Đam Mỹ [Edit] Ốm Yếu Vạn Người Ghét Trọng Sinh - Kiều Đào Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi CuSamNganTuoiSongZay, 19 Tháng bảy 2023.

  1. CuSamNganTuoiSongZay JIE-85

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    [​IMG]

    Tên truyện: Ốm Yếu Vạn Người Ghét Trọng Sinh


    Hán Việt: Bệnh Nhược Vạn Nhân Hiềm Trọng Sinh Liễu [​IMG]

    Tác giả: Kiều Đào Nhi

    Tình trạng bản gốc: Hoàn 83 chương

    Editor: Củ Sâm Ngàn Tuổi Sống Zậy

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Song khiết, Hào môn thế gia, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, 1v1

    Giới thiệu:



     
    Kidgoat, Dương2301, Yama Yuki2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2024
  2. CuSamNganTuoiSongZay JIE-85

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng tám, sau những ngày nắng chói chang, thành phố Hạc Giang cuối cùng cũng đón một trận mưa.

    Mùi tanh hôi của bùn đất ngoài phòng bệnh truyền vào làm Nguyên An cảm thấy buồn nôn, nhưng cậu vẫn nằm đó, nghiêng đầu nhắm mắt lại, cố đem cảm giác buồn nôn ở cổ họng nhịn xuống.

    Sở Bách Hàn đứng ở cuối giường bệnh liếc nhìn cậu, dường như còn mang theo một tệp tài liệu quý báu.

    Tuy rằng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng thật ra trong lòng lại không hề che giấu được sự vui sướng.

    Hắn nhìn về phía mép giường nơi có một thanh niên khác sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy vài cái, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, kiềm chế lại sự kích động nói:

    "Tiểu Sơ, thật tốt, em được cứu rồi!"

    Hốc mắt Lục Sơ rỉ nước, khó khăn mở miệng nói:

    "Sở đại ca, anh đừng ở trước mặt An An nói những lời như vậy."

    Sở Bách Hàn nhìn lướt qua Nguyên An đang nhắm chặt mắt.

    Lục Sơ lau đi khoé mắt ướt át nói:

    "Sở đại ca, anh ra ngoài một chút đi, em muốn nói An An vài lời."

    Sở Bách Hàn nghe vậy thở dài, sờ đầu Lục Sơ nói:

    "Tiểu Sơ, đừng quá đau buồn."

    Lục Sơ miễn cưỡng gật đầu, nhìn theo Sở Bách Hàn đi ra khỏi phòng bệnh.

    Sau đó, cậu ta quay đầu nhìn về phía Nguyên An, nét bi thương trên mặt đã biến mất không còn một chút nào.

    Lục Sơ giọng điệu nhẹ nhàng gọi một tiếng:

    "Nguyên An, không nghĩ đến mày lại như vậy mà chết, thật là tốt cho mày quá rồi."

    Cậu ta đứng lên, đứng ở mép giường dùng ánh mắt đắc ý mà quét nhìn Nguyên An, rồi lại cuối đầu dùng sức véo Nguyên An làm ra một dấu bầm tím, bắt Nguyên An mở mắt nhìn cậu ta:

    "Bất quá trước khi chết, mày còn làm được một chuyện tốt, có trái tim của mày, tao có thể sống thật tốt cuộc đời này. Mày có giá trị hơn so với phế vật rồi đó."

    Nguyên An trừng mắt nhìn thanh niên có vẻ ngoài giống mình, thân thể gầy gò không thể khống chế được mà run rẩy.

    Cậu mấp máy môi, khó khăn mà nói ra mấy chữ:

    "Cha, anh."

    Lục Sơ nghe vậy, áp chế tiếng mà cười vài tiếng, trong mắt không hề che giấu sự khinh bỉ chút nào:

    "Mày còn ảo tưởng là cha và anh hai sẽ đến cứu mày sao? Hahaha, là chuyện không thể, mày cho rằng trong khoảng thời gian này bọn họ vì sao lại đối xử tốt với mày như vậy? Đều là giống với Sở đại ca, vì muốn lừa mày để lấy trái tim cho tao, đồ ngu xuẩn!"

    "Nếu không phải sợ mày chết xui xẻo, xuống dưới nói với mẹ, thì vừa rồi khi khống chế mày, người bóp tay mày ký xuống giấy đồng ý quyên tặng tim, đó chính là cha và anh trai mà mày một lòng tin tưởng và dựa vào đó."

    Cậu ta vừa dứt lời, Nguyên An trên giường bệnh liền giãy giụa kịch liệt.

    Lục Sơ lại cố tình mà không giúp cậu, buông tay đứng ở mép giường, dùng ánh mắt thương hại khinh thường nhìn cậu.

    Nguyên An không để ý đến cậu ta, cậu từ trên giường đứng dậy, còn suýt bị vấp ngã.

    Cậu ổn định lại cơ thể mình, sau đó bước đi thong thả mà kiên định đi đến chỗ cửa sổ phòng bệnh.

    Xuyên qua cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, Nguyên An thấy được hình bóng quen thuộc.

    Là cha và anh trai của cậu. Hai người họ luôn trầm ổn nhưng bây giờ vẻ mặt mừng rỡ như điên, không nói được lời.

    Bọn họ cùng nhau cầm phần tài liệu kia, tay bởi vì kích động mà còn rung nhè nhẹ, mắt cẩn thận xem, như để không bỏ lỡ một chữ nào.

    Đó là vừa rồi, Sở Bách Hàn ấn cậu xuống, bóp cổ tay cậu buộc cậu ký xuống giấy đồng ý quyên tặng tim.

    "Thật tốt, Tiểu Sơ sẽ không bỏ chúng ta mà đi trước."

    "May mắn là Nguyên An đồng ý, như vậy thì Tiểu Sơ có thể khoẻ mạnh mà sống tốt với chúng ta."

    Nguyên An cắn mạnh môi, nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã.

    Cậu nhìn hai người ngoài cửa sổ cười vui vẻ, đột nhiên cảm giác sức lực cả người từng chút biến mất.

    Cậu rốt cuộc không chống đỡ được mà ngã trên đất một cái mạnh, máu trong cổ họng bị áp chế cũng hoàn toàn phun ra, máu từ sườn mặt tái nhợt khô gầy chảy xuống nền nhà màu trắng.

    Hình ảnh trước mắt dần mơ hồ, môi Nguyên An giật giật, mơ hồ thấy Lục Sơ đi về phía mình.

    "Vì cái gì?"

    Vì cái gì? Cậu ta muốn nói cái gì?

    Nguyên An cũng không rõ lắm, cậu chỉ thấy trước mắt mình càng ngày càng tối đen, rồi sau đó nhắm chầm mắt lại.

    Đau quá, dạ dày đau quá, thật lạnh.

    Cậu cuộn tròn thân thể, lại dường như cảm giác thấy tay chân mình không tồn tại.

    Cảm giác đau xót ở dạ dày vẫn quấn lấy, bây giờ dường như đang chậm rãi biến mất.

    Ý thức dần dần tan rã, cuối cùng Nguyên An chỉ nghe được Lục Sơ khẽ cười khinh thường một tiếng.

    Sau đó nói cái gì thì cậu nghe không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy dường như mình rơi vào một mảnh tối tâm.

    Cậu muốn chết sao? Chỉ cần chết đi liền không cảm thấy đau khổ nữa.

    Chỉ là, cậu thật sự không cam lòng.

    Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời có chút chói mắt, một làn gió thổi tung bức màn màu xanh lam.

    Trước mặt là bác sĩ, đang cầm sổ khám bệnh nói cái gì đó, nhưng lúc này Nguyên An không có tâm trí để nghe. Cậu nhìn về nhánh cổ thụ đang đung đưa ngoài cửa sổ, có một con chim đang vỗ cánh phành phạch từ trên nhánh cây bay về phía bầu trời xanh.

    Đây là.. Sao lại thế này?

    "Nguyên An, Nguyên An! Cậu có nghe tôi nói cái gì không?"

    Nguyên An quay đầu nhìn về phía bác sĩ.

    Bác sĩ lặp lại lời mới nói vừa rồi:

    "Cậu hiện tại bị ung thư dạ dày thời kì đầu, kịp thời chữa trị thì tỷ lệ khỏi hẳn rất lớn, cậu có tính nằm viện tiến hành phẫu thuật chữa trị không?"

    Nguyên An sửng sốt, ung thư dạ dày thời kỳ đầu? Cậu rõ ràng đã bị ung thư dạ dày thời kì cuối, đã chết rồi nha, chẳng lẽ đang nằm mơ?

    Chết rồi còn nằm mơ được nữa hả?

    Thấy dang vẻ Nguyên An dại ra, bác sĩ thở dài, nói:

    "Tôi hiểu được, bất kì ai cũng không thể lập tức chấp nhận việc mình bị ung thư. Nếu không trước tiên cậu cùng người nhà bàn bạc một chút, nhất định phải chữa trị cho kịp thời. Tôi còn có bệnh nhân kế tiếp."

    Nguyên An gật đầu, ngơ ngác mà cầm báo cáo kiểm tra rời đi, sau đó ngồi xuống hàng ghế ở hành lang bệnh viện.

    Trên hành lang bệnh viện, người đến người đi, nhân viên ý tế đeo khẩu trang, bước đi vội vàng mà từ người Nguyên An lướt qua, một người cha đang ôm con trai của mình ngồi đợi hộ sĩ kêu tên, một người đàn ông cầm di động ngồi xổm ở góc tường, giọng nói nghẹn ngào nói với phía đầu dây bên kia điện thoại mà vay tiền.

    Mỗi người trên mặt điều có biểu cảm rất rõ ràng, dạ dày cậu thường truyền đến một cơn đau đớn quen thuộc.

    Sau khi chết, mơ mà cũng chân thật đến vậy hả? Hoặc là nói, này không phải nằm mơ.

    Nguyên An tự nhìn lại nơi bị dùng thủ đoạn, phát hiện vết véo bầm tím do Sở Bách Hàn làm ra đã không thấy đâu. Cậu vội vàng lại lấy di động ra, phát hiện ngày hiển thị trên màn hình là tháng tư năm 20XX.

    Hẳn là tháng tám năm này cậu mới chết.

    Trong lòng cậu chợt nảy ra một phỏng đoán, chẳng lẽ cậu trọng sinh về quá khứ?

    Nguyên An nắm chặt tay, sau đó lại vội vàng buông ra, hung hăng đánh một cái lên đùi mình.

    Đau đớn rõ ràng làm Nguyên An khẳng định phỏng đoán của mình là đúng, khoé môi không khống chế được mà cong lên.

    Không phải mơ, không phải ảo giác sau khi chết, mà là thế giới thật, cậu thật sự trở về quá khứ!

    Di động lúc này nhẹ nhàng rung lên, Nguyên An vội vàng cúi đầu nhìn.

    Là một cuộc gọi đến, danh bạ hiển thị là "Đạo diễn Hứa".

    Đạo diễn Hứa?

    Đôi mắt Nguyên An khẽ động, trong đầu hiện ra một việc xảy ra vào lúc này ở kiếp trước.

    Kịch bản đầu tay_ Hàn Đao do cậu viết có được chút danh tiếng, được đạo diễn Hứa nhìn trúng rồi mua lại. Linh cảm của câu chuyện này có sau khi cậu học cao trung, đạo diễn Hứa khen ngợi cậu rất nhiều lần, nói cậu rất có tài năng, còn để cậu cùng lựa chọn diễn viên, hạ quyết tâm muốn đem kịch bản này làm thành phim.

    Khi đó cậu cũng tràn đầy tin tưởng, đối với bộ phim điện ảnh này tràn ngập chờ mong.

    Ngày chính thức tuyên bố, đạo diễn Hứa còn tự mình kể khái quát chuyện của Hàn Đao. Ông muốn hấp dẫn càng nhiều sự chú ý của cư dân mạng, không nghĩ đến lại thật sự thu hút được nhiều sự chú ý của cư dân mạng thật.

    Bởi vì có một kịch bản tên là Giang Thượng Nguyệt, trước đó kịch bản này rất có danh tiếng, người hâm mộ của Giang Thượng Nguyệt chỉ trích Hàn Đao sao chép nội dung của kịch bản này, mọi người bắt đầu bày trừ chống lại Hàn Đao.

    Người hâm mộ căn cứ vào khái quát cốt truyện mà đạo diễn Hứa kể cùng với cốt truyện Giang Thượng Nguyệt, thế nhưng phát hiện hoàn toàn giống nhau. Mà Giang Thượng Nguyệt đã kết thúc việc truyền tin tức trước đó, thời gian hoàn thành kịch bản khẳng định sớm hơn so với Hàn Đao rất nhiều.

    Cư dân mạng cũng vì vậy mà bắt đầu mắng chửi Hàn Đao không thôi.

    Nguyên An từ trong suy nghĩ của mình mà lấy lại tinh thần, đạo diễn Hứa cúp điện thoại một lần, sau đó lại gọi tiếp.

    Nhìn di động không ngừng rung, Nguyên An cuối cùng cũng bắt máy.

    Giọng của đạo diễn Hứa vừa nôn nóng, vừa tức giận lập tức truyền đến:

    "An Nguyện, ta gọi cậu nguyên ngày nay, sao cậu không bắt máy? Cậu nhìn thấy tin tức chỉ trích cậu sao chép ở trên mạng chưa? Cậu tốt xấu gì cũng cho ta một câu trả lời chính xác. Phim điện ảnh sắp khởi động máy, lại đột nhiên truyền ra tin tức xấu, tiền cậu bán kịch bản cũng không đủ để cậu bồi thường nữa đó!"

    Giọng điệu của ông thật sự không tốt lắm, nhưng Nguyên An nghe xong lại không tự chủ được cảm thấy ấm áp.

    Kịch bản vừa được bán đi, liền bị nghi ngờ có liên quan đến sao chép, vì lợi ích, đạo diễn cùng nhà đầu tư cũng sẽ không quan tâm đến mà quay chụp, họ cùng việc tranh cãi bản quyền không có liên quan.

    Đạo diễn Hứa có tiền, sỡ dĩ sẽ không vì việc này mà tức giận, nói đến cùng vẫn là bởi vì tin tưởng cậu, vì danh dự của cậu mà suy nghĩ.

    Nghĩ vậy nhưng Nguyên An chỉ nói ra những lời đó ở trong lòng, bên ngoài thì luôn tin tưởng mà nói:

    "Cảm ơn ngài."

    Cậu còn nhớ rõ trước khi mình chết, bởi vì vừa mới biết bản thân bị ung thư dạ dày, tâm tình mê mang, lại nhận được thông tin từ cuộc điện thoại này, làm cho cậu chỉ còn lại mệt mỏi và ủy khuất mà trả lời một câu:

    "Tôi không biết phải nói như thế nào nữa. Thật xin lỗi."

    Khi đó đạo diễn Hứa cho rằng cậu vì việc mình sao chép mà xin lỗi, im lặng một hồi rồi thất vọng thở dài một hơi, chỉ nói: "Ta hiểu rồi" liền tắt điện thoại, sau đó cũng không còn gọi cậu nữa.

    Nhớ lại chuyện cũ trước khi chết, hiểu được lời mà đạo diễn Hứa nói, Nguyên An vẫn luôn định tìm ông nói chuyện.

    Chỉ là cậu lại không liên lạc được với đạo diễn Hứa.

    Bất quá hiện tại, đầu dây bên đạo diễn Hứa đã im lặng một hồi lâu.

    Có lẽ cậu nói cái gì, đạo diễn Hứa ở bên kia cũng giống như trong trí nhớ của cậu mà thất vọng.

    Nguyên An rũ mắt xuống, tâm trạng dần dần rơi xuống.

    Nhưng mà ngay lúc này, cậu lại nghe được đạo diễn Hứa nói:

    "Bị cư dân mạng mắng đến ngốc rồi hả? Ta cần cậu nói cho ta biết là cậu có sao chép hay không? Ta đâu cần cậu nói cảm ơn!"

    Không biết vì sao, ngữ khí của ông lại dịu xuống một ít.

    Nguyên An sửng sốt, hốc mắt ửng đỏ nói:

    "Tôi, tôi không có sao chép."

    Đạo diễn Hứa cười một cái, nói:

    "Không có sao chép vậy thì tốt, ta tin tưởng cậu. Bất quá ta vẫn hy vọng cậu đưa ra chứng cứ cậu không có sao chép, chúng ta không thể nói mà không có chuẩn bị."

    Chứng cứ?

    Nguyên An trong lòng cả kinh.

    Kiếp trước, bởi vì bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, hơn nữa cư dân mạng chửi rủa ngập trời, tâm tình mê mang không biết nên làm gì cho phải, liền ở trên mạng đăng một bài viết là ảnh chụp ký lục cốt truyện chính của Hàn Đao 5 năm trước.

    Chờ ngày hôm sau Nguyên An tỉnh lại, định sửa sang lại chứng cứ, cậu lại phát hiện ký lục kịch bản Hàn Đao của mình đều biến mất sạch sẽ, tựa hồ bị hacker rửa sạch.

    Không biết hiện tại những bằng chứng vẫn còn hay không.

    Nghĩ như vậy, Nguyên An cảm giác trái tim của mình nhảy lên một cách mạnh mẽ.

    Giọng nói của cậu khó nén kích động nói:

    "Được, được, tôi bây giờ đang ở bên ngoài, bây giờ lập tức trở về rồi gửi cho ngài!"

    Có lẽ lúc này đây, cậu thật sự có thể chứng minh bản thân mình trong sạch?

    Kết thúc cuộc gọi, Nguyên An lập tức click mở phần mềm trò chuyện chim cánh cụt.

    Trong lòng bởi vì quá mức khẩn trương, ngón tay không khống chế được mà rung lên, nhấp 3 lần mới thành công mở được phần mềm.

    Cậu vội vàng đến trang lịch sử ký lục, tìm được ký lục 5 năm trước, sau đó gửi Wechat cho đạo diễn Hứa.

    Đây cũng là tấm ảnh cậu chụp sau đó đăng trên mạng kiếp trước.

    Bất quá ký ức kiếp trước nói cho cậu biết, ảnh chụp này cũng không có tác dụng gì, những người hâm mộ của vở kịch sẽ một mực chắc chắn cậu sao chép.

    Cho nên, cậu hiện tại cần thiết nhanh chóng về nhà, sửa sang lại ký lục sở hữu kịch bản của mình.

    Cùng với

    Nguyên An đôi mắt tối sầm vài phần.

    Rời khỏi Lục gia, rời xa những người đó, tự mình sống cuộc đời của mình, viết lại vận mệnh kiếp trước của mình.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...