Bài viết: 0 

Chương 239+240
Chương 239: Quân Cửu ta không mang theo gà còi.
"Thưởng một người một túi linh thạch cấp hai." Khanh Vũ vừa mở miệng, đôi mắt đệ tử Kiếm Tông trừng thật to. Linh thạch cấp hai, một túi! Kiếm Tông bọn họ là thực lực đệ nhất trong năm tông, nhưng chỉ có đệ tử tinh anh một tháng mới có thể có được một viên linh thạch cấp hai.
Khanh Vũ nhướng mày cười đưa mắt ra hiệu với chúng đệ tử, nói tiếp: "Bảo vệ tốt tiểu sư thúc các ngươi, bản tông chủ có thưởng thật mạnh!"
"Mấy người trưởng lão chúng ta cũng đều có thưởng!" Trên ghế ngồi khách quý còn truyền đến giọng nói của trưởng lão Thượng Quan, trưởng lão Chu Điệp bọn họ.
"Tông chủ, trưởng lão chúng con không cần khen thưởng, bảo hộ tiểu sư thúc đó là chuyện đương nhiên. Ai dám ức hiếp tiểu sư thúc, chúng ta đánh đến cha mẹ nàng ta cũng không nhìn không ra!" Vương Khải Ngang vẫy vẫy nắm tay, hứng thú bừng bừng nói.
Đệ tử một: "Đúng! Đánh chết nàng ta, nhét đầu nàng ta vào bả vai!"
Đệ tử hai: "Đánh đến nàng ta quỳ xuống kêu tiểu sư thúc là nương! Còn phải dập đầu cho tiểu sư thúc!"
"Phốc!" Quân Cửu không nhịn xuống mà phun trước. Cái đám dở hơi này! Không cần nhìn cũng biết, Quân Vân Tuyết ở đối diện đã sắp tức thành một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên rồi, sắc mặt còn muốn đặc sắc hơn vỉ pha màu. Ngốc tử đều nghe ra được, đây là chuyên môn nhằm vào nàng ta.
Khóe miệng cong cong một độ cung, Quân Cửu nói: "Sư huynh đừng quấy rối, chúng ta còn muốn tham gia thi đấu."
"Được được!" Khanh Vũ làm mặt quỷ với Quân Cửu, nhếch miệng cười ha ha. Bầu không khí vui sướng thân thiết của bọn họ, chúng đệ tử bốn tông nhìn thấy mà trợn tròn mắt. Đó chính là tông chủ cao cao tại thượng! Lại bình dị như vậy. Hơn nữa giống như trên dưới toàn tông bọn họ đều đặc biệt sủng Quân Cửu! Một đám đố kỵ đến đôi mắt đều tái rồi.
Theo sát Đan Tông, đệ tử Hỗn Nguyên Tông cùng Thương Hải Tông cũng đi xuống. Năm tông chính thức đến đông đủ! Khanh Vũ vung tay áo lên, số Linh Ngọc bay ra dừng ở trong tay mọi người.
Khanh Vũ nhìn Quân Cửu chớp chớp mắt, nói: "Đi thôi! Chúc tiểu sư muội của ta kỳ khai đắc thắng, dũng đoạt đệ nhất!" (vừa xuất trận đã thắng giòn giã, dũng mãnh giành được hạng nhất)
"Được." Quân Cửu cầm Linh Ngọc dẫn đầu tiến vào cửa Thiên Võ Cảnh, ở phía sau nàng Tiểu Ngũ cùng chúng đệ tử Thiên Võ Tông xếp hàng chỉnh tề, theo thứ tự tiến vào. Theo đó là Kiếm Tông, bọn họ còn cố ý chen lấn đẩy Kiếm Tông sang bên cạnh. Giọng nói hung ác hừ lạnh: "Tránh ra!"
Chọc cho một chúng đệ tử Kiếm Tông tức xanh cả mặt, nghiến răng nghiến lợi. Khâu Vân Vân mở miệng: "Đệ tử Thiên Võ Tông thật quá đáng!"
Mặt Quân Vân Tuyết âm trầm vặn vẹo, không nói gì. Nàng ta trực tiếp cất bước tiến vào Thiên Võ Cảnh ở sau Thiên Võ Tông, người đi theo nàng ta theo sát ở phía sau. Dư lại đệ tử Kiếm Tông nhìn về phía Diêm Hải cùng nữ tử mang khăn che mặt.
"Đi thôi." Nữ tử mang khăn che mặt đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Quân Vân Tuyết, đáy mắt của nàng tràn ngập hận ý. Nàng chính là Phục Linh đồ đệ của tông chủ bị Quân Vân Tuyết ám hại hủy dung, có được Phục Hồi đan do Quân Cửu đưa đến Kiếm Tông, mới khôi phục thực lực có thể tham gia thi đấu. Nhưng Quân Vân Tuyết xuống tay quá độc ác, dung mạo muốn khôi phục còn phải cần một đoạn thời gian.
Phục Linh xoay chuyển tròng mắt đi vào Thiên Võ Cảnh. Trong lòng nàng nghĩ chính là, tuy rằng không phải luận bàn một chọi một, nhưng ở Thiên Võ Cảnh càng thích hợp cho nàng báo thù!
Sau Kiếm Tông, là Đan Tông, Hỗn Nguyên Tông cùng Thương Hải Tông. Nhân số đệ tử dự thi có tổng cộng một trăm năm mươi sáu người, lối vào Thiên Võ Cảnh đóng cửa. Ở trong Kính Hoa Thủy Nguyệt trên luyện võ trường Càn Khôn, sôi nổi hiện lên hình ảnh sau khi bọn họ tiến vào Thiên Võ Cảnh.
Khanh Vũ trở lại vị trí, trực tiếp gọi ra một mặt Kính Hoa Thủy Nguyệt khác, tức khắc chúng trưởng lão và các đệ tử Thiên Võ Tông động tác nhất trí nhào qua, ánh mắt nóng bỏng chỉ quan tâm nhìn chằm chằm mấy người Quân Cửu trong kính.
Nhướng mày nhìn về phía Mặc Vô Việt, Khanh Vũ cười như không cười: "Mặc trưởng lão không tới xem tiểu sư muội thi đấu sao?"
"Không cần."
Mặc Vô Việt kiêu căng ngạo mạn cũng không thèm nhìn tới Khanh Vũ. Hắn giơ tay ở trên hư không trung một cái, trong linh khí dao động một mặt thủy kính hiện lên ở trước mặt. Trong kính Quân Cửu là điểm chú ý chủ yếu, những người khác đều là bối cảnh. Khanh Vũ nhìn nhìn Kính Hoa Thủy Nguyệt của mình, lại nhìn nhìn thủy kính của Mặc Vô Việt. Đối lập rõ ràng, của Mặc Vô Việt giống như càng rõ ràng càng linh hoạt hơn!
Khanh Vũ yên lặng câm miệng. Đã quên người ta là đại lão, không cần linh thạch cũng có thể biến ra thủy kính. Nhưng mà Khanh Vũ không biết, Mặc Vô Việt kỳ thật không cần thủy kính, thần thức nhẹ nhàng xuyên thấu Thiên Võ Cảnh, ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết nhìn Quân Cửu.
Biến ra thủy kính, hoàn toàn là thấy Khanh Vũ huênh hoang khoe khoang như vậy, dỗi hắn một phen.
* * *
Trong Thiên Võ Cảnh.
Khi bọn họ lấy được Linh Ngọc, thì mặt trên sẽ ấn nhập tên cùng tông môn của bọn họ. Bởi vậy xuyên qua lối vào Truyền Tống Trận, trực tiếp bị tách ra năm cái phương hướng.
Quân Cửu ngước mắt nhìn chúng đệ tử Thiên Võ Tông phía sau vừa ra tới thì đang tò mò lại cảnh giác đánh giá bốn phía. Lúc này Tiểu Ngũ lủi trở về nhanh như chớp, meo meo mở miệng: "Chủ nhân, đã kiểm tra bốn phía, không có bất luận nguy hiểm gì!"
Quân Cửu gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía chúng đệ tử mở miệng: "Ngay tại chỗ tu chỉnh một nén nhang, sau một nén nhang ta muốn mọi người lấy ra trạng thái cao nhất, đối phó linh thú."
"Dạ!" Chúng đệ tử Thiên Võ Tông theo bản năng thuận miệng đáp ứng.
Vương Khải Ngang phản ứng lại sau đó, nghi hoặc nhìn về phía Quân Cửu hỏi: "Chỉ là tiểu sư thúc, nơi này không có linh thú."
"Hiện tại không có, đợi lát nữa thì có. Tìm ba người, rắc dược tề trong bình này dọc theo chung quanh chúng ta một vòng." Quân Cửu đưa hương dẫn thú cho Vương Khải Ngang. Vương Khải Ngang tiếp nhận mà lòng tràn đầy hoang mang cùng hồ nghi, nhưng vẫn nghe lệnh xoay người đi tìm hai người nữa cùng nhau tưới xuống hương dẫn thú với hắn.
Hiện tại Vương Khải Ngang bọn họ căn bản không thể tưởng được, thực mau bọn họ sắp lâm vào trong nước sôi lửa bỏng!
Ngoài Thiên Võ Cảnh, vô số người cũng nhìn chằm chằm Kính Hoa Thủy Nguyệt tò mò Quân Cửu đây là muốn làm cái gì? Dược tề kia là đuổi đi trùng thú, Quân Cửu tính toán nghỉ ngơi hạ trại ngay tại chỗ sao? Nhưng hiện tại vẫn là ban ngày mà! Chỉ có Mặc Vô Việt cong cong khóe môi, cười tà khí. Đơn giản thô bạo, quả nhiên là tác phong nhất quán của Tiểu Cửu Nhi.
Thời gian một nén nhang, không nhiều lắm cũng không ít. Khi thiên địa đều đang run rẩy, xa xa nghe được tiếng linh thú gầm gừ hết đợt này đến đợt khác, từ xa đến gần.
Chúng đệ tử Thiên Võ Tông nhìn thấy linh thú triều xuất hiện cuối tầm mắt, hai chân phát run hô to: "Linh thú triều tới! Mau tránh! Chạy mau!"
"Chạy cái gì?" Quân Cửu lạnh lùng một ánh mắt đông cứng mọi người ở tại chỗ. Nàng tư thái lười biếng tản mạn ngồi ở trên ngọn cây, trong lòng ngực ôm Tiểu Ngũ lông xù xù tuyết trắng. Quân Cửu câu môi, cười khinh cuồng kiệt ngạo, khoa trương làm càn.
Nàng mở miệng: "Xử lý đàn linh thú triều này, để ta xem xem thực lực của các ngươi. Quân Cửu ta không mang theo gà còi."
Đội ngũ Thiên Võ Tông, nàng chính là dẫn đầu. Hiện tại vừa lúc để nàng đánh giá một chút thực lực của đám đệ tử này. Vừa nghe Quân Cửu nói như vậy, các đệ tử Thiên Võ Tông đồng thời chấn động thân thể, sôi nổi liếc nhau nắm chặt nắm tay. Tuyệt đối không thể làm tiểu sư thúc thất vọng!
Vương Khải Ngang nắm tay: "Làm chúng nó!"
"Lên!"
Một đám đệ tử gào thét lớn vọt vào trong đội ngũ linh thú triều. Trên luyện võ trường mọi người rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch. Đó chính là linh thú triều! Quân Cửu đây là mang theo đệ tử Thiên Võ Tông chịu chết sao?
Cũng có người thông minh đầu óc chuyển mau, lặng lẽ hỏi người bên cạnh: "Linh thú triều không có khả năng đột nhiên bùng nổ, nhất định có quan hệ với dược tề Quân Cửu tưới xuống! Nhưng chúng ta cũng chưa nghe nói qua, hẳn là dược tề thánh thủ Quân Cửu mới luyện chế!"
"Còn quản dược tề cái gì. Nói không chừng thánh thủ Quân Cửu sẽ chết ở trong đàn linh thú triều." Có người châm chọc mở miệng.
Chương 240: Hung tàn như Quân Cửu, bạo long hình người.
Lời này vừa mới ra miệng, liền người nghe người ta hít vào một hơi. Ngẩng đầu nhìn lại, người nói chuyện cũng trợn mắt há hốc mồm nửa ngày ngơ ngác không phục hồi tinh thần lại: "Sao có thể?"
Chỉ thấy hình ảnh trong Kính Hoa Thủy Nguyệt, mỗi người đệ tử Thiên Võ Tông như long tựa hổ vật lộn cùng linh thú triều. Cái này cũng chưa tính là cái gì, một đệ tử trong đó mắt thấy liền sắp bị linh thú đánh lén phía sau một ngụm cắn đứt cổ, thời khắc nguy cấp, Quân Cửu nháy mắt xuất hiện ở sau lưng đệ tử.
Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của nàng bắt lấy cổ áo sau gáy đệ tử, dương tay nhẹ nhàng vung một cái ném đại hán có chừng hai trăm cân đến sau lưng. Cái này cũng sợ ngây người? Nhưng mà cái này cũng chưa tính là cái gì!
Chỉ thấy Quân Cửu ném đại hán ra rồi xoay người, nhấc chân uốn lượn đột nhiên đá ra. Ầm! Xuyên thấu qua Kính Hoa Thủy Nguyệt, bọn họ giống như đều có thể nghe tiếng vang nặng nề. Một đcon linh thú cấp hai hình thể khổng lồ, cứ bị Quân Cửu đá bay như vậy! Bay ra một đường parabol rất xa, rơi trên mặt đất đập ra một cái hố to.
"Ực!" Vô Thương nuốt nuốt nước miếng, vô cùng khiếp sợ mở miệng: "Quân Cửu đây là sức lực biến thái gì vậy? Cánh tay mảnh cái chân nhỏ kia, sao có thể lại.."
Con kia là linh thú cấp hai, dù thế nào thì thể trọng cũng gấp hai đại hán đi. Một chân đá bay! Nếu là đổi thành người, sọ não cứng nhất cũng có thể bị đá nát.
Ừng ực! Không ít người nghĩ vậy cũng không khỏi nhịn xuống nuốt nước miếng, đáy lòng nghĩ mà sợ. Quân Cửu đây là bạo long hình người sao?
Lại nhìn qua..
Quân Cửu một chân đá bay linh thú cấp hai, nàng ấn đôi tay ở trên mặt đất lộn ngược ra sau một cái, dáng người uyển chuyển tuyệt đẹp nhẹ nhàng dừng ở trên đầu một con linh thú cấp hai. Con linh thú hai hình sư tử cũng còn chưa phản ứng kịp trên đầu nhiều thêm một người, chờ khi phản ứng lại rít gào, thì Quân Cửu điểm mũi chân một cái.
Ầm!
Trực tiếp dẫm đầu linh thú vào trong bùn đất, nửa thân thể đều nhếch lên trên. Một màn này cũng làm choáng váng một chúng đệ tử Thiên Võ Tông, Vương Khải Ngang nuốt nuốt nước miếng: "Lực lượng thân thể của tiểu sư thúc thật mạnh!"
"Cũng đừng ở đó vô nghĩa nữa! Để linh thú cấp ba cho ta, mặt khác giải quyết trong một nén nhang. Bằng không đợt tiếp theo tới, ta cũng sẽ không cứu các ngươi nữa."
"Cái, cái gì?" Còn có đợt tiếp theo! Chúng đệ tử ngốc, tựa như trong nháy mắt rơi vào địa ngục. Miệng rộng tanh hôi dữ tợn của linh thú bổ nhào vào trước mặt, lập tức hoàn hồn kêu ngao ngao vặn đánh chém giết lên cùng linh thú. Xử lý trước mặt trước rồi nói sau!
Thực lực như Vương Khải Ngang thì cường hãn chút, còn có thể có thời gian mà ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu. Chỉ là vừa nhìn, thì trái tim nhỏ yếu ớt đã chịu bạo kích.
U Ảnh ra khỏi vỏ, Quân Cửu bắt lấy một con linh thú cấp ba hình sư, nháy mắt cắt yết hầu!
Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới linh thú cấp ba một cái, Quân Cửu nhảy ra, nhanh nhạy mạnh mẽ giống như mị ảnh, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt một con linh thú cấp ba khác. Đó là một con linh thú hình rắn, hai đầu mọc ra cái sừng xoắn ốc, cúi đầu phun ra một đạo điện lưu về phía Quân Cửu.
Điện lưu phun trào ra tới, Quân Cửu một tay ấn ở trên mặt đất lộn ngược một cái ra sau tránh đi. Mũi chân rơi xuống đất, uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn giết linh thú cấp ba. Trong tay U Ảnh không biết khi nào đổi thành Bạch Nguyệt, mộtt kiếm xuyên qua bảy tấc.
Bảy tấc hẳn phải chết!
Nhưng linh thú cấp ba có sinh mệnh lực cường hãn, thân thể còn mang theo bản năng lao xuống Quân Cửu. Miệng rắn dữ tợn, răng nọc sắc bén nhỏ giọt nọc độc.
Bắt tay thành quyền, Quân Cửu đánh một quyền nổ đầu linh thú cấp ba!
Phù~
Quân Cửu rơi trên mặt đất, vặn vẹo cổ. Nàng nhếch môi đỏ, nhẹ cong bừa bãi cùng kiệt ngạo, làm càn kiêu ngạo. Luyện thể thuật tầng thứ ba, hiệu quả này mạnh không biên giới, Quân Cửu một chút cũng không ngại mình hóa thân thành bạo long hình người. Nóng lòng muốn thử, Quân Cửu chỉ muốn biết giới hạn của mình ở đâu.
Quay đầu nhìn về phía càng nhiều linh thú cấp ba, Quân Cửu tỏa sáng mắt lạnh, lắc mình tiến lên khí thế cường đại bức cho mấy con linh thú cấp ba theo bản năng lui về phía sau muốn tránh khỏi nàng.
Nhìn xem Quân Cửu có thể dọa lui linh thú cấp ba, lại nhìn về bọn họ bị một đám linh thú cấp hai bao phủ. Trái tim nhỏ của một chúng đệ tử Thiên Võ Tông nát thành vụn, tiểu sư thúc có cần hung tàn như vậy hay không! Không phải nói xong để chúng ta bảo hộ ngài sao? Hiện tại là ai bảo vệ ai?
Ttrong tiếng chém giết còn cùng với tiếng kêu meo meo của Tiểu Ngũ, tựa như lại trợ uy cố lên cho Quân Cửu, giống như cộng thêm một phần hỉ cảm bỡn cợt.
Mọi người ngoài Thiên Võ Cảnh tỏ vẻ, không phải một mình đệ tử Thiên Võ Tông các ngươi! Trái tim nhỏ của chúng ta cũng nát, Quân Cửu này vẫn là người sao? Quá hung tàn đáng sợ.
Nhịn không được động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía Thiên Võ Tông, đáy lòng chửi thầm. Không hổ là cách nói kẻ điên Thiên Võ Tông! Luyện dược sư luôn luôn là thân kiều thể nhược, kết quả Quân Cửu tới Thiên Võ Tông rồi cũng biến thân bạo long hình người!
Nhìn tầm mắt của mọi người, Chu Điệp khô cằn mở miệng: "Ít nhất chúng ta không cần lo lắng an nguy của Quân Cửu."
"Ừ! Xem ra Thiên Võ Cảnh thực thích hợp cho Quân Cửu mài giũa tầng thứ ba luyện thể thuật của nàng, không tệ." Thượng Quan trưởng lão gật đầu nói.
Tiền trưởng lão bỗng nhiên mở miệng: "Vậy nói như vậy, đám tiểu tử thúi kia chẳng phải là kéo chân sau cho Quân Cửu?"
Ý định ban đầu là chọn lựa kỹ càng một đám đánh nhau mạnh mẽ, hung lên thì không muốn sống để tham gia thi đấu, có thể nhân tiện bảo hộ tông hoa của bọn họ. Kết quả, một đám ở trước mặt Quân Cửu chỉ là gà còi. Chúng trưởng lão trầm mặc một cái chớp mắt, bọn họ cũng không nghĩ tới Quân Cửu sẽ hung tàn như thế!
Khanh Vũ cười ha ha, vừa lòng cao hứng nhất. Hắn mở miệng vừa muốn nói cái gì, một đệ tử đột nhiên lặng lẽ đi tới ghé vào bên tai Khanh Vũ nói gì đó. Chỉ thấy Khanh Vũ nhíu mày trong nháy mắt, ánh mắt thâm trầm.
Hắn mở miệng: "Thật sự?"
"Dạ." Đệ tử gật gật đầu khẳng định.
Nghe vậy, Khanh Vũ lập tức đứng dậy. Hắn vội vàng nói: "Hà trưởng lão, ông tạm thời tiếp quản năm tông đại bỉ, chúng trưởng lão hiệp trợ Hà trưởng lão. Ta có việc tạm thời rời đi một chút."
Trưởng lão Chu Điệp còn muốn hỏi Khanh Vũ lúc này đi làm gì, kết quả mới vừa mở miệng thì Khanh Vũ đã vội vã đi xa. Tốc độ mau, chỉ một cái chớp mắt thì biến mất ở trong tầm mắt. Chu Điệp bọn họ liếc nhau, đồng thời hoang mang khó hiểu.
Đây là làm sao vậy?
Mặc Vô Việt nhìn lướt qua, yên lặng truyền âm: "Lãnh Uyên, theo sau."
Ở ngoài luyện võ trường càn khôn cách đó không xa, Khanh Vũ rẽ ngang rẽ dọc, thực mau biến mất ở trong một rừng cây. Đây là bên trong có trận pháp! Lãnh Uyên câu môi khinh thường, chỉ là trận pháp nho nhỏ ngăn không được Lãnh Uyên hắn. Chờ xuyên qua trận pháp đi vào, Lãnh Uyên ngẩng đầu nhìn thấy Khanh Vũ mặt đối mặt cùng một người mặc áo choàng đen.
Nhướng mày, Lãnh Uyên ôm ngực đứng ở trong bóng đêm nghe lén hai người đối thoại. Chỉ nghe Khanh Vũ ngữ khí khiếp sợ, khó có thể tin: "Quả nhiên là ngươi!"
"Sư điệt từ biệt mười lăm năm không thấy, vẫn khỏe chứ?"
"Sư điệt cái gì? Lúc trước ngươi phản bội Thiên Võ Tông, cha ta sống sờ sờ bị ngươi tức chết ngươi còn có mặt mũi trở về. Đừng nhiều lời, nói đi! Ngươi trở về là muốn làm cái gì?" Khanh Vũ thu liễm thần sắc, ngữ khí càng thêm không tốt lên.
Người áo choàng đen ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ, một đôi mắt hung ác nham hiểm lạnh băng: "Ta muốn chìa khóa Thiên Võ Cảnh."
"Ngươi nằm mơ." Khanh Vũ câu môi, cười khinh thường lại trào phúng.
Hai người đối diện, không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm lên, chạm vào là nổ ngay đều có thể động thủ đánh lên bất cứ lúc nào. Nhưng mà người áo choàng đen lại đột nhiên cười ha ha lên: "Nằm mơ? Sư điệt ngươi là ngoan ngoãn giao chìa khóa ra đây, hay là muốn Thiên Võ Tông diệt môn?"
"Thưởng một người một túi linh thạch cấp hai." Khanh Vũ vừa mở miệng, đôi mắt đệ tử Kiếm Tông trừng thật to. Linh thạch cấp hai, một túi! Kiếm Tông bọn họ là thực lực đệ nhất trong năm tông, nhưng chỉ có đệ tử tinh anh một tháng mới có thể có được một viên linh thạch cấp hai.
Khanh Vũ nhướng mày cười đưa mắt ra hiệu với chúng đệ tử, nói tiếp: "Bảo vệ tốt tiểu sư thúc các ngươi, bản tông chủ có thưởng thật mạnh!"
"Mấy người trưởng lão chúng ta cũng đều có thưởng!" Trên ghế ngồi khách quý còn truyền đến giọng nói của trưởng lão Thượng Quan, trưởng lão Chu Điệp bọn họ.
"Tông chủ, trưởng lão chúng con không cần khen thưởng, bảo hộ tiểu sư thúc đó là chuyện đương nhiên. Ai dám ức hiếp tiểu sư thúc, chúng ta đánh đến cha mẹ nàng ta cũng không nhìn không ra!" Vương Khải Ngang vẫy vẫy nắm tay, hứng thú bừng bừng nói.
Đệ tử một: "Đúng! Đánh chết nàng ta, nhét đầu nàng ta vào bả vai!"
Đệ tử hai: "Đánh đến nàng ta quỳ xuống kêu tiểu sư thúc là nương! Còn phải dập đầu cho tiểu sư thúc!"
"Phốc!" Quân Cửu không nhịn xuống mà phun trước. Cái đám dở hơi này! Không cần nhìn cũng biết, Quân Vân Tuyết ở đối diện đã sắp tức thành một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên rồi, sắc mặt còn muốn đặc sắc hơn vỉ pha màu. Ngốc tử đều nghe ra được, đây là chuyên môn nhằm vào nàng ta.
Khóe miệng cong cong một độ cung, Quân Cửu nói: "Sư huynh đừng quấy rối, chúng ta còn muốn tham gia thi đấu."
"Được được!" Khanh Vũ làm mặt quỷ với Quân Cửu, nhếch miệng cười ha ha. Bầu không khí vui sướng thân thiết của bọn họ, chúng đệ tử bốn tông nhìn thấy mà trợn tròn mắt. Đó chính là tông chủ cao cao tại thượng! Lại bình dị như vậy. Hơn nữa giống như trên dưới toàn tông bọn họ đều đặc biệt sủng Quân Cửu! Một đám đố kỵ đến đôi mắt đều tái rồi.
Theo sát Đan Tông, đệ tử Hỗn Nguyên Tông cùng Thương Hải Tông cũng đi xuống. Năm tông chính thức đến đông đủ! Khanh Vũ vung tay áo lên, số Linh Ngọc bay ra dừng ở trong tay mọi người.
Khanh Vũ nhìn Quân Cửu chớp chớp mắt, nói: "Đi thôi! Chúc tiểu sư muội của ta kỳ khai đắc thắng, dũng đoạt đệ nhất!" (vừa xuất trận đã thắng giòn giã, dũng mãnh giành được hạng nhất)
"Được." Quân Cửu cầm Linh Ngọc dẫn đầu tiến vào cửa Thiên Võ Cảnh, ở phía sau nàng Tiểu Ngũ cùng chúng đệ tử Thiên Võ Tông xếp hàng chỉnh tề, theo thứ tự tiến vào. Theo đó là Kiếm Tông, bọn họ còn cố ý chen lấn đẩy Kiếm Tông sang bên cạnh. Giọng nói hung ác hừ lạnh: "Tránh ra!"
Chọc cho một chúng đệ tử Kiếm Tông tức xanh cả mặt, nghiến răng nghiến lợi. Khâu Vân Vân mở miệng: "Đệ tử Thiên Võ Tông thật quá đáng!"
Mặt Quân Vân Tuyết âm trầm vặn vẹo, không nói gì. Nàng ta trực tiếp cất bước tiến vào Thiên Võ Cảnh ở sau Thiên Võ Tông, người đi theo nàng ta theo sát ở phía sau. Dư lại đệ tử Kiếm Tông nhìn về phía Diêm Hải cùng nữ tử mang khăn che mặt.
"Đi thôi." Nữ tử mang khăn che mặt đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Quân Vân Tuyết, đáy mắt của nàng tràn ngập hận ý. Nàng chính là Phục Linh đồ đệ của tông chủ bị Quân Vân Tuyết ám hại hủy dung, có được Phục Hồi đan do Quân Cửu đưa đến Kiếm Tông, mới khôi phục thực lực có thể tham gia thi đấu. Nhưng Quân Vân Tuyết xuống tay quá độc ác, dung mạo muốn khôi phục còn phải cần một đoạn thời gian.
Phục Linh xoay chuyển tròng mắt đi vào Thiên Võ Cảnh. Trong lòng nàng nghĩ chính là, tuy rằng không phải luận bàn một chọi một, nhưng ở Thiên Võ Cảnh càng thích hợp cho nàng báo thù!
Sau Kiếm Tông, là Đan Tông, Hỗn Nguyên Tông cùng Thương Hải Tông. Nhân số đệ tử dự thi có tổng cộng một trăm năm mươi sáu người, lối vào Thiên Võ Cảnh đóng cửa. Ở trong Kính Hoa Thủy Nguyệt trên luyện võ trường Càn Khôn, sôi nổi hiện lên hình ảnh sau khi bọn họ tiến vào Thiên Võ Cảnh.
Khanh Vũ trở lại vị trí, trực tiếp gọi ra một mặt Kính Hoa Thủy Nguyệt khác, tức khắc chúng trưởng lão và các đệ tử Thiên Võ Tông động tác nhất trí nhào qua, ánh mắt nóng bỏng chỉ quan tâm nhìn chằm chằm mấy người Quân Cửu trong kính.
Nhướng mày nhìn về phía Mặc Vô Việt, Khanh Vũ cười như không cười: "Mặc trưởng lão không tới xem tiểu sư muội thi đấu sao?"
"Không cần."
Mặc Vô Việt kiêu căng ngạo mạn cũng không thèm nhìn tới Khanh Vũ. Hắn giơ tay ở trên hư không trung một cái, trong linh khí dao động một mặt thủy kính hiện lên ở trước mặt. Trong kính Quân Cửu là điểm chú ý chủ yếu, những người khác đều là bối cảnh. Khanh Vũ nhìn nhìn Kính Hoa Thủy Nguyệt của mình, lại nhìn nhìn thủy kính của Mặc Vô Việt. Đối lập rõ ràng, của Mặc Vô Việt giống như càng rõ ràng càng linh hoạt hơn!
Khanh Vũ yên lặng câm miệng. Đã quên người ta là đại lão, không cần linh thạch cũng có thể biến ra thủy kính. Nhưng mà Khanh Vũ không biết, Mặc Vô Việt kỳ thật không cần thủy kính, thần thức nhẹ nhàng xuyên thấu Thiên Võ Cảnh, ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết nhìn Quân Cửu.
Biến ra thủy kính, hoàn toàn là thấy Khanh Vũ huênh hoang khoe khoang như vậy, dỗi hắn một phen.
* * *
Trong Thiên Võ Cảnh.
Khi bọn họ lấy được Linh Ngọc, thì mặt trên sẽ ấn nhập tên cùng tông môn của bọn họ. Bởi vậy xuyên qua lối vào Truyền Tống Trận, trực tiếp bị tách ra năm cái phương hướng.
Quân Cửu ngước mắt nhìn chúng đệ tử Thiên Võ Tông phía sau vừa ra tới thì đang tò mò lại cảnh giác đánh giá bốn phía. Lúc này Tiểu Ngũ lủi trở về nhanh như chớp, meo meo mở miệng: "Chủ nhân, đã kiểm tra bốn phía, không có bất luận nguy hiểm gì!"
Quân Cửu gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía chúng đệ tử mở miệng: "Ngay tại chỗ tu chỉnh một nén nhang, sau một nén nhang ta muốn mọi người lấy ra trạng thái cao nhất, đối phó linh thú."
"Dạ!" Chúng đệ tử Thiên Võ Tông theo bản năng thuận miệng đáp ứng.
Vương Khải Ngang phản ứng lại sau đó, nghi hoặc nhìn về phía Quân Cửu hỏi: "Chỉ là tiểu sư thúc, nơi này không có linh thú."
"Hiện tại không có, đợi lát nữa thì có. Tìm ba người, rắc dược tề trong bình này dọc theo chung quanh chúng ta một vòng." Quân Cửu đưa hương dẫn thú cho Vương Khải Ngang. Vương Khải Ngang tiếp nhận mà lòng tràn đầy hoang mang cùng hồ nghi, nhưng vẫn nghe lệnh xoay người đi tìm hai người nữa cùng nhau tưới xuống hương dẫn thú với hắn.
Hiện tại Vương Khải Ngang bọn họ căn bản không thể tưởng được, thực mau bọn họ sắp lâm vào trong nước sôi lửa bỏng!
Ngoài Thiên Võ Cảnh, vô số người cũng nhìn chằm chằm Kính Hoa Thủy Nguyệt tò mò Quân Cửu đây là muốn làm cái gì? Dược tề kia là đuổi đi trùng thú, Quân Cửu tính toán nghỉ ngơi hạ trại ngay tại chỗ sao? Nhưng hiện tại vẫn là ban ngày mà! Chỉ có Mặc Vô Việt cong cong khóe môi, cười tà khí. Đơn giản thô bạo, quả nhiên là tác phong nhất quán của Tiểu Cửu Nhi.
Thời gian một nén nhang, không nhiều lắm cũng không ít. Khi thiên địa đều đang run rẩy, xa xa nghe được tiếng linh thú gầm gừ hết đợt này đến đợt khác, từ xa đến gần.
Chúng đệ tử Thiên Võ Tông nhìn thấy linh thú triều xuất hiện cuối tầm mắt, hai chân phát run hô to: "Linh thú triều tới! Mau tránh! Chạy mau!"
"Chạy cái gì?" Quân Cửu lạnh lùng một ánh mắt đông cứng mọi người ở tại chỗ. Nàng tư thái lười biếng tản mạn ngồi ở trên ngọn cây, trong lòng ngực ôm Tiểu Ngũ lông xù xù tuyết trắng. Quân Cửu câu môi, cười khinh cuồng kiệt ngạo, khoa trương làm càn.
Nàng mở miệng: "Xử lý đàn linh thú triều này, để ta xem xem thực lực của các ngươi. Quân Cửu ta không mang theo gà còi."
Đội ngũ Thiên Võ Tông, nàng chính là dẫn đầu. Hiện tại vừa lúc để nàng đánh giá một chút thực lực của đám đệ tử này. Vừa nghe Quân Cửu nói như vậy, các đệ tử Thiên Võ Tông đồng thời chấn động thân thể, sôi nổi liếc nhau nắm chặt nắm tay. Tuyệt đối không thể làm tiểu sư thúc thất vọng!
Vương Khải Ngang nắm tay: "Làm chúng nó!"
"Lên!"
Một đám đệ tử gào thét lớn vọt vào trong đội ngũ linh thú triều. Trên luyện võ trường mọi người rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch. Đó chính là linh thú triều! Quân Cửu đây là mang theo đệ tử Thiên Võ Tông chịu chết sao?
Cũng có người thông minh đầu óc chuyển mau, lặng lẽ hỏi người bên cạnh: "Linh thú triều không có khả năng đột nhiên bùng nổ, nhất định có quan hệ với dược tề Quân Cửu tưới xuống! Nhưng chúng ta cũng chưa nghe nói qua, hẳn là dược tề thánh thủ Quân Cửu mới luyện chế!"
"Còn quản dược tề cái gì. Nói không chừng thánh thủ Quân Cửu sẽ chết ở trong đàn linh thú triều." Có người châm chọc mở miệng.
Chương 240: Hung tàn như Quân Cửu, bạo long hình người.
Lời này vừa mới ra miệng, liền người nghe người ta hít vào một hơi. Ngẩng đầu nhìn lại, người nói chuyện cũng trợn mắt há hốc mồm nửa ngày ngơ ngác không phục hồi tinh thần lại: "Sao có thể?"
Chỉ thấy hình ảnh trong Kính Hoa Thủy Nguyệt, mỗi người đệ tử Thiên Võ Tông như long tựa hổ vật lộn cùng linh thú triều. Cái này cũng chưa tính là cái gì, một đệ tử trong đó mắt thấy liền sắp bị linh thú đánh lén phía sau một ngụm cắn đứt cổ, thời khắc nguy cấp, Quân Cửu nháy mắt xuất hiện ở sau lưng đệ tử.
Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của nàng bắt lấy cổ áo sau gáy đệ tử, dương tay nhẹ nhàng vung một cái ném đại hán có chừng hai trăm cân đến sau lưng. Cái này cũng sợ ngây người? Nhưng mà cái này cũng chưa tính là cái gì!
Chỉ thấy Quân Cửu ném đại hán ra rồi xoay người, nhấc chân uốn lượn đột nhiên đá ra. Ầm! Xuyên thấu qua Kính Hoa Thủy Nguyệt, bọn họ giống như đều có thể nghe tiếng vang nặng nề. Một đcon linh thú cấp hai hình thể khổng lồ, cứ bị Quân Cửu đá bay như vậy! Bay ra một đường parabol rất xa, rơi trên mặt đất đập ra một cái hố to.
"Ực!" Vô Thương nuốt nuốt nước miếng, vô cùng khiếp sợ mở miệng: "Quân Cửu đây là sức lực biến thái gì vậy? Cánh tay mảnh cái chân nhỏ kia, sao có thể lại.."
Con kia là linh thú cấp hai, dù thế nào thì thể trọng cũng gấp hai đại hán đi. Một chân đá bay! Nếu là đổi thành người, sọ não cứng nhất cũng có thể bị đá nát.
Ừng ực! Không ít người nghĩ vậy cũng không khỏi nhịn xuống nuốt nước miếng, đáy lòng nghĩ mà sợ. Quân Cửu đây là bạo long hình người sao?
Lại nhìn qua..
Quân Cửu một chân đá bay linh thú cấp hai, nàng ấn đôi tay ở trên mặt đất lộn ngược ra sau một cái, dáng người uyển chuyển tuyệt đẹp nhẹ nhàng dừng ở trên đầu một con linh thú cấp hai. Con linh thú hai hình sư tử cũng còn chưa phản ứng kịp trên đầu nhiều thêm một người, chờ khi phản ứng lại rít gào, thì Quân Cửu điểm mũi chân một cái.
Ầm!
Trực tiếp dẫm đầu linh thú vào trong bùn đất, nửa thân thể đều nhếch lên trên. Một màn này cũng làm choáng váng một chúng đệ tử Thiên Võ Tông, Vương Khải Ngang nuốt nuốt nước miếng: "Lực lượng thân thể của tiểu sư thúc thật mạnh!"
"Cũng đừng ở đó vô nghĩa nữa! Để linh thú cấp ba cho ta, mặt khác giải quyết trong một nén nhang. Bằng không đợt tiếp theo tới, ta cũng sẽ không cứu các ngươi nữa."
"Cái, cái gì?" Còn có đợt tiếp theo! Chúng đệ tử ngốc, tựa như trong nháy mắt rơi vào địa ngục. Miệng rộng tanh hôi dữ tợn của linh thú bổ nhào vào trước mặt, lập tức hoàn hồn kêu ngao ngao vặn đánh chém giết lên cùng linh thú. Xử lý trước mặt trước rồi nói sau!
Thực lực như Vương Khải Ngang thì cường hãn chút, còn có thể có thời gian mà ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu. Chỉ là vừa nhìn, thì trái tim nhỏ yếu ớt đã chịu bạo kích.
U Ảnh ra khỏi vỏ, Quân Cửu bắt lấy một con linh thú cấp ba hình sư, nháy mắt cắt yết hầu!
Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới linh thú cấp ba một cái, Quân Cửu nhảy ra, nhanh nhạy mạnh mẽ giống như mị ảnh, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt một con linh thú cấp ba khác. Đó là một con linh thú hình rắn, hai đầu mọc ra cái sừng xoắn ốc, cúi đầu phun ra một đạo điện lưu về phía Quân Cửu.
Điện lưu phun trào ra tới, Quân Cửu một tay ấn ở trên mặt đất lộn ngược một cái ra sau tránh đi. Mũi chân rơi xuống đất, uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn giết linh thú cấp ba. Trong tay U Ảnh không biết khi nào đổi thành Bạch Nguyệt, mộtt kiếm xuyên qua bảy tấc.
Bảy tấc hẳn phải chết!
Nhưng linh thú cấp ba có sinh mệnh lực cường hãn, thân thể còn mang theo bản năng lao xuống Quân Cửu. Miệng rắn dữ tợn, răng nọc sắc bén nhỏ giọt nọc độc.
Bắt tay thành quyền, Quân Cửu đánh một quyền nổ đầu linh thú cấp ba!
Phù~
Quân Cửu rơi trên mặt đất, vặn vẹo cổ. Nàng nhếch môi đỏ, nhẹ cong bừa bãi cùng kiệt ngạo, làm càn kiêu ngạo. Luyện thể thuật tầng thứ ba, hiệu quả này mạnh không biên giới, Quân Cửu một chút cũng không ngại mình hóa thân thành bạo long hình người. Nóng lòng muốn thử, Quân Cửu chỉ muốn biết giới hạn của mình ở đâu.
Quay đầu nhìn về phía càng nhiều linh thú cấp ba, Quân Cửu tỏa sáng mắt lạnh, lắc mình tiến lên khí thế cường đại bức cho mấy con linh thú cấp ba theo bản năng lui về phía sau muốn tránh khỏi nàng.
Nhìn xem Quân Cửu có thể dọa lui linh thú cấp ba, lại nhìn về bọn họ bị một đám linh thú cấp hai bao phủ. Trái tim nhỏ của một chúng đệ tử Thiên Võ Tông nát thành vụn, tiểu sư thúc có cần hung tàn như vậy hay không! Không phải nói xong để chúng ta bảo hộ ngài sao? Hiện tại là ai bảo vệ ai?
Ttrong tiếng chém giết còn cùng với tiếng kêu meo meo của Tiểu Ngũ, tựa như lại trợ uy cố lên cho Quân Cửu, giống như cộng thêm một phần hỉ cảm bỡn cợt.
Mọi người ngoài Thiên Võ Cảnh tỏ vẻ, không phải một mình đệ tử Thiên Võ Tông các ngươi! Trái tim nhỏ của chúng ta cũng nát, Quân Cửu này vẫn là người sao? Quá hung tàn đáng sợ.
Nhịn không được động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía Thiên Võ Tông, đáy lòng chửi thầm. Không hổ là cách nói kẻ điên Thiên Võ Tông! Luyện dược sư luôn luôn là thân kiều thể nhược, kết quả Quân Cửu tới Thiên Võ Tông rồi cũng biến thân bạo long hình người!
Nhìn tầm mắt của mọi người, Chu Điệp khô cằn mở miệng: "Ít nhất chúng ta không cần lo lắng an nguy của Quân Cửu."
"Ừ! Xem ra Thiên Võ Cảnh thực thích hợp cho Quân Cửu mài giũa tầng thứ ba luyện thể thuật của nàng, không tệ." Thượng Quan trưởng lão gật đầu nói.
Tiền trưởng lão bỗng nhiên mở miệng: "Vậy nói như vậy, đám tiểu tử thúi kia chẳng phải là kéo chân sau cho Quân Cửu?"
Ý định ban đầu là chọn lựa kỹ càng một đám đánh nhau mạnh mẽ, hung lên thì không muốn sống để tham gia thi đấu, có thể nhân tiện bảo hộ tông hoa của bọn họ. Kết quả, một đám ở trước mặt Quân Cửu chỉ là gà còi. Chúng trưởng lão trầm mặc một cái chớp mắt, bọn họ cũng không nghĩ tới Quân Cửu sẽ hung tàn như thế!
Khanh Vũ cười ha ha, vừa lòng cao hứng nhất. Hắn mở miệng vừa muốn nói cái gì, một đệ tử đột nhiên lặng lẽ đi tới ghé vào bên tai Khanh Vũ nói gì đó. Chỉ thấy Khanh Vũ nhíu mày trong nháy mắt, ánh mắt thâm trầm.
Hắn mở miệng: "Thật sự?"
"Dạ." Đệ tử gật gật đầu khẳng định.
Nghe vậy, Khanh Vũ lập tức đứng dậy. Hắn vội vàng nói: "Hà trưởng lão, ông tạm thời tiếp quản năm tông đại bỉ, chúng trưởng lão hiệp trợ Hà trưởng lão. Ta có việc tạm thời rời đi một chút."
Trưởng lão Chu Điệp còn muốn hỏi Khanh Vũ lúc này đi làm gì, kết quả mới vừa mở miệng thì Khanh Vũ đã vội vã đi xa. Tốc độ mau, chỉ một cái chớp mắt thì biến mất ở trong tầm mắt. Chu Điệp bọn họ liếc nhau, đồng thời hoang mang khó hiểu.
Đây là làm sao vậy?
Mặc Vô Việt nhìn lướt qua, yên lặng truyền âm: "Lãnh Uyên, theo sau."
Ở ngoài luyện võ trường càn khôn cách đó không xa, Khanh Vũ rẽ ngang rẽ dọc, thực mau biến mất ở trong một rừng cây. Đây là bên trong có trận pháp! Lãnh Uyên câu môi khinh thường, chỉ là trận pháp nho nhỏ ngăn không được Lãnh Uyên hắn. Chờ xuyên qua trận pháp đi vào, Lãnh Uyên ngẩng đầu nhìn thấy Khanh Vũ mặt đối mặt cùng một người mặc áo choàng đen.
Nhướng mày, Lãnh Uyên ôm ngực đứng ở trong bóng đêm nghe lén hai người đối thoại. Chỉ nghe Khanh Vũ ngữ khí khiếp sợ, khó có thể tin: "Quả nhiên là ngươi!"
"Sư điệt từ biệt mười lăm năm không thấy, vẫn khỏe chứ?"
"Sư điệt cái gì? Lúc trước ngươi phản bội Thiên Võ Tông, cha ta sống sờ sờ bị ngươi tức chết ngươi còn có mặt mũi trở về. Đừng nhiều lời, nói đi! Ngươi trở về là muốn làm cái gì?" Khanh Vũ thu liễm thần sắc, ngữ khí càng thêm không tốt lên.
Người áo choàng đen ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ, một đôi mắt hung ác nham hiểm lạnh băng: "Ta muốn chìa khóa Thiên Võ Cảnh."
"Ngươi nằm mơ." Khanh Vũ câu môi, cười khinh thường lại trào phúng.
Hai người đối diện, không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm lên, chạm vào là nổ ngay đều có thể động thủ đánh lên bất cứ lúc nào. Nhưng mà người áo choàng đen lại đột nhiên cười ha ha lên: "Nằm mơ? Sư điệt ngươi là ngoan ngoãn giao chìa khóa ra đây, hay là muốn Thiên Võ Tông diệt môn?"