Chương 10 Người đàn ông này trời sinh đã có tính đa nghi
Giọng nói của người đàn ông còn chưa vang lên, cô gái ở cửa đột nhiên thoát khỏi sự giúp đỡ của người hầu, bước lên trước, chậm rãi đi về phía bàn ăn.
Rất nghe lời.
Anhthậm chí còn chưa bắt đầu đe dọa cô.
"..."
Cổ họng của người đàn ông đình trệ, giọng nói của anh đột nhiên dừng lại.
Anh cau mày nhìn cô đang đi đến chỗ mình, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, cô quay đầu lại, hướng về anh nở một nụ cười dịu dàng..
Khuôn mặt nghiêm nghị của anh khẽ giật mình. Một sự ngạc nhiên.
?
Cô trở nên nghe lời anh từ khi nào.
Cô trước kia.. ghét nhất là ăn cơm với anh, cô sẵn sàng ngồi cạnh anh mỗi khi anh đe dọa, nhưng lần nào cô cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng với anh.
Nhưng lúc này..
Anh còn chưa nói hết lời dùng để uy hiếp cô, cô đã ngoan ngoãn đến bên anh,
Cười với anh.. Nụ cười rất ưa nhìn khiến anh không tìm ra được khuyết điểm..
Quý Mộ Thâm nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô, ánh mắt anh dừng lại hai giây, sau đó biểu cảm trở nên phức tạp.
"Nói tiếp đi." Triệu Vãn Ý nhẹ giọng nói, sau đó vươn tay cầm lấy đôi đũa trên bàn.
Quý Mộ Thâm mím môi, cau mày nhìn cô.
Thấy anh không động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô chằm chằm, Triệu Vãn Ý vừa ăn một miếng sườn heo kho nhỏ liền sửng sờ.
Bản chất người đàn ông này rất đa nghi, và rất có thể anh đang thắc mắc cô đang nghĩ làm thế nào để bỏ chạy.
Nhưng cô cũng biết rằng nếu cô giải thích, cho dù cô có nói đến miệng bị đau thì anh cũng sẽ không tin cô.
Vì vậy.. mọi chuyện chỉ có thể để từ từ.
Nghĩ đến đó, cô cầm đũa gắp một miếng sườn vào bát anh rồi nhẹ nhàng nói.
"Món này ngon, anh cũng có thể nếm thử một miếng."
Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, nhưng cơ thể anh lại hơi giật mình.
Anh kinh ngạc cụp mắt xuống, nhìn miếng sườn cô vừa bỏ vào bát, ánh mắt tối sầm lại.
Anh mím môi im lặng một lúc rồi hơi mất tự nhiên đưa tay lên, cầm đũa lên.
Cuối cùng, Triệu Vãn Ý đã ăn xong bữa tối dưới cái nhìn lạnh lùng và khẩn trương của Quý Mộ Thâm.
Đúng là người đã chết một lần, sức chịu đựng tâm lý tốt hơn trước rất nhiều.
Trước đây đừng nói đến chuyện ăn uống dưới cái nhìn của anh ấy, cho dù ngồi cùng anh ấy, cô cũng sẽ cảm thấy áp lực khó chịu.
"Em no rồi." Triệu Vãn Ý liếc người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, đặt bát đĩa xuống.
Sau khi cô nói xong, cô định đứng dậy thì ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
"Em đi đâu vậy." Anh cau mày, cảnh giác nhìn cô.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh, Triệu Vãn Ý rất bất ngờ.
Không ngờ, lòng phòng ngự của anh vẫn nặng như vậy.
"Em sẽ đi dạo trong sân." Cô thì thầm.
"Em không muốn bỏ chạy." Cô nói thêm một câu vì sợ anh nghi ngờ.
Nghe nói cô sẽ đi dạo, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dần dần dịu đi.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng buông ra.
Khi thấy như vậy, Triệu Vãn Ý thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại chậm rãi vang lên.
"Người của anh ở khắp nơi bên ngoài biệt thự, em trốn không thoát."
Triệu Vãn Ý không có phản bác lời nói của anh, mà là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì liền nói với anh.
"Nhân tiện, Em muốn có một chiếc điện thoại di động."
Cô vừa sống lại và không thể nhớ được điện thoại di động của mình đã rơi ở đâu.
"Đợi một lát, anh sẽ bải ngườimang tới." Quý Mộ Thâm mím môi thoải mái đáp ứng.
(Hết chương này)
Rất nghe lời.
Anhthậm chí còn chưa bắt đầu đe dọa cô.
"..."
Cổ họng của người đàn ông đình trệ, giọng nói của anh đột nhiên dừng lại.
Anh cau mày nhìn cô đang đi đến chỗ mình, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, cô quay đầu lại, hướng về anh nở một nụ cười dịu dàng..
Khuôn mặt nghiêm nghị của anh khẽ giật mình. Một sự ngạc nhiên.
?
Cô trở nên nghe lời anh từ khi nào.
Cô trước kia.. ghét nhất là ăn cơm với anh, cô sẵn sàng ngồi cạnh anh mỗi khi anh đe dọa, nhưng lần nào cô cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng với anh.
Nhưng lúc này..
Anh còn chưa nói hết lời dùng để uy hiếp cô, cô đã ngoan ngoãn đến bên anh,
Cười với anh.. Nụ cười rất ưa nhìn khiến anh không tìm ra được khuyết điểm..
Quý Mộ Thâm nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô, ánh mắt anh dừng lại hai giây, sau đó biểu cảm trở nên phức tạp.
"Nói tiếp đi." Triệu Vãn Ý nhẹ giọng nói, sau đó vươn tay cầm lấy đôi đũa trên bàn.
Quý Mộ Thâm mím môi, cau mày nhìn cô.
Thấy anh không động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô chằm chằm, Triệu Vãn Ý vừa ăn một miếng sườn heo kho nhỏ liền sửng sờ.
Bản chất người đàn ông này rất đa nghi, và rất có thể anh đang thắc mắc cô đang nghĩ làm thế nào để bỏ chạy.
Nhưng cô cũng biết rằng nếu cô giải thích, cho dù cô có nói đến miệng bị đau thì anh cũng sẽ không tin cô.
Vì vậy.. mọi chuyện chỉ có thể để từ từ.
Nghĩ đến đó, cô cầm đũa gắp một miếng sườn vào bát anh rồi nhẹ nhàng nói.
"Món này ngon, anh cũng có thể nếm thử một miếng."
Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, nhưng cơ thể anh lại hơi giật mình.
Anh kinh ngạc cụp mắt xuống, nhìn miếng sườn cô vừa bỏ vào bát, ánh mắt tối sầm lại.
Anh mím môi im lặng một lúc rồi hơi mất tự nhiên đưa tay lên, cầm đũa lên.
Cuối cùng, Triệu Vãn Ý đã ăn xong bữa tối dưới cái nhìn lạnh lùng và khẩn trương của Quý Mộ Thâm.
Đúng là người đã chết một lần, sức chịu đựng tâm lý tốt hơn trước rất nhiều.
Trước đây đừng nói đến chuyện ăn uống dưới cái nhìn của anh ấy, cho dù ngồi cùng anh ấy, cô cũng sẽ cảm thấy áp lực khó chịu.
"Em no rồi." Triệu Vãn Ý liếc người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, đặt bát đĩa xuống.
Sau khi cô nói xong, cô định đứng dậy thì ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
"Em đi đâu vậy." Anh cau mày, cảnh giác nhìn cô.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh, Triệu Vãn Ý rất bất ngờ.
Không ngờ, lòng phòng ngự của anh vẫn nặng như vậy.
"Em sẽ đi dạo trong sân." Cô thì thầm.
"Em không muốn bỏ chạy." Cô nói thêm một câu vì sợ anh nghi ngờ.
Nghe nói cô sẽ đi dạo, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dần dần dịu đi.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng buông ra.
Khi thấy như vậy, Triệu Vãn Ý thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại chậm rãi vang lên.
"Người của anh ở khắp nơi bên ngoài biệt thự, em trốn không thoát."
Triệu Vãn Ý không có phản bác lời nói của anh, mà là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì liền nói với anh.
"Nhân tiện, Em muốn có một chiếc điện thoại di động."
Cô vừa sống lại và không thể nhớ được điện thoại di động của mình đã rơi ở đâu.
"Đợi một lát, anh sẽ bải ngườimang tới." Quý Mộ Thâm mím môi thoải mái đáp ứng.
(Hết chương này)