Trọng Sinh [Edit] Đại Lão Gọi Tôi Là Tiểu Tổ Tông - Mạc Tri Vi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mon798, 20 Tháng chín 2021.

  1. Mon798

    Bài viết:
    10
    [​IMG]

    Hán Việt: Trọng Sinh Sau Đại Lão Kêu Ta Tiểu Tổ Tông

    Tên Gốc: 重生后大佬叫我小祖宗

    Thể loại: Đô Thị

    Tác Giả: Mạc Tri Vi

    Trạng Thái: Hoàn Thành

    Lịch đăng tạm thời :3 Tuần/1c

    Editor Beta: Mon

    Nguồn: Truyện Tiki.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Edit Của Mon798 - Việt Nam Overnight

    "Em là của tôi."

    "Chết cũng không buông tay."

    Mở mắt lần nữa, nghe được chính là câu nói quen thuộc này.

    Kiếp trước cô trăm phương ngàn kế bỏ trốn, trọng sinh sau quyết định ôm chặt đùi Đại Lão.

    Trong mắt người ngoài, Phó Tam Gia, quyền thế ngập trời, tài sản phú khả địch quốc, tâm tư sắc xảo.

    Trong mắt Phó Thái Thái, Uy Mãnh hung tàn, Tàng Ngao.

    Không sao ôm hôn nũng nịu, thuận mao dỗ dành, liền ngoan ngoãn.

    Trên thế giới này, trong mắt Phó Tam Gia chỉ có hai loại người.

    1 là Phó Thái Thái 2 là người bên cạnh Phó Thái Thái.

    Vô tình lãnh tâm cố chấp, thô bạo Đại Lão x thuận mao nũng nịu tiểu kiều thê.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 1: Hiện Trường Lật xe cở lớn.

    Editor: Mon


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phó Cảnh Tư, anh có quyền có thế muốn loại nữ nhân nào mà không có, tại sao cố chấp giữ lại A Âm?"

    Thanh âm ôn nhã dịu dàng lộ ra một tia tức giận.

    Diệp Dung Âm vừa tỉnh lại nghe được câu nói này, đầu óc có chút choáng váng.

    Câu nói vừa rồi hết sức quen thuộc, Diệp Dung Âm còn chưa kịp hiểu hết câu nói chỉ kịp nghe thấy một giọng nói khác vang lên.

    "Diệp Dung Âm, em chọn, em chọn đi cùng hắn? Hay chọn ở lại cùng tôi."

    Phó Cảnh Tư?

    Giọng nói này!

    Cho dù hóa thành tro, cô cũng không thể quên, đây là giọng nói của Phó Cảnh Tư, như thế nào.. có thể?

    Phó Cảnh Tư, không phải đã chết?

    Nghĩ tới đây, toàn thân Diệp Dung Âm run lên, run rẩy che miệng ngẩng đầu lên, đối đầu với nam tử đang ngồi cao ngất phía trên.

    Lông mày cao vút, ánh mắt sắc bén thâm thúy giống như một đầm lầy khiến người ta khi nhìn vào toàn thân sẽ chìm đắm.

    Thật là Phó Cảnh Tư!

    "A Âm, em sẽ cùng anh đi đúng không?"

    Giọng nói bên cạnh làm Diệp Dung Âm chậm rãi xoay đầu lại, đối diện chính là một khuôn mặt hết sức quen thuộc.

    Lăng Quý Duyên một bên im lặng chờ đợi trên khuôn mặt điển trai, hiện ra chắc chắn cùng tự tin.

    Diệp Dung Âm con ngốc này có bao nhiêu thích hắn ta, hắn đều biết cho nên hắn tin tưởng Diệp Dung Âm sẽ chọn hắn.

    Diệp Dung Âm không có trả lời hắn chỉ là, lặng lẽ hung hăng bấm lên đùi bản thân một cái thật sâu.

    Đau!

    Cô hung ác dùng hết sức mà cáu chính mình đau tới mức cả khuôn mặt đều nhăn lại.

    Là thật không phải đang nằm mơ, cô không còn sống trong một nơi không thấy ánh mặt trời, vô số lần cầu nguyện cuộc sống có thể một lần trọng sinh lại, không nghỉ ông trời thật có mắt, thành toàn ước nguyện của cô.

    Cô lập tức nhớ lại chuyện gì đang xảy ra hiện tại.

    Trước đó cô bị Phó Cảnh Tư cưỡng chế mang về Phó Gia, sau đó Diệp Minh Châu sợ cô không cách nào hiến thận cho ả ta, liền bảo Lăng Quý Duyên đến Phó Gia mang cô rời đi.

    Hai ngươi trong lúc trốn đi bị bắt lại đưa tới trước mặt Phó Cảnh Tư.

    Mà cô nhớ rõ khi đó Phó Cảnh Tư, kiếp trước cũng hỏi cô một câu như vậy.

    Cô không chút do dự, cho đi theo tên cặn bã Lăng Quý Duyên, Phó Cảnh Tư triệt để nổi giận, dưới cơn nóng giận cưỡng bức cô, từ đây cô cũng hận Phó Cảnh Tư, không hề cho Phó Cảnh Tư sắc mặt tốt, mà Phó Cảnh Tư, cũng vì vậy mà tính khí càng thô bạo.

    Sau đó dựa vào cô, trong ứng ngoại hợp cùng Lăng Quý Duyên hợp tác, đẩy Phó Cận Sâm vào hiểm địa.

    Cô thật không nghĩ tới dưới tình huống mà mọi chứng cứ chỉ ra cô chính là người làm ra hết thảy, Phó Cảnh Tư vẫn là dùng tới tính mạng bảo vệ cô chu toàn.

    Mặc dù, cô hiện tại tình cảm đối với Phó Cảnh Tư hết sức phức tạp nhưng cô có thể nhìn ra hắn vĩnh viễn cũng không hại cô.

    Còn về Lăng Quý Duyên? Đời trước hay đời này, cô gộp này một bút cũng hắn tính rõ ràng.

    Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phó Cảnh Tư cùng Lăng Quý Duyên, ánh mắt vậy mà vô tình phát hiện, hay tay Phó Cận Sâm đang nằm chặt thành ghế run rẩy làm cô hơi ngạc nhiên nam nhân này dù cho có sập trời trước hắn, có lẽ hắn cũng chưa từ đầu phập phồng vậy mà vì quyết định của cô mà tâm trạng chập chờn.

    "Tôi lựa chọn lưu lại!" Diệp Dung Âm từng câu từng chữ nói.

    "Anh liền biết A Âm em?"

    Vốn dĩ Lăng Quý Duyên cho rằng nắm chặt thắng lợi trong tay, lời còn chưa nói xong lại im lặng dừng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Dung Âm.

    Hắn vừa rồi nghe lầm? Diệp Dung Âm vậy mà lựa chọn ở lại? Sao có thể!

    "Đem hắn trực tiếp ném ra!"

    Phó Cảnh Tư sắc mặt trước sau như một bình tĩnh, chỉ là quanh thân khí thế ngang ngược cuồng bạo nháy mắt bị vuốt phẳng.

    Anh nhàn nhạt mở miệng.

    Không đợi Lăng Quý Duyên nói bắt cứ lời nào, đã có người trực tiếp lôi hắn đi.

    "A Âm, có phải Phó Cảnh Tư buột em nói như vậy phải không? Em làm sao có thể nói như vậy, không phải em nói chỉ yêu mình anh? Phó Cảnh Tư hắn là một tên bạo quân em ở lại bên cạnh hắn biết bao nguy hiểm."
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười 2021
  4. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 2: Tra Nam Đi Thông Thả, Không Tiễn!

    Editor + beta: Mon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Quý Duyên lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói.

    Diệp Dung Âm nhíu mày ghê tởm nhìn Lăng Quý Duyên, cô ahihi kiếp trước ánh mắt có bao nhiêu mù mới nhìn trúng loại nam nhân này?

    "Anh nhớ nhầm, tôi chưa từng nói qua."

    Cảm thấy sao lưng càng ngày càng lạnh Diệp Dung Âm trong lòng quýnh lên trực tiếp phủ nhận.

    Nói đùa, nếu cô thật sự thừa nhận, Phó Cảnh Tư đang ngồi trên xe lăn không phải nhảy cẩn lên.

    "A Âm, anh hỏi em một lần nữa em có theo anh hay không? Anh có thể tha thứ cho sự lựa chọn sai lầm vừa rồi của em."

    Lăng Quý Duyên lạnh giọng nói bộ dạng cao cao tại thượng giống như đang bố thí, cũng không biết Diệp Dung Âm đầu có phải vô nước hay không, vậy mà lựa cho ở lại Phó Gia phải biết Diệp Dung Âm con ngốc này đối với hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng.

    Diệp Dung Âm cười lạnh một tiếng mở miệng: "Lăng Quý Duyên, rốt cuộc thì anh lấy đâu ra tự tin, tôi sẽ đi theo anh, anh có như Phó Cảnh Tư giàu? Có giống như anh ấy quyền lực ngập trời? Mọi người đều biết tôi là Phó Tam Gia nữ nhân, tôi tại sao phải theo anh?"

    Tay Phó Cảnh Tư kìm chặt thành ghế cũng buông ra, khi chất xung quanh cũng dịu xuống.

    Trong sảnh lớn ai cũng thở phào một hơi, sao đó hai mắt nhìn nhau giống như thấy quỷ.

    Vị Diệp Tiểu Thư này từ ngày bị mang về mỗi ngày đều lắc lư khiêu khích Tam Gia, hôm nay lại hết sức khen ngợi rốt cuộc thì có âm mưu gì?

    Nghĩ tới đây trái tim một người nhấc lên đập thình thịch chỉ sợ đây là yên bình trước bảo tố.

    "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Vứt hắn ra ngoài."

    Nhìn một đám người đứng tại bên cạnh Lăng Quý Duyên trợn mắt há mồn Diệp Dung Âm Tức giận quát.

    Đám người lập tức phản ứng đem Lăng Quý Duyên kéo ra ngoài.

    "Diệp Dung Âm, tôi sẽ nhớ kỹ nhưng gì mà cô làm ngày hôm nay."

    Bị ba bốn người kéo Lăng Quý Duyên hoàn toàn không phản kháng được, Lăng Quý Duyên sắc mặt tái mét, gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Dung Âm.

    Đi thông thả không tiễn, Diệp Dung Âm phất phất tay, không ai sẽ ngu hai đời, kiếp trước Lăng Quý Duyên cùng Diệp Minh Châu cùng nhau hãm hại cô.

    Đời này cô muốn từng chút đòi lại.

    Lăng Quý Duyên rời đi nháy mắt trong sảnh lớn chỉ con hai người Diệp Dung Âm cùng Phó Cảnh Tư.

    "Khụ khụ.."

    "Em đẩy anh qua?"

    Diệp Dung Âm nhanh chân tới bên cạnh Phó Cảnh Tư, phức tạp nói?

    Nói thật, cho dù hiện tại cô đã trùng sinh một đời, cô cũng chưa thể suy nghĩ thông suốt Phó Cảnh Tư vừa ý cô chỗ nào?

    Sắc Đẹp? Diệp Minh Châu hơn xa cô, cũng không thầy Phó Cảnh Tư đối với cô ta nhìn nhiều hớn một mắt.

    Phó Cảnh Tư! Hắn năm 17 tuổi đã chưởng quản Phó Gia, mang Phó Gia lên độ cao đứng đầu Mạc Thành vì cái gì một hai vừa ý cô?

    Hơn nữa sớm đã nghe đồn Phó Cảnh Tư có một mối tình đầu yêu tới xâm nhập cốt tủy, nhưng cho tới khi Phó Cảnh Tư chết đi cô cũng chưa từng gặp mối tình đầu đó xuất hiện qua.

    "Được."

    Phó Cận Sâm mắt phượng hẹp dài híp lại, ánh sáng trong mắt thoáng qua một tia sắc bén, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.

    Không biết có phải vì duyên cớ đã trọng sinh một lần, hay vì kiếp trước trước khi chết Phó Cảnh Tư đối với cô tận tâm bảo về mà cô hiện tại không thấy sợ anh chút nào.

    Đời trước, cô mỗi lần thầy anh là cứ như chuột thấy mèo một dạng.

    Đời này, ngược lại có thể thản nhiên đối mặt.

    Diệp Dung Âm đi ta phía sau Phó Cậu Chủ từ từ đẩy anh lên lầu..

    "Tam Gia.. Diệp Tiểu Thư."

    Chỗ rẽ ngoặc Nạp Lan đi ra thấy Phó Cận Sâm liền cung kính chào hỏi, khi thấy Diệp Dung Âm phía sau thì trong mắt lóe lên kinh ngạc.

    Tam gia vậy mà đưa vị trí sau lưng cho Diệp Tiểu Thư, Tam Gia xưa nay không tin tưởng bắt luận kẻ nào.
     
  5. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 3: Anh Tin tưởng em sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor Beta: Mon

    Trước kia hắn chỉ rằng Tam Gia chỉ là nhất thời đối với Diệp Dung Âm si mê.

    Hiện tại xem ra là hắn đã nghĩ sai, xem ra vị Diệp Tiểu Thư này địa vị trong lòng Tam Gia không tầm thường.

    "Nạp Lan, ông đã tới, Tam Gia giao cho ông vậy." Nhìn thấy Nạp Lan, Diệp Dung Âm thở dài một hơi, mặc dù hiện tại cô không hận Phó Cảnh Tư nhưng nếu bình thường nói chuyện mà nói..

    Giống như cô bị đơn phương mắng mỏ đánh đập!

    Cho nên căn bản không biết làm sao cùng Phó Cảnh Tư bình thường nói chuyện.

    "Được! Diệp Tiểu Thư."

    Nạp Lan lập tức nhận lấy vị trí từ trong tay Diệp Dung Âm, Diệp Dung Âm sau khi buông tay lập tức xoay người rời đi động tác nhanh nhẹn giống như phía sau có hung thú đuổi cô vậy.

    Phó Cảnh Tư nhìn bóng dáng cô rời đi ánh mắt càng ngày càng băng lãnh.

    "Tam Gia, ngài muốn đi đâu tôi đưa ngài đi."

    Nạp Lan thấp giọng cung kính nói.

    "Không cần."

    Phó Cảnh Tư giọng nói lạnh lùng giống như mùa đông khắc nghiệt băng lãnh, làm Nạp Lan lập tức tại chỗ rùng mình, Nạp Lan nhìn về máy điều hòa không khí ở giữa sảnh Phó Gia, hmmm? Không lẽ máy hỏng?

    Một đường toàn bộ là đang chạy vội, Diệp Dung Âm sau khi tiến vào phòng cả người nhào về phía giường lớn.

    Mùi vị quen thuộc hương vị thân quen từng chút bao vây lấy cô lam cô từng chút bình tĩnh lại.

    20 tuổi, cô quay về năm 20 tuổi.

    Phó Cảnh Tư chưa chết, Phi Phàm cũng không bị đánh gãy chân, năm 20 tuổi ông nội cũng chưa mất.

    Cô nhớ không sai, hiện tại là khi cô bị Phó Cảnh Tư từ Diệp Gia mang về tháng thứ 3.

    Kiếp trước cô toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Lăng Quý Duyên, đối với Phó Cảnh Tư là ác cảm cùng ngôn ngữ ác liệt.

    Kỳ thật nghĩ lại, Phó Cảnh Tư đối với cô luôn bao dung tha thứ.

    Cho dù sao khi chết cũng để lại cho cô một đống tài sản, đủ cô cả đời ăn sài tiêu dao, chỉ là cô quá thanh cao cho dù chết cũng không động đến một đồng nếu không cũng không lưu lạc đến hạ tràng kia.

    Diệp Dung Âm đi tới trong phong cất giữ quần áo, nhìn lên tấm gương lớn, nhìn khuôn mặt trẻ trắng nõn mịn màng tràn đầy college, năng động hoạt bát năm 20 khi chưa mất đi thận.

    "Diệp Dung Âm, Chào Mừng Trở lại."

    Diệp Dung Âm đối với chính mình trong gương mỉm cười xán lạn.

    Kiếp này, cô nhất định phải sống thật hạnh phúc bảo vệ những người bên cạnh.

    Hôm sau, lầu 3, thư phòng.

    "Tam Gia, Lăng Quý Duyên sau khi trở về lập tức mở hộp báo, hôm nay trên tin tức toàn bộ là ngài phi pháp giam cầm Diệp Tiểu Thư. Bởi vì vậy mà cổ phiếu Phó Thị rơi xuống 10 điểm, sáng nay đã tiếp liên tục mấy bận điện trong gia tộc."

    "Tam gia! Khó trách Diệp Dung Âm hôm nay đồng ý lưu lại chắc chắn cô ta cũng tên Lăng gia tiểu tử kia cẩn thận lên kế hoạch dùng kế hoãn binh, thả đi tiểu tình nhân của cô ta, sau đó dùng sức mạnh truyền thông làm ngài thả cô ta đi."

    Thuộc hạ đắc lực nhất của Phó Cảnh Tư, Lâm Đường hắn cùng Nạp Lan hoàn toàn đứng chiều ngược hắn không thích Diệp Dung Âm, Hiện ấn tượng càng kém.

    Trước kia cảm thấy Diệp Dung Âm bất quá ngu ngốc, không có mắt còn thích gây chuyện, hiện tại thì sai rồi cô ta còn có tiểu tâm cơ.

    "Cô ấy sẽ không."

    So với Lâm Đường đang lửa giận phừng phừng thì, Phó Cảnh Tư lại bình tĩnh hơn nhiều.

    Diệp Dung Âm vừa vặn đi tới cửa trong lòng giật mình.

    Phó Cảnh Tư tin tưởng cô như vậy?

    Mà cô? Đời trước vẫn lựa chọn vứt bỏ nam nhân này.

    "Tam Gia.."

    Đối mặt với Phó Cảnh Tư không chút do dự trả lời, Lâm Đường nghẹn một cục tức ở họng.

    Hắn thật sự nghĩ không ra Diệp Dung Âm nữ nhân này, rốt cuộc thì đã rót canh mê hồn gì với Tam Gia mà Tam Gia lại lựa chọn một mực tin tưởng cô ta.

    "Chuyện này để em xử lý."

    - -

    Mon: Đôi Khi muốn hóa thành con ông chăm chỉ, như ung thư lười gia đoạn cuối vô pháp cứu chữa :))

    - Lịch tạm thời 1 tuần 1c đợi tồn chương nhiều nhiều lúc đó sẽ sửa lịch đăng lại

    - Tặng mọi người 1c vào buổi sáng (≧◡≦)
     
  6. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 4: Hồi trẻ ai mà không gặp vài tên cặn bã.

    Editor Beta: Mon.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đang lúc Lâm Đường muốn nói thêm thì cửa thư phòng bị mạnh mẽ đẩy ra.

    Nghe được thanh âm êm dịu kia, trong lòng Lâm Đường một ngọn lửa vô danh xộc lên tận não: "Cô xử lý? Cô muốn xử lý như thế nào? Chuyện này không phải do cô cùng tiểu tử Lăng Quý Duyên kia mưu tính."

    Diệp Dung Âm lười phản ứng Lâm Đường trực tiếp đi tới trước mặt Phó Cảnh Tư nhẹ nhàng khon người đôi mắt tròn xoe cứ vậy lẳng lặng nhìn anh: "Tam Gia anh tin tưởng em sao?"

    Bởi vì đang cúi người cho nên mái tóc dài của cô rũ rượi xuống trước mắt Phó Cảnh Tư, thậm chí Phó Cảnh Tư còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt thấm người của thiếu nữ: "Tôi tin em."

    Trong mắt anh, ánh sáng càng phát ra thâm thúy chạm rãi mở miệng.

    Diệp Dung Âm nghe Phó Cảnh Tư trả lời mặt mày lập tức tức giản ra trên môi treo nụ cười xán lạn.

    "Tam Gia."

    Lâm Đường cảm thấy bất lực, tức giận gọi.

    "Nữ nhân này từ đầu tơi chân không yên phận, ngài đừng tin cô ta không khéo bị bán còn giúp người ta điếm tiền."

    Lâm Đường gấp đến dậm chân không lựa lời mà nói, sau khi nói xong thì hắn biết bản thân nói sai rồi.

    "Lâm Đường, cậu đang chấp vấn tôi?"

    Đôi lông mày đẹp đến cực hạn của Phó Cảnh Tư nhíu lại, khí lạnh quanh thân phát tán ra, trong nháy mắt không khí lạnh đến cực điểm.

    "Tam Gia, Không phải, tôi mở miệng không biết lựa lời, tôi là, tôi không phải.."

    Lâm Đường sốt ruột giải thích, kết quả càng nói càng hoảng sợ, nhìn Phó Cảnh Tư sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt nhăn nhó.

    "Tam Gia, tôi không biết bản thân đang nói cái gì, nhưng chuyện này giao cho Diệp Dung Âm tôi nhất định không đồng ý."

    Đối với Phó Cảnh Tư đang gây áp lực hai chân hắn đều phát run nhưng vẫn cắn răng nói.

    "Từ khi nào quyết định của tôi, còn phải trải qua sự đồng ý của cậu?" Thanh âm của Phó Cảnh Tư trầm thấp nhưng sắc mặt càng thêm băng lãnh.

    Lúc này một đôi tay xoa trán anh.

    "Đừng nhíu mày sẽ có nếp nhăn." Thiếu nữ thanh âm êm dịu mang theo vài phần bất mãn.

    Ngay từ đầu bị khi thế của Phó Cảnh Tư ép đến không thở nổi Lâm Đường cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi, hắn tức giận trừng mắt Diệp Dung Âm, Ha, nữ nhân này đem sự việc chọc ra hắn mới không cảm kích cô.

    "Tôi không có cùng Lăng Quý Duyên chung đường."

    Diệp Dung Âm khó có thể mở miệng giải thích một lần, Lâm Đường một đời theo Phó Cảnh Tư trung thành tận tâm, đời trước trong trận nổ lớn đó Phó Cảnh Tư che chở cô, mà Lâm Đường che chở Phó Cảnh Tư, cuối cùng Phó Cảnh Tư cùng nhau chôn vùi biển lửa.

    Cho nên khi đối diện với Lâm Đường trong lòng cô chung quy vẫn có vài phần hổ thẹn.

    "Diệp Tiểu Thư, là cho rằng tôi là con nít 3 hay 4 tuổi?"

    "Sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô? Mạc Thành này hỏi người nào không biết trong mắt cô chỉ có Lăng Quý Duyên? Đối với Lăng Quý Duyên một mực si tình."

    Lâm Đường vẻ mặt giễu cợt nói, Diệp Dung Âm si mê Lăng Quý Duyên không phải ngày một ngày 2, còn cầm chuyện hoang đường này tới lừa hắn.

    "Người trẻ tuổi, ai trong đời không gặp mặt phải cặn bã, tôi cũng vậy, tôi đang hối hận sửa chữa lỗi lầm. Cậu phải cho tôi cơ hội" Diệp Dung Âm cao giọng nói, sống lại một đời da mặt Diệp Dung Âm dầy tới mức đại bác bắn không thủng cô mới không ngượng ngùng.

    Nếu đời trước cô tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

    Lâm Đường vẻ mặt như thấy quỷ nhìn Diệp Dung Âm, cái này còn là nữ sinh giống như con nhím vậy từ khi bị chộp tới Phó Gia toàn thân là gai, mở miệng toàn châm chọc đặc biệt thích tổn thương trái tim người khác, thời khắc đều chọc Tam Gia xù lông? Diệp Dung Âm trước mắt có phải Diệp Dung Âm kia không?

    Hắn nữa ngày mới phản ứng nhíu mày nói: "Cô không phải Diệp Dung Âm! Cô là ai?"

    Vốn tưởng rằng Lâm Đường đã bị cô thông não không ngờ bị hắn chốt một câu như vậy.

    Diệp Dung Âm suýt nữa tại chỗ bị tức chết!

    Diệp Dung Âm cong môi lên, nở một nụ cười đầy giảo hoạt: "Vậy anh nói xem, tôi là ai?"

    Mon: Cố gắng đuổi kịp bản truyện tranh =] ]
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  7. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 5: Phó Cảnh Tư, chúng ta nói chuyện.

    Editor Beta: Mon.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừ! Thế này mới đúng."

    Lâm Đường vỗ ngực thở phào, nhưng vầy mới là Diệp Dung Âm, lúc nãy quá kỳ quái.

    "..."

    Lâm Đường cái con hàng này.. Diệp Dung Âm thật sự tức không nhẹ.

    "Dạng này rất tốt, Tôi thích." Lúc này thanh âm vừa trầm thấp vừa dễ nghe lọt vào tai Diệp Dung Âm.

    Cô vừa quay đầu đối diện là một đôi con ngươi thâm thúy mênh mông như đại dương, làm cô suýt nữa lạc mất phương hướng, tìm không thấy lối ra.

    Cô khục khục ho hai tiếng, không biết vì sau trên mặt đột nhiên nóng lên.

    Loại cảm giác này rất kỳ quái, trước kia đa số thời gian cô cùng Phó Cảnh Tư đại xảo đại nháo, hoàn toàn không cùng nhau ngồi xuống nói chuyện bình thường, thế nhưng trãi qua nhiều chuyện như vậy bây giờ cô cũng không thể đối đãi với anh như trước kia, nam nhân này vì cô mà tình nguyện đánh đổi mạnh sống.

    "Mọi chuyện cứ như vậy quyết định đi." Phó Cảnh Tư giải quyết dứt khoát một chút cũng không cho Lâm Đường cơ hội tranh luận.

    "Cậu trước ra ngoài đi." Phó Cảnh Tư trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

    "Tam Gia."

    Diệp Dung Âm dở khóc dở cười nhìn Lâm Đường mỗi một bước chân đều không tình nguyện rời đi, đi hai bước lại dùng ánh mắt ai oán nhìn Phó Cảnh Tư chỉ mong anh thay đổi chủ ý.

    "Lâm Đường, so với tôi đẹp hơn?"

    Từ đầu đến cuối ánh mắt của cô bé cũng không dừng lại trên người mình, đôi mắt đen như mực của Phó Cảnh Tư càng thâm trầm, bên trong giống như ấp ủ lốc xoáy.

    "Hả?"

    Diệp Dung Âm còn chưa kịp phản ứng lời nói của Phó Cảnh Tư, đã bị Phó Cảnh Tư kéo ngã vào lòng ngực.

    "Em là của tôi."

    Cô bị Phó Cảnh Tư ôm thật chặt, lực đạo mạnh đến mức cô hít thở không thông.

    Hô hấp nóng rực của nam nhân phun lên gò má của cô càng làm cho không khí trở nên nóng bỏng.

    "Phó Cảnh Tư buông tay, mau buông tay."

    Diệp Dung Âm dùng sức đẩy ra nam nhân trước mặt.

    "Không thả! Đời này dù có chết cũng không thả."

    Giọng nói của Phó Cảnh Tư mang theo nồng nặc đau thương, thậm chí còn mang theo một loại quyết định hủy diệt.

    Cái loại mãnh liệt đau thương này làm Diệp Dung Âm ngừng lại hành động giãy giụa, cô ngẩng đầu lên bắt đầu phát hiện thì ra màu mắt của Phó Cảnh Tư vậy là màu xanh sẫm, đời trước cô nhìn cũng chưa từng nhìn nam nhân này cho nên cũng không hề phát hiện ra chi tiết nhỏ xíu này.

    Con ngươi màu xanh sẫm giống như một vũng hồ sâu, bên trong chứa đựng đủ loại tình cảm phức tạp, cứ như vậy đem cô nhấn chìm vào trong đó.

    Diệp Dung Âm bất đắc dĩ thở dài nói: "Anh không buông em sắp không thở được."

    Nghe được lời này của cô lực đạo trên tay Phó Cảnh Tư thả lỏng đi rất nhiều, nhưng sống chết cũng không thả người.

    "Phó Cảnh Tư, Chúng ta nói chuyện đi."

    Diệp Dung Âm ngồi thẳng người nỗ lực cho mình cùng Phó Cảnh Tư nhìn thẳng, muốn đứng lên là chuyện không thể nào, hai tay Phó Cảnh Tư ôm chặt cô, cô căn bản chẳng mải may nhúc nhích được.

    Cô xoay người đối mặt với Phó Cảnh Tư từng câu từng chữ nói.

    Thân thể Phó Cảnh Tư nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mức con người ta muốn phạm tội kia tràn đày lo lắng, quay đầu sang một bên, giống như trong một khoảng khắc đó hắn lại trở về là Phó Tam Gia lạnh lùng xa cách cự người ngàn dặm.

    "Phó Cảnh Tư, không lẽ anh, cứ như vậy nghĩ sẽ cũng em trôi qua cả đời sau?" Cô gái cố ý thả mềm xuống giọng nói, âm thanh trong trẻo giống như thái dương ấm áp của tháng ba mùa xuân, cứ như vậy lặng lẽ ở trong lòng Phó Cảnh Tư khuấy lên từng cơn sóng.

    Cả đời!

    Ban đầu còn bày ra một mặt lạnh nhạt cùng vẻ mặt cự tuyệt nói chuyện, Phó Cảnh Tư cảm thấy tim mình giống như ấp ủ trong bông mềm giống như chiếc lông vũ quét qua.

    Cô ấy vừa nói cả đời!

    "Có gì không thể?"

    Phó Cảnh Tư mím môi hồi lâu mới chịu mở miệng.

    Chỉ cần có thể lưu lại cô ấy, cô ấy thái độ như thế nào anh không để ý.

    Nghe được Phó Cảnh Tư trả lời, Diệp Dung Âm có cảm giác sắp tắt nghẹn cơ tim, người ta nói chuyện phiếm bình thường bị anh nói thành đường cụt.
     
    Đôi dép, Big Bear, Kiệt19 người khác thích bài này.
  8. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 6 :3 Tháng 11 Ngày 9 Giờ.

    Editor + Beta: Mon


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh không cảm thấy hai người chúng ta nên đổi phương thức sống chung sao?"

    Diệp Dung Âm giãy giụa đưa ra ý nghĩ của mình.

    "Em nghĩ muốn rời khỏi anh?"

    Khuôn mặt nam nhân vô dĩ đang ôn hòa nháy mắt liền đổi sắc mặt, đôi mắt màu xanh sẫm càng sâu, trong mắt lóe ra ánh sáng xanh sức lực trên tay càng thêm mạnh.

    "Không có, không có, em không có ý định rời khỏi anh, chỉ là em cảm thấy tương lai còn rất dài chúng ta cũng không thể cứ như vậy đi xuống, Phó Cảnh Tư hãy tin tưởng em, tin tưởng em một lần thôi được không?"

    Diệp Dung Âm âm thanh càng thêm mềm nhuyễn, giọng cô gái mềm mại ôn nhu, mang theo chút nũng nịu cầu khẩn cứ vậy nhìn Phó Cảnh Tư.

    Phó Cảnh Tư nghe lời cô nói bắt đầu bình tĩnh lại, mắt phượng đảo qua lại trên người cô giống như đang cẩn thận cân nhắc lời mà cô nói.

    Diệp Dung Âm cũng biết bản thân trước kia rất khốn nạn, Phó Cảnh Tư không tin tưởng cô cũng phải, Diệp Dung Âm cũng rất có kiên nhẫn cũng nhẫn nại chờ đợi quyết định của anh.

    "Được."

    Diệp Dung Âm đợi quá lâu còn cho là Phó Cảnh Tư không đồng ý ai ngờ lại nghe được thanh âm nhàn nhạt đồng ý.

    "Phó Cảnh Tư, cám ơn anh!"

    So với mong muốn còn dễ dàng hơn nhiều, Diệp Dung Âm khó nén được kích động, cô nhảy cẩn lên ở trên gò má nam nhân hung hăng hôn một cái, cùng ở lâu như vậy cô cũng mò ra được chút ít tính tình Phó Cảnh Tư, Phó Cảnh Tư thuộc dạng người luôn đứng ở trên cao chưởng khống hết thảy nếu như chơi cứng với anh chỉ tội chịu thiệt thòi.

    Vì vậy Diệp Dung Âm cải biến sách lượt, chầm chậm tiến công để anh đồng ý đề nghị của cô.

    "Vậy em ra ngoài trước, tối nay chúng ta cùng ăn với nhau, hôm nay em xuống bếp."

    Diệp Dung Âm cười hì hì phóng ra cửa, quay đầu dựa vào cạnh cửa đối với Phó Cảnh Tư nói.

    Phó Cảnh Tư gật đầu đồng ý, bữa tối ước hẹn.

    Đợi cho Diệp Dung Âm rời đi cả thư phòng mới chầm chậm tĩnh lặng xuống.

    Ngón tay thon dài của Phó Cảnh Tư chậm rãi vuốt ve qua gò má bên trên còn lưu lại độ nóng mềm mại của bờ môi, dạng này, cảm giác thật không tệ.

    "Tam gia!"

    Nạp Lan từ bên trong cửa mật thất bí mật đi ra đứng sau lưng Phó Cảnh Tư cung kính.

    "Ông nói, cô ấy lần này định gạt tôi bao lâu?"

    Nam nhân từ trước đến này toàn năng giống như thần vậy chậm rãi mở miệng hỏi.

    Nạp Lan trong lòng lo lắng, ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt xanh sẫm kia tràn ngập đau thương.

    "Tam Gia, ngài không tin tưởng Diệp Tiểu Thư sao?"

    Nạp Lan hỏi xong lại tự mình cảm thấy mâu thuẫn, Không tin vậy vì cái gì lại đồng ý Diệp Tiểu Thư?

    "Cô ấy vào đây đã bao lâu?"

    Phó Cảnh Tư nhẹ nhàng hỏi, nhưng cũng không đợi Nạp Lan đáp lại tự nói: "3 tháng 11 ngày 9h."

    "Cô ấy bộ dáng như vậy ông đã từng nhìn qua? Cho dù là dối gạt tôi vẫn yêu thích."

    Phó Cảnh Tư cầm chặt thành ghế xe bởi vì dùng sức quá mạnh mà 10 đốt ngón tay đều trắng bệch.

    "Vậy Tam Gia?"

    Nghe lời Phó Cảnh Tư nói Nạp Lan sửng sốt, cũng không sờ ra được đầu mối ý nghĩ ngài ấy muốn gì.

    "Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi, cô ấy là của tôi, ai cũng không có quyền chạm vào"

    Cuối cùng một câu Phó Cảnh Tư giống như chém đinh chặt sắt nói, xung quanh khí chất sát khí cũng biến đổi.

    Cuối cùng Nạp Lan cũng biết vị Diệp Tiểu Thư này trong lòng Tam Gia có bao nhiêu trọng yếu.

    Thời gian nhoáng một cái, đã xế chiều.

    "Wow thơm quá, Tam Thúc, thúc hôm nay đổi đầu bếp sau, hôm nay có món gì ngon mau bưng lên."

    Diệp Dung Âm còn đang ở trong phòng bếp đã nghe thanh âm líu ríu bên ngoài.

    Cô hơi nhíu mày lại ngược lại không nghĩ tới Phó Ninh Uyên vậy mà lại tới đây?
     
    Đôi dép, Big Bear, Kiệt12 người khác thích bài này.
  9. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 7: Ăn cá hắn bị dị ứng

    Editor - Beta: Mon


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Ninh Uyên là cháu trai của Phó Cảnh Tư, là tiểu bối được trên dưới Phó Gia sủng ái nhất, chỉ có hắn là cùng Phó Cảnh Tư gần gũi nhất.

    Diệp Dung Âm bưng thức ăn ra, mà Phó Ninh Uyên đã sớm ngồi trực sẵn trên bàn cơm, nhìn thấy Diệp Dung bưng thức ăn hai mắt trợn tròn.

    "Diệp Dung Âm!"

    Hắn quát một tiếng từ trên bàn cơm nhảy dựng lên ngón tay run rẩy chỉ Diệp Dung Âm giống như gặp quỷ lắp bắp nữa ngày mới nói hoành chỉnh một câu.

    Diệp Dung Âm đem trong tay đồ ăn đặt tới trên bàn, Phó Ninh Uyên một mực cúi đầu, nên nhìn đang được thấy bưng lên một mâm cá lư hấp.

    Ở thời tiết bình thường này khẳng định là không có cá lư ngư, nhưng là Phó gia là nhà nào, chỉ cần muốn, tự nhiên có người đưa tới.

    Vừa rồi Diệp Dung Âm vào bếp vắt hết óc hồi ức đời trước cùng Phó Cảnh Tư ở chung mỗi ngày, lại phát hiện bản thân đối với nam nhân này một chút đều không hiểu biết, cô đời trước căn bản là một con mắt cũng đều lười xem qua người nam nhân này, sao có thể quan tâm hắn yêu thích hay ghét cái gì.

    Ở trong kí ức có hạn của mình Diệp Dung Âm nhớ rõ Phó Cảnh Tư có cùng cô cùng nhau ăn qua cá.

    "Cô làm cá?"

    Phó Ninh Uyên vẻ mặt nói không nên lời kỳ quái.

    "Đúng vậy, có cái vấn đề gì à?"

    Diệp Dung Âm mở miệng hỏi.

    "Cô chẳng lẽ.."

    Phó Ninh Uyên mới vừa mở miệng nói, liền nghe thấy bên kia truyền đến thanh âm trục bánh xe lăn lộc cộc lộc cộc.

    "Phó Cảnh Tư, anh đã đến rồi."

    Nhìn thấy Phó Cảnh Tư, Diệp Dung Âm nhìn về phía hắn ngọt ngào cười.

    Cô cười, làm Phó Ninh Uyên tựa hồ cảm giác mình giống như đang bị ảo giác vậy Tam Thúc nhà mình từ trước đến nay ít nói lại lạnh lùng giống như ôn hòa không ít.

    "Anh chờ một chút, sắp xong rồi."

    Thấy Nạp Lan đem Phó Cảnh Tư đẩy tới, Diệp Dung Âm lại nhanh chóng chạy về phòng bếp, đem dư lại vài món thức ăn toàn bộ mang ra tới.

    Trên mặt bàn cơm tổng cộng để năm món ăn đặt trên bàn ăn phong cách châu âu lộng lẫy, phần lớn đều là đồ ăn tự nấu, nhưng được bày biện rất đẹp mắt, hương thơm nứt mũi.

    "Đúng rồi, Phó Ninh Uyên, cậu vừa mới muốn nói cái gì?"

    Diệp Dung Âm sau khi hết bận lúc sau mới nhớ tới Phó Ninh Uyên vừa rồi mới không có nói xong, thuận miệng hỏi.

    "Không có gì.."

    Phó Cảnh Tư bên kia ngẩng đầu nhàn nhạt đảo qua Phó Ninh Uyên liếc mắt một cái, Phó Ninh Uyên đôi tay thêm đầu cùng nhau run.

    "Phó Cảnh Tư, ăn cá, nếm thử em làm cá ăn ngon không?"

    Diệp Dung Âm trước tiên đứng lên gắp một khối cá bỏ tới trong chén Phó Cảnh Tư.

    "Tam thúc!"

    "Tam gia!"

    Phó Cảnh Tư gật gật đầu, kẹp lên cá trong chén, Phó Ninh Uyên cùng Nạp Lan đồng thời hô lên.

    Đối mặt Phó Ninh Uyên cùng Nạp Lan khác thường, Diệp Dung Âm cảm thấy người mù cũng thấy, cô hơi hơi suy tư, liền có chút không biết nên khóc hay cười, này hai tên này không phải lo lắng cô hạ độc trong thức ăn đi.

    Cô đứng dậy, gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng.

    Ân, hương vị không tồi, không có đạt tiêu chuẩn.

    "Ăn ngon."

    Trước mặt nam nhân không để ý đến người bên cạnh hai người, chậm rãi đem thịt cá để vào trong miệng, cho rất cao đánh giá.

    "Thật vậy chăng? Vậy ăn nhiều một chút."

    Diệp Dung Âm trong lòng vui vẻ, lại đứng dậy cho Phó Cảnh Tư gắp thêm mấy miếng.

    Phó Cảnh Tư vẫn rất nể tình toàn bộ ăn đi xuống.

    Chỉ là ăn được mấy miếng, Diệp Dung Âm vừa quay đầu lại, liền phát hiện toàn bộ cá vậy mà bị người tiêu diệt không còn.

    Nhìn Phó Ninh Uyên hai bên quai hàm phình to ra, toàn bộ số cá dư đều rơi vào hắn bụng.

    "Có ăn ngon như vậy sao?"

    Diệp Dung Âm nhịn không được lẩm bẩm nói.

    "Ừm."

    Phó Ninh Uyên ở dưới ánh mắt bức bách của Phó Cảnh Tư, không tình nguyện gật gật đầu.

    Mẹ nó, hắn đường đường là Phó Thất Thiếu cái gì không ăn qua, đâu đến nỗi đối với mấy con cá như vậy thích, còn không phải nữ nhân đáng chết này, vậy mà nấu cá cho Tam thúc ăn, để cho hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, Tam thúc không chỉ không có cho hắn nói, còn toàn bộ ăn!

    Nghĩ đến đây, Phó Ninh Uyên hoàn toàn đem trong miệng thịt cá trở thành Diệp Dung Âm bắt đầu nhai lên hận không thể đem Diệp Dung Âm cùng nhai.

    Toàn bộ quá trình ăn cơm, yên lặng mà ấm áp, ngẫu nhiên ở giữa vang lên giọng nói cô gái dò hỏi, đây là lúc mà từ khi Diệp Dung Âm tới Phó Gia được an bình như vậy.
     
    Đôi dép, Big Bear, Kiệt10 người khác thích bài này.
  10. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 8: Điện thoại của Bạch liên hoa.

    Editor - Beta: Mon.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc sao ăn xong xuôi cơm chiều, Phó Ninh Uyên đi theo Phó Cảnh Tư đi lên thư phòng, Diệp Dung Âm một mình gồi ở phòng khách buồn chán, dứt khoát đi trở lại phòng lật sách của bản thân.

    Cách cả một đời, lại xem loại sách vở này một lần nữa vậy mà, trong lòng vậy mà có chút ẩn ẩn có một loại cảm giác cảm động.

    Mới vừa nhìn không được vài phút, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

    Trên mặt điện thoại hiển thị tên quen thuộc làm cô nheo lại đôi mắt, hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi trọng sinh, người đầu tiên cho cô gọi điện thoại vậy mà là Diệp Minh Châu.

    Cô ấn xuống nút nghe điện thoại.

    "A âm." Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu đến có thể chảy ra nước của Diệp Minh Châu.

    "Hả."

    Diệp Dung Âm nhàn nhạt trả lời một câu.

    "A âm, chị nhớ em."

    Diệp Minh Châu thông minh không đề cập tới vụ việc ban ngày, cô không cùng Lăng Quý Duyên trở về, ngược lại là ôn nhu ủy khuất nghẹn ngào nói.

    Đây là cách làm cao minh nhất của cô ta, chưa bao giờ sẽ làm ngươi cảm thấy bị bức bách, ngược lại là ngươi tự ngu xuẩn dính đi lên, vội vàng vì cô ta làm việc, mà cô ta sẽ luôn là một vẻ mặt vô tội tới cực hạn.

    Này quả thực chính là bạch liên hoa cảnh giới cao nhất!

    Diệp Dung Âm ở trong lòng thầm khen, khó trách đời trước chính mình bị lừa thảm như vậy, lấy cô đời trước đầu óc nếu như xuyên qua đến cung đấu kịch bản chắc chắn sống không quá hai tập đầu sao có thể cùng Diệp Minh Châu thông minh xảo trá tranh đấu.

    "A âm, em như thế nào không nói lời nào, em có phải hay không đang giận chị?"

    Diệp Minh Châu mỗi cái tự ngữ đều nắm giữ đến chỗ tốt khéo léo đưa đẩy, mỗi một câu nói ra trăm ngàn ý nghĩa giống như cảm giác, cũng đã nhận ra bên đầu điện thoại bên kia Diệp Dung Âm có chút không thích hợp trong lòng nôn nóng.

    Chẳng lẽ con ngu Diệp Dung Âm này đã nhận ra cái gì?

    Không có khả năng, với sự ngu xuẩn cộng với chỉ số thông minh của nó, sao có thể!

    Diệp Minh Châu trong óc hiện lên ý nghĩ như vậy ngay lập tức phủ nhận.

    "A âm, em chừng nào thì trở về? Em không ở đây, chị thật sự có chút không thói quen a!"

    Nghe trong điện thoại âm thanh Diệp Minh Châu làm nũng, Diệp Dung Âm khóe miệng cong lên, vẽ ra một nụ cười trào phúng, giọng nói lại là trước sau như một ôn nhu: "Rất nhanh."

    Đời trước, cô bị Diệp Minh Châu đóa bạch liên hoa này làm hại vạn kiếp bất phục, đời này, một bút một bút chậm rãi tính!

    "Em bây giờ còn có chút sự tình, chờ sau cuối tuần, em đi trường học chúng ta lại nói."

    "Khoan đã A âm.."

    Diệp Dung Âm còn không trở về Diệp gia, nghe đến đó, Diệp Minh Châu có chút sốt ruột, gần nhất kiểm tra sức khoẻ, cô thân thể trạng ngày càng sa sút, đã chờ không được quá dài thời gian.

    Chỉ có Diệp Dung Âm ở Diệp gia, cô mới tâm an.

    "Em có chút mệt nhọc, Chị, cứ như vậy đi."

    Diệp Minh Châu còn chưa nói xong, bên kia Diệp Dung Âm đã đem điện thoại cắt đứt, nắm điện thoại trong tay trên khuôn mặt xinh xắn kiều mỹ của Diệp Minh Châu tức giận vặn vẹo.

    Diệp Dung Âm tiện nhân, mày vậy mà dám tắt điện thoại của tao!

    Mà một bên khác Diệp Dung Âm còn lại là vẻ mặt vui vẻ tâm tình cũng cực tốt, nghĩ đến vị kia từ trước đến nay bị người ta nâng ở lòng bàn tay Diệp Đại Tiểu Thư dáng vẻ ăn thiệt thòi của cô ta, trong lòng cô đặc biệt quá thoải mái.

    Cửa truyền đến dồn dập hoảng loạn tiếng bước chân.

    Diệp Dung Âm đứng dậy mở cửa ra, vừa vặn thấy ở cuối hành lang cầu thang xoay hai cái thân ảnh.

    Nạp Lan cùng một cái khác nam nhân, nam nhân kia trong tay dẫn theo một cái rương.

    Cái rương bên trên có chữ màu đỏ giá chữ thập rơi vào trong mắt Diệp Dung Âm, hộp y tế?

    Diệp Dung Âm trong lòng tràn ngập hoang mang, trời đã như vậy trễ, chẳng lẽ Phó Cảnh Tư xảy ra chuyện gì?

    Nghĩ đến đây, Diệp Dung Âm đứng dậy theo đi lên.

    Phó Cảnh Tư phòng:

    "Tam gia như thế nào sẽ dị ứng nghiêm trọng đến như vậy?"

    Tô Dương cho Phó Cảnh Tư làm xong kiểm tra, có chút kinh ngạc mở miệng hỏi Nạp Lan.

    "Tam gia hôm nay ăn cá."

    Nạp Lan hơi hơi gật đầu, thấp giọng ở Tô Dương bên người nói.

    Tô Dương vừa nghe, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

    "Ăn cá?"

    Phó Cảnh Tư vậy mà ăn cá? Tô Dương trên mặt vừa khiếp sợ lại tò mò!

    Lúc này giống như, có người đi nói với hắn bầu trời có hai cái mặt trời đều không có thể không làm hắn giật mình giống như khi nghe Phó Cảnh Tư vậy mà ăn cá!
     
    Đôi dép, Big Bear, Kiệt8 người khác thích bài này.
  11. Mon798

    Bài viết:
    10
    Chương 9: Hôn Quân.

    Tác giả: Mạc Tri Vi.

    Editor - Beta: Mon


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô gia mấy đời đều là Phó gia gia đình bác sĩ, hắn có thể nói là cùng Phó Cảnh Tư từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

    Cho nên năm đó sự tình, hắn so bất luận kẻ nào đều rõ ràng.

    Sau khi trãi qua những chuyện như vậy, có người cả đời cũng không qua khỏi, Phó Cảnh Tư có thể trở lại bình thường đã là không tệ rồi.

    Chỉ là, chung quy sẽ ở trong lòng để lại dấu vết, cho nên Phó Cảnh Tư chưa bao giờ sẽ ăn cá, đừng nói ăn, liền chạm vào đều sẽ không chạm vào một chút.

    "Hôm nay Diệp tiểu thư tự mình xuống bếp, Tam Gia ăn vài miếng cá."

    Nạp Lan nhẹ giọng nói, có vài lời hắn cũng không nói ra, nếu không phải Thất thiếu gia không đem cá ăn sạch, Tam gia tuyệt đối sẽ không ăn có một chút như vậy, nếu nói không lâu phía trước, hắn chỉ là cho rằng vị Diệp Tiểu Thư kia ở trong lòng Tam Gia nhà mình cùng người khác là hoàn toàn không giống nhau.

    Như vậy đến bây giờ, hắn đã vô cùng hiểu rõ ràng rành mạch, vị Diệp Tiểu Thư này đâu chỉ là không giống nhau, hoàn toàn chính là trong lòng Tam gia tâm can bảo bối.

    Đừng nói hôm nay làm cá không thể ăn, cho dù thả độc dược, Tam gia chỉ sợ cũng sẽ toàn bộ nuốt vào.

    Hắn từ trước đến này vậy mà không hề phát hiện, thì ra Tam Gia nhà ông rất có tiềm chất làm hôn quân.

    "Diệp Tiểu Thư?"

    Tô Dương nhướng mày có chút tò mò hỏi, hắn thật lâu có một đoạn thời gian không có tới Phó gia làm khách, Phó gia khi nào nhiều ra một nhân vật Diệp Tiểu Thư?

    Nạp Lan nhìn về phía Phó Cảnh Tư, nhìn thấy Phó Cảnh Tư không có bất luận phản đối chỉ thị, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Diệp tiểu thư là Tam gia mang về tới một vị bạn bè."

    Bạn bè?

    Tô Dương vẻ mặt nghiền ngẫm.

    Này chỉ sợ không phải đơn thuần là bạn bè, đối với Nạp Lan trong miệng vị kia Diệp Tiểu Thư, hắn trong lòng tràn ngập hứng thú hiếu kỳ. Nữ nhân bên cạnh Phó Cảnh Tư! Rốt cuộc Phó Cảnh Tư suốt ngày một khuôn mặt than lạnh đông chết chết người, lúc nào cũng viết mấy chữ trên mặt đất 'người sống chớ lại gần', cô gái tầm thường đã sớm bị dọa chạy, hắn đều cho rằng Phó Cảnh Tư đời này không có nữ nhân dám tới gần.

    Cây vạn tuế nở hoa?

    "Tam gia lần này dị ứng tương đương nghiêm trọng, hơi chút trễ chút, chỉ sợ tánh mạng giữ được."

    Đột nhiên, Tô Dương sắc mặt nghiêm trọng, nghiêm túc nói.

    Nạp Lan ngạc nhiên ngẩng đầu, hả? , vừa mới Tô bác sĩ không phải nói bởi vì ăn không nhiều lắm, không có nghiêm trọng?

    Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Dương vẫn luôn hướng hắn nháy mắt.

    "Tô bác sĩ, cậu đôi mắt làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

    Nạp Lan có chút buồn bực hỏi.

    Tô Dương thiếu chút nữa bị Nạp Lan làm tức đến tắt nghẽn cơ tim một lời cũng không nói, hắn kéo khóe môi run rẩy.

    Nạp Lan ngày thường nhìn không phải rất thông minh sao? , thời điểm mấu chốt như thế nào lại rớt dây xích.

    Hắn lặng lẽ lén lút chỉ chỉ phương hướng cửa.

    Nạp Lan nhìn đến cạnh cửa lộ ra nửa góc váy, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

    Lập tức phụ họa Tô Dương nói: "Tô bác sĩ, Tam gia có thể hay không có vấn đề lớn?"

    "Trước mắt đã thoát ly nguy hiểm, nhưng là về sau vẫn là phải chú ý."

    Tô Dương vẻ mặt thận trọng nói: "Ông trước cùng tôi qua đi lấy thuốc."

    Hắn cấp Nạp Lan nháy mắt, Nạp Lan tự nhiên thông suốt, hai người cùng nhau ra khỏi phòng Phó Cảnh Tư.

    Đợi cho bọn họ rời khỏi sau, Diệp Dung Âm mới chậm rãi đi ra ngoài.

    Diệp Dung Âm bước nhanh đi đến Phó Gia bên người, nằm ở trên ghế Phó Cảnh Tư có lẽ bởi vì không thoải mái, ngủ đến cực độ không an ổn.

    Phó Cảnh Tư trong khi ngủ so với ngày thường trên mặt lạnh băng ít đi cũng nhiều một tia sức sống, cả người thoạt nhìn ôn dịu không có như ngày thường khi thế mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi.

    Chỉ là ngủ mơ bên trong, mày còn nhíu chặt.

    Diệp Dung Âm vươn ra ngón tay xoa giữa mày Phó Cảnh Tư.

    "Thực xin lỗi, em không biết anh ăn cá sẽ bị dị ứng."

    Diệp Dung Âm đáy lòng giờ phút này tràn ngập áy náy, cô là thật sự không biết Phó Cảnh Tư không thể ăn cá.

    Đời trước, Cô cùng Phó Cảnh Tư chân chính ở chung thời gian cũng không nhiều, người nam nhân này vì cô bỏ mạng, cô ngay cả hắn ăn cá dị ứng cũng không biết.

    Cho dù biết Phó Cảnh Tư tình huống có lẽ không có như hai người đó nó nghiêm trọng như vậy, nhưng áy náy vẫn cứ bao phủ cô.

    "Phó Cảnh Tư, anh cái đồ ngốc này!"

    Đôi lời Editor: Mình khá là thích truyện trọng sinh cũng vì vậy nên mình mới quyết đi Editor bộ này nhưng vì chỉ làm một mình với lại mình cũng phải đi làm cho nên chương chuyện sẽ ra không đồng đều.

    Bộ này có tận hơn 500 chương mà một chương nó khoảng 1000 từ nói dài không dài ngắn không ngắn mình sẽ không drop chỉ là ra chậm.

    Cám ơn mọi người đã ủng hộ!
     
    Đôi dép, Big Bear, Kiệt5 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...