Ngôn Tình [Edit] Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh - Thanh Phong Vãn Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Giang Uyển Quỳnh, 19 Tháng mười một 2020.

  1. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 20: Quản gia quái lực

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ⦁ Trước kia cô ấy là huấn luyện viên phòng tập thể dục, thứ không thiếu đầu tiên đó là sức lực.

    Nhuận Lăng quay đầu Giang Tiểu Vũ lại, chủ động giải thích thắc mắc của cô. Muốn về sau thì trước tiên phải có chuẩn bị.

    ⦁ Phòng tập thể dục?

    Giang Tiểu Vũ nghĩ tới người đại hán lực lưỡng. Tuy rằng thân hình Tống Như Yên rất cao, nhưng hình thể lại hoàn mỹ mảnh khảnh.

    ⦁ Cô ấy là giáo viên yoga ư?

    Giang Tiểu Vũ nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc nghĩ đến giáo viên yoga.

    ⦁ Trừ yoga ra các thứ khác đều phải.

    Nhuận Lăng đưa ra đáp án hoàn toàn tương phản với cô.

    ⦁ Hả?

    Mặt Giang Tiểu Vũ đặc biệt khôi hài, rút gân một chút. Vậy mà cô đã sai rồi. "Nhưng cô ấy cũng thật là.. quá tài ba rồi."

    Hai người câu được câu không, đảo mắt đã đến lâu 39, họ ấn vân tay cùng mật mã rồi đi vào. Sau đó Tống Như Yên cũng tới, cô cầm hành lý trực tiếp đi phòng ngủ chính. Tiểu Vũ đã tham quan qua, đó là phòng của Nhuận Lăng.

    Giang Tiểu Vũ tung ta tung tăng thuận đi qua, cầm lấy rương hành lý chống lại cửa:

    ⦁ Như Yên, tôi ở phòng ngủ phụ cách vách là được rồi.

    Cô không nên ở cùng với người nào đó một phòng. Nhìn người đó tính cách, nếu ở cùng một chỗ thì đảm bảo cô sẽ bị ăn không còn dư gì nữa. "Hừ! Cần phải bảo vệ trong sạch của chính mình thôi."

    ⦁ Vâng, phu nhân.

    Tống Như Yên lạnh lùng trả lời, sau đó đi mất. Giang Tiểu Vũ ở lại một mình mở cửa phòng ngủ cách vách, đang định đem hành lí mang vào. Đột nhiên trời đất quay cuồng, cô và hành lí bị đem vào phòng ngủ chính, Nhuận Lăng dễ dàng giữ cửa đóng lại.

    ⦁ Nhuận Lăng, em đi dọn dẹp một chút.

    Giang Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn người ở phía trước, cô cười còn khó coi hơn khóc.

    - Ừ, em cứ tùy tiện dọn dẹp đi. Còn lại nửa phòng em có thể bày đồ đạc.

    Nhuận Lăng khoanh tay trước ngực dựa vào cửa. "Đại hiệp, thả cho bé con này một con đường sống đi mà.", trái tim Giang Tiểu Vũ yếu ớt rút gân.

    - Em không thể ở cách vách hở? Giang Tiểu Vũ lựa chọn nói thẳng.

    Muốn ở cách vách mà, rất cần thiết. Giang Tiểu Vũ nắm chặt tay nhỏ.

    - Em nói xem? Nhuận Lăng ưu nhã từ trong túi lấy ra một quyển sổ hồng, đem nó đặt lên trên bàn tròn trong phòng ngủ chính.

    Bàn tròn bạch ngọc trong sáng đối lập với sổ hồng. Trừ phi Giang Tiểu Vũ mắc bệnh mù màu, nếu không thì thật sự chỉ có thể tính là lừa mình dối người.

    - Nhưng em không muốn cùng anh ở một phòng. Em muốn ở một người.

    Đặc biệt là cùng người nào đó, thái độ của Giang Tiểu Vũ mạnh mẽ lên. Giang Tiểu Vũ có thói quen cực kì tốt đó là một khi kích động, khuôn mặt nhỏ của cô sẽ tựa như quả táo hồng, ngon miệng dụ hoặc, làm Nhuận Lăng nhìn rất muốn ăn uống. Nhuận Lăng tâm tình thực tốt tới gần Giang Tiểu Vũ, duỗi cánh tay ra đem cô ôm ở trong lòng ngực, đem đầu nhỏ lộn xộn ấn ở lồng ngực, lạnh lạnh mở miệng:

    - Từ hôm nay trở đi, em phải tập thành thói quen.

    Không muốn cũng phải muốn, làm gì gặp ai kết hôn mà còn độc hưởng một gian phòng bao giờ. Nằm mơ!

    - Ô ô, buông em ra. Giang Tiểu Vũ đánh eo của Nhuận Lăng. Cô ở trong lòng ngực Nhuận Lăng giãy giụa.

    - Không bỏ, em nên tập thói quen với hơi thở của anh đi.

    Nhuận Lăng rất vô sỉ đem Giang Tiểu Vũ ôm ở trong lòng. Giang Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt, đây là cái quỷ gì lý do vậy, nào có quyển sách ghi như thế, chơi tôi sao?

    - Anh buông em ra trước. Âm thanh Giang Tiểu Vũ mềm mại thương lượng.


    Khi ở nhà, cô ngẫu nhiên làm nũng, hiệu quả vẫn là không tồi. Hy vọng lần này cũng có thể hữu hiệu, ừm, nhất định hữu hiệu.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tám 2021
  2. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 21: Giang Tiểu Vũ siêng năng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tuyệt không thỏa hiệp.

    Nhuận Lăng cười ném cho Giang Tiểu Vũ bốn chữ. Một lời đã định, tuyệt đối không sửa đổi, nghĩ muốn phản kháng, vậy thì cố gắng cũng vô ích.

    - Hừ, ở thì ở, buổi tối bị tiếng ngáy của em đánh thức anh cũng đừng khóc đó.

    Giang Tiểu Vũ thấy làm nũng vô dụng, lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt như có mũi nhọn. Ban ngày cô cố gắng nhảy nhót làm cho chính mình mệt mỏi để buổi tối ngủ say như chết, khò khè đến tận trời. Hừ hừ hừ, đây là có khoa học căn cứ, dám trêu bảo bảo, bảo bảo sẽ trình diễn tạp nhạc, bảo đảm hắn phải hối hận khi ở cùng một phòng với bảo bảo. Vì vậy, sau khi thoát khỏi cái ôm của Nhuận Lăng, cô mở rương hành lý, đem đồ của mình đến chỗ trống mà để.

    Nói đến cũng là quái lạ, lúc cô về nhà, đồ vật trong phòng ngủ này đều chỉnh tề, như thế nào mà qua hai ba giờ đồng hồ thì biến thành đồ nam nữ tách riêng ra.

    Nhớ tới quản gia Tống Như Yên cao gầy, Giang Tiểu Vũ trong lòng đã có đáp án. Còn được còn được, cái phòng này còn có một cô gái ở nữa.

    Nhuận Lăng nhàn nhã nhìn Giang Tiểu Vũ nhảy nhót, khắp nhà ở đều là bóng dáng hoạt bát của cô. Thoạt nhìn thì quả là tinh lực tràn đầy.

    Hắn lại một lần khẳng định, thân thể của vợ đó là bổng không được.

    Hành lý của Giang Tiểu Vũ chuyển đến cũng không nhiều lắm, chỉ đơn giản gồm quần áo, giày và chút đồ dùng tắm rửa.

    Đồ nhiều nhất của cô đó chính là sách. Loại nào cô cũng đều đọc. Thỉnh thoảng cô mua về đọc, khi đọc xong rồi cũng không vứt.

    Phòng ngủ rất lớn, đằng trước là phòng khách nhỏ, bên trong mới là chỗ ngủ, hơn nữa nó cùng phòng ngủ phụ thông nhau.

    Giang Tiểu Vũ sầu não để sách vào đúng nơi. Sau đó cô phát hiện một điểm, lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người. Xem ra phòng ngủ phụ cũng không thể ở nha, cũng may là còn có phòng cho khách, vậy về sau cô sẽ ở phòng dành cho khách.

    Nhưng đừng nói với cô là phòng khách cũng thông nhau luôn.

    - Ừm, chỗ này là phòng sách của em nha.

    Giang Tiểu Vũ cười tít cả mắt.

    Không thể ở cũng không cần để không, ban ngày đọc sách cũng rất tốt, ha ha.

    - Được.

    Nhà ở thường có một phòng sách, nhưng nhiều hơn một cái cũng không có việc gì.

    - Cảm ơn!

    Giang Tiểu Vũ trôi chảy đáp lời.

    Cô di chuyển xung quanh, đem đồ vật nhanh chóng bày biện đâu vào đấy.

    Giang Tiểu Vũ đứng ở giữa phòng, mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, thật sự là quá ngăn nắp.

    Nhưng cô một chút đều không mệt. Mà không mệt thì sao có thể ngáy to, không được, phải tiếp tục cố gắng.

    - Vậy em tiếp tục quét dọn dơ bẩn trong phòng ra một lần luôn đây.

    Giang Tiểu Vũ nói xong thì đi tìm đồ vật lau dọn nhà.

    Trong phòng tất nhiên sẽ không có loại đồ vật này, Nhuận Lăng cũng không tính toán cho cô quét dọn tiếp.

    - Nếu đã dọn xong, vậy thì đi thôi.

    Nhuận Lăng vòng tay, tiếp đó Giang Tiểu Vũ bị ôm ra khỏi phòng ngủ.

    Giang Tiểu Vũ đã quen bị ôm đi như vậy rồi, cô còn rảnh rỗi ngửa đầu hỏi:

    - Phòng bày biện để vậy không dọn có ổn không?

    Cô cứ tưởng là mình sẽ được lao động một chút chứ. Thật sự cô rất siêng năng, đương nhiên là tiến hành cùng lúc chờ, ít nhất hiện tại cô muốn được siêng năng.

    - Quản gia sẽ cho người xử lý.

    Nhuận Lăng một chút đều không có ý muốn dừng lại.

    Giang Tiểu Vũ kinh ngạc, mở miệng:

    - Những người nhà giàu không phải đều rất chú trọng riêng tư sao? Vậy như thế nào phòng ngủ lại để quản gia xử lý chứ?

    Quá không chú trọng rồi, cho rằng đây là hoàng cung cổ đại hay sao, việc gì cũng đều ỷ lại tiểu cung nữ.

    Người hiện đại tính cảnh giác đâu mất rồi?

    - Anh không có riêng tư.

    Nhuận Lăng đáp bằng phẳng.

    Đương nhiên là có riêng tư cũng sẽ không bị người phát hiện.

    - Được rồi.


    Thật không nhìn ra một lãnh quỷ bá đạo như vậy mà riêng tư cũng không có, điều này làm cô một chút đều không thể tin nổi.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    Jasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  3. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 22: Tìm đường chết là một loại hành vi rất bình thường

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta nói không làm việc cũng sẽ không chết, Giang Tiểu Vũ tuổi còn nhỏ nên hoàn toàn chưa hiểu hết hàm nghĩa trong đó.

    Không cho cô quét dọn cô càng muốn quét dọn. Cô dùng sức của trẻ con uống sữa dồn hết lực lùi lại, một bên kêu:

    - Em không đi, em muốn quét nhà.

    Cô đối với việc quét nhà hết sức kiên trì.

    Nhuận Lăng vốn là hơi ôm lấy cô đôi mắt chuyển hướng chỗ then cửa, nhất thời anh chưa chú ý tới động tác bất ngờ của Giang Tiểu Vũ.

    Vì vậy, thân thể nhỏ xinh của Giang Tiểu Vũ ngã về phía sau. Mắt thấy bản thân sắp té ngã, dưới tình thế cấp bách, tay cô nắm lấy áo sơ mi Nhuận Lăng ý đồ ổn định thân mình.

    - A! Tiếng thét chói tai của cô vang to trong phòng ngủ.

    Nhuận Lăng chỉ nghe được vài tiếng nút áo sơmi xoạch kéo xuống thanh âm, thân thể truyền đến đau đớn, hắn nhanh chóng quay đầu lại.

    Hắn nhìn đến áo sơmi rời khỏi tay cô, rồi Tiểu Vũ kinh hoảng té ngã về phía sau.

    Cái trán hơi trừu, hắn đem Giang Tiểu Vũ kéo trở về, hiển nhiên là khoảng cách quá xa.

    Nhuận Lăng chỉ có thể khuynh đảo kéo gần khoảng cách, ở cuối cùng một giây đôi tay ôm lấy Giang Tiểu Vũ. Không thể để thân thể của chính mình đè xẹp lép Giang Tiểu Vũ, Nhuận Lăng một cái xảo kính, tay để dưới mặt nền, nhanh nhẹn đem Giang Tiểu Vũ trở mình.

    Trong nháy mắt, Nhuận Lăng ở dưới, còn Giang Tiểu Vũ nằm ở trên người hắn.

    Giang Tiểu Vũ đang nhắm mắt, lại còn vẫn thét chói tai, hoàn toàn không biết chính mình đã an toàn.

    Nhuận Lăng buông eo Giang Tiểu Vũ ra. Hắn đem đôi tay gối sau đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn biểu cảm của bà xã.

    Giang Tiểu Vũ có vóc dáng khá lùn, người cũng không phải rất béo, nhìn ra không đến 90 cân (53, 712 kg), điểm này trọng lượng đối với người vận động hàng năm không tính là cái gì hết.

    * 1 cân Trung Quốc = 596.8g Việt Nam.

    Chỉ là cảm giác thơm tho mềm mại, so với bao cát cứng rắn kia thì cảm giác tốt hơn rất nhiều.

    Khóe miệng Nhuận Lăng hơi câu, tâm tình quả là không tồi.

    Giang Tiểu Vũ cũng không phải là không có cảm giác, kêu gần một phút, liền bình tĩnh lại.

    Hả?

    Vì sao té trên nền một chút cũng không đau nhỉ? Hơn nữa cũng không có lạnh, mà ngược lại có ấm nóng, còn có tiếng tim đập.

    Tim đập?

    Giang Tiểu Vũ đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy chính là ngực Nhuận Lăng. Bởi vì lỗi của cô, cái tay ác nghiệt kia đem nút áo sơ mi của hắn bung ra, lộ ra cơ ngực khiến cô kinh diễm không thôi.

    Mặt Giang Tiểu Vũ đỏ lên, theo tầm mắt xem đôi mắt của Nhuận Lăng.

    Nhìn đến đôi mắt Nhuận Lăng phóng xuất ra quang mang khác thường, làm tâm cô kinh ngạc.

    - Tuy rằng có nghĩa vụ vợ chồng, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày.

    Nhuận Lăng bày ra một bộ khó xử.

    Ban ngày cũng không phải là không thể, nhưng bà xã sẽ thẹn thùng nên hắn quyết định chờ đến buổi tối.

    Ân, hắn còn có thể nhẫn, chỉ cần bà xã về sau có thể cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định là được.

    - Thật xin lỗi!

    Giang Tiểu Vũ từ trên người Nhuận Lăng xuống dưới, cô lại phát hiện lời nói của Nhuận Lăng không đúng liền thêm một câu:

    - Hiểu lầm nha.

    Không phải là ban ngày cô nghĩ cái đó, không phải, buổi tối cũng không nghĩ, cô sẽ không vì bụng đói ăn quàng đâu.

    - Đi lấy giúp anh quần áo đi. Nhuận Lăng nửa ngồi dậy, không đi lấy mà ngồi dưới đất thản nhiên phân phân phó.

    - Hả?

    Giang Tiểu Vũ còn đang suy nghĩ chuyện khác nên vẫn chưa hiểu.

    Nhuận Lăng giơ tay chỉ chỉ chính mình quần áo bị hư.

    - À, được, để em đi lấy.

    Đôi mắt nhìn đến thân thể của Nhuận Lăng, mặt Giang Tiểu Vũ lại đỏ lên, nói xong một câu liền chạy tới phòng cách vách để lấy quần áo.

    Cô vỗ vỗ gương mặt của mình, tim đập quá nhanh. Giang Tiểu Vũ hận không thể đem chính mình ngâm trong tủ lạnh để bình tĩnh lại.

    Tay run rẩy tùy tiện cầm một cái áo lông, Giang Tiểu Vũ hít sâu, đi về chỗ của Nhuận Lăng.

    - Quần áo của anh đây.

    Giang Tiểu Vũ đi đến trước mặt Nhuận Lăng, nhưng mặt cô lại quay đi chỗ khác.

    Cô không dám nhìn a.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  4. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 23: Hậu quả của nói dối thật phiền lòng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhuận Lăng chỉ có thể nhìn đến cái ót của Giang Tiểu Vũ, cùng với chiếc áo lông cô để ở rất xa, duỗi tay với cũng không tới.

    Nhuận Lăng không với lấy áo lông ở xa nữa. Tuy là cái ót của bà xã cũng khá đẹp. Nhưng như vậy thì không có lễ phép rồi.

    - Lại đây, chân anh bị chuột rút rồi. Em đỡ anh một chút đi.

    Đôi mắt Nhuận Lăng lóe lên quỷ dị.

    Giang Tiểu Vũ không thấy được.

    "Chân bị chuột rút, bị thương?"

    Trong lòng Giang Tiểu Vũ vô cùng áy náy. Nếu không phải cô bất cẩn té ngã thì Nhuận Lăng cũng không bị thương.

    Bất chấp thẹn thùng, Giang Tiểu Vũ vội vàng đem áo lông để ở trên cánh tay, cô ngồi xổm xuống, đỡ Nhuận Lăng lên.

    Khó trách Nhuận Lăng vẫn luôn ngồi dưới đất, nguyên nhân là chuột rút.

    - Là chân trái hay chân phải thế? Để em giúp anh xoa bóp nha. Giang Tiểu Vũ cẩn thận đỡ Nhuận Lăng đứng lên, để anh ngồi trên sô pha mềm mại, rồi lo lắng hỏi.

    - Ừm, đỡ hơn nhiều rồi, không đau nữa.

    Thật ra là Nhuận Lăng không thấy đau, chỉ là hắn muốn được chú ý một chút mà thôi.

    Ân, chính là như vậy.

    - Có phải bị trầy ở đâu không, để em nhìn xem. Giang Tiểu Vũ vẫn còn lo lắng Nhuận Lăng có bị thương hay không.

    Nhuận Lăng nhìn hốc mắt đỏ ửng của bà xã, cảm thấy chính mình làm hơi quá, anh vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng đi vài bước:

    - Không sao hết, không có đau.

    Mà có đau một chút cũng là vết thương nhỏ không cần để ý.

    - Anh mau ngồi xuống, em tin tưởng anh mà. Giang Tiểu Vũ vươn tay đè Nhuận Lăng ngồi ở trên sô pha.

    Hắn vừa rồi còn bị chuột rút mà, sao lại khỏi nhanh như vậy.

    - Không muốn ngồi, anh đói bụng. Nhuận Lăng bắt đầu oán giận.

    Người quen thuộc với anh nhất định sẽ cho rằng đây là Nhuận Lăng giả.

    - Đói bụng? Em nấu cơm cho anh nha.

    Giang Tiểu Vũ ân cần trả lời.

    Chỉ cần anh ngoan ngoãn ngồi đó, dù có hái ngôi sao cho anh cô cũng sẽ suy xét.

    Nhuận Lăng tâm mệt, chẳng lẽ hôm nay hắn phải ngồi ở trên sô pha luôn ư?

    Thật là không nên nói dối nha, Nhuận Lăng bây giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

    - Không cần đâu, anh muốn ra ngoài ăn.

    Anh thật sự là rất khó hầu hạ, ngôi sao thì có là gì, ánh trăng đều không thể thỏa mãn được anh.

    Giang Tiểu Vũ bất đắc dĩ. Nhuận Lăng yêu cầu cao cũng không kỳ quái, anh sinh ra trong một gia đình giàu có, ăn đương nhiên liền không nhân nhượng.

    - Vậy được rồi, em đỡ anh. Anh đi chậm một chút.

    Giang Tiểu Vũ đem Nhuận Lăng làm như ông già, đỡ cánh tay anh, chậm rãi nâng anh đi ra khỏi phòng ngủ.

    Mở cửa ra, Tiểu Vũ liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tống Như Yên. Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn về phía hai người đang có cử chỉ thân mật.

    Mặt Giang Tiểu Vũ đỏ lên, nhưng cô không buông Nhuận Lăng ra mà mở miệng giải thích:

    - Nhuận Lăng bị té ngã nên chân bị chuột rút. Tôi đỡ anh ấy ra ngoài ăn cơm. Như Yên, cô có muốn đi cùng luôn không?

    "Đều ở chung một chỗ, để lại Như Yên một mình thì không tốt chút nào." Trong lòng Giang Tiểu Vũ nghĩ.

    "Té ngã, chân rút gân?" Đôi mắt mát lạnh của Tống Như Yên nhìn về phía chân Nhuận Lăng, cô còn nhân tiện quan sát toàn thân anh.

    Bước chân trầm ổn, hô hấp đều đều, sắc mặt như thường, trạng thái mãn cách.

    Khả năng sao, có ý gì sao?

    - Không được, phu nhân.

    Trong lòng Tống Như Yên hiểu rõ, lạnh lùng trả lời bốn chữ. Sau đó cô hướng hai người gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.

    Giang Tiểu Vũ nhìn bóng dáng cao gầy của Tống Như Yên, lại một lần nữa xác nhận: "Tống quản gia thật sự là có vẻ đẹp cao lãnh a."

    - Như Yên biết nấu cơm không?

    Giang Tiểu Vũ động não, ngẩng đầu hỏi Nhuận Lăng một vấn đề kỳ quái.

    Khó có thể tưởng tượng được bộ dáng ở phòng bếp của Tống Như Yên.

    - Sẽ không. Nhuận Lăng đáp rất đơn giản.

    Giang Tiểu Vũ một bộ quả nhiên như thế bộ dáng. Cô cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đem Nhuận Lăng đỡ ra cửa.

    Ừm, cô tin tưởng Như Yên có thể đi ăn. Chờ các cô quen thân rồi lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  5. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 24: Phu nhân tối thượng

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị Giang Tiểu Vũ định vị chân chướng nhân sĩ, chậm rì rì vào xe của chính mình.

    Nhuận Lăng cũng không vội vã gì mà ngược lại hỏi Giang Tiểu Vũ ở bên cạnh:

    - Em muốn ăn gì? Để anh đưa em đi ăn.

    Giang Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn Nhuận Lăng, "Không phải anh đói sao? Hỏi sai đối tượng rồi hả ta?"

    Cô nhớ tới Nhuận Lăng vì mình bị thương nên đáp lời:

    - Em không kén ăn đâu. Anh chọn nhà ăn nào gần nhất ấy.

    "Như vậy Nhuận Lăng lái xe cũng sẽ không mệt."

    Nhuận Lăng gật đầu, tóm lại là anh đã biết được hướng đi. Anh khởi động xe lái về phía thường đi đến chỗ đó.

    Xe ngừng ở chỗ một tòa nhà lớn, phục vụ liền đi lại mở cửa xe giúp hai người. Hai người xuống xe xong, Nhuận Lăng đem chìa khóa cho phục vụ, sau đó đi thẳng lên trên lầu 3.

    Giang Tiểu Vũ liếc mắt một cái liền thấy được tên nhà ăn lịch sự, tao nhã: Phương Nam.

    Giang Tiểu Vũ là người phương Nam, nhưng cô có biết Nhuận Lăng là người phương Bắc. Anh ăn được đồ ăn của quán Phương Nam ư?

    - Hay là chúng ta đổi nhà ăn khác đi anh?

    Đã đến cửa nhà ăn của người ta rồi mà lại quay đầu chạy lấy người thì có điểm không lễ phép cho lắm.

    Tuy vậy nhưng cũng không thể làm người bị thương chịu thiệt thòi được.

    Giang Tiểu Vũ kề sát nói rất nhỏ cho Nhuận Lăng nghe, cô sợ phục vụ ở cửa sẽ đuổi hai người ra.

    Nhuận Lăng đối với người bên cạnh nặng mấy chục cân rất vừa lòng. "Ừ tốt, tới gần một chút nữa nào. Bây giờ còn có thể nghe hương ngọt nhợt nhạt trên người bà xã."

    - Không cần đâu, anh đói.

    Nhuận Lăng thực tùy hứng.

    Anh lớn lên ở phương Bắc, nhưng thời gian ở phương Nam cũng không ít.

    "Được rồi." Giang Tiểu Vũ đành phải đi theo vào. Bởi vì được đi gần nên phục vụ ở cửa tươi cười đi lên đón:

    - Nhuận Đổng, Nhuận Đổng phu nhân, xin hỏi hôm nay hai ngài muốn dùng cơm ở phòng dành cho khách quý hay là dùng cơm ở bên ngoài ạ?

    Giang Tiểu Vũ ngạc nhiên, "Biết nhau sao?"

    Đến cả cô cũng biết, thật không khoa học.

    Nhuận Lăng chuẩn bị vào phòng đặc biệt của mình ăn bữa cơm thật an tĩnh. Nhưng hiển nhiên là Giang Tiểu Vũ không nghĩ như vậy, cô trả lời trước anh:

    - Gian ngoài đi.

    Gian ngoài tốt hơn, nhiều người, tự tại, nửa ngày cùng Nhuận Lăng ở bên nhau, trái tim cô đã muốn đóng băng rồi.

    Phục vụ mỉm cười gật đầu, nhưng là vẫn nhìn về phía Nhuận Lăng chờ quyết định của anh.

    Giang Tiểu Vũ vô tội nhìn phía Nhuận Lăng, thì ra là không hỏi ý cô.

    - Vị trí cạnh cửa sổ.

    Hơi thở Nhuận Lăng lạnh lùng khủng bố, cả người tản mát ra ý người sống chớ gần.

    Phục vụ bị dọa trở về hiện thực, "Thật đáng sợ, Nhuận đổng kết hôn nhưng vẫn là quả bom như cũ."

    - Vâng, mời Nhuận đổng, mời phu nhân.

    Phục vụ đành phải đứng bên Giang Tiểu Vũ, nơm nớp lo sợ hướng trong đầu đi.

    "Có phải là ảo giác hay không vậy?", cô vừa đứng bên cạnh Giang Tiểu Vũ thì gió đông rét lạnh liền biến thành gió xuân dịu dàng.

    - Phu nhân, mời ngồi.

    Phục vụ là người khéo léo, nháy mắt giống như đã biết cái gì đó, nhiệt tình tôn sùng Tiểu Vũ so với Nhuận Lăng còn là khách quý lớn hơn.

    Quả nhiên Nhuận Lăng không có phóng thích hàn khí nữa. Anh ngồi ở một bên nhàn nhã, đầu hướng ra ngoài thưởng thức phong cảnh nhà ăn.

    - Phu nhân, xin hỏi người muốn ăn gì ạ?

    Phục vụ dứt khoát đem thực đơn cho Giang Tiểu Vũ.

    Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng hoàn toàn không có ý muốn gọi món, cô đoán anh cũng không ăn kiêng gì, liền cho phục vụ chuẩn bị mấy món ăn mới.

    Phục vụ cung kính rời đi gọi đầu bếp làm đồ ăn mới.

    - Hoa súng đẹp quá!

    Giang Tiểu Vũ chọn xong đồ ăn, cũng nhìn về phía phong cảnh kia.

    Nơi đó có một mảnh nước lớn trồng hoa súng, cánh hoa hồng nhạt, lá màu xanh lục, giãn ra bích côn, thật sự là mỹ diệu.

    Nhuận Lăng quay đầu xem Giang Tiểu Vũ. Cô đưa tay chống cằm, gương mặt tròn tròn hơi hãm, đôi mắt to như chứa đựng vạn trượng quang hoa, đen nhánh sáng ngời.

    Giang Tiểu Vũ tự tại nhìn thật là màu mỡ ngon miệng.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  6. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 25: Diễn kịch không chỗ không ở

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gian ngoài nhà ăn cũng không ồn ào lắm, hai người vừa xem vừa ngồi chờ.

    Thời gian trôi qua rất êm ả.

    Nhưng bỗng nhiên có tiếng nói cất lên đánh tan không khí dịu dàng của nhà ăn.

    - Tự Tịch, đừng mà. Chúng ta phải ngồi ở chỗ gần cửa sổ kia mới được cơ.

    Giọng cô ta vừa ngọt lại vừa nhõng nhẽo. Giang Tiêu Vũ có thể tưởng tượng được bộ dáng người nào đó dựa gần Đan Tự Tịch ra sao.

    Nghe ra giọng nói rất quen thuộc, mặt Giang Tiểu Vũ cứng lại, nhìn về phía có tiếng.

    Bọn họ có bốn người. Hai người một đều đứng ở sát nhau, cử chỉ thân mật vì vậy đây là liên hoan của hai đôi tình nhân trên.

    Một đôi không quen, một đôi thì làm nũng cô cũng không muốn nhận đây là người quen.

    Không đợi Giang Tiểu Vũ có thái độ gì, Tô Diễm Phân đã mang theo gió lửa lại gần.

    Cô ta vừa nhìn thấy vị trí mà mình muốn đã bị Giang Tiểu Vũ ngồi thì thay đổi thái độ từ ngọt ngào sang khinh thường mở miệng:

    - Cô giáo Giang, thì ra người chiếm được chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất trong nhà ăn này là cô à.

    Giang Tiểu Vũ buông tay chống cằm xuống, ngửa đầu nghi hoặc nhìn cô ta.

    Sao chứ, cô không thể chiếm ư?

    - Cô giáo Giang, tiền lương của cô ít như vậy, nếu tính thêm tiền trong nhà đi nữa thì cũng khó mà chi tiêu ở đây.

    Tô Diễm Phân ngẩng đầu cao ngạo, môi đỏ nóng bỏng mở miệng.

    - Vậy thì sao?

    Giang Tiểu Vũ nghe được hương vị khiêu khích, cô tiêu tiền như thế nào liên quan đến Tô Diễm Phân sao?

    - Tiểu Vũ à, anh biết chúng ta đột nhiên chia tay nên em bị đã kích không nhỏ. Nhưng em phải kiên cường lên, không nên tiêu hoang phí thẻ tín dụng như vậy.

    Đan Tự Tịch tự nhận mình là một người bạn trai cũ tốt, hắn còn khuyên bạn gái cũ sống sao cho ổn.

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy ghê tởm không thôi.

    - Cô giáo Giang ơi, cô có biết nước trái cây cô gọi bao nhiêu tiền không? 2000 chín đó. Trời ơi, không phải là cô cho rằng đây là đồ uống miễn phí?

    Tô Diễm Phân không chút lưu tình lên tiếng dạy dỗ.

    Giang Tiểu Vũ định uống mấy ngụm nước ép táo để phục hồi dạ dày bị thương một chút, nhưng nghe Tô Diễm Phân nói thế, cô liền bị sặc nước trái cây.

    - Khụ khụ.. Giang Tiểu Vũ kịch liệt ho khan, mặt nghẹn đỏ bừng.

    2000 chín? Chỉ một ly nước trái cây màu sắc đẹp, vị cũng ngon nhưng lại vô cùng đắt.

    Trừ bị giá cả làm cho kinh ngạc, Giang Tiểu Vũ bị sặc còn là vì Tô Diễm Phân cướp lời.

    Đây là muốn làm gì, muốn cướp vị trí của cô, cô không cho đó!

    - Nhìn em xem, đúng một bộ dáng xui xẻo kìa. Nhuận Lăng sủng nịch nhìn Giang Tiểu Vũ. Anh lấy từ trong túi ra một cái khăn tay gấp gọn gàng.

    Uống nước trái cây mà có thể bị sặc, đúng là có một không hai.

    Giang Tiểu Vũ bị sặc, nước mắt lưng tròng. Cô nhận khăn tay, lau khóe mắt vì sặc mà rơi nước mắt.

    Sau đó cô liếc mắt Nhuận Lăng một cái, "Mình đã xui xẻo rồi mà còn nói ra nữa."


    Nhuận Lăng ga lăng đưa khăn tay. Bàn tay anh to, thon dài có lực, trông rất hoàn mỹ.

    Tô Diễm Phân nhìn chủ nhân của cái tay mới chú ý đến người đàn ông ngồi đối diện Giang Tiểu Vũ.

    Không có cách nào khác, trời sinh đàn bà có đặc tính tranh đoạt. Cô ta thấy Giang Tiểu Vũ bị vứt bỏ thì tâm tình rất tốt. Người ngoài nhìn thái độ của cô ta là cũng biết.

    Vì vậy cô ta rất vui vẻ khi nhìn thấy Giang Tiểu Vũ. Người ngồi đối diện Giang Tiểu Vũ cứ thế bị cô xem nhẹ.

    "Có gì đẹp chứ? Đàn ông ở cùng Giang Tiểu Vũ thì phẩm vị cao bao nhiêu? Chắc là nếu không dưa vẹo táo nứt thì cũng nhìn cay con mắt.

    Nhưng mà người này.. Thật sự là quá đẹp trai.

    Cao lớn, soái khí, hoàn mỹ, lạnh nhạt, tự phụ vô cùng."

    Tô Diễm Phân vừa nhìn Nhuận Lăng, trong đầu liền tự động nhảy ra những từ kia.

    Sau đó liền hoàn mỹ kết hợp, nhất thời cô ta xem như si như say, rốt cuộc không rời được mắt.

    Hai người Đan Tự Tịch tự đạo tự diễn quá nghiêm trọng nên không thấy được đôi tình nhân đi theo bọn họ sắc mặt đã xám trắng như tờ giấy lung lay sắp đổ.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  7. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 26: Chiến tranh chưa bắt đầu đã kết thúc

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Diễm Phân thong thả châm chọc Giang Tiểu Vũ, sau đó bắt đầu nhìn Nhuận Lăng.

    - Nhà ăn Phương Nam sao lại trở nên không đàng hoàng thế này?

    Nhuận Lăng cũng không nhìn đôi mắt Tô Diễm Phân từ lúc nãy tới giờ cứ dính lên trên người của anh.

    Anh nâng đầu nhìn giám đốc của nhà ăn vẫn luôn đứng ở đó.

    Giám đốc là một người trẻ tuổi khoảng 30, xinh đẹp, khôn khéo. Cô nghiêng đầu lau mồ hôi, tim đập cực kì nhanh.

    Cô đâu biết rằng mấy người khách này chưa ngồi đã tìm đến bàn của Nhuận Lăng gây sự.

    Cái này không phải là tìm chết hay sao? Lại còn mang theo cô nữa.

    Cô đều đứng ở xa để hầu hạ. Một cọng tóc của Nhuận Lăng cô còn không dám xem. Cho rằng không biết anh lớn lên soái, xem cô hạt nha.

    Nữ giám đốc đối với hai người Tô Diễm Phân thực sự là vô cùng tức giận.

    Nhưng cô cũng không dám xem như không biết gì nên chỉ có thể bước nhanh liên tục xin lỗi hai người Nhuận Lăng:

    - Thực xin lỗi, Nhuận đổng, Nhuận đổng phu nhân. Tôi lập tức dọn sạch ngay.

    Nói xin lỗi xong, giám đốc lập tức ấn Bluetooth trên tai gọi bảo an.

    Không đợi Tô Diễm Phân hiểu được ý của Nhuận Lăng thì một đám bảo an đã vây quanh bọn họ.

    - Vây quanh tôi làm gì. Tôi là khách của chỗ này đấy.

    Tô Diễm Phân kiêu ngạo kêu lên.

    Vất vả lắm mới tới nơi đây tiêu phí một lần nên cô ta cũng muốn uy phong một lúc.

    - Thật xin lỗi Nhuận Đổng vì đã làm cho ngài không thoải mái, tôi lập tức mang bọn họ đi ngay.

    Đôi tình nhân bị dọa ngây người bấy giờ mới phản ứng lại.

    Sau khi nói xin lỗi xong, người đó liền đẩy hai người kia ra khỏi nhà ăn Phương Nam.

    Tô Diễm Phân không phục chỉ có thể mắng, sắc mặt Đan Tự Tịch rất khó xem. Rất nhanh nhà ăn Phương Nam liền trở về yên tĩnh.

    - Xin lỗi! Hại tâm tình anh không tốt.

    Giang Tiểu Vũ trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

    Tất cả là người Tiểu Vũ chọc mà làm hại Nhuận Lăng cũng gặp phải ánh mắt độc ác của cô ta.

    - Giang Tiểu Vũ, em không cần phải vì người không liên quan mà xin lỗi với anh.

    Nhuận Lăng bị người quấy rầy nên tâm tình không tốt, nhưng người xin lỗi không nên là Giang Tiểu Vũ.

    "Người không liên quan?" Giang Tiểu Vũ chớp chớp mắt, giọng nói trở nên nhỏ đi.

    Cũng đúng, cô cùng với Đan Tự Tịch tình cảm đã dần nhạt nhòa và hiện tại đã hoàn toàn không còn gì.

    Hắn đúng là đã trở thành người không liên quan rồi.

    - Em lại khóc vì người khác nữa thì anh sẽ chọc hư nó.

    Nhuận Lăng cầm khăn tay thô lỗ lau nước mắt cho cô.

    "Thật là hung dữ mà. Mặt mình như muốn trầy da rồi." Mặt Giang Tiểu Vũ nóng rát.

    - Hừ, lau như vậy em sẽ bị hủy dung ngay đó. Đến lúc đó em xem ai mới là đáng thương.

    Giang Tiểu Vũ đoạt lấy hung khí, tức giận đặt nó ở một bên.

    Cô nghĩ nếu mình không soi gương thì cũng không thấy được, mà mỗi ngày Nhuận Lăng sẽ phải đối mặt với một khuôn mặt bị hủy hoại. Giang Tiểu Vũ cười khúc khích.

    - Trong đầu em hiện tại chắc chắn chỉ có thể là anh thôi.

    Nhuận Lăng đem Giang Tiểu Vũ đối mặt.

    Tâm tình anh bắt đầu tăng trở lại. Tuy là anh biết đầu nhỏ của Giang Tiểu Vũ hẳn là không nghĩ ra đồ vật dinh dưỡng nào.

    - Ừa, trong đầu em chợt hiện một cái đầu heo.

    Giang Tiểu Vũ học bộ dáng của Nhuận Lăng, cao thâm trả lời.

    - Đúng không?

    Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ một cách nguy hiểm, "Lá gan này, chẳng lẽ là có thể to hơn?"

    Nhuận Lặng duỗi tay đè đầu Giang Tiểu Vũ, to quá cũng phải đè cho nó nhỏ xuống.

    - Ô ô, anh buông em ra.

    Cổ thấp của Giang Tiểu Vũ bi thôi. Bàn tay Nhuận Lăng giống như cái nắp nồi đem cô đè xuống.

    - Nói ai đầu heo hả?

    Nhuận Lăng bắt đầu ấu trĩ, chính anh cũng phải sợ hãi.

    Mặt Giang Tiểu Vũ đau khổ, "Ô ô, Nhuận Lăng là người xấu chỉ biết ăn hiếp người mềm yếu như mình."

    - Em là đầu heo, em là đầu heo.

    Giang Tiểu Vũ đành phải đầu hàng, trong lòng nói: "Anh cưới một người đầu heo. Anh đắc ý cái gì chứ."

    Nhuận Lăng là người thông minh nên tất nhiên là có nghĩ đến điều đó.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  8. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 27: Hưởng ké khí lạnh

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Phải nói là không ai là đầu heo cả.

    Nhuận Lăng buông Giang Tiểu Vũ ra, sửa lại chỗ sai của cô cho đúng.

    Giang Tiểu Vũ sửa lại đầu tóc rối bời, tức giận đáp:

    - Em muốn ăn heo sữa nướng.

    Nhuận Lăng không có lời nào để nói, chuyện này với đầu heo có quan hệ gì đâu. Nhưng là vị giám đốc kia vẫn đang dựng tai nghe ngóng.

    - Nhuận đổng, tôi sẽ gọi người mang qua đây.

    Giám đốc vội trả lời.

    Nhà ăn dùng tốc độ nhanh nhất đưa heo sữa nướng đến bàn của hai người.

    - Ở đây không có heo sữa nướng sao?

    Giang Tiểu Vũ nhìn giám đốc, hiểu được điều gì đó.

    - Ừ, chỗ này không có. Nhưng đưa đến đây thì có. Không chờ lâu đâu.

    Nhuận Lăng đối với chuyện nhà ăn muốn lấy cách làm ở chỗ khác thì cũng không bài xích.

    Nếu là khách khác có lẽ đã bị đuổi đi từ sớm rồi.

    - Nếu không có thì bỏ đi. Em cũng chỉ thuận miệng nói thôi.

    Hơn nữa cô có đọc sách qua, cách làm heo sữa nướng khá tàn nhẫn, cô cũng không thích món này.

    Nhuận Lăng hủy bỏ heo sữa nướng. Bấy giờ nhà ăn cũng lục tục dọn đồ ăn lên.

    Giang Tiểu Vũ ăn rất no, cô vỗ cái bụng tròn vo thở dài:

    - Ăn ngon quá! Ăn tới mức no căng luôn.

    Nhuận Lăng đem Giang Tiểu Vũ đang ăn vạ cái ghế kéo lên.

    - Đi dạo để tiêu thức ăn.

    Nhưng no căng quá là chuyện xấu, nếu vậy thì sẽ bỏ mất đêm tân hôn của anh.

    Nhuận Lăng suy xét thực chu đáo.

    - Không muốn đi dạo, em hơi mệt.

    Giang Tiểu Vũ không đi, cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

    Ăn no, rồi ngủ, xong lại ăn. Đó vẫn luôn là thói quen của cô.

    - Không được ngủ.

    Nhuận Lăng mệnh lệnh. Anh nâng mặt Giang Tiểu Vũ lên liền hôn xuống.

    Cái lưỡi đánh nhau, một trận dây dưa nhưng vẫn không buông.

    Giang Tiểu Vũ thở to phì phò, cách Nhuận Lăng rất xa. Mặt cô đỏ bừng, "Ở chốn đông người, anh không cảm thấy thẹn thùng sao?"

    Không nhìn thấy bọn họ đều bị vây xem.

    "Còn có ngủ hay không?" Nhuận Lăng không chút nào luống cuống, một lòng chỉ nghĩ được đến đáp án.

    - Còn muốn ngủ nữa hay không?

    Nhuận Lăng không chút luống cuống, một lòng chỉ muốn có được đáp án.

    "Có muốn ngủ hay không? Bây giờ lại hỏi vấn đề này, anh cảm thấy thích hợp sao? Rất dễ hiểu sai ý đó biết không?"

    Đôi mắt sáng ngời của Giang Tiểu Vũ thấy mọi người vây xem đang nhộn nhạo cười.

    - Đi đi.

    Giang Tiểu Vũ kéo tay Nhuận Lăng, cúi đầu, chạy ra khỏi vòng vây. Cô chạy đi thật xa, tới chỗ không ai đứng xem thì mới dừng.

    Nhuận Lăng bị Giang Tiểu Vũ kéo đi, anh nhẹ nhàng chạy chậm, còn hưởng thụ ánh nắng mặt trời ở bên ngoài.

    Giang Tiểu Vũ thở hổn hển ngừng lại, cô buông Nhuận Lăng ra, lau mồ hôi trên trán.

    Thời tiết này, cũng quá nóng đi.

    - Bên trong kia có điều hòa.

    Nhuận Lăng trên mặt không có mồ hôi, anh chỉ tay vào một cửa hàng phía trước.

    "Vậy còn chờ gì nữa, đi hưởng ké một chút thôi."

    Giang Tiểu Vũ không xem tên cửa hàng liền kéo Nhuận Lăng đi vào.

    Khí lạnh ập thẳng vào hai người. Giang Tiểu Vũ hít sau, cảm thấy mình như sống lại.

    Mùa hè, khí lạnh chính là bảo bối.

    - Chào Nhuận đổng, chào Nhuận đổng phu nhân.

    Phục vụ trong tiệm cung kính chào hỏi.

    Giang Tiểu Vũ vô lực. Trên người bọn họ có viết tên hay sao mà lại có nhiều người biết như thế chứ?

    - Ừ. Mang trang sức đã chuẩn bị tốt lấy ra đi.

    Nhuận Lăng mang theo Giang Tiểu Vũ đi vào gian dành cho khách quý, lạnh lùng mở miệng.

    Giang Tiểu Vũ phát hiện khí lạnh của Nhuận Lăng lại bám vào người.

    - Vâng Nhuận đổng.

    Người vừa tới đáp xong rồi đi. Khi người đó quay lại còn mang theo vài người phía sau.

    Bọn họ cẩn thận đặt trang sức ở trước mặt Giang Tiểu Vũ.

    - Nhuận phu nhân, cái này là cửa hàng mua ở nước ngoài với giá cao, là bộ trang sức nhất khoản thành.

    Phụ vụ mang bao tay trắng, giới thiệu khái niệm cùng xuất xứ của trang sức.

    Giang Tiểu Vũ nghe có điểm ngốc, "Trang sức lóe sáng thật là đẹp."

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  9. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 28: Thích quả lê

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vòng cổ nhiều như vậy, anh muốn em chọn hả?

    Giang Tiểu Vũ không hiểu, đi hưởng chút khí lạnh lại còn có thêm quà.

    Nhuận Lăng gật đầu. Vì hôn lễ của anh mà gia tộc đã chuẩn bị đâu vào đó. Đây là một khu hàng xa xỉ để Giang Tiểu Vũ có thể chọn quà.

    - Chọn không được.

    Giang Tiểu Vũ cảm thấy rất nhiều đều đồ sáng long lanh, cô không thấy cái nào tinh xảo mỹ lệ hơn một chút.

    - Em muốn hết.

    Giang Tiểu Vũ nhớ tới một câu danh ngôn của nhà giàu mới nổi, phất tay, đại khí nói.

    Nếu là lời nói của cô thì khả năng mua một cái vòng cổ đều phải trả tới ba năm. Nhưng với danh Nhuận đổng phu nhân thì nháy mắt đã biến thành người có tiền. Đột nhiên cô có cảm giác sau một đêm liền trở nên giàu có.

    Nhuận Lăng đối với chuyện nhà giàu mới nổi là không biết. Nhưng anh cũng không phản đối cô chọn hết.

    - Đưa đến chung cư Ánh Nắng Ban Mai, lầu 39.

    Nhuận Lăng hào phóng lạnh lùng mệnh lệnh.

    "Hả? Chỉ đùa một chút thôi mà."

    - Từ từ đã, chọn cái này đi anh.

    Giang Tiểu Vũ vội vàng ngăn cản Nhuận Lăng phá của. Cô chỉ tay về hướng một cái trong đó.

    Đá quý hình quả lê rất đẹp. Chủ yếu là cô thích ăn lê.

    - Ừ, cùng kiểu này đều đóng gói toàn bộ.

    Nhuận Lăng lại lần nữa hào phóng phân phó, làm cho Giang Tiểu Vũ một bộ trang sức.

    - Chờ một chút!

    Lần này không phải là Giang Tiểu Vũ gọi mà là Nhuận Lăng.

    Nhuận Lăng không chút hoang mang chọn một vòng cổ cầm trên tay. Anh cúi đầu nhìn Giang Tiểu Vũ:

    - Em đem tóc để lên đỉnh đầu đi.

    "Đây là anh ấy muốn đeo cho mình sao?" Giang Tiểu Vũ ngoan ngoãn đem tóc cầm lại.

    Nhuận Lăng đeo vòng cổ, rồi đoạt tóc từ trong tay Giang Tiểu Vũ. Bàn tay anh chỉ chuốt mấy lần mới thôi.

    Giang Tiểu Vũ mông lung ngửi thấy hương bạc hà mát lạnh, còn có cảm giác lạnh nồng đậm của Nhuận Lăng.

    Cô nâng vòng cổ quả lê lành lạnh lên. Nhân viên cửa hàng giơ cao gương chiếu ra gương mặt đỏ ửng của cô và một bàn tay to ôn nhu chải vuốt.

    Cô hoảng hốt ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt của anh, bên trong đều là ý cười say mê.

    Đột nhiên tim cô đập nhanh. Tình tố chậm rãi sinh trưởng. Giang Tiểu Vũ nhón chân, tay nắm áo Nhuận Lăng nhanh chóng hôn anh một cái.

    Sau đó, cô nhanh chóng tránh thoát.

    Cô chạy ra cửa hàng trang sức vàng bạc. Ân, cô cần làm cho hơi nóng bốc hơi đi chút ít.

    Nhuận Lăng nhấp miệng hơi câu, chậm rì rì đi theo.

    Sau khi anh đi rồi, nhân viên cửa hàng không nhịn được mà phát ra tiếng hút khí. Nhuận đổng khốc lên ai cũng muốn quỳ mang giày cho, Nhuận đổng cười rộ thì thiếu chút nữa đã nhào qua đó.

    Phu nhân nhất định đã cứu vớt toàn vũ trụ, mới đạt được cầm lòng không được khi phi phác tư cách.

    Thật là ghen ghét mà!

    - Đi, về nhà thôi.

    Nhuận Lăng đi đến bên người Giang Tiểu Vũ, ôm lấy cô.

    Giang Tiểu Vũ cúi thấp cởi ra vòng vây Nhuận Lăng.

    Đứng cách ba bước, cô cười rồi nhìn Nhuận Lăng.

    Mi Nhuận Lăng chọn chọn anh khí, ôm tay nhìn Giang Tiểu Vũ.

    "Sao đây, không cho ôm ư?"

    - Để lãng mạn chúng ta nắm tay đi.

    Giang Tiểu Vũ cười xong liền tiến lên nắm tay Nhuận Lăng. Mười ngón tay đan vào nhau. Cô kéo Nhuận Lăng đi.

    Mặt Nhuận Lăng đen lại,"Đi cùng người trí tuệ thiểu năng. Cô ấy không phải cô giáo sơ trung sao? Chắc chắn là không phải dạy học trước lớp chứ?

    Nhuận Lăng đột nhiên có chút lo lắng cho việc cô dạy bọn nhỏ.

    - Đi thôi, Nhuận đổng đại nhân.

    Giang Tiểu Vũ đi trước kéo không được, bất đắc dĩ mở miệng kêu Nhuận Lăng đang đứng tại chỗ.

    - Anh đi trước.

    Nhuận Lăng bước đi. Nếu trong đây có một người là trí tuệ thiểu năng, anh cũng không muốn làm.

    - Cùng nhau đi thôi.

    Giang Tiểu Vũ nhảy nhót đi gần Nhuận Lăng. Cô quyết định nắm tay hẹn hò.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  10. Giang Uyển Quỳnh

    Bài viết:
    70
    Nhà Giàu Sủng Hôn: Ông Xã Phúc Hắc, Bà Xã Ngốc Manh

    Chương 29: Nhuận Đổng chuyên chúc tươi cười

    Tác giả: Thanh Phong Vãn Vũ

    Người dịch: Giang Uyển Quỳnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Độ ấm bốc lên, cũng ngăn không được tâm tình tốt.

    Hai người tay trong tay, một trước một sau tranh nhau đi trước. Nụ cười so với mặt trời lại càng nóng hơn.

    Người đàn ông tuy hơi bực nhưng vẫn không buông tay người phụ nữ. Người phụ nữ nắm chặt tay, mắt lộng lẫy như đá quý.

    - Anh cũng nắm tay em đi.

    Đôi tình nhân ven đường đang cãi nhau ồn ào thì nhìn thấy Nhuận Lăng và Giang Tiểu Vũ.

    Sắc mặt cô gái hơi giận, giọng điệu không tốt mệnh lệnh cho chàng trai bên cạnh.

    Chàng trai đứng hình, lúc phản ứng lại thì vội vàng nắm lấy tay cô gái thật chặt nói:

    - Thật sao, em tha thứ cho anh rồi.

    Sau khi chàng trai cãi nhau thì lập tức hối hận. Anh đang suy nghĩ cách để bù đắp lại không ngờ cứ thế đã tìm được cách.

    - Hừ, không có lần sau đâu.

    Cô gái ngạo kiều* quay đầu qua một bên nhưng vẫn không buông tay chàng trai.

    * "Ngạo kiều" : Có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".

    Dưới ánh mặt trời, lại thêm một đôi tình nhân thành công nắm tay nhau. Họ nhớ tới thời gian ngọt ngào mà hai người trải qua.

    Hai người chạy đến chỗ Nhuận Lăng và Tiểu Vũ, cười tươi:

    - Phải hạnh phúc nha.

    Hai người đó giơ đôi tay đang nắm lên cao. Sau đó họ liền chạy đi mất.

    Hai người Nhuận Lăng và Tiểu Vũ vốn đang chơi trò tranh đoạt nên không phát hiện có đoạn nhạc đệm nhỏ này.

    Hai người không khỏi dừng chân nhìn theo đôi tình nhân rời đi. Họ nắm tay, bóng dáng nhìn rất xứng đôi.

    Nhuận Lăng cười, cũng không bực mình nữa.

    Bên tai Giang Tiểu Vũ vẫn vang vọng bốn chữ kia: "Phải hạnh phúc nha."

    Nắm tay thực sự là một chuyện tốt đẹp. Trong lòng cô cũng ấp ủ ra tình tố ngọt ngào.

    Mặt cười tươi, đôi mắt sinh hoa, bắt mắt huyến lệ, ngũ quan của cô thanh tú, có cảm giác như tiên tử thần bí mê hoặc.

    Thanh đạm, lại say mê.

    Nhuận Lăng quay đầu nhìn lại, nhất thời say mê, đôi mắt bắt đầu thâm thúy đa tình lên.

    Vài người đem ánh mắt từ trên người anh dời đi, sau đó đặt ở trên mặt Giang Tiểu Vũ.

    Miệng Nhuận Lăng hơi nhấp, bàn tay to quơ quơ, kéo Giang Tiểu Vũ chạy lấy người.

    - Không cho cười, giống như đồ ngốc vậy.

    Giọng điệu Nhuận Lăng đông cứng đem nụ cười của Giang Tiểu Vũ đánh tan.

    "Nơi công cộng, cười gì mà cười chứ. Về nhà rồi lại cười."

    Giang Tiểu Vũ ngưỡng đầu nhìn Nhuận Lăng, "Sao lại thành thế này? Ban nãy tâm tình không tồi mà, bây giờ như vậy là ai chọc hắn chứ?"

    Cô tỏ vẻ không hiểu. "Lại nói, vì sao nói mình là đồ ngốc chứ? Tâm tình của mình tốt, cười một cái cũng không được. Uổng công tình cảm của mình dao động một chút. Mất hứng quá đi."

    "Hừ, không cười thì không cười. Bổn cô nương không cười luôn. Sau này, cả ngày mình sẽ làm giống bản mặt của mẹ kế. Mỗi ngày em đều ở trước mặt anh đi tới đi lui, để xem anh thế nào."

    Giang Tiểu Vũ thở phì phì hừ lạnh.

    - Sau này chỉ có thể cười với anh thôi.

    Nhuận Lăng lạnh lùng mở miệng. Một bên anh còn đem mơ ước của anh phóng thành mấy mũi tên bắn lén lên người bà xã.

    "Vèo vèo vèo" mấy cái, xem ngây cả người cái tên lạnh lùng kia, cô không dám liếc mắt nhìn nữa.

    "Ha, bá đạo lắm." Giang Tiểu Vũ đi về phía trước, nụ cười lại hiện lên trên mặt.

    Hai người bắt đầu tản bộ không mục đích. Trời thật sự rất nóng, Giang Tiểu Vũ lại nảy ra ý muốn đi hưởng chút điều hòa. Nhưng cô không muốn chọn hàng xa xỉ nên khi nhìn thấy một siêu thị thì mắt Giang Tiểu Vũ sáng lên.

    - Chúng ta đi mua đồ ăn vặt đi.

    Giang Tiểu Vũ kéo Nhuận Lăng tới chỗ mua sắm ở lầu 3, cười, mở miệng.

    Nhuận Lăng đẩy xe đẩy nhìn ở đây tất cả đều là khoa điều que cay, bánh quy thì mặt đen.

    "Bà xã thường thức ở đâu rồi? Mấy thứ này có thể ăn sao?

    - Chỗ đó có lê, em có muốn qua kia chọn hay không?

    Nhuận Lăng quan sát hết sức nhạy bén nên biết Giang Tiểu Vũ thiên vị cái này.

    Theo như phán đoán của anh," Chắc chắn không phải là thiết kế hình quả lê khiến cho mắt bà xã sáng ngời mà chính là bà xã nhìn lê ăn rất ngon."

    Vì vậy khi nhìn thấy tuyết lê bày biện chỉnh tề ở phía xa, Nhuận Lăng mới phát huy đường sống này.

    Đường dẫn đến mục [Thảo Luận - Góp Ý]: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Giang Uyển Quỳnh
     
    bantaJasminevn2002 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...