Bạn được Bughams mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
11656 768
Kiếm tiền
Sun Ny Lê đã kiếm được 116560 đ
hfZ8531.jpg


Tên truyện: Tiểu tổ tông hư hỏng của anh

Tên tiếng Trung của truyện: 他的小祖宗恃宠生娇了

Tên tác giả: Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Editor: Sun Ny Lê

Thể loại: Trọng sinh

Tình trạng truyện: Đã hoàn

Lịch đăng: 7 chương/tuần

Độ dài: 263 chương

Văn án:

"Anh không đi, em sẽ không đi.."

Người phụ nữ nhỏ bé ôm lấy người đàn ông đang tức giận, nhẹ giọng nói.

Sống lại một lần trong đời..

Kiếp trước cô luôn trốn tránh anh, sợ hãi tính khí điên cuồng chiếm hữu của anh, ghét anh lấy đi sự tự do của cô

Không phải anh ghét cô mà vì anh rất yêu cô, chỉ là anh không biết cách yêu một người

Kiếp trước, dù cô bị hủy dung, chân bị liệt, anh vẫn ở bên cô không rời không bỏ

Cho đến lúc hai ngưòi chết cô mới cười với anh một lần thật lòng

Được sống lại lần nữa, cô thề sẽ thay đổi bị kịch của bọn họ..

Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Edit của Sun Ny
 
Chỉnh sửa cuối:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 1 Người đàn ông đó sẽ phát điên

"Cho dù Triệu Vãn Y tôi cô đơn đến suốt đời, bị sét đánh chết, từ đây nhảy xuống mà chết, tôi cũng sẽ không bao giờ gả cho anh!"

* * *

Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, hướng về bến tàu.

Khi những lời vừa rồi vẫn văng vẳng trong đầu, cô gái đang dựa vào ghế sau đột nhiên mở mắt.

"A.. đau quá!"

Một cô gái rất xinh đẹp, làn da trắng nõn và dịu dàng, sau khi mở mắt ra, đôi mắt thông minh lại càng xinh đẹp hơn.

"Tiểu thư, chân cô bị thương, đương nhiên là rất đau, nhưng cô đừng nhúc nhích nữa". Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

Triệu Vãn Y sửng sốt, kinh ngạc quay sang nhìn Đích Cố Cửu bên cạnh.

"Đây là.." Cô ấy chưa chết sao? Vì sao cô ấy vẫn có thể cảm nhận được cơn đau, điều đó chứng tỏ rằng cô ấy vẫn còn sống.

Cô nghi hoặc nhìn Đích Cố Cửu, sau đó nhớ đến việc anh vừa nói cô bị đau chân.

Cô di chuyển chân của mình trong tiềm thức, và cảm giác đau đớn mà cô đã lâu không gặp khiến toàn thân cô bàng hoàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Ngay cả đôi chân bị liệt của cô.. cũng có cảm giác.

Điều này thật đáng kinh ngạc, sau khi trải qua vụ nổ tàu du lịch, cô ấy không những không chết, mà đôi chân bị liệt của cô ấy còn phục hồi?

Ngay khi cô ấy đang bị sốc, giọng nói của Đích Cố Cửu lại vang lên bên tai cô.

"Tiểu thư, đừng quá căng thẳng, khi cô đến nước M, Quý Mộ Thâm sẽ không bao giờ tìm thấy cô."

Nước M.. Nghe xong lời của Cố Cửu, Triệu Vãn Y sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh xe và váy cưới màu trắng trên người, liền cảm thấy cảnh tượng này càng thêm quen thuộc.

Đây chính xác là cảnh cô trốn hôn khi mới đôi mươi.

Vì cô ấy vẫn còn sống, nên Quý Mộ Thâm cũng còn sống.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên hưng phấn, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc!

"Không, mau dừng lại, dừng lại!" Cô lo lắng nói.

"Tôi muốn trở lại!"

"Tiểu thư, cô bị điên à? Mãi chúng tôi mới đưa được cô ra." Đích Cố Cửu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cơ hội lần này, nếu như bỏ lỡ nó, sẽ không còn cơ hội nữa.

Nếu cô ấy không nhanh chân bỏ chạy mà rơi vào tay Quý Mộ Thâm thì mọi chuyện coi như xong!

Tuy nhiên, sau khi Triệu Vãn Y im lặng trong vài giây, cô đột nhiên nâng đôi mắt đỏ tuyệt đẹp đó lên và nhìn Đích Cố Cửu.

"Đích Cố Cửu, nếu lần này anh không giúp tôi, tôi sẽ chết." Cô cắn môi nói, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy kiên định.

Cô nói đúng, nếu cô thật sự ra nước ngoài, người đàn ông đó sẽ phát điên mất..

Anh sẽ hoàn toàn mất trí và tìm cách trả thù mọi người như điên..

"Tiểu thư.." Vẻ mặt của Đích Cố Cửu thay đổi.

* * *

Vào buổi tối, một số xe địa hình đang đuổi nhanh theo hướng bến tàu trên đường cao tốc.

Trên chiếc xe dẫn đầu, một người đàn với khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình lạnh như băng đến mức đáng sợ, đang ngồi ở băng ghế sau.

Đôi môi gợi cảm mím chặt, trong lòng bàn tay nắm chắc một đôi nhẫn kim cương, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng mà nhìn về phía trước xe.

Không khí bên trong xe vô cùng ngưng trọng.

Cô gái xấu xa này thực sự đã nói dối anh một lần nữa và bỏ anh một lần nữa!

Không mất nhiều thời gian, chiếc xe phóng nhanh đến bến tàu rồi dừng lại.

Lúc này trên bến không có gì ngoài một chiếc ô tô đang đậu.

Con tàu đã biến mất.

Họ vẫn đến muộn..
 
Chỉnh sửa cuối:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 2 Cô ấy vẫn chưa rời đi..

Đích Hạ Sơn, người đang lái xe, liếc nhìn bến tàu có phần hoang vắng trước mặt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử, anh nhìn gương mặt lạnh lùng và có phần đáng sợ của người đàn ông qua gương chiếu hậu, rồi thì thầm.

"Ông chủ, tôi không nhìn thấy thuyền. Nhà họ Triệu chắc là đã đưa người đi rồi."

"Vậy thì đuổi theo!" Giọng nói hung bạo của người đàn ông vang lên, lạnh lùng nhìn bến tàu vắng lặng.

"Nhưng cứ đuổi theo thế này thì cũng không có cách nào, cô Triệu vẫn sẽ.."

Đích Hạ Sơn còn chưa nói hết lời, người đàn ông đã quét qua với ánh mắt ăn thịt người, Đích Hạ Sơn vội vàng ngậm miệng không nói tiếp.

"Chuẩn bị thuyền ngay lập tức ra khơi đuổi theo!" Anh cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận trong người, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

Dù cô có chạy trốn đến bất kì đâu trên thế giới này, anh cũng sẽ tìm cô về!

Trái tim anh thuộc về cô, và cô mãi mãi chỉ có thể là của anh!

"Dạ." Hạ Sơn gật đầu, nhưng vừa mới cất giọng, đột nhiên có hai người bước xuống từ trên chiếc xe đậu ở bến.

Một người đàn ông và một người phụ nữ.

Người đàn ông là vệ sĩ của nhà họ Triệu, trong khi người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng, cô ấy nhỏ gầy, có mái tóc dài xoăn đuôi tự nhiên rất đẹp..

Người đàn ông giật mình, "Là cô Triệu." Hạ Sơn nói.

Bọn họ còn chưa ra khơi, chẳng phải nhà họ Triệu đã sắp xếp đưa cô đi trốn rồi sao.

Hạ Sơn vừa dứt lời, cửa xe bị đẩy ra, người đàn ông u ám bước xuống xe, ánh mắt nhìn cô gái trên bến tàu.

Đôi đồng tử đen láy của đôi mắt lạnh lùng ấy chợt thắt lại!

Cô ấy vẫn chưa rời đi..

Tuy nhiên, anh chưa kịp bước tới thì cô gái đã nhìn thấy bóng dáng của anh, trên mặt lại nở một nụ cười rất tươi.

Nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp như gió xuân khiến vẻ mặt nam nhân khẽ giật mình.

Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiên cô cười với anh như thế này.

* * *

Bên cạnh xe, Cố Cửu liếc nhìn người lái xe và vệ sĩ đã bị anh ta và Triệu Vãn Y trói trên xe, sau đó quay sang nhìn Triệu Vãn Y đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Anh không biết tại sao cô đột nhiên thay đổi quyết định.

"Tiểu thư, cô phải suy nghĩ rõ ràng, nếu trở lại cô sẽ không thể.."

Cố Cửu chưa kịp nói xong thì cô gái bên cạnh đột nhiên chạy về phía người đàn ông.

Triệu Vãn Y chạy nhanh về phía người đàn ông mặc bộ âu phục cưới màu đen, vừa nhìn thấy sắc mặt đáng sợ quen thuộc của anh, trong lòng lộ ra một tia mừng rỡ, nhìn anh nở nụ cười.

Ánh mắt của người đàn ông kiên định nhìn vào nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

Triệu Vãn Y mỉm cười, chóp mũi đột nhiên hơi tê, không khỏi hưng phấn nhào vào trong ngực anh.

"A Thâm.. Em về rồi!" Cô dựa mặt vào trong ngực anh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, không khỏi gọi anh.

Nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc trên cơ thể người đàn ông đột nhiên khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác bàn chân bị bong gân cũng không đau lắm.

Mặc dù tất cả những điều này giống như một giấc mơ, nhưng hơi thở và nhiệt độ trên cơ thể anh lại quá quen thuộc.

Hơi thở thơm tho mềm mại khiến anh mơ màng chợt đến gần, người đàn ông cứng đờ, từ từ cụp mắt xuống, vô cùng kinh ngạc nhìn cô gái đang úp mặt vào ngực anh.

Ngây người một lúc!

"Em.. vừa gọi anh là gì?" Anh mấp máy môi, giọng nói đờ đẫn có chút khàn khàn, thân thể như đeo đầy chì, cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Cô gọi anh là.. A Thâm?
 
Last edited by a moderator:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 3 Tôi đã nói dối anh ấy quá nhiều lần

Cùng lúc đó, những vệ sĩ xuống xe cùng Quý Mộ Thâm đều sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng hiếm có này, họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô Triệu - người rất chán ghét và sợ ông chủ của họ những năm này, mỗi lần nhìn thấy ông chủ đều nóng lòng muốn trốn đi, lúc này.. cô ấy lại ôm ông chủ của họ và còn nở một nụ cười trên môi.

Mà khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nét cảm động kia, giống như có chút hưởng thụ?

Cô Triệu bị điên, hay là họ bị điên và nhìn thấy ảo giác?

* * *

"A Thâm, A Thâm.." Nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Vãn Ý cảm thấy mềm lòng, ngoan ngoãn gọi anh lại.

Cô biết anh có thể ngạc nhiên, nhưng.. cô rất hạnh phúc khi có thể quay lại với anh lần nữa.

Cơ thể nam nhân thẳng tắp cứng ngắc, mãi lâu sau đột nhiên có phản ứng, anh chậm rãi nâng tay lên, vuốt ve eo cùng tóc của cô, ôm cô vài phút, sau đó mới chậm rãi cúi cầu xuống.

Cúi đầu, chóp mũi chạm vào tóc cô, hưởng thụ mùi thơm ngào ngạt.

"Em có biết mình đang làm gì không?" Anh cố hết sức duy trì bình tĩnh, giọng nói vẫn có chút không ổn định.

Nhiều người không dám tin những gì đang xảy ra ngay lúc này.

Cô ôm chầm lấy người đàn ông mà cô ghét nhất.

Nghe được giọng nói bên tai, Triệu Vãn Ý thu hồi lại cảm xúc vừa rồi, ngẩng đầu nhìn anh.

"Em biết."

Anh cau mày thật chặt và nói với vẻ nghiêm nghị.

"Em không biết."

Anh không hiểu cô làm như vậy có ý nghĩa gì.

Trong mắt anh, hành vi của cô có nghĩa là chấp nhận anh.

Và cô đã chán anh.

"Em thực sự biết." Vãn Ý nói một cách chắc chắn.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lúc này của người đàn ông ấy, cô đột nhiên im lặng.

Đôi mắt anh đầy phòng bị trước cô.

Cũng là.. Cô đã lừa dối anh quá nhiều lần để có thể thoát khỏi anh.

Nghiêm trọng nhất là lần này.

Cô tỏ vẻ hợp tác mọi việc khi tổ chức đám cưới, cô còn nhờ anh đi cùng để chọn nhẫn, nhưng lại bí mật nhờ anh trai cô mang cô đi..

Đang suy nghĩ miên man, cô chợt buông bàn tay đang ôm lưng anh ra.

Người đàn ông cau mày thật chặt, nhưng anh ta không có ý định rời đi với tay đặt trên eo cô, anh cứ ôm chặt lấy cô.

Cô khẽ thở dài, vì vậy cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Người đàn ông nhíu mày thật chặt, nhìn đôi tay trắng nõn của cô, từng chút một rời đôi tay đang ôm eo cô đi.

Tay người đàn ông ấy đông cứng lại, và vẻ mặt lạnh lùng và đáng sợ.

Cô ấy vẫn rời đi?

Nhìn thấy cảnh này, Hạ Sơn lập tức cảnh giác, vội vàng nói với những người khác.

"Mau ngăn cô Triệu lại!"

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, tâm trạng của Triệu Vãn Ý lúc này rất bình tĩnh, cô liếc nhìn đám vệ sĩ và nhẹ nhàng lắc đầu, thay vì cố gắng bỏ đi đi như mọi người nghĩ, cô ấy đột nhiên quay lại và đến chỗ Quí Mộ Thâm. Mở cửa bước lên xe một cách tự nguyện.

Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái ngoan ngoãn lên xe, có chút bối rối.

Sau khi Triệu Vãn Ý ngồi vào trong xe, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông yêu nghiệt đang lặng im bên ngoài xe, mỉm cười.

"Đi nào."

Khuôn mặt dịu dàng đầy nhu mì, không có một chút không vui nào.

Giốnh như dòng chữ "ngoan ngoãn và vâng lời" được viết lên mặt cô.

Trông giống như một chú thỏ trắng nhỏ đã chủ động đưa đến tận cửa.

"..."

Quý Mộ Thâm sững sờ, vẻ mặt bất ngờ nhìn cô gái chủ động lên xe của anh, anh hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ của cô.

(Hết chương này)
 
Last edited by a moderator:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 4 Nếu em dám đi, anh sẽ phá hủy nhà họ Triệu!

Cô học cách ngụy trang như vậy từ khi nào, anh không nhìn thấy bất kỳ ý nghĩ muốn tìm cơ hội chạy trốn nào trên mặt cô rằng.

Mặc dù lần đào hôn này của cô anh cũng đoán được, nhưng.. trong lòng anh vẫn có chút ảo tưởng, tưởng tượng rằng cô sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh và cùng anh trải qua phần đời còn lại.

Nhưng.. cô gái xấu xa này vẫn nói dối anh.

Vì vậy, ảo tưởng tốt đẹp cuối cùng trong lòng anh đã hoàn toàn bị dập tắt.

* * *

Ở một bên, Hạ Sơn cùng mấy vệ sĩ nhìn Triệu Vãn Ý tự giác lên xe, trên mặt hiện rõ vẻ nghe lời, cùng bày ra vẻ mặt kỳ quái.

Không.. cảm giác này quá lạ.

Theo kinh nghiệm thì lúc này cô Triệu nên nhảy xuống biển để thoát thân.

Bởi vì, hai năm trước, khi cô Triệu bỏ trốn trong buổi lễ đính hôn và khi được nhà họ Quy và nhà họ Triệu tìm thấy, cô đã nhảy sông..

Trước kia, mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, bọn họ đều tìm mọi cách để ngăn không cho cô Triệu bỏ chạy.

Nhưng bây giờ nhìn cô Triệu ngoan ngoãn và nhu mì như tiểu bạch thỏ này, đám vệ sĩ đột nhiên có chút hụt hẫng không biết phải làm sao.

Quý Mộ Thâm im lặng một lúc, sau đó đôi chân dài của anh bước từng bước về phía chiếc xe.

Thấy vậy, Hạ Sơn vội vàng chạy đến, đưa tay ngăn cản và cảnh giác nhắc nhở.

"Ông chủ, cẩn thận.."

Ngay khi anh ta vừa dứt lời, người đàn ông đã liếc nhìn anh ta một cách hung hăng.

Hạ Sơn tự giác lùi lại phía sau, dù sao thì cô Triệu vừa trốn hôn, sếp của anh tức giận là bình thường.

Nhưng may mắn thay, lần này cô Triệu không trốn thoát thành công, nếu không, mọi chuyện sẽ rất đáng sợ.

Quý Mộ Thâm dừng trước cửa xe, nhìn cô gái ngồi trong xe, sau một hồi im lặng nói.

"Em cho rằng anh sẽ thả em đi?"

"Triệu Vãn Ý, em vẫn còn quá ngây thơ!" Anh chế nhạo.

Cho dù cô mềm lòng, anh cũng sẽ không mềm lòng.

Và, không bao giờ để cô ấy bỏ đi.

Anh có mong muốn chiếm hữu đến mức bệnh hoạn với cô, thậm chí anh không thể kiểm soát nó..

Vẻ mặt Triệu Vãn Ý bất lực, nhìn thấy ánh mắt anh ta tràn đầy cảnh giác, cho nên cô phải cố ý nói.

"Nếu anh không đi, thì em sẽ đến nước M."

Nói xong cô đặt tay lên cửa định xuống xe.

Giọng cô vừa hạ xuống, ánh mắt anh liền phát lạnh, anh đột nhiên nắm chặt cổ tay cô đang đặt ở cửa xe, gắt gao nhìn cô, như thể sắp ăn thịt cô.

"Nếu em dám đi, anh sẽ phá hủy nhà họ Triệu!"

Lại thế.. nghe được những lời quen thuộc này, Triệu Vãn Ý âm thầm thở dài trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống lần nữa.

Cô biết bây giờ anh không thể chịu kích thích được, vì vậy cô chỉ có thể nhẹ nhàng nói với anh, có chút dỗ dành.

"Vậy thì anh lên xe đi, em sẽ không rời đi."

Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, Quý Mộ Thâm nhíu mày, biểu tình trên mặt trở nên phức tạp, mấy giây sau anh đột nhiên giơ tay đóng cửa xe bên cạnh cô. Quay người sải bước sang phía bên kia, cúi người ngồi vào xe.

Nhìn thấy anh lên xe một cách 'ngoan ngoãn', Triệu Vãn Ý nở một nụ cười hài lòng.

Người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, tiếc rằng khi còn trẻ, cô vốn quá kiêu ngạo, tự cao tự đại, không biết cách ứng đối, mỗi lần đấu khẩu với anh đều rất gay gắt, họ luôn làm tổn thương nhau..

Dục vọng kiểm soát cô của anh quá mạnh mẽ, cô bỏ trốn, anh đã mất lý trí và dùng mọi cách để ép cô lộ diện, lấy đi tự do của cô và nhốt cô trong ngôi nhà to như lâu đài mà anh xây cho cô.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 5: Dịu dàng như nước

Mà cô lại oán hận anh, phản đối anh khắp nơi, làm tổn thương anh, thậm chí không cho anh một sắc mặt tốt.

Cuối cùng, không chỉ hai người bị tổn thương mà ngay cả những người thân xung quanh cô cũng chịu đau khổ.

Nếu không phải sau này vì cô bị hủy dung và liệt hai chân, anh rất đau khổ và cố gắng hết sức kiềm chế tính chiếm hữu, cố gắng khơi dậy khát vọng sống của cô, cô mới thực sự cảm nhận được tình yêu của người đàn ông này, nếu không, có lẽ đến tận bây giờ, cô sẽ cho rằng tất cả những gì anh đối xử với cô là vì anh ghét cô.

Không phải anh không yêu cô, mà là.. anh không biết cách yêu một người.

Quý Mộ Thâm nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô một lúc, sau đó quay đầu lại, ra lệnh cho Hạ Sơn đang ngồi trên ghế lái.

"Lái xe."

Hạ Sơn không khỏi quay đầu lại, cẩn thận hỏi ông chủ lúc nào cũng có thể nổi giận này.

"Ông chủ.. về nhà hay là.."

"Quay lại Nam Nguyệt Loan." Mộ Thâm lạnh lùng nói, rồi vô thức nhìn cô gái bên cạnh.

Thấy cô không phản bác, nét mặt nghiêm nghị của anh cũng dịu đi đôi chút.

Chiếc xe quay đầu và lái về phía con đường đã đi đến.

Trong xe yên lặng, bầu không khí có chút mất tự nhiên.

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng, như thể anh sợ cô sẽ chạy mất.

Ngược lại, ở trong xe, Triệu Vãn Ý cũng không có trốn tránh ánh mắt của anh như trước, mà ngồi yên lặng, dịu dàng nhìn anh, không có một chút sợ hãi hay hoảng sợ.

Dịu dàng như nước.

Ánh mắt cô ôn nhu như nước, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết quen thuộc.

* * *

Nhìn đôi mắt dịu dàng của cô, Quý Mộ Thâm nhíu mày thật chặt.

Chưa từng có ai dám nhìn anh một cách không kiêng nể gì như vậy, và cô cũng chưa dám bao giờ.

Thấy anh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn mình, Triệu Vãn Ý không chút sợ hãi, không khỏi lộ ra một nụ cười ấm áp.

Cô đã quen với ánh nhìn lạnh lùng của anh.

Kiếp trước cô bị hủy dung nửa khuôn mặt, lúc ngồi trên xe lăn anh vẫn luôn nhìn cô như thế này.

Trước khi du thuyền bị nổ, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô trìu mến nói: "Cười cho anh xem đi, muộn rồi".

Cô chỉ nhớ rằng cô chưa bao giờ cười với anh.

Nhưng tiếc thay, mặc dù lúc đó cô ấy đã cười, nhưng nhất định là cô ấy cười rất khó xem..

"..."

Nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô khiến ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng kia bởi vì nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô mà đột nhiên ngây người hai giây.

Hai giây sau, giọng nói dịu dàng của cô vang lên.

"Đúng rồi.."

Giọng cô vừa vang lên, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã rơi xuống.

"Anh sẽ không đưa em trở về Triệu gia."

Họ đã kết hôn.

Mặc dù cô gái xấu xa này đã đào hôn nhưng cô ấy đã là vợ trên danh nghĩa của anh rồi.

"Em không nói rằng em sẽ quay lại." Triệu Vãn Ý sửng sốt, sau đó vô thức giải thích.

Đây không phải là những gì cô ấy muốn nói.

Không quay lại?

Nghe được lời cô nói, người đàn ông nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, sau đó lạnh lùng nói tiếp.

"Đừng tưởng rằng anh sẽ để em đến Quốc gia M."

Anh sẽ không để cô rời xa anh!

"..."

Triệu Vãn Ý có chút bất lực, buồn cười, đành phải trầm mặc một hồi, thấy anh không nói nữa liền nói tiếp.

"Việc chạy trốn này là ý riêng của em, anh không thể trách các anh của em."

Kiếp trước nàng chạy trốn, để ép nàng lộ diện, anh đã gây khó dễ với nhà họ Triệu..

Nhưng bây giờ cô không rời đi, anh không nên gây sức ép với các anh cô nữa.

Giọng cô rơi xuống, người đàn ông lặng lẽ nhìn cô trong vài giây, rồi giật giật hầu kết, từ từ đe dọa.

"Nếu em dám trốn, anh sẽ không để yên cho bọn họ."

Nghe thấy câu trả lời này, Triệu Vãn Ý lộ ra vẻ nhẹ nhõm, yên tâm ngồi xuống một lần nữa, nở một nụ cười biết ơn.

"..."

Người đàn ông cau mày, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Trước đây, khi anh nói như vậy, cô sẽ chỉ gọi anh là kẻ điên!

Nhưng bây giờ, thay vì mắng mỏ anh, cô lại cười nhẹ với anh..

Nghĩ đến đó, ánh mắt nghiêm nghị của anh càng thêm ngưng trọng.

Xe chạy một hồi lâu cuối cùng cũng lái vào cổng Nam Nguyệt Loan, đi vào một đoạn đường nhỏ, cuối cùng nó dừng lại trước một biệt thự lớn.

Sau khi Hạ Sơn dừng xe, anh quay đầu lại nói với ghế sau.

"Ông chủ, cô Triệu, chúng ta về rồi."

(Hết chương này)
 
Last edited by a moderator:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 6. Buông tha cho em gái tôi, tôi hứa với anh tôi có thể làm bất cứ điều gì.

Quý Mộ Thâm vô thức đưa mắt nhìn người bên cạnh, trước khi anh định nói gì, cô đã tự ý thức đẩy cửa bước xuống xe.

Anh không khỏi cau mày khi thấy cô bước xuống xe.

Hôm nay, cô ấy rất lạ.

Trong giây tiếp theo, anh giơ tay đẩy cửa xe, xuống xe, sải bước về phía cô.

Lúc này cô mới phát hiện bước chân của mình có chút kỳ lạ, trong nháy mắt cô đã nhận ra chân của mình đang bị thương.

Anh đưa tay lên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô dừng lại.

"Chân bị sao vậy." Anh cau mày hỏi.

"Bị trật khớp." Triệu Vãn Ý liếc mắt nhìn xuống chân trái, vừa rồi trên bến tàu quá kích động, không cảm thấy đau khi chạy tới chỗ anh.

"Tại sao lại bị trật khớp?" Quý Mộ Thâm hỏi, chăm chú nhìn vào chân cô.

Khi anh hỏi, Triệu Vãn Ý im lặng.

Bởi vì đêm hôm kia cô dọa nhảy lầu để cầu xin anh trai giúp mình đào hôn, khi thấy anh trai đồng ý vì quá hạnh phúc nên cô đã vô tình làm trật khớp chân.

Sau vài giây im lặng, cô ấy trả lời thành thật.

"Khi em nói dối anh cả sẽ nhảy lầu."

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, sắc mặt của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, anh đã đoán được tại sao cô lại nói dối Triệu Mộc Trạch sẽ nhảy lầu.

Chẳng qua là nhờ Triệu Mộc Trạch giúp cô đào hôn!

"..."

Nhìn thấy như vậy, Triệu Vãn Ý lộ ra vẻ khó xử trên mặt, khi chuyện tưởng như đã kết thúc, cô giống như lại chọc tức anh rồi.

Nhưng lần này cô không muốn nói dối anh.

Vẻ mặt Mộ Thâm âm trầm, cụp mắt liếc nhìn khuôn mặt có vẻ hơi tái đi vì đau của Triệu Vãn Ý, sau đó đột ngột cúi xuống, bế cô trong bộ váy cưới lên.

Triệu Vãn Ý ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ anh, úp mặt vào ngực anh.

Nhìn cô gái ngoan ngoãn đến ngạc nhiên trong vòng tay anh ta, mắt người đàn ông càng trở nên thâm trầm, rồi anh bế cô sải bước vào trong nhà.

"Chào cậu chủ, cậu đã tìm thấy cô chủ?" Vừa vào cửa, quản gia Hứa Mã ra chào thấy vậy đã ngạc nhiên hỏi.

"Đi tìm bác sĩ đi." Mộ Thâm lạnh lùng nói, nói xong bế cô sải bước lên lầu hai.

Đi thêm một quãng đường đến phòng ngủ, anh nghiêng người đặt cô lên sô pha, tiện tay cởi giày cao gót cho cô, sau đó liếc nhìn mu bàn chân sưng tấy của cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên rung lên.

Quý Mộ Thâm bỏ tay ra khỏi cổ chân cô, thò tay vào túi và lấy điện thoại ra.

Mắt nhìn xuống dãy số trên dãy số trên màn hình điện thoại, anh chọn trả lời rồi bấm vào loa ngoài.

Giọng nói lo lắng của Triệu Mộc Trạch phát ra từ điện thoại di động.

"Quý Mộ Thâm, anh đưa em gái tôi đi đâu."

Vừa nghe thấy giọng nói của anh trai, trái tim của Triệu Vãn Ý trở nên căng thẳng, vừa định nói gì đó thì giọng nói có phần suy sụp của anh cả vang lên.

"Chỉ cần anh có thể buông tha cho em gái tôi, tôi hứa với anh tôi có thể làm bất cứ điều gì!"

Thanh âm suy sụp của anh cả khiến Triệu Vãn Ý cảm thấy chua sót, vội vàng nói.

"Anh, là em.."

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói căng thẳng của Triệu Mộc Trạch lại từ trong điện thoại truyền ra.

"Hiện tại em đang ở đâu, hắn làm đau em?"

"Em ổn."

"Anh ấy sẽ không làm tổn thương em". Cô ấy nói chắc nịch, với vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả Quý Mộ Thâm ở bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên.

Bởi vì kiếp trước, cho dù anh tức giận đến mức điên cuồng, ngay cả khi mất khống chế cũng chỉ đập vỡ bức tường sau lưng cô, cho dù bàn tay có bị thương đến rớm máu, anh cũng không động vào cô.

(Hết chương này)
 
Chỉnh sửa cuối:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 7. Ông không thể nhẹ tay à?

Cô nói xong, đầu dây bên kia im bặt, lúc này cô mới cảm thấy bất ngờ với giọng nói bình tĩnh và dịu dàng của mình.

Trước đây, chỉ cần ở trong tay Quý Mộ Thâm, cô ấy sẽ rất hoảng sợ và luôn miệng cầu xin anh cả cứu mình, tại sao bây giờ cô có thể yên lặng như vậy được.

Không khí im lặng một lúc trước khi giọng của Triệu Mộc Trạch vang lên.

"Em đang ở đâu, anh đến đón em."

Ngay khi giọng nói của Triệu Mộc Trạch vang lên, người đàn ông đang cầm điện thoại lộ ra ánh mắt lạnh lùng.

Khi nhìn thấy điều này, Triệu Vãn Ý cảm thất bất ngờ, sợ rằng anh nghĩ rằng cô ấy sắp bỏ chạy lần nữa và bị kích thích, vì vậy cô trả lời lại:

"Anh, em đã nghĩ kĩ rồi, em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa."

Giọng cô vang lên, Triệu Mộc Trạch ở đầu dây bên kia cảm thấy rất kinh ngạc.

"Vãn Ý.."

"Em sẽ được giải thích mọi chuyện cho anh sau khi em trở về. Hiện tại em ở đây không sao, anh không cần lo lắng cho em." Triệu Vãn Ý nói tiếp.

Cô nói xong, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Triệu Mộc Trạch.

"Ừm, anh đợi em trở về."

Thấy anh trai cô nói xong, Quý Mộ Thâm trực tiếp cúp điện thoại.

Anh đang nheo mắt nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô lúc này với ánh mắt sắc bén và mạnh mẽ, như thể anh muốn nhìn thấu cô.

Cô ấy hôm nay rất lạ.

Không chỉ hành vi của cô ấy kỳ lạ, mà lời nói của cô ấy cũng kỳ lạ.

Trước đây, cô ấy chỉ nói: "Quý Mộ Thâm, tôi ghét anh." "Quý Mộ Thâm, cầu xin anh, buông tôi ra." Nhưng hôm nay.. cô ấy đã ôm anh và gọi anh là A Thâm, chưa bao giờ có chuyện này, ngay cả khi anh ôm cô, cô cũng đã rất ngoan ngoãn không nói một lời, ánh mắt dịu dàng như nước..

Giống như là một người khác.

Nhưng anh rất rõ ràng cô là Triệu Vãn Ý, cho dù cô cải trang như thế nào, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô.

Ánh mắt không chút kiêng dè của người đàn ông trước mặt khiến Triệu Vãn Ý có chút khó chịu.

Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta khó nhìn thấu được sự dịu dàng ẩn sâu bên trong qua vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ của anh.

* * *

Cốc Cốc!

* * *

"Thưa ông chủ, bác sĩ đến rồi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hứa Mã.

Tiếng gõ cửa vang lên lúc này, cuối cùng cắt ngang ánh mắt của người đàn ông.

Quý Mộ Thâm thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, sau đó liếc nhìn về phía cửa phòng, rồi nói.

"Vào đi."

Giọng nói vừa hạ xuống, cửa bị đẩy ra, Hứa Mã cùng vị bác sĩ tư đang cầm hòm thuốc trên tay bước vào.

Quý Mộ Thâm đưa tay cầm cổ chân trái bị thương của cô, để chân lên bàn, váy chỉ vén đến bắp chân, sau đó nói với bác sĩ.

"Nhìn vết thương."

Bác sĩ gật đầu, đặt hộp thuốc xuống, đeo găng tay, sau đó cúi xuống chạm vào mắt cá chân cô, ấn nhẹ.

"A.." Triệu Vãn Ý hít sâu một hơi.

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô ấy, Quý Mộ Thâm không khỏi cau mày và khó chịu nói.

"Vì em dám trốn tránh hôn sự, em phải chịu được cơn đau này!"

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng và dữ tợn của người đàn ông, Triệu Vãn Ý trong nháy mắt đau lòng, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.

"Vâng."

"..."

Vẻ ngoài mềm mại và ngoan ngoãn của cô khiến khuôn mặt của người đàn ông thay đổi. Sự chán ghét đối với cuộc hôn nhân này đã biến mất trong lòng cô, nhưng không thể nào giải thích được.

Sau hai giây im lặng, anh chuyển ánh mắt, liếc nhìn vị bác sĩ, cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nói.

"Ông không thể nhẹ tay à?"

Cô bé này rất yếu ớt, từ nhỏ đã như vậy rồi!

Chỉ cần đau một chút là sẽ khóc, rất phiền!

(Hết chương này)
 
Chỉnh sửa cuối:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 8 Cho dù em có bị tàn phế, anh cũng sẽ không để em rời đi!

Giọng nói không vui của người đàn ông khiến bác sĩ kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ bất lực và thận trọng nói.

"Anh Mộ, tôi sẽ cố gắng hết sức.." Nói xong, ông chỉ có thể cẩn thận hơn với động tác trên tay.

"Xương không bị thương, nhưng bị căng dây chằng. Không có gì nghiêm trọng. Tôi sẽ kê một ít thuốc. Trong thời gian này, cô nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao." Bác sĩ tháo khẩu trang, nghiêm túc nói.

Triệu Vãn Ý gật đầu và nói.

"Cảm ơn bác sĩ."

"Tôi sẽ đưa bác sĩ quay về và lấy thuốc." Hứa Mã nói tiếp, dẫn bác sĩ đi.

Sau khi bác sĩ rời đi, Triệu Vãn Ý cử động mắt cá chân của mình, phát hiện vẫn còn hơi đau, vì vậy cô vịn tay đứng dậy khỏi ghế sô pha bằng một chân.

"Em đi đâu vậy?" Thấy cô đột nhiên đứng dậy, người đàn ông theo thói quen lộ ra sắc mặt cảnh giác.

"Em đi tắm." Triệu Vãn Ý liếc anh một cái, sau đó vô thức sờ vào khóa kéo bên hông váy.

Nhìn thấy cô chạm vào khóa kéo, mặt người đàn ông nóng lên.

Sau đó anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, cúi xuống và bế cô

Triệu Vãn Ý sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh.." không còn hoảng sợ kháng cự như trước.

Anh bế cô đi vài bước, đi tới cửa phòng tắm, sải bước đi vào, liếc nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn trong vòng tay anh, không có chút ý muốn vùng vẫy nào. Anh đặt cô xuống.

Triệu Vãn Ý đứng một chân, trong tiềm thức duỗi tay ra che chắn vị trí trước ngực, có chút ngượng ngùng nhìn anh.

"Anh không xấu tính như vậy!" Người đàn ông nhìn đi chỗ khác và nói với giọng hừ lạnh.

Mặc dù anh sẽ vì cô mà không ngại làm bất cứ điều gì, nhưng.. điều duy nhất anh sẽ không làm là lợi dụng lúc cô gặp khó khăn mà xúc phạm cô!

"Anh có việc phải làm, anh đi xuống lầu trước." Mộ Thâm liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng quay người rời khỏi phòng tắm.

"Ừ." Triệu Vãn Ý nhẹ nhàng gật đầu.

Quý Mộ Thâm xoay người rời đi, nhưng lại dừng ở cửa, liếc nhìn cửa sổ trong nhà không có trang bị chống trộm, nhíu mày, trong lòng vẫn còn mang theo chút lo lắng nhắc nhở.

"Đừng nghĩ đến việc nhảy lầu để trốn thoát, trừ khi em không muôn đôi chân của mình nữa."

Anh không tin rằng cô sẽ thật longgkết hôn với anh.

"Em biết." Triệu Vãn Ý khẽ thở dài, đây quả thực là chuyện trước đây cô sẽ làm.

Khi cô im lặng và bất lực, giọng nói nghiêm khắc của người đàn ông lại vang lên.

"Cho dù em có bị tàn phế, anh cũng sẽ không để em rời đi!"

Thấy cô trả lời, người đàn ông xoay người rời đi, đóng cửa phòng tắm.

Triệu Vãn Ý sững sờ tại chỗ.. vẻ mặt có chút giật mình.

Kiếp trước, cô quả nhiên bị tàn tật, phải ngồi xe lăn, nửa khuôn mặt cũng bị hủy hoại.. Những người đàn ông trước kia luôn chạy theo cô đến nhìn cô một cái cũng không muốn.

Chỉ có anh vẫn sẽ nhìn cô thật chặt bằng ánh mắt chiếm hữu đó, như thể.. cô là tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời.

Cô không khỏi giật mình nghĩ, nếu trước đây cô dịu dàng hơn với anh một chút, không còn cảm thấy chán ghét hay chọc tức anh nữa thì có lẽ.. sau này anh sẽ không trở nên biến thái và kinh khủng như vậy..

May mà bây giờ mọi chuyện dường như cũng chưa muộn.

Mặc dù Quý Mộ Thâm hiện tại rất hung dữ, nhưng còn lâu mới bằng con người bạo lực và đáng sợ đến mức làm người ta nghẹt thở của anh sau này.

Sau khi cô đào hôn, Quý Mộ Thâm đã dùng mọi cách để ép cô xuất hiện. Những năm sau đó, bọn họ đều quyết liệt làm tổn thương nhau, cô thường xuyên chọc tức anh, chọc giận anh, làm tổn thương anh..

(Hết chương này)
 
Last edited by a moderator:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 9 Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh, nếu không..

Anh ấy trở thành kẻ điên rồ, biến thái và đáng sợ vì cô ấy. Lúc đó, tính cố chấp của anh ấy còn nhiều hơn bây giờ, bạo lực và tuyệt tình, kẻ thù của anh ấy ở khắp mọi nơi trên thế giới!

Nghĩ đến cảnh cô và Quý Mộ Thâm bị chôn vùi trong vụ nổ du thuyền vì bắt tay trả thù của kẻ thù trong kiếp trước, Triệu Vãn Ý cảm thấy thắt lòng.

Nếu có thể thay đổi, lần này.. cô không thể khiến anh trở nên như vậy nữa.

Ngay lúc Triệu Vãn Ý đang nghĩ về chuyện trước kia, tâm trạng càng nặng nề hơn, thì bên ngoài phòng tắm có tiếng bước chân.

Ngay sau đó, tiếng người hầu vang lên từ ngoài cửa.

"Thưa cô chủ, cô chủ không sao chứ?"

Triệu Vãn Ý trả lời lại người hầu, nhẹ nhàng đáp lại.

"Tôi không sao."

"Có cần tôi vào giúp không?" Người hầu hỏi.

"Không sao, tôi tự làm được." Cô vừa nói vừa đưa tay kéo khóa váy cưới.

Mặc dù bị thương ở chân, nhưng cô ấy không phải là hoàn toàn không thể đứng được, nhưng nếu cố gắng quá sức thì sẽ rất đau, nhưng không phải không thể đi tắm được.

Nghe vậy, người hầu ở ngoài cửa cũng không có rời đi mà tiếp tục nói.

"Vậy thì tôi sẽ đợi cô chủ ở bên ngoài."

Nhìn thấy có người đứng ngoài cửa nhìn cô tắm, Triệu Vãn Ý cảm thấy có chút khó chịu, trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ, cô nhận ra rằng là Quý Mộ Thâm để người hầu đến. Ngăn cô ấy lại nếu cô ấy muốn nhảy lầu.

Nghĩ đến đó, cô không nói nữa, để người hầu đứng bên ngoài rồi tắm rửa.

* * *

Triệu Vãn Ý là con gái út của nhà họ Triệu, và là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ cô đã được anh trai cưng chiều, cuộc sống của cô từ nhỏ đã luôn được quan tâm đặc biệt, khi tắm rửa cũng rất lâu.

Sau khi cô tắm rửa, thay quần áo, sấy khô mái tóc dài xinh đẹp đã mất một lúc lâu.

Sau khi tắm xong, Triệu Vãn Ý nhìn khuôn mặt hoàn hảo trong gương một lúc lâu mới mở cửa phòng tắm.

Người hầu đang đứng ở cửa đợi cô, thấy cô đi ra, sợ cô ngã, vội vàng đưa tay đỡ cô.

Sau khi tắm xong, chân của Triệu Vãn Ý không đau lắm, có thể cố gắng bước đi.

"Thưa cô chủ, cậu chủ đang đợi cô dưới phòng ăn, chờ cô xuống dùng bữa tối với cậu ấy." Người hầu đỡ Triệu Vãn Ý đi về phía cửa phòng ngủ.

Nghe người hầu nói, Triệu Vãn Ý không nói gì, mà đi theo cô ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.

Trong phòng ăn ở tầng một.

Trên bàn ăn rộng lớn, chỉ có một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi yên lặng.

Người hầu đều đứng bên ngoài, không dám vào.

Cậu chủ có tính khí xấu, đặc biệt là khi cô Triệu ở đó, thậm chí đồ dùng trong phòng có thể vô tình bị đập vỡ.

Vì vậy, để an toàn, tất cả đều đứng ngoài cửa trong vô thức.

Triệu Vãn Ý không ngạc nhiên chút nào khi cô nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thì cô cũng đã quen với mức độ sợ hãi của những người hầu trong nhà này với Mộ Thâm rồi.

Người hầu đỡ Triệu Vãn Ý vào phòng ăn, người đàn ông ngồi trên bàn đã chú ý đến cô.

Anh nhìn nghiêng, ánh mắt đã sớm rơi vào gương mặt xinh đẹp thanh tú không trang điểm của cô.

"Lại đây, ngồi đây." Anh nhìn cô chăm chú rồi ra lệnh.

Giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm.

Như thể nghĩ cô sẽ từ chối, anh lại cau mày, tỏ vẻ tức giận định nói thêm điều gì đó.

(Hết chương này)
 
Chỉnh sửa cuối:
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 10 Người đàn ông này trời sinh đã có tính đa nghi

Giọng nói của người đàn ông còn chưa vang lên, cô gái ở cửa đột nhiên thoát khỏi sự giúp đỡ của người hầu, bước lên trước, chậm rãi đi về phía bàn ăn.

Rất nghe lời.

Anhthậm chí còn chưa bắt đầu đe dọa cô.

"..."

Cổ họng của người đàn ông đình trệ, giọng nói của anh đột nhiên dừng lại.

Anh cau mày nhìn cô đang đi đến chỗ mình, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, cô quay đầu lại, hướng về anh nở một nụ cười dịu dàng..

Khuôn mặt nghiêm nghị của anh khẽ giật mình. Một sự ngạc nhiên.

?

Cô trở nên nghe lời anh từ khi nào.

Cô trước kia.. ghét nhất là ăn cơm với anh, cô sẵn sàng ngồi cạnh anh mỗi khi anh đe dọa, nhưng lần nào cô cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng với anh.

Nhưng lúc này..

Anh còn chưa nói hết lời dùng để uy hiếp cô, cô đã ngoan ngoãn đến bên anh,

Cười với anh.. Nụ cười rất ưa nhìn khiến anh không tìm ra được khuyết điểm..

Quý Mộ Thâm nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô, ánh mắt anh dừng lại hai giây, sau đó biểu cảm trở nên phức tạp.

"Nói tiếp đi." Triệu Vãn Ý nhẹ giọng nói, sau đó vươn tay cầm lấy đôi đũa trên bàn.

Quý Mộ Thâm mím môi, cau mày nhìn cô.

Thấy anh không động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô chằm chằm, Triệu Vãn Ý vừa ăn một miếng sườn heo kho nhỏ liền sửng sờ.

Bản chất người đàn ông này rất đa nghi, và rất có thể anh đang thắc mắc cô đang nghĩ làm thế nào để bỏ chạy.

Nhưng cô cũng biết rằng nếu cô giải thích, cho dù cô có nói đến miệng bị đau thì anh cũng sẽ không tin cô.

Vì vậy.. mọi chuyện chỉ có thể để từ từ.

Nghĩ đến đó, cô cầm đũa gắp một miếng sườn vào bát anh rồi nhẹ nhàng nói.

"Món này ngon, anh cũng có thể nếm thử một miếng."

Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, nhưng cơ thể anh lại hơi giật mình.

Anh kinh ngạc cụp mắt xuống, nhìn miếng sườn cô vừa bỏ vào bát, ánh mắt tối sầm lại.

Anh mím môi im lặng một lúc rồi hơi mất tự nhiên đưa tay lên, cầm đũa lên.

Cuối cùng, Triệu Vãn Ý đã ăn xong bữa tối dưới cái nhìn lạnh lùng và khẩn trương của Quý Mộ Thâm.

Đúng là người đã chết một lần, sức chịu đựng tâm lý tốt hơn trước rất nhiều.

Trước đây đừng nói đến chuyện ăn uống dưới cái nhìn của anh ấy, cho dù ngồi cùng anh ấy, cô cũng sẽ cảm thấy áp lực khó chịu.

"Em no rồi." Triệu Vãn Ý liếc người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, đặt bát đĩa xuống.

Sau khi cô nói xong, cô định đứng dậy thì ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.

"Em đi đâu vậy." Anh cau mày, cảnh giác nhìn cô.

Khi bắt gặp ánh mắt của anh, Triệu Vãn Ý rất bất ngờ.

Không ngờ, lòng phòng ngự của anh vẫn nặng như vậy.

"Em sẽ đi dạo trong sân." Cô thì thầm.

"Em không muốn bỏ chạy." Cô nói thêm một câu vì sợ anh nghi ngờ.

Nghe nói cô sẽ đi dạo, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dần dần dịu đi.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng buông ra.

Khi thấy như vậy, Triệu Vãn Ý thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại chậm rãi vang lên.

"Người của anh ở khắp nơi bên ngoài biệt thự, em trốn không thoát."

Triệu Vãn Ý không có phản bác lời nói của anh, mà là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì liền nói với anh.

"Nhân tiện, Em muốn có một chiếc điện thoại di động."

Cô vừa sống lại và không thể nhớ được điện thoại di động của mình đã rơi ở đâu.

"Đợi một lát, anh sẽ bải ngườimang tới." Quý Mộ Thâm mím môi thoải mái đáp ứng.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 11: Thậm chí chủ động lấy lòng anh ấy?

Triệu Vãn Ý gật gật đầu, xoay người rời đi, giống như đột nhiên quên cái gì, quay người đi về phía anh.

Quý Mộ Thâm nghi ngờ nhìn cô.

Thấy cô đang nháy đôi mắt đẹp với anh, cô đột nhiên nhẹ nhàng hỏi anh.

"Anh có muốn đi cùng không?"

"..."

Sắc mặt của Quý Mộ Thâm thay đổi, khuôn mặt nghiêm nghị của anh ấy trở nên hơi ngạc nhiên.

Thấy anh không nói, Triệu Vãn Ý nhận ra mình quá đột ngột, nếu quá lộ liễu, với tâm tư đa nghi của người đàn ông này, 80% sẽ cho rằng cô đang che giấu âm mưu nào đó.

Cô khẽ thở dài rồi thầm nói.

Quên đi.

Nghĩ đến đó, cô quay người chậm rãi bước ra ngoài.

Lúc này, người đàn ông ngồi trên ghế ăn hơi sững sờ, nhìn cô rời đi.

Có những cảm xúc phức tạp khó tả trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Cô ấy.. đang mời anh đi hẹn hò?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của người đàn ông hơi thay đổi, anh trở nên cảnh giác hơn.

Cô gái xấu xa này.. đang suy nghĩ gì mà còn chủ động lấy lòng anh?

* * *

Triệu Vãn Ý rời khỏi phòng ăn, đi về phía khuôn viên bên ngoài biệt thự.

Bên ngoài trời khá tối, không oi bức như ban ngày mà khá mát mẻ.

Khi đến cửa, cô tình cờ gặp Hứa Mã đang đi vào bên trong, nhìn thấy bóng dáng của cô, Hứa Mã vội dừng lại, cung kính nói.

"Thưa cô Triệu.."

Ngừng một chút, anh tiếp tục gọi, "Thưa cô" Triệu Vãn Ý cũng dừng lại, nhìn Hứa Mã, chào hỏi.

"Chào buổi tối." Vừa nói, cô vừa mỉm cười theo bản năng.

Hứa Mã là người trung thành nhất trong những người xung quanh Quý Mộ Thâm, cô ấy đã từng hiểu lầm Hứa Mã rất nhiều, nhưng sau này.. dù có rất nhiều người phản bội Quý Mộ Thâm, Hứa Mã vẫn không hề dao động, và cuối cùng anh ấy còn vì bảo vệ Quý Mộ Thâm và cô mà không tiếc tính mạng.

Vì vậy, từ tận đáy lòng, trái tim cô ấy tràn đầy sự kính trọng và áy náy đối với Hứa Mã.

Giọng nói dịu dàng đột ngột này khiến Hứa Mã sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thứ mà anh nhìn thấy chính là nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cô gái.

"..."

Khuôn mặt luôn giữ vẻ trầm ổn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Vãn Ý xoay người đi ra ngoài đi dạo, Hứa Mã nhìn cô chằm chằm một hồi, thấy cô thoải mái đi như vậy không giống như sắp bỏ chạy, mới xoay người đi về phía phòng ăn.

Đi thẳng tới phòng ăn, sau khi nhìn thấy Quý Mộ Thâm, Hứa Mã đã thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chủ, cô chủ, cô ấy có vẻ hơi kỳ quái."

Giống như vừa rồi, nếu là trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều bày vẻ mặt giống như anh nợ cô 8 triệu tệ, vậy mà bây giờ lại cười với anh

Sau lời nói của Hứa Mã, Quý Mộ Thâm lạnh lùng. Anh giương mắt liếc một cái, không vui nói.

"Tôi không mù."

Vẻ mặt Hứa Mã có chút khó xử, vội vàng chuyển chủ đề.

"Tôi mới biết rằng trong khoảng thời gian này, Nhà họ Triệu thường xuyên liên lạc với Quý Viễn Tùng và gia đình anh ta." Hứa Mã dừng lại trước khi tiếp tục nói.

"Tôi không biết có phải đang bàn biện pháp đối phó cậu hay không."

Nghe xong lời nói của Hứa Mã, Quý Mộ Thâm không nói gì, sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không có kinh ngạc.

"Nếu là như vậy, cô chủ bây giờ dị thường như vậy, cũng có liên quan đến nhà họ Triệu sao?" Giọng Hứa Mã tiếp tục vang lên.

Mặc dù Hứa Mã không nói rõ ràng, nhưng Quý Mộ Thâm trong nháy mắt nhìn thấy sự lo lắng của anh, nhíu mày, lạnh lùng nói.

(Hết chương này)

Mong mọi người ủng hộ để mình có thêm động lực Edit ạ
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 12 Cô ấy vẫn muốn bỏ trốn?

"Cô ấy không thể làm tổn thương tôi."

Cho dù cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn vì muốn giúp nhà họ Triệu đối phó với anh, vậy thì sao.

Anh ấy không quan tâm đến những thứ này chút nào.

Lời nói của Quý Mộ Thâm rơi xuống, Hứa Mã sững người trong hai giây sau đó lộ ra vẻ bất lực.

"Nhưng để an toàn, chúng ta nên cảnh giác hơn."

Anh cũng không thể hiểu nổi tại sao ông chủ lại cố chấp với cô chủ, người luôn làm tổn thương và đối nghịch với anh.

"Ngôi nhà trên hòn đảo riêng của cậu đã được sửa sang lại theo sở thích của cô chủ. Tốt hơn hết cậu nên gửi cô chủ đến đảo tạm thời. Người nhà họ Triệu không thể tìm thấy cô ấy. Cô ấy sẽ không dễ trốn thoát đâu." Hứa Mã tiếp tục nói.

Giọng anh trầm xuống, nét mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc.

* * * Sau bữa tối, Triệu Vãn Ý hít thở bầu khí, đi dạo trên bãi cỏ rộng lớn trước biệt thự.

Cô đã từng rất ghét nơi này, cảm thấy nơi này rất lạnh lẽo khiến cô rất khó chịu.

Nhưng bây giờ khi quay lại nơi này một lần nữa, cô cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Ngay khi cô đi dạo xung quanh xong và quay trở lại, cô ấy tình cờ gặp một vài người hầu ở cửa đang xách va li đi ra.

"Thưa cô chủ." Khi người hầu nhìn thấy cô, mọi người cung kính chào.

"Ai đi ra ngoài?" Triệu Vãn Ý nhìn những chiếc vali mà họ đang mang theo với một chút kinh ngạc.

Những người hầu nhìn nhau, nhưng không dám nói.

Lúc này, có tiếng bước chân.

Quý Mộ Thâm từ từ bước ra từ bên trong, Hứa Mã đi theo bên cạnh.

Cùng lúc đó, vài chiếc ô tô màu đen đi đến chậm rãi dừng ở cửa biệt thự.

Khung cảnh này, giống như là muốn đi xa một thời gian.

Ngay khi Triệu Vãn Ý kinh ngạc đứng ở cửa, nhìn những chiếc xe ở bên ngoài, Quý Mộ Thâm cũng đã tới cửa và dừng lại bên cạnh cô.

Hứa Mã bước tới và mở cửa xe.

"A Thần, anh đi ra ngoài sao?" Triệu Vãn Ý nghi hoặc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

Người đàn ông cau mày, trầm mặc nhìn cô trong hai giây, sau đó mím môi mỏng, trầm giọng nói.

"Lên xe đi, đưa em đến một nơi."

Giọng nói hạ xuống, anh nâng cánh tay, mạnh mẽ ôm lấy eo cô rồi dẫn cô đi tới trước xe.

Triệu Vãn Ý sững sờ, lúc này mới đột nhiên phản ứng.

Anh vẫn muốn gửi cô đến ngôi nhà lớn lạnh lẽo trên đảo sao?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tim mình như thắt lại và khựng lại.

Thấy cô đột nhiên dừng lại, người đàn ông bên cạnh cụp mắt xuống, nhìn cô bằng ánh mắt càng lúc càng sâu.

"Anh đưa em đi đâu?" Triệu Vãn Ý nhìn anh hỏi.

"Một nơi rất an toàn." Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, anh chậm rãi nói.

"Nơi đó, không ai có thể cướp em đi."

Triệu Vãn Ý thay đổi sắc mặt.

Bàn tay của anh trên eo cô xiết chặt.

"Em không muốn?" Anh nhìn cô chằm chằm, và trong đôi mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo nguy hiểm.

Cô ấy vẫn muốn bỏ trốn?

Triệu Vãn Ý ngước nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng cảm thấy bất lực.

Không người phụ nữ nào muốn bị đối xử như thế này.

Nhưng lúc này cô vừa đào hôn đã kích thích anh, cảm xúc của anh vốn đã bất ổn, nếu lúc này cô tỏ thái độ không muốn thì tính khí đa nghi của anh sẽ càng bị kích thích, càng ngày càng cố chấp hơn nữa..

Cơ thể hắn giống như một có quả bom hẹn giờ, chỉ cần anh bị kích thích một chút là sẽ phát nổ..

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 13 Đưa cô trở lại

Khi điều đó xảy ra, không chỉ anh và cô đau khổ mà ngay cả những người thân liên quan đến họ cũng sẽ gặp rắc rối.

Những sai lầm của kiếp trước không thể lặp lại lần nữa.

Nghĩ đến đó, Triệu Vãn Ý liếc nhìn chiếc xe trước mặt, sau đó cúi người ngồi vào.

Quý Mộ Thâm đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm cô gái ôn nhu dịu dàng, cô không lộ ra bất kỳ vẻ không tình nguyện nào, sau đó giơ tay đóng cửa, xoay người sang bên kia xe đi vào.

"Lái đi." Theo lệnh của người đàn ông, xe lái ra khỏi biệt thự.

* * *

Xe dừng ở một cảng biể ở thành phố J. Triệu Vãn Ý đi theo Quý Mộ Thâm xuống xe, sau đó lại lên du thuyền đi đến hòn đảo riêng của Quý Mộ Thâm.

Ban đêm, biển lặng, Triệu Vãn Ý đứng trên boong tàu, nhìn hòn đảo nhỏ phía xa.

Ngôi nhà trên đảo được thắp sáng, ngôi nhà rất đẹp, giống như một tòa lâu đài lớn trong câu chuyện cổ tích mà cô từng thấy hồi nhỏ, được thắp sáng rực rỡ và tương phản rõ ràng với biển đen xung quanh.

Du thuyền chậm dần và dừng lại ở bến tàu nhỏ trên đảo.

Quý Mộ Thâm đưa Triệu Vãn Ý xuống thuyền, cả đoàn người lên đảo rồi vào nhà.

Những người hầu mang hành lý lên phòng ngủ trên lầu hai.

Quý Mộ Thâm liếc nhìn căn biệt thự to lớn được xây dựng đúng theo sở thích của cô, hơi cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi, tựa vào bên tai cô.

"Thích không?"

Triệu Vãn Ý liếc anh, mặc dù cảm thấy bất lực trước hành vi biến thái của anh, nhưng để tránh cho anh càng thêm biến thái, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, em thích."

Thấy cô gật đầu, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ hài lòng, anh muốn đưa cô lên lầu hai thăm phòng ngủ.

Lúc này, Hứa Mã, người mới đi ra ngoài một lúc để trả lời điện thoại, vội vàng chạy vào và nói với anh.

"Cậu chủ, tổng giám đốc Tiêu mới vừa gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng, cậu trở về càng sớm càng tốt."

Nghe được lời nói của Hứa Mã, Quý Mộ Thâm nhíu mày, có chút không vui.

Anh vừa mới kết hôn, mấy người này đều không có mắt nhìn!

"Nếu như anh có chuyện cứ về trước, đừng lo lắng cho em." Triệu Vãn Ý mở to mắt nhìn anh, cảm khái nói, hy vọng lần này anh sẽ có lương tâm một chút, không để cô ở đây nữa.

Nói xong cô vô thức chớp mắt, vẻ mặt đáng thương.

Quý Mộ Thâm ngạc nhiên, im lặng nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

"Được rồi, anh sẽ để tất cả người hầu ở lại đây."

"Ừ." Triệu Vãn Ý khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có chút thất vọng.

Mong anh tự nhiên có lương tâm không bằngcô tự nghĩ cách để anh đưa cô đi.

"Cậu chủ, chúng ta hãy nhanh chóng trở lại." Hứa Mã liếc nhìn thời gian, sau đó nói.

Quý Mộ Thâm mím môi thật sâu, quay người bước ra ngoài cùng Hứa Mã.

Nhìn thấy như vậy, Triệu Vãn Ý cũng vội vàng đi theo.

"Em sẽ tiễn anh."

Quý Mộ Thâm cũng không từ chối, hai người hầu cũng đồng thời đi theo.

Đoàn người lại tới bến tàu nhỏ, du thuyền cũng lặng lẽ chờ ở đó chờ đợi.

Trước khi lên thuyền, Quý Mộ Thâm liếc nhìn người hầu mà mình đang đi theo, nhẹ giọng mà ra lệnh.

"Đưa cô ấy trở về." Trên biển có gió lớn.

"Vâng, thưa cậu." Người hầu vội vàng trả lời.

Người đàn ông quay lại và sải bước về phía thuyền.

Nhìn thấy anh thật sự muốn rời đi, lại không có ý đưa cô đi, Triệu Vãn Ý cảm thấy thất vọng, vội vàng chạy về phía anh.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 14: Người đàn ông vô tình!

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến người đàn ông dừng lại, vừa định quay đầu lại.. cô đã dựa vào lưng anh ấy, vươn tay ôm chặt lấy vòng eo anh từ phía sau.

Hơi thở nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện phía sau khiến bóng dáng cao lớn của người đàn ông sững sờ.. Đến khi anh kịp phản ứng, cánh tay trắng nõn và dịu dàng của cô gái đã ôm lấy eo anh.

Người đàn ông sắc mặt thay đổi, cúi đầu không tin nhìn đôi tay mềm mại ôm lấy eo mình.

Khuôn mặt lạnh lùng mang đầy vẻ phức tạp.

Lúc này, giọng cô gái phía sau miễn cưỡng vang lên, giọng nói có chút đau khổ.

"A Thâm.." Vãn Ý dựa vào lưng anh vẻ mặt đau khổ.

Anh ấy thực sự không mang cô đi?

Cô biết rất rõ một khi anh rời đi, cô sẽ thật sự phải ở lại nơi này rất lâu, đề phòng cô có thể trốn thoát.

Nhưng cô ấy mới sống lại, còn nhiều việc phải làm, sao có thể lại mắc kẹt ở đây như trước.

Cơ thể anh cứng đờ, cứng đờ hồi lâu.. Thật lâu

Sau, anh rốt cục khôi phục ý thức, di chuyển cuống họng, tàn nhẫn nói.

"Cầu xin anh cũng không có ích gì, anh sẽ không để em đi."

Ngay cả khi cô làm vậy, anh cũng sẽ không để cô đi.

Lời nói tàn nhẫn của người đàn ông khiến Triệu Vãn Ý choáng váng.

"Em không muốn ở lại đây." Cô sụt sịt, giọng có chút đau khổ.

"Anh đưa em trở về, được không." Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo bất bình cẩn thận.

Anh thoáng giật mình, và trái tim chợt.. nhói đau một cách kỳ lạ!

Anh sửng sốt một chút, sau đó mấp máy môi mỏng, lạnh lùng nói.

"Không."

Nếu anh để cô trở về, cô gái xấu xa này sẽ bỏ trốn.. sẽ trốn đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy.

Nghe thấy giọng nói cảnh giác của người đàn ông, Vãn Ý cảm thấy trong lòng có chút yếu ớt, cô khẽ thở dài, sau đó thả lỏng eo anh, cong môi.

"Vậy thì em sẽ không đi, em ở đây một mình sẽ ổn thôi, em sẽ không sợ." Cô chớp chớp đôi mắt to và đẹp, giọng nói hiểu chuyện mang đầy vẻ xót xa.

Nghe lời nói của cô ấy, mắt Quý Mộ Thâm chìm xuống.

Vị trí của trái tim bắt đầu dao động bất ngờ, suýt chút nữa thốt ra lời muốn mang cô đi..

Sau một lúc im lặng, anh quay mặt đi, quay người tàn nhẫn, giẫm lên đôi chân dài của anh rồi tiếp tục sải bước rời đi..

"..."

Triệu Vãn Ý nhìn bộ dáng tuyệt tình của anh, có chút kinh ngạc.

Anh vẫn không tin tưởng cô..

"Thưa cô, chúng ta quay về đi." Người hầu đi tới và đưa tay đỡ cô quay về.

Triệu Vãn Ý liếc họ một cái, nhưng cô không để họ giúp mình, mà khập khiễng bước trở về.

Những người hầu không còn cách nào khác là đi theo sau cô.

Nhưng mà chỉ có mấy bước đi, vừa đi xuống bến tàu, Vãn Ý liền cảm thấy thân thể có chút suy yếu, bước lên bãi biển lại càng yếu hơn, hai chân đột nhiên mất đi sức lực, cả người bất ngờ ngã xuốn.

"Cô chủ!" Người hầu bị kinh hoảng, vội vàng chạy về phía trước.

Cùng lúc đó, trên du thuyền đang chuẩn bị xuất phát, người trên boong nhìn thấy cảnh tượng trên bến, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

* * * Trên bãi biển, hai người hầu vây quanh Triệu Vãn Ý, lo lắng đưa tay ra giúp cô.

Chưa kịp đỡ cô dậy thì đã có tiếng bước chân từ bến tàu.

Người đàn ông với vẻ mặt kinh hãi không biết từ lúc nào đã nhảy khỏi du thuyền vừa vừa khởi động, lao về phía bên này nhanh như gió.

"Cậu chủ." Những người hầu đều ngạc nhiên.

Người đàn ông đã chạy đến chỗ họ, trực tiếp cúi xuống và bế người đã ngất xỉu trên bãi biển.

Người con gái trong tay anh có vẻ mềm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến anh cảm thấy đau lòng.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 15 Sắc mặt trắng bệch như thế này mà là không có chuyện gì sao?

Vẻ mặt nghiêm nghị trở nên ảm đạm vô cùng.

"Cô ấy bị sao vậy!"

"Thưa cậu chủ, chúng tôi không biết, cô ấy vừa bước đi liền ngất luôn." Người hầu trông cũng vô tội.

Lúc này Hứa Mã trên thuyền nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng chạy đếm, khi nhìn thấy người đã ngất đi trong vòng tay của Quý Mộ Thâm, anh ta cũng sửng sốt, vội vàng nói.

"Cậu chủ, tôi sẽ bảo người đến đón bác sĩ ngay."

Lời nói của anh ta vừa vang lên, nhưng Quý Mộ Thâm đã từ chối.

"Không cần." Anh cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay anh, nghiêm túc mím môi.

"Trở về đất liền!" Sau khi nhỏ giọng nói, không đợi Hứa Mã nói cái gì, anh bế người trên tay, xoay người đi về phía du thuyền.

Hứa Mã sững người tại chỗ, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của người đàn ông có chút kinh ngạc

* * *

Một lúc lâu sau, tàu quay về đất liền, Quý Mộ Thâm ôm người lên xe, chuẩn bị đến bệnh viện gần nhất.

Dọc đường đi, người đàn ông vẫn luôn nhìn người phụ nữ đang say ngủ trong vòng tay mình.

Lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.

Cuối cùng, xe dừng trước một bệnh viện tư nhân gần nhất.

"Cậu chủ, tới rồi." Giọng của Hứa Mã vọng ra từ phía trước xe.

Ngay sau đó, cửa xe bị vệ sĩ mở ra.

Quý Mộ Thâm mím môi, ôm người vào lòng, xuống xe sải bước đi về phía bệnh viện.

* * *

Sau một thời gian dài, trong phòng tư vấn.

Bác sĩ đang khám bệnh cho Vãn Ý, chẩn đoán ban đầu không phát hiện ra cô ấy có gì bất thường, cũng không đoán được tại sao cô ấy lại ngất xỉu.

Thấy bác sĩ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, người đàn ông đang nhìn cô đột nhiên hỏi.

"Như thế nào rồi?"

"Cô Quý chắc không sao đâu, có lẽ cô ấy ngất xỉu vì quá mệt." Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói.

Không có việc gì?

Nghe vậy, Quý Mộ Thâm cau mày, tỏ vẻ không vừa lòng.

"Sắc mặt trắng bệch như thế này mà là không có chuyện gì sao?"

Không có việc gì sao cô lại ngất xỉu? Khuôn mặt lại khó coi như vậy?

"Ừm.." Giọng người đàn ông vừa hạ xuống, bác sĩ cũng sửng sờ, nhìn cô gái trẻ nằm yên lặng trên giường bệnh.

Da của cô gái rất trắng, trắng tự nhiên, trong suốt và thanh tú, nước da của cô ấy tuy có vẻ kém sắc, nhưng vẫn có chút hồng hào, nhìn không ra một người bệnh nặng.

Khi bác sĩ đang lúng túng, Hứa Mã ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

"Bác sĩ, chúng ta hãy kiểm tra chi tiết một lần nữa."

"Vậy thì, tôi chỉ có thể kiểm tra chi tiết." Bác sĩ gật đầu và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.

Lúc này cô gái trên giường bệnh mới động đậy mi mắt.

"Khụ.." Yếu ớt ho khan.

Vãn Ý từ từ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng cô có chút áy náy, thật ra lúc nãy khi ở trên đảo cô không hề cảm thấy chóng mặt, chỉ là dưới chân yếu ớt ngã xuống, nhưng không ngờ Quý Mộ Thâm sẽ quay lại, sợ anh nghĩ cô giả vờ nên đành nhắm mắt lại.

Và cô không ngờ rằng Quý Mộ Thâm đã đưa cô về đất liền vì quá lo lắng.

"Không thoải mái sao?" Quý Mộ Thâm nhìn cô thật chặt, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy.

Vãn Ý nhìn dáng vẻ quan tâm lo lắng của người đàn ông, trái tim khẽ thắt lại, sau đó nhẹ nhàng chớp mắt.

Sau đó cô ấy vô thức đưa tay ra và ấn vào thái dương của mình, nói một cách yếu ớt.

"A Thâm, em không sao.."

Bàn tính nhỏ ở trong lòng hắn vang lên.

Cô nghĩ, cô ốm thế này, anh sẽ không nhẫn tâm đuổi cô trở lại đảo.

Chắc chắn rồi, khi nghe thấy giọng nói của cô, lông mày của người đàn ông lại nhíu chặt, vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh càng trở nên dữ dội hơn.

"Cô Quý, cô có cảm thấy khó chịu trong người không?" Thấy cô đã tỉnh, bác sĩ vội hỏi.

"Chỉ là thân thể hơi mêyj, có chút đau đầu." Triệu Vãn Ý suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng đáp.

"Ngoài ra, có khó chịu nào khác không?", Bác sĩ hỏi.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 16 Đáng thương

"Không sao nữa." Cô lắc đầu.

Nghe vậy, bác sĩ nói:

"Gần đây chắc là do suy dinh dưỡng và quá mệt mỏi. Tôi sẽ kê một ít thuốc, cô nên nghỉ ngơi cho tốt."

"Cảm ơn bác sĩ." Vãn Ý lễ phép nói với bác sĩ, sau đó chống người ngồi dậy.

Lúc này, Hứa Mã nói.

"Cậu chủ, vì cô chủ không sao cả, cậu còn việc bận cứ đi đi, tôi sẽ đưa cô chủ trở lại đảo."

Nghe thấy lời nói của Hứa Mã, sắc mặt của Vãn Ý thay đổi, vừa ngồi dậy, cô đột nhiên kêu lên một tiếng yếu ớt, sau đó yếu ớt xụi xuống.

"Không sao, có vẻ hơi chóng mặt."

Nhìn thấy cô trông yếu ớt như vậy, mắt Quý Mộ Thâm nhíu chặt, anh vội vàng giơ tay đỡ lấy thân thể cô, để cô dựa vào vòng tay anh.

"Sao lại yếu như vậy?" Anh cau mày lo lắng nhìn cô.

"Khụ.." Vãn Ý nhẹ nhàng che môi, sau đó ho khan một tiếng, sau đó ngướcánh mắt dịu dàng đáng thương nhìn nam nhân.

"Em không sao, Hứa Mã nói đúng, anh mau đi làm đi, trên đảo nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Cô khịt mũi nói nhỏ.

Khi cô ấy nói, khuôn mặt yếu ớt của cô ấy hiện lên đầy vẻ cam chịu.

Nam nhân rũ mắt nhìn nữ nhân thanh tú trong tay như gió thổi qua cũng bay, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, tràn đầy vẻ xót xa không cách nào che giấu!

Hứa Mã lúc nhìn người lúc này đang dựa vào người cậu chủ, cô giống như ốm rất nặng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó hiểu.

Chiều nay, cô chủ đang ổn mà sao bỗng dưng yếu đuối thế này..

Ngay khi Hứa Mã còn đang bối rối, điện thoại trên người anh lại rung lên.

Anh lấy điện thoại ra nhìn vội vào màn hình rồi bấm trả lời, đưa cho cậu chủ- người còn đang đau lòng ôm cô vợ mới cưới của mình.

"Cậu chủ, là tổng giám đôc Tiêu.." Anh nhẹ giọng nhắc nhở.

Quý Mộ Thâm không cầm lấy điện thoại, mà liếc nhìn màn hình điện thoại với vẻ không vui, sau đó lạnh lùng nói.

"Nói với anh ta rằng chuyện nhỏ này không thể xử lý tốt được thì cút đi càng sớm càng tốt."

Hứa Mã sửng sốt, nhìn xuống cuộc gọi đangvđược kết nối, thầm thở dài.

"Vâng.."

Nói xong, anh lại cất điện thoại vào túi quần, sau đó nhìn Quý Mộ Thâm, trầm giọng hỏi.

"Vậy thì.. Bây giờ trở lại hòn đảo không, hay là.."

"Khụ.." Ngay khi anh nghe thấy từ "hòn đảo", người phụ nữ đang dựa vào vòng tay Quý Mộ Thâm lại ho yếu ớt.

Người đàn ông nhíu mày thật chặt, rồi lạnh lùng ra lệnh.

"Quay lại Nam Nguyệt Loan."

"Vâng." Hứa Mã gật đầu.

* * *

Mãi đến tận khuya, xe của Quý Mộ Thâm mới trở lại khu chung cư cao cấp Nam Nguyệt Loan.

Sau khi xe dừng lại, anh bước xuống xe bế cô trong tay sải bước lên lầu hai.

Sau khi trở về phòng ngủ, anh nghiêng người đặt cô lên giường, sau đó đưa tay thăm dò trán cô, sau khi xác định cô không có sốt hay các triệu chứng khác, lông mày cau lại mới dần giãn ra.

Vãn Ý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cho đến khi nằm trên chiếc giường êm ái.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú vào cô, khi thấy cô nằm im, anh ta thấp giọng hỏi.

"Vẫn không thoải mái?"

"Đã khá hơn rồi." Vãn Ý nhẹ nhàng lắc đầu, cười với hắn, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi.

"Khi nào em khỏe hơn, anh sẽ mang em trở lại đảo sao?" Người đàn ông cau mày, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 17 Chỉ cần em ngoan

"Chỉ cần em ngoan, anh sẽ cho em ở lại." Giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ đấy ý muốn chiếm hữu cô.

Nhưng cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Khi giọng nói rơi xuống, anh lặng nhìn cô, anh không nhịn được nâng lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.

Cảm nhận được sự đụng chạm của anh, cô không còn lộ ra vẻ chán ghét như trước mà vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay hơi thô ráp của anh.. Ánh mắt anh chuyển động, thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng sau đó lại bị lu mờ bởi sự lạnh lùng của thói quen.

"Được." Cô tựa mặt vào lòng bàn tay anh, rồi nhẹ nhàng đáp lại.

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh hiếm có của anh lúc này, cô cũng an tâm phần nào.

Nếu có thể, lần này cô muốn xoa dịu tính cách thô bạo trong lòng anh để anh cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn, nỗi buồn và niềm vui của người bình thường.

Kiếp trước cô bị hủy dung và liệt, anh cũng sẽ không rời khỏi cô nửa bước..

Nghĩ đến đây, Vãn Ý đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trằn trọc một hồi lâu, rốt cuộc có chút mệt mỏi nằm trên giường thoải mái mà chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

Ở đầu giường, ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của cô.

Đôi mắt anh hiện lên dấu vết nghi ngờ.

Thật lâu sau khi cô chìm vào giấc ngủ say, anh chậm rãi nâng bàn tay to sờ lên mặt cô, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, mắt khẽ chớp.

"Em.. em muốn làm cái gì vậy." Anh cau mày và nói với giọng u ám.

Một chút lạnh lùng thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta.

Dù biết cô đang giả vờ, nhưng.. sao anh vẫn mềm lòng không tự chủ được.

* * *

Sáng hôm sau.

Vãn Ý tỉnh dậy, nhìn phòng ngủ quen thuộc, cô lo lắng tất cả chỉ là mơ, nhưng cuối cùng cô cũng yên tâm, sau đó vô thức nhìn về phía bên cạnh mình.

Chỗ bên cạnh cô trống không, nhưng những chiếc gối và ga trải giường có nếp gấp đã bị lún xuống.

Cô vô thức đứng dậy khỏi giường, chống người dậy, ngay khi định liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường, cô nhận ra.

Trên bàn cạnh giường ngủ, có một chiếc điện thoại di động màu hồng bạc.

Cô đưa tay cầm lấy điện thoại, nhìn qua.

Phong cách và thiết kế của điện thoại di động rất đặc biệt, nó là phiên bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp.

Quý Mộ Thâm thường sử dụng thương hiệu điện thoại di động này.

Đây hẳn là chiếc điện thoại anh đã hứa với cô hôm qua.

Nghĩ đến đó, Vãn Ý duỗi ngón tay ấn nút nguồn, điện thoại khởi động nhanh, lắp Sim vào, trong đó có một số phần mềm thường dùng.

Vãn Ý lần đầu tiên đăng nhập vào tài khoản WeChat và nhận được nhiều tin nhắn ngay khi đăng nhập.

Anh cả và anh hai đã gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm nơi ở của cô, và thậm chí người anh trai thứ ba, người thường xuyên đấu khẩu với cô cũng gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm tình hình của cô.

Vãn Ý sững sờ, khi đang định trả lời từng tin nhắn thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi thoại.

Đó là bạn học đại học của Vãn Ý, là Tiểu Mạn gọi.

Khi nhìn thấy lại tên và avatar quen thuộc trên WeChat, Vãn Ý có chút phấn khích và vội vàng nhận điện thoại.

"Alo, Tiểu Mạn.." Kiếp trước, mãi về sau cô mới biết Tiểu Mạn tốt bụng đã bị một tên cặn bã lừa gạt khi còn học đại học, mất tiền còn mang thai, lúc cô biết mình mang thai thì cái thai đã không nhỏ, sau này lại vì sinh non mà chết.

"Vãn Ý, sao cậu không đến lớp nữa? Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ không thể tốt nghiệp." Giọng nói lo lắng của Tiểu Mạn phát ra từ điện thoại.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 18. Nhu nhược, đáng thương

Để thoát khỏi Quý Mộ Thâm, cô đã xa gia đình và bạn bè, từ bỏ việc học và sự nghiệp.

Trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu không ra gì, không biết cái gì.

Cũng tạo cơ hội cho những người có tâm tư nham hiểm.

Sau một lúc xuất thần, Vãn Ý nói và đáp lại.

"Gần đây mình hơi bận, nhưng mình đã lo việc này."

"Tốt rồi, sáng nay cậu có đến không? Buổi sáng có tiết học."

"Được, mình sẽ đến, chúng ta gặp lại sau." Vãn Ý trả lời.

Nói chuyện xong, cúp điện thoại, Vãn Ý đi đến phòng quần áo ở sâu trong phòng ngủ của Quý Mộ Thâm.

Kể từ khi kết hôn, hầu hết đồ trong phòng quần áo của Quý Mộ Thâm đều là đồ của cô, quần áo, giày dép và phụ kiện, nhưng cô chưa bao giờ để ý những thứ này trước đây.

Bây giờ đột nhiên cô ấy bình tĩnh xem xét, và thấy rằng quần áo của cô ấy thực sự phong phú, đa dạng, tất cả đều là bộ sưu tập mới theo mùa.

So với quần áo phong phú của cô, quần áo của Quý Mộ Thâm đơn điệu hơn nhiều, chỉ chiếm một phần nhỏ trong phòng, nhìn sơ qua thì hầu như đều là áo sơ mi trắng đen mà anh thường mặc ở nơi làm việc, quần áo đều là đặt may. Nó rất gọn gàng và không có nếp nhăn trên áo.

Mặc dù trang phục của anh đơn điệu nhưng gu thẩm mỹ của anh ta rất tốt, hầu hết những chiếc áo sơ mi và bộ vest nam này đều rất đẹp về mẫu mã và họa tiết, đặc biệt bắt mắt khi khoác lên người anh, anh cao gần 1, 9 mét và cân đối.

Vãn Ý ở trước tủ quần áo của Quý Mộ Thâm ngây người một lúc, sau đó mới hoàn hồn, quay đầu tìm một chiếc quần dài denim và áo phông chữ T đơn giản, cùng đôi giày bệt thoải mái, liền đi thay quần áo..

Khi cô mặc quần áo và đi xuống nhà, người hầu lo lắng đi theo.

"Cô chủ, cô đi đâu vậy." Vì sợ cô nhân cơ hội bỏ chạy.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của người hầu, Vãn Ý cảm thấy bất lực.

"Hôm nay tôi có tiết học, tôi muốn đi học."

Người hầu rất đề phòng, không dám để cô đi mà vội vàng đi lấy điện thoại.

"Cái này.. đợi đã, hãy hỏi."

Một lúc sau, người hầu cầm điện thoại đang kết nối cuộc gọi quay lại và đưa điện thoại cho cô.

"Cô chủ, cậu chủ có chuyện muốn hỏi cô."

"Này." Cô vừa nói thì điện thoại di động nghe thấy giọng nói nguy hiểm của người đàn ông.

"Em đi đâu vậy?"

"Sáng nay em có tiết, em muốn đi học." Cô vội vàng trả lời.

Bên kia điện thoại im lặng.

Một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của người đàn ông tiếp tục.

"Thân thể của em không thoải mái sao?" Triệu Vãn Ý giật mình, sau đó mới nhớ tới ngày hôm qua cố ý giả bộ chóng mặt để rời khỏi đảo, vì vậy lại ho khan một tiếng nói.

"Khụ.. Em đã khỏe hơn, đầu không còn cảm giác choáng váng nhưng cổ họng hơi ngứa, chân cũng không đau nhiều. Chỉ cần em đi từ từ

Thì sẽ không sao."

"Nghỉ ngơi đi!" Giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên từ điện thoại.

Nghe giọng điệu rất quen thuộc và mạnh mẽ, Vãn Ý trong lòng khẽ thở dài.

"Hừ, vì anh không vui, vậy em sẽ không đi ra ngoài. Em sẽ ở nhà chờ anh trở về." Vãn Ý tự nói, bộ dạng đượm buồn, sắc mặt nhu nhược, đáng thương..

Người hầu bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy cô như thế này.

Cô Triệu, trước đây chỉ kiêu ngạo với chồng, giờ cô lại ngoan ngoan hiểu chuyện.

(Hết chương này)
 
545 ❤︎ Bài viết: 116 Tìm chủ đề
Chương 19 Nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuận của cô cả đêm

Đầu dây bên kia, Quý Mộ Thâm đang ngồi trong phòng làm việc, cau mày, nghiêm nghị cầm điện thoại.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên dáng vẻ của cô gái với sắc mặt tái nhợt đêm qua.

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng anh bỗng trở nên bối rối.

Trước đây, cô luôn không nghe lời và đối đầu với anh ở khắp mọi nơi, mỗi lần cô đều chọc giận anh đến mức không thể chấp nhận!

Nhưng lúc này.. anh đang cầm điện thoại, trong đầu chỉ toàn là giọng nói yếu ớt ngoan ngoãn của cô và cảnh cô ngủ bên cạnh anh đêm qua.

Anh ấy đã thức cả đêm qua.

Lần đầu tiên anh ngủ với cô, anh không thể khống chế nổi mà nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuân của cô cả đêm

Thậm chí không biết trời sáng lúc nào!

Ngay khi anh đang cầm điện thoại và tâm trạng bỗng trở nên phức tạp đến lạ, thì giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ nhỏ từ trong điện thoại vang lên.

"Vậy thì anh làm việc đi, em lên lầu nghỉ ngơi."

Giọng cô trầm xuống, anh mím chặt môi mỏng, cuối cùng vẫn buột miệng nói.

"Anh sẽ để Hứa Mã đưa em đi."

Giọng nói rơi xuống, trước khi giọng nói vui vẻ của cô vang lên, anh lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhắc nhở cô.

"Em nên rất rõ ràng hậu quả của việc chạy trốn, anh không cần lại nhắc nhở em."

Nếu cô dám nói dối anh mà lại dám bỏ chạy, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Triệu phải trả giá.

"A Thâm, đừng lo lắng, em nhất định sẽ không chạy trốn." Giọng nói nhẹ nhàng của cô từ trong điện thoại truyền ra.

Quý Mộ Thâm mím môi mỏng, không nói thêm lời nào, nhàn nhạt cúp điện thoại, sau đó chậm rãi nhíu mày, sau đó cầm điện thoại bấm số Hứa Mã.

* * *

Vãn Ý đợi một lúc ở Nam Nguyệt Loan, Hứa Mã đến đón cô rồi chở cô đến trường.

Buổi sáng, sau một tiết học, Vãn Ý được biết rằng tiết học thứ hai đã tạm thời bị hủy bỏ do sức khỏe của giáo viên.

Vãn Ý chuẩn bị về sớm, Lâm Mạn liền nắm tay cô vui vẻ nói, kéo cô lại.

"Hôm nay chỉ có một tiết thôi. Thật là tuyệt. Vãn Ý, chúng ra phố gần trường đi. Có nhiều cửa hàng bán quần áo đẹp lắm"

"Chân mình hơi đay." Tiểu Mạn, mình không đi với cậu được rồi. "Vãn Ý suy nghĩ một chút, sau đó bất lực nói.

Hứa Mã lúc này chắc đang canh gác ở cổng trường, nếu cô ấy mà đi nơi khác thì 80% bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Cô vừa đào hôn đã bị bắt lại, không thể chọc tức Quý Mộ Thâm nữa.

Khi nghe tin cô bị thương, Lâm Mạn nhìn xuống mắt cá chân của cô.

" Đôi chân của cậu sẽ không phải là bị vị hôn phu biến thái của cậu làm đấy chứ! "Lâm Mạn lộ ra vẻ tức giận trên mặt khi cô nói về vị hôn phu biến thái luôn kiểm soát Vãn Ý.

" Không, tự mình làm ra. "Vãn Ý mỉm cười. Thuật ngữ" hôn phu biến thái ", dùng để mô tả Quý Mộ Thâm, hóa ra lại khá thích hợp.

" Vậy.. thôi, nếu cậu không đi cùng mình, mình chỉ có thể hẹn người khác. "Lâm Mẫn thở dài tiếc nuối nói.

" Hẹn hò? "Vãn Ý sửng sốt, kinh ngạc hỏi cô.

" Ừ, gần đây mình đã gặp một chàng trai rất tốt. Anh ấy theo đuổi mình một tháng và đối xử với mình rất tốt, nhưng mình vẫn ngại chưa đồng ý đi hẹn hò với anh ấy."Lâm Mạn cười xấu hổ.

Nghe Lâm Mạn nói, vẻ mặt Vãn Ý trở nên phức tạp.

(Hết chương này)
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back