Bài viết: 0 

Chương 477+478
Chương 477: Chịu trách nhiệm với ta.
Ngay sau đó từ hốc mắt đỏ như máu lan tràn ra, du tẩu trên mặt Lãnh Uyên giống như ma văn.
Nửa ngày sau Mặc Vô Việt thu tay lại, Lãnh Uyên gắt gao nắm tay mới không ngã trên mặt đất. Hắn nửa quỳ hành lễ: "Tạ chủ nhân tha thứ."
"Loại sai phạm ngu xuẩn này mà cũng mắc phải, cút trở về đi, ta sẽ tự kêu Ân Hàn tới thế ngươi." Mặc Vô Việt lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Uyên, rất có tính toán muốn giết Lãnh Uyên, nhưng cuối cùng thu tay lại.
Lãnh Uyên cung kính cúi đầu. Là hắn thất trách, nên phạt!
Đang muốn mở miệng trả lời tuân mệnh, trong phòng truyền đến giọng nói của Quân Cửu, đánh gãy Lãnh Uyên: "Vô Việt."
Nghe được tiếng nói của Quân Cửu, biểu tình lãnh lệ tàn nhẫn trên mặt Mặc Vô Việt nháy mắt thu liễm. Hắn câu môi xoay người, dư quang khóe mắt mới quét đến Lệ Vân Xu đứng thẳng tắp ở một bên. Mặc Vô Việt khẽ động ngón tay, Lệ Vân Xu ngã ầm xuống.
Đi vào trong phòng, Quân Cửu đang nghiêm mặt gian nan hoạt động tay chân. Vén tay áo lên nhìn đến dấu vết ái muội trên khắp cánh tay, Quân Cửu yên lặng kéo kéo tay áo che khuất. Địa phương khác không cần xem, cũng không khác gì như vậy!
Không có si tình cổ, Quân Cửu khôi phục ký ức, từng giọt từng giọt không sót chút nào!
Nhưng nàng tình nguyện cái gì cũng không nhớ tới! Đối với Mặc Vô Việt chơi lưu manh mời hoan, đầu nàng đau quá có thể giả vờ mất trí nhớ sao?
"Tiểu Cửu Nhi tỉnh rồi."
"Ừm." Quân Cửu hoạt động xong chuyển tay chân, nàng liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt lại nhìn về phía Lãnh Uyên quỳ ngoài cửa. Quân Cửu nói: "Là ta kêu Lãnh Uyên đi giết Diệu Ngọc Nhi, không liên quan tới hắn. Ta xem nhẹ Độc Cô Thanh cùng Hồng Anh, mới có thể trúng chiêu, để cho Lãnh Uyên ở lại đi, ta càng quen thuộc hắn."
"Được." Mặc Vô Việt không hề chần chờ, lập tức đáp ứng Quân Cửu.
Vừa nâng đầu, Quân Cửu tức khắc thấy ngoài cửa, Lãnh Uyên cảm động nhìn nàng, chỉ kém chút giơ tay lau nước mắt.
Khóe miệng co rút, Quân Cửu dời tầm mắt. Nồi này nàng đội, không liên lụy người khác! Lãnh Uyên cần thiết cảm động như vậy sao?
Lãnh Uyên: Quân cô nương là người tốt!
Lãnh Uyên kiên định cảm động nắm tay, thầm nghĩ nhất định phải thúc đẩy Quân cô nương cùng chủ nhân! Có Quân cô nương làm chủ mẫu, cuộc sống của bọn họ mới gọi là xuân về hoa nở, bằng không mỗi ngày bị chủ nhân huyết ngược thành cẩu
Mặc Vô Việt cũng thấy được biểu tình của Lãnh Uyên. Hắn đảo qua một ánh mắt lạnh buốt, Lãnh Uyên lập tức rút lui cũng thuận tiện kéo Lệ Vân Xu đi.
Mặc Vô Việt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Quân Cửu nói: "Cảm giác thế nào?"
Ánh mắt Quân Cửu chạm đến khóe môi bị cắn rách của Mặc Vô Việt, chột dạ nửa giây. Nàng giống như là bị rất nóng! Dấu vết trên người nàng cùng trên người Mặc Vô Việt, ai cũng tám lạng nửa cân đi.
Xoa xoa mặt, Quân Cửu ho khan nói sang chuyện khác: "Vẫn ổn. Đúng rồi ta đột phá Đại Linh Sư cấp hai, lực tinh thần có tăng cường, đan điền còn có thêm một cổ lực lượng rất mạnh, chậm rãi tiêu hóa có lẽ cần một tháng mới có thể tiêu hóa xong. Đây là có chuyện gì?"
Một giấc tỉnh lại, trừ bỏ ký ức ngượng ngùng không còn mặt mũi gặp người.
Quân Cửu không chỉ có đột phá tu vi, lực tinh thần cũng mạnh hơn, càng mấu chốt chính là, trong cơ thể còn có một quả cầu lực lượng cường đại, lực tinh thần dò xét đáp án trở về nói cho nàng, cái này có thể còn cung cấp linh khí nhiều hơn linh thạch! Chỉ mỗi luyện hóa cổ lực lượng này, không chừng là có thể đột phá đến Đại Linh Sư cấp ba, thậm chí cấp bốn!
Lực lượng này ở đâu ra?
Cằm bị Mặc Vô Việt câu lấy nâng lên, khuôn mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, há miệng tiếng nói mệt mỏi lười biếng: "Tiểu Cửu Nhi đã quên vừa rồi chúng ta đã song tu sao?"
Ầm!
Đầu óc nổ tung, mặt nháy mắt đỏ thành quả táo.
Quân Cửu gian nan bắt lấy bàn tay Mặc Vô Việt kéo ra, cố gắng bình tĩnh trấn định nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Song tu mà thôi, không cần dùng ngữ khí trêu người câu hồn như vậy! Không biết còn tưởng rằng chúng ta làm cái gì."
"Chẳng lẽ không có làm?" Mặc Vô Việt cười tà hỏi lại.
Quân Cửu nhất thời trầm mặc. Trừ bỏ một bước cuối cùng, cũng không kém cái gì, không cách nào phản bác Mặc Vô Việt!
"Tiểu Cửu Nhi vừa ôm lại vừa hôn vừa cào lại vừa cắn, còn muốn ta thêm một bước càng sâu." Mặc Vô Việt trêu ghẹo nhìn Quân Cửu, mắt vàng sâu thẳm giống như muốn nuốt nàng vào bụng. Tiếp theo lại nói: "Tiểu Cửu Nhi cái gì cũng làm, có phải nên chịu trách nhiệm với ta hay không?"
"Chịu." Quân Cửu sâu kín thở dài.
Không phụ trách, nàng còn là người sao?
Tuy rằng có thể đẩy trách nhiệm đến nàng là bị si tình cổ lên não. Nhưng trên thực tế, đẩy ngã Mặc Vô Việt vẫn luôn là bản thân nàng ngo ngoe rục rịch. Thật không ý tưởng, sẽ làm như vậy sao?
Ngước mắt nhìn đến tươi cười nở rộ đủ để hại nước hại dân trên khóe miệng của Mặc Vô Việt, Quân Cửu hừ lạnh: "Mặc Liêu Liêu huynh đừng cao hứng quá sớm, chỉ là phụ trách mà thôi. Khi nào phụ trách, đó là do ta định đoạt!"
"Được, nàng định đoạt. Nhưng mà Tiểu Cửu Nhi nếu như gạt ta, muốn trốn chạy~~Tiểu Cửu Nhi chỉ sợ kiếp sau cũng không rời được giường."
"Huynh muốn đánh gãy chân ta?" Quân Cửu khiếp sợ.
Mặc Vô Việt: .
Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Quân Cửu căng không được mà cười ra tiếng trước. Nàng chỉ đùa một chút mà thôi. Nàng biết Mặc Vô Việt đây là nhớ kỹ lời nàng nói. Hỏi Mặc Vô Việt được không, chính mình cũng là tìm đường chết!
Quân Cửu xua xua tay lui ra sau: "Được rồi ta hiểu ý tứ của huynh. Yên tâm, ta sẽ không cho huynh cơ hội! Cũng không sợ thận mệt." Năm chữ cuối cùng, giọng của Quân Cửu nhẹ gần như nghe không rõ. Nhưng Mặc Vô Việt vẫn nghe thấy. Hắn cái gì cũng chưa nói, cười tà không nói.
Sự thật sẽ chứng minh cho Tiểu Cửu Nhi, rốt cuộc thận của hắn có mệt không!
Vòng qua đề tài này, Mặc Vô Việt nói: "Nữ nhân kia Tiểu Cửu Nhi muốn xử trí như thế nào?"
Chợt dừng lại, Quân Cửu mới nhớ tới Mặc Vô Việt nói chính là ai. Lệ Vân Xu sao? Quân Cửu: "Tạm thời giữ nàng ấy lại. Độc Cô Thanh xé rách da mặt, ta hiện tại ở Phủ Thái Hoàng còn cần một người giúp đỡ, nàng ấy vừa vặn thích hợp. Đúng rồi Tiểu Ngũ! Mặc Vô Việt huynh biết Tiểu Ngũ ở đâu không?"
Tâm ý tương thông, Quân Cửu là biết Tiểu Ngũ hiện tại khỏe mạnh, cho nên mới không nóng vội.
Mặc Vô Việt: "Ngoài năm trăm dặm, một địa phương kêu là Vạn Thú Sơn."
?
Vẻ mặt ngốc, Quân Cửu chớp chớp mắt không thể tin được: "Tiểu Ngũ bị Độc Cô Thanh đả thương, như thế nào chỉ nháy mắt đã chạy đến Vạn Thú Sơn ngoài năm trăm dặm chứ? Điển tịch ghi lại, nơi đó là địa phương Phủ Thái Hoàng tổ chức thú tái. Vạn thú hội tụ, vô cùng hung hiểm. Chẳng lẽ là Độc Cô Thanh ném Tiểu Ngũ qua đó."
Nói xong lời cuối cùng, Quân Cửu híp mắt ngữ khí chậm rãi sát khí cùng sát ý.
Nhưng mà Mặc Vô Việt nói cho nàng: "Là Tiểu Ngũ tự mình đi."
"Vì sao?"
"Tiểu Cửu Nhi có thể tự mình nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi hỏi nó một chút, vì sao muốn qua đó trốn." Trong tiếng nói của Mặc Vô Việt mang theo hài hước cùng chế nhạo, cực kỳ giống như chờ xem kịch vui. Quân Cửu thấy vậy càng thêm khó hiểu, Mặc Vô Việt bán cái nút gì chứ?
Ôm ngực ngẩng đầu, Quân Cửu nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Huynh biết nguyên nhân đúng không? Nói cho ta."
"Tiểu Cửu Nhi muốn biết?"
Quân Cửu gật đầu. Đương nhiên! Không phải vô nghĩa sao?
Mặc Vô Việt câu môi cười tà, hắn cúi người cúi đầu: "Nếu Tiểu Cửu Nhi hứa hẹn phụ trách. Ta đây trước muốn có chút ngon ngọt, lại nói cho nàng." Một nụ hôn dừng ở khóe môi Quân Cửu, lại mang tính trừng phạt mà cắn một ngụm. Như vậy nàng và Mặc Vô Việt đều bị cắn một cái, thoạt nhìn càng xứng đôi.
Quân Cửu sờ sờ khóe môi, chửi thầm: Ngon ngọt? Rõ ràng là ham muốn chiếm hữu bùng nổ đóng dấu, nam nhân à!
Thỏa mãn câu môi, Mặc Vô Việt nói: "Độc Cô Thanh đánh một chưởng kia, nhờ họa được phúc làm Tiểu Ngũ kích hoạt huyết mạch Bạch Hổ rồi, nó không biến trở về mèo được cho nên trốn đi."
Chương 478: Yêu Mặc Vô Việt.
Cái gì? Quân Cửu kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt, nàng sớm đã đoán được Tiểu Ngũ là Bạch Hổ trong tứ thần thú. Vào lúc Mặc Vô Việt nói cho nàng, Tiểu Ngũ có thể tu luyện công pháp nhất tộc Chu Tước, Quân Cửu liền có hoài nghi. Sau lại thấy Tiểu Ngũ chiến đấu quá độ oai vũ, càng thêm xác định thân phận của Tiểu Ngũ.
Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ. Thực dễ dàng là có thể phán đoán Tiểu Ngũ là Bạch Hổ nhất tộc.
Mà đối với nguyên nhân Tiểu Ngũ biến thành mèo con, Quân Cửu cũng biết. Nhưng nàng không nghĩ tới, Tiểu Ngũ lại sẽ bởi vì không thể biến trở về mèo mà trốn đi: "Phốc! Thiệt hay giả? Huynh chưa thấy được Tiểu Ngũ thì làm sao mà biết?" Không nhịn được mà cười ra tiếng, Quân Cửu ho khan hai tiếng hỏi Mặc Vô Việt.
"Ta hỏi nó, nó tự mình nói. Còn kêu ta gạt nàng, để nó có thời gian trốn tránh biến trở về mèo con lại đến tìm nàng." Mặc Vô Việt cười tà câu môi, hài hước nói.
Quân Cửu không nghi ngờ, cái này thật đúng là phong cách của Tiểu Ngũ.
Buồn cười, Quân Cửu nói: "Một con mèo ngốc, xem ra ta phải đi tìm nó trở về."
Nói xong, Quân Cửu thấy thần sắc Mặc Vô Việt có vẻ kì lạ, nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Lần này trở về vội vàng, chỉ là một nửa phân thân của ta. Tiểu Cửu Nhi, ta phải đi về." Mặc Vô Việt duỗi tay, đầu ngón tay quấn quanh một sợi tóc vướn trên khuôn mặt Quân Cửu, vến ra sau tai Quân Cửu. Hắn cất tiếng nói gợi cảm trêu người: "Tiểu Cửu Nhi chờ ta, ta sẽ trở về thực mau."
"Được, đi thôi." Quân Cửu mỉm cười gật gật đầu.
Tròng mắt Mặc Vô Việt dần sâu. Nàng thoạt nhìn một chút cũng không lưu luyến, tiêu sái tùy ý gật đầu. Hoàn toàn không có không nỡ giống như trong lòng hắn, từng phút từng giây đều không muốn cùng nàng tách ra.
Thở dài, Mặc Vô Việt sờ sờ gương mặt Quân Cửu, cảm xúc mềm mại. Hắn muốn nhìn xem tiểu yêu tinh không có lương tâm này, nói phụ trách, nhưng mà cũng không nghiêm túc coi trọng. Ít nhất còn chưa khắc thật sâu ở trong lòng nàng, phía trên thích dưới yêu.
Không nóng vội, nếu hai chân Tiểu Cửu Nhi đều đã dẫm vào, nàng là thuộc về hắn! Ai cũng không thể thay đổi, trời và đất cũng không được.
Thu hồi tay, Mặc Vô Việt búng tay một đạo quang mang hoàn toàn đi vào trong lục lạc. Hắn nói: "Ta để lại một đạo thần niệm ở chuông bạc, nếu có nguy hiểm, Tiểu Cửu Nhi có thể tự hành khởi động, đủ để ngăn cản bất luận công kích nào."
Quân Cửu gật đầu: "Được."
"Bảo bối của ngô, chờ ngô trở về."
Tiếng nói trầm thấp, thanh tuyến câu người mà gợi cảm, câu câu chữ chữ quanh quẩn trong lòng, thật lâu khó có thể tiêu tán, trái tim cũng bị trêu chọc rối loạn nhịp.
Quân Cửu chớp chớp mắt, Mặc Vô Việt hư không tiêu thất ở trước mặt nàng. Quân Cửu giơ tay sờ sờ gương mặt, đầu ngón tay còn có thể cảm giác được xúc cảm cực nóng Mặc Vô Việt vuốt ve qua, khóe môi hơi hơi nhếch lên: "Bảo bối của ngô?"
Nàng nhớ rõ kiếp trước từng nghe một người nói qua, tình yêu là hormone quấy phá giữa hai người.
Nàng cảm giác được hormone của Mặc Vô Việt, giống như anh túc thời khắc dụ hoặc nàng đi vào trong vực sâu. Bản thân mình có thể bình tĩnh bảo trì đến bây giờ, ngay cả Quân Cửu đều rất bội phục chính mình! Chẳng qua hình như, nàng cũng không muốn lại bảo trì bình tĩnh nữa. Nàng muốn thử xem, yêu Mặc Vô Việt là cảm giác thế nào?
* * *
Dưới Hàn Uyên vạn trượng.
Mặc Vô Việt trở về, một khắc phân thân cùng bản thể hợp lại, khóa tù long trên lưng rắc đứt gãy một thanh, long khí bị phong ấn giam cầm phóng lên cao, thiên địa biến sắc. Ân Hàn nửa quỳ ngẩng đầu, trong mắt lạnh băng hiện lên hưng phấn.
Khóa tù long phá rồi!
Ân Hàn: "Chúc mừng chủ nhân bài trừ một thanh khóa tù long!"
Thế gian phàm là bị Long tộc khóa tù long khóa lại, đều chỉ có một con đường chết. Nhưng chủ nhân của hắn thì khác! Khóa tù long không vây được ngài!
Ngồi ở trong hàn đàm, Mặc Vô Việt mở mắt ra, trong mắt vàng hiện lên ý cười nhu hòa. Mặc Vô Việt cũng không nghĩ tới, hắn cùng Quân Cửu song tu không chỉ có Quân Cửu thuận lợi đột phá, ngay cả hắn cũng lợi thành công phá giải một thanh khóa tù long. Đây là chỗ tốt của linh hồn bạn lữ?
Dư quang khóe mắt đảo qua Ân Hàn, mắt vàng nháy mắt yên lặng, trở nên lãnh lệ tàn bạo. Hắn mở miệng: "Ân Hàn, mở Thương Long điện ra."
"Chủ nhân, Thương Long điện một khi mở ra, sẽ đưa tới toàn bộ người Thượng Tam Trọng truy tìm tranh đoạt. Chủ nhân thỉnh cân nhắc!" Ân Hàn chắp tay hành lễ nói.
Mặc Vô Việt câu môi cười tà, hắn muốn chính là Thượng Tam Trọng điên cuồng! Thương Long điện hiện thế, mới có thể che lấp động tĩnh hắn phá vỡ khóa tù long sinh ra. Thiên địa dị biến là không che được, hiện tại chỉ dao động ở hàn uyên vạn trượng, thời gian càng lâu, mấy lão bất tử đó sớm hay muộn gì cũng có thể phát hiện.
Hiện tại hắn còn chưa muốn tìm bọn họ tính sổ. Mặc Vô Việt chỉ muốn ở bên cạnh Tiểu Cửu Nhi của mình, làm một "Hôn quân".
Mặc Vô Việt cong người cúi đầu, lạnh lùng bễ nghễ Ân Hàn: "Làm theo. Đánh tan bảy chìa khóa Thương Long điện rồi truyền ra ngoài, chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho bọn họ tìm mấy trăm năm."
Ân Hàn bất chợt hiểu rõ nguyên nhân Mặc Vô Việt làm như vậy. Hắn lập tức không nói thêm gì nữa, cúi đầu lĩnh mệnh. Cưới vợ cùng báo thù, cáo sau có thể bất cứ lúc nào. Cái trước, chủ nhân còn chưa thu phục được phương tâm chủ mẫu tương lai. Đích xác cái thứ nhất càng quan trọng!
Lĩnh mệnh lui ra, Ân Hàn có thể tưởng tượng, ở trước khi chìa khóa Thương Long điện gom đủ mở ra Thương Long điện, toàn bộ thế giới Thượng Tam Trọng, Trung Tam Trọng đều lâm vào trong hỗn loạn! Vì không quấy rầy chủ nhân, thì Hạ Tam Trọng không cần tham dự.
Thương Long điện là của Tà Đế, cũng chính là một trong chín tòa bảo khố của Mặc Vô Việt.
Bên trong bất luận lấy ra một thứ gì đi, thì đều có thể làm cho thế giới này vì nó mà điên cuồng. Huống chi là chìa khóa lưu truyền ra ngoài, lấy được chìa khóa thì có cơ hội trở thành chủ nhân Thương Long điện!
Ân Hàn xác định, cho dù là những lão bất tử đó cũng không cự tuyệt được cái dụ hoặc này. Nhưng chờ bọn họ điên cuồng chém giết, cuối cùng tranh đoạt tiến vào Thương Long điện. Phát hiện chủ nhân còn ở đó! Nghĩ như vậy, trên mặt lãnh như khắc băng của Ân Hàn, cũng căng không được mà hơi hơi gợi lên ý cười.
Hắn thực chờ mong một màn này đến..
Ân Hàn lui ra, Mặc Vô Việt nhắm mắt lại lần nữa, khóa tù long bị đứt gãy một thanh, còn dư lại một thanh trên vai trái. Hắn cần thu liễm long khí, áp chế phong ấn tu vi cường đại, mới có thể trở lại Hạ Tam Trọng đi gặp Quân Cửu.
Không bao lâu nữa. Thực mau, thực mau là hắn có thể đi trở về!
Nghĩ đến Quân Cửu, Mặc Vô Việt hơi câu môi mỏng, ngậm ý cười sủng nịch tà tứ. Tiểu Cửu Nhi của hắn~
Bên này, Lãnh Uyên còn ở trong Phủ Thái Hoàng tại Hạ Tam Trọng, từ trong miệng Ân Hàn biết được hết thảy. Khống chế không được kinh hỉ, Lãnh Uyên một khuôn mặt cười đến xán lạn: "Thật tốt quá!"
"Trước đừng cao hứng. Đừng quên bảo vệ tốt chủ mẫu tương lai, huynh mà lại phạm sai lầm, chủ mẫu cũng không bảo hộ được huynh." Ân Hàn lạnh lùng nói với Lãnh Uyên.
Lãnh Uyên gật đầu: "Ta muốn mang Lệ Vân Xu đi gặp Quân cô nương, trở về lại nói sau." Lãnh Uyên nói xong thu hồi ngọc giản, hắn cất bước đi vào trong sân. Lệ Vân Xu đứng thẳng tắp ở chỗ đó chờ hắn. Lãnh Uyên tới mang nàng đi gặp Quân Cửu!
Hiện tại là thời điểm, giải quyết Lệ Vân Xu.
Đi vào trong phòng, Quân Cửu đang ngồi ở sau án thư nhìn một cái cái hộp nhỏ đặt trên bàn. Ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ tiến vào, Quân Cửu búng tay một cái.
Bộp!
Đôi mắt mê mang cảu Lệ Vân Xu nháy mắt thanh tỉnh. Nàng chấn kinh lui về phía sau hai bước, Lãnh Uyên liếc mắt một cái nhìn qua phong tỏa tất cả đường lui của Lệ Vân Xu, cũng làm sau lưng Lệ Vân Xu bốc lên hàn khí không dám động. Lệ Vân Xu vừa kinh vừa giận nhìn Quân Cửu: "Quân Cửu ngươi!"
Nàng đều nhớ rõ! Nhớ rõ chuyện phát sinh sau khi mình bị khống chế.
Quân Cửu câu môi nhìn nàng: "Lệ Vân Xu, ta cho ngươi hai lựa chọn."
Ngay sau đó từ hốc mắt đỏ như máu lan tràn ra, du tẩu trên mặt Lãnh Uyên giống như ma văn.
Nửa ngày sau Mặc Vô Việt thu tay lại, Lãnh Uyên gắt gao nắm tay mới không ngã trên mặt đất. Hắn nửa quỳ hành lễ: "Tạ chủ nhân tha thứ."
"Loại sai phạm ngu xuẩn này mà cũng mắc phải, cút trở về đi, ta sẽ tự kêu Ân Hàn tới thế ngươi." Mặc Vô Việt lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Uyên, rất có tính toán muốn giết Lãnh Uyên, nhưng cuối cùng thu tay lại.
Lãnh Uyên cung kính cúi đầu. Là hắn thất trách, nên phạt!
Đang muốn mở miệng trả lời tuân mệnh, trong phòng truyền đến giọng nói của Quân Cửu, đánh gãy Lãnh Uyên: "Vô Việt."
Nghe được tiếng nói của Quân Cửu, biểu tình lãnh lệ tàn nhẫn trên mặt Mặc Vô Việt nháy mắt thu liễm. Hắn câu môi xoay người, dư quang khóe mắt mới quét đến Lệ Vân Xu đứng thẳng tắp ở một bên. Mặc Vô Việt khẽ động ngón tay, Lệ Vân Xu ngã ầm xuống.
Đi vào trong phòng, Quân Cửu đang nghiêm mặt gian nan hoạt động tay chân. Vén tay áo lên nhìn đến dấu vết ái muội trên khắp cánh tay, Quân Cửu yên lặng kéo kéo tay áo che khuất. Địa phương khác không cần xem, cũng không khác gì như vậy!
Không có si tình cổ, Quân Cửu khôi phục ký ức, từng giọt từng giọt không sót chút nào!
Nhưng nàng tình nguyện cái gì cũng không nhớ tới! Đối với Mặc Vô Việt chơi lưu manh mời hoan, đầu nàng đau quá có thể giả vờ mất trí nhớ sao?
"Tiểu Cửu Nhi tỉnh rồi."
"Ừm." Quân Cửu hoạt động xong chuyển tay chân, nàng liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt lại nhìn về phía Lãnh Uyên quỳ ngoài cửa. Quân Cửu nói: "Là ta kêu Lãnh Uyên đi giết Diệu Ngọc Nhi, không liên quan tới hắn. Ta xem nhẹ Độc Cô Thanh cùng Hồng Anh, mới có thể trúng chiêu, để cho Lãnh Uyên ở lại đi, ta càng quen thuộc hắn."
"Được." Mặc Vô Việt không hề chần chờ, lập tức đáp ứng Quân Cửu.
Vừa nâng đầu, Quân Cửu tức khắc thấy ngoài cửa, Lãnh Uyên cảm động nhìn nàng, chỉ kém chút giơ tay lau nước mắt.
Khóe miệng co rút, Quân Cửu dời tầm mắt. Nồi này nàng đội, không liên lụy người khác! Lãnh Uyên cần thiết cảm động như vậy sao?
Lãnh Uyên: Quân cô nương là người tốt!
Lãnh Uyên kiên định cảm động nắm tay, thầm nghĩ nhất định phải thúc đẩy Quân cô nương cùng chủ nhân! Có Quân cô nương làm chủ mẫu, cuộc sống của bọn họ mới gọi là xuân về hoa nở, bằng không mỗi ngày bị chủ nhân huyết ngược thành cẩu
Mặc Vô Việt cũng thấy được biểu tình của Lãnh Uyên. Hắn đảo qua một ánh mắt lạnh buốt, Lãnh Uyên lập tức rút lui cũng thuận tiện kéo Lệ Vân Xu đi.
Mặc Vô Việt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Quân Cửu nói: "Cảm giác thế nào?"
Ánh mắt Quân Cửu chạm đến khóe môi bị cắn rách của Mặc Vô Việt, chột dạ nửa giây. Nàng giống như là bị rất nóng! Dấu vết trên người nàng cùng trên người Mặc Vô Việt, ai cũng tám lạng nửa cân đi.
Xoa xoa mặt, Quân Cửu ho khan nói sang chuyện khác: "Vẫn ổn. Đúng rồi ta đột phá Đại Linh Sư cấp hai, lực tinh thần có tăng cường, đan điền còn có thêm một cổ lực lượng rất mạnh, chậm rãi tiêu hóa có lẽ cần một tháng mới có thể tiêu hóa xong. Đây là có chuyện gì?"
Một giấc tỉnh lại, trừ bỏ ký ức ngượng ngùng không còn mặt mũi gặp người.
Quân Cửu không chỉ có đột phá tu vi, lực tinh thần cũng mạnh hơn, càng mấu chốt chính là, trong cơ thể còn có một quả cầu lực lượng cường đại, lực tinh thần dò xét đáp án trở về nói cho nàng, cái này có thể còn cung cấp linh khí nhiều hơn linh thạch! Chỉ mỗi luyện hóa cổ lực lượng này, không chừng là có thể đột phá đến Đại Linh Sư cấp ba, thậm chí cấp bốn!
Lực lượng này ở đâu ra?
Cằm bị Mặc Vô Việt câu lấy nâng lên, khuôn mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, há miệng tiếng nói mệt mỏi lười biếng: "Tiểu Cửu Nhi đã quên vừa rồi chúng ta đã song tu sao?"
Ầm!
Đầu óc nổ tung, mặt nháy mắt đỏ thành quả táo.
Quân Cửu gian nan bắt lấy bàn tay Mặc Vô Việt kéo ra, cố gắng bình tĩnh trấn định nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Song tu mà thôi, không cần dùng ngữ khí trêu người câu hồn như vậy! Không biết còn tưởng rằng chúng ta làm cái gì."
"Chẳng lẽ không có làm?" Mặc Vô Việt cười tà hỏi lại.
Quân Cửu nhất thời trầm mặc. Trừ bỏ một bước cuối cùng, cũng không kém cái gì, không cách nào phản bác Mặc Vô Việt!
"Tiểu Cửu Nhi vừa ôm lại vừa hôn vừa cào lại vừa cắn, còn muốn ta thêm một bước càng sâu." Mặc Vô Việt trêu ghẹo nhìn Quân Cửu, mắt vàng sâu thẳm giống như muốn nuốt nàng vào bụng. Tiếp theo lại nói: "Tiểu Cửu Nhi cái gì cũng làm, có phải nên chịu trách nhiệm với ta hay không?"
"Chịu." Quân Cửu sâu kín thở dài.
Không phụ trách, nàng còn là người sao?
Tuy rằng có thể đẩy trách nhiệm đến nàng là bị si tình cổ lên não. Nhưng trên thực tế, đẩy ngã Mặc Vô Việt vẫn luôn là bản thân nàng ngo ngoe rục rịch. Thật không ý tưởng, sẽ làm như vậy sao?
Ngước mắt nhìn đến tươi cười nở rộ đủ để hại nước hại dân trên khóe miệng của Mặc Vô Việt, Quân Cửu hừ lạnh: "Mặc Liêu Liêu huynh đừng cao hứng quá sớm, chỉ là phụ trách mà thôi. Khi nào phụ trách, đó là do ta định đoạt!"
"Được, nàng định đoạt. Nhưng mà Tiểu Cửu Nhi nếu như gạt ta, muốn trốn chạy~~Tiểu Cửu Nhi chỉ sợ kiếp sau cũng không rời được giường."
"Huynh muốn đánh gãy chân ta?" Quân Cửu khiếp sợ.
Mặc Vô Việt: .
Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Quân Cửu căng không được mà cười ra tiếng trước. Nàng chỉ đùa một chút mà thôi. Nàng biết Mặc Vô Việt đây là nhớ kỹ lời nàng nói. Hỏi Mặc Vô Việt được không, chính mình cũng là tìm đường chết!
Quân Cửu xua xua tay lui ra sau: "Được rồi ta hiểu ý tứ của huynh. Yên tâm, ta sẽ không cho huynh cơ hội! Cũng không sợ thận mệt." Năm chữ cuối cùng, giọng của Quân Cửu nhẹ gần như nghe không rõ. Nhưng Mặc Vô Việt vẫn nghe thấy. Hắn cái gì cũng chưa nói, cười tà không nói.
Sự thật sẽ chứng minh cho Tiểu Cửu Nhi, rốt cuộc thận của hắn có mệt không!
Vòng qua đề tài này, Mặc Vô Việt nói: "Nữ nhân kia Tiểu Cửu Nhi muốn xử trí như thế nào?"
Chợt dừng lại, Quân Cửu mới nhớ tới Mặc Vô Việt nói chính là ai. Lệ Vân Xu sao? Quân Cửu: "Tạm thời giữ nàng ấy lại. Độc Cô Thanh xé rách da mặt, ta hiện tại ở Phủ Thái Hoàng còn cần một người giúp đỡ, nàng ấy vừa vặn thích hợp. Đúng rồi Tiểu Ngũ! Mặc Vô Việt huynh biết Tiểu Ngũ ở đâu không?"
Tâm ý tương thông, Quân Cửu là biết Tiểu Ngũ hiện tại khỏe mạnh, cho nên mới không nóng vội.
Mặc Vô Việt: "Ngoài năm trăm dặm, một địa phương kêu là Vạn Thú Sơn."
?
Vẻ mặt ngốc, Quân Cửu chớp chớp mắt không thể tin được: "Tiểu Ngũ bị Độc Cô Thanh đả thương, như thế nào chỉ nháy mắt đã chạy đến Vạn Thú Sơn ngoài năm trăm dặm chứ? Điển tịch ghi lại, nơi đó là địa phương Phủ Thái Hoàng tổ chức thú tái. Vạn thú hội tụ, vô cùng hung hiểm. Chẳng lẽ là Độc Cô Thanh ném Tiểu Ngũ qua đó."
Nói xong lời cuối cùng, Quân Cửu híp mắt ngữ khí chậm rãi sát khí cùng sát ý.
Nhưng mà Mặc Vô Việt nói cho nàng: "Là Tiểu Ngũ tự mình đi."
"Vì sao?"
"Tiểu Cửu Nhi có thể tự mình nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi hỏi nó một chút, vì sao muốn qua đó trốn." Trong tiếng nói của Mặc Vô Việt mang theo hài hước cùng chế nhạo, cực kỳ giống như chờ xem kịch vui. Quân Cửu thấy vậy càng thêm khó hiểu, Mặc Vô Việt bán cái nút gì chứ?
Ôm ngực ngẩng đầu, Quân Cửu nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Huynh biết nguyên nhân đúng không? Nói cho ta."
"Tiểu Cửu Nhi muốn biết?"
Quân Cửu gật đầu. Đương nhiên! Không phải vô nghĩa sao?
Mặc Vô Việt câu môi cười tà, hắn cúi người cúi đầu: "Nếu Tiểu Cửu Nhi hứa hẹn phụ trách. Ta đây trước muốn có chút ngon ngọt, lại nói cho nàng." Một nụ hôn dừng ở khóe môi Quân Cửu, lại mang tính trừng phạt mà cắn một ngụm. Như vậy nàng và Mặc Vô Việt đều bị cắn một cái, thoạt nhìn càng xứng đôi.
Quân Cửu sờ sờ khóe môi, chửi thầm: Ngon ngọt? Rõ ràng là ham muốn chiếm hữu bùng nổ đóng dấu, nam nhân à!
Thỏa mãn câu môi, Mặc Vô Việt nói: "Độc Cô Thanh đánh một chưởng kia, nhờ họa được phúc làm Tiểu Ngũ kích hoạt huyết mạch Bạch Hổ rồi, nó không biến trở về mèo được cho nên trốn đi."
Chương 478: Yêu Mặc Vô Việt.
Cái gì? Quân Cửu kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt, nàng sớm đã đoán được Tiểu Ngũ là Bạch Hổ trong tứ thần thú. Vào lúc Mặc Vô Việt nói cho nàng, Tiểu Ngũ có thể tu luyện công pháp nhất tộc Chu Tước, Quân Cửu liền có hoài nghi. Sau lại thấy Tiểu Ngũ chiến đấu quá độ oai vũ, càng thêm xác định thân phận của Tiểu Ngũ.
Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ. Thực dễ dàng là có thể phán đoán Tiểu Ngũ là Bạch Hổ nhất tộc.
Mà đối với nguyên nhân Tiểu Ngũ biến thành mèo con, Quân Cửu cũng biết. Nhưng nàng không nghĩ tới, Tiểu Ngũ lại sẽ bởi vì không thể biến trở về mèo mà trốn đi: "Phốc! Thiệt hay giả? Huynh chưa thấy được Tiểu Ngũ thì làm sao mà biết?" Không nhịn được mà cười ra tiếng, Quân Cửu ho khan hai tiếng hỏi Mặc Vô Việt.
"Ta hỏi nó, nó tự mình nói. Còn kêu ta gạt nàng, để nó có thời gian trốn tránh biến trở về mèo con lại đến tìm nàng." Mặc Vô Việt cười tà câu môi, hài hước nói.
Quân Cửu không nghi ngờ, cái này thật đúng là phong cách của Tiểu Ngũ.
Buồn cười, Quân Cửu nói: "Một con mèo ngốc, xem ra ta phải đi tìm nó trở về."
Nói xong, Quân Cửu thấy thần sắc Mặc Vô Việt có vẻ kì lạ, nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Lần này trở về vội vàng, chỉ là một nửa phân thân của ta. Tiểu Cửu Nhi, ta phải đi về." Mặc Vô Việt duỗi tay, đầu ngón tay quấn quanh một sợi tóc vướn trên khuôn mặt Quân Cửu, vến ra sau tai Quân Cửu. Hắn cất tiếng nói gợi cảm trêu người: "Tiểu Cửu Nhi chờ ta, ta sẽ trở về thực mau."
"Được, đi thôi." Quân Cửu mỉm cười gật gật đầu.
Tròng mắt Mặc Vô Việt dần sâu. Nàng thoạt nhìn một chút cũng không lưu luyến, tiêu sái tùy ý gật đầu. Hoàn toàn không có không nỡ giống như trong lòng hắn, từng phút từng giây đều không muốn cùng nàng tách ra.
Thở dài, Mặc Vô Việt sờ sờ gương mặt Quân Cửu, cảm xúc mềm mại. Hắn muốn nhìn xem tiểu yêu tinh không có lương tâm này, nói phụ trách, nhưng mà cũng không nghiêm túc coi trọng. Ít nhất còn chưa khắc thật sâu ở trong lòng nàng, phía trên thích dưới yêu.
Không nóng vội, nếu hai chân Tiểu Cửu Nhi đều đã dẫm vào, nàng là thuộc về hắn! Ai cũng không thể thay đổi, trời và đất cũng không được.
Thu hồi tay, Mặc Vô Việt búng tay một đạo quang mang hoàn toàn đi vào trong lục lạc. Hắn nói: "Ta để lại một đạo thần niệm ở chuông bạc, nếu có nguy hiểm, Tiểu Cửu Nhi có thể tự hành khởi động, đủ để ngăn cản bất luận công kích nào."
Quân Cửu gật đầu: "Được."
"Bảo bối của ngô, chờ ngô trở về."
Tiếng nói trầm thấp, thanh tuyến câu người mà gợi cảm, câu câu chữ chữ quanh quẩn trong lòng, thật lâu khó có thể tiêu tán, trái tim cũng bị trêu chọc rối loạn nhịp.
Quân Cửu chớp chớp mắt, Mặc Vô Việt hư không tiêu thất ở trước mặt nàng. Quân Cửu giơ tay sờ sờ gương mặt, đầu ngón tay còn có thể cảm giác được xúc cảm cực nóng Mặc Vô Việt vuốt ve qua, khóe môi hơi hơi nhếch lên: "Bảo bối của ngô?"
Nàng nhớ rõ kiếp trước từng nghe một người nói qua, tình yêu là hormone quấy phá giữa hai người.
Nàng cảm giác được hormone của Mặc Vô Việt, giống như anh túc thời khắc dụ hoặc nàng đi vào trong vực sâu. Bản thân mình có thể bình tĩnh bảo trì đến bây giờ, ngay cả Quân Cửu đều rất bội phục chính mình! Chẳng qua hình như, nàng cũng không muốn lại bảo trì bình tĩnh nữa. Nàng muốn thử xem, yêu Mặc Vô Việt là cảm giác thế nào?
* * *
Dưới Hàn Uyên vạn trượng.
Mặc Vô Việt trở về, một khắc phân thân cùng bản thể hợp lại, khóa tù long trên lưng rắc đứt gãy một thanh, long khí bị phong ấn giam cầm phóng lên cao, thiên địa biến sắc. Ân Hàn nửa quỳ ngẩng đầu, trong mắt lạnh băng hiện lên hưng phấn.
Khóa tù long phá rồi!
Ân Hàn: "Chúc mừng chủ nhân bài trừ một thanh khóa tù long!"
Thế gian phàm là bị Long tộc khóa tù long khóa lại, đều chỉ có một con đường chết. Nhưng chủ nhân của hắn thì khác! Khóa tù long không vây được ngài!
Ngồi ở trong hàn đàm, Mặc Vô Việt mở mắt ra, trong mắt vàng hiện lên ý cười nhu hòa. Mặc Vô Việt cũng không nghĩ tới, hắn cùng Quân Cửu song tu không chỉ có Quân Cửu thuận lợi đột phá, ngay cả hắn cũng lợi thành công phá giải một thanh khóa tù long. Đây là chỗ tốt của linh hồn bạn lữ?
Dư quang khóe mắt đảo qua Ân Hàn, mắt vàng nháy mắt yên lặng, trở nên lãnh lệ tàn bạo. Hắn mở miệng: "Ân Hàn, mở Thương Long điện ra."
"Chủ nhân, Thương Long điện một khi mở ra, sẽ đưa tới toàn bộ người Thượng Tam Trọng truy tìm tranh đoạt. Chủ nhân thỉnh cân nhắc!" Ân Hàn chắp tay hành lễ nói.
Mặc Vô Việt câu môi cười tà, hắn muốn chính là Thượng Tam Trọng điên cuồng! Thương Long điện hiện thế, mới có thể che lấp động tĩnh hắn phá vỡ khóa tù long sinh ra. Thiên địa dị biến là không che được, hiện tại chỉ dao động ở hàn uyên vạn trượng, thời gian càng lâu, mấy lão bất tử đó sớm hay muộn gì cũng có thể phát hiện.
Hiện tại hắn còn chưa muốn tìm bọn họ tính sổ. Mặc Vô Việt chỉ muốn ở bên cạnh Tiểu Cửu Nhi của mình, làm một "Hôn quân".
Mặc Vô Việt cong người cúi đầu, lạnh lùng bễ nghễ Ân Hàn: "Làm theo. Đánh tan bảy chìa khóa Thương Long điện rồi truyền ra ngoài, chỉ bấy nhiêu cũng đủ cho bọn họ tìm mấy trăm năm."
Ân Hàn bất chợt hiểu rõ nguyên nhân Mặc Vô Việt làm như vậy. Hắn lập tức không nói thêm gì nữa, cúi đầu lĩnh mệnh. Cưới vợ cùng báo thù, cáo sau có thể bất cứ lúc nào. Cái trước, chủ nhân còn chưa thu phục được phương tâm chủ mẫu tương lai. Đích xác cái thứ nhất càng quan trọng!
Lĩnh mệnh lui ra, Ân Hàn có thể tưởng tượng, ở trước khi chìa khóa Thương Long điện gom đủ mở ra Thương Long điện, toàn bộ thế giới Thượng Tam Trọng, Trung Tam Trọng đều lâm vào trong hỗn loạn! Vì không quấy rầy chủ nhân, thì Hạ Tam Trọng không cần tham dự.
Thương Long điện là của Tà Đế, cũng chính là một trong chín tòa bảo khố của Mặc Vô Việt.
Bên trong bất luận lấy ra một thứ gì đi, thì đều có thể làm cho thế giới này vì nó mà điên cuồng. Huống chi là chìa khóa lưu truyền ra ngoài, lấy được chìa khóa thì có cơ hội trở thành chủ nhân Thương Long điện!
Ân Hàn xác định, cho dù là những lão bất tử đó cũng không cự tuyệt được cái dụ hoặc này. Nhưng chờ bọn họ điên cuồng chém giết, cuối cùng tranh đoạt tiến vào Thương Long điện. Phát hiện chủ nhân còn ở đó! Nghĩ như vậy, trên mặt lãnh như khắc băng của Ân Hàn, cũng căng không được mà hơi hơi gợi lên ý cười.
Hắn thực chờ mong một màn này đến..
Ân Hàn lui ra, Mặc Vô Việt nhắm mắt lại lần nữa, khóa tù long bị đứt gãy một thanh, còn dư lại một thanh trên vai trái. Hắn cần thu liễm long khí, áp chế phong ấn tu vi cường đại, mới có thể trở lại Hạ Tam Trọng đi gặp Quân Cửu.
Không bao lâu nữa. Thực mau, thực mau là hắn có thể đi trở về!
Nghĩ đến Quân Cửu, Mặc Vô Việt hơi câu môi mỏng, ngậm ý cười sủng nịch tà tứ. Tiểu Cửu Nhi của hắn~
Bên này, Lãnh Uyên còn ở trong Phủ Thái Hoàng tại Hạ Tam Trọng, từ trong miệng Ân Hàn biết được hết thảy. Khống chế không được kinh hỉ, Lãnh Uyên một khuôn mặt cười đến xán lạn: "Thật tốt quá!"
"Trước đừng cao hứng. Đừng quên bảo vệ tốt chủ mẫu tương lai, huynh mà lại phạm sai lầm, chủ mẫu cũng không bảo hộ được huynh." Ân Hàn lạnh lùng nói với Lãnh Uyên.
Lãnh Uyên gật đầu: "Ta muốn mang Lệ Vân Xu đi gặp Quân cô nương, trở về lại nói sau." Lãnh Uyên nói xong thu hồi ngọc giản, hắn cất bước đi vào trong sân. Lệ Vân Xu đứng thẳng tắp ở chỗ đó chờ hắn. Lãnh Uyên tới mang nàng đi gặp Quân Cửu!
Hiện tại là thời điểm, giải quyết Lệ Vân Xu.
Đi vào trong phòng, Quân Cửu đang ngồi ở sau án thư nhìn một cái cái hộp nhỏ đặt trên bàn. Ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ tiến vào, Quân Cửu búng tay một cái.
Bộp!
Đôi mắt mê mang cảu Lệ Vân Xu nháy mắt thanh tỉnh. Nàng chấn kinh lui về phía sau hai bước, Lãnh Uyên liếc mắt một cái nhìn qua phong tỏa tất cả đường lui của Lệ Vân Xu, cũng làm sau lưng Lệ Vân Xu bốc lên hàn khí không dám động. Lệ Vân Xu vừa kinh vừa giận nhìn Quân Cửu: "Quân Cửu ngươi!"
Nàng đều nhớ rõ! Nhớ rõ chuyện phát sinh sau khi mình bị khống chế.
Quân Cửu câu môi nhìn nàng: "Lệ Vân Xu, ta cho ngươi hai lựa chọn."