Bài viết: 0 

Chương 497+498
Chương 497: Tranh giành tình cảm vì nàng.
"Ta nghe các ngươi đều nói về Mặc Vô Việt, Mặc Vô Việt này thật sự tốt như vậy sao? Ngay cả Mặc sư đệ dùng tên giả, đều là đồng âm với Mặc Vô Việt. Lúc trước ta còn tưởng rằng là Mặc sư đệ tùy ý lấy thôi." Bích Nguyệt hỏi.
Nàng và Khanh Vũ rơi lại rất xa ở mặt sau cùng đội ngũ, không nghĩ tới bọn họ cách có xa đi nữa, Khuynh Quân cũng nghe nhìn thấy.
Khuynh Quân ánh mắt ngóng nhìn đuổi theo thân ảnh Quân Cửu, hắn cong cong khóe miệng. Mặc Vô Việt, Mặc Ngũ Nguyệt. Tiểu Cửu Nhi dùng chính là tên của hắn, là nhớ hắn sao?
Mà hắn lấy tên Khuynh Quân này. Hàm nghĩa đông đảo chúng sinh, hắn chỉ muốn khuynh đảo một người là Tiểu Cửu Nhi.
Lỗ tai truyền đến Khanh Vũ và Bích Nguyệt đối thoại ở phía sau. Khanh Vũ nói: "Ta nghĩ tiểu sư đệ là thích Mặc Vô Việt. Nhưng Khuynh Quân này tới, thái độ của tiểu sư đệ đối với hắn lại không bình thường. Ta cũng nói không rõ."
"Khụ, Khanh Vũ ngươi có cảm thấy kỳ thật Mặc sư đệ rất nhìn mặt hay không. Các ngươi nói Mặc Vô Việt thực đẹp thực yêu nghiệt, sau đó Khuynh Quân này cũng rất đẹp, giống như tiểu tiên quân."
!
Bích Nguyệt nói, làm Khanh Vũ khiếp sợ trừng lớn mắt.
Nàng nói rất có đạo lý, hắn thế nhưng không thể phản bác. Cho nên tiểu sư muội là người nhìn mặt người khác sao? Lớn lên đẹp thì có đãi ngộ đặc thù. Khanh Vũ càng thêm cảm thấy mình giống như phát hiện chân tướng khó lường không thể cứu vãn!
Khoan đã! Khanh Vũ đột nhiên hồ nghi nhìn chằm chằm Bích Nguyệt: "Đó là tiểu sư đệ của ta, ngươi quan tâm như vậy làm gì?"
"Khụ, ta cảm thấy Mặc sư đệ còn thiếu một sư tỷ." Bích Nguyệt mặt mang mỉm cười, khí chất ôn nhu xinh đẹp giơ tay vén một sợi tóc bên tai.
Khanh Vũ nháy mắt lạnh mặt, kéo ra khoảng cách thật xa khỏi Bích Nguyệt. Hắn ôm ngực hừ lạnh: "Xin lỗi, Bích Nguyệt sư tỷ ngươi đã tới chậm. Tiểu sư đệ có sư huynh ta đây là đủ rồi, nàng không thiếu sư tỷ."
Bích Nguyệt: .
Nam nhân thật đúng là biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, hừ!
Bích Nguyệt lại muốn tranh đoạt vị trí với mình, Khanh Vũ lập tức ném hết thảy cái gì Khuynh Quân ra sau đầu, một đường đều đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm Bích Nguyệt. Mục Cảnh Nguyên bọn họ nhìn mà vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trèo đèo lội suối, nửa đường thuận đường ngắt lấy được thảo dược Bích Nguyệt muốn.
Thảo dược vừa mới tới tay, Khanh Vũ liền thúc giục: "Ta nghe nói mục đích Bích Nguyệt sư tỷ tới thú tái không phải thi đấu, là vì thảo dược. Hiện tại thảo dược cũng đã tới tay, Bích Nguyệt sư tỷ vẫn là sớm rời khỏi Vạn Thú Sơn đi, an nguy làm trọng!"
Khanh Vũ cười lang thang không kềm chế được, một bên còn làm mặt quỷ với Mục Cảnh Nguyên bọn họ. Nói: "Mục sư huynh, Phó Lâm Trạm, Phó Lâm Sương các huynh nói đúng không? Bích Nguyệt sư tỷ vẫn không cần mạo hiểm đi theo chúng ta."
"Ờ." Mục Cảnh Nguyên cơ trí phát giác vấn đề, không tham dự không trả lời.
Phó Lâm Sương giống hắn. Chỉ có Phó Lâm Trạm, sờ sờ cằm gật đầu: "Đúng vậy. Khanh Vũ nói không sai, Bích Nguyệt sư tỷ nếu không tỷ đi ra ngoài trước? Chúng ta ngày sau lại tụ họp."
"Mơ tưởng!" Bích Nguyệt cự tuyệt lạnh nhạt tàn nhẫn.
Nàng nhìn về phía Quân Cửu, câu môi cười dịu dàng động lòng người. Bích Nguyệt cười nói: "Ta và Mặc sư đệ cùng tới, thì phải cùng trở về. Hiện tại Tiểu Ngũ còn chưa tìm được, làm sao ta có thể đi? Mặc sư đệ đệ phải tin tưởng sư tỷ, có ta ở đây có thể mạnh hơn đám nam nhân thúi này nhiều."
Quân Cửu: Emmm.. Tựa như đang xem kịch!
Nhưng mà kịch này còn chưa có diễn xong đâu!
Khanh Vũ sâu kín nhìn Quân Cửu: "Tiểu sư đệ." Tiểu sư muội chẳng lẽ muội thật sự muốn thêm một sư tỷ? Địa vị của sư huynh ta không còn nữa à! Không nói như thế, nhưng đều ở trong ánh mắt.
Quân Cửu lập tức đặt nắm tay ở bên miệng ho khan một tiếng, che lấp ý cười trên khóe miệng của mình. Thì ra vở kịch này, là bởi vì nàng mà đang tranh giành tình cảm à.
Quân Cửu: "Khụ, Bích Nguyệt sư tỷ muốn đi cùng nhau thì đi chung. Đi thôi, ta cảm giác được Tiểu Ngũ chỉ ở phía trước không xa, chúng ta hẳn là có thể nhìn thấy nó nhanh thôi."
Nói xong, Quân Cửu xoay người chạy trước.
Dư quang khóe mắt đảo qua Khanh Vũ và Bích Nguyệt hùng hổ nhìn chằm chằm đối phương, Mục Cảnh Nguyên bọn họ ở một bên vội vàng kéo người, miễn cho một lời không hợp mà đánh lên thì làm sao bây giờ?
Khóe miệng ngậm tươi cười bất đắc dĩ vừa buồn cười, Quân Cửu nhìn thấy Khuynh Quân theo kịp. Lạnh lùng híp mắt, Quân Cửu hừ nhẹ một tiếng, phúc hắc chợt lóe mà qua ở trong mắt.
* * *
Quân Cửu ngăn cách tâm ý tương thông với Tiểu Ngũ, là đơn phương. Nàng vẫn có thể cảm giác được vị trí của Tiểu Ngũ, mà Tiểu Ngũ trừ phi là mặt đối mặt cùng nàng, nếu không thì không phát hiện được nàng tới. Đặc biệt hiện tại nàng còn thay đổi nam trang, mặt cũng có điều thay đổi rất nhỏ.
Nhưng càng đi tới mục đích, trên đường lại đụng phải càng nhiều người.
Bọn họ đụng phải Quân Cửu các nàng, lại không một ai đánh lén hoặc công kích. Chỉ là vội vàng nhìn các nàng, lập tức đề nhanh tốc độ đi lên đường phía trước, biểu tình rất giống như là đi tầm bảo, sợ các nàng tới chia một ly canh.
Mới đầu đụng phải một hai người còn có thể làm lơ. Nhưng lúc sau tất cả mọi người đều như vậy, Quân Cửu thoáng sinh ra hoang mang. Hơn nữa phương hướng bọn họ đi đúng là địa phương Tiểu Ngũ đang ở, Quân Cửu tự mình ra tay bắt lấy một người tới: "Nói! Các ngươi đi làm gì?"
"Kỹ nữ thúi buông ta ra, ngươi.. ngao!"
Đầu gối đá thật mạnh ở trên bụng nam nhân, tức khắc hắn đau đến cuộn tròn thành con tôm, ôm bụng quỳ rạp xuống đất nói không ra lời.
Nam nhân ngẩng đầu há mồm còn muốn mắng Quân Cửu, lại đối diện với đôi mắt Khuynh Quân. Hắn run lên hai cái, thức thời mở miệng: "Hít, ta nói ta nói! Vạn Thú Sơn đã truyền ra, ở trên núi ngoài năm mươi dặm phía trước, có một con linh thú cấp tám, hình như là bị thương. Cho nên mỗi người đều muốn nhân cơ hội này thu phục linh thú cấp tám."
Linh thú cấp tám?
Quân Cửu nhướng mày: "Là chủng loại linh thú gì?"
"Cái này ta không biết. Nếu các ngươi cũng muốn bắt linh thú, vẫn nên nhân lúc còn sớm thì qua đó đi. Bắt lấy ta cũng vô dụng." Nam nhân co rúm lại, cười cười lấy lòng.
Khanh Vũ vẫy vẫy nắm tay với hắn: "Cút!"
Nam nhân tuân lệnh, lập tức tè ra quần chạy mất.
Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, Khanh Vũ dò hỏi: "Tiểu sư đệ, chúng ta là đi xem, hay là tìm Tiểu Ngũ đi."
"Đi xem. Tiểu Ngũ cũng ở phương hướng kia." Quân Cửu nhíu mày lãnh mắt, vận mệnh chú định nàng có cảm giác, con linh thú cấp tám bị thương này có quan hệ với Tiểu Ngũ. Nhưng linh thú cấp tám khẳng định không phải là Tiểu Ngũ!
Thực lực không khớp không nói. Nàng cảm ứng nói cho nàng, Tiểu Ngũ hiện tại vẫn khỏe mạnh.
Đề cập đến chuyện của Tiểu Ngũ, tốc độ đi tới của Quân Cửu đột nhiên nhanh lên. Khanh Vũ bọn họ theo sát sau đó, nhưng chỉ có Khuynh Quân cũng không nhanh không chậm nhẹ nhàng đi theo Quân Cửu, không bị ném đến phía sau. Thấy vậy, đáy lòng của mọi người đều không phải tư vị.
Tiểu tử này trắng trợn táo bạo gần Quân Cửu như vậy, cũng quá kiêu ngạo đi!
Quân Cửu cũng không thèm quản, nàng truyền âm cho Lãnh Uyên: "Lãnh Uyên, huynh đi trước nhìn một cái. Nhìn xem Tiểu Ngũ có ở chỗ đó không."
"Được." Lãnh Uyên đáp ứng trước, trước khi hắn lắc mình lướt đi ra ngoài thì quay đầu lại nhìn qua Khuynh Quân. Đáy lòng nói thầm, thật khéo! Chủ nhân cũng vừa mới phân phó hắn đi tìm hiểu một chút, nhìn xem Tiểu Ngũ có ở đó không. Nhưng mà hắc hắc, ý tưởng của chủ nhân và Quân cô nương đều giống nhau, có tướng phu thê!
Mấy chục phút sau, bọn họ tới dưới chân núi kia. Ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt đều là người.
Mỗi người cả người hung thần sát khí, máu tươi nhiễm thân. Bọn họ hiếm khi không tàn sát lẫn nhau, đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên núi ánh mắt tham lam thèm nhỏ dãi.
Chương 498: Linh thú Tinh Nguyệt Hổ cấp tám.
"Đó chính là linh thú cấp tám! Nếu có thể bắt lấy nó làm linh thú của chúng ta, thú tái này chúng ta thắng định rồi!"
"Không sai! Hơn nữa linh thú cấp tám này đúng là thời điểm bị thương suy yếu. Bình thường chúng ta không dám tưởng, hiện tại chính là cơ hội cực tốt, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ. Đi một chút, chạy nhanh lên núi đi!"
* * *
Nghe được tiếng hưng phấn nghị luận của nhóm người qua đường đi ngang qua, Quân Cửu ánh mắt lạnh lẽo, thần sắc bình tĩnh lãnh đạm. Nàng đang trong tự hỏi phân tích, Lãnh Uyên đã trở lại.
Hắn mang tin tức về tới: "Quân cô nương, trên núi kia có cái sơn động. Trong động có chỉ linh thú Tinh Nguyệt Hổ cấp tám con mới vừa sinh, ta vẫn chưa phát hiện tung tích Tiểu Ngũ ở trên đó."
"Ừ." Quân Cửu nhàn nhạt trả lời.
Dựa vào nàng cảm ứng, Tiểu Ngũ không ở trên núi cũng ở địa phương gần đây không xa. Nhưng mà con linh thú cấp tám bị thương, lại là vừa sinh ấu tể. Khó trách sẽ nói nó suy yếu, linh thú mới vừa sinh con sẽ lâm vào trong kỳ suy yếu ngắn ngủi, nhưng lúc này cũng là thời điểm tính tình linh thú hung tàn táo bạo nhất.
Quân Cửu dừng lại bước chân, có chút không muốn lên núi trộn lẫn. Xác định Tiểu Ngũ không ở trên núi, nàng vẫn nên quay đầu đi tìm Tiểu Ngũ là hơn.
Nhưng mà mới vừa tính toán rời đi, sau lưng Khuynh Quân mở miệng: "Đi lên nhìn một cái."
Quân Cửu nhướng mày nhìn về phía hắn, người sau ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm đối diện đôi mắt của nàng. Tiếp tục nói: "Không phải muốn tìm Tiểu Ngũ sao, nàng sẽ tìm được nó ở trên núi."
Ồ?
Lãnh Uyên vừa mới xác định Tiểu Ngũ không ở trên núi, Khuynh Quân lại nói trên núi có thể tìm được Tiểu Ngũ. Làm sao hắn biết?
Lãnh Uyên âm thầm nghe thấy được thì cũng thực ngơ ngác. Chủ nhân, không chơi phá đám như ngài vậy đâu nha! Lỡ như Quân cô nương hoài nghi năng lực làm việc của ta thì làm sao bây giờ?
Quân Cửu hồ nghi nhìn chằm chằm gương mặt lãnh đạm cấm dục, tự mang tiên khí của Khuynh Quân. Nàng sờ sờ cằm nhướng mày, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Trực giác." Khuynh Quân mở miệng, xác định mà tự tin.
Quân Cửu cười. Nàng thu hồi ánh mắt, búng tay một cái với mọi người hô lên: "Đi thôi. Xông về phía trực giác của Khuynh Quân, chúng ta lên núi đi nhìn một cái, Tiểu Ngũ rốt cuộc có ở đây không."
Vài bước xa ở phía sau, Phó Lâm Trạm chọc chọc Phó Lâm Sương: "Tiểu tử này lại chưa thấy qua Tiểu Ngũ, làm sao hắn biết Tiểu Ngũ ở phía trên?"
"Đi lên nhìn xem thì biết thôi." Phó Lâm Sương trả lời.
Hắn ánh mắt lạnh lùng liếc mắt xẹt qua Khuynh Quân một cái. Trực giác của Phó Lâm Sương thời thời khắc khắc nói cho hắn, người này rất nguy hiểm! Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn tuổi, luận trình độ nguy hiểm, người này xa xa vượt qua Quân Cửu.
Hy vọng hắn không phải là địch nhân!
Lên đến giữa sườn núi, người đột nhiên nhiều lên. Phóng mắt nhìn lại mấy trăm người tụ lại thành nửa vòng tròn, vây chặn ở cửa một sơn động.
Ngẩng đầu, đập vào mắt là tòa sơn động cực cao lớn, bên trong đen sì nhìn không rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, trong sơn động rất sâu rất lớn, nếu không thì không cất chứa được linh thú cấp tám. Cũng sẽ không che lấp linh thú cấp tám tồn tại mà bên ngoài một chút cũng nhìn không thấy.
Nhưng cũng chỉ là người nhìn không ra được, linh thú mỗi người mang theo bên cạnh, đang run bần bật, xù lông lên nức nở. Bởi vì linh thú cấp tám tồn tại mà khủng hoảng sợ hãi. Lại có cực ít người chú ý linh thú của bọn họ phản ứng.
Quân Cửu bọn họ chỉ là đi lên nhìn xem, cho nên để Vằn Thủy Xà chúng nó đi theo Lam Vũ Điểu đến một sườn núi khác chờ. Thấy tất cả mọi người vây chặn ở chỗ này, một chốc một lát không ai tùy tiện đi vào.
"Mặc sư đệ, Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi bọn họ cũng ở chỗ này." Bích Nguyệt tiến lên hai bước, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai Quân Cửu.
Quân Cửu thấy được hai người bọn họ. Ở chỗ này bọn họ tranh chấp càng nhiều người, hai bên nhân có số mấy chục. Lấy Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi cầm đầu lực lượng ngang nhau, trong mắt bọn họ lập loè ánh sáng bá đạo cường ngạnh, nhất định phải được nhất định phải bắt lấy con linh thú cấp tám này.
Không phải người trong đội ngũ bọn họ thì cũng không buông tay, người nhiều lên trong hỗn chiến, nói không chừng là có thể đục nước béo cò! Bởi vậy trên núi càng ngày càng nhiều người, căn bản không thấy ai bỏ đi.
Thu Linh Nhi cùng Tư Đồ Vũ đều thấy được một màn này. Theo nhân số tăng nhiều, biểu tình của bọn họ đều nóng nảy lên, đáy mắt đằng đằng sát khí.
Tư Đồ Vũ nói: "Thu Linh Nhi, không bằng chúng ta liên thủ trước thanh lọc hiện trường, đều đuổi những người này đi. Đừng lại để người khác đục nước béo cò!"
Tư Đồ Vũ nói, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lập loè đố kỵ cùng hận ý. Hiển nhiên là nhớ tới người nào đó làm hắn hận thấu xương.
Thu Linh Nhi vừa nghe Tư Đồ Vũ nói, cũng nghĩ đến Quân Cửu! Nàng ta mặt đẹp phát lạnh, đôi mắt giống như tôi độc khiến người thấy mà sởn tóc gáy. Thu Linh Nhi ngẩng đầu đảo qua bốn phía người, mở miệng ngữ khí ngoan độc: "Thanh tràng? Vì sao không cho bọn họ tiến vào sơn động đi, đuổi linh thú cấp tám ra đây?"
Nghe được Thu Linh Nhi nói, ánh mắt Tư Đồ Vũ sáng lên.
Đúng vậy!
Những người này đuổi thì cũng đuổi đi, chi bằng để cho bọn họ tiến vào sơn động đi thử uy lực linh thú cấp tám một chút. Dù sao những người này mệnh như con kiến, không bằng có chút tác dụng rồi lại chết.
Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi trao đổi một ánh mắt. Bọn họ lập tức động thủ! Mệnh lệnh người phía sau tản ra bao vây những người này lại, thực nhanh có người phát hiện không thích hợp hô to: "Các ngươi muốn làm gì!"
"Làm gì? Các ngươi không phải muốn bắt linh thú cấp tám sao, ta thấy các ngươi đều bất động, cho nên giúp các ngươi một chút." Thu Linh Nhi câu môi, cười dữ tợn nhìn chằm chằm mọi người.
Tư Đồ Vũ vung kiếm: "Mau! Nhanh lên tiến sơn động đi, nếu không ta liền giết các ngươi."
"Không nghĩ tới Tư Đồ Vũ lại là cái dạng người này!" Vẻ mặt Bích Nguyệt như đã nhận lấy lừa gạt.
Trước kia Tư Đồ Vũ ở trước mặt nàng đều là quân tử ôn tồn lễ độ, Bích Nguyệt từng nghe người ta nói qua Tư Đồ Vũ thủ đoạn tàn khốc bất nhân, còn cho rằng bị Tư Đồ Vũ lừa là có người ác ý hãm hại hắn. Từ sau khi Quân Cửu tới, Bích Nguyệt mới dần dần phát hiện chân tướng dưới gương mặt giả dối xảo trá của Tư Đồ Vũ.
Hắn cũng chẳng tốt lành gì hơn tên Triệu Hử háo sắc!
Quân Cửu bọn họ cũng không tiến lên. Đứng ở trong một góc, trước mặt lại có cây cối cùng lùm cây rậm rạp che đậy. Bởi vậy cũng không bị phát hiện, bị bao vây vào.
Mọi người nhìn qua Quân Cửu, Quân Cửu lạnh lùng lắc đầu, không liên quan gì với bọn họ, không cần trộn lẫn.
Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi muốn bắt bọn họ làm con mồi làm quân cờ, đương nhiên là có người không muốn. Thực mau ngoài sơn động liền đánh lên, mỗi người xuống tay tàn nhẫn tất thấy máu. Đánh rồi đánh, cũng có người bị buộc vào trong sơn động..
Ngao rống --!
Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc đất rung núi chuyển.
Quân Cửu ánh mắt hơi lóe: "Ra rồi."
Rống!
Ánh sáng trong suốt xinh đẹp, xuất hiện ở trên một khối thân thể cao lớn. Linh thú Tinh Nguyệt Hổ cấp tám lao ra, cúi đầu một cái đâm bay mười mấy người, trong tiếng rắc cốt toái thì tiếng ầm ầm không dứt bên tai. Lại nâng cự trảo lên, chụp một trảo thì vài người không kịp trốn tức khắc biến thành một bãi thịt nát.
Ngửa đầu hổ gầm rung trời, sóng âm cuồn cuộn đánh ra. Nơi đi qua, cây cối nổ tung, người thì chảy máu mũi.
Thu Linh Nhi bọn họ thay đổi sắc mặt vội vàng trốn đi. Mắt thấy sóng âm thổi quét đến trước mặt bọn họ, Quân Cửu còn chưa có ra tay thì trước mặt nhoáng lên một bóng dáng, Khuynh Quân đứng ở trước người nàng vung tay áo phất lên, cái chắn hơi mỏng bao mọi người bọn họ lại. Ở khi sóng âm trùng kích đánh tới, đã ngăn cản hoàn mỹ. Sóng âm sau khi đi qua, cái chắn lập tức không thể gánh nổi trọng trách mà rách nát.
Khuynh Quân nhẹ suy một tiếng, xoay người nghiêng mắt nhìn về phía Quân Cửu: "Không có việc gì chứ?"
"Ta nghe các ngươi đều nói về Mặc Vô Việt, Mặc Vô Việt này thật sự tốt như vậy sao? Ngay cả Mặc sư đệ dùng tên giả, đều là đồng âm với Mặc Vô Việt. Lúc trước ta còn tưởng rằng là Mặc sư đệ tùy ý lấy thôi." Bích Nguyệt hỏi.
Nàng và Khanh Vũ rơi lại rất xa ở mặt sau cùng đội ngũ, không nghĩ tới bọn họ cách có xa đi nữa, Khuynh Quân cũng nghe nhìn thấy.
Khuynh Quân ánh mắt ngóng nhìn đuổi theo thân ảnh Quân Cửu, hắn cong cong khóe miệng. Mặc Vô Việt, Mặc Ngũ Nguyệt. Tiểu Cửu Nhi dùng chính là tên của hắn, là nhớ hắn sao?
Mà hắn lấy tên Khuynh Quân này. Hàm nghĩa đông đảo chúng sinh, hắn chỉ muốn khuynh đảo một người là Tiểu Cửu Nhi.
Lỗ tai truyền đến Khanh Vũ và Bích Nguyệt đối thoại ở phía sau. Khanh Vũ nói: "Ta nghĩ tiểu sư đệ là thích Mặc Vô Việt. Nhưng Khuynh Quân này tới, thái độ của tiểu sư đệ đối với hắn lại không bình thường. Ta cũng nói không rõ."
"Khụ, Khanh Vũ ngươi có cảm thấy kỳ thật Mặc sư đệ rất nhìn mặt hay không. Các ngươi nói Mặc Vô Việt thực đẹp thực yêu nghiệt, sau đó Khuynh Quân này cũng rất đẹp, giống như tiểu tiên quân."
!
Bích Nguyệt nói, làm Khanh Vũ khiếp sợ trừng lớn mắt.
Nàng nói rất có đạo lý, hắn thế nhưng không thể phản bác. Cho nên tiểu sư muội là người nhìn mặt người khác sao? Lớn lên đẹp thì có đãi ngộ đặc thù. Khanh Vũ càng thêm cảm thấy mình giống như phát hiện chân tướng khó lường không thể cứu vãn!
Khoan đã! Khanh Vũ đột nhiên hồ nghi nhìn chằm chằm Bích Nguyệt: "Đó là tiểu sư đệ của ta, ngươi quan tâm như vậy làm gì?"
"Khụ, ta cảm thấy Mặc sư đệ còn thiếu một sư tỷ." Bích Nguyệt mặt mang mỉm cười, khí chất ôn nhu xinh đẹp giơ tay vén một sợi tóc bên tai.
Khanh Vũ nháy mắt lạnh mặt, kéo ra khoảng cách thật xa khỏi Bích Nguyệt. Hắn ôm ngực hừ lạnh: "Xin lỗi, Bích Nguyệt sư tỷ ngươi đã tới chậm. Tiểu sư đệ có sư huynh ta đây là đủ rồi, nàng không thiếu sư tỷ."
Bích Nguyệt: .
Nam nhân thật đúng là biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, hừ!
Bích Nguyệt lại muốn tranh đoạt vị trí với mình, Khanh Vũ lập tức ném hết thảy cái gì Khuynh Quân ra sau đầu, một đường đều đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm Bích Nguyệt. Mục Cảnh Nguyên bọn họ nhìn mà vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trèo đèo lội suối, nửa đường thuận đường ngắt lấy được thảo dược Bích Nguyệt muốn.
Thảo dược vừa mới tới tay, Khanh Vũ liền thúc giục: "Ta nghe nói mục đích Bích Nguyệt sư tỷ tới thú tái không phải thi đấu, là vì thảo dược. Hiện tại thảo dược cũng đã tới tay, Bích Nguyệt sư tỷ vẫn là sớm rời khỏi Vạn Thú Sơn đi, an nguy làm trọng!"
Khanh Vũ cười lang thang không kềm chế được, một bên còn làm mặt quỷ với Mục Cảnh Nguyên bọn họ. Nói: "Mục sư huynh, Phó Lâm Trạm, Phó Lâm Sương các huynh nói đúng không? Bích Nguyệt sư tỷ vẫn không cần mạo hiểm đi theo chúng ta."
"Ờ." Mục Cảnh Nguyên cơ trí phát giác vấn đề, không tham dự không trả lời.
Phó Lâm Sương giống hắn. Chỉ có Phó Lâm Trạm, sờ sờ cằm gật đầu: "Đúng vậy. Khanh Vũ nói không sai, Bích Nguyệt sư tỷ nếu không tỷ đi ra ngoài trước? Chúng ta ngày sau lại tụ họp."
"Mơ tưởng!" Bích Nguyệt cự tuyệt lạnh nhạt tàn nhẫn.
Nàng nhìn về phía Quân Cửu, câu môi cười dịu dàng động lòng người. Bích Nguyệt cười nói: "Ta và Mặc sư đệ cùng tới, thì phải cùng trở về. Hiện tại Tiểu Ngũ còn chưa tìm được, làm sao ta có thể đi? Mặc sư đệ đệ phải tin tưởng sư tỷ, có ta ở đây có thể mạnh hơn đám nam nhân thúi này nhiều."
Quân Cửu: Emmm.. Tựa như đang xem kịch!
Nhưng mà kịch này còn chưa có diễn xong đâu!
Khanh Vũ sâu kín nhìn Quân Cửu: "Tiểu sư đệ." Tiểu sư muội chẳng lẽ muội thật sự muốn thêm một sư tỷ? Địa vị của sư huynh ta không còn nữa à! Không nói như thế, nhưng đều ở trong ánh mắt.
Quân Cửu lập tức đặt nắm tay ở bên miệng ho khan một tiếng, che lấp ý cười trên khóe miệng của mình. Thì ra vở kịch này, là bởi vì nàng mà đang tranh giành tình cảm à.
Quân Cửu: "Khụ, Bích Nguyệt sư tỷ muốn đi cùng nhau thì đi chung. Đi thôi, ta cảm giác được Tiểu Ngũ chỉ ở phía trước không xa, chúng ta hẳn là có thể nhìn thấy nó nhanh thôi."
Nói xong, Quân Cửu xoay người chạy trước.
Dư quang khóe mắt đảo qua Khanh Vũ và Bích Nguyệt hùng hổ nhìn chằm chằm đối phương, Mục Cảnh Nguyên bọn họ ở một bên vội vàng kéo người, miễn cho một lời không hợp mà đánh lên thì làm sao bây giờ?
Khóe miệng ngậm tươi cười bất đắc dĩ vừa buồn cười, Quân Cửu nhìn thấy Khuynh Quân theo kịp. Lạnh lùng híp mắt, Quân Cửu hừ nhẹ một tiếng, phúc hắc chợt lóe mà qua ở trong mắt.
* * *
Quân Cửu ngăn cách tâm ý tương thông với Tiểu Ngũ, là đơn phương. Nàng vẫn có thể cảm giác được vị trí của Tiểu Ngũ, mà Tiểu Ngũ trừ phi là mặt đối mặt cùng nàng, nếu không thì không phát hiện được nàng tới. Đặc biệt hiện tại nàng còn thay đổi nam trang, mặt cũng có điều thay đổi rất nhỏ.
Nhưng càng đi tới mục đích, trên đường lại đụng phải càng nhiều người.
Bọn họ đụng phải Quân Cửu các nàng, lại không một ai đánh lén hoặc công kích. Chỉ là vội vàng nhìn các nàng, lập tức đề nhanh tốc độ đi lên đường phía trước, biểu tình rất giống như là đi tầm bảo, sợ các nàng tới chia một ly canh.
Mới đầu đụng phải một hai người còn có thể làm lơ. Nhưng lúc sau tất cả mọi người đều như vậy, Quân Cửu thoáng sinh ra hoang mang. Hơn nữa phương hướng bọn họ đi đúng là địa phương Tiểu Ngũ đang ở, Quân Cửu tự mình ra tay bắt lấy một người tới: "Nói! Các ngươi đi làm gì?"
"Kỹ nữ thúi buông ta ra, ngươi.. ngao!"
Đầu gối đá thật mạnh ở trên bụng nam nhân, tức khắc hắn đau đến cuộn tròn thành con tôm, ôm bụng quỳ rạp xuống đất nói không ra lời.
Nam nhân ngẩng đầu há mồm còn muốn mắng Quân Cửu, lại đối diện với đôi mắt Khuynh Quân. Hắn run lên hai cái, thức thời mở miệng: "Hít, ta nói ta nói! Vạn Thú Sơn đã truyền ra, ở trên núi ngoài năm mươi dặm phía trước, có một con linh thú cấp tám, hình như là bị thương. Cho nên mỗi người đều muốn nhân cơ hội này thu phục linh thú cấp tám."
Linh thú cấp tám?
Quân Cửu nhướng mày: "Là chủng loại linh thú gì?"
"Cái này ta không biết. Nếu các ngươi cũng muốn bắt linh thú, vẫn nên nhân lúc còn sớm thì qua đó đi. Bắt lấy ta cũng vô dụng." Nam nhân co rúm lại, cười cười lấy lòng.
Khanh Vũ vẫy vẫy nắm tay với hắn: "Cút!"
Nam nhân tuân lệnh, lập tức tè ra quần chạy mất.
Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, Khanh Vũ dò hỏi: "Tiểu sư đệ, chúng ta là đi xem, hay là tìm Tiểu Ngũ đi."
"Đi xem. Tiểu Ngũ cũng ở phương hướng kia." Quân Cửu nhíu mày lãnh mắt, vận mệnh chú định nàng có cảm giác, con linh thú cấp tám bị thương này có quan hệ với Tiểu Ngũ. Nhưng linh thú cấp tám khẳng định không phải là Tiểu Ngũ!
Thực lực không khớp không nói. Nàng cảm ứng nói cho nàng, Tiểu Ngũ hiện tại vẫn khỏe mạnh.
Đề cập đến chuyện của Tiểu Ngũ, tốc độ đi tới của Quân Cửu đột nhiên nhanh lên. Khanh Vũ bọn họ theo sát sau đó, nhưng chỉ có Khuynh Quân cũng không nhanh không chậm nhẹ nhàng đi theo Quân Cửu, không bị ném đến phía sau. Thấy vậy, đáy lòng của mọi người đều không phải tư vị.
Tiểu tử này trắng trợn táo bạo gần Quân Cửu như vậy, cũng quá kiêu ngạo đi!
Quân Cửu cũng không thèm quản, nàng truyền âm cho Lãnh Uyên: "Lãnh Uyên, huynh đi trước nhìn một cái. Nhìn xem Tiểu Ngũ có ở chỗ đó không."
"Được." Lãnh Uyên đáp ứng trước, trước khi hắn lắc mình lướt đi ra ngoài thì quay đầu lại nhìn qua Khuynh Quân. Đáy lòng nói thầm, thật khéo! Chủ nhân cũng vừa mới phân phó hắn đi tìm hiểu một chút, nhìn xem Tiểu Ngũ có ở đó không. Nhưng mà hắc hắc, ý tưởng của chủ nhân và Quân cô nương đều giống nhau, có tướng phu thê!
Mấy chục phút sau, bọn họ tới dưới chân núi kia. Ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt đều là người.
Mỗi người cả người hung thần sát khí, máu tươi nhiễm thân. Bọn họ hiếm khi không tàn sát lẫn nhau, đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên núi ánh mắt tham lam thèm nhỏ dãi.
Chương 498: Linh thú Tinh Nguyệt Hổ cấp tám.
"Đó chính là linh thú cấp tám! Nếu có thể bắt lấy nó làm linh thú của chúng ta, thú tái này chúng ta thắng định rồi!"
"Không sai! Hơn nữa linh thú cấp tám này đúng là thời điểm bị thương suy yếu. Bình thường chúng ta không dám tưởng, hiện tại chính là cơ hội cực tốt, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ. Đi một chút, chạy nhanh lên núi đi!"
* * *
Nghe được tiếng hưng phấn nghị luận của nhóm người qua đường đi ngang qua, Quân Cửu ánh mắt lạnh lẽo, thần sắc bình tĩnh lãnh đạm. Nàng đang trong tự hỏi phân tích, Lãnh Uyên đã trở lại.
Hắn mang tin tức về tới: "Quân cô nương, trên núi kia có cái sơn động. Trong động có chỉ linh thú Tinh Nguyệt Hổ cấp tám con mới vừa sinh, ta vẫn chưa phát hiện tung tích Tiểu Ngũ ở trên đó."
"Ừ." Quân Cửu nhàn nhạt trả lời.
Dựa vào nàng cảm ứng, Tiểu Ngũ không ở trên núi cũng ở địa phương gần đây không xa. Nhưng mà con linh thú cấp tám bị thương, lại là vừa sinh ấu tể. Khó trách sẽ nói nó suy yếu, linh thú mới vừa sinh con sẽ lâm vào trong kỳ suy yếu ngắn ngủi, nhưng lúc này cũng là thời điểm tính tình linh thú hung tàn táo bạo nhất.
Quân Cửu dừng lại bước chân, có chút không muốn lên núi trộn lẫn. Xác định Tiểu Ngũ không ở trên núi, nàng vẫn nên quay đầu đi tìm Tiểu Ngũ là hơn.
Nhưng mà mới vừa tính toán rời đi, sau lưng Khuynh Quân mở miệng: "Đi lên nhìn một cái."
Quân Cửu nhướng mày nhìn về phía hắn, người sau ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm đối diện đôi mắt của nàng. Tiếp tục nói: "Không phải muốn tìm Tiểu Ngũ sao, nàng sẽ tìm được nó ở trên núi."
Ồ?
Lãnh Uyên vừa mới xác định Tiểu Ngũ không ở trên núi, Khuynh Quân lại nói trên núi có thể tìm được Tiểu Ngũ. Làm sao hắn biết?
Lãnh Uyên âm thầm nghe thấy được thì cũng thực ngơ ngác. Chủ nhân, không chơi phá đám như ngài vậy đâu nha! Lỡ như Quân cô nương hoài nghi năng lực làm việc của ta thì làm sao bây giờ?
Quân Cửu hồ nghi nhìn chằm chằm gương mặt lãnh đạm cấm dục, tự mang tiên khí của Khuynh Quân. Nàng sờ sờ cằm nhướng mày, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Trực giác." Khuynh Quân mở miệng, xác định mà tự tin.
Quân Cửu cười. Nàng thu hồi ánh mắt, búng tay một cái với mọi người hô lên: "Đi thôi. Xông về phía trực giác của Khuynh Quân, chúng ta lên núi đi nhìn một cái, Tiểu Ngũ rốt cuộc có ở đây không."
Vài bước xa ở phía sau, Phó Lâm Trạm chọc chọc Phó Lâm Sương: "Tiểu tử này lại chưa thấy qua Tiểu Ngũ, làm sao hắn biết Tiểu Ngũ ở phía trên?"
"Đi lên nhìn xem thì biết thôi." Phó Lâm Sương trả lời.
Hắn ánh mắt lạnh lùng liếc mắt xẹt qua Khuynh Quân một cái. Trực giác của Phó Lâm Sương thời thời khắc khắc nói cho hắn, người này rất nguy hiểm! Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn tuổi, luận trình độ nguy hiểm, người này xa xa vượt qua Quân Cửu.
Hy vọng hắn không phải là địch nhân!
Lên đến giữa sườn núi, người đột nhiên nhiều lên. Phóng mắt nhìn lại mấy trăm người tụ lại thành nửa vòng tròn, vây chặn ở cửa một sơn động.
Ngẩng đầu, đập vào mắt là tòa sơn động cực cao lớn, bên trong đen sì nhìn không rõ lắm. Nhưng có thể khẳng định, trong sơn động rất sâu rất lớn, nếu không thì không cất chứa được linh thú cấp tám. Cũng sẽ không che lấp linh thú cấp tám tồn tại mà bên ngoài một chút cũng nhìn không thấy.
Nhưng cũng chỉ là người nhìn không ra được, linh thú mỗi người mang theo bên cạnh, đang run bần bật, xù lông lên nức nở. Bởi vì linh thú cấp tám tồn tại mà khủng hoảng sợ hãi. Lại có cực ít người chú ý linh thú của bọn họ phản ứng.
Quân Cửu bọn họ chỉ là đi lên nhìn xem, cho nên để Vằn Thủy Xà chúng nó đi theo Lam Vũ Điểu đến một sườn núi khác chờ. Thấy tất cả mọi người vây chặn ở chỗ này, một chốc một lát không ai tùy tiện đi vào.
"Mặc sư đệ, Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi bọn họ cũng ở chỗ này." Bích Nguyệt tiến lên hai bước, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai Quân Cửu.
Quân Cửu thấy được hai người bọn họ. Ở chỗ này bọn họ tranh chấp càng nhiều người, hai bên nhân có số mấy chục. Lấy Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi cầm đầu lực lượng ngang nhau, trong mắt bọn họ lập loè ánh sáng bá đạo cường ngạnh, nhất định phải được nhất định phải bắt lấy con linh thú cấp tám này.
Không phải người trong đội ngũ bọn họ thì cũng không buông tay, người nhiều lên trong hỗn chiến, nói không chừng là có thể đục nước béo cò! Bởi vậy trên núi càng ngày càng nhiều người, căn bản không thấy ai bỏ đi.
Thu Linh Nhi cùng Tư Đồ Vũ đều thấy được một màn này. Theo nhân số tăng nhiều, biểu tình của bọn họ đều nóng nảy lên, đáy mắt đằng đằng sát khí.
Tư Đồ Vũ nói: "Thu Linh Nhi, không bằng chúng ta liên thủ trước thanh lọc hiện trường, đều đuổi những người này đi. Đừng lại để người khác đục nước béo cò!"
Tư Đồ Vũ nói, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lập loè đố kỵ cùng hận ý. Hiển nhiên là nhớ tới người nào đó làm hắn hận thấu xương.
Thu Linh Nhi vừa nghe Tư Đồ Vũ nói, cũng nghĩ đến Quân Cửu! Nàng ta mặt đẹp phát lạnh, đôi mắt giống như tôi độc khiến người thấy mà sởn tóc gáy. Thu Linh Nhi ngẩng đầu đảo qua bốn phía người, mở miệng ngữ khí ngoan độc: "Thanh tràng? Vì sao không cho bọn họ tiến vào sơn động đi, đuổi linh thú cấp tám ra đây?"
Nghe được Thu Linh Nhi nói, ánh mắt Tư Đồ Vũ sáng lên.
Đúng vậy!
Những người này đuổi thì cũng đuổi đi, chi bằng để cho bọn họ tiến vào sơn động đi thử uy lực linh thú cấp tám một chút. Dù sao những người này mệnh như con kiến, không bằng có chút tác dụng rồi lại chết.
Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi trao đổi một ánh mắt. Bọn họ lập tức động thủ! Mệnh lệnh người phía sau tản ra bao vây những người này lại, thực nhanh có người phát hiện không thích hợp hô to: "Các ngươi muốn làm gì!"
"Làm gì? Các ngươi không phải muốn bắt linh thú cấp tám sao, ta thấy các ngươi đều bất động, cho nên giúp các ngươi một chút." Thu Linh Nhi câu môi, cười dữ tợn nhìn chằm chằm mọi người.
Tư Đồ Vũ vung kiếm: "Mau! Nhanh lên tiến sơn động đi, nếu không ta liền giết các ngươi."
"Không nghĩ tới Tư Đồ Vũ lại là cái dạng người này!" Vẻ mặt Bích Nguyệt như đã nhận lấy lừa gạt.
Trước kia Tư Đồ Vũ ở trước mặt nàng đều là quân tử ôn tồn lễ độ, Bích Nguyệt từng nghe người ta nói qua Tư Đồ Vũ thủ đoạn tàn khốc bất nhân, còn cho rằng bị Tư Đồ Vũ lừa là có người ác ý hãm hại hắn. Từ sau khi Quân Cửu tới, Bích Nguyệt mới dần dần phát hiện chân tướng dưới gương mặt giả dối xảo trá của Tư Đồ Vũ.
Hắn cũng chẳng tốt lành gì hơn tên Triệu Hử háo sắc!
Quân Cửu bọn họ cũng không tiến lên. Đứng ở trong một góc, trước mặt lại có cây cối cùng lùm cây rậm rạp che đậy. Bởi vậy cũng không bị phát hiện, bị bao vây vào.
Mọi người nhìn qua Quân Cửu, Quân Cửu lạnh lùng lắc đầu, không liên quan gì với bọn họ, không cần trộn lẫn.
Tư Đồ Vũ cùng Thu Linh Nhi muốn bắt bọn họ làm con mồi làm quân cờ, đương nhiên là có người không muốn. Thực mau ngoài sơn động liền đánh lên, mỗi người xuống tay tàn nhẫn tất thấy máu. Đánh rồi đánh, cũng có người bị buộc vào trong sơn động..
Ngao rống --!
Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc đất rung núi chuyển.
Quân Cửu ánh mắt hơi lóe: "Ra rồi."
Rống!
Ánh sáng trong suốt xinh đẹp, xuất hiện ở trên một khối thân thể cao lớn. Linh thú Tinh Nguyệt Hổ cấp tám lao ra, cúi đầu một cái đâm bay mười mấy người, trong tiếng rắc cốt toái thì tiếng ầm ầm không dứt bên tai. Lại nâng cự trảo lên, chụp một trảo thì vài người không kịp trốn tức khắc biến thành một bãi thịt nát.
Ngửa đầu hổ gầm rung trời, sóng âm cuồn cuộn đánh ra. Nơi đi qua, cây cối nổ tung, người thì chảy máu mũi.
Thu Linh Nhi bọn họ thay đổi sắc mặt vội vàng trốn đi. Mắt thấy sóng âm thổi quét đến trước mặt bọn họ, Quân Cửu còn chưa có ra tay thì trước mặt nhoáng lên một bóng dáng, Khuynh Quân đứng ở trước người nàng vung tay áo phất lên, cái chắn hơi mỏng bao mọi người bọn họ lại. Ở khi sóng âm trùng kích đánh tới, đã ngăn cản hoàn mỹ. Sóng âm sau khi đi qua, cái chắn lập tức không thể gánh nổi trọng trách mà rách nát.
Khuynh Quân nhẹ suy một tiếng, xoay người nghiêng mắt nhìn về phía Quân Cửu: "Không có việc gì chứ?"