Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 246: Chân tướng ba năm trước [4]

Edit + beta: Triều Triệt


[HIDE-THANKS]"Nơi huấn luyện không thể nào có kết giới đi thông đến Ma giới, tên Ma tộc kia hiện tại còn chưa chạy thoát khỏi khu rừng đâu, Hoa Hi cũng vẫn đang ở chỗ này!"

Long Càn Ngọc nghe vậy thì đôi mắt hơi động đậy, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Nàng ấy đang ở đâu?"

Một nụ cười thần bí hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của Già Nhược, hắn nói với vẻ đắc ý: "Thứ kia đã xuất hiện, những người có tư cách đã đi vào một chiến trường khác!"

"Ý của Già Nhược tôn thượng là.." Vẻ vui sướng hiện lên trên mặt Ngọc Huyền Tử. "Chuyện tên Ma tộc đó xuất hiện không phải ngẫu nhiên ư?"

"Không, tên Ma tộc đó thực ra là ngoài dự đoán." Đôi mày thanh tú của Già Nhược nhăn lại. Rõ ràng hắn có một gương mặt thiếu niên nhưng lại cứ tỏ vẻ già dặn.

Ngọc Huyền Tử vuốt chòm râu, cười nói: "Không thể ngờ được, Huyền Vân Tông của chúng ta lại có đến hai người được chọn, ha ha ha.."

Sắc mặt Thần Nguyệt Tử hơi khó coi. "Chúc mừng Ngọc tông chủ được hẳn hai đệ tử có tư cách bước vào Kiếm Trủng!"

"Ha ha, đa tạ, đa tạ!" Ngọc Huyền Tử vui mừng không thôi.

Đúng lúc ấy, giọng nói của một vị trưởng lão vang lên từ kết giới trên đỉnh đầu: "Tôn thượng, tông chủ! Vô Cương của Phạn Âm Tự bỗng nhiên biến mất!"

"Cái gì?" Mọi người sửng sốt.

Một lát sau, giọng nói của một trưởng lão khác lại vọng tới. "Sóc Nguyệt Hàn U của Huyền Vân Tông cũng đã biến mất!"

"Còn có.. còn có Thần Nguyệt Thiên Hạc của Hoan Hỉ Cung.."

Lần này thì mọi người đều trầm mặc, quay sang nhìn nhau, trong lòng họ đều nảy ra một suy nghĩ.

"Xem ra một trận chiến khác vừa mới bắt đầu đấy." Thần Nguyệt Tử che môi cười khẽ.

Ngọc Huyền Tử gật đầu với sắc mặt nặng nề rồi cất giọng: "Đợt huấn luyện năm nay đã kết thúc, mọi người hãy triệu tập các đệ tử còn sót lại rồi quay về Huyền Vân Tông!"

"Tông chủ, ý ngài là Thất hoàng tử không sao đúng không?" Long Thiển Huân đẩy dạt mọi người ra rồi hỏi lớn tiếng, chẳng sợ ở đây đang có rất nhiều cao thủ.

"Quận chúa đừng lo lắng quá, đối với Thất hoàng tử mà nói thì đây là chuyện tốt." Ngọc Huyền Tử cất lời trấn an rồi vẫy vẫy tay. "Mọi người đều trở về hết đi!"

Long Thiển Huân thoáng yên lòng. Nàng ấy đi đến trước mặt Long Càn Ngọc, nói với giọng vui vẻ: "Ngọc ca ca, huynh nghe thấy chưa? Bọn họ không sao đâu! Huynh đừng lo lắng nữa."

Long Càn Ngọc khẽ gật đầu, trong mắt là một bầu trời cô đơn. Hắn mới đi được vài bước thì Mặc Thiên Tuyết bỗng chặn đường hắn: "Thái tử điện hạ, ta.."

"Ngươi câm mồm đi!" Long Thiển Huân cả giận nói, giọng nàng ấy còn chua ngoa hơn cả ngày thường. "Ngươi là đồ lừa đảo, ngươi lừa Ngọc ca ca bao nhiêu năm như thế! Còn bắt huynh ấy đối xử tốt với ngươi như vậy nữa chứ, đúng là vô liêm sỉ!"

Mặc Thiên Tuyết lã chã chực khóc, nhìn Long Càn Ngọc với vẻ bi ai: "Điện hạ, chẳng lẽ ngài thà tin tên Ma tộc đó còn hơn tin ta ư?"

Long Càn Ngọc bỗng ngước đôi mắt lạnh băng lên, nói: "Nếu người năm đó đúng là ngươi thì ngươi không thể nào không nhận ra tên Ma tộc đó, vì lúc đó ngươi còn đứng gần hắn hơn cả ta."

"Ta.." Mặc Thiên Tuyết còn muốn giải thích.

"Mặc Thiên Tuyết, nguyên nhân ta chưa giết ngươi chỉ có một mà thôi." Long Càn Ngọc nhìn nàng ta bằng ánh mắt rét lạnh đến đáng sợ. "Ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết nàng ấy là ai."

Nước mắt Mặc Thiên Tuyết rơi như mưa, nàng ta hỏi với giọng khàn khàn: "Ngươi chỉ muốn biết nàng ta là ai, vậy những gì ta bỏ ra vì ngươi trong ba năm qua thì sao, ngươi không có chút tình cảm nào đối với ta ư?"

"Nếu ngươi không lừa gạt ta, có lẽ ta đã không căm ghét ngươi nhiều đến vậy." Hắn lạnh lùng nói.

Đôi mắt Mặc Thiên Tuyết đột nhiên trợn to, sau đó nàng ta ngửa đầu cười ha hả: "Được thôi! Ngươi muốn biết nàng ta là ai, nhưng ta cứ không nói cho ngươi biết đấy! Nàng ta đã thề sẽ không bao giờ nói chuyện đó ra, nếu không nàng ta sẽ chết!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 247: Đế quân Trọng Tịch [1]

Edit + beta: Triều Triệt

Oa nam 9 lên sân khấu rồi nè ahuhu~~


[HIDE-THANKS]Nếu đã thất bại thì nàng ta khỏi cần phải giả bộ nữa. Dù sao nàng ta không chiếm được Thái tử thì Mặc Hoa Hi cũng đừng mơ có được!

Bốp!

Long Thiển Huân quăng qua đó một bạt tai thật lực, đánh nàng ta một cái cực kì vang.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Mặc Thiên Tuyết lập tức sưng phù lên, khoé miệng rách ra, dường như còn bị chảy máu.

"Có biết tại sao bổn quận chúa không giết ngươi không?" Long Thiển Huân hừ một tiếng. "Bởi vì ta sợ bẩn tay!"

Quận chúa à, một giây trước ngươi vừa mới tặng ta hai cái tát đấy, sao lúc đó ngươi không chê bẩn hả..

Mặc Thiên Tuyết cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Long Thiển Huân với vẻ oán hận, nhưng đáng tiếc người nọ chẳng thèm nhìn nàng ta nữa.

"Ngọc ca ca, chúng ta đi thôi, đừng bận lòng về ả lừa đảo này nữa. Sau này huynh cũng khỏi cần trốn tránh ả, ả còn lâu mới dám xuất hiện trước mặt huynh!"

Toàn thân Mặc Thiên Tuyết run rẩy. Sau khi Long Càn Ngọc rời khỏi, nàng ta như thể bị động kinh, khung cảnh trước mắt biến thành một màu đen. Nàng ta ngã nhào xuống đất.

Nàng ta nỗ lực bao nhiêu năm như thế, vậy mà bây giờ lại chẳng được cái gì cả?

Nàng ta vốn dĩ chỉ cần vươn tay là với tới cái ghế Thái tử phi rồi..

"A -- a -- a --!"

Tiếng thét chói tai điên cuồng của Mặc Thiên Tuyết vang vọng khắp khu rừng, chỉ tiếc là cuối cùng chẳng ai thèm để ý tới nàng ta.

* * * tiên nghịch thiên hạ ********

Gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng. Hoa Hi đỡ Long Càn Nguyệt dựa vào mặt sau một tảng đá lớn để tránh gió.

Từ sau khi bọn họ tới nơi này, hắn vẫn luôn hôn mê, dù nhịp thở rất bình thường nhưng nàng gọi kiểu gì cũng không tỉnh lại.

Hoa Hi cũng chẳng rõ là do đâu. Nàng đỡ Long Càn Nguyệt ngồi ngay ngắn rồi một mình bò lên trên tảng đá, phóng mắt nhìn về nơi xa.

Khắp nơi là một màu đen đặc, chẳng nhìn thấy gì cả. Cái chỗ chim không thèm ỉa này còn chẳng có bóng ma nào, rốt cục đây là chỗ khỉ ho cò gáy nào thế aaa!

Nếu là ở Ma giới thì sao có thể yên tĩnh thế này được?

"Ê!"

Nàng hô to một tiếng, thật lâu sau, nàng nghe thấy tiếng mình vọng lại từ bốn phương tám hướng.

Nàng vỗ nhẹ lên trán. Tiểu Quế Tử ló cái đầu nho nhỏ của nó ra khỏi túi.

"Òm ọp òm ọp!"

"Mi biết đây là chỗ nào hả?" Hoa Hi bất đắc dĩ hỏi.

Tiểu Quế Tử lay lay viền túi, duỗi tay chỉ chỉ phía trước. Nàng nhìn theo hướng ngón tay của nó, trong bóng tối ở tít phía xa kia dường như có vài tia sáng lấp lánh nhỏ vụn rơi xuống, phản chiếu trên mặt nước.

Thì ra chỗ đó có một cái hồ!

Đúng lúc nàng đang khát nước, cứ đến đó lấy chút nước uống đã.

Hoa Hi đặt phù chú ở xung quanh Long Càn Nguyệt, sau khi sắp xếp xong thì nàng một thân một mình đi tới cái hồ nhỏ đằng đó.

Cỏ dại mọc đầy trên mặt đất. Nàng bước thấp bước cao đi tới, ngẩng đầu thì chỉ thấy được thứ ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ càng ngày càng nhiều.

Như thể những ngôi sao trên bầu trời đang rớt xuống như mưa, trông thật lộng lẫy, rực rỡ đầy màu sắc.

Thật đẹp..

Trong một nơi tối đen như mực mà có thể thấy được khung cảnh lấp lánh như vậy, thật sự là quá đẹp.

Đột nhiên, một tia sáng vàng xuất hiện giữa không trung rồi từ từ đáp xuống. Ánh sáng vàng chậm rãi biến thành một chú nai con màu vàng, miệng ngậm sen vàng.

Leng ka leng keng.

Trong lúc chạy nhảy, tiếng chuông êm tai phát ra từ trên người chú nai con.

Nó chạy từ không trung tới bờ hồ, sau đó đặt đóa sen vàng vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, hồ nước đen như mực đã ngập đầy những đóa sen vàng nở rộ!

Ánh sáng vàng tức khắc xua tan bóng tối, tạo nên một quầng sáng thần thánh trên bầu trời!

Hoa Hi hơi hoảng hốt, đáy lòng nàng dường như dự cảm được gì đó, nàng bỗng dừng bước rồi lặng lẽ ngồi xổm xuống, để cỏ dại um tùm che đi bóng người mình.

Dù sao trời tối nên chẳng ai thấy được nàng đâu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 248: Đế quân Trọng Tịch [2]

Edit + beta: Triều Triệt


[HIDE-THANKS]Chú nai con vui vẻ nhảy nhót bên mép hồ, ánh sáng vàng trên người nó chậm rãi trôi theo. Một lát sau, nó nằm rạp xuống mặt đất, tư thế cực kì cung kính.

Một ngôi sao trên bầu trời đột nhiên tỏa hào quang chói lọi!

Ánh sáng ấy quá chói mắt nên Hoa Hi không thể không nhắm mắt lại. Đến khi nàng mở được mắt thì bên ngoài đã chỉ còn những đốm sáng li ti.

Một cơn gió thổi qua, bãi cỏ phát ra âm thanh rì rào, những đốm sáng đó đột nhiên biến thành vô số đom đóm bay vút lên cao.

Trong màn đêm, sen vàng nở rộ, muôn ngàn đom đóm bay múa. Hình ảnh ấy tĩnh lặng tựa như một bức tranh.

Bỗng một tiếng "rào" vang lên từ trong hồ nước. Sen vàng dạt sang bên cạnh, suối tóc đen nhánh như thể nhuộm đẫm sắc lạnh của màn đêm. Mái tóc ướt sũng vắt trên vai sau đó trượt xuống nước, xòe rộng ra y như một tấm lụa.

Hắn bước từng bước một từ trong nước lên trên, ánh đom đóm mờ ảo như một tầng lụa mỏng che đi cơ thể hắn.

Ở nơi hắn đi qua, sen vàng đua nhau khoe sắc. Dáng người đẹp đẽ vô song ấy như ánh trăng như nước chảy, là cảnh xuân tươi đẹp nhất đời người, là cảnh gió nổi tuyết bay, tuy nhiên chẳng dính líu gì tới trần tục.

Có vài người chưa từng dính khói lửa nhân gian, là vầng trăng cô độc trên trời cao, vĩnh viễn tỏa ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, hờ hững nhìn trần thế.

Chú nai con màu vàng nhảy lên, miệng ngậm trường bào màu tím dâng tới trước mặt hắn. Hắn duỗi tay nhận lấy, lúc rủ mắt, một vài tia sáng đom đóm ánh vào đáy mắt, vậy mà lại chiết xạ ra sắc tím huyễn hoặc.

Vừa lạnh lùng vừa diễm lệ, quả là hai sắc thái đối lập đến cực đoan.

Hoa Hi không khỏi giật thót. Cả đời này nàng đều không tin trên thế gian lại có người đẹp đến vậy, đẹp đến độ chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung thôi -- yêu nghiệt!

Nhưng nếu là yêu thì làm sao có được hơi thở cao ngạo tôn quý trên người hắn? Quả thực là thần thánh! Chỉ cần nhìn một cái thôi là đã muốn quỳ mọp bên chân hắn.

Dung mạo của Long Càn Nguyệt đã là hiếm có trên thế gian, tuyệt sắc khuynh thành, nhưng người nọ hoàn toàn áp đảo Long Càn Nguyệt.

Mái tóc ướt sũng của người nọ còn đang nhỏ nước, Hoa Hi hoàn toàn không dám đưa mắt nhìn lên trên. Hắn mới tắm xong, trên người chẳng có gì che đậy, nàng chỉ sợ nhìn một cái là không kìm nổi phun máu mũi mất..

Giờ phút này, nàng đang ấn tay lên ngực, cố gắng không để bản thân phát ra một tiếng động nào, tránh quấy rầy vị mỹ nhân kia rồi tạo thành hiểu lầm.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có sở thích nhìn lén người khác tắm rửa nhé!

Chỉ là nàng ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính đến Tiểu Quế Tử sẽ nhảy ra vào đúng lúc này. Đứa nhỏ này trời sinh đã cực kì dễ thương, nhưng lúc này nó lại như ăn trúng thuốc nổ, tự dưng nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú!

Hoa Hi hoảng sợ, do sự việc tới quá đột nhiên, không kịp phòng bị nên khi nàng muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa!

"Ngao -- ngao --" Tiểu Quế Tử đứng một bên gào thét, thậm chí còn muốn xông lên.

Động tác trên tay Hoa Hi cực nhanh, nàng đột nhiên bắt lấy đuôi nó rồi túm chặt nó lại.

"Mi muốn làm gì hả?"

Nàng vừa mới cất lời thì một tiếng nổ bỗng vang lên trên đỉnh đầu, một tia sét nhắm thẳng đầu nàng mà nện xuống!

Dù sao Hoa Hi cũng không phải người bình thường, nàng túm Tiểu Quế Tử lăn một vòng tại chỗ. Vất vả lắm mới né được tia sét kia, vậy mà mái tóc được búi cao của nàng lại bất hạnh bị sét đánh cháy đen một nửa, xoăn tít cả lên.

Mặt nàng đen thùi lùi.

Nhưng lúc này nàng hoàn toàn không rảnh để ý tới hình tượng của mình, vì không ngờ Tiểu Quế Tử lại dùng móng vuốt cào nàng thật mạnh, dũng mãnh không sợ chết định lao tới người nọ!

Dáng vẻ của nó như thể thấy kẻ thù mười kiếp, không chết không thôi!

Đáy lòng Hoa Hi trĩu xuống. Nhìn tia sét vừa đánh xuống ban nãy là biết thực lực của nam nhân kia biến thái đến mức nào rồi!
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back