Welcome! You have been invited by Root to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 59: Tôi không có khả năng xài hack 19

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn trầm mặc hết mấy lần.

Sau đó gõ vài chữ gởi qua.

【 phe đỏ 】 Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ (Kinh Kha) : Đã không phải Kinh Kha trong trí nhớ của các ngươi nữa.

Mộ Ngôn dứt khoát lười quản tháp, tùy ý năm người đối phương đẩy tháp.

Cô chui vào khu dã ngoại đánh dã quái.

Trên bản đồ nhỏ hoàn toàn không thấy bóng của Mộ Ngôn, người đối phương tưởng là Mộ Ngôn cũng treo máy.

Đang lúc muốn bắt đầu khoe khoang trào phúng, lại không ngờ từ trong bụi cỏ nhảy ra một người.

Kinh Kha đại chiêu có một công năng ẩn thân trong thời gian ngắn.

Mà pháp sư của họ lại đang đứng ở hậu phương.

"Godlike! (quét ngang ngàn quân)"

Phe đối diện: ?

Còn không kịp phản ứng lại, pháp sư đã bị Mộ Ngôn đánh lén chết.

Thích khách giết pháp sư cơ hồ chỉ dùng giây, một giây.

Nên pháp sư cứ thế ngây ngẩn mà chết.

Giết một người xong, kỹ năng của Kinh Kha nháy mắt hồi mới lại.

Mà Mộ Ngôn dùng thần tốc nhanh chóng xử lý xạ thủ phe đối phương.

"Double kill! (song sát)"

Đối phương: ?

Rốt cuộc, ba người còn lại đã phản ứng trở lại, bắt đầu vây công Mộ Ngôn.

Dư lại ba người, một phụ trợ, một chiến sĩ và một thích khách.

Tương đối khó đánh.

Nhưng, Mộ Ngôn chơi Kinh Kha đặc biệt phiêu.

"Triple kill! (tam sát)"

Lại xử lý hỗ trợ phe đối phương.

Lúc này, hai người còn lại đã thực sự cảm nhận được sự khủng bố của Kinh Kha phe đối phương.

Không chút nghĩ ngợi, nửa thanh máu cũng bắt đầu chạy trốn.

Mộ Ngôn không nhanh không chậm điều khiển nhân vật trong game, phi nhanh bắt được một người.

"Quadra kill! (bốn sát)"

Đối phương: .

Đối phương pháp sư: Ta sát! Kinh Kha ngươi là tới show đi!

Đối phương xạ thủ: Vậy cũng được sao! Có phải lấy acc chip ra khi dễ bọn ta không!

Đối phương phụ trợ: Oa fck! Thật quá đáng!

Trước trận cơ hồ chỉ còn lại thích khách đánh dã phe đối phương.

Thích khách chạy tương đối nhanh, Mộ Ngôn đuổi theo.

Lúc này, trên giao diện trò chơi bắn ra một chuỗi tin tức.

Phe ta Ngu Cơ quay lại trò chơi.

Phe ta Quan Vũ quay lại trò chơi.

Phe ta Tiểu Kiều quay lại trò chơi.

Phe ta Đại Kiều quay lại trò chơi.

Mộ Ngôn mí mắt giựt giựt, đàn ngu xuẩn này còn trở về làm gì nữa?

Cô đột nhiên có một loại dự cảm không ổn.

【 phe đỏ 】 Du Du Lòng Ta (Tiểu Kiều) : Ta sát, vậy mà Kinh Kha phe ta còn chưa tuyệt vọng!

【 phe đỏ 】 Thanh Thanh Lòng Ta (Đại Kiều) : Kinh Kha, cảm thụ nổi tuyệt vọng đi.

【 phe đỏ 】 Vương Giả Vinh Quang Ở Đâu Cũng Có Ta (Ngu Cơ) : Ai? Kinh Kha sao ngươi còn chưa tuyệt vọng?

【 phe đỏ 】 Túi Tiền Của Ai Không Nhặt Lấy (Quan Vũ) : Ha ha ha, huynh đệ, xin lỗi!

Mộ Ngôn vẻ mặt ngơ ngác thao tác nhân vật.

Trong lòng cô dự cảm không ổn càng nồng đậm, cho nên cô tăng tốc đuổi theo thích khách đối phương, dùng tốc độ giết chết thích khách đối phương.

Đúng lúc này, trên góc phải giao diện trò chơi xuất hiện một khung thoại.

Là lựa chọn để đầu hàng.

Màu xanh lục là đồng ý, màu đỏ là cự tuyệt đầu hàng.

Một giây đồng hồ..

Đồng đội cơ hồ chỉ dùng một giây đồng hồ để đầu hàng.

Mộ Ngôn dại ra..

Kết thúc trò chơi, Mộ Ngôn thấy được đồng đội phe ta gởi qua tin nhắn.

Đồng đội phe ta: Kinh Kha, ngươi đã cảm thấy tuyệt vọng chưa?

Mộ Ngôn: "..."

"Defeat! (thất bại)"

Trò chơi kết thúc..

Mộ Ngôn thua..

Thua..

"..."

Mộ Ngôn nhìn chằm chằm màn hình đã tối đi thật lâu, thật lâu.

Cuối cùng --

"Fck."

Mặt vô biểu tình fck một câu.

Ngữ khí bình đạm fck một câu.

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha! 】

Chúa tể hệ thống tuôn ra một chuỗi tiếng cười ma tính.

【 tiểu tỷ tỷ, Mộ Ngôn, cô đã cảm thụ tuyệt vọng chưa? 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha.. 】

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình buông điện thoại di động xuống, "Buồn cười không?"

Chúa tể hệ thống lập tức im bật.

【 kỳ thật tiểu tỷ tỷ cô là vương giả. 】 ha ha ha ha ha ha ha!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 60: Tôi không có khả năng xài hack 20

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn mở di động lên lại, đem một đàn ngu xuẩn kia đều report một lần.

Rời khỏi thi đấu xếp hạng, nhìn thấy khung hảo hữu trong game sáng lên.

Mộ Ngôn liếc nhìn một cái, tức khắc cười lạnh ra tiếng.

Bốn con ngu xuẩn đó cư nhiên còn dám xin hảo hữu với cô.

Vương Giả Vinh Quang Khắp Nơi Đều Có Ta: Đại thần, thêm bạn tốt cái đi.

Mộ Ngôn buông di động xuống, cụp mắt nhìn giao diện, vẻ mặt như đang miệt thị với di động.

Cô cười lạnh một tiếng.

Sau đó click vào từ chối một loạt.

Hơn nữa ở lúc từ chối, còn tặng kèm tin nhắn --

Ta cảm thấy,

Tào Tháo người anh hùng chinh chiến sa trường

Cũng không ưu tú bằng các ngươi

Ma ma của các người đã giáo dục nghiêm khắc

Để cho các ngươi diễn còn nhiều hơn diễn vương nữa.

*

Bị ác ý hố Mộ Ngôn cả trò chơi cũng không muốn chơi.

Nhưng tâm tình của cô thật không tốt.

Vì thế, cô bèn đem nick của Nghiêm Trạch lúc trước tra được ra hack.

Nghiêm Trạch cũng có nick trong game, hơn nữa level còn không thấp.

Mộ Ngôn đem phù văn của hắn tất cả đều bán đi.

Đối với chơi trò chơi mà nói, bị bán phù văn quả thực so rớt cấp còn muốn thống khổ hơn.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】

Tiểu tỷ tỷ tức giận hậu quả hình như có một chút nho nhỏ nghiêm trọng.

Vì thế, chúa tể hệ thống cũng kiến thức được hình ảnh Mộ Ngôn tức giận rồi.

Trên cơ bản là, cả ngày có thể không mang theo biểu cảm.

Ngay cả nụ cười dối trá trước kia cũng không treo lên nữa.

Vốn dĩ đã đối với cô hơi sợ, hiện tại càng sợ.

Chúa tể hệ thống cũng không dám trồi lên dỗi Mộ Ngôn đủ kiểu nữa.

Tuy rằng trên số liệu của nó biểu hiện ra là cọng bún sức chiến đấu bằng 5, nhưng người này hồn phách đã tháo đi bảy cái thần hồn mà vẫn còn có thể ngưng tụ lại.

Nhất định không đơn giản.

Cho nên chúa tể hệ thống rất thông minh không đi đâm đầu vô họng súng.

Phải làm một con thống mọi sự đều có tự hiểu lấy mình.

Liền giống như hiện tại, nhát một nhúm, chúa tể hệ thống.

-

Bị trò chơi làm hỏng mất tâm tình, lúc đi đưa bữa sáng cho Lâm Dịch, Mộ Ngôn biểu tình vẫn luôn nhàn nhạt.

Liên tục một tháng, Mộ Ngôn đều sẽ đưa bữa sáng cho Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không từ chối.

Anh dạ dày không tốt, trên cơ bản ít ăn bữa sáng.

Nhưng cũng sẽ gởi tiền cho Mộ Ngôn.

Hai người cơ hồ không chuyện trò qua lại gì với nhau.

Trừ bỏ ngẫu nhiên hứng thú, nói một câu chào buổi sáng.

Lâm Dịch nhướng mày, nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái nét mặt nhàn nhạt, không bằng thường ngày vẫn mang theo nụ cười ôn hòa.

Mộ Ngôn đem thuốc và bữa sáng trong tay cùng nhau ném cho Lâm Dịch xong là tính đi ngay.

Vào lúc này, Lâm Dịch gọi Mộ Ngôn lại.

Mộ Ngôn quay đầu, liếc nhìn Lâm Dịch một cái.

Chàng trai do dự trong chốc lát, sau đó dùng giọng nói hơi mang khàn khàn và mơ hồ do vừa ngủ dậy hỏi Mộ Ngôn một câu, "Cùng chơi game?"

Mộ Ngôn càng thêm không có biểu cảm gì, "Anh còn chưa tỉnh ngủ?"

Thiếu nữ ngữ khí có chút lạnh như băng, làm Lâm Dịch sửng sốt một hồi lâu.

Lâm Dịch cầm bữa sáng trong tay, nhìn Mộ Ngôn vẻ mặt rất hoang mang.

Chúa tể hệ thống: Tiểu tử này đâm đầu lên họng súng rồi.

Hai người trầm mặc nhìn nhau thật lâu.

Liền ở lúc Lâm Dịch cho rằng thiếu nữ sẽ từ chối, lại cuối cùng nghe được một chữ ừ.

Lâm Dịch cong môi nhàn nhạt cười, nghiêng người nhường lối.

Tay anh bê mâm không tự giác siết chặt, nhưng trên mặt thoạt nhìn vẫn bình tĩnh ung dung.

Mộ Ngôn khựng lại một lát, liếc nhìn anh, "Anh theo tôi sang đây đi."

Thiếu niên ngẩn ra một hồi, sau đó gật gật đầu.

Cất bước đi ra ngoài.

Thiếu niên đôi chân thon dài, tỉ lệ thân hình hoàn hảo, đứng ở trước mặt Mộ Ngôn hoàn toàn cao hơn cô một cái đầu.

Mộ Ngôn liếc nhìn sợi tóc của thiếu niên, có chút lộn xộn, cả người đều tản ra vẻ lười biếng.

Trên thực tế, Lâm Dịch giống như con mèo.

Rất lười.

Cả người thoạt nhìn giống như một con mèo lười biếng.

Lâm Dịch bưng mâm Mộ Ngôn cho hắn, đi theo Mộ Ngôn cùng đi vào.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 61: Tôi không có khả năng xài hack 21

Trên thực tế, Lâm Dịch cũng chỉ là đổi chỗ ăn sáng mà thôi.

Nói chơi game đâu?

Lâm Dịch trừng mắt nhìn bữa sáng phong phú trên bàn.

Lại nhìn lại tô cháo trên mâm mình, hơi thanh đạm.

Lâm Dịch giật giật miệng, anh tính cách hơi lạnh lùng, cũng rất ít giao lưu với người khác.

Người cũng rất lười, lời nói ở trong miệng xoay thật lâu, xếp chữ thật lâu, nhưng vẫn nghẹn không ra một câu.

Mộ Ngôn âm thầm vỗ vỗ mặt mình, để mình trông có vẻ ôn hòa hơn một tý.

Bằng không lạnh lùng một khuôn mặt trông có vẻ như tiểu yêu tinh phiền toái đối diện kia thiếu cô bao nhiêu tiền vậy.

Mộ Ngôn nhìn quét qua bữa sáng trên bàn, trên thực tế, mỗi ngày cô đều làm bữa sáng đặc biệt phong phú.

Hàm lượng dinh dưỡng cao, chứa lòng trắng trứng, rất dưỡng dạ dày.

Nhưng mà chân chính bản thân cô lại một ngụm cũng chưa ăn.

Điểm này khiến cho chúa tể hệ thống cảm thấy thực không hiểu được.

Muốn nói cô làm những bữa sáng dưỡng dạ dày này cho Lâm Dịch đi, cô cố tình chỉ đưa cho người ta tô cháo thanh đạm.

Muốn nói để cho chính cô ăn đi..

Nhưng mà cô cả một ngụm cũng chưa ăn, để cho đến nguội thì đổ đi..

Đổ đi..

Làm ra loại chuyện lãng phí lương thực thế này quá táng tận lương tâm rồi.

Chúa tể hệ thống còn đã từng hỏi tại sao.

Kết quả tổ tông này nhàn nhạt một câu, không có thói quen ăn sáng.

Vậy cô làm nhiều như vậy để làm gì?

Chúa tể hệ thống còn nhớ rõ ràng, Mộ Ngôn dùng giọng nói ghét bỏ nói như vầy, "Cho ma quỷ phòng đối diện ăn."

Chúa tể hệ thống: 【? 】

Không hiểu nổi, không hiểu nổi.

Đừng nói chúa tể hệ thống không hiểu, ngay cả Lâm Dịch người cũng hơi cương rồi.

Bầu không khí xấu hổ một lúc thật lâu sau thì Lâm Dịch mở miệng.

"Cô.."

Anh còn chưa có nói xong, đã nhìn thấy cô gái đối diện lười nhác chống nạnh lên, "Anh trước ăn hết những thứ này đã."

Hai mắt Lâm Dịch hơi hơi trợn lên nhìn, đôi mắt hẹp dài dĩ vãng lười biếng, hơi cụp, giờ mở to hơn.

Nhưng mà anh nhớ tới bao tử mình, cho nên bắt đầu chậm rì rì ăn cơm.

Một tháng này, trừ bỏ lúc mới bắt đầu cảm thấy hơi quai quái ra, lúc sau anh đã dần dần thói quen rồi.

Nhưng mà hai người giao lưu cũng không quá nhiều.

Anh giương mắt, vừa lúc chạm phải tầm mắt của cô gái đang chống cằm nhìn anh.

Mộ Ngôn nhướng mày với anh.

Cô mặt mũi ôn hòa, là kiểu ôn hòa mang xa cách.

"..."

Nhìn anh ăn để làm gì.

Ánh mắt người đối diện không nóng không lạnh, Lâm Dịch chỉ không quá thích ứng, nhưng một lát sau thì bình tĩnh tự nhiên trở lại.

Kỳ thật Mộ Ngôn nhìn Lâm Dịch, hoàn toàn là do vị diện trước Bertha vô cớ gây rối, làm nũng lăn lộn, gây cho Mộ Ngôn ấn tượng quá khắc sâu.

Chàng trai ở trước mặt lại giống như cùng vị diện trước không phải một người vậy.

Nếu không phải có khế ước thứ như vậy, Mộ Ngôn còn tưởng rằng mình nhận nhầm người nữa.

Chốc lát sau, Lâm Dịch ăn cháo xong, thong thả ung dung lau miệng, như một con mèo.

Phát hiện chàng trai này không giống như Bertha vị diện trước, sự kháng cự trong lòng Mộ Ngôn nhạt đi một ít.

Cô chỉ chỉ sữa bò nóng bên cạnh, "Cái này cũng uống luôn."

Lâm Dịch nhướng nhướng mắt, nhìn Mộ Ngôn, "Cô không ăn?"

Lâm Dịch tính hỏi Mộ Ngôn không ăn bữa sáng? Nhưng mà nghĩ rồi lại nghĩ, anh trầm mặc..

Mộ Ngôn cười nhạt nhìn anh.

Nếu không phải do tiểu yêu tinh anh, cô cả bữa sáng cũng lười làm nữa.

Bạn hỏi tại sao cô làm nhiều như vậy chỉ đưa mỗi cháo?

Mộ Ngôn đúng lý hợp tình: Lười cầm.

Lâm Dịch rốt cuộc uống xong sữa bò, cầm di động lên, nhìn Mộ Ngôn, lười biếng nhướng mày.

Chàng trai không quá thích nói chuyện, khí chất có một phong cách rất riêng.

Mộ Ngôn không tính quá ghét, cong môi, chủ động tìm đề tài.

"Anh muốn cùng tôi solo (một mình đấu), hay chơi chung?"

Lâm Dịch nhàn nhạt nhìn giao diện game, "Chơi solo"
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 62: Tôi không có khả năng xài hack 22

Mộ Ngôn trầm mặc một hồi, tâm trạng nhìn không mấy tốt.

Không thể thắng, phải chiều..

Chơi solo thứ này..

Rất nhanh Mộ Ngôn bèn cười, chậm rãi nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười trả lại.

Tầm mắt chạm nhau trong không trung, Lâm Dịch dời mắt đi trước.

Tới khi trò chơi bắt đầu, Lâm Dịch lặng im nhìn cấp bậc của cô.

"Cô dùng acc nhỏ?" Lông mày anh nhăn lại.

"Ừ."

"Toàn quân xuất kích!"

Tiếng nhạc nền trong game vang lên.

Lâm Dịch fans vô số, vừa bắt đầu chơi game, các fan đã thấy, ta sát đại thần online.

Vì thế sôi nổi đua nhau quan chiến.

"Ai? Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ là ai a?"

"Được a, có người vậy mà dám tìm đại thần đấu solo."

Ngoài game vô số người xỉa xói, thậm chí có người còn mở cả livestream.

# kinh! Đại thần solo! #

"Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ! Người này ta biết, ta biết!"

"Lầu trên quen? Vị đại thần nào, sao ta không biết?"

"Không phải không phải, có lần ta và bốn người bạn tổ đội đánh thi đấu xếp hạng, gặp một đại thần."

"Mới ban đầu, bọn ta muốn thử một chút mấy cái chiêu trò trên mạng ấy, vừa lúc gặp người này chơi acc nhỏ."

"Các ngươi đoán như thế nào.."

"Thế nào?"

"Chúng ta bốn người treo máy, cô ta thế nhưng một mình cầm ngũ sát! Nếu không phải bọn ta đầu hàng, chỉ e phe đối diện đã thua rồi."

"..."

"Cái tên bị bệnh ở trên là ai? Report."

"Report +1."

"Report +1001."

*

Trong game, Mộ Ngôn tuyển một cái bản đồ 1v1, chỉ có một con lộ.

Cô dùng chính là Ngu Cơ, xạ thủ.

Còn Lâm Dịch dùng lại là Gia Cát Lượng.

Giai đoạn trước, hai người đều đi thu binh, nhưng chỉ cần chạm mặt liền bắt đầu thế công mãnh liệt.

Xạ thủ công pháp sư, ở dưới tình huống không có skill, Lâm Dịch còn chưa thể mãnh công.

Mà Mộ Ngôn cũng không có từng bước ép sát, chọn không đúng hero.

Mộ Ngôn nếu muốn giết, giai đoạn trước đã có thể một giây giết Lâm Dịch rất nhiều lần.

Do hero chọn không đúng.

Cộng thêm..

Mộ Ngôn liếc qua Lâm Dịch một cái, dự phán và di chuyển cũng còn được.

Một phút thất thần, Mộ Ngôn không lưu ý bị Lâm Dịch giết.

Đồng thời, Lâm Dịch ngẩng đầu liếc Mộ Ngôn một cái.

Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc lại anh, khóe môi nhoẻn lên, đèn màn hình rọi lên mặt cô, nụ cười gây cho người ta một cảm giác tà khí.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Trong game giằng co mười lăm phút.

Hai người chu toàn nhau một hồi.

Lâm Dịch mím môi, nhân vật hero khác biệt nhau ở chỗ, một người là công kích xa, một người là công kích gần.

Mà Mộ Ngôn cũng không về tháp, theo lý mà nói, anh phải ăn mới đúng.

Nhưng mà..

Đối phương thế công quá mạnh mẽ.

Mới bị đánh trúng một cái, đã rớt hơn nữa thanh máu.

Mộ Ngôn mũi tên chưa từng bắn miss lần nào.

Mắt thấy Lâm Dịch liền sắp bị giết.

Mộ Ngôn vừa lúc đánh quá hăng, đi vào tháp phòng ngự của đối phương.

Mà Lâm Dịch thừa dịp này, tung một kích trí mạng.

Lại chết một lần nữa.

【.. Tiểu tỷ tỷ, cô đang vũ nhục tự tôn của người ta nhe! 】

Còn không phải khi dễ người ta sao, thả rõ rành như vậy, người ta tốt xấu cũng là đại thần, nếu biết mặt mũi để đâu.

Mộ Ngôn trầm mặc một hồi, vũ nhục tự tôn?

Vậy đổi cái khác thôi.

Một ván này, Lâm Dịch cơ bản từng bước bại lui.

Mãi cho đến lui đến phạm vi tháp phòng ngự, Mộ Ngôn cũng không dừng lại

Dùng kỹ năng của Ngu Cơ che đi công kích của tháp phòng ngự trong một giây.

Rồi nhanh chóng đứng ở khu thủy tinh đối diện tháp phòng ngự.

Lâm Dịch: "..."

Hai mắt anh nhẹ nhàng híp lại, nhẹ giọng mở miệng, "Cô hơi bị bành trướng rồi."

Khu thủy tinh ở ngoài tháp phòng ngự có một chổ hơi xấu hổ.

Chổ đó có thể không bị tháp phòng ngự công kích.

Lâm Dịch lúc này bị chặn ở trong tháp, còn Mộ Ngôn thì đứng ở khu thủy tinh ngoài tháp.

Có một câu gọi là--

"Khi dễ ngươi đều đã khi dễ đến cửa nhà ngươi, ngươi còn không phản kháng?"
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 63: Tôi không có khả năng xài hack 23

Cùng lúc đó, livestream không biết do ai mở, kênh bình luận đã nổ tung rồi.

Ta sát! Đại thần nhà ta cư nhiên bị chặn trong thủy tinh!

Phe đối diện là ai a, trâu bò quá sức?

Từ từ, để ta đi tra xét cái đã.

Phe đối diện, là một cái bậc bạch kim.

Các fan của Lâm Dịch: ?

Bậc bạch kim?

Acc nhỏ nơi nào chạy ra?

Ta sát, cô ta đánh tới bạch kim, trừ bỏ gặp bốn tên treo máy thua ra, tỷ lệ thắng trăm phần trăm a.

Đại thần nơi nào tới?

Cảm giác này quen quen, ta có cảm giác như có cường đạo muốn cường đoạt đại thần nhà ta, trực tiếp đuổi đến tận cửa nhà a.

Lầu trên +1.

Lầu trên + số chứng mình nhân dân.

Bên này, trong game.

Lâm Dịch giống như bị Mộ Ngôn kích thích vậy, trực tiếp xông thẳng về phía Mộ Ngôn.

Sau đó, Mộ Ngôn thoắt hiện một cái, hoàn mỹ né qua công kích của Lâm Dịch.

Cô dựa vào skill hai của Ngu Cơ, đứng trong thủy tinh một lát, lại dùng đại skill.

Ngu Cơ skill hai có thể phòng ngừa tháp phòng ngự, Mộ Ngôn nhìn thoáng qua thời gian skill cooldown.

Bốn giây.

Mà skill hai chỉ có thể dùng được hai giây.

Phát động đại skill có một giây thời gian né.

Lúc hồi skill, vừa vặn bị tháp đánh chết.

Mộ Ngôn trong mắt xẹt qua ý cười, sau đó liền án theo ý nghĩ của mình cứ thế mà làm.

Kết quả ngoài dự liệu..

Mộ Ngôn chết trên tay Lâm Dịch, không phải bị tháp bắn chết.

Mộ Ngôn nhướng mày, hơi nâng đầu lên.

Chàng trai đối diện môi mỏng có vẻ hơi lương bạc nhoẻn lên, "Cô có hơi bành trướng."

Giờ thì hơi bị vả mặt rồi.

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Mộ Ngôn hoài nghi nhìn nhìn tay ngọc thon dài của mình.

Vừa nãy tay cô có ấn bậy không?

Hình như không có.

Cho nên, cô thật là bị Lâm Dịch đánh chết?

Vì thế, trong game đối kháng suốt bốn mươi phút.

Mộ Ngôn đủ loại kiểu chết.

Đương nhiên là ác ý tìm đường chết.

Chơi thả nước quá rõ ràng.

Lâm Dịch vẻ mặt nhàn nhạt đang chuẩn bị ấn nút đầu hàng, ai ngờ Mộ Ngôn bên đó càng nhanh hơn.

"..."

Lâm Dịch buông di động, nhìn cô gái đối diện thật lâu.

"Cô thả." Anh dùng là câu trần thuật.

"Không có."

Lâm Dịch khóe miệng giật giật, lạnh lùng a một tiếng.

Đánh một trận này, anh đã biết cô gái đối diện chỉ là đánh chơi thôi.

Lâm Dịch cất điện thoại, đứng dậy liền muốn đi.

Ai ngờ, Mộ Ngôn kéo tay anh lại, "Giận rồi?"

Phía sau truyền đến giọng cô gái ôn hòa.

"Không có." Lâm Dịch đúng lý hợp tình nói linh tinh.

Lòng tự trọng nếu cao mà nói, ván vừa rồi chơi với Mộ Ngôn, toàn bộ đều là nhục nhã.

Đằng sau chậm chạp không truyền đến tiếng của Mộ Ngôn.

Lâm Dịch quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Liền thấy cô gái lông mày hơi rối rắm, "Vậy làm sao bây giờ? Không ấy anh ráng nhịn trước?"

"..."

Tiếp theo, anh lại nghe được Mộ Ngôn hơi có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng thì thầm, "Quả nhiên vẫn chưa học được tinh túy trong việc thả nước."

"..."

【.. 】 tiểu tỷ tỷ, cô là độc thân nhờ thực lực rồi.

Lâm Dịch quay đầu lại, a một tiếng cười lạnh.

Gương mặt tinh xảo của anh không có biểu cảm gì, nhàn nhạt.

Sau đó thu tay về, "Gặp lại sau."

Nhưng mà, anh còn chưa có đi, đã lần nữa bị kéo lại.

Lần này Mộ Ngôn dùng sức một chút, Lâm Dịch trong nhất thời không đứng vững, bị Mộ Ngôn kéo lùi về sau, đụng lên người Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn cũng theo đó lùi về sau mấy bước.

Cũng may cô ổn định thân hình, "Đừng đi vội."

Mộ Ngôn nắm Lâm Dịch dắt ra ngoài cửa, thuận tay cầm lấy nón lưỡi trai trên giá treo cạnh cửa đội lên đầu.

Lâm Dịch khó hiểu nhìn cô.

Chỉ thấy Mộ Ngôn lười nhác dựa lưng lên cửa, ngước mắt nhìn Lâm Dịch, "Có hứng thú đi hẹn hò hay không?"

Lâm Dịch nhìn cô.

Cô gái tựa ở ngoài cửa, mà anh thì đứng ở trong cửa.

Trên mặt cô treo nụ cười nhàn nhạt, như có như không, hơi có vẻ ôn hòa, rồi lại mang xa cách.

Ánh mắt cô không hề cố kỵ cứ như thế đặt trên người anh.
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 64: Tôi không có khả năng xài hack 24

[HIDE-THANKS]
Lâm Dịch đứng trước cửa bệnh viện người đến người đi.

Hình như ẩn ẩn còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.

Anh mím môi, mắt sâu thẳm liếc qua cô gái bên cạnh.

Mộ Ngôn nắm tay áo người bên cạnh, kéo mãi không nhúc nhích.

Lâm Dịch bình tĩnh đứng ở đó, môi mím thật chặt, màu môi có hơi trăng trắng.

Thoạt nhìn trông có vẻ không được ổn cho lắm.

Lâm Dịch liếc Mộ Ngôn một cái, xoay người định rời đi.

Có điều, trước mặt chặn ngang một cánh tay, Mộ Ngôn nhìn anh cười cười, "Không vào xem thử?"

Lâm Dịch nhàn nhạt liếc Mộ Ngôn một cái, "Xin lỗi, không có đam mê đến bệnh viện hẹn hò."

Lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt.

Nếu Lâm Dịch còn chưa hiểu ý đồ của Mộ Ngôn thì anh bị thiểu năng trí tuệ rồi.

Lâm Dịch cúi đầu nhìn cô gái chỉ đứng tới ngực anh.

Cô mặc quần jean siêu ngắn, lộ ra cặp chân trắng nõn thon dài, làm người ta không rời được mắt.

Chỉ tròng lên một chiếc áo khoác màu đỏ, liền theo anh ra tới.

Đối với Mộ Ngôn có cảm giác gì, Lâm Dịch không xác định rõ.

Tối thiểu, anh không chán ghét.

Nên sẽ không cự tuyệt.

Lúc nhìn thấy Mộ Ngôn sẽ tự dưng khẩn trương.

Nhưng còn chưa tới mức vừa trông thấy cô trái tim đã đập loạn.

Cũng tức là, thích, ở mức độ không ghét.

Anh chưa bao giờ nghĩ vì cái gì Mộ Ngôn sẽ không rên một tiếng đối xử tốt với anh.

Do lười đi nghĩ.

Bởi vì anh một thân một mình, không có gì để lợi dụng.

Vì thế cứ như vậy, tùy cô.

Nhưng mà, Lâm Dịch nắm nắm tay, rũ mi mắt, giấu đi mê mang trong mắt.

Anh sẽ không bao giờ đi vào những nơi như thế này.

Lâm Dịch đây là sợ bệnh viện.

Mộ Ngôn không phải nhìn không ra.

Nhưng mà --

Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười, "Muốn tìm chỗ tâm sự không?"

Lâm Dịch xoay người, nhìn vào mắt Mộ Ngôn, mặt vô biểu tình.

Gật gật đầu.

*

Mộ Ngôn tìm một tiệm trà sữa cách bệnh viện không xa.

Gọi hai ly trà sữa, nhìn chàng trai ngồi ở đối diện.

Về Lâm Dịch, cô đã thông qua chúa tể hệ thống biết được một chút.

Kháng cự đi bệnh viện đã là sớm biết.

Vì thế, không đợi Lâm Dịch hỏi, Mộ Ngôn liền tự mình nói ra.

"Ở đối diện anh, là cố ý dọn vào, bữa sáng là cố ý làm cho anh."

"Bệnh viện, là cố ý mang anh tới."

"Còn gì cần hỏi nữa không?"

Lâm Dịch tựa hồ bị kinh sợ, nhìn Mộ Ngôn nhất thời không kịp phản ứng.

Ấn tượng đầu tiên đối với Mộ Ngôn là hôm ở trận chung kết, bị Mộ Ngôn ngược một trận.

Lâm Dịch bị mù mặt, nhưng lại nhớ kỹ Mộ Ngôn.

Sau đó, thì gặp Mộ Ngôn một lần, hai lần..

Lâm Dịch hơi cúi đầu, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, "Từ khi nào?"

"Cửa khách sạn."

Mộ Ngôn vẻ mặt nhàn nhạt, khóe môi hơi nhoẻn lên, cho người ta một cảm giác ôn hòa.

Lâm Dịch trầm ngâm hồi lâu, vừa khéo lúc này người phục vụ mang trà sữa đến.

Lâm Dịch thuận tay cầm ly trà sữa lên, hút nhẹ một ngụm.

"Biến thái."

Giọng anh hơi thâm thấp, nghe có vẻ mơ hồ.

Nhưng mà --

Nét cười trên môi Mộ Ngôn cứng lại.

Từ này, hình như không thích hợp đặt lên người của cô!

Một chút cũng không thích hợp!

Mộ Ngôn nhẫn nhịn, thiếu chút nữa không nhịn nổi một cái tát chụp lên đầu Lâm Dịch rồi.

Nhưng mà, cô nhịn xuống.

Mộ Ngôn cười có chút biến thái, "Chú ý cách dùng từ một chút, biến thái cái từ này không thích hợp dùng trên người một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cảm ơn."

Lâm Dịch lười nhác nhướng đôi mày, "Có điều tra tôi không."

"Không.." Mộ Ngôn dừng lại một chút, hỏi chúa tể hệ thống cái con bệnh kia cũng coi như tra rồi.

"Tra rồi."

Đối diện với ánh mắt hơi quái dị của Lâm Dịch.

Mộ · biến thái · Ngôn: "..."

Xin thu hồi ánh mắt của anh, cảm ơn!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 65: Tôi không có khả năng xài hack 25

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn cẩn thận nhìn anh, mắt anh không để lộ cảm xúc gì, nhìn kỹ, lại thấy trong đó một mảng lạnh lẽo.

Có điều trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng, nhìn như không để ý Mộ Ngôn đã từng điều tra anh vậy.

"Tại sao?" Anh hỏi.

Mộ Ngôn vẻ mặt do vừa bị Lâm Dịch dỗi một cái, có hơi biến hóa.

Nhưng thực mau đã khôi phục lại tự nhiên.

Mộ Ngôn im lặng một hồi, không nghĩ ra cớ gì hay.

"Bởi vì là anh." Người khác, có đau chết cô cũng mặc kệ.

Chúa tể hệ thống: →_→

Nói giống như lúc Lâm Dịch đau dạ dày cô đã gõ cửa đưa anh ta đi bệnh viện vậy.

Một tháng này, chúa tể hệ thống vì để hiểu rõ Mộ Ngôn đối với Lâm Dịch rốt cuộc là tình huống thế nào.

Nên Lâm Dịch vừa đau dạ dày, chúa tể hệ thống liền lập tức nhắc nhở Mộ Ngôn.

Con hàng này lúc ấy đang chơi game.

Nghe tin, dừng lại một chút, "Nghe cậu nói như vậy hình như có vẻ khá đau."

Vô nghĩa, dạ dày đã sắp thủng còn không đau!

"Nhưng mà xông vào nhà dân là phạm pháp."

Nói xong, Mộ Ngôn lại cúi đầu chơi game.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】 thần con mẹ nó xông vào nhà dân là phạm pháp.

Nhưng mà..

Làm một con thống lương dân, tuân thủ pháp luật, lúc nghe Mộ Ngôn nói lời này, nó hoàn toàn vô pháp phản bác.

Thật con mẹ nó lạ kỳ.

Chúa tể hệ thống cũng không biết Mộ Ngôn đang làm gì nữa.

Nói cô thích Lâm Dịch? Không, hảo cảm ngập trời cũng chỉ có 10+.

Không thích Lâm Dịch, vậy vì cái gì vừa đưa bữa sáng dưỡng dạ dày, vừa đưa thuốc cho anh ta.

Thật sự quá mê mang.

Lâm Dịch ngẩng đầu, da thịt anh trắng nõn, hai người ngồi ở bên cửa sổ, hiện tại đúng là sáng sớm.

Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt anh, gương mặt đó tinh xảo, giống như là chàng trai từ trong truyện tranh đi ra vậy.

Duy nhất không hoàn mỹ chính là sắc mặt có vẻ tái nhợt.

Lâm Dịch mím môi, đột nhiên không biết nói gì.

Cảm giác trái tim đập gia tốc trong thoáng chốc, sau đó liền khôi phục lại tốc độ bình thường.

Lâm Dịch hơi quay đầu đi, vành tai trắng nõn mượt mà lộ ra nhàn nhạt đỏ.

Anh ho khan một tiếng, "Cô thích tôi?"

Mộ Ngôn sửng sốt một hồi, theo bản năng liền muốn nói không thích.

Nhưng há miệng thở dốc, thanh âm lại không phát ra được.

"..."

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Dịch.

Mộ Ngôn ở dưới sự chứng kiến của chúa tể hệ thống, nhẹ nhàng gật đầu.

Chúa tể hệ thống: 【? 】 là nó sống quá lâu rồi phải không?

Cho nên hiện tại máy đo lường độ hảo cảm cũng không còn nhạy nữa?

Hay là..

【 Mộ cẩu tử, cô lừa gạt tình cảm của người ta? 】

Mộ Ngôn trầm mặc.

Sau đó auto chặn chúa tể hệ thống.

Hít sâu một hơi, gia quy trước mắt cô chưa chống lại được.

Chỉ có thể nhận.

Nhận!

Vẻ âm ngoan chợt xẹt qua trong mắt Mộ Ngôn.

Ở lúc nhướng mắt lên, khóe môi cô mang theo nụ cười ấm áp, "Thích anh, là chuyện tôi không khống chế được."

"Nên mong anh tiếp thu tôi thích anh."

Mộ Ngôn luôn rất lễ phép, cô mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch im lặng nhìn Mộ Ngôn thật lâu, trong đôi mắt đó mang theo ý cười.

Vô hạn ôn nhu.

Giống như chỉ giành cho một mình anh vậy.

Lâm Dịch nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, dần dần cặp mắt đó trở nên thâm thúy, giống như lốc xoáy nơi vực sâu.

Dường như muốn hít anh vào trong đó.

Lâm Dịch thiếu chút nữa đã rơi vào trong đó, ma xui quỷ khiến anh gật đầu.

Giây tiếp theo, loại cảm giác choáng váng này đã biến mất.

Anh khôi phục lý trí, sửng sốt một hồi, sau đó lập tức đứng dậy.

"Xin lỗi, tôi còn có việc."

Lâm Dịch bất thình lình đứng dậy, cất bước muốn rời đi.

Tay lại bị một bàn tay ấm áp giữ lại.

Lâm Dịch đối diện với cặp mắt của Mộ Ngôn, đôi mắt đó trước sau như một ôn nhu.

Mộ Ngôn ngẩng đầu, nhìn Lâm Dịch, chớp chớp mắt, "Anh vừa rồi đã đáp ứng."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 66: Tôi không có khả năng xài hack 26

[HIDE-THANKS]
Cô gái trên mặt mang nụ cười, hoàn toàn khác biệt với cảm giác ôn hòa lại gây nguy hiểm khi nãy đã mang cho Lâm Dịch.

Phản xạ gật đầu xong, Lâm Dịch trực giác đầu tiên không phải lập tức giải thích anh chỉ vô ý thức gật đầu.

Mà là, chạy trốn.

Tim anh đang đập gia tốc, nhưng không phải do Mộ Ngôn thổ lộ, mà do..

Bỗng dưng sợ hãi.

Nhưng mà, Mộ Ngôn hiện tại cho Lâm Dịch cảm giác, rất bình thường không giống nữa.

Giống như điều ban nãy anh thấy chỉ là ảo giác vậy.

Lâm Dịch theo bản năng cắn cánh môi, cúi đầu nhìn tay Mộ Ngôn đang nắm lấy anh.

Anh không có cảm giác muốn ném ra.

Vì thế, Lâm Dịch quay đầu đi, nhàn nhạt nói, "Không đến bệnh viện hẹn hò."

Mộ Ngôn giữ nguyên nụ cười, "Nhưng em chỉ thích đi bệnh viện, làm sao bây giờ đây, Lâm tiên sinh thân ái."

Lâm Dịch quay đầu lại, thâm trầm nhìn Mộ Ngôn.

Cô gái trước mặt, nhàn nhạt nhoẻn nụ cười.

Tóc đen như mực cột thành đuôi ngựa, sạch sẽ lưu loát.

Nét mặt ôn hòa, nhìn Lâm Dịch.

Hai người không tiếng động nhìn nhau --

Mười phút lúc sau.

"Ai nha trời ạ! Nghiêm trọng như vậy sao bây giờ mới đi khám!"

Bác sĩ nghiêm túc nhìn một nam một nữ ngồi ở đối diện.

Nam nhìn khôi ngô tuấn tú, nữ sinh thanh tú giai nhân.

Lâm Dịch cụp mắt, không nói gì.

Mộ Ngôn nhìn nhìn bác sĩ, "Có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề? Vấn đề lớn đó!"

Bác sĩ lấy hình chụp ra đặt ở trước mặt Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn liếc nhìn một cái, tầm mắt hơi khựng lại.

"Nếu bạn trai cô không yêu quý dạ dày mình như vậy, tôi nghĩ có thể cắt bỏ được rồi."

Lâm Dịch khi còn nhỏ đã từng làm phẫu thuật, cắt bỏ một phần ba dạ dày.

Hiện tại, lại không yêu quý thân thể của mình.

Nếu chậm một chút nữa mới đến xem, phỏng chừng đã có thể nhặt xác.

Một tháng này dần dần chuyển biến tốt hơn, là do Mộ Ngôn.

Lâm Dịch không nói lời nào.

Mộ Ngôn nhận lại kết quả chụp hình, nói tiếng cảm ơn.

Sau đó nắm áo Lâm Dịch dắt ra ngoài.

Trên đường đi hai người nhìn nhau không nói gì.

Tại sao phải hôm nay mang Lâm Dịch đi khám chứ?

Tại vì một tháng thời gian đã qua, Mộ Ngôn phải đi đến công ty nọ thực tập, còn phải cập nhật phần mềm nữa.

Không còn có nhiều thời gian.

Nhưng lúc Mộ Ngôn không nói lời nào, nét mặt nhàn nhạt, người nhìn thấy vẫn có hơi bị dọa.

Lâm Dịch nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, mím môi.

Lúc về đến nhà, Mộ Ngôn hỏi Lâm Dịch lấy số điện thoại.

Nói câu ở cửa đợi, sau đó xoay người đi vào nhà mình.

Lâm Dịch cúi đầu nhìn chằm chằm phương thức liên hệ ở trong di động của mình.

Còn có chút hốt hoảng.

Anh thế nhưng cả số liên lạc của đối phương cũng chưa có, đã đáp ứng tình cảm của đối phương rồi?

Lâm Dịch có cảm giác hơi quái dị.

Qua nửa giờ sau, Mộ Ngôn bưng một cái khay ra.

Rút di động của Lâm Dịch ra, đem khay đặt lên tay anh.

"Buổi trưa vui vẻ."

Cô gái trước mặt cong mắt nhàn nhạt cười một tiếng.

Lâm Dịch nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn đã xoay người quay trở lại cửa phòng mình.

Sau đó bước vào, trong lúc xoay người, còn phất phất tay với Lâm Dịch.

Nói thật ra, có một số thời điểm, chúa tể hệ thống căn bản tìm không ra sai lầm của Mộ Ngôn.

Lễ phép có hơi quá.

Đương nhiên, trừ bỏ ở một số thời điểm hơi cường thế ra.

Quay về phòng, nụ cười trên mặt Mộ Ngôn liền nhạt dần xuống.

Cùng lúc ở trước mặt Lâm Dịch hoàn toàn không giống nhau.

Cô đi đến bên máy tính, mở máy tính lên.

Ánh sáng chiết xạ trên máy tính phả lên mặt cô.

Có vẻ hơi thâm trầm.

*

Ngày hôm sau.

Lâm Dịch tỉnh lại đã nhìn thấy bữa sáng nóng hầm hập đặt bên cạnh cửa, phần lớn đều là dưỡng dạ dày.

Lâm Dịch đứng sựng lại tại chỗ nhìn một hồi lâu.

Chàng trai một thân áo ngủ rộng thùng thình, hai mắt có hơi mông lung, sợi tóc mềm mại rối tung.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 67: Tôi không có khả năng xài hack 27

[HIDE-THANKS]
"Mộng tiểu thư tốt nghiệp chuyên ngành gì?"

Tiêu Thầm kinh ngạc cảm thán với kỹ thuật thao tác máy tính của Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn hai mắt nhìn chăm chú màn hình, ngón tay thon dài nhanh như thoắt thao tác một phen trên máy tính.

Nghe thấy Tiêu Thầm hỏi chuyện, mới hơi sựng lại, chậm lại tốc độ gõ.

"Lam Tường."

Đôi mắt Tiêu Thầm hiện lên ý cười, "Mộng tiểu thư là nghiêm túc?"

Nguyên chủ Mộng Trạch Ưu kỳ thật cũng tốt nghiệp chuyên ngành, nhưng thành tích cũng không phải xuất sắc như vậy.

Nhưng Mộ Ngôn trừ bỏ năng lực đánh nhau dỡ tệ ra.

Dùng lời của chúa tể hệ thống hệ thống mà nói, chính là toàn năng.

Văn nghệ một chút như cầm kỳ thư họa, hiện đại một chút như toán lý hóa, mọi thứ đều tinh thông.

Người phụ nữ toàn năng đại khái chính là nói cô đi.

Nhưng mà, duy nhất một điểm không được đó chính là, yếu ớt.

Cái yếu này, là chỉ cơ năng của cơ thể.

Chúa tể hệ thống đã sớm phát hiện, mặc kệ là dạng thân thể chức năng gì, chỉ cần cô xuyên vào trong thân thể đó.

Chỉ số vũ lực của thân thể đó liền nhanh chóng sụp mạnh.

Giảm đến điểm thấp nhất.

Ngôn này cũng hơi đáng sợ đi

Mộ Ngôn hoàn thành một đợt thao tác cuối cùng, thanh tiến độ cập nhật database của phần mềm trên máy tính cũng đang upload lên.

Cô có vẻ hơi mỏi mệt xoa xoa ấn đường, đứng dậy, đá ghế tựa đằng sau ra, chậm rãi bước ra ngoài.

"Được rồi, chờ lát nữa tự anh xem đi."

Tiêu Thầm như có điều suy nghĩ nhìn nhìn phần mềm ở trên máy tính.

Hơi mỉm cười, "Cô có bộ óc và kỹ thuật rất tuyệt với, phần mềm này của cô ở bên trên coi trọng."

"Làm tốt tiền đồ vô lượng."

Mộ Ngôn nhướng mày, ý cười như có như không trên khóe môi, "Đúng vậy, tôi không nghi ngờ năng lực của mình."

Tiêu Thầm đi theo bên cạnh Mộ Ngôn.

"Tôi ở trên net biết được một ít tin tức về cô."

"Trước kia là tuyển thủ chuyên nghiệp? Kiêm làm livestream."

Tiêu Thầm dùng là câu trần thuật.

Mộ Ngôn quay lại nhìn anh ta một cái, rồi xoay người đi đến bên một cái máy tính khác để thao tác.

Tiêu Thầm chỉ có thể đi theo sau cô, chậm rì rà nói, "Tôi tin tưởng cô không dùng hack, tôi đối với game không quá am hiểu, nhưng em gái tôi cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp."

Tiêu Thầm dừng lại một chút, nhìn cô ở trên máy tính lập trình thao tác một đợt nữa, không khỏi một phen kinh ngạc.

"Cô đang làm gì?"

"Phần mềm." Mộ Ngôn nhàn nhạt cười ra tiếng, "Anh tiếp tục."

Cô biểu cảm nhàn nhạt, mặt mày giãn ra, tùy tính và lười biếng.

Tiêu Thầm hơi mỉm cười, rồi nói tiếp, "Nếu như Mộng tiểu thư muốn biết, người sau lưng là ai.."

Thương nhân không khi không lại nhắc tới những điều này, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo chút lợi ích ở trong đó.

Mộ Ngôn đầu cũng không ngẩn lên, "Hoàn toàn không muốn."

Chiếu theo cốt truyện chúa tể con bệnh đó cho cô, kẻ này cô không muốn biết là ai cũng không được.

Đơn giản chỉ là người có quan hệ với cái gọi nam chủ mà thôi.

Mộng Trạch Ưu ngày thường không có kẻ thù nào, livestream kỹ thuật cũng thực xuất sắc, giao thiệp bạn bè cũng rất rộng.

Trong cốt truyện, nếu cô muốn xoay người, thật ra rất dễ đang.

Nhưng mà..

Rất rõ ràng, có thể bức cô đi đến bước tự sát, trong đó ẩn giấu những gì nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

Chúa tể hệ thống luôn kêu Mộ Ngôn thay Mộng Trạch Ưu nghịch tập một chút, nhưng thế nào biết nhân gia có nguyện ý nghịch tập hay không?

Mộ Ngôn không khỏi khẽ cười một tiếng.

Tiêu Thầm sửng sốt một hồi, tiếp tục bắt đầu tìm đề tài.

"Vậy đêm nay 6 giờ, giải league chuyên nghiệp có hứng thú đi không?"

Mộ Ngôn hơi khựng lại, Tiêu Thầm nhìn cô thoáng mỉm cười, "Em gái tôi thi đấu."

"Tôi có vé."

Mộ Ngôn quay đầu lại, tay nhanh thoăn thoắt ở trên máy tính thao tác thêm một đợt.

Cuối cùng lúc đại công cáo thành, cô hơi cất cao giọng.

"Được."

Cô đã đáp ứng.

*

Cảnh sát mạng của toàn dân, phần mềm này vừa cập nhật, sẽ trong chớp mắt gây nên đủ mọi bầu không khí và tiếng mắng than trên mạng.

Lúc trước, lời nói thô tục biến thành đủ loại khen ngợi đối phương đã triệt bỏ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 68: Tôi không có khả năng xài hack 28

Nhưng những chuyện đó đều để nói sau, bởi vì tầm quan trọng của việc cập nhật phần mềm.

Nên còn đề cập đến pháp luật, yêu cầu đệ trình đến bộ môn liên quan để xét duyệt.

Thời gian xét duyệt phải mất bao lâu chưa rõ.

Vì thế cũng chỉ có thể chậm rãi chờ.

Đương nhiên, Mộ Ngôn sung túc thời gian thừa, trừ bỏ chơi game chính là chơi game

*

Giải League chuyên nghiệp.

Đám đông chen đúc, trên lối đi giành riêng cho tuyển thủ.

Đoàn người đang chậm rãi đi tới, người dẫn đầu mặc trang phục tuyển thủ xanh đỏ giao nhau.

Chàng trai thân hình cao dài, khí chất xuất chúng, mặt mũi tinh xảo lạnh nhạt, khóe môi treo vẻ lười nhác.

Chỉ nhan sắc thôi, đã khiến các fan một trận hò reo điên cuồng.

"A a a! Đại thần! Đại thần!"

"Đại thần, em muốn sinh khỉ cho anh!"

"Đại thần của em thật con mẹ nó soái!"

Chàng trai đi ở giữa đúng là Lâm Dịch.

Anh nhướng mắt, nhìn lướt qua các fan, khóe môi nhoẻn lên một cái, xem như cùng các fan chào hỏi.

Giống người từ trong truyện tranh đi ra vậy, nhất cử nhất động đều dắt díu tim người khác.

Đã vậy kỹ thuật còn đặc biệt cấp đại thần nữa!

Lâm Dịch fans, nhiều khiến người tưởng tượng không xuể.

Mặc kệ là nam hay là nữ.

Từ sau giải league chuyên nghiệp lần trước, anh nhạt ra khỏi tầm nhìn của mọi người trong một tháng.

Đương nhiên, cũng sẽ không rớt fan, ngược lại nhờ giải league lần trước, đã tăng thêm không ít fans.

Có lẽ một tháng đó do đau dạ dày, cùng Lâm Dịch thân thiết, mới biết được anh tính cách cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Thậm chí có chút mơ hồ.

Đương nhiên, này chỉ giới hạn là Lâm Dịch ở trong mắt của Mộ Ngôn thôi.

Ở trong mắt những đồng đội của Lâm Dịch, vị này chính là đại lão của phòng game.

Mộ Ngôn nhìn thấy động tĩnh bên đó, ghé mắt nhìn sang.

Vừa lúc cũng nhìn thấy chàng trai đã sắp sửa đi vào trong.

Khoé môi cô nhoẻn lên, sau đó đi theo Tiêu Thầm đến thông đạo vip.

Vừa lúc thì nhìn thấy Hứa Thanh nghênh diện mà đến.

Đôi mắt cô ta to lung linh như phủ kín một màng sương, thoạt nhìn trong suốt vô ngần.

Nhưng ai biết được, dưới vẻ trong suốt đó ẩn dấu cái gì chứ.

Hứa Thanh đang ở cùng bạn ở bên cạnh nói đùa nhau.

Nhìn thấy Tiêu Thầm đi tới, cô kêu lên một tiếng anh.

Hứa Thanh cùng Tiêu Thầm cũng không phải cùng một cha sinh.

Cùng mẹ khác cha.

Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người..

Quan hệ mặt ngoài.

Khi tầm mắt Hứa Thanh nhìn thấy Mộ Ngôn đi cạnh Tiêu Thầm, nụ cười trên môi hơi đơ đi một chút.

Ngay cả động tác tứ chi cũng cứng lại.

Mộ Ngôn hướng Hứa Thanh nhàn nhạt cười, mặt mũi ôn hòa.

Ánh mắt của Hứa Thanh trong chớp mắt rời khỏi Mộ Ngôn, lông mày cô ta cau lại.

Gương mặt tươi cười ban nãy đã không còn, lạnh lùng hướng Tiêu Thầm nói vài câu, rồi lập tức đi ngay.

Không ai phát hiện, bước chân của cô ta nhanh hơn bình thường một chút.

Mộ Ngôn chậm rãi nhìn theo hình bóng của cô, "Cô ta còn chưa thành thục."

【 chưa thành thục? Còn cần bao nhiêu thành thục? Sớm một chút gom góp hồn phách của cô, tôi cũng không cần phí nhiều tâm tư định vị vị diện nữa a! 】

Nếu qua bảy cái thế giới có thể giải quyết xong xuôi thì không còn gì tốt hơn nữa.

Vạn nhất ký chủ tụ tập đủ 7 viên ngọc rồng xong, có thể từ một tên rác rưởi thực lực yếu ớt nghịch tập sang rác rưởi hình thức chiến đấu, cuồng duệ khốc huyễn, điêu nỗ trời thì sao?

Đương nhiên, chúa tể hệ thống rõ ràng suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Mộ Ngôn nói một câu không vội.

Cô tạm thời còn chưa tìm được phương pháp để thu thập linh hồn.

Nên cứ để đó trước đã?

Bất quá --

Mộ Ngôn ánh mắt ngưng lại, "Lúc trước cậu nói, cô ta đối với Lâm Dịch có ý?"

【 đúng, đúng vậy, nhắc nhở độ hảo cảm biểu hiện ra như vậy. 】

Sau đó, chúa tể hệ thống tức thì cảm giác được nụ cười âm trầm biến thái đến từ Mộ Ngôn.

Không biết Mộ Ngôn như vậy là có ý gì.

Nhưng chỉ biết, không phải ý gì tốt là được.

Xuất phát từ lương tâm.

Chúa tể hệ thống vẫn nói, 【 ký chủ, giết người phạm pháp a. 】

【 nghĩ trong bụng thôi cũng có chút đáng khinh nữa, cô ngàn vạn lần đừng suy nghĩ không thông. 】
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back