Trọng Sinh [Edit] Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Sun Ny Lê, Dec 10, 2020.

  1. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 10 Người đàn ông này trời sinh đã có tính đa nghi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói của người đàn ông còn chưa vang lên, cô gái ở cửa đột nhiên thoát khỏi sự giúp đỡ của người hầu, bước lên trước, chậm rãi đi về phía bàn ăn.

    Rất nghe lời.

    Anhthậm chí còn chưa bắt đầu đe dọa cô.

    "..."

    Cổ họng của người đàn ông đình trệ, giọng nói của anh đột nhiên dừng lại.

    Anh cau mày nhìn cô đang đi đến chỗ mình, cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, cô quay đầu lại, hướng về anh nở một nụ cười dịu dàng..

    Khuôn mặt nghiêm nghị của anh khẽ giật mình. Một sự ngạc nhiên.

    ?

    Cô trở nên nghe lời anh từ khi nào.

    Cô trước kia.. ghét nhất là ăn cơm với anh, cô sẵn sàng ngồi cạnh anh mỗi khi anh đe dọa, nhưng lần nào cô cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng với anh.

    Nhưng lúc này..

    Anh còn chưa nói hết lời dùng để uy hiếp cô, cô đã ngoan ngoãn đến bên anh,

    Cười với anh.. Nụ cười rất ưa nhìn khiến anh không tìm ra được khuyết điểm..

    Quý Mộ Thâm nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô, ánh mắt anh dừng lại hai giây, sau đó biểu cảm trở nên phức tạp.

    "Nói tiếp đi." Triệu Vãn Ý nhẹ giọng nói, sau đó vươn tay cầm lấy đôi đũa trên bàn.

    Quý Mộ Thâm mím môi, cau mày nhìn cô.

    Thấy anh không động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô chằm chằm, Triệu Vãn Ý vừa ăn một miếng sườn heo kho nhỏ liền sửng sờ.

    Bản chất người đàn ông này rất đa nghi, và rất có thể anh đang thắc mắc cô đang nghĩ làm thế nào để bỏ chạy.

    Nhưng cô cũng biết rằng nếu cô giải thích, cho dù cô có nói đến miệng bị đau thì anh cũng sẽ không tin cô.

    Vì vậy.. mọi chuyện chỉ có thể để từ từ.

    Nghĩ đến đó, cô cầm đũa gắp một miếng sườn vào bát anh rồi nhẹ nhàng nói.

    "Món này ngon, anh cũng có thể nếm thử một miếng."

    Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, nhưng cơ thể anh lại hơi giật mình.

    Anh kinh ngạc cụp mắt xuống, nhìn miếng sườn cô vừa bỏ vào bát, ánh mắt tối sầm lại.

    Anh mím môi im lặng một lúc rồi hơi mất tự nhiên đưa tay lên, cầm đũa lên.

    Cuối cùng, Triệu Vãn Ý đã ăn xong bữa tối dưới cái nhìn lạnh lùng và khẩn trương của Quý Mộ Thâm.

    Đúng là người đã chết một lần, sức chịu đựng tâm lý tốt hơn trước rất nhiều.

    Trước đây đừng nói đến chuyện ăn uống dưới cái nhìn của anh ấy, cho dù ngồi cùng anh ấy, cô cũng sẽ cảm thấy áp lực khó chịu.

    "Em no rồi." Triệu Vãn Ý liếc người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, đặt bát đĩa xuống.

    Sau khi cô nói xong, cô định đứng dậy thì ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.

    "Em đi đâu vậy." Anh cau mày, cảnh giác nhìn cô.

    Khi bắt gặp ánh mắt của anh, Triệu Vãn Ý rất bất ngờ.

    Không ngờ, lòng phòng ngự của anh vẫn nặng như vậy.

    "Em sẽ đi dạo trong sân." Cô thì thầm.

    "Em không muốn bỏ chạy." Cô nói thêm một câu vì sợ anh nghi ngờ.

    Nghe nói cô sẽ đi dạo, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dần dần dịu đi.

    Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng buông ra.

    Khi thấy như vậy, Triệu Vãn Ý thở phào nhẹ nhõm.

    Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại chậm rãi vang lên.

    "Người của anh ở khắp nơi bên ngoài biệt thự, em trốn không thoát."

    Triệu Vãn Ý không có phản bác lời nói của anh, mà là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì liền nói với anh.

    "Nhân tiện, Em muốn có một chiếc điện thoại di động."

    Cô vừa sống lại và không thể nhớ được điện thoại di động của mình đã rơi ở đâu.

    "Đợi một lát, anh sẽ bải ngườimang tới." Quý Mộ Thâm mím môi thoải mái đáp ứng.

    (Hết chương này)
     
  2. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 11: Thậm chí chủ động lấy lòng anh ấy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Vãn Ý gật gật đầu, xoay người rời đi, giống như đột nhiên quên cái gì, quay người đi về phía anh.

    Quý Mộ Thâm nghi ngờ nhìn cô.

    Thấy cô đang nháy đôi mắt đẹp với anh, cô đột nhiên nhẹ nhàng hỏi anh.

    "Anh có muốn đi cùng không?"

    "..."

    Sắc mặt của Quý Mộ Thâm thay đổi, khuôn mặt nghiêm nghị của anh ấy trở nên hơi ngạc nhiên.

    Thấy anh không nói, Triệu Vãn Ý nhận ra mình quá đột ngột, nếu quá lộ liễu, với tâm tư đa nghi của người đàn ông này, 80% sẽ cho rằng cô đang che giấu âm mưu nào đó.

    Cô khẽ thở dài rồi thầm nói.

    Quên đi.

    Nghĩ đến đó, cô quay người chậm rãi bước ra ngoài.

    Lúc này, người đàn ông ngồi trên ghế ăn hơi sững sờ, nhìn cô rời đi.

    Có những cảm xúc phức tạp khó tả trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

    Cô ấy.. đang mời anh đi hẹn hò?

    Nghĩ đến đây, sắc mặt của người đàn ông hơi thay đổi, anh trở nên cảnh giác hơn.

    Cô gái xấu xa này.. đang suy nghĩ gì mà còn chủ động lấy lòng anh?

    * * *

    Triệu Vãn Ý rời khỏi phòng ăn, đi về phía khuôn viên bên ngoài biệt thự.

    Bên ngoài trời khá tối, không oi bức như ban ngày mà khá mát mẻ.

    Khi đến cửa, cô tình cờ gặp Hứa Mã đang đi vào bên trong, nhìn thấy bóng dáng của cô, Hứa Mã vội dừng lại, cung kính nói.

    "Thưa cô Triệu.."

    Ngừng một chút, anh tiếp tục gọi, "Thưa cô" Triệu Vãn Ý cũng dừng lại, nhìn Hứa Mã, chào hỏi.

    "Chào buổi tối." Vừa nói, cô vừa mỉm cười theo bản năng.

    Hứa Mã là người trung thành nhất trong những người xung quanh Quý Mộ Thâm, cô ấy đã từng hiểu lầm Hứa Mã rất nhiều, nhưng sau này.. dù có rất nhiều người phản bội Quý Mộ Thâm, Hứa Mã vẫn không hề dao động, và cuối cùng anh ấy còn vì bảo vệ Quý Mộ Thâm và cô mà không tiếc tính mạng.

    Vì vậy, từ tận đáy lòng, trái tim cô ấy tràn đầy sự kính trọng và áy náy đối với Hứa Mã.

    Giọng nói dịu dàng đột ngột này khiến Hứa Mã sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thứ mà anh nhìn thấy chính là nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cô gái.

    "..."

    Khuôn mặt luôn giữ vẻ trầm ổn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Triệu Vãn Ý xoay người đi ra ngoài đi dạo, Hứa Mã nhìn cô chằm chằm một hồi, thấy cô thoải mái đi như vậy không giống như sắp bỏ chạy, mới xoay người đi về phía phòng ăn.

    Đi thẳng tới phòng ăn, sau khi nhìn thấy Quý Mộ Thâm, Hứa Mã đã thở phào nhẹ nhõm.

    "Cậu chủ, cô chủ, cô ấy có vẻ hơi kỳ quái."

    Giống như vừa rồi, nếu là trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều bày vẻ mặt giống như anh nợ cô 8 triệu tệ, vậy mà bây giờ lại cười với anh

    Sau lời nói của Hứa Mã, Quý Mộ Thâm lạnh lùng. Anh giương mắt liếc một cái, không vui nói.

    "Tôi không mù."

    Vẻ mặt Hứa Mã có chút khó xử, vội vàng chuyển chủ đề.

    "Tôi mới biết rằng trong khoảng thời gian này, Nhà họ Triệu thường xuyên liên lạc với Quý Viễn Tùng và gia đình anh ta." Hứa Mã dừng lại trước khi tiếp tục nói.

    "Tôi không biết có phải đang bàn biện pháp đối phó cậu hay không."

    Nghe xong lời nói của Hứa Mã, Quý Mộ Thâm không nói gì, sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không có kinh ngạc.

    "Nếu là như vậy, cô chủ bây giờ dị thường như vậy, cũng có liên quan đến nhà họ Triệu sao?" Giọng Hứa Mã tiếp tục vang lên.

    Mặc dù Hứa Mã không nói rõ ràng, nhưng Quý Mộ Thâm trong nháy mắt nhìn thấy sự lo lắng của anh, nhíu mày, lạnh lùng nói.

    (Hết chương này)

    Mong mọi người ủng hộ để mình có thêm động lực Edit ạ
     
    Hanione, Tuyetnhu, Mon798 and 7 others like this.
  3. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 12 Cô ấy vẫn muốn bỏ trốn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ấy không thể làm tổn thương tôi."

    Cho dù cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn vì muốn giúp nhà họ Triệu đối phó với anh, vậy thì sao.

    Anh ấy không quan tâm đến những thứ này chút nào.

    Lời nói của Quý Mộ Thâm rơi xuống, Hứa Mã sững người trong hai giây sau đó lộ ra vẻ bất lực.

    "Nhưng để an toàn, chúng ta nên cảnh giác hơn."

    Anh cũng không thể hiểu nổi tại sao ông chủ lại cố chấp với cô chủ, người luôn làm tổn thương và đối nghịch với anh.

    "Ngôi nhà trên hòn đảo riêng của cậu đã được sửa sang lại theo sở thích của cô chủ. Tốt hơn hết cậu nên gửi cô chủ đến đảo tạm thời. Người nhà họ Triệu không thể tìm thấy cô ấy. Cô ấy sẽ không dễ trốn thoát đâu." Hứa Mã tiếp tục nói.

    Giọng anh trầm xuống, nét mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc.

    * * * Sau bữa tối, Triệu Vãn Ý hít thở bầu khí, đi dạo trên bãi cỏ rộng lớn trước biệt thự.

    Cô đã từng rất ghét nơi này, cảm thấy nơi này rất lạnh lẽo khiến cô rất khó chịu.

    Nhưng bây giờ khi quay lại nơi này một lần nữa, cô cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

    Ngay khi cô đi dạo xung quanh xong và quay trở lại, cô ấy tình cờ gặp một vài người hầu ở cửa đang xách va li đi ra.

    "Thưa cô chủ." Khi người hầu nhìn thấy cô, mọi người cung kính chào.

    "Ai đi ra ngoài?" Triệu Vãn Ý nhìn những chiếc vali mà họ đang mang theo với một chút kinh ngạc.

    Những người hầu nhìn nhau, nhưng không dám nói.

    Lúc này, có tiếng bước chân.

    Quý Mộ Thâm từ từ bước ra từ bên trong, Hứa Mã đi theo bên cạnh.

    Cùng lúc đó, vài chiếc ô tô màu đen đi đến chậm rãi dừng ở cửa biệt thự.

    Khung cảnh này, giống như là muốn đi xa một thời gian.

    Ngay khi Triệu Vãn Ý kinh ngạc đứng ở cửa, nhìn những chiếc xe ở bên ngoài, Quý Mộ Thâm cũng đã tới cửa và dừng lại bên cạnh cô.

    Hứa Mã bước tới và mở cửa xe.

    "A Thần, anh đi ra ngoài sao?" Triệu Vãn Ý nghi hoặc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

    Người đàn ông cau mày, trầm mặc nhìn cô trong hai giây, sau đó mím môi mỏng, trầm giọng nói.

    "Lên xe đi, đưa em đến một nơi."

    Giọng nói hạ xuống, anh nâng cánh tay, mạnh mẽ ôm lấy eo cô rồi dẫn cô đi tới trước xe.

    Triệu Vãn Ý sững sờ, lúc này mới đột nhiên phản ứng.

    Anh vẫn muốn gửi cô đến ngôi nhà lớn lạnh lẽo trên đảo sao?

    Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tim mình như thắt lại và khựng lại.

    Thấy cô đột nhiên dừng lại, người đàn ông bên cạnh cụp mắt xuống, nhìn cô bằng ánh mắt càng lúc càng sâu.

    "Anh đưa em đi đâu?" Triệu Vãn Ý nhìn anh hỏi.

    "Một nơi rất an toàn." Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, anh chậm rãi nói.

    "Nơi đó, không ai có thể cướp em đi."

    Triệu Vãn Ý thay đổi sắc mặt.

    Bàn tay của anh trên eo cô xiết chặt.

    "Em không muốn?" Anh nhìn cô chằm chằm, và trong đôi mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo nguy hiểm.

    Cô ấy vẫn muốn bỏ trốn?

    Triệu Vãn Ý ngước nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng cảm thấy bất lực.

    Không người phụ nữ nào muốn bị đối xử như thế này.

    Nhưng lúc này cô vừa đào hôn đã kích thích anh, cảm xúc của anh vốn đã bất ổn, nếu lúc này cô tỏ thái độ không muốn thì tính khí đa nghi của anh sẽ càng bị kích thích, càng ngày càng cố chấp hơn nữa..

    Cơ thể hắn giống như một có quả bom hẹn giờ, chỉ cần anh bị kích thích một chút là sẽ phát nổ..

    (Hết chương này)
     
    Hanione, Tuyetnhu, R.ere and 6 others like this.
  4. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 13 Đưa cô trở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi điều đó xảy ra, không chỉ anh và cô đau khổ mà ngay cả những người thân liên quan đến họ cũng sẽ gặp rắc rối.

    Những sai lầm của kiếp trước không thể lặp lại lần nữa.

    Nghĩ đến đó, Triệu Vãn Ý liếc nhìn chiếc xe trước mặt, sau đó cúi người ngồi vào.

    Quý Mộ Thâm đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm cô gái ôn nhu dịu dàng, cô không lộ ra bất kỳ vẻ không tình nguyện nào, sau đó giơ tay đóng cửa, xoay người sang bên kia xe đi vào.

    "Lái đi." Theo lệnh của người đàn ông, xe lái ra khỏi biệt thự.

    * * *

    Xe dừng ở một cảng biể ở thành phố J. Triệu Vãn Ý đi theo Quý Mộ Thâm xuống xe, sau đó lại lên du thuyền đi đến hòn đảo riêng của Quý Mộ Thâm.

    Ban đêm, biển lặng, Triệu Vãn Ý đứng trên boong tàu, nhìn hòn đảo nhỏ phía xa.

    Ngôi nhà trên đảo được thắp sáng, ngôi nhà rất đẹp, giống như một tòa lâu đài lớn trong câu chuyện cổ tích mà cô từng thấy hồi nhỏ, được thắp sáng rực rỡ và tương phản rõ ràng với biển đen xung quanh.

    Du thuyền chậm dần và dừng lại ở bến tàu nhỏ trên đảo.

    Quý Mộ Thâm đưa Triệu Vãn Ý xuống thuyền, cả đoàn người lên đảo rồi vào nhà.

    Những người hầu mang hành lý lên phòng ngủ trên lầu hai.

    Quý Mộ Thâm liếc nhìn căn biệt thự to lớn được xây dựng đúng theo sở thích của cô, hơi cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi, tựa vào bên tai cô.

    "Thích không?"

    Triệu Vãn Ý liếc anh, mặc dù cảm thấy bất lực trước hành vi biến thái của anh, nhưng để tránh cho anh càng thêm biến thái, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

    "Ừ, em thích."

    Thấy cô gật đầu, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ hài lòng, anh muốn đưa cô lên lầu hai thăm phòng ngủ.

    Lúc này, Hứa Mã, người mới đi ra ngoài một lúc để trả lời điện thoại, vội vàng chạy vào và nói với anh.

    "Cậu chủ, tổng giám đốc Tiêu mới vừa gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng, cậu trở về càng sớm càng tốt."

    Nghe được lời nói của Hứa Mã, Quý Mộ Thâm nhíu mày, có chút không vui.

    Anh vừa mới kết hôn, mấy người này đều không có mắt nhìn!

    "Nếu như anh có chuyện cứ về trước, đừng lo lắng cho em." Triệu Vãn Ý mở to mắt nhìn anh, cảm khái nói, hy vọng lần này anh sẽ có lương tâm một chút, không để cô ở đây nữa.

    Nói xong cô vô thức chớp mắt, vẻ mặt đáng thương.

    Quý Mộ Thâm ngạc nhiên, im lặng nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

    "Được rồi, anh sẽ để tất cả người hầu ở lại đây."

    "Ừ." Triệu Vãn Ý khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có chút thất vọng.

    Mong anh tự nhiên có lương tâm không bằngcô tự nghĩ cách để anh đưa cô đi.

    "Cậu chủ, chúng ta hãy nhanh chóng trở lại." Hứa Mã liếc nhìn thời gian, sau đó nói.

    Quý Mộ Thâm mím môi thật sâu, quay người bước ra ngoài cùng Hứa Mã.

    Nhìn thấy như vậy, Triệu Vãn Ý cũng vội vàng đi theo.

    "Em sẽ tiễn anh."

    Quý Mộ Thâm cũng không từ chối, hai người hầu cũng đồng thời đi theo.

    Đoàn người lại tới bến tàu nhỏ, du thuyền cũng lặng lẽ chờ ở đó chờ đợi.

    Trước khi lên thuyền, Quý Mộ Thâm liếc nhìn người hầu mà mình đang đi theo, nhẹ giọng mà ra lệnh.

    "Đưa cô ấy trở về." Trên biển có gió lớn.

    "Vâng, thưa cậu." Người hầu vội vàng trả lời.

    Người đàn ông quay lại và sải bước về phía thuyền.

    Nhìn thấy anh thật sự muốn rời đi, lại không có ý đưa cô đi, Triệu Vãn Ý cảm thấy thất vọng, vội vàng chạy về phía anh.

    (Hết chương này)
     
    Hanione, R.ere, Nicola Angela and 5 others like this.
  5. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 14: Người đàn ông vô tình!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến người đàn ông dừng lại, vừa định quay đầu lại.. cô đã dựa vào lưng anh ấy, vươn tay ôm chặt lấy vòng eo anh từ phía sau.

    Hơi thở nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện phía sau khiến bóng dáng cao lớn của người đàn ông sững sờ.. Đến khi anh kịp phản ứng, cánh tay trắng nõn và dịu dàng của cô gái đã ôm lấy eo anh.

    Người đàn ông sắc mặt thay đổi, cúi đầu không tin nhìn đôi tay mềm mại ôm lấy eo mình.

    Khuôn mặt lạnh lùng mang đầy vẻ phức tạp.

    Lúc này, giọng cô gái phía sau miễn cưỡng vang lên, giọng nói có chút đau khổ.

    "A Thâm.." Vãn Ý dựa vào lưng anh vẻ mặt đau khổ.

    Anh ấy thực sự không mang cô đi?

    Cô biết rất rõ một khi anh rời đi, cô sẽ thật sự phải ở lại nơi này rất lâu, đề phòng cô có thể trốn thoát.

    Nhưng cô ấy mới sống lại, còn nhiều việc phải làm, sao có thể lại mắc kẹt ở đây như trước.

    Cơ thể anh cứng đờ, cứng đờ hồi lâu.. Thật lâu

    Sau, anh rốt cục khôi phục ý thức, di chuyển cuống họng, tàn nhẫn nói.

    "Cầu xin anh cũng không có ích gì, anh sẽ không để em đi."

    Ngay cả khi cô làm vậy, anh cũng sẽ không để cô đi.

    Lời nói tàn nhẫn của người đàn ông khiến Triệu Vãn Ý choáng váng.

    "Em không muốn ở lại đây." Cô sụt sịt, giọng có chút đau khổ.

    "Anh đưa em trở về, được không." Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo bất bình cẩn thận.

    Anh thoáng giật mình, và trái tim chợt.. nhói đau một cách kỳ lạ!

    Anh sửng sốt một chút, sau đó mấp máy môi mỏng, lạnh lùng nói.

    "Không."

    Nếu anh để cô trở về, cô gái xấu xa này sẽ bỏ trốn.. sẽ trốn đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy.

    Nghe thấy giọng nói cảnh giác của người đàn ông, Vãn Ý cảm thấy trong lòng có chút yếu ớt, cô khẽ thở dài, sau đó thả lỏng eo anh, cong môi.

    "Vậy thì em sẽ không đi, em ở đây một mình sẽ ổn thôi, em sẽ không sợ." Cô chớp chớp đôi mắt to và đẹp, giọng nói hiểu chuyện mang đầy vẻ xót xa.

    Nghe lời nói của cô ấy, mắt Quý Mộ Thâm chìm xuống.

    Vị trí của trái tim bắt đầu dao động bất ngờ, suýt chút nữa thốt ra lời muốn mang cô đi..

    Sau một lúc im lặng, anh quay mặt đi, quay người tàn nhẫn, giẫm lên đôi chân dài của anh rồi tiếp tục sải bước rời đi..

    "..."

    Triệu Vãn Ý nhìn bộ dáng tuyệt tình của anh, có chút kinh ngạc.

    Anh vẫn không tin tưởng cô..

    "Thưa cô, chúng ta quay về đi." Người hầu đi tới và đưa tay đỡ cô quay về.

    Triệu Vãn Ý liếc họ một cái, nhưng cô không để họ giúp mình, mà khập khiễng bước trở về.

    Những người hầu không còn cách nào khác là đi theo sau cô.

    Nhưng mà chỉ có mấy bước đi, vừa đi xuống bến tàu, Vãn Ý liền cảm thấy thân thể có chút suy yếu, bước lên bãi biển lại càng yếu hơn, hai chân đột nhiên mất đi sức lực, cả người bất ngờ ngã xuốn.

    "Cô chủ!" Người hầu bị kinh hoảng, vội vàng chạy về phía trước.

    Cùng lúc đó, trên du thuyền đang chuẩn bị xuất phát, người trên boong nhìn thấy cảnh tượng trên bến, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

    * * * Trên bãi biển, hai người hầu vây quanh Triệu Vãn Ý, lo lắng đưa tay ra giúp cô.

    Chưa kịp đỡ cô dậy thì đã có tiếng bước chân từ bến tàu.

    Người đàn ông với vẻ mặt kinh hãi không biết từ lúc nào đã nhảy khỏi du thuyền vừa vừa khởi động, lao về phía bên này nhanh như gió.

    "Cậu chủ." Những người hầu đều ngạc nhiên.

    Người đàn ông đã chạy đến chỗ họ, trực tiếp cúi xuống và bế người đã ngất xỉu trên bãi biển.

    Người con gái trong tay anh có vẻ mềm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến anh cảm thấy đau lòng.

    (Hết chương này)
     
  6. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 15 Sắc mặt trắng bệch như thế này mà là không có chuyện gì sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt nghiêm nghị trở nên ảm đạm vô cùng.

    "Cô ấy bị sao vậy!"

    "Thưa cậu chủ, chúng tôi không biết, cô ấy vừa bước đi liền ngất luôn." Người hầu trông cũng vô tội.

    Lúc này Hứa Mã trên thuyền nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng chạy đếm, khi nhìn thấy người đã ngất đi trong vòng tay của Quý Mộ Thâm, anh ta cũng sửng sốt, vội vàng nói.

    "Cậu chủ, tôi sẽ bảo người đến đón bác sĩ ngay."

    Lời nói của anh ta vừa vang lên, nhưng Quý Mộ Thâm đã từ chối.

    "Không cần." Anh cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay anh, nghiêm túc mím môi.

    "Trở về đất liền!" Sau khi nhỏ giọng nói, không đợi Hứa Mã nói cái gì, anh bế người trên tay, xoay người đi về phía du thuyền.

    Hứa Mã sững người tại chỗ, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của người đàn ông có chút kinh ngạc

    * * *

    Một lúc lâu sau, tàu quay về đất liền, Quý Mộ Thâm ôm người lên xe, chuẩn bị đến bệnh viện gần nhất.

    Dọc đường đi, người đàn ông vẫn luôn nhìn người phụ nữ đang say ngủ trong vòng tay mình.

    Lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.

    Cuối cùng, xe dừng trước một bệnh viện tư nhân gần nhất.

    "Cậu chủ, tới rồi." Giọng của Hứa Mã vọng ra từ phía trước xe.

    Ngay sau đó, cửa xe bị vệ sĩ mở ra.

    Quý Mộ Thâm mím môi, ôm người vào lòng, xuống xe sải bước đi về phía bệnh viện.

    * * *

    Sau một thời gian dài, trong phòng tư vấn.

    Bác sĩ đang khám bệnh cho Vãn Ý, chẩn đoán ban đầu không phát hiện ra cô ấy có gì bất thường, cũng không đoán được tại sao cô ấy lại ngất xỉu.

    Thấy bác sĩ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, người đàn ông đang nhìn cô đột nhiên hỏi.

    "Như thế nào rồi?"

    "Cô Quý chắc không sao đâu, có lẽ cô ấy ngất xỉu vì quá mệt." Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói.

    Không có việc gì?

    Nghe vậy, Quý Mộ Thâm cau mày, tỏ vẻ không vừa lòng.

    "Sắc mặt trắng bệch như thế này mà là không có chuyện gì sao?"

    Không có việc gì sao cô lại ngất xỉu? Khuôn mặt lại khó coi như vậy?

    "Ừm.." Giọng người đàn ông vừa hạ xuống, bác sĩ cũng sửng sờ, nhìn cô gái trẻ nằm yên lặng trên giường bệnh.

    Da của cô gái rất trắng, trắng tự nhiên, trong suốt và thanh tú, nước da của cô ấy tuy có vẻ kém sắc, nhưng vẫn có chút hồng hào, nhìn không ra một người bệnh nặng.

    Khi bác sĩ đang lúng túng, Hứa Mã ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở.

    "Bác sĩ, chúng ta hãy kiểm tra chi tiết một lần nữa."

    "Vậy thì, tôi chỉ có thể kiểm tra chi tiết." Bác sĩ gật đầu và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.

    Lúc này cô gái trên giường bệnh mới động đậy mi mắt.

    "Khụ.." Yếu ớt ho khan.

    Vãn Ý từ từ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.

    Trong lòng cô có chút áy náy, thật ra lúc nãy khi ở trên đảo cô không hề cảm thấy chóng mặt, chỉ là dưới chân yếu ớt ngã xuống, nhưng không ngờ Quý Mộ Thâm sẽ quay lại, sợ anh nghĩ cô giả vờ nên đành nhắm mắt lại.

    Và cô không ngờ rằng Quý Mộ Thâm đã đưa cô về đất liền vì quá lo lắng.

    "Không thoải mái sao?" Quý Mộ Thâm nhìn cô thật chặt, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy.

    Vãn Ý nhìn dáng vẻ quan tâm lo lắng của người đàn ông, trái tim khẽ thắt lại, sau đó nhẹ nhàng chớp mắt.

    Sau đó cô ấy vô thức đưa tay ra và ấn vào thái dương của mình, nói một cách yếu ớt.

    "A Thâm, em không sao.."

    Bàn tính nhỏ ở trong lòng hắn vang lên.

    Cô nghĩ, cô ốm thế này, anh sẽ không nhẫn tâm đuổi cô trở lại đảo.

    Chắc chắn rồi, khi nghe thấy giọng nói của cô, lông mày của người đàn ông lại nhíu chặt, vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh càng trở nên dữ dội hơn.

    "Cô Quý, cô có cảm thấy khó chịu trong người không?" Thấy cô đã tỉnh, bác sĩ vội hỏi.

    "Chỉ là thân thể hơi mêyj, có chút đau đầu." Triệu Vãn Ý suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng đáp.

    "Ngoài ra, có khó chịu nào khác không?", Bác sĩ hỏi.

    (Hết chương này)
     
    Hanione, Tuyetnhu, R.ere and 6 others like this.
  7. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 16 Đáng thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không sao nữa." Cô lắc đầu.

    Nghe vậy, bác sĩ nói:

    "Gần đây chắc là do suy dinh dưỡng và quá mệt mỏi. Tôi sẽ kê một ít thuốc, cô nên nghỉ ngơi cho tốt."

    "Cảm ơn bác sĩ." Vãn Ý lễ phép nói với bác sĩ, sau đó chống người ngồi dậy.

    Lúc này, Hứa Mã nói.

    "Cậu chủ, vì cô chủ không sao cả, cậu còn việc bận cứ đi đi, tôi sẽ đưa cô chủ trở lại đảo."

    Nghe thấy lời nói của Hứa Mã, sắc mặt của Vãn Ý thay đổi, vừa ngồi dậy, cô đột nhiên kêu lên một tiếng yếu ớt, sau đó yếu ớt xụi xuống.

    "Không sao, có vẻ hơi chóng mặt."

    Nhìn thấy cô trông yếu ớt như vậy, mắt Quý Mộ Thâm nhíu chặt, anh vội vàng giơ tay đỡ lấy thân thể cô, để cô dựa vào vòng tay anh.

    "Sao lại yếu như vậy?" Anh cau mày lo lắng nhìn cô.

    "Khụ.." Vãn Ý nhẹ nhàng che môi, sau đó ho khan một tiếng, sau đó ngướcánh mắt dịu dàng đáng thương nhìn nam nhân.

    "Em không sao, Hứa Mã nói đúng, anh mau đi làm đi, trên đảo nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Cô khịt mũi nói nhỏ.

    Khi cô ấy nói, khuôn mặt yếu ớt của cô ấy hiện lên đầy vẻ cam chịu.

    Nam nhân rũ mắt nhìn nữ nhân thanh tú trong tay như gió thổi qua cũng bay, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, tràn đầy vẻ xót xa không cách nào che giấu!

    Hứa Mã lúc nhìn người lúc này đang dựa vào người cậu chủ, cô giống như ốm rất nặng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó hiểu.

    Chiều nay, cô chủ đang ổn mà sao bỗng dưng yếu đuối thế này..

    Ngay khi Hứa Mã còn đang bối rối, điện thoại trên người anh lại rung lên.

    Anh lấy điện thoại ra nhìn vội vào màn hình rồi bấm trả lời, đưa cho cậu chủ- người còn đang đau lòng ôm cô vợ mới cưới của mình.

    "Cậu chủ, là tổng giám đôc Tiêu.." Anh nhẹ giọng nhắc nhở.

    Quý Mộ Thâm không cầm lấy điện thoại, mà liếc nhìn màn hình điện thoại với vẻ không vui, sau đó lạnh lùng nói.

    "Nói với anh ta rằng chuyện nhỏ này không thể xử lý tốt được thì cút đi càng sớm càng tốt."

    Hứa Mã sửng sốt, nhìn xuống cuộc gọi đangvđược kết nối, thầm thở dài.

    "Vâng.."

    Nói xong, anh lại cất điện thoại vào túi quần, sau đó nhìn Quý Mộ Thâm, trầm giọng hỏi.

    "Vậy thì.. Bây giờ trở lại hòn đảo không, hay là.."

    "Khụ.." Ngay khi anh nghe thấy từ "hòn đảo", người phụ nữ đang dựa vào vòng tay Quý Mộ Thâm lại ho yếu ớt.

    Người đàn ông nhíu mày thật chặt, rồi lạnh lùng ra lệnh.

    "Quay lại Nam Nguyệt Loan."

    "Vâng." Hứa Mã gật đầu.

    * * *

    Mãi đến tận khuya, xe của Quý Mộ Thâm mới trở lại khu chung cư cao cấp Nam Nguyệt Loan.

    Sau khi xe dừng lại, anh bước xuống xe bế cô trong tay sải bước lên lầu hai.

    Sau khi trở về phòng ngủ, anh nghiêng người đặt cô lên giường, sau đó đưa tay thăm dò trán cô, sau khi xác định cô không có sốt hay các triệu chứng khác, lông mày cau lại mới dần giãn ra.

    Vãn Ý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cho đến khi nằm trên chiếc giường êm ái.

    Người đàn ông ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú vào cô, khi thấy cô nằm im, anh ta thấp giọng hỏi.

    "Vẫn không thoải mái?"

    "Đã khá hơn rồi." Vãn Ý nhẹ nhàng lắc đầu, cười với hắn, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi.

    "Khi nào em khỏe hơn, anh sẽ mang em trở lại đảo sao?" Người đàn ông cau mày, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói.

    (Hết chương này)
     
  8. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 17 Chỉ cần em ngoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ cần em ngoan, anh sẽ cho em ở lại." Giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ đấy ý muốn chiếm hữu cô.

    Nhưng cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh anh.

    Khi giọng nói rơi xuống, anh lặng nhìn cô, anh không nhịn được nâng lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.

    Cảm nhận được sự đụng chạm của anh, cô không còn lộ ra vẻ chán ghét như trước mà vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay hơi thô ráp của anh.. Ánh mắt anh chuyển động, thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng sau đó lại bị lu mờ bởi sự lạnh lùng của thói quen.

    "Được." Cô tựa mặt vào lòng bàn tay anh, rồi nhẹ nhàng đáp lại.

    Nhìn thấy vẻ bình tĩnh hiếm có của anh lúc này, cô cũng an tâm phần nào.

    Nếu có thể, lần này cô muốn xoa dịu tính cách thô bạo trong lòng anh để anh cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn, nỗi buồn và niềm vui của người bình thường.

    Kiếp trước cô bị hủy dung và liệt, anh cũng sẽ không rời khỏi cô nửa bước..

    Nghĩ đến đây, Vãn Ý đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trằn trọc một hồi lâu, rốt cuộc có chút mệt mỏi nằm trên giường thoải mái mà chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

    Ở đầu giường, ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp của cô.

    Đôi mắt anh hiện lên dấu vết nghi ngờ.

    Thật lâu sau khi cô chìm vào giấc ngủ say, anh chậm rãi nâng bàn tay to sờ lên mặt cô, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, mắt khẽ chớp.

    "Em.. em muốn làm cái gì vậy." Anh cau mày và nói với giọng u ám.

    Một chút lạnh lùng thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta.

    Dù biết cô đang giả vờ, nhưng.. sao anh vẫn mềm lòng không tự chủ được.

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Vãn Ý tỉnh dậy, nhìn phòng ngủ quen thuộc, cô lo lắng tất cả chỉ là mơ, nhưng cuối cùng cô cũng yên tâm, sau đó vô thức nhìn về phía bên cạnh mình.

    Chỗ bên cạnh cô trống không, nhưng những chiếc gối và ga trải giường có nếp gấp đã bị lún xuống.

    Cô vô thức đứng dậy khỏi giường, chống người dậy, ngay khi định liếc nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường, cô nhận ra.

    Trên bàn cạnh giường ngủ, có một chiếc điện thoại di động màu hồng bạc.

    Cô đưa tay cầm lấy điện thoại, nhìn qua.

    Phong cách và thiết kế của điện thoại di động rất đặc biệt, nó là phiên bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp.

    Quý Mộ Thâm thường sử dụng thương hiệu điện thoại di động này.

    Đây hẳn là chiếc điện thoại anh đã hứa với cô hôm qua.

    Nghĩ đến đó, Vãn Ý duỗi ngón tay ấn nút nguồn, điện thoại khởi động nhanh, lắp Sim vào, trong đó có một số phần mềm thường dùng.

    Vãn Ý lần đầu tiên đăng nhập vào tài khoản WeChat và nhận được nhiều tin nhắn ngay khi đăng nhập.

    Anh cả và anh hai đã gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm nơi ở của cô, và thậm chí người anh trai thứ ba, người thường xuyên đấu khẩu với cô cũng gửi rất nhiều tin nhắn hỏi thăm tình hình của cô.

    Vãn Ý sững sờ, khi đang định trả lời từng tin nhắn thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi thoại.

    Đó là bạn học đại học của Vãn Ý, là Tiểu Mạn gọi.

    Khi nhìn thấy lại tên và avatar quen thuộc trên WeChat, Vãn Ý có chút phấn khích và vội vàng nhận điện thoại.

    "Alo, Tiểu Mạn.." Kiếp trước, mãi về sau cô mới biết Tiểu Mạn tốt bụng đã bị một tên cặn bã lừa gạt khi còn học đại học, mất tiền còn mang thai, lúc cô biết mình mang thai thì cái thai đã không nhỏ, sau này lại vì sinh non mà chết.

    "Vãn Ý, sao cậu không đến lớp nữa? Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ không thể tốt nghiệp." Giọng nói lo lắng của Tiểu Mạn phát ra từ điện thoại.

    (Hết chương này)
     
  9. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 18. Nhu nhược, đáng thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để thoát khỏi Quý Mộ Thâm, cô đã xa gia đình và bạn bè, từ bỏ việc học và sự nghiệp.

    Trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu không ra gì, không biết cái gì.

    Cũng tạo cơ hội cho những người có tâm tư nham hiểm.

    Sau một lúc xuất thần, Vãn Ý nói và đáp lại.

    "Gần đây mình hơi bận, nhưng mình đã lo việc này."

    "Tốt rồi, sáng nay cậu có đến không? Buổi sáng có tiết học."

    "Được, mình sẽ đến, chúng ta gặp lại sau." Vãn Ý trả lời.

    Nói chuyện xong, cúp điện thoại, Vãn Ý đi đến phòng quần áo ở sâu trong phòng ngủ của Quý Mộ Thâm.

    Kể từ khi kết hôn, hầu hết đồ trong phòng quần áo của Quý Mộ Thâm đều là đồ của cô, quần áo, giày dép và phụ kiện, nhưng cô chưa bao giờ để ý những thứ này trước đây.

    Bây giờ đột nhiên cô ấy bình tĩnh xem xét, và thấy rằng quần áo của cô ấy thực sự phong phú, đa dạng, tất cả đều là bộ sưu tập mới theo mùa.

    So với quần áo phong phú của cô, quần áo của Quý Mộ Thâm đơn điệu hơn nhiều, chỉ chiếm một phần nhỏ trong phòng, nhìn sơ qua thì hầu như đều là áo sơ mi trắng đen mà anh thường mặc ở nơi làm việc, quần áo đều là đặt may. Nó rất gọn gàng và không có nếp nhăn trên áo.

    Mặc dù trang phục của anh đơn điệu nhưng gu thẩm mỹ của anh ta rất tốt, hầu hết những chiếc áo sơ mi và bộ vest nam này đều rất đẹp về mẫu mã và họa tiết, đặc biệt bắt mắt khi khoác lên người anh, anh cao gần 1, 9 mét và cân đối.

    Vãn Ý ở trước tủ quần áo của Quý Mộ Thâm ngây người một lúc, sau đó mới hoàn hồn, quay đầu tìm một chiếc quần dài denim và áo phông chữ T đơn giản, cùng đôi giày bệt thoải mái, liền đi thay quần áo..

    Khi cô mặc quần áo và đi xuống nhà, người hầu lo lắng đi theo.

    "Cô chủ, cô đi đâu vậy." Vì sợ cô nhân cơ hội bỏ chạy.

    Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của người hầu, Vãn Ý cảm thấy bất lực.

    "Hôm nay tôi có tiết học, tôi muốn đi học."

    Người hầu rất đề phòng, không dám để cô đi mà vội vàng đi lấy điện thoại.

    "Cái này.. đợi đã, hãy hỏi."

    Một lúc sau, người hầu cầm điện thoại đang kết nối cuộc gọi quay lại và đưa điện thoại cho cô.

    "Cô chủ, cậu chủ có chuyện muốn hỏi cô."

    "Này." Cô vừa nói thì điện thoại di động nghe thấy giọng nói nguy hiểm của người đàn ông.

    "Em đi đâu vậy?"

    "Sáng nay em có tiết, em muốn đi học." Cô vội vàng trả lời.

    Bên kia điện thoại im lặng.

    Một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của người đàn ông tiếp tục.

    "Thân thể của em không thoải mái sao?" Triệu Vãn Ý giật mình, sau đó mới nhớ tới ngày hôm qua cố ý giả bộ chóng mặt để rời khỏi đảo, vì vậy lại ho khan một tiếng nói.

    "Khụ.. Em đã khỏe hơn, đầu không còn cảm giác choáng váng nhưng cổ họng hơi ngứa, chân cũng không đau nhiều. Chỉ cần em đi từ từ

    Thì sẽ không sao."

    "Nghỉ ngơi đi!" Giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông vang lên từ điện thoại.

    Nghe giọng điệu rất quen thuộc và mạnh mẽ, Vãn Ý trong lòng khẽ thở dài.

    "Hừ, vì anh không vui, vậy em sẽ không đi ra ngoài. Em sẽ ở nhà chờ anh trở về." Vãn Ý tự nói, bộ dạng đượm buồn, sắc mặt nhu nhược, đáng thương..

    Người hầu bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc khi thấy cô như thế này.

    Cô Triệu, trước đây chỉ kiêu ngạo với chồng, giờ cô lại ngoan ngoan hiểu chuyện.

    (Hết chương này)
     
  10. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 19 Nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuận của cô cả đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu dây bên kia, Quý Mộ Thâm đang ngồi trong phòng làm việc, cau mày, nghiêm nghị cầm điện thoại.

    Trong đầu anh không khỏi hiện lên dáng vẻ của cô gái với sắc mặt tái nhợt đêm qua.

    Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng anh bỗng trở nên bối rối.

    Trước đây, cô luôn không nghe lời và đối đầu với anh ở khắp mọi nơi, mỗi lần cô đều chọc giận anh đến mức không thể chấp nhận!

    Nhưng lúc này.. anh đang cầm điện thoại, trong đầu chỉ toàn là giọng nói yếu ớt ngoan ngoãn của cô và cảnh cô ngủ bên cạnh anh đêm qua.

    Anh ấy đã thức cả đêm qua.

    Lần đầu tiên anh ngủ với cô, anh không thể khống chế nổi mà nhìn chằm chằm vẻ ngoan ngoãn nhu thuân của cô cả đêm

    Thậm chí không biết trời sáng lúc nào!

    Ngay khi anh đang cầm điện thoại và tâm trạng bỗng trở nên phức tạp đến lạ, thì giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ nhỏ từ trong điện thoại vang lên.

    "Vậy thì anh làm việc đi, em lên lầu nghỉ ngơi."

    Giọng cô trầm xuống, anh mím chặt môi mỏng, cuối cùng vẫn buột miệng nói.

    "Anh sẽ để Hứa Mã đưa em đi."

    Giọng nói rơi xuống, trước khi giọng nói vui vẻ của cô vang lên, anh lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhắc nhở cô.

    "Em nên rất rõ ràng hậu quả của việc chạy trốn, anh không cần lại nhắc nhở em."

    Nếu cô dám nói dối anh mà lại dám bỏ chạy, anh nhất định sẽ khiến nhà họ Triệu phải trả giá.

    "A Thâm, đừng lo lắng, em nhất định sẽ không chạy trốn." Giọng nói nhẹ nhàng của cô từ trong điện thoại truyền ra.

    Quý Mộ Thâm mím môi mỏng, không nói thêm lời nào, nhàn nhạt cúp điện thoại, sau đó chậm rãi nhíu mày, sau đó cầm điện thoại bấm số Hứa Mã.

    * * *

    Vãn Ý đợi một lúc ở Nam Nguyệt Loan, Hứa Mã đến đón cô rồi chở cô đến trường.

    Buổi sáng, sau một tiết học, Vãn Ý được biết rằng tiết học thứ hai đã tạm thời bị hủy bỏ do sức khỏe của giáo viên.

    Vãn Ý chuẩn bị về sớm, Lâm Mạn liền nắm tay cô vui vẻ nói, kéo cô lại.

    "Hôm nay chỉ có một tiết thôi. Thật là tuyệt. Vãn Ý, chúng ra phố gần trường đi. Có nhiều cửa hàng bán quần áo đẹp lắm"

    "Chân mình hơi đay." Tiểu Mạn, mình không đi với cậu được rồi. "Vãn Ý suy nghĩ một chút, sau đó bất lực nói.

    Hứa Mã lúc này chắc đang canh gác ở cổng trường, nếu cô ấy mà đi nơi khác thì 80% bọn họ sẽ gặp rắc rối.

    Cô vừa đào hôn đã bị bắt lại, không thể chọc tức Quý Mộ Thâm nữa.

    Khi nghe tin cô bị thương, Lâm Mạn nhìn xuống mắt cá chân của cô.

    " Đôi chân của cậu sẽ không phải là bị vị hôn phu biến thái của cậu làm đấy chứ! "Lâm Mạn lộ ra vẻ tức giận trên mặt khi cô nói về vị hôn phu biến thái luôn kiểm soát Vãn Ý.

    " Không, tự mình làm ra. "Vãn Ý mỉm cười. Thuật ngữ" hôn phu biến thái ", dùng để mô tả Quý Mộ Thâm, hóa ra lại khá thích hợp.

    " Vậy.. thôi, nếu cậu không đi cùng mình, mình chỉ có thể hẹn người khác. "Lâm Mẫn thở dài tiếc nuối nói.

    " Hẹn hò? "Vãn Ý sửng sốt, kinh ngạc hỏi cô.

    " Ừ, gần đây mình đã gặp một chàng trai rất tốt. Anh ấy theo đuổi mình một tháng và đối xử với mình rất tốt, nhưng mình vẫn ngại chưa đồng ý đi hẹn hò với anh ấy."Lâm Mạn cười xấu hổ.

    Nghe Lâm Mạn nói, vẻ mặt Vãn Ý trở nên phức tạp.

    (Hết chương này)
     
    Last edited: Dec 13, 2020
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...