Chương 50
Song Ren nắm tay Su Feng khi họ rời nhà ăn. Su Feng sững sờ không nói nên lời. Song Ren cảm thấy cổ họng mình như thắt lại.
"Chúng ta có thể đi đâu trong ngôi nhà này để có được một chút riêng tư?" cô hỏi anh, cố gắng không mắc nghẹn vì khối u trong cổ họng.
"Tầng dưới là phòng cũ của tôi" anh đáp nhẹ nhàng. Song Ren gật đầu, nắm lấy tay anh.
Đằng sau chiếc cầu thang kỳ vĩ, vĩ đại, có một cánh cửa. Song Ren mở cánh cửa bình thường và bật đèn lên. Đó là một không gian rộng lớn, nhưng có những ô cửa sổ nhỏ có đồ nội thất đơn giản và kệ sách - chiếc giường của anh đặt ở giữa với màn hình tivi trên tường.
Căn phòng của Su Feng là điển hình cho phòng ngủ dành cho người bình thường, nó không thể hiện sự giàu có so với phòng ngủ của anh trai cô thời trung học có kém hơn một chút.
"Muộn rồi" Tống Thiến tìm điều khiển, mở tivi, tắt đèn phòng ngủ. Ti vi trên bản tin đang phát lại buổi họp báo hôm trước của cô trước công chúng.
"Em thật xuất sắc" anh nói. Tim của Song Ren đập nhanh.
"Lúc đó là với các phóng viên" anh ấy tiếp tục "và ngay bây giờ với Su Guiren. Em thật xuất sắc." Su Feng dừng lại, vẻ mặt thất thần.
Song Ren chờ anh nói tiếp. Đôi mắt cô lấp lánh một vẻ dịu dàng hiếm có, ngay cả với gia đình mình. Cô tắt ti vi để nghe anh nói.
"Anh nghĩ rằng anh không xứng đáng với em" anh nói.
Song Ren nhíu mày "Tại sao lại nghĩ như vậy?" Cô muốn anh nói những gì anh đang nghĩ, những gì anh đang cảm thấy.
"Anh là con của một người tình. Mẹ anh nhìn thấy cha anh đứng sau lưng vợ ông ấy - bà Su. Anh sống với mẹ trong nhiều năm, rất yên bình. Mãi cho đến khi anh lên 8 tuổi và Yuving được sinh ra. Họ gọi mẹ anh là một con điếm, chayêu mẹ, nhưng vì bà ấy không đủ tố chất để trở thành phu nhân nhà Su, nên họ bắt ông ấy phải kết hôn với một người phụ nữ do họ lựa chọn. Vì vậy, tôi hơn Su Guiren vài tháng tuổi."
Song Ren đến gần anh, nhưng anh đã lùi khỏi cô.
"Cha tôi vẫn gặp mẹ anh khi đã kết hôn với người phụ nữ khác. Ông ấy chỉ đến thăm khi ông ấy muốn gặp mẹ. Nhưng khi bà chết vì sinh Yuying, thì ông đã đưa bọn anh đi. Tin đồn lan rộng. Sau đó anh gặp Su Guiren, một cậu bé bằng tuổi anh. Anh ấy rất ghét anh" Su Feng ngồi trên mép giường, đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình. "Anh không được thừa kế công ty, nhưng các bác nghĩ rằng tôi nên, vì họ coi anh là con cả. Trong bốn thế hệ, con trai đầu lòng đều được thừa kế. Sau đó, anh đã quậy phá ở trường, trốn học. Anh đã gây rất nhiều rắc rối cho cha. Ông ấy cũng ghét việc nhìn thấy anh; anh đã nhắc nhở ông ấy về mẹ anh. Nhưng cha tôi càng ghét Yuying hơn, vì em ấy như một tấm gương phản chiếu rõ ràng của mẹ."
Song Ren sững sờ sau khi nghe những lời đó. Su Yuying là một cô gái dịu dàng và ngây thơ. Su Feng tiếp tục, "Sau đó ở trường Trung học, anh đột nhiên có động lực để phấn đấu. Anh muốn có công ty; anh muốn tiếp quản nó. Cha đã cho tôi quyền thừa kế sau khi anh nói với ông ấy những gì anh muốn"
Song Ren tiến lại gần anh. Cô linh cảm được anh sắp nói gì tiếp theo, nhưng cô đac mở lời hỏi trước ' Anh muốn gì? "Cô nhỏ giọng.
Su Feng cười" Em "
Song Ren cảm thấy như toàn thân mình sắp nhũn ra. Nhiều năm trước, cô cũng có chút tình cảm nhỏ với anh, nhưng anh như bức tường luôn thách thức, cản trở cô. Dần sau Song Ren chẳng còn gữi thứ tình cảm nhỏ ấy nữa, cô đã từ bỏ anh.
Từ tốt nghiệp trung học, cô luôn phớt lờ anh. Nhưng khi họ vô tình gặp nhau ở đâu đó, cô đã nhìn trọm anh. Anh luôn nở một nụ cười đẹp đẽ nhưng cũng rất xấu xa.
Như một trò đùa, cô luôn rất muốn kéo anh khỏi trái tim mình. Và vì vậy cô cố gắng coi anh là không khí. Nhưng một phần trong cô tự hỏi, liệu cô có gặp lại anh và có thể là bạn bè không?
Nhưng chưa bao giờ cô tưởng tượng rằng cũng anh muốn cô, thậm chí từ lâu rồi. Cô thực sự tin rằng anh bắt buộc phải lấy cô. Đó là nhiệm vụ và số phận của họ.
Song Ren cảm thấy có rất nhiều điều phiền muộn. Cô không thể kìm được những giọt nước mắt đang trào ra.
Su Feng cúi thấp đầu, hai tay che mặt. Song Ren bước lại gần giường. Cô gọi anh" Feng "
Su Feng quay lại thì thấy cô đang nằm. Cô để lại khoảng trống bên cạnh và mời anh ta đến. Anh cũng leo lên giường, tiến gần. Anh nằm cạnh cô.
Song Ren cười với anh. Cô dựa đầu vàokhuỷu tay, tay còn giơ ra. Su Feng dịu dàng nhìn cô, rồi đưa tay nắm vào bàn tay đang giơ ra của cô, Song Ren nắm lấy đan chúng vào ngón tay của cô. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào bàn tay bị khóa của mình, trái tìm họ buồn nhưng ấm áp.
Sau một lúc, hô hấp của cả hai đều đồn đập, tim của họ cũng thắt lại. Song Ren nhích lại gần trong khi ngón tay họ vẫn quấn lấy nhau. Cô có thể thấy cách Su Feng nhìn cô với ánh mắt nóng như lửa đốt.
Anh vươn tay vuốt ve những sợi tóc đen trên mặt cô, nghịch ngợm" Em đẹp quá' anh thì thầm.
Song Ren thở gấp gáp. Sau đó, cô nắm lấy khuôn mặt của anh ta; sau dựa vào người anh và hôn mạnh lên môi anh. Su Feng nhanh chóng đáp lại nụ hôn đó của cô. Anh ngồi dậy, chống người lên bằng một khuỷu tay trong khi dùng tay còn lại ôm lấy mặt cô và hôn cô.
Không khí xung quanh căn phòng nóng lên, cơ thể họ hòa vào nhau khi cả hai vật lộn trên giường, tranh giành quyền chủ động. Su Feng đầu hàng, cho phép cô làm theo ý mình.
Song Ren để lại vết hôn đậm trên cổ anh hôn lên trái táo nhỏ của anh. Song Ren ở trên anh. Su Feng nghiến răng.
Chết tiệt cái gia đình này đang tổ chức tiệc tùng trên lầu. Nhưng cảm giác như thể chỉ có hai người họ, chỉ có hai người họ trong ngôi nhà này.
"Chúng ta có thể đi đâu trong ngôi nhà này để có được một chút riêng tư?" cô hỏi anh, cố gắng không mắc nghẹn vì khối u trong cổ họng.
"Tầng dưới là phòng cũ của tôi" anh đáp nhẹ nhàng. Song Ren gật đầu, nắm lấy tay anh.
Đằng sau chiếc cầu thang kỳ vĩ, vĩ đại, có một cánh cửa. Song Ren mở cánh cửa bình thường và bật đèn lên. Đó là một không gian rộng lớn, nhưng có những ô cửa sổ nhỏ có đồ nội thất đơn giản và kệ sách - chiếc giường của anh đặt ở giữa với màn hình tivi trên tường.
Căn phòng của Su Feng là điển hình cho phòng ngủ dành cho người bình thường, nó không thể hiện sự giàu có so với phòng ngủ của anh trai cô thời trung học có kém hơn một chút.
"Muộn rồi" Tống Thiến tìm điều khiển, mở tivi, tắt đèn phòng ngủ. Ti vi trên bản tin đang phát lại buổi họp báo hôm trước của cô trước công chúng.
"Em thật xuất sắc" anh nói. Tim của Song Ren đập nhanh.
"Lúc đó là với các phóng viên" anh ấy tiếp tục "và ngay bây giờ với Su Guiren. Em thật xuất sắc." Su Feng dừng lại, vẻ mặt thất thần.
Song Ren chờ anh nói tiếp. Đôi mắt cô lấp lánh một vẻ dịu dàng hiếm có, ngay cả với gia đình mình. Cô tắt ti vi để nghe anh nói.
"Anh nghĩ rằng anh không xứng đáng với em" anh nói.
Song Ren nhíu mày "Tại sao lại nghĩ như vậy?" Cô muốn anh nói những gì anh đang nghĩ, những gì anh đang cảm thấy.
"Anh là con của một người tình. Mẹ anh nhìn thấy cha anh đứng sau lưng vợ ông ấy - bà Su. Anh sống với mẹ trong nhiều năm, rất yên bình. Mãi cho đến khi anh lên 8 tuổi và Yuving được sinh ra. Họ gọi mẹ anh là một con điếm, chayêu mẹ, nhưng vì bà ấy không đủ tố chất để trở thành phu nhân nhà Su, nên họ bắt ông ấy phải kết hôn với một người phụ nữ do họ lựa chọn. Vì vậy, tôi hơn Su Guiren vài tháng tuổi."
Song Ren đến gần anh, nhưng anh đã lùi khỏi cô.
"Cha tôi vẫn gặp mẹ anh khi đã kết hôn với người phụ nữ khác. Ông ấy chỉ đến thăm khi ông ấy muốn gặp mẹ. Nhưng khi bà chết vì sinh Yuying, thì ông đã đưa bọn anh đi. Tin đồn lan rộng. Sau đó anh gặp Su Guiren, một cậu bé bằng tuổi anh. Anh ấy rất ghét anh" Su Feng ngồi trên mép giường, đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình. "Anh không được thừa kế công ty, nhưng các bác nghĩ rằng tôi nên, vì họ coi anh là con cả. Trong bốn thế hệ, con trai đầu lòng đều được thừa kế. Sau đó, anh đã quậy phá ở trường, trốn học. Anh đã gây rất nhiều rắc rối cho cha. Ông ấy cũng ghét việc nhìn thấy anh; anh đã nhắc nhở ông ấy về mẹ anh. Nhưng cha tôi càng ghét Yuying hơn, vì em ấy như một tấm gương phản chiếu rõ ràng của mẹ."
Song Ren sững sờ sau khi nghe những lời đó. Su Yuying là một cô gái dịu dàng và ngây thơ. Su Feng tiếp tục, "Sau đó ở trường Trung học, anh đột nhiên có động lực để phấn đấu. Anh muốn có công ty; anh muốn tiếp quản nó. Cha đã cho tôi quyền thừa kế sau khi anh nói với ông ấy những gì anh muốn"
Song Ren tiến lại gần anh. Cô linh cảm được anh sắp nói gì tiếp theo, nhưng cô đac mở lời hỏi trước ' Anh muốn gì? "Cô nhỏ giọng.
Su Feng cười" Em "
Song Ren cảm thấy như toàn thân mình sắp nhũn ra. Nhiều năm trước, cô cũng có chút tình cảm nhỏ với anh, nhưng anh như bức tường luôn thách thức, cản trở cô. Dần sau Song Ren chẳng còn gữi thứ tình cảm nhỏ ấy nữa, cô đã từ bỏ anh.
Từ tốt nghiệp trung học, cô luôn phớt lờ anh. Nhưng khi họ vô tình gặp nhau ở đâu đó, cô đã nhìn trọm anh. Anh luôn nở một nụ cười đẹp đẽ nhưng cũng rất xấu xa.
Như một trò đùa, cô luôn rất muốn kéo anh khỏi trái tim mình. Và vì vậy cô cố gắng coi anh là không khí. Nhưng một phần trong cô tự hỏi, liệu cô có gặp lại anh và có thể là bạn bè không?
Nhưng chưa bao giờ cô tưởng tượng rằng cũng anh muốn cô, thậm chí từ lâu rồi. Cô thực sự tin rằng anh bắt buộc phải lấy cô. Đó là nhiệm vụ và số phận của họ.
Song Ren cảm thấy có rất nhiều điều phiền muộn. Cô không thể kìm được những giọt nước mắt đang trào ra.
Su Feng cúi thấp đầu, hai tay che mặt. Song Ren bước lại gần giường. Cô gọi anh" Feng "
Su Feng quay lại thì thấy cô đang nằm. Cô để lại khoảng trống bên cạnh và mời anh ta đến. Anh cũng leo lên giường, tiến gần. Anh nằm cạnh cô.
Song Ren cười với anh. Cô dựa đầu vàokhuỷu tay, tay còn giơ ra. Su Feng dịu dàng nhìn cô, rồi đưa tay nắm vào bàn tay đang giơ ra của cô, Song Ren nắm lấy đan chúng vào ngón tay của cô. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào bàn tay bị khóa của mình, trái tìm họ buồn nhưng ấm áp.
Sau một lúc, hô hấp của cả hai đều đồn đập, tim của họ cũng thắt lại. Song Ren nhích lại gần trong khi ngón tay họ vẫn quấn lấy nhau. Cô có thể thấy cách Su Feng nhìn cô với ánh mắt nóng như lửa đốt.
Anh vươn tay vuốt ve những sợi tóc đen trên mặt cô, nghịch ngợm" Em đẹp quá' anh thì thầm.
Song Ren thở gấp gáp. Sau đó, cô nắm lấy khuôn mặt của anh ta; sau dựa vào người anh và hôn mạnh lên môi anh. Su Feng nhanh chóng đáp lại nụ hôn đó của cô. Anh ngồi dậy, chống người lên bằng một khuỷu tay trong khi dùng tay còn lại ôm lấy mặt cô và hôn cô.
Không khí xung quanh căn phòng nóng lên, cơ thể họ hòa vào nhau khi cả hai vật lộn trên giường, tranh giành quyền chủ động. Su Feng đầu hàng, cho phép cô làm theo ý mình.
Song Ren để lại vết hôn đậm trên cổ anh hôn lên trái táo nhỏ của anh. Song Ren ở trên anh. Su Feng nghiến răng.
Chết tiệt cái gia đình này đang tổ chức tiệc tùng trên lầu. Nhưng cảm giác như thể chỉ có hai người họ, chỉ có hai người họ trong ngôi nhà này.