Chương 40
"Tại sao không ở lại?" Song Sheng hỏi.
Đôi môi của Qian Meigui hơi hé mở. Làm sao anh ta có thể nói những điều bình tĩnh và kiên quyết nhưvậy?
"Được rồi," cuối cùng cô ấy trả lời, "Tôi sẽ quay lại." Qian Meigui vào bếp rửa bát đĩa cho Song Sheng.
Cô trở lại dọn đẹp phòng của anh và dành gần hết buổi sáng để chăm sóc anh. Cô trở về phòng ngủ và thay một bộ quần áo khác
Cặp song sinh đã dành cả ngày ở trường và thường trở về nhà muộn sau khi tan học. Họ từ không muốn học trong thư viện của Song Rui, vì họ sẽ nhớ cha mẹ lắm.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu hồng sa tanh và quần đùi với dép lê. Qian Meigui bước vào phòng với một ít đồ ăn nhẹ, Song Sheng đang bật tivi để xem phim.
Qian Meigui lúng túng tiến lại giường, đặt bát đồ ăn nhẹ vào giữa.
Cô liếc nhìn Song Sheng, người đang nhìn chằm chằm vào TV, bình tĩnh và điểm đạm trong khi tay cầm điều khiển từ xa. Cô ghen tị với sự điểm tĩnh của anh, nhưng cô vẫn đang luyện tập để bản thân được như vậy. Cô nhìn chằm chằm vào Song Sheng, cố gắng nghiên cứu biểu hiện của anh ta.
Song Sheng vẫn còn sốt, nhưng xét theo biểu hiện của anh, có vẻ như anh chẳng bị sao cả. Và cô tự hỏi tại sao anh luôn làm như vậy, nhất là xung quanh cô, anh không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình.
"Sao em nhìn chăm chăm anh vậy?" Anh hỏi, mà không liếc nhìn cô.
Sau một lúc, không có câu trả lời. Song Sheng quay mặt về phía cô. Đôi lông mày của Qian Meigui nhíu lại, cô đang tập trung và má cô phồng lên đầy quyết tâm.
Song Sheng cười khúc khích và búng trán cô. Qian Meigui bĩu môi, "Đau quá, ngu ngốc," cô xoa trán.
"Em là người ngu ngốc," Song Sheng trả lời với một nụ cười rạng rỡ. Hàm răng sáng lấp lánh, đôi mắt dịu lại và lúm đồng tiền một bên lộ ra. Cảm giác như đã rất lâu rồi cô mới lại nhìn thấy nụ cười chân thành của anh. Nó là vui tươi nhưng ấm áp. Cô nhìn anh, mê mẩn, giây lát trước khi quay mặt về phía ti vi
"Em chưa trả lời câu hỏi của anh"
"Và anh không cần câu trả lời" cô vặn lại.
"Tại sao không?" Anh hỏi một cách tỉnh nghịch.
Qian Meigui lại nhìn anh "Làm thế nào để làm được điều đó?" Cô hỏi.
Song Sheng cau mày, "Làm cái gì?"
"Che giấu cảm xúc"
Đôi mắt của Song Sheng tập trung vào cô. Ngay cả khi đang ngồi, anh cũng cao hơn cô một cái đầu.
Qian Meigui nhìn lại anh, bình tĩnh và không dao động. Song Sheng đưa tay vò mái tóc rối bù, lảng tránh câu hỏi. Qian Meigui trừng mắt nhìn anh, nhưng không khí có chút cứng ngắc.
Để làm dịu tâm trạng, Qian Meigui nhích lại gần anh hơn, bắt chéo chân trên tấm bìa và lấy đồ ăn nhẹ.
Có sôcôla, bánh quy và bánh ngọt gói. Qian Meigui lấy một miếng sô cô la và đưa cho Song Sheng. Anh nhận lấy nó từ tay cô, mở gói kẹo và ăn nó.
"Ngày mai anh có việc," anh nói chen vào âm thanh của bộ phim và tiếng đồ ăn trong miệng.
" "Oh?" Qian Meigui không biết phải trả lời thế nào khác.
"Mhm," anh bắt đầu. "Ngày mai anh sẽ đi cả ngày, nhưng em có thể đến thăm anh sau. Chúng ta có thể đến căn hộ của anh để tiếp tục nghiên cứu."
"Nghe hay đấy," Qian Meigui thản nhiên nó. Cô suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Công việc thế nào?"
"Bận" anh nói "Nhưng việc sản xuất và đầu tư vẫn diễn ra đều đặn."
"Anh chưa bao giờ nói với em tại sao anh rời đi?" Qian Meigui tò mò đề cập. Cô chỉ biết rằng anh muốn thay đổi nghề nghiệp do đó, Song Sheng đã gia nhập ngành Giải trí.
"Anh muốn thử sức mình trong lĩnh vực Giải trí. Mặc dù anh giỏi khoa học, nhưng anh cần phải theo đuổi điều gì đó mà anh yêu thích. Giống như em, bây giờ nhận ra rằng em sẽ trở thành luật sư."
"Em hiểu rồi," Qian Meigui nói. "Nhưng em cần nỗ lực nhiều hơn để trở thành luật sư."
"Đáng mà, Xiao Mei. Em sẽ làm được thôi."
Qian Meigui mỉm cười. Không khí giữa họ dịu lại, bầu không khí tuyệt vời. Những gì xảy ra trong căn hộ có lẽ cả hai đều phải quên đi. Đó là điều tốt nhất.
Gần cuối phim, Qian Meigui và Song Sheng đã ăn uống, nói chuyện cười nói rất vui vẻ dành thời gian còn lại của buổi chiều cùng nhau. Mối quan hệ của họ cuối cùng đã trở lại như bình thường.
Bất giác, Qian Meigui chìm vào giấc ngủ. Song Sheng có thể nghe thấy tiến thở đều đều của cô. Cô nằm dài bên cạnh. Anh; mái tóc gợn sóng xõa ra. Khi ngủ cô rất đẹp, và anh thấy thật tiếc khi cô sẽ không bao giờ được tận mắt nhìn thấy mình ngủ.
Qian Meigui lật người, quay lưng lại với anh. Cô vùi mình vào trong chăn và thở dài hài lòng. SongSheng chống khuỷu tay và nhìn chằm chằm vào cô.
Tóc cô chạm tới anh. Anh lấy một lọn tóc và xoay nó quanh ngón tay, vờn độ dày mềm mại của mái tóc cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ.
Các ngón tay anh di chuyển từ giữa lưng cô lên đến gáy cô. Trong cơn miên man, anh vươn tay ôm chặt lấy cô từ phía sau và chìm vào giấc ngủ cùng nhịp nhàng
Đôi môi của Qian Meigui hơi hé mở. Làm sao anh ta có thể nói những điều bình tĩnh và kiên quyết nhưvậy?
"Được rồi," cuối cùng cô ấy trả lời, "Tôi sẽ quay lại." Qian Meigui vào bếp rửa bát đĩa cho Song Sheng.
Cô trở lại dọn đẹp phòng của anh và dành gần hết buổi sáng để chăm sóc anh. Cô trở về phòng ngủ và thay một bộ quần áo khác
Cặp song sinh đã dành cả ngày ở trường và thường trở về nhà muộn sau khi tan học. Họ từ không muốn học trong thư viện của Song Rui, vì họ sẽ nhớ cha mẹ lắm.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu hồng sa tanh và quần đùi với dép lê. Qian Meigui bước vào phòng với một ít đồ ăn nhẹ, Song Sheng đang bật tivi để xem phim.
Qian Meigui lúng túng tiến lại giường, đặt bát đồ ăn nhẹ vào giữa.
Cô liếc nhìn Song Sheng, người đang nhìn chằm chằm vào TV, bình tĩnh và điểm đạm trong khi tay cầm điều khiển từ xa. Cô ghen tị với sự điểm tĩnh của anh, nhưng cô vẫn đang luyện tập để bản thân được như vậy. Cô nhìn chằm chằm vào Song Sheng, cố gắng nghiên cứu biểu hiện của anh ta.
Song Sheng vẫn còn sốt, nhưng xét theo biểu hiện của anh, có vẻ như anh chẳng bị sao cả. Và cô tự hỏi tại sao anh luôn làm như vậy, nhất là xung quanh cô, anh không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình.
"Sao em nhìn chăm chăm anh vậy?" Anh hỏi, mà không liếc nhìn cô.
Sau một lúc, không có câu trả lời. Song Sheng quay mặt về phía cô. Đôi lông mày của Qian Meigui nhíu lại, cô đang tập trung và má cô phồng lên đầy quyết tâm.
Song Sheng cười khúc khích và búng trán cô. Qian Meigui bĩu môi, "Đau quá, ngu ngốc," cô xoa trán.
"Em là người ngu ngốc," Song Sheng trả lời với một nụ cười rạng rỡ. Hàm răng sáng lấp lánh, đôi mắt dịu lại và lúm đồng tiền một bên lộ ra. Cảm giác như đã rất lâu rồi cô mới lại nhìn thấy nụ cười chân thành của anh. Nó là vui tươi nhưng ấm áp. Cô nhìn anh, mê mẩn, giây lát trước khi quay mặt về phía ti vi
"Em chưa trả lời câu hỏi của anh"
"Và anh không cần câu trả lời" cô vặn lại.
"Tại sao không?" Anh hỏi một cách tỉnh nghịch.
Qian Meigui lại nhìn anh "Làm thế nào để làm được điều đó?" Cô hỏi.
Song Sheng cau mày, "Làm cái gì?"
"Che giấu cảm xúc"
Đôi mắt của Song Sheng tập trung vào cô. Ngay cả khi đang ngồi, anh cũng cao hơn cô một cái đầu.
Qian Meigui nhìn lại anh, bình tĩnh và không dao động. Song Sheng đưa tay vò mái tóc rối bù, lảng tránh câu hỏi. Qian Meigui trừng mắt nhìn anh, nhưng không khí có chút cứng ngắc.
Để làm dịu tâm trạng, Qian Meigui nhích lại gần anh hơn, bắt chéo chân trên tấm bìa và lấy đồ ăn nhẹ.
Có sôcôla, bánh quy và bánh ngọt gói. Qian Meigui lấy một miếng sô cô la và đưa cho Song Sheng. Anh nhận lấy nó từ tay cô, mở gói kẹo và ăn nó.
"Ngày mai anh có việc," anh nói chen vào âm thanh của bộ phim và tiếng đồ ăn trong miệng.
" "Oh?" Qian Meigui không biết phải trả lời thế nào khác.
"Mhm," anh bắt đầu. "Ngày mai anh sẽ đi cả ngày, nhưng em có thể đến thăm anh sau. Chúng ta có thể đến căn hộ của anh để tiếp tục nghiên cứu."
"Nghe hay đấy," Qian Meigui thản nhiên nó. Cô suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Công việc thế nào?"
"Bận" anh nói "Nhưng việc sản xuất và đầu tư vẫn diễn ra đều đặn."
"Anh chưa bao giờ nói với em tại sao anh rời đi?" Qian Meigui tò mò đề cập. Cô chỉ biết rằng anh muốn thay đổi nghề nghiệp do đó, Song Sheng đã gia nhập ngành Giải trí.
"Anh muốn thử sức mình trong lĩnh vực Giải trí. Mặc dù anh giỏi khoa học, nhưng anh cần phải theo đuổi điều gì đó mà anh yêu thích. Giống như em, bây giờ nhận ra rằng em sẽ trở thành luật sư."
"Em hiểu rồi," Qian Meigui nói. "Nhưng em cần nỗ lực nhiều hơn để trở thành luật sư."
"Đáng mà, Xiao Mei. Em sẽ làm được thôi."
Qian Meigui mỉm cười. Không khí giữa họ dịu lại, bầu không khí tuyệt vời. Những gì xảy ra trong căn hộ có lẽ cả hai đều phải quên đi. Đó là điều tốt nhất.
Gần cuối phim, Qian Meigui và Song Sheng đã ăn uống, nói chuyện cười nói rất vui vẻ dành thời gian còn lại của buổi chiều cùng nhau. Mối quan hệ của họ cuối cùng đã trở lại như bình thường.
Bất giác, Qian Meigui chìm vào giấc ngủ. Song Sheng có thể nghe thấy tiến thở đều đều của cô. Cô nằm dài bên cạnh. Anh; mái tóc gợn sóng xõa ra. Khi ngủ cô rất đẹp, và anh thấy thật tiếc khi cô sẽ không bao giờ được tận mắt nhìn thấy mình ngủ.
Qian Meigui lật người, quay lưng lại với anh. Cô vùi mình vào trong chăn và thở dài hài lòng. SongSheng chống khuỷu tay và nhìn chằm chằm vào cô.
Tóc cô chạm tới anh. Anh lấy một lọn tóc và xoay nó quanh ngón tay, vờn độ dày mềm mại của mái tóc cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ.
Các ngón tay anh di chuyển từ giữa lưng cô lên đến gáy cô. Trong cơn miên man, anh vươn tay ôm chặt lấy cô từ phía sau và chìm vào giấc ngủ cùng nhịp nhàng