Bài viết: 0 

Chương 279+280
Chương 279: Một lòng ái mộ.
"Cừ không?" Khanh Vũ vẻ mặt mờ mịt.
Quân Cửu dừng một chút, thong dong bình tĩnh giải thích: "Chính là ý tứ có lợi hại không."
Khanh Vũ: "Lợi hại! Tiểu sư muội cừ nhất."
"Quân Cửu thật cừ (666), chúng ta phục! Liền dựa theo như con nói mà làm, bổn trưởng lão lập tức đi chọn đệ tử xuất phát đi Thương Hải Tông." Trưởng lão Chu Điệp nói.
Trong lúc nhất thời mọi người đều đang khen Quân Cửu cừ. Vốn chỉ là vô tình buột miệng thốt ra, hiện tại nghe bên tai một đống 666, Quân Cửu yên lặng đỡ trán, mình vì cái gì muốn nói sáu hay không sáu (cừ hay không) chứ? Dư quang khóe mắt đảo qua trưởng lão Chu Điệp, Quân Cửu nhướng mày nói: "Trưởng lão Chu Điệp người trắng lên rồi."
Cái này thật sự không phải là nàng nói sang chuyện khác. Mà là trưởng lão Chu Điệp thật sự trắng, không còn là than đen chỉ có một hàm răng trắng. Hiện tại làn da là màu tiểu mạch khỏe mạnh, nhan giá trị tăng lên vài lần, anh tư hào sảng!
Vừa nghe Quân Cửu nói như vậy, trên mặt trưởng lão Chu Điệp còn có chút ngượng ngùng. Tiếp theo bà vừa vui sướng nói: "Toàn dựa nước suối của Quân Cửu con đấy. Ta uống vào, nên làn da bớt đen từng ngày, không biết về sau có thể trắng lên hay không? Nhưng mà cứ như vậy cũng khá tốt, nhìn đẹp!"
"Không chỉ có là trưởng lão Chu Điệp biến trắng, mấy người ta dùng nước suối để uống, thực lực cũng tăng tiến thật nhiều." Tiền trưởng lão vuốt ve chòm râu. Từ trước đến nay ông ấy là trưởng lão nghiêm khắc nhất Thiên Võ Tông, nhìn về phía Quân Cửu thì lại cười tủm tỉm đều cao hứng hơn ai khác.
Mấy người trưởng lão bọn họ liếc nhau, không khỏi động tác nhất trí liếc mắt nhìn về phía Khanh Vũ một cái. Công lao lớn nhất của tông chủ đời này, chính là dụ dỗ Quân Cửu tới Thiên Võ Tông!
Tông hoa chính là phúc khí Thiên Võ Tông bọn họ, đại công thần! Ai dám ức hiếp tông hoa, Thiên Võ Tông bọn họ toàn tông xuất động, quần ẩu đánh chết kẻ đó. Mà ý kiến của Quân Cửu, bọn họ cũng gần như là không có bao nhiêu do dự liền đồng ý.
Nghe xong bọn họ phản hồi, Quân Cửu cố ý đến thượng nguồn con suối sau núi nhìn nhìn, Khanh Vũ đi theo ở một bên. Hắn vừa đi vừa nói: "Dùng nước suối rồi, hai phần ba đệ tử trên dưới toàn tông đều đột phá thành công, thực lực tiến giai. Dư lại một phần ba tuy rằng chưa đột phá, nhưng thể chất cùng lực lượng đều có tăng tiến."
"Vâng." Quân Cửu gật đầu, nàng nhìn về phía Khanh Vũ hỏi: "Vậy sư huynh thì sao?"
"Ta không có hiệu quả gì. Tiền trưởng lão, trưởng lão Chu Điệp bọn họ là bị vây ở cảnh giới kia đã nhiều năm, cho nên hiệu quả lộ rõ. Nhưng sư huynh của muội thì vẫn luôn tiến giai rất mau, không thiếu thiên phú không thiếu thực lực. Cho nên tác dụng của nước suối này đối với huynh không rõ ràng."
Ngữ khí của Khanh Vũ vẫn cứ tiêu sái phóng túng, không hề có ảo não cùng không cam lòng vì toàn tông đều tiến bộ, chỉ có hắn bất động tại chỗ. Hắn phóng đãng không kềm chế được, giống như uống rượu say một trận.
Khóe miệng cong cong, Quân Cửu vươn tay phóng tới trước mặt Khanh Vũ: "Cái này cho sư huynh."
"Là cái gì?"
"Ngọc tích nhưỡng, tróng nước suối, là ngọc tích nhưỡng luyện chế áp súc sau đó lại chậm rãi bị nước suối tách ra có thể dùng để uống mấy năm. Nếu nó đã vô dụng với sư huynh, sư huynh trực tiếp dùng ngọc tích nhưỡng thử xem." Quân Cửu đưa một giọt ngọc tích nhưỡng cho Khanh Vũ.
Không đợi Khanh Vũ hồi phục, Quân Cửu đi tới nguồn suối nửa ngồi xổm xuống cởi bỏ một cái túi gấm túi từ trên eo.
Khanh Vũ nghi hoặc đi qua nhìn xem, trong túi gấm chứa một thực vật có hai mảnh lá cây non mềm kỳ dị. Nó giống như vật sống, sợ hãi người lạ co cuộn ở trong lòng bàn tay của Quân Cửu. Chỉ thấy Quân Cửu giang hai tay, đặt cây thực vật nho nhỏ này ở ngay nguồn suối.
Khanh Vũ kinh ngạc: "Tiểu sư muội, đây là đồ vật gì?"
"Ngọc chủng, ngọc tích nhưỡng trong tay huynh chính là nó ngưng kết ra được."
Khanh Vũ nghe vậy thì kinh ngạc cực kỳ. Tủy Linh Ngọc biến chủng -- Ngọc Chủng trong truyền thuyết, chính là như vậy? Lại xem Ngọc Chủng dáng người giãn ra run run ở trong nước suối, bọt nước văng khắp nơi. Thần kỳ nhất chính là bọt nước lăn xuống từ phiến lá Ngọc Chủng, đều phiếm ánh sáng nhàn nhạt.
"Nó đây là đang làm gì?" Khanh Vũ hỏi.
Quân Cửu: "Tắm rửa, cả người Ngọc Chủng đều là bảo bối, nước trải qua nó tắm cũng có thể hóa thành linh thủy ẩn chứa linh lực. Trên dưới Thiên Võ Tông đều có tiến bộ cùng đột phá, lại để Ngọc Chủng tự mình củng cố một chút năng lượng trong nước, cái này càng có hiệu quả hơn ngọc tích nhưỡng."
Nghe được Quân Cửu trả lời, Khanh Vũ muốn nói lại thôi. Vậy chẳng phải bọn họ đều phải uống nước tắm của Ngọc Chủng sao?
Lại cúi đầu nhìn xem ngọc tích nhưỡng trong lòng bàn tay của mình, Khanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu thì rất cảm động. Tiểu sư muội của hắn nhất định là yêu thương hắn, cho nên mới cho hắn ngọc tích nhưỡng, không cần đi uống nước tắm! Càng nghĩ càng khẳng định, Khanh Vũ mở miệng: "Tiểu sư muội, đồ ăn chúng ta đều dùng sơn tuyền khác. Nơi này liền nhường cho trưởng lão cùng đệ tử tông môn!"
"Có thể."
Lãnh Uyên đang âm thầm nhìn một màn này từ đầu đến đuôi, hắn cạn lời run rẩy khóe miệng. Sư huynh của Quân cô nương, thật sự không phải là muốn hố trên dưới Thiên Võ Tông sao? Chỉ là nước tắm của Ngọc Chủng, đích đích xác xác là thứ tốt.
Sau khi trở về từ nguồn suối, Quân Cửu một mình trở lại chỗ ở.
Nàng đặt một cái giường mỹ nhân ở nơi có ánh sáng mặt trời, trên giường trải cái đệm mềm mại. Quân Cửu đứng ở trước giường mỹ nhân khởi tay bấm niệm thần chú, lắc tay phát ra ánh sáng nhu hòa. Đoàn ánh sáng này hội tụ ở trên đầu ngón tay của Quân Cửu, lại chậm rãi biến lớn thành hình.
Cuối cùng dừng ở trên đệm mềm, đoàn ánh sáng biến thành một con mèo nhỏ tuyết trắng. Là Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ muốn lớn hơn phía trước một chút, lông tóc càng thêm tuyết trắng sáng trong, còn đang phát sáng dưới ánh mặt trời. Quân Cửu ngồi ở bên cạnh Tiểu Ngũ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc của nó. Nàng tích cóp linh lực mười ngày, lại lần nữa làm Tiểu Ngũ hóa hình ra tới. Nhưng Tiểu Ngũ vẫn còn đang khép mắt không cánh nào mở ra tỉnh lại.
Ánh mắt ảm đạm vài phần, Quân Cửu nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Ngũ. Nàng nói: "Khi nào tỉnh, ta tự mình làm cá nướng cho muội ăn."
Meo!
Trong ý thức Tiểu Ngũ nghe được Quân Cửu nói, cao hứng nhảy nhót lên. Nó muốn nỗ lực, sớm một chút khôi phục tỉnh lại!
Nhưng mà Lãnh Uyên nghe không được Tiểu Ngũ hồi phục, ở trong mắt hắn chính là Quân Cửu đang tưởng niệm Tiểu Ngũ, biểu tình ảm đạm nhớ thương. Lãnh Uyên thở dài, Tiểu Ngũ đối với Quân cô nương thật sự rất quan trọng.
"Huynh thở dài cái gì?" Quân Cửu nghe được tiếng Lãnh Uyên thở dài, nghiêng mắt nhìn về phía trước.
Lãnh Uyên chần chờ một chút, cúi đầu đi ra từ trong bóng đêm. Hắn nhìn xem Quân Cửu, lại nhìn xem Tiểu Ngũ nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Quân cô nương, ta biết Tiểu Ngũ đối với cô rất quan trọng. Nhưng mà cô đừng lo lắng, chủ nhân sẽ trở về thực mau, ngài ấy nhất định có biện pháp có thể làm Tiểu Ngũ tỉnh lại."
"Vô Việt còn biết chữa cho mèo?"
"À không, chủ nhân biết dạy dỗ Bạch Hổ." Theo bản năng nói ra, Lãnh Uyên phản ứng nhanh chóng ở trước khi Quân Cửu mở miệng lập tức nói sang chuyện khác, nói tiếp: "Chủ nhân ngay cả Bạch Hổ cũng có thể thịt, à không trị liệu! Tiểu Ngũ khẳng định không thành vấn đề, Quân cô nương cô cứ yên tâm đi."
"Bạch Hổ?" Trong đầu Quân Cửu nhanh chóng hiện lên cái gì, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng không bắt lấy kịp.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Uyên, người sau sống lưng thẳng thắn sắc mặt lãnh túc, nhưng tròng mắt chuyển động rõ ràng cho thấy được đang chột dạ. Lãnh Uyên đang chột dạ cái gì?
Nhướng mày câu môi, Quân Cửu hỏi: "Lãnh Uyên, vì sao Vô Việt có thể dạy dỗ Bạch Hổ? Hắn không phải người sao?"
Vấn đề này siêu cương rồi! Muốn nói không phải, vạn nhất Quân cô nương ghét bỏ không cần chủ nhân thì làm sao bây giờ? Lãnh Uyên vừa chuyển tròng mắt, nhếch môi mở miệng: "Tại hạ chỉ biết chủ nhân một lòng ái mộ Quân cô nương!"
Chương 280: Muốn Tiểu Cửu Nhi hôn hôn.
Quân Cửu dừng ánh mắt ở trên người Lãnh Uyên bất động, Lãnh Uyên tức khắc cho rằng mình nói sang chuyện khác thành công! Không nghĩ tới, Quân Cửu không phải đang nhìn hắn, mà là đang xem nam nhân nào đó vừa mới hư không xuất hiện ở sau lưng hắn, không biết có nghe được lời Lãnh Uyên vừa mới nói hay không?
Đáy mắt hiện lên giảo hoạt, Quân Cửu phúc hắc câu môi. Nàng nhìn về phía Lãnh Uyên mở miệng: "Ngươi không phải huynh ấy, thì làm sao sẽ biết huynh ấy một lòng ái mộ ta?" Cố ý, giảo hoạt nhấn mạnh bốn chữ một lòng ái mộ.
Khi ngươi không trả lời được, ý đồ ném nồi cho người khác, kỳ thật thì ngươi đã đào hố để chôn chính mình.
Lãnh Uyên tỉnh ngộ, nhưng hắn giác ngộ có điểm chậm. Thấy Quân Cửu cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, biểu tình hắn nhất định phải có cái giải thích, trong lòng Lãnh Uyên thật lạnh thật lạnh. Yên lặng cổ vũ cho chính mình, chủ nhân không ở nơi này, nghe không được hẳn là không sao nhỉ?
Thở sâu, Lãnh Uyên mở miệng: "Tại hạ đi theo chủ nhân đã lâu, đương nhiên biết! Ở trước khi gặp Quân cô nương, chưa bao giờ có một nữ nhân nào có thể đến gần khoảng cách mười mét trước mặt chủ nhân."
"Hội chứng sợ phụ nữ?" Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ nhướng mày.
Lãnh Uyên mộng bức một giây. Hắn không hiểu được cái gì là hội chứng sợ phụ nữ, nhưng nghe lên giống như Mặc Vô Việt có bệnh vậy. Đương nhiên không thể để Quân Cửu hiểu lầm!
Lãnh Uyên lập tức giải thích: "Quân cô nương cô đừng hiểu lầm! Chủ nhân là cảm thấy trên người những nữ nhân đó quá thúi, linh hồn quá bẩn, mục đích không thuần. Tuyệt đối không phải cái gì khủng cái gì nữ chứng (chứng sợ phụ nữ), không chỉ có nữ nhân, nam nhân cũng không có mấy người có thể đến gần chủ nhân! Thân phận của chủ nhân tôn quý như trời cao, phàm phu tục tử làm sao có thể tiếp cận chủ nhân?"
Xong rồi!
Lãnh Uyên cảm thấy mình càng bôi càng đen. Rõ ràng trước kia hắn chính là được gọi là kim khẩu như bàn tính, biết ăn nói. Vì sao ở trước mặt Quân Cửu, rõ ràng nói lời khen ngợi chủ nhân, cuối cùng cứ cảm thấy biến thành bôi đen làm thấp đi.
Dưới tuyệt vọng, Lãnh Uyên hấp hối giãy giụa. Hắn nói tiếp: "Tóm lại, Quân cô nương cô đối với chủ nhân là không giống nhau! Ta chưa bao giờ thấy qua chủ nhân dụng tâm với ai như vậy. Hơn nữa nhẫn đưa cho Quân cô nương, là tượng trưng thân phận của chủ nhân. Còn có chuông bạc, đó là chủ nhân dùng chính mình.."
Sau lưng đột nhiên xông lên một cổ hàn ý, Lãnh Uyên nói đến một nửa thì đột nhiên im bặt.
Phía trước hư không xuất hiện nam nhân nào đó, không hề che giấu cảm giác tồn tại của mình. Vì thế da gà bò lên trên người Lãnh Uyên, sống lưng hắn cứng đờ thẳng tắp đứng ở tại chỗ, Lãnh Uyên trừng to mắt hít vào hơi lạnh. Chủ nhân đã trở lại?
Quân Cửu nhấp nhấp khóe miệng, Mặc Vô Việt lại cắt đứt lời rồi.
Nàng quét mắt Mặc Vô Việt, tiếp tục nhìn về phía Lãnh Uyên: "Là huynh ấy dùng cái gì của mình? Nói tiếp."
"Quân cô nương QAQ" Lãnh Uyên khóc không ra nước mắt. Vì sao trước đó không đề cập tới nói cho hắn biết là chủ nhân đã trở lại? Cứu mạng, hắn nhất định sẽ bị rút gân lột da ném xuống hàn ngục giam lại, còn phải bị Ân Hàn cười nhạo. Ngẫm lại đều cảm thấy thật thảm mà!
Tiếng nói tà tứ từ tính của Mặc Vô Việt truyền đến: "Lãnh Uyên, Ân Hàn sẽ đến thay thế ngươi."
Mấy chữ ngắn ngủn, không thua gì đánh Lãnh Uyên vào mười tám tầng địa ngục. Lãnh Uyên thình thịch quỳ xuống, sắc mặt nháy mắt trắng như tờ giấy. Hắn không dám phản bác, mở miệng trả lời: "Dạ."
"Chờ một chút." Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, mở miệng gọi Lãnh Uyên lại. Nàng nói: "Đổi một người tới có thú vị như Lãnh Uyên sao? Hay là những thứ hắn nói đó, ta đều không thể nghe?"
Hít!
Lãnh Uyên thở mạnh, Quân Cửu thế nhưng ngăn cản mệnh lệnh của chủ nhân, từng xưa đến nay người làm như vậy thì cỏ trên mộ phần cũng không biết đã cao bao nhiêu! Không chỉ có ngăn cản, Quân Cửu còn khiêu khích. Lãnh Uyên sợ tới mức một hơi nghẹn ở trong cổ họng lên không được mà nuốt không xong.
Ngay tại khi hắn ở run sợ trong lòng, thì nghe được câu nói tiếp theo làm hắn nháy mắt hóa thạch.
Mặc Vô Việt đứng ở trước mặt Quân Cửu, hắn khom lưng cúi người, đôi tay ấn ở bên cạnh người Quân Cửu thoạt nhìn giống như là đang ôm Quân Cửu. Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp: "Tiểu Cửu Nhi đương nhiên có thể nghe. Nhưng mà ta càng muốn nàng tự mình tới hỏi ta, nàng hỏi thì ta trả lời."
"Chậc, ghen tị?" Quân Cửu sắc bén chọc thủng.
Lãnh Uyên đã hóa thạch thành pho tượng, hai mắt mờ mịt trống rỗng. Oát? Cho nên chủ nhân tức giận, không phải bởi vì hắn phạm sai lầm, mà là ghen tị?
Lại nghe Mặc Vô Việt thở dài một tiếng: "Đúng vậy~~"
Hắn lại cúi người thêm chút nữa, vô hạn kéo gần khoảng cách với Quân Cửu. Hô hấp giao triền lẫn nhau, sợi tóc màu bạc từ đầu vai buông xuống dừng ở trên má Quân Cửu, đối diện với cặp mắt màu vàng lộng lẫy hoa lệ, đẹp như là dãy ngân hà lóng lánh, làm lòng người ta say đắm trầm luân, không thể tự kềm chế.
Đôi môi đơn bạc vô tình, nhếch lên câu ra độ cung trêu người. Tà khí yêu nghiệt, bá đạo trêu chọc đáy lòng Quân Cửu.
Phá rối bình tĩnh, Mặc Vô Việt nói: "Ta ghen tị, cần Tiểu Cửu Nhi hôn hôn mới không dấm." Khoảng cách đã gần như vậy, chỉ chờ Tiểu Cửu Nhi chủ động hôn hắn một cái.
Quân Cửu: "..."
Một yêu nghiệt đi con đường không tầm thường, hormone giống như không cần tiền, toàn thân từ đầu đến chân còn trêu người câu hồn hơn cả yêu tinh. Quân Cửu phẫn nộ lên án một phen dưới đáy lòng, trên mặt nàng thì bình tĩnh như cũ, thần sắc bất động.
Duỗi tay, Quân Cửu đẩy mặt Mặc Vô Việt ra, giọng nói của nàng lạnh nhạt: "Vậy huynh vẫn là tiếp tục dấm đi."
Hôn hôn? Mặc Vô Việt lại không phải Tiểu Ngũ nhà nàng, đáng yêu manh manh đát như vậy, vì cái gì phải hôn hắn! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là không có khả năng, nàng không để mình bị đẩy lòng vòng.
Mắt thấy Quân Cửu đẩy Mặc Vô Việt ra, xoay người tiêu sái không quay đầu lại đi vào phòng. Lãnh Uyên chỉ có một ý tưởng, Quân cô nương cũng thật khốc còn soái! Lại thấy Mặc Vô Việt xoay người nhìn về phía hắn, Lãnh Uyên lập tức thu hồi thần thức rình coi về, quy quy củ củ quỳ trên mặt đất cúi đầu bất động.
Mặc Vô Việt: "Cút xuống đi."
Đây là không đuổi hắn đi! Trong mắt Lãnh Uyên hiện lên vui vẻ, vội vàng hành lễ: "Tạ chủ nhân tha thứ. Sau này thuộc hạ tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, thuộc hạ thề!"
"Miễn hồ ngôn loạn ngữ, nhưng ngươi có thể trau chuốt khen nhiều một chút."
Gì?
Lãnh Uyên sửng sốt ba giây ngay tại chỗ, mới phản ứng kịp ý tứ vừa rồi của Mặc Vô Việt, là ám chỉ hắn nói nhiều lời khen ngợi ngài ấy ở trước mặt Quân Cửu! Đột nhiên không kịp phòng ngừa giải khóa tiểu tâm cơ của chủ nhân, Lãnh Uyên hơi há miệng rồi lại ngậm lại. Hiểu ngầm là được, vẫn đừng nói ra lời.
Tiếp theo, Lãnh Uyên liền một năm một mười nói cho Mặc Vô Việt chuyện phát sinh gần đây. Nghe hắn nói xong, ánh mắt Mặc Vô Việt trầm xuống. Hắn xoay người đi vào trong phòng, Lãnh Uyên ở phía sau vô thanh vô tức lui ra.
Đi vào phòng, thấy Quân Cửu ngồi xếp bằng đả tọa. Mặc Vô Việt lập tức đi qua vừa mở miệng: "Lần này có chút phiền phức, cho nên trở về trễ. Tiểu Cửu Nhi đã giải quyết Kiếm Tông, bước tiếp theo là Thương Hải Tông?"
Hắn đứng ở trước mặt Quân Cửu, giơ tay đặt ở trên đầu Tiểu Ngũ. Kim quang nhàn nhạt hoàn toàn đi vào trong thân thể Tiểu Ngũ, hai giây sau thì thu hồi tay, Mặc Vô Việt nói: "Tiểu Ngũ ngày mai thì sẽ tỉnh. Nhưng mà nó chỉ có một nửa linh hồn, còn mất đi thân thể. Sau này tình huống như vậy còn sẽ phát sinh, không cách nào trị tận gốc."
Quân Cửu mở mắt ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Huynh nói Tiểu Ngũ chỉ có một nửa linh hồn?"
"Tiểu Cửu Nhi không biết?" Ngược lại Mặc Vô Việt cũng kinh ngạc. Con Bạch Hổ này vẫn luôn ở bên người Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi lại giống như một chút cũng không rõ ràng về nó lắm. Đã xem hiểu kinh ngạc trong mắt Mặc Vô Việt, Quân Cửu mím chặt khóe môi.
Nàng trầm giọng nói: "Khi ta gặp được Tiểu Ngũ, nó chính là như vậy."
"Cừ không?" Khanh Vũ vẻ mặt mờ mịt.
Quân Cửu dừng một chút, thong dong bình tĩnh giải thích: "Chính là ý tứ có lợi hại không."
Khanh Vũ: "Lợi hại! Tiểu sư muội cừ nhất."
"Quân Cửu thật cừ (666), chúng ta phục! Liền dựa theo như con nói mà làm, bổn trưởng lão lập tức đi chọn đệ tử xuất phát đi Thương Hải Tông." Trưởng lão Chu Điệp nói.
Trong lúc nhất thời mọi người đều đang khen Quân Cửu cừ. Vốn chỉ là vô tình buột miệng thốt ra, hiện tại nghe bên tai một đống 666, Quân Cửu yên lặng đỡ trán, mình vì cái gì muốn nói sáu hay không sáu (cừ hay không) chứ? Dư quang khóe mắt đảo qua trưởng lão Chu Điệp, Quân Cửu nhướng mày nói: "Trưởng lão Chu Điệp người trắng lên rồi."
Cái này thật sự không phải là nàng nói sang chuyện khác. Mà là trưởng lão Chu Điệp thật sự trắng, không còn là than đen chỉ có một hàm răng trắng. Hiện tại làn da là màu tiểu mạch khỏe mạnh, nhan giá trị tăng lên vài lần, anh tư hào sảng!
Vừa nghe Quân Cửu nói như vậy, trên mặt trưởng lão Chu Điệp còn có chút ngượng ngùng. Tiếp theo bà vừa vui sướng nói: "Toàn dựa nước suối của Quân Cửu con đấy. Ta uống vào, nên làn da bớt đen từng ngày, không biết về sau có thể trắng lên hay không? Nhưng mà cứ như vậy cũng khá tốt, nhìn đẹp!"
"Không chỉ có là trưởng lão Chu Điệp biến trắng, mấy người ta dùng nước suối để uống, thực lực cũng tăng tiến thật nhiều." Tiền trưởng lão vuốt ve chòm râu. Từ trước đến nay ông ấy là trưởng lão nghiêm khắc nhất Thiên Võ Tông, nhìn về phía Quân Cửu thì lại cười tủm tỉm đều cao hứng hơn ai khác.
Mấy người trưởng lão bọn họ liếc nhau, không khỏi động tác nhất trí liếc mắt nhìn về phía Khanh Vũ một cái. Công lao lớn nhất của tông chủ đời này, chính là dụ dỗ Quân Cửu tới Thiên Võ Tông!
Tông hoa chính là phúc khí Thiên Võ Tông bọn họ, đại công thần! Ai dám ức hiếp tông hoa, Thiên Võ Tông bọn họ toàn tông xuất động, quần ẩu đánh chết kẻ đó. Mà ý kiến của Quân Cửu, bọn họ cũng gần như là không có bao nhiêu do dự liền đồng ý.
Nghe xong bọn họ phản hồi, Quân Cửu cố ý đến thượng nguồn con suối sau núi nhìn nhìn, Khanh Vũ đi theo ở một bên. Hắn vừa đi vừa nói: "Dùng nước suối rồi, hai phần ba đệ tử trên dưới toàn tông đều đột phá thành công, thực lực tiến giai. Dư lại một phần ba tuy rằng chưa đột phá, nhưng thể chất cùng lực lượng đều có tăng tiến."
"Vâng." Quân Cửu gật đầu, nàng nhìn về phía Khanh Vũ hỏi: "Vậy sư huynh thì sao?"
"Ta không có hiệu quả gì. Tiền trưởng lão, trưởng lão Chu Điệp bọn họ là bị vây ở cảnh giới kia đã nhiều năm, cho nên hiệu quả lộ rõ. Nhưng sư huynh của muội thì vẫn luôn tiến giai rất mau, không thiếu thiên phú không thiếu thực lực. Cho nên tác dụng của nước suối này đối với huynh không rõ ràng."
Ngữ khí của Khanh Vũ vẫn cứ tiêu sái phóng túng, không hề có ảo não cùng không cam lòng vì toàn tông đều tiến bộ, chỉ có hắn bất động tại chỗ. Hắn phóng đãng không kềm chế được, giống như uống rượu say một trận.
Khóe miệng cong cong, Quân Cửu vươn tay phóng tới trước mặt Khanh Vũ: "Cái này cho sư huynh."
"Là cái gì?"
"Ngọc tích nhưỡng, tróng nước suối, là ngọc tích nhưỡng luyện chế áp súc sau đó lại chậm rãi bị nước suối tách ra có thể dùng để uống mấy năm. Nếu nó đã vô dụng với sư huynh, sư huynh trực tiếp dùng ngọc tích nhưỡng thử xem." Quân Cửu đưa một giọt ngọc tích nhưỡng cho Khanh Vũ.
Không đợi Khanh Vũ hồi phục, Quân Cửu đi tới nguồn suối nửa ngồi xổm xuống cởi bỏ một cái túi gấm túi từ trên eo.
Khanh Vũ nghi hoặc đi qua nhìn xem, trong túi gấm chứa một thực vật có hai mảnh lá cây non mềm kỳ dị. Nó giống như vật sống, sợ hãi người lạ co cuộn ở trong lòng bàn tay của Quân Cửu. Chỉ thấy Quân Cửu giang hai tay, đặt cây thực vật nho nhỏ này ở ngay nguồn suối.
Khanh Vũ kinh ngạc: "Tiểu sư muội, đây là đồ vật gì?"
"Ngọc chủng, ngọc tích nhưỡng trong tay huynh chính là nó ngưng kết ra được."
Khanh Vũ nghe vậy thì kinh ngạc cực kỳ. Tủy Linh Ngọc biến chủng -- Ngọc Chủng trong truyền thuyết, chính là như vậy? Lại xem Ngọc Chủng dáng người giãn ra run run ở trong nước suối, bọt nước văng khắp nơi. Thần kỳ nhất chính là bọt nước lăn xuống từ phiến lá Ngọc Chủng, đều phiếm ánh sáng nhàn nhạt.
"Nó đây là đang làm gì?" Khanh Vũ hỏi.
Quân Cửu: "Tắm rửa, cả người Ngọc Chủng đều là bảo bối, nước trải qua nó tắm cũng có thể hóa thành linh thủy ẩn chứa linh lực. Trên dưới Thiên Võ Tông đều có tiến bộ cùng đột phá, lại để Ngọc Chủng tự mình củng cố một chút năng lượng trong nước, cái này càng có hiệu quả hơn ngọc tích nhưỡng."
Nghe được Quân Cửu trả lời, Khanh Vũ muốn nói lại thôi. Vậy chẳng phải bọn họ đều phải uống nước tắm của Ngọc Chủng sao?
Lại cúi đầu nhìn xem ngọc tích nhưỡng trong lòng bàn tay của mình, Khanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu thì rất cảm động. Tiểu sư muội của hắn nhất định là yêu thương hắn, cho nên mới cho hắn ngọc tích nhưỡng, không cần đi uống nước tắm! Càng nghĩ càng khẳng định, Khanh Vũ mở miệng: "Tiểu sư muội, đồ ăn chúng ta đều dùng sơn tuyền khác. Nơi này liền nhường cho trưởng lão cùng đệ tử tông môn!"
"Có thể."
Lãnh Uyên đang âm thầm nhìn một màn này từ đầu đến đuôi, hắn cạn lời run rẩy khóe miệng. Sư huynh của Quân cô nương, thật sự không phải là muốn hố trên dưới Thiên Võ Tông sao? Chỉ là nước tắm của Ngọc Chủng, đích đích xác xác là thứ tốt.
Sau khi trở về từ nguồn suối, Quân Cửu một mình trở lại chỗ ở.
Nàng đặt một cái giường mỹ nhân ở nơi có ánh sáng mặt trời, trên giường trải cái đệm mềm mại. Quân Cửu đứng ở trước giường mỹ nhân khởi tay bấm niệm thần chú, lắc tay phát ra ánh sáng nhu hòa. Đoàn ánh sáng này hội tụ ở trên đầu ngón tay của Quân Cửu, lại chậm rãi biến lớn thành hình.
Cuối cùng dừng ở trên đệm mềm, đoàn ánh sáng biến thành một con mèo nhỏ tuyết trắng. Là Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ muốn lớn hơn phía trước một chút, lông tóc càng thêm tuyết trắng sáng trong, còn đang phát sáng dưới ánh mặt trời. Quân Cửu ngồi ở bên cạnh Tiểu Ngũ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc của nó. Nàng tích cóp linh lực mười ngày, lại lần nữa làm Tiểu Ngũ hóa hình ra tới. Nhưng Tiểu Ngũ vẫn còn đang khép mắt không cánh nào mở ra tỉnh lại.
Ánh mắt ảm đạm vài phần, Quân Cửu nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Ngũ. Nàng nói: "Khi nào tỉnh, ta tự mình làm cá nướng cho muội ăn."
Meo!
Trong ý thức Tiểu Ngũ nghe được Quân Cửu nói, cao hứng nhảy nhót lên. Nó muốn nỗ lực, sớm một chút khôi phục tỉnh lại!
Nhưng mà Lãnh Uyên nghe không được Tiểu Ngũ hồi phục, ở trong mắt hắn chính là Quân Cửu đang tưởng niệm Tiểu Ngũ, biểu tình ảm đạm nhớ thương. Lãnh Uyên thở dài, Tiểu Ngũ đối với Quân cô nương thật sự rất quan trọng.
"Huynh thở dài cái gì?" Quân Cửu nghe được tiếng Lãnh Uyên thở dài, nghiêng mắt nhìn về phía trước.
Lãnh Uyên chần chờ một chút, cúi đầu đi ra từ trong bóng đêm. Hắn nhìn xem Quân Cửu, lại nhìn xem Tiểu Ngũ nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Quân cô nương, ta biết Tiểu Ngũ đối với cô rất quan trọng. Nhưng mà cô đừng lo lắng, chủ nhân sẽ trở về thực mau, ngài ấy nhất định có biện pháp có thể làm Tiểu Ngũ tỉnh lại."
"Vô Việt còn biết chữa cho mèo?"
"À không, chủ nhân biết dạy dỗ Bạch Hổ." Theo bản năng nói ra, Lãnh Uyên phản ứng nhanh chóng ở trước khi Quân Cửu mở miệng lập tức nói sang chuyện khác, nói tiếp: "Chủ nhân ngay cả Bạch Hổ cũng có thể thịt, à không trị liệu! Tiểu Ngũ khẳng định không thành vấn đề, Quân cô nương cô cứ yên tâm đi."
"Bạch Hổ?" Trong đầu Quân Cửu nhanh chóng hiện lên cái gì, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng không bắt lấy kịp.
Ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Uyên, người sau sống lưng thẳng thắn sắc mặt lãnh túc, nhưng tròng mắt chuyển động rõ ràng cho thấy được đang chột dạ. Lãnh Uyên đang chột dạ cái gì?
Nhướng mày câu môi, Quân Cửu hỏi: "Lãnh Uyên, vì sao Vô Việt có thể dạy dỗ Bạch Hổ? Hắn không phải người sao?"
Vấn đề này siêu cương rồi! Muốn nói không phải, vạn nhất Quân cô nương ghét bỏ không cần chủ nhân thì làm sao bây giờ? Lãnh Uyên vừa chuyển tròng mắt, nhếch môi mở miệng: "Tại hạ chỉ biết chủ nhân một lòng ái mộ Quân cô nương!"
Chương 280: Muốn Tiểu Cửu Nhi hôn hôn.
Quân Cửu dừng ánh mắt ở trên người Lãnh Uyên bất động, Lãnh Uyên tức khắc cho rằng mình nói sang chuyện khác thành công! Không nghĩ tới, Quân Cửu không phải đang nhìn hắn, mà là đang xem nam nhân nào đó vừa mới hư không xuất hiện ở sau lưng hắn, không biết có nghe được lời Lãnh Uyên vừa mới nói hay không?
Đáy mắt hiện lên giảo hoạt, Quân Cửu phúc hắc câu môi. Nàng nhìn về phía Lãnh Uyên mở miệng: "Ngươi không phải huynh ấy, thì làm sao sẽ biết huynh ấy một lòng ái mộ ta?" Cố ý, giảo hoạt nhấn mạnh bốn chữ một lòng ái mộ.
Khi ngươi không trả lời được, ý đồ ném nồi cho người khác, kỳ thật thì ngươi đã đào hố để chôn chính mình.
Lãnh Uyên tỉnh ngộ, nhưng hắn giác ngộ có điểm chậm. Thấy Quân Cửu cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, biểu tình hắn nhất định phải có cái giải thích, trong lòng Lãnh Uyên thật lạnh thật lạnh. Yên lặng cổ vũ cho chính mình, chủ nhân không ở nơi này, nghe không được hẳn là không sao nhỉ?
Thở sâu, Lãnh Uyên mở miệng: "Tại hạ đi theo chủ nhân đã lâu, đương nhiên biết! Ở trước khi gặp Quân cô nương, chưa bao giờ có một nữ nhân nào có thể đến gần khoảng cách mười mét trước mặt chủ nhân."
"Hội chứng sợ phụ nữ?" Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ nhướng mày.
Lãnh Uyên mộng bức một giây. Hắn không hiểu được cái gì là hội chứng sợ phụ nữ, nhưng nghe lên giống như Mặc Vô Việt có bệnh vậy. Đương nhiên không thể để Quân Cửu hiểu lầm!
Lãnh Uyên lập tức giải thích: "Quân cô nương cô đừng hiểu lầm! Chủ nhân là cảm thấy trên người những nữ nhân đó quá thúi, linh hồn quá bẩn, mục đích không thuần. Tuyệt đối không phải cái gì khủng cái gì nữ chứng (chứng sợ phụ nữ), không chỉ có nữ nhân, nam nhân cũng không có mấy người có thể đến gần chủ nhân! Thân phận của chủ nhân tôn quý như trời cao, phàm phu tục tử làm sao có thể tiếp cận chủ nhân?"
Xong rồi!
Lãnh Uyên cảm thấy mình càng bôi càng đen. Rõ ràng trước kia hắn chính là được gọi là kim khẩu như bàn tính, biết ăn nói. Vì sao ở trước mặt Quân Cửu, rõ ràng nói lời khen ngợi chủ nhân, cuối cùng cứ cảm thấy biến thành bôi đen làm thấp đi.
Dưới tuyệt vọng, Lãnh Uyên hấp hối giãy giụa. Hắn nói tiếp: "Tóm lại, Quân cô nương cô đối với chủ nhân là không giống nhau! Ta chưa bao giờ thấy qua chủ nhân dụng tâm với ai như vậy. Hơn nữa nhẫn đưa cho Quân cô nương, là tượng trưng thân phận của chủ nhân. Còn có chuông bạc, đó là chủ nhân dùng chính mình.."
Sau lưng đột nhiên xông lên một cổ hàn ý, Lãnh Uyên nói đến một nửa thì đột nhiên im bặt.
Phía trước hư không xuất hiện nam nhân nào đó, không hề che giấu cảm giác tồn tại của mình. Vì thế da gà bò lên trên người Lãnh Uyên, sống lưng hắn cứng đờ thẳng tắp đứng ở tại chỗ, Lãnh Uyên trừng to mắt hít vào hơi lạnh. Chủ nhân đã trở lại?
Quân Cửu nhấp nhấp khóe miệng, Mặc Vô Việt lại cắt đứt lời rồi.
Nàng quét mắt Mặc Vô Việt, tiếp tục nhìn về phía Lãnh Uyên: "Là huynh ấy dùng cái gì của mình? Nói tiếp."
"Quân cô nương QAQ" Lãnh Uyên khóc không ra nước mắt. Vì sao trước đó không đề cập tới nói cho hắn biết là chủ nhân đã trở lại? Cứu mạng, hắn nhất định sẽ bị rút gân lột da ném xuống hàn ngục giam lại, còn phải bị Ân Hàn cười nhạo. Ngẫm lại đều cảm thấy thật thảm mà!
Tiếng nói tà tứ từ tính của Mặc Vô Việt truyền đến: "Lãnh Uyên, Ân Hàn sẽ đến thay thế ngươi."
Mấy chữ ngắn ngủn, không thua gì đánh Lãnh Uyên vào mười tám tầng địa ngục. Lãnh Uyên thình thịch quỳ xuống, sắc mặt nháy mắt trắng như tờ giấy. Hắn không dám phản bác, mở miệng trả lời: "Dạ."
"Chờ một chút." Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, mở miệng gọi Lãnh Uyên lại. Nàng nói: "Đổi một người tới có thú vị như Lãnh Uyên sao? Hay là những thứ hắn nói đó, ta đều không thể nghe?"
Hít!
Lãnh Uyên thở mạnh, Quân Cửu thế nhưng ngăn cản mệnh lệnh của chủ nhân, từng xưa đến nay người làm như vậy thì cỏ trên mộ phần cũng không biết đã cao bao nhiêu! Không chỉ có ngăn cản, Quân Cửu còn khiêu khích. Lãnh Uyên sợ tới mức một hơi nghẹn ở trong cổ họng lên không được mà nuốt không xong.
Ngay tại khi hắn ở run sợ trong lòng, thì nghe được câu nói tiếp theo làm hắn nháy mắt hóa thạch.
Mặc Vô Việt đứng ở trước mặt Quân Cửu, hắn khom lưng cúi người, đôi tay ấn ở bên cạnh người Quân Cửu thoạt nhìn giống như là đang ôm Quân Cửu. Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp: "Tiểu Cửu Nhi đương nhiên có thể nghe. Nhưng mà ta càng muốn nàng tự mình tới hỏi ta, nàng hỏi thì ta trả lời."
"Chậc, ghen tị?" Quân Cửu sắc bén chọc thủng.
Lãnh Uyên đã hóa thạch thành pho tượng, hai mắt mờ mịt trống rỗng. Oát? Cho nên chủ nhân tức giận, không phải bởi vì hắn phạm sai lầm, mà là ghen tị?
Lại nghe Mặc Vô Việt thở dài một tiếng: "Đúng vậy~~"
Hắn lại cúi người thêm chút nữa, vô hạn kéo gần khoảng cách với Quân Cửu. Hô hấp giao triền lẫn nhau, sợi tóc màu bạc từ đầu vai buông xuống dừng ở trên má Quân Cửu, đối diện với cặp mắt màu vàng lộng lẫy hoa lệ, đẹp như là dãy ngân hà lóng lánh, làm lòng người ta say đắm trầm luân, không thể tự kềm chế.
Đôi môi đơn bạc vô tình, nhếch lên câu ra độ cung trêu người. Tà khí yêu nghiệt, bá đạo trêu chọc đáy lòng Quân Cửu.
Phá rối bình tĩnh, Mặc Vô Việt nói: "Ta ghen tị, cần Tiểu Cửu Nhi hôn hôn mới không dấm." Khoảng cách đã gần như vậy, chỉ chờ Tiểu Cửu Nhi chủ động hôn hắn một cái.
Quân Cửu: "..."
Một yêu nghiệt đi con đường không tầm thường, hormone giống như không cần tiền, toàn thân từ đầu đến chân còn trêu người câu hồn hơn cả yêu tinh. Quân Cửu phẫn nộ lên án một phen dưới đáy lòng, trên mặt nàng thì bình tĩnh như cũ, thần sắc bất động.
Duỗi tay, Quân Cửu đẩy mặt Mặc Vô Việt ra, giọng nói của nàng lạnh nhạt: "Vậy huynh vẫn là tiếp tục dấm đi."
Hôn hôn? Mặc Vô Việt lại không phải Tiểu Ngũ nhà nàng, đáng yêu manh manh đát như vậy, vì cái gì phải hôn hắn! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là không có khả năng, nàng không để mình bị đẩy lòng vòng.
Mắt thấy Quân Cửu đẩy Mặc Vô Việt ra, xoay người tiêu sái không quay đầu lại đi vào phòng. Lãnh Uyên chỉ có một ý tưởng, Quân cô nương cũng thật khốc còn soái! Lại thấy Mặc Vô Việt xoay người nhìn về phía hắn, Lãnh Uyên lập tức thu hồi thần thức rình coi về, quy quy củ củ quỳ trên mặt đất cúi đầu bất động.
Mặc Vô Việt: "Cút xuống đi."
Đây là không đuổi hắn đi! Trong mắt Lãnh Uyên hiện lên vui vẻ, vội vàng hành lễ: "Tạ chủ nhân tha thứ. Sau này thuộc hạ tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, thuộc hạ thề!"
"Miễn hồ ngôn loạn ngữ, nhưng ngươi có thể trau chuốt khen nhiều một chút."
Gì?
Lãnh Uyên sửng sốt ba giây ngay tại chỗ, mới phản ứng kịp ý tứ vừa rồi của Mặc Vô Việt, là ám chỉ hắn nói nhiều lời khen ngợi ngài ấy ở trước mặt Quân Cửu! Đột nhiên không kịp phòng ngừa giải khóa tiểu tâm cơ của chủ nhân, Lãnh Uyên hơi há miệng rồi lại ngậm lại. Hiểu ngầm là được, vẫn đừng nói ra lời.
Tiếp theo, Lãnh Uyên liền một năm một mười nói cho Mặc Vô Việt chuyện phát sinh gần đây. Nghe hắn nói xong, ánh mắt Mặc Vô Việt trầm xuống. Hắn xoay người đi vào trong phòng, Lãnh Uyên ở phía sau vô thanh vô tức lui ra.
Đi vào phòng, thấy Quân Cửu ngồi xếp bằng đả tọa. Mặc Vô Việt lập tức đi qua vừa mở miệng: "Lần này có chút phiền phức, cho nên trở về trễ. Tiểu Cửu Nhi đã giải quyết Kiếm Tông, bước tiếp theo là Thương Hải Tông?"
Hắn đứng ở trước mặt Quân Cửu, giơ tay đặt ở trên đầu Tiểu Ngũ. Kim quang nhàn nhạt hoàn toàn đi vào trong thân thể Tiểu Ngũ, hai giây sau thì thu hồi tay, Mặc Vô Việt nói: "Tiểu Ngũ ngày mai thì sẽ tỉnh. Nhưng mà nó chỉ có một nửa linh hồn, còn mất đi thân thể. Sau này tình huống như vậy còn sẽ phát sinh, không cách nào trị tận gốc."
Quân Cửu mở mắt ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Huynh nói Tiểu Ngũ chỉ có một nửa linh hồn?"
"Tiểu Cửu Nhi không biết?" Ngược lại Mặc Vô Việt cũng kinh ngạc. Con Bạch Hổ này vẫn luôn ở bên người Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi lại giống như một chút cũng không rõ ràng về nó lắm. Đã xem hiểu kinh ngạc trong mắt Mặc Vô Việt, Quân Cửu mím chặt khóe môi.
Nàng trầm giọng nói: "Khi ta gặp được Tiểu Ngũ, nó chính là như vậy."