[edit] Xuyên nhanh hệ thống: Nữ phụ pháo hôi muốn xoay người - Thất nguyệt vị lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi himeji0503, 1 Tháng chín 2019.

  1. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Xoay Người.

    Link [​IMG]

    Hán Việt: Khoái xuyên hệ thống: Pháo hôi nữ phối yếu phiên thân.

    Tác giả: Thất Nguyệt Vị Lạc.

    Tình trạng: Hoàn thành.

    Số chương: 1254 chương.

    Editor: Thanh Ẩn

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, Tương lai, HE, Tình cảm, Võng du, Huyền huyễn, Mạt thế, Xuyên việt, Hệ thống, Xuyên nhanh, Giới giải trí, Pháo hôi, Phản trọng sinh, Ngược tra, Linh dị thần quái, Nghịch tập.

    Văn án:

    Sau khi Tống Dư Hàm chết, ngoài ý muốn đi vào một cái hệ thống nhiệm vụ công lược.

    Nhưng mà cái hệ thống này vừa nói cái gì? Muốn cô đi vào trong các chuyện xưa hoàn thành nhiệm vụ?

    Lúc Tống Dư Hàm phát hiện ra mình là nữ phụ pháo hôi, nhịn không được liền giơ ngón tay giữa với hệ thống, hệ thống ngươi thế này là muốn chơi ta sao?

    Vì hoàn thành nhiệm vụ, Tống Dư Hàm không thể không đối mặt với các loại bạch liên hoa thánh mẫu, mở ra con đường nghịch tập trở đả đảo nữ chủ.

    Này! Thiếu niên kia, sao tôi cảm thấy anh có một chút quen mắt?

    Lịch: Trung bình 1 chương/1 tuần.

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Thanh Ẩn
     
    kieuuyen2468, Aki ReLãnh Y thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2019
  2. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Vợ trước nghèo túng của tổng tài. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Tống Dư Hàm có lại ý thức, yên lặng* phát hiện chính mình đang ở trong một không gian.

    Không gian này thoạt nhìn vô cùng kỳ quái, đỉnh đầu là một mảnh sao trời, bốn phía thứ gì cũng không có, có vẻ trống rỗng.

    Tống Dư Hàm cau mày đánh giá bốn phía một chút, lại một chút cũng không biết rốt cuộc nơi này là chỗ nào vậy?

    Chính mình đến nơi này như thế nào chứ? Lúc này Tống Dư Hàm mới nhớ tới hình như là mình không chú ý nhìn đường nên bị một chiếc xe đụng phải, lúc sau tỉnh lại liền phát hiện đã đi đến nơi này.

    Tống Dư Hàm bình tĩnh đứng lên, thoáng đi lại trong chốc lát ở bốn phía.

    Lúc này Tống Dư Hàm mới phát hiện, cái không gian này nhìn qua thì rất nhỏ, thật ra lớn đến mức sờ không thấy giới hạn đâu cả.

    "Lá gan của cô thế mà cũng thật lớn."

    Ngay tại lúc Tống Dư Hàm còn đang tự hỏi phải làm gì tiếp theo bây giờ, bỗng nhiên một đạo thanh âm có chút máy móc vang lên.

    Thật ra thanh âm này cũng không lớn, lại giống như là đang phát ra bên tai Tống Dư Hàm vậy.

    "Ngươi là ai? Tại sao ta lại đến nơi này chứ?" Tống Dư Hàm cũng không bị thanh âm này dọa.

    Sau khi người chết thì không nên lại có tri giác, Tống Dư Hàm lại yên lặng* xuất hiện ở nơi này, lại có thêm chuyện kỳ quái này, Tống Dư Hàm cũng không còn cảm thấy có cái gì hiếm lạ.


    "Sau khi cô bị xe đụng vốn đã chết đi, bởi vì vài nguyên nhân cô đi đến nơi này, hiện tại cô có một cơ hội, có lẽ có thể cho cô sống lại một lần nữa, cô có đồng ý với yêu cầu của tôi không? Cô có thể nghĩ kĩ rồi mới trả lời tôi, cơ hội chỉ có một lần."

    Cái thanh âm kia cũng không có trả lời lời của Tống Dư Hàm, ngược lại hỏi Tống Dư Hàm một vấn đề.

    Một lần nữa sống lại sao? Cái chuyện rất có ý tứ như vậy, có thể sống sót mà nói có ai sẽ lựa chọn tử vong cơ chứ?

    Chỉ là từ trước tới nay Tống Dư Hàm vẫn luôn không tin có chuyện bầu trời rớt xuống bánh có nhân.


    "Nếu ta đồng ý với ngươi mà nói, thì yêu cầu ta làm cái gì?" Tống Dư Hàm không trả lời ngay vấn đề này.

    Cái thanh âm kia hình như là có chút ngoài ý muốn đối với vấn đề của Tống Dư Hàm, dừng lại một chút mới tiếp tục lên tiếng.

    "Cô thật lý trí, tôi rất thưởng thức tính tình của cô." Cũng không biết lời này rốt cuộc là ca ngợi hay là trào phúng: "Nơi này là hệ thống nhiệm vụ công lược, yêu cầu cô đi vào các loại thế giới hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành sẽ có khen thưởng nhất định, nếu thất bại thì cái gì cũng không có, nếu là thất bại ba lần, cô sẽ bị hệ thống mạt sát, sau khi hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định, sẽ có cơ hội tiếp tục sống sót, nếu là nhiệm vụ hoàn thành tốt, theo quy tắc có thể trước tiên kết thúc nhiệm vụ, cô có đồng ý yêu cầu của tôi không?"

    Tuy rằng không biết là cái dạng nhiệm vụ gì, nhưng mà cũng không có gì không tốt, ít nhất đồng ý rồi có lẽ còn có thể sống sót.

    "Ta đồng ý!" Tống Dư Hàm không chút do dự gật gật đầu.

    Tiếp đó Tống Dư Hàm chỉ nghe thấy một loạt thanh âm "Tích! Tích!", ồn ào đến nỗi khiến Tống Dư Hàm có chút đau đầu.

    "Mục tiêu đã đồng ý, hiện tại tiếp nhận hệ thống!"

    "Hoàn thành tiếp nhận hệ thống, ký chủ đã trói định hệ thống, đọc lấy tư liệu trong ký chủ!"

    Tống Dư Hàm chỉ cảm thấy hình như trong đầu chính mình nhiều thêm một ít cái gì đó, rồi lại hình như cái gì cũng không có.

    Đằng trước bỗng nhiên nhiều thêm một cái giao diện trong suốt lơ lửng, mặt trên đúng là tư liệu của Tống Dư Hàm.

    Họ tên: Tống Dư Hàm

    Thể chất: 0

    Tích phân: 0

    Kỹ năng: Không

    "Thể chất, tích phân cùng kỹ năng trên này, là có ý tứ gì?" Tống Dư Hàm tò mò hỏi.


    Tư liệu của chính mình đơn giản đến ngoài dự đoán, nhưng mà Tống Dư Hàm nghĩ mấy thứ này chắc là về sau đều sẽ hữu dụng với chính mình.
     
    Hoàng Lan Nguyễn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2019
  3. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Vợ trước nghèo túng của tổng tài (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may tuy rằng thanh âm này cứng nhắc, lại không có chút ý tứ không kiên nhẫn nào.

    "Thể chất chính là tổng hợp tố chất của thân thể cô, cao nhất là một trăm phân, thể chất càng tốt thì độ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được tích phân nhất định, tích phân có thể đổi vật phẩm ở thương thành, chỉ có đạt được mức một trăm tích phân mới có quyền hạn mở ra thương thành, tích phân sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ dựa vài độ vừa lòng của nguyên chủ mà quyết định, kỹ năng sẽ có ích cho nhiệm vụ sau đó."

    Tống Dư Hàm gật gật đầu, ba cái thứ này đều là đồ vật rất quan trọng, liên quan đến việc thành bại nhiệm vụ của mình.

    Chẳng sợ hiện tại còn chưa biết cái số lượng nhiệm vụ nhất định này rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng ít nhất Tống Dư Hàm vẫn cảm thấy có hi vọng.

    "Ta đã biết." Tống Dư Hàm nhẹ nhàng lên tiếng.

    "Mời ký chủ lựa chọn có lập tức tiến vào nhiệm vụ không?" Cái thanh âm kia cũng không cho Tống Dư Hàm cơ hội tiếp tục tự hỏi.

    "Lập tức tiến vào nhiệm vụ." Sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, liền có thể sớm sống lại một lần nữa một chút.

    Tống Dư Hàm chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tiếp theo thứ gì cũng nhìn không thấy nữa.

    Chờ Tống Dư Hàm lại khôi phục tri giác lần nữa, chỉ cảm thấy bên dưới tay là một mảnh mềm mại, hình như mình đang nằm trên giường.

    Một bàn tay Tống Dư Hàm khởi động cơ thể của mình, híp mắt đánh giá phòng mình ở nơi này.

    Phòng này nhìn qua rất lớn, chạm đến khăn trải giường bên dưới thật mềm mại, đồ dùng gia đình có thể lọt vào trong tầm mắt Tống Dư Hàm nhìn qua cũng vô cùng cao cấp, vừa thấy liền biết người trong gia đình này rất có tiền.

    Sau khi Tống Dư Hàm đánh giá xong phòng này, bỗng nhiên có một vài đoạn ngắn kí ức không thuộc về mình dũng mãnh xông vào trong đầu.

    Chủ nhân thân thể này cũng tên Tống Dư Hàm, thời điểm nhận thức thân thiết với một người đàn ông tên Phạm Trình Trạch.

    Phạm Trình Trạch phong độ nhẹ nhàng, lại là một bộ dáng ôn tồn lễ độ, Tống Dư Hàm rất có hảo cảm đối với Phạm Trình Trạch, rất nhanh liền thích Phạm Trình Trạch.

    Phạm Trình Trạch đối với Tống Dư Hàm cũng rất không tồi, sau khi hai người kết giao một năm liền kết hôn.

    Sau khi kết hôn Tống Dư Hàm cùng Phạm Trình Trạch vô cùng ân ái, cuộc sống gia đình trôi qua cũng rất không tồi, chỉ tiếc Tống Dư Hàm kết hôn 6 năm, nhưng đều vẫn không mang thai.

    Mẹ Phạm Trình Trạch không khỏi sốt ruột, tìm mọi cách phương thuốc cổ truyền cho Tống Dư Hàm, trong lòng Tống Dư Hàm cũng rất có áp lực, thậm chí còn đi bệnh viện làm kiểm tra, kết quả lại biểu hiện Tống Dư Hàm tất cả đều bình thường.

    Chính lúc này có một cô gái tên Hướng Bội San tìm được Phạm Trình Trạch, đồng thời cô ta còn mang theo một đứa bé năm tuổi, đứa bé kia cùng Phạm Trình Trạch khi còn nhỏ lớn lên giống nhau như đúc.

    Mẹ Phạm Trình Trạch liền quyết định để đứa bé này ở lại, Phạm Trình Trạch không lay chuyển được mẹ, cũng ỡm ờ mà đồng ý.

    Ý kiến Tống Dư Hàm đối với đứa nhỏ ở lại này là phản đối, nhưng mà của mẹ Phạm Trình Trạch nói một câu: "Đây là đứa nhỏ của Phạm gia chúng ta, sao lại có thể để lưu lạc ở bên ngoài? Không thì cô lại sinh cho tôi một đứa cháu rồi nói đi?" Thế nên đã làm Tống Dư Hàm không có lý do phản đối nữa.

    Hướng Bội San nói mình không có yêu cầu, chính là đứa nhỏ không thể không có ba ba, chỉ cần xin mỗi tháng tới thăm Phạm Lăng Vũ một lần liền thỏa mãn.

    Phạm Lăng Vũ vẫn luôn được mẹ Phạm Trình Trạch mang theo ở nhà cũ, thời gian nghỉ ngơi mỗi tuần Phạm Trình Trạch mới mang theo Tống Dư Hàm trở về nhìn mẹ cùng Phạm Lăng Vũ một cái.

    Có một ngày mẹ Phạm Trình Trạch cùng bạn bè ra ngoài chơi, đành phải đem Phạm Lăng Vũ cho Tống Dư Hàm chăm sóc.

    Trước khi mẹ Phạm Trình Trạch đem Phạm Lăng Vũ giao cho Tống Dư Hàm chăm sóc, vừa lúc tới thời điểm Hướng Bội San đến thăm Phạm Lăng Vũ.
     
    Hoàng Lan Nguyễn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2019
  4. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Vợ trước nghèo túng của tổng tài (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hướng Bội San rất không yên tâm với Tống Dư Hàm, lại làm trò không nói cái gì trước mặt Tống Dư Hàm.

    Hiện tại Phạm Lăng Vũ mới năm tuổi, trẻ con tuổi này cái rất nhiều chuyện đều không hiểu, lại không phải chuyện gì cũng đều không hiểu.

    Vào một lần mẹ Phạm Trình Trạch gọi trở về, Phạm Lăng Vũ nói với mẹ Phạm Trình Trạch Tống Dư Hàm đối xử không tốt với mình, mẹ Phạm Trình Trạch guận tím mặt.

    Rốt cuộc thì ai đều sẽ không hoài nghi lời nói của một cái đứa trẻ nhỏ chỉ có năm tuổi, cũng sẽ không nghĩ đến đứa trẻ này sẽ nói dối.

    Mẹ Phạm Trình Trạch lập tức gấp trở về đưa Phạm Lăng Vũ trở về nhà cũ, trong lòng Tống Dư Hàm có tức giận cũng không muốn giải thích với Phạm Trình Trạch, Phạm Trình Trạch ở giữa Tống Dư Hàm và mẹ liền rơi vào thế khó xử.

    Hai người Tống Dư Hàm và Phạm Trình Trạch bắt đầu cãi nhau gay gắt*, thậm chí cuối cùng Phạm Trình Trạch không muốn về nhà, hai người chỉ có lấy ly hôn xong việc. Phạm Lăng Vũ tuổi nhỏ không nên rời đi mẹ, cuối cùng mẹ Phạm Trình Trạch đành phải đồng ý cho Hướng Bội San gả đến Phạm gia.

    *Nguyên convert là "rùng mình".

    Trái lại, sau khi ly hôn Tống Dư Hàm cũng không có ý định tái hôn, sau đó Tống gia phá sản lại gánh vác trên lưng một tuyệt* bút nợ nần, Tống Dư Hàm lưu lạc tới nỗi đi làm công trả nợ khắp nơi.

    Tống Dư Hàm nhìn thấy Phạm Trình Trạch dẫn theo Hướng Bội San cùng Phạm Lăng Vũ đi chơi, cũng chỉ có thể yên lặng mà cúi đầu rời đi.


    Thời gian hiện tại Tống Dư Hàm đến đây này đúng là lúc Hướng Bội San mang theo con trai Phạm Lăng Vũ xuất hiện trước mặt Phạm Trình Trạch không lâu.

    Ngày hôm qua Tống Dư Hàm vừa vì chuyện của mẹ con Hướng Bội San cãi nhau một trận với Phạm Trình Trạch, tối qua Phạm Trình Trạch ở lại công ty không có trở về.

    Sau khi tiếp thu xong cốt truyện, Tống Dư Hàm mở tủ quần áo ra, sau khi đổi tốt quần áo liền đi xuống lầu.

    Hiện tại là bốn giờ buổi chiều, giữa trưa Tống Dư Hàm không có ăn cơm, bụng đã cảm thấy đói bụng một chút rồi.

    "Bà chủ, hiện tại ngài cần ăn một chút đồ ăn sao?" Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thấy Tống Dư Hàm xuống dưới vội đi lên xin chỉ thị, nói: "Nếu như ngài cảm thấy đói bụng, tôi sẽ cho phòng bếp làm tiếp cho ngài chén mì."

    Người trước mắt này họ Ngô, là quản gia Phạm gia, ba đời tổ tôn đời hầu hạ ở Phạm gia, đối với Phạm gia vô cùng trung tâm, mẹ Ngô quản gia hầu hạ ở nhà cũ, rất được mẹ Phạm Trình Trạch coi trọng. Ngô quản gia biết Phạm Trình Trạch đối với Tống Dư Hàm có bao nhiêu để ý, đương nhiên thái độ với Tống Dư Hàm sẽ vô cùng cung kính.

    Người như vậy tuy rằng là người hầu nhưng lại vẫn rất có thể diện trước mặt chủ nhân.

    "Vậy thì làm phiền Ngô quản gia." Tống Dư Hàm nhàn nhạt gật gật đầu với Ngô quản gia, trên mặt vẫn là bộ dáng có chút tiều tụy.

    Ngô quản gia không thể không đồng tình liếc mắt nhìn Tống Dư Hàm một cái, Tống Dư Hàm cũng không để ý đến ánh mắt đồng tình của Ngô quản gia.

    "Không phiền, từ buổi sáng hôm nay bà chủ đã không ăn gì rồi, hiện tại hẳn là rất đói bụng, bà chủ cứ ngồi chờ trong chốc lát." Sau khi Ngô quản gia vào phòng bếp, rất nhanh liềm bưng một bát* canh gà ra, mùi hương kia hấp dẫn đến nỗi làm cho Tống Dư Hàm càng cảm thấy đói bụng.

    *đêm=bát?

    Ngô quản gia đem bát canh gà đặt trước mặt Tống Dư Hàm, Tống Dư Hàm cũng không nói nhiều, từng ngụm từng ngụm từ từ ăn vào miệng, canh gà chắc là hầm rất lâu rồi, mùi hương vô cùng nồng đậm, thịt gà càng là vào miệng là tan, xứng với mì sợi trơn trượt thoải mái, mặt khác, canh gà quả nhiên rất ngon, Tống Dư Hàm một ngụm tiếp một ngụm, hoàn toàn dừng không được.

    Chẳng sợ Tống Dư Hàm rất đói bụng cũng không hề lúng túng, rất nhanh liền ăn xong một chén canh gà lớn ăn xong rồi.

    Lúc này bỗng nhiên cửa truyền đến một trận tiếng vang, theo sau một người đàn ông xuất hiện ở cửa, trên cánh tay còn đắp một cái áo khoác.

    Lời editor: Xin hỏi, mì sợi mặt là gì ạ? Từ "mặt" trong convert dịch từ từ Hán Việt nào đấy tớ không biết..
     
    Hoàng Lan Nguyễn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2019
  5. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Vợ trước nghèo túng của tổng tài (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Dư Hàm chỉ cần liếc mắt một cái liền biết người này chính là chồng của nguyên chủ Phạm Trình Trạch.

    Bộ dáng Phạm Trình Trạch thoạt nhìn rất mỏi mệt, vốn dĩ Phạm Trình Trạch là người rất chú trọng hình tượng, hiện tại áo sơ mi trên người Phạm Trình Trạch có chút nhăn, cà vạt cũng lỏng lẻo, nút thắt trên cùng của áo sơ mi cũng đã mở ra hai viên.

    Tống Dư Hàm chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển rời tầm mắt, cũng không có ý tứ đáp lời với Phạm Trình Trạch, uống từng ngụm nhỏ canh trong chén.

    Phạm Trình Trạch vừa vào cửa liền nhìn thấy Tống Dư Hàm, không khỏi ngơ ngẩn sửng sốt.

    Theo bản năng mà liếc mắt một cái nhìn Ngô quản gia, thấy Ngô quản gia lắc lắc đầu với mình, Phạm Trình Trạch mới yên lòng.

    Vào buổi chiều ngày hôm qua Phạm Trình Trạch rời đi trước đó, ở trong nhà, Tống Dư Hàm giận dỗi nhốt trong phòng không chịu ra, Ngô quản gia đã gọi điện thoại cho Phạm Trình Trạch, nói cơm chiều Tống Dư Hàm còn không muốn đi ra ăn.

    Tuy rằng hiện tại đã không còn sớm, rốt cuộc Tống Dư Hàm chịu đi ra ăn cơm, lúc này Phạm Trình Trạch mới không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    "Rốt cuộc chịu đi ra ăn cơm sao? Em nói xem cần gì phải làm vậy, không cao hứng lại đùa giỡn thân thể của mình, hiện tại chắc biết tư vị đói không dễ chịu rồi hả?" Phạm Trình Trạch thở dài một hơi, nói vài câu quở trách Tống Dư Hàm.

    Tống Dư Hàm uống xong một ngụm canh cuối cùng trong chén, cầm khăn giấy xoa xoa miệng mình.

    Sau khi làm xong tất cả, Tống Dư Hàm đứng dậy lên lầu, định trở về phòng mình.

    Phạm Trình Trạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với hành động của Tống Dư Hàm, chỉ cho rằng Tống Dư Hàm vẫn đang giận dỗi với mình.

    "Dư Hàm, em thực sự muốn cứ như thế mãi sao?" Phạm Trình Trạch ngừng lại một chút, thanh âm mới tiếp tục vang lên sau lưng Tống Dư Hàm: "Anh là cái dạng người gì em cũng biết mà, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, ngoại trừ chuyện của Hướng Bội San, anh không có bất cứ chuyện gì phải xin lỗi em nữa cả."

    Tống Dư Hàm nghe Phạm Trình Trạch nói xong, nhưng thực ra lại không nhịn được cười lạnh.

    "Ngoại trừ chuyện của Hướng Bội San thì không có bất cứ chuyện gì rất xin lỗi tôi?" Tống Dư Hàm lạnh lùng mà nhìn Phạm Trình Trạch, đè nén xuống rất ít ủy khuất và oán hận trong lòng: "Đúng lúc này lại có đứa bé kia, hiện tại anh còn định đem đứa bé kia đặt trước mắt tôi?"

    Tống Dư Hàm biết, chắc là cảm xúc ủy khuất oán hận trong lòng mình chính là nguyên chủ để lại.

    Cũng may Tống Dư Hàm biết mình không thể chịu ảnh hưởng của cảm xúc này, đem cảm giác không nên có này đều đè ép xuống.

    "Dư Hàm, em biết rõ là anh không có cách nào, mẹ anh nhất định muốn giữ lại đứa nhỏ này, em cũng biết nhà của chúng ta luôn luôn chính là mẹ anh nói cái gì thì là cái đó mà." Ánh mắt Phạm Trình Trạch có chút lập lòe.

    Tống Dư Hàm không nhịn được cười nhạo một tiếng.

    Cái gì Phạm gia đều là mẹ Phạm Trình Trạch định đoạt, toàn bộ cái đó chỉ là lời nói dối của Phạm Trình Trạch với Tống Dư Hàm thôi.

    Quả thật ngày thường mẹ Phạm Trình Trạch có chút cường thế, nhưng mà lúc Phạm Trình Trạch nhìn thấy đứa nhỏ này, vốn dĩ tâm liền động.

    Mẹ Phạm Trình Trạch lại bên cạnh khuyên bảo Phạm Trình Trạch vài câu, Phạm Trình Trạch cũng liền ỡm ờ mà đồng ý.

    Hiện tại Phạm Trình Trạch lại đem tất cả đẩy lên người mẹ mình, Tống Dư Hàm thoạt nhìn thực sự là cảm thấy buồn cười.

    "Cho nên hiện tại mẹ con các người định làm thế nào? Đã bàn bạc tốt mới đến cho tôi biết một tiếng sao?" Tống Dư Hàm ôm cánh tay, cười lạnh nhìn Phạm Trình Trạch nói.

    Phạm Trình Trạch biết trong lòng Tống Dư Hàm không thoải mái, liền cũng tùy ý để Tống Dư Hàm phát tiết vài câu.

    Nhưng mà chuyện đứa nhỏ này, thật là không thể lại tiếp tục để như vậy được.
     
    Hoàng Lan Nguyễn thích bài này.
  6. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Vợ trước nghèo túng của tổng tài (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phạm Trình Trạch bỗng nhiên thở dài một hơi, giống như là bộ dáng Tống Dư Hàm là vô cớ gây rối vậy.

    "Dư Hàm, ý anh không phải như vậy, em là nữ chủ nhân Phạm gia, như vậy đương nhiên là anh sẽ muốn bàn bạc chuyện quan trọng cùng em rồi." Phạm Trình Trạch thả mềm ngữ khí nói với Tống Dư Hàm.

    Nói đến nói lên, Phạm Trình Trạch vẫn định thuận theo ý tứ của Phạm phu nhân đưa đứa nhỏ này trở về.

    Thế mà Phạm Trình Trạch còn rảnh rỗi* nói đến dễ nghe như vậy, Phạm Trình Trạch này có chỗ nào là bàn bạc đâu? Rõ ràng chính là đã quyết định tốt rồi.

    *dao= rảnh rỗi?

    "Anh cũng biết việc này không phải chuyện nhỏ? Anh lúc nào đã cùng tôi bàn bạc cơ chứ?" Tống Dư Hàm nhàn nhạt mà nhìn Phạm Trình Trạch liếc mắt một cái, lúc này mới thoáng thong thả mở miệng: "Dù sao đứa bé kia cũng là của anh, tôi cũng sẽ không nhìn đứa bé kia lưu lạc ở ngoài mặc kệ, bằng không anh và mẹ đều sẽ trách tôi, nhưng mà cái Hướng Bội San kia định xử lý như thế nào hả?"

    "Sao anh và mẹ sẽ trách em được chứ? Nhưng mà em chịu đồng ý cho đứa bé kia trở về tất nhiên là tốt nhất." Phạm Trình Trạch có chút vui mừng, hiển nhiên không nghĩ rằng Tống Dư Hàm dễ dàng nhả ra như vậy: "Em yên tâm đi, Hướng Bội San bên kia anh sẽ lấy một số tiền đuổi cô ta đi."

    Phạm Trình Trình vốn dĩ không có cảm tình với Hướng Bội San, càng là coi Hướng Bội San là một sai lầm ngay lúc đó.

    Chẳng sợ Hướng
    Bội San sinh ra đứa bé kia, Phạm Trình Trạch vẫn sẽ không có hảo cảm với Hướng Bội San giống vậy.

    Đối với Phạm Trình Trạch mà nói, Hướng Bội San nhiều nhất cũng chỉ là nữ nhân giúp mình sinh con mà thôi, không còn có bất kỳ một cái ý nghĩa gì khác, người Phạm Trình Trạch để ý chỉ có Tống Dư Hàm.

    Thật vất vả Tống Dư Hàm mới chịu đồng ý nhả ra cho đứa bé kia trở lại Phạm gia, Phạm Trình Trạch tự nhiên muốn đuổi Hướng Bội San đi.

    Tuy rằng Tống Dư Hàm không nói, Phạm Trình Trạch có thể không màng đến ý nguyện Tống Dư Hàm giống vậy đưa đứa bé kia mang về.

    Nhưng mà đến lúc đó cãi nhau vẫn là không tránh được, Phạm Trình Trạch không hy vọng về tới nhà còn không được an bình.

    Sau khi trấn an tốt Tống Dư Hàm, Phạm Trình Trạch lập tức liền đem tin tức tốt này nói cho Phạm phu nhân, Phạm phu nhân giống Phạm Trình Trạch đều có chút không thể tin được: "Tống Dư Hàm cô ta thực sự đồng ý rồi? Cô ta còn nói cái việc gì khác không?"


    Ngày hôm qua thời điểm Tống Dư Hàm biết Phạm Trình Trạch có con ở bên ngoài chính là náo loạn một hồi không quen biết bực bội* với Phạm Trình Trạch.

    *nguyên convert: Biệt nữu.

    Chẳng lẽ là Tống Dư Hàm trải qua cả đêm ngày hôm qua, đã nghĩ kĩ mình phải làm như thế nào rồi?

    Lại nói tiếp Phạm phu nhân đối với con dâu Tống Dư Hàm này còn xem như vừa lòng, ôn nhu hào phóng tri thư đạt lý, nhưng chính là Phạm phu nhân có một chút phê bình kín đáo, Tống Dư Hàm cùng Phạm Trình Trạch kết hôn cũng đã nhiều năm như vậy, trước sau bụng đều không có động tĩnh.

    Cho nên lúc Phạm phu nhân nhìn thấy đứa bé kia, mặc kệ có thế nào cũng phải nhận đứa bé kia trở về.

    "Dư Hàm đồng ý rồi còn không tốt sao?" Phạm Trình Trạch ngồi xuống bên người Phạm phu nhân: "Dư Hàm chỉ nói có thể đưa đứa bé kia trở về, hỏi con muốn xử lý Hướng Bội San như thế nào, con nói sẽ đuổi Hướng Bội San đi rồi."

    Cái này cũng là lời Tống Dư Hàm sẽ nói, Phạm phu nhân vừa lòng gật gật đầu.

    "Cái này còn cần con nói sao? Dù cho con thực sự coi trọng nữ nhân kia thì mẹ cũng không cho con cưới nữ nhân kia trở về." Phạm phu nhân nhịn không được quay sang* liếc mắt một cái Phạm Trình Trạch.

    * nguyên convert: Hoành.

    Hướng Bội San lớn lên cũng coi như là xinh đẹp, thoạt nhìn tổng bộ như là bộ dáng yêu lí yêu khí*, Phạm phu nhân không có bất cứ cái hảo cảm gì với Hướng Bội San.

    * yêu lí yêu khí: Vẻ đẹp mị hoặc, yêu diễm, lẳng lơ.

    Mấy năm trước Hướng Bội San có con lại không có nói cho Phạm Trình Trạch, hiện tại lại mang theo đứa bé tìm tới, ai biết Hướng Bội San đây là đang suy tính ý đồ gì chứ?
     
    Hoàng Lan Nguyễn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười 2019
  7. himeji0503

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Vợ trước nghèo túng của tổng tài (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Hướng Bội San mang theo đứa bé kia xuất hiện ở Phạm gia vào hôm qua cũng đã để lại phương thức liên lạc.

    Tống Dư Hàm bên kia cũng không có vấn đề gì, Phạm phu nhân liền gọi cho Hướng Bội San qua phương thức liên hệ kia.

    Hẹn Hướng Bội San mang theo đứa bé kia đến Phạm gia vào buổi sáng ngày mai xong, trong lòng Phạm phu nhân tràn đầy kích động.

    Vào buổi sáng ngày hôm sau, Phạm Trình Trạch cũng mang theo Tống Dư Hàm đến nhà cũ Phạm gia.

    Phạm phu nhân cũng đã dậy từ sớm, nghĩ đến việc mình sắp được đem đứa bé kia về bên người, Phạm phu nhân kích động đến mức không kiềm chế được. Tống Dư Hàm nhìn bộ dáng kích động của Phạm phu nhân, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, rồi lại vào lúc Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch nhìn qua rũ xuống mi mắt làm ra dáng vẻ chấp nhận số phận.

    Khi còn trẻ tính tình Phạm phu nhân cũng rất đanh đá, nếu hôm nay gặp phải chuyện này là chính Phạm phu nhân, bà ta còn có thể vui sướng cười nghênh đón đứa bé kia trở về giống như hiện tại hay sao?

    Vào thời gian đã hẹn, rốt cuộc Hướng Bội San cũng mang theeo đứa bé kia xuất hiện.

    Bây giờ đứa bé kia vừa mới năm tuổi, nhìn ba người xa lạ trước mắt, vô thức trốn ra sau người Hướng Bội San.

    Hướng Bội San xấu hổ cười cười với Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía đứa bé kia: "Tiểu Vũ, trước khi đến đây không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Đây là ba ba và bà, Tiểu Vũ không cần sợ hãi, ba ba và bà sẽ đối xử rất tốt với con."

    Hướng Lăng Vũ vẫn trốn sau người Hướng Bội San không ra như cũ, rốt cuộc Phạm phu nhân không kiềm chế được đi qua.

    "Cháu là Tiểu Vũ đúng không? Tiểu Vũ không cần sợ bà, bà là bà cháu đây." Phạm phu nhân ôm Hướng Lăng Vũ dỗ dành. Cũng may tuy rằng Hướng Lăng Vũ dợ người lạ, nhưng cũng không sợ hãi đến mức phát khóc, Phạm phu nhân càng nhìn Hướng Lăng Vũ lại càng thích.

    Phạm phu nhân trêu đùa Hướng Lăng Vũ một lúc lâu, rốt cuộc cũng chọc cười Hướng Lăng Vũ, đại khái là do huyết thống tương liên cho nên Hướng Lăng Vũ khá thân cận với Phạm phu nhân, Phạm Trình Trạch cũng không nhịn được đi về phía trước nói mấy câu với Hướng Lăng Vũ, Hướng Bội San chỉ cười nhìn Hướng Lăng Vũ cùng Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch nói giỡn, cố ý vô tình làm lơ Tống Dư Hàm đứng ở một bên, thật giống như bốn người bọn họ mới là người một nhà, chỉ có Tống Dư Hàm như người ngoài mà thôi.

    Khóe miệng Tống Dư Hàm hơi hơi gợi lên.

    "Ngày hôm qua chỉ lo muốn đến nhìn Tiểu Vũ, còn chưa kịp tìm cô hỏi rõ ràng." Phạm phu nhân ôm Hướng Lăng Vũ, nhàn nhạt mà nhìn Hướng Bội San, nói: "Tên đầy đủ của Tiểu Vũ là gì? Bây giờ đã mấy tuổi rồi?"

    Hướng Bội San biết Phạm phu nhân khong ưa mình, có chút co quắp bất an mà mím môi: "Tiểu Vũ theo họ của tôi, tên là Hướng Lăng Vũ, cũng đã năm tuổi rồi."

    Phạm phu nhân gật gật đầu, lại không định nói chuyện tiếp với Hướng Bội San, chỉ là nhìn Phạm Trình Trạch nói: "Tên này cũng không tệ lắm, nhưng mà Tiểu Vũ là đứa trẻ của Phạm gia chúng ta, sao có thể cùng họ Hướng với người khác được? Sau này Tiểu Vũ có tên là Phạm Lăng Vũ."

    Hướng Bội San nghe Phạm phu nhân nói xong, há miệng thả dốc như thể muốn nói cái gì nhưng vẫn ngậm miệng lại, tựa như xin giúp đỡ mà nhìn Phạm Trình Trạch liếc mắt một cái, chỉ tiếc rằng lực chú ý của Phạm Trình Trạch lại không ở trên người Hướng Bội San.

    Tuy rằng mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, nhưng mà Phạm Trình Trạch vẫn rất thích đứa trẻ mang dòng máu của mình này: "Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy cái tên Phạm Lăng Vũ này rất êm tai."

    Tống Dư Hàm nhấc nhấc mi mắt, thấy trong mắt Hướng Bội San hiện lên một tia oán hận, lập tức càng thêm hài lòng.
     
    LuongminhhangHoàng Lan Nguyễn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...