Ngôn Tình [Edit] Người Phụ Nữ Ưu Tú - TheRedQeen

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi truyệncủathảo, 12 Tháng năm 2021.

  1. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tớ đã đính hôn," Song Ren nói.

    "Gì?" Trương Vĩ chất vấn. "Đính hôn đòng nghĩ sẽ kết hôn?'Song Ren gật đầu.

    " Tới ai? "Anh ấy hỏi. Trái tim anh đang thắt lại rất sâu. Một phần nào đó trong anh không thể tin được. Nó quá đột ngột.

    " Tớ đã đính hôn với Su Feng, "cô thản nhiên nói khi đang ăn cơm. Zhang Wei nắm chặt tay dưới bàn." Su Feng con trai tổng giám đốc Sun Pharmaceuticals? "Anh ấy hỏi.

    " Vâng, "cô ấy nói.

    " Không phải là cùng một tên bắt nạt cậu hồi còn đi học sao? "Song Ren thở dài một hơi." Anh ấy không nhất thiết bắt nạt tớ. Anh ấy chỉ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tớ, và không bao giờ hòa hợp. "

    " "Tại sao cậu lại kết hôn với anh ta?" Anh hỏi.

    "Bởi vì anh ấy cũng là đối thủ cạnh tranh của cha tớ và khi nếu kết hôn vơi sanh ta đó sẽ là một điều tôt cho công ty."

    Zhang Wei cố tỏ vẻ không buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ren, tớ không nghĩ rằng cậu sẽ giải quyết một cuộc hôn nhân sắp đặt."

    "Ý cậu là gì?"

    "Ý tớ là cậu đang bán rẻ mình. Thay vì kết hôn vì tình yêu, cậu lại kết hôn vì tiền. Tớ không nghĩ rằng cậu lại nông nổi và tham lam như vậy".

    Song Ren ngừng ăn và nheo mắt lại. "Tớ không mong đợi được nghe điều đó từ một trong những người bạn lâu năm nhất của mình," cô nói một cách nghiêm túc.

    "Nếu đó là bất kỳ mối quan tâm nào của cậu, tôi đang làm điều này vì gia đình tôi. Cha tôi đã làm việc chăm chỉ từ con số không để xây dựng doanh nghiệp của mình và tôi sẽ làm việc chăm chỉ để duy trì nó. Với Su Feng, chúng tôi có thểxây dựng một đế chế."

    Cô ấy dùng khăn ăn lau miệng một cách tao nhã và nói, "Tôi biết rằng cậu quan tâm đến hạnh phúc của tôi, nhưng điều này sẽ làm cho tôi hạnh phúc, sẽ như vậy."

    "Hãy tiếp tục thuyết phục bản thân điều đó," anh vặn lại. Znang Wei không thể tin được. Sau ngần ấy năm, cô sẽ chọn chàng trai đã lừa dối và hành hạ cô thay vì anh hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác.

    Anh cảm thấy đó là một trò đùa bệnh hoạn. Anh ta đứng dậy và nói, "Vậy thì, tôi chúc bạn hạnh phúc", và anh rời khỏi thư viện.

    Song Ren bề ngoài trông rất ổn và điểm đạm, nhưng bên trong, cô cảm thấy rất kinh khủng. Bao năm qua cô đã luôn biết tình cảm của Zhang Wei dành cho mình. Nhưng Song Ren biết rằng cô không bao giờ có thể trả lại chúng. Cô đã xem xét nó, nhưng nó sẽ dừng lại. Và rồi cô ấy cảm thấy vô vọng vì đã từng yêu. Đối với cô, một cuộc hôn nhân sắp đặt có vẻ phù hợp hơn về mặt tài chính, và nó sẽ khiến cha cô tự hào. Có lẽ cô ấy có thể làm bạn với Su Feng như lẽ ra họ luôn phải như vậy.

    Cô cũng tin rằng Zhang Wei xứng đáng với một người phụ nữ tốt, luôn trân trọng anh và luônhướng về anh. Cô không xúc phạm đến lời nói của anh; cô biết anh rất đau lòng. Nhưng Song Ren phải nói với anh ta ngay lập tức để anh ta không còn hy vọng. Tình bạn sáu năm và cô không thể để anh đi vì họ vẫn là bạn tốt của nhau và cô hy vọng rằng sau này, anh sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân của cô với Su Feng.

    Song Ren quyết định thu dọn đồ đạc và lái xe trở về nhà. Khi cô đến biệt thự nhà Song, vẫn còn sớm. Khoảng 10 giờ tối Khi cô bước vào nhà của mình, SuFeng đang ở trong bếp và mặc quần áo ngủ. Song Ren giật mình đánh rơi túi sách. "Anh," cô ấy chỉ. "Anh đang làm gì ở đây?"

    Mẹ của Song Ren sau đó bước ra và nói: "Ren, con đã về". Tống Thiến cảm thấy mình sắp ói. "Mẹ, Su Feng sao lại ở đây?"

    Chính Su Eeng đã nói: "Tôi đến chào gia đình em và chính thức ngỏ lời cầu hôn. Sau đó tôi đã nói với họ về việc tôi ở trong một khách sạn vì nhà tôi hiện đang sửa sang lại. Mẹ em đã tốt bụng cho tôi hỏi ở trong phòng dành cho khách."

    Tên này thật táo tợn, Song Ren nghĩ. Su Feng chào tạm biệt và lên phòng, và Song Ren nói, "Mẹ đang nghĩ gì vậy?"

    Mẹ cô sau đó nói: "Hai con đã đính hôn và phải luôn quấn quít bên nhau. Cậu ấy sẽ ở chung vài ngày, và đã đến lúc hai người hòa hợp. Mẹ muốn có cháu, và tuổi trẻ là tài sản lớn nhất của con đấy.."

    Song Ren hé môi không nói nên lời. "Chúc con ngủ ngon," mẹ cô nói khi cô chạy về phòng ngủ chính. Ren không biết nghĩ gì, nhưng cô đã đi ngủ và có một đêm trằn trọc.
     
  2. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Song Ren tỉnh dậy cảm thấy lâng lâng. Cô rời khỏi giường và đi về phía nhà bếp và vẫn mặc quần áo ngủ. Mỗi thành viên của Gia đình Song thích nấu ăn hơn là để bất kỳ người giúp việc làm việc đó.

    Cha mẹ đã ra đã bay ra nước ngoài từ sáng sớm, không ai biết họ đi đâu. Họ thường xuyên đi du lịch kể từ khi Song Jinvi và Song Jun tròn mười tám tuổi. Cô cho rằng đây là điều mà các cặp vợ chồng lớn tuổi thường làm sau khi con cái của họ đã lớn.

    Song Ren nấu một ít trứng, nấm, rau và pha một ít cà phê đen. Cô đã nấu một số món ăn theo thói quen cho các anh chị em của mình khi bố mẹ họ rời đi.

    Sau khi đặt tất cả bát đĩa lên bàn ăn, Song Ren uống cạn cốc cà phê trong khi nhìn ra khoảng sân xanh qua cửa sổ. Cô không ngờ có người lén đi sau lưng mình.

    Song Ren đánh rơi cốc cà phê và chiếc ly vỡ tan làm Su Feng giật mình. Anh ta đã tự động dọn dẹp những mảnh vụn đó

    Anh bắt đầu lau những mảnh vỡ thủy tinh và lấy một miếng giẻ để lau vết cà phê. Su Feng dường như không nhận ra một trong những mảnh vỡ và nó đã xuyên qua đầu ngón tay anh. Theo bản năng, Song

    Ren đưa tay ra ngay khi thấy máu. Cô nắm lấy tay anh và nhìn vết thương.

    Cô lướt ngón tay anh qua nước để loại bỏ máu. Cô ấy buông tay ra và đi vào tủ với lấy một miếng băng. Cô cắt một đoạn và buộc nó quanh ngón tay anh ta và cố định nó bằng một chiếc ghim. "Nó không sâu nhưng không nên chủ quan" cô nói.

    Trong khi Song Ren xử lý vết thương cho anh, cô chưa nhìn anh ấy một lần. Nhưng khi cô nhận anh chẳng nói lời nào thì cuối cùng cô cũng liếc nhìn anh. Đôi mắt anh như cố gắng mở thật to để ghi nhận hết những gì cô đang làm

    Cô tự hỏi tại sao anh lại nhìn cô một cách mãnh liệt như vậy. Sau khi nhận ra khoảng cách nhỏ giữa họ, cô nhận ra cơ thể họ gần như thế nào. Mái tóc vàng của anh ấy vẫn đang ướt nó xõa trên khuôn mặt của anh ấy một cách tuyệt đẹp. Cô lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách giữa họ.

    Sau một lúc im lặng, Song Ren lúng túng hỏi: "Có muốn ăn chút gì không?"

    Su Feng chậm rãi gật đầu nhìn cô đi ra sau quầy lấy một đĩa thức ăn cho anh.

    Su Feng nhớ lại khoảng thời gian ở trường trung học khi lần đầu tiên anh gặp Song Ren. Anh đã trải qua những năm tháng cấp hai của mình khi luôn nghe mọi người nói về con gái lớn nhà họ Song. Su Feng hay trêu chọc những người bạn khác, trốn học và tiêu tiền một cách liều lĩnh. Cậu ấy vốn dĩ rất giỏi nhưng do không đến lớp thường xuyên nên thành tích tụt dốc

    Bố mẹ anh luôn so sánh anh với cô. Người thừa kế là một cô gái ngoan, học giỏi. Anh không thể tin được. Hầu hết những cô gái giàu có mà anh quen đều hư hỏng và kiêu ngạo. Ở trường cấp 3, anh chuyển đến trường của cô để gặp cô con gái thông minh và ưu tú của đối thủ của cha anh.

    Khi theo học, anh ấy không thể học cùng lớp với Song Ren vì sự khác biệt về điểm số của họ, và anh ấy không muốn nhìn nhận cô ấy như thế nào. Cô gái với một dáng vẻ thấp bé

    Đó là vào khoảng tết trung thu, lần đầu tiên anh nghe thấy tên cô. Su Feng mua trà sữa hạt phỉ với một nhóm bạn và anh nghe thấy một cô gái gọi, "Song Ren!" '

    Anh nhìn thấy cô quay lại và đi theo đám đông, anh bỏ lại đám bạn mình và đuổi theo cô

    Anh tiếp tục bước qua những khoảng trống nhưng đã mất dấu cô.

    Anh ta để ý đến một số sinh viên bán bánh trung thu khi anh ta hỏi một chiếc bánh ngọt nhân đậu. Một nhóm nữ sinh từ trường của anh ấy tiếp cận anh ấy. Dù không tán tỉnh ai nhưng anh chàng đã nhận được sự quan tâm từ các cô gái.

    Sau đó anh thoáng thấy một người con gái trẻ đứng sau những cô gái đang tán tỉnh anh. Anh không hiểu tại sao khi nhìn thấy cô, anh không thể rời mắt.

    Cô là một người đẹp với mái tóc đen dài xõa ngang vai. Cô ấy bước thẳng tự tin và anh ấy tự tin rằng cô ấy đang đi về phía anh. Khi đến gần quầy, cô ấy yêu cầu một chiếc bánh ngọt nhân đậu cho các nhân viên.

    Su Feng liếc nhìn cô nhưng có vẻ cô đã không biết. Một số cô gái đã cố gắng nói chuyện với anh, nhưng anh rất muốn phớt lờ họ. Một cách lịch sự, anh nhận chiếc bánh ngọt đậu ngọt và nghe thấy ai đó nói, "Ren, cậu đang mua vị nào." Su Feng bất động.

    'Đậu ngọt"cô ấy nói nhẹ nhàng với một nụ cười nhỏ.

    Đám đông rất đông, và vì anh ấy hiếm khi tham dự các sự kiện ở trường nên ở đây thật quá chật chội.

    Anh cố gắng lách qua trước khi Song Ren rời đi, nhưng một trong số các cô gái đã túm lấy anh khi anh đâm vào ai đó và đồ uống đổ vào người cô.

    Áo sơ mi và tóc của Song Ren ướt vì rà sữa. Cô liếc nhìn đồng phục của mình và mặt đất, chiếc bánh đã rơi xuống đất. Cô nhặt chiếc bánh đậu ngọt của mình lên và bĩu môi, yêu cầu một cái khác

    Cô nhận chiếc bánh từ người bán hàng rồi ăn hai miếng bánh ngọt và bỏ đi một cách thờ ơ. Su Feng muốn cười nhưng lại không dám. Cô gái buồn bã về chiếc bánh ngọt bị rơi hơn là sự lộn xộn của bộ đồng phục.

    Su Feng đã đứng cắm rễ xuống đất khi cô rời đi. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh không ngờ bản thân mình lại không ra gì, nhưng quan trọng hơn là anh không ngờ cô lại xinh như vậy. Cô chẳng hề quan tâm tới anh, nhưng anh biết anh muốn làm quen với cô

    Và bây giờ sau sáu năm, anh vẫn không thể rời mắt khỏi cô, khoảng cách của họ vẫn xa cách như vậy
     
  3. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song Jinvi và Song Jun xuất hiện trong bếp với mái tóc bổ luống không mấy nổi bật. Qian Meigui đi xuống ngay sau đó.

    Song Jinvi dụi mắt cho đến khi cô nhận ra một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên một chiếc ghếcành bàn ăn cô ấy gần như hét lên.

    "Su Feng?" cô ấy đã gọi.

    Su Feng bắn cho cô ấy một nụ cười rạng rỡ và Song Ren tròn mắt khi nhìn thấy cảnh đó. Cô đưa cho Su Feng đĩa của anh ấy và mọi người khác tự lấy đĩa của mình. Anh ta nhìn xung quanh để tìm những người giúp việc và không tìm thấy ai.

    Anh biết gia đình Song Fen là những người nhã nhặn nhưng anh không tưởng tượng rằng họ luôn tự làm tất cả các công việc nhà. Nhưng sau đó, anh nhớ lại rằng CEO Song Rui là một người đàn ông khiêm tốn, coi trọng sự riêng tư của gia đình mình.

    Su Feng bắt đầu ăn trong khi Song Ren ngồi song song với anh. Anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô nhưng cô vẫn bình tĩnh và thản nhiên.

    " "Vậy, anh làm gì ở đây vậy anh Feng?" anh nghe Jinvi hỏi.

    "Nhà tôi đang sửa sang lại và mẹ em vui lòng mời tôi ở lại."

    "Nhà của anh không phải có mười mấy phòng sao? Anh không thể ngủ trên chái nhàchỗ họ không sửa sang sao?" '

    Qian Meigui cố nén cười và Song Jun đá cô dưới gầm bàn. "Gì?" Jinyi cáu kinh hỏi cô em sinh đôi của mình. "Rõ ràng là anh ấy ở đây vì chị Ren, ' cô ấy nói với một nụ cười rộng trong khi cầm một tách trà.

    Su Feng lúng túng liếc nhìn Song Ren và cô cũng đang nhìn anh. Anh hắng giọng." Họ đang sửa hệ thống lọc khí và khói làm anh đau đầu. Nó phát tán khắp nhà ", anh nói với một nụ cười lịch sự.

    " Được rồi, "Song Jinvi mỉm cười nói, và cô ấy liếc nhìn anh như thể họ đã chia sẻ một bí mật. Anh nhanh chóng nhìn Ren, cô vẫn tiếp tục bữa ăn của mình một cách không hứng thú.

    " Chiều nay anh định làm gì? "Qian Meigui yêu cầu anh ta thay đổi chủ để trò chuyện. Anh rất biết ơn vì điều đó.

    " Anh định đi làm sau khi ăn sáng. Anh đã hy vọng Ren sẽ đi cùng anh. "

    " Không, cảm ơn. "Song Ren nhanh chóng trả lời.

    " Tại sao không? "Jinvi thì thầm với anh ta." Chị là bà chủ tương lai của công ty anh ấy. "

    Song Ren hạ nĩa xuống và nói," Và có lẽ em đã quên chị cũng là chủ của công ty nhà chúng ta "cô ấy nói vớimột nụ cười." Vì là cuối tuần, tôi phải đến văn phòng chính vì tôi đã dành cả tuần để học. "

    " Được rồi' Su Feng bắt đầu. "Tôi sẽ đưa em đến và đón em khi tròi tối?"

    Song Ren nắm chặt nĩa của cô. "Được rồi, tôi có thể tự mình lái xe."

    Nhưng muốn đên Sun Groud phải đi qua Song Pharmaceuticals; tôi chắc chắn rằng chúng ta có thể giúp đỡ môi trường bằng cách đi chung xe. "

    " Xe của tôi là xe điện, "cô nói, kết thúc cuộc trò chuyện.

    Su Feng không bao giờ có thể thắng nói chuyện với cô như cái cách cô nói với anh đã luôn là như vậy kể từ khi họ gặp nhau

    " Mấy giờ em về nhà tối nay? "Anh ấy hỏi.

    " Có vấn đề gì không? "

    ' Sáu giờ tối. Đó thường là thời gian chị ấy ở nhà vào cuối tuần." Jinvi nói thay cho cô, tránh cảm giác xấu hổ thứ hai. Jinvi thầm mắng Song Ren trong lòng. Chị cả của cô sao có thể lạnh lùng như vậy?

    Su Feng mỉm cười, "Vậy gặp lại." Anh đứng dậy và đi về phía phòng khách. Song Ren thở dài một hơi. "Tại sao chị lại đối xử với anh ấy như vậy? Anh ấy đang cố gắng làm bạn với chị." Jinvi biết rằng tình cảm của Su Feng vượt xa tình bạn, nhưng cô biết Song Ren sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.

    Song Ren im lặng. Jinvi đã đúng. Cô nghĩ rằng cô có thể chấp nhận mở lòng với bất kỳ người đàn ông nào nhưng cô nhận ra rằng với Su Feng, họ đã sảy ra quá nhiều chuyện trong quá khứ. Cô ấy sẵn sàng bỏ qua quá khứ với anh ấy nhưng cô vẫn phải đặt ra ranh giới giữa họ
     
  4. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là chủ nhật nên Qian Meigui có nhiều thời gian rảnh rỗi cô quyết định đi bộ đến một cửa hàng sách cũ. Nhìn ngắm những bức ảnh bức chân dung treo trên tường những món đồ cổ đồ nội thất cổ điển. Đây là nơi yêu thích của cô. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa mộc mạc và chọn một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.

    Sau một giờ đọc, cô bị gián đoạn vì nhận được một cuộc điện thoại từ một số không xác định. Cô nhanh chóng trả lời, dự đoán đó có thể là ai.

    "Xin chào".

    "Mei," ' một giọng nói trầm ấm cất lên. Một giọng nói mà cô biết rõ. "Sheng?" cô ấy gọi.

    "Em ở đâu?" Anh ấy hỏi.

    "Ở cửa hàng sách cách nhà vài con đường,"

    " "Được rồi. Anh sẽ đến đón bạn sau 20 phút," anh nói.

    "Chúng ta sẽ làm gì?" cô ấy hỏi.

    "Ăn đi," anh nói.

    "Được rồi, chút nữa gặp lại." Qian Meigui cúp máy.

    Qian Meigu mua lại cuối sách đó và cô đợi Song Sheng bên ngoài cửa hàng. Anh ta đến trong vòng mười lăm phút chứ không phải hai mươi. Một chiếc Mercedes-Maybach màu đen tấp vào lề, cô mở cửa bước vào. Song Sheng đeo một cặp kính râm đen và lái xe đi ngay khi cô bước vào.

    "Chúng ta đang đi đâu vậy?" Qian Meigui hỏi.

    Song Sheng luôn tỏ ra dè dặt và cứng rắn, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng lớn vì hai năm qua, và cô sợ rằng họ không thể trở về như trước. Cô muốn biết mọi thứ về những nơi anh đã đi và những điều anh đã thấy.

    "Chúng tôi sẽ đến Ladders và Latte," anh ấy nói.

    Môi của Qjan Meigui hé mở vì kinh ngạc. Đó là một nơi có đầy đủ chơi trò và uống cà phê. Cô cảm thấy phấn khích vì đây là chính nơi mà họ đã dành rất nhiều thời gian trong quá khứ để tìm kiếm những thông tin về cái chết của bố mẹ cô, nhưng đó cũng là một cơ hội tuyệt vời để dành thời gian bền cạnh anh.

    Họ xuống xe khi đến nơi và giờ cô có thể nhìn thấy rõ anh hơn. Anh mặc một chiếc áo len màu cát bên ngoài áo sơ mi trắng có cổ và quần âu màu xanh nước biển. Anh bỏ cặp kính râm đen ra, ánh mắt cô và anh đã giao nhau

    Qian Meigui nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, và họ bước vào quán cà phê. Các nhân viên ngay lập tức nhận ra họ. Họ cúi đầu và nói: "Thiếu gia, Cô chủ."

    Một trong những nhân viên đã dẫn họ đến phong riêng cho khách vip. Nó lớn trong trí nhớ của cô thì phải.

    Cả hai cùng ngồi xuống, và Song Sheng muốn một trò chơi Drafts, mặc dù biết cô chơi không giỏi, nhưng anh thích trêu chọc cô bằng cách đó

    "Qian Meigui gọi một ly latte trà xanh trong khi Song Sheng gọi một ly cà phê đen đơn giản. Anh cho thêm một ít sữa và một đường, anh ấy uống nó một cách tao nhã. Anh hầu như không nói một lời nào với cô trong xe hơi và ngay cả bây giờ.

    Sau một lúc im lặng,

    " Xiao Mei, "anh gọi. Gian Meigui nhìn anh. Mái tóc đen hơi bù xù, quai hàm cứng và sắc.

    " Dạ? "Cô ấy đã trả lời.

    " Lâu nay em ra sao? "Anh hỏi, giọng điệu.

    Qian Meigui siết chặt các ngón tay vào nhau và nói," Rất tốt. "

    " Thật là tốt khi nghe, "anh ta đáp lại một cách nghiêm túc.

    Song Sheng đặt các mảnh vào Drafts. Cô sốt ruột hỏi:" Sao anh lại gọi em ra đây?

    Anh ta hít thở sâu, "Để nói chuyện", anh ta nói.

    "Đây là cách bắt chuyện của anh sao?'

    Song Sheng liếc nhìn cô, một chút kinh ngạc xẹt qua trước mắt anh, mở to kinh ngạc. Thật hiếm khi cô tự lên tiếng, nhưng cô ấy đã dành rất nhiều thời gian cho Song Ren; có lẽ đó là lý do

    " Anh chẳng giữ liên lạc trong hai năm qua và bây giờ khi anh đã trở lại, anh hành động mọi thứ như thể mọi thứ không liên quan đến mình "Cô ấy tiếp tục," Ý em là, sao anh về mà không đến thăm mọi người. "

    " Anh đã nói với em.. "anh ngập ngừng

    " Song Ren không ghét anh. Và những người khác cũng vậy, "cô nói một cách tự tin.

    Song Sheng cau mày.

    " Jinvi và Jun nhớ anh kinh khủng đấy "cô nói trong hơi thở, nghẹn ngào vì lời nói và cảm xúc của mình.

    Qian Meigui cảm thấy muốn khóc nhưng cô cố kìm những giọt nước mắt nóng hổi của mình." Nếu không, anh sẽ mất em;mất tất cả mọi người, ".

    Ngay cả khi cố kìm lại, một vài giọt nước mắt mặn chát của cô vẫn chảy ra. Qjan Meigui không nhận thấy Song Sheng đứng dậy ngồi bên cạnh cô. Anh do dự nhưng anh đã kéo cô vào lòng thật chặt. Anh đã dùng những lời dịu dàng để xoa dịu cô, nhưng cô lại khóc không ngừng.

    " Tôi xin lỗi, "anh ta bắt đầu. Tim anh đau nhói." Anh sẽ đến thăm mọi người; anh sẽ về nhà thường xuyên hơn, "anh nói và hứa.

    Qian Meigui coi trọng gia đình và không muốn họ xa cách nhau. Cô sẽ không để mất gia đình một lần nữa

    Sau khi cô ấy bình tĩnh lại, Song Sheng dùng ngón tay cái để lau nước mắt cho cô ấy. Anh tiếp tục dùng những lời lẽ xoa dịu để trấn an cô.

    " Đừng bỏ đi như vậy nữa "cô nói.

    " Anh sẽ không,"anh đảm bảo với cô bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Khuôn mặt của họ gần nhau. Cô gần như bị lạc trong sự dịu dàng của anh. Nhưng cô nhanh chóng ngoảnh mặt đi khi hơi thở của họ trở nên dồn dập.

    Họ quyết định về nhà sớm nên Song Sheng đã đưa cô về nhà. Anh nói với cô rằng anh sẽ đến thăm. Họ vào sáng mai vì trời đã muộn.

    Song Sheng lái xe về căn hộ của mình. Anh không có nhiều đồ đạc vì sống một mình. Song. Sheng đi về phía ban công và cầm lấy bao thuốc lá mới của mình. Đã hai năm trôi qua, anh đã gặp lại cô.

    Khi anh rời khỏi đất nước này, anh hy vọng rằng anh sẽ quên đi những điều anh cảm thấy khi ở gần cô

    Song Sheng đã hút gân fheets bao thuốc. Anh cảm thấy như có điều gì đó không ổn với mình. Qian Meigui đã trở nên mạnh mẽ và độc lập hơn. Cô ấy cũng đẹp hơn, nhưng anh muốn mình nghĩ về điều đó.

    Song Sheng thổi làn khói vào bầu không khí trong lành và tự hỏi mình đang làm cái quái gì vậy.
     
  5. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song Ren về đến nhà vào tối muộn do đống công việc dồn dập cả tuần, một phần cũng là vì cô muốn tránh mặt Su Feng

    Khi bước vào nhà, cô đi vào bếp với cái bụng đói meo. Cô dừng lại ở ngưỡng cửa khi cô thoáng thấy người đàn ông quen thuộc với mái tóc vàng.

    Song Jinvi đang làm bánh ngọt trong khi Su Feng đeo tạp dể. Anh ấy đang dán giấy vào trong các tờ giấy trước khi đưa chúng cho Jinvi. Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Song Ren, khi nhìn thấy họ.

    Cô biết rằng Su Feng chưa từng làm những việc này nhưng xem kìa điều gì đang sảy ra với anh ta

    Cô bước vào bếp mà không báo trước, và cô làm họ giật mình.

    "Cuối cùng thì chị cũng về rồi," Song Jinvi vừa nói vừa thở hổn hển

    Song Ren liếc nhìn Su Feng và nói, "Chị bận, nhưng đã làm xong hết rồi."

    Cô nhìn vào bàn và nhận thấy thứ gì đó màu đỏ mà họ làm với những chiếc bánh ngọt.

    "Bánh ngọt đậu đỏ," cô khẽ nói, chỉ là một tiếng thì thầm.

    Song Ren nuốt khan. Cô nhớ rất rõ ngày hôm đó vào tết trung thu. Cô ấy đã gặp được một chàng trai trẻ đẹp trai có mái tóc vàng với hàng tá các cô gái vây quanh mà trong đó có cả bạn cô

    Song Ren nhớ ra rằng lần đó cô đang đi mua bánh ngọt thì đột nhiên bắt gặp anh. Đó là Su Feng, chàng trai mà cô từng xem ảnh từ các trang bìa và các phương tiện truyền thông. Anh cũng con trai cả của đối thủ kiinh doanh của bố.

    Song Ren nhớ rằng mình đã âm thầm tiếp cận anh ta và không thể phủ nhận việc anh rất có sức hút. Trong lòng dâng lên một sự chế diễu, những cô gái kiểu đó cũng khiến cô bận lòng khi họ cứ lởn vởn bên cạch anh trai cô, Song Sheng.

    Cô ấy ngẩng cao đầu yêu cầu một cái bánh đậu ngọt. Cô cảm nhận được cái nhìn từ Su Feng, nhưng cô không dám đáp lại. Vì cô ý thức được việc này có thể khiến trái tim mình rung động.

    Cô đã từng xem rất nhiều hình ảnh của anh ta và không mấy quan tâm vì anh ta là người thừa kế đáng tự hào của công nghiệp dược phẩm lớn nhất.

    Gia đình anh được coi là tiền cũ, trong khi của cô được coi là tiền mới. Đó là lý do tại sao gia đình Su hùng mạnh và giàu có, nhưng cô biết cha mình là đối thủ cạnh tranh đáng kể nhất của họ.

    Song Ren nghĩ rằng anh không biết cô là ai, nhưng khi bạn của cô gọi tên cô, cô vẫn đứng im, và người đàn ông bên cạnh cô như đông cứng lại. Sau đó Song Ren nhanh chóng lấy chiếc bánh ngọt nhân đậu của cô và bỏ đi. Nhưng Su Feng lại làm đổ đồ uống của mình lên người cô. Cô biết đó không phải là cố ý, nhưng cô cảm thấy nhục nhã.

    Sau đó Song Ren nhặt chiếc bánh ngọt lên và yêu cầu một chiếc khác. Khi cô bước đi, cô đã giả vờ như không bị ảnh hưởng bởi việc đó. Cô cảm thấy xấu hổ?

    Nhưng kể từ đó không có gì thay đổi nhiều. Trong lòng Song Ren luôn thấy rối bời. Họ là bạn hay kẻ thù? Đến giờ cô vẫn không biết. Nhưng điều cô biết bây giờ là anh không nhớ về những chuyện trước đây nữa, có lẽ cô cũng nên như vậy.

    Song Jinvi đặt một khay bánh ngọt Đậu đỏ vào lò và nói, "Em về phòng đây, trễ rồi,"... "

    Anh Feng, anh phụ lấy nó ra khỏi lò khi nó chín nhé,"

    Khi Jinvi rời đi, Su Feng hắng giọng, "Có một vài món đã làm trước đó, em có muốn thử không?" lời nói của anh ta lấp đầy khoảng trống khó xử giữa họ.

    Anh nhẹ nhàng hỏi cô, khiến Ren rất ngạc nhiên. Khi họ mới quen nhau, anh chẳng bao giờ dịu dàng cả. Và họ cãi vã thường xuyên.

    "Um" cô nói.

    Tô Phong thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô ngồi xuống ghế và lấy một vài chiếc bánh ngọt. Cô ăn khá vội vì đói

    Khi Song Ren liếc nhìn anh ta, anh ta đang nở một nụ cười ranh mãnh.

    "Cười là gì?" Cô cáu kinh hỏi.

    "Không có gì" anh nói, giữ những suy nghĩ của mình cho riêng mình.

    "Ngon không?" anh ấy hỏi.

    Song Ren tiếp tục ăn, cô ấy nói "Ngon." Lúc đó, Tô Phong mỉm cười. Nụ cười của anh khiến tim cô nổ ầm một tiếng; đó là sự mềm mại và chân thực của anh, một khía cạnh của anh mà cô chưa từng chứng kiến trước đây.

    "Anh đã thay đổi," cô ấy nói.

    Su Feng cau mày "Tại sao vậy?" anh ấy hỏi.

    "Thời gian gần đây anh không xúc phạm tôi hay nói điều gì khó nghe, anh đang đối tốt với tôi?" Song Ren nghỉ vấn.

    Tim Su Feng chợt đập nhanh. Thành thật mà nói, bản thân anh cũng không chắc. Từng có khoảng thời gian anh cũng thấy ghét cô

    "Đừng như vậy" anh bắt đầu, "Em sắp làm vợ anh, vậy tại sao chúng ta không thể học cách bao dung với nhau?"

    Song Ren có một cảm giác. Chính vì họ sắp kết hôn nên anh ấy đã tốt với cô ấy. Họ chưa thông báo về lễ đính hôn cũng như lên kế hoạch cho đám cưới. Cô có thể ủy hôn bất cứ lúc nào, và anh cũng vậy, Nhưng hai người đều biết rõ cuộc hôn nhân này quan trọng với hai gia đình như thế nào vì vậy họ nên nhường nhịn lẫn nhau

    "Tốt thôi," cô ấy nói. "Tôi sẽ cố gắng."

    "Tốt," anh ta đáp lại với một nụ cười.

    "Ngày mai em có bận gì không?" Anh ấy hỏi.

    "Không," cô ấy nói và dừng lại. Oh no. Cô quên nói dối rồi.

    "Tốt. Vậy em đến công ty tôi nhé?" Su Eeng cười toe toét nói.

    Song Ren thở dài một hơi, "Tốt thôi." Cô cảm thấy chán nản, nhưng cuối cùng, cô phải đến thăm công ty của anh ta. Mặc dù họ đã đính hôn nhưng cô vẫn ngạc nhiên vì anh muốn đưa cô đến đó.
     
  6. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi họ quyết định gặp nhau vào ngày mai, Su Feng lấy khay bánh ngọt ra khỏi lò và gói chúng lại với nhau. Song Jun sải bước xuống cầu thang với một Jinvi khó chịu.

    Cùng lúc đó, Qjan Meigui đã bước vào sau ngày làm việc lặt vặt của cô. Song Ren biết rằng cô ấy đã đến thăm cửa hàng sách cũ, nhưng cô ấy băn khoăn không biết em gái mình đã đi đâu trong khoảng thơig gian còn lại

    " "Ah, hoàn hảo," Song Jun nói, "Chị Mei, chúng ta sẽ đi xem phim."

    "Được rồi," Qjan Meigui trả lời.

    "Anh Su Feng chị Ren, đi xem chứ"

    Su Feng đồng ý ngay lập tức, Song Ren gật đầu. Mặc dù đó là một ngày dài bận rộn nhưng cô ấy không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để dành thời gian cho gia đình.

    Cặp song sinh ngồi trên sàn trước tivi để có thể nhìn rõ hơn. Qjan Meigui ngồi ở một đầu của ghế sofa hướng về TV và Song Ren ngồi cạnh còn Su Feng ngồi ở đầu kia của chiếc ghế. Họ cùng nhau xem một bộ phim giả tưởng, vì Song Jun luôn là một fan hâm mộ của những bộ phim khoa học viễn tưởng về những thứ trong tương lai có thể xảy ra.

    Trong suốt bộ phim, Song Ren cảm thấy buồn ngủ vì cô ấy làm việc cả ngày. Từ từ, đầu cô cảm thấy nặng nề, và cô chìm vào giấc ngủ.

    Bộ phim sắp kết thúc, Su Feng cảm thấy có thứ gì đó rất nặng ở bên cánh tay mình. Anh liếc sang thấy Song Ren đang ngủ say với vẻ mặt ôn dịu dàng. Mái tóc dài xõa ngang vai, lông mi rung rinh, hơi thở nhịp nhàng ổn định. Tim anh như ngừng đập. Cảm giác này là gì?

    Anh có ấn tượng sậu sắc với cô ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách và kiêu ngạo, đó là lý do tại sao anh tạo ra nhiều cách để làm khó cô.

    Bây giờ, cô ấy đã hạ thấp cảnh giác, đó là một cảnh tượng hiếm khi chứng kiến. Anh và cô thật ra rất giống nhau; cuộc hôn nhân của họ sẽ chỉ là một cuộc giao dịch. Ở một khía cạnh nào đó, anh ngưỡng mộ cô vì sự cứng rắn và kiêu ngạo. Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần kiếm một người hụ nữ có thể kinh doanh tốt là được, nhưng bây giờ cảm giác có gì đó khác. Anh cảm thấy mình đang mê mẩn cô.

    Khi bộ phim kết thúc, Song Jinvi và Song Jun đi ngủ ngay lập tức. Qian Meigui đứng đậy nói: "Anh có thể đưa chị Ren về phòng được không?"

    "Gì?" Su Feng khó hiểu hỏi.

    "Chà, em không thể bế chị ấy được đâu."

    "Anh thậm chí chẳng biết phòng cô ấy ở đâu" anh trả lời.

    "Tâng hai phòng cuối cùng bên phải."

    Su Feng gật đầu. Qian Meigui mỉm cười, và họ nhau chúc ngủ ngon.

    Su Feng sợ đánh thức Ren nên vẫn giữ im lặng ngay cả khi tivi đã tắt, đèn phòng tắt đi và thứ duy nhất phát ra ánh sáng là ánh trăng từ cửa sổ kính trong suốt

    Anh liếc nhìn cô một lần nữa và vào lúc đó, cô chuyển hướng. Tô Phong nghĩ rằng cô đã tỉnh dậy nhưng. Thay vào đó, cô lại vùi mình vào cánh tay anh. Vì vậy, anh nâng tay lên để cho cô thêm không gian. Nhưng cuối cùng cô ấy lại quành tay qua ôm hờ hững.

    Su Feng ôm cô và hít vào mùi hương của cô. Cơ thể cô ấy có mùi rất ngọt ngào, như cam và hồng, và tóc cô ấy có mùi táo. Anh không khỏi băn khoăn liệu cuộc sống hôn nhân của họ có còn nhiều khoảnh khắc như thế này không. Nhưng anh im lặng suy nghĩ, sợ cảm xúc nhạt nhòa của mình thay đổi.

    Su Feng chuyển hướng và đứng dậy. Anh nhẹ nhàng bế cô lên và ôm cô vào lòng, bước lên cầu thang, đến hành lang, và tìm phòng cô.

    Trong phòng của cô treo đầy sách giáo khoa về sinh học, pháp y, giải phẫu và y học, điều đó cho thấy cô đã học tập chăm chỉ như thế nào. Trên tường của cô cũng có những bức ảnh về thời niên thiếu của cô.

    Anh đến gần chiếc giường rộng và nhẹ nhàng đặt cô xuống. Anh nhận ra rằng cô vẫn đang mặc trang phục công sở của mình, nhưng anh không thể làm gì được. Vì vậy, anh đã đắp chăn cho cô khi cô cuộn tròn một cách thoải mái. Anh nhận thấy vẻ mặt hài lòng, và thở phào nhẹ nhõm.

    Su Feng muốn trở về phòng, nhưng có thứ gì đó đã cắm chặt anh xuống đất. Anh ta liếc nhìn cô một lần nữa, và mái tóc đen dài của cô tạo thành khung cho cô thật đẹp.

    Khi cả hai ra trường, họ hiếm khi có cơ hội gặp nhau. Thỉnh thoảng họ cũng vậy, nhưng khi nghe tin Song Ren là người thừa kế của Song Dược, anh biết cha mình sẽ muốn hai nhà lin hôn.

    Nếu Song Sheng là người kế nhiệm, cả hai công ty sẽ vẫn là đối thủ của nhau như vậy Song Ren sẽ không bao giờ thuộc về anh. Anh nghiến răng bực bội vì suy nghĩ đó, nhưng anh nhìn cô gái trước mặt và bình tĩnh lại.

    Su Feng chưa bao giờ hiểu khái niệm yêu hay hết lòng vì một người. Nhưng khi nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, anh cảm thấy bất an.

    Su Feng tự hỏi tại sao cô lại kích động đến vậy mỗi khi chạm mặt anh. Nhưng anh lại thích nhìn cô làm gương mặt khó chịu đó với anh. Tại sao anh lại có cảm giác như bị mê hoặc?

    Bây giờ anh thừa nhận anh đang yêu cô.
     
  7. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đã yêu cô..

    Nhưng kể từ khi nào?

    Su Feng loạng choạng, giật mình vì suy nghĩ của mình. Anh nhanh chóng rời khỏi phòng. Nhẹ nhàng, đóng cửa lại sau lưng, hi vọng anh không quá ồn ào. Anh đến về phòng dành cho khách, leo lên giường và nhắm mắt lại. Tâm trí anh đang quay quanh những suy nghĩ về quá khứ của mình.

    Trong khi đó, Song Ren cảm thấy tim mình như muốn vỡ tung. Cô tỉnh dậy ngay khi cảm thấy anh nâng cô lên, nhưng Song Ren không muốn anh biết điều đó, vì vậy cô giả vờ ngủ. Nhưng sau khi anh đặt cô vào giường, Song Ren tự hỏi tại sao anh lại ở lại một lúc lâu sau đó. Cô phải nín thở và nhắm mắt lại để thuyết phục anh rằng cô đã ngủ.

    Song Ren cựa quậy sang phía bên kia và cố gắng gạt anh ra khỏi đầu cô suốt đêm qua.

    ~~~

    Sáng hôm sau, Qian Meigui thức dậy với cảm giác bồn chồn. Cô thức đêm suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Song Sheng vào hôm trước và cô cảm thấy nặng nể.

    Cô rời khỏi giường và mặc quần áo bình thường trước khi xuống cầu thang.

    Bước chân của Qian Meigui dừng lại khi cô bắt gặp bóng dáng cao lớn của anh trai mình, "Song Sheng," cô thở nhẹ.

    Anh ta mặc một bộ vest với áo khoác dài màu cát. Mái tóc đen của anh ấy hất sang một bên.

    Cô bước từng bước chậm rãi và thấy anh nói với Song Jun bằng một tiếng thì thầm. Từ góc nhìn của mình, cô không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô đã chứng kiến Song Sheng đang vò tóc em trai mình khi họ bước vào phòng khách chính.

    Qian Meigui hoàn toàn xuống cầu thang và đến gần cặp anh em. Sau đó cô ấy nhẹ nhàng nói: "Xin chào" với cả hai người.

    Song Sheng không có biểu hiện gì khi cô nói, cô không thể hiểu anh muốn gì hoặc anh đang nghĩ gì, Anh lịch sự gật đầu mà không nói thêm lời nào.

    Qian Meigui ngồi trên chiếc ghế da màu ngà gần với hai người họ. Lúc sau Song Ren cùng Su Feng bước vào.

    Song Ren có vẻ rất ngạc nhiên. Cô đã không gặp anh trai mình kể từ khi họ giải quyết quyền thừa kế và trách nhiệm của cô, và cô không mong đợi được gặp anh hôm nay. Song Ren đã luôn ngưỡng mộ Song Sheng từ khi cô còn nhỏ, vì vậy khi anh bỏ lại mọi thứ cô cảm thấy tức giận; làm thế nào anh có thể từ bỏ? Tuy nhiên, bây giờ, cô không hoàn toàn chắc chắn mình cảm thấy thế nào.

    Khi cô ấy đi làm ngày hôm qua, các nhân viên đã đối xử với cô ấy rất khác. Họ luôn đối xử với cô ấy một cách tôn trọng, nhưng điều khác biệt là họ lắng nghe những mệnh lệnh của cô ấy một cách chăm chú hơn và họ phục vụ những gì cô ấy muốn. Tất nhiên, Song Ren nói với họ, nói rằng cô ấy không cần phải đối xử đặc biệt với cô như vậy.

    Ngoài ra, cha cô đã thăng chức cho cô để cô dần dần dễ dàng đảm nhận vị trí CEO tương lai của công ty, điều này khiến cô cảm thấy mình sẽ hoàn thành tốt hơn. Hiện cô hoàn toàn lo việc kinh doanh trong khi bố đi du lịch.

    Song Ren ngồi trên một chiếc ghế dài, đối diện với Song Sheng và Song Jun, Su Feng cũng ngồi cạnh cô, nhưng anh hầu như không nói gì.

    Cô nhìn về phía anh trai mình, người anh mà cô luônngưỡng mộ, người đàn ông có thể là anh em sinh đôi của cô nếu khoảng cách tuổi tác của họ không phải là 5 năm. Anh muốn gì?

    Song Ren đã đợi. Cô ấy sẽ không nói bất cứ điều gì trước mặc dù rất căng thẳng. Su Feng cựa mình, nghiêng người về phía trước, đặt tay lên đôi chân của mình, đôi mắt nhìn Song Sheng như một con chim ưng. Lúc này Su Feng nhìn như đang bảo vệ cô. Song Ren tự hỏi điều anh đang làm gì, nhưng cô cho rằng đó là vì anh cảm thấy nên ủng hộ người vợ tương lai của mình, mặc dù mối quan hệ của họ rất phức tạp.

    Khuôn mặt của Song Sheng điềm tĩnh, không dao động. Anh không thích Su Feng chút nào ; bởi vì anh ta là người đàn ông đã trêu chọc em gái không ngừng trong suốt thời niên thiếu.

    Song Sheng nhìn sang chỗ khác và liếc nhìn Song Ren. Anh nhanh chóng đến gần cô, bỏ qua cái nhìn trừng trừng của Su Feng và nói với cô: "Anh xin lỗi."

    Căng thẳng lên cao, và đối với Qian Meigui, biểu hiện của Song Ren dường như không thể tha thứ cho anh. Nhưng cô thật lòng muốn họ hàng gắn quan lệ

    "Tại sao anh chọn làm điều đó?" Song Ren hỏi, giọng lạnh như khói.

    Song Sheng rất muốn nói với cô ấy, nhưng anh ấy chưa sẵn sàng tiết lộ lý do tại sao. Anh thà hủy hoại bản thân để bảo vệ gia đình. Anh sẵn sàng hủy hoại danh tiếng, công việc của mình và bất cứ thứ gì liên quan để bảo vệ bốn đứa em. Anh hiểu rõ gánh nặng đó từ lâu trước khi anh biến mất và rời khỏi đất nước. Tuy nhiên, anh không thể nói cho cô biết.

    "Anh muốn theo đuổi một sự nghiệp khác," anh nói nửa thật.

    Song Ren khoanh tay trước ngực

    Sau một hồi im lặng, Song Ren mỉm cười. "Anh luôn là người nghiêm túc, Sheng. Tất nhiên, em tha thứ cho anh, sau tất cả, em sẽ là người thừa kêa" cô nháy mắt với anh.

    Song Sheng mỉm cười. Anh đứng dậy và vò tóc cô khi biểu hiện của Song Ren thay đổi và hất tay anh ra.

    Qian Meigui mỉm cười trước sự tương tác của họ và vô cùng hạnh phúc. Điều mà chỉ có Qian Meigui để ý là cách Su Feng nhìn chị cô một cách sâu sắc và sự thật là Song Ren không nhận ra.

    Sau một lúc, Song Sheng nhìn Su Feng và hỏi: "Sao anh ta lại ở đây?" Qian Meigui cảm thấy buồn cười, nhưng cô cố gắng kìm chế bản thân. Song Ren mỉm cười, cảm thấy điều đó thật thú vị.

    " "Anh ấy là chồng sắp cưới của em" cô thản nhiên nói. Đối với Ren, đó là một câu nói bình thường, nhưng với Su Feng, nó đã khuấy động phần nào con người anh mà anh đã rất cố gắng kiểm chế.

    Song Sheng nhướng mày nói: "Tiểu tử thối này là vị hôn phu của em?" Anh chỉ vào Su Feng. "Anh mong rằng em sẽ tìm được ai đó theo ý thích của mình", anh ấy nói.

    Song Ren nhếch mép, "Tự bản thân mình mà nói, anh chưa từng có bạn gái, vậy mà anh đang đánh giá em về sự lựa chọn của em. Nhắc cho anh nhớ rằng Su Feng là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Sun Group, và do đó anh ấy được đánh giá cao hơn em và anh.. Nhưng không cần lo lắng, anh trai, vì em sẽ đảm bảo rằng anh ấy sẽ không bao giờ bước qua em."

    Cùng lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng hú phát ra từ ngoài phòng khách. Jinvi đã cười rất lớn, cô ấy ôm bụng. "Ôi, anh Sheng, chị Ren đã tát bằng những lời lẽ đó," cô ấy nói.

    Song Sheng cười khúc khích, "Tốt." Trong thế giới này, phụ nữ bị đánh giá thấp hơn, và anh ấy cần sự yên tâm rằng Song Ren có khả năng chăm sóc bản thân.

    Trong khi đó Su Feng cảm thấy sửng sốt. Song Ren quay sang anh, nở nụ cười tươi. Mái tóc đẹp của cô ấy xoăn lại, và đôi mắt cô ấy nheo lại thành mặt trăng lưỡi liềm. Cô nắm lấy cẳng tay của anh ta với một cái chạm trấn an, như để nói với anh ta không có bất kỳ hành vi xúc phạm nào. Và rồi đột nhiên, anh không còn cảm thấy bị xúc phạm nữa.

    Song Ren quyết định đứng dậy, Tô Phong cũng lập tức làm theo.. Cả hai đã về phòng riêng để sẵn sàng cho ngày làm việc tại Sun Group.

    Song Jinvi đã kéo Song Jun đến buổi luyện tập âm nhạc của họ, và họ để Song Sheng và Qjan Meigui một mình.
     
  8. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qian Meigui cảm thấy rằng mối quan hệ của cô và Song Sheng sẽ không còn được như trước nữa, nhưng cô rất vui vì Song Ren đã tha thứ cho anh. Đó là thứ mà gia đình họ cần.

    Song Sheng liếc nhìn cô "Anh phải đi rồi" anh nói.

    "Anh bận chuyện gì ạ?" cô ấy hỏi.

    "Anh sẽ trở lại căn hộ để giải quyết giấy tờ mà từ bên London gửi đến."

    Sheng đã ở nước Anh phần lớn thời gian trong 2 năm qua

    "Em có thể giúp gì không?" cô ấy hỏi.

    "Không, không sao cả," anh từ chối.

    "Em không có gì để làm ngày hôm nay," cô nhấn mạnh.

    Song Sheng thở dài "Được rồi," anh nói một cách bất tắc dĩ. Qian Meigui tự cười một mình và đi theo anh ra khỏi cửa. Họ đi về phía cổng tiến vào chiếc Maybach của anh ta.

    Song Sheng bật radio mở một bản nhạc nhẹ nhàng, và họ lặng lẽ lái xe về khu chung cư của anh.

    Tòa nhà anh sống một tòa nhà cao chót vót với cửa sổ và ban công trong suốt.

    Qian Meigui theo anh vào trong, đi đến cổng an ninh. An ninh cho họ đi qua khi anh xuất trình thẻ cư trú. Nhân viên lễ tân trịnh trọng chào anh' Thiếu gia Sheng. "

    Anh ta thông báo với an ninh rằng Qian Meigui là khách của anh ta. Vì an ninh của khu nhà này rất chặt sẽ không cho người không có thẻ cư trú vào.

    Nhiều người giàu có, có địa vị cao và người nổi tiếng sống trong cùng một khu phức hợp này.

    Qian Meigui bước vào thang máy, anh ta quét thẻ và nhấn nút xuống tầng hầmcuối cùng.

    Khi Qian Meigui và Song Sheng bước ra khỏi thang máy, cô liếc nhìn xung quanh không gian rộng lớn được mở rộng, mong đợi nhìn thấy các đại sảnh dành cho các phòng, nhưng toàn bộ tầng là của anh ấy.

    Cô đã quen với việc nhìn những ngôi nhà hoành tráng, nhưng sở hữu cả một tầng của một khu chung cư là điều cô chưa từng thấy trước đây.

    Nó có hai tầng, một quầy bar, một nhà bếp và một số phòng ở cả hai tầng - hầu hết khu phức hợp chứa đầy những chiếc hộp đóng gói xung quanh một vài món đồ nội thất đắt tiền.

    Qian Meigui không chắc Song Sheng đã sở hữu nhiều thứ như vậy bằng cách nào.

    Song Sheng nhận thấy phản ứng của cô ấy và nói," Hầu hết đồ đạc của anh đến từ căn hộ cũ, có vài thứ khác đến từ Anh. "

    Với mọi thứ vẩn quanh trong tâm trí, Song Sheng luôn bận rộn với công việc. Trong nhiều ngày, anh đã dự định rời khỏi đất nước một lần nữa, nhưng khi anh thấy Qian Meigui khóc, anh quyết định rằngnmình nên ở lại. Và khi Song Ren tha thứ cho anh ấy, anh ấy cảm thấy rằng mọi thứ đang bắt đầu tốt hơn.

    Anh có một căn hộ mới, một công việc mới, và mối quan hệ của anh ấy với gia đình đã ổn định, nhưng một phần nào đó trong anh ấy vẫn cảm thấy băn khoăn và nghi ngờ liệu mình có lựa chọn đúng hay không.

    " Em có thể để ví và áo khoác ở đâu? "' cô ấy hỏi.

    " Anh sẽ treo nó cho em "anh nói. Song Sheng với tay và lấy đồ của cô để đặt chúng vào chỗ gần cửa thang máy nhất.

    Sau khi treo đồ cho cô, anh thấy cô ngồi xuống chiếc ghế dài bọc da kiểu Ý của anh, cô túm tóc lại, để lộ phần gáy trắng ngần, buộc tất cả các lọn tóc thành đuôi ngựa.

    Cô bắt đầu nhặt các hộp và sắp xếp chúng." Em đang làm gì đấy? "Song Sheng hỏi." Em nghĩ em sẽ để chúng về đúng chỗ của mình "cô ấy trả lời.

    Qian Meigui cầm một chiếc hộp có nhãn" Nhà bếp' và đi về phía nhà bếp, cô nhẹ nhàng để nó lại..

    "Chúng ta có thể mở và sắp xếp chúng vào một không gian thích hợp", cô cười nói.

    Song Sheng đi đến phòng ngủ của mình trên tầng hai để thay quần áo bình thường. Anh bước xuống cầu thang, và Qian Meigui suýt vấp ngã khi cô nhìn thấy anh.

    Cô siết chặt chiếc hộp vừa nhấc lên và liếc trộm Song Sheng, người mặc áo phông đen quần thể thao màu xám.

    Cô vội nhìn đi chỗ khác, cố gắng làm dịu tiếng đập thình thịch trong lồng ngực. Cái gì vậy? Cô rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu và tiếp tục thu dọn đồ đạc

    ~

    Su Feng đưa Song Ren đến tòa nhà văn phòng chính của tập đoàn Sun Group. Song Ren cảm thấy hơi ngượng. Chưa một lần cô đến Sun Group, và cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ đến đây. Song Ren đeo khẩu trang đeo kính râm với trang phục công sở khi cô bước vào cùng anh.

    "Em có thể gợi ý cho anh lý do tại sao em mặc như thế này không?" Anh vừa cười vừa hỏi

    "Tôi không muốn ai nhận ra", cô đáp lại.

    ' "Không ai biết em trông như thế nào đâu" anh ấy bắt đầu, "Có những bức ảnh của em trên internet, nhưng chúng là từ những năm thiếu niên."

    "Làm sao anh biết được? Anh tìm tôi trên đó à?" cô đặt câu hỏi.

    Su Feng chột dạ nói: "Tốt nhất thông tin cá nhân của em nên được giữ bí mật, chúng ta sẽ kết hôn vào một ngày nào đó."

    Song Ren nheo mắt như muốn chất vấn anh. Lúc đầu, SU Feng cho rằng cô không tin anh, nhưng cô không hỏi anh nữa bỏ qua chủ đề này và đi theo anh.

    Mặc dù gia đình cô thường giữ kín, nhưng một số người có thể nhận ra cô từ các cuộc đấu giá, tiệc tùng và sự kiện mà cô tham dự. Và lễ đính hôn của họ vẫn chưa được công bố chính thức. Vì vậy, cô không muốn ai nhận ra mình.

    Xia Lanfen - thư ký của Su Feng - rất ngạc nhiên khi thấy sếp đưa một phụ nữ đến văn phòng. Từ những gì cô ấy biết, người phụ nữ này có vẻ giàu có vì chiếc áo cô ấy mặc thuộc bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của Burberry khoác ngoài. Mái tóc đen dài của cô ấy xõa ra phía sau, nhưng cô ấy đã che khuôn mặt của mình.

    Su Feng đưa một người phụ nữ đến không gian làm việc riêng tư của anh ta, điều này chưa từng xảy ra trước đây. Xia Lanfen dựa vào, cố gắng lục tìm trong trí nhớ, cô gái đó là ai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2021
  9. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Su Feng đưa Song Ren vào phòng làm việc riêng.

    Không gian văn phòng của anh có hàng đống tài liệu trên bàn làm việc và đồ nội thất đơn giản khắp phòng. Nó đơn giản, giống như tính cách của anh ấy.

    "Vậy anh muốn cho tôi xem cái gì?"

    Su Feng cười toe toét và đến gần một bức tranh lớn trong văn phòng của mình. Anh lật nó lên, nơi có một cánh cửa nấp sau lưng. Anh ta đã nhập mã bảo mật bằng cách quét vân tay và nhận dạng khuôn mặt.

    Cánh cửa mở ra, một phòng thí nghiệm đồ sộ lấp ló bên trong. Đôi môi của Song Ren hé mở vì ngạc nhiên, và sự phấn khích len lỏi trong xương cô.

    Anh quay mặt về phía cô với vẻ mặt dịu dàng, anh vẫy tay, bảo cô đi tới. Ban đầu cô ấy do dự, nhưng cô tòm mò và muốn biết trong đó có gì.

    Song Ren bước lên đi trước Su Feng vào trong. Phòng thí nghiệm chứa đầy dụng cụ và công nghệ sinh học. Mới nhất. Cô nhìn thấy các tài liệu đầy đủ các bản phác thảo, đề xuất, công thức cho các dự án của anh ấy. Các tài liệu là thông tin tuyệt mật, và cô nhìn anh tròn mắt.

    "Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" Cô ấy hỏi, "Đây là văn phòng riêng của anh. Tôi biết vì tôi cũng có một phòng tương tự. Anh không nên đưa bất cứ ai vào đây."

    Su Feng liếc nhìn quanh phòng và gật đầu, "Tôi không đưa bất cứ ai vào đây cả."

    Song Ren nheo mắt. "Vậy thì tại sao lại là tôi?" Cô ấy hỏi.

    Sắc mặt Su Feng trở nên nghiên túc, "Em là bà chủ tương lai của công ty này, và tôi muốn em biết những gì của tôi cũng sẽ là của em."

    "Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa đính hôn," cô bối rối.

    "Thật vậy, nhưng như tôi đã nói, những gì của tôi là của em, và tôi muốn chứng minh điều đó với em trước khi chúng ta kết hôn."

    Anh dừng lại để nói: "Chúng ta sẽ kết hợp các nguồn lực lại và cùng nhau, doanh nghiệp của chúng ta sẽ thành một đế chế. Không công ty nào khác vượt qua. Cùng nhau, chúng ta sẽ cứu sống, giúp đỡ mọi người bằng tấm lòng và sự chính trực" Su Feng kết thúc.

    Phải mất một lúc để lời nói của Su Feng ghi lại trong tâm trí cô. Song Ren luôn coi trọng đạo đức và sự giúp đỡ mọi người, và thấy rằng anh ấy cũng có suy nghĩ giống cô, cô không thể không mỉm cười.

    Chưa bao giờ cô nghĩ Su Feng có thể hợp tác với nhau. Nhưng anh ấy có cùng niềm tin, sự cam kết đối với công việc và nghề nghiệp của họ. Cô nhận ra rằng họ thực sự có thể về chung một nhà.

    "Cảm ơn anhđã đưa tôi đến đây," cô thật lòng nói

    "Đây là tất cả dự án và chi tiết'Tô Phong thoáng cười. Anh ấy luôn không muốn có người tiến vào không gian riêng của mình. Đó là nơi anh đã trải qua những đêm không nghỉ để lên ý tưởng và thực hiện chúng. Thậm chí không có bất kỳ nhân viên hàng đầu nào của anh ấy bước vào. Anh chỉ cung cấp cho các đồng nghiệp bản sao tài liệucủa mình sau khi tài liệu đó được hoàn thiện. Nhưng anh phải cho cô thấy rằng anh nghiêm túc với cuộc hôn nhân của họ.

    Song Ren nhìn quanh phòng, ấn tượng trước những thứ ở đây. Lòng cô không khỏi ấm áp. Tiết lộ vềphòng thí nghiệm của anh là một tuyên bố - anh tin tưởng cô. Anh tin tưởng cô đủ để đưa cô vào một phòng thí nghiệm tối mật mà anh có thể gặp nguy hiểm nếu để lộ nó. Nhưng chắc chắn cô sẽ không làm như vậy. Có vẻ như cô ấy đã tìm thấy một người khác mà cô ấy cần bảo vệ ngoài gia đình của mình.

    ~

    Họ dành cả ngày để giải nén đồ đạc của Song Sheng và cất đi. Qian Meigui và Song Sheng tạm nghỉ giữa chừng, dùng bữa, trò chuyện bình thường và nghỉ ngơi.

    Qian Meigui ngả người trên ghế dài. Cô không ngờ nó lại thoải mái đến mức có cảm giác như một tấm nệm. Cô nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.

    Song Sheng vừa cất những thứ cuối cùng vào phòng ngủ và đi tìm Qian Meigui.

    Đã khuya rồi nên anh không ngạc nhiên khi thấy cô đang nghỉ ngơi. Nhưng anh không ngờ cô lại ngủ say như vậy.

    Anh vắt óc suy nghĩ về những gì bây giờ anh nên làm. Anh cố gắng đánh thức cô bằng cách lắc vai cô, nhưng thay vào đó, cô gạt tay anh ra và xoay người sang một tư thế thoải mái hơn.

    Song Sheng cười thầm một mình, và anh đưa tay lướt qua những sợi tóc đen của mình.

    Qian Meigui có một biểu hiện rất nhẹ nhàng khi cô ấy ngủ. Mái tóc nâu hạt dẻ xõa trên mặt, SongSheng cười khúc khích khi nhìn thấy. Anh đưa tay vén những lọn tóc của cô ra sau tai.

    Tóc cô mềm mại đến mức như buộc anh phải vuốt ve nó. Song Sheng sau đó lấy một tấm chăn để đắp lên người cô. Anh cúi xuống và thấy ngực cô nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, và anh cảm thấy như làn da cô đang không ngừng gọi anh vuốt ve nó..

    Anh quyết định gọi cho em gái mình.

    Song Ren nhấc máy ngay lập tức với giọng nói yếu ớt." Xin chào? "Cô ấy nói ở đầu dây bên kia.

    " Ren, có lẽ Mei sẽ không về nhà tối nay. Em ấy đã giúp anh dọn đò đạc, và ngủ quên trên ghế sofa. Vì vậy, anh sẽ để em ấy ngủ ở đây. "

    " Được rồi, "cô ngáp." Em vẫn chưa về nhà, nhưng em sẽ cho Jinvi biết, vì vậy anh đừng lo lắng. "

    " Ưm"anh ta nói và kết thúc cuộc gọi.

    Anh đặt điện thoại vào túi và lấy bao thuốc ra. Anh bước đến ban công và thở ra một hơi dài, khói bay đầy trong không khí.

    Anh quay lại, dựa vào thanh vịn ban công khi hút thuốc và ngắm nhìn một Qian Meigui đang say ngủ.

    Song Sheng nhớ lại những ký ức khi họ còn nhỏ, nơi cô luôn đuổi theo anh. Cô ngây thơ đến nỗi anh luôn cảm thấy phải chơi với cô ấy. Cô ấy thường thích trò diễn kịch vì vậy cô ấy sẽ ăn mặc như một công. Chúa, trong khi anh ấy hành động như một hiệp sĩ.

    Khi họ lớn hơn, ngừng chơi. Song Sheng dành thời gian cho việc học và phần lớn thời gian ở trong phòng. Nhưng Qian Meigui luôn mang lên cho anh đồ ăn nhẹ, và đôi khi cô sẽ ở đó cùng anh ấy bằng cách đọc sách nhẹ nhàng hoặc làm bài tập về nhà. Ban đầu, có chút ngượng ghịu, nhưng anh đã dần quen với nó. Và rồi anh luôn đoán trước những khoảnh khắc họ sẽ im lặng ngồi cùng nhau.

    Và cuối cùng, cô sẽ ngủ quên trên ghế sofa như thế này và anh đưa cô lên giường.

    Song Sheng dập tắt điếu thuốc của mình và nhét nó vào gạt tàn. Anh đến gần Qian Meigui và nâng cô lên. Song Sheng bế cô vào phòng và đặt cô vào trong chăn. Sau đó, anh ta đi vào trong chăn bên cạnh cô ấy. Cứ như thể họ trẻ lại, bất cứ khi nào cô gặp ác mộng, và anh phải trấn an và ngủ cùng cô.

    Anh liếc nhìn cô, tim đập nhanh.. Sau đó anh lao ra khỏi phòng, cố gắng xoa dịu lồng ngực đang sấm sét của mình. Anh nằm xuống chiếc ghế dài và cố gắng

    Ngủ.
     
  10. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt của Qian Meigui mở to. Cô chớp mắt, bối rối trước khung cảnh xa lạ. Cô đột ngột ngồi dậy và. Nhìn quanh phòng. Cô cảm thấy ga trải giường tỏa lên một mùi hương xạ hương quen thuộc. Cô liếc nhìn rèm cửa sổ, và cô không thể biết được đó là hoàng hôn hay sáng sớm.

    Coa lẽ cô đã ngủ suốt đêm và cảm thấy tội lỗi vì điều đó.

    Cô xuống khỏi giường của Song Sheng và nhìn cánh cửa hơi hé mở. Hành lang trống không, và nhịp tim của cô đang tăng lên. Qian Meigui thở một hơi dài và lặng lẽ mở cửa, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cô phải rời khỏi căn hộ vì cô sắp đi làm muộn.

    Qian Meigui bước xuống sảnh khi Song Sheng bước ra từ phòng tắm. Anh ta quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, để lộ phần thân trên. Cô nhìn lên mặt anh, ngẩng cao cằm và chỉ dám nhìn vào cổ anh ở phía trên. Nhưng cô đã quên rằng việc nhìn thẳng vào anh đã khó khăn như thế nào.

    Mái tóc đen ướt của Song Sheng phủ lên đôi mắt nâu vàng của anh ấy, nếu anh ấy tham dự nhiều sự

    Kiện công khai hơn, thì chắc chắn sẽ có nhiều ohuj nữ theo đuổi. Qian Meigui cau mày với ý nghĩ đó, nhưng cô. Nhanh chóng bỏ qua nó.

    "Tại sao em lại lén lút như thế?" anh ta hỏi "Đây là căn hộ của anh."

    "À, em sợ rằng anh vẫn đang ngủ, và em không muốn đánh thức anh. Em phải đi làm."

    Anh kéo cô lại "Được rồi, anh sẽ chở em đi làm," anh nói.

    "Cảm ơn, nhưng em về nhà để thay đồ trước đã" cô nói, chỉ tay vào bộ quần áo trông nhăn nhúm và lôi thôi

    Song Sheng gật đầu và nói, "Vậy anh sẽ đưa em về nhà rồi đi việc."

    "Không, em không muốn làm phiền anh" cô đáp lại.

    "Không cần bận tâm. Đó là để cảm ơn vì em đã giúp anh dọn dẹp căn hộ"

    Qian Meigui cười nhăn nhó miễn cưỡng gật đầu.

    Song Sheng bước vào phòng ngủ của mình và thay đồ, trong khi Qian Meigui đi xuống cầu thang, cô ấy không chú ý đến khoảng trống ở giữa, vì tâm trí cô vẫn còn mơ hồ. Cô đột ngột hét lên và Song Sheng nghe thấy lao nhanh ra khỏi phòng anh, mở toang cánh cửa.

    Anh không mất nhiều thời gian để thay đồ Song Sheng đã mặc một chiếc áo sơ mỉ và quần tây với đôi giày đen bóng loánh. Qian Meigui thở gấp gáp khi cô lúng túng nhấc chân lên. Cô cố gắng trông khồn đau đớn, nhưng Song Sheng liếc nhìn thôi là biết cô đang nhẫn nhịn

    Anh từ từ đến gần cô, quan sát cơ thể cô thở phập phồng lên xuống. Anh trông có vẻ lo lắng, miệng anh hơi há ra, và mắt anh ta lộ ra vẻ mệt mỏi nó khiến má cô ấy bỏng tát.

    Cô đã nhìn thấy anh ta ăn mặc đẹp nhiều lần trước đây, nhưng cách anh ta ăn mặc và nhìn cô với sự lịch

    Thiệp như vậy, cảm giác luôn là choáng ngợp. Cô ấy lảng tránh ánh mắt, nắm tay ôm chặt trái tim mình.

    Sau đó, anh nhanh chóng cần một cánh tay của cô quàng qua vai mình, cẩn thận đi xuống cầu thang cùng cô

    Meigui đi với anh cho đến khi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa. Sau đó anh quỳ xuống trước mặt cô, quan sát chân cô; Tay anh lạnh lẽo chạm vào, Qian Meigui cảm thấy xấu hổ.

    Anh lướt những ngón tay mát lạnh mắt cá chân xuống bắp chân cô, khiến cô rùng mình.

    Anh ngước nhìn cô, quan tâm, chạm khắp chân cô để kiểm tra xem nó đau ở đâu. Bởi vì Song Sheng học về y khoa, anh ấy biết cách sơ cứu như thế nào.

    "Có đau không?" anh nhẹ nhàng hỏi.

    Qian Meigui lắc đầu, lo lắng. Song Sheng sau đó đứng dậy để lấy một ít thuốc bôi ngoài da. Anh quay lại và bôi lên chân cô. Qian Meigui mỉm cười, "Cảm ơn,".

    Song Sheng đứng dậy, cao chót vót, nhìn xuống với ánh mắt sâu thẳm. Sau đó anh ấy vò tóc cô, véo mũi cô và nói, "Hãy coi chừng, đồ ngốc."

    QianMeigui phồng má, khoanh tay.

    "Em không phải là một tên ngốc," cô nói đùa với anh.

    Song Sheng cất thuốc mỡ vào tủ. "Đi thôi," giọng nói trầm mượt của anh vang lên. Song Sheng tiến đến tủ quần áo của mình, mặc vào người một chiếc áo khoác vest màu xanh coban, rồi đặt một tay vào túi khi anh đến gần cửa trước. Chân của cô cảm thấy tốt hơn, vì vậy Qian Meigui đã đi theo anh. Sau mười một năm quen biết anh, cô luôn đi sau lưng anh, điểu đó khiến cô cảm thấy được che chở, nhưng bây giờ cảm giác như có gì đó thay đổi.

    Qian Meigui đi theo anh ta đến nhà để xe. Song Sheng chở cô về nhà, anh đợi cô thay đồ rồi đưa cô đến.

    Song Pharmaceuticals. Cô tự hỏi liệu điều đó có khiến anh cảm thấy không thoải mái khi ở đó không.

    Qian Meigui cũng tự hỏi điều gì đã khiến anh rời khỏi công ty. Nhưng cô cho rằng đó cũng là một điều tốt. Song Ren xứng đáng được thừa kế công ty, và cô rất vui vì cha đã không giao nó cho Song Jun, Song Jun có thể đã làm rất tốt, nhưng cậu ấy thích tự do hơn là một nhà lãnh đạo.

    Trước khi rời khỏi xe của anh, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn." Song Sheng liếc nhìn cô, "Mhm," anh gật đầu.

    Qian Meigui đóng cửa và chạy vào trong

    Cô thở dài thườn thượt và tuyệt vọng trước khi bước vào tập đoàn Song.

    Song Corporation có nhiều bức tường trắng và kính vì công ty là hiện thân của những cấu trúc tương lai

    Đơn giản. Nhiều người đi qua hội trường với áo khoác phòng thí nghiệm hoặc trang phục đắt tiền.

    Mặc dù Qian Meigui học sinh học và hóa học, cô ấy không đam mê như Song Ren. Vì vậy, khi cô không quản lý công ty, Song Rui đã giao cho cô một vị trí trong nhóm quan hệ công chúng và tiếp thị.

    "Xin chào, cô chủ Song," nhân viên lễ tân chào. Qian Meigui chào lại họ khi cô bước xuống hành lang một thư ký hoảng loạn và ướt đảm mồ hôi đến gần cô.

    "Yang Minzhe," Qian Meigui gọi anh với đôi lông mày nhíu lại. Anh cố gắng lấy lại hơi thở và giữ hai đầu gối bằng lòng bàn tay. Yang Minzhe là thư ký của Song Ren.

    "Song Mei," anh ta thở, vẫn cố lấy lại hơi. "Tôi đã đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Song Ren ở đâu; cô ấy luôn đúng giờ. Bạn có biết cô ấy ở đâu không? Chúng ta có cuộc họp quan trọng trong một giờ nữa với một số công ty khác. Với tư cách là bà chủ tương lai, cái này rất quan trọng,"

    Qian Meigui giật mình. Song Ren không bao giờ là người đến muộn, chị ấy luôn đến sớm và ở lại muộn nhất. "Cô ấy không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của tôi", anh ta nói.

    'Tôi sẽ thử liên lạc với chị ấy"

    Cô lấy điện thoại từ trong túi và tìm số của Su Feng
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...