Bài viết: 0 

Chương 219+220
Chương 219: Luyện thể thuật tầng thứ nhất.
Tiểu Ngũ nhìn thấy Quân Cửu xách hộp đồ ăn trở về, sợ ngây người! Cuối cùng bày tràn đầy một bàn còn chưa đủ, lại bày thêm một cái bàn nhỏ ở trên giường nệm, mới xong toàn bộ.
Không chỉ có thịt thịt Tiểu Ngũ gọi, chay mặn tổng cộng mười mâm, còn có hầm canh, sau khi ăn xong có điểm tâm ngọt, ăn vặt v. V. Tiểu Ngũ trừng lớn mắt mèo: "Meo~đây là Mãn Hán toàn tịch sao?"
"So với Mãn Hán toàn tịch thì chỉ có hơn chứ không kém. Nếm thử đi." Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, duỗi tay đưa một đôi đũa cho hắn.
Hiển nhiên đầu bếp nấu ăn cũng không biết có bao nhiêu người ăn. Chỉ thấy gọi nhiều đồ ăn như vậy, nên chuẩn bị cỡ bảy tám đôi đũa. Quân Cửu thấy Mặc Vô Việt nhướng mày nhìn nàng không nói lời nào, chớp chớp mắt hồ nghi hỏi: "Huynh không đói bụng sao?"
Khụ!
Lãnh Uyên núp ở trong âm thầm sặc rồi. Hắn che miệng lại để tránh phát ra tiếng, lại yên lặng lui lui vào trong bóng tối. Trong lòng nói: Đói? Theo chủ nhân nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua thời điểm chủ nhân đói.
Lại ngước mắt trộm nhìn Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu, Lãnh Uyên sâu kín bổ sung một câu. Cho dù là đói, vậy cũng là cảm thấy đói khát đối với linh hồn của Quân Cửu!
Lãnh Uyên nói không sai. Trong trí nhớ của Mặc Vô Việt cũng nhớ không rõ lần trước đó dùng bữa là khi nào, khi hắn còn bé thì đã cường đại đến không cần phải ăn ngũ cốc thịt thà thức ăn để chắc bụng. Mặc Vô Việt cũng không có ham thích ăn uống, cho nên dùng bữa đối với hắn mà nói là không cần tồn tại.
Khi Lãnh Uyên cho rằng Mặc Vô Việt muốn cự tuyệt Quân Cửu, hắn lại duỗi tay tiếp nhận đôi đũa Quân Cửu đưa qua.
Mặc Vô Việt lẳng lặng nhìn Quân Cửu, xem nàng động đũa, động tác ưu nhã cảnh đẹp ý vui. Khi ăn được thức ăn ngon miệng, đáy mắt sẽ hiện lên ý cười thỏa mãn nhè nhẹ. Tựa như ăn khá ngon!
Quân Cửu liếc xéo Mặc Vô Việt: "Huynh không ăn sao?"
Cầm đũa không nhúc nhích, chỉ lo nhìn chằm chằm nàng. Quân Cửu hồ nghi trong lòng, chẳng lẽ Mặc Vô Việt nhìn chằm chằm nàng thì no rồi?
"Ăn." Mặc Vô Việt hơi cong khóe môi hướng lên trên, hắn động đũa gắp lên một khối thịt kho tàu. Quân Cửu nhìn nhất cử nhất động của Mặc Vô Việt, hơi hơi ngây người. Thì ra có người ăn cơm cũng có thể ăn như là một bức tranh? Nhìn thế nào, cũng đẹp.
Ở khi ánh mắt Mặc Vô Việt nhìn về phía nàng, Quân Cửu nháy mắt thu hồi tầm mắt, nàng bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Chỉ để lại Lãnh Uyên trợn tròn mắt nhìn một màn này. Hắn nhạy bén phát hiện, món mà Mặc Vô Việt ăn đều là một mâm mà Quân Cửu từng ăn qua, Quân Cửu động đũa trước, Mặc Vô Việt liền ăn theo. Cho dù chỉ là mỗi loại đều chỉ nếm một miếng, đối với Lãnh Uyên mà nói cũng không thua gì núi lở đất rung.
Từ thật sự không dính khói lửa phàm tục, đến thong dong bồi Quân Cửu dùng bữa. Lãnh Uyên cảm thán trong lòng, quả nhiên chỉ có Quân Cửu có thể thay đổi Mặc Vô Việt!
Cuối cùng trả lại hộp đồ ăn cho đệ tử còn chờ ngoài viện. Quân Cửu dặn dò: "Về sau chỉ cần đưa ba món mặn hai chay một canh, không cần nhiều như vậy."
Vốn hai mặn một chay một canh là đủ rồi. Nhưng nghĩ đến có Mặc Vô Việt ở đây, Quân Cửu bỏ thêm một chút phân lượng. Đệ tử cười gật gật đầu, hành lễ sau nhấc hộp đồ ăn lên: "Dạ! Con hiểu rồi, tiểu sư thúc người nghỉ ngơi cho khỏe."
Buổi chiều đầu tiên ở Thiên Võ Tông, an tĩnh tường hòa.
Sáng sớm khi Quân Cửu thức dậy, Tiểu Ngũ lật cửa sổ nhảy vào phòng: "Chủ nhân, Khanh Vũ tới."
Khẽ nhếch đuôi lông mày, Quân Cửu đi qua mở cửa, vừa lúc Khanh Vũ giơ tay chuẩn bị gõ. Hắn hơi sửng sốt nửa giây, khóe miệng Khanh Vũ toét ra tươi cười nhiệt liệt: "Thật khéo nha tiểu sư muội, sẽ không phải là muội nghe được tiếng bước chân của sư huynh đi?"
"Không khéo, là Tiểu Ngũ thấy được huynh." Quân Cửu mở miệng. Tiểu Ngũ đi đến nàng bên chân ngồi xổm xuống, chậm chạp nghiêng đầu cọ cọ làn váy của Quân Cửu.
Khanh Vũ cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ, tán thưởng một câu: "Tiểu sư muội con mèo này của muội thật đúng là thông minh."
Quân Cửu nhướng mày. Nàng cũng không cảm thấy Khanh Vũ lại đây, chính là vì khen Tiểu Ngũ. Lập tức mở miệng trực tiếp hỏi: "Sư huynh đến đây có việc sao?"
"Đương nhiên có chuyện! Đi thôi, sư huynh mang muội đi luyện võ trường. Gia nhập Thiên Võ Tông chúng ta, học luyện thể thuật của chúng ta. Sư muội muội sẽ không không học chứ?"
Quân Cửu: "Học!"
Nếu nàng đã lựa chọn Thiên Võ Tông, đương nhiên muốn học tinh túy của Thiên Võ Tông. Thiên Võ Tông lấy luyện thể thuật nổi danh, ở thời đại này đều học thủ quyết, linh lực pháp thuật xưng bá, Thiên Võ Tông lấy thân thể giết ra một con đường thênh thang.
Bọn họ không học thủ quyết, chỉ dựa vào thân thể quyền cước, thực lực cường hãn bá đạo! Bốn tông trong năm tông đều có ý kiến với Thiên Võ Tông, lại không người nào dám xem thường.
Dọc theo đường đi, Khanh Vũ kỹ càng tỉ mỉ phổ cập khoa học một phen lai lịch có quan hệ tới luyện thể thuật, trải qua còn có kinh nghiệm cho Quân Cửu. Thời gian nói chuyện, lộ trình vèo vèo ngắn lại. Vừa đến luyện võ trường, trăm đôi mắt động tác nhất trí mấy nhìn về phía Quân Cửu, ánh mắt trông mong lửa nóng.
Quân Cửu hơi câu khóe miệng, hàm chứa ý cười.
Khanh Vũ lại không cao hứng như vậy. Không vui ngẩng đầu: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu sư thúc của tụi bây là tụi bây có thể cứ nhìn chằm chằm thẳng vào như vậy sao? Dĩ hạ phạm thượng, có phải muốn đi Tư Quá Nhai ở hai ngày hay không?"
Vừa nghe Khanh Vũ quát lớn, chúng đệ tử lập tức cúi đầu. Nhưng thỉnh thoảng, nhịn không được trộm nhìn về phía Quân Cửu đánh giá.
Quân Cửu liếc mắt một cái nhìn ra hàm nghĩa trong mắt bọn họ, đơn giản chia làm hai phái. Một là hưng phấn nóng lòng muốn thử muốn khiêu chiến nàng, cùng nàng luận bàn cho đỡ ghiền. Một là các loại khen nàng lớn lên xinh đẹp đẹp, nỗ lực đào rỗng từ ngữ của mình trau chuốt tới hình dung vẻ đẹp của nàng.
Mặc kệ là loại nào, đệ tử Thiên Võ Tông đều rất đáng yêu. Một chút cũng không tháo hán làm người không ưa cùng khinh thường như ngoại giới hình dung.
"Tới đây!" Khanh Vũ mở miệng: "Tiểu sư muội, đừng để ý cái đám gia hỏa ngu ngốc này. Muội đến xem cái này, đây là luyện thể thuật tầng thứ nhất ngươi phải học."
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lại. Trước mắt một khối cự thạch cao lớn thuần thiên nhiên, mặt trên điêu khắc một đồ án hình người, mặt trên có minh họa vận chuyển kinh mạch kỹ càng tỉ mỉ. Bên phải còn có từng hàng chú thích công pháp.
Khanh Vũ: "Luyện thể thuật của Thiên Võ Tông chúng ta, tổng cộng phân năm tầng. Từ cao đến thấp, phân biệt lấy Thiên Địa Huyền Hoàng Nhân mà sắp hàng. Phàm là đệ tử gia nhập Thiên Võ Tông, đều phải bắt đầu học từ tầng thứ nhất. Chỉ cần muội học quá ải, là có thể học tiếp theo tầng tiếp theo."
"Công pháp cứ bày ở chỗ này như vậy?" Quân Cửu hỏi Khanh Vũ.
Một cục đá vô pháp hoạt động lớn như vậy. Quang minh chính đại bày ở luyện võ trường, sẽ không sợ bị người học trộm sao?
Khanh Vũ hiểu rõ ý tứ của Quân Cửu. Tươi cười trên khóe miệng hắn lại sáng ngời vài phần, lang thang không kềm chế được nhìn về phía Quân Cửu: "Tiểu sư muội, muốn học trộm luyện thể thuật Thiên Võ Tông chúng ta, cần thiết phải có tâm pháp mới được. Không có tâm pháp, học cũng chỉ là quyền cước công phu bình thường."
"À." Quân Cửu gật đầu.
"Tới, sư huynh nói tâm pháp cho muội." Khanh Vũ mở miệng không nhanh không chậm nói một lần tâm pháp cho Quân Cửu, hắn nói tiếp: "Đợi lát nữa ta sẽ ghi lại tâm pháp vào sách vở đưa cho sư muội. Muội trở về cẩn thận học thuộc thì về sau sẽ thuận tiện."
"Không cần phiền toái như vậy, ta đã học thuộc rồi."
Nghe vậy Khanh Vũ kinh ngạc: "Muội đã học thuộc?"
"Đúng vậy." Tiếp theo Quân Cửu đọc lại tâm pháp có hàng có lối một lần, Khanh Vũ nghe được mà sửng sốt nửa ngày không lấy lại tinh thần. Hắn chẳng qua là nói miệng một lần, thì Quân Cửu đã học thuộc? Trí nhớ cũng quá mạnh đi.
Đọc xong một chữ cuối cùng, Quân Cửu câu môi: "Như thế nào? Muội đọc đúng không?"
"Đúng hết! Nhưng mà tiểu sư muội muội chỉ là học thuộc, nhưng lý giải ý tứ của nó? Nối tiếp tâm pháp cùng công pháp ở bên nhau, cũng không phải là dễ dàng như vậy."
Chương 220: Sư muội muội ướt thân.
Quân Cửu liếc mắt nhìn Khanh Vũ một cái, người sau cười chế nhạo, hiển nhiên là chờ nàng tới cầu hắn dạy dỗ chỉ điểm. Hắn không tin Quân Cửu nhìn công pháp, học thuộc tâm pháp là có thể tự học thành tài.
Tâm ý tương thông, Tiểu Ngũ cũng nhìn ra ý tứ của Khanh Vũ. Nó ưu nhã ngồi xổm bên chân Quân Cửu, ngẩng đầu meo meomở miệng: "Chủ nhân cho hắn chút nhan sắc để nhìn một cái! Meo meo! Chủ nhân chính là học bá, cái này có gì khó?"
Tiểu Ngũ siêu có tự tin với Quân Cửu, chủ nhân nó kiếp trước kiếp này, còn chưa bại qua một lần!
Khóe miệng hơi câu, Quân Cửu xoay người nhìn về phía đại thạch đầu. Ở trong mắt nàng, công pháp phối hợp minh họa nhanh chóng biểu thị dưới đáy lòng, một bên Quân Cửu gia nhập tâm pháp vào. Mở đan điền, linh lực cả người vận chuyển lên, Quân Cửu động.
Khanh Vũ nhìn đến Quân Cửu bước chân ra, giơ tay làm một tư thế. Hắn vô cùng quen thuộc, đây là chiêu thức tầng thứ nhất luyện thể thuật!
Đáy mắt hiện lên kinh ngạc, Khanh Vũ ngơ ngác nhìn Quân Cửu từ lúc nâng tay thức thứ nhất, thong thả một chiêu một thức thôi diễn. Thủ pháp của nàng còn thực mới lạ, mỗi một bước đều vô cùng thong thả thôi diễn lại xác định. Đây là lần đầu tiên học không có sai!
Nhưng rõ ràng lần đầu tiên học, không có người dạy dỗ. Quân Cửu lại từ đầu tới đuôi làm đúng toàn bộ rồi!
Biểu tình dại ra, Khanh Vũ hít vào một hơi. Lại thấy Quân Cửu làm xong một bộ, sau đó lại lần nữa nâng tay cất bước. Tốc độ của nàng dần dần nhanh hơn, động tác cũng càng thêm lưu loát quen thuộc. Lần thứ hai, lần thứ ba hoàn toàn không có gì khác biệt với đệ tử bên cạnh luyện tập luyện thể thuật mấy năm.
Luyện ba lần, Quân Cửu đã nhớ kỹ quy luật vận chuyển cùng chiêu thức luyện thể thuật. Đây là một loại thể nghiệm thực mới lạ, nàng có thể cảm giác được linh lực du tẩu trong cơ thể, hoàn toàn đi vào khắp người, một chút thong thả thay đổi cường độ thân thể.
Trong lòng nàng suy nghĩ vài phần, ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ mở miệng: "Sư huynh, luyện thể thuật tầng thứ nhất là luyện thể đúng không? Luyện thân thể, rèn luyện lực lượng huyết nhục."
Khanh Vũ: "..."
"Sư huynh? Sư huynh?" Quân Cửu liền gọi hai tiếng, Khanh Vũ mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn vừa hồi thần nhìn Quân Cửu, lại mở miệng: "Muội là yêu nghiệt phương nào!"
Cái này đổi lại là Quân Cửu run rẩy khóe miệng, vẻ mặt cạn lời. Tiểu Ngũ phốc phốc cười ra tiếng, meo nói: "Chủ nhân, Khanh Vũ đây là bị tỷ kinh ngạc đến ngây người rồi! Ha ha ha meo~lại coi chủ nhân như yêu nghiệt."
Khanh Vũ theo đó phản ứng lại. Hắn nắm tay ở bên miệng ho khan một tiếng: "Khụ khụ, sư muội vừa rồi muội cũng không nghe thấy cái gì. Ta chỉ là, ừm, sư huynh là muốn hỏi sư muội làm sao lại biết tầng thứ nhất là luyện thân thể?"
Rõ ràng Quân Cửu mới đến Thiên Võ Tông, vừa mới học luyện thể thuật tầng thứ nhất ở ngay trước mặt hắn. Nàng làm sao phát hiện tinh túy tầng thứ nhất luyện thể thuật?
Cái này quá không thể tưởng tượng!
Quân Cửu câu môi, cười nói: "Sư huynh đã quên ta là luyện dược sư sao? Công pháp vận chuyển một vòng, ta liền có thể phát hiện công hiệu của nó. Tầng thứ nhất là luyện thân thể, tầng thứ hai thì sao? Gân cốt?"
"Ha! Sư muội muội trước đừng mở miệng, muội đi theo huynh." Khanh Vũ đôi mắt sáng ngời, trực tiếp xoay người dẫn đường ở phía trước.
Quân Cửu không hỏi Khanh Vũ muốn mang nàng đi chỗ nào, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Ngũ, Quân Cửu cất bước theo sau. Chờ tới rồi, tự nhiên biết mục đích thôi.
Một khác đầu, Hà Thượng thu được tin tức thực mau.
Hắn kinh ngạc mở miệng: "Tông chủ mang theo Quân Cửu đi thạch thất Quyền Lâm?"
"Đúng vậy." Chu Điệp gật đầu.
Bà cũng không rõ Khanh Vũ đây là muốn làm gì. Bà trầm ngâm một phen, nhìn về phía Hà Thượng mở miệng: "Hà trưởng lão, chẳng lẽ tông chủ đây là muốn dạy Quân Cửu học tầng thứ hai luyện thể thuật? Chỉ là Quân Cửu mới gia nhập Thiên Võ Tông, tầng thứ nhất cấp Nhân còn chưa bắt đầu học đâu."
"Ta sẽ đi hỏi tông chủ một chút." Hà Thượng mở miệng.
Khanh Vũ mang Quân Cửu đi thạch thất Quyền Lâm, là địa phương ghi lại tầng thứ hai luyện thể thuật.
Nếu nói tầng thứ nhất luyện thể thuật là ngoại tông đệ tử phải học, như vậy tầng thứ hai chỉ có đệ tử nội tông, đệ tử dưới trướng các trưởng lão mới có thể học. Quân Cửu thân là sư muội Khanh Vũ, sư thúc Thiên Võ Tông muốn học thì không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng bọn hắn không biết Quân Cửu học ba lần sẽ xong tầng thứ nhất luyện thể thuật, cũng một lời nói ra tinh túy.
Khanh Vũ mang theo Quân Cửu dạo qua một vòng ở thạch thất Quyền Lâm trước, hắn nói: "Nơi này là tầng thứ hai luyện thể thuật, sư muội cái này cũng không dễ học như vậy. Cho dù muội học thuộc, cũng yêu cầu thời gian thật lâu mới có thể học được."
"À?" Quân Cửu nhướng mày, nàng thích chuyện có tính khiêu chiến.
Đi ra từ thạch thất Quyền Lâm, Khanh Vũ dẫn đường ở phía trước. Đi tới đi tới, nghe được phía trước truyền đến tiếng vang thác nước, động tĩnh rầm rầm, có vẻ như là một cái thác nước rất lớn.
Khanh Vũ nói: "Luyện thể thuật tầng thứ hai, cần thạch thác nước phù hợp tu luyện."
Khi nói chuyện, chuyển qua giao lộ phía trước. Tiếng thác nước vang lớn hơn nữa, muốn điếc tai. Quân Cửu ngẩng đầu thì thấy tòa thác nước khổng lồ thanh thế kinh người, ở dưới thác nước có từng cây cột đá đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Địa phương đối diện thác nước rơi xuống. Lúc này mặt trên có hơn hai mươi người đứng ở mặt trên cột đá, thân trên trần trụi thừa nhận thác nước cọ rửa. Có người ổn được thân hình vẫn không nhúc nhích; có người lung lay, trắng bệch xanh méc cả mặt; có người vừa mới trèo lên, đã bị áp lực của thác nước đánh lọt vào hồ nước.
Bọn họ bất đồng với đệ tử trên luyện võ trường. Ánh mắt lửa nóng giống nhau, nhưng sau khi hành lễ tới Khanh Vũ cùng Quân Cửu, thì lập tức trèo lên cột đá tu luyện hết sức chuyên chú.
Nghĩ đến công pháp vừa mới nhìn thấy ở thạch thất Quyền Lâm, Quân Cửu lại nhìn về phía thạch thác nước, nháy mắt hiểu rõ ý tứ luyện thể thuật tầng thứ hai. Tầng thứ nhất luyện thân thể, nhưng đó chỉ là đánh căn cơ cơ sở nhất. Tầng thứ hai mới là rèn luyện thân thể chân chính trên ý nghĩa, còn không đến trình độ gân cốt.
Đứng ở dưới nước thạch thác, thừa nhận lực đạo dữ dội khủng bố kinh người!
"Thế nào? Muốn đi thử một chút không?" Khanh Vũ cúi đầu nhìn về phía Quân Cửu, khóe miệng ngậm tươi cười xấu xa lang thang lại bỡn cợt.
Hắn không đợi Quân Cửu trả lời, tiếp theo nói: "Muội có thể đi trước thử xem. Cột đá bên ngoài nhất, áp lực nước không lớn. Nếu muội có thể thừa nhận được mười giây, sư huynh kính muội là nữ anh hùng!"
Quân Cửu: "..."
Trực giác nói cho Quân Cửu không cần tiếp thu Khanh Vũ xúi giục, nhưng Quân Cửu rất tò mò. Nàng lẳng lặng nhìn thạch thác nước vài lần, cởi ra giày vớ trực tiếp đi qua. Thấy vậy ngược lại là Khanh Vũ sửng sốt một chút: "Này! Sư muội muội thật sự muốn thử à?"
Quân Cửu: "Ừ, thử xem."
"Meo!" Tiểu Ngũ muốn cùng đi qua, nhưng nó không muốn bị nước xối thành con mèo té nồi canh. Chỉ có thể đứng chung một chỗ cùng Khanh Vũ, nhìn Quân Cửu đi qua.
Ầm ầm ầm --
Đứng ở dưới thạch thác nước, mới biết thanh thế mênh mông cuồn cuộn kinh người, lỗ tai trong đầu đều là tiếng vọng dòng nước ầm vang. Dòng nước từ trên trời giáng xuống, ướt nhẹp bả vai cùng làn váy của Quân Cửu. Nàng thở sâu, bước chân về phía cây trụ đá đầu tiên.
Một chân dẫm lên đi, Quân Cửu hơi hơi cúi đầu. Phía sau lưng thừa nhận thế nước nện xuống, giống như núi lớn áp lưng khó có thể chống đỡ ngăn cản. Quân Cửu nhíu mày, ánh mắt kiên định lạnh băng. Nàng cũng dẫm lên một cái chân khác, trượt bịch --
Quân Cửu lảo đảo một cái, ầm! Ngã vào hồ nước.
Tiểu Ngũ xù lông: "Meo!"
"Sư muội!" Khanh Vũ cũng cả kinh hít vào một hơi, cất bước tiến lên. Vừa lúc thấy Quân Cửu thò đầu ra từ hồ nước, tóc đen ướt đẫm hỗn độn dán ở trên má, rất là chật vật. Khanh Vũ lo lắng trong lòng, buột miệng thốt ra lại thành: "Sư muội muội ướt người rồi."
Tiểu Ngũ nhìn thấy Quân Cửu xách hộp đồ ăn trở về, sợ ngây người! Cuối cùng bày tràn đầy một bàn còn chưa đủ, lại bày thêm một cái bàn nhỏ ở trên giường nệm, mới xong toàn bộ.
Không chỉ có thịt thịt Tiểu Ngũ gọi, chay mặn tổng cộng mười mâm, còn có hầm canh, sau khi ăn xong có điểm tâm ngọt, ăn vặt v. V. Tiểu Ngũ trừng lớn mắt mèo: "Meo~đây là Mãn Hán toàn tịch sao?"
"So với Mãn Hán toàn tịch thì chỉ có hơn chứ không kém. Nếm thử đi." Quân Cửu nhìn về phía Mặc Vô Việt, duỗi tay đưa một đôi đũa cho hắn.
Hiển nhiên đầu bếp nấu ăn cũng không biết có bao nhiêu người ăn. Chỉ thấy gọi nhiều đồ ăn như vậy, nên chuẩn bị cỡ bảy tám đôi đũa. Quân Cửu thấy Mặc Vô Việt nhướng mày nhìn nàng không nói lời nào, chớp chớp mắt hồ nghi hỏi: "Huynh không đói bụng sao?"
Khụ!
Lãnh Uyên núp ở trong âm thầm sặc rồi. Hắn che miệng lại để tránh phát ra tiếng, lại yên lặng lui lui vào trong bóng tối. Trong lòng nói: Đói? Theo chủ nhân nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua thời điểm chủ nhân đói.
Lại ngước mắt trộm nhìn Mặc Vô Việt cùng Quân Cửu, Lãnh Uyên sâu kín bổ sung một câu. Cho dù là đói, vậy cũng là cảm thấy đói khát đối với linh hồn của Quân Cửu!
Lãnh Uyên nói không sai. Trong trí nhớ của Mặc Vô Việt cũng nhớ không rõ lần trước đó dùng bữa là khi nào, khi hắn còn bé thì đã cường đại đến không cần phải ăn ngũ cốc thịt thà thức ăn để chắc bụng. Mặc Vô Việt cũng không có ham thích ăn uống, cho nên dùng bữa đối với hắn mà nói là không cần tồn tại.
Khi Lãnh Uyên cho rằng Mặc Vô Việt muốn cự tuyệt Quân Cửu, hắn lại duỗi tay tiếp nhận đôi đũa Quân Cửu đưa qua.
Mặc Vô Việt lẳng lặng nhìn Quân Cửu, xem nàng động đũa, động tác ưu nhã cảnh đẹp ý vui. Khi ăn được thức ăn ngon miệng, đáy mắt sẽ hiện lên ý cười thỏa mãn nhè nhẹ. Tựa như ăn khá ngon!
Quân Cửu liếc xéo Mặc Vô Việt: "Huynh không ăn sao?"
Cầm đũa không nhúc nhích, chỉ lo nhìn chằm chằm nàng. Quân Cửu hồ nghi trong lòng, chẳng lẽ Mặc Vô Việt nhìn chằm chằm nàng thì no rồi?
"Ăn." Mặc Vô Việt hơi cong khóe môi hướng lên trên, hắn động đũa gắp lên một khối thịt kho tàu. Quân Cửu nhìn nhất cử nhất động của Mặc Vô Việt, hơi hơi ngây người. Thì ra có người ăn cơm cũng có thể ăn như là một bức tranh? Nhìn thế nào, cũng đẹp.
Ở khi ánh mắt Mặc Vô Việt nhìn về phía nàng, Quân Cửu nháy mắt thu hồi tầm mắt, nàng bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Chỉ để lại Lãnh Uyên trợn tròn mắt nhìn một màn này. Hắn nhạy bén phát hiện, món mà Mặc Vô Việt ăn đều là một mâm mà Quân Cửu từng ăn qua, Quân Cửu động đũa trước, Mặc Vô Việt liền ăn theo. Cho dù chỉ là mỗi loại đều chỉ nếm một miếng, đối với Lãnh Uyên mà nói cũng không thua gì núi lở đất rung.
Từ thật sự không dính khói lửa phàm tục, đến thong dong bồi Quân Cửu dùng bữa. Lãnh Uyên cảm thán trong lòng, quả nhiên chỉ có Quân Cửu có thể thay đổi Mặc Vô Việt!
Cuối cùng trả lại hộp đồ ăn cho đệ tử còn chờ ngoài viện. Quân Cửu dặn dò: "Về sau chỉ cần đưa ba món mặn hai chay một canh, không cần nhiều như vậy."
Vốn hai mặn một chay một canh là đủ rồi. Nhưng nghĩ đến có Mặc Vô Việt ở đây, Quân Cửu bỏ thêm một chút phân lượng. Đệ tử cười gật gật đầu, hành lễ sau nhấc hộp đồ ăn lên: "Dạ! Con hiểu rồi, tiểu sư thúc người nghỉ ngơi cho khỏe."
Buổi chiều đầu tiên ở Thiên Võ Tông, an tĩnh tường hòa.
Sáng sớm khi Quân Cửu thức dậy, Tiểu Ngũ lật cửa sổ nhảy vào phòng: "Chủ nhân, Khanh Vũ tới."
Khẽ nhếch đuôi lông mày, Quân Cửu đi qua mở cửa, vừa lúc Khanh Vũ giơ tay chuẩn bị gõ. Hắn hơi sửng sốt nửa giây, khóe miệng Khanh Vũ toét ra tươi cười nhiệt liệt: "Thật khéo nha tiểu sư muội, sẽ không phải là muội nghe được tiếng bước chân của sư huynh đi?"
"Không khéo, là Tiểu Ngũ thấy được huynh." Quân Cửu mở miệng. Tiểu Ngũ đi đến nàng bên chân ngồi xổm xuống, chậm chạp nghiêng đầu cọ cọ làn váy của Quân Cửu.
Khanh Vũ cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ, tán thưởng một câu: "Tiểu sư muội con mèo này của muội thật đúng là thông minh."
Quân Cửu nhướng mày. Nàng cũng không cảm thấy Khanh Vũ lại đây, chính là vì khen Tiểu Ngũ. Lập tức mở miệng trực tiếp hỏi: "Sư huynh đến đây có việc sao?"
"Đương nhiên có chuyện! Đi thôi, sư huynh mang muội đi luyện võ trường. Gia nhập Thiên Võ Tông chúng ta, học luyện thể thuật của chúng ta. Sư muội muội sẽ không không học chứ?"
Quân Cửu: "Học!"
Nếu nàng đã lựa chọn Thiên Võ Tông, đương nhiên muốn học tinh túy của Thiên Võ Tông. Thiên Võ Tông lấy luyện thể thuật nổi danh, ở thời đại này đều học thủ quyết, linh lực pháp thuật xưng bá, Thiên Võ Tông lấy thân thể giết ra một con đường thênh thang.
Bọn họ không học thủ quyết, chỉ dựa vào thân thể quyền cước, thực lực cường hãn bá đạo! Bốn tông trong năm tông đều có ý kiến với Thiên Võ Tông, lại không người nào dám xem thường.
Dọc theo đường đi, Khanh Vũ kỹ càng tỉ mỉ phổ cập khoa học một phen lai lịch có quan hệ tới luyện thể thuật, trải qua còn có kinh nghiệm cho Quân Cửu. Thời gian nói chuyện, lộ trình vèo vèo ngắn lại. Vừa đến luyện võ trường, trăm đôi mắt động tác nhất trí mấy nhìn về phía Quân Cửu, ánh mắt trông mong lửa nóng.
Quân Cửu hơi câu khóe miệng, hàm chứa ý cười.
Khanh Vũ lại không cao hứng như vậy. Không vui ngẩng đầu: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu sư thúc của tụi bây là tụi bây có thể cứ nhìn chằm chằm thẳng vào như vậy sao? Dĩ hạ phạm thượng, có phải muốn đi Tư Quá Nhai ở hai ngày hay không?"
Vừa nghe Khanh Vũ quát lớn, chúng đệ tử lập tức cúi đầu. Nhưng thỉnh thoảng, nhịn không được trộm nhìn về phía Quân Cửu đánh giá.
Quân Cửu liếc mắt một cái nhìn ra hàm nghĩa trong mắt bọn họ, đơn giản chia làm hai phái. Một là hưng phấn nóng lòng muốn thử muốn khiêu chiến nàng, cùng nàng luận bàn cho đỡ ghiền. Một là các loại khen nàng lớn lên xinh đẹp đẹp, nỗ lực đào rỗng từ ngữ của mình trau chuốt tới hình dung vẻ đẹp của nàng.
Mặc kệ là loại nào, đệ tử Thiên Võ Tông đều rất đáng yêu. Một chút cũng không tháo hán làm người không ưa cùng khinh thường như ngoại giới hình dung.
"Tới đây!" Khanh Vũ mở miệng: "Tiểu sư muội, đừng để ý cái đám gia hỏa ngu ngốc này. Muội đến xem cái này, đây là luyện thể thuật tầng thứ nhất ngươi phải học."
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lại. Trước mắt một khối cự thạch cao lớn thuần thiên nhiên, mặt trên điêu khắc một đồ án hình người, mặt trên có minh họa vận chuyển kinh mạch kỹ càng tỉ mỉ. Bên phải còn có từng hàng chú thích công pháp.
Khanh Vũ: "Luyện thể thuật của Thiên Võ Tông chúng ta, tổng cộng phân năm tầng. Từ cao đến thấp, phân biệt lấy Thiên Địa Huyền Hoàng Nhân mà sắp hàng. Phàm là đệ tử gia nhập Thiên Võ Tông, đều phải bắt đầu học từ tầng thứ nhất. Chỉ cần muội học quá ải, là có thể học tiếp theo tầng tiếp theo."
"Công pháp cứ bày ở chỗ này như vậy?" Quân Cửu hỏi Khanh Vũ.
Một cục đá vô pháp hoạt động lớn như vậy. Quang minh chính đại bày ở luyện võ trường, sẽ không sợ bị người học trộm sao?
Khanh Vũ hiểu rõ ý tứ của Quân Cửu. Tươi cười trên khóe miệng hắn lại sáng ngời vài phần, lang thang không kềm chế được nhìn về phía Quân Cửu: "Tiểu sư muội, muốn học trộm luyện thể thuật Thiên Võ Tông chúng ta, cần thiết phải có tâm pháp mới được. Không có tâm pháp, học cũng chỉ là quyền cước công phu bình thường."
"À." Quân Cửu gật đầu.
"Tới, sư huynh nói tâm pháp cho muội." Khanh Vũ mở miệng không nhanh không chậm nói một lần tâm pháp cho Quân Cửu, hắn nói tiếp: "Đợi lát nữa ta sẽ ghi lại tâm pháp vào sách vở đưa cho sư muội. Muội trở về cẩn thận học thuộc thì về sau sẽ thuận tiện."
"Không cần phiền toái như vậy, ta đã học thuộc rồi."
Nghe vậy Khanh Vũ kinh ngạc: "Muội đã học thuộc?"
"Đúng vậy." Tiếp theo Quân Cửu đọc lại tâm pháp có hàng có lối một lần, Khanh Vũ nghe được mà sửng sốt nửa ngày không lấy lại tinh thần. Hắn chẳng qua là nói miệng một lần, thì Quân Cửu đã học thuộc? Trí nhớ cũng quá mạnh đi.
Đọc xong một chữ cuối cùng, Quân Cửu câu môi: "Như thế nào? Muội đọc đúng không?"
"Đúng hết! Nhưng mà tiểu sư muội muội chỉ là học thuộc, nhưng lý giải ý tứ của nó? Nối tiếp tâm pháp cùng công pháp ở bên nhau, cũng không phải là dễ dàng như vậy."
Chương 220: Sư muội muội ướt thân.
Quân Cửu liếc mắt nhìn Khanh Vũ một cái, người sau cười chế nhạo, hiển nhiên là chờ nàng tới cầu hắn dạy dỗ chỉ điểm. Hắn không tin Quân Cửu nhìn công pháp, học thuộc tâm pháp là có thể tự học thành tài.
Tâm ý tương thông, Tiểu Ngũ cũng nhìn ra ý tứ của Khanh Vũ. Nó ưu nhã ngồi xổm bên chân Quân Cửu, ngẩng đầu meo meomở miệng: "Chủ nhân cho hắn chút nhan sắc để nhìn một cái! Meo meo! Chủ nhân chính là học bá, cái này có gì khó?"
Tiểu Ngũ siêu có tự tin với Quân Cửu, chủ nhân nó kiếp trước kiếp này, còn chưa bại qua một lần!
Khóe miệng hơi câu, Quân Cửu xoay người nhìn về phía đại thạch đầu. Ở trong mắt nàng, công pháp phối hợp minh họa nhanh chóng biểu thị dưới đáy lòng, một bên Quân Cửu gia nhập tâm pháp vào. Mở đan điền, linh lực cả người vận chuyển lên, Quân Cửu động.
Khanh Vũ nhìn đến Quân Cửu bước chân ra, giơ tay làm một tư thế. Hắn vô cùng quen thuộc, đây là chiêu thức tầng thứ nhất luyện thể thuật!
Đáy mắt hiện lên kinh ngạc, Khanh Vũ ngơ ngác nhìn Quân Cửu từ lúc nâng tay thức thứ nhất, thong thả một chiêu một thức thôi diễn. Thủ pháp của nàng còn thực mới lạ, mỗi một bước đều vô cùng thong thả thôi diễn lại xác định. Đây là lần đầu tiên học không có sai!
Nhưng rõ ràng lần đầu tiên học, không có người dạy dỗ. Quân Cửu lại từ đầu tới đuôi làm đúng toàn bộ rồi!
Biểu tình dại ra, Khanh Vũ hít vào một hơi. Lại thấy Quân Cửu làm xong một bộ, sau đó lại lần nữa nâng tay cất bước. Tốc độ của nàng dần dần nhanh hơn, động tác cũng càng thêm lưu loát quen thuộc. Lần thứ hai, lần thứ ba hoàn toàn không có gì khác biệt với đệ tử bên cạnh luyện tập luyện thể thuật mấy năm.
Luyện ba lần, Quân Cửu đã nhớ kỹ quy luật vận chuyển cùng chiêu thức luyện thể thuật. Đây là một loại thể nghiệm thực mới lạ, nàng có thể cảm giác được linh lực du tẩu trong cơ thể, hoàn toàn đi vào khắp người, một chút thong thả thay đổi cường độ thân thể.
Trong lòng nàng suy nghĩ vài phần, ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ mở miệng: "Sư huynh, luyện thể thuật tầng thứ nhất là luyện thể đúng không? Luyện thân thể, rèn luyện lực lượng huyết nhục."
Khanh Vũ: "..."
"Sư huynh? Sư huynh?" Quân Cửu liền gọi hai tiếng, Khanh Vũ mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn vừa hồi thần nhìn Quân Cửu, lại mở miệng: "Muội là yêu nghiệt phương nào!"
Cái này đổi lại là Quân Cửu run rẩy khóe miệng, vẻ mặt cạn lời. Tiểu Ngũ phốc phốc cười ra tiếng, meo nói: "Chủ nhân, Khanh Vũ đây là bị tỷ kinh ngạc đến ngây người rồi! Ha ha ha meo~lại coi chủ nhân như yêu nghiệt."
Khanh Vũ theo đó phản ứng lại. Hắn nắm tay ở bên miệng ho khan một tiếng: "Khụ khụ, sư muội vừa rồi muội cũng không nghe thấy cái gì. Ta chỉ là, ừm, sư huynh là muốn hỏi sư muội làm sao lại biết tầng thứ nhất là luyện thân thể?"
Rõ ràng Quân Cửu mới đến Thiên Võ Tông, vừa mới học luyện thể thuật tầng thứ nhất ở ngay trước mặt hắn. Nàng làm sao phát hiện tinh túy tầng thứ nhất luyện thể thuật?
Cái này quá không thể tưởng tượng!
Quân Cửu câu môi, cười nói: "Sư huynh đã quên ta là luyện dược sư sao? Công pháp vận chuyển một vòng, ta liền có thể phát hiện công hiệu của nó. Tầng thứ nhất là luyện thân thể, tầng thứ hai thì sao? Gân cốt?"
"Ha! Sư muội muội trước đừng mở miệng, muội đi theo huynh." Khanh Vũ đôi mắt sáng ngời, trực tiếp xoay người dẫn đường ở phía trước.
Quân Cửu không hỏi Khanh Vũ muốn mang nàng đi chỗ nào, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Ngũ, Quân Cửu cất bước theo sau. Chờ tới rồi, tự nhiên biết mục đích thôi.
Một khác đầu, Hà Thượng thu được tin tức thực mau.
Hắn kinh ngạc mở miệng: "Tông chủ mang theo Quân Cửu đi thạch thất Quyền Lâm?"
"Đúng vậy." Chu Điệp gật đầu.
Bà cũng không rõ Khanh Vũ đây là muốn làm gì. Bà trầm ngâm một phen, nhìn về phía Hà Thượng mở miệng: "Hà trưởng lão, chẳng lẽ tông chủ đây là muốn dạy Quân Cửu học tầng thứ hai luyện thể thuật? Chỉ là Quân Cửu mới gia nhập Thiên Võ Tông, tầng thứ nhất cấp Nhân còn chưa bắt đầu học đâu."
"Ta sẽ đi hỏi tông chủ một chút." Hà Thượng mở miệng.
Khanh Vũ mang Quân Cửu đi thạch thất Quyền Lâm, là địa phương ghi lại tầng thứ hai luyện thể thuật.
Nếu nói tầng thứ nhất luyện thể thuật là ngoại tông đệ tử phải học, như vậy tầng thứ hai chỉ có đệ tử nội tông, đệ tử dưới trướng các trưởng lão mới có thể học. Quân Cửu thân là sư muội Khanh Vũ, sư thúc Thiên Võ Tông muốn học thì không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng bọn hắn không biết Quân Cửu học ba lần sẽ xong tầng thứ nhất luyện thể thuật, cũng một lời nói ra tinh túy.
Khanh Vũ mang theo Quân Cửu dạo qua một vòng ở thạch thất Quyền Lâm trước, hắn nói: "Nơi này là tầng thứ hai luyện thể thuật, sư muội cái này cũng không dễ học như vậy. Cho dù muội học thuộc, cũng yêu cầu thời gian thật lâu mới có thể học được."
"À?" Quân Cửu nhướng mày, nàng thích chuyện có tính khiêu chiến.
Đi ra từ thạch thất Quyền Lâm, Khanh Vũ dẫn đường ở phía trước. Đi tới đi tới, nghe được phía trước truyền đến tiếng vang thác nước, động tĩnh rầm rầm, có vẻ như là một cái thác nước rất lớn.
Khanh Vũ nói: "Luyện thể thuật tầng thứ hai, cần thạch thác nước phù hợp tu luyện."
Khi nói chuyện, chuyển qua giao lộ phía trước. Tiếng thác nước vang lớn hơn nữa, muốn điếc tai. Quân Cửu ngẩng đầu thì thấy tòa thác nước khổng lồ thanh thế kinh người, ở dưới thác nước có từng cây cột đá đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Địa phương đối diện thác nước rơi xuống. Lúc này mặt trên có hơn hai mươi người đứng ở mặt trên cột đá, thân trên trần trụi thừa nhận thác nước cọ rửa. Có người ổn được thân hình vẫn không nhúc nhích; có người lung lay, trắng bệch xanh méc cả mặt; có người vừa mới trèo lên, đã bị áp lực của thác nước đánh lọt vào hồ nước.
Bọn họ bất đồng với đệ tử trên luyện võ trường. Ánh mắt lửa nóng giống nhau, nhưng sau khi hành lễ tới Khanh Vũ cùng Quân Cửu, thì lập tức trèo lên cột đá tu luyện hết sức chuyên chú.
Nghĩ đến công pháp vừa mới nhìn thấy ở thạch thất Quyền Lâm, Quân Cửu lại nhìn về phía thạch thác nước, nháy mắt hiểu rõ ý tứ luyện thể thuật tầng thứ hai. Tầng thứ nhất luyện thân thể, nhưng đó chỉ là đánh căn cơ cơ sở nhất. Tầng thứ hai mới là rèn luyện thân thể chân chính trên ý nghĩa, còn không đến trình độ gân cốt.
Đứng ở dưới nước thạch thác, thừa nhận lực đạo dữ dội khủng bố kinh người!
"Thế nào? Muốn đi thử một chút không?" Khanh Vũ cúi đầu nhìn về phía Quân Cửu, khóe miệng ngậm tươi cười xấu xa lang thang lại bỡn cợt.
Hắn không đợi Quân Cửu trả lời, tiếp theo nói: "Muội có thể đi trước thử xem. Cột đá bên ngoài nhất, áp lực nước không lớn. Nếu muội có thể thừa nhận được mười giây, sư huynh kính muội là nữ anh hùng!"
Quân Cửu: "..."
Trực giác nói cho Quân Cửu không cần tiếp thu Khanh Vũ xúi giục, nhưng Quân Cửu rất tò mò. Nàng lẳng lặng nhìn thạch thác nước vài lần, cởi ra giày vớ trực tiếp đi qua. Thấy vậy ngược lại là Khanh Vũ sửng sốt một chút: "Này! Sư muội muội thật sự muốn thử à?"
Quân Cửu: "Ừ, thử xem."
"Meo!" Tiểu Ngũ muốn cùng đi qua, nhưng nó không muốn bị nước xối thành con mèo té nồi canh. Chỉ có thể đứng chung một chỗ cùng Khanh Vũ, nhìn Quân Cửu đi qua.
Ầm ầm ầm --
Đứng ở dưới thạch thác nước, mới biết thanh thế mênh mông cuồn cuộn kinh người, lỗ tai trong đầu đều là tiếng vọng dòng nước ầm vang. Dòng nước từ trên trời giáng xuống, ướt nhẹp bả vai cùng làn váy của Quân Cửu. Nàng thở sâu, bước chân về phía cây trụ đá đầu tiên.
Một chân dẫm lên đi, Quân Cửu hơi hơi cúi đầu. Phía sau lưng thừa nhận thế nước nện xuống, giống như núi lớn áp lưng khó có thể chống đỡ ngăn cản. Quân Cửu nhíu mày, ánh mắt kiên định lạnh băng. Nàng cũng dẫm lên một cái chân khác, trượt bịch --
Quân Cửu lảo đảo một cái, ầm! Ngã vào hồ nước.
Tiểu Ngũ xù lông: "Meo!"
"Sư muội!" Khanh Vũ cũng cả kinh hít vào một hơi, cất bước tiến lên. Vừa lúc thấy Quân Cửu thò đầu ra từ hồ nước, tóc đen ướt đẫm hỗn độn dán ở trên má, rất là chật vật. Khanh Vũ lo lắng trong lòng, buột miệng thốt ra lại thành: "Sư muội muội ướt người rồi."