Đam Mỹ [Edit] Nhặt Được Thượng Tướng Chim Hoàng Yến Cấp S - Hồng Tinh Redstar

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi đại bổ, 13 Tháng chín 2022.

  1. đại bổ

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Nhặt Được Thượng Tướng Chim Hoàng Yến Cấp S

    upload_2022-9-13_6-17-1.png

    Tác giả: Hồng Tinh redstar

    Editor: Đại bổ

    Thể loại: Đam mỹ, tinh tế, ngọt sủng, HE, trọng sinh, ABO, chủ thụ, cường cường

    Nguồn convert: DuFengYu

    Văn án:

    Alpha mạnh nhất đế quốc - thượng tướng Ellis đã gặp được đóa hoa hồng trắng của mình tại một tinh cầu hoang xa xôi.​

    Nam nhân đó vừa cười vừa nói với hắn: "Có lẽ ta sẽ chết, ngươi có thể hôn ta một cái được không?"

    Ellis vừa định trả lời, lại bị đạn bắn trúng.

    Đến khi mở mắt ra, hắn lại trở về ngày mưa của 25 năm trước.

    Khi đó hắn thức tỉnh trở thành Alpha bị bạn trai cũ vứt bỏ, đang ngồi xổm dưới góc đèn đường.

    Lúc đó nam nhân kia đang nhìn hắn chăm chú phía sau ô cửa xe.

    Tiêu Minh Nguyệt nghĩ: Đứa bé này thật đáng thương, vậy quyết định mang nó về nhà đi.

    * * *

    Tiêu Minh Nguyệt liếc mắt một cái liền xem trọng tiểu Alpha cấp S vô cùng xinh đẹp kia

    Hắn nghĩ thầm: Nhóc con này thật dễ lừa

    Vài năm sau, thượng tướng từ chiến trường trở về quỳ một gối dưới giường, trán nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của hắn mà nhẹ giọng nói:

    "Điện hạ, ngài lừa tâm ta."

    "Nên phải trả lại."

    "Ngài chính là quân chủ mà ta nguyện thề trung thành"

    "Ngài cũng chính là người mà ta trân trọng nhất"

    * * *

    Ốm yếu thích làm nũng công X lãm đạm lười nhác vô cùng sủng nịnh chim hoàng yến thụ

    Cảnh báo: Song A, hỗ sủng​
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng chín 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. đại bổ

    Bài viết:
    1
    Chương 1- đóa hồng trắng trên tinh cầu hoang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi thượng tướng điều khiển cơ giáp đến thành tinh Estoral thì trùng hợp thay, hôm ấy lại là một ngày mưa.

    Hành tinh Estoral có đường kính lớn hơn một chút so với trái đất cổ đại, có lượng oxy loãng, còn môi trường sống lại vô cùng khắc nghiệt, những cơn mưa axit kéo dài quanh năm làm cho con người không thể nào cư trú được. Tuy nhiên, ngay trên hành tinh Estoral lúc này lại có cả quân đội của Liên Bang và Đế Quốc đang đống quân. Cả hai đội quân có địa vị ngang nhau, nên thường xuyên xảy ra những trận chiến quy mô nhỏ, mà nguyên nhân tinh cầu hoang này thu hút sự chú ý của các thế lực lớn đó chính là nó chứa đựng nguồn năng lượng vô cùng phong phú dưới mặt đất, nguồn năng lượng đó cách mặt đất chưa tới một trăm mét.

    Cơ giáp của Ellis hạ cánh xuống cơ quan trung ương khu năm, lãnh thổ của đế quốc.

    Nhìn ra xa có thể thấy được lá cờ của đế quốc đang tung bay trên khu đất hoang. Cách tuyên hệ chủ quyền này làm người ta dễ dàng liên tưởng đến kỷ nguyên khởi đầu của trái đất, khi mà con người lần đầu tiên để lại dấu ấn trên mặt trăng.

    Thời gian thấm thoát trôi qua, mặc dù nhân loại đã di cư đến các thành tinh khác cũng như thuộc địa hóa thiên hà gần năm trăm năm. Nhưng riêng ở tinh cầu Estoral thì tất cả mọi thứ đều cổ xưa và nguyên thủy. Chiến tranh, đói khát, dịch bệnh, tất cả đều xuất hiện trên tinh cầu vốn đã chồng chất vết thương này. Nền văn minh tiên tiến mà Liên Bang cùng đế quốc vẫn luôn khoe khoang lại chẳng sót lại chút dấu vết gì tại tinh cầu Estoral.

    Cửa khoang mở ra, Ellis nhảy ra khỏi cơ giáp và đáp đất một cách nhẹ nhàng, đôi quân ủng của Ellis dẫm lên vũng nước động trên mặt đất làm bọt nước văng tung tóe.

    Phó tướng Deville đã đợi ở đó từ sớm.

    Ánh mắt của phó tướng chuyển động theo từng bước đi của thượng tướng Ellis, đây chính là vị Alpha mạnh nhất trong huyền thoại của đế quốc. Thượng tướng Ellis có mái tóc xoăn vàng kim còn sáng hơn cả mặt trời và đôi mắt lạnh như sông băng, chiều cao đáng kiêu ngạo của hắn khiến mọi người phải ngước nhìn, đôi chân thon dài nằm gọn trong chiếc quần màu xám bạc của quân đội càng khiến người ta phải trầm trồ

    Thượng tướng Ellis là gương mặt đại diện cho quân đội của đế quốc, tất cả các hoạt động như chiêu binh hay quảng bá đều do thượng tướng Ellis đứng ra làm người đại diện. Hắn chính là hình mẫu lý tưởng của đại đa số Alpha và Omega: Cường đại, tuấn mỹ, giữ thân trong sạch.. một thượng tướng như vậy lại từng có những khoảng khắc bị nhầm lẫn thành Omega.

    Đôi quân ủng của phó tướng Deville dẫm mạnh vào mặt đất, hai chân khép lại, eo lưng thẳng tấp, giơ tay cúi chào. Thượng tướng đáp lễ, đưa tay chạm vào vỏ ngoài của cơ giáp khiến nó hóa thành ánh sáng bạc rồi dung nạp vào cơ thể của hắn thành một sợi dây chuyền bạc. Ellis nói thẳng: "Người đâu?"

    Deville theo kịp bước chân của Ellis, mơ hồ cảm nhận được sự bất mãn của thượng tướng thông qua những lời nói ngắn gọn, tuy rằng biểu tình không thay đổi vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng bị bất ngờ điều động từ chiến đầu tiền tuyến đến tinh cầu Estoral chỉ vì đón tiếp một người e là..

    Deville bước trước một bước để mở cửa cho thượng tướng Ellis, đôi chân dài của Ellis bước vào, đỡ lấy trần xe điều chỉnh một chút, nghiêng đầu hỏi: "Tin tức phong tỏa?"

    Thân là chủ chiến lực khiêm định hải thần châm của đế quốc nên tin tức rời chiến trường sẽ tuyệt đối không được tiết lộ dù chỉ nửa lời. Nếu không, sợ là cơ giáp của thượng tướng không thể đáp xuống trung ương khu năm. Deville nghiêm túc đáp: "Xin ngài hãy yên tâm, mọi thông tin đã được phong tỏa."

    Ellis thầm than một hơi, ngồi vào ghế sau, kéo kéo cổ áo, hầu kết chuyển động, đôi chân dài co lại trong khoang xe chặt hẹp. Phó tướng Deville đóng cửa xe, nghiêng người thắt kỹ đai an toàn rồi chuẩn bị xuất phát.

    Ellis nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

    Những cơn mưa axit dai dẫng không ngừng ăn mòn các tòa kiến trúc, trên tinh cầu Estoral rất khó để tìm thấy những tòa cao ốc. Vẻ ngoài của tinh cầu thậm chí còn không đẹp bằng một xóm nghèo ở tinh cầu thủ đô, ít ra vào ban đêm nơi đó còn có những khu xa hoa trụy lạc, còn tinh cầu Estoral lại chẳng thể phân biệt được ngày đêm, chỉ có tiếng bom đạn thỉnh thoảng vang lên làm nền nhạc cho sự đơn điệu ở nơi đây.

    Chiếc xe thong thả lăn bánh.

    Ellis đặt tay lên đùi, đôi mắt đang nhắm nghiễn bỗng mở ra: "Phía sau có người."

    Deville hơi kinh ngạc, lại chẳng cảm thấy được điều gì bất thường, nhưng nếu thượng tướng đã nói vậy thì khẳng định là như thế. Anh ngước mắt lên nhìn vào gương chiếu hậu, thông qua nó anh thấy được đôi mắt xanh đầy rét lạnh, Ellis đang đặt tay lên môi ra hiệu.

    Deville vội ngậm miệng lại.

    Ellis xoay người, cởi bao tay trắng ra, một tay chống lên lưng ghế tay kia lần ra phía sau tìm kiếm, đầu ngón tay sờ tới một lớp vật liệu mỏng, hắn xé nó xuống rồi ngồi lại chỗ cũ.

    Hắn rũ mắt nhìn chăm chú nó một lúc, ngón tay vừa động, một âm thanh vỡ vụn rất khẽ vang lên, máy nghe trộm đã hóa thành tro.

    Ellis ngã người ra sau, thanh âm lạnh lùng: "Cắt đuôi bọn chúng."

    Devilla vội vàng tăng tốc, lốp xe cũ kỹ đè lên gạch ngói, nội tâm anh đang điên cuồng cầu nguyện chiếc xe sẽ không chết máy vào chính thời khắc quan trọng này. Có lẽ trời cao đã nghe thấy lời khẩn cầu của anh, âm thanh của Ellis cuối cùng cũng vang lên: "Được rồi."

    Deville thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ xuống rồi lái xe một cách cẩn thận, những ngón tay nắm chặt lấy vô lăng vẫn còn hơi run, nhưng anh lại nghe tiếng cười khẽ của thượng tướng ở ghế sau: "Chơi đổi bắt trong thành phố thật là khiến người ta hoài niệm mà."

    Deville chửi thầm: Quá khứ của thượng tướng đúng là chiến tích huy hoàng, khác hẳn so với lũ phàm trần chúng tôi.

    "Đã đến lúc tranh ngôi bá chủ rồi sao?"

    Ellis bình tĩnh nói: "Suýt chút thì quên mất, cậu cũng là sinh viên tốt nghiệp ở đó."

    Ellis và Deville đều từng học tại Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, Deville hạng 95, Ellis hạng 97. Nói thẳng ra thì Deville chính là tiền bối của Ellis, nhưng anh lại không dám mượn cái danh tièn bối này để ra vẻ với thượng tướng, thậm chí còn âm thầm hy vọng Ellis sẽ không để ý đến.

    Mỗi năm Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc đều sẽ tổ chức "tranh ngôi bá chủ", tất cả học sinh ở các lớp và các chuyên ngành sẽ được tự do lập đội, lặn lội đường xa, cuối cũng sẽ tranh đoạt danh hiệu "chiến thắng". Toàn bộ quá trình thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn cầu, cư dân trên đế quốc có thể bầu phiếu cho tuyển thủ mà mình thích, tuyển thủ được nhiều phiếu sẽ nhận được điểm thưởng. Học viện dựa vào thi đấu mà vớt tiền, đồng thời rèn luyện năng lực thực chiến cho học sinh, quả là một công đôi việc.

    Deville cũng đã từng tham gia hai lần nhưng đều bị loại ở giai đoạn đầu. Bất quá theo anh biết thì Ellis cũng chưa bao giờ chiến thắng, thực tế khi còn ở học viện, anh chưa từng được nghe nói về Ellis.

    Lại qua một khúc cua, liền đến được bệnh viện.

    Deville thu lại những suy nghĩ rối loạn của mình: "Thưa thượng tướng, mời ngài trực tiếp đi đến phòng bệnh số 103, bác sĩ điều trị đã ở phòng bệnh chờ từ trước."

    Ellis nói: "Có vẻ như anh ta thực sự quan trọng."

    Câu nói đó Deville không thể trả lời.

    Tiếng bước chân vang vội trong hành lang trống rỗng.

    Ellis cởi áo khoác đã bị nước mưa xối ướt ra, khoác nó lên cánh tay rồi vén mái tóc vàng che khuất tầm nhìn lên, ánh mắt hắn ngẩn ra.

    Hắn không ngờ rằng sẽ gặp được người này ở đây.

    "Lệ Quân?"

    Ellis bước nhanh về phía trước, chất giọng vốn luôn bình tĩnh nay lại có một chút dao động.

    Người mà hắn gọi là Lệ Quân mặc một chiếc áo blouse trắng, dựa vào tường, ngẩng đầu lên khi nghe hắn gọi.

    Tóc đen, mắt đen cũng với vẻ ngoài hơi nữ tính đúng thật là Lệ Quân trong trí nhớ của Ellis.

    Lệ Quân chính là tiền bối của Ellis. Không giống như Ellis – người không được biết đến trong học viện. Lệ Quân là người có sức ảnh hưởng rất lớn trong khuôn viên trường.

    Anh là tài năng đặc biệt luôn được các giáo viên đề cử, tuy rằng có khiếm khuyết về thể lực nhưng những thành tựu về y học khiến anh trở thành người luôn được săn đón, chiêu mộ tại học viện.

    Là trung tâm của sự chú ý nhưng anh lại mai danh ẩn tích sau khi tốt nghiệp. Ellis từng biết được từ thông tin mã hóa rằng anh ta đã tự nguyện đi đến một tinh cầu xa xôi, nhưng hắn lại không ngờ rằng tinh cầu xa xôi ấy lại chính là tinh cầu Estoral.

    So với lãnh thổ của các đế quốc khác trong thiên hà, Estoral là tinh cầu có hệ số nguy hiểm rất cao.

    Lệ Quân hơi nghiêng đầu: "Thượng tướng Ellis, anh có quen biết tôi sao? Vậy thì lại càng dễ nói chuyện."

    Lệ Quân tỏ thái độ muốn nhanh chóng giải quyết công việc, Ellis liền biết anh không có ý định ôn lại chuyện cũ.

    "Tôi sẽ nói thẳng vậy, lần này, phiền ngài phải ra về tay không rồi.", Lệ Quân khoanh tay chỉ về phòng 103: "Vị bên trong kia đã không thể cứu được nữa, thậm chí cậu ta còn chẳng thể rời khỏi tinh cầu này. Với thể lực hiện tại, nếu cậu ta thực hiện bước nhảy tinh tế thì chẳng khác nào đi chịu chết, mặc dù." Lệ Quân nhún vai "trước sau gì cậu ta cũng sẽ chết."

    Ellis khẽ nhíu mày: Ngay cả Lệ Quân cũng đã nói như vậy.. Lệ Quân vốn yêu thích thửc thách, anh sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng. Cho nên nếu Lệ Quân đã nói không được thì đó chính là sự thực không thể thay đổi.

    Ellis vẫn hỏi: "Tôi có thể gặp mặt anh ấy một lần được không?

    Lệ Quân mỉm cười, trong nụ cười của anh có chút buồn:" Xin cứ tự nhiên "

    Ellis đẩy cửa bước vào.

    Xét về môi trường khắc nghiệt ở đây, thì phòng bệnh trước mắt đã rất rộng rãi, nhưng đối với những quý tộc sống sung sướng ở thủ đô quanh năm lại có vẻ vô cùng đơn sơ.

    Người nọ lẳng lặng ngổi trên giường bệnh, eo lưng thẳng tấp, ánh nhìn hướng về phía cửa sổ.

    Bên ngoài cũng chẳng hề có cảnh vật gì đáng để xem, trừ bỏ xem bom đạn là pháo hoa thì cũng chẳng có gì để nhìn ngắm.

    Nhưng người nọ lại nhìn rất nhập tâm.

    Ellis đóng nhẹ cửa, âm thành của nó làm người kia giật mình.

    Nam nhân kia chậm rãi quay đầu lại nhìn Ellis, hắn có cảm giác như bản thân bị hút vào trong đôi mắt của người kia.

    Mái tóc đen như lông quạ xõa trên làn da trắng nhợt mang đến cho người nhìn một vẻ đẹp yếu ớt. Anh ta có đôi mắt sáng màu, bên dưới măt trái có một nốt lệ chí trông vô cùng duyên dáng.

    Nam nhân nhìn về hướng của Ellis, môi mỏng khẽ mở:" Rốt cuộc đã tới sao? Con chó trông cửa của đế quốc. "

    Sắc mặt Ellis vẫn không thay đổi:" Ngài đã sớm biết được sẽ có ngày này. "

    Nam nhân nhẹ nhàng cười, tiếng cười rất dễ nghe:" Đúng vậy, ta muốn chết. "Tiếng cười đó nhẹ nhàng vui sướng.

    Ánh mắt của hắn đã ở một chỗ rất lâu.

    Ellis di chuyển sang trái một chút, phát hiện ra ánh mắt của đối phương không di chuyển theo.

    Thì ra là thế, nam nhân kia đã mất đi thị lực.

    Ellis không biết phải nói gì.

    Hắn không hề quen biết nam nhân trước mắt, cho đến bây giờ hắn cũng không thể phỏng đoán được thân phận thật sự của người này. Nhưng anh ta sắp chết, ngọn lửa sinh mệnh trên người đã dần dần bị dập tắt. Chứng kiến quá trình chết dần của một người thật sự không dễ chịu chút nào.

    Ellis vẫn đứng ở chỗ cũ chờ đợi.

    Hắn đã nhận được mệnh lệnh rằng phải đưa nam nhan này về tinh cầu thủ đô, dù người đó còn sống hay đã chết.

    Hắn thật lâu không nói lời nào, nam nhân kia phá vỡ sự im lặng:" Có lẽ còn phải chờ một lúc, ngươi có thể ngồi xuống. "

    Ellis nhìn xung quanh nhưng không tìm được ghế dựa.

    Nam nhân kia nhẹ nhàng vỗ vào chăn đệm:" Lại đây ngồi cạnh ta. "

    Ellis ngồi xuống giường bệnh.

    Hắn ngồi nhẹ đến nổi mông còn không chạm vào chăn đệm.

    Nam nhân thấy thế đành cười bất đắc dĩ:" thả lỏng một chút, ta lại không phải lưu manh. "

    Ellis liếc mắt nhìn hắn, nội tâm lại không hề tin tưởng lời của đối phương. Tuy vậy nhưng hắn vẫn làm theo lời người nam nhân kia nói.

    Cứ như vậy một lúc, cả hai người lẳng lặng ngồi ngốc cùng một chỗ.

    Ellis cũng không quan tâm đến nam nhân kia, mà tự nghĩ: Ngay thời điểm này, người ngồi cùng anh ta thế nhưng lại là một người xa lạ.

    Nam nhân đột nhiên hỏi:" Có thể hôn ta được không? "

    Ellis nghi ngờ bản thân nghe lầm, quay đầu lại:" Hả? "

    Đối phương hơi câu môi, khi cười khéo mắt trông đặc biệt ôn nhu, ngữ khí nhẹ nhàng:" Ta sắp chết rồi, ngươi có thể hôn ta một cái không?"

    Ellis vẫn không nhúc nhích.

    Ngay lúc đó, lòng ngực hắn có cảm giác ngột ngạt một cách khó tả.

    Trên tinh cầu hoang vắng hẻo lánh này, một nam nhân quý tộc cao ngạo lại sắp chết một cách cô độc, mà hắn lại xin một cái hôn đến từ người đến đây để thu hồi thi thể của mình.

    Rốt cuộc có nên đồng ý yêu cầu của hắn hay không?

    Thẳng cho đến khi bị đạn bắn trúng, thân thể mai một trong ngọn lửa nóng rực, Ellis vẫn còn đang suy nghĩ.

    Đây chính là suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.
     
    TuyettuyetlanlanDâu Tây lớn thích bài này.
  4. đại bổ

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Độc trong nước (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mưa.

    Những cơn mưa tầm tã trút xuống làm ướt đẫm quần áo của người thiếu niên đang ngồi xỗm bên dưới đèn đường.

    Ellis ôm đầu gối, chiếc áo sơmi bị thấm nước dán sát vào da khiến cậu liên tục rùng mình.

    Trước mắt là khung cảnh đường phố quen thuộc.. cậu đưa tay lên lau đi nước mưa trên mặt, màn hình sáng lên, Ellis có thể nhìn rõ thời gian trên đó.

    Cậu trọng sinh về 25 năm trước, vào ngay cái đêm mà bản thân vừa mới chia tay với Tiêu Tầm.

    Cậu nhớ mang máng sẽ có một cơn bão quét sạch cả tinh cầu thủ đô, sau đó là một cơn mưa lớn kéo dài nửa tháng, ngay cả cuộc thi "Bá chủ tranh ngôi" cũng phải hoãn lại.

    Ellis nâng mặt lên đối đầu với cơn mưa lạnh giá.

    Cảm giác cơ thể bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt trong những giây phút cuối đời vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cậu.

    Trong cơn mưa, cậu cảm thấy thật sảng khoái.

    Nhưng dáng vẻ lúc này của cậu trong mắt người ngoài thì lại là một thiếu niên đang đau khổ, lạc lối trong màn mưa tâm tối.

    Tỷ như Tiêu Minh Nguyệt đang ngồi trong xe.

    Tiêu Minh Nguyệt vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lại bị cảnh tượng ngoài cửa sổ xe thu hút sự chú ý.

    Dưới gốc đèn đường cách đó không xa có một thiếu niên tóc vàng đang ngồi xổm, cậu ngửa đầu, nhắm mắt đón lấy cơn mưa rửa tội, ánh đèn đường cùng nước mưa hôn lên làn da tái nhợt, khiến cho cậu trông có vẻ vô cùng mỏng manh, tựa như một ảo giác có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

    Tiêu Minh Nguyệt cong khuỷu tay chống cằm, hứng thú quan sát.

    Thiếu niên cúi đầu, chậm rãi mở mắt, để lộ ra đôi mắt màu xanh băng sáng ngời làm Tiêu Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người.

    Sau một lúc lâu, hắn đẩy cửa xe bước xuống, phía sau là giọng nói kinh ngạc của người tài xế.

    Nước mưa như kim châm vào da hắn, quần áo của Tiêu Minh Nguyệt nhanh chóng bị xối ướt và tóc hắn cũng vậy. Cơ thể yếu ớt đưa ra tín hiệu cảnh cáo, hắn biết rằng cái giá phải trả cho sự liều lĩnh lúc này của mình chính là sự trừng phạt vô cùng nặng nề, nhưng hắn chẳng quan tâm.

    Tiêu Minh Nguyệt đi đến trước mặt thiếu niên rồi từ trên cao nhìn xuống.

    Ellis ngẩng đầu, khi nhìn đến khuôn mặt kia cậu đã vô cùng kinh ngạc. Người vốn cùng chôn thân nơi biển lửa giờ đây lại bình an vô sự xuất hiện ngay trước mắt cậu.

    Tâm tình Ellis có chút phức tạp.

    "Chào buổi tối." Tiêu Minh Nguyệt ôn hòa nói.

    ".. Chào buổi tối." Ellis chậm rì rì đáp lời.

    Cậu đưa mắt đánh giá đối phương, áo sơmi dài tay, quần âu đen, ăn mặc giản dị nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất tao nhã, cao quý.

    Tiêu Minh Nguyệt cũng chậm rãi đánh giá người trước mắt, mái tóc vàng ướt đẫm dán sát vào trán, phía dưới là một đôi mắt trong suốt màu xanh băng làm người ta dễ dàng liên tưởng đến những viên ngọc bích quý giá.

    Cơn mưa ngày càng lớn làm Tiêu Minh Nguyệt ướt đẫm, quần áo dán vào da thịt, từng cơn lạnh lẽo thấm vào cơ thể. Bờ môi của hắn phát tím, thân thể run rẩy trong vô thức.

    Ellis đã nhận ra điều đó, cậu không nhịn được nói: "Ta nghĩ ngài nên quay lại xe, bên ngoài trời mưa quá lớn."

    Tiêu Minh Nguyệt mỉm cười, khóe mắt khẽ cong lên. Nụ cười thể hiện sự yêu thích thuần túy, khác hẳn so với nụ cười như đèn đã cạn dầu ở kiếp trước.

    Tim cậu khẽ run lên.

    "Em cũng vào xe đi", Tiêu Minh Nguyệt nói với giọng điệu rất đỗi tự nhiên, "Ta lại không thể để một đứa trẻ như em đội mưa ngoài trời một mình." Nước mưa xối ướt cả gương mặt hắn, hắn ôn hòa cười làm người ta khó có thể cự tuyệt.

    Ellis nhìn khuôn mặt ướt đẫm của Tiêu Minh Nguyệt: "Ta không phải trẻ con."

    Tiêu Minh Nguyệt giơ tay lau nước mưa trên mặt, lông mi hơi rũ xuống, hắn mỉm cười có vài phần dung túng, vài phần bất đắc dĩ, nhưng lại không hề có ý tứ nhượng bộ.

    Giương mắt nhìn bộ dạng chật vật của người kia, Ellis thở dài. Cậu đứng lên, giơ tay che mưa thay cho đối phương, chiều cao xấp xỉ giúp cậu thực hiện động tác này không chút khó khăn.

    Ellis thúc giục nói: "Vậy đi nhanh đi."

    Cậu lên xe sau Tiêu Minh Nguyệt, tùy tay đóng cửa xe lại.

    Bên trong xe có bật máy sưởi, xung quanh là hương thơm thoang thoảng.

    Ellis nhớ rằng đây là một loại nước hoa của Oasis, tên có chút đặc biệt, gọi là độc trong nước. Bởi vì hương vị của nó rất nhẹ, nghe nói khi đã quen thì sẽ hoàn toàn bị nó mê hoặc.

    Tiêu Minh Nguyệt thực sự rất thích hợp với loại nước hoa này.

    Ánh mắt Ellis rơi xuống trên người nam nhân, Tiêu Minh Nguyệt đang cởi chiếc áo sơmi ướt sũng để lộ khuôn ngực trắng nõn gầy yếu trong không khí, hai điểm hồng nhạt trước ngực chợt léo qua rồi lại bị đối phương che khuất.

    "Đang nhìn cái gì?" Tiêu Minh Nguyệt nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đen hơi híp lại, bộ dáng có chút buồn bực.

    Ellis không nhịn được cười, tay phải chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Nguyệt: "Dáng người của ngài thực tốt."

    Tiêu Minh Nguyệt hơi sửng sốt, sau một lúc hắn nhẹ nhàng lắc đầu, môi mấp máy: "Em là người đầu tiên nói như vậy."

    "Thật sao?" Ellis nhìn hắn với vẻ không tin, giọng điệu pha chút lạnh lùng.

    Tiêu Minh Nguyệt nhận quần áo từ tay tài xế rồi mặc vào, không trả lời vấn đề vừa nãy mà chỉ nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

    Ellis lại cười.

    Sau khi Tiêu Minh Nguyệt thay quần áo xong thì không nhịn được mà hắt xì. Hắn bất giác nhíu mày lại, duỗi tay xoa xoa chóp mũi đã hơi phiếm hồng.

    Tài xế vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên nói: "Tiên sinh, ngài nên chú ý đến cơ thể của mình hơn."

    Tiêu Minh Nguyệt ho khan hai tiếng, đầu ngón tay lặng lẽ xoa yết hầu, biểu tình ẩn nhẫn. Một lát sau hắn mở mới miệng nói, âm thanh hơi khàn: "Ta tự biết giới hạn của bản thân."

    Thần sắc vẫn ôn hòa như cũ nhưng trong giọng nói lại để lộ ra sự cự tuyệt rõ ràng.

    Ellis bỗng duỗi tay chạm vào đùi phải của nam nhân.

    Bên đùi bị cậu chạm vào run lên, Tiêu Minh Nguyệt nâng mắt lên nhìn thiếu niên, ánh mắt khiến người ta có cảm giác bị áp bách.

    Ellis tựa như không phát hiện: "Quần cũng ướt rồi, ngài không đổi sao?"

    Ánh mắt Tiêu Minh Nguyệt từ từ dịu đi, lại chứa một tia phức tạp: "Em vẫn còn ở đây."

    Ellis lẳng lặng nhìn hắn: "Ta lại không ngại."

    Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, mùi thơm thoang thoảng của nước hoa quanh quẩn trong không gian, tựa như một cuộc đối đầu thầm lặng, lại tựa như sự quyến rũ không lời.

    Tiêu Minh Nguyệt rũ mắt xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi phải của mình. Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào bàn tay ấm áp của Ellis. Hắn không nhìn Ellis mà hỏi: "Em có đồng ý cùng ta trở về không?"

    Ellis vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, nhìn những bóng đen nhỏ rơi xuống từ hàng mi dài của hắn và nhẹ nhàng hỏi: "Về đâu?"

    "Nhà ta." Tiêu Minh Nguyệt trả lời một cách nhanh chóng, hắn nắm chặt lấy tay của Ellis. Ellis cũng không phản kháng hay từ chối.

    Ellis bỗng nhiên cảm thấy thật kỳ diệu, cảm giác như vậy rất ít khi xuất hiện trong cuộc đời của cậu, đây là một loại trực giác, bản năng đang thúc giục cậu đồng ý yêu cầu của người trước mắt.

    Ellis nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bản thân: "Được."

    Cứ như vậy. Tiêu Minh Nguyệt mang Ellis về nhà.
     
    TuyettuyetlanlanDâu Tây lớn thích bài này.
  5. đại bổ

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Độc trong nước (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn sống trên mảnh đất đắt đỏ bật nhất đế quốc, ngay trên tầng cao nhất của tòa nhà, giống như một vị vua đứng trên cao cai quản tất cả.

    Tiêu Minh Nguyệt lịch sự mở tay nắm cửa dẫn Ellis vào nhà.

    Căn phòng được trang trí rất đơn giản, với tông màu chủ đạo là những tông ấm, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Ellis nhìn xung quanh, cậu phát hiện nơi này không hề có sự xuất hiện của người máy gia dụng, căn phòng vô cùng yên tĩnh khi thiếu đi âm thanh di chuyển làm việc của người máy.

    Sau khi thay quần áo xong, Tiêu Minh Nguyệt tự tay nấu cho Ellis một bát mì trứng, nước dùng tuy có chút nhạt nhẽo nhưng Ellis cũng chẳng hề phàn nàn mà ăn sạch sẽ một cách nhanh chóng.

    Cậu ngồi đối diện Tiêu Minh Nguyệt, nam nhân cầm bát canh, dùng cái miệng nhỏ nhắn uống một ít, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào. Ellis thỉnh thoảng liếc nhìn hắn với ánh mắt tò mò thuần túy.

    Tiêu Minh Nguyệt bị nhìn đến lỗ tai đỏ bừng.

    Uống xong bát canh hắn cũng không rời đi ngay mà chỉ đẩy chén ra, dùng tay trái chống mặt, lẳng lặng nhìn người thiếu niên trước mặt.

    Thiếu niên với gương mặt non nớt đang cuối mặt xuống ăn mì, chóp mũi bao phũ một lớp mồ hôi mỏng vì nóng.

    Ánh đèn ấp ám chiếu xuống khiến khung cảnh xung quanh như một bức tranh tuyệt đẹp, trong lòng Tiêu Minh Nguyệt có cảm giác thỏa mãn một cách lạ kỳ.

    Lúc trước hắn còn có chút bất mãn vì sự xúc động nhất thời của mình, nhưng ngay lúc này cảm xúc ấy đã tan biến thành mây khói, một ý nghĩ nào đó càng trở nên rõ ràng và vững chắc hơn.

    Nhưng em ấy sẽ nguyện ý sao? Tiêu Minh Nguyệt có chút không xác định.

    Từ chối yêu cầu giúp đỡ của Ellis, Tiêu Minh Nguyệt dọn dẹp bát đĩa một cách nhanh chóng, một bên rửa tay một bên nghĩ, tiếp theo phải nói như thế nào để em ấy khó lòng từ chối.

    Rửa tay xong, hắn nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang ngồi trên sô pha, trong tay ôm cái gối hình mèo đáng yêu, dáng ngồi thẳng tắp.

    Tiêu Minh Nguyệt khoanh tay, để lưng dựa vào tường, nhìn chăm chăm vào bóng dáng của thiến niên trên sô pha. Giống như thiếu niên có sức hút vô cùng mãnh liệt đối với hắn, hắn có thể giữ tư thế này thật lâu, nhìn mãi mà không chán.

    Vào lúc đó, Tiêu Minh Nguyệt không muốn nói bất cứ điều gì. Hắn muốn tiến gần cậu hơn những cũng muốn giữ một khoảng cách nhất định giữa cả hai. Như vậy cũng là quá đủ đối với hắn.

    Ellis quay đầu, chớp mắt hỏi: "Không tiếp tục sao?"

    Tiêu Minh Nguyệt nhẹ giọng: "Tiếp tục cái gì?"

    Ellis nói: "Làm tình." Giọng nói thực bình tĩnh "Đây không phải là điều ngài muốn sao?"

    Không, không phải.

    Bỗng Tiêu Minh Nguyệt ý thức được, thứ hắn muốn không chỉ là làm tình.

    Hắn bước đến, ngồi xuống bên cạnh Ellis, cậu quay đầu nhìn hắn.

    Tiêu Minh Nguyệt nắm lấy tay của cậu thiếu niên trong lòng nghĩ thầm: Ta muốn được ở bên em, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta muốn bao dưỡng em."

    Ellis nhướng mày, trong lòng không hề tức giận, mà chỉ là hơi kinh ngạc. Ánh mắt của Tiêu Minh Nguyệt vô cùng nghiêm túc, chuyên chú. Người bị hắn nhìn với ánh mắt như vậy rất khó để từ chối yêu cầu của hắn.

    Ellis suy nghĩ một hồi bèn hỏi: "Yêu cầu cụ thể là gì?"

    Đôi bàn tay nắm chặt thiến niên dần được thả lỏng, hắn thở một hơi nhẹ nhõm, lại mỉm cười: "Ừ.. em phải có mặt lúc ta nhớ em, phải luôn ở cùng ta, còn phải có thêm một số hành động tiếp xúc thân mật.." hắn như nghĩ đến gì đó, tâm tình thật tốt mà cong môi, nốt lệ chí dưới mắt cũng theo đó mà trở nên lấp lánh.

    Nhất thời Ellis không biết phải đáp lời như thế nào, lại không nỡ từ chối trước nụ cười xinh đẹp kia, nhưng cậu vẫn nói: "Vậy.. ngài sẽ cho ta cái gì?"

    Tiêu Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, nhìn chăm chú vào Ellis, dù khóe miệng vẫn tươi cười nhưng ý cười đã biến mất: "Rất nhiều."

    Giọng điệu hắn chắc chắn, như không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần Ellis đưa ra yêu cầu thì hắn có thể thõa mãn cậu ngay lập tức.

    Ellis cười khẽ, nhẹ lắc đầu: "Không. Ta xin phép từ chối yêu cầu của ngài."

    Nụ cười của Tiêu Minh Nguyệt chợt tắt, khi không cười gương mặt của hắn trở nên vô cùng lạnh nhạt, mày hơi nhăn lại, một lát sau hắn hỏi: "Vì sao?"

    Ellis không hề hoảng sợ, ngược lại ánh mắt càng trở nên nhu hòa: "Thứ ta muốn, ngài không cho được."

    "Em muốn thứ gì?" Tiêu Minh Nguyệt lập tức hỏi.

    Ellis không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, như không tiếng động mà hỏi: Nhất định phải biết sao?

    Tiêu Minh Nguyệt gắt gao nắm chặt lấy đôi bàn tay của người đối diện, hắn dùng lực lớn đến mức khiến năm ngón tay Ellis phát đau. Dù vậy Ellis vẫn không phản ứng, cũng không rút tay về.

    Cuối cùng Ellis vẫn nói: "Tự do."

    Phạm vi câu trả lời rộng đến mức có thể nói là vô nghĩa.

    Tiêu Minh Nguyệt nghĩ: . Nếu như vậy có lẽ ta thực sự không thể cho em, ngược lại ta càng muốn cướp đi sự tự do của em.

    Nhưng điều này cũng không khiến hắn từ bỏ Ellis, nó chỉ làm hắn càng hứng thú với thiếu niên trước mắt.

    Hắn muốn chiếm đoạt tất cả, vùi cậu thiếu niên xin đẹp này vào chiếc lòng giam mà hắn tạo ra. Đây chính là bản năng của Alpha, bản năng đã khắc sâu vào trong xương tủy của Tiêu Minh Nguyệt.

    Tiêu Minh Nguyệt gật đầu nhưng vẫn nói: "Ta sẽ không từ bỏ em."

    Hắn đưa tay chạm lên mặt của Ellis: "Đêm nay em ngủ lại đi, mưa quá lớn, nếu ra ngoài sẽ bị ướt hết." hắn ngước lên nhận lấy ánh mắt trêu chọc của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, trước khi em đồng ý thì ta sẽ không chạm vào em đâu."

    Ellis nhìn xuống đôi tay dang nắm chặt lấy mình nói một cách trêu đùa: "Vậy này là như thế nào?"

    Tiêu Minh Nguyệt nhìn xuống hai đôi tay đang nắm lấy nhau cười ngọt ngào: "Phải tận hưởng một chút ngon ngọt trước đã."
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  6. đại bổ

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Đại bàng cánh bạc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ellis ngủ tại phòng cho khách cả một đêm, đúng như Tiêu Minh Nguyệt đã nói, không có chuyện gì xảy ra vào đêm đó cả. Việc ngoài dự tính của Ellis là sau khi trọng sinh thì giấc ngủ của cậu trở nên tốt hơn hẳn.

    Sáng hôm sau, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

    Cơn bão lớn nhất trong thập kỷ đang dần càng quét thành phố này. Ellis bưng tách trà nóng, nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua tấm cửa kính sát đất. Trong cơn mưa, mọi cảnh vật tựa như được phủ lên một lớp sương mờ.

    Khi Ellis chuẩn bị rời đi, Tiêu Minh Nguyệt bỗng gọi cậu lại: "Khoan đã."

    Ellis dừng chân, quay đầu lại nhìn.

    Tiêu Minh Nguyệt đang mặc quần áo ở nhà, chiếc quần cotton rộng thùng thình vẫn không làm mất đi vẻ thon dài của đôi chân, áo sơmi hơi mỏng dán lên dáng người mảnh mai như trúc.

    Hắn bước nhanh vài bước, vì nóng vội mà ho khan không ngừng.

    Ellis đứng lại, cười bất đắc dĩ: "Đừng nóng vội."

    Tiêu Minh Nguyệt đứng đối diện cậu, nhìn còn cao hơn Ellis mấy centimet, bàn tay nắm lại đặt bên môi ho nhẹ, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt có chút tối màu.

    Ellis nhíu mày: "Tối qua ngài ngủ không ngon sao?"

    Tiêu Minh Nguyệt lại ho hai tiếng, buông tay cười cười với cậu: "Ừ, ta có chút kích động."

    Ellis không còn lời nào để nói.

    Tiêu Minh Nguyệt đưa tay phải lên, đưa cho Ellis chiếc hộp nhỏ vẫn luôn được hắn nắm chặt.

    Ellis rũ mắt nhìn: "Đây là cái gì?"

    "Quà đó" thanh âm trầm thấp mang theo một chút ý cười của nam nhân vang lên bên tai cậu "Tặng cho em đấy."

    Nhưng Ellis không nhận, cậu ngẩng đầu chăm chú quan sát sắc mặt của người nam nhân. Cậu nhìn chăm chú đến nổi làm cho ý cười trên gương mặt của Tiêu Minh Nguyệt dần biến mất: "Hôm qua ngài ngủ không đủ giấc là vì món quà này sao?"

    Tiêu Minh Nguyệt lắc lắc đầu, giọng có chút chần chờ: ".. ờm.."

    Ellis không nhịn được thở dài, đưa tay nhận lấy cái hộp kia rồi nói: "Về sau ngài không cần làm như vậy nữa."

    "Được" mắt thấy cậu đã nhận chiếc hộp, Tiêu Minh Nguyệt cũng không để tâm cậu nói gì mà đã gật đầu đồng ý.

    Ellis dùng ngón tay nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là một huy chương màu xanh được bao bọc trong một lớp nhung đen, huy chương khắc hình một con đại bàng đang giương cánh bay lượng.

    Đây là biểu tượng của trường mà Ellis đang theo học, huy hiệu của học viện quân sự hoàng gia đế quốc.

    "Đẹp không?" Tiêu Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi, "hình như còn rất giống màu mắt của em nữa đấy?"

    Nhưng Ellis lại không quan tâm đến vấn đề đó, cậu đóng lại nắp hộp, ngẩng đầu hỏi: "Ngài đã điều tra ta sao?"

    Ngữ khí của cậu bình đạm, không hề có ý tứ chất vấn.

    Tiêu Minh Nguyệt gật gật đầu, cười ôn hòa: "Em bận tâm đến điều đó sao?"

    Bận tâm thì như thế nào? Khó chịu thì làm sao? Ellis thầm nghĩ: Đằng nào thì ngài vẫn sẽ làm theo ý của ngài thôi.

    Cậu đặt chiếc hộp lên bàn, cơ thể hơi lùi về sau, cách nam nhân kia xa một chút: "Nếu ngài đã điều tra ta thì chắc ngài cũng đã biết, ta chỉ là một học sinh bình thường, không cha không mẹ, ta tin tưởng với điều kiện của ngài thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tốt hơn sẽ đồng ý yêu cầu của ngài."

    Tiêu Minh Nguyệt không cười nữa, lông mi rũ xuống che đi tròng mắt xinh đẹp, môi mỏng khẽ mấp máy: "Có phải là ta đã làm em tức giận không?"

    Ellis nhìn hắn, thật lâu sau cậu thở dài một hơi: "Không có, vấn đề không phải là ta có tức giận hay không."

    Tiêu Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cần nghe được điều mà mình muốn nghe. Hắn tươi cười sửa lại lời Ellis: "Em còn giấu ta một bí mật đó nha, em không phải là một học sinh bình thường. Em chính là một Alpha cấp S."

    "Ngài đã điều tra cả việc này rồi nhỉ," Ellis cũng không kinh ngạc, chỉ là đến lúc này cậu mới biết Tiêu Minh Nguyệt thực sự nghiêm túc, nghiêm túc muốn thực hiện những lời nói vào tối hôm qua, bao dưỡng cậu.

    "Nếu như vậy thì ngài cũng nên biết ta sẽ càng có lý do để từ chối yêu cầu của ngài."

    "Không sao cả" Tiêu Minh Nguyệt bình thản đáp: "Ta sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em đồng ý mới thôi."

    Ellis cho rằng cậu đã nghe nhầm, cậu nhìn nam nhân đối diện bằng ánh mắt khó hiểu: Hắn có xác định được là mình vừa nói hai chữ 'theo đuổi' không? Bất quá không sao cả, sau khi vừa nghe hắn nói xong thì cậu cũng có một chút mong đợi.

    Cậu nhún nhún vai: "Tùy ngài vậy." dù sao cái gì phải nói thì cậu cũng đã nói rồi, còn hắn muốn làm như thế nào thì cậu cũng chẳng quản được.

    Tiêu Minh Nguyệt một lần nữa nhét hộp quà vào trong tay cậu, dùng một bàn tay bao lấy năm ngón của Ellis, có chút ép buộc khép tay cậu lại, nam nhân mang theo ý cười nhàn nhạt trên môi, chăm chú nhìn vào Ellis, anh mắt hắn léo lên tia sáng nhất định phải có được Ellis.

    "Em còn nói sai một điều nữa", Tiêu Minh Nguyệt mỉm cười nói: "Ta muốn em, chỉ muốn duy nhất một mình em."

    Hắn không phải người đầu tiên nói những lời như vậy đối với Ellis.

    Đã từng có rất nhiều người dùng ánh mắt ái mộ hay tham lam nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng trong số đó không ai khiến cho cậu cảm nhận được mối nguy hiếm lớn như người nam nhân trước mắt.

    Ellis cong môi: "Vậy.. ta sẽ rửa mắt chờ mong."

    * * *

    Những cơn gió lốc còn chưa kịp ngơi thì Ellis đã khăng khăng phải đi.

    Tiêu Minh Nguyệt cho xe đưa cậu đi, Ellis cũng không có từ chối.

    Ellis nhìn tòa nhà cao tầng nơi mà Tiêu Minh Nguyệt đang sống một lần trước khi đi, âm thầm suy đoán liệu hắn có đứng bên bệ cửa sổ quan sát khung cảnh đường phố bị bao phủ trong làn mưa xám xịt hay không.

    Khi xe di chuyển đến phụ cận học viện quân sự đế quốc thì Ellis bổng mở miệng: "Làm ơn dừng lại ạ."

    Tài xế do dự: "Tiên sinh đã phân phó tôi phải đưa ngài đến cửa của học viện thưa ngài."

    Ellis không nói, trực tiếp thanh toán thông qua thiết bị đầu cuối rồi mở cửa xe bước xuống, để lại người tài xế đang cố hét "Tiên sinh đã trả tiền rồi" ở phía sau.

    Ngay lập tức nước mưa đã thấm ướt máy tóc của Ellis. Những người đang ngồi trên xe không người lái đang sổi nổi hành lễ với cậu, Ellis có thể cảm nhận được anh mắt của họ nhưng cậu không quan tâm.

    Nơi này cách học viện cũng không xa, còn chưa tới một kilômet.

    Chỗ này bất đồng với mảnh đất phồn hoa mà Tiêu Minh Nguyệt đang cư trú, học viện quân sự hoàng gia đế quốc tọa lạc ở một vùng ngoại thành xa xôi. Tuy bề dày lịch sử của trường chưa tới một trăm năm nhưng nó đã tạo nên những kỳ tích huy hoàng trước nay chưa từng có.

    Học viện quân sự hoàng gia đế quốc ra đời vào 98 năm trước, đó là thời kỳ hải tặc vũ trụ tung hoành khắp nơi, có thể nói là học viện ra đời vô cùng đúng lúc.

    Vào thời điểm đó lũ hải tặc vũ trụ đã làm ra vô số hành động liều lĩnh khiến cho các hoạt động thương mại cũng như duy trì trật tự giữa các hành tinh bị ảnh hưởng rất nhiều, cuối cùng Liên Bang và đế quốc quyết định hợp tác với nhau để tiêu diệt sự tồn tại như châu chấu này.

    Mặc dù nỗ lực của bọn họ đã đạt được rất nhiều thành quả xuất sắc, nhưng khi so sánh với mục tiêu ban đầu đã đặt ra thì lần càng quét này chắc chắn sẽ được tính là thất bại. Cho đến bây giờ thì hải tặc vũ trụ vẫn tồn tại như những loại sâu mọt không ngừng gặm nhắm, gây nguy hiểm cho cư dân của Liên Bang.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  7. đại bổ

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Đại bàng cánh bạc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Học viện quân sự hoàng gia đế quốc trong lần thanh trừng kia đã hỗ trợ cho đế quốc một lượng lớn nhân lực, bao gồm vô số người có tài về mặt khiển cơ giáp, khoa học, y dược.

    Sau khi càng quét hải tắc vũ trụ, học viện cũng không vì vậy mà giản tán, ngược lại càng trở nên lớn mạnh, thu nạp vô số nhân tài từ nhiều nơi, học viện thay đổi từ trường cao đẳng trở thành trường đại học tổng hợp.

    Đi đôi với những thành tựu huy hoàng là những thiếu sót lộ rõ.

    Học viện đã chịu sự chỉ trích rất nặng nề từ việc phân biệt đối sử ABO, cũng có một số tin đồn rằng học viện đã bí mật đánh cắp thông tin mã gen di truyền của các học viên và đánh rớt các học viên có khuyết điểm về gen di truyền. Điều thứ hai đã được hoàn toàn chứng thực, nhưng học viện cũng không vì thế mà thay đổi.

    Hiện giờ học viện đã thu liễm rất nhiều so với vài năm trước, nhưng có một sự thật là 95% học viên được xếp loại A đều là Alpha. Hầu hết mọi người đều không có dị nghị với kết quả này.

    Bọn họ luôn cho rằng Alpha có năng lực tổng thể vượt trội hơn hai loại giới tính còn lại rất nhiều. Mãi đến ngày Ellis mất ở kiếp trước thì thành kiến này vẫn chưa được cải thiện.

    Ellis đi xuống cầu thang về ký túc xá, lúc này đã quá giờ quy định.

    Nếu trở về muộn sẽ bị đánh dấu, vì thế cậu đi vòng qua phía sau tường, leo lên ống thoát nước một cách dễ dàng rồi an toàn đáp xuống ban công.

    Ellis vén lọn tóc vàng che khuất tầm mắt, nhẹ nhàng gõ cửa.

    Một lát sau có người khéo màn lên kinh ngạc nhìn cậu.

    Ellis mỉm cười với anh ta, làm khẩu hình: Mở cửa.

    "Em đã đi đâu vậy? Hôm qua đợi mãi cũng chẳng thấy em trở lại, làm anh lo lắng mất ngủ cả đêm." Lâm Xuyên oán giận đưa cho Ellis một chiếc khăn lông.

    Ellis nhận lấy, lau lau vài cái trên mái tóc vàng, khăn lông ngay lặp tức trở nên ướt át. Cậu nói với giọng thờ ơ: "Hôm qua là sinh nhật của anh ta."

    Lâm Xuyên lập tức ngậm miệng im lặng.

    Anh biết Ellis có một người bạn tai Alpha học ở khoa ngoại giao, trước đây bọn họ vẫn luôn âu yếm ngọt ngào, nhưng từ khi biết được tin tức Ellis phân hóa thành Alpha thì hắn liền đơn phương cắt đứt liên hệ.

    Mạo hiểm mưa to và trừng phạt, Ellis vẫn cố chấp đi tìm hắn.

    "Chúng ta chia tay đi."

    Trong khi Lâm Xuyên vẫn đang thất thần, Ellis vẫn làm như không có việc gì rồi trực tiếp thả một quả bom khác.

    "Ơ, ơ?"

    Ellis cởi ra chiếc áo đã ướt đẫm rồi đặt nó trên lưng ghế, động tác của cậu vô tình làm lộ ra khuôn ngực trắng nõn.

    Dáng người cậu thon dài mà hữu lực, các thớ cơ bắp nối liền nhau tạo nên những đường cong tuyệt đẹp, tất cả tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế.

    Trong lúc nhất thời tầm mắt của Lâm Xuyên không thể rời khỏi cơ thể Ellis.

    Ellis dùng khắn lông tùy ý lau nước trên ngực, cơ bụng khẽ co lại. Làm xong động tác này, cậu nhất thời không nói gì, ánh mắt nhìn vào hư không, rơi vào trầm tư.

    Lâm Xuyên nuốt nước miếng, khô khan nói: "Này đúng thật là chuyện tốt."

    "Tại sao?" câu nói đưa Ellis ra khỏi dòng suy nghĩ, câu đưa tay cởi chiếc quần dài ướt đẫm, đôi chân thẳng tắp thon dài ngay lặp tức để lộ trong không khí. Cậu nhìn về phía Lâm Xuyên, con ngươi màu xanh băng loáng thoáng hiện lên ý cười.

    "Anh nghĩ em sẽ trở nên hạnh phúc hơn."

    Lâm Xuyên ngồi xuống ghế, giật nhẹ khóe miệng: "Em chia tay với tên tra nam kia thì dĩ nhiên anh sẽ vui vẻ, chẳng qua.. hiện tại mọi người đều nói em thua một tên Omega."

    Ellis xoay người nhặt lại khăn lông, đặt nó lên vai, không có ý định đáp lại.

    Anh nâng tay che khuất đôi mắt, giọng hơi buồn: ".. Anh biết nói như vậy là không đúng. Nhưng Ellis.." Lâm Xuyên quay đầu, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nhìn về hướng thiếu niên tóc vàng "Bọn họ nói thật khó nghe, 'Alpha như nó thậm chí còn không thể so sánh với một Omega'."

    Ellis khẽ cười, nâng tay vỗ vai Lâm Xuyên: "Nếu anh có thời gian để ý đến đời sống tình cảm của người khác thì không bằng lo lắng cho bài báo cáo thực tập của mình đi."

    Nói xong cậu tiêu sái đi vào phòng tắm, bỏ mặc Lâm Xuyên đang khóc lóc phía bên ngoài.

    Ellis đưa tay mở vòi nước, nước nóng ngay lập tức ào ào chảy xuống.

    Cậu để một tay chống vách tường, tay còn lại vuốt những sợi tóc vàng dính trên trán, khép mắt ngửa đầu để mặc cho làn nước ấm tùy ý rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.

    Trong tiếng nước chảy ào ào, cậu nghĩ đến những lời mà Lâm Xuyên vừa nói.

    Alpha và Omega, đó mới là sự kết hợp hoàn hảo mà xã hội đang hướng đến.

    Bật luận là nam hay nữ thì Omega đều có thể mang thai và dựng dục hậu đại, đó là điều mà hai giới tính còn lại hoặc không thể hoặc rất khó để làm được.

    Kể từ khi tỷ lệ gia tăng dân số của đế quốc giảm xuống đến mức dưới 0, 1% thì hoàng đế liền ra mặt khởi xướng sự kết hợp AO, những mối quan hệ AB, BO giữa các quý tộc gần như bị cắt đứt.

    Cho nên cũng không thể trách Tiêu Tầm chia tay khi biết cậu đã phân hóa thành Alpha.

    Tên nhóc kia cuối cũng vẫn sẽ kết hôn với Omega, điều này Ellis vẫn luôn biết, dù vậy cậu vẫn luôn dung túng Tiêu Tầm, cũng như phóng túng bản thân.

    Ellis đứng thẳng dậy, đôi tay xoa nhẹ những lọn tóc vàng, nhìn từng đoàn bọt trắng bị cuống trôi theo dòng nước.

    Lúc này cậu lại nghĩ tới Tiêu Minh Nguyệt, nam nhân kia chắc chắn là Alpha.

    Hắn biết rõ mình chính là Alpha mà vẫn ngang nhiên nói như vậy, chỉ là đùa giỡn thôi sao? Ellis nhắm mắt lại, điều chỉnh nước lên mức lớn nhất, dòng nước ấm áp hôn lên làn da mịn màng và đôi môi hồng hào của cậu.

    Khóe môi Ellis khẽ nhếch để lộ ra nụ cười nhạt đến nổi khó lòng nhận ra.

    Nếu chỉ là đùa giỡn thì cậu cũng không ngại đáp lại. Cậu vốn rất hứng thú đối với nam nhân đã từng gặp một lần ở kiếp trước kia, huống hồ ai lại có thể cự tuyệt nụ hôn của mỹ nhân chứ?

    Khi Ellis bước ra khỏi phòng tắm, trong ký túc xá đã xuất hiện vài vị khách không mời mà đến, thấy hắn đi ra liền sôi nổi liếc nhìn.

    Lâm Xuyên dứng một bên đang cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

    Anh ta được xếp ở loại C, so với Ellis là loại B còn thấp hơn một bậc. Nhưng ở phía đối diện là ba Alpha cấp A, bọn họ đứng gần nhau tạo ra uy áp đủ để làm cho tiểu C Lâm Xuyên run bần bật.

    Lúc này Ellis cũng không có mặc áo trên, cậu chỉ dùng khăn tắm tùy ý quắn ở bên hông, ánh đèn chiếu vào lòng ngực trắng nõn làm nổi bật những hạt nước li ti tạp ra một vị ám muội riêng.

    Vẻ mặt của cậu thực lãnh đạm, hoàn toàn tương xướng với dáng người, làm ba tên Alpha kia cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, âm thầm nghĩ: Quả nhiên là một mỹ nhân.

    Ellis đặt một tay trên lưng ghế, con ngươi màu xanh nhìn thẳng vào người đứng ở giữa: "Có việc gì sao?"

    Alpha kia nhìn Ellis, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Thật không thể hiểu nổi một người như mày mà lại phân hóa thành Alpha, khó trách đến vị kia cũng bị mày quyến rũ."

    Ellis nhàn nhạt nói: "Tao đã chia tay với Tiêu Tầm rồi."

    Alpha nhướng mày giống như đang hỏi: Chẳng lẽ còn không phải?

    Ellis cười cười: "Cho nên mày không cần đến đây khiêu khích tao."

    Alpha nhăn mày khó chịu, biểu cảm có chút dữ tợn.

    Cậu có chút thả lỏng, khóe môi hiện lên một chút ý cười chân thật, dùng tay gõ gõ thành ghế: "Hiện tại bạn gái của mày đang ở cùng hắn. À không, là bạn gái cũ chứ nhỉ."

    "Mày---!" Alpha kia tức giận đến mặt đỏ bừng, đồng tử co lại, hắn vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn, một cổ uy áp hòa với tin tức tố bốc lên khiến cho đồ vật trong căn phòng nhỏ hẹp không ngừng run lên.

    Ellis lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình từ đầu đến cuối không hề thay đổi, mà Lâm Xuyên bên cạnh cậu đã nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng cơ thể run rẩy.

    Ellis giơ tay đè lại cái ly sắp rơi xuống, đột ngột mở miệng: "Tới đây là đủ rồi."

    Không khí ngưng trọng bị đánh vỡ, Lâm Xuyên thở một hơi dài nhẹ nhõm, anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện Ellis đã đứng trước mình từ bao giờ, cậu đã thay anh tiếp nhận toàn bộ uy áp.

    "Quản lý ký túc xá sẽ đến kiểm tra phòng, mày cũng không muốn bị đánh dấu nhỉ?" việc tiết ra tin tức tố trong ký túc xá là hoàn toàn bị cấm.

    Tất nhiên đối phương sẽ không vì lời nhắc mà cảm kích cậu, hắn hung hăng trừng mắt: "Mày chờ đó. Tới cuộc thi tranh ngôi bá chủ, tao sẽ làm mày phải bị loại ngay vòng đầu tiên."

    Ellis nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, nụ cười trên mặt dần biến mất.

    Sau khi ba tên Alpha đi thì cánh cửa tự động khép lại, Ellis làm như không có chuyện gì mà bắt đầu thay quần áo.

    Lâm Xuyên một lần nữa ngồi lại vào bàn tiếp tục viết báo cáo, nhưng ánh mặt lại thường xuyên liếc về hướng Ellis.

    Có lẽ cậu ấy đang rất khổ sở, Lâm Xuyên vừa viết vừa nghĩ. Tuy rằng bên ngoài Ellis trông rất bình tĩnh nhưng dù sao Tiêu Tầm cũng là người yêu lâu năm của Ellis, ít nhất thì từ lúc anh quen Ellis thì không hề thấy cậu đến gần người khác.

    Cậu ấy dường như luôn ở một mình.

    "Người kia.. vì sao lại đến khiêu khích em?" Lâm Xuyên đột nhiên hỏi.

    Động tác trên tay Ellis vẫn không ngừng lại, âm thanh bình đạm: "Có lẽ là giận chó đánh mèo?"

    Kỳ thật nếu nói tên kia là bạn trai cũ cũng không chính xác, hắn chỉ có thể tính là một tên yêu đơn phương cô gái kia mà thôi.

    Cô gái hắn đơn phương đã chính thức tuyên bố sẽ đính hôn với Tiêu Tầm vào vài ngày trước, đó chính là mối tình AO, một cuộc hôn nhân được hoàng đế chúc phúc.

    Không một ai sẽ đi quan tâm đến hai người bị bỏ lại.

    Lâm Xuyên nhìn bản báo cáo thực tập, không viết ra được chữ nào liền từ bỏ: "Ellis, cho anh xem báo cáo của em với."

    "Vâng, vâng, vâng." Ellis đã mặc xong quần áo, ngồi xuống giường "Hình như chúng ta khác ngành mà nhỉ?"

    Lâm Xuyên lúc này mới nhớ tới, anh nhíu mày: "Đúng rồi, xém chút là quên tiểu quỷ nhà em bên huấn luyện viên. Thế nào? Lũ nhóc năm nhất ra sao rồi?"

    Ellis cười cười mở thiết bị đầu cuối lên: "Sẽ không tốt hơn chúng ta lúc ấy là bao nhiêu."

    Ánh mắt cậu đặt lên màn hình, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn phím ảo, trước mắt liền bật ra một vài tấm ánh. Ellis duỗi tay phóng to một trong số đó rồi di chuyển nó đến trước mặt, ánh mắt cậu hơi hơi híp lại.

    Trên tấm hình chính là gương mặt của Tiêu Minh Nguyệt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...