Chương 4.1: Dư Tiếu rất vui mừng
"..."
Trong phòng bệnh yên tĩnh như chết, Chu Tiểu Trân bịt miệng lại, nước mắt rơi như mưa.
"Khóc cái gì?" Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Cám ơn, không cần."
Bên ngoài trầm mặc một chút, sau đó nói: "Thật sự không cần sao? Chỗ này của tôi còn có rất nhiều món ngon, lưỡi người kho, móng người rút xương, rau trộn sợi thịt người.."
Mỗi khi tên một món ăn được đọc ra, mặt ba người trong phòng bệnh lại tái thêm một phần ấy, Triệu Lam cố nén sợ hãi, lớn tiếng nói: "Không muốn không muốn, đi nhanh đi!"
"Thật tiếc quá, nhiều món ăn ngon như vậy." Âm thanh bên ngoài rất tiếc nuối, "Hì hì ở chỗ này không ăn cơm sớm muộn cũng phải thành đồ ăn ha~"
"..."
Một lần nữa, bên ngoài lại vang lên tiếng đẩy xe, ba người Dư Tiếu nhìn nhau. Chu Tiểu Trân nhát gan, nhìn thấy sắc mặt hai chị nặng nề, rụt rè hỏi: "Lời vừa rồi là có ý gì?"
Dư Tiếu nhìn cô ấy, đưa tay xoa đầu cô, đã mọc lên một ít, chọc vào tay hơi ngứa. Cô yêu thương nhìn cô bé, "Cô không phải đang học trung học sao? Xem ra môn đọc hiểu không được tốt lắm a."
Miệng Chu Tiểu Trân méo mó, lại muốn khóc, Triệu Lam đẩy tay Dư Tiếu ra, "Cô làm gì vậy? Đừng dọa hù Tiểu Trân chứ."
Vẫn là chị Lam tốt! Chu Tiểu Trân mong đợi nhìn Triệu Lam, Triệu Lam ôn nhu nói: "Ý là nếu người không ăn cơm thì người sẽ bị quỷ ăn."
"Ô.."
"Xuỵt." Dư Tiếu đặt ngón trỏ trước môi, ra hiệu hai người yên tĩnh, "Lại tới."
Tiếng đẩy xe vang lên càng ngày càng gần, nhìn nước mắt Chu Tiểu Trân rưng rưng, Triệu Lam bỗng nhiên sinh tinh thần trách nhiệm của người chị cả. Cô ấy nắm tay hai người an ủi: "Đừng sợ, ít ra chúng ta bây giờ biết cần phải phân biệt bên ngoài đâu là người đâu là quỷ."
Nói xong cô ấy dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất nhanh tiếng đẩy xe đã biến mất, một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: "Muốn mua cơm không?"
Chu Tiểu Trân lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Giọng dễ nghe như vậy, hẳn là người a?"
Triệu Lam ra hiệu cô ấy yên tĩnh lại, sau đó hướng về phía cửa, hỏi: "Anh có những món ăn gì?"
Âm thanh kia nói: "Có trứng hấp, khoai tây sợi, Gà kho nguyên con, Cải trắng cào, cơm cuộn rong biển, canh trứng.."
"Đều là đồ cho người ăn!" Chu Tiểu Trân vui mừng nói: "Chúng tôi mua cơm!"
Triệu Lam cau mày, có điều rất nhanh liền bình thường trở lại, dù gì nhân viên đưa cơm cũng không có chỗ nào không đúng.
"Được rồi." Người bên ngoài nói: "Các ngài cần đồ ăn nào?"
"Tôi thật sự rất đói, hay gọi thịt kho trứng đi." Chu Tiểu Trân dò hỏi ý kiến của hai người, "Tôi muốn ăn thịt."
Triệu Lam dựa vào cửa, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, "Tôi không có khẩu vị, gọi một phần trứng hấp, Tiếu Tiếu muốn ăn cái gì?"
Dư Tiếu ngáp một cái, cô thực sự buồn ngủ quá, khẩu vị cũng không được khá lắm, chỉ muốn ăn đại chút cơm. Liền hỏi: "Khoai tây sợi của anh thiên về vị gì?"
Bên ngoài trầm mặc một chút, sau đó nói: "Là vị mặn."
Ban đầu Dư Tiếu muốn ăn khoai tây thái sợi chua cay, nhưng vị phổ thông cô cũng thích ăn, nhân tiện nói: "Vậy thì một phần khoai tây sợi đi."
Ba người gọi xong món ắn, bên ngoài truyền đến âm thanh sột soạt tựa như tiếng đem hộp cơm bỏ vào trong túi nhựa. Sau một lúc có tiếng gõ cửa nhẹ nhang vang lên, "Xong rồi, xin hãy mở cửa nhận cơm."
Triệu Lam lui về sau một bước, Chu Tiểu Trân đang muốn mở ra khóa, thì bộp một tiếng Dư Tiếu đè tay Chu Tiểu Trân xuống.
Chu Tiểu Trân: "?"
Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Anh là Tiểu Trần à? Bình thường anh hay cùng mẹ đi đưa cơm, làm sao hôm nay lại chỉ đi một mình?"
"Mẹ tôi bị bệnh." Vẫn là giọng trầm thấp dễ nghe đó, "Hôm nay chỉ có mỗi mình tôi"
"..."
Im lặng một hồi, Chu Tiểu Trân hỏi: "Cái chú Địa Trung Hải đầu hói đến giao cơm hằng ngày tên Tiểu Trần hả?"
Dư Tiếu nghĩ mà sợ, "Tôi không biết."
"Ai nha, bị phát hiện rồi." Giọng nói bên ngoài đột nhiên cao vút, "Mở cửa!"
"Ầm!" Cửa bị đập một cái, phát ra tiếng kịch liệt.
"..."
Chu Tiểu Trân giật bắn, Dư Tiếu nhanh chóng khóa cửa lại một lần nữa.
"Tôi thiếu chút nữa đã để cho hắn vào rồi, tôi kém chút nữa đã hại chết hai người.." Khuôn mặt nhỏ của Chu Tiểu Trân trắng bệch.
"Ầm!" Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.
Ngay tại thời điểm Dư Tiếu vẫn còn đang luống cuống xoay xở, Chu Tiểu Trân bỗng nhiên đứng thẳng người, đậy bộp một phát lên cánh cửa khiến nó rung bần bật.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Dư Tiếu cùng Triệu Lam, cô ấy rống lên: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Thằng chó chết này! Mày thử phá cửa một lần nữa xem! Bà đây liền liều mạng với mày! Bà năm ngày còn chưa đi ị, mày có gan liền ăn bà này, bà đây xem xem mày có nếm được thứ nhân bánh thập cẩm này không.."
Trong phòng bệnh yên tĩnh như chết, Chu Tiểu Trân bịt miệng lại, nước mắt rơi như mưa.
"Khóc cái gì?" Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Cám ơn, không cần."
Bên ngoài trầm mặc một chút, sau đó nói: "Thật sự không cần sao? Chỗ này của tôi còn có rất nhiều món ngon, lưỡi người kho, móng người rút xương, rau trộn sợi thịt người.."
Mỗi khi tên một món ăn được đọc ra, mặt ba người trong phòng bệnh lại tái thêm một phần ấy, Triệu Lam cố nén sợ hãi, lớn tiếng nói: "Không muốn không muốn, đi nhanh đi!"
"Thật tiếc quá, nhiều món ăn ngon như vậy." Âm thanh bên ngoài rất tiếc nuối, "Hì hì ở chỗ này không ăn cơm sớm muộn cũng phải thành đồ ăn ha~"
"..."
Một lần nữa, bên ngoài lại vang lên tiếng đẩy xe, ba người Dư Tiếu nhìn nhau. Chu Tiểu Trân nhát gan, nhìn thấy sắc mặt hai chị nặng nề, rụt rè hỏi: "Lời vừa rồi là có ý gì?"
Dư Tiếu nhìn cô ấy, đưa tay xoa đầu cô, đã mọc lên một ít, chọc vào tay hơi ngứa. Cô yêu thương nhìn cô bé, "Cô không phải đang học trung học sao? Xem ra môn đọc hiểu không được tốt lắm a."
Miệng Chu Tiểu Trân méo mó, lại muốn khóc, Triệu Lam đẩy tay Dư Tiếu ra, "Cô làm gì vậy? Đừng dọa hù Tiểu Trân chứ."
Vẫn là chị Lam tốt! Chu Tiểu Trân mong đợi nhìn Triệu Lam, Triệu Lam ôn nhu nói: "Ý là nếu người không ăn cơm thì người sẽ bị quỷ ăn."
"Ô.."
"Xuỵt." Dư Tiếu đặt ngón trỏ trước môi, ra hiệu hai người yên tĩnh, "Lại tới."
Tiếng đẩy xe vang lên càng ngày càng gần, nhìn nước mắt Chu Tiểu Trân rưng rưng, Triệu Lam bỗng nhiên sinh tinh thần trách nhiệm của người chị cả. Cô ấy nắm tay hai người an ủi: "Đừng sợ, ít ra chúng ta bây giờ biết cần phải phân biệt bên ngoài đâu là người đâu là quỷ."
Nói xong cô ấy dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất nhanh tiếng đẩy xe đã biến mất, một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: "Muốn mua cơm không?"
Chu Tiểu Trân lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Giọng dễ nghe như vậy, hẳn là người a?"
Triệu Lam ra hiệu cô ấy yên tĩnh lại, sau đó hướng về phía cửa, hỏi: "Anh có những món ăn gì?"
Âm thanh kia nói: "Có trứng hấp, khoai tây sợi, Gà kho nguyên con, Cải trắng cào, cơm cuộn rong biển, canh trứng.."
"Đều là đồ cho người ăn!" Chu Tiểu Trân vui mừng nói: "Chúng tôi mua cơm!"
Triệu Lam cau mày, có điều rất nhanh liền bình thường trở lại, dù gì nhân viên đưa cơm cũng không có chỗ nào không đúng.
"Được rồi." Người bên ngoài nói: "Các ngài cần đồ ăn nào?"
"Tôi thật sự rất đói, hay gọi thịt kho trứng đi." Chu Tiểu Trân dò hỏi ý kiến của hai người, "Tôi muốn ăn thịt."
Triệu Lam dựa vào cửa, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, "Tôi không có khẩu vị, gọi một phần trứng hấp, Tiếu Tiếu muốn ăn cái gì?"
Dư Tiếu ngáp một cái, cô thực sự buồn ngủ quá, khẩu vị cũng không được khá lắm, chỉ muốn ăn đại chút cơm. Liền hỏi: "Khoai tây sợi của anh thiên về vị gì?"
Bên ngoài trầm mặc một chút, sau đó nói: "Là vị mặn."
Ban đầu Dư Tiếu muốn ăn khoai tây thái sợi chua cay, nhưng vị phổ thông cô cũng thích ăn, nhân tiện nói: "Vậy thì một phần khoai tây sợi đi."
Ba người gọi xong món ắn, bên ngoài truyền đến âm thanh sột soạt tựa như tiếng đem hộp cơm bỏ vào trong túi nhựa. Sau một lúc có tiếng gõ cửa nhẹ nhang vang lên, "Xong rồi, xin hãy mở cửa nhận cơm."
Triệu Lam lui về sau một bước, Chu Tiểu Trân đang muốn mở ra khóa, thì bộp một tiếng Dư Tiếu đè tay Chu Tiểu Trân xuống.
Chu Tiểu Trân: "?"
Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Anh là Tiểu Trần à? Bình thường anh hay cùng mẹ đi đưa cơm, làm sao hôm nay lại chỉ đi một mình?"
"Mẹ tôi bị bệnh." Vẫn là giọng trầm thấp dễ nghe đó, "Hôm nay chỉ có mỗi mình tôi"
"..."
Im lặng một hồi, Chu Tiểu Trân hỏi: "Cái chú Địa Trung Hải đầu hói đến giao cơm hằng ngày tên Tiểu Trần hả?"
Dư Tiếu nghĩ mà sợ, "Tôi không biết."
"Ai nha, bị phát hiện rồi." Giọng nói bên ngoài đột nhiên cao vút, "Mở cửa!"
"Ầm!" Cửa bị đập một cái, phát ra tiếng kịch liệt.
"..."
Chu Tiểu Trân giật bắn, Dư Tiếu nhanh chóng khóa cửa lại một lần nữa.
"Tôi thiếu chút nữa đã để cho hắn vào rồi, tôi kém chút nữa đã hại chết hai người.." Khuôn mặt nhỏ của Chu Tiểu Trân trắng bệch.
"Ầm!" Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.
Ngay tại thời điểm Dư Tiếu vẫn còn đang luống cuống xoay xở, Chu Tiểu Trân bỗng nhiên đứng thẳng người, đậy bộp một phát lên cánh cửa khiến nó rung bần bật.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Dư Tiếu cùng Triệu Lam, cô ấy rống lên: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Thằng chó chết này! Mày thử phá cửa một lần nữa xem! Bà đây liền liều mạng với mày! Bà năm ngày còn chưa đi ị, mày có gan liền ăn bà này, bà đây xem xem mày có nếm được thứ nhân bánh thập cẩm này không.."
Chỉnh sửa cuối: