Trọng Sinh [Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! - Mặc Lam Càng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Alissa, 6 Tháng tám 2019.

?

Bạn thích anh Sâm hay chị Vãn?

  1. Anh Sâm (bá đạo, trong nóng ngoài lạnh)

  2. Chị Vãn (Mạnh mẽ, kiên cường)

Results are only viewable after voting.
  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 10: Cùng anh đối nghịch.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Tô Vãn đứng tại chỗ cứng đờ cả người, biểu tình trên khuôn mặt vô cùng quỷ dị.

    Cái tên này cô không chỉ đã nghe qua, quả thật như nghe sấm đánh bên tai.

    Danh tính kia chính là huyền thoại của ngành kinh doanh ở đất nước M này, ở độ tuổi 27, hắn đã tạo ra một đế chế kinh doanh khổng lồ và thành công trở thành một trong những ông trùm hàng đầu thế giới, khiến nhiều gia tộc lâu đời đều phải kính nể, sợ hãi.

    Cho nên nếu anh ta không nói dối về danh tính của mình, chuyện cô cắn hắn khẳng định là oan uổng quá, cô một tiểu nhân nhỏ bé, làm sao dám chạy tới cắn anh ta đây?

    Tô Vãn đã cố gắng hết sức để nở một nụ cười: "Diệp tiên sinh, hôm qua tôi có mắt không tròng mạo phạm anh, xin anh đại nhân đại lượng khoan dung không cần chấp nhất kẻ tiểu nhân này, nhưng anh nói chuyện kia... Tôi thực sự từ trước đến nay chưa từng gặp qua anh lần nào cả."

    "Vật nhỏ, em thật sự không có lương tâm, quả nhiên lại có thể quên tôi."

    Anh ta phủ nhận lời nói của cô, giọng nói có phần rất chắc chắn nghe ra trong giọng điệu ấy thậm chí còn có chút ai oán, trách cứ, nhưng khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa khuôn mặt đã khôi phục sắc thái lạnh lùng vốn có, " Đến đây!"

    "Hả?"

    Não cô sụp đổ, ngốc nghếch mà chớp đôi mắt, không phản ứng kịp.

    Diệp Dục Sâm cười: "Đến đây cùng tôi dùng cơm."

    "Tôi nói là tôi muốn về nhà." Tô Vãn cảm thấy chính mình sắp bị tên gia hoả này chọc cho tức chết, nhưng vì kiên kỵ địa vị của hắn cô lại không dám làm càn, nổ lực làm ra cử chỉ dịu dàng, "Muộn rồi, tôi vẫn là nên quay về, nguyên ngày nay lại không có chút tin tức gì cả nhất định trong nhà khẳng định sẽ rất lo lắng."

    Diệp Dục Sâm không lên tiếng, đôi mắt đen nhánh trở nên vô cùng u ám: "Hôm đó em nói kẻ thù, là ai?"

    "Anh hỏi cái này làm gì?"

    "Đương nhiên muốn giúp em đối phó bọn họ." Anh ta lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt lộ ra tia nguy hiểm, cực kỳ giống một con báo đang trong tư thế săn mồi, "Tôi muốn xem xem, một ngày nào đó em thua trắng tay, liệu rằng có quay lại đây cầu xin tôi."

    Gân trên tráng Tô Vãn giật giật, cơ hồ khó có thể kìm nén sự cuồng nộ dã thú trong lòng mình.

    Cô nắm chặt tay thành quyền, phẫn nộ trừng to mắt nhìn hắn, nhưng hành động này không những không bắt nạt được người kia, ngược lại chỉ chọc hắn cười thêm.

    "Ngay cả khi em không chịu nói, tôi cũng dễ dàng tra tư liệu thông tin liên quan đến em, cho nên đừng cùng tôi chống đối, hậu quả em không nhận nổi đâu."

    Diệp Dục Sâm cầm trên tay ly rượu vang đỏ, không nhanh không chậm đảo nhẹ "Vật nhỏ, em hiện tại hẳn là biết nên làm như thế nào."

    Tô Vãn nghiến răng nghiến lợi.

    Anh không thúc giục cô, tay nâng ly rượu vang đỏ thản nhiên nhấp một ngụm, chờ đợi con mồi ngoan ngoãn đưa đến cửa.

    Sau năm phút giằng co, cô tước vũ khí đầu hàng, không tình nguyện đi đến ngồi bên cạnh hắn.

    Diệp Dục Sâm đưa tay ra ôm lấy eo cô, một tay đem cô ngồi lên đùi hắn, lại nhanh chóng hạ môi xuống cạy mở môi cô đem rượu trong miệng mình đưa vào.

    Tô Vãn bị sặc, hắn mới chịu buông ra, cô liền che môi lại không ngừng ho khan mấy tiếng.

    "Nhìn xem bộ dạng đáng thương này, thật làm người ta đau lòng, em nói xem, không biết hôn mà lại đi khách sạn tìm đàn ông khai phòng, nếu không phải gặp được tôi, không biết có phải hay không bị mấy tên côn đồ ăn rồi."

    "Hôm đó, tôi bị người ta chơi thuốc."

    Cô thật vất vả mới thở ra, nghe câu này, lại nổi điên, quay đầu lại và hét vào mặt anh ta, "Hơn nữa, ai muốn gặp anh chứ?"

    "Vậy em muốn gặp ai?" Người đàn ông nâng cằm cô lên, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm, "Em chỉ có thể là của tôi, tên nào dám nhúng nhàm, tôi sẽ cho hắn hối hận khi sinh ra thành đàn ông."

    Tô Vãn: "..."

    Người đàn ông này quả thực có độc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2019
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 11: Đắc tội với Diệp đại thiếu hậu quả thực quá bi thảm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    "Anh trước tiên buông tôi ra đi, tôi muốn ăn cơm."

    Tô Vãn không thể chịu đựng nỗi tư thế thân mật của hai người họ, duỗi tay đẩy đầu vai hắn ra một chút, tìm cớ muốn trở về chỗ ngồi của chính mình.

    "Không cần, cứ như thế này ăn đi."

    Hắn cười một tiếng vừa cắt gan ngỗng trên đĩa của mình đút cho cô ăn,Tô Vãn cảm thấy hành động này có chút giống cho tiểu cẩu ăn liền muốn cự tuyệt, nhưng người nào đó căn bản là làm ngơ hành động của cô.

    Cô cố làm ra vẻ tự nhiên cắn một miếng gan ngỗng trên chiếc nĩa hắn đưa tới, Diệp Dục Sâm nhìn cô ăn ý cười trong mắt càng gia tăng, đem toàn bộ thức ăn trong mâm đều đút cô ăn hết mới thoả mãn mà buông cô ra.

    "Đi thay y phục, lát nữa tôi gọi người đưa em về, đừng để người trong nhà lo lắng."

    Tô Vãn đang cầm khăn ăn lau miệng, nghe hắn nói, chợt sững sờ quay đầu nhìn hắn nghi ngờ, phảng phất đoán xem lời nói của hắn tính là thật sao.

    Tên gia hoà này hao tổn tâm tư trói cô đến đây, bắt cô tắm rửa dùng bữa tối xong lại dễ dàng có thể buông tha sao?

    "Như thế nào, không nghĩ muốn đi sao?"

    Anh ta rõ ràng là đã nhìn thấu tâm tư của cô, mỉm cười đưa tay véo mặt cô,"Được thôi, tối nay ở lại ngủ cùng anh, đúng lúc anh cũng luyến tiếc không muốn rời xa em, không bằng chúng ta có thể bên nhau nhớ lại cảm giác đêm hôm đó..."

    "Không, Không cần!"

    Cảm giác được ngón tay của hắn đặt trên hông cô vuốt ve, tức khắc làm cô hoàn hồn, cô như một con nai sợ hãi, cuống quýt nhảy dựng lên, "Tôi muốn về nhà, lập tức đưa tôi trở về nhà đi."

    "Vật nhỏ, em gấp gáp như vậy mà muốn rời đi, thật sự làm tôi quá thất vọng."

    Diệp Dục Sâm cầm rượu vang đỏ cười như không cười nhìn cô, "Em không sợ tôi không vui sẽ đổi ý không cho em đi nữa sao? "

    Thái dương Tô Vãn nổi gân xanh giật giật, bị thấy độ lật lọng của hắn mà nổi đoá: "Anh rốt cuộc muốn gì?"

    Diệp Dục Sâm chỉ cười: "Được thôi, không đùa em nữa, hôm nay không giữ em lại, tốt nhất em nên an phận, nếu còn dám chạy..."

    Lời nói ra được nửa điểm thì dừng lại, nhưng hàm ý tiềm ẩm bên trong đầy sự đe doạ có kẻ ngốc mới nhận không ra.

    Tô Vãn cúi đầu nhìn ngón tay mình không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.

    Diệp Dục Sâm liết nhìn cô một cái, khoé môi câu lên một nụ cười: "Nói nhiều như vậy nhưng tôi vẫn chưa biết tên em, vật nhỏ, em tên gọi là gì?"

    Tô Vãn thuận miệng lưu loát trả lời: "Lý Vân."

    "Tên thật? "

    "Nếu anh không tin thì đừng có mà hỏi tôi, chỉ có một cái tên, tôi có cái gì phải nói dối anh."

    Cô thẹn hoá thành giận, gầm nhẹ.

    Người đàn ông đối diện bất động, trao cho cô một nụ cười ý vị thâm trầm: "Vẫn là câu nói kia, nếu tôi biết em gạt tôi, em thật sự sẽ khóc không ra nước mắt."

    Tô Vãn: "..."

    May mắn thay hắn không tiếp tục truy vấn, khai ân đồng ý làm người đưa cô về.

    Trái tim Tô Vãn đêm nay xem như được thả lỏng, nhanh chóng đi lên lầu để đổi quần áo.

    Nhưng cô ấy không biết rằng sau khi rời đi đã vô tình làm rơi điện thoại di động của chính mình.

    Diệp Dục Sâm nhặt được chiếc điện thoại nằm trên giường trong phòng ngủ, mở màng hình liền trông thấy ảnh chụp Cố Dĩ Trạch.

    Trong máy hoàn toàn đều là ảnh của người đàn ông này, từ chính diện, góc nghiêng sườn mặt, các góc độ khác nhau đều có.

    Thần sắc của Diệp Dục Sâm trở nên lạnh lùng, quanh thân hắn hàn khí toả ra dày đặc, lãnh khốc chí mạng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2019
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 12: Cô lại chạy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Trời đã sập tối, Diệp Dục Sâm lo lắng cô về sẽ không an toàn nên kêu tài xế của mình đưa cô về.

    Chiếc xe chạy được một đoạn không xa, cô mới chợt phát hiện mình đánh rơi điện thoại.

    Muốn quay trở lại lấy nó, nhưng bây giờ cô vừa nghĩ tới cái tên Diệp quái đản liền rụt đầu lại, vất vả lắm mới thoát được ra đây, cô không muốn vì chiếc điện thoại mà quay trở vào miệng cọp.

    Đêm nay trời cao gió lớn, vạn nhất tên kia phát điên đem cô ra làm mấy hành động cầm thú.

    Cô trầm ngâm ngẫm nghĩ, vẫn là nên nói với bác tài xế đưa cô đến cửa một trường đại học nào đó trong thành phố nói chính mình là sinh viên của trường, sau đó nhắm cửa Đông vào, cửa Tây ra, đánh một chiếc taxi chuồn đi...

    Mặc kệ người nào đó có vì sự lừa gạt của cô mà tính sổ hay không, Tô Vãn vẫn cảm thấy rất lạc quan, cái kia chừng nào tìm được cô đi hãy nói.

    Loại chuyện này khẳng định không có lần thứ hai, sẽ không như hôm nay xui xẻo đến mức đi trên đường đụng hắn đến nỗi thương tích đầy mình đi.

    Khi cô về đến nhà đã mười giờ tối.

    Tô Kiến Nam có chút không hài lòng muốn cô giải thích lý do về muộn, Tô Vãn không cần nghĩ ngợi dứt khoát nói cùng Cố Dĩ Trạch hẹn hò.

    Nghe những lời này, lông mày của Tô Kiến Nam lập tức giãn ra, còn nói về sau có cơ hội nên gọi Cố Dĩ Trạch vào nhà ngồi chơi để tạo giao tình.

    Tô Vãn đáp lại cho có lệ, rồi nói bản thân mệt, liền trực tiếp đi thẳng lên lầu trở về phòng.

    Tô Như Nguyệt đứng bên ngoài phòng khác, vừa đúng lúc nghe thấy hai người nói chuyện, ba chữ Cố Dĩ Trạch như có kịch độc đâm thẳng vào tim cô, tay không tự giác nắm lại thành quyền, sự thù hận trong lòng cô dậy sóng với tốc độ khủng khiếp.

    "Chị, chị ngủ rồi sao?"

    Tiếng gõ cửa đi cùng với giọng nói dịu dàng, đạo đức giả của Tô Như Nguyệt lọt vào.

    Tô Vãn dùng đầu gối đoán cũng biết cô ta không có ý tốt, hoàn toàn không có hứng thú đáp lại:

    "Tôi có chút không thoải mái, muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói."

    Cô lúc này đau đầu nhìn đóng ảnh bừa bộn khắp phòng chụp Cố Dĩ Trạch.

    Cô từng thích hắn đến mức gần như cuồng tín, lấp đầy ảnh hắn ở mọi nơi cô có thể nhìn thấy, trên điện thoại, trên tường, trên bàn...

    Cô như một con quỷ, lấy việc sẽ cưới anh làm mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc sống của mình.

    Nhưng hiện tại xem lại, cô cảm thấy mình thực sự ngu ngốc và lố bịch đến buồn cười.

    Cô cảm thấy nó thật chướng mắt, đem tất cả các bức ảnh ném chúng vào thùng rác bên cạnh.

    Tiếng gõ cửa bên ngoài chưa dừng lại, Tô Như Nguyệt không có ý định từ bỏ: "Chị ơi, em thực sự có một chuyện rất quan trọng tìm chị, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của chị, chị mau mở cửa đi, chuyện này không thể..."

    Lời của cô ta chưa nói xong, cửa phòng đã bị kéo ra, Tô Vãn đứng trước cửa, mặt không biểu cảm nhìn cổ: "Chuyện gì?"

    Tô Như Nguyệt không trả lời, đảo mắt nhìn thấy thùng rác đầy ảnh chụp, lập tức kinh ngạc trừng lớn hai mắt:"Chị, làm sao lại đem ảnh chụp của anh Dĩ Trạch ném đi, chị không phải vẫn luôn xem chúng là bảo bối sao?"

    Đáp lại lời ả là một tiếng cười lạnh hết sức mỉa mai đến cực điểm: "Không nghĩ đến, muốn ném liền ném, cái cũ không bỏ đi cái mới sẽ không tới"

    Tô Vãn dựa vào ngưỡng cửa vừa nghịch ngợm với móng tay, cười và giải thích hành vi bất thường của mình, "Cuối cùng tôi với Cố Dĩ Trạch cũng đã xác định ở bên nhau, muốn nhìn anh ta lúc nào nào chả được, nhưng còn cô chỉ có thể đứng trong bóng tối mơ ước nhìn trộm vị hôn phu của tôi thôi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2019
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 13: Có bản lĩnh thì đi tố cáo đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    "Chị..."

    Sắc mặt Tô Như Nguyệt nhất thời cứng ngắt, tuy chính mình yêu thầm Cố Dĩ Trạch là thật, đào góc tường nhà chị ta cũng đúng nhưng khi bị Tô Vãn nói thẳng ra vậy cô ta có điểm không chịu đựng nổi.

    Nhưng rất nhanh ả ta lại kìm nén lại được, mang theo khiêu khích hất cầm: "Chị, chị đừng nói dối, ngày hôm đó người đàn ông kia không phải Cố Dĩ Trạch?"

    "Cô nói đúng, đúng như những gì cô thấy đấy."

    Tô Vãn nâng một tay nâng niu mái tóc của mình, tay khác chóng lên cửa, biểu tình mỉa mai hỏi lại, "Nói như vậy, cô chính mình thừa nhận ngày đó đã đem tôi đưa đi khách sạn, còn tìm hai người đàn ông lưu manh muốn làm nhục tôi, tất cả là do cô bày ra?"

    "Tất nhiên là không phải, em biết chị đang nói dối, chuyện kia do chị bịa ra."

    Tô Như Nguyệt phản bác lại, từ trong túi lấy ra một cái USB nắm trên tay quơ quơ: "Chị, chị hẳn là biết trong khách sạn có camera, đây là em cố ý đi đến khách sạn kia lấy, bên trong thấy chị bị một người đàn ông mang đi, từ thân hình nhìn dễ dàng biết đó không phải anh Dĩ Trạch."

    Tô Vãn âm trầm, lạnh lùng, không lên tiếng.

    Tô Như Nguyệt lại cười: "Chị nói xem nếu cái này bố mà biết hay Cố gia trông thấy, bọn họ có còn cho chị với Cố Dĩ Trạch lấy nhau?"

    Tô Vãn nhìn cô ta.

    Cô cái gì cũng không nói nhìn ả ta chằm chằm, đại khái là một phút.

    "Chị như vậy nhìn tôi làm cái gì?"

    Tô Như Nguyệt bị loại ánh mắt đó nhìn đến có chút khó chịu, nhếch khoé môi châm biếng lên tiếng, "Chị, chị cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là người em tốt thôi, không thể trơ mắt nhìn chị cùng đám người đó lêu lổng, phải hiểu, không sớm hay muộn em cũng phải nói với bố."

    "Vậy cô tốt nhất nhanh đi tố cáo đi." Tô Vãn một chút cũng không dao động, đưa tay đóng cửa lại.

    Cô tự nhiên sẽ không ngốc nghếch mà đi tin cô ta nói mấy chuyện ma quỷ.

    Tô Như Nguyệt nếu thực sự có bằng chứng trong tay đã sớm cầm đi đưa cho Tô Kiến Nam cùng mấy vị trưởng bối của Cố Gia, đem ra dư luận gây nhốn nháo rồi, không đâu lại đi tìm cô trước?

    Tám chín phần là muốn gạt cô.

    Nói xong câu đó cô tự nhiên phất tay đuổi người, đóng cửa lại.

    Rầm!

    Tô Như Nguyệt vội vàng lùi về sau mấy bước, nhìn cánh cửa đóng kín, hung hăng cắn chặt răng.

    Cô ta hiện tại quả thật không có cái gì gọi là bằng chứng có thể chứng minh ngày đó ở trong khách sạn tột cùng là xảy ra chuyện gì, camera theo dõi của khách sạn cô xác thực đã đến tìm nhưng có người lại nhanh hơn cô một bước cầm đi rồi.

    Cô không thể tra hỏi được thân phận của người kia vì thế trực tiếp đến tìm Tô Vãn tính kế lên đầu cô ta, vẫn luôn cảm thấy buổi tối đó nhất định có chuyện gì đã xảy ra, nếu không sao lại chột dạ hủy đi chứng cứ.

    Cũng bởi vì chuyện này, cô liền nghĩ có thể dùng nó doạ tiện nhân kia một chút, thậm chí máy ghi âm cũng đã mang lên theo lại không nghĩ lại mất mặt thế này, cái gì cũng không ghi lại được.

    "Ban đầu còn tưởng là con thỏ nhỏ, Tô Vãn xem ra tôi đã xem nhẹ cô rồi."

    Tô Như Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt cười lạnh. "Chờ xem đi, Dĩ Trạch nhất định sẽ là của tôi, tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về tôi."

    Cách một tầng cửa phòng, Tô Vãn lúc này đang dựa người vào tường xuất thần.

    Cô biết rõ, Tô Như Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

    Quan hệ của cô với Cố Dĩ Trạch sớm hay muộn cũng có ngày bị bại lộ, nên tìm cách giải quyết trước nếu không Tô Kiến Nam cùng Cố gia bên kia sẽ liên hôn thành công, nhất định sẽ đổi cô đi lấy lợi ích.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2020
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 14: Vấn đề nan giải của cô ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Tìm kiếm Diệp Dục Sâm xin được giúp đỡ sao?

    Người đàn ông được cộng đồng doanh nghiệp truyền bá như một huyền thoại, với thân phận cùng địa vị của hắn, nếu hắn ta sẵn sàng giúp đỡ, đừng nói đến Tô Kiến Nam ngay cả Cố gia e rằng cũng sẽ không dám cùng hắn đối nghịch.

    Dùng đầu gối mà suy đoán cũng biết hắn sẽ không giúp cô vô cớ trừ khi cô bán mình cho hắn.. T
    ô Vãn đỡ trán thở dài, nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này khỏi đầu.

    Kiểu người mang theo súng tùy thân bên mình vừa thấy đã biết không phải loại người đơn giản, có khi lại thực sự là xã hội đen nếu rơi vào rồi liền không bò ra được thì xong đời, cô hiện tại vẫn chưa muốn chết.

    Vì vậy liền gạt chúng xuống, chuyện thoát khỏi sự khống chế của gia đình chỉ còn có thể dựa vào chính mình, ít nhất là đến khi kinh tế hoàn toàn độc lập.

    Cô ném mình xuống giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà trong một thời gian dài, lăn qua lăn lại suy nghĩ không ra chính mình có thể làm gì được.

    Kiếp trước khi cô hai mươi tuổi mục tiêu duy nhất của cô là kết hôn với Cố Dĩ Trạch, trừ việc đó ra dường như cô chưa bao giờ nỗ lực với bất cứ điều gì khác.

    Việc học cũng không nhắc lại, điển hình là loại học dốt, nhờ dựa vào mối quan hệ của gia đình miễn cưỡng cùng vào được trường đại học hạng ba, cho đến bây giờ nợ môn cũng không ít, việc tốt nghiệp được hay không thật khó nói, mặt khác bản lĩnh gì cũng đều không có..

    Giữ những lá bài xấu trong bàn tay này, cô muốn tự mình tạo ra một số thành tích có vẻ như đó thực sự không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

    "Haizzzz.."

    Theo bản năng liền thở dài lật người lại, cảm thấy vẫn hơn là ngủ một giấc dậy rồi lại suy xét vấn đền này sẽ tốt hơn.

    Trong ba ngày tiếp theo, cô tra cứu các trang web tuyển dụng lớn, nhưng cô không tìm thấy gì, cho đến khi bất ngờ tìm thấy một đoàn làm phim Internet đang tuyển diễn viên.

    Mắt cô ấy hạ xuống và dừng lại một lúc lâu trước tin tức đó..

    Sáng hôm sau, Tô Vãn theo địa chỉ được ghi lại tìm đến đoàn làm phim đi phỏng vấn.

    Hóa ra tên đạo diễn này lại là một tên cặn bã, thấy cô tuổi trẻ nhan sắc xinh đẹp liền nổi lên sắc tâm, kêu cô vào hậu trường, nói cái gì mà chỉ cần cô đáp ứng bồi hắn một đêm liền giao vai nữ nhân vật số 3 cho cô đảm nhiệm.

    Tô Vãn giận dữ, tay bắt lấy chai nước khoáng đã nở nắp nằm trên bàn hất thẳng vào mặt hắn, sau đó xoay người rời đi.

    Phía sau liền truyền tới tiếng mắng phẫn nộ của tay đạo diễn, cô làm như không nghe thấy kiêu ngạo mà nghênh ngang bỏ đi.

    Cứ vậy nháo loạn một hồi, quả thật rất có khẩu khí nhưng đây lại không phải là một hành động sáng suốt, cả ngày nay, Tô Vãn đã chạm vào không ít cái đinh vì thế một vai thỏa đáng cũng không được nhận.

    Trên thực tế, cô cũng biết rằng theo quy luật trò chơi trong ngành giải trí, hầu hết các vai chính đã được an bài từ trước, nếu không có sự ủng hộ của ai thì một người mới như cô chỉ còn hai con đường lựa chọn.

    Hoặc là bán mình vì vai diễn, dựa vào việc lấy lòng mấy tên đạo diễn để giành lấy cơ hội, hoặc đóng một số nhân vật qua đường ít lộ mặt, không có lời thoại.

    Nhưng cô không thực sự là người mới.

    Khi còn nhỏ cô đã từng đóng hai vai chính cho hai vở diễn, lúc ấy cô rất lửa, nhưng cô đã không xuất hiện trở lại trong một thời gian dài, mọi người đều quên cô rồi.

    Nếu khi xưa cô theo đuổi tới cùng thì hiện tại cô cũng được xem như một vị tiền bối, đã tích lũy không ít tác phẩm..

    Đáng tiếc..

    Đáng tiếc năm đó mẹ cô vừa qua đời, bố kết hôn với mẹ kế Lâm Mỹ Lan, sau đó sử dụng nhiều lý do khác nhau để ngăn cô tiếp tục làm những gì cô thích.

    Người phụ nữ đạo đức giả luôn rót vào tai cô những lời xúi giục, bảo Cố gia là một gia đình có tiếng họ sẽ không chấp nhận con dâu của mình xuất đầu lộ diễn trước công chúng.

    Vì thế tại thời điểm đó để làm hài lòng bố mẹ cô đã từ bỏ sở thích và ước mơ của mình để kết hôn với Cố Dĩ Trạch.

    Hiện tại nghĩ lại thật sự quá buồn cười.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2020
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 15: Tiệc sinh nhật của Cố lão gia tử.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Trời đã tối Tô Vãn mới trở về nhà lại nhìn thấy Tô Như Nguyệt mặc váy đuôi cá màu tím nhạt, đứng ở sảnh dưới lầu.

    Không quá lâu, Tô Kiến Nam và Lâm Mỹ Lan cũng xuống cầu thang, họ mặc quần áo rất đẹp, họ đã sẵn sàng để ra ngoài.

    Lông mày của Tô Vãn cứng lại.

    Cô cảm thấy chính mình hình như đã bỏ lỡ một chuyện gì đó.

    Biểu cảm của Tô Kiến Nam thậm chí còn ngạc nhiên hơn cô, trực tiếp thốt lên: "Làm thế nào ăn mặc như thế này, Cô Dĩ Trạch không cùng con ở bên nhau sao?"

    "Ý bố là gì?" Chân mày cô nhíu càng chặc.

    "Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của Cố lão gia, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng đi mừng thọ Cố lão gia tử, như thế nào, chị lại không biết?"

    Tô Như Nguyệt nhìn cô với sự hả hê sung sướng khi người gặp hoạ, cô ta rõ ràng không thể chờ đợi để xem kịch hay ngay, nhưng vẫn cố phải giả vờ là một người tốt. "Dĩ Trạch ca ca cũng đúng thật là, một điều quan trọng như vậy, tại sao lại không nói với chị?"

    Thần sắc Tô Vãn chuyển lạnh ngay lập tức.

    Sinh nhật lần thứ 70 của Cố lão gia, trong trí nhớ của cô hình như từng xảy ra, đó là chuyện của kiếp trước, thời gian trôi qua đã lâu cô hiện tại chỉ là không nhớ rõ ngày.

    Lâm Mỹ Lan và Tô Như Nguyệt hẳn đã nhớ rõ, nhưng sáng nay thời điểm cô ra cửa họ không hề đề cập đến sinh thần 70 của Cố lão đây, đây rõ ràng là có tâm cơ với cô.

    Tô Kiến Nam nóng nảy, liên tục thúc giục: "Được rồi, đừng nói gì nữa, nhanh lên thay quần áo, thời gian không sớm nữa hôm nay không thể đến muộn được!"

    Tô Vãn lạnh lùng nhìn sự kiêu ngạo của Tô Như Nguyệt, cuối cùng một lời cũng không nói đi vòng qua bọn họ lên lầu.

    Đi lên lầu và bật tủ quần áo ra, cuối cùng cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

    Cô không có một cái váy nào ra hồn để đi dự tiệc.

    Quần áo trong tủ khá nhiều, nhưng hầu hết chúng trước đây đều được Lâm Mỹ Lan chọn, nó trông rất sang trọng nhưng không phù hợp độ tuổi của cô, hều hết các màu đều già dặn, tạo cảm giác nhợt nhạt.

    Nếu cô thực sự chọn ra một chiếc và mặc nó sau đó đến đứng bên cạnh Tô Như Nguyệt thì chẳng phải làm nền cho ả ta sao, vừa khéo léo giúp cho Tô Như Nguyệt tôn lên vẻ tươi mát và thoát tục.

    Bữa tiệc sinh nhật của Cố lão gia đến dự toàn những người nổi tiếng về chính trị và kinh doanh, Lâm Mỹ Lan muốn con gái bước lên đỉnh cao mà tốn không ít tâm cơ.

    Cô ở trên nửa ngày vẫn không có động tỉnh, nhưng những người phía dưới không thể chờ đợi, gọi Tô Như Nguyệt lên gọi: "Chị, chị có khoẻ đó không? Mọi người đang đợi, mọi người sẽ trễ mất nếu bây giờ còn không đi."

    Tô Vãn đi đến cửa phòng, nhưng không mở cửa: "Hôm nay tôi không thoải mái, tôi sẽ không đi ra ngoài, mọi người đi đi, chơi vui vẻ."

    Bên ngoài yên tĩnh hồi lâu.

    Tô Như Nguyệt không mong nhận được câu trả lời như vậy, sau một lúc, cô ta quay lại và đi xuống cầu lầu.

    Ít phút sau, Tô Vãn liền nghe tiếng động cơ ô tô truyền dưới lầu, đi đến cửa sổ sát mặt đất kéo rèm nhìn, cười khẩy.

    Ở kiếp trước đúng hôm nay, cô cũng như thế này nhìn họ rời đi, sau hôm đó liền nghe được tin tức Cố gia từ hôn.

    Vì chuyện ở quán bar mà thân bại danh liệt, Tô Kiến Nam nói cô hổ thẹn không đến liền mang theo Tô Như Nguyệt đi, đem cô vứt ở nhà.

    Thật lâu đến sau này cô mới biết hoá ra khi Tô Như Nguyệt đến Cố gia đã gây ấn tượng tốt với dì Cố.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2020
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 16: Cô là tiêu điểm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Về sau đó, dì Cố liền mặc định Tô Như Nguyệt là con dâu và cố gắng hết sức gán ghép Tô Như Nguyệt cùng Cố Dĩ Trạch, đến cuối cùng Tô Như Nguyệt được như ước nguyện dưới sự giúp đỡ của dì Cố vừa hỗ trợ vừa không thể tách rời.

    Lần này, Tô Vãn sẽ không trơ mắt nhìn nó xảy ra nữa.

    Tôi Vãn thầm nghĩ, việc họ làm muốn cho cô không đến Cố gia là không có khả năng, sở dĩ cô muốn ở nhà là để chọn thời điểm thích hợp xuất hiện, hảo hảo xem xem biểu hiện thần sắc trên mặt bọn họ ra sao.

    Về lễ phục, hiện tại đi mua khẳng định là đã trễ, nhưng..

    Mắt cô chuyển sang chiếc váy đỏ ở góc tủ, đó là thứ cô mặc khi đi ăn cùng Diệp Dục Sâm hai ngày trước, thời điểm lúc rời đi, vị đại thiếu gia kia trực tiếp đưa cho cô.

    Ban đầu cơ bản trực tiếp muốn ném đi rồi, hiện tại nhìn lại, thật khéo vừa đúng lúc có tác dụng.

    Tô Vãn thay đổi trang phục và trang điểm, không nhanh không chậm ra khỏi cửa, tự mình lái xe đi Cố gia.

    Tô Như Nguyệt đến tương đối sớm hơn, sau khi chào hỏi những người lớn tuổi, lập tức đi tìm Cố Dĩ Trạch.

    Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá màu tím nhạt ngày hôm nay, trông nó tinh khiết và dịu dàng, cùng với vẻ đẹp khi trưởng thành đã thu hút rất nhiều sự chú ý xung quanh.

    Mẹ của Cố Dĩ Trạch đặc biệt hài lòng với cô, từ lúc vừa bắt đầu đã lôi kéo cô trò chuyện tới bây giờ, càng xem càng hài lòng, cố ý đem con trai của mình gọi ra, muốn tác thành hai người thành một đôi.

    Tô Như Nguyệt hưởng thụ toàn bộ ánh mắt có kinh diễm, có lẫn ghen ghét, có chút đắc ý mà hất cầm lên cao, lòng đầy kiêu ngạo. Nh
    ưng mà, Cố Dĩ Trạch đối với cô ta không cảm thấy hứng thú.

    Sau khi lịch sự chào một câu, liền không mở miệng nói thêm.

    Tô Như Nguyệt cảm giác được thái độ lạnh lùng của hắn, thiếu chút nữa nghiến răng nghiến đến gãy hàm.

    "Dĩ Trạch ca.."

    Cô gọi cho anh, muốn tìm một chủ đề để trò chuyện, nhưng Cố Dĩ Trạch vừa mở miệng là nhắc đến người mà cô không muốn nhắc đến nhất: "Tô Vãn đâu? Tại sao cô ấy không ở bên em?"

    Biểu tình trên khuôn mặt Tô Như Nguyệt cứng lại: "Hôm nay chị không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi, chị ấy gửi lời muốn em chào hỏi chú dì."

    Cô ta vừa dứt lời quản gia đã đi đến thông báo với bọn họ, Tô Vãn tiểu thư tới.

    Biểu tình Tô Như Nguyệt tức khắc liền vặn vẹo.

    Cánh cửa phòng tiệc được mở ra, một dáng người mặc trang phục màu đỏ xinh đẹp tiến vào, rực rỡ như một ngọn lửa lóa mắt, khi cô di chuyển, bên cạnh cô nháy mắt hết thảy đều làm nền.

    Ai đó nhìn qua và rồi không thể dời đi tầm mắt.

    "Cô ấy là thiên kim nhà ai, thật quá xinh đẹp?"

    "Không biết, chưa thấy qua bao giờ"

    Khách nhìn Tô Vãn đi qua, nhịn không được tụm đầu ghé tai bát quái.

    Đừng nói đến bọn họ, chính cả Tô Kiến Nam người được gọi là bố cô thiếu điều còn không nhận ra con gái của mình.

    Cái này.. Cùng với trước kia là một trời một vực.

    Cố Dĩ Trạch bình tĩnh hơn một chút. Sau giây phút kinh diễm, anh lập tức thu hồi tâm tình, hướng cô chào hỏi: "Không phải nói không tới sao?"

    "Làm sao, không chào đón tôi?" Tô Vãn cong khoé môi cười đến nở rộ.

    Cố Dĩ Trạch nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô ấy, nháy mắt có chút hoảng loạn.

    Tô Vãn hướng sau lưng hắn nhìn thấy Tô Như Nguyệt đang nhìn chằm chằm bên này, cô đột nhiên mỉm cười đến mức càng sáng lạn, còn cố ý làm trò trước mặt ả, đi đến khoác tay Cố Dĩ Trạch.

    Đôi mắt Tô Như Nguyệt đều phun ra hỏa.

    Tô Vẫn lại làm như không thấy sự tức giận trong mắt ả, chính mình kéo Cố Dĩ Trạch nói chuyện.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2020
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 17: Anh ta có chút động tâm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    editor: Alissa.

    Cố Dĩ Trạch nhìn thấy cô dính đến đây, lông mày nhăn lại vừa ghê tởm, duỗi tay cố đẩy cô ra.

    "Cố Dĩ Trạch, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta"

    Tô Vãn nhìn ra được ý đồ của hắn, quyết định động thủ một bước, trước hạ giọng nhắc nhở một câu, "Anh thân là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, trước mặt người khác nên âu yếm tôi một chút, nếu anh ở chỗ này làm tôi mất mặt, đừng có trách tôi làm anh xấu hổ, đến lúc đó xem ai rớt xuống đài trước."

    Cố Dĩ Trạch tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô: "Tôi ghét nhất người khác uy hiếp tôi."

    "Thật thông minh, tôi chính là thích đe dọa người khác đấy, đặc biệt là anh." Tô Vãn cong môi, nụ cười rạng rỡ đến mức sáng lạn.

    Tròng mắt của Cố Dĩ Trạch phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng của cô ấy, một đôi mắt đen ngập nước nhìn anh, có một chút thuần khiết cùng dịu dàng.

    Anh lại một lần nữa ngây người.

    Tô Vãn trong ký ức của anh ta luôn trang điểm đậm không phù hợp với lứa tuổi, quần áo và trang sức cũng không phù hợp, nói tóm lại không biết cái gì mới gọi là sang trọng, đôi mắt luôn mang theo sự kiêu ngạo dã man, không xem ai ra gì ngu xuẩn mà diễn, mười phần là được nuông chiều thành một đại tiểu thư điêu ngoa.

    Nhưng ngày hôm nay.. Cô thực sự có vẻ như là thực sự thay đổi bản thân.

    "Cô đang làm cái quái gì thế?" Hắn định tâm lại, hạ giọng hỏi nhỏ một câu.

    Miệng Tô Vãn khẽ động, vừa định nói chuyện, khoé mắt dư quang lại thoáng nhìn thấy bọn Tô Như Nguyệt đang tiến về phía này.

    Hiển nhiên, Tô Như Nguyệt không cam lòng bị bỏ rơi, muốn đến lấy lòng Cố Dĩ Trạch gây sự chú ý.

    Tô Vãn đoán được suy nghĩ của cô ta, đột nhiên thay đổi ý định, cố tình vươn tay ra ôm lấy cổ Cố Dĩ Trạch, nhón chân lên ghé sát tai hắn: "Anh biết đấy, bố tôi rất coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, điều này có liên quan đến địa vị của tôi ở nhà, anh phải giúp tôi."

    Cố Dĩ Trạch có chút lo lắng.

    Hai người họ lúc này tư thế quá thân mật, cả người cô đều dán lên người hắn, một cổ mùi hương nhàn nhạt mang mùi sữa tắm kín đáo bay vào mũi hắn, mùi bạc hà, thật tươi mát, làm cả người thật thoải mái.

    Anh ta nghĩ, cô chắc là đã tắm xong trước khi tới đây.

    Tô Vãn nhìn Tô Như Nguyệt ở phía đối diện mặt đã xanh lét, nụ cười trên môi cô sâu hơn nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.

    Tô Như Nguyệt xiết chặt quyền, thầm thề trong lòng, nguyền rủa Tô Vãn chết không được tử tế.

    Không chỉ cô ấy, mà những người khác xung quanh cũng đã chú ý đến việc này.

    Hôm nay là bữa tiệc của Cố lão gia tử, Cố Dĩ Trạch là tâm điểm tất nhiên sẽ thu hút đến sự chú ý của mọi người, Tô Vãn cứ thế công khai cùng hắn ôm nhau một chỗ tất nhiên sẽ là một đề tài bàn tán của thiên hạ.

    "Tôi nhớ ra rồi, cô gái này dường như là con gái của Tô Kiến Nam, chính là vị đã đính hôn với Cố gia" Đột nhiên có ai đó thốt lên làm mọi người bừng tỉnh.

    "Không phải vị tiểu thư kia là người xấu sao? Nói ra lại không giống như vậy, tính khí thực sự rất tốt."

    "Ai biết được?"

    Bên này mấy người châu đầu ghé tai, Tô Như Nguyệt đứng bên cạnh họ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, tức giận đến nỗi đem răng hàm nghiến ken két.

    Theo tính toán lúc trước của ả ta là đem Tô Vãn ra làm nền cho mình, chính mình trở thành tiêu điểm của toàn bộ buổi tiệc, nhưng xem ra hiện tại.. Như thế nào lại thành ra như vậy.

    Tô Vãn rất vừa lòng với phản ứng của ả, thấy rằng mục đích của mình đã đạt được, cô vội vàng lùi về sau vài bước cùng Cố Dĩ Trạch giữ khoảng cách.

    Nhưng cô chợt rùng mình một cái nhìn lên trên tầng hai.

    Nhưng trên kia trừ hành lang trống không có một ai trên đó.

    Nhưng...
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2020
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 18: Kẻ dối trá Tô Như Nguyệt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy có người đứng ở đó vừa rồi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rất lạnh và sắc bén, làm sống lưng cô một cổ lạnh toát.

    "Mẹ..."

    Bên tai nghe thấy âm thanh Cố Dĩ Trạch, lúc này mới kịp hồi phục lại tinh thần, quay người lại nhìn phía sau.

    Cố phu nhân đã đi đến đằng sau cô.

    "Dì."

    "Chào con."

    Cố phu nhân trả lời cho có lệ, thái độ thờ ơ hoàn toàn trái ngượi với sự nhiệt tình với Tô Như Nguyệt lúc nảy.

    Tô Như Nguyệt nắm được chi tiết nhỏ này, một phen đắt ý không thôi.

    Cô ta đi đến bên cạnh Cố phu nhân, ân cần duỗi tay ra dìu bà, đi theo thuận thế nhìn về phía Tô Vãn làm ra bộ dáng quan tâm: "Chị, chẳng phải chị bảo không tới sao? Như thế nào lại..."

    "Tôi có bảo không tới sao? Là khi nào vậy?"

    Tô Vãn trực tiếp giả ngu, cười lạnh nhìn ả trực tiếp hỏi ngược lại:

    "Nói đến chuyện này, tôi còn phải hỏi cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải tôi bảo cô nói với bố chờ một chút sao? Như thế nào mọi người lại đi trước?"

    "Cô..."

    Tô Như Nguyệt sắc mặt tức khắc trầm xuống, một cổ phẫn nộ dâng lên từ đáy lòng khi bị chơi xỏ.

    Nhưng vì muốn làm trò trước mặt để lấy lòng Cố Dĩ Trạch cùng Cố phu nhân nên ả không dám phát tác.

    Cố phu nhân nhìn Tô Vãn, hung hăng mà nhíu mày.

    Nhìn cô xem xét, liền cho là thật là do Tô Như Nguyệt đã quên đợi cô cùng đến đây, cô cũng không cần thiết tại thời điểm này hùng hổ doạ người làm cho tất cả mọi người đều xấu hổ, một chút hình tượng người chị rộng lượng đều không có.

    Tô Như Nguyệt nhìn mặt đoán ý, phát hiện Cố phu nhân mày nhíu chặt, vội vàng tiến lên kéo tay Tô Vãn: "Chị, thật xin lỗi, có thể là em đã hiểu lầm ý chị rồi, thật sự em không cố ý không đợi chị theo, chị đừng chấp nhất cùng em nha."

    Trong thời điểm nhạy cảm này mỗi cử chỉ hành động của ả đều biểu hiện thật sự khéo léo.

    Dì Cố nhìn cô ta hài lòng gật đầu.

    Thật ra thành thật mà nói, so với Tô Vãn, bà vẫn thích nhị tiểu thư Tô gia, vị này so với chị gái mình về mọi mặt đều tốt hơn rất nhiều.

    Về trình độ học vấn, Tô Như Nguyệt là sinh viên một trường đại học nổi tiếng vừa lại đa tài đa nghệ còn Tô Vãn chỉ học trường top ba vô dụng. Về tính cách, Tô Như Nguyệt khiêm tốn và lịch sự, hiểu đúng mực biết tiến thối, Tô Vãn lại là người tùy hứng, điều ngoa, kiêu ngạo không có lý lẽ, hai người như trời với đất không thể đem ra so sánh.

    Nếu không phải Cố lão gia tử (cha chồng) khăn khăn đòi, bà ta chắc chắn sẽ chọn Tô Như Nguyệt thay vì Tô Vãn làm con dâu.

    Tô Vãn mắt nhìn thấy dáng điệu làm bộ làm tịch của Tô Như Nguyệt, lạnh nhạt thờ ơ đem tay mình rút về, căn bản không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.

    Tô Như Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến sự thờ ơ của cô, biểu hiện vẫn rất nhiệt tình lại thân thiết, cực kỳ giống một đôi chị em tốt.

    So sánh hai người, Cố phu nhân cảm thấy Tô Vãn hoàn toàn không được giáo dục, ngoại trừ khuôn mặt, không có gì có thể so sánh với Tô Như Nguyệt.

    "Được rồi, tôi đến bên kia chào bố với dì, hai người cứ chậm rãi mà trò chuyện." Tô Vãn nhìn ra được Cố phu nhân không thích cô, tự nhiên cũng không muốn ở lại.

    Cố Dĩ Trạch muốn đi theo nhưng bị Cố phu nhân giữ lại, kiên quyết kéo hắn cùng Tô Như Nguyệt nói chuyện.

    Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có chút xấu hổ.

    "Phải rồi, anh Dĩ Trạch, em muốn nói cảm ơn với anh vào đêm hôm đó, nếu anh không vừa lúc đến khách sạn, chị có thể đã xảy ra chuyện rồi." Tô Như Nguyệt chủ động tìm đề tài để nói, nửa câu liền không rời mà liên quan đến Tô Vãn.

    Cố Dĩ Trạch có chút ngốc: "Cái gì khách sạn?"

    "Hai ngày trước tâm tình chị không tốt, lôi kéo một đám người ra ngoài mua say, em không yên tâm chị ở cùng với đám người đó, nên đi tìm, kết quả mấy người đó nói chị đã bị một người đàn ông mang đi qua đêm không về, không phải do anh mang chị đi sao?"
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2020
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Chương 19: Hắn không thích sủng vật cào người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Alissa.

    Tô Như Nguyệt cố tình làm vẻ mặt ngạc nhiên, mắt nhìn phía bên cạnh thấy khuôn mặt Cố phu nhân đã giận dữ và thận trọng mở miệng. "Chị nói, đêm đó là cùng anh ở bên nhau.."

    Cố Dĩ Trạch ngây ngẩn cả người.

    Hắn không phải là một kẻ ngốc, sau cú sốc, hắn lấy lại một chút lý trí đã biết chuyện gì đã xảy ra.

    Hắn ngước mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Tô Vãn vừa mới đi ra ngoài, trong mắt mang theo sự ghê tởm, biểu cảm hung ác như thể muốn nuốt chửng cô ấy.

    Người phụ nữ không biết xấu hổ này, đi ra ngoài để mua vui, say rượu tìm một người đàn ông chơi đùa, thậm chí liền sau đó thực sự trực tiếp đã đẩy mọi thứ về phía anh ta, quả thực quá vô sỉ đến cực điểm.

    Tô Như Nguyệt nhìn theo tầm mắt của hắn và im lặng cười khẩy.

    "Anh Dĩ Trạch, anh làm sao vậy, có phải em nói sai cái gì hay không?" Cô ta bày ra một bộ dạng kinh ngạc, tò mò dò hỏi.

    Cố Dĩ Trạch trầm mặt không nói, Cố phu nhịn không được nói: "Mẹ đã thấy Tô Vãn cùng con hôn ước là không thích hợp, một đại tiểu thư mà tối ngày làm những việc không đàng hoàng, kết giao với đám bạn đầu gấu liền không tính đi, cư nhiên dám ra ngoài uống say tìm đàn ông mua vui, xong còn đẩy hết lên đầu Dĩ Trạch nhà dì, cô ta liền cho rằng có lão gia tử chống lưng liền vô pháp vô biên sao?"

    "Dì, người đừng nóng giận, chị có thể là có nỗi khổ khó nói." Tô Như Nguyệt nói đỡ cho cô, tiếp tục sắm vai khoan dung giúp người giải vây kiểu là một đứa em gái tốt.

    Tô Vãn lúc này không hề biết chính mình bị hắt nước bẩn.

    Cô tưởng đã xong việc rời yến tiệc đi vệ sinh một chuyến.

    Giải quyết xong tại thời điểm đi ra, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay, đem cô kéo đi xa vào một góc yến tiệc cách đó không xa.

    Tô Vãn kinh hoảng kêu cứu, nhưng mà tiếng la còn không có kịp phát ra, cô đã bị che miệng, bị ấn người lên trước cửa.

    Sau đó, cô liền thấy khuôn mặt anh tuấn, băng lãnh của Diệp Dục Sâm.

    Tô Vãn sợ hãi, bị dọa đến tim muốn ngừng đập.

    Tên khốn này, làm thế nào ở đâu cũng gặp hắn?

    Cứ như vậy mà âm hồn bất tán?

    "Diệp tổng trùng hợp thật lại gặp lại ngài, thật tốt quá" Cô nuốt nước bọt hé miệng giả vờ bình tĩnh mà chào hỏi.

    "Không hề, tôi đã tìm em vài ngày." Anh tàn nhẫn đập vỡ lời nói dối của cô và nắm lấy cằm nâng mặt cô lên. "Lý Vân? Sinh viên đại học? Còn danh tính gì nữa nói ra nghe một chút xem."

    Hắn trên người lộ ra tức giận làm cho người ta sợ, Tô Vãn co rúm người lại, muốn cách hắn xa một chút.

    Diệp Dục Sâm động tác so với cô nhanh hơn một chút, trước khi cô có ý định trốn chạy, đã đem cô ôm đến bên cạnh bồn rửa tay, cúi người áp qua.

    "Anh muốn làm gì?"

    Tô Vãn từ trong nhát mắt thấy hắn tức giận, trong lòng càng thêm hoảng loạn, giọng nói mang theo sự run rẩy.

    "Còn có thể làm gì?" Diệp Dục Sâm cố ý kéo dài âm cuối, ngữ khí rất âm trầm, "Đương nhiên là trừng phạt em."

    Tiếng nói vừa dứt, hắn liền cầm lấy đầu gối cô, mạnh mẽ đem hai chân cô kéo ra, ngón tay thon dài từ dưới làn váy duỗi đi vào.

    Tô Vãn kinh hãi, theo bản năng chính là cho một cái tát quăng qua mặt hắn.

    Nhưng là Diệp Dục Sâm phản ứng so cô càng mau, dễ dàng chặn đứng móng vuốt, trở tay vặn tay trái.

    "A.."

    Tô Vãn hét lên, toàn bộ khuôn mặt nhăn nheo thành một cái bánh bao.

    "Tôi không thích thú cưng luôn dùng móng vuốt của chúng cào, lần sau còn không nghe lời thì móng vuốt này chỉ có thể gãy."
    Diệp Dục Sâm ngữ khí rất nhẹ, tùy ý như kiểu nói hôm nay thời tiết rất tốt.

    Tô Vãn nhẹ run lên, trên lưng đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

    Cơn đau ở cổ tay rõ ràng nói với cô rằng loại người này không hề đùa giỡn, khả năng thật sự việc gì cũng có thể làm ra với cô.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...