Ngôn Tình [Edit] Diễn Đàn Giao Lưu Của Người Chung Phòng Bệnh Tại Bệnh Viện Số 4 - Long Nữ Dạ Bạch

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mimchan, 18 Tháng tám 2023.

  1. mimchan

    Bài viết:
    0
    Diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4

    Tác giả: Long Nữ Dạ Bạch

    Thể loại:
    Kinh dị, nữ cường, vô hạn lưu, ngôn tình

    Số chương: 191 chương

    Editer: Mim_chan

    [​IMG]

    Văn Án:

    Dư Tiếu bị bệnh nan y giai đoạn cuối, không còn khả năng cứu chữa nên đã sớm bỏ cuộc. Mỗi ngày đều phật hệ chờ chết.

    Bỗng nhiên trên điện thoại cô tự động download một cái APP -- diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4.

    Bệnh viện số 4? Bản chất bệnh viện số 4 không phải bệnh viện tâm thần sao?

    Đi vào xem xét, bài thứ nhất:

    【 Hướng dẫn chiếm đóng nhà xác 】

    Dư Tiếu: ?

    Đầu bài thứ hai: 【 Tổng hợp ma quỷ tôi đã gặp suốt bao năm qua 】

    Dư Tiếu: Thật không hổ danh là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần.

    【Tận tay dạy bạn trở thành bậc thầy vẽ bùa! 】

    Cái này thật thú vị!

    * * *

    Màn đêm kinh hoàng buông xuống, bệnh viện bị bao phủ bởi một màu máu. Quái vật không thể diễn tả bồi hồi đẩy xe quanh phòng bệnh, nói: "Để tao nhìn xem, là ai lại bắt đầu không ngoan nữa rồi?"

    * * * -

    Đêm đó, quỷ kiểm tra phòng xốc chăn của Dư Tiếu lên, lỡ chạm vào chiếc gối đã được vẽ phù văn của Dư Tiếu, sau đó liền bị 5 loại sét bổ xuống đầu.

    Quỷ kiểm tra phòng khóc thét, vì sao trong phó bản tân thủ lại xuất hiện phù văn cấp cao?

    Lưu ý: Có nam chính, nhưng mở đầu không xuất hiện.

    Nhân vật chính: Dư Tiếu ┃ vai phụ: Nhóm người chung phòng bệnh ┃ cái khác: .

    Lập ý: Sinh mệnh quá đáng quý.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2024
  2. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 1.1: Diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng bệnh số 4, khoa ung bướu tầng 13 - bệnh viện nhân dân, Dư Tiếu bê hai thùng giấy chầm chậm vào trong phòng bệnh.

    Rõ ràng đang là giữa ban ngày nhưng phòng bệnh lại tối om vì rèm của sổ bị kéo xuống. Dù cho bác sĩ với y tá đã nói rất nhiều lần, phơi nắng nhiều mới tốt cho cơ thể, nhưng ba bệnh nhân phòng bệnh số 4 vẫn cố chấp không thích phơi nắng.

    Dần dà bác sĩ và y tá cũng mặc kệ, suy cho cùng mấy ai kiên trì được với người bệnh ung thư?

    Triệu Lam, bệnh nhân giường số 13010 đang nằm trên giường truyền dịch, trong chai thuốc là thuốc trị liệu hóa trị, vì cơ thể quá yếu nên tốc độ truyền dịch rất chậm, nên cơ bản phải nằm trên giường suốt buổi sáng.

    Cô ấy nằm ở trên giường, mặt trắng bệch như tờ giấy, đối mắt vô hồn không biểu cảm như viết dòng chữ "nhân sinh không còn gì luyến tiếc". Có điều cô ấy mới hai mươi tám tuổi, chính là năm đẹp nhất lại bị ung thư, cho dù bác sĩ không nói nhưng mọi người đều hiểu rõ hi vọng chữa khỏi bệnh của cô ấy không lớn.

    "Tiếu Tiếu chị về rồi đấy à." Chu Tiểu Trân khoanh chân ngồi trên giường, "Mua được đồ gì tốt đấy?"

    Chu Tiểu Trân, bệnh nhân giường số 13011, là một nữ sinh mười tám tuổi, có hơi mập, da dẻ lại đặc biệt tốt, trắng nõn nà, mong manh dễ vỡ. Vì trị bệnh bằng hóa chất nên cô ấy cạo đầu, vái đầu tròn trịa như một quả trứng luộc xinh xắn.

    Bệnh tình của cô ấy nhẹ nhất, bác sĩ nói có hi vọng rất lớn có thể chữa trị triệt để, nên tâm trạng cô ấy vô cùng tốt, nói cũng nhiều. Thích kéo Dư Tiếu nói chuyện phiếm nhất, một lần nói là có tể kéo dài hàng giờ.

    "Ừm." Dư Tiếu vô lực đáp lại, đặt hai hộp chuyển phát nhanh lên bàn con trên giường bệnh.

    Dư Tiếu năm nay hai mươi tuổi, là người duy nhất trong phòng bệnh còn giữ được mái tóc đen và có thể tự do hoạt động.

    Không phải vì bệnh tình cô không nghiêm trọng, mà là vì bệnh tình quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức không có khả năng chữa trị, chỉ có thể thận trọng trị bệnh bằng hóa chất trị liệu. Hơn nữa cô chỉ mới trị liệu một lần, rụng tóc không quá mức nghiêm trọng nên vẫn còn sức ra ngoài đi lại.

    Lấy cây kéo từ ngăn tủ ra, Dư Tiếu chầm chậm cắt hộp chuyển phát nhanh rồi lấy ra từ trong hộp ra một tập giấy dày màu vàng, hai chiếc bút lông, một hộp bột màu đỏ lớn và một chiếc nghiên mực.

    Chu Tiểu Trân mờ mịt nhìn Dư Tiếu bận rộn, "Đây là thứ gì thế? Để làm gì vậy?" "

    Dư Tiếu dọn dẹp xong xuôi bắt đầu dùng kéo cắt giấy vàng, từ tốn đáp:" Vẽ bùa. "

    Chu Tiểu Trân:"?"Sau khi cắt giấy vàng thành hình chữ nhật tiêu chuẩn, Dư Tiếu cầm lấy chu sa và nghiên mực đi vào nhà vệ sinh.

    Trong gương phòng là một khuôn mặt gầy gò tái nhợt. Đôi mắt cô gái to tròn, miệng mũi xinh xắn nhìn có chút đáng yêu, rất nhỏ nhắn. Đây cũng chính là lí do vì sao Chu Tiểu Trân nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng lại luôn gọi cô là Tiếu Tiếu..

    Một tháng trước, Dư Tiếu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ác tính, bởi vì vị trí khối u sinh trưởng rất tai quái, căn bản không thể phẫu thuật nên bác sĩ đành đề nghị cô ở lại viện quan sát cẩn thận để trị liệu.

    Trong một tháng này, người nhà của cô đến cộng lại chưa tới mấy lần.

    Cha mẹ cô sớm đã ly hôn lúc cô học cấp hai, rồi đi lập gia đình riêng, còn có con. Nhưng đứa con trong
    gia đình bị tan vỡ như cô thì lại không được hoan nghênh như vậy, nên trọ luôn ở trường. Mãi cho đến một tháng trước, khi cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cha mẹ mới ở cùng một chỗ một lần nữa.

    Hai người ở trước mặt cô khóc một lúc, sau đó đến đưa cơm cho cô mấy lần, rồi kiếm lí do không xuất hiện nữa. Thật ra Dư Tiếu thấy vậy cũng tốt, dù bọn họ không xuất hiện, nhưng ít ra lúc cho tiền chữa bệnh rất hào phóng, còn thuê người chăm sóc. Dư Tiếu từ trước đến nay rất dễ dàng thỏa mãn.

    Cô đem nghiên mực rửa sạch sẽ, dùng cồn làm tan phấn chu sa. Chuyện này phải kể từ ba ngày trước, vào ban đêm, sau khi y tá kiểm tra phòng xong thì cô móc điện thoại từ dưới gối ra. Bác sĩ không cho các cô thức đêm, mỗi lần y tá thấy cô đang chơi điện thoại sẽ lải nhải hai câu, nên cô dứt khoát khi y tá kiểm tra phòng thì giả vờ ngủ.
     
    Quỳnhhh đâyLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2023
  3. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 1.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc cô lấy điện thoại ra chợt phát hiện mình đang tải một cái APP.

    Không lẽ là do trước đây vô tình bấm phải quảng cáo nào đó?

    Đang định hủy tải xuống chợt cô nhìn thấy cái tên APP - Diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4.

    Động tác của cô lập tức dừng lại, đến cả bệnh nhân bây giờ cũng có diễn đàn sao?

    Cô lặng lẽ chờ đợi diễn đàn được tải xong, sau đó nhấn vào. Trang chủ diễn đàn là một màu hồng nhạt, trừ điều này ra thì trông cũng không khác gì những diễn đàn khác.

    Bài viết đầu tiên được ghim trên đầu trang là thông báo của diễn đàn.

    Ấn vào.

    [Hướng dẫn chiếm đóng nhà xác.]

    "?" Trên đầu Dư Tiếu đầy dấu chấm hỏi. Nhà xác.. chiếm đóng? Chiếm đóng nhà xác cái gì?

    Dư Tiếu nhấn vào xem. Chủ bài viết dùng góc nhìn ngôi thứ nhất kể lại câu chuyện anh ta và một vài người gặp ma trong nhà xác như thế nào và trốn thoát khỏi con ma ra sao..

    Đây là một câu chuyện ma!

    Dư Tiếu vốn đã không ngủ được giờ lại càng không ngủ được, cô tiếp tục lướt xuống xem.

    [Tổng hợp lại ma quỷ tôi đã gặp suốt bao năm qua.]

    Bài viết giới thiệu về các loại ma quỷ khác nhau, từ tên gọi cho đến năng lực, thậm chí có vài con còn có hình minh họa đính kèm, trông rất chân thực.

    Dư Tiếu trở về trang trước. Diễn đàn bệnh nhân giao lưu gì chứ, đây rõ ràng là diễn đàn kể chuyện ma mà!

    Đợi đã! Bệnh viện số 4?

    Dư Tiếu không khỏi nghĩ đến bệnh viện số 4 ở vùng này, hình như là bệnh viện tâm thần.

    Trong phút chốc cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần, nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện có lý hơn rồi.

    Sau khi biết được sự thật, cô càng thích thú đọc tiếp, bởi không phải ai cũng có thể đọc được những câu chuyện ma do bệnh nhân tâm thần viết đâu.

    Cô đọc được vài bài viết và nhận ra những người viết này không hề đơn giản chút nào. Những câu chuyện ma được viết rất chân thực, mạch lạc và logic, thậm chí còn rất hồi hộp và hấp dẫn người đọc.

    Quả nhiên trong bệnh viện tâm thần toàn là nhân tài!

    Bên trong cũng có không ít người bình luận.

    [Cảm ơn chủ tus đã chia sẻ, người tốt cả đời bình an!]

    [Chủ tus qua ải này nhận được bao nhiêu điểm sức khỏe? ]

    [Huhuhu.. Nếu ban đầu tôi đọc được bài viết của chủ tus thì cũng không đến mức chỉ có một mình sống sót trong phòng bệnh.]

    Chuyện gì vậy? Quả nhiên cô không theo kịp tư duy của bệnh nhân tâm thần sao? Cô thật sự không hiểu những điều này là có ý gì.

    Sau đó cô nhìn thấy một bài viết ở phía dưới.

    [Tận tay dạy bạn trở thành bậc thầy vẽ bùa!]

    Cô nhấn vào xem. Mở đầu là một đoạn văn siêu dài của chủ bài viết, ý chính là mua bùa trong cửa hàng thì quá đắt không thỏa đáng, mua chu sa với giấy vàng lại rẻ hơn nhiều, hơn nữa tự mình làm thì muốn có bao nhiêu bùa sẽ có bấy nhiêu bùa, không chỉ tiết kiệm điểm tích lũy mà còn có thể tăng thêm tỷ lệ sinh tồn ở các cấp độ.

    Đọc đến đây Dư Tiếu mới muộn màng nghĩ, người ta hình như đang nói đến trò chơi nào đó?

    Bình luận dưới bài viết này cũng rất nhiều.

    [Chủ tus đúng là ăn nói vớ vẩn, vẽ bùa là chuyện mà ai cũng có thể học được sao? ]

    [Tôi muốn biết tỷ lệ thành công của chủ tus là bao nhiêu.]

    [Tiết kiệm điểm tích lũy nào đâu, giấy vàng với chu sa cũng rất đắt mà đúng không? ]

    [Chủ tus đừng nghe bọn họ nói, tôi muốn học!]

    [..]

    Trên giấy toàn là những đường nét màu đỏ, vô cùng phức tạp, Dư Tiếu khó hiểu nhìn.

    [Bùa Vận Lôi Đả Túy]

    Phía dưới là lời giải thích chi tiết cách vẽ, nên đặt bút từ đâu và dừng bút ở đâu, lúc vẽ thì nên chú ý điều gì, giới thiệu vô cùng tường tận.

    Cuối cùng chủ bài viết nói tỷ lệ thành công của tấm bùa này là 20%, vẽ năm cái thì được một cái thành công. Sau khi vẽ xong, trên tấm bùa mà hiện lên ánh hào quang nhẹ có nghĩa là thành công rồi.

    Giọng điệu của anh ta có vẻ rất đắc ý, như thể tỷ lệ thành công 20% là rất cao vậy.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2023
  4. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 1.3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Tiếu là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, nhưng tạm thời cô sẽ không bàn đến thật giả của chiếc bùa này. Cô xem những bức hình khác trong diễn đàn luôn cảm thấy những bức hình đó, những đường nét đó có một vẻ đẹp rất khó diễn tả.

    Càng lướt tiếp xuống dưới, càng có nhiều loại bùa kỳ quái, Dư Tiếu chợt sinh ra chút cảm giác hứng thú.

    Dù sao trong bệnh viện cũng chẳng có gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi, cô bèn lên taobao tìm mua giấy vàng và chu sa, nhận ra mấy thứ này thật sự rất rẻ, thế là cô lên mạng mua toàn bộ đạo cụ vẽ bùa, ba ngày sau cũng tức là hôm nay hàng mới về.

    Dư Tiếu hòa tan chu sa bằng cồn, mặc dù chủ bài viết nói chu sa cần phải được hòa tan bằng rượu nhưng cô lại không có rượu, may thay trong bệnh viện có sẵn cồn 75%, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.

    Sau khi hòa tan chu sa, Dư Tiếu mang đồ trở về phòng, sắp xếp gọn gàng đống đồ vẽ lên bàn con, sau đó ngồi ngây ngốc trên giường.

    Chu Tiểu Trân tò mò nhìn sang, cầm lấy một mảnh giấy vàng đã được cắt cẩn thận, tò mò hỏi: "Chị thật sự muốn vẽ bùa? Giống kiểu Liêu Trai Chí Dị, dán nó lên người ma quỷ ấy hả?"

    "Ừm." Dư Tiếu đột nhiên có chút cảm giác muốn đùa giỡn, cô nghiêm túc, nói nhỏ: "Em biết không? Trong phòng bệnh của chúng ta có ma đấy, từ lúc chị đến đây đã phát hiện ra rồi. Cô ta là một ma nữ, đêm nào cũng loanh quanh bên giường bệnh, để ngăn cô ta làm hại mọi người, chị nhất định phải để lộ thân phận của mình."

    Chu Tiểu Trân ngây ngốc nhìn Dư Tiếu: "Thân phận của chị là gì?"

    Dư Tiếu chắp hai tay lại: "A di đà phật, bần đạo chính là truyền nhân đời thứ 250 của Long Hổ Sơn, đạo trưởng Dư Tiếu!"

    "..."

    Chu Tiểu Trân nghe đến sửng sốt: "Thật sao?"

    "Phụt!" Triệu Lam vẫn luôn im lặng truyền nước biển chợt bật cười lớn, giọng cô ấy yếu ớt nhưng dịu dàng: "Tiểu Trân, em không nhận ra Tiếu Tiếu đang đùa sao?"

    "Hứ, em sớm đã nhìn ra rồi." Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cố gắng vớt vát lại mặt mũi: "Chẳng qua em thấy Tiếu Tiếu ngày nào cũng trông chán nản nên em trêu chị ấy chút thôi."

    Triệu Lam nhìn về phía Dư Tiếu: "Tiếu Tiếu, chị nhớ em là sinh viên mỹ thuật đúng không? Sao tự dưng lại muốn vẽ bùa?"

    "Rảnh rỗi quá nên em tìm ít việc làm thôi." Dư Tiếu cầm bút, chấm ngòi bút vào mực chu sa, ngồi ngay ngắn nói: "Đừng làm phiền nữa, bần đạo phải vẽ bùa rồi."

    Bùa Vận Lôi Đả Túy là lá bùa duy nhất mà cô nhớ cách vẽ, bởi vì lá bùa nào cũng đều rất phức tạp nên cô tạm thời chỉ có thể nhớ được một lá này. Theo lời của chủ bài viết, muốn vẽ bùa thì cần phải tịnh tâm, cô hiện tại đã rất tịnh tâm rồi, đến mức có thể lấy tâm như nước đọng để hình dung. Tiếp theo là chỉ thị của thần thánh, cũng chính là xin thần phật chỉ bảo, có lẽ là nói cho thần biết mình chuẩn bị vẽ bùa, cầu thần phù hộ mình thành công.

    Thường thì sẽ là tham bái tượng thần, nhưng Dư Tiếu làm gì có tượng thần đâu? Cô nghĩ một lúc, lên Baidu tìm một chiếc ảnh tượng thần, sau đó đặt điện thoại lên giá đỡ rồi lạy nó ba lạy.

    "Chết rồi chết rồi." Chứng kiến cảnh này, Chu Tiểu Trân tỏ ra đồng cảm: "Bác sĩ nói khối u trong não chị ấy có thể sẽ ảnh hưởng đến tư duy, não chị ấy quả nhiên có vấn đề rồi."

    Triệu Lam khẽ thở dài: "Tiếu Tiếu đáng thương quá."

    Dư Tiếu mở mắt, tay phải cầm bút, nhẹ nhàng đặt ngòi bút phác họa những đường nét màu đỏ đều đặn trên giấy vàng.

    "Cốc cốc cốc." Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa.

    Dư Tiếu hết sức chăm chú, giống như chẳng hề bị làm phiền. Chu Tiểu Trân lại tự hỏi ai lại lịch sự đến mức vào phòng bệnh nhiều người còn gõ cửa như thế, bèn trả lời: "Mời vào!"

    Bên ngoài không có tiếng đáp cũng không có ai đẩy cửa đi vào.

    "Cốc cốc cốc."

    Tiếng gõ cửa lại vang lên, Chu Tiểu Trân mất kiên nhẫn nói: "Cửa không khóa, vào đi!"

    "Hihihi.."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2023
  5. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 2.1: TRò chơi bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứa ngu xuẩn nào gõ cửa xong còn không vào, lại ở ngoài cười hi hi ha ha?

    Triệu Lam đang truyền dịch nên không thể cử động. Tiếng gõ cửa cùng tiếng cười này làm cô ấy rất khó chịu, liền nói: "Tiểu Trân em ra xem có chuyện gì xảy ra ngoài kia thế."

    Chu Tiểu Trân thiếu kiên nhẫn bước xuống giường, mũ cũng không thèm đội, mang quả đầu sáng bóng đi về phía cửa. Vừa định mở cửa, một âm thanh kì quái bỗng truyền đến từ phía sau cửa, như có ai đang dùng móng tay cào lên cửa.

    Tay Chu Tiểu Trân dừng lại, cô cảm thấy không đúng, bệnh viện sẽ có loại bệnh nhân tâm thần này sao? Nơi này là khoa ngoại ung bướu, không phải là chuyên khu tâm thần, nhân viên y tế sẽ không đùa giỡn như vậy.

    Tiếng cào cửa vẫn vang lên, Chu Tiểu Trân cúi đầu xuống theo bản năng, thấy một tấm giấy màu đen được nhét vào qua khe cửa, trông giống một tờ quảng cáo.

    Ai lại đi phát quảng cáo trong bệnh viện?

    Dư Tiếu ngẩng đầu thở phào một hơi, nhìn lá bùa mới vẽ xong trong tay. Cô nhớ chủ tus kia có nói trên diễn đàn, dấu hiệu thành công của một lá bùa chân chính là sau khi vẽ xong lá bùa sẽ xuất hiện một luồng sáng. Cô cầm lá bùa nhìn thật kĩ nhưng cái gì cũng không thấy, đúng gạt người.

    Cô mệt mỏi dụi mắt, cô đã xuất hiện triệu chứng điếc tạm thời vì khối u. Bác sĩ nói nếu điều trị không có tác dụng, khối u sẽ ảnh hưởng đến thần kinh thị giác không bao lâu nữa.

    Gần đây mắt của cô rất dễ mỏi, không biết có phải vì khối u hay không.

    Cô vươn vai, liền thấy Chu Tiểu Trân đang quay lưng đứng trước cửa phòng.

    "Tiểu Trân." Dư Tiếu hỏi: "Đứng đó làm gì?"

    Triệu Lam nằm nói: "Vừa có người gõ cửa, còn đứng bên ngoài cười, Tiểu Trân đi mở cửa đấy."

    "Các chị nhìn này." Chu Tiểu Trân xoay người giơ tờ giấy màu đen trong tay lên, "Vừa nãy người kia hình như đang phát quảng cáo."

    "Thật hả?" Lần đầu tiên Dư Tiếu thấy có người phát quảng cáo trong phòng bệnh, liền hỏi: "Quảng cáo gì thế?"

    Chu Tiểu Trân lật tấm quảng cáo, nói: "Để em xem thử.. Hửm? Chúc mừng bạn trở thành người được chọn, hoan nghênh đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện.."

    Đọc đến đây cô ấy không nhịn được càu nhàu, "Cái khỉ gì thế?"

    Triệu Lam ho khan một tiếng, "Là phiếu ưu đãi gì à?"

    "Không giống.. để em nhìn lại." Chu Tiểu Trân đọc tiếp, "Phòng bệnh của bạn đã được chọn vào Bệnh viện số 6, xin hãy tuân thủ nội quy của bệnh viện, tích cực phối hợp trị liệu, xử lý căn bệnh quái ác"

    "Còn gì nữa không?" Dư Tiếu hỏi.

    "Còn có một câu." Chu Tiểu Trân: "Chúc bệnh nhân sớm ngày bình phục, sớm ngày xuất viện nha~"

    Dư Tiếu phì cười, "Em còn bày đặt bán manh nữa hả?"

    "Không phải em bán manh." Chu Tiểu Trân đưa tờ quảng cáo cho cô, "Phía trên viết như thế mà."

    Dư Tiếu nhận tờ quảng cáo liền thấy chữ cuối cùng cuối hàng đúng là "nha", còn có một dấu ngã uốn lượn đằng sau nữa.

    "Là bệnh viện phát quảng cáo hả?" Triệu Lam nằm trên giường hỏi: "Đây không phải bệnh viện nhân dân à? Sao đổi thành Bệnh viện số 6 rồi?"

    Dư Tiếu nhìn tờ quảng cáo màu đen chữ trắng trong tay, có gì đó không ổn lắm.

    Hoan nghênh đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện..

    Trò chơi sinh tồn trong bệnh viện, nghe giống mấy cái quảng cáo trò chơi phòng thám hiểm, không hiểu sao cô lại nghĩ đến diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4, nhưng trên này lại viết là Bệnh viện số 6.

    "Không biết." Chu Tiểu Trân nói: "Em hỏi đi y tá thử."

    Lúc Dư Tiếu còn suy nghĩ cái bệnh viện số 6 này có quan hệ gì với cái diễn đàn kia hay không, đột nhiên có một tiếng hét chói tai làm cô giật mình. Ngẩng đầu thì thấy Chu Tiểu Trân trước cửa phòng bệnh, bên ngoài đen ngòm, tiếng hét chói tai kia là của cô ấy.

    Triệu Lam chật vật ngồi dậy, "Sao vậy?"

    Toàn thân Chu Tiểu Trân run rẩy, chỉ ra ngoài cửa, "Cái này.. là chuyện gì thế?"

    Dư Tiếu ở trên giường bước xuống, chậm rãi đi về phía cửa. Bác sĩ đã dặn qua, cô không nên quá sức, dù đi đường cũng nên chậm lại.

    Khi đi tới cửa, co cuối cùng cũng biết vì sao Chu Tiểu Trân lại hét lên.

    Vồn dĩ bên ngoài phòng bệnh là một hành lang dài được thắp đèn sáng trưng 24/24, bên phải tầng là phòng trực của y tá. Nhưng bên ngoài lúc này lại đen kịt, không phải kiểu tối của ban đêm mà là màu đen kì dị của đáy biển sâu.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2023
  6. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 2.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài chẳng thấy gì ngoài màu đen, dường như một thứ gì đó đang ẩn giấu ngoài kia, phảng phất bất kỳ lúc nào sẽ có một con quái vật đáng sợ nhảy ra.

    Dư Tiếu suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Khối u cuối cùng cũng bắt đầu ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác của chị rồi à?"

    "Không.. Không không, chị nhìn đi!" Chu Tiểu Trân run rẩy kéo tay áo Dư Tiếu, chỉ xuống dưới chân.

    Dư Tiếu nhìn xuống chỗ cô ấy chỉ, nền ngoài cửa cũng đen như mực. Nhưng lại xuất hiện một vệt màu đỏ không biết từ đâu ở phía ngoài cửa. Nó đang kéo về phía bên này, như một dòng máu đang chảy.

    Hai người chăm chú nhìn dòng máu đỏ ngày càng lớn kia không chớp mắt, Triệu Lam trên giường vội muốn chết, "Các em nhìn thấy cái gì thế? Sao bên ngoài lại tối thế kia? Đèn hỏng hả?"

    Đúng lúc này một cánh tay sưng phồng trắng bệnh với móng tay đen nhánh dị thường đập mạnh vào mép cửa, Chu Tiểu Trân một lần nữa hoảng sợ hét, "Aaaaa!"

    Dư Tiếu vung tay đóng cửa "Sầm" một tiếng.

    Không ngờ do vướng cánh tay nên căn bản không đóng được, còn khiến cửa mở lớn hơn.

    Chu Tiểu Trân lại hét lên: "Aaaaaa!"

    Dư Tiếu hung hăng đem cửa ấn về. Bốn ngón tay bị kẹp ở cửa, vặn vẹo co quắp, móng tay đen nhánh cào lên cửa phát ra âm thanh chói tai.

    "Đây là cái quái gì thế?" Chu Tiểu Trân gấp đên mức nhảy dựng lên, "Nó sắp chui vào đây rồi!"

    "Ầm!"

    "Đùng đùng.."

    Bên ngoài cái gì đó đang cố phá cửa, Dư Tiếu dựa cả người chống đỡ cửa, bị nện đến nỗi run bần bật.

    "Nhanh khóa cửa!" Chu Tiểu Trân vội la lên: "Khóa cửa lại nhanh!"

    Dư Tiếu nghẹn đến đỏ mặt, "Bị vướng ngón tay rồi, căn bản không đóng được!"

    Lúc này Chu Tiểu Trân bất chấp sợ hãi, giơ chân lên đạp bốn cái ngón tay xuống. Đạp năm lần bảy lượt, người bị mắc ung thư như Chu Tiểu Trân cũng đạp không nổi nữa, dựa vào cửa thở hổn hển, "Không được.. Thứ này quá kiến trì, đạp đến nát bét cũng không chịu buông ra."

    Dư Tiếu cúi đầu nhìn, chỉ thấy bốn cái ngón tay bị Chu Tiểu Trân đạp nát bét, vặn vẹo thành một hình thù quái dị mà run lẩy bẩy.

    "Hu hu.."

    Ngoài cửa, một âm thanh kỳ dị truyền đến, Dư Tiếu dán lên cửa nghe một hồi, giống như tiếng khóc lanh lảnh của phụ nữ. Dù đau đến khóc rồi cũng không chịu rụt tay về, Dư Tiếu nghiến răng nghiến lợi, nói: "Để chị giữ, ngăn kéo bên cạnh giường chị có con dao, em mau lấy tới đây, cắt đứt hết mấy ngón tay này đi."

    "..."

    "Hả?" Chu Tiểu Trân khiếp sợ nhìn cô, nhìn không ra chị Tiếu của mình nhìn nhu nhu nhược nhược lại là một nhân vật tàn nhẫn như vậy.

    Cô ấy cũng cắn răng, "Để em đi lấy."

    Vừa dứt lời, mấy ngón tay sống chết không chịu buông co rụt lại, cửa "Rầm" một tiếng đóng lại, Dư Tiếu vội vàng đem cửa khóa trái.

    Lúc này, sau lưng Dư Tiếu đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

    "Rốt cuộc là thế nào?" Triệu Lam run rẩy xuống giường, tay còn truyền nước nên cô ấy không thể đi xa được, "Các em đang nói gì thế? Lấy dao cắt tay ai?"

    Dư Tiếu cùng Chu Tiểu Trân đứng sóng vai trước cửa ra vào, bất động như bị phạt. Mọt lúc sau, Dư Tiếu mới hỏi: "Chị không xác định được có phải khối u ảnh hưởng đến dây thần thi giác hay không nữa! Chị vừa thấy một cánh tay kẹt ở cửa, em có thấy không?"

    Chu Tiểu Trân gật đầu mạnh, "Em đương nhiên cũng thấy!"

    "Ồ." Dư Tiếu đột nhiên bật cười lớn, "Nhất định khối u đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của chị rồi, chị điên rồi hahaha.."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
  7. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 2.3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị tỉnh táo lại đi!" Chu Tiểu Trân lắc mạnh bả vai Dư Tiếu, "Chị không điên, cũng không xuất hiện ảo giác, thật sự có bàn tay của quỷ đấy!"

    Triệu Lam: "Cái gì? Cái bàn tay của quỷ gì cơ?"

    "Có quỷ đó, chị Lam à!" Chu Tiểu Trân kéo Dư Tiếu ra xa cánh cửa, "Ngoài cửa có quỷ! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Không biết quỷ có vào đây được không nữa.."

    Triệu Lam bối rối, "Em đừng kích động, các em rốt cuộc nhìn thấy gì thế? Trời ơi, Tiếu Tiếu nói rõ xem, bên ngoài thật sự có quỷ sao?"

    Toàn thần Dư Tiếu vô lực, cô nhìn Triệu Lam, cơ thể tái nhợt lại yếu đuối, là người yếu nhất trong phòng, không biết có thể chịu được loại kích thích này không. Thế là cô đành chọn nói dối có thiện ý, "Không, bên ngoài không có gì đâu."

    Vừa dứt lời, đèn trên đỉnh đầu cô lóe lên, phòng bệnh chìm trong bóng tối.

    "A a a a a!"

    Một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên, đầu óc cô ong ong, hận không thể điếc tại chỗ. Tiếp đó, một đôi tay mát lạnh leo lên cổ đem cả người treo trên người cô.

    Cô tưởng Chu Tiểu Trân sợ hãi ngã nhoài lên người cô, thế là duỗi tay ôm lấy người bám trên người mình, một tay khác vịn lấy giường để bản thân không ngã sấp xuống.

    "Tiểu Trân đừng sợ." Dư Tiếu tận lực giữ giọng của mình bình tĩnh, "Đừng ôm chị, chị đứng không vững."

    Cô vừa mới nói xong liền nghe thấy tiếng run rẩy của Chu Tiểu Trân từ phía sau truyền đến, "Em.. em không có ôm chị."

    Dư Tiếu bỗng cứng đờ, Chu Tiểu Trân sau lưng cô, vậy người đang treo trên cô là ai?

    "Mười."

    "Chín."

    Phảng phất có một người phụ nữ bị bóp cổ dán bên tai cô.

    "Tám."

    "Bảy."

    "Hu hu hu.." Chu Tiểu Trân sợ đến phát khóc, "Các chị, ai đang đếm ngược thế?"

    "Năm."

    * * *

    "Hai."

    "Một." "Hì hì.. Bắt đầu rồi.."

    "Xẹt" Với đó là tiếng một dòng điện rất nhỏ, đèn trên đỉnh đầu liền lấp lóe bật sáng.

    Dư Tiếu vô thức nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể đang buông lỏng, dường như có thứ gì đó vừa lướt qua. Miễn cưỡng mới thích ứng với ánh đèn, Dư Tiếu liền thấy Triệu Lam đang ngồi xổm bên giường, Chu Tiểu Trân thì co quắp bọc trăn trên giường mình.

    Người vừa nãy treo trên người cô quả thật không phải Chu Tiểu Trân.

    "Âm thanh vừa rồi là thế nào?" Triệu Lam vịn giường đứng dạy, "Cái gì bắt đầu cơ?"

    Dư Tiếu nghĩ, say người người nhặt tờ quảng cáo màu đen Chu Tiểu Trân lấy từ dưới đất lên. Cô cuối cùng cũng xác định rõ, diễn đàn giao lưu người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4 không phải là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần, mà các cô cũng đã tiến vào một trò chơi tàn khốc không biết tên.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
  8. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 3.1: Ăn cơm mới là việc quan trọng nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Tiếu ngẩng đầu cười khổ, nói: "Hiện tại có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, hai người muốn nghe tin nào trước?"

    Không đợi Triệu Lam suy nghĩ kỹ càng, Chu Tiểu Trân đã kiên quyết nói: "Thôi nghe tin xấu trước đi!"

    Bởi vì quyết định của cô ấy quá chắc chắn, Triệu Lam không nhịn được hỏi, "Chị có thể hỏi vì sao không?"

    Chu Tiểu Trân ôm chăn nói: "Em thích trước đắng sau ngọt."

    "..."

    Khóe miệng Dư Tiếu giật giật, cô nói: "Tin tức xấu là bên ngoài thật sự có quỷ."

    "Oa oa oa.." Triệu Lam còn chưa kịp sợ đã bị tiếng khóc của Chu Tiểu Trân đánh gãy, Chu Tiểu Trân khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, "Em đã sớm biết bệnh của chúng ta trị cũng không hết nên hiện tại quỷ đến đón chúng ta đi rồi ô ô ô.."

    Cô ấy khóc làm hai người cũng phiền muộn theo, chẳng biết an ủi thế nào, Triệu Lam hỏi: "Tiếu Tiếu, tin tức tốt là gì?"

    Dư Tiếu cầm tờ quảng cáo nhìn hai người, "Tin tức tốt là, em biết vì sao lại có quỷ."

    Vừa dứt lời, Triệu Lam với Chu Tiểu Trân đều sửng sốt, nửa ngày Chu Tiểu Trân mới đỏ mắt hỏi: "Có phải Diêm Vương đến lấy mạng hay không?"

    "Không phải." Dư Tiếu lắc đầu, đang định nói cho hai người về điều mình biết được thì mắt Triệu Lam sáng lên, mong chờ nhìn cô, "Em thật sự là đệ tử của Mao Sơn đời thứ hai trăm năm mươi sao?"

    ".. Không phải." Dư Tiếu cạn lời cực điểm, cômệt mỏi cầm điện thoại của mình trên bàn lên, nói: "Chuyện này phải nói đến ba ngày trước, đêm hôm đó em ngủ không được nên chơi điện thoại thì thấy đang tự download một diễn đàn.."

    Cô mở diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4 cho hai người xem, lại kể những gì mình biết, cuối cùng nói: "Ngay từ đầu em chỉ coi đây là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần, xem ra không phải, bọn họ có lẽ cũng giống chúng ta, đột nhiên bị kéo vào một nơi gọi bệnh viện số 4, mỗi ngày đều phải đối phó với quỷ."

    Cả ba người trong phòng bệnh đều là thanh niên trẻ tuổi, các loại tiểu thuyết, Anime, đủ loại phim điện ảnh kinh dị đều đã xem qua, năng lực tiếp nhận chuyện này tương đối mạnh. Các cô rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này, dau đó Triệu Lam liền phát hiện vấn đề, "Đó là diễn đàn bệnh viện số 4 nhưng chúng ta là bệnh viện số 6 mà."

    "Haiz, cái này có gì lạ đâu?" Chu Tiểu Trân buông tay, nói: "Bệnh viện số 4 và số 5 có lẽ đã đầy người rồi nên đến lượt chúng ta mới là bệnh viện số 6."

    Thế cũng có lý, Triệu Lam nói: "Nói thế chẳng phải cũng có bệnh viện số 1, số 2, số 3 mà?"

    "Có khả năng." Dư Tiếu nhìn diễn đàn, trong đó có rất nhiều bài, bài đăng vẽ bùa cô học là một trong những bài được yêu thích nhất, luôn được xếp trong top đầu.

    Cô chuẩn bị đăng một bài, hỏi xem rốt cuộc tình huống là như thế nào.

    Kết quả diễn đàn báo rằng cô chưa đăng kí nên không thể đăng bài, nên cô lại đi đăng kí nhưng diễn đàn lại báo rằng cô không thuộc khu phục vụ, không thể đăng kí.

    Ba người vây quanh điện thoại mắt to trừng mắt nhỏ, dù sao Triệu Lam cũng là người đã ra ngoài xã hội, tương đối có kinh nghiệm, "Khả năng là do chúng ta đang ở bệnh viện số 6 nên không đăng kí được."

    Chu Tiểu Trân: "Nói cách khác sẽ có một diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 6."

    "Ừm." Dư Tiếu tán đồng, hỏi: "Điện thoại di động hai người có gì không?"

    Điện thoại ba người đều không có gì khác, Dư Tiếu trong lòng liền tự nhủ: Không đúng, thật vô lý khi bệnh viện số 4 có diễn đàn mà bệnh viện số 6 các cô lại không có, đây không phải là trắng trợn kỳ thị à.

    Đang nghĩ thì Chu Tiểu Trân chỉ vào góc của tờ quảng cáo màu đen nói: "Hai chị nhìn xem, chỗ này có mã QR."

    Dư Tiếu xem thử, đúng là có một mã QR nhỏ xíu. Thế là cô vừa quét mã vừa phàn nàn: "Đây là sợ chúng ta phát hiện ra sao?"

    【 Có download Diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 6 hay không? 】

    【 Có/Không 】

    Quả nhiên là vậy!

    Ba người download diễn đàn liền thấy bên trong vắng tanh vắng ngắt, ngoại trừ một thông báo quy định do nhân viên quản lý đăng thì ngay cả một bài cũng không có.

    "Chứng tỏ bệnh viện số 6 là mới mở." Triệu Lam vừa đăng kí vừa nói: "Chúng ta hẳn là nhóm bệnh nhân đầu tiên của bệnh viện số 6."

    "Ha ha ha.." Chu Tiểu Trân cười lớn, "Tự nhiên em thấy hơi kiêu ngạo."

    "..."

    Dư Tiếu một lời khó nói nhìn cô, rồi đăng kí đến bước cuối cùng, đặt biệt danh.

    "Haiz.. hai người nói thử xem." Dư Tiếu nhìn hai người, "Biệt danh hẳn không phải đặt tên thật đâu nhỉ?"

    "Ừm.." Triệu Lam suy nghĩ nói: "Nếu không chúng ta thử xem."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
  9. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 3.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói là phải làm, Dư Tiếu suy nghĩ, liền nhậpbiệt danh "Siêu nhân điện quang."

    【 thật xin lỗi, biệt danh đã tồn tại. 】

    "Sailor Moon."

    【 thật xin lỗi, biệt danh đã tồn tại. 】

    "Viện trưởng bệnh viện số 6."

    【 thật xin lỗi, biệt danh đã tồn tại. 】

    Ba lần thất bại liên tục, Dư Tiếu tức giận nhập đại.

    【 chúc mừng người chơi "Truyền Nhân Điếc" đã đăng kí thành công. 】

    "..."

    Dư Tiếu tổn thương sâu sắc, im lặng quay đầu hỏi hai người, "Thế nào? Hai người có đăng kí được không?"

    "Không." Sắc mặt Chu Tiểu Trân nghiêm trọng nói: "Hệ thống vẫn báo biệt danh đã tồn tại."

    Triệu Lam nói: "Chị cũng không, bệnh viện số 6 mới mở ra hẳn nên không nhiều người chơi đăng kí chứ. Xem ra tất cả biệt danh ở các bệnh viện đều cùng tồn tại, chúng ta chỉ có thể chọn cái nào không trùng thôi."

    Mãi sau ba người mới đăng kí thành công, biệt danh Chu Tiểu Trân là "Cô gái trứng kho 438", biệt danh Triệu Lam là "Đặt biệt danh thật khó". Ba người nhìn biệt danh của nhau, không hẹn mà cùng lau mồ hôi.

    "Để chị đăng bài hỏi thử." Triệu Lam muốn đăng bài, sau đó..

    "Cấp bậc của bạn chưa đủ, tạm thời không thể đăng bài." Chu Tiểu Trân đấm mạnh vào chăn, "Móa nó chứ!"

    Dư Tiếu suy nghĩ liền mở bản quy tắc ra bắt đầu đọc, nội dung quy tắc đã giải đáp không ít thắc mắc của cô. Ví dụ cấp độ phải qua cấp ba mới có thể đăng bài; cấp người chơi sẽ tăng theo tiến độ trị liệu. Sau khi hoàn thành một đợt trị liệu là một lần thăng cấp, mỗi lần thăng cấp sẽ kèm theo điểm thưởng từ 1 đến 10 điểm tích lũy.

    Điểm tích lũy có thể dùng để giao dịch, hoặc mua sắm vật phẩm trong cửa hàng.

    Thực sự có một logo xe đẩy ở góc trên bên phải diễn đàn, Dư Tiếu nhấp một cái.

    【 Điểm tích lũy của bạn là 0, không thể mở cửa hàng. 】

    Dư Tiếu ngẩng đau lòng thở dài, đúng là không có tiền thì nhìn cái gì cũng khó chịu.

    "Thông tin trong diễn đàn rất hạn chế." Triệu Lam nói: "Chúng ta vẫn nên đem hi vọng đặt trên diễn đàn bệnh viện số 4 của Tiếu Tiếu đi."

    Dư Tiếu nói: "Em vừa nhìn rồi quy tắc của diễn đàn bệnh viện số 6 giống diễn đàn bệnh viện số 4."

    "Nhưng người bên trong không giống, bài đăng cũng khác." Triệu Lam cầm điện thoại Dư Tiếu, "Trong này hẳn có mấy bài chia sẻ kinh nghiệm nhỉ? Tìm thử xem, chắc cũng phải tìm được một ít tin tức hữu dụng chứ."

    Nhìn dáng vẻ tập trung của hai người, Dư Tiếu cảm thấy thật buồn ngủ. Từ khi bị bệnh, giờ giấc sinh hoạt của cô rất hỗn loạn, thường xuyên mất ngủ lúc nửa đêm ngược lại lại gật gù vào ban ngày.

    Nhưng trước mắt không phải lúc ngủ, cô dụi dụi mắt, chậm rãi đi lấy nước uống. Máy đun nước phát tiếng ùng ục, nhìn qua chỉ còn nửa khiến cô bỗng phát giác.

    "Em phát hiện một vấn đề." Dư Tiếu nói với hai người.

    Hai người kia khí thế ngất trời đang chụm đầu mà lướt diễn đàn cũng không ngẩng đầu lên. Chỉ hỏi: "Vấn đề gì?"

    Dư Tiếu: "Chúng ta đang trong trò chơi sinh tồn trong bệnh viện phải không?"

    "Đúng vậy." Chu Tiểu Trân đáp: "Bên trên tấm quảng cáo có viết rõ, trò chơi sinh tồn trong bệnh viện."

    Dư Tiếu: "Vậy điều quan trọng nhất trong sinh tồn chính là cái gì?"

    "Sống sót đó." Chu Tiểu Trân thản nhiên nói: "Chạy trốn khỏi tay của quỷ, sống sót!"

    "Đó là trò chơi chạy trốn." Dư Tiếu một tay bưng cốc: "Điều quan trọng nhất trong sinh tồn là sống sót phải không? Nhưng sống thì điều quan trọng không phải là ăn thì là cái gì?"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
  10. mimchan

    Bài viết:
    0
    Chương 3.3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Lam chấn động ngẩng đầu lên: "Đúng thế, cơm tối của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

    Tóm lại có ba con đường giải quyết vấn đề ăn uống trong bệnh viện, một là người nhà đưa cơm, hai là y tá hỗ trợ mua cơm, ba là đến thời gian nhất định sẽ có nhân viên nhà ăn của bệnh viện đẩy xe đồ ăn lên từng tầng bán. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì chuyện có người nhà cùng y tả đến là không có khả năng, còn mua cơm từ xe đẩy của nhà ăn thì..

    "Bên ngoài có quỷ." Chu Tiểu Trân lo sợ: "Còn có người ra bán cơm không?"

    Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên âm thanh quen thuộc, là tiếng bánh xe lăn trên lối đi.

    Ba người nhìn nhau, Triệu Lam nghiêm mặt, nói: "Nếu không thì đêm nay chúng ta đừng ăn, không ăn một bữa cũng không chết được."

    Là người yếu nhất trong ba người, Triệu Lam có thể không ăn, hai người bọn họ cũng không có ý kiến gì. Người bên ngoài đẩy xe không biết là người hay quỷ, thời điểm này không nên hành động thiếu suy nghĩ.

    Nhưng Dư Tiếu lại nghĩ đến vấn đề, cô cầm tờ quảng cáo, nói: "Trên này nói chúng ta phải tuân thủ theo quy định của bệnh viện và tích cực phối hợp trị liệu. Không ăn cơm có tính là trái với quy định không?"

    Triệu Lam nặng nề nói: "Ít nhất là không tích cực phối hợp trị liệu."

    "Hai người chờ đó." Chu Tiểu Trân xuống giường mở ngăn tử của mình ra, lấy ra một ba lô màu hồng căng phồng. Cô ấy thần thần bí bí đặt ba lô lên giường, mở khóa kéo làm như vật quý hiếm mà nói: "Em có đồ ăn đây."

    Dư Tiếu với Triệu Lam đến gần xem thử liền thấy khoai tây chiên, que cay cùng một số đồ uống có ga.

    "..."

    Nhìn những thực phẩm rác năm màu xanh xanh đỏ đỏ này, khẩu vị vốn ngủ quên của Dư Tiếu bỗng thức tỉnh, cô cầm một bao que cay. Triệu Lam đau đầu nhìn cô, "Vạn nhất ăn thực phẩm rác cũng thuộc không tích cực phối hợp trị liệu thì sao?"

    "..."

    "Vậy giờ chị muốn sao?" Dư Tiếu dằn vặt không thôi buông que cay xuống, "Đi mua cơm sao? Nhỡ người đẩy xe chính là quỷ thì sao?"

    "Chị nghĩ qua rồi." Triệu Lam nói: "Theo tin tức trong diễn đàn bệnh viện số 4, bọn họ đều ở trong trò chơi sinh tồn một thời gian rất dài. Thời gian lâu như vậy phải có một lượng thức ăn lớn bị ăn sạch nên bọn họ nhất định phải bổ sung đồ ăn."

    Ba người đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, nếu nói trong bệnh viện có cách cố định nào để bổ sung đồ ăn không thì đó chính là xe đẩy trong căn tin.

    Dư Tiếu trợn mắt, dán tai lên cửa nghe động tĩnh, Triệu Lam với Chu Tiểu Trân cũng nhích lại gần.

    Tiếng xe đẩy bên ngoài vẫn còn đó, ba người nghe một hồi, bỗng nhiên tiếng biến mắt như đang dừng lại.

    Ngay lúc ba người vẫn còn hoang mang, một âm thanh đột nhiên vang lên ngoài cửa, chỉ cách họ một tấm ván mỏng.

    "Muốn ăn sườn người kho tương không~~?"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...