Xuyên Không [Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư - Dạ Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tây Lương, 3 Tháng tám 2021.

  1. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    10. Chương 10: Khách không mời mà đến (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng không tức giận?

    "Nói xong rồi?" Quân Vô Tà quạnh quẽ nhìn về phía đôi cẩu nam nữ.

    Quân Vô Tà bình tĩnh không chỉ làm Quân Khanh kinh ngạc, cũng nằm ngoài dự kiến của Mặc Huyền Phỉ

    Phải biết rằng, lúc trước Quân Vô Tà vì được ở bên hắn, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hiện giờ bị hắn giáp mặt hối hôn, thế nhưng không có nửa điểm thẹn quá hóa giận?

    "Quân Vô Tà, chúng ta dễ đến dễ chia tay, nay để Vân Tiên ra tay cứu ngươi một mạng xem như chúng ta thanh toán xong." Hắn nhíu mày nói không rõ ý tứ Quân Vô Tà.

    Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, con ngươi đạm mạc ở trên người Bạch Vân Tiên trên dưới đánh giá một phen.

    "Thiên hạ lớn như vậy, ngươi không tính toán đi xem?" Quân Vô Tà nheo nheo mắt.

    "Có ý tứ gì?" Mặc Huyền Phỉ hơi hơi sửng sốt.

    Một tiếng cười khẽ, từ Quân Vô Dược trong miệng truyền ra.

    "Ý tứ của Vô Tà là bảo các ngươi cút." Quân Vô Dược "Hảo tâm" giải thích.

    Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ nháy mắt trở nên xanh mét, "Quân Vô Tà, việc giải trừ hôn ước ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, phụ hoàng đã thảo xong thánh chỉ, ngày mai sẽ chiếu cáo thiên hạ, ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt."

    Bạch Vân Tiên đang im lặng lại lúc này lên tiếng, lời nói mềm nhẹ mang theo một tia cao ngạo, "Quân tiểu thư, sư phụ ta từng nói qua, đều gì đến cũng sẽ đến, đều không thể đến hà tất phải cưỡng cầu, lấy tình huống hiện tại Quân tiểu thư lại muốn đi cưỡng cầu việc ngoài khả năng, thật sự là không thỏa đáng."

    Nói ngắn gọn, chính là khuyên Quân Vô Tà không cần lại mặt dày mày dạn bám lấy Mặc Huyền Phỉ.

    "Chủ nhân! Nữ nhân này đang mắng ngươi!" tiểu hắc miêu phẫn nộ rồi, đôi cẩu nam nữ này quả thực không biết xấu hổ.

    "Ta mệt mỏi." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới đôi cẩu nam nữ này nữa, nhìn thẳng về phía Quân Vô Dược.

    Quân Vô Dược tự nhiên mà vậy đứng dậy, vươn hai tay đem thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, rời khỏi đại sảnh không thèm quay đầu lại.

    Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ càng thêm khó coi, Quân Vô Tà chưa từng làm lơ hắn như vậy, thế nhưng hôm nay, Quân Vô Tà liền một con mắt đều không cho hắn, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn làm lơ.

    "Thời gian không còn sớm, nhị vị mời trở về đi." Quân Khanh sắc mặt không vui hạ lệnh tiễn khách, nếu không phải bởi vì hai người này thân phận đặc thù, hắn đã sớm để Thụy Lân Quân đem đôi cẩu nam nữ này ném ra ngoài.

    Mặc Huyền Phỉ còn muốn nói gì, Bạch Vân Tiên lại chủ động đứng lên, trên mặt mang theo bất mãn.

    "Vân Tiên, làm ngươi chịu ủy khuất." Mặc Huyền Phỉ nơi nào còn quản sự tình Lân Vương phủ, hắn thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, thầm nghĩ Quân Vô Tà không biết tốt xấu.

    Bạch Vân Tiên khuôn mặt không vui, không nói lời nào rời khỏi Lân Vương phủ, Mặc Huyền Phỉ tiến lên theo sát, hai người thực mau liền biến mất trong tầm mắt Quân Khanh.

    Đại sảnh im ắng, Quân Khanh mặt trắng như tờ giấy, Lân Vương phủ bọn họ khi nào lại gặp qua khinh nhục như vậy. Hiện giờ phụ thân đã già, Thụy Lân Quân không có người thừa kế thống soái thích hợp, hoàng thất đã càng ngày càng không đem bọn họ để vào trong mắt. Xem thái độ Mặc Huyền Phỉ hôm nay, chỉ sợ có Khuynh Vân Tông làm chỗ dựa, Thích Quốc thật sự liền không xem Lân Vương phủ ra gì.

    Ôm Quân Vô Tà rời khỏi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược trước sau mang theo ý cười treo chọc như có như không.

    "Ngươi không tức giận?" Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà, mới vừa rồi trong đại sảnh tình huống kia, hắn xem rõ ràng, rõ ràng chính là Mặc Huyền Phỉ mang theo tình mới tới vỗ vào mặt Quân Vô Tà.

    Khó được chính là, Quân Vô Tà thế nhưng không có một tia tức giận.

    Quân Vô Tà hơi hơi ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi.

    Ý cười đáy mắt Quân Vô Dược hoàn toàn lộ rõ, dưới nụ cười nhạt kia lại ẩn dấu một tia thâm trầm.

    "Tính tình Vô Tà thật là tốt."
     
    Diệp Thanh Yên thích bài này.
  2. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    11. Chương 11: Tập kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta đói bụng." Không rõ Quân Vô Dược đang nói chút cái gì, Quân Vô Tà chỉ nghĩ sớm một chút khôi phục thể lực, sớm đem thân thể mình điều trị cho tốt, nếu để đám kia lang băm chữa trị thân thể nàng thế nào cũng bị huỷ hoại.

    Đem Quân Vô Tà giao cho thị nữ hầu hạ dùng cơm, thân ảnh Quân Vô Dược biến mất ở Lân Vương phủ.

    Từ khi rời Lân Vương phủ, trên mặt Bạch Vân Tiên trước sau mang theo cảm xúc bất mãn, dù Mặc Huyền Phỉ dỗ như thế nào đều không thèm để ý tới.

    "Nếu không phải nể mặt ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ đi đến nơi kia? Bằng vào tiểu thư của Vương phủ, nàng cũng xứng?" Bạch Vân Tiên cắn môi dưới, thân là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, bao nhiêu người cầu nàng đến trị liệu, nàng đều không thèm để ý tới, lần này nể mặc Mặc Huyền Phỉ, nàng mới miễn cưỡng đi Lân Vương phủ, thế nhưng không nghĩ tới lại bị người nhanh chóng đuổi đi.

    Nhục nhã bực này nàng chưa bao giờ có.

    "Vân Tiên cần gì cùng phế vật kia sinh khí." Mặc Huyền Phỉ nhẫn nại trấn an.

    "Ngươi thân là hoàng tử, lại cúi đầu trước kẻ dưới, tính tình thật sự là rất tốt" Bạch Vân Tiên cười lạnh nói.

    Mặc Huyền Phỉ trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.

    "Đừng tức giận, cùng lắm thì ta giúp ngươi báo thù chuyện này." Trấn an Bạch Vân Tiên mới là mấu chốt.

    Quả nhiên, sắc mặt Bạch Vân Tiên hơi hơi chuyển biến tốt đẹp khi nghe Mặc Huyền Phỉ nói vậy.

    "Nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng ta." Bạch Vân Tiên nói.

    "Tất nhiên là sẽ không quên." Mặc Huyền Phỉ thở dài nhẹ nhõm.

    Vi để Bạch Vân Tiên biểu lộ tươi cười, Mặc Huyền Phỉ không có vội vã hồi phủ, mà là mang theo Bạch Vân Tiên, ngồi xe ngựa được một đội thị vệ hộ tống hạ ra khỏi thành, tìm một mảnh hoa hải lấy lòng người trong lòng, thẳng đến màn đêm buông xuống, Bạch Vân Tiên mới lại lần nữa biểu lộ tươi cười, Mặc Huyền Phỉ an tâm mang đội trở về thành.

    Trên xe ngựa quay về thành, Mặc Huyền Phỉ nắm tay Bạch Vân Tiên, hai người rúc vào cùng nhau.

    Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, làm hai người bên trong thiếu chút nữa bị té ngã ra ngoài

    "Sao lại thế này!" Mặc Huyền Phỉ không vui quát lớn.

    Nhưng mà, ngoài xe lại không có một tia đáp lại, nửa đêm tiếng côn trùng kêu vang lúc này có vẻ phá lệ chói tai.

    Không nghe ai đáp lại, Mặc Huyền Phỉ tức muốn hộc máu xuống xe ngựa, ở trong đêm đen, thị vệ của hắn đều giơ cây đuốc đứng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

    "Vì cái gì dừng lại!" Mặc Huyền Phỉ không vui nói.

    Chính là đối với chất vấn của hắn thế nhưng bọn thị vệ lại không có một tia đáp lại.

    Theo ánh lửa, Mặc Huyền Phỉ nhìn đội ngũ trước mắt, có một thân ảnh màu đen lặng yên đứng thẳng ở kia, đêm tối bao phủ một tầng bóng ma trên người hắn, ánh lửa mỏng manh không thể soi rõ dung mạo người nọ.

    "Người nào?" Mặc Huyền Phỉ đề phòng lên tiếng, Bạch Vân Tiên cũng từ trên xe ngựa đi đến.

    Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, hắc ảnh phía trước đội ngũ chậm rãi nâng lên tay, hơi hơi mở bàn tay ra, ở giữa không trung chợt nắm chặt thành quyền.

    Trong phút chốc, thân thể thị vệ của hắn cùng lúc nổ tung, máu tươi nóng bỏng vẩy ra khắp nơi!

    "..."

    Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Bạch Vân Tiên truyền ra, gần trăm tên thị vệ tự bạo cùng lúc mang theo huyết nhục dính lên che kín làn váy hoa mỹ của nàng.

    Nháy mắt cây đuốc rơi trên mặt đất làm bốn phía xe ngựa bốc lửa, liệt hỏa hừng hực vây quanh hai người Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên.

    Thân ảnh thon dài kia lại chậm rãi lui về phía sau.

    "Đáng tiếc, tính tình ta không tốt như Vô Tà vậy." Hắc ảnh dưới ánh trăng mang theo ý cười nhẹ giọng nói nhỏ, dưới ngọn lửa vui vẻ rời đi.
     
  3. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    12. Chương 12: Bị ghét bỏ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mèo đen nằm trên đầu gối Quân Vô Tà hưởng thụ chủ nhân vuốt ve.

    "Chủ nhân, Lân Vương phủ này cũng không an toàn, chúng ta nên rời đi không?" mèo đen thoải mái híp con mắt, hết thảy việc phát sinh hôm nay làm nó hiểu rõ chủ nhân nhà nó trọng sinh vào thân xác cũng không an toàn giống bề ngoài.

    Lân Vương phủ chỉ có Quân Tiển có thể dựa vào, nhưng tuổi tác Quân Tiển chỉ sợ cũng không được bao lâu, hoàng thất đã đối với Lân Vương phủ như hổ rình mồi, Quân Tiển còn trên nhân thế mà Nhị hoàng tử còn dám tới cửa làm khó Quân Vô Tà như vậy, nếu là Quân Tiển đi rồi, chỉ sợ người Lân Vương phủ liền không thể tự bảo vệ mình được.

    Lấy hành vi ác liệt lúc trước của khối thân xác này xác định chắc chắn sẽ có kết cục bi thảm.

    "Không đi." Quân Vô Tà không chút để ý trêu đùa tiểu miêu.

    Thế giới này cùng kiếp trước của nàng cũng không tương đồng, hoàng quyền tối thượng, Lân Vương phủ tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn là cảng tránh gió rất tốt.

    Nàng dù cho dù có một thân y thuật tuyệt thế, lại không cách nào thay đổi sự thật nàng tay trói gà không chặt, mạo muội rời đi, dị thế xa lạ tồn tại quá nhiều nguy hiểm.

    "Lân Vương phủ chỗ dựa là Quân Tiển, nếu ta ở đây, sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy." Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, một thân y thuật không phải ăn chay, phàm là nàng muốn bảo vệ, không thể nào giữ không nổi.

    "Thân xác này tư chất quá kém, Giới Linh đều không có, nếu là có Giới Linh, ta thật ra có thể dựa theo phương thức của thế giới này để tu luyện."

    "Giới Linh rốt cuộc là cái gì?" mèo đen đối với thế giới này tình huống hoàn toàn không biết gì cả.

    Quân Vô Tà nâng lên tay phải ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc, chỉ cần vươn ngón áp út ra.

    Nếu là người bình thường, từ sau mười bốn tuổi, trên tay phải ngón áp út sẽ xuất hiện một chiếc nhẫn do Giới Linh biến ảo thành, chính là trên ngón áp út nàng cái gì cũng không có.

    "Miêu?" Mèo đen vươn lông xù xù, móng vuốt chạm vào ngón tay xinh đẹp của Quân Vô Tà, vươn đầu lưỡi phấn nộn nhỏ nhẹ nhàng liếm liếm.

    Đồng tử mèo đen chợt nheo lại!

    "Chủ nhân, trên ngón tay ngươi tựa hồ có lực lượng rất kỳ quái, ngươi thật xác định đó không phải Giới Linh?" Đầu lưỡi Miêu nhi nhanh nhạy dị thường, nó không phải là tiểu miêu bình thường, linh hồn nó cùng Quân Vô Tà tương thông, cảm giác của linh hồn đối với hết thảy lực lượng cực cao.

    Quân Vô Tà hơi nhướng mày, vuốt ve ngón áp út tay phải, nhìn ngón tay không thấy bất kỳ dị vật nào, chính là thời điểm nàng đang dùng ngón tay cọ qua, lại rõ ràng cảm giác được một cổ dao động khác thường vờn quanh ở đầu ngón tay nàng. Trong lòng hơi hơi nhảy dựng, cảm giác phía dưới đầu ngón tay Quân Vô Tà càng thêm rõ ràng.

    Thình lình một đạo ánh sáng màu ngân làm trên ngón áp út nàng nở rộ, bắt mắt chiếu sáng cả tòa phòng!

    Một đóa hoa sen trắng tinh từ từ hình thành đến giữa không trung, vầng sáng màu ngân bạch bao phủ bốn phía hoa sen.

    "Hoa? Miêu." mèo đen chớp chớp đôi mắt, có chút chần chờ nhìn về phía Quân Vô Tà.

    Giới Linh chia làm hai chủng loại, một loại có thể biến ảo thành vũ khí binh khí, loại còn lại là biến ảo thành thú hình.

    Giới Linh của Quân Vô Tà thế nhưng lại biến ảo thành một đóa bạch liên..

    Giới Linh thực vật gì đó, thật đúng là chưa từng nghe thấy.

    Quân Vô Tà hơi hơi giơ tay, đóa bạch liên trên không trung từ từ phi đến lòng bàn tay nàng.

    Còn chưa chờ nàng cẩn thận xem xét này đóa bạch liên, một trận tiếng đập cửa thình lình gian vang lên.

    Bàn tay hơi hơi nắm chặt, bạch liên trong lòng bàn trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

    "Tiến vào."

    Quân Vô Dược đẩy cửa mà vào, lười biếng dựa vào trước cửa, trong tay bưng một chén dược.

    "Tới giờ uống thuốc rồi."
     
  4. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    13. Chương 13: Bị ghét bỏ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Vô Tà nhìn hắn một cái, hắn vẫn chính tay đem trước mặt nàng, giúp nàng uống xong.

    Việc "Tự tay làm lấy" của người nào đó cũng không khiến Quân Vô Tà thấy gì bất ổn, cho rằng đối phương đương nhiên đang tiến hành việc báo ân mà thôi.

    Đời trước Quân Vô Tà từ lúc mới sinh ra liền bị nhốt ở căn biệt thự bí ẩn, mười mấy năm trôi qua, từ lúc trẻ con đến khi trưởng thành thiếu nữ ngây thơ cũng không biết gì, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài làm nàng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nhận thức thế giới. Làm sao để ở chung cùng người khác cũng không hề nằm trong phạm vi câu hỏi của nàng.

    Mười mấy năm đó, đại não của nàng chỉ được thêm vào vô số y thư cùng phương thức chữa bệnh, bị người thân nhất thế gian coi như tù nhân giam cầm trong núi sâu.

    Đừng hy vọng Quân Vô Tà rành rẽ trong việc đối nhân..

    Quân Vô Dược hơi hơi khom lưng, một tay đỡ sau lưng Quân Vô Tà đem nàng ngồi vững, một tay cầm dược, giúp nàng uống xong.

    Chính là tại thời điểm Quân Vô Tà được Quân Vô Dược chuẩn bị cho uống thuốc thì khẽ nhíu mày.

    "Ta không thích mùi máu tươi" Hương vị hỗn tạp quen thuộc kia trộn lẫn mùi thuốc chui vào hơi thở nàng.

    Cánh tay đỡ Quân Vô Tà hơi cứng đờ, mỉm cười trên mặt Quân Vô Dược xuất hiện một tia đọng lại.

    Quân Vô Tà chỉ nhắc một câu như vậy, liền há mồm đem thuốc uống xuống.

    Uống thuốc xong, Quân Vô Dược bưng chén không rời đi. Sau khi rời khỏi, ý cười đáy mắt hắn tất cả rút đi, hắn giơ tay ngủi ống tay áo của mình, ẩn ẩn có một mùi máu tươi nhàn nhạt, cũng không rõ ràng.

    Khi hắn xuống tay, hắn tin tưởng trên người không có dính một giọt máu, lại không ngờ máu chảy đầm đìa trường hợp kia vẫn làm trên người hắn nhiễm một mùi máu tươi nhàn nhạt.

    "Xem ra lần sau, phải tắm gội thay quần áo trước." Tươi cười ngả ngớn lại một lần nữa hiện lên trên dung nhan tuấn mỹ của Quân Vô Dược, con ngươi đen nhánh thâm trầm làm người nhìn không ra một tia cảm xúc gì.

    * * *

    Sáng sớm ngày thứ hai, một tin tức kinh động lan truyền nhanh chóng trong hoàng thành.

    Đương kim Nhị hoàng tử đêm qua bồi giai nhân trên đường trở về bị một đám người thần bí đánh lén, hộ vệ của hắn toàn quân bị diệt, Nhị hoàng tử cùng địch huyết chiến mới bảo vệ được an nguy của bản thân cùng giai nhân, việc này làm kinh động đương kim thánh thượng, sai người tra rõ, muốn đem tất cả những kẻ dám ám sát hoàng tử bắt lại.

    Trong lúc nhất thời, hoàng thành trong ngoài đều sôi trào.

    Tin tức này so với thật sự cách xa quá nhiều.

    Ai cũng biết Nhị hoàng tử cùng Lân Vương phủ Quân Vô Tà có hôn ước, thế nhưng lúc Nhị hoàng tử bị tập kích người ở cùng hắn không phải Quân Vô Tà, này đại biểu buổi tối Nhị hoàng tử mang theo nữ nhân khác không phải vị hôn thê đi tìm hoan mua vui, kết quả còn lúc trở về nửa đường còn bị một đám người thần bí đến đánh lén, thủ hạ tất cả đều chết hết.

    Muốn nói Quân Vô Tà này ở trong hoàng thành cũng là một người bá đạo!

    Mọi người biết, đại tiểu thư Lân Vương phủ tính tình cực kỳ ngang ngược, kiêu căng, chuyện ác trong thành không ít.

    Mọi người không khỏi suy đoán, Nhị hoàng tử bị tập kích, có thể hay không là việc làm của vị thổ phỉ kia, rốt cuộc việc vị hôn phu mang theo nữ nhân khác đi phong lưu khoái hoạt khiến nữ nhân nào cũng chịu không nổi, huống chi là người tâm cao khí ngạo tính tình hỏa bạo Quân Vô Tà?

    Gần một buổi sáng, trong hoàng thành liền truyền ra nhiều lời đồn, Nhị hoàng tử không cam lòng chịu đựng nữ thổ phỉ ngang ngược, lén hẹn hò giai nhân, lại bị nữ thổ phỉ phát hiện, nữ thổ phỉ bất bình làm Thụy Lân Quân giả trang thành kẻ thần bí, chạy tới cố tình thích sát Nhị hoàng tử cùng tân hoan.

    Nghe đồn nói còn có cái mũi có mắt, những người đó nói thật giống như tận mắt nhìn thấy.

    Nhất thời lưu truyền này làm hình tượng nữ thổ phỉ Quân Vô Tà được phát quang, thêm một bút nồng đậm rực rỡ.
     
  5. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    14. Chương 14: Ba người thành hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin đồn Quân Vô Tà vì yêu sinh hận lan truyền rất nhanh, ngày thứ hai tin tức càng dữ dội hơn.

    Thánh Thượng ban thủ dụ xuống, Nhị hoàng tử Mặc Huyền Phỉ cùng Quân Vô Tà Lân Vương phủ hủy bỏ hôn ước, từ nay về sau nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau!

    Hôm qua mọi người suy đoán sôi nổi, Nhị hoàng tử bị tập kích có quan hệ cùng Quân Vô Tà hay không, hôm nay Thánh Thượng liền giải trừ hôn ước cho cả hai, điều này ám Quân Vô Tà với việc Nhị hoàng tử xảy ra chuyện không thoát khỏi liên can!

    Bên trong hoàng thành, khi lời bàn tán về Quân Vô Tà đạt tới đỉnh điểm trong lòng mọi người đều cho rằng nàng tlà nữ nhân ác độc, đạo đức bại hoại.

    Rất nhiều thiếu nữ trong thành, đều bởi vì ái mộ dung nhan Nhị hoàng tử, mắng Quân Vô Tà không thương tiếc.

    Trong khoảng thời gian ngắn, Quân Vô Tà thanh danh đã xấu đến cực điểm.

    Quân Vô Tà không biết được hết thảy mọi việc đang xảy ra, nàng còn bận nghiên cứu Giới Linh hoa sen độc đáo của mình, từ sau khi nàng hồi Lân Vương phủ một bước chưa rời khỏi đây, làm sao biết người bên ngoài đã đem nàng mắng thành cái dạng gì.

    Thư phòng Lân Vương phủ, Quân Tiển mang khuôn mặt âm trầm phía sau thư án, cầm thánh chỉ trong tay cố nén xúc động muốn xé nát.

    "Tốt! Tốt! Tốt! Ta già rồi, không còn dùng được, hiện giờ ai cũng có thể tùy ý khi dễ cháu gái ta! Thật là.." Quân Tiển nghiến răng nghiến lợi siết chặt thánh chỉ trong tay, hai mắt lo lắng nhắm lại, khuôn mặt già nua tràn đầy mỏi mệt.

    Hôm trước khi hồi phủ, từ trong miệng tiểu nhi tử ông biết được việc Mặc Huyền Phỉ tới cửa, cũng biết hắn giờ có Khuynh Vân Tông làm chỗ dựa, hôn ước giữa Mặc Huyền Phỉ cùng Quân Vô Tà chỉ sợ không thể giữ nữa. Thánh chỉ giải trừ hôn ước của Hoàng Thượng sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng Quân Tiển không nghĩ tới sẽ đưa đến trong thời điểm này.

    Mặc Huyền Phỉ bị tập kích, người bên ngoài vốn hoài nghi là do Quân Vô Tà làm.

    Quân Tiển tuy biết cháu gái mình có chút kiêu căng, nhưng việc giết người này trước nay nàng không dám làm, càng miễn bàn là Quân Vô Tà đã dưỡng thương ở nhà rất lâu, trong khoảng thời gian này liền không ra khỏi gia môn thì cho người đi công kích Mặc Huyền Phỉ kiểu gì?

    Thụy Lân Quân đích thực là của Lân Vương, nhưng Quân Tiển tính cách ngay thẳng, hắn đối Quân Vô Tà tuy nuông chiều nhưng trước nay chưa từng cho nàng tiếp xúc với Thụy Lân Quân.

    Quân Vô Tà chỉ thị Thụy Lân Quân đi làm chuyện ác độc kia? Đây căn bản chính là lời nói vô căn cứ!

    Việc ngoài ý muốn của Mặc Huyền Phỉ còn chưa tra rõ, vào lúc này Thánh Thượng lại ban ra thánh chỉ giải trừ hôn ước, này không thể nghi ngờ là muốn dẫn đường dân chúng đem tội danh này đẩy lên người Quân Vô Tà, đồng thời bôi đen cả tòa Lân Vương phủ!

    "Phụ thân, chuyện này có nên nói cho Vô Tà không?" Quân Khanh sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm, hắn hận chính mình tàn phế, không thể phân ưu cùng lão phụ, càng không thể che chở chất nữ mình.

    Quân Tiển lắc lắc đầu.

    "Việc này nếu để Vô Tà biết, vói tính tình nàng còn không nháo lên tới trời? Nàng hiện tại thân mình còn chưa khỏi hẳn, liền không cần nói cho nàng. Thánh Thượng đã đem việc truy tra sự tình Nhị hoàng tử bị tập kích cho ta, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng, còn trả lại trong sạch cho Vô Tà." Nhiều thế hệ trung thành, đổi lấy sự đối đãi như vậy, Quân Tiển trái tim băng giá không thôi.

    Chính hai nhi tử mình, một đứa vì bảo vệ quốc gia mà chết trận sa trường, một đứa cũng ở trên chiến trường rơi vào kết cục toàn thân tàn phế.

    Chỉ còn lại Quân Vô Tà là êm đẹp, thế nhưng hiện giờ, đạo thánh chỉ này, lại hủy đi thanh danh Quân Vô Tà một cách triệu để.

    Chớ có nói cùng Mặc Huyền Phỉ nối lại tình xưa, nếu muốn cùng người khác kết thân, nhưng mang một ác danh như vậy, thì có người trong sạch nào dám lấy?

    "Thánh Thượng, tâm thật là đủ tàn nhẫn a." Quân Tiển càng nghĩ càng đau lòng.

    Quân gia đã không còn trông cậy vào ai, Thánh Thượng thế nhưng đối với cháu gái duy nhất của hắn cũng muốn đẩy vào vực sâu.

    Quân Khanh trầm mặc suy nghĩ, đôi tay nắm chặt hai chân không hề hay biết.
     
  6. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    15. Chương 15: Gia gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu hắn còn có thể quay về sa trường, mặc dù có Khuynh Vân Tông làm chỗ dựa, Thánh Thượng cũng không đến mức đối với Lân Vương phủ đuổi tận giết tuyệt.

    Những năm gần đây, Quân Tiển sợ công cao chấn chủ, đã không ngừng tiêu giảm số lượng Thụy Lân Quân. Thời khai quốc, bảy phần binh lính Thích Quốc đều xuất thân từ Thụy Lân Quân, hiện giờ, theo từng bước tiêu giảm, chỉ còn lại có năm phần, nếu Quân Tiển cố ý giành hoàng quyền, ngôi vị hoàng đế Thích Quốc đã sớm không phải họ Mặc.

    Quân Tiển từng bước thoái nhượng, không những không làm Thánh Thượng buông xuống cảnh giác với Lân Vương phủ, ngược lại làm Lân Vương phủ càng thêm tràn ngập nguy cơ.

    "Vô luận như thế nào, ta quyết sẽ không để bất kỳ kẻ nào mảy may động vào Vô Tà, chỉ cần ta còn một hơi thở, ai cũng đừng nghĩ đụng đến cháu gái ta!" Quân Tiển chỉ có điểm này, vĩnh sẽ không thay đổi.

    Hắn đã mất đi một nhi tử, không thể lại mất đi cháu gái duy nhất.

    Hai cha con ở trong thư phòng bàn luận, ngoài kia hai bóng người lại nhỏ giọng đứng ở cửa.

    Quân Vô Tà mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, chuyện Quân Tiển cùng Quân Khanh nói vừa rồi nàng nghe không sót một câu, đôi mắt sáng ngời hơi hơi buông xuống, mày hơi nhăn lại.

    Gia gia..

    Mười mấy năm đời trước nàng đều bị giam cầm bởi vị có huyết thống gọi là "Gia gia" kia.

    Cái gì là điên khùng, cái gì là cực đoan, mười mấy năm đó nàng đã lãnh hội qua.

    Hai chữ gia gia này giống như ác mộng trước đó một đoạn thời gian rất dài chưa từng rời Quân Vô Tà, sau khi trọng sinh, thân nhân đầu tiên nàng thấy được, thế nhưng cũng là "Gia gia" của thân xác này.

    Bất đồng với vị kia phong ma lão nhân đời trước, Quân Tiển đối Quân Vô Dược luôn là cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, chỉ cần trong tay Quân Tiển có thứ gì tốt, đều sẽ trước tiên đưa đến trong phòng nàng, nàng chỉ là khẽ nhíu mày Quân Tiển đều sẽ hao hết tâm tư dỗ nàng nửa ngày.

    Đây là cuộc sống Quân Vô Tà chưa bao giờ trải qua, hành động tràn ngập yêu thương của Quân Tiển làm nàng có chút không biết làm sao.

    Nàng theo bản năng sẽ lảng tránh tiếp xúc cùng Quân Tiển, nàng không biết đáp lại sự quan tâm của Quân Tiển như thế nào, Quân Tiển cùng "Gia gia" trong trí nhớ nàng hoàn toàn bất đồng.

    Chính là nàng không nghĩ tới, vị lão nhân này thế nhưng có thể vì nàng làm được loại tình trạng này.

    Lân Vương phủ tuy rằng vẫn luôn bị hoàng thất nghi kỵ nhưng Quân Tiển vẫn luôn trung thành với Thánh Thượng, thế nhưng hôm nay mũi giáo của Thánh Thượng lại chỉ hướng về phía cháu gái hắn, vị lão nhân cả đời ngu trung này rốt cuộc phẫn nộ rồi.

    Vì cháu gái hắn cam nguyện trả giá hết thảy.

    Trái tim ẩn ẩn co rút đau đớn, Quân Vô Tà theo bản năng nhéo vạt áo.

    "Gia gia, là bộ dạng này sao?" Quân Vô Tà cau mày, trái tim vừa kéo trừu nắm đau.

    Đứng ở bên cạnh nàng Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, không biết nàng vì sao đột nhiên sẽ kích động như vậy.

    "Còn muốn đi vào sao?"

    "Không được." Quân Vô Tà lắc lắc đầu, trên khuôn mặt lạnh nhạt lại xuất hiện một tia bực bội chưa từng có, nàng vốn là muốn cùng Quân Tiển thương lượng ngày sau thân thể nàng để chính nàng trị liệu, lại không nghĩ đến sẽ nghe thấy những chuyện này.

    Nhận thức từ quá khứ hoàn toàn bị lật đổ, linh hồn lạnh lùng một đời lại bị một dòng khí nóng bao vây lấy.

    Quân Vô Tà xoay người rời khỏi thư phòng, nàng cần yên lặng một chút.

    Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà rời đi, Quân Vô Dược híp hai tròng mắt đen nhánh ở giữa lộ ra một ám tím nhạt.

    "Quân vương loài người, thật là ngu xuẩn buồn cười. Thật là.. Rất muốn một lần giết chết hết toàn bộ." Quân Tiển cùng Quân Khanh nói chuyện, làm hắn cảm thấy thập phần buồn cười.

    Ánh lửa nguy hiểm từ sâu trong cặp mắt nửa híp kia bốc cháy lên, những thứ ngu muội, vô tri đó, chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt, liền có thể hoàn toàn thanh trừ khỏi thế giới này.

    Đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

    "Bất quá nếu như vậy, lại chọc phải phiền toái cho tiểu Vô Tà." Ý tứ giết chóc từ đáy mắt rút đi, tùy ý quét dọn một ít kiến lại khiến cho Quân Vô Tà gánh trên lưng ô danh lớn như vậy.

    Nếu là hành thích vua mà nói..

    "Chờ một chút đi."
     
  7. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    16. Chương 16: Tiểu bạch liên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Vô Tà về tới phòng, mèo đen lập tức hiện thân, nhảy tới trên vai nàng, ngây thơ cọ cọ gương mặt nàng.

    "Gia gia, vốn dĩ nên như vậy sao?" Quân Vô Tà ngồi trước gương đồng, nhìn dung nhan xa lạ lại quen thuộc trong gương.

    "Căn cứ quan hệ của con người bình thường mà nói, tình thân huyết thống vốn nên như thế." mèo đen lắc lư lông xù cái đuôi, không có ai rõ cảm giác đối với hai chữ "Gia gia" trong nội tâm Quân Vô Tà hơn nó.

    "Phải không." Quân Vô Tà rũ hai mắt xuống, nàng nhẹ nhàng che lại ngực, Quân Tiển nói, làm ngực nàng cảm thấy một mảnh nóng bỏng, loại cảm giác này nàng chưa từng có bao giờ.

    Có điểm chua xót, có điểm ấm áp.

    Nàng thực thích.

    Quân Vô Dược đã từng hỏi nàng, không tức giận khi bị Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên khinh nhục?

    Đáp án của nàng là vì cái gì phải tức giận.

    Bởi vì đối với Quân Vô Tà mà nói, quá khứ của thân xác này cùng nàng không có một chút quan hệ, ngay cả Lân Vương phủ này cùng nàng cũng không có quan hệ quá lớn.

    Cho nên, nàng sẽ không tức giận.

    Chính là hiện tại, có cái gì đó bất đồng.

    Lời Quân Tiển trước sau quanh quẩn bên tai Quân Vô Tà, thân tình nàng chưa bao giờ có được đó làm Quân Vô Tà có chút thống khổ.

    "Hắn là gia gia ta." khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt trong gương đồng bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, nụ cười đó đủ để đem băng tuyết hòa tan.

    Trời cao đền bù cũng được, bồi thường cũng tốt, làm nàng một lần nữa cảm nhận được tình thương từ người thân, như vậy tất nhiên bằng mọi giá nàng sẽ không để bất luận kẻ nào phá hủy.

    "Ta sẽ không để Lân Vương phủ xảy ra chuyện, bất luận là vì chính mình hay vì gia gia."

    Chuyện quá khứ cơ hồ không có gì đáng giá để nàng để ý, chính là hiện tại, Quân Vô Tà đã quyết định, đem Quân Tiển cùng Quân Khanh để ở trong lòng.

    Lân Vương phủ hiện giờ tràn ngập nguy cơ, mặt ngoài uy thế như vậy nhưng có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào, muốn giữ được Lân Vương phủ, việc này thật không đơn giản.

    "Giới Linh Hoa sen, rốt cuộc là cái gì?" Quân Vô Tà giơ ngón tay bạch ngọc, ánh sáng nhàn nhạt từ trên ngón tay khuếch tán, đóa hoa sen trắng kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.

    "Miêu? Muốn hay không thử xem xem?" Mèo đen đong đưa cái đuôi, nghiêng đầu nhìn hoa sen kia nhiều một chút.

    Quân Vô Tà đem hoa sen đặt ở lòng bàn tay, đầu ngón tay phất qua cánh hoa, một cổ u hương nhàn nhạt từ trong hoa sen tràn ngập ra toàn bộ bên trong phòng.

    "Thơm quá." Không biết có phải ảo giác hay không, Quân Vô Tà cảm thấy cổ mùi hương này làm thân thể nàng thoải mái khí huyết lưu thông tốt hơn nhiều, lần đầu vì quá mức vội vàng, nàng căn bản không kịp cẩn thận nghiên cứu đóa Giới Linh này.

    Mùi hương của hoa sen này thập phần kỳ lạ, tựa hồ có thể điều trị khí huyết con người, nếu thật như vậy hoa sen có lẽ còn có thể có tác dụng khác.

    Quân Vô Tà duỗi tay nắm một mảnh cánh hoa, muốn hái xuống để nghiên cứu.

    Nhẹ nhàng khẽ động cánh hoa, còn chưa éo xuống, thình lình hoa sen trong tay nàng bắt đầu kịch liệt run rẩy, một tiếng trầm đục vang lên, đóa sen kia hóa thành một đoàn sương mù!

    "Đau.. Đau.. Đau.." Một tiếng hô non nớt mềm mại đột nhiên vang lên, sương mù tràn ngập trên giường bỗng hóa thành một đại đoàn mông lung.

    Sương mù kia dần dần tản ra, một tiểu gia hỏa có ba đầu đang ngồi ở trên mặt đất, nước mắt lưng tròng ôm tay nhỏ của mình ai oán nhìn Quân Vô Tà.

    "Miêu!" Đột nhiên tiểu oa nhi phấn nộn xuất hiện, dọa mèo đen một phen nhảy lên vai Quân Vô Tà.

    "..."

    Quân Vô Tà không nói gì nhìn tiểu oa nhi ngồi dưới đất, tiểu oa nhi bạch bạch nộn nộn, toàn thân mặc một tiểu yếm màu trắng, trên yếm dùng sợi tơ màu bạc phác họa ra một đóa bạch liên sinh động như thật, cũng như Giới Linh hoa sen của nàng.
     
  8. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    17. Chương 17: Tiểu bạch liên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái vật nhỏ này từ đâu nhảy tới?

    Quân Vô Tà một đầu mờ mịt.

    Tiểu nãi oa có khuôn mặt nhỏ tinh xảo, cặp mắt to tràn ngập ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn Quân Vô Tà, phảng phất như nàng đã làm chuyện xấu với nó.

    "Yêu quái!" Mèo đen kêu một tiếng, nhìn chằm chằm tiểu nãi oa kia lên án.

    "Ta mới không phải yêu quái!" Tiểu nãi oa nghẹn nghẹn cái miệng nhỏ, ôm móng vuốt nhỏ của mình, ủy khuất nhìn mèo đen.

    "Ngươi là ai?" Quân Vô Tà mặt vô biểu tình nhìn hắn.

    "Mau đem hắn quăng ra ngoài! Gia hỏa này khẳng định là yêu quái!" Mèo đen cảm thấy từ sau khi đi theo chủ nhân nhà nó xuyên qua đến dị giới này, các loại quái lực, sự tình loạn thần đã nhiều làm nó chết lặng.

    Tiểu gia hỏa kia vừa nghe đến mèo đen muốn đem hắn quăng ra ngoài, trực tiếp oa một tiếng khóc.

    "Nhân gia không phải yêu quái, không cần đem nhân gia quăng ra ngoài! Nhân gia là Giới Linh! Là Giới Linh của ngươi! Ngươi sao lại có thể đem Giới Linh quăng ra ngoài.." Tiểu gia hỏa tự xưng Giới Linh, thút tha thút thít nức nở nhìn Quân Vô Tà, nước mắt to tròn từ mắt nó chảy xuống, trong phút chốc, mùi hương hoa sen trong phòng càng trở nên nồng đậm.

    "Ta cũng không biết, Giới Linh có thể biến ảo làm người?" Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, thanh lệ trên mặt, không hề có một chút dấu vết mềm lòng.

    Tiểu nãi oa há miệng thở dốc, ủy khuất nhìn Quân Vô Tà.

    "Ta thật là Giới Linh của ngươi, không tin ta có thể biến cho ngươi xem." Nói liền chậm rì rì đứng lên, tiểu gia hỏa ngưng khóc, trong phút chốc biến mất vô tung vô ảnh, một đóa bạch liên mỹ lệ huyền ảo hiện lên giữa khoong trung trong phòng.

    "..."

    Quân Vô Tà không biểu đạt tâm lý hiện giờ của mình ra sao.

    Binh một tiếng, hoa sen lại lần nữa biến mất, tiểu oa nhi bà đầu lại xuất hiện.

    Trong nháy mắt, trong đầu Quân Vô Tà hiện lên kiếp trước nhóm ảo thuật gia biến người sống thành hình ảnh.

    "Ngươi hiện tại tin tưởng ta sao?" Tiểu gia hỏa rối rắm nâng lên tay ngắn nhỏ, ở trước ngực đấu ngón tay, thấp đầu, trộm nhìn phản ứng của Quân Vô Tà.

    Tuy rằng.. Nó cũng biết, chính mình là Giới Linh, là một chuyện kỳ lạ giống nhau tồn tại, chính là.. Nó thật là Giới Linh..

    Quân Vô Tà thong thả ung dung đánh giá "Giới Linh" của mình, một đóa hoa sen, vốn là đã làm nàng có chút khó có thể tiếp nhận rồi, hiện giờ đóa sen này cư nhiên còn thành tinh! Nếu là biến ảo thành bên đảo còn tốt, kết quả lại là một thân tiểu oa nhi bà đầu, tay nhỏ chân nhỏ, đừng nói chiến đấu, người khác cho nó một quyền, phỏng chừng là có thể đem nó đánh chết.

    "Quả nhiên vẫn là không có gì dùng sao?" Quân Vô Tà vuốt cằm, khẽ nhíu mày, này cũng không phải là Giới Linh lý tưởng trong tâm nàng.

    Quân Vô Tà lâm vào trầm tư, không hề chú ý tới, sau khi nàng nói không có gì dùng, nguyên bản tiểu oa nhi đang thấp thỏm giờ đã sắp khóc tới nơi.

    "Ô ô.. Ngươi đừng không cần ta, ta hữu dụng, ta thật sự hữu dụng." Cảnh giác đến chủ nhân nhà mình đối chính mình "Ghét bỏ", tiểu liên nhi rốt cuộc nhịn không được, hắn oa một tiếng gục bên người Quân Vô Tà, đáng thương hề hề ôm cẳng chân Quân Vô Tà, nước mắt một phen dính trên người Quân Vô Tà.

    "Ta rất hữu dụng, thật sự, không cần đem ta ném đi." Tiểu hoa sen gắt gao bám Quân Vô Tà, rất sợ chính mình lại lần nữa bị ghét bỏ.

    "Ném đi? Nơi nào?" Quân Vô Tà cuối cùng là lấy lại tinh thần, lời trong miệng tiểu liên nhi làm nàng có chút không rõ.
     
  9. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    18. Chương 18: Tiểu bạch liên (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nơi này từ lúc mới sinh, đã có được Giới Linh, thẳng đến trước khi Giới Linh thức tỉnh, Giới Linh đều vẫn luôn ẩn giấu trong thân thể, không có cách nào lấy Giới Linh ra khỏi thân thể, có thể nói, trừ phi chết đi nếu không Giới Linh sẽ bị buộc chặt cả đời với người đó cả đời.

    Cho nên, liền tính nàng như thế nào bất đắc dĩ lại có Giới Linh vô dụng vậy, cũng không có khả năng đem nó vứt bỏ, bởi vì này bản thân nàng không có khả năng làm được việc này.

    "U Linh Giới." Tiểu bạch liên khuôn mặt thống khổ.

    "Đó là nơi các ngươi tồn tại?" Quân Vô Tà vẫn là lần đầu tiên đến ba chữ đó.

    Tiểu bạch liên gật gật đầu, như là sợ Quân Vô Tà không nó, ngoan ngoãn nói: "Giới Linh trước lúc thức tỉnh đều sẽ ngốc tại U Linh Giới, nếu chủ nhân đã chết, chúng ta cũng sẽ một lần nữa trở lại nơi đó, nơi đó rất đáng sợ, ta thật vất vả mới thoát khỏi, ngươi làm ơn đừng đem ta ném về đó được không?"

    Nàng thật ra nghĩ muốn làm vậy nhưng có thể làm được sao?

    Quân Vô Tà bất đắc dĩ đỡ trán

    "Ta.. Ta có thể chứng minh ta rất hữu dụng, ngươi chờ!" Tiểu bạch liên tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, nó rốt cuộc buông lỏng cẳng chân Quân Vô Tà ra, run run rẩy rẩy đứng lên, nâng cánh tay nhỏ trắng nộn của mình trực tiếp duỗi tới trước mặt Quân Vô Tà.

    "Ân?" mắt Quân Vô Tà mang dò hỏi nhìn hắn.

    Tiểu bạch liên hít hít cái mũi, trên khuôn mặt nhỏ quyết tuyệt quỷ dị, bi tráng mở miệng.

    "Ăn đi!"

    "..."

    Ăn cái gì?

    "Ta là Thương Ngự Tuyết Liên, ăn cánh hoa của ta có thể đạt được tẩy tủy hiệu quả." Mặt nó chính khí lẫm liệt nói

    Quân Vô Tà ánh mắt hơi hơi sáng, không có ai rõ hơn nàng, tẩy tủy là việc khó ra sao, dù cho một thân y thuật lợi hại, có thể trị thương cứu người, nhưng y thuật dù sao cũng có giới hạn, chính là không cách nào làm người ta thay da đổi thịt được. Tẩy tủy thì không giống vậy, nó đem tạp chất cùng tỳ vết của một người hoàn toàn loại bỏ, chỉ giữ lại tinh hoa giống như là có thể một lần nữa tiến hành thay đổi thân thể con người.

    Đời trước, khoa học kỹ thuật cùng y học đã thập phần phát triển, vô số nhà khoa học vẫn luôn nghiên cứu phương pháp thay đổi gen của nhân loại, nhưng vẫn không tìm ra được phương pháp thích hợp.

    Nếu tiểu bạch liên này nói đều là thật sự, như vậy hắn thật đúng là có thể trọng dụng!

    Để xác định lời nói của tiểu bạch liên, Quân Vô Tà cầm cánh tay nó, xúc cảm mềm mại dưới bàn tay làm Quân Vô Tà có loại cảm giác kỳ quái, tuy rằng nàng biết tiểu gia hỏa trước mắt là một đóa bạch liên biến thành, nhưng phải ăn thịt một cánh tay nhỏ như vậy nàng thật là có điểm không hạ miệng được.

    Ăn thịt người gì đó, thật là quá hung tàn.

    Quân Vô Tà há miệng thở dốc, vẫn là không thể cắn được, chính là chờ đến lúc nàng ngẩng đầu, lại phát hiện, tiểu bạch liên vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt để nàng tùy tiện ăn, hiện tại đã òa khóc nước mắt đầy mặt, cái miệng nhỏ như bị xé rách, thân thể giống như tơ liễu run cùng trong gió.

    "..."

    Nàng thật sự không phải yêu ma.

    Nhẹ giọng thở dài, Quân Vô Tà buông cánh tay nhỏ của nó xuống.

    Tiểu bạch liên đã chuẩn bị "Hiến thân" thật tốt, lại không cảm nhận được thống khổ, ngược lại cánh tay nó lại được tự do.

    Tuy nói không bị ăn thật sự.. Thực vui vẻ!

    Nhưng là như vậy..

    Chủ nhân có thể hay không bởi vì cảm thấy hắn thật sự thực vô dụng, cho nên liền không cần hắn!

    "Ta.. Ta không sợ đau." Tiểu bạch liên khí thế mỏng manh nói rõ.

    Quân Vô Tà liếc đôi mắt đỏ bừng của nó một cái.

    "..."

    Tiểu bạch liên nháy mắt liền nhụt chí.
     
  10. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    19. Chương 19: Tiểu bạch liên (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ra, tuy rằng rất đau.. Nhưng là.. Chỉ cần dưỡng một thời gian sẽ mọc ra trở lại." Nó thấp đầu, nhỏ giọng nói.

    "Cánh hoa chính là thân thể của ngươi?" Quân Vô Tà hỏi.

    Tiểu bạch liên gật gật đầu.

    "Cho nên vừa rồi lúc ta muốn tháo cánh hoa xuống kỳ thật là dứt cánh tay ngươi?"

    Tiểu bạch liên lại gật gật đầu.

    Tốt thật, Quân Vô Tà hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

    Một Giới Linh nhìn như vô dụng, thật vất vả tìm được tác dụng, kết quả tác dụng là là từ việc "Ăn người" mà thành, vậy căn bản vẫn là vô dụng.

    Nàng tự hỏi chính mình không làm ra vẻ như vậy, nhưng chuyện "ăn người" này.. Làm một bác sĩ thường xuyên mổ bụng cho người ta mà nói, nàng vẫn là không tiếp thu được.

    Huống chi đối phương vẫn thoạt nhìn chỉ là một tiểu oa nhi ba bốn tuổi.

    "A! Ta còn có cái này!" Tiểu bạch liên đột nhiên mở miệng, nó sờ tiểu yếm của mình như là tìm được cái gì, hắn nắm vật quý trong tay, duỗi đến trước Quân Vô Tà chậm rì rì mở tay ra.

    Năm viên phỉ thúy nho nhỏ tinh oánh dịch thấu, lẳng lặng trong lòng bàn tay nó.

    "Đây là cái gì?" Quân Vô Tà hỏi.

    "Đây là hạt sen a." Tiểu bạch liên chớp chớp đôi mắt.

    "Tuy rằng không thể có hiệu quả tốt như trực tiếp ăn cánh hoa, nhưng những hạt sen này cũng có công hiệu tẩy tủy, chỉ là chúng nó chỉ có thể thay đổi xương cốt thôi, không thể đem da thịt cùng gân mạch thay đổi." Tiểu bạch liên càng nói càng nhỏ giọng.

    "Chỉ có năm viên?" Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, có thể thay đổi cốt chất cũng đã không tồi.

    "Hiện tại chỉ có năm viên, ta một tháng chỉ có thể ra một viên, trước đó đều bị bọn họ ăn luôn, ta chỉ tích cóp được năm viên như vậy." Tiểu bạch liên nhỏ giọng nói.

    Bọn họ? Quân Vô Tà cảm thấy phương thức nói chuyện của nó thật khó lý giải.

    Bất quá, nếu là hắn mỗi tháng đều có thể sản xuất một viên, như vậy, cũng coi như không tồi.

    Tiếp nhận năm viên hạt sen kia, Quân Vô Tà trong lòng đã có tính toán, tiểu bạch liên không có năng lực chiến đấu, nhưng trên năng lực nào đó cũng tương đối không tồi, hạt sen này tuy không thể thay da đổi thịt, nhưng có thể cải thiện thể chất một người, đây là đồ mà hiện nay Quân Vô Tà đang cấp thiết cần có.

    Bất luận là nàng, Quân Tiển hay Quân Khanh đều đang cần cải thiện thân thể.

    Dược vật điều trị, tuy rằng có thể đạt tới hiệu quả nhất định, nhưng muốn sinh ra tác dụng với xương cốt vẫn có chút khó khăn, có hạt sen này thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn.

    Có cốt cách cường kiện, việc điều trị thân thể này còn có thể làm khó được nàng sao?

    Có Giới Linh nghĩa là Quân Vô Tà có thể tu luyện công pháp của thế giới này, liền tính không thể trông cậy vào tiểu bạch liên đi chiến đấu, ít nhất nàng có thể dựa vào chính mình.

    Trong lúc tiểu bạch liên căng thẳng chờ đợi, Quân Vô Tà rốt cuộc gật đầu với nó.

    Biết cuối cùng mình sẽ không bị vứt bỏ, tiểu bạch liên lập tức liền nín khóc mỉm cười, thề nhất định sẽ đối tốt với Quân Vô Tà, là một Giới Linh ngoan ngoãn nghe lời.

    Tiếp nhận rồi, Giới Linh của mình sau này là tiểu bạch liên, Quân Vô Tà liền bắt đầu tiến hành nghiên cứu tiểu bạch liên.

    Tiểu bạch liên vốn chính là hóa thân của Thương Ngự Tuyết Liên, mỗi một bộ phận trên thân thể nó đều có được hiệu quả nhất định, cốt nhục của nó có thể cho thể chất con người thoát thai hoán cốt, hạt sen có thể rèn luyện cốt tủy, ngay cả nước mắt cũng có công hiệu điều trị khí huyết cực tốt.

    Có thể nói, trừ bỏ không thể đánh nhau thì toàn thân tiểu bạch liên toàn thân đều là cực phẩm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...