Bài viết: 0 

Chương 517+518
Chương 517: Rớt áo lót (lộ tẩy).
Nếu muốn xác định hắn có phải Mặc Vô Việt hay không, chỉ cần bắt lấy tay hắn.
Lúc Quân Cửu trúng cổ, nàng và Mặc Vô Việt lấy song tu giải cổ, linh lực trong cơ thể bọn họ có thể dung hợp luyện hóa lẫn nhau, đây là bất luận kẻ nào cũng không thay thế được. Một khắc Quân Cửu chế trụ bàn tay Khuynh Quân kia, linh lực trào ra theo lòng bàn tay Khuynh Quân hoàn toàn đi vào trong thân thể hắn.
Hít!
Quân Cửu hít sâu, rút tay về nhanh như chớp. Đau quá!
Khuynh Quân ôm Quân Cửu trong lòng rời đi thoáng dừng bước chân, hắn dừng lại duỗi tay bắt lấy cánh tay Quân Cửu. Khuynh Quân chau mày: "Thế nào?"
Trong nháy mắt lực lượng Quân Cửu hoàn toàn đi vào trong cơ thể Khuynh Quân, lập tức bị phản phệ. Đau đớn như nung như nấu, Quân Cửu nhíu mày cúi đầu nhìn vết thương trên lòng bàn tay. Như là bị lửa cháy cực kỳ cực nóng thiêu cháy, lòng bàn tay đỏ có thể lấy máu. Mặt ngoài nhìn không thấy vết thương, lại đau đớn khó nhịn.
Khuynh Quân thấy vậy, lập tức buông tay ôm Quân Cửu ra. Hắn giơ tay đặt ở lòng bàn tay Quân Cửu nhẹ nhàng mơn trớn, tiếng nói trầm thấp: "Sẽ tốt nhanh thôi."
Theo sau đó là một màn thần kỳ đã xảy ra, địa phương lòng bàn tay Quân Cửu được Khuynh Quân mơn trớn, nóng phỏng tiêu tán rút đi một tấc lại một tấc, cuối cùng khi rời đi thì lòng bàn tay khôi phục trắng nõn mềm mại. Thật giống như vừa mới chỉ là ảo giác!
Đây là có chuyện gì?
Bản thân Quân Cửu chính là luyện dược sư, nàng biết rõ chuyện này không có khả năng. Nếu vừa rồi nàng bị Khuynh Quân phản phệ bị thương, sao có thể nháy mắt biến mất sạch sẽ. Trừ phi, cổ lực lượng đả thương nàng vừa mới bị Khuynh Quân hút đi. Lực lượng phản phệ, chẳng lẽ nàng hoài nghi sai rồi?
Quân Cửu nhíu mày hoang mang nhìn Khuynh Quân, người sau ngước mắt đối diện cùng nàng, bình tĩnh trong ánh mắt ẩn hàm hai phân tức giận. Hắn nói: "Nàng muốn hỏi có thể trực tiếp hỏi ta, không nên lỗ mãng như vậy."
"Hỏi ngươi ngươi sẽ nói?" Quân Cửu nhướng mày.
Khuynh Quân nhíu mày, vừa muốn mở miệng trả lời nàng. Mặt sau Hồng Anh suất lĩnh một chúng bạc vệ đánh tới: "Bắt lấy bọn họ, đừng để cho bọn họ chạy!"
Ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, Khuynh Quân vừa nhấc đầu mục quang nhìn thẳng Hồng Anh. Người sau lập tức co rúm lại thân thể không ngừng run lên, tùy ý bạc vệ vượt qua bên người nàng ta, cũng vẫn không nhúc nhích. Chỉ liếc mắt một cái như vậy, cả người Hồng Anh ứa ra mồ hôi lạnh, tim đập nhanh giống như có một bàn tay muốn bóp nát nó.
Thật đáng sợ!
Sợ hãi, giống như vừa mới đặt mình trong tử vong. Hồng Anh sợ hãi, lui về phía sau..
Không ai chú ý Hồng Anh, khi Quân Cửu quay đầu lại nhìn về phía bạc vệ, Khuynh Quân kéo nàng đến phía sau. Hắn lạnh lùng ngạo mạn tàn nhẫn nhìn bạc vệ xông tới, hơi hơi giơ tay tịnh chỉ vẽ ra trước người một cái. Tranh! Kiếm ý kinh thiên nổi lên, bạch quang hiện ra từ trung gian kéo ra một vết kiếm hình vòng cung. (tịnh chỉ: Đầu ngón tay gập lại rồi chỉ ra)
Nơi vết kiếm đi qua, tất cả bạc vệ đều bị chém eo. Mà chuyện này, từ bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ trong nháy mắt. Khi đám người lấy lại tinh thần, chỉ thấy một đám bạc vệ hoặc cứng đờ tại chỗ, hoặc theo lực đạo đi từ từ về phía trước.
Lại một giây, bịch bịch bịch --
Kinh ngạc nhìn thi thể đầy đất, Quân Cửu nhướng mày. Bạc vệ chính là cận vệ của Độc Cô Thanh, thực lực mạnh hơn đệ tử Thái Hoàng Phủ nhiều. Lại vẫn cứ bị Khuynh Quân một đạo kiếm linh quyết chém giết, hắn mạnh như thế sao?
Ánh mắt Khuynh Quân máu lạnh tàn nhẫn, hắn nhàn nhạt xẹt qua thi thể trên mặt đất. Khi xoay người nhìn về phía Quân Cửu, trong mắt mới nhộn nhạo gợn sóng trở nên ôn hòa hơn một ít. Khuynh Quân nói: "Để ả chạy thoát."
Quân Cửu lúc này mới phát hiện, không thấy Hồng Anh.
Thì ra khi nàng ta đối diện với đôi mắt Khuynh Quân, thì sợ tới mức chạy trối chết. Lúc này mới gặp vận may cứt chó né tránh một kiếm linh quyết của Khuynh Quân.
Nhưng mà hiện tại Quân Cửu cũng không rảnh đuổi theo Hồng Anh. Dù sao Hồng Anh ở Phủ Thái Hoàng, nàng ta hòa thượng chạy được miếu đứng yên! Ngưng mắt nhìn chằm chằm Khuynh Quân, Quân Cửu hài hước câu môi: "Nhưng ngươi giết bạc vệ, không sợ Độc Cô Thanh tìm ngươi phiền toái sao?"
"Điểm phiền toái này, sao quan trọng như an nguy của nàng." Khuynh Quân trả lời.
Oa nga~thực trêu thực tâm cơ!
Tiểu Ngũ nằm sấp vào trên ngọn cây, nó lắc lư cái đuôi dưới đáy lòng nói với Quân Cửu: "Chủ nhân vừa mới thử qua, hắn không phải Mặc Vô Việt. Nhưng mà hắn thật sự thực để ý chủ nhân đó, chủ nhân có thể suy xét một chút để hắn thành lốp xe dự phòng thứ hai."
Quân Cửu: "Cái gì là lốp xe dự phòng?"
"Meo~chính là Mặc Vô Việt không tốt, chúng ta liền đổi qua Khuynh Quân!" Tiểu Ngũ nói, không biết có phải ảo giác của nó hay không. Đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như Khuynh Quân còn liếc mắt nhìn nó một cái. Nhưng chờ Tiểu Ngũ xù lông dựng thẳng đồng tử lên nhìn chằm chằm vào Khuynh Quân, lại một chút vấn đề cũng tìm không thấy.
Bị phản phệ, thì hắn liền không phải sao?
Quân Cửu cũng không đánh mất hoài nghi dưới đáy lòng. Lúc này Khuynh Quân hỏi nàng: "Nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đi."
"Được thôi. Ta muốn đi gặp Lê phủ chủ, Vô Việt đi thôi!"
Khuynh Quân bước chân dừng lại không nhúc nhích, Quân Cửu đã bước đi ra ngoài hai bước, lại nghiêng người quay đầu lại nhìn hắn cười phúc hắc giảo hoạt. Quân Cửu nhướng mày: "Làm sao vậy, ta chẳng lẽ kêu sai tên sao?"
Trường hợp nhất thời giống như bị phong ấn, chỉ có khóe miệng Quân Cửu ngậm cười phúc hắc.
Khuynh Quân lẳng lặng nhìn Quân Cửu, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên cây Tiểu Ngũ sét đánh trừng lớn mắt hổ, dùng sức nhìn chằm chằm Khuynh Quân. Thật là Mặc Vô Việt?
Cách đó không xa Lãnh Uyên đang theo dõi đã bĩ sặc rồi, vẻ mặt khiếp sợ hoảng sợ xa xa nhìn bên này. Không xong! Chủ nhân rớt áo lót, chỉ là Quân cô nương đoán được như thế nào?
An tĩnh trầm mặc có ba giây, Khuynh Quân mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi làm sao mà đoán được?"
"Bằng trực giác. Từ sau khi huynh đến rồi, Vô Việt thật giống như mất tích, ngay cả Lãnh Uyên cũng không truyền đến bất luận tin tức gì. Còn nữa, huynh cho ta cảm giác không giống nhau, đây là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế. Tiếp theo, tuy rằng vừa rồi ta thử huynh thất bại, nhưng ta vẫn muốn vâng theo bản tâm cùng trực giác, gạt huynh một cái."
Tươi cười trên khóe miệng Quân Cửu dần dần phóng đại, nàng mở tay ra nhún vai. Mặt mày khiêu khích, phúc hắc lại giảo hoạt: "Xem ra trực giác của ta không có sai. Huynh chính là Vô Việt!"
"Ừ, Tiểu Cửu Nhi thực thông minh." Khuynh Quân nhìn nàng, ánh mắt sủng nịch lại cao hứng.
Thì ra hắn ở trong lòng Tiểu Cửu Nhi là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế. Chỉ mỗi điểm này, cũng đủ cho Khuynh Quân Mặc Vô Việt cao hứng thật lâu thật lâu!
Quân Cửu lại liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt một cái, nàng xoay người tránh ra. Không cần ngôn ngữ, Mặc Vô Việt theo sau một bên quan sát đến Quân Cửu phản ứng. Đối mặt hắn giấu giếm, Quân Cửu thoạt nhìn cũng không tức giận, khóe miệng ngậm cười tựa như chỉ có cao hứng cùng sung sướng vì đoán trúng thân phận của hắn.
"Meo!"
Lúc này Tiểu Ngũ từ trên cây nhảy xuống ngồi xổm trên vai Quân Cửu, mặt quay ra sau nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Việt. Thật là Mặc Vô Việt à? Hoàn toàn là hai người mà!
Quân Cửu sờ mông Tiểu Ngũ, tò mò mở miệng: "Vì sao huynh muốn biến thành cái dạng này, còn thay đổi thân phận với tên."
Khuynh Quân Khuynh Quân, hiện tại nghe tới cái tên mà Mặc Vô Việt lấy, mục đích thực trực tiếp thực thuần túy nha! Nhưng mà nàng cũng dùng tên Mặc Vô Việt, hai người tám lạng nửa cân đi~~
Mặc Vô Việt bước nhanh đi lên tới dắt tay Quân Cửu, hắn nghiêng đầu nhìn Quân Cửu câu môi, rõ ràng là mặt cấm dục tiên khí, lại bởi vì thân phận bại lộ thì chớp mắt trở nên tà khí yêu nghiệt lên. Hắn nói nhỏ: "Bởi vì như vậy, ta mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nàng. Thời thời khắc khắc, không cần chia lìa."
Chương 518: Cho chính mình đội nón xanh.
Quân Cửu không nghĩ tới, mục đích của Mặc Vô Việt lại là bởi vì như vậy, mới làm cho mình hóa thành Khuynh Quân tới tìm nàng. Không biết phải dùng dạng ngôn ngữ gì tới hình dung tâm tình của mình giờ phút này, khóe miệng nàng lại cong cong lên.
Kéo Tiểu Ngũ xuống dưới ôm lấy, Quân Cửu liếc xéo Mặc Vô Việt lại hỏi: "Vậy vì sao huynh lại muốn gạt ta?"
Mặc Vô Việt: "Muốn nhìn xem một chút khi nào thì Tiểu Cửu Nhi đoán được thân phận của ta. Tiểu Cửu Nhi tức giận sao?"
Quân Cửu lắc đầu, tức giận? Vì sao phải tức giận. Đối với gương mặt này của Mặc Liêu Liêu, ở sau khi biết mục đích của hắn rồi thì làm sao mà giận nổi?
Nhưng mà khóe miệng ngậm cười thêm vài phần giảo hoạt, Quân Cửu vuốt ve Tiểu Ngũ hỏi Mặc Vô Việt: "Ta đoán được thân phận của huynh nhanh như vậy, có thực ngoài ý muốn hay không? Rốt cuộc ta muốn thí nghiệm năng lực của huynh, lại thất bại. Cuối cùng dựa vào trực giác nhận ra huynh."
"Có ngoài ý muốn, Tiểu Cửu Nhi quá thông minh!" Mặc Vô Việt nói, tất cả đều là khen Quân Cửu.
Hắn thiệt tình thực lòng, không mang theo nửa điểm khoa trương không mang theo nửa phần cố tình. Một câu một chữ đều làm Quân Cửu thực vui vẻ, thể xác và tinh thần vui sướng chưa bao giờ có, mặt mày đều nổi lên ý cười vui thích.
Nhưng ngay sau đó Mặc Vô Việt ngữ khí trầm trầm: "Nhưng về sau Tiểu Cửu Nhi nàng không được chưa từng nói cho ta, liền thử lực lượng của ta. Vừa rồi là ta phản ứng mau nên đã kịp thu hồi đại bộ phận lực lượng, nếu không nàng nhận lấy phản phệ sẽ lợi hại hơn."
Tưởng tượng đến mình sẽ làm Quân Cửu bị thương, Mặc Vô Việt khó tránh khỏi ánh mắt âm trầm bạo ngược lên.
"Điểm này ta cũng muốn hỏi. Chúng ta không phải song tu sao, vì sao còn sẽ bị lực lượng của huynh phản phệ?" Quân Cửu gật gật đầu, ngay sau đó đuổi theo hỏi lại Mặc Vô Việt.
Nàng thực nghi hoặc.
Song tu có ý nghĩa hai bên lực lượng lẫn nhau dung hợp nối liền, không chỉ có ngày thường tu luyện hữu ích với hai bên. Nếu trọng thương, còn có thể lấy lực lượng của chính mình chữa khỏi đối phương, đây là có hiệu quả còn muốn thần kỳ hơn cả ăn linh đan diệu dược. Nhưng vì sao nàng bị phản phệ?
Ánh mắt Mặc Vô Việt thâm thâm, hắn cất tiếng nói trầm thấp ám ách: "Bởi vì lực lượng dùng để song tu, là một cổ ôn hòa nhất trong cơ thể ta. Nếu là toàn bộ lực lượng, Tiểu Cửu Nhi nàng sẽ thừa nhận không được."
"Ta hiểu rồi." Quân Cửu đã hiểu.
Là nàng quên mất, thực lực chân chính của Mặc Vô Việt rất mạnh rất mạnh, mạnh đến nàng cũng đoán không ra một trong số đó.
Thực lực cách xa, thì song tu không hề là có lợi đối với hai bên. Rất có khả năng sẽ biến thành đơn phương thải bổ, à không, chút thực lực ấy của nàng còn chưa đủ cho Mặc Vô Việt ăn một bữa. Hắn song tu cùng nàng, là áp chế gần như tất cả lực lượng, chỉ phân ra một cổ ôn hòa nhất kia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Cửu rét lạnh kiên định vững vàng lên.
Nàng sẽ nắm chặt tu luyện, đuổi theo Mặc Vô Việt! Đến lúc đó song tu lẫn nhau, chính là đường đường chính chính lực lượng ngang nhau.
Bàn tay đang nắm cổ tay đột nhiên lôi kéo ra sau, Mặc Vô Việt ngữ khí tò mò: "Tiểu Cửu Nhi suy nghĩ cái gì? Đã tới chỗ ở của Lê phủ chủ rồi."
"Hả?" Quân Cửu ngẩng đầu, mới phát hiện đã tới chỗ ở của Lê Đinh rồi. Đây là một chỗ lầu các ở học phủ của Lê Đinh, Bích Nguyệt từng nói qua cho nàng. Thường ba ngày trước sau ngày mười lăm, Lê Đinh đều sẽ tới chỗ này ở hai ngày. Hôm nay, cũng vừa lúc là mười lăm.
Quân Cửu đang muốn cất bước đi vào, đột nhiên chợt dừng quay đầu lại nhìn Mặc Vô Việt. Nàng câu môi nói: "Nếu hiện tại huynh là Khuynh Quân, ta vẫn nên kêu huynh là Khuynh Quân đi. Đối ngoại, huynh chính là bằng hữu của ta."
"Chỉ là bằng hữu sao?" Mặc Vô Việt hơi nhếch khóe môi, tà khí trêu người.
"Rốt cuộc sư huynh ta bọn họ cũng không biết thân phận của huynh. Huynh cũng không muốn đội nón xanh cho chính trên đầu mình đi?" Quân Cửu bỡn cợt chớp chớp mắt, chế nhạo nhìn Mặc Vô Việt. Vốn dĩ hiện tại Khanh Vũ đã hoài nghi Quân Cửu muốn có cái gì đó với Khuynh Quân, mà đã quên Mặc Vô Việt.
Nếu là thật sự lại có cái gì. Chỉ sợ Khanh Vũ bọn họ đều sẽ cho rằng Mặc Vô Việt là tiểu đáng thương bị vứt bỏ~~
Tuy rằng Quân Cửu rất vui sướng khi người gặp họa muốn nhìn một một màn kia, nhưng nàng lại không phải thật sự muốn cho Mặc Vô Việt đội nón xanh, cho nên vẫn là thôi đi.
Nhìn bộ dáng Quân Cửu bỡn cợt giảo hoạt, Mặc Vô Việt không nhịn xuống nhéo nhéo khuôn mặt Quân Cửu, cuối cùng bị Tiểu Ngũ chụp bay tay. Mắt hổ tức giận trợn tròn trừng nhìn hắn, không được niết mặt chủ nhân!
Mặc Vô Việt thu liễm tà khí lười biếng, lại khôi phục gương mặt tiên khí cấm dục phù hợp thân phận. Hắn hơi hơi gật đầu: "Được, nghe nàng."
"Đi thôi, chúng ta đi vào."
Quân Cửu ở phía trước, Mặc Vô Việt ở phía sau. Hiện tại thân phận của Quân Cửu là đệ tử môn hạ của Lê Đinh, đều có lệnh bài có thể làm lơ trận pháp tiến vào viện của Lê Đinh. Nhưng chưa từng nghĩ đi vào liền nghe được trong phòng truyền ra thanh âm kích động của Lệ Vân Xu: "Lê gia gia, thật là Địa Ma Cung? Là hắn sao?"
Địa Ma Cung? Quân Cửu nhướng mày, đó là cái gì.
Chỉ có ánh mắt Mặc Vô Việt lóe lóe. Thủy Thanh Liên cũng coi như giúp hắn, cho nên hắn thuận tay giúp y tìm đệ đệ. Nhưng mà hắn mới vừa để Lãnh Uyên đi điều tra Địa Ma Cung, trước mắt còn chưa phục mệnh.
Bọn họ nhất thời ngừng ở trong viện, lại nghe phòng trong truyền ra thanh âm. Lệ Vân Xu rất là khiếp sợ, ngữ khí phức tạp hỏi: "Con không tin là huynh ấy. Độc Cô Thanh đã truyền lệnh tất cả phủ chủ, chuẩn bị đi bắt huynh ấy. Nhưng nếu thật là huynh ấy, tuyệt đối không có khả năng tới quấy nhiễu thú tái."
"Vân Xu con lẳng lặng trước, hai tiểu gia hỏa ngoài cửa, vào đi." Lê Đinh thanh âm ôn hòa hiền từ từ phòng trong truyền ra, mắt thường có thể thấy được sóng âm, lại ấm áp như thái dương ngày xuân, không mang theo một chút lực công kích.
Quân Cửu và Mặc Vô Việt trao đổi một ánh mắt, cùng đến gần trong phòng.
Lệ Vân Xu quay đầu lại nhìn thấy là Quân Cửu, tức khắc cao hứng. "Quân.." Dư quang khóe mắt thoáng nhìn Khuynh Quân bên cạnh Quân Cửu, lời nói lập tức chuyển vòng ở trong miệng: "Mặc sư đệ đã đến rồi! Ngươi, ngươi là Khuynh Quân. Sao ngươi cũng tới?"
Lệ Vân Xu đã gặp qua Khuynh Quân, hơn nữa Khuynh Quân dỗi Độc Cô Thanh cũng làm nàng ký ức khắc sâu, hơn nữa Khuynh Quân còn có quan hệ cùng Thủy Thanh Liên.
Lê Đinh liếc mắt nhìn Quân Cửu một cái, dư lại ánh mắt hoàn toàn dừng ở trên người Khuynh Quân. Ông sờ sờ chòm râu: "Ngươi chính là tên đệ tử của Thủy phủ chủ, Khuynh Quân?"
"Đúng vậy." Khuynh Quân lãnh đạm trả lời.
Hắn lãnh đạm, cũng sẽ không làm Lê Đinh cảm thấy không vui. Nghĩ đến hắn là người của Thủy Thanh Liên, lại nhìn hắn có khí chất bất phàm thoát tục, cảm thấy hắn lãnh đạm là thực bình thường. Ngược lại là Quân Cửu rất có hứng thú nhìn chằm chằm hắn đánh giá.
Khuynh Quân, Mặc Vô Việt. Hoàn toàn chính là hai người!
Nếu không phải vừa rồi nàng vạch trần thân phận của Mặc Vô Việt, hiện tại nhìn Khuynh Quân cũng sẽ không có một chút liên tưởng đến trên người Mặc Vô Việt. Nhưng mà bản thân mình cũng không thua kém, khi nam trang tuấn mỹ vô trù, tuyệt đối không sẽ làm người khác liên tưởng đến nàng khi nữ trang sáng quắc như hỏa, liễm diễm khuynh thành.
Lê Đinh nhìn hai người họ, mở miệng: "Đều ngồi đi, vừa lúc lão phu cũng có một chuyện muốn hỏi cả hai một chút."
"Lê phủ chủ muốn hỏi Địa Ma Cung?" Quân Cửu ngồi xuống, nhướng mày trực tiếp làm rõ.
Lệ Vân Xu vẻ mặt kinh ngạc: "Mặc sư đệ làm sao mà đệ biết được?"
"Bởi vì thanh âm của cô vừa mới quá lớn, cho nên ta đều nghe thấy được." Quân Cửu câu môi nhìn Lệ Vân Xu, không biết sao, Lệ Vân Xu thế nhưng chậm rãi mặt đỏ lên, gật gật đầu vẻ mặt thẹn thùng không nói.
Quân Cửu thực mờ mịt ôm Tiểu Ngũ, sao vậy? Nàng không có tán gái mà.
Mặc Vô Việt: A.
Nếu muốn xác định hắn có phải Mặc Vô Việt hay không, chỉ cần bắt lấy tay hắn.
Lúc Quân Cửu trúng cổ, nàng và Mặc Vô Việt lấy song tu giải cổ, linh lực trong cơ thể bọn họ có thể dung hợp luyện hóa lẫn nhau, đây là bất luận kẻ nào cũng không thay thế được. Một khắc Quân Cửu chế trụ bàn tay Khuynh Quân kia, linh lực trào ra theo lòng bàn tay Khuynh Quân hoàn toàn đi vào trong thân thể hắn.
Hít!
Quân Cửu hít sâu, rút tay về nhanh như chớp. Đau quá!
Khuynh Quân ôm Quân Cửu trong lòng rời đi thoáng dừng bước chân, hắn dừng lại duỗi tay bắt lấy cánh tay Quân Cửu. Khuynh Quân chau mày: "Thế nào?"
Trong nháy mắt lực lượng Quân Cửu hoàn toàn đi vào trong cơ thể Khuynh Quân, lập tức bị phản phệ. Đau đớn như nung như nấu, Quân Cửu nhíu mày cúi đầu nhìn vết thương trên lòng bàn tay. Như là bị lửa cháy cực kỳ cực nóng thiêu cháy, lòng bàn tay đỏ có thể lấy máu. Mặt ngoài nhìn không thấy vết thương, lại đau đớn khó nhịn.
Khuynh Quân thấy vậy, lập tức buông tay ôm Quân Cửu ra. Hắn giơ tay đặt ở lòng bàn tay Quân Cửu nhẹ nhàng mơn trớn, tiếng nói trầm thấp: "Sẽ tốt nhanh thôi."
Theo sau đó là một màn thần kỳ đã xảy ra, địa phương lòng bàn tay Quân Cửu được Khuynh Quân mơn trớn, nóng phỏng tiêu tán rút đi một tấc lại một tấc, cuối cùng khi rời đi thì lòng bàn tay khôi phục trắng nõn mềm mại. Thật giống như vừa mới chỉ là ảo giác!
Đây là có chuyện gì?
Bản thân Quân Cửu chính là luyện dược sư, nàng biết rõ chuyện này không có khả năng. Nếu vừa rồi nàng bị Khuynh Quân phản phệ bị thương, sao có thể nháy mắt biến mất sạch sẽ. Trừ phi, cổ lực lượng đả thương nàng vừa mới bị Khuynh Quân hút đi. Lực lượng phản phệ, chẳng lẽ nàng hoài nghi sai rồi?
Quân Cửu nhíu mày hoang mang nhìn Khuynh Quân, người sau ngước mắt đối diện cùng nàng, bình tĩnh trong ánh mắt ẩn hàm hai phân tức giận. Hắn nói: "Nàng muốn hỏi có thể trực tiếp hỏi ta, không nên lỗ mãng như vậy."
"Hỏi ngươi ngươi sẽ nói?" Quân Cửu nhướng mày.
Khuynh Quân nhíu mày, vừa muốn mở miệng trả lời nàng. Mặt sau Hồng Anh suất lĩnh một chúng bạc vệ đánh tới: "Bắt lấy bọn họ, đừng để cho bọn họ chạy!"
Ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, Khuynh Quân vừa nhấc đầu mục quang nhìn thẳng Hồng Anh. Người sau lập tức co rúm lại thân thể không ngừng run lên, tùy ý bạc vệ vượt qua bên người nàng ta, cũng vẫn không nhúc nhích. Chỉ liếc mắt một cái như vậy, cả người Hồng Anh ứa ra mồ hôi lạnh, tim đập nhanh giống như có một bàn tay muốn bóp nát nó.
Thật đáng sợ!
Sợ hãi, giống như vừa mới đặt mình trong tử vong. Hồng Anh sợ hãi, lui về phía sau..
Không ai chú ý Hồng Anh, khi Quân Cửu quay đầu lại nhìn về phía bạc vệ, Khuynh Quân kéo nàng đến phía sau. Hắn lạnh lùng ngạo mạn tàn nhẫn nhìn bạc vệ xông tới, hơi hơi giơ tay tịnh chỉ vẽ ra trước người một cái. Tranh! Kiếm ý kinh thiên nổi lên, bạch quang hiện ra từ trung gian kéo ra một vết kiếm hình vòng cung. (tịnh chỉ: Đầu ngón tay gập lại rồi chỉ ra)
Nơi vết kiếm đi qua, tất cả bạc vệ đều bị chém eo. Mà chuyện này, từ bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ trong nháy mắt. Khi đám người lấy lại tinh thần, chỉ thấy một đám bạc vệ hoặc cứng đờ tại chỗ, hoặc theo lực đạo đi từ từ về phía trước.
Lại một giây, bịch bịch bịch --
Kinh ngạc nhìn thi thể đầy đất, Quân Cửu nhướng mày. Bạc vệ chính là cận vệ của Độc Cô Thanh, thực lực mạnh hơn đệ tử Thái Hoàng Phủ nhiều. Lại vẫn cứ bị Khuynh Quân một đạo kiếm linh quyết chém giết, hắn mạnh như thế sao?
Ánh mắt Khuynh Quân máu lạnh tàn nhẫn, hắn nhàn nhạt xẹt qua thi thể trên mặt đất. Khi xoay người nhìn về phía Quân Cửu, trong mắt mới nhộn nhạo gợn sóng trở nên ôn hòa hơn một ít. Khuynh Quân nói: "Để ả chạy thoát."
Quân Cửu lúc này mới phát hiện, không thấy Hồng Anh.
Thì ra khi nàng ta đối diện với đôi mắt Khuynh Quân, thì sợ tới mức chạy trối chết. Lúc này mới gặp vận may cứt chó né tránh một kiếm linh quyết của Khuynh Quân.
Nhưng mà hiện tại Quân Cửu cũng không rảnh đuổi theo Hồng Anh. Dù sao Hồng Anh ở Phủ Thái Hoàng, nàng ta hòa thượng chạy được miếu đứng yên! Ngưng mắt nhìn chằm chằm Khuynh Quân, Quân Cửu hài hước câu môi: "Nhưng ngươi giết bạc vệ, không sợ Độc Cô Thanh tìm ngươi phiền toái sao?"
"Điểm phiền toái này, sao quan trọng như an nguy của nàng." Khuynh Quân trả lời.
Oa nga~thực trêu thực tâm cơ!
Tiểu Ngũ nằm sấp vào trên ngọn cây, nó lắc lư cái đuôi dưới đáy lòng nói với Quân Cửu: "Chủ nhân vừa mới thử qua, hắn không phải Mặc Vô Việt. Nhưng mà hắn thật sự thực để ý chủ nhân đó, chủ nhân có thể suy xét một chút để hắn thành lốp xe dự phòng thứ hai."
Quân Cửu: "Cái gì là lốp xe dự phòng?"
"Meo~chính là Mặc Vô Việt không tốt, chúng ta liền đổi qua Khuynh Quân!" Tiểu Ngũ nói, không biết có phải ảo giác của nó hay không. Đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như Khuynh Quân còn liếc mắt nhìn nó một cái. Nhưng chờ Tiểu Ngũ xù lông dựng thẳng đồng tử lên nhìn chằm chằm vào Khuynh Quân, lại một chút vấn đề cũng tìm không thấy.
Bị phản phệ, thì hắn liền không phải sao?
Quân Cửu cũng không đánh mất hoài nghi dưới đáy lòng. Lúc này Khuynh Quân hỏi nàng: "Nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đi."
"Được thôi. Ta muốn đi gặp Lê phủ chủ, Vô Việt đi thôi!"
Khuynh Quân bước chân dừng lại không nhúc nhích, Quân Cửu đã bước đi ra ngoài hai bước, lại nghiêng người quay đầu lại nhìn hắn cười phúc hắc giảo hoạt. Quân Cửu nhướng mày: "Làm sao vậy, ta chẳng lẽ kêu sai tên sao?"
Trường hợp nhất thời giống như bị phong ấn, chỉ có khóe miệng Quân Cửu ngậm cười phúc hắc.
Khuynh Quân lẳng lặng nhìn Quân Cửu, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên cây Tiểu Ngũ sét đánh trừng lớn mắt hổ, dùng sức nhìn chằm chằm Khuynh Quân. Thật là Mặc Vô Việt?
Cách đó không xa Lãnh Uyên đang theo dõi đã bĩ sặc rồi, vẻ mặt khiếp sợ hoảng sợ xa xa nhìn bên này. Không xong! Chủ nhân rớt áo lót, chỉ là Quân cô nương đoán được như thế nào?
An tĩnh trầm mặc có ba giây, Khuynh Quân mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi làm sao mà đoán được?"
"Bằng trực giác. Từ sau khi huynh đến rồi, Vô Việt thật giống như mất tích, ngay cả Lãnh Uyên cũng không truyền đến bất luận tin tức gì. Còn nữa, huynh cho ta cảm giác không giống nhau, đây là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế. Tiếp theo, tuy rằng vừa rồi ta thử huynh thất bại, nhưng ta vẫn muốn vâng theo bản tâm cùng trực giác, gạt huynh một cái."
Tươi cười trên khóe miệng Quân Cửu dần dần phóng đại, nàng mở tay ra nhún vai. Mặt mày khiêu khích, phúc hắc lại giảo hoạt: "Xem ra trực giác của ta không có sai. Huynh chính là Vô Việt!"
"Ừ, Tiểu Cửu Nhi thực thông minh." Khuynh Quân nhìn nàng, ánh mắt sủng nịch lại cao hứng.
Thì ra hắn ở trong lòng Tiểu Cửu Nhi là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế. Chỉ mỗi điểm này, cũng đủ cho Khuynh Quân Mặc Vô Việt cao hứng thật lâu thật lâu!
Quân Cửu lại liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt một cái, nàng xoay người tránh ra. Không cần ngôn ngữ, Mặc Vô Việt theo sau một bên quan sát đến Quân Cửu phản ứng. Đối mặt hắn giấu giếm, Quân Cửu thoạt nhìn cũng không tức giận, khóe miệng ngậm cười tựa như chỉ có cao hứng cùng sung sướng vì đoán trúng thân phận của hắn.
"Meo!"
Lúc này Tiểu Ngũ từ trên cây nhảy xuống ngồi xổm trên vai Quân Cửu, mặt quay ra sau nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Việt. Thật là Mặc Vô Việt à? Hoàn toàn là hai người mà!
Quân Cửu sờ mông Tiểu Ngũ, tò mò mở miệng: "Vì sao huynh muốn biến thành cái dạng này, còn thay đổi thân phận với tên."
Khuynh Quân Khuynh Quân, hiện tại nghe tới cái tên mà Mặc Vô Việt lấy, mục đích thực trực tiếp thực thuần túy nha! Nhưng mà nàng cũng dùng tên Mặc Vô Việt, hai người tám lạng nửa cân đi~~
Mặc Vô Việt bước nhanh đi lên tới dắt tay Quân Cửu, hắn nghiêng đầu nhìn Quân Cửu câu môi, rõ ràng là mặt cấm dục tiên khí, lại bởi vì thân phận bại lộ thì chớp mắt trở nên tà khí yêu nghiệt lên. Hắn nói nhỏ: "Bởi vì như vậy, ta mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nàng. Thời thời khắc khắc, không cần chia lìa."
Chương 518: Cho chính mình đội nón xanh.
Quân Cửu không nghĩ tới, mục đích của Mặc Vô Việt lại là bởi vì như vậy, mới làm cho mình hóa thành Khuynh Quân tới tìm nàng. Không biết phải dùng dạng ngôn ngữ gì tới hình dung tâm tình của mình giờ phút này, khóe miệng nàng lại cong cong lên.
Kéo Tiểu Ngũ xuống dưới ôm lấy, Quân Cửu liếc xéo Mặc Vô Việt lại hỏi: "Vậy vì sao huynh lại muốn gạt ta?"
Mặc Vô Việt: "Muốn nhìn xem một chút khi nào thì Tiểu Cửu Nhi đoán được thân phận của ta. Tiểu Cửu Nhi tức giận sao?"
Quân Cửu lắc đầu, tức giận? Vì sao phải tức giận. Đối với gương mặt này của Mặc Liêu Liêu, ở sau khi biết mục đích của hắn rồi thì làm sao mà giận nổi?
Nhưng mà khóe miệng ngậm cười thêm vài phần giảo hoạt, Quân Cửu vuốt ve Tiểu Ngũ hỏi Mặc Vô Việt: "Ta đoán được thân phận của huynh nhanh như vậy, có thực ngoài ý muốn hay không? Rốt cuộc ta muốn thí nghiệm năng lực của huynh, lại thất bại. Cuối cùng dựa vào trực giác nhận ra huynh."
"Có ngoài ý muốn, Tiểu Cửu Nhi quá thông minh!" Mặc Vô Việt nói, tất cả đều là khen Quân Cửu.
Hắn thiệt tình thực lòng, không mang theo nửa điểm khoa trương không mang theo nửa phần cố tình. Một câu một chữ đều làm Quân Cửu thực vui vẻ, thể xác và tinh thần vui sướng chưa bao giờ có, mặt mày đều nổi lên ý cười vui thích.
Nhưng ngay sau đó Mặc Vô Việt ngữ khí trầm trầm: "Nhưng về sau Tiểu Cửu Nhi nàng không được chưa từng nói cho ta, liền thử lực lượng của ta. Vừa rồi là ta phản ứng mau nên đã kịp thu hồi đại bộ phận lực lượng, nếu không nàng nhận lấy phản phệ sẽ lợi hại hơn."
Tưởng tượng đến mình sẽ làm Quân Cửu bị thương, Mặc Vô Việt khó tránh khỏi ánh mắt âm trầm bạo ngược lên.
"Điểm này ta cũng muốn hỏi. Chúng ta không phải song tu sao, vì sao còn sẽ bị lực lượng của huynh phản phệ?" Quân Cửu gật gật đầu, ngay sau đó đuổi theo hỏi lại Mặc Vô Việt.
Nàng thực nghi hoặc.
Song tu có ý nghĩa hai bên lực lượng lẫn nhau dung hợp nối liền, không chỉ có ngày thường tu luyện hữu ích với hai bên. Nếu trọng thương, còn có thể lấy lực lượng của chính mình chữa khỏi đối phương, đây là có hiệu quả còn muốn thần kỳ hơn cả ăn linh đan diệu dược. Nhưng vì sao nàng bị phản phệ?
Ánh mắt Mặc Vô Việt thâm thâm, hắn cất tiếng nói trầm thấp ám ách: "Bởi vì lực lượng dùng để song tu, là một cổ ôn hòa nhất trong cơ thể ta. Nếu là toàn bộ lực lượng, Tiểu Cửu Nhi nàng sẽ thừa nhận không được."
"Ta hiểu rồi." Quân Cửu đã hiểu.
Là nàng quên mất, thực lực chân chính của Mặc Vô Việt rất mạnh rất mạnh, mạnh đến nàng cũng đoán không ra một trong số đó.
Thực lực cách xa, thì song tu không hề là có lợi đối với hai bên. Rất có khả năng sẽ biến thành đơn phương thải bổ, à không, chút thực lực ấy của nàng còn chưa đủ cho Mặc Vô Việt ăn một bữa. Hắn song tu cùng nàng, là áp chế gần như tất cả lực lượng, chỉ phân ra một cổ ôn hòa nhất kia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Cửu rét lạnh kiên định vững vàng lên.
Nàng sẽ nắm chặt tu luyện, đuổi theo Mặc Vô Việt! Đến lúc đó song tu lẫn nhau, chính là đường đường chính chính lực lượng ngang nhau.
Bàn tay đang nắm cổ tay đột nhiên lôi kéo ra sau, Mặc Vô Việt ngữ khí tò mò: "Tiểu Cửu Nhi suy nghĩ cái gì? Đã tới chỗ ở của Lê phủ chủ rồi."
"Hả?" Quân Cửu ngẩng đầu, mới phát hiện đã tới chỗ ở của Lê Đinh rồi. Đây là một chỗ lầu các ở học phủ của Lê Đinh, Bích Nguyệt từng nói qua cho nàng. Thường ba ngày trước sau ngày mười lăm, Lê Đinh đều sẽ tới chỗ này ở hai ngày. Hôm nay, cũng vừa lúc là mười lăm.
Quân Cửu đang muốn cất bước đi vào, đột nhiên chợt dừng quay đầu lại nhìn Mặc Vô Việt. Nàng câu môi nói: "Nếu hiện tại huynh là Khuynh Quân, ta vẫn nên kêu huynh là Khuynh Quân đi. Đối ngoại, huynh chính là bằng hữu của ta."
"Chỉ là bằng hữu sao?" Mặc Vô Việt hơi nhếch khóe môi, tà khí trêu người.
"Rốt cuộc sư huynh ta bọn họ cũng không biết thân phận của huynh. Huynh cũng không muốn đội nón xanh cho chính trên đầu mình đi?" Quân Cửu bỡn cợt chớp chớp mắt, chế nhạo nhìn Mặc Vô Việt. Vốn dĩ hiện tại Khanh Vũ đã hoài nghi Quân Cửu muốn có cái gì đó với Khuynh Quân, mà đã quên Mặc Vô Việt.
Nếu là thật sự lại có cái gì. Chỉ sợ Khanh Vũ bọn họ đều sẽ cho rằng Mặc Vô Việt là tiểu đáng thương bị vứt bỏ~~
Tuy rằng Quân Cửu rất vui sướng khi người gặp họa muốn nhìn một một màn kia, nhưng nàng lại không phải thật sự muốn cho Mặc Vô Việt đội nón xanh, cho nên vẫn là thôi đi.
Nhìn bộ dáng Quân Cửu bỡn cợt giảo hoạt, Mặc Vô Việt không nhịn xuống nhéo nhéo khuôn mặt Quân Cửu, cuối cùng bị Tiểu Ngũ chụp bay tay. Mắt hổ tức giận trợn tròn trừng nhìn hắn, không được niết mặt chủ nhân!
Mặc Vô Việt thu liễm tà khí lười biếng, lại khôi phục gương mặt tiên khí cấm dục phù hợp thân phận. Hắn hơi hơi gật đầu: "Được, nghe nàng."
"Đi thôi, chúng ta đi vào."
Quân Cửu ở phía trước, Mặc Vô Việt ở phía sau. Hiện tại thân phận của Quân Cửu là đệ tử môn hạ của Lê Đinh, đều có lệnh bài có thể làm lơ trận pháp tiến vào viện của Lê Đinh. Nhưng chưa từng nghĩ đi vào liền nghe được trong phòng truyền ra thanh âm kích động của Lệ Vân Xu: "Lê gia gia, thật là Địa Ma Cung? Là hắn sao?"
Địa Ma Cung? Quân Cửu nhướng mày, đó là cái gì.
Chỉ có ánh mắt Mặc Vô Việt lóe lóe. Thủy Thanh Liên cũng coi như giúp hắn, cho nên hắn thuận tay giúp y tìm đệ đệ. Nhưng mà hắn mới vừa để Lãnh Uyên đi điều tra Địa Ma Cung, trước mắt còn chưa phục mệnh.
Bọn họ nhất thời ngừng ở trong viện, lại nghe phòng trong truyền ra thanh âm. Lệ Vân Xu rất là khiếp sợ, ngữ khí phức tạp hỏi: "Con không tin là huynh ấy. Độc Cô Thanh đã truyền lệnh tất cả phủ chủ, chuẩn bị đi bắt huynh ấy. Nhưng nếu thật là huynh ấy, tuyệt đối không có khả năng tới quấy nhiễu thú tái."
"Vân Xu con lẳng lặng trước, hai tiểu gia hỏa ngoài cửa, vào đi." Lê Đinh thanh âm ôn hòa hiền từ từ phòng trong truyền ra, mắt thường có thể thấy được sóng âm, lại ấm áp như thái dương ngày xuân, không mang theo một chút lực công kích.
Quân Cửu và Mặc Vô Việt trao đổi một ánh mắt, cùng đến gần trong phòng.
Lệ Vân Xu quay đầu lại nhìn thấy là Quân Cửu, tức khắc cao hứng. "Quân.." Dư quang khóe mắt thoáng nhìn Khuynh Quân bên cạnh Quân Cửu, lời nói lập tức chuyển vòng ở trong miệng: "Mặc sư đệ đã đến rồi! Ngươi, ngươi là Khuynh Quân. Sao ngươi cũng tới?"
Lệ Vân Xu đã gặp qua Khuynh Quân, hơn nữa Khuynh Quân dỗi Độc Cô Thanh cũng làm nàng ký ức khắc sâu, hơn nữa Khuynh Quân còn có quan hệ cùng Thủy Thanh Liên.
Lê Đinh liếc mắt nhìn Quân Cửu một cái, dư lại ánh mắt hoàn toàn dừng ở trên người Khuynh Quân. Ông sờ sờ chòm râu: "Ngươi chính là tên đệ tử của Thủy phủ chủ, Khuynh Quân?"
"Đúng vậy." Khuynh Quân lãnh đạm trả lời.
Hắn lãnh đạm, cũng sẽ không làm Lê Đinh cảm thấy không vui. Nghĩ đến hắn là người của Thủy Thanh Liên, lại nhìn hắn có khí chất bất phàm thoát tục, cảm thấy hắn lãnh đạm là thực bình thường. Ngược lại là Quân Cửu rất có hứng thú nhìn chằm chằm hắn đánh giá.
Khuynh Quân, Mặc Vô Việt. Hoàn toàn chính là hai người!
Nếu không phải vừa rồi nàng vạch trần thân phận của Mặc Vô Việt, hiện tại nhìn Khuynh Quân cũng sẽ không có một chút liên tưởng đến trên người Mặc Vô Việt. Nhưng mà bản thân mình cũng không thua kém, khi nam trang tuấn mỹ vô trù, tuyệt đối không sẽ làm người khác liên tưởng đến nàng khi nữ trang sáng quắc như hỏa, liễm diễm khuynh thành.
Lê Đinh nhìn hai người họ, mở miệng: "Đều ngồi đi, vừa lúc lão phu cũng có một chuyện muốn hỏi cả hai một chút."
"Lê phủ chủ muốn hỏi Địa Ma Cung?" Quân Cửu ngồi xuống, nhướng mày trực tiếp làm rõ.
Lệ Vân Xu vẻ mặt kinh ngạc: "Mặc sư đệ làm sao mà đệ biết được?"
"Bởi vì thanh âm của cô vừa mới quá lớn, cho nên ta đều nghe thấy được." Quân Cửu câu môi nhìn Lệ Vân Xu, không biết sao, Lệ Vân Xu thế nhưng chậm rãi mặt đỏ lên, gật gật đầu vẻ mặt thẹn thùng không nói.
Quân Cửu thực mờ mịt ôm Tiểu Ngũ, sao vậy? Nàng không có tán gái mà.
Mặc Vô Việt: A.