Chương 30: Áo chống đạn
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Mấy chục bộ áo chống đạn lần trước mua trên mạng vẫn đang trên đường vận chuyển.
Cô tìm được một cửa hàng trực tuyến chuyên bán tấm thép chống đạn cấp sáu.
Hai tấm thép bảo vệ phía trước và phía sau, kèm theo áo ba lỗ phòng hộ, một bộ có giá hai trăm.
Lượng bán hàng rất cao, bình luận đánh giá cũng rất tốt.
Diệp Mục Mục hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng tấm thép chống đạn cộng thêm áo ba lỗ, tồn kho có bao nhiêu.
Nhân viên nói vốn còn mười vạn bộ, mấy ngày hôm trước bên Trung Đông đặt mua tám vạn bộ, bán lẻ cũng không ít, hiện tại tồn kho chỉ còn hơn một vạn.
Diệp Mục Mục nói muốn mua toàn bộ, hỏi có thể tính giá tiện nghi một chút hay không.
Sau khi xin chỉ thị của ông chủ, mỗi bộ 180 tệ, cô mua một vạn năm ngàn bộ.
Nhân viên nói ngày mai sẽ sắp xếp giao hàng.
Diệp Mục Mục bảo cửa hàng bây giờ lên hàng, cho xe vận tải lớn vận chuyển suốt đêm tới.
Cô có thể đặt cọc trước một nửa, hàng đến thanh toán đầy đủ.
Nhân viên xin chỉ thị của ông chủ.
Ông chủ đồng ý giao hàng ngay bây giờ.
*
Sau đó cô tìm cửa hàng trực tuyến bán giày vải kiểu nam.
Giày vải Bắc Kinh cũ giá cả tiện nghi, có mười đồng, mấy đồng một đôi.
Chất lượng tốt một chút hai, ba mươi đồng một đôi.
Các binh sĩ mỗi ngày thao luyện rất tốn giày, cuối cùng cô chọn mua loại hai mươi sáu đồng một đôi giày vải đế dày, chống trơn, chịu mài mòn.
Cửa hàng có nhà máy riêng.
Chủ hãng biết cô muốn mua năm vạn đôi, chủ động giảm giá xuống còn mười tám đồng.
Hàng tồn kho đầy đủ ngoại trừ mặt giày màu đen, màu xanh, màu xám.
Còn chọn mua nhiều mặt giày có hoa văn màu sắc.
Binh sĩ chủ yếu là những người trẻ tuổi, họ chắc sẽ thích giày có màu sắc đa dạng.
Ông chủ sắp xếp hàng hóa buổi tối có thể khởi hành.
Thông báo xe vận tải lớn chiều mai sẽ đến để Diệp Mục Mục chờ ở nhà kho, thuận tiện thanh toán khoản tiền còn lại.
Sau khi mua giày vải xong, cô cảm thấy giày của Chiến Thừa Dận và các tướng quân hẳn cũng bị rách.
Mặc dù không có ảnh chụp nhưng vật tư trong thành thiếu thốn.
Đoán chừng cũng đã hỏng không có cách nào bổ sung.
Thành phố cô ở có cửa hàng flagship của thương hiệu Bước, Tập, Hồng Hưng..
Cô chọn mua những đôi giày có mặt trên đẹp, bền và tiện dụng như giày đế bằng, giày chạy bộ, giày thể thao, giày carbon..
Tổng cộng mua ba mươi lăm đôi, tìm người giao hàng mang đến.
Vừa đặt giày xong, mười chiếc xe vận chuyển dưa hấu đến.
Các thôn dân cũng đi cùng xe tới.
Bọn họ tự phát tới dỡ hàng, nhìn thấy Diệp Mục Mục, trên khuôn mặt phơi nắng đen sì tràn đầy nụ cười.
Diệp Mục Mục thu dưa giá cao, lô hàng này trung bình mỗi hộ kiếm được hơn hai - ba vạn.
Mọi người cao hứng muốn chết.
Bên cạnh nhà kho Diệp Mục Mục có một cái cân chìm.
Xe chạy qua cân sau đó dỡ hàng.
Chiếc xe đầu tiên, khá lắm, cả xe lẫn dưa nặng sáu mươi tấn, thùng xe chở đầy ắp.
Diệp Mục Mục ghi lại con số, cho xe chạy vào kho dỡ hàng.
Thôn dân nhiều người, dỡ hàng cũng rất nhanh.
Chiếc xe thứ hai, năm mươi lăm tấn..
Diệp Mục Mục hoài nghi dưa hấu mười dặm tám thôn toàn bộ đều đưa đến nhà kho.
Mười chiếc xe, tổng cộng ba trăm năm mươi tấn dưa hấu, mấy trăm cân đào, mận và rau dưa.
Diệp Mục Mục thanh toán tiền dưa và trái cây cho thôn dân, còn có tiền công bốc xếp hàng hóa.
Mọi người vui vẻ trở về.
Trước khi đi còn nói dưa hấu đợt thứ hai một tháng sau sẽ thu hoạch, có thể tiếp tục đưa tới.
Diệp Mục Mục thanh toán phí vận chuyển cho các tài xế xe tải. Cô rất hào phóng, trả phí vận chuyển cao, mỗi chuyến hàng còn cho thêm tám trăm tệ phí mua hàng.
Mười tài xế đều để lại số điện thoại nói lần sau có việc cứ liên hệ trực tiếp với bọn họ.
Cân hàng, dỡ hàng, thanh toán.. mất hơn hai tiếng, Diệp Mục Mục đói bụng rồi.
Cô cắt một quả dưa hấu nhỏ, dưa hấu chín chỉ cần gõ nhẹ một cái vỏ liền nứt ra.
Dưa hấu ruột đỏ, nhiều nước, cắn một miếng ngọt lịm.
Dưa hấu này ăn ngon quá đi!
Anh trai giao hàng đã mang đến ba mươi lăm đôi giày, kèm theo cả dây giày và hộp đựng.
Các cửa hàng thấy cô mua nhiều giày, mỗi cửa hàng tặng hai mươi đôi tất, tổng cộng sáu mươi đôi tất.
Cô ăn dưa hấu xong, truyền giấy cho Chiến Thừa Dận.
"Dưa hấu vừa mua đến rồi."
"Được thần linh, khố phòng đã an bài xong."
Diệp Mục Mục kéo cửa cuốn lên, đặt bình hoa ở chính giữa đống dưa hấu, dưa hấu lần lượt không dứt bay về phía miệng bình.
Rất nhanh, toàn bộ dưa hấu đã được truyền đi.
Vừa truyền tống xong đầu óc cô có chút hỗn độn, nghỉ một hồi mới hồi phục lại.
So với ngày truyền tống đầu tiên bây giờ tinh thần của cô đã mạnh hơn rất nhiều, không còn chóng mặt nữa.
Trên bàn làm việc còn có mười mấy quả dưa hấu, cô giữ lại mấy quả để ăn, phần còn lại để cho bác Dương.
*
Chiến Thừa Dận cùng các tướng quân nhìn dưa hấu chồng chất, trợn mắt há hốc mồm.
Dưa truyền tới chồng chất thành núi!
Ban đầu các binh sĩ chỉ có thể ăn một miếng dưa vào bữa tối.
Bây giờ mỗi bữa ăn đều chia một miếng cũng phải mất một thời gian mới ăn hết.
Ngón tay y nhẹ ấn huyệt thái dương, "Đào hầm chứa, mỗi người mang hai quả về nhà, nếu không nhanh chóng ăn hết sợ là sẽ hỏng!"
Các tướng sĩ không hề từ chối, mỗi người cao hứng chọn lựa hai quả lớn để phụ tá đưa về nhà.
Mọi người trở về phòng chỉ huy trên thành lâu, trên bàn đặt hai quả dưa hấu đã cắt sẵn, các binh lính canh gác mỗi người đều có thể ăn một miếng.
Chiến Thừa Dận nhìn về hướng Man tộc đóng quân, mãi cho đến buổi chiều Man tộc cũng không có động tĩnh gì.
Trần Khôi nói: "Tướng quân, hôm nay sợ là sẽ không tấn công."
Lý Nguyên Trung nói: "Như vậy, chúng ta kéo dài thêm một ngày, sẽ có thêm một phần thắng."
Chiến Thừa Dận hỏi Trần Vũ, "Học lắp đặt thuốc nổ thế nào rồi?"
Trần Vũ trả lời: "Cũng tạm, lý thuyết đều nắm chắc, thao tác thực tế thì chưa rõ."
"Nếu đã nắm chắc, trời tối để bọn họ mặc y phục dạ hành ra khỏi thành chôn thuốc nổ, nỏ Tần trên cửa thành sẵn sàng bất cứ lúc nào."
"Vâng!"
Bỗng nhiên, trong phòng chỉ huy ào ào rơi xuống rất nhiều hộp.
Mọi người đi theo Chiến Thừa Dận một thời gian dài, tập mãi thành quen.
Không biết trong hộp rơi xuống chứa cái gì.
Mặc Phàm tinh mắt nhìn thấy chữ 'giày', nhặt hộp giày lên đặt trên bàn.
Giày của hắn đã rách từ lâu, so với những người khác thì tốt hơn một chút, hắn có người hầu trong phủ giúp vá giày.
Tiểu thế tử kế thừa tước vị, cháu ngoại trai duy nhất nhà mẹ đẻ Thái hậu đi giày vá, còn đi hơn nửa năm.
Hắn đã chịu đựng đủ lâu rồi.
Mở hộp in hoa phức tạp ra, bên trong là một đôi giày có màu sắc rất đẹp.
Đế giày mềm mại đàn hồi, có thể gập đôi mà không bị nứt.
Giày có lỗ thoáng khí.
Trên nhãn ghi: Công nghệ nitơ, giày chạy bộ.
Nhìn kích thước không chênh lệch nhiều lắm, hắn cởi đôi guốc gỗ rách, cởi tất thối.
Thay một đôi tất trắng mềm mại mới tinh rồi mang giày vào, không buộc dây giày.
Hắn nhảy vài lần, có độ đàn hồi.
Đôi mắt lập tức sáng ngời, vẻ mặt ốm yếu cũng trở nên hưng phấn.
Hắn đi đi lại lại vài bước, nhẹ nhàng, mềm mại, thoải mái.. không có cách nào so sánh với guốc gỗ.
Mỗi bước chân như bước trên bông vải.
Hắn nói: "Đôi giày này, ta muốn!"
Hơn ba mươi hộp giày đều được mở ra, hắn chọn lựa bốn đôi ôm vào ngực.
Trần Khôi thấy thằng nhóc này không chút khách khí, chỉ có ba mươi lăm đôi giày, tướng quân còn chưa chọn, hắn đã lấy hết mấy đôi đẹp nhất.
Giày là thần linh tặng cho tướng quân.
Bọn họ có thể nhận được một đôi đã là nhờ phúc của tướng quân.
Mặc Phàm gọi tử sĩ và quân sư vào.
Bốn hộp giày giao cho tử sĩ ôm, lại chọn thêm hai đôi giày, đôi màu đen cho tử sĩ, màu trắng có thêu hoa văn gợn sóng cho quân sư.
Sáu mươi đôi tất, một mình hắn lấy mười đôi!
Trần Khôi không thể nhịn được nữa, "Ta nói tiểu tử ngươi thật quá đáng, một mình ngươi lấy bảy đôi giày, mười đôi tất, người khác chia thế nào?"
Quân sư cùng tử sĩ thấy thế vội vàng muốn trả giày lại.
Hắn lấy từ trong tay áo rộng ra một hộp gỗ chạm trổ.
Bên trong chứa châu báu trang sức tinh xảo, số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một món đều do hoàng gia chế tạo, là vật Thái hậu ban tặng.
"Toàn bộ chỗ trang sức này đưa cho thần linh, ta muốn một trăm đôi giày, nữ nhân bốn mươi, nam nhân sáu mươi, phải là loại đắt nhất. Tất hai trăm đôi, loại ta đang mang là được."
Sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một thanh kẹo sữa Đại Bạch Thổ cùng mấy cái kẹo que.
"Những thứ này, gửi tới nhiều một chút."
Cô tìm được một cửa hàng trực tuyến chuyên bán tấm thép chống đạn cấp sáu.
Hai tấm thép bảo vệ phía trước và phía sau, kèm theo áo ba lỗ phòng hộ, một bộ có giá hai trăm.
Lượng bán hàng rất cao, bình luận đánh giá cũng rất tốt.
Diệp Mục Mục hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng tấm thép chống đạn cộng thêm áo ba lỗ, tồn kho có bao nhiêu.
Nhân viên nói vốn còn mười vạn bộ, mấy ngày hôm trước bên Trung Đông đặt mua tám vạn bộ, bán lẻ cũng không ít, hiện tại tồn kho chỉ còn hơn một vạn.
Diệp Mục Mục nói muốn mua toàn bộ, hỏi có thể tính giá tiện nghi một chút hay không.
Sau khi xin chỉ thị của ông chủ, mỗi bộ 180 tệ, cô mua một vạn năm ngàn bộ.
Nhân viên nói ngày mai sẽ sắp xếp giao hàng.
Diệp Mục Mục bảo cửa hàng bây giờ lên hàng, cho xe vận tải lớn vận chuyển suốt đêm tới.
Cô có thể đặt cọc trước một nửa, hàng đến thanh toán đầy đủ.
Nhân viên xin chỉ thị của ông chủ.
Ông chủ đồng ý giao hàng ngay bây giờ.
*
Sau đó cô tìm cửa hàng trực tuyến bán giày vải kiểu nam.
Giày vải Bắc Kinh cũ giá cả tiện nghi, có mười đồng, mấy đồng một đôi.
Chất lượng tốt một chút hai, ba mươi đồng một đôi.
Các binh sĩ mỗi ngày thao luyện rất tốn giày, cuối cùng cô chọn mua loại hai mươi sáu đồng một đôi giày vải đế dày, chống trơn, chịu mài mòn.
Cửa hàng có nhà máy riêng.
Chủ hãng biết cô muốn mua năm vạn đôi, chủ động giảm giá xuống còn mười tám đồng.
Hàng tồn kho đầy đủ ngoại trừ mặt giày màu đen, màu xanh, màu xám.
Còn chọn mua nhiều mặt giày có hoa văn màu sắc.
Binh sĩ chủ yếu là những người trẻ tuổi, họ chắc sẽ thích giày có màu sắc đa dạng.
Ông chủ sắp xếp hàng hóa buổi tối có thể khởi hành.
Thông báo xe vận tải lớn chiều mai sẽ đến để Diệp Mục Mục chờ ở nhà kho, thuận tiện thanh toán khoản tiền còn lại.
Sau khi mua giày vải xong, cô cảm thấy giày của Chiến Thừa Dận và các tướng quân hẳn cũng bị rách.
Mặc dù không có ảnh chụp nhưng vật tư trong thành thiếu thốn.
Đoán chừng cũng đã hỏng không có cách nào bổ sung.
Thành phố cô ở có cửa hàng flagship của thương hiệu Bước, Tập, Hồng Hưng..
Cô chọn mua những đôi giày có mặt trên đẹp, bền và tiện dụng như giày đế bằng, giày chạy bộ, giày thể thao, giày carbon..
Tổng cộng mua ba mươi lăm đôi, tìm người giao hàng mang đến.
Vừa đặt giày xong, mười chiếc xe vận chuyển dưa hấu đến.
Các thôn dân cũng đi cùng xe tới.
Bọn họ tự phát tới dỡ hàng, nhìn thấy Diệp Mục Mục, trên khuôn mặt phơi nắng đen sì tràn đầy nụ cười.
Diệp Mục Mục thu dưa giá cao, lô hàng này trung bình mỗi hộ kiếm được hơn hai - ba vạn.
Mọi người cao hứng muốn chết.
Bên cạnh nhà kho Diệp Mục Mục có một cái cân chìm.
Xe chạy qua cân sau đó dỡ hàng.
Chiếc xe đầu tiên, khá lắm, cả xe lẫn dưa nặng sáu mươi tấn, thùng xe chở đầy ắp.
Diệp Mục Mục ghi lại con số, cho xe chạy vào kho dỡ hàng.
Thôn dân nhiều người, dỡ hàng cũng rất nhanh.
Chiếc xe thứ hai, năm mươi lăm tấn..
Diệp Mục Mục hoài nghi dưa hấu mười dặm tám thôn toàn bộ đều đưa đến nhà kho.
Mười chiếc xe, tổng cộng ba trăm năm mươi tấn dưa hấu, mấy trăm cân đào, mận và rau dưa.
Diệp Mục Mục thanh toán tiền dưa và trái cây cho thôn dân, còn có tiền công bốc xếp hàng hóa.
Mọi người vui vẻ trở về.
Trước khi đi còn nói dưa hấu đợt thứ hai một tháng sau sẽ thu hoạch, có thể tiếp tục đưa tới.
Diệp Mục Mục thanh toán phí vận chuyển cho các tài xế xe tải. Cô rất hào phóng, trả phí vận chuyển cao, mỗi chuyến hàng còn cho thêm tám trăm tệ phí mua hàng.
Mười tài xế đều để lại số điện thoại nói lần sau có việc cứ liên hệ trực tiếp với bọn họ.
Cân hàng, dỡ hàng, thanh toán.. mất hơn hai tiếng, Diệp Mục Mục đói bụng rồi.
Cô cắt một quả dưa hấu nhỏ, dưa hấu chín chỉ cần gõ nhẹ một cái vỏ liền nứt ra.
Dưa hấu ruột đỏ, nhiều nước, cắn một miếng ngọt lịm.
Dưa hấu này ăn ngon quá đi!
Anh trai giao hàng đã mang đến ba mươi lăm đôi giày, kèm theo cả dây giày và hộp đựng.
Các cửa hàng thấy cô mua nhiều giày, mỗi cửa hàng tặng hai mươi đôi tất, tổng cộng sáu mươi đôi tất.
Cô ăn dưa hấu xong, truyền giấy cho Chiến Thừa Dận.
"Dưa hấu vừa mua đến rồi."
"Được thần linh, khố phòng đã an bài xong."
Diệp Mục Mục kéo cửa cuốn lên, đặt bình hoa ở chính giữa đống dưa hấu, dưa hấu lần lượt không dứt bay về phía miệng bình.
Rất nhanh, toàn bộ dưa hấu đã được truyền đi.
Vừa truyền tống xong đầu óc cô có chút hỗn độn, nghỉ một hồi mới hồi phục lại.
So với ngày truyền tống đầu tiên bây giờ tinh thần của cô đã mạnh hơn rất nhiều, không còn chóng mặt nữa.
Trên bàn làm việc còn có mười mấy quả dưa hấu, cô giữ lại mấy quả để ăn, phần còn lại để cho bác Dương.
*
Chiến Thừa Dận cùng các tướng quân nhìn dưa hấu chồng chất, trợn mắt há hốc mồm.
Dưa truyền tới chồng chất thành núi!
Ban đầu các binh sĩ chỉ có thể ăn một miếng dưa vào bữa tối.
Bây giờ mỗi bữa ăn đều chia một miếng cũng phải mất một thời gian mới ăn hết.
Ngón tay y nhẹ ấn huyệt thái dương, "Đào hầm chứa, mỗi người mang hai quả về nhà, nếu không nhanh chóng ăn hết sợ là sẽ hỏng!"
Các tướng sĩ không hề từ chối, mỗi người cao hứng chọn lựa hai quả lớn để phụ tá đưa về nhà.
Mọi người trở về phòng chỉ huy trên thành lâu, trên bàn đặt hai quả dưa hấu đã cắt sẵn, các binh lính canh gác mỗi người đều có thể ăn một miếng.
Chiến Thừa Dận nhìn về hướng Man tộc đóng quân, mãi cho đến buổi chiều Man tộc cũng không có động tĩnh gì.
Trần Khôi nói: "Tướng quân, hôm nay sợ là sẽ không tấn công."
Lý Nguyên Trung nói: "Như vậy, chúng ta kéo dài thêm một ngày, sẽ có thêm một phần thắng."
Chiến Thừa Dận hỏi Trần Vũ, "Học lắp đặt thuốc nổ thế nào rồi?"
Trần Vũ trả lời: "Cũng tạm, lý thuyết đều nắm chắc, thao tác thực tế thì chưa rõ."
"Nếu đã nắm chắc, trời tối để bọn họ mặc y phục dạ hành ra khỏi thành chôn thuốc nổ, nỏ Tần trên cửa thành sẵn sàng bất cứ lúc nào."
"Vâng!"
Bỗng nhiên, trong phòng chỉ huy ào ào rơi xuống rất nhiều hộp.
Mọi người đi theo Chiến Thừa Dận một thời gian dài, tập mãi thành quen.
Không biết trong hộp rơi xuống chứa cái gì.
Mặc Phàm tinh mắt nhìn thấy chữ 'giày', nhặt hộp giày lên đặt trên bàn.
Giày của hắn đã rách từ lâu, so với những người khác thì tốt hơn một chút, hắn có người hầu trong phủ giúp vá giày.
Tiểu thế tử kế thừa tước vị, cháu ngoại trai duy nhất nhà mẹ đẻ Thái hậu đi giày vá, còn đi hơn nửa năm.
Hắn đã chịu đựng đủ lâu rồi.
Mở hộp in hoa phức tạp ra, bên trong là một đôi giày có màu sắc rất đẹp.
Đế giày mềm mại đàn hồi, có thể gập đôi mà không bị nứt.
Giày có lỗ thoáng khí.
Trên nhãn ghi: Công nghệ nitơ, giày chạy bộ.
Nhìn kích thước không chênh lệch nhiều lắm, hắn cởi đôi guốc gỗ rách, cởi tất thối.
Thay một đôi tất trắng mềm mại mới tinh rồi mang giày vào, không buộc dây giày.
Hắn nhảy vài lần, có độ đàn hồi.
Đôi mắt lập tức sáng ngời, vẻ mặt ốm yếu cũng trở nên hưng phấn.
Hắn đi đi lại lại vài bước, nhẹ nhàng, mềm mại, thoải mái.. không có cách nào so sánh với guốc gỗ.
Mỗi bước chân như bước trên bông vải.
Hắn nói: "Đôi giày này, ta muốn!"
Hơn ba mươi hộp giày đều được mở ra, hắn chọn lựa bốn đôi ôm vào ngực.
Trần Khôi thấy thằng nhóc này không chút khách khí, chỉ có ba mươi lăm đôi giày, tướng quân còn chưa chọn, hắn đã lấy hết mấy đôi đẹp nhất.
Giày là thần linh tặng cho tướng quân.
Bọn họ có thể nhận được một đôi đã là nhờ phúc của tướng quân.
Mặc Phàm gọi tử sĩ và quân sư vào.
Bốn hộp giày giao cho tử sĩ ôm, lại chọn thêm hai đôi giày, đôi màu đen cho tử sĩ, màu trắng có thêu hoa văn gợn sóng cho quân sư.
Sáu mươi đôi tất, một mình hắn lấy mười đôi!
Trần Khôi không thể nhịn được nữa, "Ta nói tiểu tử ngươi thật quá đáng, một mình ngươi lấy bảy đôi giày, mười đôi tất, người khác chia thế nào?"
Quân sư cùng tử sĩ thấy thế vội vàng muốn trả giày lại.
Hắn lấy từ trong tay áo rộng ra một hộp gỗ chạm trổ.
Bên trong chứa châu báu trang sức tinh xảo, số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một món đều do hoàng gia chế tạo, là vật Thái hậu ban tặng.
"Toàn bộ chỗ trang sức này đưa cho thần linh, ta muốn một trăm đôi giày, nữ nhân bốn mươi, nam nhân sáu mươi, phải là loại đắt nhất. Tất hai trăm đôi, loại ta đang mang là được."
Sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một thanh kẹo sữa Đại Bạch Thổ cùng mấy cái kẹo que.
"Những thứ này, gửi tới nhiều một chút."