Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 89: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 4

Lúc này, thiếu niên bỗng nhớ ra điều gì, hắn đầu tiên là đứng vụt dậy, sau đó bước vội ra ngoài.

Mộ Ngôn nhìn chằm chằm theo hình bóng của thiếu niên, không biết tại sao, trong lòng cô bỗng sinh ra, một dự cảm chẳng lành.

【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, tiếp thu cốt truyện nè. 】

Vào lúc này, giọng nói của chúa tể hệ thống vang lên.

Chúa tể hệ thống đương nhiên biết tại sao Mộ Ngôn đến chổ này.

Nó có chút vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên sẽ không nói cho Mộ Ngôn biết trong lúc cô hôn mê, đã bị ăn bao nhiêu đậu hủ đâu.

Vị diện này thực thần kỳ.

Thế giới nữ tôn, nữ tôn nam ti, khiến Mộ Ngôn cảm thấy càng lạ lẫm đó là, nơi này nam nhân sinh con.

Cũng tức là đồng nghĩa với, nam nhân và nữ nhân địa vị chuyển hoán cho nhau.

Nữ tử có thể vào triều làm quan, nam tử ở nhà giúp vợ dạy con.

Vậy thì không khó giải thích dáng vẻ cô vợ nhỏ vừa rồi của thiếu niên là thế nào, mà thê chủ ý tứ, đồng nghĩa với lão bà.

Khi nãy, thiếu niên ở trong lòng gọi Mộ Ngôn là thê chủ.

Cũng tức là đồng nghĩa với đã kết hôn?

Ánh mắt Mộ Ngôn bỗng nhiên tối sầm đi, hơi thở quanh người bỗng chốc âm lãnh hẳn.

Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ thấy được biểu tình của Mộ Ngôn đã biến đổi.

Nữ chính là xuyên qua lại đây, một buổi sáng xuyên thành nữ hoàng của một quốc gia, hậu cung nam phi vô số.

Nữ chính các loại ngượng ngùng khó xử, nhưng bị buộc bất đắc dĩ, phải ở thế giới này sinh tồn tiếp.

Những nam nhân ở trong hậu cung của nàng ta đã làm nàng ta động tâm.

Nếu một hai phải dùng loại hình tiểu thuyết để nói, đây sợ là một quyển tiểu thuyết np.

Thế giới này tam quốc thế chân vạc, đều là quốc gia nữ tôn.

Nữ chính trong khi cùng nam chính chơi trò tình cảm, cũng đồng thời ôm chí khí to lớn nhất thống giang sơn.

Thời đại Chiến Quốc, thương vong vô số, bá tánh một mảnh khóc than.

【 nhiệm vụ chủ tuyến: Phổ độ chúng sinh, chúng sinh toàn khổ, vinh dự chúa cứu thế xin trao tặng cô, hãy bằng tử thương nhỏ nhất, phụ trợ một quốc gia thống nhất. 】

【 chiến tranh làm cho oán linh vô số, khi quốc gia thống nhất, dân sinh hài hòa, chiến tranh sẽ giảm bớt, tôn chỉ của chúng ta chính là: Lấy hòa bình làm trung tâm, xây dựng niên đại hòa bình. 】

Mộ Ngôn: "..."

Thật lâu sau, Mộ Ngôn từ từ phun ra một câu, "Nhiệm vụ này, quá vĩ đại rồi."

【 còn phải nói, bọn tôi là hệ thống có phong cách mà, gặp gỡ bổn hệ thống xem như cô may mắn. 】

【 chúng ta nhiệm vụ có phải hay không quá có phong cách, muôn vàn thế giới do chúng ta chúa tể, thế nào, ký chủ có hay không cảm thấy cô là kẻ trên cơ người rồi. 】

Chúa tể hệ thống giọng nói thập phần kiêu ngạo.

Mộ Ngôn: "Có phải cậu đã hiểu lầm ý nghĩa từ chúa tể rồi hay không?"

Chúa tể hệ thống còn có chút bay bổng, 【 sao có thể. 】

Mộ Ngôn cảm thấy nhiệm vụ này vẫn còn có thể cứu vớt một chút, "Nhiệm vụ này quá sức vĩ đại rồi, tôi nhịn không nổi sinh ra lòng kính ngưỡng với nó, nó khiến tôi không thể nào bắt tay vào làm nổi."

【 không sao, tôi tin tưởng cô! 】 chúa tể hệ thống khó có được thấy Mộ Ngôn khiêm tốn, rất hài lòng.

【 tôi chính là cố ý định vị vị diện này cho cô đó. 】 vị diện này mảnh linh hồn có vẻ hơi trâu.

Mộ Ngôn: ".. Làm phiền cậu rồi."

Tiếp thu cốt truyện xong, Mộ Ngôn cũng vẫn không có ký ức của thân thể này.

【 vì để cho cô hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này tốt hơn, tôi còn cố ý tìm cho cô một thân thể rất trâu bò đó. 】

Trâu bò?

Mộ Ngôn nhìn nhìn chính mình, cô chỉ cần cử động một chút, là sẽ hộc máu ngay.

Cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều đã vỡ nát vậy.

【 có điều như vầy, ở lúc xuyên đến đây, thân thể này đang độ kiếp, bị sét đánh chết, sau đó lại từ trên cao rơi xuống. 】

【 có vẻ như, bị dập hỏng rồi. 】

【 nhưng mà tôi đang cứu chữa! 】 chúa tể hệ thống giải thích, 【 nhưng không hiểu sao nữa, nó từ một cường giả, rớt xuống thành sức chiến đấu của chíp bông rồi. 】
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 90: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 5

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn: ".. Tôi cảm ơn cậu nhá."

【 đừng khách khí, đừng khách khí! 】 chúa tể hệ thống hôm nay không hiểu sao quá vui vẻ, vì thế thực khiêm tốn tiếp nhận lời cảm ơn của Mộ Ngôn.

Nét mặt Mộ Ngôn vẫn nhàn nhạt, nội tâm cô cũng bình tĩnh, thậm chí còn phun ra một ngụm máu để bày tỏ nội tâm cô bình tĩnh.

Nôn ra máu xong, Mộ Ngôn còn hết sức bình tĩnh lau miệng lại, hộc máu tốt, hộc máu nhiều khí huyết mới lưu thông.

Cô nói giọng bình tĩnh, "Tại sao tôi lại gặp anh ta nữa."

Chúa tể hệ thống tự nhiên cũng biết thiếu niên mới vừa rồi cùng Lâm Dịch và Bertha là một người.

Giọng nó tỏ vẻ khó hiểu, 【 nói tới người này, quá trình có chút phức tạp. 】

Chúa tể hệ thống đã điều tra rõ lai lịch của thiếu niên.

Nhưng mà giải thích thì có vẻ hơi phức tạp, chúa tể hệ thống có chút lười phải giải thích.

"Nói ngắn gọn."

【 nhưng mà nói ngắn lại cũng rất phức tạp. 】

Chúa tể hệ thống chưa tổ chức ngôn ngữ xong.

"Vậy áp súc đến tinh hoa đi."

【 nga, chính là anh ta có thể xuyên qua rất nhiều vị diện. 】

Mộ Ngôn: ".. Thật rất tinh hoa."

"Vậy tại sao anh ta lại gọi tôi là thê chủ?"

Thê chủ đại biểu cho đã kết hôn rồi, mà ở trước đó, Mộ Ngôn cũng chưa xuyên vào thân thể này.

Mộ Ngôn rất ích kỷ, cho dù cô có ghét bỏ tiểu yêu tinh kia thế nào đi nữa, nhưng anh ta đã bị cô dấu hiệu.

Là của cô tức là của cô rồi, nếu bị người khác nhúng chàm.

Mộ Ngôn bỗng cười ôn hòa.

Mộ Ngôn liền tính có ghét bỏ tiểu ma quỷ đó, nên làm cô vẫn sẽ làm. Nếu nói lần đó, tiểu ma quỷ bởi vì cô ngoài ý muốn mà bị mạnh mẽ trói vào người cô.

Vậy thì liền tính anh ta lại vô cớ gây rối thế nào đi nữa, Mộ Ngôn cũng có thể chịu đựng.

Vì đó là cô áy náy nên hồi báo.

Bất quá, cũng may chuyện không phải như cô nghĩ vậy.

【 cái này.. 】 chúa tể hệ thống cười vẻ đáng khinh, 【 ký chủ cô sẽ biết. 】

Không qua bao lâu, bên ngoài thiếu niên đã thật cẩn thận bưng thuốc vào.

Mộ Ngôn quan sát nhìn chung quanh một cái, không khó nhìn ra nơi này có vẻ đơn sơ.

Có thể nói, thiếu niên là người không có tiền gì.

Thiếu niên rất dễ thẹn thùng, hắn vừa nhìn thấy Mộ Ngôn đã ngượng ngiụ cúi đầu.

Đưa thuốc cho Mộ Ngôn, "Nàng uống."

Mộ Ngôn tiếp nhận thuốc, nhìn thiếu niên, cô thổi thổi thuốc, hớp nhẹ một ngụm, "Ngươi tên gì?"

Thiếu niên thập phần ngại ngùng, "Yêm kêu Quý Lan Âm, người trong thôn bọn yêm gọi yêm Quý Nhị Ngưu."

Thiếu niên ngước ngước mắt, đôi mắt nhỏ liếc nhìn Mộ Ngôn, rồi lại cúi đầu, cười hắc hắc, "Nàng có thể gọi ta Ngưu Ngưu."

"Phốc!"

Thuốc Mộ Ngôn mới vừa uống vào thình lình bị phun ra.

Thiếu niên ngẩng đầu, hoang mang nhìn cô.

Mộ Ngôn ho mạnh một tiếng, lông mày giựt mạnh, Ngưu, Ngưu Ngưu..

Cô bưng thuốc, vẻ mặt tựa hồ có chút sửng sờ, nhìn thiếu niên.

Thiếu niên thập phần ngượng nghịu, thấy Mộ Ngôn nhìn hắn, hắn cứ thẹn cúi thấp đầu, cứ việc làn da hắn có hơi ngâm đen, nhưng Mộ Ngôn vẫn có thể nhìn ra mặt đã đỏ như tôm luộc.

Đen đỏ đen đỏ.

Mộ Ngôn ý đồ cứu vớt một chút cái xưng hô này, "Âm Âm suy xét một chút không?"

Thiếu niên càng thẹn thùng, cúi đầu, lại ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nguýt cô một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.

Tiếp đó..

Thẹn thùng cười duyên một tiếng, lúc sau lại ngẩng đầu, cắn môi cười hết sức ngượng ngùng.

Tiếp đó đi qua, nắm tay nhỏ đấm đấm ngực Mộ Ngôn, "Hừ, nàng hư, nhất định đã lấy lòng rất nhiều nam tử như vậy rồi."

"Càn rỡ."

Mộ Ngôn: "..."

Cô bị nắm tay nhỏ này đấm có chút mạnh, cô có chút muốn hộc máu.

"Hừ."

Thiếu niên ra vẻ hung hăng dậm chân một cái, sau đó thẹn thùng chạy ra ngoài.

Lưu lại Mộ Ngôn bưng thuốc hỗn độn trong gió, cô hình như biết, thân thể này khi bị sét đánh trúng có cảm giác gì rồi.

Nhưng mà rất nhanh, Mộ Ngôn đã ổn định lại.

Khả năng tiếp nhận tâm lý của cô vẫn còn được.

Mộ Ngôn bình tĩnh uống xong thuốc, sau đó nằm xuống.

Ngủ.

Hiện tại Mộ Ngôn, chổ nào cũng đi không nổi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 91: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 6

[HIDE-THANKS]
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Mộ Ngôn vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt trong veo.

"..."

Bốn mắt nhìn nhau.

Quý Lan Âm chớp chớp mắt, rồi bỗng rời mắt đi, hơi cúi thấp cái đầu nhỏ, "Nàng, nàng đói bụng chưa?"

Trong lúc Mộ Ngôn nghỉ ngơi, Chúa tể hệ thống đã chữa trị cho thân thể này một chút.

Tuy đã không còn nghiêm trọng, nhưng cũng vẫn rất yếu.

"Chưa đói bụng." Mộ Ngôn ho khan vài tiếng, sau đó ôn hòa cười với hắn, "Làm phiền ngươi."

Cô vừa cười lên, khuôn mặt nhợt nhạt hơi ửng đỏ, đường nét gương mặt tinh tế như yêu tinh.

Quý Lan Âm bị sáng lòa cả mắt, chợt ngẩn người ngó Mộ Ngôn lom lom.

Ngay cả Mộ Ngôn nói chuyện cũng đã quên đáp lại.

Một phút đồng hồ..

Hai phút..

Nụ cười của Mộ Ngôn đã hơi đơ, hỏi, "Đẹp không?"

Quý Lan Âm theo bản năng gật đầu.

Vốn dĩ do nàng đẹp nên hắn mới cứu nàng.

Độc thoại nội tâm của Quý Lan Âm điềm nhiên vang lên trong đầu của Mộ Ngôn.

Nghe thấy Quý Lan Âm cos, Mộ Ngôn: "..."

Giữ vững nụ cười nhạt.

Tại sao cô lại biết Quý Lan Âm đang suy nghĩ cái quỷ gì?

Không lẽ do thân thể này có khả năng đặc biệt?

Quý Lan Âm hoàn hồn, tức thì mặt ửng đỏ, "Cô, cô nương tên gọi là gì?"

Mộ Ngôn hơi hé môi, ngừng từng tiếng, "Mộ Ngôn."

"Mộ Ngôn." Quý Lan Âm lặp lại một lần.

Mặt hắn toát ra nụ cười mê người, người đẹp, tên cũng hay.

Vui vẻ!

Mộ Ngôn: Cảm ơn khích lệ.

Quý Lan Âm ngồi ở mép giường, Mộ Ngôn đáp lời với hắn nên hắn thẹn thùng cứ cúi gầm mặt.

Khi hắn cúi đầu, ấn ký kim sắc nơi cổ chợt loé lên mấy cái, tự nhiên mà bị bại lộ.

Mộ Ngôn bị ánh sáng đó xông thẳng vào mắt, định thần nhìn lại, vẻ mặt cô thoắt cái biến đổi.

Duỗi tay giữ chặt Quý Lan Âm, Quý Lan Âm còn chưa kịp phản ứng, đã đâm xầm vào một cái ôm ấm áp.

Đôi mắt Quý Lan Âm mở to thêm, vẻ mặt sửng sờ, Mộ Ngôn thì đưa tay muốn vạch xuống cổ áo của hắn để xác nhận mình có nhìn lầm hay chăng.

Nhưng Quý Lan Âm phản ứng vô cùng nhanh, túm lại tay của Mộ Ngôn.

Hắn thẹn đỏ cả mặt, quýnh quáng đứng dậy, "Không, không thể."

Mộ Ngôn nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào sau gáy của Quý Lan Âm, tay giật lại.

Giật không ra.

Cô cảm thấy giờ mình cần bình tĩnh, nên trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa và vô hại.

Mặt mũi tinh tế, giống như từ trong tranh bước ra.

Cô nói, "Ngoan, đừng động đậy, để ta nhìn một cái thôi."

Tiếng cô lặng lẽ và dịu dàng, Quý Lan Âm nghe mà ngẩn cả người.

Nhất thời không chuẩn bị, lại bị Mộ Ngôn kéo qua.

Nhưng anh chàng thô lỗ này hoàn hồn lại rất ư là nhanh.

Mộ Ngôn vừa định vạch cổ áo hắn lần nữa, hắn đã nắm tay Mộ Ngôn lại.

Mộ Ngôn: "..."

Đôi mắt Quý Lan Âm như ngập nước, nhìn Mộ Ngôn, tiếng nói chuyện đã lắp bắp, "Không, không được."

"Ta chỉ nhìn một cái."

Mộ Ngôn quay qua lại muốn vạch áo Quý Lan Âm, nhưng người này quá sức trâu, Mộ Ngôn không thể cử động nổi dù chỉ một chút.

Rồi Mộ Ngôn nhìn thấy Quý Lan Âm hít sâu một hơi, đôi mắt lung linh như muốn tràn ra nước.

Trông hắn có vẻ rất thẹn thùng, vùi đầu vào ngực Mộ Ngôn, thổn thức, "Không, không được, tuy nói ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, nhưng, nhưng hiện tại còn sớm quá."

Thiếu niên thẹn thùng cắn môi, "Cha nói, thành thân rồi mới được."

Mộ Ngôn: "..."

Hắn là ma quỷ đi!

"Ta nhìn thấy có con sâu ở trong cổ ngươi, muốn xem thử một cái." Mộ Ngôn mặt không đổi tim không đập, nói lung tung.

Thiếu niên nghe vậy, đôi mắt nhỏ quét ngang người Mộ Ngôn, sau đó bốp một tiếng, cho Mộ Ngôn một bạt tay nhỏ, không dùng nhiều sức.

"Ghét, nàng dùng cớ này lừa bao nhiêu nam tử rồi."

"Lưu manh."

Mộ Ngôn: "..."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 92: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 7

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn đầu hơi lệch một bên, vẫn giữ nguyên động tác cũ.

Vẻ mặt cô cũng bảo trì ở trạng thái dại ra.

Mất rất lâu sau, cô mới tìm lại giọng nói của mình.

"Thành thân?"

Quý Lan Âm nghiêm túc gật đầu, liếc mắt đưa tình với Mộ Ngôn, tỏ vẻ nghiễm nhiên như đang nhìn thê tử của mình vậy.

"Ta cứu nàng, mệnh của nàng là của ta."

"Cha nói, ân cứu mạng, đáng nên lấy thân báo đáp, nàng phải cưới ta a."

Quý Lan Âm nói như đương nhiên.

Chính hắn cũng cảm thấy không có gì không ổn.

Mộ Ngôn: "..."

Ân cứu mạng là phải lấy thân báo đáp, thật là đương nhiên.

Mộ Ngôn cảm thấy đầu đau quá, cưới thì cưới đi, cô đâu có sợ.

Ánh mắt cô lại ngó về hướng gáy của Quý Lan Âm, tay còn chưa kịp thò qua, đã bị Quý Lan Âm chụp một cái bốp.

Không nhẹ không nặng, lại làm tay Mộ Ngôn đỏ lên.

Mộ Ngôn: "..."

Quý Lan Âm phản ứng lại, đỏ khuôn mặt lui ra khỏi lòng Mộ Ngôn, rồi sau đó trừng mắt với cô.

Nói thật, nếu không phải thân hình Quý Lan Âm còn tính nhỏ nhắn, da mặt hắn và da sau cổ không đều màu, khuôn mặt còn có vẻ thô ráp, trông thật giống anh nông dân.

Cho nên, nét mặt Mộ Ngôn khá phức tạp.

Khuôn mặt này rốt cuộc đã bao lâu chưa rửa rồi?

Mấy ngày sau đó, Mộ Ngôn uống thuốc để sống, cộng thêm dùng mọi cách để nhìn được gáy của Quý Lan Âm.

Nhưng mỗi lần đều bị kết thúc bởi một cái tát.

Cố tình Mộ Ngôn lại như một con gà bệnh, bởi thế đã tạo nên một cục diện --

Quý Lan Âm ăn đậu hủ của Mộ Ngôn đủ kiểu, còn Mộ Ngôn muốn xem gáy của Quý Lan Âm một cái thì lại bị một cái tát chụp văng.

Mộ Ngôn: "..."

Kẻ trước kia từng tát tay cô, căn bản không có!

Nhưng mà, bị khi dễ đến mức ấy, Mộ Ngôn vẫn có thể giữ nụ cười.

Có thể thấy được tính tình của cô tốt tới mức độ thần kỳ nào rồi.

Đương nhiên, nguyên nhân nói đúng hơn là do, linh hồn của cô không trọn vẹn.

Sau nửa tháng tu dưỡng, Mộ Ngôn đã có thể bước xuống giường.

Trong những ngày này, vì chỉ có một cái giường nên Mộ Ngôn và Quý Lan Âm phải ngủ cùng nhau.

Lại do cô uống thuốc nên Mộ Ngôn mỗi ngày ngủ sớm hơn Quý Lan Âm, dậy muộn hơn Quý Lan Âm.

Nên cũng hoàn toàn không nhìn được ấn ký phía sau cổ Quý Lan Âm rốt cuộc có phải là cái cô nghĩ hay không.

Mộ Ngôn vịn khung cửa, đứng ở cạnh cửa, nhìn ra ngoài.

Quý Lan Âm ở là một gian nhà gỗ nhỏ, thập phần đơn sơ.

Trong viện trừ bỏ cỏ dại thì cũng chả có cái gì.

Bên cạnh gian nhà chính có một gian phòng bếp làm từ cỏ rơm khô.

Lúc Mộ Ngôn đi ra, nơi xa vừa lúc Quý Lan Âm đang cõng rổ, cả người nhếch nhách trở về.

Quý Lan Âm và Mộ Ngôn đưa mắt nhìn nhau.

Mặt hắn sửng sờ, nhìn Mộ Ngôn.

Trên người Mộ Ngôn mặc một bộ bố y trường bào màu xám, tóc đen chưa buộc, ba ngàn sợi tóc khoác sau người.

Mi mực như họa, đứng ở nơi đó tựa như một bức tranh thủy mặc.

Gương mặt cô vẫn như cũ nhìn nhợt nhạt, khóe môi là nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại mang vẻ xa cách, hửng hờ.

Mộ Ngôn liếc nhìn Quý Lan Âm thì thấy Quý Lan Âm vứt bỏ đồ trong tay lao nhanh về phía cô.

Mí mắt Mộ Ngôn giật mạnh, có dự cảm chẳng lành.

Còn chưa bắt đầu lui về sau, trên người đã nặng trĩu, một mùi bùn đất ập đến.

Mộ Ngôn có chút hold hông nổi, tại vì cả người Quý Lan Âm đều treo hết lên mình cô.

Chân cô mềm nhũn, ngã về sau, đặt mông ngồi bệch dưới đất.

Thế nên đã trở thành, Quý Lan Âm cưỡi ngồi trên người Mộ Ngôn.

Mộ · chíp bông · Ngôn: "..."

Mông của cô!

Mộ Ngôn hít sâu một hơi, khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt, trọng lực nặng như vậy.

Làm cô hơi khó chịu.

Tuy nhiên, người ở trong lòng lại toàn thân lạnh lẽo, run rẩy lợi hại.

Lông mày Mộ Ngôn cau lại, đưa tay vịn lên vai Quý Lan Âm.

Tay cô vừa mới chạm vào vai Quý Lan Âm, một số hình ảnh đã nhao nhao truyền vào não Mộ Ngôn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 93: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 8

[HIDE-THANKS]
Trong hình ảnh là Quý Lan Âm đánh nhau với người ta.

Quý Lan Âm lên thị trấn giúp Mộ Ngôn mua thuốc, trên đường đi gặp một nam một nữ, một nam một nữ này ăn mặc cẩm y ngọc phục, đeo vàng nạm bạc.

Trên mặt chỉ thiếu không viết lên mấy chữ nhà tao giàu.

Một nam một nữ này nhìn thấy Quý Lan Âm, thì nữ vẻ mặt tươi cười dâm đãng, động tay động chân với Quý Lan Âm.

Nam thì ôm ngực châm chọc Quý Lan Âm xấu xí, tỷ hắn ta coi trọng hắn là phúc khí của hắn.

Vì thế trên đường cái đã trình diễn một tuồng cường đoạt dân nam.

Mí mắt Mộ Ngôn giật giật, nữ kia tuy người mập như con heo, vừa xấu vừa khó coi.

Nhưng nhan sắc của Quý Lan, cũng đâu có đẹp đến mức ra ngoài đường bị cường đoạt dân nam.

Tuy nhiên hình ảnh kế tiếp, lại khiến Mộ Ngôn bị sét đánh hơn.

Quý Lan Âm hiển nhiên không yếu ớt như nam tử bình thường.

Hắn tuy ngoài mặt tỏ vẻ rất sợ hãi ôm ngực ra dạng đàng hoàng phụ nam thề sống chết không tuân theo.

Nhưng trên tay lại không hề hàm hồ, một lưỡi hái phang thủng một lỗ trên đầu nữ kia.

Trường hợp hoàn toàn rối loạn.

Nữ nhi nhà địa chủ kia trợn hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được, hiển nhiên không ngờ nam tử thân hình nhìn có vẻ nhỏ nhắn, nhu nhu nhược nhược lại bưu hãn như vậy.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quý Lan Âm nhân lúc hỗn loạn nhanh chân chạy về nhà.

Mấy tên gia đinh đó tự nhiên không dám buông tha cho Quý Lan Âm.

Cho nên bèn đuổi theo sau.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao Quý Lan Âm cả người đều lấm lem bùn đất.

Cho nên --

Mi mày Mộ Ngôn giật mạnh, hắn di chứng sợ hãi cũng kéo dài hơi lâu đi..

Hình ảnh nữ nhi của địa chủ ôm gáo vỡ còn ở trong đầu, vứt mãi không đi, Mộ Ngôn hỗn độn trong gió.

Kịch bản rõ ràng không phải như thế.

Tuy vậy, lúc này Mộ Ngôn chợt nghĩ tới lại không phải là đi hỏi Quý Lan Âm đã xảy ra chuyện gì, mà là dời mắt qua phía sau cổ hắn.

Đang lúc muốn duỗi tay ra.

Quý Lan Âm bỗng ngẩng đầu dậy, hốc mắt hắn còn hồng hồng, nhìn chằm chằm vào gương mặt ôn nhu như ngọc của Mộ Ngôn.

Sau đó hung hăng lau nước mắt, nói, "Chúng ta phải chuyển nhà."

Đầu óc nhảy nhanh quá.

Mộ Ngôn còn chưa kịp nhìn gì, đã nghe Quý Lan Âm nói.

Cô nhướng mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên luôn tư thế giữa hai người.

"Chuyển nhà?" Giọng cô hữu khí vô lực, rất rõ ràng là bị Quý Lan Âm đè có hơi đau.

Nhưng mức đè này còn chưa đến độ phải hộc máu, nên Mộ Ngôn đành im lặng nuốt xuống một ngụm tanh ngọt vừa mới trào lên.

Quý Lan Âm hiển nhiên cũng chú ý tới sắc mặt của Mộ Ngôn, hắn lại đỏ hồng mặt, tay lấm lem bùn đất nâng mặt Mộ Ngôn dậy.

Tay hắn vẫn lạnh, run lên nhè nhẹ.

Giọng nói cũng lắp ba lắp bắp, "Ta, ta vừa mới gặp nữ nhi nhà địa chủ, quỷ háo sắc đó muốn phi lễ ta."

"Ta, ta thất thủ.."

Quý Lan Âm cắn nhẹ môi, tựa hồ đang châm chước điều mình nói ra, có thể khiến Mộ Ngôn hiểu lầm hắn quá bưu hãn, không tốt bằng nam tử tiểu gia bích ngọc bình thường hay không.

Nhưng mà châm chước một hồi, hắn vẫn ăn ngay nói thật.

"Ta, ta nhất thời thất thủ, nện thủng đầu ác bá đó."

Thân mình Quý Lan Âm run rẩy, trong đôi mắt như mặt hồ toát ra vẻ sợ hãi.

Để biểu hiện mình sợ hãi, Quý Lan Âm còn ôm cổ Mộ Ngôn, tựa vào trong lòng cô.

Dáng vẻ như lung lay sắp đổ, "Trên đầu ả ta có cái lỗ, xấu quá, ta sợ."

Mộ Ngôn: "..."

Môi cô bất động thanh sắc giật giật.

Cho nên, đó là nguyên nhân cô bị vồ ngã?

Đương nhiên, cũng chưa phải thôi đâu.

Quý Lan Âm còn nghĩ sẵn chuyện sẽ phát sinh mặt sau nữa.

Vẻ nhu nhược, thẹn thùng trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, "Chúng ta phải chuyển nhà, nhà địa chủ đó còn có đứa con trai."

"Nàng đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ coi trọng nàng."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 94: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 9

[HIDE-THANKS]
"..."

Quý Lan Âm nói không sai, ở một vùng quê nghèo hẻo lánh xa cách đô thành này, nhan sắc thân thể này của Mộ Ngôn là thượng thượng đẳng.

Nữ tử đẹp như thế, Quý Lan Âm liếc mắt một cái đã nhìn trúng, huống chi là người khác.

Nhưng mà chuyển nhà..

Mộ Ngôn nhìn lại mình, nhu nhược đến một trận gió cũng có thể thổi bay.

Chuyển nhà, để cô chết ở dọc đường đi.

Mộ Ngôn vỗ vỗ bờ vai hắn, giọng nói có thể coi như nhỏ nhẹ, "Ủy khuất rồi phải không?"

Quý Lan Âm sửng sốt một cái, nhìn Mộ Ngôn.

Mấy ngày nay hắn với Mộ Ngôn cũng không tính giao lưu nhiều.

Mộ Ngôn khí chất, dung mạo như thế, đã không phải tiểu thư nhà bình thường, thân phận nhất định tôn quý.

Ban đầu, Quý Lan Âm ham vui, học dáng vẻ ngượng ngùng của mấy thanh quan ở trên trấn, xem vẻ mặt Mộ Ngôn như bị sét đánh trúng, hắn thật tình càng xem càng cảm thấy Mộ Ngôn đẹp.

Trong lòng cũng càng thêm thích đùa giỡn, thích nhìn Mộ Ngôn bộ dạng phức tạp.

Có điều, lúc hắn vừa về đến nhà thấy Mộ Ngôn đứng thẳng người bên khung cửa, ôn nhu như ngọc, lãnh đạm điềm nhiên.

Chẳng hiểu tại sao trong lòng lại nổi lên ủy khuất.

Bởi thế mới có một màn vồ ngã Mộ Ngôn.

Người này mặt ngoài trông như ôn nhu, trên thực tế rất khó tiếp xúc.

Mấy lần ở chung, đều do hắn chủ động nói chuyện.

Giờ nghe Mộ Ngôn nói lời ấm áp, hắn xác thật ngẩn ngơ người, cơ hồ quên cả giọng nói của mình.

Từ khi Quý Lan Âm hiểu chuyện, đã sống lẻ loi một mình ở trong thôn.

Hắn sống thật sự gian nan, khi còn bé toàn dựa vào người dân hiền lành trong thôn tiếp tế, sau lại trưởng thành, tự mình dựng một gian nhà gỗ.

Hắn chịu đựng cũng nhiều.

Thế nhưng, hắn lớn như vậy, chưa từng có lúc nào, có người nào nhẹ nhàng hỏi, có chịu ủy khuất hay không.

Không biết tại sao, hắn bỗng dưng cũng cảm thấy rất ủy khuất, hắn cũng là nam tử, xảy ra chuyện như hôm nay, hắn tự nhiên sợ hãi.

Nhưng nỗi sợ này bị nén vào lòng, hắn chỉ nghĩ phải làm sao để thoát thân.

Chỉ là hiện tại bị Mộ Ngôn bất ngờ hỏi một câu như thế.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất, sự ủy khuất từ trong lòng thoáng cái xông thẳng lên hốc mắt.

Hốc mắt hắn lại đỏ au, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mơ hồ, nước mắt nóng hổi tuôn trào ra.

Khác với khi nãy giả bộ.

Hắn oa một tiếng trực tiếp khóc lên, nước mắt không cần tiền trào ra.

Ôm cổ Mộ Ngôn hung hăng khóc.

"Ta sợ hãi!"

Thình lình xảy ra một màn khóc to, làm Mộ Ngôn ngớ cả người, vạt áo thì bị ướt sủng, nóng bỏng một mảng.

Lại khóc nữa.

Mộ Ngôn đích xác không hiểu cảm giác ủy khuất ở trong lòng Quý Lan Âm.

Cô hơi bất đắc dĩ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi không phải phang nhân gia một lỗ rồi sao, sợ cái gì nữa?"

"Nàng phi lễ ta!" Quý Lan Âm nghẹn ngào, "Nàng xấu như vậy, còn dọa ta!"

Mộ Ngôn: "..."

Ngươi lớn lên cũng khó coi a.

Lời này Mộ Ngôn không dám nói, bằng không có khả năng sẽ một bạt tay chụp vào mặt, hoặc là bị Quý Lan Âm còn trong kích động bóp chết.

Mộ Ngôn bị hắn giày vò, lại ngồi trên nền đất lạnh băng, thân thể có chút ăn không tiêu.

Cô điềm nhiên nói, "Ta giúp ngươi giáo huấn nàng ta?"

Quý Lan Âm khóc đủ, ngẩng đầu lên, đâu đâu cũng có nước mắt nước mũi, còn dây lên người Mộ Ngôn.

Đôi mắt nhỏ nhìn Mộ Ngôn, nói bằng giọng mũi khụt khịt, "Thôi bỏ đi, ta còn cần nhiều tiền mua thuốc cho nàng lắm."

"Không có tiền để mua quan tài cho nàng đâu."

Mộ Ngôn: "..."

Cô cúi đầu nhìn vạt áo mình ướt sủng một mảng lớn, còn có dịch nhầy khả nghi ở trên đó.

Cô hết sức bình tĩnh nhìn Quý Lan Âm, thân thể vừa mới có thể ngồi dậy tất nhiên không đủ để cô chống đỡ lâu như vậy.

Mộ Ngôn một tay chống mặt đất, xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan truyền đến tận ngũ tạng lục phủ.

Cô có chút bất đắc dĩ duỗi tay lau nước mắt trên mặt Quý Lan Âm, "Không cần quan tài, đem ta hỏa táng là được."

Mộ Ngôn điềm nhiên cười, nụ cười hơi có vẻ quỷ dị khó có thể nói rõ, nếu như bị tiểu yêu tinh này đè chết, cô sẽ chết không nhắm mắt.

Rồi sau đó, té xĩu ở trong ánh mắt sửng sờ của Quý Lan Âm.

Quý Lan Âm: "..."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 95: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 10

[HIDE-THANKS]
Ở trong tíc tắc Mộ Ngôn ngã xuống, Quý Lan Âm vội vàng nhoài người tới bảo vệ đầu của Mộ Ngôn.

Tư thế của hai người lại càng thêm ái muội.

Quý Lan Âm tự mình thẹn thùng đỏ thẫm mặt, rồi vô cùng cẩn thận hôn lên mặt Mộ Ngôn một cái.

Sau đó hi hi cười, hết sức vui vẻ.

Thê chủ này mình nhặt, quá tốt.

Nhưng nhoáng cái, hắn lại buồn rầu, hắn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Mộ Ngôn.

Trên người của Mộ Ngôn bị hắn lăn lộn đầy bùn đất, vừa nước mắt lại vừa nước mũi.

Khẳng định là phải thay y phục.

Chỉ là y phục..

Quý Lan Âm từ Mộ Ngôn trên người đứng dậy, thật cẩn thận che chở Mộ Ngôn, đôi mắt trong veo loé loé.

Giống như đang sáng lên.

Hắn hết sức thẹn thùng, cắn môi do dự vài lần.

Cuối cùng, định chủ ý.

Thê chủ của hắn lớn lên đẹp như vậy, đám quỷ sứ muốn tranh với hắn khẳng định nhiều.

Quý Lan Âm cảm thấy mình phải làm chút gì đó.

Càng nghĩ Quý Lan Âm càng cảm thấy đúng, rồi hắn giống như đồng ý mà gật đầu, sau đó bế ngang người Mộ Ngôn lên.

Quý Lan Âm sức lực không yếu, có thể nói do từ nhỏ làm việc đồng án nặng nhọc tạo nên.

Cộng thêm trọng lượng của Mộ Ngôn cũng không nặng, cho nên bế cô lên dễ như trở bàn tay.

Quý Lan Âm đầu tiên là đặt Mộ Ngôn lên giường, sau đó đi chuẩn bị nước ấm.

Hắn bưng nước ấm đi vào, đỏ mặt duỗi móng vuốt về phía Mộ Ngôn.

Nhắm mắt lại hai ba năm cái đem y phục của Mộ Ngôn cởi sạch.

Hắn hơi hé hai mắt, đập vào mắt là một mảnh da thịt trắng muốt như tuyết của Mộ Ngôn.

Quý Lan Âm ầm một cái mặt đỏ bừng, giống như quá trình nung thức ăn trong nồi áp suất vậy, từ từ nóng lên.

Hắn vội vã rời đi hai mắt.

Nhưng ở trong lúc thay y phục cho Mộ Ngôn, đôi mắt nhỏ sẽ lại thỉnh thoảng nhìn Mộ Ngôn một cái, rồi nhanh như chớp rời đi.

Sau khi làm xong hết thảy, Quý Lan Âm lại nhanh chóng đi mời đại phu tới.

Đại phu này cũng là đại phu y thuật tốt nhất trong thôn, cùng Quý Lan Âm có quen biết.

Đại phu là nữ nhân sắp bước vào tuổi lão niên, bà cõng hòm thuốc, bị Quý Lan Âm vừa lôi vừa kéo vào nhà.

Vô cùng bất đắc dĩ.

"Nhị Ngưu, bình thường cũng đâu thấy con có lòng tốt như vậy."

"Giờ với nữ tử không rõ lai lịch này lại để bụng như thế." Nữ đại phu bất đắc dĩ nhìn Quý Lan Âm.

Bà nhìn Quý Lan Âm lớn lên, đứa nhỏ này cuộc sống không quá dễ dàng bà cũng biết.

Cho nên cả giúp Mộ Ngôn xem bệnh bà cũng không lấy tiền.

Quý Lan Âm mặt đỏ hồng, nhưng thật không có kỳ ba như ở trước mặt của Mộ Ngôn, ngược lại nhìn có vẻ ngoan ngoãn.

Hắn nhẹ giọng nói, "Nàng là thê chủ của con."

Nữ đại phu tức giận trừng mắt với hắn, "Con nhưng đừng thấy nàng ta đẹp là bị mê choáng váng đầu óc."

"Nữ tử này nhìn y phục diện mạo, đã biết không phải người bình thường, con nhưng có rõ ràng nhà nàng ta ra sao?"

"Ngây ngốc chửa bệnh cho nhân gia, nói không chừng nhân gia cũng chẳng coi con là gì." Nữ đại phu kiến thức nhiều, nói chuyện cũng liền nhiều.

"Nàng ta vừa nhìn đã biết là tiểu thư gia đình giàu có, tiểu thư nhà giàu ở trong nhà hầu phu cũng không biết có bao nhiêu người, người người đều mỹ nhân bích ngọc, con so tự nhiên kém các thiếu gia kiều nộn đó."

"Hiện giờ con cả cuộc sống cũng duy trì không xong, nàng nếu là người tốt, niệm ân cứu mạng, cho con một danh phận."

"Nếu không tốt, con chữa khỏi cho nàng, nàng quẳng con mặc kệ, con phải làm sao?"

Nữ đại phu bắt mạch cho Mộ Ngôn, thở dài nói, "Tiểu thư này thân thể không tốt, phải dùng dược quý để treo."

"Cũng không biết là tiểu thư quý báu nhà ai, thế nhưng còn thân kiều thể nhược hơn cả nam tử." Đại phu nói rất lâu, lời nói thấm thía nhìn Quý Lan Âm.

"Nhị Ngưu, con đã hiểu chưa?"

*
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 96: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 11

[HIDE-THANKS]
Quý Lan Âm gục đầu, cũng không biết có đang nghe hay không.

Sẽ không.

Hắn ở trong lòng nghĩ, nàng cái mệnh là do hắn nhặt được, nếu nàng dám phụ hắn, hắn một lưỡi hái đâm chết nàng thôi.

Nữ đại phu sau khi xem mạch xong thì nói, "Không có trở ngại gì, thân thể quá yếu, bị trúng lạnh, mua ít thuốc làm ấm thân cho nàng là được."

Quý Lan Âm gật đầu.

Nữ đại phu kia nói tiếp, "Mấy hôm trước, ta nghe Vương gia đại nữ nhi có ý với con, hỏi thăm ta về con, con lại một thân một mình, tìm cái chỗ dựa tốt hơn."

"Con nếu có ý, ta có thể làm mai mối cho hai đứa."

Quý Lan Âm ngước mắt, cả đôi mắt ngập nước đều tỏ vẻ ngạc nhiên, "Vương gia đại nữ nhi có ý với con?"

Nữ đại phu gật đầu, cười nói, "Nói đến cũng buồn cười, con cái tính tình hung hãn này, thê gia gần xa đều e sợ con chạy không kịp, Vương gia nữ nhi nghe nói ngày nọ vô tình thấy mặt con một lần, liền bị bệnh tương tư."

Quý Lan Âm chớp nhẹ mắt, cảm thán nói, "Con mị lực lớn đến thế à?"

Hắn tự động xem nhẹ đi hai chữ hung hãn.

Nữ đại phu: "..."

Trên mặt bà hơi tỏ vẻ đồng tình nhìn lướt qua Mộ Ngôn trên giường.

Cũng không biết tiểu thư nhà ai xui xẻo như vậy, bị Quý nhi lang coi trọng.

Nam tử rụt rè ở trên người của nó không thấy một điểm nào cả.

Nữ đại phu thở dài.

Sau đó ôm hòm thuốc thì đi.

Vì thân thể của Mộ Ngôn, Quý Lan Âm cuối cùng vẫn không chuyển nhà.

Ngược lại, cầm xẻng ở trong sân đào một cái hố to, vừa đào vừa thở hồng hộc.

Còn Mộ Ngôn thì mặc một thân vải thô áo tang đồng kiểu với Quý Lan Âm, tóc đen chưa buộc, mi như viễn sơn.

Môi mỏng nhàn nhạt, gợn nên một độ cong ôn nhu.

Bộ dạng của Mộ Ngôn không anh khí lãnh ngạo giống như nữ tử trong nữ tôn, ngược lại giống với nam tử ở đây hơn.

Nam tử ở nơi này đều thiên về loại hình nhu nhược, đi vài bước đường đã lung lay muốn ngã kiểu ấy.

Cố tình Mộ Ngôn cả hai dạng đều chiếm.

Mộ Ngôn dọn băng ghế nhỏ, ngồi ở đằng đó, mí mắt giật giật nhìn Quý Lan Âm đào hố.

"Ngươi đang làm gì?"

Quý Lan Âm đào đào, đào cả mình vào trong hố.

Hắn nghe được tiếng của Mộ Ngôn, vội ngẩng đầu lên, "Đang đào bẫy."

Trả lời xong, Mộ Ngôn thấy hắn lại bắt đầu thở hổn hển đào hố.

Đào suốt một buổi sáng, Mộ Ngôn mơ màng sắp ngủ, bị tiếng gào to của Quý Lan Âm làm bừng tỉnh.

"Mộ Ngôn!"

Mộ Ngôn ngước ngước mắt, nhìn nơi nơi, cuối cùng đưa mắt dừng trên cái hố to trong viện.

Cô đứng dậy, điềm nhiên vỗ vỗ vạt áo, chậm rãi đi đến trước mặt hố.

Đi tới nhìn thử.

Vừa nhìn, khoé mắt cô co rúm lại, Quý Lan Âm đào cái hố sâu hẳn hai mét.

Chạm phải đôi mắt lung linh, ủy khuất hiu hiu của Quý Lan Âm, hắn dùng cánh tay lắm lem bùn đất lau mặt một phen, giọng nói mềm mại, "Thê chủ, ta lên không được."

Mộ Ngôn mặt không cảm xúc: "..."

Thằng đần.

Cuối cùng, Mộ Ngôn vẫn phải tìm sợi dây thừng, cột vào cây cọc gỗ trong viện, bảo Quý Lan Âm tự trèo lên.

Quý Lan Âm trèo lên tới nơi, ngó Mộ Ngôn cười ngây ngô.

Mộ Ngôn không nỡ nhìn thẳng rời mắt đi.

Quý Lan Âm và Mộ Ngôn chiều cao xấp xỉ nhau, thân thể này của Mộ Ngôn không tính quá cao, nhưng thân hình của hắn so với Mộ Ngôn lại còn mảnh khảnh hơn nữa.

Nhìn nho nhỏ một con.

Mộ Ngôn thoáng nhìn khuôn mặt hắn, sau đó tự mình đi bê bồn nước ấm.

Vẫy tay bảo hắn sang.

Quý Lan Âm tung ta tung tăng đi qua, đôi mắt sáng sáng, lông mi hắn vừa xoăn vừa dài, chớp chớp chớp chớp nhìn cô.

"Thê chủ muốn giúp ta rửa mặt sao?"

Quý Lan Âm còn nháy mắt quyến rũ với Mộ Ngôn, giờ phút này mặt hắn dơ hề hề, cứ như vậy nháy mắt.

Có hơi đau mắt

Mộ Ngôn bị giật đến khóe miệng giật giật.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 97: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 12

[HIDE-THANKS]
Cô bị giật đến chả nói nổi lời nào kéo hắn qua, Quý Lan Âm ngoan ngoãn mặc cô bài bố.

Trên người nàng thơm mùi thuốc nhàn nhạt, thật dễ ngửi.

Quý Lan Âm khó được an tĩnh, Mộ Ngôn nhọc lòng mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó giúp Quý Lan Âm rửa mặt.

Da mặt Quý Lan Âm có hơi sạm đen, có điều, đen thì hơi đen nhưng xúc cảm lại khá trơn mượt.

Mộ Ngôn lau vài lần, cả bồn thủy đều đen thui.

Màu da hắn mới bắt đầu trắng lên dần.

Rửa mặt xong, Mộ Ngôn im lặng nhìn Quý Lan Âm.

Rửa sạch sẽ, Quý Lan Âm, cùng khi trước làn da ngâm sạm, Quý Lan Âm, hoàn toàn khác biệt.

Mặt hắn trắng nõn tinh tế, vừa trắng lên, ngũ quan tinh xảo đều lộ ra, thiên về kiểu đáng yêu.

Màu môi đỏ ửng, đôi mắt lung linh nhìn cô, như lấp loé ánh sáng, trong mắt chỉ có mỗi một mình Mộ Ngôn.

Một màn này, nếu đổi bất kỳ một nữ tử nào trong thế giới này, đều sẽ không nhịn nổi, muốn lập tức vồ ngã người trước mặt để hung hăng chà đạp.

Nhưng Mộ Ngôn thì không.

Im lặng nhìn vào nhan sắc chân chính của Quý Lan Âm xong.

Cô ngồi trên ghế con, duỗi tay là có thể chạm đến mặt đất.

Cô chà chà mấy cái, giơ tay thoáng nhìn lại tay mình.

Sau đó không biểu cảm trét mấy cái lên khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của Quý Lan Âm. Chạm phải đôi mắt nhỏ như dại ra của Quý Lan Âm, Mộ Ngôn bình tĩnh buông tay, cười bộ dạng phúc hậu và vô hại, sờ sờ mái tóc đẹp của Quý Lan Âm, "Như vậy càng đẹp hơn."

Quý Lan Âm: "..."

Nam được người mình thích khen mà vinh, những lời này không sai.

Nhưng mà Quý Lan Âm vẫn tức giận phủi tay Mộ Ngôn ra, hừ lạnh một tiếng.

"Ta đẹp không?"

Mộ Ngôn lấy thẩm mỹ của một người đàn ông chân chính ra nhận xét: "Đẹp."

"Vậy nàng hôn ta một cái." Quý Lan Âm chu miệng ra, hướng tới gần Mộ Ngôn.

Hắn cách Mộ Ngôn chỉ một khoảng cách nhỏ, đang sắp hôn đến Mộ Ngôn, lại bị Mộ Ngôn dùng ngón trỏ chống lên trán, Mộ Ngôn đối diện với đôi mắt tủi thân hiu hiu của Quý Lan Âm, mặt không biểu cảm, học giọng điệu thường ngày của Quý Lan Âm, "Ma quỷ, tránh ra."

Quý Lan Âm: "..."

Mặt không cảm xúc gì mà đùa giỡn, thính con mẹ nó to, làm sao bây giờ!

Thê chủ của ta tại sao lại đáng yêu như thế!

Mộ Ngôn: ?

Cô dùng ánh mắt với vẻ quái dị nhìn Quý Lan Âm, bất đắc dĩ giật giật khóe môi, "Ngươi đáng yêu hơn, không cần cảm ơn."

Đáng yêu như quỷ rồi.

Quý Lan Âm sửng sốt, như thế nào ăn khớp với suy nghĩ của hắn như vậy?

Mộ Ngôn thân thể tốt hơn lúc trước không ít, bên trong đình viện, cái hố to kia vẫn còn.

Tùy thời đều đang chờ người nhà địa chủ đến.

Mộ Ngôn người toàn năng ở trong việc nhà nông, cơ hồ là củi mục.

Làm ruộng thao tác này cô trước giờ chưa từng học.

Duy nhất có chút tác dụng đó là, nấu ăn.

Nhưng ở nhà của Quý Lan Âm cả lá xanh cũng không có.

Ngẫu nhiên đều là Quý Lan Âm tự mang thức ăn về.

Trên bờ vai nho nhỏ của Lan Âm, phải gồng gánh rất nhiều thứ, giống như hiện tại, gánh nặng tiền thuốc men của Mộ Ngôn vậy.

Quý Lan Âm không có tiền, thậm chí rất bần cùng, nhưng hắn cắn răng không hề than vãn với Mộ Ngôn.

Chỉ trái một ngụm thê chủ, phải một ngụm kêu cao ngất, dính người đến không chịu nổi.

Nhưng..

Hiện tại thân thể của Mộ Ngôn đã dần chuyển biến tốt đẹp hơn, vậy thì không giống nữa.

Hôm nay, Mộ Ngôn bị một chuỗi âm thanh hùng hùng hổ hổ bên ngoài đánh thức.

Đầu tiên, cô không chút hoang mang, đứng dậy, mặc xong quần áo.

Đi vào đình viện.

Ở trong đình viện, cái hố to nọ đã trống nấp, lúc trước bị Quý Lan Âm che đậy kín mít không dễ nhận ra.

Nay đã mở ra hoang hoác, có người đã rơi xuống.

Mộ Ngôn đứng ở mặt trên bẫy, nhìn xuống dưới.

Rơi xuống hố, chắc hẳn bốn, năm người.

Người chồng lên người, căn bản đếm không ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 98: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 13

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn đứng ở trên, rũ mắt nhìn mấy người, trong lơ đãng đuôi mắt giật giật.

Cô phải khen Quý Lan Âm có dự kiến sẵn, hay là phải châm chọc những người này IQ không đủ dùng đây?

Mộ Ngôn liếc mắt bên trái một cái, bên cạnh hố có dựng một tấm biển.

Mặt trên có mấy chữ --

Phía trước có hố, đi đường vòng.

Tất nhiên đó còn là do Quý Lan Âm đã không chỉ một lần ra cửa rơi xuống hố do chính mình đào ra, cộng thêm chúa tể hệ thống dài đến một giờ giáo dục về giá trị của cuộc sống, Mộ Ngôn mới làm tấm biển này.

Hiện tại --

Mộ Ngôn có chút không nỡ nhìn thẳng.

Mấy tên gia đinh nhìn lên trên xem, ánh mặt trời hắt nắng làm thân hình Mộ Ngôn có vẻ mông lung, mấy ả gia đinh nheo mắt, nhìn mãi hồi lâu, cũng nhìn không ra ai ở đó.

Người ta khoanh tay, biểu cảm nhàn nhạt, mắt cụp xuống có vẻ như đang trông xuống các nàng.

Trông thì không nhận ra nam hay nữ.

Nhưng nhìn thân hình Mộ Ngôn thì có vẻ mảnh khảnh, mấy tên gia đinh tưởng rằng cô là nam tử.

Vì thế bèn cả giận nói, "Ngươi cái thứ cho mặt mũi mà không biết xấu hổ! Thế nhưng còn dám đào hố âm lão tử!"

"Thả lão tử lên, xem lão tử có đánh chết thằng tiện nhân ngươi không cho biết!"

Mộ Ngôn híp híp mắt, trên mặt ý cười như tăng thêm, "Các người đang nói ai?"

Tiếng nói cô nghe hơi khàn khàn, nhưng rõ ràng không phải giọng nam tử.

Mấy tên gia đinh sửng sốt.

Trong đám, tên gia đinh ở dưới cùng, cùng Mộ Ngôn ngó mắt nhìn nhau.

Sau lưng tên gia đinh chợt lạnh, "Nàng là nữ."

Mấy tên gia đinh bỗng chốc ngây người.

"Nữ?"

Nhìn người đứng ở trên đó, trông thật sự có hơi quá ốm yếu rồi, hoàn toàn không phù hợp với diện mạo của nữ tử nữ tôn quốc.

Chỉ là..

Các nàng nheo mắt cẩn thận nhìn lại, hình như, là nữ nhân thật..

Sắc mặt mấy người vèo biến đổi.

Một tên gia đinh trong đó phản ứng siêu nhanh, vội vàng cười, "Không không không, là chúng ta có mắt không tròng, nhận nhầm cô nương thành nam tử."

"Rất xin lỗi, xin lỗi."

"Làm phiền cô nương cứu chúng ta lên, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ đáp tạ cô nương."

Tên gia đinh này thoạt nhìn còn không tính quá ngốc, biết xem người.

Mộ Ngôn nhìn mấy tên gia đinh, cười nhạt một tiếng, "Nga? Tại sao tới đây?"

Vừa hỏi tới việc này, đám gia đinh hăng hái, "Nơi này có chăng người tên Quý Nhị Ngưu, chúng ta là tới tìm hắn."

"Bát phu này hại chủ nhân nhà chúng ta lại còn lặn mất."

Bát phu..

Khóe miệng Mộ Ngôn nhịn không được giật giật, thần con mẹ nó bát phu.

Vì thế Mộ Ngôn mặt không đổi sắc, cứu mấy người này lên.

"Ở đây không có ai kêu Quý Nhị Ngưu."

Mấy tên gia đinh chật vật phủi phủi quần áo của mình.

Nghe Mộ Ngôn nói có hơi ngẩn tò te, ngẩng đầu nhìn mặt Mộ Ngôn, thoắt cái ngây người.

Ở nông thôn hoang dã, có thể tìm ra người đẹp đã không dễ dàng gì.

Nhưng người ở trước mặt này, trông lại còn đẹp hơn cả nam tử, cũng muốn yếu ớt hơn nam tử một chút.

Người này môi mang nụ cười, cứ việc mặc vải thô áo tang, cũng khó nén nổi một thân quý khí, rất có cảm giác như ẩn sĩ ẩn cư nơi núi rừng.

Muốn nói Mộ Ngôn hiện tại gì khác thì không có, chứ bản lĩnh dối gạt nhưng thật ra mỗi tay một tá.

Gia đinh trải qua thăm hỏi một hồi, xác định Quý Lan Âm ở nơi này, nhưng ra đến nơi lại là một nữ tử nhìn rất xinh đẹp.

Bọn gia đinh bán tín bán nghi.

Vì thế hỏi tiếp, "Xin hỏi, tại sao đào một cái hố to như vậy ở trong đình viện làm chi."

Mộ Ngôn nhàn nhạt mỉm cười, ôn hòa như ngọc, "Tại hạ gia cảnh bần hàn, nguồn nước lại cách nơi này khá xa."

"Đêm qua xem thiên tượng, mấy ngày nay đúng lúc mưa rơi nhiều, bèn đào cái hố to để hứng nước."

Mộ Ngôn nói chuyện toàn văn vẻ, khí phách thư sinh, nghe tới đám gia đinh có chút ngốc.

Nhưng vẫn nghe hiểu một ít.

Lại thấy Mộ Ngôn giơ tay chỉ một cái, "Vì để tránh người đến bái phỏng rơi xuống hố, tại hạ đã cố ý dựng lên tấm biển cảnh báo này."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back