Chương 40 Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thần linh
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
Trần Khôi còn chưa nói xong, xung quanh bình hoa lại có rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo..
Số lượng chủng loại so với hôm qua tặng cho bọn nhỏ còn nhiều hơn.
Khóe mắt Trần Khôi vẫn còn đọng nước mắt, miệng vẫn đang nói lời cảm tạ thần linh.
Tay tuyệt không chậm trễ, hắn mở ra một gói vịt muối tương, bẻ một cái đùi vịt thử vị.
Đồng tử của hắn bỗng dưng mở to, oa, ăn thật ngon nha!
Hắn lại bẻ một cái chân vịt cho phu nhân.
Mới đầu phu nhân không muốn ăn, Trần Khôi cứng rắn nhét vào trong tay nàng.
Nàng lấy tay áo dài che miệng, cắn thử một miếng.
Hương vị đậm đà, cho rất nhiều hương liệu ướp.
Ngon quá!
Là mỹ vị ngự trù Đại Khải quốc điều phối không ra!
Mỹ thực trước mắt, Trần Khôi không để ý Chiến Thừa Dận còn ở đây, nhét cho phu nhân hai gói vịt muối tương.
Một gói chân gà không xương, một gói trứng cút.
Phu nhân thấy hắn làm càn như thế, vội vàng ngăn cản.
Chiến Thừa Dận lại nói: "Còn nhiều lắm, cho bọn nhỏ ăn đi!"
Trần Khôi hừ một tiếng, "Những thứ này là thần linh đưa cho Mặc Phàm, hôm qua Mặc Phàm không phải cầm kẹo rồi sao, hôm nay chúng ta lấy mấy gói về, coi như hòa nhau."
Nói xong, Trần Khôi lại lấy thêm mấy gói thịt bò khô, thịt khô, quả hạch.. đưa cho phu nhân.
Trong lòng phu nhân rốt cuộc nhét không nổi nữa, nàng mới nói: "Đủ rồi, để cho mấy vị tướng quân mang về nhà, bọn họ đều có con nhỏ!"
Nghe vậy, Trần Khôi mới không lấy nữa.
Chiến Thừa Dận cầm trong tay một danh sách, mở đèn pin ra nhìn, khóe môi y nén cười.
"Trần tướng quân, ngươi lập tức trở lại quân doanh, sai người chuẩn bị mấy cái kho hàng lớn!"
Trần Khôi nghe tướng quân nói, trong lòng vui vẻ.
Thần linh lại tặng đồ, cảm giác số lượng không hề nhỏ.
Hắn hỏi: "Tướng quân, muốn nhà kho bao lớn?"
"Chuẩn bị nhà kho lớn chứa bốn trăm vạn cân lương thực.. Còn có không ít mì ăn liền, lẩu tự sôi, nước khoáng!"
Mi tâm Trần Khôi hung hăng nhảy dựng.
Bốn trăm vạn cân lương thực, so tấti lần trước đưa lương thực còn nhiều hơn.
Trần phu nhân nghe hai người nói chuyện, kinh ngạc che miệng.
Bốn trăm vạn cân lương thực..
Đây là số lượng khổng lồ cỡ nào.
Tất cả các tướng sĩ cùng dân chúng Trấn Quan có thể ăn hơn nửa năm!
Chiến gia quân sẽ không bao giờ thiếu lương thực nữa.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, các binh sĩ sẽ không chịu cảnh bụng đói ra chiến trường chém giết.
Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thần linh.
Thật sự quá tốt rồi!
Lúc này, xung quanh bình hoa lại rơi xuống rất nhiều hộp giày.
Hộp giày được sắp xếp chỉnh tề, nam nữ tách ra, đại khái hơn một trăm đôi.
Còn có ba trăm đôi tất, hai trăm đôi tất nam, một trăm đôi tất nữ.
Trần Khôi nhặt lên mười đôi tất nữ, mười đôi tất nam đưa cho phu nhân.
"Cầm lấy mang cho bọn nhỏ, tất này mang thoải mái lắm."
Trần phu nhân thấy Chiến Thừa Dận không nói gì, nhận lấy tất.
Còn có hai cái túi tạo hình độc đáo, quần áo mỏng manh thiếu một phần tay áo.
Trần phu nhân cảm thấy rất hứng thú với cái túi.
Ba lô, ba lô đeo chéo, dựa theo hình dáng làm ra, các binh sĩ xuất chinh càng dễ mang theo.
Đêm qua phu quân ra chiến trường giết địch, mang theo hai bình nước khoáng, bị quân địch chém rơi.
Hắn chiến đấu ba canh giờ, giết hơn hai trăm người, một ngụm nước cũng không được uống.
Khi trở về, môi bị khô nứt.
Trần Khôi thấy nàng có thấy hứng thú với hai cái túi, "Phu nhân thích, ta cầm, Mặc Phàm sẽ không nói gì!"
Trần phu nhân lắc đầu, "Đây là thần linh ban cho tiểu thế tử, thiếp thân không nên tư tàng, chỉ là muốn mượn hai cái túi để tỷ muội nhìn xem, dựa theo kiểu dáng may thêm."
"Như vậy, binh lính khi ra chiến trường có thể mang theo đủ nước và thức ăn."
Chiến Thừa Dận gật đầu, "Cầm đi, lúc nào xem kỹ lại đưa cho Mặc Phàm sau."
"Vâng."
Phu nhân đi rồi, Chiến Thừa Dận đưa tờ giấy cho Trần Khôi.
Ba trăm vạn cân lương thực, năm mươi vạn cân mì sợi.
Ba xe tải lớn lẩu tự sôi, lạp xưởng hun khói, mì ăn liền, nước khoáng..
Bánh bao, bánh rán hành mỗi loại năm mươi vạn cái!
Áo chống đạn, tấm thép chống đạn mười lăm ngàn bộ!
Năm vạn đôi giày vải!
Trần Khôi nhìn thấy số lượng trên tờ giấy nhỏ, ngón tay không ngừng run rẩy.
Hắn mừng rỡ như điên.
"Quá tốt rồi tướng quân, số lương thực này, cộng thêm lương thực thần linh đưa hai ngày trước, binh lính và dân chúng toàn thành có thể ăn hơn một năm!"
Hắn rất muốn biết, áo ba lỗ chống đạn cùng tấm thép chống đạn, là dạng vật gì.
Có thể phòng ngự cung tiễn bắn xuyên qua hay không?
Nếu tấm thép chống đạn kiên cố, như vậy binh lính không có khôi giáp có thể bảo vệ ngực.
Ở trên chiến trường có thể nhặt về một mạng.
Thứ này thật sự quá trọng yếu, trong quân rất cần.
Chiến Thừa Dận thúc giục hắn: "Mau đi, kho vũ khí và kho áo chống đạn nhất định phải che giấu tai mắt người khác, trong thành còn có mật thám, hết thảy phải cẩn thận!"
Trần Khôi: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý."
Hắn hùng hùng hổ hổ mang theo thị vệ rời đi.
Chiến Thừa Dận nhìn giày, tất, đồ ăn vặt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi giày xăng đan.
Y tiện tay cầm lên nhìn, giày này thiết kế thật là mát mẻ.
Y cởi đôi giày rách của mình ra thử một chút.
Rất thoải mái, rất mát mẻ, ngón chân đều thoáng khí.
Giày rất vừa chân, y viết giấy cho Diệp Mục Mục: "Giày xăng đan Dận rất thích, cảm ơn thần linh."
Diệp Mục Mục trả lời: "Anh thích giày xăng đan, ngày mai đưa cho anh mấy đôi. Bây giờ tôi phải về kho hàng để truyền tống vải vóc, anh phải chờ nửa giờ."
"Được, thần linh."
*
Sau khi Diệp Mục Mục đến nhà kho, bác Dương đang lau chùi đồ văn phòng chống lụt bão tặng, bảng hiệu quyên tặng, giấy chứng nhận quyên tặng.
Lão đồng chí về hưu này rất thích bảng hiệu.
Trên tấm bảng khắc tên Diệp Mục Mục, ông treo ngay cửa ra vào, còn không ngừng lau chùi.
Diệp Mục Mục đi tới cửa kho hàng, ông nói: "Bảng hiệu cùng giấy chứng nhận là tài xế xe tải Tiểu Hoàng đưa tới, bác trực tiếp treo lên, nhìn xem thật đẹp mắt."
Diệp Mục Mục gật đầu, "Đúng là rất đẹp!"
Bác Dương nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi trưa.
"Bác phải về đây, một hồi bạn già lại nhắc nhở."
"Được, buổi chiều cháu trông coi nhà kho, bác ở nhà nghỉ ngơi đi."
Diệp Mục Mục bỏ dưa hấu vào trong túi nilon, giúp ông treo lên xe điện nhỏ.
Ông từ chối không cần, Diệp Mục Mục cố gắng nhét cho ông.
Sau khi bác Dương đi xa, Diệp Mục Mục vội vàng kéo cửa cuốn lên.
Cô lấy bình hoa từ trên xe xuống, đặt ở trong nhà kho.
Đầu tiên là truyền tống máy may qua.
Tiếp theo là một nhà kho lớn vải vóc, so lần trước còn nhiều gấp đôi.
*
Buổi chiều, đến đầu tiên là năm vạn đôi giày, đóng gói trong thùng, một thùng hai mươi đôi.
Số lượng giày quá nhiều, bốn nhà kho để đầy ba cái.
Diệp Mục Mục thanh toán tiền cho ông chủ.
Ông chủ thấy cô là khách hàng lớn, tính tiền sảng khoái, hỏi cô còn muốn mua giày không.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Muốn tăng số đo khác nhau cho người già trẻ nhỏ, vẫn là năm vạn đôi.."
"Được, giày trẻ con tồn kho không nhiều lắm, chúng ta đẩy nhanh tốc độ sản xuất, trong vòng ba ngày đưa đến một lô, còn lại nửa tháng sau đưa đến."
"Được!"
Ông chủ xưởng giày vui vẻ rời đi.
*
Chiến Thừa Dận vừa tới quân doanh, Trần Khôi miễn cưỡng thu dọn ra một nhà kho.
Nói là nhà kho, chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm vải bạt kéo lên, lều trại vây quanh che chắn tầm mắt bên ngoài.
Trần Khôi cũng bất đắc dĩ, thần linh tặng quá nhiều đồ, toàn bộ nhà kho đều bị trưng dụng.
Đã không còn chỗ để.
Dưa hấu đến nay vẫn còn trong hố cát kia kìa.
Mấy cái lều trại này, dùng vải bạt Diệp Mục Mục vừa đưa tới.
Trần Khôi gọi người ra roi thúc ngựa, lấy từ kho trong phủ nhà mình đưa tới.
Số lượng chủng loại so với hôm qua tặng cho bọn nhỏ còn nhiều hơn.
Khóe mắt Trần Khôi vẫn còn đọng nước mắt, miệng vẫn đang nói lời cảm tạ thần linh.
Tay tuyệt không chậm trễ, hắn mở ra một gói vịt muối tương, bẻ một cái đùi vịt thử vị.
Đồng tử của hắn bỗng dưng mở to, oa, ăn thật ngon nha!
Hắn lại bẻ một cái chân vịt cho phu nhân.
Mới đầu phu nhân không muốn ăn, Trần Khôi cứng rắn nhét vào trong tay nàng.
Nàng lấy tay áo dài che miệng, cắn thử một miếng.
Hương vị đậm đà, cho rất nhiều hương liệu ướp.
Ngon quá!
Là mỹ vị ngự trù Đại Khải quốc điều phối không ra!
Mỹ thực trước mắt, Trần Khôi không để ý Chiến Thừa Dận còn ở đây, nhét cho phu nhân hai gói vịt muối tương.
Một gói chân gà không xương, một gói trứng cút.
Phu nhân thấy hắn làm càn như thế, vội vàng ngăn cản.
Chiến Thừa Dận lại nói: "Còn nhiều lắm, cho bọn nhỏ ăn đi!"
Trần Khôi hừ một tiếng, "Những thứ này là thần linh đưa cho Mặc Phàm, hôm qua Mặc Phàm không phải cầm kẹo rồi sao, hôm nay chúng ta lấy mấy gói về, coi như hòa nhau."
Nói xong, Trần Khôi lại lấy thêm mấy gói thịt bò khô, thịt khô, quả hạch.. đưa cho phu nhân.
Trong lòng phu nhân rốt cuộc nhét không nổi nữa, nàng mới nói: "Đủ rồi, để cho mấy vị tướng quân mang về nhà, bọn họ đều có con nhỏ!"
Nghe vậy, Trần Khôi mới không lấy nữa.
Chiến Thừa Dận cầm trong tay một danh sách, mở đèn pin ra nhìn, khóe môi y nén cười.
"Trần tướng quân, ngươi lập tức trở lại quân doanh, sai người chuẩn bị mấy cái kho hàng lớn!"
Trần Khôi nghe tướng quân nói, trong lòng vui vẻ.
Thần linh lại tặng đồ, cảm giác số lượng không hề nhỏ.
Hắn hỏi: "Tướng quân, muốn nhà kho bao lớn?"
"Chuẩn bị nhà kho lớn chứa bốn trăm vạn cân lương thực.. Còn có không ít mì ăn liền, lẩu tự sôi, nước khoáng!"
Mi tâm Trần Khôi hung hăng nhảy dựng.
Bốn trăm vạn cân lương thực, so tấti lần trước đưa lương thực còn nhiều hơn.
Trần phu nhân nghe hai người nói chuyện, kinh ngạc che miệng.
Bốn trăm vạn cân lương thực..
Đây là số lượng khổng lồ cỡ nào.
Tất cả các tướng sĩ cùng dân chúng Trấn Quan có thể ăn hơn nửa năm!
Chiến gia quân sẽ không bao giờ thiếu lương thực nữa.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, các binh sĩ sẽ không chịu cảnh bụng đói ra chiến trường chém giết.
Cảm tạ trời xanh, cảm tạ thần linh.
Thật sự quá tốt rồi!
Lúc này, xung quanh bình hoa lại rơi xuống rất nhiều hộp giày.
Hộp giày được sắp xếp chỉnh tề, nam nữ tách ra, đại khái hơn một trăm đôi.
Còn có ba trăm đôi tất, hai trăm đôi tất nam, một trăm đôi tất nữ.
Trần Khôi nhặt lên mười đôi tất nữ, mười đôi tất nam đưa cho phu nhân.
"Cầm lấy mang cho bọn nhỏ, tất này mang thoải mái lắm."
Trần phu nhân thấy Chiến Thừa Dận không nói gì, nhận lấy tất.
Còn có hai cái túi tạo hình độc đáo, quần áo mỏng manh thiếu một phần tay áo.
Trần phu nhân cảm thấy rất hứng thú với cái túi.
Ba lô, ba lô đeo chéo, dựa theo hình dáng làm ra, các binh sĩ xuất chinh càng dễ mang theo.
Đêm qua phu quân ra chiến trường giết địch, mang theo hai bình nước khoáng, bị quân địch chém rơi.
Hắn chiến đấu ba canh giờ, giết hơn hai trăm người, một ngụm nước cũng không được uống.
Khi trở về, môi bị khô nứt.
Trần Khôi thấy nàng có thấy hứng thú với hai cái túi, "Phu nhân thích, ta cầm, Mặc Phàm sẽ không nói gì!"
Trần phu nhân lắc đầu, "Đây là thần linh ban cho tiểu thế tử, thiếp thân không nên tư tàng, chỉ là muốn mượn hai cái túi để tỷ muội nhìn xem, dựa theo kiểu dáng may thêm."
"Như vậy, binh lính khi ra chiến trường có thể mang theo đủ nước và thức ăn."
Chiến Thừa Dận gật đầu, "Cầm đi, lúc nào xem kỹ lại đưa cho Mặc Phàm sau."
"Vâng."
Phu nhân đi rồi, Chiến Thừa Dận đưa tờ giấy cho Trần Khôi.
Ba trăm vạn cân lương thực, năm mươi vạn cân mì sợi.
Ba xe tải lớn lẩu tự sôi, lạp xưởng hun khói, mì ăn liền, nước khoáng..
Bánh bao, bánh rán hành mỗi loại năm mươi vạn cái!
Áo chống đạn, tấm thép chống đạn mười lăm ngàn bộ!
Năm vạn đôi giày vải!
Trần Khôi nhìn thấy số lượng trên tờ giấy nhỏ, ngón tay không ngừng run rẩy.
Hắn mừng rỡ như điên.
"Quá tốt rồi tướng quân, số lương thực này, cộng thêm lương thực thần linh đưa hai ngày trước, binh lính và dân chúng toàn thành có thể ăn hơn một năm!"
Hắn rất muốn biết, áo ba lỗ chống đạn cùng tấm thép chống đạn, là dạng vật gì.
Có thể phòng ngự cung tiễn bắn xuyên qua hay không?
Nếu tấm thép chống đạn kiên cố, như vậy binh lính không có khôi giáp có thể bảo vệ ngực.
Ở trên chiến trường có thể nhặt về một mạng.
Thứ này thật sự quá trọng yếu, trong quân rất cần.
Chiến Thừa Dận thúc giục hắn: "Mau đi, kho vũ khí và kho áo chống đạn nhất định phải che giấu tai mắt người khác, trong thành còn có mật thám, hết thảy phải cẩn thận!"
Trần Khôi: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý."
Hắn hùng hùng hổ hổ mang theo thị vệ rời đi.
Chiến Thừa Dận nhìn giày, tất, đồ ăn vặt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi giày xăng đan.
Y tiện tay cầm lên nhìn, giày này thiết kế thật là mát mẻ.
Y cởi đôi giày rách của mình ra thử một chút.
Rất thoải mái, rất mát mẻ, ngón chân đều thoáng khí.
Giày rất vừa chân, y viết giấy cho Diệp Mục Mục: "Giày xăng đan Dận rất thích, cảm ơn thần linh."
Diệp Mục Mục trả lời: "Anh thích giày xăng đan, ngày mai đưa cho anh mấy đôi. Bây giờ tôi phải về kho hàng để truyền tống vải vóc, anh phải chờ nửa giờ."
"Được, thần linh."
*
Sau khi Diệp Mục Mục đến nhà kho, bác Dương đang lau chùi đồ văn phòng chống lụt bão tặng, bảng hiệu quyên tặng, giấy chứng nhận quyên tặng.
Lão đồng chí về hưu này rất thích bảng hiệu.
Trên tấm bảng khắc tên Diệp Mục Mục, ông treo ngay cửa ra vào, còn không ngừng lau chùi.
Diệp Mục Mục đi tới cửa kho hàng, ông nói: "Bảng hiệu cùng giấy chứng nhận là tài xế xe tải Tiểu Hoàng đưa tới, bác trực tiếp treo lên, nhìn xem thật đẹp mắt."
Diệp Mục Mục gật đầu, "Đúng là rất đẹp!"
Bác Dương nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi trưa.
"Bác phải về đây, một hồi bạn già lại nhắc nhở."
"Được, buổi chiều cháu trông coi nhà kho, bác ở nhà nghỉ ngơi đi."
Diệp Mục Mục bỏ dưa hấu vào trong túi nilon, giúp ông treo lên xe điện nhỏ.
Ông từ chối không cần, Diệp Mục Mục cố gắng nhét cho ông.
Sau khi bác Dương đi xa, Diệp Mục Mục vội vàng kéo cửa cuốn lên.
Cô lấy bình hoa từ trên xe xuống, đặt ở trong nhà kho.
Đầu tiên là truyền tống máy may qua.
Tiếp theo là một nhà kho lớn vải vóc, so lần trước còn nhiều gấp đôi.
*
Buổi chiều, đến đầu tiên là năm vạn đôi giày, đóng gói trong thùng, một thùng hai mươi đôi.
Số lượng giày quá nhiều, bốn nhà kho để đầy ba cái.
Diệp Mục Mục thanh toán tiền cho ông chủ.
Ông chủ thấy cô là khách hàng lớn, tính tiền sảng khoái, hỏi cô còn muốn mua giày không.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Muốn tăng số đo khác nhau cho người già trẻ nhỏ, vẫn là năm vạn đôi.."
"Được, giày trẻ con tồn kho không nhiều lắm, chúng ta đẩy nhanh tốc độ sản xuất, trong vòng ba ngày đưa đến một lô, còn lại nửa tháng sau đưa đến."
"Được!"
Ông chủ xưởng giày vui vẻ rời đi.
*
Chiến Thừa Dận vừa tới quân doanh, Trần Khôi miễn cưỡng thu dọn ra một nhà kho.
Nói là nhà kho, chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm vải bạt kéo lên, lều trại vây quanh che chắn tầm mắt bên ngoài.
Trần Khôi cũng bất đắc dĩ, thần linh tặng quá nhiều đồ, toàn bộ nhà kho đều bị trưng dụng.
Đã không còn chỗ để.
Dưa hấu đến nay vẫn còn trong hố cát kia kìa.
Mấy cái lều trại này, dùng vải bạt Diệp Mục Mục vừa đưa tới.
Trần Khôi gọi người ra roi thúc ngựa, lấy từ kho trong phủ nhà mình đưa tới.