20. Chương 20: Toàn thân đều là bảo (1) Bấm để xem Để lấy nước mắt của tiểu bạch liên, tiểu hắc miêu liền cắn mấy cái trên làn da kiều nộn của nó, nó bị đau nước mắt liền rơi xuống, chẳng qua lúc này, nước mắt nó toàn bộ đều bị Quân Vô Tà dùng cái chai hứng lấy, chuẩn bị sau này dùng trên người Quân Tiển cùng Quân Khanh. Trước khi nàng đủ cường đại, an nguy của Lân Vương phủ tất nhiên còn phải đặt ở trên vai hai người bọn họ. Tiểu bạch liên khóc mệt, lại biến trở về nạp giới, an tĩnh trên ngón tay Quân Vô Tà. Quân Vô Tà thu thập tốt hạt sen cùng nước mắt, an tâm ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau, nàng liền tiến đến gõ cửa phòng Quân Tiển. Quân Tiển kinh ngạc nhìn cháu gái mình, không biết có phải ảo giác hay không, từ sau khi Quân Vô Tà bị thương, ông rất ít nhìn thấy mặt cháu gái mình, ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, Quân Vô Tà cũng giống như không muốn gặp ông, làm ông rất là thương cảm. "Vô Tà? Ngươi như thế nào đến đây, mau ngồi xuống." Quân Tiển lôi kéo Quân Vô Tà vội để nàng ngồi xuống nghỉ ngơi. Quân Khanh nửa người dưới tàn tật, đã không có khả năng sinh dục, hiện giờ ông chỉ có một đứa cháu gái là Quân Vô Tà, cũng không phải là đau tới tận tâm khảm. Quân Vô Tà yên lặng để Quân Tiển lôi kéo ngồi xuống, lần đầu tiên cùng gia gia mới thân cận như vậy, trong lòng nàng có chút vi diệu. Ít nhất, nàng cũng không chán ghét như vậy. "Gia gia, ta hôm nay tới, là có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng." Quân Vô Tà sửa sang lại suy nghĩ, cùng Quân Tiển nói đến chính sự. Quân Tiển trong lòng nhảy dựng, đã nhiều ngày Lân Vương phủ phong ba không ngừng, phong ba bên ngoài đối với Quân Vô Tà cũng đã kém tới cực điểm, chẳng lẽ nàng đã nghe được cái gì? "Có chuyện gì, ngươi cứ việc mở miệng, chỉ cần gia gia có thể làm đều sẽ làm vì ngươi." Quân Tiển đau lòng nhìn cháu gái mình. Quân Vô Tà thanh giọng nói, nàng là lần đầu tiên cùng "Thân nhân" mình chính thức nói chuyện. "Việc ta không có Giới Linh, gia gia cũng biết." Quân Vô Tà vừa thốt lên xong, Quân Tiển trong lòng liền lộp bộp một tiếng. "Ta tự biết không thể tu luyện linh lực, trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn ốm đau trên giường, suốt ngày thuốc thang không rời miệng, rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng ở trong phòng lật xem một ít y thuật, ta rốt cuộc đã lớn, cũng nên có chút bản lãnh, nếu ta không tu luyện linh lực được, như vậy ta tính toán học tập y thuật." Quân Vô Tà cũng không am hiểu giao tiếp, nàng đơn giản nói ra ý đồ của mình, lời này là nàng tự chuẩn bị tốt một đêm, tính tình thân xác Quân Vô Tà này căn bản cũng không tốt lắm, càng không có hứng thú gì với y thuật, nàng mạo muội mở miệng nói chung cũng có chút kỳ quái. Cũng may trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn dưỡng bệnh, tiếp xúc nhiều nhất cũng là những nước thuốc đó miễn cưỡng có thể xem như lý do. Quân Tiển kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, hoàn toàn không nghĩ tới nàng tới tìm mình, cư nhiên muốn nói loại chuyện này. Quân Tiển tuy rằng yêu thương nhưng cũng biết cháu gái mình không có bản lĩnh gì lớn, trừ bỏ gặp rắc rối cùng hưởng phúc ở ngoài, tâm tư nàng tất cả đều đặt trên người Mặc Huyền Phỉ. Hôm nay thái độ nàng đột nhiên khác thường, cư nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy thật sự làm Quân Tiển có chút phản ứng không kịp. Thấy Quân Tiển tựa hồ bị dọa, Quân Vô Tà chỉ có thể không ngừng cố gắng. "Sự tình trong phủ, ta nhiều ít cũng biết một ít. Lần này bị thương, làm ta thấy rõ rất nhiều chuyện, gia gia không cần vì ta lo lắng, ta là thật sự nghĩ sẽ thay đổi." Quân Tiển trầm mặc không nói, tình huống Lân Vương phủ cũng không tốt, việc Mặc Huyền Phỉ tới cửa từ hôn với trực tiếp làm trò cùng Quân Vô Tà, ông liền tính cố ý giấu giếm, chỉ sợ cũng giấu không nổi nữa.
21. Chương 21: Toàn thân đều là bảo (2) Bấm để xem Mắt thấy cháu gái vô lo vô nghĩ của mình thế nhưng vì gặp nhiều biến cố, trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, Quân Tiển vui mừng đến nỗi không khỏi có chút chua xót. Nói đến cùng, vẫn là người gia gia như ông vô dụng, Vô Tà từ nhỏ liền mất đi cha mẹ, hiện giờ hắn cái này gia gia cũng vô pháp cấp cháu gái một cái yên ổn sinh hoạt, thật sự là.. "Thôi, ngươi nếu là có hứng thú, liền tùy ngươi, ngươi chỉ nhớ kỹ, có ngươi gia gia một ngày, định sẽ không làm người khi dễ đến ngươi trên đầu." Quân Tiển thở dài, Vô Tà có thể thay đổi, hắn tự nhiên là cao hứng. "Đa tạ gia gia." Quân Vô Tà gật gật đầu. "Người trong nhà cần gì khách khí, chỉ cần ngươi cao hứng, gia gia ta liền an tâm." Nếu là Vô Tà thật sự có hứng thú với y thuật cũng tốt, làm nàng tỉnh ngộ không suy nghĩ đến tên hỗn trướng Mặc Huyền Phỉ kia nữa. "Như vậy, ta liền lệnh cho người sưu tập sách y cùng dược liệu cho ngươi, nếu ngươi thiếu gì chỉ cần nói với Phúc bá là được." Quân Tiển nói. Phúc bá là quản gia Lân Vương phủ, đã theo bên người Quân Tiển từ lúc ông chưa có thành tựu, đến khi Quân Tiển đem Thụy Lân Quân giao cho phụ thân Quân Vô Tà quản lý, Phúc bá mới ra khỏi quân doanh, ở tại Lân Vương phủ quản lý trên dưới bên trong phủ. Còn chưa tới thời gian cơm trưa, Phúc bá đã cho người nâng mấy cái rương y thư cùng một đống dược liệu, Quân Tiển còn cố ý ở biệt viện Quân Vô Tà sửa sang lại một gian dược phòng dùng để chứa y thư cùng dược liệu. Khi Phúc bá rời khỏi, Quân Vô Tà tùy tay lật lật những y thư đó. Kết quả chỉ lật mấy quyển, nàng liền đem vài thứ kia, khóa ở trong rương. Lấy năng lực của Quân Tiển, y thư tìm được mặc dù không phải tuyệt thế bí tịch, cũng đều rất là trân quý. Nhưng những y thư này khi đến tay Quân Vô Tà lại có vẻ thập phần râu ria, tùy tiện lấy một quyển xem, y thuật trên đó viết Quân Vô Tà nhắm mắt lại cũng có thể đọc lưu loát, thậm chí còn có thể nghĩ đến nhiều phương thức trị liệu hơn những gì trên đó viết. Đối với y thuật thế giới này hoàn toàn tuyệt vọng, Quân Vô Tà ngược lại đi nhìn dược liệu, những dược liệu này hoàn toàn bất đồng với thế giới lúc trước của nàng, vì mau chóng quen thuộc với hiệu quả dược liệu thế giới này, Quân Vô Tà đã ở trong này một ngày một đêm, đọc hết năm quyển thư tịch ghi lại các loại dược liệu, lúc này mới đem đại bộ phận dược liệu cùng dược hiệu thế giới này nhớ rõ ràng. "Chuẩn bị khi nào động thủ?" Mèo đen bước nện bước ưu nhã đi trong dược phòng, trong phòng tràn ngập hương dược thảo, làm nó theo bản năng nghĩ tới nhà giam không thấy mặt trời lúc trước, Quân Vô Tà đã từng ở một nơi chất đầy các loại dược vật cùng y thư trong phòng mười mấy năm. "Không vội." Quân Vô Tà đem hạt sen của tiểu bạch liên ra, muốn tiến hành điều trị đối với thân thể Quân Tiển cùng Quân Khanh, nàng cần phải tận dụng hiệu quả bảo bối trên người của tiểu bạch liên. Hạt sen trong suốt trắng nõn bị kẹp ở giữ hai ngón tay, ánh nến lay động làm nó trở nên càng thêm mỹ lệ, hoàn toàn không giống hạt sen bình thường, càng như là đá quý bắt mắt. Quân Vô Tà nuốt vào một hạt sen lấy thân làm thí nghiệm ban đầu. Ngứa cảm nhỏ vụn từ trong xương cốt lộ ra, Quân Vô Tà híp mắt, đôi tay đặt trên bàn sách, cảm thụ được mỗi một sự biến hóa từ xương cốt của mình, ngứa kia thâm nhập cốt tủy, làm người vô pháp giải trừ, như là có con kiến chui vào xương cốt, một tất tất như tằm ăn lên, cảm giác rõ ràng như vậy từ mỗi một nơi trên xương cốt truyền đến, làn da trắng nõn của nàng nhanh chóng phủ lên một tầng mồ hôi mỏng. Loại ngứa này, so với bị người cắt một đao, càng thêm làm người khó chịu!
22. Chương 22: Toàn thân đều là bảo (3) Bấm để xem Làm người khó có thể kìm nén, giằng co suốt một canh giờ, mới dần dần biến mất, quần áo trên người Quân Vô Tà đã bị mồ hôi ướt nhẹp, một ít vật chất màu đen, hỗn tạp trong mồ hôi bị bài xuất ra ngoài cơ thể. Rốt cuộc được giải thoát, Quân Vô Tà thở phào giơ tay nhìn trên làn da mình những tạp chất bị bài trừ ra. "Tiểu gia hỏa đó nhưng thật ra không có gạt ta." Lúc sau cảm giác khó chịu đó rút đi, nàng rõ ràng nhận thấy được, cốt cách mình sinh ra một ít biến hóa, khớp xương trở nên càng thêm linh hoạt, thân thể cũng uyển chuyển nhẹ nhàng không ít, tuy rằng không thể hoàn toàn thoát thai hoán cốt, nhưng hiệu quả cũng không khác gì tẩy tủy. Ở thế giới này, muốn tu luyện công pháp thượng tầng, nhất định phải có được thể chất thật tốt, Quân Vô Tà không vội vã đi tu luyện linh lực mà chính là đem thân thể mình điều trị đến trạng thái hoàn mỹ nhất, như vậy lúc tu luyện linh lực mới có thể càng thêm thuận buồm xuôi gió. Lúc sau lại nếm thử hiệu quả của nước mắt, Quân Vô Tà rốt cuộc bắt đầu định ra kế hoạch thay đổi thể chất vì Quân Tiển cùng Quân Khanh. Hoàng thất khinh mạn Lân Vương phủ, bất quá là bởi vì Lân Vương phủ không người nối nghiệp, thân thể Quân Tiển ngày càng không tốt, Quân Khanh lại là một phế nhân, bọn họ cho rằng Lân Vương phủ đã mất cơ hội trở mình, cho nên mới càng thêm không kiêng nể gì. Nếu là, Quân Tiển cùng Quân Khanh có thể sinh long hoạt hổ xuất hiện trước mặt người khác, như vậy dù là Khuynh Vân Tông hay hoàng thất Thích Quốc cũng thật sự không dám cùng Lân Vương phủ trở mặt. Rốt cuộc, Thụy Lân Quân trong tay Quân Tiển cũng không phải là ăn chay! Trong khoảng thời gian này, Quân Vô Tà trong dược phòng một bên phối chế dược thiện, một bên điều trị thân thể của mình, tuy rằng thân thể vẫn gầy yếu như cũ nhưng sắc mặt lại dần dần hồng nhuận lên, đã không còn tái nhợt như xưa. Lúc đầu Quân Tiển còn lo lắng cháu gái mình sẽ thích buồn tẻ với y thuật nhạt nhẽo, nhưng hiện tại khi thấy Quân Vô Tà tinh thần càng ngày càng tốt, ông đã yên tâm nhiều. Trong hoàng thành, việc công khai lên án đối với Quân Vô Tà vẫn không ngừng nghỉ, Thánh Thượng tựa hồ rất vui khi nhìn thấy hiệu quả như vậy, Quân Tiển phụ tử ba người, ở trên chiến trường quân công vô số, bá tánh cùng quần thần thế gia Thích Quốc đều lén lút quy thuận phụ tử Quân gia, uy danh hư vậy không phải là chuyện mà kẻ bề trên muốn thấy. Muốn bôi đen Lân Vương phủ, chỉ có ra tay từ trên người Quân Vô Tà, cơ hội ngàn năm có một như vậy Thánh Thượng làm sao mà bỏ lỡ? Hoàng thất quạt gió thêm củi một bên, ác danh Quân Vô Tà đã dần dần truyền ra khắp hoàng thành, làn ra khỏi ngoài hoàng thành Thích Quốc. Quân Tiển quá bận rộn truy tra hung thủ tập kích Nhị hoàng tử cùng Bạch Vân Tiên, sớm ngày tẩy sạch tội danh cho Quân Vô Tà, Mặc Huyền Phỉ chỉ nói đối phương là một đám hắc y nhân, đột nhiên phát động tập kích, hắn phải dùng sức của chín trâu hai hổ, mới đánh lui được bọn họ, mang theo Bạch Vân Tiên trốn thoát, nhưng hết thảy mọi chuyện lại Quân Tiển khả nghi thập phần. Trong bóng tối toàn bộ tử tuyệt của Mặc Huyền Phỉ được hộ vệ bảo hộ, thế nhưng chết không toàn thây, mỗi hộ vệ đều bị nổ tung giống nhau chết không toàn thây, Mặc Huyền Phỉ tuy nói chính mình cũng bị thương, nhưng miệng vết thương là dạng gì thì Quân Tiển vẫn không biết cụ thể được. Thực rõ ràng, hoàng thất cũng không tính toán nói toàn bộ chân tướng cho ông, dù manh mối có hạn nhưng Quân Tiển không thể không truy tìm hung thủ vì để rửa sạch thanh danh cho Quân Vô Tà. Quân Tiển cả ngày đi sớm về trễ, Quân Vô Dược cũng suốt ngày không thấy thân ảnh, chủ sự Lân Vương cũng chỉ còn lại hai người Quân Vô Tà cùng Quân Khanh.
23. Chương 23: Độc phát (1) Bấm để xem Quân Khanh được hạ nhân đẩy vào hậu viện cạnh hồ hoa sen, nhìn hoa sen nở rộ lại không có tâm trạng thưởng thức. Tiếng bước chân nhỏ truyền vào trong tai, Quân Khanh chuyển động phương hướng xe lăn, mỉm cười nhìn Quân Vô Tà đang đi tới chỗ hắn. "Hôm nay ngươi cũng chịu ra ngoài?" Quân Khanh cười mở miệng. Từ sau khi Quân Tiển đồng ý để Quân Vô Tà học tập y thuật, phần lớn thời gian nàng đều ngốc tại dược phòng, rất ít khi lộ diện. Quân Vô Tà nhìn Quân Khanh tươi cười hơi có chút kinh ngạc, thân thể của nàng đã trải qua điều dưỡng của hạt sen cùng nước mắt từ tiểu bạch liên đã trở nên thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng. Tuy rằng nàng chưa tu luyện linh lực nhưng hiện tại tiếng bước chân của nàng đã trở nên thực nhẹ, thời điểm nàng đi lại ở trong phủ, nếu không phải người đối điện nhìn, căn bản sẽ không có ai phát hiện ra nàng trong vòng ngoài năm bước. Nhưng nàng mới vừa bước vào hậu viện, Quân Khanh giống như là cảm giác được nàng đang tới. Nhĩ lực hắn lại là tốt như vậy? "Chân tiểu thúc chân là bị thương trên chiến trường sao?" Quân Vô Tà từ trong trí nhớ của khối thân xác này, chỉ tìm được rồi một chút hình ản bị thương về Quân Khanh. Trong trí nhớ của Quân Vô Tà, từ khi nàng hiểu chuyện, Quân Khanh đã ngồi ở trên xe lăn, Quân Tiển cùng Quân Khanh rất ít nhắc tới vết thương trên chân hắn, chỉ có ở một lần trong gia yến ngẫu nhiên đề cập, cũng chỉ nói là bị thương ở trên chiến trường. "Ân" Quân Khanh cũng không có gì kiêng kị. "Không phải bị thương bình thường đúng không?" Quân Vô Tà có thể khẳng định, vết thương của Quân Khanh cũng không đơn giản, vết thương bình thường không có khả năng làm Quân Khanh biến thành phế nhân, thời điểm Quân Khanh bị thương, địa vị Lân Vương phủ như mặt trời giữa trưa, Quân Tiển hoàn toàn có thể mời các đại phu tốt nhất trong Thích Quốc đến trị liệu vì Quân Khanh. Phải biết rằng, khi Quân Vô Tà trọng sinh thương thế thân thể nàng không phải là nhẹ, hai chân xương cốt cơ hồ toàn bộ đứt gãy, thế nhưng nàng tu dưỡng một tháng liền có thể sinh long hoạt hổ, vậy thì Quân Khanh không có lý do gì sẽ bởi vì một vết thương nhỏ liền hoàn toàn tàn phế. "Là độc, ta lúc ấy trúng độc trên mũi tên mà địch nhân bắn lén, độc tính mãnh liệt, nếu không phải gia gia ngươi thỉnh Khuynh Vân Tông tông tới, chỉ sợ tính mạng ta cũng giữ không nổi." Quân Khanh giơ tay, vén một bên vạt áo lên, lộ ra hai ngón tay đang đặt trên eo sườn của mình. Ở nơi đó có một vết sẹo lớn dữ tợn bao trùm trên làn da Quân Khanh, vết thương cũ gần mười năm, lại tím đen như cũ, làm bẩn làn da bốn phía. "Khuynh Vân Tông." Quân Vô Tà khẽ nhíu mày. "Gia gia ngươi dùng đồ gia truyền của Quân gia ta, đổi lấy sự giúp đỡ của Khuynh Vân Tông, cũng coi như là không ai nợ ai." Quân Khanh nhàn nhạt mở miệng, hắn biết gian tình của Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phỉ khẳng định sẽ làm Quân Vô Tà có điều chán ghét đối với Khuynh Vân Tông. Khi trước lúc Quân Vô Tà nói muốn nghiên cứu y thuật, Quân Tiển liền muốn đem nàng đưa vào Khuynh Vân Tông học tập y thuật, vì nơi đó mới là thánh địa của thầy thuốc. Chỉ tiếc, Lân Vương phủ hiện giờ địa vị không bằng từ trước, Mặc Huyền Phỉ lại cùng đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông ở cùng nhau nên khả năng Quân Vô Tà vào Khuynh Vân Tông là không thể. "Có thể để ta nhìn xem chân của tiểu thúc chân không?" Quân Vô Tà căn bản liền không nghĩ tới đôi cẩu nam nữ kia. "Được." Quân Khanh cũng không làm ra vẻ, để hạ nhân cuốn ống quần hắn lên. Chân Quân Khanh thực thon dài, nếu là không có tê liệt, chân dài này liền đủ để cho vô số thiếu nữ khuynh đảo, mà hiện giờ nguyên bản hai chân mạnh mẽ bởi vì mười năm tê liệt mà trở nên tinh tế vô lực, cơ bắp trên chân đã héo rút thập phần lợi hại, hai chân gầy yếu cùng thên thể tinh tráng phía trên hoàn toàn khác biệt.
24. Chương 24: Độc phát (2) Bấm để xem Quân Vô Tà ngồi xổm xuống, tay nhỏ trắng nõn tùy ý ấn vài cái trên đùi Quân Khanh, "Một chút tri giác cũng không có sao?" "Ngẫu nhiên sẽ có chút lạnh lẽo, lại không rõ ràng." Quân Khanh nói. Quân Vô Tà lại nhìn một hồi lâu, mới thả ống quần Quân Khanh xuống. "Tiểu thúc có thể tin ta?" Quân Vô Tà con ngươi thoáng hiện lên quạnh quẽ, nhìn Quân Khanh mỉm cười. "Tự nhiên." Quân Khanh cười nói. Quân Vô Tà không có vội vã mở miệng, nàng giương mắt nhìn hoa sen nở rộ, đáy mắt hơi hơi chớp động. "Hoa sen nở thật đẹp, không biết tiểu thúc thích ăn hạt sen chứ?" Quân Vô Tà bỗng nhiên nói. Quân Khanh cười nói: "Cũng được." "Ta hôm qua mới vừa hái được một ít, cảm thấy ăn rất ngon, tiểu thúc cần phải nếm thử xem?" Quân Vô Tà tùy ý mở miệng nói. "Vô Tà tự mình hái đến ta tự nhiên liền muốn nếm thử." Tiểu chất nữ nhà mình trở nên càng ngày càng hiểu chuyện làm cho Quân Khanh thật cao hứng, nếu là Quân Vô Tà lúc trước dù hái được đài sen, cũng là đưa cho tên tiểu hỗn đản Mặc Huyền Phỉ trước tiên, lúc nào mới đến lượt người thúc thúc là hắn được hưởng dụng. "Kia tiểu thúc há mồm." Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh nói. Quân Khanh hơi hơi sửng sốt, không biết trong hồ lô tiểu nha đầu này bán thuốc gì, chỉ vì giỗ nàng vui vẻ, cũng làm theo. Quân Khanh vừa mới hé miệng, đầu ngón tay Quân Vô Tà lập tức bắn ra một hạt sen liền rơi vào trong miệng hắn, không đợi Quân Khanh phản ứng, nàng giơ tay khép cằm Quân Khanh lại, trực tiếp làm Quân Khanh nguyên hạt nuốt vào. "..." Quân Khanh bị Quân Vô Tà dùng thủ đoạn không ôn nhu suýt nữa sặc ra nước mắt. Hắn còn tưởng tiểu nha đầu rốt cuộc thay đổi thế nhưng làm việc vẫn là đơn giản thô bạo như vậy. Không thể trách Quân Vô Tà dùng thủ đoạn không ôn nhu được, thật sự nàng trời sinh đã không có tế bào ôn nhu, đối với người bệnh không chịu uống thuốc, luôn luôn đơn giản thô bạo, cũng không cho người ta phản kháng. "Ăn ngon sao?" Quân Vô Tà thấy Quân Khanh nuốt xuống rồi mới mở miệng hỏi. Quân Khanh dở khóc dở cười nhìn Quân Vô Tà, hắn vừa rồi nuốt nguyên hạt như vậy làm sao biết được hương vị? "Ăn ngon." Thủ đoạn giỗ tiểu hài tử lại lần nữa xuất hiện. "Ta đi trước đây." Quân Vô Tà sau khi hoàn thành mọi việc, liền vẫy vẫy ống tay áo rời đi không lưu luyến. Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà rời đi làm Quân Khanh có chút bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu này đột nhiên chạy đến đây, cùng hắn nói nửa ngày, chẳng lẽ chính là vì để hắn ăn hạt sen kia? "Tiểu vương gia trong cơ thể dư độc chưa loại trừ, hạt sen tính hàn, có nên để người trong phủ chuẩn bị chút canh gừng?" Nam tử vẫn luôn đứng phía sau Quân Khanh lúc này mới mở miệng, khuôn mặt gắng gượng, thân hình cao lớn, hoàn toàn không giống hạ nhân tầm thường. Quân Khanh giơ tay, "Không cần kinh động như vậy, chỉ là một hạt sen thôi, ta còn không có yếu ớt như vậy." Nam tử không hề miễn cưỡng, "Đại tiểu thư tựa hồ không giống lúc trước." Sau khi Quân Khanh bị thương trở lại Lân Vương phủ, hắn vẫn luôn đi theo chiếu cố Quân Khanh, có thể nói là nhìn Quân Vô Tà lớn lên, nói thật, hắn đối với sự ngang ngược kiêu ngạo của đại tiểu thư một chút ấn tượng tốt cũng không có, cho nên thời điểm Quân Vô Tà xuất hiện, hắn đều không thăm hỏi lấy một tiếng. "Ngươi cũng cảm thấy như vậy?" Nhắc tới thay đổi của Quân Vô Tà, ý cười trên mặt Quân Khanh càng đậm, mang theo một tia hoài niệm, hắn cảm thán nói, "Nhìn nàng bây giờ, thế nhưng thật ra cùng huynh trưởng có vài phần tương tự." "Khí thế của Ngọc diện Diêm La, không ai có thể so được." Nam tử khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng không tán đồng lời Quân Khanh nói.
25. Chương 25: Độc phát (3) Bấm để xem Quân Khanh bật cười lắc đầu, "Tính tình này của ngươi cũng chỉ có huynh trưởng thu thập, đừng quên, hài tử kia chính là nữ nhi thân sinh của Diêm La trong miệng ngươi, nếu có một ngày, ta cùng phụ thân không còn nữa, vẫn muốn giao cho hài tử kia cho ngươi.." Quân Khanh còn chưa nói xong, trong thân thể một cổ ngứa thình lình truyền khắp mỗi một tấc xương cốt, ngạnh mạnh mẽ đem lời nói của đánh gãy. "Tiểu vương gia!" Nam tử khẩn trương nhìn sắc mặt Quân Khanh đột nhiên trở nên tái nhợt. Quân Khanh năm đó trúng độc, vẫn chưa hoàn toàn thanh trừ, độc tính còn sót lại đã thâm nhập cốt tủy, ngay cả Khuynh Vân Tông tông chủ cũng bó tay không có biện pháp, những năm gần đây, Quân Khanh vẫn luôn để tâm tĩnh dưỡng, ngay cả ăn uống cũng cẩn thận từng chút, lúc nãy vừa mới còn tốt, như thế nào đột nhiên.. Thình lình nam tử nghĩ tới cái gì. "Là hạt sen kia?" Sao có thể? Nam tử dù không thích Quân Vô Tà như thế nào, nhưng cũng biết nàng cùng Quân Khanh là cốt nhục quan hệ huyết thống, cho nên thời điểm nàng tới gần hắn cũng không có phòng bị, chẳng lẽ Quân Vô Tà thật sự ám hại Quân Khanh? Quân Khanh cắn răng, ngứa trong xương cốt đã biến thành một loại đau nhức, phảng phất xương cốt như bị người bóp nát từng chút, đau nhức che trời lấp đất làm hắn nháy mắt mồ hôi ra như mưa. Nam tử thấy tình huống Quân Khanh không xong, lập tức nâng người cùng xe lăn nhanh chóng đưa về phòng. Này hết thảy, Quân Vô Tà tự nhiên sẽ không biết được, nàng tự mình thể hội quá trình hạt sen cải thiện xương cốt, biết cảm giác kia tuy rằng thực không thoải mái, nhưng cũng sẽ không quá mức khoa trương, lấy tâm tính Quân Khanh khẳng định là không có phản ứng gì quá lớn. Chính là, Quân Vô Tà cũng không biết, hạt sen đối với việc thay đổi thể chất người bình thường cùng người trúng độc hiệu quả hoàn toàn bất đồng. Giờ này khắc này, biệt viện Quân Khanh đã loạn thành một nồi cháo, mười mấy đại phu liên tiếp đã được truyền đến Lân Vương phủ vì Quân Khanh chẩn trị. Chính là đối với tình huống của Quân Khanh các đại phu này đều bó tay không biện pháp, thân thể Quân Khanh trở nên một mảnh nóng bỏng, nằm ở trên giường không ngừng run rẩy, mồ hôi thực mau ướt hết khăn trải giường, mồ hôi từ trên người hắn nhỏ giọt căn bản không phải trong suốt, mà là ẩn ẩn biến thành màu đen, còn mang theo một cổ tanh tưởi. Một màn này, dọa đám đại phu kia choáng váng, bọn họ một người quỳ gối mép giường run giống chim cút đang hoảng sợ. Quân Tiển nghe tin chạy về trong phủ, tới nơi liền thấy bộ dáng nhi tử mình nằm ở trên giường nửa chết nửa sống, toát ra một thân mồ hôi lạnh. "Chuyện này ruốt cuộc là như thế nào?" Quân Tiển rống giận thét lên vang tận nóc nhà, hai mắt sung huyết gắt gao trừng mắt nhìn đại phu quỳ gối ở mép giường. "Thảo dân.. Thảo dân thật không biết.. Tiểu vương gia hắn khí huyết đại động, độc tố lưu lại trong cốt tủy không biết vì sao đột nhiên khuếch tán, đã lan tràn đến toàn thân, thảo dân.. Thảo dân thật sự đã tận lực.. Thỉnh Lân Vương tha mạng a!" Một đám đại phu khóc kêu xin tha, khi bọn họ đến chuẩn trị thì Quân Khanh này rõ ràng là độc khí công tâm, sống không lâu! Đại phu nói, giống như sét đánh giữa trời quang, làm Quân Tiển thiếu chút nữa chết ngất đi. Nhi tử cuối cùng của mình sẽ chết sao? Không thể! Tuyệt đối không thể! Quân Tiển bất chấp mọi thé, lập tức đứng dậy chạy tới hoàng cung, thỉnh Bạch Vân Tiên ra tay, rốt cuộc thì Bạch Vân Tiên cũnglà đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông. Thế nhưng Bạch Vân Tiên lại tránh mà không gặp, chỉ nói ngày đó bị tập kích hoảng sợ, còn đang tĩnh dưỡng. Thánh Thượng cũng rất là khó xử, chỉ đem ngự y trong cung đều đưa hết đến Lân Vương phủ, cứu trị Quân Khanh.
26. Chương 26: Độc phát (4) Bấm để xem Suốt một ngày một đêm, Quân Khanh nằm ở trên giường, không ngừng giãy giụa giữa ranh giới tử vong, các ngự y dùng mọi biện pháp, cũng thể tạo ra tác dụng gì, lời nói ra đều như là ám chỉ, Quân Khanh kết cục hẳn phải chết. Trải qua một đêm Quân Tiển như già thêm mười tuổi, sáng sớm ngày thứ hai, nhìn nhi tử xụi lơ ở trên giường, hắn sai người đưa toàn bộ ngự y hồi cung, ảm đạm ngồi ở đầu giường Quân Khanh, mặt chôn ở giữa đôi tay, hai vai run nhè nhẹ. * * * "Thật sự?" Thích Quốc hoàng đế ngồi trong Ngự Thư Phòng, nghe xong các ngự y bẩm báo, trên dung nhan nhìn không ra một tia hỉ nộ. "Vi thần không dám loạn ngôn, Quân tiểu vương gia xác thật đã độc khí công tâm." Ngự y đúng sự thật bẩm báo. "Kia thật là đáng tiếc, sai người đem tuyết sơn tham cùng nhuế linh chi, đưa đến Lân Vương phủ." Thánh Thượng rất là cảm khái mở miệng, tuyết sơn tham cùng nhuế linh chi đều là dùng cho người sắp chết, rõ ràng cả mọi người cảm thấy, Quân Khanh sắp chết rồi. "Đúng vậy." "Lui ra đi." "Thần tuân chỉ." Ngự y cung kính rời khỏi Ngự Thư Phòng. Trong ngự thư phòng, Thánh Thượng ngồi ở án thư, nhìn tấu chương chồng chất như núi, khóe miệng hơi hơi cong lên. * * * Lân Vương phủ nội tình bi thảm, Quân Khanh mệt mỏi nóng nảy, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, hô hấp thập phần mỏng manh. Quân Tiển đỏ con mắt, ngồi ở mép giường. "Đang êm đẹp, vì cái gì đột nhiên độc phát?" Quân Tiển không rõ, trong cơ thể Quân Khanh độc vẫn luôn đều thực ổn định, như thế nào sẽ đột nhiên biến thành cái dạng này? Nam tử đứng ở một bên biểu tình trầm trọng, hai tay nắm chặt tại bên người. "Có người khả nghi vào phủ sao?" Quân Tiển hỏi. Nam tử lắc lắc đầu, hắn âm thầm nhìn Quân Khanh trên giường, nội tâm rất là giãy giụa, trước khi Quân Khanh chết ngất đi, đã từng dặn dò hắn, ngàn vạn không thể cùng người khác nói, Quân Vô Tà đã từng tới, hắn vô luận như thế nào cũng không tin Quân Vô Tà sẽ gây bất lợi cho hắn, hết thảy hắn chỉ cho là số mình đã đến. Chính là hiện tại, Quân Khanh đã không sống được bao lâu, các đại phu đều đã nói hắn không còn hy vọng. Còn muốn tiếp tục giấu giếm sao? Nam tử nội tâm tràn ngập giãy giụa, nếu là người khác, hắn có thể trực tiếp cho người xách tới thẩm vấn, thế nhưng người nọ cố tình lại là Quân Vô Tà! Quân Khanh nếu chết, như vậy Lân Vương phủ thật sự là không có hy vọng. "Đây là làm sao vậy?" Thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên. Nam tử cùng Quân Tiển đồng thời hướng tới cửa nhìn lại, Quân Vô Tà một thân y phục mỏng manh ôm một con mèo đen, đứng ở cửa. "Vô Tà.." Quân Tiển khàn khàn thanh âm tràn ngập vô tận bi ai. Nam tử cầm nắm tay, muốn nói cái gì, lại cuối cùng không có mở miệng. "Tiểu thúc ngươi hắn độc phát rồi." Quân Tiển tuyệt vọng nhắm hai mắt. Độc phát? Quân Vô Tà hơi hơi sửng sốt, lập tức đi đến trước giường, không màng ánh mắt kinh ngạc của Quân Tiển cùng nam tử, nàng duỗi tay để trên mạch đặp của Quân Khanh. Mạch đập dưới đầu ngón tay thập phần mỏng manh, cơ hồ không dễ phát hiện, lại xem mặt Quân Khanh tái nhợt cùng cả người mồ hôi đen nhánh, quả nhiên cực kỳ giống tình huống độc phát. Nếu là người khác, tự nhiên kết luận Quân Khanh không còn đường sống, nhưng Quân Vô Tà lại phát hiện một ít bất đồng. Quân Khanh mạch đập tuy rằng mỏng manh, lại thập phần ổn định. Quân Vô Tà lập tức đem chăn mỏng của Quân Khanhlấy ra, đem gối đầu hắn lấy đi. Nhìn động tác liên tiếp của Quân Vô Tà, Quân Tiển có chút sững sờ. "Vô Tà, ngươi làm gì vậy?" "Tiểu thúc không có việc gì." Quân Vô Tà một lòng vội vàng trị liệu cũng không quản cách làm của mình đối với Quân Tiển bọn họ tác động lớn ra sao.
27. Chương 27: Diệu thủ hồi xuân (1) Bấm để xem Tình huống của Quân Khanh cũng không tệ, hiện tại bộ dáng đại để là bởi vì độc đã thâm nhập cốt tủy hắn, hạt sen tác dụng chính là cải tạo xương cốt, độc tố đọng lại trong xương cốt hắn liền sẽ nhanh chóng bị bài trừ. Độc tố sẽ đi theo mồ hôi cùng nhau chảy ra bên ngoài cơ thể, khi bài xuất sẽ tạm thời đọng lại ở trong cơ thể, lúc này mới khiến người khác cảm thấy Quân Khanh là độc khí công tâm. Kỳ thật, căn bản là không nguy hiểm như vậy! Quân Vô Tà giải phóng vật quanh người Quân Khanh, làm cho bài độc càng thêm thuận lợi, nàng tùy tay lấy ra bên hông một bao châm, lấy ra ngân châm thon dài, vững vàng đâm vào các huyệt vị lớn trên người Quân Khanh, làm hắn khí huyết trở nên càng thêm hữu lực, làm cho trắc trở này sớm kết thúc. Quân Vô Tà trầm mê với y thuật trung tự nhiên bày biện ra như vậy, hồn nhiên quên trạng thái của mình, bốn phía hết thảy phảng phất đều đã không tồn tại, trong mắt cùng trong lòng nàng chỉ có chính mình muốn cứu vớt người bệnh. Thế cho nên, nàng căn bản không có chú ý tới, thời điểm nàng lấy ra ngân châm, nam tử vẫn luôn đứng ở một bên đã có chút không thể nhẫn nại, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị sắc mặt đồng dạng khiếp sợ của Quân Tiển ngăn cản. Hai người đứng ở mép giường, lẳng lặng nhìn Quân Vô Tà thuần thục thi châm, bọn họ đều nhìn Quân Vô Tà lớn lên, lại không có dự đoán được Quân Vô Tà châm pháp thế nhưng sẽ tốt như vậy. "Đi chuẩn bị mười cái bếp lò, đặt ở phòng, đóng cửa sổ lại." Quân Vô Tà ở thời điểm trị liệu là tuyệt đối lý tính. "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn là thúc thúc ngươi, ngươi nhìn không ra hắn đã sấpchết sao?" Nam tử rốt cuộc kiềm chế không được nội tâm bất mãn, Quân Khanh đã tiều tụy như thế, mồ hôi đã ướt sũng khăn trải giường, nàng thế nhưng còn muốn đem bếp lò tiến vào! Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn nam tử, dùng thanh âm gần như lãnh khốc nói: "Ta không cùng kẻ ngu ngốc nói lời vô nghĩa." Nói xong, mặc kệ nam tử trên mặt có bao nhiêu tối tăm, nàng đã ôm mèo đen rời đi. Quân Khanh bài độc cũng không có cái gì không ổn, chỉ là thân thể hắn tương đối suy yếu, nhiều năm tê liệt, làm thân thể hắn cơ năng xuất hiện vấn đề rất lớn, nếu để độc tố chồng chất lại lâu trong cơ thể, thì dù xương cốt được cải tạo, nội tạng hắn cũng sẽ chịu tổn thương, Quân Vô Tà hiện tại muốn chính là trong thời gian ngắn nhất đem độc tố toàn bộ bài xuất ra khỏi người Quân Khanh. Nàng lập tức chạy tới dược phòng, nhanh chóng phối chế ra dược liệu có thể ổn định khí quan thân thể. Quân Khanh ở trong phòng, khuôn mặt nam tử tràn đầy khí đen, Quân Tiển một bên biểu tình cũng thập phần trầm trọng. Quân Tiển nhìn Quân Khanh nằm ở trên giường hấp hối, giãy giụa một lát, hắn lập tức ra lệnh cho hạ nhân đứng ở ngoài: "Lập tức đi chuẩn bị mười cái bếp lò, đóng chặt cửa sổ." "Lân Vương, ngươi thật sự muốn để đại tiểu thư làm bậy như vậy?" Nam tử khó có thể tin nhìn Quân Tiển. Quân Tiển thở dài, "Những lời đại phu nói ngươi đã nghe được, Quân Khanh hắn đã không còn hy vọng, bất luận Vô Tà dùng phương pháp có bao nhiêu vớ vẩn, ta đều sẽ thử một lần không buông tay, ta chỉ còn một nhi tử là Quân Khanh, chỉ cần có một phần vạn hy vọng, ta đều sẽ đi thử." Đã bị buộc tới đường cùng, hắn không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa vừa rồi thủ pháp thi châm của Quân Vô Tà làm hắn cảm thấy thập phần kỳ diệu, dưới tình thế tuyệt vọng, hắn không thể không đem hi vọng cuối cùng ký thác trên tay cháu gái mình. "Tiểu thư nàng tiếp xúc y thuật mới bao lâu? Này thật là quá làm bậy, đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông không phải ở hoàng cung sao? Mặc dù Thánh Thượng không đồng ý, ta cũng sẽ đem nàng trói tới." Nam tử cắn răng nói. Quân Tiển lắc lắc đầu, "Độc tố trong cơ thể Quân Khanh ngay cả sư phụ Bạch Vân Tiên cũng không thể giải trừ, liền tính đem nàng trói lại đây, cũng vô dụng."
28. Chương 28: Diệu thủ hồi xuân (2) Bấm để xem Nam tử suy sụp dựa vào mép giường, ảo não cắn răng. Rất nhanh, bếp lò đã bị đưa đến trong phòng, trong phòng đóng kín, không khí đột nhiên tăng cao, nướng người cực nóng làm Quân Tiển cùng nam tử không thể không đem linh lực tiết ra ngoài, bao vây lấy toàn thân. Quân Khanh nằm ở trên giường mồ hôi rơi như mưa, cả người giống như là từ trong nước vớt ra, mồ hôi đen nhánh theo thân thể hắn thấm ướt giường đệm tràn xuống mặt đất cạnh bếp lò, những mồ hôi đó thực mau bốc hơi, hơi nước bao quanh lấp đầy toàn bộ phòng. Một thanh âm kẽo kẹt vang lên, Quân Vô Tà đẩy cửa mà vào, trong tay bưng một chén thuốc, Miêu nhi linh động đi theo bên chân nàng. Không quản phản ứng của những người trong phòng, Quân Vô Tà đi thẳng đến mép giường. Nam tử đứng một bên bỗng ngăn Quân Vô Tà lại. "Hắn là tiểu thúc ngươi." Nam tử gắt gao nhìn Quân Vô Tà, hắn không có nói cho Quân Tiển, Quân Khanh độc phát, chính là sau khi ăn hạt sưn Quân Vô Tà đưa. Hắn đến bây giờ cũng không muốn tin Quân Vô Tà là thật sự ám hại Quân Khanh, nhưng cách Quân Vô Tà làm, lại để hắn lần nữa sinh ra hoài nghi. "Buông tay." Quân Vô Tà cau mày, không vui hất tay nam tử ra, nàng phi thường chán ghét trong quá trình mình trị liệu lại bị người khác ngăn chặn cùng nghi ngờ. Nam tử trầm mặc đẩy đến một bên, nhìn Quân Vô Tà đem chén thuốc kia rót vào trong miệng Quân Khanh. Sau khi uống xong chén thuốc, Quân Khanh không có bất luận phản ứng gì, chỉ là lẳng lặng nằm ở trên giường. Mỗi một giây trôi qua, trong phòng cực nóng đối với người còn chưa kịp tu luyện linh lực như Quân Vô Tà mà nói, là một loại tra tấn lớn lao, mồ hôi không ngừng chảy ra từ trên làn da nàng, váy áo hơi mỏng đã bị mồ hôi ướt sũng, nàng cũng không quan tâm, chỉ là thật cẩn thận đem tay đặt trên mạch tượng Quân Khanh, quan sát đến khi thân thể hắn biến hóa. Mèo đen nhảy tới trên giường, nhìn Quân Khanh hôn mê, lại ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà. "Miêu." Tình huống thân thể giống như đã ổn định. Quân Vô Tà khẽ gật đầu. Một canh giờ đi qua, Quân Khanh bài xuất mồ hôi đã không còn màu đen. Quân Vô Tà đứng dậy, đem cửa sổ mở ra, lệnh người hầu đem bếp lò trong phòng toàn bộ dọn ra ngoài. "Đi chuẩn bị nước ấm, giúp tiểu vương gia rửa sạch một phen." Quân Vô Tà thẳng mệnh lệnh nói. Bọn hạ nhân ngoài phòng nghi hoặc nhìn Quân Vô Tà, bọn họ hoàn toàn không biết vị đại tiểu thư này trong hồ lô đến tột chứa thuốc gì, tình huống của tiểu vương gia đã không còn hy vọng, bất luận đại phu trong thành hay ngự y trong hoàng cung đều nói Quân Khanh sắp chết, đại tiểu thư lăn lộn như vậy rốt cuộc là muốn làm cái gì? Bọn hạ nhân theo bản năng nhìn về phía Quân Tiển trong phòng, lúc sau Quân Tiển khẽ gật đầu bọn họ mới theo lời Quân Vô Tà đi thu thập. "Ngươi, đến dược phòng ta đi, đem bình ta đặt ở trên bàn dược lấy tới, đổ vào nước ấm, để tiểu thúc ngâm mình trong ba canh giờ." Quân Vô Tà chỉ vào nam tử đứng ở một bên nói. Toàn bộ quá trình, Quân Tiển đều không có ý tứ nhúng tay, hắn nhìn Quân Vô Tà an bài đâu vào đấy, trong ánh mắt mỏi mệt nhiều ít mang theo chút vui mừng. Bất luận phương pháp Vô Tà có dùng được hay không ít nhất nàng đã thật sự thay đổi. Liên tiếp bận rộn, làm Quân Vô Tà có chút bực bội, quần áo trên người nàng lây dính không ít vết bẩn, vài thứ kia đều là từ trong cơ thể Quân Khanh bài xuất ra, mang theo một cổ tanh tưởi làm người buồn nôn. Sau khi phân phó mọi việc xong, nàng đã không thể chịu nổi chạy về phòng rửa mặt, nàng thật sự không thể chịu đựng được đồ vật dơ dáy gì đó dính trên người mình.
29. Chương 29: Diệu thủ hồi xuân (3) Bấm để xem Quân Khanh bị nam tử đem ngâm trong thuốc tắm, tuy rằng vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng nam tử lại rõ ràng nhận thấy được, Quân Khanh hô hấp đã không còn suy yếu, sắc mặt tuy rằng còn có chút tái nhợt, lại có một chút sinh khí. Quân Tiển vẫn luôn đi theo bên người bọn họ, nhìn nhi tử tựa hồ có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, hắn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Vô Tà dù sao cũng là nữ nhi hắn, lúc trước có lẽ có chút không hiểu chuyện, nhưng hiện giờ nàng đã trưởng thành, ngươi chớ có thành kiến với nàng, ngày sau.. Nàng có lẽ còn cần các ngươi bảo hộ, mới có thể bình an thành nhân." Quân Tiển nhìn nam tử vẫn luôn buồn không hé răng, ông không phải không thấy nam tử cũng không thích Quân Vô Tà. Nam tử trầm mặc, chỉ là nhìn Quân Khanh ngâm mình ở trong thuốc tắm, nhìn sắc mặt Quân Khanh dần dần khôi phục, hắn xoay người rời khỏi phòng. Vừa mới tắm rửa đổi quần áo xong, Quân Vô Tà giống như được sống lại, ngồi ở dược phòng, một tay cầm chén trà, một tay không ngừng viết tên các loại dược liệu trên giấy. Quân Khanh đã không có trở ngại, độc tố đã hoàn toàn bài xuất, bất quá muốn khôi phục đến trạng thái tốt nhất, còn cần một đoạn thời gian điều dưỡng, là dược ba phần độc, Quân Vô Tà cũng sẽ không để xảy ra tác dụng phụ gì trên người thân nhân mình, cho nên nàng đã bắt đầu chuẩn bị dược thiện cho Quân Khanh. Lấy dược liệu điều dưỡng, lấy đồ ăn bổ sung, hỗ trợ lẫn nhau. Một tiếng đập cửa đánh gãy ý nghĩ Quân Vô Tà. "Tiến vào." Cửa phòng bị đẩy ra, nam tử cao lớn đứng ở trước cửa. Quân Vô Tà mày hơi hơi nhăn lại, nàng cũng không thích lão người làm gián đoạn việc của mình. "Có việc liền nói, không có việc gì liền cút." Đối với người không phải thân nhân mình, ngôn ngữ người nào đó có thể nói bén nhọn tới nỗi vô tình. Quân Vô Tà vừa mới nói xong, nam tử đứng ở trước cửa, bùm một tiếng, quỳ một gối xuống đất! "Thuộc hạ Thụy Lân Quân thiếu tướng Long Kỳ, có nhiều đắc tội với đại tiểu thư, thỉnh đại tiểu thư lấy quân pháp xử trí." Long Kỳ thân hình cao lớn quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, phía sau lưng căng chặt phác họa ra đường cong cương nghị. Thụy Lân Quân thiếu tướng.. Quân Vô Tà híp mắt nhìn Long Kỳ, nàng vốn dĩ liền cảm thấy khí thế Long Kỳ cũng không giống người hầu cùng hộ vệ, chỉ là nàng hoàn toàn không nghĩ tới, hắn thế nhưng là Thụy Lân Quân thiếu tướng! Bất quá.. "Không có việc gì khác?" Quân Vô Tà nhíu mày nói. Long Kỳ quỳ trên mặt đất, không rên một tiếng, hắn cũng không phủ nhận thành kiến từ trước tới nay của mình với Quân Vô Tà, thậm chí việc Quân Khanh độc phát, hắn đều mơ hồ cảm thấy cùng Quân Vô Tà có quan hệ, chính là sau khi hắn thấy Quân Vô Tà, tình huống Quân Khanh dần dần chuyển biến tốt, hắn mới ý thức được sai lầm của mình. Làm một thành viên của Thụy Lân Quân, biết sai lãnh phạt là thói quen của bọn họ. Dĩ hạ phạm thượng, vốn là nên phạt. "Không có việc gì có thể cút." Quân Vô Tà đối với thân phận cùng thỉnh tội của Long Kỳ không có hứng thú gì, nàng ít nhiều đã đoán được một chút, Long Kỳ không thích mình, lấy hành động lúc trước của thân xác này, nếu là có thể làm hán tử một thân đẫm máu ra từ quân doanh kia thuận mắt, mới thật đúng là hiếm lạ. Long Kỳ tuy rằng từng ngăn nàng trị liệu, cũng chỉ là xác thật lo lắng cho an nguy của Quân Khanh. Cho nên, Long Kỳ vô lễ, nàng cũng không để ý. Ai bảo nàng trọng sinh tới trên người một kẻ lúc trước không được ưa thích? Long Kỳ lại quỳ trong chốc lát, không có chờ đến sau văn, lúc này mới đứng dậy rời đi, chỉ là lúc này đây, hắn đối Quân Vô Tà thái độ đã trở nên thập phần cung kính, lúc gần đi, khom lưng đóng cửa cửa phòng. "Ồ, lúc ta không ở đây, tiểu Vô Tà tựa hồ đã làm ra chuyện gì khó lường." Tiếng cười trầm thấp mang theo từ tính mê hoặc nhân, từ sau hậu đường dược phòng vang lên.