu vớt ta, nếu không hôm nay ta chết trên chiến trường rồi."

    Sau đó, hắn uống một ngụm rượu lớn.

    Rượu quá cay, sặc đến mức hắn ho khan.

    Thế nhưng hắn vẫn rất cao hứng, "Ta cùng ca ta đánh thắng trận đầu, còn lại liền xem các ngươi."

    Nghe vậy, Lý Nguyên Trung cùng Lâm Đại Quân đứng lên, trịnh trọng chắp tay.

    "Trần tướng quân, chúng ta nhất định không làm nhục sứ mệnh, thắng trận thứ hai."

    Chiến Thừa Dận đặt rượu trắng lên bàn.

    "Tốt, các ngươi nhất định sẽ thắng. Nghe nói rượu trắng thần minh đưa tới rất đắt, mở một bình tất cả mọi người thử xem."

    Mở Mao Đài Phi Thiên ra, lúc rót rượu, mùi thơm nồng đậm tràn ngập cả phòng.

    Trần Vũ đã tiến vào trạng thái say chuếnh choáng, mũi ngửi ngửi, "Rượu thơm quá."

    Chiến Thừa Dận rót hai chén, hắn tham uống uống liền hai chén.

    "Miên hương kéo dài, không hề sâu cay, rượu ngon!"

    Trần Khôi thấy thế, trực tiếp bảo phó quan phụ tá kéo hắn về nhà.

    Trước khi đi, miệng còn la hét, "Ta không say, ta còn muốn uống hai chén nữa!"

    Lý Nguyên Trung cùng Lâm Đại Quân sau khi uống xong một chén rượu, liền đi chuẩn bị trận tấn công thứ hai.

    *

    Ngày hôm sau, đúng mười giờ sáng Diệp Mục Mục bị điện thoại của Mục lão đánh thức.

    Ông nói đã đến bên ngoài biệt thự nhà cô.

    Cô mặc áo ngủ xuống lầu, thấy ống dẫn trong phòng khách còn đang bơm nước, lập tức ngừng bơm nước, chuyển ống dẫn vào trong phòng dụng cụ.

    Bình hoa đặt ở góc phòng khách trước kia.

    Cô dùng nước sạch vỗ lên mặt, cưỡng ép bản thân tỉnh táo một chút, đánh răng, mới đi mở cửa biệt thự.

    Hôm nay Mục lão còn dẫn theo hai học sinh, đều còn rất trẻ.

    Mục lão thấy tóc Diệp Mục Mục xõa tung, còn đang mặc váy ngủ, giống như chưa tỉnh ngủ.

    "Là ta tới quá sớm, hay là đêm qua cháu thức khuya?"

    Diệp Mục Mục ngáp một cái, "Cháu ngủ quá muộn, không liên quan đến ngài."

    Mục lão hiếm khi ăn mặc tương đối chính thức, nhìn thấy vườn hoa nhà Diệp Mục Mục đã mọc cỏ dại, cành hoa nguyệt quý cũng không cắt tỉa, giương nanh múa vuốt.

    "Hoa viên sao không xử lý, nhìn cỏ kia còn cao hơn cả hoa kìa."

    "Cháu quá bận rộn, không rảnh làm."

    Cô nghênh đón Mục lão vào phòng khách, lúc đi lên lầu bưng khay sứ xuống, Mục lão và hai học sinh ngồi xổm trước bình hoa nhà cô nghiên cứu.

    Mục lão còn lấy kính lúp ra.

    Diệp Mục Mục thầm nghĩ: "Hỏng bét, quên đem bình hoa giấu đi rồi."

    Cô bưng khay sứ xuống lầu một, Mục lão liền hỏi: "Bình hoa này cháu có bán không?"

    Diệp Mục Mục nói: "Không bán, đây là tổ truyền, cháu kiên quyết không bán."

    Mục lão cười như không cười liếc nhìn cô một cái.

    Cái gì tổ tiên truyền lại không bán.

    Cô bán đồ cổ ở chỗ ông còn ít chắc, món nào không phải tổ truyền?

    Cô đặt khay lên bàn, phía trên dùng vải lụa phủ kín.

    "Ngài đến xem đĩa men sứ Phượng Hoàng đã thu đêm qua."

    Mục lão lưu luyến không rời đứng lên, nói với Diệp Mục Mục: "Bình hoa nhà cháu xuất xứ từ Đại Khải quốc, không ngờ Đại Khải hơn hai ngàn năm trước, cũng đã có thể sản xuất ra bình hoa cao hơn một mét."

    Ông xốc vải lụa lên, nhìn thấy Phượng Hoàng trông rất sống động, màu sắc men diễm lệ, cùng với mặt sau đĩa có viết: Hoàng Thất Đại Khải Ngự Tứ

    Một con dấu nhỏ ở giữa, mặt trên khắc: Hoàng hậu chuyên chế.

    Tay bưng khay của ông đều đang run rẩy..

    "Không ngờ là đĩa sứ chuyên dụng của hoàng hậu, thì ra là thế, ta nói sao vàng khảm bạc cộng thêm màu men, lại còn vẽ một con Phượng Hoàng."

    "Cái đĩa sứ này tốt lắm, thật tốt quá, năm ức tính ra ta vẫn nhặt được chỗ tốt, dụng cụ Hoàng hậu chuyên dụng, đáng giá, ha ha ha.."

    Mục lão cười có chút khiến người ta sợ hãi, cô nổi cả da gà.

    Diệp Mục Mục nghĩ, đợt du kích chiến thứ hai của Chiến Thừa Dận đã kết thúc.

    Bình hoa một mực tiếp nước, cô không nhìn thấy tờ giấy mới, cũng không biết tình hình chiến đấu như thế nào.

    Cô nói: "Nếu không thì ngài về trước đi, cháu phải lên lầu rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng."

    "Nếu ngài ăn ở chỗ cháu, cháu gọi thêm mấy phần thức ăn bên ngoài?"

    Mục lão nghe ra lời cô đuổi khách, cũng không tức giận.

    Bảo học sinh bưng vải lụa lên bọc kỹ khay sứ.

    "Ừm, ta biết nhà cháu còn có đồ vật từ Đại Khải quốc, đến một chuyến không dễ dàng, cháu để cho ta xem thêm mấy món đi?"

    Diệp Mục Mục xua tay, "Hẹn thời gian khác đi, hôm nay cháu thật sự rất bận."

    Vừa vặn điện thoại di động của cô vang lên, cô nghe máy trước mặt người ba.

    Lô vải thứ hai của giám đốc tiêu thụ nhà máy dệt được vận chuyển đến, có vải dầu, còn có máy may và kim khâu.

    Xe tải lập tức đến nhà kho, hỏi cô khi nào thì đến nhà kho, kết toán!

    Mục lão thấy cô quả thật bận rộn, khoát tay áo.

    "Được rồi, lần sau có gì muốn bán, gọi điện thoại cho ta."

    "Nhà cháu đồ cổ nhiều, nếu người ngoài biết cháu thân mang cự phú không phải chuyện tốt."

    Những lời này đánh thức Diệp Mục Mục.

    Nhà cô trước kia có bảo vệ, người làm vườn, người giúp việc, ở trong một căn nhà hai tầng khác.

    Ở đó có ký túc xá phòng đơn, cùng với đầu bếp nấu cơm cho bọn họ.

    Từ khi ba mẹ gặp chuyện không may, mỗi ngày cô đều chán chường, đuổi việc tất cả mọi người.

    Tối hôm qua bà nội Diệp gia dẫn phóng viên đến gây sự, cô đang nghĩ có nên mời những người trước kia về không.

    Nếu trong nhà nhiều người, biết bí mật lớn nhất của cô thì làm sao bây giờ?

    Nếu không mời trở về, kho bảo hiểm chứa kho báu bị người ta nhớ thương thì làm sao bây giờ?

    Cô đưa Mục lão và học sinh của ông ra khỏi cửa biệt thự.

    Trở lại phòng rửa mặt thay quần áo, cầm bình hoa lên chuẩn bị đi kho hàng.

    Lại phát hiện dưới đáy bình hoa có một tờ giấy.

    "Thần linh, đợt du kích chiến thứ hai, Lý Nguyên Trung và Lâm Đại Quân dẫn đội, không làm nhục sứ mệnh, đại thắng trở về."

    "Trước hừng đông ra khỏi thành tiếp tục quấy rối, đêm qua quân Man tử vong bốn vạn người, bọn chúng xử lý thi thể đến rạng sáng còn chưa ngủ, lại bị quân ta đánh lén."

    "Mệt mỏi không hề phòng bị, quân ta đánh lén thành công, giết hơn một vạn quân Man."

     
  8. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 37 Máy tính bảng, đèn năng lượng mặt trời, quạt

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Mục Mục rất vui.

    Trong vòng một ngày giết chết năm vạn Man quân, như vậy ba mươi vạn người còn xa sao?

    "Thần linh, lần này có thể thắng là nhờ vào thuốc nổ ngài ban cho, thuốc nổ hai trận chiến gần như đã dùng hết, có thể ban thêm hay không, Dận không lấy không."

    "Mặc Phàm dâng lên một rương châu báu trang sức, cùng ngài đổi thuốc nổ."

    Trước mặt Diệp Mục Mục xuất hiện một cái rương gỗ sơn đỏ thẫm.

    Chiếc rương còn lớn hơn cả một rương ba hộp ngày hôm qua nhận được.

    Cô vội vàng mở ra, trong rương bày các loại châu báu, vàng ngọc khí..

    Có một bộ đồ men sứ Phượng Hoàng hoàn chỉnh.

    Ba cái đĩa, có một vị trí bị thiếu, là cái đĩa được Mục lão mua về.

    Bốn cái bát nhỏ, bốn đôi đũa vàng chạm trổ hoa văn, hai cái thìa vàng, hai cái bát vàng.

    Một cái trâm ngọc Phượng Hoàng, vòng tay mạ vàng một đôi, dây chuyền hồng ngọc mã não vàng một cái..

    Số lượng rất nhiều, sắp xếp rất chỉnh tề.

    Mỗi đồ vật trong hộp này đều có khắc chữ Hoàng Thất Ngự Tứ.

    Có một số trang sức khắc Phượng Hoàng, khắc dấu chuyên dụng cho hoàng hậu.

    Còn có một bộ trà cụ bằng vàng khảm đá quý, mặt đáy có khắc con dấu chuyên dụng của đế vương.

    Cái rương châu báu ngọc khí này, giá trị càng cao hơn so với hôm qua đưa tới.

    Diệp Mục Mục không có lý do cự tuyệt, bởi vì y cho thật sự quá nhiều.

    Cô nhìn những đồ trang sức vàng rực rỡ này, yêu thích không buông tay!

    Cô trả lời: "Được, thuốc nổ là hàng cấm, sẽ mạo hiểm, tôi sẽ cố gắng thử xem."

    "Đa tạ thần linh, nhóm khôi giáp cùng nỏ Tần khi nào đến?"

    "Chiều tối nay sẽ có một lô vũ khí, số lượng không nhiều lắm, tôi đã thúc giục rồi."

    "Tạ ơn thần linh, Dận không tiện quấy rầy."

    Diệp Mục Mục nhận tờ giấy, lập tức liên lạc với Tiêu Hoa.

    Tiêu Hoa thấy là điện thoại của cô, tìm chỗ yên tĩnh nghe máy.

    Ông hạ giọng: "Diệp tiểu thư.."

    "Chú Tiêu, cháu còn muốn một lô thuốc nổ, số lượng càng nhiều càng tốt, chất lượng phải cao, phải giao hàng thật nhanh."

    Lông mày Tiêu Hoa giật giật, răn dạy cô: "Thuốc nổ là hàng cấm, bị bắt là chúng ta phải ngồi tù."

    "Năm ngàn vạn, số lượng gấp đôi lần trước, chất lượng tốt hơn lần trước."

    Mặc dù Tiêu Hoa nhắc nhở mình phải thu tay lại!

    Đến lúc dừng tay rồi!

    Lần trước kiếm được hai ngàn vạn, đời này cũng coi như cơm áo không lo.

    Nhưng mà, năm ngàn vạn..

    Con số khổng lồ như vậy, ông lại động tâm rồi!

    Nhưng lại sợ bị người phát hiện.

    Linh hồn ông đang lôi kéo.

    Ông có phương thức liên lạc nhà sản xuất thuốc nổ định chế, nhà sản xuất và công ty hợp tác trong nhiều năm, trực tiếp xuất hóa đơn nhận hàng, nhà sản xuất sẽ cung cấp.

    Nhưng quá nguy hiểm, một khi bại lộ chờ đợi ông chính là tai ương lao ngục.

    Diệp Mục Mục thấy ông còn đang do dự, tiếp tục tăng giá.

    "Sáu ngàn vạn"

    "Chú Tiêu, cháu biết chú có phương pháp, số tiền này không phải là con số nhỏ, chú yên tâm, cháu không phải mua để làm chuyện xấu, cấp trên không theo dõi được cháu!"

    Diệp Mục Mục tăng giá, làm cho dây cung kéo căng của Tiêu Hoa rốt cục đứt phựt.

    Ông ta nói: "Cháu gửi tiền cho chú, chú bảo nhà máy buổi tối vận chuyển hàng hóa tới, chỉ có thể đi quốc lộ, không thể đi đường cao tốc, nửa đêm mới có thể vận chuyển."

    "Nhớ kỹ, chú mặc kệ cháu mua để làm gì, tuyệt đối không thể sử dụng ở trong nước, cho dù cháu bán qua Trung Đông chú cũng mặc kệ, nhưng ngàn vạn lần không thể bị tra được!"

    "Vâng, cháu gửi cho chú Tiêu một nửa số tiền. Sau khi nhận được hàng, cháu sẽ gửi số tiền còn lại cho chú."

    "Được!"

    Tiêu Hoa đáp ứng mua thuốc nổ cho cô, số lượng gấp đôi lúc trước, Chiến gia quân hẳn là có thể chống đỡ thêm vài ngày.

    Cô lập tức truyền giấy cho Chiến Thừa Dận: "Tôi đặt mua một lô thuốc nổ, buổi tối vận chuyển tới, chậm nhất là sáng mai đến."

    "Nhóm vải thứ hai đến, có vải bạt, máy may, còn có kim chỉ.."

    "Phương pháp sử dụng máy may, tôi cho anh thêm một cái máy tính bảng, để cho người dạy nhóm tú nương cách sử dụng máy may may quần áo, như vậy hiệu quả sẽ nhanh hơn."

    Diệp Mục Mục còn có một cái máy tính bảng, là loại cũ.

    Cô tải xuống mấy chục video, bỏ vào bình hoa.

    Chiến Thừa Dận truyền đến tờ giấy, "Đa tạ thần linh, Dận khiến ngài khó xử."

    "Khách khí.."

    "Mặc Phàm hỏi một trăm đôi giày khi nào thì đến, hắn cũng muốn một cái máy tính bảng cùng một ít kẹo!"

    Tiểu thế tử buổi sáng tặng cho cô một rương trang sức vàng.

    Vị này chính là ra tay hào phóng.

    Yêu cầu nhỏ này của hắn, đương nhiên phải thỏa mãn hắn rồi.

    Diệp Mục Mục trả lời: "Ừm, giày, máy tính bảng, kẹo, nửa giờ sau đưa đến."

    Trước tiên cô lái xe đến phố điện tử.

    Đỗ xe ở ven đường, xuống xe đi thẳng đến Apple Flagship Store (Cửa hàng chính hãng của Apple) mua hai cái máy tính bảng.

    Ở cửa hàng bên cạnh, mua mười cái máy tính bảng, mười cái điện thoại di động..

    Mua 20 cái pin sạc dự phòng 20.000 mAh.

    Bởi vì mua số lượng nhiều, cửa hàng tặng năm quạt USB.

    Quạt có thể cầm trong tay, có thể đặt trên bàn, sức gió không nhỏ, sạc đầy điện có thể dùng liên tục bảy tiếng.

    Trấn Quan đại hạn, khí trời nóng bức, có quạt có thể hạ nhiệt độ.

    Cô vung tay lên, mua thêm mười lăm cái quạt.

    Mua hai mươi cái đèn sạc pin.

    Máy cạo râu sạc điện mua hai mươi cái.

    Nhân viên cửa hàng thấy cô ra tay hào phóng, mua số lượng lớn.

    Giới thiệu cho cô đèn bàn giọng nói thông minh, cô mua hai mươi cái.

    Cô đi đến cửa hàng bên cạnh mua hai mươi tấm pin năng lượng mặt trời có thể sạc điện thoại di động, máy tính bảng, sạc dự phòng.

    Mua sản phẩm năng lượng mặt trời giống như mở ra cánh cửa thế giới mới.

    Cô nhìn thấy đèn ban đêm tự động chạy bằng năng lượng mặt trời.

    Nhân viên cửa hàng cho cô xem mức độ sáng bao nhiêu, kéo rèm che lại, đèn đêm năng lượng mặt trời tự động sáng lên, trong phòng sáng như ban ngày.

    Chỉ cần đặt ở chỗ cao, mỗi ngày tiếp nhận ánh sáng, có thể chiếu sáng cả đêm.

    Cô cảm thấy treo thứ này trên tường thành có tác dụng uy hiếp rất lớn.

    Cô mua hết đèn năng lượng mặt trời lớn trong cửa hàng, tổng cộng một trăm thùng.

    Lại mua mười cái quạt mặt trời, quạt rất lớn, sức gió mạnh hơn gió quạt USB.

    Cô bảo nhân viên cửa hàng đưa lên xe.

    Những thứ mua được chất đầy toa xe bán tải, không thể chứa thêm được nữa.

    Giám đốc bán hàng xưởng dệt gọi điện thoại tới thúc giục, cô hỏi bác Dương số lượng vải vóc là bao nhiêu..

    Bác Dương nhìn qua cân chìm, trừ trọng lượng xe ra rồi báo số tấn lên.

    Diệp Mục Mục chuyển phần tiền còn lại cho giám đốc tiêu thụ.

    Giám đốc bán hàng thái độ hòa ái dễ gần, nói dỡ hàng máy may, ngày mai còn tiếp tục đưa vải vóc đến.

    Cô ở ven đường mở mấy cái máy tính bảng ra, lướt web tải xuống mấy video dạy học truyền qua Bluetooth.

    Lại download sách lịch sử quân sự, các loại binh thư..

    Thao luyện đội hình, đánh du kích chiến như thế nào?

    Mười vạn câu hỏi vì sao, Trung y bách khoa toàn thư..

    Nội dung sách vở từ tiểu học đến cao trung, toàn bộ đều tải xuống.

    Cô còn tải xuống cờ tướng, cờ vây, cờ ca-rô cho tiểu thế tử. Không tải game trò chơi, sợ hắn mê muội mất hết ý chí.

    Cô lái xe đến một khu vực đang giải tỏa phá bỏ, xuống xe lắp mui xe lên.

    Sau khi che khuất tầm nhìn, cô chuyển một xe hàng hóa qua.

    *

    Chiến Thừa Dận cùng mười vị tướng lĩnh đang trong phòng chỉ huy.

    Hai trận đại thắng khiến lòng quân đại chấn, các binh sĩ tranh nhau muốn ra chiến trường.

    Nhất là khi nhìn thấy chiến hữu ngày xưa đại thắng trở về, xếp hàng lĩnh gạo, mắt đỏ đến cực hạn.

    Nhìn chiến hữu khiêng về từng bao gạo, là hâm mộ lại ghen tị.

    Rất nhiều binh lính trong thành có người nhà, người nhà lại càng cao hứng bừng bừng đến hỗ trợ khiêng gạo, cảm thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của cả con phố, đắc ý hiển thị rõ ràng.

    Có binh sĩ không kiềm chế được, chủ động tới hỏi: "Tướng quân, khi nào chúng ta lại tấn công Man tộc!"

    Nhìn xem, vẻn vẹn chỉ một ngày..

    Các binh sĩ vốn sinh lòng sợ hãi đối với Man tộc, bởi vì Man tộc giết hai mươi vạn người chỉ còn hai vạn người.

    Mà hiện tại, người người hận không thể ra chiến trường giết chết mấy tên Man tộc.

    Được nhận gạo.

    Vốn buổi trưa sẽ triển khai lần du kích chiến thứ ba, nhưng Chiến Thừa Dận nhìn thấy tờ giấy Diệp Mục Mục truyền đến,

    Thần nói, nhóm vũ khí trang bị thứ hai buổi chiều đến.

    Bọn y đem thời gian đánh du kích chiến định tại buổi chiều, chỉ đợi vũ khí vừa đến liền bắt đầu tấn công Man tộc.

     
    Mtatsg thích bài này.
  9. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 38 Tiểu thế tử phong độ nhẹ nhàng

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 39 Được thần linh đặt ở trong lòng

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...