Bài viết: 0 

Chương 299+300
Chương 299: Tam đại học viện.
Đan Tông chính là vết xe đổ! Phó Lâm Trạm dừng bước chân lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía trên núi Đan Tông. Lửa lớn bốc lên khói đen cuồn cuộn, Đan Tông diệt tông, bọn họ tận mắt nhìn thấy Mạnh Chí Viễn tông chủ Đan Tông bị Khanh Vũ một kiếm chém đầu.
"Hắn là ai? Thế nhưng không đặt tam đại học viện ở trong mắt, thậm chí còn nói rõ Đan Tông chính là vết xe đổ của tam đại học viện!" Trong đầu Phó Lâm Trạm thoáng hiện đôi mắt của Mặc Vô Việt, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh từng trận.
Phó Lâm Sương trầm mắt, lạnh lùng mở miệng: "Hắn rất mạnh, có lẽ chỉ có sư phụ bọn họ có thể so sánh cùng với hắn."
"Ngươi là nói Đại Linh Sư cấp bảy?"
"Không." Phó Lâm Sương lắc đầu, chính hắn thực mau lật đổ phỏng đoán vừa rồi. Trầm tư xong Phó Lâm Sương ngữ khí trầm trọng: "Vượt xa Đại Linh Sư cấp bảy. Có lẽ là cấp tám, cấp chín, cũng có lẽ là Linh Vương."
Chỉ có Linh Vương, mới có thực lực làm mưa làm gió, dám nói diệt tam đại học viện bọn hắn! Nam nhân thần bí cường đại kia sẽ là Linh Vương sao?
Phó Lâm Trạm sợ ngây người không thể tin được: "Sao có thể là Linh Vương! Năm tông mười quốc nho nhỏ, ngay cả Đại Linh Sư cũng không có, sao có thể sẽ có một vị Linh Vương cường đại tôn quý?"
Năm tông mười quốc không có, có thể là từ bên ngoài tới. Hai người đều nghĩ tới điểm này, ngẩng đầu liếc nhau, hai người không chút nghĩ ngợi xoay người vội vã rời đi. Bọn họ cần phải lập tức trở lại tam đại học viện, nói tin tức này cho sư phụ bọn họ!
Mặc kệ Mặc Vô Việt có phải Linh Vương hay không, hắn đều rất mạnh! Nhất định phải nói cho tam đại học viện, không thể dùng phương thức dĩ vãng tới xử lý năm tông mười quốc. A không, hiện tại không phải năm tông.
Thương Hải Tông, Đan Tông bị diệt. Chỉ còn lại có Thiên Võ Tông, Hỗn Nguyên Tông cùng Kiếm Tông.
Lại nói sâu hơn một chút, Kiếm Tông chỉ là tù binh của thánh thủ Quân Cửu, đã từng là tông chủ cũng bị giết, đệ tử trưởng lão đồng lứa huyết tẩy hơn phân nửa. Hiện giờ Kiếm Tông đã không có tư cách lại lấy chữ 'tông' rồi. Sau khi hạc bão cuồng phong kết thúc, đệ tử Kiếm Tông cùng Đan Tông quy phục, ở dưới dẫn dắt của Vô Thương đã nhập toàn bộ vào trong Thiên Võ Tông, thay tên thành Kiếm Môn cùng Đan Môn.
Kiếm Môn vẫn do Tả Khâu dãn đầu, Đan Môn thì giao cho Vô Thương. Đến tận đây, năm tông mười quốc chỉ còn lại có hai tông, Thiên Võ Tông và Hỗn Nguyên Tông còn có mười quốc. Thiên Võ Tông nhập thêm Kiếm Môn cùng Đan Môn vào, thế lực lớn mạnh, lại có Hỗn Nguyên Tông làm đồng minh, lập tức trở thế lực đệ nhất thành mười quốc!
* * *
Tình hình chung bình định, phong vân yên ổn.
Mười quốc sôi nổi đưa hạ lễ tới quy phục Thiên Võ Tông, trong lúc nhất thời trong ngoài tông môn Thiên Võ Tông náo nhiệt tựa như chợ, mỗi người đều đang vội vội vàng vàng quay lại làm chuyện của mình.
Trên đỉnh núi tuyết Thiên Võ Tông, Quân Cửu chỉ mặc áo đơn, ngồi xếp bằng ở trên tuyết đọng thật dày đả tọa tu luyện. Luyện thể thuật tầng thứ ba đã đến bước đại viên mãn, thực lực cũng củng cố ở Linh Sư cấp bốn trung giai.
Quân Cửu tu luyện xong thì mở mắt ra, lông trắng xù xù dính đầy lên mặt. Tiểu Ngũ biến lớn thân thể làm thành nửa vòng tròn ở phía sau Quân Cửu, câu môi cười cong mặt mày, Quân Cửu thích ý giang hai tay ngã ra phía sau, ngã vào trong lòng mềm mại lại ấm áp của Tiểu Ngũ.
Thoải mái híp mắt, Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Yêu nghiệt cho dù ở địa phương băng thiên tuyết địa thuần trắng, cũng sẽ không thay đổi thành thánh nhân trích tiên. Hắn đứng ở nơi đó, chính là một bức tranh tà mị câu người, xem một cái thì linh hồn đều có thể bị hút vào đó.
Chớp chớp mắt, Quân Cửu: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Cửu Nhi, ta nói một chút bới nàng về tam đại học viện." Mặc Vô Việt khẽ điểm đầu ngón tay, gió Tây Bắc đang gào thét trên đỉnh núi tuyết nháy mắt bị ngăn cách ở ngoài cái chắn. Lại phẩy tay áo một cái, tuyết địa san bằng mọc ra cỏ xanh non mềm, hoa dại nhỏ thẹn thùng. Mặt trên trải thảm mềm mại, còn có một cái bàn nhỏ, mấy đĩa điểm tâm cùng hương trà thấm đượm.
Ánh mắt Quân Cửu sáng lên, đồ vật chính là lấy ra từ trong không gian, nhưng tuyết địa mọc ra hoa cỏ có thể nói là thần thông tiên nhân. Lòng ngứa ngáy, thật muốn hỏi một câu Mặc Vô Việt là tu vi gì, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Quân Cửu ngồi thẳng lên từ trên người Tiểu Ngũ, nàng tay chống cằm lẳng lặng nhìn Mặc Vô Việt: "Nói đi."
"Tam đại học viện phân chia là Thiên Hư, Tử Tiêu, Thái Sơ." Mặc Vô Việt ngước mắt, đôi mắt biến trở về màu vàng lộng. Ở giữa hắn và Quân Cửu, một tòa mặt bằng ảo ảnh hư ảo được chia ra làm ba tầng, như là một tòa tháp lùn.
Mặc Vô Việt nói tiếp: "Đây là Hạ Tam Trọng. Tiểu Cửu Nhi, chúng ta hiện tại ở chỗ này."
Quân Cửu nhìn lại, một tầng phía dưới nhất lại chia làm ba khối không đồng đều. Bọn họ thân ở một khối bên phải nhất của bản đồ, Quân Cửu nhướng mày: "Nơi này chính là năm tông mười quốc?"
"Đúng. Tiểu Cửu Nhi nên biết, năm tông mười quốc chỉ là ba khối rời trên một khối bản đồ. Ba khối bản đồ đối lập là tam đại học viện." Cái này cũng giống như tam đại học viện là hoàng thành, mà bọn họ đều là biên cương dưới sự thống trị của hoàng thành. Chẳng qua hoàng thành căn bản khinh thường biên cương nho nhỏ bọn họ, ngay cả chiêu sinh cũng không thu bọn họ.
Tiểu Ngũ cũng nhìn nghiêm túc, nó meo meo hỏi: "Miêu, quản lý năm tông mười quốc là học viện nào?"
"Thái Sơ."
Quân Cửu từ bản đồ hình tháp lùn nhìn hướng lên trên, ánh mắt tạm dừng ở đỉnh tháp trên cùng. Nàng mở miệng: "Đó là Nhất Phủ?"
Mặc Vô Việt gật đầu. Muốn rời khỏi thế giới Hạ Tam Trọng, chỉ có Nhất Phủ có tư cách mở ra thông đạo, đi tới Trung Tam Trọng. Cách mỗi mười năm, Nhất Phủ sẽ vận chuyển nhân tài tới thế giới Trung Tam Trọng, nhưng cái gọi là nhân tài này chỉ sẽ chọn lựa từ trong Nhất Phủ cùng tam đại học viện. Có thể nói, bọn họ lũng đoạn con đường đi tới Trung Tam Trọng.
Nhất Phủ khoảng cách nàng còn quá mức xa xôi. Á nh mắt Quân Cửu chú trọng ở trên tam đại học viện: "Thiên Tù thuộc về học viện nào?"
"Thiên Hư."
Năm tông mười quốc biến thành hai tông mười quốc, tin tức truyền tới học viện Thiên Hư, Hồng Anh bạo nộ quất đánh một nô bộc thị nữ trong viện sống sờ sờ đến chết, máu tươi chảy khắp nơi.
Hồng Anh cầm roi đứng đó, trừng mắt thịnh nộ: "Chuyện này không có khả năng! Kiếm Tông, Đan Tông còn có Thương Hải Tông, tam tông liên thủ sao có thể bị Thiên Võ Tông nho nhỏ tiêu diệt! Người đâu? Thám tử bổn tiểu thư phái đi đều đã chết rồi sao?"
"Hồi bẩm Hồng Anh tiểu thư, thám tử không một người nào báo về, toàn bộ bọn họ đều mất đi liên lạc." Tử sĩ Thiên Tù mở miệng.
"Đáng chết!" Hồng Anh tức giận đánh một roi làm ngã đổ đại thụ trong viện, nàng ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Hồng Anh gặp được sư phụ nàng ta, viện trưởng học viện Thiên Hư. Còn chưa mở miệng, viện trưởng Thiên Hư hỏi nàng ta trước: "Hồng Anh, con có biết Quân Cửu mới là thiếu chủ Hành Quân Dạ chân chính không?"
"Cái gì?" Hồng Anh sửng sốt.
"Quân Vân Tuyết chỉ là một cái bia ngắm, thiếu chủ Hành Quân Dạ là Quân Cửu. Hồng Anh, con bị lừa." Viện trưởng Thiên Hư ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Anh, trong mắt ẩn ẩn có thất vọng. Ông ta chắp đôi tay ở sau lưng, tiếp tục nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ còn có cơ hội cứu lại. Đi bắt Quân Cửu về đây, tìm được kiện bảo vật kia!"
"Dạ! Đồ đệ liền đi sai người, không! Con tự mình đi bắt Quân Cửu."
Nhưng mà Hồng Anh còn chưa đi ra khỏi viện, thì thấy đệ tử tới thông bào. Viện trưởng học viện Tử Tiêu cùng Thái Sơ, muốn gặp viện trưởng Thiên Hư. Viện trưởng Thiên Hư nghe vậy thì nhíu nhíu mày, ông ta chắp tay sau lưng đi ra: "Hồng Anh, con đi cùng vi sư."
"Dạ!"
Đi qua Truyền Tống Trận đến địa phương gặp mặt. Khi bọn họ tới, viện trưởng hai học viện Tử Tiêu cùng Thái Sơ đã tới rồi. Đứng sau lưng viện trưởng Tử Tiêu là song bào thai có bộ dáng giống nhau như đúc, còn viện trưởng Thái Sơ thì lại tới một mình.
Viện trưởng Tử Tiêu mở miệng: "Viện trưởng Thiên Hư ông đã đến rồi, chúng ta muốn nói với ông về chuyện năm tông mười quốc."
Chương 300: Không nói lý thì đánh!
Viện trưởng Thiên Hư thần sắc không đổi, ngược lại là Hồng Anh phía sau ông ta cúi đầu, trong mắt là vẻ tàn nhẫn như tôi độc. Vì cái gì bọn họ muốn nói năm tông mười quốc? Chẳng lẽ bọn họ đã biết cái gì!
Viện trưởng Thiên Hư ngồi ở trên vị trí của ông ta, Hồng Anh đứng thẳng ở phía sau. Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt âm hiểm nhìn song bào thai sau lưng viện trưởng Tử Tiêu, Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương. Đại Linh Sư cấp ba, thiên tài có tiếng của học viện Tử Tiêu, cũng là đồ đệ của viện trưởng Tử Tiêu.
Bọn họ nhìn đến Hồng Anh, đều nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét. Thực mau dời tầm mắt đi, không muốn liếc mắt nhìn thêm Hồng Anh một cái.
Viện trưởng Thiên Hư mở miệng, làm bộ cái gì cũng không biết: "Năm tông mười quốc làm sao vậy?"
"Năm tông mười quốc lệ thuộc với Thái Sơ ta, gần đây bổn viện trưởng biết một tin tức. Năm tông mười quốc bị đánh vỡ hòa bình, hiện giờ Thiên Võ Tông là lớn nhất, chỉ còn lại có hai tông mười quốc." Viện trưởng Thái Sơ nói.
Viện trưởng Thiên Hư: "Vậy thì có gì khác thường? Thiên Võ Tông ẩn chứa dã tâm, phái người đi giết Thiên Võ Tông là được, có cần chúng ta đều ở chỗ này thảo luận sao?"
Ông ta nói, còn đưa mắt ra hiệu cho Hồng Anh. Hồng Anh lập tức đứng ra: "Nếu là viện trưởng Thái Sơ cảm thấy khó xử, Hồng Anh nguyện ra sức khuyển mã, dẫn người tiến đến năm tông mười quốc, diệt Thiên Võ Tông mầm tai họa này."
"Hồng Anh ngươi đi? Ngươi là có mục đích riêng đi, ta cùng Lâm Sương đi ngang qua năm tông mười quốc, lại nghe thấy ngươi từng mang Thiên Tù đánh giết Thiên Võ Tông, phá hỏng năm tông đại bỉ, càng là giết người vô số." Phó Lâm Trạm cười hài hước: "À, chẳng qua cuối cùng ngươi bị thương chạy thoát!"
"Phó Lâm Trạm!" Hồng Anh há mồm muốn mắng, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy tam đại viện trưởng nên chỉ có thể câm miệng nghẹn trở về.
Nàng ta đảo quanh tròng mắt, lập tức giải thích: "Ngươi cũng đừng nói bậy. Ta đi Thiên Võ Tông, là bởi vì tam trưởng lão Thiên Tù ta xuất thân từ Thiên Võ Tông, hắn trở về thăm sư điệt của mình, ta tiện đường mà thôi! Nói ta phá hỏng năm tông đại bỉ, lời nói vô căn cứ!"
"Rõ ràng là Quân Cửu Thiên Võ Tông, lòng muông dạ thú, cùng với Thiên Võ Tông muốn thâu tóm bốn tong khác cho nên đại khai sát giới ở trên năm tông đại bỉ. Cái này có quan hệ gì với Hồng Anh ta? Phó Lâm Trạm ngươi cũng không nên nói hươu nói vượn, bôi nhọ ta!"
Sắc mặt Phó Lâm Trạm rất khó coi, bọn họ rõ ràng chính tai nghe vô số người đều nói như vậy, Hồng Anh còn có mặt mũi không thừa nhận. Phó Lâm Sương mở miệng một câu làm Hồng Anh thay đổi mặt, hắn nói: "Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không đề cập tới nói cho viện trưởng Thái Sơ biết trước?"
"Ta.." Hồng Anh không cách nào trả lời, chỉ có thể oán hận trừng mắt Phó Lâm Sương.
Người khác không biết khó dây dưa nhất sắc bén nhất chính là Phó Lâm Sương, đừng nhìn hắn lạnh như băng, thực tế đều xảo trá khó đối phó hơn ai khác!
"Được rồi. Năm tông mười quốc là lĩnh vực của Thái Sơ ta, việc này bổn viện trường sẽ xử trí. Thỉnh Tử Tiêu cùng Thiên Hư hai người các ngươi tiến đến, chẳng qua là muốn báo cho các ngươi, Đan Tông bị diệt tông, sau này muốn tăng linh thoát tục đan thì đừng tìm Thái Sơ ta, không có đan dược."
Lại chuyển câu chuyện, viện trưởng Thái Sơ nói: "Nhưng mà trước đó nghe hai đứa Phó Lâm Trạm nói thuật luyện đan của thánh thủ Quân Cửu kia lợi hại. Chờ bắt nàng tới, bổn viện trưởng thử xem nàng rồi nói sau."
"Vậy viện trưởng Thái Sơ sẽ xử trí nàng như thế nào?" Viện trưởng Thiên Hư mị mắt lạnh lùng hỏi hắn.
"Thiên Võ Tông đi đầu, liền bắt cả tông chủ Thiên Võ Tông cùng Quân Cửu tới. Còn như xử trí, trước cứ cẩn thận thẩm vấn một phen. Nếu chuyện xảy ra có thể chấp nhận, vậy thì xử trí nhân từ khoan dung. Nếu không duyên không cớ nhấc lên mầm tai họa, diệt Đan Tông bọn họ, thì Thiên Võ Tông cũng không thể giữ nữa!"
Viện trưởng Thái Sơ dứt lời đứng dậy, sau khi cáo từ đi vào Truyền Tống Trận rời khỏi nơi này. Sau đó là viện trưởng Tử Tiêu cùng huynh đệ Phó Lâm Trạm rời đi.
Sau khi rời khỏi đây, viện trưởng Tử Tiêu mở miệng: "Viện trưởng Thái Sơ công chính nghiêm minh, nếu các con nói không sai, là đám Đan Tông gieo gió gặt bão, Thiên Võ Tông cùng Quân Cửu kia tự nhiên sẽ không có việc gì."
"Nhưng sư phụ vì sao không nói cho viện trưởng Thái Sơ việc Linh Vương, để nhắc nhở ông ấy?" Phó Lâm Trạm hỏi.
"Đầu tiên có phải là Linh Vương không, chưa trải qua chứng thực. Tiếp theo, viện trưởng Thái Sơ cũng không phải là muốn tiêu diệt Thiên Võ Tông. Đối lập với này, vi sư càng muốn biết Hồng Anh vì sao phải giết tới năm tông đại bỉ? Tam trưởng lão Thiên Tù táng thân ở Thiên Võ Tông, nàng ta cũng thân bị trọng thương. Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương liếc nhau, bọn họ cũng là tin vỉa hè, không cách trả lời cho sư phụ mình. Hoặc là chờ viện trưởng Thái Sơ điều tra kết quả, hoặc là bọn họ tự mình đi hỏi Quân Cửu!
Cuối cùng lưu lại viện trưởng Thiên Hư sắc mặt nghiêm túc không nói.
"Sư phụ! Không thể để Quân Cửu rơi vào trong tay viện trưởng Thái Sơ, nếu viện trưởng Thái Sơ phát hiện bảo vật đoạt nó đi rồi thì làm sao bây giờ?" Hồng Anh thấy không người khác, lập tức vội vàng mở miệng nói.
Viện trưởng Thiên Hư lạnh lùng ngước mắt: "Có xếp người của chúng ta vào học viện Thái Sơ không?"
"Có!"
"Thực tốt. Chờ hắn đi bắt Quân Cửu, sau khi bắt được thì kêu người của chúng ta động thủ, lấy được bảo vật lại giết Quân Cửu giá họa cho học viện Thái Sơ chẳng phải là càng tốt?" Viện trưởng Thiên Hư nhìn về phía Hồng Anh, dặn dò: "Hồng Anh gặp chuyện không cần cấp, dù sao cũng sẽ có biện pháp."
Hồng Anh nghe lệnh hành lễ: "Dạ, Hồng Anh nhớ kỹ sư phụ dạy bảo. Nhưng Hồng Anh khó hiểu, một Quân Cửu mà thôi cần gì dùng đến giá họa cho học viện Thái Sơ? Cho dù chúng ta giết ả, còn có ai có thể báo thù cho ả đối phó chúng ta sao?"
Hồng Anh nghi hoặc. Sau lưng Quân Cửu chẳng qua là có một Hành Quân Dạ, hiện tại nhiều thêm một Thiên Võ Tông. Hai cái cộng lại, cũng không đủ cho một ngón tay thô của học viện Thiên Hư nàng ta, làm gì cần phải lãng phí thời gian đi giá họa cho học viện Thái Sơ?
Viện trưởng Thiên Hư cũng không giải thích. Ông ta chỉ là nhìn về phía Hồng Anh, cười như không cười nói câu: "Hồng Anh, về sau con sẽ hiểu rõ dụng ý của vi sư. Hiện tại con đi liên lạc người của chúng ta ở trong học viện Thái Sơ trước đi."
"Dạ." Hồng Anh gật đầu.
* * *
Tam đại học viện sẽ phái người tới điều tra, điểm này trên dưới Thiên Võ Tông đã sớm biết, hơn nữa sớm làm xong chuẩn bị.
Một ngày này khi Vương Khải Ngang mang theo đệ tử Thiên Võ Tông đang thay ca tuần tra, ở dưới chân núi Thiên Võ Tông đụng phải một đám người vênh váo tự đắc, đôi mắt mọc ở trên đỉnh đầu. Nam nhân trung niên cầm đầu cực kỳ kiêu ngạo, thấy hắn thì phất tay như là gọi chó sủng vật: "Này, chính là ngươi đó, lại đây."
Vương Khải Ngang đôi mắt hình viên đạn lạnh buốt liếc mắt đánh giá người tới một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua đi: "Ngươi đang làm gì?"
"Tiểu tử, gia gia ngươi ta đây là đại sứ tam đại học viện! Ngữ khí của ngươi nên tôn trọng một chút, nếu không coi chừng gia gia ta vặn gãy cổ ngươi, lấy đầu của ngươi làm cầu mà đá! Hừ! Ngươi mau đi bẩm báo tông chủ Thiên Võ Tông của ngươi, kêu hắn trói con nhóc kêu là Quân Cửu kia lại, tới cửa sơn môn nghênh đón bổn đại sứ!"
"Ngươi nói cái gì? Trói ai?"
"Quân Cửu! Lỗ tai ngươi điếc sao?" Nam nhân trung niên bất mãn.
Vương Khải Ngang cười, hắn xoay người nhìn về phía một chúng đệ tử Thiên Võ Tông phía sau. Vương Khải Ngang cao giọng hỏi: "Người này nói muốn trói tiểu sư thúc của chúng ta, các đệ nói phải làm sao bây giờ?"
"Đánh hắn!"
Vén tay áo cuộn nắm đấm, đệ tử Thiên Võ Tông vây quanh đi lên. Lá gan thật lớn, dám đến Thiên Võ Tông bọn họ trói tiểu sư thúc? Quần ẩu đánh ngươi! Nam nhân trung niên hoảng sợ: "Các ngươi làm càn! Ta chính là đại sứ tam đại học viện!"
Đại sứ tam đại học viện thì ngon hả? Cứ đánh không sai. Vương Khải Ngang đi qua đi nhấc chân đá thêm một cước. Tông chủ có dặn, đại sứ phân rõ phải trái thì bọn họ phân rõ phải trái, không nói lý vậy thì đánh!
Đan Tông chính là vết xe đổ! Phó Lâm Trạm dừng bước chân lại, hắn quay đầu lại nhìn về phía trên núi Đan Tông. Lửa lớn bốc lên khói đen cuồn cuộn, Đan Tông diệt tông, bọn họ tận mắt nhìn thấy Mạnh Chí Viễn tông chủ Đan Tông bị Khanh Vũ một kiếm chém đầu.
"Hắn là ai? Thế nhưng không đặt tam đại học viện ở trong mắt, thậm chí còn nói rõ Đan Tông chính là vết xe đổ của tam đại học viện!" Trong đầu Phó Lâm Trạm thoáng hiện đôi mắt của Mặc Vô Việt, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh từng trận.
Phó Lâm Sương trầm mắt, lạnh lùng mở miệng: "Hắn rất mạnh, có lẽ chỉ có sư phụ bọn họ có thể so sánh cùng với hắn."
"Ngươi là nói Đại Linh Sư cấp bảy?"
"Không." Phó Lâm Sương lắc đầu, chính hắn thực mau lật đổ phỏng đoán vừa rồi. Trầm tư xong Phó Lâm Sương ngữ khí trầm trọng: "Vượt xa Đại Linh Sư cấp bảy. Có lẽ là cấp tám, cấp chín, cũng có lẽ là Linh Vương."
Chỉ có Linh Vương, mới có thực lực làm mưa làm gió, dám nói diệt tam đại học viện bọn hắn! Nam nhân thần bí cường đại kia sẽ là Linh Vương sao?
Phó Lâm Trạm sợ ngây người không thể tin được: "Sao có thể là Linh Vương! Năm tông mười quốc nho nhỏ, ngay cả Đại Linh Sư cũng không có, sao có thể sẽ có một vị Linh Vương cường đại tôn quý?"
Năm tông mười quốc không có, có thể là từ bên ngoài tới. Hai người đều nghĩ tới điểm này, ngẩng đầu liếc nhau, hai người không chút nghĩ ngợi xoay người vội vã rời đi. Bọn họ cần phải lập tức trở lại tam đại học viện, nói tin tức này cho sư phụ bọn họ!
Mặc kệ Mặc Vô Việt có phải Linh Vương hay không, hắn đều rất mạnh! Nhất định phải nói cho tam đại học viện, không thể dùng phương thức dĩ vãng tới xử lý năm tông mười quốc. A không, hiện tại không phải năm tông.
Thương Hải Tông, Đan Tông bị diệt. Chỉ còn lại có Thiên Võ Tông, Hỗn Nguyên Tông cùng Kiếm Tông.
Lại nói sâu hơn một chút, Kiếm Tông chỉ là tù binh của thánh thủ Quân Cửu, đã từng là tông chủ cũng bị giết, đệ tử trưởng lão đồng lứa huyết tẩy hơn phân nửa. Hiện giờ Kiếm Tông đã không có tư cách lại lấy chữ 'tông' rồi. Sau khi hạc bão cuồng phong kết thúc, đệ tử Kiếm Tông cùng Đan Tông quy phục, ở dưới dẫn dắt của Vô Thương đã nhập toàn bộ vào trong Thiên Võ Tông, thay tên thành Kiếm Môn cùng Đan Môn.
Kiếm Môn vẫn do Tả Khâu dãn đầu, Đan Môn thì giao cho Vô Thương. Đến tận đây, năm tông mười quốc chỉ còn lại có hai tông, Thiên Võ Tông và Hỗn Nguyên Tông còn có mười quốc. Thiên Võ Tông nhập thêm Kiếm Môn cùng Đan Môn vào, thế lực lớn mạnh, lại có Hỗn Nguyên Tông làm đồng minh, lập tức trở thế lực đệ nhất thành mười quốc!
* * *
Tình hình chung bình định, phong vân yên ổn.
Mười quốc sôi nổi đưa hạ lễ tới quy phục Thiên Võ Tông, trong lúc nhất thời trong ngoài tông môn Thiên Võ Tông náo nhiệt tựa như chợ, mỗi người đều đang vội vội vàng vàng quay lại làm chuyện của mình.
Trên đỉnh núi tuyết Thiên Võ Tông, Quân Cửu chỉ mặc áo đơn, ngồi xếp bằng ở trên tuyết đọng thật dày đả tọa tu luyện. Luyện thể thuật tầng thứ ba đã đến bước đại viên mãn, thực lực cũng củng cố ở Linh Sư cấp bốn trung giai.
Quân Cửu tu luyện xong thì mở mắt ra, lông trắng xù xù dính đầy lên mặt. Tiểu Ngũ biến lớn thân thể làm thành nửa vòng tròn ở phía sau Quân Cửu, câu môi cười cong mặt mày, Quân Cửu thích ý giang hai tay ngã ra phía sau, ngã vào trong lòng mềm mại lại ấm áp của Tiểu Ngũ.
Thoải mái híp mắt, Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Yêu nghiệt cho dù ở địa phương băng thiên tuyết địa thuần trắng, cũng sẽ không thay đổi thành thánh nhân trích tiên. Hắn đứng ở nơi đó, chính là một bức tranh tà mị câu người, xem một cái thì linh hồn đều có thể bị hút vào đó.
Chớp chớp mắt, Quân Cửu: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Cửu Nhi, ta nói một chút bới nàng về tam đại học viện." Mặc Vô Việt khẽ điểm đầu ngón tay, gió Tây Bắc đang gào thét trên đỉnh núi tuyết nháy mắt bị ngăn cách ở ngoài cái chắn. Lại phẩy tay áo một cái, tuyết địa san bằng mọc ra cỏ xanh non mềm, hoa dại nhỏ thẹn thùng. Mặt trên trải thảm mềm mại, còn có một cái bàn nhỏ, mấy đĩa điểm tâm cùng hương trà thấm đượm.
Ánh mắt Quân Cửu sáng lên, đồ vật chính là lấy ra từ trong không gian, nhưng tuyết địa mọc ra hoa cỏ có thể nói là thần thông tiên nhân. Lòng ngứa ngáy, thật muốn hỏi một câu Mặc Vô Việt là tu vi gì, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Quân Cửu ngồi thẳng lên từ trên người Tiểu Ngũ, nàng tay chống cằm lẳng lặng nhìn Mặc Vô Việt: "Nói đi."
"Tam đại học viện phân chia là Thiên Hư, Tử Tiêu, Thái Sơ." Mặc Vô Việt ngước mắt, đôi mắt biến trở về màu vàng lộng. Ở giữa hắn và Quân Cửu, một tòa mặt bằng ảo ảnh hư ảo được chia ra làm ba tầng, như là một tòa tháp lùn.
Mặc Vô Việt nói tiếp: "Đây là Hạ Tam Trọng. Tiểu Cửu Nhi, chúng ta hiện tại ở chỗ này."
Quân Cửu nhìn lại, một tầng phía dưới nhất lại chia làm ba khối không đồng đều. Bọn họ thân ở một khối bên phải nhất của bản đồ, Quân Cửu nhướng mày: "Nơi này chính là năm tông mười quốc?"
"Đúng. Tiểu Cửu Nhi nên biết, năm tông mười quốc chỉ là ba khối rời trên một khối bản đồ. Ba khối bản đồ đối lập là tam đại học viện." Cái này cũng giống như tam đại học viện là hoàng thành, mà bọn họ đều là biên cương dưới sự thống trị của hoàng thành. Chẳng qua hoàng thành căn bản khinh thường biên cương nho nhỏ bọn họ, ngay cả chiêu sinh cũng không thu bọn họ.
Tiểu Ngũ cũng nhìn nghiêm túc, nó meo meo hỏi: "Miêu, quản lý năm tông mười quốc là học viện nào?"
"Thái Sơ."
Quân Cửu từ bản đồ hình tháp lùn nhìn hướng lên trên, ánh mắt tạm dừng ở đỉnh tháp trên cùng. Nàng mở miệng: "Đó là Nhất Phủ?"
Mặc Vô Việt gật đầu. Muốn rời khỏi thế giới Hạ Tam Trọng, chỉ có Nhất Phủ có tư cách mở ra thông đạo, đi tới Trung Tam Trọng. Cách mỗi mười năm, Nhất Phủ sẽ vận chuyển nhân tài tới thế giới Trung Tam Trọng, nhưng cái gọi là nhân tài này chỉ sẽ chọn lựa từ trong Nhất Phủ cùng tam đại học viện. Có thể nói, bọn họ lũng đoạn con đường đi tới Trung Tam Trọng.
Nhất Phủ khoảng cách nàng còn quá mức xa xôi. Á nh mắt Quân Cửu chú trọng ở trên tam đại học viện: "Thiên Tù thuộc về học viện nào?"
"Thiên Hư."
Năm tông mười quốc biến thành hai tông mười quốc, tin tức truyền tới học viện Thiên Hư, Hồng Anh bạo nộ quất đánh một nô bộc thị nữ trong viện sống sờ sờ đến chết, máu tươi chảy khắp nơi.
Hồng Anh cầm roi đứng đó, trừng mắt thịnh nộ: "Chuyện này không có khả năng! Kiếm Tông, Đan Tông còn có Thương Hải Tông, tam tông liên thủ sao có thể bị Thiên Võ Tông nho nhỏ tiêu diệt! Người đâu? Thám tử bổn tiểu thư phái đi đều đã chết rồi sao?"
"Hồi bẩm Hồng Anh tiểu thư, thám tử không một người nào báo về, toàn bộ bọn họ đều mất đi liên lạc." Tử sĩ Thiên Tù mở miệng.
"Đáng chết!" Hồng Anh tức giận đánh một roi làm ngã đổ đại thụ trong viện, nàng ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Hồng Anh gặp được sư phụ nàng ta, viện trưởng học viện Thiên Hư. Còn chưa mở miệng, viện trưởng Thiên Hư hỏi nàng ta trước: "Hồng Anh, con có biết Quân Cửu mới là thiếu chủ Hành Quân Dạ chân chính không?"
"Cái gì?" Hồng Anh sửng sốt.
"Quân Vân Tuyết chỉ là một cái bia ngắm, thiếu chủ Hành Quân Dạ là Quân Cửu. Hồng Anh, con bị lừa." Viện trưởng Thiên Hư ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Anh, trong mắt ẩn ẩn có thất vọng. Ông ta chắp đôi tay ở sau lưng, tiếp tục nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ còn có cơ hội cứu lại. Đi bắt Quân Cửu về đây, tìm được kiện bảo vật kia!"
"Dạ! Đồ đệ liền đi sai người, không! Con tự mình đi bắt Quân Cửu."
Nhưng mà Hồng Anh còn chưa đi ra khỏi viện, thì thấy đệ tử tới thông bào. Viện trưởng học viện Tử Tiêu cùng Thái Sơ, muốn gặp viện trưởng Thiên Hư. Viện trưởng Thiên Hư nghe vậy thì nhíu nhíu mày, ông ta chắp tay sau lưng đi ra: "Hồng Anh, con đi cùng vi sư."
"Dạ!"
Đi qua Truyền Tống Trận đến địa phương gặp mặt. Khi bọn họ tới, viện trưởng hai học viện Tử Tiêu cùng Thái Sơ đã tới rồi. Đứng sau lưng viện trưởng Tử Tiêu là song bào thai có bộ dáng giống nhau như đúc, còn viện trưởng Thái Sơ thì lại tới một mình.
Viện trưởng Tử Tiêu mở miệng: "Viện trưởng Thiên Hư ông đã đến rồi, chúng ta muốn nói với ông về chuyện năm tông mười quốc."
Chương 300: Không nói lý thì đánh!
Viện trưởng Thiên Hư thần sắc không đổi, ngược lại là Hồng Anh phía sau ông ta cúi đầu, trong mắt là vẻ tàn nhẫn như tôi độc. Vì cái gì bọn họ muốn nói năm tông mười quốc? Chẳng lẽ bọn họ đã biết cái gì!
Viện trưởng Thiên Hư ngồi ở trên vị trí của ông ta, Hồng Anh đứng thẳng ở phía sau. Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt âm hiểm nhìn song bào thai sau lưng viện trưởng Tử Tiêu, Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương. Đại Linh Sư cấp ba, thiên tài có tiếng của học viện Tử Tiêu, cũng là đồ đệ của viện trưởng Tử Tiêu.
Bọn họ nhìn đến Hồng Anh, đều nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét. Thực mau dời tầm mắt đi, không muốn liếc mắt nhìn thêm Hồng Anh một cái.
Viện trưởng Thiên Hư mở miệng, làm bộ cái gì cũng không biết: "Năm tông mười quốc làm sao vậy?"
"Năm tông mười quốc lệ thuộc với Thái Sơ ta, gần đây bổn viện trưởng biết một tin tức. Năm tông mười quốc bị đánh vỡ hòa bình, hiện giờ Thiên Võ Tông là lớn nhất, chỉ còn lại có hai tông mười quốc." Viện trưởng Thái Sơ nói.
Viện trưởng Thiên Hư: "Vậy thì có gì khác thường? Thiên Võ Tông ẩn chứa dã tâm, phái người đi giết Thiên Võ Tông là được, có cần chúng ta đều ở chỗ này thảo luận sao?"
Ông ta nói, còn đưa mắt ra hiệu cho Hồng Anh. Hồng Anh lập tức đứng ra: "Nếu là viện trưởng Thái Sơ cảm thấy khó xử, Hồng Anh nguyện ra sức khuyển mã, dẫn người tiến đến năm tông mười quốc, diệt Thiên Võ Tông mầm tai họa này."
"Hồng Anh ngươi đi? Ngươi là có mục đích riêng đi, ta cùng Lâm Sương đi ngang qua năm tông mười quốc, lại nghe thấy ngươi từng mang Thiên Tù đánh giết Thiên Võ Tông, phá hỏng năm tông đại bỉ, càng là giết người vô số." Phó Lâm Trạm cười hài hước: "À, chẳng qua cuối cùng ngươi bị thương chạy thoát!"
"Phó Lâm Trạm!" Hồng Anh há mồm muốn mắng, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy tam đại viện trưởng nên chỉ có thể câm miệng nghẹn trở về.
Nàng ta đảo quanh tròng mắt, lập tức giải thích: "Ngươi cũng đừng nói bậy. Ta đi Thiên Võ Tông, là bởi vì tam trưởng lão Thiên Tù ta xuất thân từ Thiên Võ Tông, hắn trở về thăm sư điệt của mình, ta tiện đường mà thôi! Nói ta phá hỏng năm tông đại bỉ, lời nói vô căn cứ!"
"Rõ ràng là Quân Cửu Thiên Võ Tông, lòng muông dạ thú, cùng với Thiên Võ Tông muốn thâu tóm bốn tong khác cho nên đại khai sát giới ở trên năm tông đại bỉ. Cái này có quan hệ gì với Hồng Anh ta? Phó Lâm Trạm ngươi cũng không nên nói hươu nói vượn, bôi nhọ ta!"
Sắc mặt Phó Lâm Trạm rất khó coi, bọn họ rõ ràng chính tai nghe vô số người đều nói như vậy, Hồng Anh còn có mặt mũi không thừa nhận. Phó Lâm Sương mở miệng một câu làm Hồng Anh thay đổi mặt, hắn nói: "Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không đề cập tới nói cho viện trưởng Thái Sơ biết trước?"
"Ta.." Hồng Anh không cách nào trả lời, chỉ có thể oán hận trừng mắt Phó Lâm Sương.
Người khác không biết khó dây dưa nhất sắc bén nhất chính là Phó Lâm Sương, đừng nhìn hắn lạnh như băng, thực tế đều xảo trá khó đối phó hơn ai khác!
"Được rồi. Năm tông mười quốc là lĩnh vực của Thái Sơ ta, việc này bổn viện trường sẽ xử trí. Thỉnh Tử Tiêu cùng Thiên Hư hai người các ngươi tiến đến, chẳng qua là muốn báo cho các ngươi, Đan Tông bị diệt tông, sau này muốn tăng linh thoát tục đan thì đừng tìm Thái Sơ ta, không có đan dược."
Lại chuyển câu chuyện, viện trưởng Thái Sơ nói: "Nhưng mà trước đó nghe hai đứa Phó Lâm Trạm nói thuật luyện đan của thánh thủ Quân Cửu kia lợi hại. Chờ bắt nàng tới, bổn viện trưởng thử xem nàng rồi nói sau."
"Vậy viện trưởng Thái Sơ sẽ xử trí nàng như thế nào?" Viện trưởng Thiên Hư mị mắt lạnh lùng hỏi hắn.
"Thiên Võ Tông đi đầu, liền bắt cả tông chủ Thiên Võ Tông cùng Quân Cửu tới. Còn như xử trí, trước cứ cẩn thận thẩm vấn một phen. Nếu chuyện xảy ra có thể chấp nhận, vậy thì xử trí nhân từ khoan dung. Nếu không duyên không cớ nhấc lên mầm tai họa, diệt Đan Tông bọn họ, thì Thiên Võ Tông cũng không thể giữ nữa!"
Viện trưởng Thái Sơ dứt lời đứng dậy, sau khi cáo từ đi vào Truyền Tống Trận rời khỏi nơi này. Sau đó là viện trưởng Tử Tiêu cùng huynh đệ Phó Lâm Trạm rời đi.
Sau khi rời khỏi đây, viện trưởng Tử Tiêu mở miệng: "Viện trưởng Thái Sơ công chính nghiêm minh, nếu các con nói không sai, là đám Đan Tông gieo gió gặt bão, Thiên Võ Tông cùng Quân Cửu kia tự nhiên sẽ không có việc gì."
"Nhưng sư phụ vì sao không nói cho viện trưởng Thái Sơ việc Linh Vương, để nhắc nhở ông ấy?" Phó Lâm Trạm hỏi.
"Đầu tiên có phải là Linh Vương không, chưa trải qua chứng thực. Tiếp theo, viện trưởng Thái Sơ cũng không phải là muốn tiêu diệt Thiên Võ Tông. Đối lập với này, vi sư càng muốn biết Hồng Anh vì sao phải giết tới năm tông đại bỉ? Tam trưởng lão Thiên Tù táng thân ở Thiên Võ Tông, nàng ta cũng thân bị trọng thương. Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương liếc nhau, bọn họ cũng là tin vỉa hè, không cách trả lời cho sư phụ mình. Hoặc là chờ viện trưởng Thái Sơ điều tra kết quả, hoặc là bọn họ tự mình đi hỏi Quân Cửu!
Cuối cùng lưu lại viện trưởng Thiên Hư sắc mặt nghiêm túc không nói.
"Sư phụ! Không thể để Quân Cửu rơi vào trong tay viện trưởng Thái Sơ, nếu viện trưởng Thái Sơ phát hiện bảo vật đoạt nó đi rồi thì làm sao bây giờ?" Hồng Anh thấy không người khác, lập tức vội vàng mở miệng nói.
Viện trưởng Thiên Hư lạnh lùng ngước mắt: "Có xếp người của chúng ta vào học viện Thái Sơ không?"
"Có!"
"Thực tốt. Chờ hắn đi bắt Quân Cửu, sau khi bắt được thì kêu người của chúng ta động thủ, lấy được bảo vật lại giết Quân Cửu giá họa cho học viện Thái Sơ chẳng phải là càng tốt?" Viện trưởng Thiên Hư nhìn về phía Hồng Anh, dặn dò: "Hồng Anh gặp chuyện không cần cấp, dù sao cũng sẽ có biện pháp."
Hồng Anh nghe lệnh hành lễ: "Dạ, Hồng Anh nhớ kỹ sư phụ dạy bảo. Nhưng Hồng Anh khó hiểu, một Quân Cửu mà thôi cần gì dùng đến giá họa cho học viện Thái Sơ? Cho dù chúng ta giết ả, còn có ai có thể báo thù cho ả đối phó chúng ta sao?"
Hồng Anh nghi hoặc. Sau lưng Quân Cửu chẳng qua là có một Hành Quân Dạ, hiện tại nhiều thêm một Thiên Võ Tông. Hai cái cộng lại, cũng không đủ cho một ngón tay thô của học viện Thiên Hư nàng ta, làm gì cần phải lãng phí thời gian đi giá họa cho học viện Thái Sơ?
Viện trưởng Thiên Hư cũng không giải thích. Ông ta chỉ là nhìn về phía Hồng Anh, cười như không cười nói câu: "Hồng Anh, về sau con sẽ hiểu rõ dụng ý của vi sư. Hiện tại con đi liên lạc người của chúng ta ở trong học viện Thái Sơ trước đi."
"Dạ." Hồng Anh gật đầu.
* * *
Tam đại học viện sẽ phái người tới điều tra, điểm này trên dưới Thiên Võ Tông đã sớm biết, hơn nữa sớm làm xong chuẩn bị.
Một ngày này khi Vương Khải Ngang mang theo đệ tử Thiên Võ Tông đang thay ca tuần tra, ở dưới chân núi Thiên Võ Tông đụng phải một đám người vênh váo tự đắc, đôi mắt mọc ở trên đỉnh đầu. Nam nhân trung niên cầm đầu cực kỳ kiêu ngạo, thấy hắn thì phất tay như là gọi chó sủng vật: "Này, chính là ngươi đó, lại đây."
Vương Khải Ngang đôi mắt hình viên đạn lạnh buốt liếc mắt đánh giá người tới một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu đi qua đi: "Ngươi đang làm gì?"
"Tiểu tử, gia gia ngươi ta đây là đại sứ tam đại học viện! Ngữ khí của ngươi nên tôn trọng một chút, nếu không coi chừng gia gia ta vặn gãy cổ ngươi, lấy đầu của ngươi làm cầu mà đá! Hừ! Ngươi mau đi bẩm báo tông chủ Thiên Võ Tông của ngươi, kêu hắn trói con nhóc kêu là Quân Cửu kia lại, tới cửa sơn môn nghênh đón bổn đại sứ!"
"Ngươi nói cái gì? Trói ai?"
"Quân Cửu! Lỗ tai ngươi điếc sao?" Nam nhân trung niên bất mãn.
Vương Khải Ngang cười, hắn xoay người nhìn về phía một chúng đệ tử Thiên Võ Tông phía sau. Vương Khải Ngang cao giọng hỏi: "Người này nói muốn trói tiểu sư thúc của chúng ta, các đệ nói phải làm sao bây giờ?"
"Đánh hắn!"
Vén tay áo cuộn nắm đấm, đệ tử Thiên Võ Tông vây quanh đi lên. Lá gan thật lớn, dám đến Thiên Võ Tông bọn họ trói tiểu sư thúc? Quần ẩu đánh ngươi! Nam nhân trung niên hoảng sợ: "Các ngươi làm càn! Ta chính là đại sứ tam đại học viện!"
Đại sứ tam đại học viện thì ngon hả? Cứ đánh không sai. Vương Khải Ngang đi qua đi nhấc chân đá thêm một cước. Tông chủ có dặn, đại sứ phân rõ phải trái thì bọn họ phân rõ phải trái, không nói lý vậy thì đánh!