Trọng Sinh [Edit] Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Sun Ny Lê, 10 Tháng mười hai 2020.

  1. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    [​IMG]

    Tên truyện: Tiểu tổ tông hư hỏng của anh

    Tên tiếng Trung của truyện: 他的小祖宗恃宠生娇了

    Tên tác giả: Vọng Nguyệt Tồn Nhã

    Editor: Sun Ny Lê

    Thể loại: Trọng sinh

    Tình trạng truyện: Đã hoàn

    Lịch đăng: 7 chương/tuần

    Độ dài: 263 chương

    Văn án:

    "Anh không đi, em sẽ không đi.."

    Người phụ nữ nhỏ bé ôm lấy người đàn ông đang tức giận, nhẹ giọng nói.

    Sống lại một lần trong đời..

    Kiếp trước cô luôn trốn tránh anh, sợ hãi tính khí điên cuồng chiếm hữu của anh, ghét anh lấy đi sự tự do của cô

    Không phải anh ghét cô mà vì anh rất yêu cô, chỉ là anh không biết cách yêu một người

    Kiếp trước, dù cô bị hủy dung, chân bị liệt, anh vẫn ở bên cô không rời không bỏ

    Cho đến lúc hai ngưòi chết cô mới cười với anh một lần thật lòng

    Được sống lại lần nữa, cô thề sẽ thay đổi bị kịch của bọn họ..

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Edit của Sun Ny
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 1 Người đàn ông đó sẽ phát điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cho dù Triệu Vãn Y tôi cô đơn đến suốt đời, bị sét đánh chết, từ đây nhảy xuống mà chết, tôi cũng sẽ không bao giờ gả cho anh!"

    * * *

    Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc, hướng về bến tàu.

    Khi những lời vừa rồi vẫn văng vẳng trong đầu, cô gái đang dựa vào ghế sau đột nhiên mở mắt.

    "A.. đau quá!"

    Một cô gái rất xinh đẹp, làn da trắng nõn và dịu dàng, sau khi mở mắt ra, đôi mắt thông minh lại càng xinh đẹp hơn.

    "Tiểu thư, chân cô bị thương, đương nhiên là rất đau, nhưng cô đừng nhúc nhích nữa". Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

    Triệu Vãn Y sửng sốt, kinh ngạc quay sang nhìn Đích Cố Cửu bên cạnh.

    "Đây là.." Cô ấy chưa chết sao? Vì sao cô ấy vẫn có thể cảm nhận được cơn đau, điều đó chứng tỏ rằng cô ấy vẫn còn sống.

    Cô nghi hoặc nhìn Đích Cố Cửu, sau đó nhớ đến việc anh vừa nói cô bị đau chân.

    Cô di chuyển chân của mình trong tiềm thức, và cảm giác đau đớn mà cô đã lâu không gặp khiến toàn thân cô bàng hoàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

    Ngay cả đôi chân bị liệt của cô.. cũng có cảm giác.

    Điều này thật đáng kinh ngạc, sau khi trải qua vụ nổ tàu du lịch, cô ấy không những không chết, mà đôi chân bị liệt của cô ấy còn phục hồi?

    Ngay khi cô ấy đang bị sốc, giọng nói của Đích Cố Cửu lại vang lên bên tai cô.

    "Tiểu thư, đừng quá căng thẳng, khi cô đến nước M, Quý Mộ Thâm sẽ không bao giờ tìm thấy cô."

    Nước M.. Nghe xong lời của Cố Cửu, Triệu Vãn Y sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh xe và váy cưới màu trắng trên người, liền cảm thấy cảnh tượng này càng thêm quen thuộc.

    Đây chính xác là cảnh cô trốn hôn khi mới đôi mươi.

    Vì cô ấy vẫn còn sống, nên Quý Mộ Thâm cũng còn sống.

    Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên hưng phấn, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc!

    "Không, mau dừng lại, dừng lại!" Cô lo lắng nói.

    "Tôi muốn trở lại!"

    "Tiểu thư, cô bị điên à? Mãi chúng tôi mới đưa được cô ra." Đích Cố Cửu lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Cơ hội lần này, nếu như bỏ lỡ nó, sẽ không còn cơ hội nữa.

    Nếu cô ấy không nhanh chân bỏ chạy mà rơi vào tay Quý Mộ Thâm thì mọi chuyện coi như xong!

    Tuy nhiên, sau khi Triệu Vãn Y im lặng trong vài giây, cô đột nhiên nâng đôi mắt đỏ tuyệt đẹp đó lên và nhìn Đích Cố Cửu.

    "Đích Cố Cửu, nếu lần này anh không giúp tôi, tôi sẽ chết." Cô cắn môi nói, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy kiên định.

    Cô nói đúng, nếu cô thật sự ra nước ngoài, người đàn ông đó sẽ phát điên mất..

    Anh sẽ hoàn toàn mất trí và tìm cách trả thù mọi người như điên..

    "Tiểu thư.." Vẻ mặt của Đích Cố Cửu thay đổi.

    * * *

    Vào buổi tối, một số xe địa hình đang đuổi nhanh theo hướng bến tàu trên đường cao tốc.

    Trên chiếc xe dẫn đầu, một người đàn với khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình lạnh như băng đến mức đáng sợ, đang ngồi ở băng ghế sau.

    Đôi môi gợi cảm mím chặt, trong lòng bàn tay nắm chắc một đôi nhẫn kim cương, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng mà nhìn về phía trước xe.

    Không khí bên trong xe vô cùng ngưng trọng.

    Cô gái xấu xa này thực sự đã nói dối anh một lần nữa và bỏ anh một lần nữa!

    Không mất nhiều thời gian, chiếc xe phóng nhanh đến bến tàu rồi dừng lại.

    Lúc này trên bến không có gì ngoài một chiếc ô tô đang đậu.

    Con tàu đã biến mất.

    Họ vẫn đến muộn..
     
    Elen13, Tuyetnhu, Mon79814 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2020
  4. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 2 Cô ấy vẫn chưa rời đi..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đích Hạ Sơn, người đang lái xe, liếc nhìn bến tàu có phần hoang vắng trước mặt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử, anh nhìn gương mặt lạnh lùng và có phần đáng sợ của người đàn ông qua gương chiếu hậu, rồi thì thầm.

    "Ông chủ, tôi không nhìn thấy thuyền. Nhà họ Triệu chắc là đã đưa người đi rồi."

    "Vậy thì đuổi theo!" Giọng nói hung bạo của người đàn ông vang lên, lạnh lùng nhìn bến tàu vắng lặng.

    "Nhưng cứ đuổi theo thế này thì cũng không có cách nào, cô Triệu vẫn sẽ.."

    Đích Hạ Sơn còn chưa nói hết lời, người đàn ông đã quét qua với ánh mắt ăn thịt người, Đích Hạ Sơn vội vàng ngậm miệng không nói tiếp.

    "Chuẩn bị thuyền ngay lập tức ra khơi đuổi theo!" Anh cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận trong người, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

    Dù cô có chạy trốn đến bất kì đâu trên thế giới này, anh cũng sẽ tìm cô về!

    Trái tim anh thuộc về cô, và cô mãi mãi chỉ có thể là của anh!

    "Dạ." Hạ Sơn gật đầu, nhưng vừa mới cất giọng, đột nhiên có hai người bước xuống từ trên chiếc xe đậu ở bến.

    Một người đàn ông và một người phụ nữ.

    Người đàn ông là vệ sĩ của nhà họ Triệu, trong khi người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng, cô ấy nhỏ gầy, có mái tóc dài xoăn đuôi tự nhiên rất đẹp..

    Người đàn ông giật mình, "Là cô Triệu." Hạ Sơn nói.

    Bọn họ còn chưa ra khơi, chẳng phải nhà họ Triệu đã sắp xếp đưa cô đi trốn rồi sao.

    Hạ Sơn vừa dứt lời, cửa xe bị đẩy ra, người đàn ông u ám bước xuống xe, ánh mắt nhìn cô gái trên bến tàu.

    Đôi đồng tử đen láy của đôi mắt lạnh lùng ấy chợt thắt lại!

    Cô ấy vẫn chưa rời đi..

    Tuy nhiên, anh chưa kịp bước tới thì cô gái đã nhìn thấy bóng dáng của anh, trên mặt lại nở một nụ cười rất tươi.

    Nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp như gió xuân khiến vẻ mặt nam nhân khẽ giật mình.

    Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiên cô cười với anh như thế này.

    * * *

    Bên cạnh xe, Cố Cửu liếc nhìn người lái xe và vệ sĩ đã bị anh ta và Triệu Vãn Y trói trên xe, sau đó quay sang nhìn Triệu Vãn Y đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

    Anh không biết tại sao cô đột nhiên thay đổi quyết định.

    "Tiểu thư, cô phải suy nghĩ rõ ràng, nếu trở lại cô sẽ không thể.."

    Cố Cửu chưa kịp nói xong thì cô gái bên cạnh đột nhiên chạy về phía người đàn ông.

    Triệu Vãn Y chạy nhanh về phía người đàn ông mặc bộ âu phục cưới màu đen, vừa nhìn thấy sắc mặt đáng sợ quen thuộc của anh, trong lòng lộ ra một tia mừng rỡ, nhìn anh nở nụ cười.

    Ánh mắt của người đàn ông kiên định nhìn vào nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

    Triệu Vãn Y mỉm cười, chóp mũi đột nhiên hơi tê, không khỏi hưng phấn nhào vào trong ngực anh.

    "A Thâm.. Em về rồi!" Cô dựa mặt vào trong ngực anh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, không khỏi gọi anh.

    Nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc trên cơ thể người đàn ông đột nhiên khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác bàn chân bị bong gân cũng không đau lắm.

    Mặc dù tất cả những điều này giống như một giấc mơ, nhưng hơi thở và nhiệt độ trên cơ thể anh lại quá quen thuộc.

    Hơi thở thơm tho mềm mại khiến anh mơ màng chợt đến gần, người đàn ông cứng đờ, từ từ cụp mắt xuống, vô cùng kinh ngạc nhìn cô gái đang úp mặt vào ngực anh.

    Ngây người một lúc!

    "Em.. vừa gọi anh là gì?" Anh mấp máy môi, giọng nói đờ đẫn có chút khàn khàn, thân thể như đeo đầy chì, cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

    Cô gọi anh là.. A Thâm?
     
    Elen13, Mon798, D.Q21814 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng mười hai 2020
  5. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 3 Tôi đã nói dối anh ấy quá nhiều lần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc đó, những vệ sĩ xuống xe cùng Quý Mộ Thâm đều sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng hiếm có này, họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

    Cô Triệu - người rất chán ghét và sợ ông chủ của họ những năm này, mỗi lần nhìn thấy ông chủ đều nóng lòng muốn trốn đi, lúc này.. cô ấy lại ôm ông chủ của họ và còn nở một nụ cười trên môi.

    Mà khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nét cảm động kia, giống như có chút hưởng thụ?

    Cô Triệu bị điên, hay là họ bị điên và nhìn thấy ảo giác?

    * * *

    "A Thâm, A Thâm.." Nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Vãn Ý cảm thấy mềm lòng, ngoan ngoãn gọi anh lại.

    Cô biết anh có thể ngạc nhiên, nhưng.. cô rất hạnh phúc khi có thể quay lại với anh lần nữa.

    Cơ thể nam nhân thẳng tắp cứng ngắc, mãi lâu sau đột nhiên có phản ứng, anh chậm rãi nâng tay lên, vuốt ve eo cùng tóc của cô, ôm cô vài phút, sau đó mới chậm rãi cúi cầu xuống.

    Cúi đầu, chóp mũi chạm vào tóc cô, hưởng thụ mùi thơm ngào ngạt.

    "Em có biết mình đang làm gì không?" Anh cố hết sức duy trì bình tĩnh, giọng nói vẫn có chút không ổn định.

    Nhiều người không dám tin những gì đang xảy ra ngay lúc này.

    Cô ôm chầm lấy người đàn ông mà cô ghét nhất.

    Nghe được giọng nói bên tai, Triệu Vãn Ý thu hồi lại cảm xúc vừa rồi, ngẩng đầu nhìn anh.

    "Em biết."

    Anh cau mày thật chặt và nói với vẻ nghiêm nghị.

    "Em không biết."

    Anh không hiểu cô làm như vậy có ý nghĩa gì.

    Trong mắt anh, hành vi của cô có nghĩa là chấp nhận anh.

    Và cô đã chán anh.

    "Em thực sự biết." Vãn Ý nói một cách chắc chắn.

    Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lúc này của người đàn ông ấy, cô đột nhiên im lặng.

    Đôi mắt anh đầy phòng bị trước cô.

    Cũng là.. Cô đã lừa dối anh quá nhiều lần để có thể thoát khỏi anh.

    Nghiêm trọng nhất là lần này.

    Cô tỏ vẻ hợp tác mọi việc khi tổ chức đám cưới, cô còn nhờ anh đi cùng để chọn nhẫn, nhưng lại bí mật nhờ anh trai cô mang cô đi..

    Đang suy nghĩ miên man, cô chợt buông bàn tay đang ôm lưng anh ra.

    Người đàn ông cau mày thật chặt, nhưng anh ta không có ý định rời đi với tay đặt trên eo cô, anh cứ ôm chặt lấy cô.

    Cô khẽ thở dài, vì vậy cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.

    Người đàn ông nhíu mày thật chặt, nhìn đôi tay trắng nõn của cô, từng chút một rời đôi tay đang ôm eo cô đi.

    Tay người đàn ông ấy đông cứng lại, và vẻ mặt lạnh lùng và đáng sợ.

    Cô ấy vẫn rời đi?

    Nhìn thấy cảnh này, Hạ Sơn lập tức cảnh giác, vội vàng nói với những người khác.

    "Mau ngăn cô Triệu lại!"

    Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, tâm trạng của Triệu Vãn Ý lúc này rất bình tĩnh, cô liếc nhìn đám vệ sĩ và nhẹ nhàng lắc đầu, thay vì cố gắng bỏ đi đi như mọi người nghĩ, cô ấy đột nhiên quay lại và đến chỗ Quí Mộ Thâm. Mở cửa bước lên xe một cách tự nguyện.

    Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái ngoan ngoãn lên xe, có chút bối rối.

    Sau khi Triệu Vãn Ý ngồi vào trong xe, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông yêu nghiệt đang lặng im bên ngoài xe, mỉm cười.

    "Đi nào."

    Khuôn mặt dịu dàng đầy nhu mì, không có một chút không vui nào.

    Giốnh như dòng chữ "ngoan ngoãn và vâng lời" được viết lên mặt cô.

    Trông giống như một chú thỏ trắng nhỏ đã chủ động đưa đến tận cửa.

    "..."

    Quý Mộ Thâm sững sờ, vẻ mặt bất ngờ nhìn cô gái chủ động lên xe của anh, anh hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ của cô.

    (Hết chương này)
     
    Elen13, Tuyetnhu, Mon79812 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng mười hai 2020
  6. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 4 Nếu em dám đi, anh sẽ phá hủy nhà họ Triệu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô học cách ngụy trang như vậy từ khi nào, anh không nhìn thấy bất kỳ ý nghĩ muốn tìm cơ hội chạy trốn nào trên mặt cô rằng.

    Mặc dù lần đào hôn này của cô anh cũng đoán được, nhưng.. trong lòng anh vẫn có chút ảo tưởng, tưởng tượng rằng cô sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh và cùng anh trải qua phần đời còn lại.

    Nhưng.. cô gái xấu xa này vẫn nói dối anh.

    Vì vậy, ảo tưởng tốt đẹp cuối cùng trong lòng anh đã hoàn toàn bị dập tắt.

    * * *

    Ở một bên, Hạ Sơn cùng mấy vệ sĩ nhìn Triệu Vãn Ý tự giác lên xe, trên mặt hiện rõ vẻ nghe lời, cùng bày ra vẻ mặt kỳ quái.

    Không.. cảm giác này quá lạ.

    Theo kinh nghiệm thì lúc này cô Triệu nên nhảy xuống biển để thoát thân.

    Bởi vì, hai năm trước, khi cô Triệu bỏ trốn trong buổi lễ đính hôn và khi được nhà họ Quy và nhà họ Triệu tìm thấy, cô đã nhảy sông..

    Trước kia, mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, bọn họ đều tìm mọi cách để ngăn không cho cô Triệu bỏ chạy.

    Nhưng bây giờ nhìn cô Triệu ngoan ngoãn và nhu mì như tiểu bạch thỏ này, đám vệ sĩ đột nhiên có chút hụt hẫng không biết phải làm sao.

    Quý Mộ Thâm im lặng một lúc, sau đó đôi chân dài của anh bước từng bước về phía chiếc xe.

    Thấy vậy, Hạ Sơn vội vàng chạy đến, đưa tay ngăn cản và cảnh giác nhắc nhở.

    "Ông chủ, cẩn thận.."

    Ngay khi anh ta vừa dứt lời, người đàn ông đã liếc nhìn anh ta một cách hung hăng.

    Hạ Sơn tự giác lùi lại phía sau, dù sao thì cô Triệu vừa trốn hôn, sếp của anh tức giận là bình thường.

    Nhưng may mắn thay, lần này cô Triệu không trốn thoát thành công, nếu không, mọi chuyện sẽ rất đáng sợ.

    Quý Mộ Thâm dừng trước cửa xe, nhìn cô gái ngồi trong xe, sau một hồi im lặng nói.

    "Em cho rằng anh sẽ thả em đi?"

    "Triệu Vãn Ý, em vẫn còn quá ngây thơ!" Anh chế nhạo.

    Cho dù cô mềm lòng, anh cũng sẽ không mềm lòng.

    Và, không bao giờ để cô ấy bỏ đi.

    Anh có mong muốn chiếm hữu đến mức bệnh hoạn với cô, thậm chí anh không thể kiểm soát nó..

    Vẻ mặt Triệu Vãn Ý bất lực, nhìn thấy ánh mắt anh ta tràn đầy cảnh giác, cho nên cô phải cố ý nói.

    "Nếu anh không đi, thì em sẽ đến nước M."

    Nói xong cô đặt tay lên cửa định xuống xe.

    Giọng cô vừa hạ xuống, ánh mắt anh liền phát lạnh, anh đột nhiên nắm chặt cổ tay cô đang đặt ở cửa xe, gắt gao nhìn cô, như thể sắp ăn thịt cô.

    "Nếu em dám đi, anh sẽ phá hủy nhà họ Triệu!"

    Lại thế.. nghe được những lời quen thuộc này, Triệu Vãn Ý âm thầm thở dài trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống lần nữa.

    Cô biết bây giờ anh không thể chịu kích thích được, vì vậy cô chỉ có thể nhẹ nhàng nói với anh, có chút dỗ dành.

    "Vậy thì anh lên xe đi, em sẽ không rời đi."

    Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, Quý Mộ Thâm nhíu mày, biểu tình trên mặt trở nên phức tạp, mấy giây sau anh đột nhiên giơ tay đóng cửa xe bên cạnh cô. Quay người sải bước sang phía bên kia, cúi người ngồi vào xe.

    Nhìn thấy anh lên xe một cách 'ngoan ngoãn', Triệu Vãn Ý nở một nụ cười hài lòng.

    Người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng, tiếc rằng khi còn trẻ, cô vốn quá kiêu ngạo, tự cao tự đại, không biết cách ứng đối, mỗi lần đấu khẩu với anh đều rất gay gắt, họ luôn làm tổn thương nhau..

    Dục vọng kiểm soát cô của anh quá mạnh mẽ, cô bỏ trốn, anh đã mất lý trí và dùng mọi cách để ép cô lộ diện, lấy đi tự do của cô và nhốt cô trong ngôi nhà to như lâu đài mà anh xây cho cô.

    (Hết chương này)
     
    Elen13, Tuyetnhu, Mon79811 người khác thích bài này.
  7. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Dịu dàng như nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà cô lại oán hận anh, phản đối anh khắp nơi, làm tổn thương anh, thậm chí không cho anh một sắc mặt tốt.

    Cuối cùng, không chỉ hai người bị tổn thương mà ngay cả những người thân xung quanh cô cũng chịu đau khổ.

    Nếu không phải sau này vì cô bị hủy dung và liệt hai chân, anh rất đau khổ và cố gắng hết sức kiềm chế tính chiếm hữu, cố gắng khơi dậy khát vọng sống của cô, cô mới thực sự cảm nhận được tình yêu của người đàn ông này, nếu không, có lẽ đến tận bây giờ, cô sẽ cho rằng tất cả những gì anh đối xử với cô là vì anh ghét cô.

    Không phải anh không yêu cô, mà là.. anh không biết cách yêu một người.

    Quý Mộ Thâm nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô một lúc, sau đó quay đầu lại, ra lệnh cho Hạ Sơn đang ngồi trên ghế lái.

    "Lái xe."

    Hạ Sơn không khỏi quay đầu lại, cẩn thận hỏi ông chủ lúc nào cũng có thể nổi giận này.

    "Ông chủ.. về nhà hay là.."

    "Quay lại Nam Nguyệt Loan." Mộ Thâm lạnh lùng nói, rồi vô thức nhìn cô gái bên cạnh.

    Thấy cô không phản bác, nét mặt nghiêm nghị của anh cũng dịu đi đôi chút.

    Chiếc xe quay đầu và lái về phía con đường đã đi đến.

    Trong xe yên lặng, bầu không khí có chút mất tự nhiên.

    Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng, như thể anh sợ cô sẽ chạy mất.

    Ngược lại, ở trong xe, Triệu Vãn Ý cũng không có trốn tránh ánh mắt của anh như trước, mà ngồi yên lặng, dịu dàng nhìn anh, không có một chút sợ hãi hay hoảng sợ.

    Dịu dàng như nước.

    Ánh mắt cô ôn nhu như nước, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết quen thuộc.

    * * *

    Nhìn đôi mắt dịu dàng của cô, Quý Mộ Thâm nhíu mày thật chặt.

    Chưa từng có ai dám nhìn anh một cách không kiêng nể gì như vậy, và cô cũng chưa dám bao giờ.

    Thấy anh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn mình, Triệu Vãn Ý không chút sợ hãi, không khỏi lộ ra một nụ cười ấm áp.

    Cô đã quen với ánh nhìn lạnh lùng của anh.

    Kiếp trước cô bị hủy dung nửa khuôn mặt, lúc ngồi trên xe lăn anh vẫn luôn nhìn cô như thế này.

    Trước khi du thuyền bị nổ, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô trìu mến nói: "Cười cho anh xem đi, muộn rồi".

    Cô chỉ nhớ rằng cô chưa bao giờ cười với anh.

    Nhưng tiếc thay, mặc dù lúc đó cô ấy đã cười, nhưng nhất định là cô ấy cười rất khó xem..

    "..."

    Nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô khiến ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng kia bởi vì nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô mà đột nhiên ngây người hai giây.

    Hai giây sau, giọng nói dịu dàng của cô vang lên.

    "Đúng rồi.."

    Giọng cô vừa vang lên, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đã rơi xuống.

    "Anh sẽ không đưa em trở về Triệu gia."

    Họ đã kết hôn.

    Mặc dù cô gái xấu xa này đã đào hôn nhưng cô ấy đã là vợ trên danh nghĩa của anh rồi.

    "Em không nói rằng em sẽ quay lại." Triệu Vãn Ý sửng sốt, sau đó vô thức giải thích.

    Đây không phải là những gì cô ấy muốn nói.

    Không quay lại?

    Nghe được lời cô nói, người đàn ông nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, sau đó lạnh lùng nói tiếp.

    "Đừng tưởng rằng anh sẽ để em đến Quốc gia M."

    Anh sẽ không để cô rời xa anh!

    "..."

    Triệu Vãn Ý có chút bất lực, buồn cười, đành phải trầm mặc một hồi, thấy anh không nói nữa liền nói tiếp.

    "Việc chạy trốn này là ý riêng của em, anh không thể trách các anh của em."

    Kiếp trước nàng chạy trốn, để ép nàng lộ diện, anh đã gây khó dễ với nhà họ Triệu..

    Nhưng bây giờ cô không rời đi, anh không nên gây sức ép với các anh cô nữa.

    Giọng cô rơi xuống, người đàn ông lặng lẽ nhìn cô trong vài giây, rồi giật giật hầu kết, từ từ đe dọa.

    "Nếu em dám trốn, anh sẽ không để yên cho bọn họ."

    Nghe thấy câu trả lời này, Triệu Vãn Ý lộ ra vẻ nhẹ nhõm, yên tâm ngồi xuống một lần nữa, nở một nụ cười biết ơn.

    "..."

    Người đàn ông cau mày, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

    Trước đây, khi anh nói như vậy, cô sẽ chỉ gọi anh là kẻ điên!

    Nhưng bây giờ, thay vì mắng mỏ anh, cô lại cười nhẹ với anh..

    Nghĩ đến đó, ánh mắt nghiêm nghị của anh càng thêm ngưng trọng.

    Xe chạy một hồi lâu cuối cùng cũng lái vào cổng Nam Nguyệt Loan, đi vào một đoạn đường nhỏ, cuối cùng nó dừng lại trước một biệt thự lớn.

    Sau khi Hạ Sơn dừng xe, anh quay đầu lại nói với ghế sau.

    "Ông chủ, cô Triệu, chúng ta về rồi."

    (Hết chương này)
     
    Elen13, Tuyetnhu, Mon7989 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  8. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 6. Buông tha cho em gái tôi, tôi hứa với anh tôi có thể làm bất cứ điều gì.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Mộ Thâm vô thức đưa mắt nhìn người bên cạnh, trước khi anh định nói gì, cô đã tự ý thức đẩy cửa bước xuống xe.

    Anh không khỏi cau mày khi thấy cô bước xuống xe.

    Hôm nay, cô ấy rất lạ.

    Trong giây tiếp theo, anh giơ tay đẩy cửa xe, xuống xe, sải bước về phía cô.

    Lúc này cô mới phát hiện bước chân của mình có chút kỳ lạ, trong nháy mắt cô đã nhận ra chân của mình đang bị thương.

    Anh đưa tay lên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô dừng lại.

    "Chân bị sao vậy." Anh cau mày hỏi.

    "Bị trật khớp." Triệu Vãn Ý liếc mắt nhìn xuống chân trái, vừa rồi trên bến tàu quá kích động, không cảm thấy đau khi chạy tới chỗ anh.

    "Tại sao lại bị trật khớp?" Quý Mộ Thâm hỏi, chăm chú nhìn vào chân cô.

    Khi anh hỏi, Triệu Vãn Ý im lặng.

    Bởi vì đêm hôm kia cô dọa nhảy lầu để cầu xin anh trai giúp mình đào hôn, khi thấy anh trai đồng ý vì quá hạnh phúc nên cô đã vô tình làm trật khớp chân.

    Sau vài giây im lặng, cô ấy trả lời thành thật.

    "Khi em nói dối anh cả sẽ nhảy lầu."

    Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, sắc mặt của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, anh đã đoán được tại sao cô lại nói dối Triệu Mộc Trạch sẽ nhảy lầu.

    Chẳng qua là nhờ Triệu Mộc Trạch giúp cô đào hôn!

    "..."

    Nhìn thấy như vậy, Triệu Vãn Ý lộ ra vẻ khó xử trên mặt, khi chuyện tưởng như đã kết thúc, cô giống như lại chọc tức anh rồi.

    Nhưng lần này cô không muốn nói dối anh.

    Vẻ mặt Mộ Thâm âm trầm, cụp mắt liếc nhìn khuôn mặt có vẻ hơi tái đi vì đau của Triệu Vãn Ý, sau đó đột ngột cúi xuống, bế cô trong bộ váy cưới lên.

    Triệu Vãn Ý ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ anh, úp mặt vào ngực anh.

    Nhìn cô gái ngoan ngoãn đến ngạc nhiên trong vòng tay anh ta, mắt người đàn ông càng trở nên thâm trầm, rồi anh bế cô sải bước vào trong nhà.

    "Chào cậu chủ, cậu đã tìm thấy cô chủ?" Vừa vào cửa, quản gia Hứa Mã ra chào thấy vậy đã ngạc nhiên hỏi.

    "Đi tìm bác sĩ đi." Mộ Thâm lạnh lùng nói, nói xong bế cô sải bước lên lầu hai.

    Đi thêm một quãng đường đến phòng ngủ, anh nghiêng người đặt cô lên sô pha, tiện tay cởi giày cao gót cho cô, sau đó liếc nhìn mu bàn chân sưng tấy của cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

    Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên rung lên.

    Quý Mộ Thâm bỏ tay ra khỏi cổ chân cô, thò tay vào túi và lấy điện thoại ra.

    Mắt nhìn xuống dãy số trên dãy số trên màn hình điện thoại, anh chọn trả lời rồi bấm vào loa ngoài.

    Giọng nói lo lắng của Triệu Mộc Trạch phát ra từ điện thoại di động.

    "Quý Mộ Thâm, anh đưa em gái tôi đi đâu."

    Vừa nghe thấy giọng nói của anh trai, trái tim của Triệu Vãn Ý trở nên căng thẳng, vừa định nói gì đó thì giọng nói có phần suy sụp của anh cả vang lên.

    "Chỉ cần anh có thể buông tha cho em gái tôi, tôi hứa với anh tôi có thể làm bất cứ điều gì!"

    Thanh âm suy sụp của anh cả khiến Triệu Vãn Ý cảm thấy chua sót, vội vàng nói.

    "Anh, là em.."

    Vừa nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói căng thẳng của Triệu Mộc Trạch lại từ trong điện thoại truyền ra.

    "Hiện tại em đang ở đâu, hắn làm đau em?"

    "Em ổn."

    "Anh ấy sẽ không làm tổn thương em". Cô ấy nói chắc nịch, với vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả Quý Mộ Thâm ở bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên.

    Bởi vì kiếp trước, cho dù anh tức giận đến mức điên cuồng, ngay cả khi mất khống chế cũng chỉ đập vỡ bức tường sau lưng cô, cho dù bàn tay có bị thương đến rớm máu, anh cũng không động vào cô.

    (Hết chương này)
     
    Elen13, Hanione, Mon7989 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười hai 2020
  9. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 7. Ông không thể nhẹ tay à?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nói xong, đầu dây bên kia im bặt, lúc này cô mới cảm thấy bất ngờ với giọng nói bình tĩnh và dịu dàng của mình.

    Trước đây, chỉ cần ở trong tay Quý Mộ Thâm, cô ấy sẽ rất hoảng sợ và luôn miệng cầu xin anh cả cứu mình, tại sao bây giờ cô có thể yên lặng như vậy được.

    Không khí im lặng một lúc trước khi giọng của Triệu Mộc Trạch vang lên.

    "Em đang ở đâu, anh đến đón em."

    Ngay khi giọng nói của Triệu Mộc Trạch vang lên, người đàn ông đang cầm điện thoại lộ ra ánh mắt lạnh lùng.

    Khi nhìn thấy điều này, Triệu Vãn Ý cảm thất bất ngờ, sợ rằng anh nghĩ rằng cô ấy sắp bỏ chạy lần nữa và bị kích thích, vì vậy cô trả lời lại:

    "Anh, em đã nghĩ kĩ rồi, em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa."

    Giọng cô vang lên, Triệu Mộc Trạch ở đầu dây bên kia cảm thấy rất kinh ngạc.

    "Vãn Ý.."

    "Em sẽ được giải thích mọi chuyện cho anh sau khi em trở về. Hiện tại em ở đây không sao, anh không cần lo lắng cho em." Triệu Vãn Ý nói tiếp.

    Cô nói xong, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Triệu Mộc Trạch.

    "Ừm, anh đợi em trở về."

    Thấy anh trai cô nói xong, Quý Mộ Thâm trực tiếp cúp điện thoại.

    Anh đang nheo mắt nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô lúc này với ánh mắt sắc bén và mạnh mẽ, như thể anh muốn nhìn thấu cô.

    Cô ấy hôm nay rất lạ.

    Không chỉ hành vi của cô ấy kỳ lạ, mà lời nói của cô ấy cũng kỳ lạ.

    Trước đây, cô ấy chỉ nói: "Quý Mộ Thâm, tôi ghét anh." "Quý Mộ Thâm, cầu xin anh, buông tôi ra." Nhưng hôm nay.. cô ấy đã ôm anh và gọi anh là A Thâm, chưa bao giờ có chuyện này, ngay cả khi anh ôm cô, cô cũng đã rất ngoan ngoãn không nói một lời, ánh mắt dịu dàng như nước..

    Giống như là một người khác.

    Nhưng anh rất rõ ràng cô là Triệu Vãn Ý, cho dù cô cải trang như thế nào, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô.

    Ánh mắt không chút kiêng dè của người đàn ông trước mặt khiến Triệu Vãn Ý có chút khó chịu.

    Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta khó nhìn thấu được sự dịu dàng ẩn sâu bên trong qua vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ của anh.

    * * *

    Cốc Cốc!

    * * *

    "Thưa ông chủ, bác sĩ đến rồi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hứa Mã.

    Tiếng gõ cửa vang lên lúc này, cuối cùng cắt ngang ánh mắt của người đàn ông.

    Quý Mộ Thâm thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, sau đó liếc nhìn về phía cửa phòng, rồi nói.

    "Vào đi."

    Giọng nói vừa hạ xuống, cửa bị đẩy ra, Hứa Mã cùng vị bác sĩ tư đang cầm hòm thuốc trên tay bước vào.

    Quý Mộ Thâm đưa tay cầm cổ chân trái bị thương của cô, để chân lên bàn, váy chỉ vén đến bắp chân, sau đó nói với bác sĩ.

    "Nhìn vết thương."

    Bác sĩ gật đầu, đặt hộp thuốc xuống, đeo găng tay, sau đó cúi xuống chạm vào mắt cá chân cô, ấn nhẹ.

    "A.." Triệu Vãn Ý hít sâu một hơi.

    Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô ấy, Quý Mộ Thâm không khỏi cau mày và khó chịu nói.

    "Vì em dám trốn tránh hôn sự, em phải chịu được cơn đau này!"

    Nhìn dáng vẻ lạnh lùng và dữ tợn của người đàn ông, Triệu Vãn Ý trong nháy mắt đau lòng, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.

    "Vâng."

    "..."

    Vẻ ngoài mềm mại và ngoan ngoãn của cô khiến khuôn mặt của người đàn ông thay đổi. Sự chán ghét đối với cuộc hôn nhân này đã biến mất trong lòng cô, nhưng không thể nào giải thích được.

    Sau hai giây im lặng, anh chuyển ánh mắt, liếc nhìn vị bác sĩ, cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nói.

    "Ông không thể nhẹ tay à?"

    Cô bé này rất yếu ớt, từ nhỏ đã như vậy rồi!

    Chỉ cần đau một chút là sẽ khóc, rất phiền!

    (Hết chương này)
     
    Elen13, Hanione, Mon79810 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười hai 2020
  10. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 8 Cho dù em có bị tàn phế, anh cũng sẽ không để em rời đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói không vui của người đàn ông khiến bác sĩ kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ bất lực và thận trọng nói.

    "Anh Mộ, tôi sẽ cố gắng hết sức.." Nói xong, ông chỉ có thể cẩn thận hơn với động tác trên tay.

    "Xương không bị thương, nhưng bị căng dây chằng. Không có gì nghiêm trọng. Tôi sẽ kê một ít thuốc. Trong thời gian này, cô nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao." Bác sĩ tháo khẩu trang, nghiêm túc nói.

    Triệu Vãn Ý gật đầu và nói.

    "Cảm ơn bác sĩ."

    "Tôi sẽ đưa bác sĩ quay về và lấy thuốc." Hứa Mã nói tiếp, dẫn bác sĩ đi.

    Sau khi bác sĩ rời đi, Triệu Vãn Ý cử động mắt cá chân của mình, phát hiện vẫn còn hơi đau, vì vậy cô vịn tay đứng dậy khỏi ghế sô pha bằng một chân.

    "Em đi đâu vậy?" Thấy cô đột nhiên đứng dậy, người đàn ông theo thói quen lộ ra sắc mặt cảnh giác.

    "Em đi tắm." Triệu Vãn Ý liếc anh một cái, sau đó vô thức sờ vào khóa kéo bên hông váy.

    Nhìn thấy cô chạm vào khóa kéo, mặt người đàn ông nóng lên.

    Sau đó anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, cúi xuống và bế cô

    Triệu Vãn Ý sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

    "Anh.." không còn hoảng sợ kháng cự như trước.

    Anh bế cô đi vài bước, đi tới cửa phòng tắm, sải bước đi vào, liếc nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn trong vòng tay anh, không có chút ý muốn vùng vẫy nào. Anh đặt cô xuống.

    Triệu Vãn Ý đứng một chân, trong tiềm thức duỗi tay ra che chắn vị trí trước ngực, có chút ngượng ngùng nhìn anh.

    "Anh không xấu tính như vậy!" Người đàn ông nhìn đi chỗ khác và nói với giọng hừ lạnh.

    Mặc dù anh sẽ vì cô mà không ngại làm bất cứ điều gì, nhưng.. điều duy nhất anh sẽ không làm là lợi dụng lúc cô gặp khó khăn mà xúc phạm cô!

    "Anh có việc phải làm, anh đi xuống lầu trước." Mộ Thâm liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng quay người rời khỏi phòng tắm.

    "Ừ." Triệu Vãn Ý nhẹ nhàng gật đầu.

    Quý Mộ Thâm xoay người rời đi, nhưng lại dừng ở cửa, liếc nhìn cửa sổ trong nhà không có trang bị chống trộm, nhíu mày, trong lòng vẫn còn mang theo chút lo lắng nhắc nhở.

    "Đừng nghĩ đến việc nhảy lầu để trốn thoát, trừ khi em không muôn đôi chân của mình nữa."

    Anh không tin rằng cô sẽ thật longgkết hôn với anh.

    "Em biết." Triệu Vãn Ý khẽ thở dài, đây quả thực là chuyện trước đây cô sẽ làm.

    Khi cô im lặng và bất lực, giọng nói nghiêm khắc của người đàn ông lại vang lên.

    "Cho dù em có bị tàn phế, anh cũng sẽ không để em rời đi!"

    Thấy cô trả lời, người đàn ông xoay người rời đi, đóng cửa phòng tắm.

    Triệu Vãn Ý sững sờ tại chỗ.. vẻ mặt có chút giật mình.

    Kiếp trước, cô quả nhiên bị tàn tật, phải ngồi xe lăn, nửa khuôn mặt cũng bị hủy hoại.. Những người đàn ông trước kia luôn chạy theo cô đến nhìn cô một cái cũng không muốn.

    Chỉ có anh vẫn sẽ nhìn cô thật chặt bằng ánh mắt chiếm hữu đó, như thể.. cô là tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời.

    Cô không khỏi giật mình nghĩ, nếu trước đây cô dịu dàng hơn với anh một chút, không còn cảm thấy chán ghét hay chọc tức anh nữa thì có lẽ.. sau này anh sẽ không trở nên biến thái và kinh khủng như vậy..

    May mà bây giờ mọi chuyện dường như cũng chưa muộn.

    Mặc dù Quý Mộ Thâm hiện tại rất hung dữ, nhưng còn lâu mới bằng con người bạo lực và đáng sợ đến mức làm người ta nghẹt thở của anh sau này.

    Sau khi cô đào hôn, Quý Mộ Thâm đã dùng mọi cách để ép cô xuất hiện. Những năm sau đó, bọn họ đều quyết liệt làm tổn thương nhau, cô thường xuyên chọc tức anh, chọc giận anh, làm tổn thương anh..

    (Hết chương này)
     
    Elen13, Hanione, Mon7989 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười hai 2020
  11. Sun Ny Lê

    Bài viết:
    4
    Chương 9 Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của anh, nếu không..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh ấy trở thành kẻ điên rồ, biến thái và đáng sợ vì cô ấy. Lúc đó, tính cố chấp của anh ấy còn nhiều hơn bây giờ, bạo lực và tuyệt tình, kẻ thù của anh ấy ở khắp mọi nơi trên thế giới!

    Nghĩ đến cảnh cô và Quý Mộ Thâm bị chôn vùi trong vụ nổ du thuyền vì bắt tay trả thù của kẻ thù trong kiếp trước, Triệu Vãn Ý cảm thấy thắt lòng.

    Nếu có thể thay đổi, lần này.. cô không thể khiến anh trở nên như vậy nữa.

    Ngay lúc Triệu Vãn Ý đang nghĩ về chuyện trước kia, tâm trạng càng nặng nề hơn, thì bên ngoài phòng tắm có tiếng bước chân.

    Ngay sau đó, tiếng người hầu vang lên từ ngoài cửa.

    "Thưa cô chủ, cô chủ không sao chứ?"

    Triệu Vãn Ý trả lời lại người hầu, nhẹ nhàng đáp lại.

    "Tôi không sao."

    "Có cần tôi vào giúp không?" Người hầu hỏi.

    "Không sao, tôi tự làm được." Cô vừa nói vừa đưa tay kéo khóa váy cưới.

    Mặc dù bị thương ở chân, nhưng cô ấy không phải là hoàn toàn không thể đứng được, nhưng nếu cố gắng quá sức thì sẽ rất đau, nhưng không phải không thể đi tắm được.

    Nghe vậy, người hầu ở ngoài cửa cũng không có rời đi mà tiếp tục nói.

    "Vậy thì tôi sẽ đợi cô chủ ở bên ngoài."

    Nhìn thấy có người đứng ngoài cửa nhìn cô tắm, Triệu Vãn Ý cảm thấy có chút khó chịu, trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ, cô nhận ra rằng là Quý Mộ Thâm để người hầu đến. Ngăn cô ấy lại nếu cô ấy muốn nhảy lầu.

    Nghĩ đến đó, cô không nói nữa, để người hầu đứng bên ngoài rồi tắm rửa.

    * * *

    Triệu Vãn Ý là con gái út của nhà họ Triệu, và là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ cô đã được anh trai cưng chiều, cuộc sống của cô từ nhỏ đã luôn được quan tâm đặc biệt, khi tắm rửa cũng rất lâu.

    Sau khi cô tắm rửa, thay quần áo, sấy khô mái tóc dài xinh đẹp đã mất một lúc lâu.

    Sau khi tắm xong, Triệu Vãn Ý nhìn khuôn mặt hoàn hảo trong gương một lúc lâu mới mở cửa phòng tắm.

    Người hầu đang đứng ở cửa đợi cô, thấy cô đi ra, sợ cô ngã, vội vàng đưa tay đỡ cô.

    Sau khi tắm xong, chân của Triệu Vãn Ý không đau lắm, có thể cố gắng bước đi.

    "Thưa cô chủ, cậu chủ đang đợi cô dưới phòng ăn, chờ cô xuống dùng bữa tối với cậu ấy." Người hầu đỡ Triệu Vãn Ý đi về phía cửa phòng ngủ.

    Nghe người hầu nói, Triệu Vãn Ý không nói gì, mà đi theo cô ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.

    Trong phòng ăn ở tầng một.

    Trên bàn ăn rộng lớn, chỉ có một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi yên lặng.

    Người hầu đều đứng bên ngoài, không dám vào.

    Cậu chủ có tính khí xấu, đặc biệt là khi cô Triệu ở đó, thậm chí đồ dùng trong phòng có thể vô tình bị đập vỡ.

    Vì vậy, để an toàn, tất cả đều đứng ngoài cửa trong vô thức.

    Triệu Vãn Ý không ngạc nhiên chút nào khi cô nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thì cô cũng đã quen với mức độ sợ hãi của những người hầu trong nhà này với Mộ Thâm rồi.

    Người hầu đỡ Triệu Vãn Ý vào phòng ăn, người đàn ông ngồi trên bàn đã chú ý đến cô.

    Anh nhìn nghiêng, ánh mắt đã sớm rơi vào gương mặt xinh đẹp thanh tú không trang điểm của cô.

    "Lại đây, ngồi đây." Anh nhìn cô chăm chú rồi ra lệnh.

    Giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm.

    Như thể nghĩ cô sẽ từ chối, anh lại cau mày, tỏ vẻ tức giận định nói thêm điều gì đó.

    (Hết chương này)
     
    Mon798, Hanione, R.ere7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười hai 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...