Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 109: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 24

[HIDE-THANKS]
Hoàng Diệp Toàn nương nàng ta cũng là người nhìn xa trông rộng, biết con gái mình thật sự quá béo rồi.

Lúc trước cũng từng nghĩ để nàng ta giảm béo, nhưng nề hà nữ nhi quá lì, hoàn toàn không nghe lời.

Nhưng cũng không hiểu vì sao, Hoàng Diệp Toàn tuy ghét Mộ Ngôn, nhưng lại rất nghe lời Mộ Ngôn nói.

Nàng ta giờ trên đầu hãy còn quấn băng gạc, đã bị Mộ Ngôn tra tấn.

Thịt mỡ cả người nàng ta, chạy là bắt đầu rung lên, nhưng hiện tại thế đạo không yên bình, ai biết mấy tên quan binh đó khi nào lại đến bắt người?

Vì giúp nữ nhi mình về sau chạy trốn nhanh hơn một chút, giảm béo từ giờ phải bắt đầu thôi.

Vùng hương dã xa xôi hẻo lánh thế này, tiên sinh dạy học cũng chả có mấy ai, có mấy cái mà trong bụng cũng đựng toàn là bùn đất.

Hoàng Diệp Toàn nương nàng rất rất cao ngạo, chướng mắt đám tiên sinh đó.

Giờ Mộ Ngôn thoạt nhìn trông có vẻ thư sinh văn nhược, là cái loại vào kinh đi thi, trong bụng cũng chứa ít mực nước.

Còn biết tý võ công.

Nên Hoàng Diệp Toàn nương nàng bèn tiêu số tiền lớn mời Mộ Ngôn về.

Địa chủ: Ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền.

Địa chủ này cũng người ngốc, trừ có cái nữ nhi rất biết phá sản ra, thì cũng chẳng giống địa chủ ác ôn ở điểm nào.

Bằng không đám gia đinh cũng sẽ không dễ nói chuyện như thế.

Địa chủ ở nhà một ngày, thấy con gái nhà mình dốc lòng tiến tới như thế, địa chủ nhưng vui nha mừng nha.

Thế nên tay vung lên, cho Mộ Ngôn một tấm ngân phiếu.

Địa chủ nhìn Mộ Ngôn, "Toàn Cơ tiên sinh thân thể trông có vẻ không tốt a, Quý Nhị Ngưu tình hình ta cũng hiểu đôi chút."

Quý Nhị Ngưu..

Mộ Ngôn rùng mình, hồi tưởng lại Quý Lan Âm câu kia --

Người trong thôn yêm đều kêu yêm Nhị Ngưu..

Này nguyên lai không phải nói đùa.

Mộ Ngôn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt cao thâm khó đoán như cũ.

"Cái này thì không nhọc ngài lo lắng, ta trong lòng hiểu rõ."

Địa chủ gật đầu.

Nhìn nhìn Mộ Ngôn, nhịn không được nói, "Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, ta nghe nói thôn lân lân lân lân cận rất nhiều nữ đinh đã bị bắt đi tham gia quân ngũ."

"Không biết khi nào đến phiên chúng ta nơi này, ngươi thân thể này.."

Địa chủ nhìn quét Mộ Ngôn một cái, "Tuyển tự nhiên là không tuyển trúng, phu lang nhà ngươi ngược lại không cần lo lắng."

Tuyển không trúng..

Chúa tể hệ thống: 【 tuyển không trúng?

Không phải đâu, tuyển không trúng còn chơi tòng quân cứu vớt hòa bình thế giới sợi len a!

Địa chủ lấy lòng nhìn Mộ Ngôn, "Diệp Toàn nhà chúng ta nhìn đã biết ngốc, nếu tiên sinh có thể giúp Diệp Toàn nhà ta.."

"Ta sẽ cho người an bài tốt cho phu lang nhà ngươi."

Địa chủ ý tứ bày ngay ra đó, chính là đến lúc đó, muốn Mộ Ngôn đi chung với Diệp Toàn.

Làm tham mưu, nếu có thể trợ Diệp Toàn lập công thăng quan càng tốt.

Đa số tướng quân đều từ trong quân mà ra đó thôi.

Đối với việc này, Mộ Ngôn chỉ cười nhẹ, "Xem lại đi."

Lời này, tuy ba phải cái nào cũng được, lại khiến địa chủ hai mắt sáng ngời.

Có hấp dẫn.

Địa chủ lại nhét cho Mộ Ngôn một tấm ngân phiếu, "Cho ngươi, điều dưỡng tốt thân mình."

Mộ Ngôn cùng địa chủ nhìn nhau.

Địa chủ ném qua ánh mắt ngươi hiểu mà.

Mộ Ngôn ra dáng ra hình đáp lại bằng ánh mắt ta hiểu ta đã hiểu.

Địa chủ: Tiểu muội nha không tệ, có nhãn lực!

Mộ Ngôn từ nhà địa chủ trở về thì trời đã chạng vạng tối.

Đồng thời còn dẫn theo đại phu.

Quý Lan Âm vừa mới đỡ tường định đi uống nước thì thấy Mộ Ngôn, ánh mắt rạng ngời.

Giang hai tay đang muốn ôm Mộ Ngôn.

Đôi mắt lại thấp thoáng thấy đại phu đứng ở phía sau vẻ mặt hơi xấu hổ.

Đại phu này là một nam tử.

Quý Lan Âm không hiểu nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn đón được Quý Lan Âm, chỉ chỉ chổ chân sưng của hắn.

"Nối xương."

Đại phu phía sau phối hợp cho Quý Lan Âm một nụ cười ôn nhu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 110: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 25

[HIDE-THANKS]
Có tiền rồi, Mộ Ngôn mang Quý Lan Âm lên trấn ở, có sẵn tiền, Mộ Ngôn mua cho Quý Lan Âm rất nhiều quần áo đẹp.

Cũng không trang điểm xấu cho Quý Lan Âm nữa, hiện tại Quý Lan Âm, không coi như khuynh quốc khuynh thành, nhưng càng nhìn càng đẹp.

Phù hợp thẩm mỹ về nam tử ở nữ tôn quốc, mới nhìn là loại hình ôn nhu đáng yêu.

Nhưng tính cách thì lại nóng bỏng như lửa.

Lúc nên hung, siêu hung.

Hoàng Diệp Toàn đã biết nàng dâu của Mộ Ngôn chính là người trước kia nàng ta đùa giỡn, sờ sờ gáo mình, nơi đó hãy còn thấy đau.

Nàng ta ấp úng nói, "Ngươi phu lang cũng quá hung đi, không phải sờ tay thôi sao, vậy mà bổ gáo ta luôn."

Sờ tay..

Mộ Ngôn mỉm cười, ôn hòa bảo Hoàng Diệp Toàn lại chạy thêm mấy vòng nữa.

Liên tục vài tháng như vậy, Hoàng Diệp Toàn đã có biến hóa kinh người.

Mỗi lần Mộ Ngôn ở bên cạnh vừa uống trà vừa giám sát Hoàng Diệp Toàn giảm béo, cộng thêm nghiêm trang tẩy não.

Thì Quý Lan Âm đợi ở bên cạnh, hai tay nâng cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mộ Ngôn.

Trong đầu cuồng spam.

Thê chủ sao lại ưu tú như vậy.

Thê chủ sao có thể đẹp đến thế..

Tiểu mê đệ điên cuồng của thê chủ đã online..

Làn tin nhắn thông qua cảm ứng tâm linh truyền tới Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn: "..."

Tiểu tử này nội tâm diễn sao nhiều như thế.

Mỗi ngày mỗi tiêm nhiễm, Quý Lan Âm thế nhưng cũng học được một ít mực nước.

Muốn nói Quý Lan Âm bất đồng với các nam tử khuê các chổ nào, đó là hắn không biết thêu thùa, không biết nấu cơm, nhưng nữ nhân nên biết, hắn tất cả đều có thể làm.

Sức cũng rất trâu.

Lúc vui vẻ, thế nhưng bế hẳn Mộ Ngôn lên.

Ngày hôm nay..

Địa chủ và Mộ Ngôn nói chuyện, Quý Lan Âm ở sau cửa lắng nghe.

Địa chủ: "Ta nghĩ không quá mấy ngày, quan binh sẽ đến trấn này chiêu binh."

"Nhưng thật ra chờ đến, ngươi nhưng minh bạch?"

Địa chủ phải thay con gái không nên thân của mình tính toán.

Chí ít Mộ Ngôn thoạt nhìn có vẻ trí thông minh online, mà nữ nhi ngốc nghếch của bà ta thì một cọng gân cái gì cũng chẳng biết.

Mộ Ngôn không cự tuyệt loại chuyện đôi bên cùng có lợi.

Hoàng Diệp Toàn yêu cầu một tham mưu, mà Mộ Ngôn cần chính là, Hoàng Diệp Toàn tư chất có thể luyện võ.

Hoàng Diệp Toàn nhân phẩm còn tạm ổn, tuy yêu thích nam sắc, nhưng trọng tình nghĩa.

Vừa hay bù đắp cho chổ thiếu hụt của Mộ Ngôn.

Sức chiến đấu cọng bún bằng 5 nha!

Thấy Mộ Ngôn nhẹ như bẫng mà đáp ứng, địa chủ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vỗ vỗ vai Mộ Ngôn, rồi xoay người đi ra ngoài.

Quý Lan Âm nghe rõ hết thảy, hắn từ sau cửa bước ra.

Đôi mắt mỗi thời mỗi khắc đều tỏa sáng giờ phút này có vẻ hiu quạnh mấy phần.

"Nàng phải đi rồi, có phải không?" Quý Lan Âm ngữ điệu bình tĩnh.

Mộ Ngôn gật gật đầu.

"Ta muốn đi theo nàng."

Mộ Ngôn gật gật đầu.

"Ta biết nàng sẽ không đáp ứng.."

Khoan đã..

Tiếng nói Quý Lan Âm bỗng nhiên im bặt, hơi sửng sờ nhìn Mộ Ngôn.

"Nàng đáp ứng?"

Mộ Ngôn gật gật đầu.

Quý Lan Âm suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra lý do để thuyết phục, kết quả còn chưa nói, Mộ Ngôn đã đáp ứng rồi.

Quý Lan Âm: "..."

Hắn tổng cảm giác tiến triển có hơi sai sai.

"Sao lại không đáp ứng?" Hắn không đi theo, cô đi chổ nào cho được.

Thế nên, cuộc tranh chấp trong tưởng tượng của Lan Âm đã không còn, ngược lại cùng ngã xuống giường đàm luận làm sao để Quý Lan Âm thân nam tử được tuyển trúng.

"Ta, ta là nam tử, có thể đi theo nàng?"

Trong đêm khuya, giọng Quý Lan Âm yếu ớt vang lên.

"Không việc gì, chàng có thể mặc nữ trang." Trước ngực lại nhét vào hai cái bánh bao là ổn.

Quý Lan Âm: "..."

Thê chủ, nàng có phải đã tính sẵn hết rồi không.

"Việc như thế không cần tính."

Quý Lan Âm: "..."

Thê chủ là con giun trong bụng hắn sao?

"Vậy, vậy bị phát hiện thì có sao không?"

"Không sao, cùng lắm chết một chập thôi."

"..."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 111: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 26

[HIDE-THANKS]
Chỉ là, bất ngờ luôn nằm ngoài dự tính của mọi người.

Không chờ được đến ngày chiêu binh, trấn nhỏ lại phải chịu tai ương diệt trấn.

Ngày hôm ấy, cung tiễn phi đầy trời, ngọn lửa vàng rực cháy lên.

Trong đêm khuya, trấn nhỏ sức nóng tăng vụt như bay, bên ngoài tiếng mọi người hò hét chói tai chạy đi.

Mộ Ngôn vụt mở mắt ra, ánh lửa đỏ rực phả lên mặt cô.

Khói lửa bịt bùng, chỉ hít vào một cái, cô đã ho sặc sụa.

Mộ Ngôn từ trên giường ngồi dậy, cô giật giật ngón tay, cả người không phát ra nổi sức lực, cô nhíu mày.

Quý Lan Âm rõ ràng cũng nhận ra không ổn, vừa mở mắt, đã nhìn thấy ngoài phòng ánh lửa bịt bùng.

Thế lửa lan ra phi thường nhanh.

Quý Lan Âm tích tắc từ trên giường lủi dậy, cháy rồi!

Hắn níu tay áo Mộ Ngôn bên cạnh.

Lại chạm phải ánh mắt Mộ Ngôn, Mộ Ngôn miệng giật giật, "Trốn đi."

Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân đi đến.

Tiếng bước chân dần đến gần căn phòng, Quý Lan Âm mặt trắng bệch đi, có ngốc cũng hiểu nổi là tình huống gì.

Hắn y theo Mộ Ngôn nói, nhanh chóng từ trên giường bò dậy.

Không nói một lời, thế nhưng trực tiếp cõng Mộ Ngôn lên.

Mộ Ngôn cũng không nói nhiều, nhỏ tiếng bảo Quý Lan Âm cập sát cạnh cửa, trong tay cô không biết từ nơi nào cầm lấy một cây côn.

Mấy bóng người dần dần tới gần, cuối cùng cửa phòng bị đá văng ra.

Mộ Ngôn tay mắt lanh lẹ, thoắt cái cho hai người hai côn lên mệnh môn.

Lực cũng không nhỏ, nện thẳng lên huyệt vị của hai người nọ.

"Bịch."

Hai người ngã xuống, nương ánh lửa, Mộ Ngôn và Quý Lan Âm nheo mắt nhìn, là hai hắc y nhân với thanh đao đẫm máu.

"Chạy."

Gần như chỉ một chữ, Quý Lan Âm liền chạy vèo ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều hắc y nhân đang tra xét từng gian phòng một.

Trông vẻ là bọn họ muốn đồ trấn, một người sống cũng không buông tha.

Mộ Ngôn từ trên người Quý Lan Âm bước xuống, ôm ngực bình tĩnh một lát, sau đó dắt tay Quý Lan Âm nhanh chóng trốn ra ngoài.

Thành công né khỏi mấy hắc y nhân.

Đầu ngón tay Quý Lan Âm hơi lạnh, lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như thế.

Mộ Ngôn và Quý Lan Âm còn ở trong nhà địa chủ, không mất bao lâu thì gặp Hoàng Diệp Toàn cả người đầy máu đang chống chọi với hắc y nhân.

Hắc y nhân nọ võ công ở trên Hoàng Diệp Toàn, không quá mấy chiêu, Hoàng Diệp Toàn trên người đã tăng thêm vài vết thương.

Mộ Ngôn xoay người muốn đi, lại vừa vặn đối mặt với hắc y nhân đang cầm thanh đao chỉa vào cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Ngôn im lặng một phút, giơ tay lên cao, tỏ vẻ mình thần phục.

*

Đồ trấn là có mục đích.

Mà Mộ Ngôn, Hoàng Diệp Toàn và Quý Lan Âm vừa khéo chính là ba người cuối cùng còn tồn tại.

Hoàng Diệp Toàn bị thương khắp người, hơi thở thoi thóp.

Nằm ở một bên.

Trấn nhỏ mịt mùng ánh lửa, mấy hắc y nhân gác đao lên cổ Mộ Ngôn và Quý Lan Âm.

"Hỏi ngươi mấy câu.."

Tiếng nói trầm đục khàn khàn, từ miệng một nữ nhân vọng lại.

Mộ Ngôn vẫn không nhúc nhích, mấy lưỡi đao này sắc bén vô cùng, tùy tiện chạm một tý cũng sẽ rạch một đường.

Người cầm đầu mở ra bức họa.

Mặt trên họa là một nữ nhân huyền y mặc bào.

Đúng là Thẩm Bạch.

"Từng gặp người này chưa?" Giọng nữ lạnh băng vang lên.

Mộ Ngôn không chút xíu ngập ngừng nào, gật đầu.

Tên cầm đầu vốn định giết Mộ Ngôn, nhưng nào ngờ, Mộ Ngôn lại gật đầu.

Tên cầm đầu mắt sáng lên, "Ả ta hiện giờ ở đâu?"

Mộ Ngôn liếc liếc thanh đao đặt trên cổ cô.

Tên cầm đầu ngầm hiểu, phẩy phẩy tay, cho người thu đao lại khỏi cổ Mộ Ngôn.

"Phải nói cho rõ ràng rành mạch."

Tên cầm đầu nhướng mày, nhìn về phía Quý Lan Âm, "Đó là phu lang của ngươi, nhưng thật ra khuynh quốc khuynh thành.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 112: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 27

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn nhìn sang, tên cầm đầu giọng nói bỗng ngưng bật lại.

Chỉ bâng quơ liếc nhẹ một cái, tên cầm đầu đã cảm thấy có chút khủng hoảng, giống như bị thứ gì đó theo dõi.

Rất lâu sau, Mộ Ngôn che miệng ho nhẹ.

"Nữ tử này sao, mấy ngày trước ở trên tiểu trấn bắn chết mấy hắc y nhân.."

"Nàng ta ở đâu!" Lời còn chưa nói xong, tên cầm đầu đã cấp bách cắt ngang lời Mộ Ngôn nói.

Mộ Ngôn chậm rì rì nhìn ả, không nói tiếng nào, tựa hồ đang đợi ả nói xong.

Bầu không khí yên tĩnh vài giây, sau lưng, trấn nhỏ dần bị một trận lửa lớn chôn vùi, Quý Lan Âm đầu hơi cúi thấp, bị một đám nữ nhân ghì nặng bên cạnh.

Khuôn mặt nhỏ của hắn hơi tái, lại một tiếng cũng không dám thốt ra.

Tên cầm đầu còn cùng Mộ Ngôn nhìn nhau.

Mãi một hồi lâu, Mộ Ngôn mới chậm rãi mở miệng, "Ngài còn gì muốn hỏi nữa? Nếu có thể, xin để ta an tĩnh nói xong, cảm ơn."

Tên cầm đầu lông mày dựng ngược, "Ngươi còn rất ngang!"

Mộ Ngôn lại ho thêm cái nữa, cô hít phải một ít khói, lồng ngực rất đau.

Quý Lan Âm ngước lên nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện.

Mộ Ngôn ra hiệu với Quý Lan Âm, chứng minh mình không có việc gì.

Cô giọng hơi khàn, "Cũng đỡ đỡ, chỉ ngang thường thôi."

Thanh đao lại lần nữa gác qua cổ Mộ Ngôn.

Nhưng cô cũng chả thèm nhìn một cái, nhạt giọng nói, "Nữ tử này khí độ bất phàm, ngày ấy vừa lúc cùng phu lang đi dạo phố, ta thấy được."

"Ở đâu.."

Tiếng nói Mộ Ngôn tạm dừng, hơi nhoẻn lên chút ý cười, "Ta thân thể không tốt, nhưng tin tức còn khá linh thông."

Đám người này, không phải cùng một nhóm, đồ trấn cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.

"Nếu như, đoán không sai, nàng ta chính là tứ vương gia Bắc Nhạc Quốc, Thẩm Bạch."

Người nọ kinh ngạc nhướng mày, nhìn Mộ Ngôn vẻ mặt biến hóa hẳn, "Ngươi biết?"

Mộ Ngôn cười nhạt nhìn trả lại.

Thua người không thể thua thế, trước nói dối đã, viên tròn lại sau.

Có quan hệ tới Thẩm Bạch, lại đang tìm Thẩm Bạch, còn với khí thế này, là kẻ thù.

Có điều, tên cầm đầu cũng không phát hiện, ả ta hỏi Mộ Ngôn Thẩm Bạch ở đâu lâu như vậy, Mộ Ngôn nhìn như trả lời, trả lời lại không theo ả ta hỏi.

Chỉ dăm ba câu, đã để lộ mình thân phận không bình thường, còn có vẻ rất trâu bò nữa.

Tên cầm đầu lập tức hứng thú lớn dần với Mộ Ngôn, rốt cuộc nông thôn tích dã thế này, sẽ có một nữ tử tư dung, khí độ bất phàm, gặp nguy không loạn, dung mạo còn có thể sánh với nam tử đích xác rất kỳ quái.

Tên cầm đầu chuyển ánh mắt qua người Quý Lan Âm, chậm rì liếc nhìn mấy cái.

Sau đó vung lên bàn tay to, "Mang đi hết!"

Hoàng Diệp Toàn cả người đầy thương, hơi thở thoi thóp cũng nhân tiện bị mang theo.

Hoàng Diệp Toàn võ công không kém, có giá trị lợi dụng.

*

Đi liên tiếp hai ba ngày, Mộ Ngôn cũng biết thân phận mấy người này.

Trấn nhỏ là nằm ở chỗ ranh giới Đông Ngô, còn những kẻ này là người trong triều đình.

Hiện nay hai nước giao chiến, Đông Ngô ở vào nước yếu thế, cũng vừa lúc là quốc gia của nữ chính.

Về phần nguyên nhân đồ trấn, thì có hơi phức tạp.

Thẩm Bạch trà trộn vào quốc gia của nữ chính, nhân tiện tính kế nữ chính một phen, còn đoạt nam nhân của nữ chính.

Mà Thẩm Bạch nhãn tuyến vừa hay ở trong trấn này, thà giết sai một ngàn cũng sẽ không bỏ sót một người.

Đám người Mộ Ngôn, có thể nói là bia đỡ đạn bị lôi vào trong cốt truyện chủ tuyến.

Chúa tể hệ thống thổn thức một phen, 【mảnh linh hồn của cô làm gì không thể, sao cứ phải đóng vai ác. 】

Chúa tể hệ thống cũng không mong cách cốt truyện chủ tuyến của vị diện này quá gần.

Tuyên bố nhiệm vụ cũng không dây vào vai chính như ở vị diện trước.

Nó ở trong các vị diện tìm kiếm một nhân vật người qua đường thôi, kết quả mảnh linh hồn so với bản thể còn ngầu hơn, trực tiếp dỡ ngói thành vai ác.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 113: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ Thê chủ động phòng đi 28

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn cũng không nói lời nào, chỉ hỏi chúa tể hệ thống thêm một ít thông tin về Thẩm Bạch.

Nói như thế nào --

Cái mảnh linh hồn này có vẻ phóng đãng không kềm chế, thủ đoạn tàn nhẫn, âm hiểm xảo trá, thanh danh không coi là tốt.

Mộ Ngôn sau khi biết thông tin về Thẩm Bạch, trong mắt không tỏ rõ vẻ gì, chỉ nhạt giọng nói một câu, "Cũng không biết độ phù hợp là bao nhiêu."

Chúa tể hệ thống: 【? 】 độ phù hợp gì?

Quý Lan Âm và Mộ Ngôn đi tương đối gần, vẫn luôn im lặng chiếu cố Mộ Ngôn.

"Sợ không?" Mộ Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Quý Lan Âm khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ của hắn vẫn còn hơi tái xanh.

Mấy ngày nay vẫn luôn băng rừng mà đi, Mộ Ngôn vốn thân thể không tốt lại trông càng hư nhược.

Nhưng do trước đó cô khiến người cầm đầu nhìn thấy giá trị và lợi ích có thể đạt đến trên người mình.

Nên tên cầm đầu mới không giết Mộ Ngôn.

Chỉ có điều Quý Lan Âm, một nam tử xinh tươi mọng nước đi giữa một đàn nữ nhân thì có vẻ không ổn rồi.

Tuy rằng Mộ Ngôn đem Quý Lan Âm bảo vệ rất kỹ, nhưng lại chắn không được ánh mắt trần trụi của những người đó nhìn Quý Lan Âm.

Đêm hôm đó, mấy người tìm được một căn khách điếm.

Xếp đặt đang trong khôi phục Hoàng Diệp Toàn và Mộ Ngôn cùng một gian phòng, cũng không biết có phải cố ý hay không, lại phân Quý Lan Âm một mình một gian.

Mộ Ngôn tự nhiên chú ý điểm này, vành môi chợt nhoẻn một nụ cười tăm tối, lại không nói gì.

Trước nhiều cặp mắt nhìn, Mộ Ngôn sờ đầu Quý Lan Âm, "Đừng sợ, ai động chàng thì giết ả, rõ chưa?"

Cô chuyển thanh chủy thủ trong tay cho Quý Lan Âm, giọng nói ôn nhu, rồi lại rét lạnh không sao tả nổi.

Lúc Mộ Ngôn đưa chủy thủ, là ở góc chết, đám người đó nhìn không tới.

Một nam nhân mà thôi, tên cầm đầu hiển nhiên cũng có ý, nên đối với việc này cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.

Quý Lan Âm giấu chủy thủ dưới tay áo, đôi mắt to tròn toát ra vẻ lạnh lẽo.

Hắn gật đầu.

Hoàng Diệp Toàn thương cũng gần như tốt lên.

Những người này lấy thái độ phế vật lợi dụng cho đủ, mà lưu trữ Hoàng Diệp Toàn.

Chiến loạn, nhân thủ bức thiết thiếu, tên cầm đầu rõ ràng muốn đem Hoàng Diệp Toàn ném vào trong quân.

Ở trước lúc đó, tên cầm đầu không chỉ một lần tẩy não cho Hoàng Diệp Toàn.

*

Đêm, lặng thinh buông xuống.

Quý Lan Âm nằm ở trong phòng, tay nắm gắt gao thanh chủy thủ Mộ Ngôn đưa hắn.

Lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra.

Tay Quý Lan Âm nắm chặt thanh chủy thủ, ánh đao sắc bén thoáng chốc loé lên, lúc đang muốn đâm về phía người nọ.

Cổ hắn đau nhói, chủy thủ trượt khỏi tay, thân hình mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ngay khi hắn muốn rơi xuống, bóng đêm dần hiện ra một bóng người, một tay đón lấy Quý Lan Âm.

Bế ngang người.

Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy tiếng người nọ lạnh lùng, khát máu.

"Giết sạch."

Thanh âm đó thoáng nhẹ, chỉ thấy vài cái bóng nhoáng lên trong đêm tối.

Rồi để lại một phòng an tĩnh.

Cửa sổ bị gió thổi ra, ánh trăng óng ả chiếu lên thân người nọ.

Lại chỉ có thể thấy thấp thoáng khuôn mặt nghiêng của người đó, môi mỏng khát máu.

Thẩm Bạch rũ mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn người trong lồng ngực.

Tà tứ vểnh môi, tiếng nói lười biếng lại rất đủ trầm thấp, "Thật khéo, lại gặp mặt."

Đáp lại nàng ta, chỉ là một phòng yên tĩnh.

Đêm nay, chú định không bình tĩnh.

*

Ba năm.

Đông Ngô Bắc Nhạc đã giao chiến ba năm.

Ba năm này, dân chúng lầm than, nạn đói nghiêm trọng.

Hiện giờ, Đông Ngô thình lình xuất hiện một vị tướng quân danh dương thiên hạ, đánh đâu thắng đó.

Tướng quân đi theo bên mình một vị bạch y khanh tướng.

Từ đó về sau, Đông Ngô chiến thắng liên hồi.

Tướng quân mặt đeo mặt nạ bạc, võ công cao cường.

Về phần bạch y khanh tướng, nữ sinh nam tướng, trích tiên như ngọc, khi nói khi cười đều tác động tâm hồn người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 114: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 29

[HIDE-THANKS]
Chỉ có điều, nhị vị này trên chiến trường có chút khác người --

Đặc biệt là vị mỹ nhân khanh tướng như trích tiên nọ càng lạ đời hơn.

*

Cuồng phong bay lượn, cuốn tung cát bụi trên mặt đất.

Trên chiến trường, hai đại quân đang đứng ghìm nhau.

Trung gian chỉ cách một đoạn Sở hà Hán giới, nữ tử trên lưng ngựa, một thân chiến bào đỏ, thân hình cao gầy, tay cầm thương bạc, mặt mang mặt nạ bạc.

Cả người khí thế giết chóc.

Sau lưng nàng ta là một vạn kỵ binh, khí thế bàng bạc.

Quân kỳ Đông Ngô cao cao giương lên, trên bục cao đang đứng một vị váy dài nguyệt bạch, ba ngàn sợi tóc đen chỉ dùng một sợi dây trắng buộc chặt.

Tóc đen theo gió khẽ tung bay, tay nàng ta cầm quạt lông, ôn nhu như ngọc.

Khuôn mặt tinh tế như tác phẩm nghệ thuật mà thượng thiên để lại, cánh môi khẽ hếch, dáng vẻ bày mưu lập kế.

Gió hất qua vạt áo, phất phơ như tiên.

Nhưng mà --

Khí thế này, tạo dáng đó, dàn trận này đã bày ra hơn một canh giờ rồi.

Tướng quân đối diện có hơi khó chịu, đứng trên chiến mã, cầm ngân thương, chỉ về phía Mộ Ngôn bên này.

"Mẹ nó, rốt cuộc có đánh không!"

Đứng hơn một canh giờ rồi, hớp gió Tây Bắc một canh giờ, căn cứ theo tinh thần địch bất động ta bất động, nhưng ai ngờ, đối diện thật đúng là cứ bất động.

Cách Sở hà Hán giới nhìn nhau.

Tạo dáng hả? Hù ai thế?

Mỗi một lần đối chiến đều toàn quân bị diệt, nên tướng quân mới tới này, cũng chưa hiểu sâu kịch bản của Mộ Ngôn.

Thế nên --

Tướng quân đeo mặt nạ bạc liếc thủ hạ một cái, thủ hạ hiểu ý, cầm ra một chiếc loa.

"Nghe đây, quân đối diện nhìn qua nhìn qua!"

"Chúng ta Đông Ngô tài nguyên dồi dào, mỹ nam đông đúc, đề nghị ngươi suy xét một chút."

Đối diện: "..."

Đây là bị ngu đi?

Nhưng mà, này còn chưa thôi đâu.

Quân Bắc Nhạc nghe một câu đó như thể bị đánh cho vào đầu vậy, chả hiểu ra làm sao.

Chỉ thấy đội quân đối diện như được huấn luyện, thành thạo, nhanh chóng căng rộng một tấm biểu ngữ đỏ.

Mặt trên viết mấy chữ to ngất trời--

"Chúng ta đều là người ưa chuộng hòa bình, không giết người, không gây sự, ngươi sang đây, chúng ta bảo đảm không giết người!"

Đội quân Bắc Nhạc mặt không cảm xúc đọc xong, trong đầu chúng tướng sĩ, đồng loạt hiện lên cùng một từ.

Con bệnh.

Trên chiến trường không giết người, hù ai chứ!

Tiếp sau đó, một tấm biểu ngữ khác đã xuất hiện.

"Nếu các ngươi không tin, vậy chúng ta chơi một trò chơi đi, tới bắt ta! Bắt được chúng ta, chúng ta để cho ngươi xử lý, hắc hắc hắc!"

Chúng tướng sĩ Đông Ngô mặt không cảm xúc căng rộng tấm biểu ngữ phong tao này.

Mộ Ngôn phe phẩy quạt lông, hơi che nửa khuôn mặt, chỉ chừa một đôi mắt dài ôn nhu xinh đẹp.

Cô hơi quay đầu đi, tấm biểu ngữ ngốc như vậy, tất nhiên không phải cô làm ra.

Chúa tể hệ thống thằng đần ấy cảm thấy trường hợp như thế thập phần hỉ cảm, mảnh liệt yêu cầu làm thế.

Còn tặng kèm biểu ngữ nữa.

Bắc Nhạc tướng quân mặt không chút cảm xúc, "Không nghĩ tới nghe đồn tướng quân Đông Ngô, đánh trận nào thắng trận đó, thế nhưng tầm xàm cỡ ấy."

Tướng quân mặt đeo mặt nạ bạc không phải ai khác, chính là Hoàng Diệp Toàn.

Thời gian ba năm, khiến cô ta thay đổi thật nhiều.

Hiện giờ càng là, toàn thân tản ra một luồng khí tà bĩ, cánh môi dưới lớp mặt nạ cong cong một độ cung hoàn mĩ, "Đánh trận lâu như vậy, nên có chút ý tứ?"

Giọng cô ta khàn khàn.

Đông Nhạc tướng quân hiển nhiên không quá tán đồng, "Hừ, muốn đánh thì đánh, nói nhảm cái khỉ gì!"

Tướng quân vung bàn tay lên, "Xông lên!"

Tức khắc, phía đối diện vang lên một tràng khí thế bàng bạc, sĩ khí xôn xao.

Thế tới rào rạt, vạn mã lao như bay.

Trái lại Đông Ngô bên này, các tướng sĩ mặt không cảm xúc nhìn ngựa phi như bay mà đến, cùng với tro bụi bị dấy lên.

Ngay sau đó, chính ở đường biên giới cách Đông Ngô không quá mười mét.

Thình lình --

Toàn quân tất cả đều rơi xuống hố.

Một cái hố thật to, thật sâu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 115: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 30

[HIDE-THANKS]
Đông Ngô tướng sĩ mặt không cảm xúc nhìn những người đó, từng loạt từng loạt rơi xuống hố.

Cả người lẫn ngựa.

Mộ Ngôn khẽ nhướng đuôi mắt, quạt lông buông xuống, "Ta gấp quá nên quên, rơi xuống sẽ không cẩn thận bị kiếm không có vỏ thọc chết."

Chúa tể hệ thống: 【.. 】

Nhưng đã như vậy, Đông Ngô binh lính bên này còn nhanh chóng nâng hai túi mông hãn dược, sau đó trút xuống hố.

Sau khi xong.

"Báo! Tướng quân! Hố đào đúng chỗ, nhân số đúng chỗ! Mông hãn dược đúng chỗ!"

"Bắc Nhạc cung tiễn thủ đều bị tróc nã, đúng chỗ!"

Hoàng Diệp Toàn vẻ mặt như thường, phất phất tay, "Lui lại."

"Là!"

"..."

Gió lạnh thổi qua chiến trường, trận chiến này còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Hoàng Diệp Toàn quay đầu lại, bèn thấy Mộ Ngôn đứng trên đài cao, lúc này gió thổi vạt áo cô, cho người ta một cảm giác di thế độc lập, phiêu nhiên dục tiên.

Hoàng Diệp Toàn tức giận thoáng nhìn, "Đứng cao như vậy, cũng không sợ trúng gió chết ngươi."

Mộ Ngôn chậm rãi từ trên chiến đài đi xuống, liếc nhìn cái hố to ở sau, thản nhiên nói, "Đi thôi."

Hoàng Diệp Toàn im lặng, đi theo sau Mộ Ngôn.

Cô ký ức hồi tưởng lại ba năm trước.

Cô thương thế đã muốn khỏi, đang dự định đêm đó chạy trốn.

Cũng không biết từ nơi nào toát ra rất nhiều kẻ võ công cao cường như vậy, vừa tới đã muốn lấy mạng bọn cô.

Sau đó --

Hoàng Diệp Toàn ký ức thoáng chút mơ hồ, thế nhưng không nhớ nổi ngày ấy mình như thế nào xông ra.

Chỉ là, sau khi tỉnh lại, hai người đã được người cứu.

Mộ Ngôn thương còn nặng hơn Hoàng Diệp Toàn.

Điều dưỡng suốt hai năm mới tốt lên một chút, sau đó hai người liền vào trong quân.

Lại nói tiếp, Hoàng Diệp Toàn uổng có một thân võ công cao cường, lại chưa từng giết một ai.

Gì chứ, ngươi nói cô ta đánh trận nào thắng trận đó từ đâu ra?

Đánh ra a.

Cũng không biết Mộ Ngôn là ai, một thân bản lĩnh hết sức quái dị.

Lúc Hoàng Diệp Toàn hỏi, Mộ Ngôn chỉ thản nhiên nói, chỉ là một ít kỳ hoàng chi thuật mà thôi.

Đánh trận liên tục một năm, thắng là thắng vài trận, mỗi một trận quân đối diện đều toàn quân bị diệt.

Chẳng qua..

Những người đó cũng không phải bị giết, mà là bị nhốt ở một nơi.

Nơi đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

Theo lời Mộ Ngôn nói là kế sách dụ địch.

Đánh hai ba trận, chính là cứ vậy đánh tới.

Nhưng mà, Hoàng Diệp Toàn vẫn luôn biết, sau ngày đó ba năm trước, cô ta đã không còn gặp lại Quý Lan Âm.

Cũng không nghe Mộ Ngôn nhắc đến Quý Lan Âm.

Hoàng Diệp Toàn nghĩ rằng Quý Lan Âm đã chết.

Mộ Ngôn và Hoàng Diệp Toàn ở tuốt nơi biên giới, cũng bồi dưỡng ra một chi đội ngũ huấn luyện thuần thục.

Có thể công có thể tẩy não.

Vùng biên giới khí hậu không tính quá khắc nghiệt, còn ở phạm vị Mộ Ngôn thừa nhận được.

Hai người ở trong lều ngồi một lát, chờ tướng quân Bắc Nhạc tỉnh lại.

Vị tướng quân Bắc Nhạc này vừa tỉnh, phản ứng lại mình thế nhưng bị bắt nhục nhã như vậy.

Phì một tiếng khinh miệt, "Đê tiện!"

"Ai đê tiện?" Hoàng Diệp Toàn vểnh cao mày.

"Các ngươi! Các ngươi đàn tiểu nhân đê tiện này!"

Bắc Nhạc tướng quân lúc rớt xuống vẻ mặt ngu ra.

Các nàng đào hố lúc nào sao cô ta không biết.

Thua không sao hiểu nổi, thua mất mặt quá chừng.

"Mắng hả?" Hoàng Diệp Toàn hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoắn tay áo, xách Bắc Nhạc tướng quân lên là một trận đòn hiểm.

Bên đánh bên cười lạnh, "Tướng quân chính là tướng lãnh, các ngươi Bắc Nhạc toàn là cái dạng này?"

Bắc Nhạc tướng quân bị đánh da xanh xao mặt sưng phù, nhưng một ít ngạo khí vẫn còn ở, "Âm hiểm tiểu nhân!"

Vừa dứt lời, Hoàng Diệp Toàn một nắm tay lại nện qua.

Đem Bắc Nhạc tướng quân đánh ngã lăn ra đất.

Lúc này Bắc Nhạc tướng quân cốt khí cũng còn, cô ta hơi thở mỏng manh, "Chờ, chờ, tứ vương gia của chúng ta sẽ giết, giết sạch các ngươi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 116: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 31

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn khép lại quạt lông, nhẹ như bẫng đi đến trước mặt tướng quân Bắc Nhạc, "Tứ vương gia? Thẩm Bạch?"

Người trước mặt, mi mực như họa, cả người tản mát khí thế tự phụ.

Bắc Nhạc tướng quân hoa cả mắt, âm dương quái khí cười, liếc Mộ Ngôn, "Hừ, đều nói quân sư đi theo Đông Ngô tướng quân mỹ mạo khuynh thành, bây giờ gặp mặt, quả nhiên là thế, nữ sinh nam tướng, yêu nghiệt!"

Bị khen giống nam sinh, Mộ Ngôn: "..."

Mặt cô không cảm xúc gì nhìn Hoàng Diệp Toàn bên cạnh, "Nàng mắng ta."

Hoàng Diệp Toàn ghét bỏ lườm Mộ Ngôn, sau đó một chân đá hôn mê tướng quân Bắc Nhạc, "Vậy được chưa?"

Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười, Hoàng Diệp Toàn nhìn lom lom Mộ Ngôn một chốc.

Rời mắt đi, "Ngươi đừng cười, cười lão tử muốn đè ngươi xuống."

"..."

*

【 tiểu tỷ tỷ, nàng dâu của cô sắp theo mảnh linh hồn của cô quay lại rồi nha. 】

Hôm nay, chúa tể hệ thống nhắc nhở đúng lúc Mộ Ngôn đang chơi cờ.

Tay Mộ Ngôn khựng lại, không có bất luận phản ứng nào.

Quý Lan Âm bị Thẩm Bạch mang đi, có lẽ vì, mảnh linh hồn cũng đại diện cho một phần của Mộ Ngôn, nên Mộ Ngôn cũng không quá bị hạn chế.

Chỉ riêng chúa tể hệ thống là cảm thấy khá lạ lẫm, bởi vì tự mình đoạt nam nhân của mình, loại chuyện như vậy vừa vặn xảy ra trên người ký chủ của nó.

Chúa tể hệ thống có hơi tò mò, 【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, cô tính toán làm sao thu thập mảnh linh hồn? 】

Mộ Ngôn chậm rì rì đi một nước cờ, "Xem thời cơ, xem thiên ý."

Chúa tể hệ thống: 【 chúng ta còn có vị diện đứng đắn phải làm nữa đó! 】

Kế hoạch to lớn của nó còn chưa bắt đầu đâu.

*

Hôm nay, trong quân doanh, Mộ Ngôn gặp được Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch thoải mái ngông nghênh chỉ mang theo vài thân vệ cứ thế đến đàm phán.

Ngày này, Mộ Ngôn đứng bên cạnh Hoàng Diệp Toàn, hai mắt lúng liếng, cùng Thẩm Bạch tới một cái bốn mắt nhìn nhau.

Nữ tử đối diện một thân áo tím huyền bào, tóc đen mũ ngọc, mắt phượng nhướng hờ, trong mắt thấp thoáng vẻ yêu tà tùy ý.

Không kiêng nể gì đánh giá Mộ Ngôn.

Không giống mảnh linh hồn ở vị diện trước sợ hãi Mộ Ngôn, khí thế của Thẩm Bạch hoàn toàn không thua kém gì Mộ Ngôn.

Thậm chí, còn mạnh mẻ hơn.

Cô ta chống đầu lười nhác, môi mỏng khát máu nở nụ cười, ngược lại cướp quyền lên tiếng trước, "Sớm đã nghe nói quân sư Đông Ngô dung mạo, dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng thua kém, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là thế."

Mộ Ngôn quạt lông che hờ mặt, chỉ lộ một đôi mắt hẹp dài như hồ ly, nơi đó bình yên như sóng lặng.

Cô phẩy nhẹ quạt, "Dung nhan bậc này của vương gia, thiên hạ tuyệt vô cận hữu, tại hạ so cùng Vương gia, cũng chỉ thường thôi."

Ánh mắt Thẩm Bạch âm trầm hẳn đi.

Suy cho cùng, một cái thuộc loại lãnh khốc yêu tà, một cái lại là loại hình ôn nhu như ngọc.

Nhưng đều có mỹ mạo kinh người, để người chỉ liếc nhìn một cái đã không rời mắt được.

Tuy nhiên, nữ tử ở nữ tôn quốc đa phần đều rất dương khí, mà bộ dạng của Thẩm Bạch ở nữ tôn quốc, có thể coi như âm nhu.

Thẩm Bạch cũng ghét cực người khác đàm tiếu về bộ dạng của cô ta.

Mộ Ngôn ý tứ ngầm còn không phải chỉ, ngươi trông còn yêu nghiệt hơn ta, còn làm bộ không biết xấu hổ nói ta.

Thẩm Bạch nheo mắt, cuối cùng khẽ cười một tiếng, "Cái miệng quân sư cũng thật ngọt."

Mộ Ngôn cũng cười khẽ một tiếng, "Cũng thường thôi, thường thôi."

Hoàng Diệp Toàn hoàn toàn không lên tiếng.

Cô chỉ có khí tràng từ chiến trường luyện ra, loại chuyện đàm phán như này lại làm không nổi.

Cho nên, vẫn luôn là Mộ Ngôn và Thẩm Bạch nói.

Lại không nghĩ đến, nói nói ước chừng trôi qua cả một canh giờ, cũng chẳng ai nói qua ai.

Giữa chừng Mộ Ngôn ho khan mấy chập.

Thẩm Bạch lười nhác liếc Mộ Ngôn, sau đó nói, "Xem quân sư như vậy, sợ là chưa hưởng qua tư vị của nam nhân đi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 117: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 32

[HIDE-THANKS]
"Xem thể chất của quân sư, sợ là không được rồi, người sắp chết, vẫn nên nếm thử một ít sự mỹ diệu của thế gian."

"Không bằng ta đưa tặng quân sư vài vị nam tử tuổi trẻ mĩ mạo?"

Thẩm Bạch vận khí lười biếng, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Mộ Ngôn.

Đối với việc này, Mộ Ngôn mặt không biểu cảm dỗi lại, "Đa tạ ý tốt của Vương gia, người sắp chết, túng dục quá độ chết càng nhanh hơn."

"Mỹ nhân càng thích hợp với dạng người thân kinh bách chiến như Vương gia."

"Phốc!" Hoàng Diệp Toàn vừa uống nước xong toàn bộ phun ra.

Đang nói chuyện đàng hoàng, như thế nào đột nhiên nhắc đến nam nhân chứ.

Mộ Ngôn và Thẩm Bạch mắt chạm nhau, hai người tựa hồ đều thấy được rét lạnh phả ra từ ánh mắt của đối phương.

Hồi lâu sau, Thẩm Bạch đứng dậy, mặc bào theo động tác của cô ta khẽ vung lên, "Sớm nghe nói, quân sư Đông Ngô thần thông quảng đại, giờ bổn vương ngược lại muốn kiến thức thử, quân sư thần thông quảng đại cỡ nào."

Mộ Ngôn phẩy nhẹ quạt, nhỏ tiếng cười nhạt, "Vương gia nói đùa, thanh danh tại ngoại, ta năng lực bao lớn, tin hay không đều do Vương gia."

Thẩm Bạch chỉ cười, nhưng chớp mắt đã lao đến cạnh Mộ Ngôn.

Tay duỗi thành trảo, muốn vồ tới Mộ Ngôn.

Kình phong dấy lên những lọn tóc của Mộ Ngôn.

Đôi mắt cô chớp cũng không chớp lấy một cái, chỉ cầm quạt lông gõ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Bạch.

"Bang" một tiếng.

Không nhẹ không nặng, lại chuẩn xác đánh trúng Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch thật không có thật sự vận nội lực, chỉ tốc độ hơi nhanh mà thôi.

Tay cô ta ở cách cổ Mộ Ngôn thì dừng lại.

Thẩm Bạch cũng không thật sự muốn giết Mộ Ngôn, cô ta chỉ hơi có vẻ thú vị nhìn Mộ Ngôn.

Rồi thu tay về, liếm liếm khóe môi, ý cười trong mắt lạnh căm lại khát máu.

Cô ta giống như bị kích phát chiến ý, "Có chút ý tứ."

Thẩm Bạch một chiêu ban nãy, Hoàng Diệp Toàn cả thời gian phản ứng cũng không có.

Chờ lúc cô ta tay cầm chén trà, phản ứng kịp, Thẩm Bạch đã quay lại chổ ngồi nguyên bản.

Thẩm Bạch khoanh tay cùng Mộ Ngôn nhìn nhau.

Cô ta híp đôi mắt, ở đối diện, Mộ Ngôn vẫn duy trì nụ cười nhạt như cũ, khuôn mặt xa cách, điềm nhiên.

Thình lình, cô ta có chút muốn biết nguyên nhân vì sao, Quý Lan Âm từ lúc mang về đến nay, mặc kệ cô ta đối xử với hắn ta muôn tốt vạn tốt thế nào.

Hắn cũng chưa từng mảy may động tâm.

Hoàng Diệp Toàn đứng dậy, mắt lạnh nhìn Thẩm Bạch.

"Làm gì? Nói không lại liền động thủ?"

Thẩm Bạch trầm giọng khẽ cười một tiếng, "Đàm phán thất bại, trên chiến trường gặp mặt."

Mộ Ngôn nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, bộ dạng như bày mưu lập kế.

"Vương gia nhưng chậm đã."

Cô hơi giương quạt lông lên, chỗ tối có ảnh vệ đi ra, ném ra mấy người đã nửa sống nữa chết.

"Vương gia nếu có thể lưu lại chổ này tiếp tục uống trà thì càng tốt nha."

Chỉ mấy câu, khí vị giết chóc đã lan tràn trong quân doanh.

Người đưa tới cửa, cớ gì còn phải thả về?

Thẩm Bạch cũng không phải không có bất luận chuẩn bị gì.

Cô ta cười tà tứ, "Trong nhà còn có kiều phu đang chờ bổn vương."

"Bổn vương đi trước một bước."

Dứt lời, Thẩm Bạch lui về sau mấy bước, thân vệ sau người, cùng với binh lính của Mộ Ngôn bên này, bắt đầu binh nhung tương kiến.

Cuối cùng, Thẩm Bạch như cũ không tổn hao lông tóc gì mà rời khỏi.

Hai ngày thời gian, Thẩm Bạch dẫn dắt đội quân Bắc Nhạc liền bắt đầu tấn công.

Cũng không có bất cứ điều gì báo trước.

"Ông."

Tiếng đàn khẽ khẩy, thoắt chốc trào dâng, bỗng dưng thảm thiết.

Binh lính Bắc Nhạc so với lần trước, lần này có vẻ thế tới rào rạt hơn.

Vừa mới bắt đầu đã dũng mãnh tiến công.

Theo tiếng đàn, Thẩm Bạch như đại gia nằm ngửa trên một tấm đệm được binh lính khiêng, một tay chống đầu.

Mắt phượng lười biếng nhếch hờ, nhìn cửa thành bị công.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 118: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 33

[HIDE-THANKS]
Ở bên cạnh cô ta, một nam tử áo đỏ mặt che sa mỏng, mắt hơi cụp xuống, lông mi dài lại xoăn rung rung, dung nhan như ẩn như hiện ở trong sa đỏ.

Gió nhẹ phất ngang mạng che mặt của hắn, nhấc nhẹ một góc khăn, trong khoảnh khắc để lộ khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ của nam tử.

Ngón tay ngọc óng ả khẩy lên dây đàn, làn điệu du dương.

Ba ngàn sợi tóc đen rũ xuống, dây cột tóc đỏ hơi tung bay, sau một lúc, đôi mắt của nam tử mới nhướng nhẹ lên.

Đó là một đôi mắt sáng trong rồi lại vắng lặng, từ trên người hắn dường như có thể cảm nhận được nồng đậm sự bi thương.

Nam tử giữa trán rũ xuống một viên ngọc thạch trong veo ướt át hình giọt nước, trông càng xinh đẹp tuyệt vời.

Ánh mắt hắn ngưng tụ về nơi xa, nhìn về khoảng không, đầu ngón tay tiếp tục khẩy dây đàn.

Thẩm Bạch ở bên cạnh xoay người qua, ánh mắt liền ngừng trên người nam tử này.

Trong mắt thoáng hiện nồng đặc âm u và chiếm đoạt.

Qua một lát sau, cô ta cười lạnh, "Giữa lúc chiến tranh, ngươi đàn khóc lóc thảm thiết, là muốn kể nổi ưu thương của mình, hay là nguyền rủa bổn vương thua trận? Ân?"

Tiếng đàn bỗng im bật.

Nam tử một chữ chưa nói, chỉ đổi sang một khúc khác.

Ngón tay ngọc nhanh chóng khảy dây đàn, tiếng nhạc dõng dạc hùng hồn từ trường cầm vang lên.

Một khúc này cực kỳ ủng hộ sĩ khí.

Phe Bắc Nhạc nhờ khúc này, sĩ khí dâng trào, bắt đầu tăng mạnh thế công.

Muôn vạn cung tiễn đánh úp lại.

Nhưng, Đông Ngô tướng sĩ nhanh chóng lấy ra người rơm tự chế, dựng thẳng trước mặt.

Một đám được huấn luyện thuần thục, nhanh chóng né tránh cung tiễn.

"Mở cơ quan!"

Tướng lãnh thét to một tiếng, tức thì, các tướng sĩ một đám khởi động chốt mở phần mình.

Gần như chỉ trong nửa khắc, bên dưới đã một mảnh hỗn loạn.

Thẩm Bạch thế công mạnh mẽ, trực tiếp đánh tới 10 m trước cửa thành của nhân gia, kiêu ngạo cực kỳ.

Lại không biết, càng cách thành gần, tức càng nguy hiểm.

Bởi vì có quá nhiều cơ quan và bẫy rập nên đội hình đối diện chớp mắt đã bắt đầu tan rã.

Thẩm Bạch thấy một màn như thế, mày hơi nhướng lên, từ trên giường nệm đứng dậy.

Còn không quên búng búng vạt áo của mình.

Mặc bào theo gió tung bay, cô ta khoanh tay mà đứng, phảng phất như bễ nghễ thế gian, quân lâm thiên hạ.

Chỉ thấy cô ta biếng nhác cười, rồi bỗng vẫy tay.

Mặt sau ba ngàn kỵ binh liền như ong tràn khỏi tổ.

Những người này võ công cao cường, không mất bao lâu đã đến phạm vi ngoài cổng thành.

Tung người lên, ý đồ phi thân mà tới.

Lúc này, một nữ tử tay cầm ngân thương, người mặc chiến bào ngân bạch, xuất hiện.

Nữ tử hơi vung ngân thương, ánh mắt ở ngày thường lười biếng và tản mạn thoáng chốc biến đổi, trở nên đầy ắp lệ khí và sát ý, cô ta phi thân vào giữa chiến trường.

Tốc độ nhanh kinh người, chỉ có thể trông thấy tàn ảnh của cô ta.

Lúc này, cửa thành mở ra.

Bắc Nhạc tướng sĩ không tự chủ được dừng lại, nhìn vào phía trong cửa thành.

Một mảnh đông nghìn nghịt tất cả đều là người.

Chiến y của họ mỗi người mỗi màu sắc không đồng đều, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra chữ viết trên đó.

"Hòa bình!"

"Bảo vệ hòa bình!"

"Chúng ta yêu hòa bình!"

Khí thế to lớn, hô vang khẩu hiệu, ngay sau đó, một tiểu tướng nhanh chóng cầm loa bước ra ngoài rống lên.

"Tướng lãnh đối diện nghe rõ!"

"Ta, chúng ta Lý Thúy Hoa! Ưu tú là các ngươi đuổi không kịp, giết không xong, không tin các ngươi chạy, chúng ta đuổi!"

"Đuổi kịp ngươi để cho chúng ta hắc hắc hắc!"

Sau khi nói xong, tiểu tướng kia ném bỏ loa, cầm lên trường thương.

Thét to một tiếng, "Xông lên a!"

Tức khắc, một mảnh đen nghìn nghịt tràn ra bên ngoài.

Mà số lượng ấy, nhiều đến kinh người.

Những người này, mặc y phục đồng kiểu, nhưng màu sắc bất đồng, khiến người hoa cả mắt.

Đủ mọi sắc màu.

Nơi xa, Mộ Ngôn một thân bạch y, một chiếc quạt lông, sâu kín nhìn qua hướng đó.

Chúa tể hệ thống: 【 dùng bá tánh để lẫn lộn thật giả có thể chăng.. 】

Nó còn chưa nói xong, Bắc Nhạc tướng sĩ đã giống như gặp phải quái vật hay gì đó.

Quay bước chạy ngay về.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back