Ngôn Tình [Edit] Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha - Tương Tư Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thụy Đào, 29 Tháng chín 2021.

  1. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha

    Tác giả: Tương Tư Tử

    Số chương: 5152

    Editor: Thụy Đào

    Thể loại: Ngôn tình, Xuyên không, Cổ đại, HE, Tiên hiệp, Huyền huyễn

    [​IMG]

    Văn án: Quân Mộ Nhan kiếp trước sống vất vả, chết thê thảm, hài nhi trong bụng bị người mổ ra mang đi luyện thành đan dược không nói, ngay cả huyết nhục chính mình cũng thành đá kê chân tiến giai của người khác.

    Trọng sinh, bên người nàng lại nhiều thêm cái mặt lạnh manh bảo.

    "Tiểu bảo, cái nữ nhân muốn khế ước thánh thú là kẻ thù của nương".

    Vì thế, đỉnh giai thánh thú thành tiểu bảo linh sủng.

    "Tiểu bảo, cái này thần nhạc sư truyền thừa hảo cường đại a!"

    Tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy, kết giới truyền thừa mở ra, Quân Mộ Nhan trở thành truyền nhân thần nhạc sư duy nhất.

    "Tiểu bảo, này nam nhân luôn quấn lấy mẫu thân không bỏ a!"

    Tiểu bảo một chưởng chém ra, đem người đuổi đi.. Ơ kìa, đuổi không đi?

    Ngươi là cha ta? Cha là cái gì? Có thể ăn sao?

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Thụy Đào
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 1: Phản bội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ầm vang --!

    Tiếng sấm rung trời phảng phất còn vang ở bên tai, Mộ Nhan từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại.

    Thân thể truyền đến cảm giác bỏng rát, khiến nàng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

    Nàng chậm rãi mở mắt, mới phát hiện chính mình đang nằm ở một nơi nhỏ bé chật hẹp và tăm tối.

    Chóp mũi ẩn ẩn truyền đến một cổ dược hương.

    Đây là nơi nào?

    Mộ Nhan thử vận chuyển huyền khí trong cơ thể--

    Tiên thiên võ giả, trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy mọi vật.

    Nhưng mà, một trận đau đớn xuyên tim đến tận xương cốt bỗng đánh úp lại.

    Kinh mạch toàn thân như bị nguồn năng lượng nóng bỏng nào đó xé rách, cơn đau đớn kịch liệt khiến toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    "A --!"

    Mộ Nhan đau đớn kinh hô một tiếng, ngã nhào xuống, cơn đau đớn kịch liệt khiến toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Nàng nhớ rõ, nàng vừa mới đạt tới sơ đại viên mãn.

    Bằng hữu tốt Cung Thiên Tuyết tìm được một viên luyện thể đan cho nàng, giúp nàng tiến sâu vào cảnh giới quan trọng nhất của đồ đệ tu tiên.

    Thiên Tuyết ở bên cạnh nàng nhận lấy sấm phong gào thét, trong lúc huyền khí lần lượt được vận chuyển xuống, cửu thiên lôi kiếp đã tiến đến.

    Mộ Nhan rõ ràng nhớ rõ, nàng tiếp nhận bát trọng lôi kiếp.

    Chỉ cần tiếp nhận thêm đạo cửu trọng lôi kiếp nữa, là có thể tiến giai vào luyện thể cảnh.

    Nhưng ngay sau đó, nàng cảm giác đau nhức toàn thân rồi ngất đi.

    Chẳng lẽ, là nàng độ kiếp thất bại sao?

    Mộ Nhan cảm thấy sợ hãi, đột nhiên ánh sáng chói mắt từ phía trên sáng lên.

    Nàng miễn cưỡng ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt là một dung nhan mỹ lệ, sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, nàng lập tức kinh hỉ nói: "Thiên Tuyết!"

    Nhưng Cung Thiên Tuyết không còn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón nàng, mà là khinh thường nhìn nàng tử trên cao.

    Mộ Nhan cảm thấy có điều không đúng, nàng liếc mắt nhìn bốn phía một cái, phát hiện mình đang ở bên trong một cái đan lô.

    Mà khuôn mặt của Cung Thiên Tuyết, là nhìn vào từ lỗ thủng trên đan lô.

    "Thiên Tuyết, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là ta độ kiếp thất bại, cho nên ngươi suy nghĩ biện pháp giúp ta trị liệu sao?"

    Cung Thiên Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười ha ha: "Quân Mộ Nhan, ngươi thật còn ngu xuẩn hơn heo a? Đến bây giờ vẫn còn nghĩ ta đối tốt với ngươi sao"

    "Ngươi, lời này của ngươi là có ý tứ gì?"

    "Có ý tứ gì? Ha hả, ngươi cho rằng ta cho ngươi luyện thể đan là vì giúp ngươi vượt qua lôi kiếp? Ngu xuẩn, nói cho ngươi biết, luyện thể đan kia quả thật có thể giúp ngươi độ lôi kiếp, nhưng bên trong lại trộn lẫn kịch độc, ở thời điểm ngươi trải qua cửu đạo lôi kiếp, bắt đầu rèn thể luyện hồn, kịch độc liền sẽ phát tác."

    "Đừng nói đùa". Mộ Nhan giãy giụa suy nghĩ muốn bò dậy, thanh âm nghẹn ngào mà vội vàng, "Thiên Tuyết, ta biết ngươi thích đùa dai cùng ta, đây là giả đúng hay không? Ngươi không phải nói, ta là bằng hữu tốt nhất của ngươi sao?"

    "Bằng hữu tốt nhất? Chỉ bằng ngươi một nử tử xuất thân đê tiện được dưỡng trong một hạ đẳng quốc như ngươi, cũng xứng?" Cung Thiên Tuyết cười nhạo nói, "Ngươi cho rằng ta vì cái gì hao hết tâm tư, dùng Huyền Dược tốt nhất giúp ngươi đạt tới sơ đại viên mãn? Đó là bởi vì thân thể của ngươi chứa đựng một tia tiên nguyên, mà cổ tiên nguyên kia chỉ có ở trải qua cửu trọng lôi kiếp, mới có thể bị kích phát ra tới. Ha ha, liền như ngươi của hiện tại, chính là tài liệu tốt nhất để ta luyện đan".

    "Tài liệu luyện đan?" Cả người Mộ Nhan lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thế giới của chính mình một khắc sụp đổ tại đây.

    Từ sau biến cố kia, thế gian này không còn ai có thể khiến nàng tin tưởng.

    Vậy mà còn xem Cung Thiên Tuyết như bằng hữu tốt nhất, là thân nhân.

    Vì Cung Thiên Tuyết, nàng học phối trí Huyền Dược, học y thuật.

    Vì Cung Thiên Tuyết, nàng vào sinh ra tử, thay nàng xâm nhập bí cảnh nguy hiểm, đơn giản vì nàng ấy nói bên trong có đồ vật mà nàng ấy muốn.

    Nhưng hôm nay, Cung Thiên Tuyết lại nói với nàng, tất cả đều là giả!

    Nàng đối với chính mình tốt, chỉ là muốn lấy thân thể của mình tới luyện đan?

    Đúng lúc này, bên ngoài đan lô truyền tới thanh âm ôn hòa của nam tử.

    "Sư muội, Huyền Dược đã chuẩn bị đầy đủ hết."

    "Làm phiền sư huynh!". Thanh âm cay nghiệt của Cung Thiên Tuyết lập tức biến thành dịu dàng vui vẻ cảm kích.

    Quân Mộ Nhan nhìn thấy một khuôn mặt lộ ra phía trên lỗ thủng đan lô, từ Cung Thiên Tuyết biến thành một người nam tử trẻ tuổi.

    Nàng nhận ra nam tử này!

    Hắn là sư huynh của Cung Thiên Tuyết ở Thiên Đạo Tông, Kiếm Phong, là một thiên tài luyện đan sư.

    Chỉ thấy Kiếm Phong ném Huyền Dược trong tay vào trong đan lô, lạnh lùng lại thương hại nhìn nàng một cái.

    "Sư huynh, bây giờ luyện đan còn giống luyện chế tiên thai mười năm trước sao? Nếu dư thừa tiên lực sẽ dẫn tới tạc lò, cuối cùng ta chỉ thu được một phần vạn tiên lực của tiên thai."

    "Ha ha, sư muội yên tâm đi, lần này nhất định sẽ không thất bại. Huống chi, thân thể nàng là mẫu tiên thai, trong cơ thể ẩn chứa uy lực tiên nguyên cùng tiên thai khoing thể tưởng tượng được."

    Nghe hai người đối thoại, huyết sắc đồng tử Mộ Nhan trợn to.

    Tiên thai, mười năm trước, thân thể mẫu tiên thai..

    Không, không phải là như nàng đang nghĩ, bị lấy tới luyện dược tiên thai, không có khả năng là hài tử của nàng!

    Chính là, trong đầu lại có một thanh âm đang điên cuồng mà kêu gào nói cho nàng --

    Đó chính là hài tử của nàng, hài tử của nàng bị Cung Thiên Tuyết luyện thành đan dược!

    "Cung Thiên Tuyết --!" Mộ Nhan đột nhiên đứng lên trong đan lô, tựa như điên cuồng không ngừng giãy giụa ra bên ngoài, "Cung Thiên Tuyết, ngươi nói tiên thai, là từ đâu ra?"

    Ánh mắt Cung Thiên Tuyết oán độc đảo qua dung nhan tuyệt diễm của Quân Mộ Nhan, trong lòng ghen ghét cơ hồ muốn tràn đầy ra.

    Nàng không rõ Quân Mộ Nhan một nữ tử đê tiện lại xuất thân ở hạ đẳng quốc, vì sao có thể có tiên thai?

    Tiên thai kia thật sự quá cường đại, đủ thấy phụ thân của hài tử là tồn tại chí cao vô thượng như thế nào.

    Quân Mộ Nhan nàng, dựa vào cái gì?

    Bất quá, không quan hệ!

    Dù sao tiên thai đã bị nàng ăn, hiện giờ ngay cả Quân Mộ Nhan cũng trở thành đá kê chân mình.

    Cung Thiên Tuyết lộ ra ý cười tràn ngập ác ý, để sát vào bên tai Mộ Nhan thấp thấp nói: "Tiên thai, đương nhiên là mười năm trước từ trong bụng ngươi mà ra, ta không cẩn thận đem nó luyện hóa thành đan dược, ha ha ha ha!"

    Mộ Nhan ngơ ngác mà nghe, bên tai phảng phất vang lên tiếng khóc hài tử tê tâm liệt phế.

    Tâm nàng đau như xé rách, từ trái tim lan tràn đến mỗi một kinh mạch toàn thân.

    Hài tử của nàng, nàng cho rằng bị cực phẩm thân thích giết chết, hóa ra hung thủ thật sự là Cung Thiên Tuyết!

    Tâm can thiêu đốt lên điên cuồng thù hận: "Cung Thiên Tuyết! Cung Thiên Tuyết! Ta phải giết ngươi --! Ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

    "Chờ ta luyện ngươi thành đan dược, nuốt vào trong bụng, thân thể liền trở thành tiên linh vạn năm khó gặp, ngươi muốn giết ta, kiếp sau đi! Ha ha ha ha!"

    Nóc đan lô bị đóng lại, toàn bộ đan hỏa phía dưới đan lô bốc cháy hừng hực.

    Ánh mắt Cung Thiên Tuyết chờ đợi nhìn phía Kiếm Phong, "Sư huynh, làm phiền ngươi!"

    "Yên tâm đi, sư muội." Đáy mắt Kiếm Phong lóe lên thâm tình rồi biến mất, "Ta nhất định giúp ngươi được toại nguyện."

    Đúng lúc này, bên trong lò luyện đan đột nhiên truyền đến "Phanh" một tiếng vang lớn.

    Cung Thiên Tuyết phát ra một tiếng thét chói tai, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, bị quăng thật mạnh ra ngoài.

    Mơ hồ, nàng phảng phất nghe được Mộ Nhan thê lương mà điên cuồng kêu to: "Cung Thiên Tuyết, cho dù hóa thành lệ quỷ, ta cũng tuyệt không bỏ qua ngươi!"

    Ánh lửa tạc nứt, sau khi toàn bộ phòng luyện đan kịch liệt lay động vài cái, hoàn toàn sụp đổ.

    Hết chương 1.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2021
  4. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 2: Trọng sinh (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Nhan từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt, chỉ cảm thấy bụng truyền đến từng đợt run rẩy đau nhức.

    Nàng muốn duỗi tay che lại bụng của chính mình, lại phát hiện hai tay hai chân đều đang bị trói buộc chặt chẽ, căn bản vô pháp nhúc nhích.

    Hướng chung quanh nhìn lại --

    Lọt vào trong tầm mắt là một gian nhà rách nát, trống trải, gió lùa tứ phía, cách bài trí trong phòng cũng có chút quen mắt.

    Đây là có chuyện gì?

    Nàng không phải bị Cung Thiên Tuyết ném vào trong đan lô sao? Nhiệt độ nóng rực của đan lô làm cho thân thể của nàng bỏng rát, thù hận khắc cốt ghi tâm khiến lý trí của nàng hoàn toàn suy sụp, cuối cùng khiến nàng đau đến mất đi tri giác?

    Hiện giờ như thế nào lại bị cột vào nơi này?

    Chẳng lẽ Cung Thiên Tuyết luyện đan không thành, liền nghĩ ra biện pháp mới tới tra tấn nàng?

    Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Mộ Nhan đột nhiên dừng lại ở một chỗ, đồng tử đột nhiên kịch liệt co rút lại.

    Trời ạ! Nàng nhìn thấy gì?

    Bụng nàng cao cao phồng lên!

    Còn có run rẩy đau đớn từng trận kia, cũng là từ trong bụng nàng truyền đến.

    Đây là.. Hài tử của nàng?

    Hài tử còn ở trong bụng nàng, còn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực của bảo bảo kia thật ngoan cường.

    Chính là, sao lại có thể như thế?

    Bảo bảo của nàng rõ ràng đã bị người ta moi tươi sống từ bụng nàng đi ra rồi mà!

    Đột nhiên, tầm mắt Mộ Nhan dừng lên hình ảnh bài trí chung quanh căn phòng.

    Vừa rồi nàng còn cảm thấy nơi này sao mà quen mắt như vậy, lúc này lại nhớ tới, thì ra nơi này chính là căn phòng của nàng đã ở khi nàng còn ở Tô gia cách đây mười năm trước không phải sao?

    Mười năm trước, nghĩa phụ đi ra ngoài rèn luyện, nghĩa mẫu Tô Nguyệt Hương không màng nàng phản đối liền đem nàng gửi đến nhà mẹ đẻ Tô gia. Người Tô gia luôn châm chọc, mỉa mai nàng, căn bản không có một người đối xử tử tế với nàng. Sau khi nàng thất thân ngoài ý muốn, chưa thành thân mà đã có thai, những người này càng là làm trầm trọng thêm, đem nhốt nàng vào căn phòng rách nát này.

    Mà một màn cảnh tượng trước mắt này, cũng thật quá đỗi quen thuộc.

    Mười năm trước, nàng mang thai được bảy tháng, một người bơ vơ không nơi nương tựa ở tại căn phòng rách nát này, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

    Đột nhiên có một ngày, mợ cả từ trước đến nay luôn đối với nàng châm chọc, mỉa mai, nay thái độ lại thật khác thường, nhiệt tình vô cùng, còn vì nàng mà mang tới một bữa ăn nóng hầm hập.

    Khi đó Mộ Nhan thụ sủng nhược kinh, cho rằng vì chính mình ngoan ngoãn cùng hiếu thuận, rốt cuộc đã chiếm được thiện cảm của mợ cả các nàng.

    Nhưng không nghĩ tới, đây lại là ác mộng sắp tới của nàng.

    Sau khi ăn xong đồ ăn, nàng lâm vào hôn mê, và sau đó nàng bị đánh thức bởi cơn đau nhói truyền đến từ bụng.

    Mợ cả Tô thị chỉ dùng một con dao găm thông thường nhất, tươi sống sờ sờ để rạch bụng nàng, một dao cắt đứt toàn bộ mối liên hệ của mẫu tử nàng.

    Và còn có hai biểu tỷ của nàng, mỗi người một bên đang cố làm cho vết rạch được lớn hơn, giúp cho đại biểu tẩu Trần Ngọc Lan lấy đứa bé ra dễ dàng hơn.

    Bốn người này đã làm một việc tàn nhẫn và đẫm máu như vậy, nhưng họ vẫn mỉm cười và hướng tới một tương lai tươi sáng, mặc cho nàng đau lòng khóc lóc van xin.

    Sau mười năm, Mộ Nhan không bao giờ quên được cảnh tượng thót tim này, khi nửa đêm mơ màng tỉnh lại, tất cả những gì còn đọng lại trong lòng là một nỗi hận thù sâu sắc.

    Từ nay về sau, nàng đã mất đi hài tử của chính mình, cũng mất đi quyền lợi làm mẫu thân của mình.

    Nhưng hôm nay, nàng vì sao lại nằm ở chỗ này?

    Chẳng lẽ, nàng trọng sinh? Trọng sinh đến thời điểm của mười năm trước? Khi mà hài tử của nàng còn không có bị lấy đi!

    Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến âm thanh của mợ cả.

    "Đại nhân, ngài thật sự phải tốn một cái giá cao như thế để mua hài tử trong bụng của kẻ đê tiện kia hay sao? Sẽ không chờ chúng ta mổ hài tử bắt ra sau đó, các ngươi liền không thừa nhận phải không?"

    Tiếp sau đó liền vang lên âm thanh của một nam tử, "Đây là một khoản trả trước, chỉ cần các ngươi đem sự tình làm cho thỏa đáng, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi."

    Hết chương 2.
     
  5. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 3: Trọng sinh (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tinh thần Mộ Nhan choáng váng, kiếp trước tại thời điểm sau khi bị rạch bụng thì nàng mới tỉnh lại.

    Nhưng trọng sinh lại ở đời này lại bởi vì trong bụng đột nhiên đau đớn, mà đã thanh tỉnh trước.

    Cho nên nàng mới nghe được một phen đối thoại này.

    "Nhớ rõ, toàn bộ cung thai nhất định phải giao cho ta, hài nhi trong bụng nàng tuyệt đối không được có nửa điểm tổn thương."

    "Đại nhân xin yên tâm, chúng ta tuyệt đối bảo đảm sẽ đem hài tử an toàn không có tổn hại nào mà giao vào trong tay đại nhân. Hắc hắc, chúng ta nghe nói qua, nữ tử dùng nhục thể thai nhi bảy tháng tuổi còn được dưỡng trong bụng chính là bổ dưỡng nhất.."

    Thanh âm nam tử đột nhiên biến lệ, "Không nên nói đừng nói, biết đến càng nhiều chết càng nhanh!"

    Mợ cả Tô thị tức khắc kinh sợ, "Dạ dạ dạ, đều do ta lắm miệng! Ta cũng không biết cái gì cả!"

    "Trước canh ba buổi trưa, đem hài tử đưa đến trà lâu mà chúng ta đã ước định, ta ở chỗ cũ chờ ngươi, nhớ lấy, hài tử tuyệt không thể có bất luận tổn thương gì!"

    Ngoài phòng thanh âm vui sướng lại nịnh nọt của mợ cả chậm rãi rời xa, đại khái là đưa nam tử kia đi ra ngoài.

    Mộ Nhan bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình cư nhiên đã đem môi cắn chặt, máu tươi tràn ngập ở đầu lưỡi, tanh ngọt đến vậy.

    Nàng nhớ tới khi đó hài tử chính mình bị moi lấy ra, mợ cả các nàng cao hứng phấn chấn mà dùng hộp đồ ăn đựng hài tử rời đi.

    Không ai thèm quan tâm đến việc chờ đợi nữ tử đang nằm trên giường kia bị rút hết từng giọt máu trong thân thể.

    Ngay tại thời điểm Mộ Nhan vô cùng tuyệt vọng, Cung Thiên Tuyết xuất hiện.

    Cứu mạng nàng cũng cho nàng hy vọng sống sót.

    Nhưng Mộ Nhan dù như thế nào cũng không nghĩ tới, chính Cung Thiên Tuyết lại là đầu sỏ gây tội.

    Nam nhân kia khẳng định là do Cung Thiên Tuyết phái tới, nếu không sao nàng lại có thể trùng hợp đến thế, vừa vặn cứu chính mình?

    Nghĩ đến đây, trong mắt Mộ Nhan lộ ra vẻ lạnh lùng đáng sợ cùng quyết tuyệt.

    Nàng đời trước mắt mù, thế nhưng lại đem kẻ thù coi như ân nhân.

    Nhưng trời cao nếu đã cho nàng một lần cơ hội trọng sinh, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hài tử của nàng.

    Đưa mắt nhìn cái bụng nhô cao của mình, vẻ mặt của Mộ Nhan trở nên vô cùng mềm mại, "Bảo bảo, kiếp này con đang giúp mẫu thân đúng không?"

    Là bảo bảo kịch liệt giãy giụa mang đến đau đớn, làm cho nàng tỉnh lại sớm hơn, cũng có thời gian ứng đối.

    "Bảo bảo con yên tâm, đời này, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con!"

    Đôi tay bị trói bắt đầu vặn vẹo và giãy giụa dữ dội, sợi dây thô ráp cọ xát vào làn da mỏng manh của cô, ngay lập tức trở nên rướm máu, huyết nhục mơ hồ.

    Nhưng Mộ Nhan dường như không hề cảm thấy đau đớn, và những động tác đấu tranh của nàng càng trở nên dữ dội và kiên quyết hơn.

    Bàn tay thứ nhất, giải thoát!

    Bàn tay thứ hai, giải thoát!

    Ngay khi nàng định đứng dậy tháo dây thừng trên chân, thì tiếng bước chân hỗn độn từ ngoài cửa truyền đến.

    Vẻ mặt của Mộ Nhan trầm xuống, nàng do dự một chút, lập tức nằm trở lại vị trí ban đầu, giả vờ như vẫn còn bị trói.

    Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng được mở ra.

    Mộ Nhan nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện những người tiến vào ngoại trừ mợ cả Tô thị, hai biểu tỷ Tô Kim Châu cùng Tô Bảo Châu, thì còn có biểu ca Tô Chí Dũng cùng biểu tẩu Trần Ngọc Lan.

    "Nương, nha đầu thúi này tỉnh rồi!"

    Nghe được lời nói của nữ nhi Tô Kim Châu, Tô thị vội vàng đến bên giường nhìn Quân Mộ Nhan.

    Những tưởng sẽ được nhìn thấy khuôn mặt của Quân Mộ Nhan đang khóc lóc và cầu xin sự thương xót, nhưng ai ngờ rằng bà ta lại phải đối mặt với một đôi mắt băng hàn thấu xương.

    "A --!" Bị ánh mắt kia nhìn, Tô thị thế nhưng sợ tới mức liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa một mông té ngã trên mặt đất.

    Hết chương 3.
     
  6. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 4: Trọng sinh (ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ phục hồi tinh thần lại, tức khắc thẹn quá thành giận: "Tiểu tiện nhân, nhìn cái gì mà nhìn, chính mình tự làm chuyện mất mặt xấu hổ, vậy mà còn có mặt mũi trừng ta. Cái thứ không biết liêm sỉ, tuổi còn nhỏ đã cùng người cẩu thả, còn mang cái bụng lớn như vậy, quả thực đem thể diện Tô gia chúng ta đều mất hết!"

    Nói xong, bà ta giơ tay lên, định đánh vào mặt của Mộ Nhan.

    Chỉ là còn không đợi tay nàng rơi xuống, đã bị biểu ca Tô Chí Dũng ngăn lại, "Nương, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, ngươi đừng quên, nàng của hiện tại có bao nhiêu trân quý đâu, không chỉ có giá trị mấy vạn đồng vàng, còn có thể mang lại cho ta cẩm tú tiền đồ. Vị đại nhân kia chính là nói, nếu chúng ta đem sự tình làm tốt, liền chấp thuận để ta tiến vào Kim Hồng Môn!"

    Tô thị lúc này mới oán hận từ bỏ.

    Ánh mắt Tô Chí Dũng không nhịn được nhìn sang dung mạo của Mộ Nhan.

    Chỉ thấy nữ tử kia tuy rằng đang mang chiếc bụng to, hai chân lại sưng vù, nhưng vẫn không thể che giấu không được vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, tuyệt sắc dung nhan.

    Đặc biệt là khi bọn người Tô thị trói người lại, hành động của bọn họ rất thô lỗ, khiến cho quần áo của nàng bị hở một nửa, lộ ra xương quai xanh thanh tú thấp thoáng và làn da ngọc như pha lê.

    Tô Chí Dũng nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ biểu muội lập tức sẽ bị rạch bụng mà chết, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

    Tiểu tiện nhân này tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể cùng người cẩu thả, còn hoài thai hài tử, nhất định rất phóng đãng.

    Hắn vẫn luôn nghĩ có cơ hội sẽ nếm thử cái loại tư vị này của tiểu biểu muội, nhưng hiện giờ vì phải tiến Kim Hồng Môn, lại cũng chỉ có thể từ bỏ.

    Trần Ngọc Lan nhìn thấy đôi mắt trần truồng và tham lam của Tô Chí Dũng đang nhìn Mộ Nhan ở bên cạnh mình, trong mắt tức khắc hiện lên một ngọn lửa ghen ghét hận thù.

    Sau khi đem Tô Chí Dũng đuổi ra khỏi phòng, Trần Ngọc Lan hung hăng hướng tới Mộ Nhan phun ra ngụm nước miếng, "Tiểu tiện nhân, cư nhiên ngay cả biểu ca chính mình cũng muốn câu dẫn, ngươi có xấu hổ hay không a!"

    "Hừ, tẩu tử, đừng cùng nàng nhiều lời, chúng ta hiện tại liền rạch nàng bụng, đem hài tử bên trong lấy ra."

    "Đúng vậy, đến lúc đó cái bụng của nàng ta bị khoét thành cái động to, ruột cùng nội tạng đều rớt ra ngoài, ngươi xem đến lúc đó biểu ca còn có thể nhìn nàng ta hay không"

    Tô Kim Châu cùng Tô Bảo Châu vui cười an ủi Trần Ngọc Lan, ánh mắt nhìn Mộ Nhan pha lẫn sự chán ghét, cũng có chút vui sướng.

    Cùng với Trần Ngọc Lan giống nhau.

    Từ sau khi Mộ Nhan chuyển đến Tô gia, các nàng luôn dùng sức tra tấn thiếu nữ này, chính là vì ghen ghét nàng kia có một dung nhan tuyệt sắc, còn có thiên phú tu luyện cũng vô cùng xuất sắc hơn so với các nàng.

    Đặc biệt là khi các nàng phát hiện ánh mắt của những nam nhân xung quanh cơ hồ đều tập trung trên người Mộ Nhan, càng khiến cho họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

    Bất quá, đó đều là những chuyện của trước kia rồi.

    Mộ Nhan của hiện tại không khác gì con cá đang nằm trên lưỡi dao của họ, như con cừu non đang chờ giết thịt.

    Tô thị nham hiểm cười một tiếng, từ bên hông rút ra một con dao găm hết sức bình thường, thô bạo đưa tay xé toạc quần áo của Mộ Nhan.

    Ngay lúc con dao của bà ta sắp rơi xuống.

    Đột nhiên, trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn đến xương cốt đều muốn vỡ vụn.

    Tô thị đau đớn kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, liền thấy Mộ Nhan vốn dĩ phải đang bị trói, vậy mà giờ lại đang ngồi dậy.

    Bàn tay mảnh khảnh đầy máu đang nắm chặt lấy cổ tay đang cầm dao của bà ta.

    "A, Quân Mộ Nhan, ngươi như thế nào mà thoát khỏi dây thừng?"

    "Tiện nhân, mau thả nương ta ra!"

    Tô Kim Châu cùng những người khác vẫn còn đang đứng cách đó vài bước, phát hiện tình hình không ổn liền rống lên và lao tới.

    Nhưng Mộ Nhan đã bẻ cong cánh tay của Tô thị lại, giữa cơn hoảng loạn và tiếng la hét đau đớn của bà ta, nàng đã đâm con dao găm vào ngực bà ta một cách quyết liệt.

    Xì--âm thanh, máu tươi bắn tung tóe lên trên mặt Mộ Nhan.

    Nhưng nàng lại nở một nụ cười giống như quỷ tu la.

    Hết chương 4.
     
  7. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 5: Trọng sinh (bốn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cổ tay cầm dao găm đột ngột xoay chuyển, máu thịt sôi trào, trái tim như muốn vỡ tung.

    Tiếng hét thất thanh của Tô thị mắc kẹt trong cổ họng, miệng há to nhưng không thể phát ra tiếng.

    Bà ta đến lúc chết vẫn không thể nào hiểu được, rõ ràng Mộ Nhan mới là con cừu non đang đợi giết thịt, tại sao đến cuối cùng thì người chết lại là bà ta?

    "Nương! Nương! Nương ngươi đừng làm ta sợ, hu hu hu!"

    "Tiện nhân, ngươi vậy mà giết mẹ ta!"

    Chờ Tô Kim Châu ba người bọn họ hồi phục tinh thần sau cái chết của Tô thị, lại phát hiện Quân Mộ Nhan đã cắt đứt dây thừng, từ đứng dậy khỏi giường.

    Ba người vốn dĩ trong lòng đầy phẫn nộ cùng tức giận gào thét, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Mộ Nhan, bọn họ sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, ngay cả giọng nói cũng không lưu loát.

    "Quân.. Quân Mộ Nhan, ngươi.. Ngươi đừng xằng bậy, ngươi giết mẹ ta, cha ta, còn có cô cô ta, đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

    Mộ Nhan cười khẽ một tiếng, chậm rãi xoay con dao găm trong tay, ưỡn bụng lên, từng bước đến gần ba người bọn họ.

    Về tuổi tác, Mộ Nhan chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ hơn nhiều so với Tô Bảo Châu.

    Nhưng vào giờ phút này, khí tức toát ra từ cơ thể nàng khiến ba người có mặt ở đây đều kinh sợ tới mức tay chân nhũn ra.

    Đặc biệt là gương mặt của Mộ Nhan đã bị dính đầy máu tươi của Tô thị bắn lên lúc nãy, một thân bạch y cũng biến thành huyết y, nhưng nàng cũng không thèm lau mà chỉ cười nhạt, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

    Cái bộ dáng này trông càng giống như ác quỷ tu la từ địa ngục đến để báo thù.

    Tô Bảo Châu nhỏ tuổi nhất chịu nhẫn nại không được, hét lên một tiếng quay đầu bỏ chạy.

    Nhưng đột nhiên đầu tóc bất ngờ bị túm lại, hung hăng bị quăng trở về.

    Vang lên một tiếng đập mạnh, Tô Bảo Châu bị hất lên trên vách tường, hôn mê bất tỉnh.

    Trần Ngọc Lan thấy thế, vẻ âm ngoan hiện lên trên khuôn mặt, cầm lấy chiếc ghế bên cạnh và ném nó về phía Mộ Nhan.

    Cái bụng phình cao cản trở việc né tránh của Mộ Nhan, đầu nàng bị đụng trúng đau đớn, chiếc ghế cũng bị rơi xuống vỡ thành từng mảnh gỗ.

    "Ha.. Haha.. bao tử thối, ta làm cho ngươi tức giận rồi.."

    Lời còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên Trần Ngọc Lan cảm thấy đầu gối đau nhói, sau đó thân thể rung lên, không đứng vững được liền ngã xuống.

    Trán Mộ Nhan rỉ máu, hòa lẫn với máu của Tô thị, khiến cho khuôn mặt của nàng càng trở nên đáng sợ hơn.

    Nàng thậm chí cũng không lau chùi đi, mà chỉ đang cố gắng bảo vệ bụng của mình, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Tô Kim Châu, người cuối cùng vẫn đang đứng vững.

    "Lệ quỷ.. Ngươi là lệ quỷ đòi mạng.. Cứu mạng, cứu mạng a!"

    Tô Kim Châu hét to, định lao ra ngoài, Mộ Nhan ném con dao găm ra khỏi tay, trúng vào eo sau của cô ta.

    "A --!" Tô Kim Châu hét lên một tiếng, phần eo trở xuống, hoàn toàn mất đi cảm giác, té lăn thật mạnh lên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

    Mộ Nhan chống đỡ eo, cố hết sức mà đem ba người đang kêu rên khóc lóc kéo đến cùng một chỗ.

    Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, "Bé con, đám súc sinh này ồn ào quá, làm ồn con rồi phải không? Đừng lo lắng, mẫu thân con sẽ sớm để chúng.. không gọi được nữa."

    Ngay khi giọng nói cất lên, ánh sáng lạnh lẽo của dao găm lóe lên, ba chiếc lưỡi ngay ngắn cạnh nhau rơi xuống đất.

    "Tiếp theo sẽ làm gì đây?" Mộ Nhan xoay con dao găm dính máu và cười khúc khích nói,"các ngươi có vẻ rất thích mổ bụng người ta lắm, haha, thật ra thì ta cũng rất thích! Đương nhiên, vậy chúng ta có qua có lại nhé! Các ngươi mổ bụng ta để lấy hài tử của ta. Nhưng khoing biết ta mổ bụng các ngươi ra thì sẽ lấy được gì đây? Chắc sẽ không phải là một quả tim đen cùng ruột đen đấy chứ?

    Hết chương 5.
     
  8. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 6: Hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn Mộ Nhan cả người dính đầy máu tươi trông giống như địa ngục tu la đang từng bước đi tới, ba người Tô Kim Châu sợ hãi đến mức tim như muốn ngừng đập, miệng mở lớn muốn hét lên, nhưng bọn họ chỉ có thể phát ra một tiếng "a a a"

    Đúng lúc này, giọng nói của Tô Chí Dũng từ ngoài cửa truyền đến.

    "Nương, Ngọc Lan, các ngươi làm gì mà lâu vậy? Đại nhân còn đang đợi ở bên kia đấy!"

    Vừa nghe được giọng nói của Tô Chí Dũng, ánh mắt của ba người Trần Ngọc Lan bọn họ lập tức phát sáng, lộ ra một tia hy vọng.

    Ba người bọn họ không có thực lực gì, nhưng Tô Chí Dũng thì khác, hắn đã là cấp bậc nhập môn cổ võ.

    Đối phó với một nữ nhân bụng mang dạ chửa như Quân Mộ Nhan còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.

    "A -- a -- a --" Trần Ngọc Lan mở cái miệng, ra sức mà kêu to.

    Tô Kim Châu cùng Tô Bảo Châu thấy thế, cũng đi theo kêu lên.

    Quân Mộ Nhan lại không chút hoang mang đi đến cửa phòng, không hề có ý muốn ngăn cản các nàng gọi viện binh.

    "Có chuyện gì vậy? Ngọc Lan? Nương, muội muội? Các ngươi trả lời ta một tiếng a!"

    "Vẫn không nói lời nào, ta liền xông vào!"

    Phanh -- phanh -- phanh --, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa ngày càng dữ dội.

    Chỉ một lúc sau, cửa phòng đã bị phá tung.

    Khuôn mặt ba người Trần Ngọc Lan đầy máu và nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng cùng mong đợi khi bắt được cọng rơm cứu mạng.

    Cũng cùng thời điểm này, Quân Mộ Nhan vẫn luôn đứng bên mép cửa, giơ cao con dao găm trong tay lên.

    Tô Chí Dũng vừa mới lao vào phòng, nàng liền nhanh như chớp đâm xuống bả vai hắn.

    Thậm chí Tô Chí Dũng còn chưa kịp hét lên thì cơ thể đã mềm nhũn, ngã xuống.

    Mộ Nhan chậm rãi lôi kéo Tô Chí Dũng, lúc này đã hôn mê bước đến Trần Ngọc Lan cùng những người khác.

    Mấy người Trần Ngọc Lan vừa mới còn vui mừng như điên, thoáng chốc biến thành sợ hãi cùng tuyệt vọng.

    Sao có thể như vậy?

    Quân Mộ Nhan bất quá cũng là cấp bậc nhập môn cổ võ, cơ thể lại đang có mang, tay trói gà không chặt, nàng sao có thể dễ dàng chế phục đồng cấp Tô Chí Dũng?

    Mộ Nhan cong lên khóe môi, lộ ra một tia cười lạnh.

    Tất cả những chuyện này còn cần phải cảm tạ Cung Thiên Tuyết nữa chứ.

    Nếu không phải vì báo đáp Cung Thiên Tuyết, nàng cũng sẽ không đi học y thuật cùng chế dược, tự nhiên cũng sẽ không học châm cứu chi thuật.

    Huyệt Kiên Tỉnh, châm cứu có thể giúp giải huyết ứ, sưng ngực, nhưng chỉ được châm cạn năm phần, tuyệt đối không thể châm sâu.

    Bởi vì châm sâu, người bệnh sẽ ngất.

    Vừa rồi Tô Chí Dũng bị nàng dùng dao găm đâm sâu vào huyệt Kiên Tỉnh như vậy, làm sao có thể không ngất chứ?

    "Biểu tẩu thân ái, ngươi trước giờ vẫn luôn lo lắng biểu ca ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cắm sừng ngươi, không bằng bây giờ ta giúp ngươi ngăn chặn rắc rối này có được không?"

    Nói xong, nàng gõ gõ cán dao găm lên đỉnh đầu Tô Chí Dũng.

    Tô Chí Dũng kêu lên một tiếng, từ từ tỉnh táo lại.

    Chỉ có điều còn không đợi hắn ý thức được đã xảy ra chuyện gì, chân Mộ Nhan liền đạp tới, trực tiếp đá hắn thành một tên phế nhân.

    "A a a a --!" Tiếng hét thê lương chói tai vang khắp căn phòng, khiến nó kịch liệt chấn động, tro bụi từ nóc nhà thỉnh thoảng rơi xuống.

    Thu hồi chân, Mộ Nhan khẽ cười nói: "Thế nào? Biểu tẩu cảm thấy có vừa lòng hay không? Nhìn trượng phu chính mình trở thành thái giám, có phải càng vui vẻ hay không, càng thú vị hay không? Biểu tẩu ngươi tính toán cảm tạ ta như thế nào đây?"

    "Hu hu hu!" Trần Ngọc Lan khóc thút thít liều mạng lắc đầu.

    Kẻ điên! Kẻ điên! Kẻ điên!

    Quân Mộ Nhan này hiện giờ rõ ràng chính là một kẻ điên.

    Nàng sợ, nàng hối hận, nàng không nên trêu chọc kẻ điên này.

    Chính là đã quá muộn, hết thảy đều đã quá muộn!

    Hết chương 6.
     
  9. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 7: Lục soát! Lục soát toàn bộ cho ta!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau nửa giờ, Mộ Nhan mở cửa, một tay đỡ eo, một tay ôm bụng, chậm rãi cẩn thận bước ra khỏi căn phòng rách nát đó.

    Nếu chỉ nhìn vào những cử động của nàng, người ta sẽ cảm thấy rằng nàng là một người mẹ vô cùng dịu dàng.

    Tuy nhiên, nếu cánh cửa ở phía sau lưng nàng được mở ra, sẽ là một cảnh tượng vô cùng hãi hùng, những thi thể nằm la liệt khắp sàn nhà.

    Ngực và bụng của từng thi thể đều bị mổ xẻ, nội tạng bị đảo tung lên.

    Đôi mắt họ mở to, chết không nhắm mắt, trong mắt họ chỉ có nỗi sợ hãi, đau đớn và sự tuyệt vọng.

    Trông cứ như địa ngục trần gian, vô cùng đáng sợ.

    Quân Mộ Nhan cũng không tiếp tục nhìn nơi đẫm máu này thêm nữa, nàng tiện tay quăng đi mồi lửa đang hừng hực cháy.

    Ngọn lửa điên cuồng bùng cháy dưới ánh mặt trời rực rỡ.

    Từng mảng khói bốc lên xông thẳng lên trời, bao trùm bầu trời phía trên ngôi nhà thành một màu đen xám u ám.

    Đợi đến khi một nhóm người mặc đồ đen cưỡi ngựa đến, nơi này đã sớm cháy thành một đám phế tích, thậm chí một bóng người cũng không thể nhìn thấy.

    Mấy tên mặc đồ đen hai mặt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt của đối phương là nỗi sợ hãi cùng khó có thể tin.

    Nhưng vào lúc này, một nữ tử đang cưỡi trên một con con ngựa trắng lướt nhanh như gió đến.

    Chỉ thấy nàng kia dáng người thon thả, mang trên mình một thân áo tím, đầu đội mũ rộng vành, khuôn mặt được tấm lụa mỏng che khuất, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét giảo hoạt trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

    Vừa nhìn thấy cảnh hoang tàn bị đốt thành tro trước mắt, giọng nói lạnh lùng, âm trầm của nàng vang lên" "Chuyện gì đang xảy ra? Thai nhi mà ta muốn đâu rồi?"

    "Hồi.. Hồi môn chủ, tiểu nhân cũng không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng hẳn là vạn vô nhất thất (vạn vô nhất thất: Tuyết đối không có sự nhẫm lẫn, thiếu sót).."

    "Đồ vô dụng!" Cây roi trong tay nữ tử nhấc lên, quất về phía bọn họ, sau khi đã quất vài cái, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tìm cho ta, cho dù là xác chết, ngươi cũng phải đào ra cho ta!"

    "Dạ, môn chủ!"

    Sau một hồi tìm kiếm, mấy tên mặc đồ đen vội vàng tới bẩm báo: "Hồi môn chủ, bên trong cũng không có thi thể của nử tử mang thai."

    "Ý ngươi nói là nàng đã chạy?"

    "Môn chủ xin yên tâm, mặc dù ở chung quanh căn phòng này chúng ta không có sắp xếp người, thế nhưng đỉnh núi này lại bị huynh đệ chúng ta phong lại rồi, nữ nhân kia nếu thật sự chạy, cũng tuyệt đối trốn không thoát ngọn núi này."

    Tay nữ tử mang lụa che mặt gắt gao kéo chặt dây buộc ngựa, khuôn mặt dưới tấm lụa che mặt trở nên trắng bệch.

    Nếu không phải vì sợ bị phát hiện thứ mình sắp lấy là tiên thai, thì lẽ ra nàng phải tự mình đến lấy thai nhi, thì đã không xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy.

    Nàng cho rằng bất quá chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sẽ không có gì ngoài ý muốn.

    Nhưng thật không nghĩ tới..

    "Lục soát! Lục soát toàn bộ cho ta! Cho dù phải đào xuống ba tấc đất cũng phải tìm cho ra nữ nhân này và hài tử của nàng cho ta!"

    "Dạ, môn chủ!"

    Quân Mộ Nhan sau khi rời khỏi căn phòng đổ nát ấy cũng không đi về hướng ngọn núi như nử tử áo trắng và đám người áo đen đó nghĩ.

    Mà ngươc lại nàng thay đổi phương hướng, đi sâu vào trong núi.

    Cánh rừng núi này, càng đi vào sâu bên trong thì cây cối càng rậm rạp.

    Từng lớp lá chất chồng lên nhau, phân hủy, lại thêm thấm nước mưa, lâu ngày từ từ biến thành một lớp bùn dày.

    Sâu bên trong rừng rậm còn có vô số các loại độc trùng, rắn rết, chuột, thậm chí còn có các loài dị thú không biết tên, năng lực của chúng có thể so sánh cùng hoàng cấp võ giả.

    Không ai có thể đoán được, phương hướng Quân Mộ Nhan đi sẽ là núi sâu rừng rậm này.

    Bởi vì nàng là một thai phụ yếu đuối mong manh, đi vào phiến rừng rậm này, chỉ có một đường chết mà thôi.

    Nhưng vẻ mặt của Quân Mộ Nhan lại rất bình tĩnh, mỗi bước đi của nàng tuy nặng nề và chậm chạp nhưng cũng vô cùng kiên quyết.

    Ầm ầm --! Một tiếng gầm rú của con thú từ phía trước truyền đến.

    Những chiếc lá đung đưa, và một con báo to lớn lao ra đến trước mặt nàng, với đôi mắt xanh lục thèm thuồng và hung dữ nhìn chằm chằm vào Mộ Nhan trên người đang dính đầy máu.

    Hết chương 7.
     
  10. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 8: Tiểu Đậu Đinh xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những chiếc lá đung đưa, và một con báo to lớn lao ra đến trước mặt nàng, với đôi mắt xanh lục thèm thuồng và hung dữ nhìn chằm chằm vào Mộ Nhan trên người đang dính đầy máu.

    Tuy nhiên, khi mắt nó chạm vào con ngươi vằn tơ máu của Mộ Nhan, cơ thể to lớn của nó bỗng rùng mình sợ hãi một cách khó hiểu.

    Một nỗi sợ hãi không thể tả cứ lan tỏa trong cơ thể, và bản năng sợ hãi đối với nguy hiểm của một con thú đã khiến nó có ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bỏ trốn.

    Con báo gấm ngồi xổm xuống, nhe răng, gầm gừ đầy đe dọa.

    Sau đó nó lùi từng bước từng bước lại cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn của Mộ Nhan.

    Mộ Ngôn duỗi thẳng thắt lưng, che chở cái bụng càng ngày càng đau nhức của mình, chậm rãi tiếp tục bước đi.

    "Bé con, kiên trì một chút, kiên trì một lát sẽ tốt thôi."

    Một bước lại một bước, cứ thế kéo dài hàng giờ liền.

    Ngay khi bóng tối hoàn toàn bao trùm nơi này, cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy được hang động trong ấn tượng trước kia của mình.

    Khóe miệng Mộ Nhan hiện lên một nụ cười nhẹ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, "Bé con, nhìn xem, cuối cùng chúng ta cũng tìm được rồi."

    Bên trong hang động này có một linh mạch cực kỳ hiếm thấy ở Diễn Võ đại lục.

    Nếu tu luyện huyền khí bên trong linh mạch này, tốc độ tiến giai sẽ nhanh hơn so với ngày thường gấp ba bốn lần.

    Cái linh mạch này là do kiếp trước nàng trong lúc vô tình phát hiện được, lại ngu ngốc đưa cho Cung Thiên Tuyết.

    Mà ở kiếp này, đây sẽ là nơi bảo bảo của nàng được sinh ra đời.

    * * *

    Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã vội vàng trôi qua mấy năm.

    Trong những năm này, Diễn Võ đại lục đã phát sinh rất nhiều chuyện lớn.

    Ví dụ như nói, thượng đẳng quốc Hoàng Diệu quốc, xuất hiện một người luyện đan sư có thể luyện chế ra tam phẩm Băng Tâm đan -- Kiếm Phong. Băng Tâm đan một khi hiện thế, đã lập tức oanh động toàn bộ Diễn Võ đại lục, Kiếm Phong đồng thời trở thành mỗi luyện đan sư được người người chào đón.

    Ví dụ như nói, trung đẳng quốc Cảnh Cam quốc truyền ra tin tức, công chúa Cung Thiên Tuyết của bọn họn, chỉ với hai mươi hai tuổi đã thành công đột phá địa cấp, trở thành cường giả thiên cấp trẻ tuổi nhất.

    Lại ví dụ như nói, hạ đẳng quốc Xích Diễm quốc bỗng dưng có mưa sao băng rơi xuống, đây cũng là dấu hiệu của dị bảo sắp xuất thế, vì vậy có rất nhiều tu luyện giả đều sôi nổi hào hứng tụ tập tiến về Xích Diễm quốc.

    Nhưng mà tất cả những chuyện này, đều cùng Mộ Nhan đang ở sâu trong rừng rậm không có nửa điểm quan hệ.

    * * *

    Bốn năm sau, trong khu rừng rậm vô danh.

    "Rầm!" Tiếng gầm rung trời vang vọng cả bầu trời, uy áp mạnh mẽ lập tức lan tràn.

    Những con vật nhỏ đang đi lại vui vẻ trong rừng đã run bắn lên đầy sợ hãi ngay sau khi chúng nghe thấy tiếng gầm, và bỏ chạy tứ phía.

    Rất nhanh ngay sau đó, một cây cổ thụ to lớn rung chuyển dữ dội, và một con gấu đen khổng lồ từ bên dưới lao xuống.

    Chỉ thấy nó có một đôi mắt màu đỏ quỷ dị, trên tay còn bắt lấy một con động vật nhỏ sớm đã chết, sau đó lại đưa con vật đó nhét vào miệng, nhai nuốt từng chút một.

    Nếu là có con người ở chỗ này, chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ phát hiện, con gấu đen này là một loài dị thú.

    Và cấp độ của nó đã đạt đến mức bí ẩn đáng sợ.

    Cấp bậc cổ võ tu luyện giả ở Diễn Võ đại lục chia làm 【 nhập môn (sơ cấp), hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp cùng thiên cấp 】.

    【 Sau thiên cấp, là tiên thiên cường giả. 】

    Chỉ có đột phá thiên cấp, đạt tới tiên thiên chi cảnh, mới xem như một chân bước vào ngưỡng cửa tu chân chân chính.

    Nhưng mà, ở toàn bộ Diễn Võ đại lục, đạt tới tiên thiên chi cảnh cường giả, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

    Đại đa số tu vi của cổ võ giả, đều còn dừng lại ở nhập môn cùng hoàng cấp.

    Vậy là đủ thấy loài gấu đen bí ẩn đạt huyền cấp này đáng sợ như thế nào.

    Đột nhiên, con gấu đen ngưng lại động tác nhai nuốt của mình, đôi mắt nhỏ hung tàn nhìn xuống phía dưới.

    Chỉ thấy đứng ở nơi đó, không biết từ khi nào xuất hiện một cái tiểu đậu đinh.

    Đây là một đứa bé trai chỉ có khoảng bốn năm tuổi, thân hình cao thậm chí so với cái chân ngắn con gấu đen còn lùn hơn vài phần.

    Hết chương 8.
     
  11. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 9: Tiểu Bảo mặt lạnh Nương khuynh thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô song, đáng yêu làm cho người ta muốn thét chói tai.

    Thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú đáng yêu ấy lại không có một chút biểu tình nào cả.

    Cậu ngẩng cái đầu nhỏ, một đôi mắt trong veo sạch sẽ và xinh đẹp, lặng lẽ nhìn con gấu đen.

    Con gấu đen dường như cảm thấy sự khinh thường cùng khiêu khích trong đôi mắt ấy.

    "Rống rống!" uy nghiêm của bá chủ rừng rậm không thể nghi ngờ.

    Gấu đen vứt bỏ đồ ăn trong tay, giơ bộ móng vuốt đen khổng lồ lên và hung hăng vỗ về phía cậu bé.

    Chân gấu mang đến một trận gió lốc mạnh mẽ, liên tục làm rung chuyển cây cối xung quanh.

    Mắt thấy bộ móng vuốt của gấu đen kia nếu thật sự đập lên người cậu bé, chắc chắn cậu sẽ lập tức trở thành cái bánh thịt không thể nghi nghờ.

    Nhưng mà ngay sau đó, móng vuốt của con gấu đen không thể rơi xuống, toàn bộ thân hình to lớn mập mạp của nó đang bị nâng lơ lửng trên không trung.

    Trong đôi mắt của gấu đen xuất hiện một tia mông lung.

    Chờ nó cúi đầu nhìn lại, mắt nó bỗng nhiên trừng lớn.

    Ngay cả khi chỉ số thông minh của gấu đen thấp, thì vào giờ phút này nó cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi đang dần được sinh ra.

    Bởi vì thân thể nó to lớn nặng chừng mấy trăm cân, thế nhưng lại bị tiểu đậu đinh kia nhấc bổng lên.

    Khuôn mặt Tiểu Đậu Đinh vẫn không chút biểu cảm, bàn tay ngắn ngủn mũm mĩm của cậu nhấc con gấu đen lên xoay một vòng rồi ném nó ra ngoài.

    Rầm --! Một tiếng vang thật lớn, làm cho toàn bộ khu rừng ầm ầm rung chuyển, chim chóc và các loài thú chạy nhảy tán loạn.

    Mười lăm phút sau.

    Cậu bé trói gô bốn cái chân con gấu lại trong một sợi dây rồi kéo đến một hang động.

    Bếp lửa được nhóm lên, cậu bé bắt tay vào xử lý tay chân con gấu thật sạch sẽ rồi đặt nó lên bếp nướng chín.

    Mùi thức ăn bay tràn ngập khắp trong không khí.

    Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng của một nữ tử xinh đẹp từ trong nhà truyền ra, "Thơm quá, Tiểu Bảo, ngươi đã săn được đồ ăn gì về rồi?"

    Cậu bé quay lại nhìn cửa hang, trên khuôn mặt nhỏ xinh vẫn không chút biểu cảm.

    Nhưng đôi mắt xanh thẳm ấy đang tỏa sáng, như thể có những vì sao sáng lấp lánh trong đó.

    Ngay sau đó, một nử tử mang trên người một thân bạch y đã xuất hiện ở cửa hang.

    Thiếu nữ bất quá chỉ mới khoảng mười tám mười chín tuổi tuổi, chỉ khoác trên người một bộ váy áo trắng đơn giản, tôn lên làn da trắng mịn cùng khuôn mặt thanh tú, lại làm cho người ta căn bản không rời mắt được.

    Vẻ ngoài của thiếu nữ không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khí chất lại thật sự rất bất phàm, tựa như tiên tử trên chín tầng trời bị lạc vào chốn nhân gian vậy, khiến người ta có khát vọng muốn chạm vào lại không đành lòng khinh nhờn.

    Đôi mắt cậu bé sáng ngời, không hề chớp mắt dừng ở trên người thiếu nữ, phảng phất hận không thể dính lên chặt chẽ.

    Ngay cả khi khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cậu đối với thiếu nữ kia có bao nhiêu yêu thương, có bao nhiêu không muốn xa rời.

    "Ta nói này tiểu soái ca, nếu ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta sẽ yêu ngươi đó nha!"

    Tuy nhiên, ngay sau khi thiếu nữ mở miệng nói, khí chất như tiên tử của nàng đã biến mất không dấu vết.

    Chỉ thấy nàng một tay nâng cằm cậu lên, bàn tay kia ở trên khuôn mặt da thịt non mềm sờ soạng một chút, lại cúi đầu hôn một cái bẹp lên cái má mềm mại phấn nộn, nụ cười đặc biệt lười biếng và quyến rũ.

    "Cậu ngơ ngác quay đầu lại, chuyên động cái đầu con gấu trên đống lửa, nói:" Mẫu thân, có thể ăn được rồi".

    * * *

    Quân Mộ Nhan chống cằm, nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn nhi tử của chính mình soái khí vô song, thật là càng xem càng thích, càng xem càng không rời mắt được.

    Chớp mắt, hai mẹ con bọn họ đã sống ở trong núi sâu này đã được bốn năm.

    Thời điểm bốn năm trước khi đi vào sơn động này, trong lòng Mộ Nhan vẫn là tràn đầy thù hận cùng bóng tối, nhưng hôm nay lại nói không ra lời cảm kích trời xanh.

    Cảm kích trời xanh đã đem Tiểu Bảo ban cho nàng.

    Thù đương nhiên là muốn báo, nhưng trong lòng Mộ Nhan quan trọng nhất hiện tại cũng đã không phải là báo thù, mà là Tiểu Bảo.

    Hết chương 9.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...