Xuyên Không [Edit] Phế Sài Nghịch Thiên: Tà Vương Bá Sủng Cuồng Phi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tocxanh, 1 Tháng tám 2021.

  1. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi

    [​IMG]


    Tác giả: Lỏa Bôn Đích Man Đầu

    Editor: Xanh

    Thể loại: Xuyên không, huyền huyễn, cổ đại, ngôn tình, sủng ngọt, nữ cường

    Tổng số chương: 783

    Tình trạng: Hoàn

    Link bản gốc: 废柴逆天:邪王霸宠狂妃-废柴逆天:邪王霸宠狂妃全文阅读 (全本已完结) -红薯中文网


    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Phế sài, huỷ dung thân chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm lạnh như nước.

    Tại Thủy Gia, Thanh Thành thuộc Vân Thủy Quốc.

    "..."

    Tại phòng chứa củi của Thủy Gia truyền ra tiếng kêu thảm thiết, một tiếng kêu tuyệt đối không thể thê lương hơn.

    Phòng chứa củi cũ nát, thiếu nữ áo vàng đứng một góc khuôn mặt độc ác nhìn chằm chằm vào một người đang ngồi trong góc. Một tay đang cầm một cái bình, tay còn lại đang cầm một cây roi sắt to dài.

    Thiếu nữ áo trắng cuộn tròn trong góc, hơn phân nửa khuôn mặt đã bị hủy hoại đến không nhìn nổi.

    "Tiểu tiện nhân, hương vị của nước 'ăn da' thế nào? Xem ngươi còn dám câu dẫn Vân Ca Ca của ta hay không, đồ hồ ly tinh dâm đãng".

    Thiếu nữ áo vàng ánh mắt thâm độc, còn sợ không đủ, liền đem toàn bộ nước 'ăn da' còn lại trong bình đổ lên thiếu nữ áo trắng trước mặt, nhân tiện còn đánh nàng thêm mấy roi sắt.

    Thiếu nữ áo trắng che mặt liên tục kêu thảm thiết, cả người bởi vì đau đớn mà cuộn mình lại một góc.

    Nàng cực khổ đưa tay ra nắm lấy góc áo thiếu nữ tóc vàng, giọng nói có chút khàn khàn: "Tứ.. Tứ tỷ, muội không có thích Vân Ca Ca, người muội thích chính là.. là nhị hoàng tử".

    "Ta khinh" Thủy Ngâm Tuyết vẻ mặt trào phúng khinh nàng, một chân liền đạp lên bàn tay đang nắm góc áo mình, đè dưới chân rồi hung hăng chà sát.

    Nghe đối phương kêu đau, trên mặt nàng ta hiện ra một tia vui vẻ, tiêm thanh tiêm khí nói: "Thủy Ngâm Thiền ngươi cũng không lấy nước tiểu mà nhìn ngắm bản thân mình, là phế vật không tu luyện nổi huyền khí còn mong ước trở thành Nhị hoàng tử phi? Nhị hoàng tử chính là thiên tài của Vân Thủy Quốc chúng ta Thủy Hỏa song hệ, bây giờ ngươi không chỉ là phế vật mà đến khuôn mặt câu dẫn người khác cũng không còn. Ngươi bây giờ đến xách giày cho Nhị Hoàng tử cũng không xứng".

    Thủy Ngâm Thiền trên mặt bị đổ nước ăn da, đã xuất hiện vô số bọc mủ còn tỏa ra mùi tanh hôi, đôi mắt trong suốt bởi vì nghe thấy lời nói kia của Thủy Ngâm Tuyết mà ảm đạm.

    "Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư!"

    Thủy Ngâm Tuyết đang chuẩn bị đá lên người - người kia mấy đá, thủ vệ Bài Tử đột nhiên phá cửa xông vào nói thầm bên tai nàng.

    Thủy Ngâm Tuyết vừa nghe thấy, khuôn mặt vừa mới vặn vẹo lúc nãy đã giãn ra, vui vẻ nói: "Lâm Bài Tử, Nhị hoàng tử thật sự tới Thủy gia ta sao, thật sự tới rồi!"

    Lời này vừa nói ra, Thủy Ngâm Thiền đang cuộn tròn trên mặt đất liền có chút kích động, lập tức cầu khẩn nói: "Tứ tỷ, muội muốn gặp nhị hoàng tử, muội muốn gặp chàng".

    "Ha ha, thật tức cười, bằng bộ dáng này của ngươi, người ta tránh còn không kịp. Ngươi không sợ làm bẩn Nhị Hoàng tử cao quý! Ngươi câu dẫn Vân ca ca, sém chút nữa khiến nhị hoàn tử phải đội mũ xanh. Nhị hoàng tử không giết chết ngươi đã tốt lắm rồi, còn mơ đến chức vị nhị hoàng tử phi? Quả thật là mơ mộng hão huyền".

    Thủy Ngâm tuyết khinh thường nàng một lúc, lại đánh người trên đất mấy roi, mới có chút thỏa mãn mà rời đi nơi nàng ta cảm thấy vô cùng dơ bẩn này.

    Thủy Ngâm Thiền chân có mấy chỗ gãy xương, đến cả đứng lên cũng không thể, nhưng nàng vẫn còn ôm chút hy vọng bò đến cửa phòng chứa củi.

    Nàng dùng trán mình liên tục đụng vào cửa, máu tươi theo trán rồi chảy dọc xuống cổ, một bên đập cửa một bên vẫn tự lẩm bẩm nói: "Ta không có câu dẫn Vân Ca ca, ta không có.. Nhị hoàng tử.. ta muốn gặp nhị hoàng tử.."

    Đụng khoảng năm, sáu mươi lần cửa cuối cùng cũng được mở, Thủy Ngâm Thiền liền nhếch miệng cười.

    Nữ Tử dùng chính cánh tay của mình mà bò đi, người đầy máu tươi khiến những nơi nàng bò qua đều để lại một đường máu.

    Chỉ là..

    Sức lực còn lại của nàng cũng chỉ có thể bò được khoảng năm sáu trượng.

    Hơi thở nàng càng suy yếu.

    Cuối cùng thân hình mảnh mai đang chậm chạp bò cũng từ từ chậm rãi rồi ngừng lại.

    Vẫn không nhút nhít, hơi thở suy yếu.

    Một lúc sau, cánh tay rũ xuống của Thủy Ngâm Thiền rung động một chút, sau đó lại một chút.

    Ngay sau đó đôi mắt vốn dĩ đang nhắm của nữ tử khẽ mở, trong nháy mắt cặp mắt đó giống như có sát khỉ tỏa ra. Ngay sau đó sát khí thu lại, cặp mắt đó lại phá lệ trở nên xinh đẹp, giống như ánh sáng của đá quý giữa màn đêm, thâm thúy mà mê người.

    * * *

    Đôi lời của tác giả.

    Ta là Lỏa Bôn Đích Man Đầu, khoai lang đỏ tân nhân, đại gia nhiều hơn duy trì a, ha ha..
     
  4. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Xuyên qua, cuồng ngạo quỷ tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ Tử trong mắt có chút nghi ngờ, tròng mắt đảo qua một vòng xung quanh, thoạt nhìn rất linh động.

    Giống như ý thức được điều gì, trong mắt nàng lóe lên một cái, rạng ngời đến cực điểm!

    "Ha ha ha.." Xuyên qua, nữ tử đột nhiên cười to vài tiếng, bởi vì đã lâu không được uống nước nên giọng nàng có chút nghẹn lại, nhưng tiếng cười này lại có vẻ bừa bãi và tiêu sái vô cùng.

    "..."

    Thủy Ngâm Thiền đau đến không dám mở miệng.

    "Đậu má" nàng chửi thầm một tiếng sau đó đưa tay sờ lên gương mặt của mình, lần sờ này lại khiến nàng đau đến kêu thành tiếng.

    Hiện tại Thủy Ngâm Thiền đã không còn là Thủy Ngâm Thiền của trước đây mà là Thủy Ngâm Thiền đến từ thế kỷ hai mươi mốt, một quỷ tài của cổ võ Thủy Gia.

    Thủy gia không chỉ là cổ võ thế gia mà còn là danh y thế gia, Thủy Ngâm Thiền là quỷ tài mạnh nghịch thiên nhất Thủy Gia, được lão thái gia chân truyền còn sáng tạo rất nhiều võ kỹ cùng y thuật của chính mình.

    Chỉ là ngàn phòng vạn phòng, giặc nhà khó phòng, phản đồ của Thủy Gia lại là người mà Thủy lão gia tin tưởng nhất - gia phó.

    Thủy Ngâm Thiền dưới tình huống không có phòng bị liền bị người tính kế. Bất quá Thủy Ngâm Thiền nàng là ai chứ.

    Nàng chính là quỷ tài có thiên phú hơn người, cũng là 'tiểu nhân' có thù thì phải đòi lại, nàng có chết cũng phải kéo theo đối phương cùng chết.

    Kết quả chính là nàng kéo theo đối phương nhảy xuống vách núi vạn trượng.

    Gió lạnh phần phật, không nghĩ tới lúc ấy nàng lại bám lấy nguyên chủ yếu đuối vô dụng này.

    Có thể sống lại lần nữa, làm sao nàng không vui cho được?

    Thủy Ngâm Thiền gian nan từ dưới đất bò dậy, sau đó ngồi xếp bằng, hơi hơi nhắm mắt, giống như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực tế là đang tiếp thu ký ức của nguyên chủ.

    Lượng tin tức quá lớn khiến đầu cũng có chút đau.

    Khoảng mười lăm phút, Thủy Ngâm Thiền bình ổn nội tâm đang giao động của mình, từ từ mở mắt ra.

    Lúc này đây, khí tức của nàng thu lại hoàn toàn, giống như trở về Thủy Ngâm Thiền của trước đây nhút nhát. Chỉ là cánh tay nhiễm một màu đỏ tươi có chút lười biếng mà đặt ở đầu gối, đầu ngón tay như có như không gõ nhịp.

    "Tên giống nhau, lại cùng đang ở trong đại gia tộc, làm sao lại thê thảm tới mức này?" Thủy Ngâm Thiền bĩu môi nói thầm, một bộ dáng hết sức ghét bỏ.

    Nàng không nghĩ tới Thủy Ngâm Thiền nhu nhược đến vậy, không có bản lĩnh, tính cách nhu nhược, người như vậy thật có thể giết được ai?

    Không phải Thủy Ngâm Thiền tàn nhẫn, mà là nàng hiểu được đạo lý 'Vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được sẽ sống sót'.

    Lúc nàng ở Ngân Xuyên đại lục hoàn toàn là đỉnh cao của võ giả.

    Nhưng ở đây mọi người từ khi sinh ra thân đã mang huyền khí, ai có được huyền khí càng cao, tụ khí tu luyện càng dễ dàng, tuy rằng việc tu luyện về sau cũng rất quan trọng, nhưng huyền khí càng cao thường sẽ trở thành thiên chi kiêu tử, tu luyện cực nhanh khiến người khác vô cùng hâm mộ.

    Chính là nàng một cao thủ võ giả, lại ở nơi mọi người đầu có huyền khí, nàng - đến một chút huyền khí cũng không có!

    Nàng chính là một phế vật đã chết một lần không thể chết thêm, căn bản không thể nào trở thành Huyền giả.

    Thủy Ngâm Thiền xoa xoa đầu có chút đau của mình, lẩm bẩm nói: "Cái này đúng thật là lật mặt không xem ai ra gì".

    Khi nói, khóe miệng của nàng lại nhẹ giương lên, "Đã đưa tới tay ta, dù lật mặt đổi trắng thay đen thì thế nào chứ?"

    Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, Thủy Ngâm Thiền đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu rõ về thân thể của nguyên chủ.

    Khinh mạch tắt nghẽn, huyết khí không thông.

    Không nói đến việc bị thương ngoài da, trên lưng da thịt đã bong tróc, trên mặt cùng trên cổ bị dính một lại nước thuốc ăn mòn da thịt, hủy đi mặt nàng.

    Thủy Ngâm Thiền khuôn mặt trở nên âm trầm hắc ám.

    Tuy rằng đối với bề ngoài của mình Thủy Ngâm Thiền cũng không xem trọng, nhưng đối với một khuôn mặt lở lóe như vậy, nàng sợ đến nhìn chính mình, lúc ấy đều sẽ kinh tởm đến nỗi cơm đêm qua cũng sẽ nôn ra.

    Bất quá, hiện tại quan trọng nhất không phải là khôi phục dung mạo mà là thực lực, nếu không chỉ sợ một giây sau đã bị người ta giết mất.

    Thủy Ngâm Thiền thở hổn hển, cảm thán thân thể này thật sự quá yếu.

    "Nếu bây giơ không dùng đan dược, ta chỉ sợ cái mạng nhỏ này vừa xuyên qua đã chết". Thủy Ngâm Thiền chửi nhỏ một câu, cố nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, muốn tìm một chút thứ gì đó có thể trợ giúp nàng.

    Sau khi tìm kiếm, Thủy Ngâm Thiền tức giận đến thiếu một chút nữa phun ngụm máu.
     
    Thanhngan111200, Góc bình yênCá Cảnh thích bài này.
  5. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Kinh, gian phu xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thủy Ngâm Thiền này quan hệ phải kém đến mức nào chứ, đến một người thân quen cũng không có.

    Bất quá ở Thủy gia này còn Thủy lão thái gia thương sót nàng, đáng tiết lão thái gia đang cùng cao tần huyền khí bế quan, cho dù nàng có chết lão thái gia cũng sẽ không biết.

    Gia chủ Thủy Mặc Miễn cũng được xem là một người công chính, nhưng là Thủy gia công việc bề bộn, hắn đường đường là một gia chủ, làm sao có thể quan tâm tới một phế vật nhỏ bé như nàng chứ.

    Những người bên cạnh Thủy Mặc Miễn như nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, còn có mấy người như tam thúc cùng lục thúc đều không phải hạng người tốt lành gì, sớm đã không vừa mắt với nàng, ước gì nàng chết sớm siêu sinh sớm mà thôi.

    Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Thủy Ngâm Thiền liền hiện lên một khuôn mặt thanh tú.

    Thủy Ngâm Thiền nao nao, nàng không nghĩ tới mình sẽ nhớ tới người đó.

    Vân Phi Dật - Là nguyên nhân khiến nàng bị đưa đến phòng chứa củi, từng cùng nàng nằm trên cùng một giường "Gian phu"?

    Thủy Ngâm Thiền có chút thất thần, chợt cảm thấy không khí có chút dao động.

    Có người!

    Phát hiện có người tới, Thủy Ngâm Thiền đầu tiên là cảnh giác, sau đó giật mình.

    Không nghĩ tới nàng xuyên qua thân thể này, tất cả năng lực của nàng cũng không có biến mất.

    Thủy Ngâm Thiền cổ võ đỉnh phong, cho nên thính lực cùng nhãn lực cựa tốt.

    Tốt đến trình độ nào? Nàng có thể nghe thấy cả âm thanh gió thổi mây bay, còn có thể nhìn thấy đồ vật ngoài trăm dặm xung quanh.

    Lúc này, trong bóng đêm truyền đến tiếng rất nhỏ của âm thanh đang dao động, Thủy Ngâm Thiền liền biết có người tới, còn là một cao thủ!

    Không biết có phải tới giết nàng?

    Thủy Ngâm Thiền thần kinh căn thẳng, bất giác tay phải nắm lấy ngân châm.

    Nàng biết bây giờ nàng suy yếu đến cực điểm, muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa rồi.

    Từ màn đêm bay ra một thân ảnh hắc y, người nọ vốn muốn bay qua người Thủy Ngâm Thiền, nhưng khi lướt qua người nàng liền dừng lại.

    Nam tử mặc y phục dạ hành vẫn chưa che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tuấn thoát tục.

    Người này mi vừa đen vừa dày, mũi cao thẳng, ánh mắt thanh thoát, người vững như tường, khí chất ôn nhu như ngọc, đúng là người ngọc thụ lâm phong, phong tư trác tuyệt.

    Giống như không nghĩ tới ở một góc trong nơi hẻo lánh thế này lại có một tiểu nha đầu ngồi xếp bằng, trong mắt nam tử hiện lên tia nghi hoặc.

    Nhìn đến khuôn mặt xấu xí giống quỷ của nàng, nam tử theo bản năng lui về phía sau hai bước, quanh thân nữ tử còn tản ra một mùi tanh tưởi khiến hô hấp nam nhân có chút chậm chạp.

    Lông mày nam tử hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm vào Thủy Ngâm Thiền "thế nào lại là nước ăn da, loại độc dược này ai lại hạ lên người ngươi?"

    Thủy Ngâm Thiền nhìn người trước mặt, sau đó gục đầu xuống, không thèm để ý, thật ra lại giật mình không thôi.

    Nam tử trước mắt này không phải ai khác chính là gian phu cùng bị bắt gian tại giường với nàng - Vân Phi Dật, cũng là bảo bối của Vân gia, huyền khí cửu giai, nổi tiếng thiên hạ cửu tinh huyền đồ.

    Thủy Ngâm Thiền không biết vì sao Vân Phi Dật lại lén lút chạy đến Thủy Phủ, Nhưng trực giác lại nói cho nàng, Vân Phi dật tuyệt đối tới tìm nàng, còn có tới thì bảy phần là tới tìm nàng để tính sổ.

    Đậu má! Nàng hiện tại thật sự cảm thấy mình có điểm may mắn vì biến thành mặt quỷ, nếu không tên "Gian phu" này thế nào lại không nhận ra 'dâm phụ' nàng chứ.

    Vân Phi Dật thấy người phụ nữ xấu xí trước mặt này không nói chuyện, trong lòng liền có suy nghĩ.

    Có một số người phạm vào tội gian dâm, gia chủ có thể sử dụng loại thuốc độc như nước ăn da này để phá hủy khuôn mặt, cũng được xem như hình phạt nặng nhất trong phủ.

    "Thì ra là dâm phụ". Vân Phi Dật nhíu mày, nhìn Thủy Ngâm Thiền một cái liền bay đi.

    "Hừ, đừng nói với ta là do đêm quá tối ta không nhìn thấy ánh mắt đó của ngươi, khinh thường cái con khỉ, ta hiện tại không phải chỉ là có chút xấu sao".

    Thủy Ngâm Thiền trong lòng thầm mắng, khẩu khí vẫn còn, lại nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên bên cạnh.

    Vừa cúi đầu nhìn xuống liền thấy một bình nhỏ tinh sảo.

    Thủy Ngâm thiền vừa nhặt lên lắc lắc.

    Đan dược chữa thương!

    Thủy Ngâm Thiền liền nuốt xuống một viên, sau đó dựa vào tâm pháp cổ võ trong người mình, vận chuyển tuần hoàn.

    Chờ đến lúc thân thể thoải mái một chút, Thủy Ngâm Thiền hơi híp mắt, có chút suy tư nhìn đến phương hướng mà 'gian phu' vừa biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên "thú vị, không nghĩ tới gian phu này vẫn là một người tốt".
     
  6. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Nhục nhã, từ hôn thư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đêm dần buông xuống.

    Lúc này trong đại sảnh Thủy phủ, gia chủ Thủy gia Thủy Mặc Miễn cùng nhị trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão ngồi ở chính giữa, có bốn gã tiểu bối đứng một bên.

    "Đại ca, lần này Nhị hoàng tử đột nhiên tới thăm, huynh nghĩ vì chuyện gì mà tới?" Nhị trưởng lão Thủy Mặc Lệ thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía Thủy Mặc Miễn.

    Thủy Mặc Miễn ngồi ở giữa, trầm thấp nói: "Tám chính phần là vì hôn sự năm đó".

    Nhị trưởng lão nghe thấy lời này, mặt già run run, trong mắt xẹt qua tia khinh thường, "Đại ca, nha đầu kia vừa sinh ra đã là phế vật, vốn dĩ không xứng với nhị hoàng tử, vậy mà hôm trước nàng còn làm ra những việc kia, thật sự là vứt hết mặt mũi của Thủy gia!"

    Tứ trưởng lão cũng mang một bộ mặt như táo bón, "Thủy gia ta như thế nào lại sinh ra một dâm oa đãng phụ, may mắn phong tỏa kịp thời tin tức, nếu không tên tuổi Thanh Thành đệ nhất Thủy gia cũng phải nhường lại rồi".

    Ngũ trưởng lão có chút ngưng trọng nói: "Ta thấy nha đầu kia tính tình có chút nhút nhát, nhưng cũng không giống cái loại có hành vi phóng đãng như vậy, có lẽ trong đây có hiểu lầm".

    "Nhân chứng vật chứng đều có, như thế nào là hiểu lầm! Tiểu tử Vân gia là bảo bối của Vân lão gia tử, ngũ đệ ngươi không định nói không phải nha đầu kia trèo lên giường tiểu tử Vân gia kia, mà là tiểu tử đó đưa nha đầu!" Tứ trưởng lão nói xong mặt già đều đỏ lên.

    Tình hình lúc đó có chút khó coi!

    Tiện nha đầu Thủy Ngâm Thiền kia chỉ mặt yếm cùng quần lót, tiểu tử Vân gia thì trần trụi cả thân trên! Lúc đó gần như ôm nhau, nếu không phải mọi người tới kịp, chỉ sợ hai người đó đã gây ra đại họa.

    Tuy rằng khuôn mặt của tiện nha đầu Thủy Ngâm Thiền không tệ, nhưng nàng chính là phế vật đến một chút huyền khí cũng không có, tiểu tử Vân gia sẽ coi trọng nàng sao?

    Lại nói đến mê tình hương trong phòng, mọi hướng đều hướng đến Thủy Ngâm Thiền.

    Nàng là phế vật tự biết không xứng với nhị hoàng tử, nên mới dời mục tiêu sang tiểu tử Vân gia, thế nên mới xảy ra một màn hôm trước.

    Tứ trưởng lão càng nghĩ càng xấu hổ, hận không thể đem Thủy Ngâm Thiền đã làm mất mặt ném ra khỏi Thủy Phủ!

    Ngũ Trưởng lão đang muốn nói tiếp, gia chủ Thủy Mặc Miễn bỗng dưng đứng lên, gắt gao nhìn về phía cửa.

    Khí thế!

    Lại là khí thế của Trung cấp đại Huyền Sư.

    Thủy Mặc Miễn mới qua ngưỡng cửa Trung cấp đại huyền sư năm năm, người tới lại là trung cấp đại huyền sư đã lâu, rất mau sẽ tăng lên cao cấp đại Huyền sư!

    Người này có thể đứng ngang hàng với trưởng lão của Thủy gia.

    Mấy người không chút nghi ngờ người tới là người ngựa của Nhị hoàng tử.

    Thủy Mặc Miễn muốn cúi đầu hành lễ, không nghĩ tới người tới là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, có chút sửng sốt.

    Tiểu nha đầu đi trước ngẩn đầu ưỡn ngực, giống như một con khổng tước kêu ngạo, nhưng nàng cũng thật sự có tư cách để kiêu ngạo, không chỉ lớn lên xinh đẹp, tuổi còn nhỏ, huyền khí tu luyện đã tới Bát tinh huyền đồ.

    Ở trên Ngân Xuyên đại lục, người lấy huyền khí tu luyện xưng là Huyền giả. Huyền giả phân chia từ thấp tới cao, bắt đầu từ Huyền đồ, Huyền Sĩ, Huyền Sư, Huyền tương, Huyền Vương, Huyền hoàng, Huyền đế, Huyền thánh.

    Bởi vì những người tu luyện dưới Huyền sĩ rất đông đảo, cho nên lấy tinh cấp để phân chia, chia thành cửu tinh, chỉ khi đột phá đến huyền sĩ, như vậy mới xem như bước chân vào ngưỡng cửa của huyền võ, từ lúc đó sẽ lấy cấp thấp, trung cấp, cao cấp cùng cao cấp đỉnh phong để phân chia.

    Tuy rằng huyền đồ rất nhiều người, nhưng nữ tử này tuổi còn nhỏ đã đạt tới cấp bật bát tinh Huyền đồ, trong toàn bộ Vân Thủy quốc này cũng được xem là hậu bối có thiên phú cực cao.

    Phía sau nữ tử là một nam tử trung niên cường tráng.

    Vừa rồi khí thế bá đạo của đại huyền sư là từ nam tử trung niên này phát ra.

    Trác Vân Nhã Nhi nhìn mấy người trước mặt, trong mắt xẹt qua tia khinh thường, nhưng vì giáo dưỡng tốt, rất nhanh liền che dấu đi.

    Mỹ nữ trưng khuôn mặt tươi cười với Thủy Mặc Miễn, khách khí nói: "Vị tiền bối này hẳn là gia chủ Thủy gia, Vãn bối là ngũ công chúa Trác Vân Nhã Nhi, trên đường đi có chút chuyện trì hoãn, đã làm các tiền bối đợi lâu".

    Trong lòng Thủy Mặc Miễn có chút không vui.

    Tuy rằng Thanh thành không thể so với Hoàng Thành, nhưng là Thủy gia vẫn là đệ nhất Thanh thành, người của Thủy gia.. bởi vì một số nguyên nhân, càng cùng hoàng thất thân cận. Nếu nhị hoàng tử không đến thì thôi đi, khi nào đến phiên tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa chứ.

    Trác Vân Ế Thiên rõ ràng không đem người Thủy gia để trong mắt.

    Trác Vân Nhã Nhi nhìn thấy trong lòng Thủy Mặc Miễn không vui, liền cười cười nói: "Nhị ca vốn là muốn tự thân tới, nào ngờ trên đường gặp được linh thú Hỏa tông sư năm trăm năm, nhị ca muốn kí khế ước tạo kỵ với súc sinh kia nên mới trì hoãn không đến được. Bất quá lần này nhị ca đến chỉ vì một sự kiên, Nếu nhị ca đã không tới được, ta đến truyền tin cũng giống nhau thôi".

    Nói đến đây, Trác Vân Nhã Nhi lưu loát lấy từ ngực ra một tấm thiệp đỏ, bang một tiếng ném trên bàn.

    Thư, từ, hôn.
     
    Thanhngan111200, Góc bình yênCá Cảnh thích bài này.
  7. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Mắt chó, xem thấp người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Trác Vân Nhã Nhi nói như vậy, trong lòng Thủy Mặc Miễn khiếp sợ không thôi.

    Hỏa tông sư là linh thú hỏa tính, tính cách thô bạo, rất khó thuần phục, nói gì đến hỏa tông sư năm trăm năm, tương đương với cấp độ Sơ cấp đại Huyền Sư.

    Nhị hoàng tử Trác Vân Ế Thiên thế mà lại muốn thuần phục một con Hỏa Tông Sư năm trăm năm?

    Rốt cuộc Trác Vân Ế Thiên đã tu luyện đến cấp bậc nào của Huyền Võ?

    Chỉ là không đợi Thủy Mặc Miễn cùng mấy vị trưởng lão vẫn còn đang không biết trình độ tu luyện huyền võ của Nhị hoàng tử đến mức nào, động tác kế tiếp của Trác Vân Nhã Nhi đã làm mọi người trầm mặt.

    Thư từ hôn màu đỏ được ném trên bàn, ba chữ Thư từ hôn to tướng đến cả người gần mù cũng có thể nhìn rõ.

    Mà động tác của Trác Vân Nhã Nhi còn như vô tình mang ý nghĩa làm nhục.

    "Ngũ công chúa đây là ý gì?" Tứ trường lão Thủy Mặc Dương tính tình có chút nóng liền ra tiếng chấp vấn.

    Trác Vân Nhã Nhi cười ưu nhã, thế nhưng lời nói ra thật không dễ nghe "Mắt tiền bối không tốt sao, như thế nào ba chữ thư từ hôn to thế kia lại không thấy?"

    Tứ trưởng lão Thủy Mặc Dương tức giận đến trừng mắt, hận không thế đem tiểu nha đầu trước mắt chửi một trận.

    Cho dù nha đầu phế vật kia không xứng với nhị hoàng tử, nhưng Ngũ công chúa cùng Nhị hoàng tử cũng thật quá đáng.

    Sắc mặt Thủy Mặc Miễn âm trầm đi xuống, "Ngũ công chúa, Thủy mỗ cũng biết nha đầu kia trời sinh đã là một phết vật, đúng thật là không xứng với nhị hoàng tử phong thái cao quý, nhưng Ngũ công chúa đừng quên hôn sự này là do tiên hoàng định ra, muốn từ hôn cũng không tới lượt các người đến!"

    "Ngươi!" Trác Vân Nhã Nhi đang muốn tức giận, nhưng nhớ đến lời Nhị ca đã dặn, lập tức thu lại khí thế, ngọt ngào nói: "Tiền bối bới giận, Nhã Nhi thật sự không dám mạo phạm thánh ý, chỉ là chuyện này rất dài, chi bằng kêu người trong chuyện tới đây, Nhã Nhi sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người?

    " Không cần kêu, ta đã tới ".

    Một tiếng nói lười biếng từ ngoài cửa truyền vào, người đến là một.. Bạch y tiểu nha đầu.

    Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, đều sợ tới trợn tròn mắt.

    Thiếu nữ như từ màn đêm bước qua, một thân áo trắng nhuộm máu, trên người vô số vết thương do roi để lại, có chút huyết nhục đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, nhìn qua thật khiến người khác sợ hãi. Nhưng những thứ này không phải là chủ yếu.

    Chủ yếu chính là khuôn mặt kia!

    Hơn nửa khuôn mặt của thiếu nữ như một con cóc kinh tởm, còn kéo dài đến tận cổ.

    Trên trán dày đặc vết máu chưa khô, xen lẫn trong vết máu chính là một lỗ thủng thật lớn.

    Hơn nữa từ lúc đi ra, ánh mắt thiếu nữ vẫn luôn tĩnh mịch, giống như quỷ linh ác sát từ địa ngục đi ra.

    " A~~~Có quỷ! "Trác Vân Nhã Nhi vừa nãy còn kiêu ngạo cùng ương ngạnh đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó trốn sau hộ vệ Đại huyền sư kia.

    " Ngươi.. ngươi ngươi! "Ngũ Trưởng lão Thủy Mặc Nghị chỉ vào Thủy Ngâm Thiền" Ngươi "nửa ngày" Ngươi là.. Thiền nha đầu?"

    Thủy Ngâm Thiền thấy Ngũ gia gia cũng không đối sử tệ bạc với nàng liền gật đầu một cái, còn nhẻm miệng cười đầy hảo hữu.

    Chính là nàng đã quên hiện tại mình rất giống quỷ, khi cười chính là sấu càng thêm xấu.

    Chờ đến khi nàng nhớ đến hiện tại, Trác Vân Nhã Nhi đã muốn nôn đến đầy đất.

    Thủy Ngâm Thiền vô tội nhún vai, việc này thật sự không thể trách nàng. Vốn dĩ nàng muốn về phòng ngủ một giấc, nào biết trong phòng nàng có một tên ngu xuẩn nào thả rắn độc.

    Hơn nữa, trong lòng nàng luôn có một âm thanh muốn nàng đến phòng này.

    Thủy Ngâm Thiền biết, đó là chấp niệm trước khi chết của nguyên chủ.

    Nếu nàng đã sử dụng thân xác của nguyên chủ, cũng nên thỏa mãn một chút nguyện vọng của nguyên chủ.

    Nhưng là, khi nàng bước vào trong đại sảnh, cỗ chấp niệm kia đã tan thành mây khói.

    Nhị hoàng tử Trác Vân Ế Thiên, hắn hôm nay không tới.

    Lúc này, một chút chấp niệm của nguyên chủ vẫn luôn kiên trì cũng tan đi.

    Thủy Ngâm Thiền cặp mắt có chút lười nhát nhìn đế thư từ hôn trên bàn, khóe miệng liền câu lên một nụ cười đầy mỉa mai.

    Thiên chi kiêu tử? Bất quá cũng chỉ như vậy.

    Mắt chó không nhìn lên cao.. Ngu ngốc!
     
    Thanhngan111200Cá Cảnh thích bài này.
  8. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Kết thù, Ngũ công chúa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, Trác Vân Nhã Nhi đã biết người này không phải quỷ, mà là một nha đầu xấu xí!

    Lại nghĩ đến phản ứng của mình lúc nãy, Trác Vân Nhã Nhi cảm thấy mất mặt không thôi, vì thế liền đem cục tức này đưa đến bên người Thủy Ngâm Thiền, đối với nàng mắng chửi: "Từ chỗ nào lại đưa đến một nha đầu xấu xí? Ngươi có biết hay không ngươi lớn lên nhìn rất xấu! Không lẽ ngươi chưa bao giờ nhìn qua gương sao?"

    Thủy Ngâm Thiền nhếch miệng cười: "Ta biết ta lớn lên xấu, chính là không phải vừa rồi Ngũ công chúa muốn gặp ta sao, cho nên ta tới rồi nha".

    Nụ cười, thật sự "Tuyệt sắc".

    Nôn~~~Trác Vân Nhã Nhi xém chút nữa không chịu nổi lại nôn ra.

    Chớ tới khi nhớ tới thân phận người đến, Trác Vân Nhã Nhi lập tức mở hai mắt nhìn, chỉ vào đối phương "Ngươi.. Ngươi chính là phế vật được chỉ hôn cho nhị hoàng huynh ta?"

    "Phế vật?" Thủy Ngâm Thiền hơi híp mắt, cười như không cười đánh giá nữ tử trước mặt, "Miệng Ngũ công chúa thật là thúi, không biết trước khi đến đã ăn thứ gì?"

    "Phế vật như ngươi! Cũng dám chống đối bản công chúa! Hôm nay ta liền thay thế trưởng bối đến dạy dỗ ngươi!"

    Trác Vân Nhã Nhi tức giận không nhẹ, trên tay vốn không có gì liền xuất hiện một trường kiếm màu bạc.

    Không đợi dứt lời, Trác Vân Nhã Nhi đã rút kiếm đâm tới.

    "Hỗn trướng làm càn, dừng tay". Ngũ trưởng lão Thủy Mặc Nghị hét lớn một tiếng.

    "Làm càn!" Thủy Mặc Miễn thấy vậy, sắc mặt cũng tối sầm, trên tay huyền khí tích tụ, một chưởng đánh ra.

    Khi Thủy Mặc Miễn đánh ra huyền công liền bị một cỗ huyền khí khác đánh tới.

    Ra tay chính là hộ vệ Đại huyền sư kia của Ngũ công chúa!

    Mắt thấy trường kiếm đầy huyền khi kia của Trác Vân Nhã Nhi sẽ đâm vào vai của Thủy Ngâm Thiền, thì một màn kinh người lại xảy ra!

    Chỉ trong một chốc lát như thế, Thủy Ngâm Thiền có thể nhẹ nhàng né tránh, đồng thời một bàn tay chuẩn xác chạm vào huyệt đạo trên người Trác Vân Nhã Nhi.

    Trác Vân Nhã Nhi cả người tê rần, mà Thủy Ngâm Thiền cũng muốn chính là lúc này.

    Hai cây ngân châm đâm vào Trác Vân Nhã Nhi, không biết đã đâm đến huyệt đạo nào, đau đến hét lên một tiếng, trường kiếm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.

    Lặng, yên lặng không một tiếng động.

    Vài vị trưởng lão cùng tiểu bối chữ Nhạc đều lộ vẻ bất ngờ.

    Tiểu bối này ở Thủy gia có tiếng là phế vật, thế nhưng lại chế phục được Ngũ công chúa có tư chất hơn người.

    Thủy Ngâm Thiền đúng là không có huyền khí, nhưng đã sao nào, cổ võ của nàng đã luyện thành, thủ pháp cùng linh động vô cùng, thêm nhãn lực của nàng càng thêm lợi hại, Trác Vân Nhã Nhi lại quá tự cao tự đại.

    Hai chiêu đã giải quyết nàng, hoàn toàn không nói chơi.

    Thủy Mặc Miễn từ sau khiếp sợ hoàn hồn, khôi phục bộ dáng nghiêm nghị ban đầu, kỳ thật trong lòng vô cùng vừa ý.

    Không nghĩ tới nha đầu này mặc dù không có huyền khí nhưng võ kỹ lại vô cùng lợi hại, thế mà lại có thể chế phục người đã đạt tới bát tinh huyền đồ.

    Trác Vân Nhã Nhi nghĩ tới mặt mũi của mình bị hủy, trừng mắt với Thủy Ngâm Thiền, "Tiện nhân này, ta phải giết ngươi".

    Dứt lời lại định cầm kiếm đâm tới.

    Chỉ là Trác Vân Nhã Nhi lúc này đến kiếm đều không cầm được.

    Hai cây ngâm châm vừa rồi của Thủy Ngâm thiền đều chui vào kinh mạch trên cổ tay nàng ta, làm tay vô lực, đến huyền khí cũng không sử dụng được.

    "Công chúa, người không sao chứ?" Vị Trung cấp đại huyền sư kia mặt không chút cảm súc hỏi.

    Hắn vốn là do Hoàng thượng phái tới bảo vệ Nhị Hoàng tử, ngũ công chúa này cũng là nhân tiện mà thôi.

    "Thứ hỗn trướng ngươi, ngươi thấy ta không có bị gì hay sao?" Trác Vân Nhã Nhi mắng chửi một câu.

    Thị vệ lúc này mới đi đến, dùng huyền khí bức hai cây ngân châm kia ra.

    "Ngũ công chúa vẫn là nên nói đến chính sự đi. Công chúa vẫn luôn hành đại lễ với ta, ta nhận không nổi". Thủy Ngâm thiền cười tủm tỉm nói.

    Lúc này Trác Vân Nhã Nhi đang nửa quỳ trên mặt đất, nghe vậy khóe mắt muốn nức ra.

    "Tiện nhân ngươi, Trác Vân Nhã Nhi ta sẽ khiến ngươi phải đẹp mặt".
     
    Thanhngan111200Cá Cảnh thích bài này.
  9. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Từ hôn, chỉ có thể ta lui!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này đây, không đợi Trác Vân Nhã Nhi động thủ, Thủy Mặc Miễn đã đi trước một bước lạnh giọng mở miệng, "Ngũ công chúa thật không xem gia chủ ta và Thuỷ gia để vào mắt, người của Thuỷ gia ta muốn phạt như thế nào lại đến lượt người ngoài như Ngũ công chúa định đoạt?"

    "Lão già ngươi, bản công chúa kêu ngươi một tiếng tiền bối, đó là nể mặt ngươi lắm rồi!"

    Trác Vân Nhã Nhi bừng bừng lửa giận, lúc này bất chấp tất cả, lãnh giọng nói: "Nếu Thuỷ gia các ngươi không biết tốt xấu như thế, vậy từ nay về sau Thuỷ gia không cần thu nhận huyền tinh do hoàng gia cung cấp nữa.

    Lời vừa nói ra, mọi người đồng thời biến sắc.

    Duy nhất chỉ có Thuỷ Ngâm Thiền mơ hồ.

    Huyền tinh là cái quỷ gì? Trong trí nhớ của nàng sao không có?

    Xem mặt mấy trưởng lão cùng đại thúc đều cứng đờ, Thuỷ Ngâm Thiền phỏng đoán huyền tinh hẳn là một đồ vật rất quan trọng, ít nhất là có quan hệ tơi tu luyện huyền võ.

    Trác Vân Nhã Nhi thấy mấy lão già kia trên mặt trầm mặc, trên mặt liền biểu hiện vẻ đắc ý.

    Thuỷ Mặc Miễn trầm mặt xuống, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng trầm giọng mở miệng nói:" Nếu đây là ý của Hoàng Thượng thì cứ làm như vậy đi. Thuỷ gia không có hoàng thất cung cấp huyền tinh làm sao có thể trở thành Thanh thành đệ nhất thế gia! "

    " Gia chủ hãy suy nghĩ lại! "Nhị trưởng lão lập tức thấp giọng khuyên can.

    Thuỷ Mặc Miễn sắc mặt không thay đổi nói:" Nhị hoàng tử đã có ý từ hôn, Ngũ công chúa cũng đã đưa thiếp tới, mong người trở về chuyển lời với Nhị hoàng tử cùng Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử là một thiên tài, Thuỷ gia ta đích thực là trèo cao không nổi, hôn sự trước kia xem như bỏ đi! Thuỷ gia chúng ta không phải là không báo đáp hoàng ân! "

    Trác Vân Nhã Nhi nghe xong lời này, trên mặt biểu hiện một chút chột dạ, nhưng nàng vẫn ưỡn ngực nói:" Thuỷ gia chủ quả là thức thời. Bất quá, chuyện này không thể trách hoàng gia không giữ lời, nhị hoàng huynh ta là nhân tài tuyệt thế, về sau người bên cạnh không thể là một phế vật đến huyền khí cũng không có. "

    Nói đến đây, Trác Vân Nhã Nhi khinh thường liếc nhìn Thuỷ Ngâm Thiền một cái," Bất quá, cái thứ phế vật này nếu không ngại làm một nha hoàng làm ấm giường không biết chừng hoàng huynh ta còn suy xét lại một chút. Cùng lắm trong lúc làm việc chê mặt nàng ta lại. "

    Thuỷ Ngâm Thiền vẫn luôn bàng quan điềm mặc, nghe đến đây đôi mắt nàng có hơi nâng lên, trong mắt hiện lên tia sát khí.

    Nha hoàng ấm giường?

    Trác Vân Ế Thiên này đúng thật là thật là có mặt mũi!

    Thuỷ Ngâm Thiền bước đi ưu nhã đến trước bàn, vươn hai tay cầm lấy tấm thiếp đỏ tươi kia lên tay.

    Trác Vân Nhã Nhi nhìn phế vật kia cầm lấy thiếp từ hôn, khoé miệng giương lên, khinh thường căm ghét nói:" Đây là thư từ hôn do chính hoàng huyên ta viết, trên mặt có hạ ngọc tỷ do phụ hoàng đóng giấu, phê vật ngươi hiện tại nên chết tâm đi! Bản công chúa nói cho ngươi nghe, đừng tưởng rằng lúc trước cha mẹ ngươi lấy tánh mạng ra cứu hoàng gia ta thì ngươi liền.. Ngươi, ngươi thứ phế vật này đang làm cái gì! "

    Trác Vân Nhã Nhi lời nói còn chưa dứt liền bị phế vật kia làm đến kinh sợ rồi.

    Này.. Này phế vật ngươi lại đem thư từ hôn xé bỏ!

    Thuỷ Ngâm Thiền đem thư từ hôn xé nát ném vào mặt Trác Vân Nhã Nhi, ngữ điệu có chút lười biếng nói:" Muốn từ hôn cũng không tới phiên Trác Vân Ế Thiên hắn! Ngươi đâu, lấy bút mực tới! "

    Dứt lời, không một ai nhút nhích.

    Thuỷ Ngâm Thiền nghi hoặc nhìn một vòng, phát hiện mọi người đều kinh ngạc.

    " Đại gia gia, nay Nhị hoàng tử muốn thôi ta, bất quá chỉ có thể là ta thôi hắn! "

    Thuỷ Ngâm Thiền nhìn thắng vào mắt Thuỷ Mặc Miễn, trong mắt phãn phất chút lực đạo.

    Rõ ràng là một nha đầu xấu xí đến cực điểm, rõ ràng là một thiếu nữ chỉ mới mười bốn tuổi vậy mà trong đáy mắt nữ tử này lại có một loại khí thế đứng đầu thiên hạ, chân thật đến đáng tin.

    " Tốt, tốt!"Thuỷ Mặc Miễn trong mắt nổi lên một tia gơn sóng, liền nói to hai tiếng tốt.

    Vung tay lên, lập tức liền có hạ nhân đưa lên giấy và bút mực.

    Thuỷ Ngâm Thiền chấp bút, trong khoảng khắc, mấy hàng chữ to xuất hiện trên giấy:

    Trác Vân Ế Thiên, xem thường tôn trưởng, cuồng vọng tự đại, mắt chó xem thường người khác, thật không tương xứng. Nay từ hôn, về sau gả cưới không liên quan đến nhau. Nếu như có vi phạm, biến thành chó, heo.

    Lại biết ba chữ thật là to Thuỷ Ngâm Thiền.

    Rồng bay phượng múa, bừa bãi di chuyển.

    Chữ viết đến tiêu sái không thể kiềm chế được, mấy trưởng lão cùng đại bá xem đến khóa miệng nhích lên.
     
    Thanhngan111200Cá Cảnh thích bài này.
  10. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Cuồng vọng, sợ ngươi cái quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái gì mà nói cuồng vọng tự đại?

    Mắt chó xem thường người khác?

    Nếu như có vi phạm biến thành chó, heo?

    Vài vị trưởng lão cùng thúc bá sắc mặt trở nên phấn khích đến cực điểm.

    Nhị hoàng tử chính là thiếu niên thiên tài của Vân Thuỷ quốc, tuy nói có vài điểm cuồng vọng tự đại, cũng có chút "Mắt chó xem thường người khác" nhưng mà cứ trần trụi viết ra như vậy, thật sự sẽ không sao?

    Thuỷ Mặc Miễn ho nhẹ hai tiếng, trách cứ nói: "Thiền nha đầu, đừng có làm loạn, Nhị hoàng tử há phải người để ngươi viết như vậy, hồ đồ."

    Trưởng bối răn dạy, nhưng khẩu khí thốt ra không nặng không nhẹ, nào giống răn dạy rõ ràng chính là dung túng.

    Trác Vân Nhã Nhi nhìn chữ trên mặt giấy, một gương mặt xinh đẹp đã hóa thành màu gan heo.

    "Tốt, tốt cái đồ Thuỷ Ngâm Thiền ngươi, lại muốn làm nhục Nhị hoàng huynh ta! Nhị hoàng huynh ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

    Thuỷ Ngâm Thiền ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, "Ha? Ta đây lúc nào cũng đợi các ngươi. Bất quá hiện tại, ngươi có thể cầm thư từ hôn mà lăn đi."

    Thuỷ Ngâm Thiền! Còn có người của Thuỷ gia các ngươi! Hôm nay làm nhục ta, một ngày nào đó Trác Vân Nhã Nhi ta nhất định sẽ quay lại báo đáp!

    Thuỷ Ngâm Thiền nhìn Trác Vân Nhã bộ dạng xám xịt trời đi, khoé miệng khinh thường mà nhéch mép.

    Hoàng Thất? Ta mới không thèm sợ!

    Tại đây là Ngân Xuyên đại lục dùng võ vi tôn, hoàng thất cùng thế gia sống nương tựa vào nhau, thế gia thịnh thì quốc gia mới thịnh, nay hoàng thất mắt để lên trời rồi, bây giờ không còn đem mấy thế gia để vào mắt nữa.

    Hừ, có bản lĩnh Trác Vân gia các người đi phế tứ đại thế gia của Vân Thuỷ quốc đi. Không bản lĩnh cũng chỉ biết chọn quả hồng mềm, đắc ý cái gì?

    Trác Vân Nhã Nhi vừa mới rời đi, Thuỷ Ngâm Thiền liền nhận thấy được một cỗ huyền khí cường đại đánh tới chính diện.

    Không ổn!

    Thuỷ Ngâm Thiền vội vàng khom lưng trốn đi.

    Nhưng mà, Thuỷ Ngâm Thiền rốt cuộc vẫn là xem nhẹ cái trình độ suy yếu của thân thể này.

    Trong đầu có võ kĩ, nhưng thân thể lại theo không kịp, kết quả, trong không khí vang lên một tiếng "Bang"

    Thuỷ Ngâm Thiền mặt bị đánh lệch sang một bên, má phải đang bị thương cũng đều bị đánh đến mấy cái.

    Khi một đạo lãnh quang buông xuống bay nhanh qua mắt, Thuỷ Ngâm Thiền ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mới ra tay là nhị trưởng lão, biểu tình đạm mạc.

    "Ngươi tiểu phế vật này, xem ngươi hôm nay làm được chuyện tốt gì? Biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ không nói, còm làm Thuỷ gia đắc tội hoàng thất! Nếu không phải nể mặt gia gia ngươi, hôm nay ta liền một chưởng giết ngươi!" Nhị trưởng lão Thuỷ Mặc Lệ tức giận đùng đùng mà mắng.

    Ngũ trưởng lão lập tức chắn trước mặt Thuỷ Ngâm Thiền, giọng nói không lớn cao hứng nói: "Lão nhị ngươi cũng quá cực đoan rồi, chuyện này đâu liên quan đến Thiền nha đầu, rõ ràng là do phía bên Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa khinh người quá đáng. Theo ta thấy, chuyện từ hôn này rất tốt!"

    Tứ trưởng lão cũng không ngoài dự đoán mà gật đầu, "Nha đầu này trước kia thế nào không nói, nhưng hôm nay làm như vậy rất vừa lòng ta, hừ, đã sớm nên làm vậy!"

    "Các ngươi! Các ngươi quả thực kiến thức nông cạn! Hoàng thất chúng ta đắc tội không nổi, Nhị hoàng tử chúng ta càng đắc tội không nổi. Nhị hoàng tử tư chất hơn người, hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đệ tử của Tinh Miểu Tông, đến lúc đó chúng ta chẳng phải liền đắc tội với Tinh Miểu Tông.

    Thuỷ Mặc Miễn thở dài một tiếng, không nói gì thêm, Mà từ trong ngực móc là một lọ thuốc, từ bên trong lấy ra một viên đan dược đưa cho Thuỷ Ngâm Thiền," Nha đầu, ngươi đem viên thuốc này ăn đi, sau đó cùng đại gia gia nói chuyện, ngươi nay mang một thân thể bị huỷ hoại đến vậy là có chuyện gì? "

    Lời vừa nói ra, từ chỗ mấy trưởng lão đang cải nhau đều nhìn về phía này.

    Nởi vì ngày hôm trước vừa" Bắt gian trên giường ", nghĩ lại Thuỷ Ngâm Thiền còn đang bị nhốt ở phòng chứa củi.

    Hôm nay liền thấy như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Có người đối với Thuỷ Ngâm Thiền lạm dụng tư hình, càng đọc ác hơn là hất nước ăn da lên mặt nàng.

    Phải biết rằng, nước ăn dạ hiện này là đồ vật bị cấm, nhưng vết thương trên mặt nàng bị nước ăn da huỷ gần hết khuôn mặt, chỉ có đan dược sư cấp một trở lên mới có thể trị liệu, muốn hoàn toàn khôi phục dung nhan trước kia, thì phải là đan dược sư cấp ba trở lên!

    Trên Ngân Xuyên đại lục này, cực kỳ thiếu luyện dược sư, Vân Thuỷ quốc này cũng có hai vị luyện dược sư.

    Thuỷ Ngâm Thiền tiếp nhận đan dược mà Thuỷ Mặc Miễn đưa tới, để sát vào mũi ngửi ngửi.

    Thơm quá đúng là mùi hương của dược liệu tốt!

    " Cảm ơn đại gia gia. "Biết là thứ tốt, Thuỷ Ngâm Thiền liền lập tức nuốt xuống.

    " Trung phảm phục nhan đan! "Nhị trưởng lão thất thố mà gọi khẽ một tiếng.

    " Đại ca, này trung phẩm phục nhan đan chính là một đan dược quý, ngươi cứ như vậy đưa cho phế vật này dùng!"

    Thuỷ Ngâm Thiền uống thuốc được một lát, trên mắt đang phát ra mùi tanh hôi bắt đầu lặn xuống, sau đó hóa thành từng khối sẹo.

    Thuỷ Ngâm Thiền ở trong lòng kêu ren thành tiếng, như vậy là lại biến thành sẹo, hình như càng xấu hơn? Nếu được nàng muốn đem đan dược nhổ ra lại.

    Nếu như mấy vị trưởng lão mà nghe được những lời nói trong lòng này, chỉ sợ hận không thể dìm chết nàng.

    Đây là phục nhan đan do một bật luyện dược sư luyện thành a! Nàng cứ như vậy mà nhổ ra?
     
    Thanhngan111200Cá Cảnh thích bài này.
  11. tocxanh

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Âm hiểm, lão thất phu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với việc tặng một viên phục nhan đan, Thuỷ Mặc Miễn không có chút nào đau lòng, ngược lại nhìn Thuỷ Ngâm Thiền vẻ mặt đầy sẹo, hơi hơi nhíu mày, thở dài: "Quả nhiên vẫn chỉ là một đan dược cấp hai."

    Thuỷ Ngâm Thiền vuốt ve khuôn mặt chằn chịt vết sẹo của mình, vẻ mặt đầy "cảm kích" mà nhìn Thuỷ Mặc Miễn, không biết nghĩ đến cái gì, miệng nhỏ đột nhiên bẹp một tiếng, bật khóc nức nở, "A a a, đại gia gia, người phải làm chủ cho Thiền Nhi a~~"

    Đối với Thuỷ Ngâm Thiền mà nói, giả heo ăn thịt hổ nàng làm rất giỏi, giả nhu nhược như tiểu bạch liên thì lại rất kém.

    Cũng may Thuỷ Ngâm Thiền hiện tại mặt bị huỷ, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, bằng không nhìn biểu cảm trên mặt nàng khóc giả dối như vậy, mấy lão già kia sớm đã nhìn ra.

    "Mảnh mai tiểu bạch liên" đem sự tình ngọn ngành, không thêm mắm dặm muối mà kể lại hết.

    Thuỷ Ngâm Thiền thật ra cũng muốn cho thêm chút dấm, nhưng sau lại mới phát hiện ra, nguyên chủ chết thê thảm như vậy không nên kể ra.

    Lời vừa nói ra, tất cả mọi ngươi ở đây sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.

    Đặc biệt là Nhị trưởng lão Thuỷ Mạc Lệ là phụ thân của Thuỷ Nhạc Trượng mà Thủy Nhạc Trượng lại là phụ thân của Thuỷ Ngâm Tuyết, ở đây nghe được hết thẩy những gì nàng ta làm, tự nhiên là vì yêu thương đích nữ của mình mà trong mắt hiện lên một tia chột dạ.

    Tiểu nha đầu Tuyết Nhi kia tính tình như nào, bọn họ sớm đã biết rõ.

    Nha đầu kia, thế mà lại gây thêm phiền toái!

    Nhưng mà lần này còn tốt, cũng chỉ là huỷ dung, cũng không giết người. Nhị trưởng lão nghĩ đến như thế.

    Thuỷ Ngâm Thiền vừa nhìn thấy bộ dạng của Nhị trưởng lão, liền biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng nàng không khỏi cười lạnh một tiếng.

    Đúng là lão già đáng chết!

    Nếu ta mà huỷ hoại mặt Thuỷ Ngâm Tuyết, đánh đến mức nàng ta tróc da tróc thịt, ngươi có để lộ ra dáng vẻ này không?

    Không cùng cha mẹ sinh ra, sẽ không giống nhau, thuỷ ngâm thiền có thể hiểu. Nhưng mà ----

    Tổn thương toàn thân Thuỷ Ngâm Thiền nàng như vậy mà có thể an toàn mà lui? Nằm mơ!

    "Tuyết nha đầu đúng là làm loạn, nay tình tình càng ngày càng kiêu căng, sau này khó mà thành tài. Lúc này nếu còn không nghiêm trị thì đợi đến lúc nào, về sau không biết còn gây ra đại họa gì!" Nghe xong ngọn ngành câu chuyện Thuỷ Mặc Miễn nghiêm mặt nói, quả nhiên là tính toán việc công xử theo phép công.

    Tứ trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão đều không lên tiếng, tự nhiên là đồng ý cách làm của Thuỷ Mặc Miễn.

    Nhị trưởng lão cùng Thuỷ Nhạc Trượng nghe xong mà trong lòng nhảy dựng, Thuỷ NhạcTrượng trức tiếp lên tiếng cầu xin, "Đại bá, Tuyết Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài tạm tha cho nàng ta lần này đi! Lần này trở về ta nhất định sẽ giáo huấn đứa nhỏ này thật tốt."

    "Ha ha, tam thúc những lời này của người cũng thật là nực cười, nếu ta không cẩn thận chọc mù hai mắt

    Thuỷ Ngâm Tuyết, phế đi đan điền của nàng ta, người còn sẽ cho rằng tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện sao? Tam thúc, cũng không nên quá thiên vị như vậy, người quá thiên vị nhi nữ của mình rồi. Đại gia gia công chính vô tư, người cũng đừng làm cho đại gia gia khó xử."

    Thuỷ Ngâm Thiền nói thêm một câu làm Thuỷ Nhạc Trượng mất hết mặt mũi.

    Thuỷ Mặc Miễn công chính vô tư, Thuỷ Nhạc Trượng kia nếu còn nói thêm câu nào nữa, đó chính là quang minh chính đại chống đối gia chủ xử phạt theo phép công.

    "Làm càn, trưởng bối nói chuyện, há phải nơi để phế vật ngươi xen mồm vào!" Nhị trưởng lão đạp bàn một cái, hướng về Thuỷ Ngâm Thiền quát lớn một tiếng đến chói tai.

    Tuy nói là tiếng quát đến chói tai nhưng lại mang theo một tia huyền khí, chấn động đến lục phủ ngũ tạng của Thuỷ Ngâm Thiên khiến nàng run lên.

    Lão già chết tiệt!

    Thuỷ Ngâm Thiền trong mắt lửa giận đùng đùng, lại bị nàng cố gắng đè ép xuống.

    Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, nàng không thể vì lão già thối này, tuỳ tiện ra tay làm bị thương đến chính mình, hơn nữa cũng sẽ khiến mấy vị trưởng lão khác có ấn tượng kém về nàng.

    Ở đây nàng không có người nào có thực lực bảo hộ, Thuỷ Ngâm Thiền đương nhiên phải tìm cho mình một cái ô.

    Không còn nghi ngờ gì nữa gia chủ Thuỷ Mặc Miễn chính là chiếc ô che chắn tốt nhất cho nàng.

    "Lão nhị, ngươi thân là trưởng lão của Thuỷ gia, càng phải hiểu thế nào là thông tình đạt lý." Thuỷ Mạc Miễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thuỷ Mặc Lệ, hướng ngoài cửa quát: "Người đâu, đi đem Thuỷ Ngâm Tuyết đến đây cho ta."

    Bị người mang đến Thuỷ Ngâm Tuyết còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nàng lúc nảy còn đang ở phòng trang điểm, chải chuốc thì đã bị người gọi tới đây.

    "Gia gia, đại gia gia, các người đều ở đây a, Nhị hoàng tử đâu? Chưa gì đã đi rồi?" Thuỷ Ngâm Tuyết nhàn nhạt hỏi, vừa vào cửa liền nhìn đông nhìn tây.

    Mọi người xem nàng trang điểm loè loẹt, xiêm y lộng lẫy, lại còn không biết tâm tư của nàng.

    Thuỷ Ngâm Thiền lập tức mắt trợn trắng.

    Nhìn nàng ta xem chẳng khác nàng một con công loè loẹt, còn trông cậy vào Nhị hoàng tử coi trong nàng ta?

    Gia nhân tưởng chừng người vừa tới là một con gà rừng!

    #Chú thích: "Mảnh mai bạch liên hoa" – hoa sen trắng yếu đuối
     
    Thanhngan111200Cá Cảnh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...