Welcome! You have been invited by Root to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 79: Tôi không có khả năng xài hack 39

[HIDE-THANKS]
Còn có nửa giờ nữa là đến thời gian.

Lâm Dịch thu hồi di động, cứ cảm thấy hôm nay tự dưng an tĩnh khác thường.

Dĩ vãng mỗi lần bọn họ tiến vào, không phải ầm ỉ không yên thì cũng sẽ gây nên động tĩnh thật lớn.

Hôm nay?

Lâm Dịch nhướng mày, hơi ngẩng đầu nhìn lên, thì đối diện với một loạt ánh mắt và động tác nhất trí.

Mãi đến chạm phải một ánh mắt như cười như không trong không trung, Lâm Dịch mới thoáng dừng lại, nhìn người nọ.

Cô gái mặc bộ đồng phục đội xanh đỏ giao xen, khóe môi mang nụ cười nhàn nhạt, hướng anh nhướng mày.

Bên cạnh cô, các đồng đội đang ra sức nháy mắt ra hiệu với anh.

Trông rất buồn cười.

Lâm Dịch nhíu mày, sau đó hướng về phía cô gái cười lạnh một tiếng.

Mộ Ngôn: "..."

Mê chi cười lạnh, cười lạnh là cái quỷ gì?

Sau đó, bầu không khí quỷ dị dần lan tỏa khắp căn phòng.

Lâm Dịch cũng không hỏi tại sao Mộ Ngôn sẽ xuất hiện ở đây, lại còn mặc đồng phục đội nữa.

Đợi tới giờ, trực tiếp đi thẳng đến sân thi đấu.

Đối với đại lão đứng bên cạnh mình nghĩ như thế nào, các đồng đội, chỉ dám lấy ánh mắt đi nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn bây giờ đã khác xưa rồi, phải biết rằng, phần mềm cảnh sát mạng của toàn dân, trâu bò cỡ đó là do người này viết ra.

Thân phận lên tới một độ cao nhất định rồi, căn bản đã không cần Mộ Ngôn đi chứng minh rốt cuộc mình có chơi hack hay không nữa.

Tự nhiên sẽ có bạn trên mạng đi chứng thực thay cô.

Hiện tại phần mềm này vừa đưa ra, có một số ads, phần mềm 18+, tất cả đều bị quét virus tiêu diệt.

Nhưng mà, muốn để cho mạng Internet sạch sẽ hoàn toàn, vẫn còn cần thời gian.

Cũng không phải một lần là xong, không có lợi hại như vậy.

Bất quá, từ từ mà tới.

Mộ Ngôn cũng không gấp.

Lâm Dịch không biết là, Mộ Ngôn đã dùng tốc độ nhanh như chớp, ký hợp đồng với phòng game của Lâm Dịch, để có thể tiến vào đội của Lâm Dịch đấu trận chung kết hôm nay.

Tuy rằng phần lớn nguyên nhân là do muốn thử xem, cảm giác tự mình đối chiến với chính mình ra sao.

Hứa Thanh rất sợ Mộ Ngôn là sự thật, nhưng đó chỉ là cảm giác, do ký ức chưa thức tỉnh nên mới theo bản năng mà sợ hãi chủ hồn thôi.

Hứa Thanh mỗi lần nhìn thấy Mộ Ngôn, đều không muốn cùng cô có giao tiếp.

Cho nên, vốn dĩ tính toán theo đuổi Lâm Dịch, vẫn chưa có thực hiện được.

Bởi vì cô ta không có chuẩn bị gì, cũng chưa nghĩ sẵn nên làm như thế nào.

Nhưng nhìn thấy Mộ Ngôn trong trận chung kết, Hứa Thanh vẫn có hơi ngoài ý muốn.

Bởi vì ngồi ở hai phòng máy khác nhau, nên Hứa Thanh chỉ có thể từ trên livestream nhìn thấy đối phương.

"Là Trạch Ưu lần trước."

Đồng đội bên cạnh ngạc nhiên thốt lên.

Mộng Trạch Ưu hiện tại đã hoàn toàn nổi như cồn, phần lớn người nhận thức Mộng Trạch Ưu vì phần mềm của cô.

Nhưng với những người đấu giải league, đại đa số đều do game mà nhận biết Mộng Trạch Ưu.

Bởi vì Mộng Trạch Ưu kỹ thuật đích xác rất lợi hại.

Cứ việc trận chung kết đầu tiên đấu với Lâm Dịch, bị nói là do dùng hack, nhưng gặp Trạch Ưu vẫn thấy hơi hốt hoảng.

Hứa Thanh đôi mắt lóe lóe, cười một chút, trên mặt nổi lên hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, "Cô ta rất lợi hại sao?"

Đồng đội như sợ cô không tin gật đầu, "Thao tác không tệ, thói quen dùng pháp sư."

Pháp sư sao?

Hứa Thanh không chỉ có theo bản năng sợ hãi Mộ Ngôn, mà còn càng nhiều hơn là chán ghét.

Không rõ ngọn nguồn mà chán ghét.

Trò chơi đã bắt đầu.

Mộ Ngôn dùng chính là acc nhỏ của mình, tên là 【 Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ 】

Một số người nhìn thấy lớp áo choàng này.

Tức khắc kinh ngạc rồi.

"Ta đi!"

"Nguyên lai là cô ta!"

"Má nó! Ai còn nói cô ta chơi hack tao gấp với kẻ đó!"

"Thần con mẹ nó chứ hack! Kỹ thuật của cô ta đã không phải đơn giản chỉ là hack như vậy!"

Lúc trước Lâm Dịch vẫn luôn cùng Mộ Ngôn cùng nhau chơi Vương Giả, làm rất nhiều người đối lớp áo choàng 【 Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ 】 khá tò mò.

Mỗi lần quan chiến, xem Mộ Ngôn cùng Lâm Dịch chơi với nhau.

Bọn họ có cảm giác không phải là Lâm Dịch mang theo Mộ Ngôn chơi.

Mà là Mộ Ngôn mang theo Lâm Dịch bay.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 80: Tôi không có khả năng xài hack 40

[HIDE-THANKS]
Thao tác như vậy, lối chơi như vậy, rất nhiều người đều xem ở trong mắt.

Vậy mà cái acc rất trâu bò này, lại là acc nhỏ của Trạch Ưu?

Bọn họ không khỏi nhớ tới livestream phỏng vấn trực tiếp Mộ Ngôn mấy ngày hôm trước.

Mộ Ngôn: Hack? Không, tôi không có khả năng chơi hack.

Đột nhiên có chút sáng tỏ, chỉ nội thao tác của cô ta thôi đã còn hơn cả hack rồi được chưa.

Còn cần hack chi nữa?

Vui đùa cái gì thế.

Vì thế bọn họ không khỏi bắt đầu tò mò lên.

Mộng Trạch Ưu sẽ đấu trận này như thế nào.

"Thanh Liên Hồn Dưới Kiếm Ta của chúng ta kỹ thuật cũng rất trâu có được không."

"Người chơi toàn năng ai."

"Ta sát, có hơi kích thích rồi!"

Mọi người chờ mong xem livestream, đang là thời điểm chọn nhân vật.

Mộ Ngôn nằm trong lượt đầu tiên, cô mí mắt cũng không nhướng lên một chút đã chọn Lý Bạch.

Lý Bạch bị đoạt rồi.

Nhân vật lựa chọn có phân chia trình tự trước sau, Hứa Thanh bên đó thấy Mộ Ngôn đã tuyển Lý Bạch, cô ta bèn chọn Điêu Thuyền.

Trong trận chung kết trước, Mộ Ngôn chính là đã sử dụng Điêu Thuyền để lấy tuyệt sát.

Hành động này của Mộ Ngôn, một số người đã từng xem Lâm Dịch và Mộ Ngôn livestream đều nhịn không được chậc một tiếng.

Kịch bản.

Đây là thay Lâm Dịch giành sẵn nhân vật thôi.

Mộ Ngôn thích hợp chơi cái gì nhất, nói thật, đến bây giờ Lâm Dịch cũng còn chưa biết.

Chơi lâu như vậy rồi, Mộ Ngôn chơi nhiều nhất chính là đánh dã.

Đánh dã không phải nói là cô chơi nhân vật đánh dã, mà là..

Nhân vật gì cô cũng mang đi đánh dã được.

Lâm Dịch vô ý thức liếc mắt Mộ Ngôn bên đó một cái.

Thì thấy cô tư thái ung dung, cúi đầu nhìn màn hình, khóe môi đang nhấc lên một độ cong.

Trạng thái lười nhác-ing.

Trong game, cô đánh ra mấy chữ.

【 Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ 】: Đại Kiều.

Đại Kiều?

Tất cả đội viên phe Lâm Dịch đều nhìn Mộ Ngôn.

Ngay cả Lâm Dịch cũng ngẩng lên nhìn nữ chăn dê đó.

"Chị, chị thật muốn chọn Đại Kiều?"

Trong headphone truyền đến tiếng đồng đội khóc không ra nước mắt.

"Sợ cái gì, chị mang mấy em bay, dựa vào Đại Kiều."

Tiếng nói nhàn nhạt lười biếng truyền lại.

Mộ Ngôn nét mặt thoạt nhìn thập phần thong thả.

Các đồng đội của Lâm Dịch: "..."

Đại Kiều thì Đại Kiều đi, bọn, bọn họ..

Thua nổi!

Vì thế, các đồng đội thấy chết không sờn mà lựa chọn nhân vật.

Đợi đến mọi người đều đã chọn xong, Mộ Ngôn và Lâm Dịch trao đổi nhân vật cho nhau.

Vì lúc trước Lý Bạch là Mộ Ngôn chọn giùm Lâm Dịch.

Đội hình sắp xếp xong xuôi.

Mộ Ngôn ánh mắt dừng ở trên người Điêu Thuyền phe đối diện, âm trầm trầm nổi lên một nụ cười.

"Toàn quân xuất kích!"

Giọng nữ trong trò chơi kích động vang lên.

Mộ Ngôn đi theo hỗ trợ bên cạnh đội viên xạ thủ.

Đại Kiều là một nhân vật rất biến thái, đặc biệt là với người biết chơi Đại Kiều.

Hơn nữa --

Ở trong Vương Giả, nói về kỹ năng nhân vật, Đại Kiều và Lý Bạch, càng hợp nhau.

Mộ Ngôn trong lúc chơi game, đã vô ý thức rắc thức ăn chó một phen.

Đặc biệt là..

Khi Đại Kiều truyền tống Lý Bạch đến khu thủy tinh, gây cho người xem cảm giác ngày càng mê mang.

Trung lộ pháp sư hiển nhiên không phải đối thủ của Điêu Thuyền.

Sau khi bắt đầu được năm phút, Điêu Thuyền đã cầm giọt máu đầu tiên.

Mộ Ngôn nhìn thoáng qua bản đồ con, điều khiển nhân vật, đứng ở chỗ buff xanh khu dã ngoại của đối phương.

"Lý Bạch, lại đây."

Mộ Ngôn dùng bộ đàm nói chuyện.

Lâm Dịch liếc Mộ Ngôn một cái, lông mày nhảy dựng, có hơi khó hiểu Mộ Ngôn đang chơi cái trò gì.

Nhưng đáy lòng tuy kỳ quái, lại không mảy may do dự đi qua chổ Mộ Ngôn.

Ai biết, còn chưa đi đến đâu, đã nghênh diện gặp phải Điêu Thuyền đang tính lại đây đánh buff xanh.

Hứa Thanh vừa thấy Lâm Dịch, đầu tiên là thử một phen.

Phát hiện Lâm Dịch chưa có đại chiêu.

Cho nên, trực tiếp full set skill ném về phía Lý Bạch mà Lâm Dịch đang thao tác.

Lâm Dịch: "..."

Lúc này, đúng thời điểm sống chết, Lâm Dịch miễn dịch được 1 skill của Điêu Thuyền.

Skill 1 vừa lúc cooldown xong.

Anh đang muốn rời đi, lại nghe được giọng của Mộ Ngôn nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 81: Tôi không có khả năng xài hack 41

[HIDE-THANKS]
"Mầm cô ta." Trong headphone, giọng Mộ Ngôn nhàn nhạt truyền tới.

Cô không chút nào hoang mang ném ra một kỹ năng trầm mặc, giảm tốc độ của Điêu Thuyền.

Lúc này, Điêu Thuyền đã dùng mất đại chiêu, thành ra, để cho Lâm Dịch cơ hội.

Anh không nói thêm gì, xông lên cho Điêu Thuyền ba đao.

Quá trình cho ba đao này cũng không phải thuận lợi như vậy, Hứa Thanh cũng là người biết thao tác.

Mộ Ngôn ở trong bụi cỏ cũng lộ ra, hai người liên chiêu càng dễ dàng mần thịt Hứa Thanh hơn.

Một phen thao tác, Lâm Dịch giúp Mộ Ngôn chắn vài kỹ năng, rốt cuộc xoát được đại chiêu.

"T down! (chung kết)"

Khoé môi Mộ Ngôn giương lên, ném ra một vòng sáng, ở lúc phe đối phương chạy đến, hồi thành.

Đối phương vồ hụt.

Đây là thao tác rất bình thường, nhưng lại khảo nghiệm độ ăn ý.

Trò chơi tiến hành được mười phút sau, kỹ năng được tăng cường.

Mộ Ngôn mua trang bị, làm rất nhiều người đều vẻ mặt ngơ ngác.

"Cô ta mua trang bị gì vậy a!"

"Ta sát! Đây là thao tác của đại thần? Trang bị của đại thần?"

Cô mua là trang bị giảm thời gian cooldown của kỹ năng.

Điều này làm cho rất nhiều người đều khó hiểu, tuy rằng Đại Kiều cũng cần trang bị cooldown, nhưng..

Hai bên chiến tích vẫn vững vàng.

Mộ Ngôn mang theo xạ thủ giết được mấy người xong, lại đi ngồi xổm đợi Điêu Thuyền.

Vẫn là vị trí nọ.

Xạ thủ phe ta: Đại Kiều tỷ tỷ, chị đừng có chạy loạn nữa có được không.

Xạ thủ khóc không ra nước mắt a, rõ ràng là nhân vật hỗ trợ, tại sao cứ một hai phải một mình lủi tán loạn.

Mộ Ngôn liếc nhìn xạ thủ, khóe môi cong lên, "Sang đây."

Xạ thủ: Không, em không, chị chúng ta đánh nghiêm túc một chút a.

Tuy rằng nói vậy, xạ thủ đẩy xong một tháp phe đối phương, vẫn là đứng ở vị trí cách Mộ Ngôn không xa.

Hứa Thanh nhướng mày, nhìn thoáng qua chổ bụi cỏ lần trước, cười lạnh một tiếng.

Trực tiếp bắt đầu nện kỹ năng.

Đại Kiều, một nhân vật không cách nào công kích, đối địch với Điêu Thuyền, lẽ dĩ nhiên, không có phần thắng.

Thế nhưng, Mộ Ngôn tựa hồ đã sớm biết cô ta sẽ lại đây, cho nên thả một skill trầm mặc, khiến cho Điêu Thuyền bị định lại.

Xạ thủ bên đó nhìn thấy, lập tức bắt đầu công kích Điêu Thuyền.

Hậu Nghệ đại chiêu có kèm kỹ năng khống chế, có thể khiến Điêu Thuyền không thể động.

Đại chiêu vừa mới thả ra một cái, Điêu Thuyền đã giải trừ nó.

Hứa Thanh cười lạnh một tiếng, nhắm chuẩn Mộ Ngôn, trực tiếp bắt đầu đánh.

Mộ Ngôn không chút hoang mang, cô nhìn lướt qua bản đồ, người phe đối phương đã bắt đầu hướng bên này tập trung.

Kỹ năng của Mộ Ngôn cooldown siêu nhanh, Điêu Thuyền vừa mới chuẩn bị xông đến nện kỹ năng, chợt bị đại điểu của Hậu Nghệ bắn trúng.

Xạ thủ Hậu Nghệ: Gia! Trúng rồi!

Điêu Thuyền dừng lại, đem kỹ năng này giải trừ.

Nhưng mà, mới vừa giải trừ xong, Mộ Ngôn lại ném qua hai cái trầm mặc nữa.

Đúng lúc này, Lý Bạch từ trong dã khu bỗng vụt ra.

Một cái đại chiêu, trực tiếp giết ngay trong nháy mắt.

"Killing spree! (đại sát đặc sát)"

Hứa Thanh: "..."

Tiếp theo đó, chỗ có Mộ Ngôn, tất sẽ có âm thanh nhắc nhở cái chết của Điêu Thuyền.

Hứa Thanh có chút duy trì không nổi nụ cười thanh xuân trên khuôn mặt.

Bởi vì, cô ta vĩnh viễn cũng không biết Đại Kiều và tên xạ thủ sẽ ngồi xổm ở chổ nào đợi mình.

Vĩnh viễn đều là chỗ không thể tưởng nổi.

Lối thao tác lại có cao siêu hơn nữa, bị đột nhiên không kịp phòng bị định thân.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại.

Ngay lập tức đã ba người đánh một, chết rất thê thảm.

Hứa Thanh hít sâu một hơi.

Ánh mắt âm trầm hơn một tý, cứ tiếp tục như vậy, nhân vật này của cô ta phải phế luôn rồi.

Trận game đã tiến hành mười lăm phút.

Hứa Thanh bên này cục diện rất không ổn.

Các loại cạm bẫy, không chỉ đào cho mỗi Hứa Thanh.

Đối diện năm nhân vật cơ hồ đều bị dính chưởng.

Cái gì, bạn nói đoàn chiến?

Không, đoàn chiến còn khủng khiếp hơn nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 82: Tôi không có khả năng xài hack 42

[HIDE-THANKS]
Một nhân vật kỹ năng cooldown nhanh, cùng cỡ với hack.

Nhưng mà, một số nhân sĩ chuyên nghiệp đã đặc biệt kiểm tra thử.

Không, không có dùng hack.

Mộ Ngôn kỹ năng cooldown nhanh, là do dùng phù văn và trang bị giảm thời gian cooldown mà ra.

Cái gì, bạn nói đoàn chiến?

Đoàn chiến càng biến thái hơn.

Vốn dĩ một đám người đang tập trung, đánh đánh, phe đối phương bỗng dưng biến mất không thấy.

Sau đó, khi toàn bộ giao diện màn hình đều bay đầy đại chiêu của Đại Kiều, đại gia cảm thấy không ổn, đang tính bỏ chạy.

Phe đối diện hồi đầy máu quay về.

Anh hùng đầy máu và anh hùng tàn máu liếc nhìn nhau một cái..

Bầu không khí yên tĩnh.

Sau đó, Mộ Ngôn ném một skill trầm mặc đi qua, mấy khuôn mặt bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nhưng rất tiếc, đã muộn màng.

Đoàn chiến hai lần, bị diệt đoàn hai lần.

Này trách ai sai?

Trách Đại Kiều!

Nhân vật quá con mẹ nó biến thái, thao tác quá con mẹ nó biến thái!

Vừa mẹ nó âm, lại vừa mẹ nó biến thái!

Ngay cả Hứa Thanh, ở trong mấy trận trước, một mình quét ngang toàn trường, trận này, cũng giống như bị gặp phải nhân vật khắc chế vậy.

Bị dỗi đến cứ luôn phải hoài nghi cuộc đời.

Hơn nữa, Hứa Thanh vĩnh viễn đều sẽ chết ở trong tay của Lý Bạch, dưới sự trợ công của Đại Kiều.

Hứa Thanh: "..."

Game tiến hành đến giai đoạn cao trào.

Mộ Ngôn vẫn luôn nhìn chuẩn Điêu Thuyền, đủ các kiểu âm người, ném trầm mặc.

Do trước đó, Lâm Dịch và Mộ Ngôn vẫn luôn chơi Vương Giả cùng nhau, cộng thêm hai người này kỹ thuật lại không kém.

Độ ăn ý đã không cần bàn cãi nữa, vừa ra tới chính là giết trong vòng một nốt nhạc.

Đánh suốt bốn mươi phút, tỷ lệ đầu người của hai phe là 20/36.

Phe Mộ Ngôn đã chết hai mươi lần, mà phe Hứa Thanh thì đã chết ba mươi sáu lần.

"Victory! (thắng lợi)"

Một trận đấu xong, người xem vẫn như cũ chưa đã thèm.

Các đồng đội của Lâm Dịch thì vẫn còn mơ mơ màng màng, toàn trận cơ hồ đều do Mộ Ngôn vững vàng dẫn dắt tiết tấu.

Chiến thuật điều lệ.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】 quả nhiên, phân thân vẫn đánh không lại chân thân sao?

Chơi xong, Mộ Ngôn ném xuống di động, đảo mắt ngó qua Lâm Dịch.

Trong quá trình đó, Lâm Dịch chỉ liếc nhìn Mộ Ngôn một cái, sau đó quay đầu đi không nói một lời.

Trận chung kết kết thúc.

Mộ Ngôn và Hứa Thanh gặp nhau, sắc mặt Hứa Thanh không được tốt cho lắm.

Trong trò chơi, ai cũng nhìn ra, Hứa Thanh bị nhằm vào tới mức quả thực muốn hoài nghi cuộc đời.

Toàn bị âm bất ngờ không kịp phòng bị.

Trận chung kết cạnh tranh kim bài đã kết thúc, không hề ngoài ý muốn, phòng game của Lâm Dịch cầm kim bài, cộng thêm mấy vạn đồng tiền thưởng.

Vừa nghe nhắc đến mấy vạn tiền thưởng..

Lâm Dịch đã nhớ tới con số thiên văn trong tài khoản của mình ngày đó.

Liếc xuống Mộ Ngôn phía dưới đài.

Hai người tầm mắt chạm nhau trong không trung.

Mộ Ngôn hướng anh nhoẻn miệng cười.

Còn Lâm Dịch thì dời đi tầm mắt, không cùng cô đối diện.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 83: Tôi không có khả năng xài hack 43

[HIDE-THANKS]
"Mộng tiểu thư, xin hỏi lần này ngài chơi Đại Kiều, có xài hack hay không?"

"Thời gian cooldown kỹ năng của Đại Kiều giảm đến mức để người ta không thể tưởng tượng nổi."

Với trình độ của Mộ Ngôn hiện giờ, có rất nhiều truyền thông đều chú ý.

Mà có một số truyền thông, lá gan lớn trực tiếp hỏi ra lời như vậy.

Mộ Ngôn đối với việc này, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, "phù văn giảm 150 cooldown, trang bị giảm 40% cooldown, anh có thể đi test thử xem."

"Có phải hack hay không." Mộ Ngôn nhìn cameras, chân mày nhướng lên, "Nói ra, chư vị có thể không tin, tôi kỹ thuật thao tác so với hack càng bành trướng hơn nga."

Phóng viên: "..."

Càn rỡ!

Đương nhiên, livestream qua đi, Mộng Trạch Ưu antifan như cũ anti.

Đại đa số đều mắng Mộ Ngôn đê tiện, ba người đánh một còn chưa tính, còn chơi âm nữa.

Nhưng mà phun Mộ Ngôn hack đã ít lại càng ít đi.

Trên mạng đã chứng thực.

Như vậy..

Cái tin Mộng Trạch Ưu chơi hack rốt cuộc là do kẻ nào tung ra?

-

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều bạn bè trên mạng đều đang điều tra chuyện này.

Không sai, là bạn bè ở trên mạng.

Nhưng mà, bảo mật Internet thật sự quá tốt, các bạn bè trên mạng tra xét mất nhiều ngày vẫn luôn điều tra không ra.

# khóc, Mộng đại lão của chúng ta, chứng minh trong sạch đã hủy ở trong tay phần mềm của mình rồi #

Gần nhất một status như vậy bị đẩy lên đầu hot search.

Bên trong là tự thuật của một người bạn trên mạng, chuẩn bị bằng mọi loại thủ đoạn muốn điều tra chuyện này.

Nhưng mà, bất luận anh ta dùng phương pháp gì, anh ta đều đủ loại không dùng được.

Cuối cùng, còn phụ trương thêm một tấm ảnh chụp, là cảnh cáo đến từ tiểu cảnh sát q bản.

Chuyện này làm cho người bạn đó có chút khóc không ra nước mắt a.

Ông đây là đang thay đại Boss người sáng tạo ra mày bất bình, sao còn không cảm kích?

Cuối cùng, ở cuối bài viết, người bạn đó còn bình luận một câu.

Thật con mẹ nó chuyên nghiệp.

Vì thế, Mộ Ngôn lấy bài viết này đem share, còn tặng kèm một câu.

Ừ, tôi chuyên nghiệp.

Bạn trên mạng: "..."

Đại lão giống như không một chút hiếu kỳ rốt cuộc là ai đã hắc cô chơi gian lận a.

-

Trên thực tế là, Mộ Ngôn căn bản không có thời gian để quan tâm. Căn bản còn không nhớ tới nó nữa.

Hiện tại cô đang đối mặt với một vấn đề nghiêm túc.

Bởi vì từ hôm chơi xong, Lâm Dịch đã không còn để ý đến cô nữa.

Đương nhiên, Mộ Ngôn tự nhiên sẽ không để tâm Lâm Dịch có để ý đến cô hay không.

Bất quá, Lâm Dịch không ăn cơm, vậy thì cô có chút để tâm rồi.

Ngày thứ ba, Mộ Ngôn trầm mặc nhìn thoáng qua đồ ăn để trên bàn.

Sau đó, đem mớ đồ ăn này đổ đi.

Đầu tiên, cô gõ gõ cửa phòng của Lâm Dịch, không có người trả lời.

"Có ở nhà không?"

【 ở. 】 chúa tể hệ thống đáp lại Mộ Ngôn một câu.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Chúa tể hệ thống: 【 tiểu tỷ tỷ, cô không đi làm nhiệm vụ chi nhánh sao? 】

Mộ Ngôn vặn thử chốt cửa thì thấy cửa dễ dàng mở ra.

Chúa tể hệ thống nhìn thấy một màn này, tấm tắc, còn chơi chừa cửa loại thao tác này nữa.

Anh ta sợ là không thể tưởng được, ký chủ của nó là một người có tiết tháo đi!

Nhưng mà, chúa tể hệ thống lại nhìn thấy Mộ Ngôn không hề có áp lực gì đi vào trong đó.

Chúa tể hệ thống: ! Đã nói có tiết tháo đâu?

【 ký chủ tiểu tỷ tỷ, không phải cô nói xông vào nhà dân là phạm pháp sao? 】

Trong phòng tối đen một mảnh, Mộ Ngôn mở đèn lên.

Nhàn nhạt trả lời, "Hiện tại không giống."

Thân phận không giống.

"Tôi là được sự cho phép." Mộ Ngôn chậm rì rì nói.

【→_→】

【 vậy mảnh linh hồn của cô thì sao? 】

Nhắc tới điều này, Mộ Ngôn lông mày hơi nhíu lại, "Cô ta quá ngây ngô, để cho cô ta trưởng thành lên đã."

Ý là, từ bỏ.

Chúa tể hệ thống: ?

Trò gì vậy?

Nó vốn nghĩ cái này dễ đối phó, nên mới chọn cái có tính nguy hiểm yếu nhất.

Kết quả, ký chủ của nó nói, quá yếu, không cần?

Chúa tể hệ thống cảm thấy hình như mình đã làm chuyện xấu rồi, vì thế bèn im lặng nghẹn lại chuyện này trong bụng.

Rõ ràng cọng bún sức chiến đấu bằng 5 bày ra tại đó, còn muốn khiêu chiến lợi hại hơn.

Nó chỉ là nhìn sơ qua, trong bảy cái mảnh vỡ linh hồn đó, mảnh linh hồn nguy hiểm nhất quỷ súc đến cỡ nào.

Đó còn là chúa tể hệ thống thông qua gương thần nhìn thấy được.

Quỷ súc đến mức có hơi đáng sợ nha.

Kết quả con hàng này còn ghét bỏ nó tìm cho cô ta đứa yếu nhất.

Chúa tể hệ thống theo bản năng đem mảnh ghép linh hồn và Mộ Ngôn tách riêng ra.

Quên mất, khi những mảnh ghép linh hồn đó quay trở về trong linh hồn của Mộ Ngôn thì,

Có phải hay không, ký chủ cũng sẽ quỷ súc như vậy..

-

Lâm Dịch mới vừa tắm gội xong ra, đã trông thấy cô gái đang ngồi trên giường của anh.

Cô gái một chân thon dài gác trên giường, một chân đạp trên sàn nhà, nhướng mi nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch mới vừa tắm rửa xong xuôi, trên người hơi nước mịt mờ, sợi tóc ướt sủng.

Đèn trong phòng đèn bị bật lên, có hơi lóa mắt.

Cặp mắt hẹp dài mờ mịt sương mù mông lung, hơi có vẻ lười biếng.

Hai người trầm mặc liếc nhìn nhau một lát.

Lâm Dịch cư nhiên theo bản năng siết chặt áo choàng tắm lại.

Mộ Ngôn: "..."

*
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 84: Tôi không có khả năng xài hack 44

[HIDE-THANKS]
Lâm Dịch nhận ra ánh mắt của Mộ Ngôn không thích hợp.

Chợt cảm thấy trên mặt nóng ran lên.

Anh buộc mình bình tĩnh thả tay xuống, áo choàng tắm lỏng lẻo phủ trên người.

Trước ngực, lộ ra một mảng da thịt trắng muốt.

Mộ Ngôn liếc nhìn một cái, dời mắt đi, đứng dậy, bước chân ra ngoài, "Thay quần áo xong ra ngoài nói chuyện."

Lâm Dịch mím môi, tìm hai món quần áo tròng lên.

Sau đó liền đi theo Mộ Ngôn ra ngoài.

Chàng trai mặc một chiếc áo đơn màu vàng nhạt, quần đen dài rộng thùng thình, đứng ở cửa, im lặng nhìn Mộ Ngôn.

Sắc mặt tái nhợt do vừa tắm xong, nổi lên hây hây đỏ.

Mộ Ngôn hai tay khoanh ngực, cười như không cười nhìn Lâm Dịch.

"Như vậy, vị tiên sinh cơm chiều cũng không ăn này, có thể giải thích một chút dạo gần đây anh làm sao vậy không?"

Lâm Dịch hậm hực nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, tiếng hừ từ chóp mũi nhẹ nhàng trào ra.

Mộ Ngôn nghe hừ một tiếng, không hiểu ra sao cả nhìn anh.

Vẻ mặt anh so với ban nãy càng lạnh nhạt hơn, tìm ghế sô pha ngồi xuống.

Liếc nhìn Mộ Ngôn.

"Ba ngày."

"A, con gái." Lâm Dịch cười lạnh lên khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày.

Vẻ mặt lạnh lùng như đang ra sức trào phúng Mộ Ngôn vậy.

Mộ Ngôn: ?

Mộ Ngôn sửng sốt trong một giây, nhìn Lâm Dịch.

"Ba ngày gì vậy chứ?"

Vốn là tới hưng sư vấn tội, Mộ Ngôn khí thế giống như đột nhiên bị đè bẹp.

Ba ngày, ba ngày làm sao vậy?

Cô làm gì ư?

Không có mà?

Mộ Ngôn tự mình hồi ức sâu sắc một chút, xác định mình chưa có làm chuyện gì thương tổn đến Lâm Dịch.

Biết điểm này rồi, Mộ Ngôn biểu tình liền ổn định lại.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】tình yêu kiểu mì ăn liền rồi.

Đang giận cũng nhìn không ra sao?

Người ta trách cô ba ngày không đi dỗ người ta đó, ngốc thấu!

Chúa tể hệ thống im lặng phỉ nhổ Mộ Ngôn.

Lâm Dịch lạnh lùng ha một tiếng, nhìn cô, "Trong tài khoản của anh số tiền đó là sao vậy?"

"Cho anh a."

"Cho anh làm gì." Lâm Dịch híp mắt nhìn cô, cô nếu mà nói sai một câu, anh bóp chết cô ngay lập tức.

"Cho anh xài thôi a." Mộ Ngôn không cảm thấy có chổ nào không ổn.

Lâm Dịch: "..."

Cho anh xài thôi?

Mộ Ngôn thấy Lâm Dịch im lặng không nói gì, có hơi không thể hiểu nổi.

Không lẽ tại cô cho ít quá?

"Đó là toàn bộ tiền lương của em rồi, trừ phí sinh hoạt ra em toàn cho anh hết, không còn nữa đâu."

Vì thế Mộ Ngôn lại bổ sung thêm một câu.

Lâm Dịch thân hình cứng đờ, "Toàn, toàn bộ?"

Mộ Ngôn: "Vẫn chưa toàn bộ."

Cô có vẻ bất đắc dĩ từ túi quần móc ra mấy tờ tiền, đưa cho Lâm Dịch, "Giờ mới là toàn bộ."

Chúa tể hệ thống: 【.. 】

Tốt, thả thính một cách rất thực tế.

Lâm Dịch dại ra nhìn mấy tờ tiền đó.

Toàn, toàn bộ..

Không đợi anh nói thêm lần nữa, đã nghe được tiếng Mộ Ngôn nhàn nhạt nói: "Tiền lương đều đã đưa hết cho anh rồi, anh còn chuyện gì nữa? Không còn chuyện gì thì đi ăn cơm ngay cho em."

Lâm Dịch: "..."

Làm gì mà, giọng điệu của cô như thể anh đang vô cớ gây sự vậy?

Lâm Dịch nhướng mắt lên thì nhìn thấy lông mày của Mộ Ngôn đang khẽ chau lại.

Im lặng một hồi nữa, anh mới thử nhỏ giọng cẩn thận, nói một câu, "Không đi."

Mộ Ngôn vừa nghe, thích đi thì đi, hất ngã!

Cô xoay người, đang định bỏ đi.

Nhưng mà chân giống như bị dính chặt trên mặt đất vậy.

Nhích cũng nhích không nổi.

Cô hít sâu vào, đợi khi nào có thể quay trở về, cô nhất định sẽ tận tay mà xé nát cái quyển gia quy chó má kia.

Nói được thì làm được.

"Bây giờ lại vì cái gì nữa?" Mộ Ngôn giữ vững nụ cười.

Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, "Hiện tại mới giải thích, muộn rồi."

Mộ Ngôn: "..."

"Vậy anh muốn thế nào?" Cô hỏi.

Lâm Dịch nở rộ một nụ cười, "Chẳng muốn gì." Chỉ là không ăn cơm.

"..."

Gợi đòn.

Vài giờ tiếp theo, thời gian của Mộ Ngôn đều thua ở trên người Lâm Dịch.

"Ăn hay không?"

"Không ăn."

"Không ăn.." Tôi ấn chết anh.

*
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 85: Tôi không có khả năng xài hack 45 hết

[HIDE-THANKS]
Qua lại mấy lần xong, nụ cười của Mộ Ngôn dần trở nên biến thái.

Tục tưng ngoan ngoãn quỷ sứ gì, đều là giả, giả!

Dối lừa nhau!

Nhưng cũng may, trong lúc Mộ Ngôn đang muốn lập tức biến thái, Lâm Dịch đã ăn cơm rồi.

Mộ Ngôn: "..."

Ăn rồi thì tôi cũng muốn ấn chết anh.

Nhưng dù vậy, trên mặt Mộ Ngôn vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, hòa nhã.

Cô mặt mũi ôn hòa, nói: "Ngoan chút, có được không."

Đụng đến ánh mắt của Mộ Ngôn, tim Lâm Dịch đập có chút nhanh, anh như bị điện giật dời đi ánh mắt đang cùng Mộ Ngôn chạm nhau.

Vẻ mặt anh không khác mấy bình thường, không nhìn ra biến hóa gì.

Để người ta cảm thấy anh ngoan ngoãn, nhưng mà, Lâm Dịch lại nhàn nhạt phun ra một chữ, "Không."

"..."

Mộ Ngôn nụ cười hơi biến đổi, nhưng ý cười trên khóe môi gia tăng thêm một chút, "Không, ngoan cũng không có việc gì." Cùng lắm cô cũng chỉ nghẹn đến nội tâm biến thái mà thôi.

Xác định quan hệ bạn trai bạn gái xong, hai người đã không phải người xa lạ quen thuộc nữa.

Cho nên, Lâm Dịch bại lộ ra, một mặt cùng bình thường hoàn toàn bất đồng.

Trong lúc chơi game --

Lâm Dịch ở bên cạnh, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn Mộ Ngôn, "Mộng Trạch Ưu."

Lâm Dịch lười nhác mở miệng.

"Có việc?" Mộ Ngôn không rảnh ngước mắt, cô hai mắt không chớp nhìn chăm chú màn hình.

Trong game cô đang carry toàn trường, liền ở lúc sắp giết được một người cuối cùng, lập tức sẽ ngũ sát.

Lâm Dịch nói, "Anh muốn đầu người."

Tay Mộ Ngôn khựng lại, phanh lại trong tức thì.

Nhân vật của đối phương bị Mộ Ngôn đập cho sây xẩm mặt mày, chỉ kém thêm chút máu nữa, là đã bị Mộ Ngôn giết.

Nhưng ai biết, Mộ Ngôn đột ngột ngừng lại.

Vẫn luôn đi theo sau cô, tiểu phụ trợ dong dong dài dài chen lên, sau đó nhẹ nhàng đánh một cái.

Đúng vậy, là nhẹ nhàng đánh một cái.

"T down! (chung kết)"

Lâm Dịch tức khắc cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn Mộ Ngôn.

Gặp phải Mộ Ngôn ánh mắt hậm hực, anh đột nhiên sáp lại gần, hôn một cái lên sườn mặt Mộ Ngôn.

Sau đó không đợi Mộ Ngôn kịp phản ứng, anh ngược lại đỏ mặt trước.

Bị hôn một cái, Mộ Ngôn: "..."

Ngũ sát đổi lấy một nụ hôn, cảm giác này như thế nào?

Không! Một chút cũng không hay ho gì!

Cô muốn ngũ sát!

Chúa tể hệ thống im lặng trồi lên, 【 game cùng bạn trai chọn cái nào? 】

"Game." Mộ Ngôn không chút do dự.

Chúa tể hệ thống: 【→_→】

Cô đời này cứ sống chung với game đi.

Cũng chỉ có hệ thống xui xẻo như nó mới khế ước trúng cô thôi!

-

Mộ Ngôn dùng phương thức riêng của mình hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.

Thậm chí, còn làm internet sạch sẽ hơn rất nhiều.

Về sau, cô trừ bỏ viết trò chơi cho Lâm Dịch ra, phần mềm đưa ra thị trường cũng chỉ có mỗi cảnh sát mạng của toàn dân.

Phần mềm này cần cách một đoạn thời gian phải cập nhật lại một lần, chậm rãi cải tiến.

Đương nhiên Mộ Ngôn không phải toàn năng, cũng không phải loại hình hoàn mỹ.

Chỉ có thể nhìn xem các bạn trên mạng yêu cầu cái gì, rồi sau đó chậm rãi cải tiến.

Còn về Hứa Thanh, mảnh linh hồn của Mộ Ngôn..

Hứa Thanh lúc mới bắt đầu còn muốn theo đuổi Lâm Dịch.

Nề hà, Lâm Dịch hoàn toàn không cho cô ta bất luận cơ hội gì.

Mặt ngoài cao lãnh một đám.

Nói chuyện cũng lười nói chuyện với người ta, đừng nói chi đến việc lôi kéo làm quen.

Về phần Nghiêm Trạch, người bôi nhọ Mộ Ngôn dùng hack..

Mộ Ngôn vẫn luôn lười đi tìm hắn ta tính sổ.

Không thú vị.

Mộ Ngôn người này tương đối Phật hệ, trừ bỏ trên chuyện nào đó, bình thường tính tình của cô luôn rất tốt.

Căn bản không cần báo thù.

Tại vì không cần thiết, thực lực sẽ chứng minh hết thảy.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】 thần con mẹ nó lý do, rõ ràng chỉ là lười!

Đi điều tra một chút sẽ chết a!

Ký chủ nhà hệ thống người ta, còn giẫm đạp cặn bã đủ kiểu.

Đương nhiên, chúa tể hệ thống nhiệm vụ chính cũng không phải giẫm lên cặn bã.

Ký chủ nhà nó auto- chặn cặn bã, thậm chí còn không đi để ý nam chính, nữ chính ra sao như thế nào nữa.

Nhưng mà chúa tể hệ thống không ngờ tới chính là, ở mấy vị diện sau, nó rốt cuộc phát hiện Mộ Ngôn cùng những ký chủ ngược cặn bã khác có cái gì bất đồng rồi.

Người ta dùng chân giẫm cặn bã, chân cô lại giẫm lên mảnh linh hồn của mình.

Nói rõ công lược đâu!

Đương nhiên, đây đều là lời nói lúc sau.

Mộ Ngôn mãi đến đem phần mềm cảnh sát mạng của toàn dân hoàn toàn thăng hoa xong, mới rời khỏi vị diện nhiệm vụ.

Lúc đó, cô đã 5-60 tuổi.

Mà Lâm Dịch so với Mộ Ngôn lại chết sớm hơn 5 năm.

Lâm Dịch dạ dày không tốt, cứ việc đã rất dụng tâm chăm sóc, nhưng chết vẫn còn hơi quá sớm.

Nghịch ngợm tiểu yêu tinh rốt cuộc đã chết.

Mộ Ngôn nhẹ nhàng thở ra, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nhưng cô lại không biết, ở vị diện sau, thể xác và tinh thần cô sẽ bước vào trạng thái già cả ngay thôi.

*
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 86: 86: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 1

Mộ Ngôn vừa cùng thân thể dung hợp, bỗng nhiên thấy ngực nhói lên.

Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, trong miệng đã bốc lên mùi vị tanh ngọt.

"Phốc!" Một búng máu cứ như thế mất kiểm soát mà nôn ra.

Đôi mắt Mộ Ngôn mở to mở to, nhưng mí mắt giống như nặng trĩu không thể mở ra được.

Cho dù gáng sức mở, tầm mắt vẫn cứ một mảng mông lung.

Sau đó, mắt Mộ Ngôn cụp xuống, lâm vào vô tận hôn mê.

Cô ngã xuống, ngã xuống ở vùng hoang vu dã ngoại.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng óng ả xuyên thấu qua những táng cây rậm rạp, chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt của Mộ Ngôn.

Sắc môi cô trắng một màu bệnh trạng, khóe môi trào ra bọt tanh đỏ.

Không biết qua bao lâu, từ trong rừng đi tới một thiếu niên đang cõng sọt, tay cầm lưỡi hái, người mặc áo tang vải thô.

Thiếu niên màu da ngâm đen, tóc quấn trên đầu, cuốn thành một búi tròn, ống tay áo xắn đến mức tận cùng.

Lộ ra làn da trắng nõn nà bên trong, không tương xứng với khuôn mặt.

Thiếu niên có đôi mắt to ngập nước, bên trong hơi nước mông lung, trong suốt vô ngần.

Hắn nhìn thấy một người nằm ngã ở trước mặt, bĩu bĩu môi, đang định đi vòng qua.

Lại vô tình thấy dung nhan của người nọ.

Tức khắc, cả người đều nhích chân không nổi rồi.

Đó thoạt nhìn là một nữ nhân, một thân bạch y áo gấm, mi mực như họa, đẹp đến người ta không sao rời mắt nổi.

Gương mặt tuyệt mỹ đó phụ thêm một ít nhợt nhạt, làm nàng trông có vẻ vô cùng ốm yếu.

Cho dù nhắm hai mắt, vẫn như cũ có thể khiến người cảm nhận được hơi thở ôn nhuận của nàng.

Thiếu niên trong mắt đột nhiên phát ra ánh sáng lấp loé.

Hình tượng thê chủ hoàn mỹ trong lòng của hắn!

Thiếu niên ném lưỡi hái trong tay đi, chạy chậm qua, từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn Mộ Ngôn.

Ánh mắt ngấp nghé, chần chừ một lúc, cuối cùng dừng trên gương mặt đó, hắn cắn chặt răng.

Cuối cùng, vẫn đem Mộ Ngôn mang về.

Sơn gian đồng ruộng, tiếng chim chóc kêu dị thường rõ ràng.

Thiếu niên lúc mang Mộ Ngôn về đến nhà, đã mệt thở hồng hộc.

Hắn thở hổn hà hổn hển dời Mộ Ngôn lên giường của mình.

Đứng ở mép giường, không biết nghĩ tới điều gì, có vẻ thẹn thùng đỏ ửng khuôn mặt.

Hắn nhanh chóng đi mời đại phu đến xem bệnh cho Mộ Ngôn, rồi đi mua thuốc, sắc thuốc.

Lúc làm những việc đó, hắn vẫn luôn duy trì thái độ đặc biệt tích cực.

Khiến chúa tể hệ thống bỗng dưng có dự cảm không hay.

Quả nhiên, thiếu niên sắc thuốc xong, rất cẩn thận đi đến mép giường.

Nhìn ngắm dung nhan của Mộ Ngôn.

"Cha, cha nói, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng, nàng ngủ giường của ta, còn chạm vào ta, theo lý nên chịu trách nhiệm."

Thiếu niên nói đến đây, đặc biệt thẹn thùng cúi đầu, bên tai hắn hơi nóng lên.

"Cha, cha còn nói, ân cứu mạng, nên lấy thân báo đáp."

"Ta, ta cứu nàng, nàng hẳn là phải báo đáp ta."

Nói đến đây, thiếu niên lấy hết can đảm, bưng thuốc trong tay, "Mua thuốc, mời đại phu cũng phải tiêu rất nhiều tiền, nàng, nàng nếu đáp ứng, sau khi tỉnh lại cưới ta, ta, ta mới đút nàng uống thuốc."

"Không, không đáp ứng, ta, ta liền ném nàng ra ngoài."

Lúc đó, Mộ Ngôn đã hôn mê bất tỉnh.

Hoàn toàn nghe không được thiếu niên nói cái gì.

Thiếu niên rất hiển nhiên cũng minh bạch điều đó, hắn chậm rì rì nói, "Không nói lời nào, ta coi như nàng đáp ứng đó."

Thiếu niên chờ trong giây lát, không ai đáp lại.

"Tốt, nàng đáp ứng rồi."

*

Vị diện nữ tôn.
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 87: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 2

Chúa tể hệ thống: Cường mua buộc bán!

Nhưng mà ký chủ của nó vẫn đang hôn mê, đối với sự việc bên ngoài không mảy may hay biết.

Nói xong những lời đó, thiếu niên mặt đã đỏ như con tôm luộc, hắn ngồi lên mép giường.

Ngượng ngùng nhìn mặt Mộ Ngôn, sau đó dịu dàng đem thuốc đặt ở bên môi thổi thổi, bắt đầu đút thuốc.

Nhưng vì Mộ Ngôn hôn mê, nên thuốc không đút vào được.

Thiếu niên nhìn nhìn Mộ Ngôn, lại nhìn nhìn bát thuốc đen như mực, mặt nhăn nhó như bánh bao.

Làm sao bây giờ chứ?

Thiếu niên cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mắt sáng lên.

Hai mắt hắn bắt đầu nhìn loạn, ánh mắt đảo tới đảo lui xung quanh môi Mộ Ngôn.

Đầu tiên là liếc một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mặt lại bắt đầu đỏ như phát sốt.

Hắn giống như làm ăn trộm lén lút nhìn môi Mộ Ngôn.

Cứ như có ai đang ở bên cạnh nhìn hắn vậy.

Nhìn một chốc, lại bay nhanh rời mắt đi.

Tới tới lui lui rất nhiều lần như vậy.

Chúa tể hệ thống cảm thấy mình cả người đều không khỏe.

Muốn miệng đối miệng đút thuốc thì đút đi, anh như vậy là đang nháo cái trò gì!

Cuối cùng, thiếu niên tựa hồ đã hạ quyết tâm.

Thẹn thùng nhìn sang Mộ Ngôn, sau đó nhẹ giọng nói, "Ta, ta không phải cố ý, ai ai bảo nàng không uống thuốc."

Sau đó hắn nhắm mắt lại, hớp một ngụm thuốc trong chén.

Rồi chu miệng ra, môi đối môi, lùa vào trong miệng Mộ Ngôn.

Nếu có nhiệt kế để đo lường sức nóng trên mặt thiếu niên lúc này, đại khái sắp có chừng bốn mươi độ.

Thiếu niên mở to mắt nhìn Mộ Ngôn.

Nhìn gần, đối phương làn da tinh tế, nhắm hai rèm mắt, lông mi dài lại rậm cụp xuống, cong cong.

Thiếu niên chớp chớp mắt, sau đó vươn tay, thật cẩn thận chọc lên mặt của Mộ Ngôn.

Làn da cô mỏng manh, chỉ chọc nhẹ một cái, cư nhiên đã để lại một ấn đỏ.

Đôi mắt thiếu niên hơi trợn tròn, lập tức thu nhanh tay về.

Thuốc trong miệng đã đút xong.

Vị hơi chua đắng, thiếu niên lông mày nhăn lại, đầu lưỡi không cẩn thận chạm phải môi Mộ Ngôn.

Mềm mại, cảm giác tê dại khác thường nháy mắt đánh ụp lại.

Mặt thiếu niên càng đỏ hơn.

Bất quá hắn cũng không rời khỏi cánh môi của Mộ Ngôn, ngược lại còn liếm liếm.

Ngô, có hơi ngọt.

Thiếu niên có chút vui a tiếp tục bắt đầu đút thuốc.

Nhưng mà, thiếu niên cũng không nhận thấy được, mỗi lần hắn đút thuốc xong, liền có một sợi tơ vàng len vào trong thân thể hắn.

Lập đi lập lại nhiều lần, ở sau cổ hắn nổi lên một ấn ký kim sắc.

Ấn ký đó mỏng manh loé lên một chút, liền ẩn đi.

Việc này thần không biết quỷ không hay, ngay cả chúa tể hệ thống cũng không phát hiện.

*

Ngày hôm sau.

Mộ Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, lồng ngực nhói đau.

Cô thử nâng nâng mắt, có điều mí mắt nặng trĩu vô cùng, Mộ Ngôn thử rất nhiều lần, mới mở được hai mắt.

Tầm mắt từ mơ hồ chuyển dần sang rõ nét.

Đập vào mắt chính là mái hiên, đôi mắt hoạt động trở lại.

Cổ hương cổ sắc.

Đây là một gian phòng nhỏ có vẻ đơn sơ, cổ đại.

Cuối cùng, tầm mắt cô tạm dừng ở bóng người đứng cách đó không xa.

Thiếu niên thân hình mảnh khảnh, một bộ áo tang vải thô màu xanh lá, đôi tay có vẻ co quắp vo vo vạt áo.

Một đôi mắt to lung linh sóng nước nhìn chằm chằm vào cô.

Mộ Ngôn trước là có chút mê mang, nhưng sau khi tầm mắt rõ dần, cô tựa như bị sét đánh.

Sượng đơ ở trên giường, cả người đều không ổn.

Thiếu niên này, linh hồn có mùi vị quen thuộc, cùng Bertha và Lâm Dịch là một người!

Mộ Ngôn: "..."

"Nàng, nàng tỉnh rồi, khá hơn chút nào chưa?"

Thiếu niên ánh mắt quái dị, đôi mắt đen láy chuyên chú nhìn cô.

Đáy mắt chợt lướt qua vẻ ngượng ngùng.

Hơi rũ đầu, đôi mắt nhỏ đầu tiên là nhìn nhìn cô, sau đó lập tức cụp xuống.

Khuôn mặt nhỏ không tính là trắng, đỏ lên một mảng quỷ dị.

*

Có một loại bá vương, kêu là Ngưu bá vương.
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 88: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 3

Mộ Ngôn cảm thấy hiện giờ cô không ổn một tý xíu nào, vô cùng không ổn.

Cô duy trì động tác bị sét đánh, chết trân trên giường, nhìn chằm chằm thiếu niên áo xanh nọ.

Cô đọc ánh mắt của thiếu niên một hồi lâu, bấy giờ mới hiểu ánh mắt đó chính là, liếc mắt đưa tình, dục cự còn nghênh, hai mắt sáng rỡ, giống như con sói nhìn chằm chằm vào thức ăn của nó vậy.

Mặt hắn trông hơi nhỏ, màu da hơi ngâm, thiên về đen thô ráp, nhưng lại có một đôi mắt to ngập nước.

Tại sao lại gặp anh ta nữa!

Mộ Ngôn hít sâu, ổn định chính mình, sau đó nhìn thiếu niên hỏi, "Ta, sao lại thế này?"

Thiếu niên đến gần cô một chút, rồi cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Đại phu nói, nàng bệnh cũ tái phát, nhất thời khí huyết không thông, ngất đi, là ta mang nàng về."

Thiếu niên nói, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ cô vợ nhỏ co quắp, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ nghi hoặc.

Nếu là người bình thường, đối với việc mình tỉnh lại ở một nơi xa lạ, hoài nghi, kích động, trước nhất chính là hỏi, ngươi là ai, đây là đâu, rồi mới chú ý tới ta sao lại thế này.

Mà người này tỉnh dậy lại không nói một lời nào nhìn hắn, sau đó còn bình tĩnh hỏi mình sao lại thế này.

Thiếu niên tự nhiên không biết mức độ hỏng mất của Mộ Ngôn khi nhìn thấy hắn, ở trong mắt hắn, Mộ Ngôn khuôn mặt nhàn nhạt, vân đạm khinh phong, ánh mắt toát ra vẻ nhàn nhạt ôn nhu.

Đôi mắt đó bình đạm như nước ấm.

Thiếu niên nhìn mà tim đập thình thịch.

Quá thẹn thùng, đây là thê chủ hắn nhặt được, hình như có vẻ lợi hại.

Vui!

Mộ Ngôn đang lúc trầm tư, trong óc cô bỗng dưng vang lên một giọng nói.

Thê chủ của hắn trông không đơn giản, lớn lên đẹp nữa, vui!

Đột nhiên nghe được mấy giọng nói này, vẻ mặt Mộ Ngôn sửng sờ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên.

Thiếu niên hai tay vẫn còn duy trì đặt ở trước người, bẻ bẻ ngón tay, đôi mắt lung linh ánh nước nhìn cô.

Mộ Ngôn run lên một cái, nhanh chóng rời mắt đi.

"Tiểu hệ thống, cậu làm?" Mộ Ngôn hoài nghi là chúa tể hệ thống đem lời độc thoại nội tâm của thiếu niên truyền cho cô.

Thê chủ là chơi cái quỷ gì?

Chúa tể hệ thống: 【 cái gì mà tôi làm? 】

Nó đang định truyền cốt truyện cho Mộ Ngôn, đột nhiên nghe được Mộ Ngôn hỏi, chúa tể hệ thống vẻ mặt dại ra.

Nó sửng sờ, Mộ Ngôn cũng sửng sờ.

Lông mày cô nhăn lại, muốn hoạt động thân thể một cái.

Nhưng vừa mới cử động tay mình, cô đã cảm thấy lồng ngực khí huyết dâng trào.

Trong cổ họng lại một mùi tanh ngọt.

Sắc mặt Mộ Ngôn càng thêm tái nhợt, cô mạnh mẽ nén xuống một ngụm máu.

Mặt trắng đi ho sù sụ hai tiếng.

Thiếu niên trước mặt nghe thấy Mộ Ngôn ho, tức thì bước tới.

Giọng hắn nhẹ nhàng mềm mại, "Đại phu nói, nàng cần tĩnh dưỡng, không nên lộn xộn."

Thiếu niên tự quen thuộc đắp chăn cho Mộ Ngôn.

Hai người gần gũi nhìn nhau một chốc.

Mộ Ngôn một thân áo trong màu trắng, tóc đen như thác nước trút xuống, khuôn mặt ôn nhu như ngọc, nhìn gần làn da cô trông càng tinh tế.

Sắc môi cô nhàn nhạt, vành môi mỏng..

Mắt như đào, mi như sơn, mi mực như họa, thiếu niên nhìn mà ngẩn ngơ cả người.

Vì thế bèn mở to một đôi mắt, chớp cũng không chớp lấy, nhìn chằm chằm Mộ Ngôn.

Bầu không khí yên tĩnh trong một phút đồng hồ..

Hai phút..

Mười phút sau..

Yết hầu Mộ Ngôn có chút ngứa ngáy, ho lên dữ dội.

Lúc này mới làm bừng tỉnh thiếu niên.

Vì thế thiếu niên giống như bị điện giật, nhanh chóng rời đi ánh mắt.

Mặt càng đỏ hơn.

Thê chủ nhìn thật đẹp.

Nghe được lời độc thoại nội tâm của thiếu niên, Mộ Ngôn: "..."

Cái trò gì thế này?

Mộ Ngôn cảm thấy có thể là ở vị diện trước bị Lâm Dịch tiểu yêu tinh tra tấn, nên hiện tại chỉ số IQ của cô có lẽ đi vắng mất rồi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back